Đang nói chuyện thì cửa phòng mỹ thuật bị gõ hai lần, ba người xoay đầu nhìn qua, khi thấy chàng trai dáng người cao gầy đang tựa vào cửa, ngọn lửa màu đen nhẹ nhàng nhún nhảy trở lại bên cạnh hắn.
"Tiên ông của ta ơi, mới có nửa giờ không gặp, ngươi lại biến thành thế này rồi." Hắn nhìn đống máu giả be bét trên người Du Đường: "Cũng khổ cho ngươi phải dùng loại biện pháp này để phá thế cục của ta, so với ngươi, mấy con gà ngu đần trên thiên đàng kia thật ra vẫn thông minh hơn nhiều."
"Cậu khóc à?" Du Đường chú ý tới vành mắt phiếm hồng của hắn, có hơi khó hiểu.
Lục Thanh Uyên quơ quơ bình thuốc nhỏ trong tay: "À, mấy giọt thuốc nhỏ mắt thôi mà."
Hắn cười: "Bạn trai ta bị lệ quỷ "sát hại" rồi, dù có thế nào ta cũng phải làm bộ thương tâm muốn chết luôn không phải sao?"
Du Đường nhún nhún vai rồi đứng lên, hỏi hắn: "Chờ lát nữa, cậu có thể giúp tôi một việc được không?"
"Lại nhờ ta giúp?" Lục Thanh Uyên không kiên nhẫn nói: "Từ lúc nào mà ngươi đã quên chuyện quan hệ chúng ta là quan hệ đối thủ rồi? Ngươi lúc nào cũng nhờ ta giúp cái này, cái kia, vậy đến lúc cuối thì tính ngươi thắng, hay là tính ta thắng?"
"Khụ khụ, theo tôi được biết......" Du Đường tới gần Lục Thanh Uyên, nheo mắt lại cười nói: " Người đàn ông siêu cấp đẹp trai là tập hợp của mỹ mạo và thực lực vô địch thế giới đều cực kỳ rộng lượng. Tôi nghĩ cậu cũng nhất định cũng rất rộng lượng đúng không? Rốt cuộc thì ở trong lòng tôi, cậu hoàn toàn xứng đáng là ác ma đẹp trai nhất Ma giới............"
Lục Thanh Uyên bị đôi mắt trong sáng màu nâu nhìn chằm chằm, muốn nhịn xuống để không tỏ ra vui vẻ, nhưng khóe môi lại cứ vô thức cong lên.
Cuối cùng hắn dùng ngón tay trỏ nhấn lên đống máu giả dính trên mặt Du Đường, đẩy ra xa một chút, rồi trách mắng: "Đồ đàn ông xảo quyệt."
Sau đó, lại lôi ra một cái khăn, thong thả ung dung lau thuốc nhuộm dính trên tay: "Nói đi, muốn ta giúp ngươi việc gì?"
Hệ thống ở trong ý thức Du Đường cười lăn ra: 【 Hay lắm, ký chủ, ngài đúng là đi guốc trong bụng hắn! 】
Du Đường: Tính tình của hắn rất đáng yêu, cũng dễ thăm dò.
Du Đường: Hơn nữa vụ đánh cược này vốn dĩ không hề bình đẳng, nếu ta thua thì phải trả cái giá rất lớn là hiến tế linh hồn, vĩnh viễn bị hủy diệt, mà trừng phạt của hắn nếu bị thua chỉ là không tiếp tục tra tấn nhân loại. Hiện giờ hắn còn đang cảm thấy hứng thú với ta, lại thích nghe những lời nịnh nọt, cho nên hắn cũng sẽ không cố ý làm khó ta, thậm chí có khả năng sẽ vui vẻ đứng xem ta vượt qua những phó bản của hắn như thế nào.
【 Đỉnh, quá đỉnh, ngài quả không hổ danh là sư tôn của Chủ Thần. 】
Nghe thấy cái danh xưng này, Du Đường bỗng hơi sửng sốt.
Sư tôn sao......
Tại sao y không thể nhớ nổi bất cứ gì về chuyện liên quan đến Ngụy Uyên?
Rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng phá rối?
"Này, tiên ông, ta đang hỏi ngươi mà!" Lục Thanh Uyên thấy y im lặng một lúc lâu, không nhịn được nữa vò đầu Du Đường, khiến cho tóc y xù bung lên như ổ gà, xong thì lại bắt đầu cười: "Ngươi đang nghĩ gì thế? Đứng đần ra đấy nửa ngày không nói tiếng nào!"
Du Đường hất bay tay của hắn, ngăn cản hành vi của kẻ ỷ có cái thân dài ngoằng mà tra tấn mái tóc của y, xoay người nháy mắt ra hiệu cho Triệu Đình Đình.
Triệu Đình Đình hiểu ý, ngay sau đó, đèn của toàn bộ tòa nhà nghệ thuật đồng thời tắt ngúm, dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai của Bạch Cầm.
Du Đường cong cong khóe môi, cất bước ra khỏi phòng mỹ thuật, rồi nói với Lục Thanh Uyên: "Đi với tôi, lát nữa chờ tôi làm xong công tác chuẩn bị, sẽ nhờ cậu tới hỗ trợ."
Lục Thanh Uyên nhướng mày nhấc chân theo sau.
Lúc trước Du Đường xòe năm ngón tay dò hỏi Triệu Đình Đình. Ý tứ của việc này là, năm người ở đây có quan hệ với cô khi còn sống tất cả đều là hung thủ, và muốn thông quan phó bản này chỉ có một biện pháp, đó là khiến cho cả năm người đều bị trừng phạt.
Sự trừng phạt của Lục Thanh Uyên là để cho năm người họ tự giết hại lẫn nhau, cuối cùng toàn bộ đều chết sạch. Mà sau khi Du Đường và Triệu Đình Đình thương lượng, quyết định khiến cho những kẻ này sống không bằng chết, cả đời này phải gánh tội ác gián tiếp hại chết Triệu Đình Đình trên lưng mà sống.
Mà sở dĩ Du Đường nhờ Triệu Đình Đình 'giết chết' mình, là để cho y tiện sử dụng thân phận 'Quỷ' đi tra hỏi và 'săn giết' bốn người còn lại.
Du Đường vốn là thiên sứ, tuy rằng ở trong phó bản không sử dụng được năng lực, nhưng tố chất cơ thể vẫn mạnh hơn người bình thường nhiều lần. Bảy tám người đàn ông trưởng thành cao lớn cùng nhào vào cũng không đủ cho y nhét kẽ răng.
Y dựa vào ký ức đi đến phòng học nơi Trình Xa và Trương Bình đang ở lúc nãy, phát hiện không khí trong phòng có hơi quỷ dị. Hai người đó ngồi cách nhau rất xa, tựa hồ như đang đề phòng lẫn nhau.
"Trương Bình, cậu thật sự định giết tôi sao?" Trong phòng giờ đây chỉ còn ánh sáng do ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Trình Xa cắn răng hỏi Trương Bình: "Tôi không muốn tin tưởng vào lời nói của người ngoài. Nhưng mà tôi cũng không cách nào không nghi ngờ cậu."
"Rốt cuộc thì, bí mật kia của cậu cũng chỉ có mình tôi biết, nếu cậu giết tôi ở cái nơi quỷ quái này, sau đó giá họa cho lệ quỷ, thì cậu có thể vĩnh viễn yên tâm........"
"Cho nên là cậu nghi ngờ tôi đúng không?" Trương Bình đứng lên, bước từng bước một về phía Trình Xa: "Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, thế mà cậu không tin tưởng tôi được một tí nào à?"
Du Đường nhìn xuyên qua cửa kính phòng học, thấy tay phải của Trương Bình đang cầm con dao lăm lăm lóe sáng giấu ở sau lưng.
Y hơi híp mắt lại, rồi sau đó dùng một chân đá văng cánh cửa phòng học.
Trương Bình và Trình Xa cùng quay sang nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông người đầy máu đứng sừng sững ở cửa, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người nọ.
Khiến cho hai kẻ đang ở trong phòng sợ đến nhảy dựng.
"Dựa vào đâu mà tôi lại bị giết chết vì hành vi phạm tội của của các cậu!" Đôi mắt của người đàn ông đỏ tươi, vọt vài bước đến trước mặt Trương Bình, trực tiếp bóp cổ gã xách lên, rồi hung hăng đập xuống mặt bàn.
Trương Bình bị đập cho ngu người, tứ chi vạm vỡ cường tráng liều mạng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi tay Du Đường, nhưng chút ít sức lực cỏn con này trước mặt y căn bản là không đủ dùng.
Cổ gã bị siết đến không thở được, con dao trong tay rơi xuống đất, gã cố vươn tay đến chỗ Trình Xa đang đứng, tuyệt vọng năn nỉ: "Trình Xa...... Cứu, cứu tôi với......"
Nhưng ánh mắt của Trình Xa lại nhìn đăm đăm vào con dao đang rơi trên mặt đất kia.
Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, là có thể hiểu ra lúc nãy Trương Bình đứng dậy đi tới chỗ cậu ta, căn bản không phải là để đánh tan sự nghi ngờ, mà là thật sự định giết cậu.........
"Trương Bình à...........Mày đúng là thằng súc sinh...........Mày đáng chết...........Sao mày không đi chết đi.........." Tình cảm dày công vun đắp xưa nay bị đạp đổ chỉ trong khoảnh khắc, Trình Xa điên cuồng hét lên với Du Đường: "Thằng đó mới là kẻ tội ác tày trời! Nó đã từng cưỡng hiếp Triệu Đình Đình! Là tại nó chọc giận lệ quỷ, nên anh mới bị giết! Anh giết nó đi! Mau giết nó!"
Du Đường cười lạnh, bóp cổ Trương Bình đến ngất xỉu, sau đó ném mạnh xuống đất, nhấc một chân đạp vào bụng Trình Xa, khiến cậu ta ngã lộn vài vòng trên mặt đất.
"Khụ khụ khụ......" Trình Xa đau đớn ôm bụng lăn lộn, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Cậu ta ngẩng mặt nhìn Du Đường: "Tôi không có làm, làm sai việc gì...........Tại sao anh lại, lại làm vậy với tôi?"
Đế giày da cứng như đá không lưu tình chút nào dẫm mạnh lên ngực của cậu ta, còn đạp thêm vài phát khiến Trình Xa phun ra một miệng máu, đau đến mức cả người run lẩy bẩy.
Du Đường lúc này mới trả lời cậu ta: " Mắt điếc tai ngơ đứng nhìn tội ác diễn ra, bao che tội phạm, cậu cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Cả hai người đều chết quách đi cho đỡ chật đất!"
Toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong vòng đâu đó hai phút, Du Đường đã xách mỗi tay một tên , lôi cổ hai kẻ bị dọa cho chết khiếp rồi bị đánh đến ngất xỉu, ném vèo ra hành lang tầng lầu.
Lúc ra đến cửa thì gặp được Bạch Cầm và Vương Thần.
Bạch Cầm bị cảnh này dọa cho sợ mềm nhũn cả chân, nhưng lại vẫn che ở trước mặt Vương Thần, run rẩy cầu xin Du Đường: "Không phải chúng tôi hại anh, là con đĩ Triệu Đình Đình kia giết anh, anh có biến thành quỷ thì cũng không nên tìm chúng tôi, mà nên đi tìm nó mới đúng Á............."
Ả còn chưa dứt lời, Du Đường đã vọt đến, giơ tay tát Bạch Cầm hai phát lệch cả mặt.
Lực tay quá mạnh, khiến cho khóe miệng của Bạch Cầm rướm máu, tai thì ù đi, ngay sau đó, Du Đường xách cổ áo ả ta lên, dùng tay bổ một nhát sau cổ, cuối cùng thì tóm cô ả đã ngất xỉu vứt vào đống thịt Trình Xa và Trương Bình đang nằm trên mặt đất.
Cuối cùng lại hung hăng đấm cho Vương Thần một trận, rồi kéo lê cơ thể của bốn kẻ đang hôn mê xếp thành hàng ngay ngắn ở hành lang tầng lầu.
Sau đó y quay phắt lại nhìn cái tên Lục Thanh Uyên đang dùng ẩn thân thuật đứng một bên xem kịch vui xem đến nghiện.
Ác ma uể oải vỗ tay bộp bộp rồi đi ra từ trong bóng tối, tươi cười ngạc nhiên: "Ta có thể khẳng định, ngươi là thiên sứ bạo lực nhất ta từng thấy từ trước đến giờ."
Hệ thống cũng sợ ngây người, nói với Du Đường trong ý thức: 【 ký chủ, đây là lần đầu tiên em được thấy ngài dữ dội bạo lực tàn nhẫn đến mức như vậy luôn đó!】
Du Đường chùi tay vào quần, không thèm nói chuyện.
Kỳ thật có một lúc, y đúng là định giết mấy người này.
Nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Vì kế hoạch, cũng vì muốn khống chế cảm xúc của chính mình.
Chung quy thì một người đã bước xuống vực thẳm, vĩnh viễn không cách nào dẫn một người đang trầm luân trong đó ra ngoài.
Cho nên y muốn dẫn đường cho Lục Thanh Uyên, thì nhất định phải thời khắc bảo trì sự tỉnh táo của bản thân.
"Cám ơn lời khen của cậu." Du Đường mỉm cười với Lục Thanh Uyên một cái, rồi chỉ vào đống người nằm trên mặt đất: "Tiếp theo phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu rồi."
"Tôi muốn cậu giúp tôi........."
--
Editor có điều muốn nói:
Du Đường, anh có chắc anh là thiên sứ không???? Thiên sứ là phải dùng lời để cảm hóa, hiểu chưa, dịu dàng ở mấy thế giới trước đâu hết rồi, chẳng lẽ cái ôn nhu của anh là để cho chồng anh thôi đúng không.
À sư tôn kiếp trước cũng yêu đồ đệ dữ lắm nha, hỏng iu thì sao lại chết vì ẻm được. Nhưng mà bây giờ tình cảm của ổng bị phong ấn, qua mỗi thế giới sẽ gỡ ra được một tí, đến đâu tầm thế giới thứ 7 là gỡ hết được thì phải.