Du Đường nhíu mày.
Y cảm thấy có chút kỳ quái. Vừa rồi Trình Lạc bị đẩy ra nhưng lại không nổi điên, cũng không đòi chém đòi giết mình mà lại đi toilet xả nước. Sự bình tĩnh này nếu đặt trên người một" đứa trẻ" hỉ nộ vô thường thì không hợp lý.
Hơn nữa hình như lời Trình Lạc vừa nói không phải là nói với y mà là cố ý để cho camera theo dõi nghe thấy. Du Đường hỏi hệ thống : Thống Thống, độ hảo cảm hiện tại là bao nhiêu?
【 Trời đất!! 0 điểm!!! 】 hệ thống kinh ngạc thốt lên:【 vừa rồi độ hảo cảm thế mà tăng một lần 50 điểm, hiện tại là 0 điểm!! 】
Du Đường: Quả nhiên.
Hệ thống nghi hoặc: 【???Quả nhiên cái gì cơ ạ? 】
Du Đường: Lúc trước biểu hiện của hắn đều là giả vờ.
Du Đường: Hắn thực sự không biết rất nhiều thứ, nhưng một người có chỉ số thông minh cực cao, không có khả năng có hành vi và tính tình của một đứa trẻ.
Du Đường: Tất cả mọi người đều bị hắn lừa.
Du Đường: Ta nghĩ hắn xin ta mang vật dụng quay lại, cũng là một thí nghiệm, để chứng minh ta với những nghiên cứu viên khác không giống nhau.
Du Đường: Hiện tại thí nghiệm của hắn xem như thành công, nhìn ra được sự đặc thù của ta, cho nên muốn lợi dụng ta để giúp hắn thoát khỏi đây.
Du Đường: Rốt cuộc nếu hắn thực sự chỉ là một " đứa trẻ" thích làm theo ý mình, vừa rồi sẽ không dễ dàng buông tha cho ta, mà sẽ nhất quyết nổi giận đòi cho bằng được, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Du Đường: Chẳng qua hắn còn có chút lương thiện, biết rằng vừa rồi ta là muốn tốt cho hắn, cho nên độ hảo cảm mới có thể tăng lên nhiều như vậy, hắn không tiếp tục thuận theo dục vọng bản năng, đối xử với ta lại càng thêm bình tĩnh.
Du Đường: Theo ta nghĩ, hiện tại, hắn đã xem ta như đồng minh rồi.
Du Đường: Một đồng minh có thể giúp hắn thoát khỏi đây, sau khi hắn chạy thoát còn có thể quay lại làm bia đỡ đạn.
【??? Oa, Thật vậy à? 】 hệ thống khiếp sợ: 【 ký chủ, ngài là Holmes chuyển thế sao?? 】
Du Đường:...... Quá khen quá khen.
Sau khi đoán được ý của Trình Lạc, Du Đường bắt đầu cảm thấy thả lỏng. Rốt cuộc ở chung với một đại trí giả ngu còn hơn phải dỗ dành một " đứa trẻ" không kiềm chế được hành vi.
Y trả lời Trình Lạc:" Anh vốn là được tổ chức phân đến đây chăm sóc em, chỉ cần em không vô duyên vô cớ nổi giận, nghe anh nói....."
Du Đường kề sát lỗ tai của Trình Lạc, thì thầm:" Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ mang em rời khỏi cái lồng giam quỷ quái chết giẫm này, thả cho em được tự do."
Trình Lạc hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Du Đường. Phát hiện người đàn ông mỉm cười nhìn thẳng vào hắn, như nhìn vào tận trong linh hồn, nhìn vào kế hoạch của hắn ấp ủ bao lâu nay.
Tim đột nhiên đập có chút nhanh hơn. Trình Lạc nhấp môi, không nói gì nữa.
*
Những ngày tiếp theo. Du Đường bắt đầu mang vào trong phòng giam rất nhiều đồ đạc, bày trí hơn một tháng, rốt cuộc khiến căn phòng trống rỗng biến thành một nơi giống căn nhà bình thường. Trong lúc đó, y cũng được nghe Trình Lạc kể về cuộc sống của hắn trải qua trong ba năm trước kia.
Cấp trên của căn cứ không ngừng cố gắng thí nghiệm khả năng chịu đựng của cơ thể Trình Lạc, ví dụ như không cung cấp thức ăn, nước uống trong rất nhiều ngày, hoặc là mở ra cơ quan trong phòng, khiến Trình Lạc bị thương, quan sát khả năng và tốc độ hồi phục vết thương của hắn.
Ba năm qua ở trong phòng giam này, hắn chung quy cũng trải qua rất nhiều cuộc thí nghiệm rất đau đớn, nhưng nhóm nghiên cứu viên lại cảm thấy những điều này là bình thường.
Trong mắt họ chỉ có thành quả nghiên cứu và công tác, giống như một tổ chức tà giáo, không hề quan tâm đến cảm thụ của những đối tượng được gọi là vật thí nghiệm.
Trương Triết nói với Du Đường, làm nhân viên ở đây thì phải vô tình mới tốt. Nếu những người như bọn họ một khi động lòng trắc ẩn, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Trương Triết còn mang Du Đường đi xem những đứa trẻ bị nhốt trong lồng sắt, mỗi một đứa bé đều mặc quần áo thí nghiệm, đeo vòng tay đánh số ở trên cổ tay, giống như dê con sợ hãi co rúm nằm chờ đợi đổ tể đến giết thịt.
Du Đường không đành lòng nhìn thêm nữa. Sau vài phút thì lập tức rời đi, quay lại phòng giam của Trình Lạc.
*
Khi mở cửa liền nhìn thấy Trình Lạc đang ngồi ở trên thảm lật xem cuốn sách hôm trước y mang tới.
Bởi vì Du Đường dùng chính sinh mệnh của mình để đảm bảo nên mới có đặc quyền được mang các đồ dùng cần thiết vào phòng. Hơn nữa, ngày đó biểu hiện ngoan ngoãn của Trình Lạc đã lừa gạt được cấp trên của căn cứ, cho nên hắn mới có cơ hội được tiếp xúc với sách vở.
Trình Lạc chỉ cần dùng thời gian nửa ngày để học chữ đến bây giờ đã đọc sách nhanh như một cơn gió. Du Đường chưa từng gặp qua người nào đọc sách nhanh như vậy, một ngày mười mấy thậm chí là mấy chục cuốn sách, giống y như một cái máy tính hình người.
Trình Lạc biết y quay lại, lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn cực kỳ xán lạn.
"Anh đã về rồi!" Hắn vẫy tay với Du Đường, trong con ngươi toàn là tín nhiệm, khuôn mặt đơn thuần, ngây thơ đáng yêu..
Sau đó Du Đường theo bản năng hỏi hệ thống: Thống Thống, độ hảo cảm của hắn hiện tại là bao nhiêu rồi?
【 đừng hỏi nữa ký chủ, vẫn là 0 điểm thôi. 】
Du Đường:...... Mẹ nó.
Từ ngày y ngửa bài với Trình Lạc, hai người đều tự hiểu trong lòng không nói ra, tự động biến thành quan hệ đồng minh. Cũng vì thế độ hảo cảm của Trình Lạc từ đó trì trệ không tiến thêm chút nào. Dù bề ngoài quan hệ của hai người có thân cận như thế nào thì cũng đều là diễn cho người khác xem.
Trình Lạc thậm chí còn không đòi Du Đường dùng tay giải quyết cho hắn, mà đều tự làm hết mọi việc. Du Đường không nghĩ ra, tạo sao hắn lại đột nhiên trở nên lý trí như vậy, chẳng lẽ đây là khả năng khống chế cảm xúc hoàn mỹ của người có chỉ số thông minh cực cao sao?
Quả thật đã thoát khỏi phạm vi của người bình thường rồi!
" Hết kẹo rồi." Trình Lạc quơ quơ cái túi kẹo trống không trước mặt Du Đường:" Lần sau đi ra ngoài có thể mang cho em thêm một túi không?"
Dù cho độ hảo cảm không tăng thêm, nhưng nhìn thấy gương mặt này của Trình Lạc, nghĩ đến những gì đối phương đã trải qua, y cũng không có cách nào không đối tốt với hắn.
" Ừm, lần sau lại mang vào cho em."
"Vừa rồi đi ngang qua văn phòng, anh có lấy cho em mấy quả hạch đào." Y đặt túi hạch đào trước mặt Trình Lạc:" Ăn vào có thể bổ não đấy."
Nói xong, y sờ túi áo: " Hỏng rồi, anh để quên dụng cụ mở hạch đào trong văn phòng rồi."
" Không cần đâu." Trình Lạc cầm lấy một quả hạch đào lên, nhẹ nhàng nắm chặt một chút.
Du Đường chắn chắn hắn chỉ là nhẹ nhàng nắm chặt một chút.
Quả hạch đào kêu răng rắc rồi vỡ ra.
Du Đường: "......"
Trình Lạc lấy nhân hạch đào ra ăn, lại quay sang nhìn Du Đường đang đứng cạnh, nhìn y với ánh mắt mong chờ được khích lệ khen thưởng.
Du Đường vội vàng cổ vũ:" Trời đất ơi! Em thật là quá lợi hại!"
Trình Lạc lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu đi, một tay bóp bể hạch đào, một tay cầm sách đọc.
Du Đường lúc này mới nhìn những bản vẽ nháp rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, mỗi bản vẽ lại có mấy đường cong lung tung rối loạn. Như hữu hình lại như vô hình, mỗi một bản vẽ đều như đang vẽ thứ gì đó, cũng vừa giống như chỉ là vẽ linh tinh vô nghĩa, nhưng Du Đường cảm thấy lấy chỉ số thông minh của Trình Lạc, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện vô ích lãng phí thời gian.
【 ký chủ, sao em cảm thấy những bức vẽ của hắn có vẻ giống như kết cấu của bộ phận linh kiện vậy? 】Lời của hệ thống làm Du Đường chợt hiểu ra. Nếu tư duy theo chiều hướng này thì xác thật có chút giống, y quay đầu lại nhìn kỹ một lần.
Phá được án rồi.
Hóa ra thằng nhóc này đang tìm cách phá bỏ vòng cổ, đầu óc thật là quá lợi hạ. Y thò đầu lại xem sách Trình Lạc đang đọc, hóa ra đều là tri thức vật lý hóa học, phân tích tầng tầng lớp lớp, tức khắc to đầu ra.
Ừm, đại khái thì học bá với học tra nó khác nhau đó?
Rốt cuộc y cũng hiểu được tại sao cấp cao của căn cứ lại kiêng kị Trình Lạc đến mức như vậy.
Tên này chỉ dùng thời gian một tháng để tiếp thu lượng tri thức mà người bình thường học mấy năm, thậm chí mười mấy năm cũng chưa học xong.
Nếu bọn họ không thể thuần phục được hắn, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ hủy hoại căn cứ trong vòng một giây.
"A, em nhớ ra rồi." Trình Lạc thấy y thò đầu qua, thì khép cuốn sách lại. Lấy từ trong chồng sách cao ngất ra một quyển sách, đặt trước mặt Du Đường khoe khoang:" Hôm nay, em có đọc qua quyển sách này."
" Nó giải thích cho em rất nhiều thứ."
" Sách gì thế?" Du Đường tò mò.
Nhưng mà khi y nhìn thấy rõ bìa của cuốn sách, cả người như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ.
Đó là một cuốn truyện tranh đam mỹ.
Tên là 《 Hàng đêm thừa hoan: Tổng tài đại nhân và tiểu phu lang của hắn》
Hơn nữa bên ngoài bìa còn có một vòng tròn đỏ chói lọi: (+18)