Con người ta đôi khi sẽ ghi nhớ ký ức nào đó đặc biệt rõ ràng.
Ví dụ như gã lính đánh thuê này, đã từng nhớ rõ vẻ mặt vô tội của Trịnh Lạc khi dẫm bể đầu một nghiên cứu viên...... Bây giờ hắn lại đang hỏi xem gã có muốn trăn trối không.............
Gã nhanh chóng rút súng, nhưng chưa đến một giây đã bị Trình Lạc dùng tay không bẻ cong nòng súng, trở tay đoạt lấy súng đập vào sau gáy.
Trước khi hôn mê, gã lính đánh thuê nghĩ thầm: Hu hu hu hu , may quá, hắn hạ thủ lưu tình không giết mình, bé Lạc Lạc mãi đỉnh!
Về sau, mình nhất định sẽ hối cải, làm một con người mới, không làm chuyện xấu!
Sau khi đồng bọn ngã xuống đất, không khí ngưng trệ tầm nửa giây.
Một tên lính đánh thuê khác vừa chạy vừa hét:" Trình Lạc mất khống chế rồi!!"
Tất cả mọi người đều buông thiết bị máy móc trong tay ra, phận người nào người đó cắm đầu bỏ trốn.
Trình Lạc bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhún chân một cái, vươn tay, dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua đám người hỗn loạn. Đến lúc hắn dừng lại, toàn bộ tiếng thét đều đã biến mất, tất cả mọi người nằm rạp toàn bộ trên mặt đất. Nhưng đều chỉ là hôn mê hoặc mang vết thương nhẹ.
Lấy năng lực của hắn, trực tiếp giết luôn sẽ đỡ mất công hơn nhiều. Nhưng mà, Trình Lạc không muốn lúc Du Đường dắt bọn trẻ chạy ra ngoài sẽ nhìn thấy bể máu, cho nên mới nhẫn nại như vậy.
Hắn đứng giữa bãi đỗ xe giơ ngón giữa lên khiêu khích, sau đó bóng dáng lại lần nữa biến hành tàn ảnh, chạy đến nơi giam giữ vật thí nghiệm của căn cứ trước khi Trần Trị kịp điều động binh lính, hắn tung chân đá văng cánh cửa kim loại nặng nề.
"Anh Trình Lạc tới rồi!!" Trình Lạc trước khi đi đã có báo qua với bọn trẻ sẽ quay trở về cứu bọn chúng, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn chính là vui mừng.
Trình Lạc dùng tay không bẻ gãy xiềng xích trên tay chân của bọn trẻ, dặn dò:" Nhớ rõ con đường lúc trước anh đã chỉ bọn em không? Bây giờ các em mau tới đó trước, anh xử lý xong mọi việc ở đây sẽ theo các em sau!"
"Vâng ạ!" Đứa trẻ lớn nhất gật đầu, rồi lôi kéo những đứa bé khác chạy ra ngoài:" Anh Trình Lạc, anh nhất định phải chú ý an toàn! Chúng em đến chỗ hẹn trước chờ anh và chú Du Đường!"
"Được." Nghĩ đến Du Đường, khóe môi của Trình Lạc lại cong lên, hắn che chở bọn trẻ chạy ra ngoài: "Một lời đã định."
*
Bọn trẻ chạy trốn vào lối đi ngầm dưới mặt đất, Trình Lạc thì chặn trước lối đi, đối mặt với đám lính đánh thuê hùng hổ, hắn cười :" Các anh ơi, không muốn chết thì buông vũ khí đi."
"Các anh chỉ cần nã một phát súng, em sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
Nhưng đám lính đánh thuê này không được thức thời cho lắm. Tuy rằng bọn họ vẫn còn người thân trong nhà, chỉ là nhận tiền làm việc, bây giờ nghe thấy lời Trình Lạc nói, tuy bồn chồn lo lắng trong lòng, nhưng vẫn nâng súng máy và hỏa tiễn trong tay lên ngắm bắn hắn.
Họ không tin với từng này hỏa lực lại không giết được con quái vật được mệnh danh bất tử này!
Trình Lạc lắc đầu, thở dài.
"Nếu các anh đã cố chấp như vậy, Lạc Lạc chỉ có thể đau đớn không nguôi mà dẫm lên thi thể các anh mà thôi."
Một tiếng nổ vang lên vọng khắp căn cứ. Sau đó một phút thì hoàn toàn trở lên im ắng. Trình Lạc cả người đầy máu, dùng chân đá văng một tên lính đánh thuê cụt tay sang một bên, vẩy vẩy máu trên tay, sau đó đạp lên đống thịt nát trên đất, đi về hướng của tòa nhà thí nghiệm trung tâm. Sát ý dày đặc vây quanh khiến ai thấy cũng phải sợ hãi.
Trần Trị đang đứng trong phòng tổng khu khống chế cũng đã được xem trực tiếp video tại hiện trường vây bắt Trình Lạc, lão sợ đến mức liên tục nhấn gọi điện thoại cho Vương Quang Cử, nhưng không cách nào liên lạc được. Lão bỗng dưng thấy ớn lạnh sống lưng.
" Đóng kín cửa lại!!" Lão gọi những kẻ còn lại đến giữ cửa, lại còn gọi thêm lính đánh thuê:" Các cậu đi ngăn Trình Lạc cho tôi! Mang tất cả vũ khí còn lại ra đây! Nhất định phải ngăn được hắn! Các cậu cần bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý!!!"
Những tên lính đánh thuê còn sót lại trong căn cứ run rẩy đứng chặn trước cửa phòng tổng khu khống chế, nhìn Trình Lạc vừa thong thả bước đến, vừa ung dung dùng khăn tay lau vết máu dính trên người, mà sợ co cả vòi vào.
Bọn họ vẫn còn ngoài mạnh trong yếu mà to mồm:" Trình Lạc!! Cậu, cậu đối địch với tổ chức sẽ không có kết cục tốt đâu!"
"Hửm?" Trình Lạc mỉm cười:" Mấy anh đối địch với em cũng không có kết cục tốt đâu nha."
"......"
"Cho mấy anh ba giây, cút ra khỏi tầm mắt của em, em sẽ tha mạng cho các anh." Trình Lạc đã có chút mệt mỏi rồi. Hắn cũng không muốn Du Đường biết hắn đã giết người.
Nhưng mà những người này không chịu nghe lời, hắn có thể có cách nào đây?
"Ba —— hai ——"
"Chúng tôi cút đây, chúng tôi cút ngay đây!!"
Trình Lạc còn chưa đếm tới một, những kẻ còn lại đã không chịu đựng được áp lực tâm lý, vội vàng bỏ trốn.
Họ cũng sợ đến mức sắp khóc đến nơi rồi.
"Tám phút 53 giây rồi."
Đây là khoảng thời gian xa cách của Trình Lạc và Du Đường từ lúc chia tay đến giờ, tấn công đến phòng tổng khu khống chế đã mất từng ấy thời gian rồi.
Trình Lạc lầm bầm lầu bầu: " Biết chuyện phiền thế này, thì đã để lão Lý Trạch Giai kia tới sớm hơn một chút rồi."
Tầm mắt của hắn dừng ở cánh cửa lớn của phòng tổng khu khống chế.
Trình Lạc thở nhẹ một hơi, nhấc chân lên.
RẦM —— Cánh cửa kim loại dày nặng không chịu nổi một đòn của hắn, bị đá cho dẹp lép, bay ra sau khiến vật dụng trong phòng cùng đổ vỡ, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
Trình Lạc vươn tay bắt lấy viên đạn bay ngang qua, trước mặt tất cả những người ở trong phòng, hắn dùng ngón tay miết một cái, viên đạn đã bị nghiền thành bột, Trình Lạc nhìn Trần Trị cười:" Lão đại của tôi ơi, lễ vật của ngài chỉ có thế thôi sao?"
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh tầm hai giây, thì phát ra tiếng thét.
"Quái, quái vật!"
"Con người không thể nào có sức mạnh như vậy được!!"
"Mày, mày là một con quái vật!"
Không ít người bị dọa sợ co rúm co ró, người thì khóc lóc ngồi bệt dưới đất, người thì chui rúc vào góc tường hoảng loạn, người thì đứng chết trân nhìn Trình Lạc.
Bọn họ lúc trước quá ngu xuẩn! Thế mà lại đi tin tưởng con quái vật này!
Thế mà còn vọng tưởng có thể lợi dụng hắn vì lợi ích của tổ chức!
Bây giờ xem ra, Trình Lạc đối với tổ chức chỉ có hận thù!
Hắn làm sao có thể từ bỏ cơ hội báo thù béo bở này!
"Mày đừng qua đây!" Trần Trị sợ muốn chết, lão liên tục nhấn lên đồng hồ , miệng hô to:" Nếu mày không muốn Du Đường chết, thì đừng có qua đây!"
Trình Lạc hơi giật mình. Nụ cười giả tạo trên mặt nhanh chóng biến mất.
Giọng hắn lạnh lẽo thấu xương :" Ông nói vậy là sao?"