Toàn bộ những người đang có mặt tại đó im như phỗng.
Lạch cạch ——
Ấm nước trong tay một binh sĩ vuột tay rơi xuống , nước đổ đầy đất.
Âm thành ùng ục, ùng ục trào ra ngoài, phá vỡ sự trầm mặc xung quanh.
"Chúc mừng tướng quân!!" Lý Văn là người đầu tiên phản ứng kịp, sau đó lại đẩy những binh lĩnh đứng cạnh mình. Mọi người lập tức hiểu ý, cũng vội vàng nói theo:" Chúc mừng tướng quân và điện hạ hỉ, hỉ kết liên lý (*)..........
(*) Hỷ kết liên lý :Ý chỉ chuyện vui kết hôn, chúc phúc vợ chồng ân ái, như cây cùng gốc
Một đám hán tử quê mùa không có văn hóa gì đứng ở trong cục diện kinh ngạc đến há cả mồm, ai nấy đầu óc đều bay lên mây hết cả, hoang mang rối loạn nghĩ gì nói nấy.
"Chúc điện hạ và tướng quân bách niên hảo hợp!"
"Vĩnh viễn ân ái!"
"Vĩnh kết đồng tâm!" (bên nhau đến già)
"Sớm sinh quý tử!"
Hình như có câu chúc gì đó hơi kỳ kỳ chen vào một đống lời chúc phúc đang được hò hét, động tác của cả một đám người nhất trí mà dồn về phía nam nhân phát ra câu chúc mừng sớm sinh quý tử khiến người ta kinh hãi thế tục.
Làm cho nam nhân đó bị dọa đến rơi cả lương khô trong miệng ra. Gã ta thức thời vội vàng sửa miệng :" Bạch đầu giai lão!"
Du Đường vốn dĩ rất lo lắng, nhưng nhìn thấy những phản ứng của mọi người, thì lập tức thả lỏng tâm trạng, không nhịn được cười ha hả. Y trách mắng:" Lần sau nói chuyện thì dùng cái đầu một tí đi, đừng có bạ gì nói đấy nữa."
Một câu này làm không khí xấu hổ dịu hẳn đi, mọi người nhìn nhau cười ầm ĩ. Du Đường nghiêng đầu nhìn Tiêu Lẫm đang ngồi bên cạnh, phát hiện ra thiếu niên đang cúi đầu rất thấp, khuôn mặt đã đỏ lựng. Bàn tay đang nắm lấy tay y run rẩy, mướt mải mồ hôi.
Du Đường có hơi buồn cười. Rõ ràng là tiểu tử này chủ động công khai, sao bây giờ lại biến thành người thẹn thùng nhiều nhất thế này?
"Mọi người cứ tán gẫu đi, ta muốn nói chuyện riêng với điện hạ một lát." Y lôi Tiêu Lẫm đứng dậy rồi dặn dò các tướng sĩ một tiếng, sau đó kéo người đi tới một chỗ xa xa.
Y vừa đi, mọi người ở lại lại bắt đầu mang chuyện đó ra tạc nồi.
Cặp mắt diều hâu của Lý Văn mở to hau háu, tâm tình kích động mãi không thôi.
Kể cho tiểu tức phụ nghe chuyện gã và đương kim hoàng tử cùng nhau trồng trọt gì đó ư, chuyện này có gì hay mà kể! Bây giờ chỉ cần kể cho nàng nghe rằng gã chính mắt chứng kiến tướng quân và điện hạ nói chuyện yêu đương, gã không tin không làm cho tiểu tức phụ nhà mình kinh ngạc! Lại còn cả vụ gối uyên ương nữa, phải nhờ nàng thêu nhiều thêm một cặp, Thôi Vũ và Quyên Tử đã có sẵn một cặp rồi, còn phải đưa cho tướng quân và điện hạ một cặp nữa!
Chung quy Lý Văn rốt cuộc vẫn tìm về được lý trí, gã dặn dò tướng sĩ chung quanh :" Không được để lộ chuyện xảy ra ngày hôm nay ra ngoài, chuyện nam tử và nam tử ở bên nhau, không phải là chuyện ai cũng có thể chấp nhận, nếu mà truyền ra ngoài, sợ là sẽ khiến tướng quân và điện hạ gặp phiền toái!"
"Nhưng mà, chúng ta tôn trọng quyết định của tướng quân!" Gã nói chuyện như lão phụ thân của tướng quân vậy, thậm chí còn cảm thấy cay cay khóe mắt:" Đã bao nhiêu năm rồi, tướng quân mới gặp được người y thật sự thương yêu, quả thực không hề dễ dàng! Chúng ta đều phải chúc phúc cho họ! Giúp đỡ bọn họ! Hiểu không!"
Các tướng sĩ sôi nổi gật đầu: "Hiểu!"
Quân biên cảnh Bắc Cửu thành đều có tình cảm thân thiết với Du Đường.
Bọn họ bảo vệ quyết định của y một cách vô điều kiện.
Bây giờ biết chuyện Du Đường và Tiêu Lẫm ở bên nhau, chỉ là lúc đầu kinh ngạc quá nên phản ứng không kịp, hiện tại nghĩ thông suốt cả rồi, trong lòng chỉ còn dư lại những lời chúc phúc.
Chỉ là chúc phúc xong thì không nhịn được bắt đầu bát quái.
Một sĩ binh nhỏ giọng nói ra: "Lý phó tướng, ta có huynh đệ cũng thích nam nhân, hắn nói với ta rằng nam nhân và nam nhân ở bên nhau, sẽ phân ra một bên cường thế một bên nhược thế, ngươi nói xem, tướng quân chúng ta là cường thế hay nhược thế?"
"Chuyện này mà còn phải hỏi sao!" Lý Văn vỗ cái bốp vào đùi:" Tướng quân của chúng ta đương nhiên phải là người nằm trên rồi!"
"Tướng quân anh minh thần võ, trên chiến trường giết địch như chẻ tre, sao có thể nằm dưới được!"
À nhưng mà Lý Văn gã không biết rằng, tướng quân anh minh thần võ trong lòng gã, Du Đường, vừa mới lôi kéo Tiêu Lẫm ra sau một gốc cây, đã bị đối phương ôm eo ấn lên cây mà hôn.
Du Đường còn đang muốn giãy giụa, Tiêu Lẫm liền hàm hồ nói: "Tướng quân, đừng lộn xộn."
"Ta cũng không phải thánh nhân, không thể nào mà còn có thể nhẫn nại sau khi ngươi nói ra những lời đó.
Tay hắn đưa vòng về phía trước, đỡ lấy lưng Du Đường, ấn nụ hôn xuống :" Cho nên, có thể để cho ta tùy hứng lần này, được không?"
Du Đường bị ngữ khí đáng thương mang theo ý khẩn cầu làm cho mê hoặc, cũng tự nhiên cảm thấy không cần thiết phải chống cự nữa, liền chủ động vươn tay, ôm lấy bả vai Tiêu Lẫm, nhẹ giọng trả lời :" Được."
Chỉ một chữ đó. hoàn toàn châm lửa ngòi nổ tên Tiêu Lẫm. Một khắc sau, vẫn là Du Đường chịu không nổi đẩy hắn ra, Tiêu Lẫm mới chịu dừng lại. Y dựa vào thân cây to lớn, liếm môi dưới, nhíu mày.
Đau quá!
Y đưa tay sờ một chút.
Hay lắm, môi sưng lên cả rồi!
Du Đường trừng Tiêu Lẫm một cái:" Điện hạ, ngươi là họ nhà chó sao?"
Y hất hàm bảo thiếu niên nhìn về các tướng sĩ đang ở bên kia :" Ngươi làm thế này thì bảo ta lát nữa làm sao qua đó đối mặt với bọn họ?"
" Ta muốn ở bên ngươi......"
Du Đường dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được hắn muốn gì, bèn vội vàng bịt miệng hắn lại :" Điện hạ , bây giờ vẫn còn đang là ban ngày ban mặt đấy!"
Tiêu Lẫm kéo cái tay đang bịt miệng mình ra, hỏi :" Vậy đến buổi tối thì được sao?"
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người trầm mê sắc dục, nhưng mà một khi đụng vào Du Đường, thì không nhịn được nữa. Hơn nữa, những lời nam nhân nói ở trong đám đông kia, thật sự làm hắn kích động đến nỗi không thể biểu đạt được tâm tình.
Hận không thể đem người ôm vào lồng ngực, kề sát thân thể mà ôm lấy y. Trở thành hai người thân mật nhất của nhau.
"......"
Du Đường bất đắc dĩ lắm. Tuy rằng y cũng không có tâm tình kích động như Tiêu Lẫm, nhưng không biết tại sao, sau khi hai người quyết định ở bên nhau, y cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Rất...............rất tự nhiên.
Hơn nữa vừa rồi khi được Tiêu Lẫm hôn, y cũng không hề cảm thấy phản cảm.
Thật là kỳ quái.
—— dần dần đồng hóa.
Trong đầu đột nhiên hiện ra cái từ này khiến Du Đường dở khóc dở cười.
Y rút tay về rồi trêu chọc Tiêu Lẫm :" Mới vừa rồi điện hạ không phải còn đang đỏ mặt sao? Thế nào mà bây giờ nói ra những chuyện này, lại không cảm thấy thẹn thùng?"
"Tướng quân nhìn lầm rồi." Nghe Du Đường nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tiêu Lẫm bỗng tái mét, biểu tình chột dạ hẳn lên.
"Lúc đó ta vui quá nên mới đỏ mặt, không phải là do thẹn thùng."
Hắn mím môi, đè dục vọng dưới thân xuống, rồi mới tiếp tục nói :" Nhưng mà, ta thật sự không ngờ rằng tướng quân sẽ trực tiếp sảng khoái thẳng thắn thành khẩn thừa nhận quan hệ giữa ta và ngươi."
"Ngươi sẽ không sợ bị bọn họ truyền ra ngoài, làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi sao?"
Du Đường nhướng mày, hỏi lại hắn: " À giờ điện hạ còn dám bàn đến chuyện này cơ à? Nếu lúc đó ngươi không nói ra, thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó?"
Tiêu Lẫm: "......"
Hắn quay mặt đi nhìn ra chỗ khác, nhẹ giọng nói: " Chỉ là do ta quá thích tướng quân, nên ta muốn cho tất cả mọi người đều biết rằng ta thích ngươi, không cho bọn họ gán ghép ngươi với người khác."
"Ta còn có lòng tham."
"Muốn được họ chúc phúc, muốn được tất cả mọi người thừa nhận."
"Muốn chứng minh với bọn họ, người yêu tướng quân nhất chỉ có thể là ta."
Nói đến đây, hắn giương mắt đối mặt với Du Đường.
Trong thanh âm là sự cố chấp, kiên định và nghiêm túc.
"Dù là ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp ngươi khỏi ta."