• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101

- Đối đầu rồi, mới thế thôi đã đối đầu rồi?

- Giữa Lâm sư huynh và Liễu sư tỷ vốn nước sông không phạm nước giếng, không ngờ hôm nay lại nháo tới mức này.

- Thật quá hổ báo, Lâm sư huynh trực tiếp bức Liễu sư tỷ tới đường cùng, rốt cuộc Liễu sư tỷ có động thủ hay không?

- Hẳn là không, Lâm sư huynh thật quá điên cuồng, nếu Liễu sư tỷ dám động thủ, vậy hậu quả khó mà tưởng tượng.

Trong hư không, một luồng hồng lưu bất ngờ chảy ngược, nếu là người bình thường tiến vào, đã sớm bị cắt thành mảnh nhỏ, nhưng lúc này lại có hai người bình an vô sự đứng thẳng ở trong đó, còn trò truyện với nhau.

Trưởng lão tóc đỏ cảm thán:

- Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi hơi bá đạo, bản chất đã bại lộ, ngươi có hối hận chút nào không?

Hành động của Lâm Phàm đều bị hai người để vào trong mắt, ỷ là đồ đệ của Thiên Tu thì muốn làm gì thì làm ư, còn gây ra xung đột trong nội môn, thật sự là ỷ thế hiếp người.

Ánh mắt Thiên Tu nhìn kẻ trước mặt như nhìn kẻ ngốc:

- Hối hận ư, ta chưa bao giờ hối hận. Hỏa Dung, ngươi luôn hỏi ta, giữa ngươi và ta có gì khác biệt, vậy lấy đệ tử này làm ví dụ đi, loại đệ tử như này có lẽ ngươi sẽ không thích, nhưng Thiên Tu ta lại vô cùng thích hắn.

- Nhận người không nhận lí, sau này đến khi ta già yếu rồi còn có chỗ dựa vào, về phần lí lẽ là cái gì thì chẳng quan trọng. Bằng thực lực của Thiên Tu ta, có thể bảo hộ hắn đến khi trưởng thành, không cần để ý sự uy hiếp của kẻ khác.

- Nếu hắn tay chân luống cuống, ta còn hối hận vì đã thu đồ đệ như vậy.

- Nhưng bây giờ, ta rất hài lòng.

Hỏa Dung nhìn Thiên Tu, hắn không ủng hộ quan niệm này, điều này hoàn toàn là tà thuyết ngụy biện. Trước kia khi trẻ tuổi, hắn và Thiên Tu là đồng môn đồng tông, cũng không quen nhìn cách đối nhân xử thế của Thiên Tu. Nhưng sau này, địa vị của Thiên Tu trong tông môn cao hơn mình, thực lực cũng mạnh hơn mình. Hắn thì cần cù tận tụy, một lòng bảo hộ chính nghĩa trong tim, thế mà vẫn không so bì được với Thiên Tu, điều này khiến hắn nghĩ không ra, cho dù đến nay cũng thế.

- Thiên Tu, vậy hiện tại ngươi cứ ngồi nhìn mặc kệ sự việc tiếp tục phát triển ư? - Hỏa Dung chau mày, bản thân vốn là trưởng lão, nên ra mặt ngăn cản chuyện này, đồng thời thưởng phạt phân minh, nhưng Thiên Tu lại lôi kéo mình ngồi đây quan sát sự tình, hắn cũng có chút nghĩ không thông.

- Đúng, cứ để thế đi, chúng ta ngồi ngoài xem xét, đồ đệ ta còn chưa có nguy hiểm, vì sao phải ngăn cản? - Thiên Tu đáp lại theo lẽ thường, hiện tại không có bất cứ vấn đề gì, tại sao phải ngăn cản.

Hỏa Dung:

- Nhưng ngươi là trưởng lão, xử lí như vậy là bất công.

Thiên Tu chỉ vào Lâm Phàm:

- Đó là đồ nhi của ta.

Không còn lời nào để đáp lại, hắn thật sự không biết phải nói gì, tư duy kiểu này căn bản là không cùng một kênh, chỉ mong chuyện này đến đây là dừng, đừng để có chuyển biến xấu.

...

- Ca ca, đệ mệt rồi. - Tần Sơn đứng đó, quay đầu, không biết nên làm gì.

Lâm Phàm cười:

- Liễu sư tỷ, tiểu đệ của ta mệt rồi, ngươi rốt cuộc có động thủ hay không?

Lửa giận thiêu đốt trong lòng Liễu Nhược Trần, nhưng nàng thật sự bị bọn Lâm Phàm chấn trụ, hai người này chính là kẻ điên, đây chính là khiêu khích mình, không cho mình đường lui.

Nàng tin lời hai tên này trước mắt này nói là thật, nếu mình thật sự động thủ, vậy hắn sẽ giết muội muội của mình, thậm chí diệt gia tộc mình.

Nếu hắn có điều gì để cố kỵ, thậm chí chỉ có một chút cảm giác áp bách nào đấy, thì sẽ không ra tay với Diệp Trần Phong, hôm qua Tần Sơn cũng sẽ không động thủ với muội muội mình.

Bàn tay nàng run nhẹ, không phải là do dự mà là tức đến phát run.

Nguyên Minh Không trong lòng cảm thấy bi phẫn, nhìn Liễu sư tỷ bị hạ nhục như vậy lại bất lực, một cảm giác vô lực bao phủ trong lòng, vì sao lại như vậy, đối phương rõ ràng chỉ là đệ tử nội môn tam phẩm, sao mình lại sợ hãi như vậy.

Vì sao?

Mình là cường giả hạng năm mươi hai trên Địa bảng Nội môn, vì sao lại bị một tên đệ tử vừa vào nội môn dọa nạt.

Rốt cuộc là vì sao?

Hắn không cam tâm, hận không thể liều mạng ngay với đối phương, nhưng một âm thanh trong lòng luôn nhắc nhở hắn, xúc động là ma quỷ, ngươi sẽ giống như Diệp Trần Phong.

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn sư tỷ chịu nhục.

Liễu Nhược Trần lạnh lùng nhìn Lâm Phàm:

- Ngươi thực sự phải quá đáng như vậy ư?

Thở dài một tiếng, Lâm Phàm lắc đầu:

- Liễu sư tỷ, ngươi thật không thú vị, ta Lâm Phàm từ trước tới nay vẫn không hề quá đáng, là ngươi mang người đến bắt nạt tiểu đệ của ta, giờ lại nói ta quá đáng, tuy rằng sư tỷ xinh đẹp nhưng cũng không thể vô căn cứ mà vu oan hãm hại người khác.

Đột nhiên!

Một tiếng thét dài từ trên trời truyền tới.

- Hạng đạo chích cuồng vọng mà cũng dám phát ngôn bừa bãi, ngươi tưởng không ai dám thu thập ngươi ư? - Từ xa, một luồng bạch quang như dải lụa xuyên qua ngọn núi bay tới, sau đó ngạo mạn đứng giữa không trung.

Khi các đệ tử nhìn thấy bóng dáng người kia thì đều kinh hô:

- Hạng ba Địa bảng Nội môn Tiêu Lăng Dật.

- Đây chính là Tiêu sư huynh, sau khi ngủ đông ba năm đã xưng bá quần hùng một cách tuyệt luân vô song, vinh danh hạng ba Địa bảng Nội môn, kinh diễm toàn tông.

- Quả nhiên Vạn sư huynh đã ra tay phái Tiêu Lăng Dật tới, chắc cũng cho rằng Lâm sư huynh bá đạo thái quá, cần phải chèn ép một phen đây.

Trong hư không, Tiêu Lăng Dật mặc một bộ bạch y viền vàng, trong mắt tản ra tinh quang, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, lộ vẻ nghiền ngẫm, sau đó nhìn về phía Liễu Nhược Trần:

- Liễu sư muội, vi huynh đến chậm, khiến muội chịu khổ rồi. - Tiêu Lăng Dật ôn nhu an ủi, nếu không phải ánh mắt hắn nhìn Lâm Phàm rất sắc bén, thì còn tưởng là một vị công tử văn nhã nào đó.

Lâm Phàm thấy hơi đau đầu, quả nhiên, trên thế giới này, ngoài thằng liều mạng và thằng bị bệnh tâm thần ra thì còn có nữ nhân xinh đẹp cũng không thể trêu chọc.

Quá nhiều kẻ giúp đỡ, đối phó không xuể a.

Liễu Nhược Trần này rốt cuộc có thủ đoạn gì mà lại khiến lắm thằng ngốc ủng hộ như thế, thật làm người khác hiếu kì, nếu có cơ hội mình phải nghiên cứu một chút, coi như biển học vô biên, học không bao giờ là muộn.

Liễu Nhược Trần Tâm trong lòng thở nhẹ một hơi:

- Nhược Trần tham kiến Tiêu sư huynh.

Vừa rồi nàng thật sự có cảm giác bất lực, giờ Tiêu sư huynh đã đến, mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng nàng quá cao ngạo, nên việc này chỉ nhớ trong lòng.

Đồng thời nàng cũng biết ưu thế bản thân, chỉ là tương đối hướng nội mà thôi.

Trong hư không.

Hỏa Dung:

- Thiên Tu, Tiêu Lăng Dật đã đến, xem ra chuyện hôm nay đồ nhi của ngươi không chiếm được ưu thế rồi.

- Hừ, nếu hắn dám động vào đồ nhi của ta, lão phu cho hắn đẹp mặt. - Thiên Tu lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng Dật vừa cao ngạo xuất trướng, vậy mà lại luân phiên ra mặt để khi dễ đồ nhi của mình, thật là không thể tha thứ.

...

Lúc này, Tiêu Lăng Dật chăm chú nhìn Lâm Phàm:

- Những lời ngươi nói với Liễu sư muội ta đều nghe hết rồi, ngươi là hạng đạo chích đắc ỷ thế làm càn, không biết trời cao đất rộng.

- Ta lấy lời ngươi nói với Liễu sư muội trả lại ngươi, ngươi dám động một sợi lông của Liễu sư muội, ta sẽ diệt cả cửu tộc của ngươi. - Sau đó ánh mắt nhìn về phía Liễu Nhược Trần - Sư muội, nàng xem hắn có dám động hay không.

- Hừ!

Một âm thanh hừ lạnh như thiên lôi cuồn cuộn nổ vang bên tai mọi người.

Ánh mắt đám đệ tử vây xem lại tập trung lên người Lâm Phàm, sự tình lúc này đã chuyển biến tới mức khiến mọi người ngáo ngơ hết luôn.

Nay Tiêu sư huynh rời núi, sau lưng chắc chắn có ý chỉ của Vạn sư huynh.

Lâm Phàm nhìn về phía Tiêu Lăng Dật ở trên không, lại nhìn về phía Liễu Nhược Trần, chớp chớp mắt:

- Thú vị thật đấy.

Muốn diệt cả cửu tộc của mình, Phàm Phàm sợ quá a.

Ai đến giúp ta đi.
Chương 102

Cường giả xuất giá, uy thế huy hoàng như mặt trời rực rỡ chiếu rọi.

Những đệ tử đang đứng quan sát đều cảm thấy run run trong lòng.

Bọn họ gia nhập tông môn cũng được một thời gian rồi, nhưng chưa bao giờ gặp qua đệ tử dám làm càn như vậy, cho dù có những ai cảm thấy không phục mà lén giở trò, cũng đều bị đàn áp tàn nhẫn, đến nay vẫn chưa gượng dậy được.

Giờ đây, Liễu Nhược Trần bị bắt nạt ngay trong nội môn, Tiêu Lăng Dật của Trung Thiên Phong xuất hiện với một phong thái vô địch để trấn áp hạng đạo chích, cảnh cáo đối phương.

Sự thể ra sao, hồi sau sẽ rõ.

Trong lòng mọi người đều có chút nghi hoặc.

Lâm sư huynh là đồ đệ của Thiên Tu trưởng lão, địa vị cao hơn nhiều so với đám đệ tử bọn họ.

Liễu Nhược Trần nhìn thẳng Lâm Phàm, trong lòng thương hại, lạnh lùng nói:

- Khi sự tình phát triển đến mức bản thân không thể giải quyết được, thì thoái nhượng một cách có chừng mực là sáng suốt nhất.

Tiêu Lăng Dật đến thì nàng liền biết sự tình có thể kết thúc ở đây, dù là thực lực hay địa vị, thì tên đệ tử mới vào nội môn này cũng không chiếm chút ưu thế nào.

Bình thường Liễu Nhược Trần tuy lãnh đạm, không bị bất kì sự lấy lòng nào đả động nhưng nàng là người cao ngạo nên cũng đặc biệt hưởng thụ cảm giác được mọi người ủng hộ.

Bởi vì nàng biết, mình được quyền hưởng thụ tất cả những thứ này.

- Hê hê! - Lâm Phàm nhìn về phía Liễu Nhược Trần - Ngươi đừng nói nữa, ta nghe không hiểu đâu.

Sau đó ánh mắt chuyển về phía Tiêu Lăng Dật đang ngạo nghễ đứng trong không trung:

- Ngươi vừa nói cái gì? Ta động Liễu sư tỷ một cái, ngươi liền tru cái gì của ta cơ, phiền sư huynh lặp lại lần nữa?

Tiêu Lăng Dật trong lòng hừ lạnh, không chút lo lắng, ánh mắt tập trung vào Lâm Phàm, nói từng từ - Tru cửu tộc của ngươi.

Lâm Phàm đã cuồng hóa thân hình cao đến ba mét, giờ đây lắc lắc cổ, đạp ra một bước, mặt đất bị đè ép truyền ra âm thanh nặng nề. Sau đó hắn đi về phía Liễu Nhược Trần, nhe hàm răng trắng như tuyết cười:

- Tiêu sư huynh của ngươi cho rằng ta không dám động vào ngươi, thế ngươi thì nghĩ ta có dám động vào ngươi không?

Ánh mắt Liễu Nhược Trần lạnh như băng, chuyện tới nước này, tên này còn cố chống đỡ, thật là đáng thương:

- Nếu ta là ngươi, ta sẽ rời khỏi đây, an tâm đi theo Thiên Tu trưởng lão mà tu luyện. Tông môn không phải là nơi ngươi muốn thế nào thì sẽ như thế đó, chung quy thì ngươi vẫn chưa trải qua sự thử thách của tông môn đâu.

Lâm Phàm cúi đầu cười lạnh, sau đó cười một cách cuồng vọng, ngón tay đen thô chỉ vào Liễu Nhược Trần, liều lĩnh nói:

- Liễu Nhược Trần, rốt cuộc là ai cho phép ngươi nghĩ rằng ta không dám động vào ngươi thế? - Sau đó lại đột nhiên xẹp khí - Nhưng hắn nói rất đúng, đích xác ta sẽ không động vào ngươi.

Lời này vừa nói ra, Tiêu Lăng Dật lộ ra một tia cười lạnh, hắn tự mình đích thân đến giải quyết sự việc, tên này trừ phi điên rồi mới dám động thủ.

Nhưng đột nhiên.

Một tiếng nổ ran vang lên, hai mắt Tiêu Lăng Dật như phun máu, lạnh lùng nói:

- Ngươi dám…

Nhưng tất cả, đều đã muộn.

Lâm Phàm trực tiếp lấy ra cái chảo mà ân sư đưa cho hắn từ trong nhẫn trữ vật ra, cánh tay trái bành trướng trong nháy mắt, lực lượng hủy diệt sục sôi, đập một cú như trời giáng lên đầu Liễu Nhược Trần.

- Hắn nói rất đúng, ta không dám động ngươi.

- Nhưng ta dám đập ngươi.

Bing!

Một tiếng nổ lanh lảnh vang lên.

Lâm Phàm khom người, cái chảo vẽ một đường trên không rồi hạ xuống đất, mà Liễu Nhược Trần vốn đứng trước mắt đã sớm hóa thành một đạo lưu quang, ầm một tiếng va chạm vào đống phế tích ở phía xa.

Thân hình lực lưỡng của hắn đứng thẳng, vung vẩy cái chảo trong tay:

- Quả nhiên không tồi, nghe thật đã, mới bing một tiếng người đã bay cái vèo.

Ở phía xa, Liễu Nhược Trần không dám tin mọi thứ vừa xảy ra. Khi nàng đứng lên từ trong đống phế tích, tóc đen rũ xuống, má trái sưng to, nếu không phải do bản thân đã đạt tới Địa Cương cảnh tầng năm, thì với một cú đánh vừa rồi, chỉ sợ nàng đã chết ở đây rồi.

Lửa giận thiêu đốt đã hiện rõ trên mặt nàng.

Dù nàng che dấu kỹ đến đâu, cùng không thể chịu dựng được những nhục nhã hôm nay phải chịu.

- Ngươi... Vậy mà dám động thủ. - Giọng Tiêu Lăng Dật run run, tức giận gầm lên như sóng biển dâng trào - Ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi?

Liễu sư muội chính là sư muội mà tất cả đệ tử nội môn yêu thương nhất.

Bình thường bọn họ đến cả mắng còn không nỡ mắng, không ngờ tên kia còn dám ra tay hủy đi gò má của Liễu sư muội, còn phớt lờ cảnh cáo của hắn.

Đám để tử xung quanh thì há hốc miệng, bọn họ không ngờ Lâm sư huynh dám động thủ thật.

- Ca ca thật lợi hại. - Tần Sơn cũng không biết Lâm Phàm vừa làm gì, nhưng cũng cảm thấy một chiêu kia của ca ca thật sự rất có khí phách. Tuy trong tay hắn không có chảo, cũng vung vung cánh tay để thử cảm thụ cảm giác vừa rồi của ca ca.

Lâm Phàm tay trái cầm chảo, tay phải cầm Lang Nha bổng, nhìn thẳng lên trời:

- Lời cảnh cáo của Tiêu sư huynh ta cũng sợ lắm, nhưng giữa sợ hãi và có dám ra tay hay không là hai chuyện khác nhau, ta chọn vế sau, đồng thời ta cũng rất mong chờ, không biết Tiêu sư huynh sẽ làm thế nào để tru diệt cửu tộc của ta?

- Lâm Phàm ta mười tuổi rời thôn, không cha không mẹ, lưu lạc chân trời góc bể, cuối cùng gia nhập Viêm Hoa tông, tất cả đệ tử ngoại môn đều trân trọng ưu ái ta, đó chính là thân nhân của ta, ngươi muốn diệt cửu tộc của ta, chẳng lẽ muốn chém giết tất cả đệ tử ngoại môn?

- Ta hỏi lại ngươi, ngươi có dám giết không? - Lâm Phàm nâng Lang Nha bổng chỉ thẳng vào Tiêu Lăng Dật lạnh lùng hỏi.

Bá khí của Lâm Phàm đánh thẳng vào nội tâm Tiêu Lăng Dật.

Những đệ tử ngoại môn đang vây xem chớp mắt liên hồi, chuyện gì vậy? Chúng ta chỉ tới xem kịch, sao lại kéo chúng ta vào?

Nhưng lời Lâm sư huynh nói thật khiến bọn họ cảm động, hóa ra Lâm sư huynh coi bọn họ là thân nhân.

Cảm động, thật quá cảm động.

Nhưng cảm động thì cảm dộng, nếu Tiêu Lăng Dật nổi điên động thủ thật thì không phải là tự dưng chết oan à?

- Ngươi… - Tiêu Lăng Dật ngập ngừng, hắn bị câu nói của Lâm Phàm đánh thẳng vào tim, nhất là cái kiểu hỏi đầy chế nhạo "có dám không" ấy.

- Hừ, nhìn ngươi rét thế kia là biết thừa ngươi không dám.

- Ta bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ, chỉ cần một ngày vi sư, sẽ là chung thân vi phụ. Đó chính là người thân thân nhất của Lâm Phàm ta, ngươi muốn tru cửu tộc của ta thì tức là phải giết cả sư phụ của ta.

- Tiêu Lăng Dật, nghe nói ngươi ngủ đông ba năm xong đã đại công cáo thành, trở thành đệ tử nội môn, bái nhập Trung Thiên Phong. Ta thì thấy hoàn toàn là một tên tiểu nhân đắc chí, càn rỡ vô cùng, khi sư diệt tổ, lấy hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, kỳ tâm khả tru.

Lâm Phàm vẻ mặt chính khí, đối mặt Tiêu Lăng Dật cũng không hề chùn chân, hoàn toàn là bộ dáng bảo vệ tông môn.

Giữa dòng nghịch lưu trong hư không.

Thiên Tu trưởng lão xúc động đứng bật dậy, còn Hỏa Dung thì trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, tên đệ tử này thật đúng là miệng lưỡi sắc bén, đen cũng có thể nói thành trắng.

Lúc này, Thiên Tu trưởng lão cất lời:

- Ông trời đối với Thiên Tu ta không tệ, cho ta gặp được đồ đệ như vậy.

- Một ngày vi sư, chung thân vi phụ, Thiên Tu ta tu hành cả đời, không bạn lữ cũng không có con nối dõi. Nay trong cảm nhận của đồ đệ, ta lại giống như một người cha.

- Thiên Tu ta có đồ đệ như vậy, cuộc đời này đã đủ rồi.

Hỏa Dung muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, hắn thấy dù mình nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi.

Tại hiện trường.

Lâm Phàm đập mạnh Lang Nha bổng xuống đất, chỉ thẳng cái chảo vào mặt đối phương.

- Tiêu Lăng Dật, ngươi muốn tru cửu tộc của ta, thì phải bước qua thi thể của ta trước đã.

- Tuy tu vi của Lâm Phàm ta thấp, nhưng vì thân nhân, vì ân sư, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mặt ngươi.

- Ngươi có dám cùng ta đánh một trận.

Giờ phút này, đám đệ tử đều như nghẹt thở, vì hành động này quá cứng.
Chương 103

Tiêu Lăng Dật đứng ngẩn người trên không, lồng ngực phập phồng, hắn vậy mà lại bị một tên đệ tử nói cho đến mức á khẩu không trả lời được, nhưng thân là đệ tử nội môn của Trung Thiên Phong, há có thể bị một tên đệ tử vừa bước vào nội môn bức đến mức này.

Đám đệ tử vây xem khe khẽ trao đổi:

- Lâm sư huynh nói thật có đạo lý.

- Thiên Tu trưởng lão là sư phụ của Lâm sư huynh, một ngày vi sư, chung thân vi phụ, không có gì sai a, giờ Tiêu sư huynh muốn tru diệt cửu tộc của Lâm sư huynh, không phải có cả Thiên Tu trưởng lão ở trong ư?

- Tiêu sư huynh có phần tẩu hỏa nhập ma rồi, lời này sao có thể nói ra khỏi miệng.

- Chắc là muốn dọa Lâm sư huynh thôi, dù sao thì các trưởng lão cũng sẽ không để ý chuyện này.

Đối với Lâm Phàm mà nói, hắn có cảm giác đã khống chế được diến biến của mọi việc, nhưng nên gia hỏa trước mắt này vẫn đứng vững như vậy, hắn không khỏi bội phục tinh thần ấy.

- Tiêu Lăng Dật, ta không khỏi bội phục ngươi, vì một nữ nhân mà đến cả đồng môn cũng dám tàn sát. Không biết nên khen ngợi ngươi biết trân trọng hồng nhan, hay là nói ngươi là kẻ chỉ cần biết có nữ nhân trong lòng thì ngay cả tông môn cũng có thể phản bội?

- Phải làm đồng môn với ngươi thật là đáng buồn.

Lâm Phàm lắc đầu cảm thán, ra vẻ làm đồng môn với tên này quả thực chính là một loại sỉ nhục, sau đó nhìn về phía Liễu Nhược Trần còn đang giận dữ ở phía xa, ngẩng đầu nói:

- Liễu sư tỷ, tuy rằng ngươi là nữ tử, nhưng cũng nên tự biết không ngừng vươn lên, tuy bản thân không có ưu điểm gì, nhưng chỉ cần cố gắng thì đến cuối cùng sẽ được báo đáp.

- Nhưng lúc này, ngươi lại làm loạn nội môn, thả thính khắp nơi, khiến đệ tử tông môn mâu thuẫn, tâm tư ngươi cũng thật đáng khinh. Hôm nay ta dạy dỗ ngươi bằng cái chảo này, không phải cố ý nhằm vào ngươi, mà là để ngươi biết rõ rằng không phải tất cả mọi người đều tâng bốc ngươi đâu. Về sau nhớ kỹ lấy, đừng tự cho là có chút dung mạo thì có thể muốn làm gì thì làm.

- Theo ta thấy, diện mạo dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là bộ xương được trét phấn mà thôi, so với nét đẹp nội tâm thì dung mạo có là gì.

Nói xong, ánh mắt hắn ngưng lại rồi không nhìn Liễu Nhược Trần nữa.

Đám đệ tử vây xem đều bị lời nói của Lâm sư huynh chỉ điểm giác ngộ, bọn họ cảm thấy lời nói của Lâm sư huynh đều rất có đạo lý, thậm chí không thể phản bác.

Nghĩ kĩ lại, đúng là như thế, Liễu Nhược Trần khiến các sư huynh trong nội môn đấu tranh gay gắt với nhau, quả thật là đã làm hỏng mất phong thái của tông môn.

Nhưng không ai dám nói ra, bây giờ bị Lâm sư huynh đào bới lên, đúng là cũng nên xử lý tình trạng như thế này.

-Ha ha! - Đúng lúc này, Tiêu Lăng Dật nở nụ cười âm trầm - Miệng lưỡi sắc bén, đúng là miệng lưỡi sắc bén.

Sau đó ánh mắt hắn tràn đầy tức giận, nhìn thẳng Lâm Phàm:

- Ngươi cứ ba hoa chích chòe, mê hoặc nhân tâm đi, hôm nay ta vẫn phải giáo huấn ngươi cho biết mặt.

Trong lòng Lâm Phàm “rắc” một tiếng, thật sự phải động thủ ư, giữa ta và hắn vẫn có chút chênh lệch a, đã thế chênh lệch này còn không nhỏ, quả thật không nhất định có thể ăn được đối phương.

- Ngươi động thủ thương tổn Liễu sư muội, hôm nay ta phải bắt ngươi quỳ xuống nhận sai. - Ánh mắt Tiêu Lăng Dật lóe ra lãnh quang, nắm chặt hai tay, cương khí dâng trào, tuy không định giết chết đối phương, nhưng cũng phải cho hắn một phen giáo huấn nhớ đời.

Ngay khi Lâm Phàm định lấy trứng chọi đá, cùng đối phương liều mạng thì có một âm thanh truyền tới từ trong hư không.

- Đồ nhi đừng ra tay, lão phu muốn xem, trong tông môn có ai dám khi dễ con. - Từ trong hư không xuất hiện hai bóng người đi tới, mang đầy uy thế cường giả, họ đáp xuống từ giữa không trung.

Đám đệ tử vây xem nhìn thấy người đang đi tới đều khom người một cách tôn kính:

- Tham kiến Thiên Tu trưởng lão, Hỏa Dung trưởng lão.

Mỗi một đệ tử đều vô cùng tôn kính hai vị trưởng lão, sự tôn kính này đều phát ra từ nội tâm, những trưởng lão bình thường khó gặp không ngờ lại xuất hiện tại nội môn, điều này khiến các đệ tử đều trở nên hưng phấn.

Những trưởng lão đứng đầu trong tông môn bình thường không màng thế sự, trừ phi có sự kiện trọng đại xảy ra thì mới xuất hiện chủ trì đại cục.

Liễu Nhược Trần nhìn thấy Thiên Tu trưởng lão, sắc mặt khẽ biến, việc lần này sợ là phiền toái rồi.

Tiêu Lăng Dật nhìn thấy Thiên Tu trưởng lão và Hỏa Dung trưởng lão cùng đi ra từ hư không, trong lòng giật thót, tuy rằng hắn là người của Trung Thiên Phong, nhưng chỉ sợ là cho dù có Vạn sư huynh ở đây cũng không dám làm càn.

Thập Phong Phong chủ tuy rằng tôn quý hơn trưởng lão bình thường rất nhiều, nhưng trong mắt những trưởng lão đứng đầu tông môn thì Thập Phong Phong chủ cũng không khác gì so với đệ tử bình thường.

- Đệ tử Tiêu Lăng Dật tham kiến trưởng lão. - Tiêu Lăng Dật nội tâm khiếp đảm, không dám đứng ở trong hư không nữa mà đáp xuống mặt đất, cung kính xưng hô.

- Hừ. - Thiên Tu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bên tai Tiêu Lăng Dật như nổ mạnh, khiến hắn sợ đến hai chân nhũn ra, có cảm giác chỉ muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.

- Đồ nhi, con hỏi hắn xem có còn dám động tay động chân với con không? - Thiên Tu trưởng lão nói.

Lâm Phàm trong lòng thở nhẹ một hơi, không ngờ sư phụ thân yêu vẫn luôn để ý mình, cách nói chuyện lúc này đều rập khuôn như lời tên này vừa nói ban nãy.

Bây giờ sư phụ thân yêu đã đến, hắn lập tức cảm thấy mình tràn ngập sức mạnh.

- Tiêu sư huynh, tuy rằng sư phụ ta đã đến đây, nhưng Lâm Phàm ta cũng không phải loại người càn rỡ. Giờ sư phụ muốn ta hỏi ngươi, ngươi có còn dám đụng đến ta không? - Lâm Phàm bước ra, đối mặt với Tiêu Lăng Dật, thu hồi Lang Nha bổng và cái chảo lại, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn thẳng đối phương.

Đáy lòng Tiêu Lăng Dật sôi trào lãnh khí, nhưng lúc này cúi đầu nói:

- Đệ tử không dám.

Lâm Phàm quay đầu cung kính nói:

- Sư phụ, hắn nói không dám.

Thiên Tu trưởng lão gật nhẹ đầu:

- Đồ nhi, con nói nên làm thế nào?

Lâm Phàm suy xét một hồi, sau đó ôm quyền nói:

- Tuy rằng Liễu sư tỷ muốn bắt nạt tiểu đệ của con, Tiêu sư huynh muốn tru di cửu tộc vủa con, nhưng đệ tử lòng dạ rộng lượng, cũng sẽ không ỷ thế mà không chịu buông tha cho người khác. Đệ tử thấy rằng, nên sống khoan dung độ lượng.

Thiên Tu trưởng lão gật đầu, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Lăng Dật mà quát:

- Ngươi muốn tru di cửu tộc đồ nhi của ta, chẳng lẽ cũng muốn truy sát cả lão phu?

Phù phù!

Tiêu Lăng Dật lập tức quỳ xuống đất, run như cầy sấy, sắc mặt tái nhợt cầu xin tha thứ:

- Trưởng lão minh giám, là do đệ tử nhất thời mù mắt mới ăn nói hồ đồ. Mong trưởng lão tha mạng cho con.

Lâm Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hình tượng chuyển biến nhanh như vậy, nói quỳ liền quỳ, không có chút phong thái tao nhã như trước nữa.

Đáng thất vọng, tiếc thật.

Loại người này không xứng làm đối thủ của mình, cùng lắm cũng chỉ là búp bê để oánh thành điểm tích lũy mà thôi.

Lâm Phàm trầm mặc một lát, đứng ra nói:

- Sư phụ, theo đồ nhi thấy, việc của Tiêu sư huynh cũng là chuyện có thể tha thứ. Chung quy ai mà không mắc lỗi chứ, nhưng biết sai liền sửa thì còn gì bằng nữa.

Thiên Tu trưởng lão không ngờ đồ nhi của mình lại nói ra những lời này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Lăng Dật ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng sửng sốt, không biết sao tên này lại nói đỡ cho mình.

Lúc này, Lâm Phàm chuyển giọng:

- Nhưng chuyện của Tiêu sư huynh lần này gây ảnh hưởng rất lớn, đối với ngoại môn lẫn nội môn đều tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng, phạt thì vẫn phải phạt.

Tiêu Lăng Dật quỳ lạy cầu xin tha thứ:

- Đệ tử biết sai, đệ tử nguyện ý chịu phạt, khẩn cầu trưởng lão tha mạng.

Nói muốn tru di trưởng lão là lời đại nghịch bất đạo.

Thiên Tu trưởng lão vẫn chưa lên tiếng, dường như đang chờ đợi đồ nhi ở dưới nói tiếp.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói:

- Tình huống của Lâm sư huynh, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Theo đồ đệ thấy, nên hủy bỏ tu vi, đuổi ra khỏi tông môn để răn đe.

Lời vừa nói xong, Lăng Tiêu Dật như nghẹt thở.

Hỏa Dung trưởng lão đứng bên cạnh cũng ngây đơ.

Hủy bỏ tu vi? So với giết chết hắn có gì khác nhau đâu?

Tuyệt cho câu tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát.

Đúng là quá thâm độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK