• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51 Lôi mày theo cùng

Ma vượn mắt đỏ đứng đó, bắp thịt nổi lên cuồn cuồn cuộn trông rất dữ tợn, quanh người nó lại tản ra bầu không khí hết sức khủng bố. Nó lắc lắc bàn tay, để cho máu thịt dính trên tay văng đi.

Trong mắt nó, kẻ kia cũng chỉ bé nhỏ không khác gì con kiến, chỉ một bàn tay là có thể đập chết tươi.

Tất cả yêu thú trong vùng phụ cận có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo này đều nằm rạp xuống đất, run bần bật. Dưới sự bức bách của vương giả, chúng nó không thể phản kháng.

Hổn hển.

Ma vượn mắt đỏ phì ra hơi khói trắng nóng hầm hập từ trong mũi. Hai tròng mắt nó đỏ như máu, trông vô cùng hung lệ. Trên lồng ngực nó chi chít là khe rãnh của những vết sẹo. Nó thô lỗ đập hai tay lên ngực, rống một tiếng vang vọng chấn động đất trời, như một lời uy hiếp khiến vạn vật phải thần phục. Để tuyên cáo trong địa bàn của nó, không cho phép bất cứ sinh linh nào bén mảng càn quấy.

Với con kiến dám quấy rầy này, nó đã chẳng mảy may nương tay. Và rồi nó xoay người rời đi.

Cái bóng hung dữ to lớn ấy bước đi trong rừng sâu, khiến muôn loài tránh né, không có một con yêu thú nào dám tiến lên trước mạo phạm đến nó.

Yêu thú trên cấp Địa Cương cảnh chính là khủng bố đến nhường ấy.

Mười giây sau.

Giữa vũng máu đỏ lòm trên mặt đất, một thi thể nhơ nhớp máu dần dần mở mắt.

- Mẹ kiếp! Vừa xảy ra chuyện gì vậy? - Lâm Phàm từ cái vũng ấy bò ra, nhìn thân thể trần như nhộng của mình, cả người liền đờ ra. Sau đó hắn rút một bộ quần áo từ trong nhẫn trữ vật ra mặc vào.

Hình như là trời đột ngột tối, rồi có một con khỉ tới đập mình một chưởng, sau đó mình không còn cảm giác được bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.

Lúc này hắn chú ý đến mặt đất dưới chân mình. Đất nứt ra thành từng khe lớn, kéo ra rất dài rất xa, nhìn không thấy giới hạn.

- Khủng bố thật.

Hiện tại trong đầu hắn cũng chỉ có ý nghĩ này, mình bị một con khỉ giết chết, hơn nữa còn không có chỗ trở tay.

- Đệch mợ mi, ông đây đánh yêu thú kiếm điểm tích lũy thì chọc éo gì tới mi. Coi như mi giỏi, cũng cậy mạnh hiếp yếu quá rồi đó. - Lâm Phàm chửi thề trong lòng, thật sự rất khó chịu. Hắn bị giết chết không rõ ràng, còn chưa kịp nói lời một lời hai đã nghẻo cmnr, bảo hắn nhịn sao cho thấu.

- Mi chờ đó cho ta, thù này ta sẽ ghi nhớ kỹ. Tuy ta cũng không rõ ngươi là cái giống gì, nhưng sau này chỉ cần gặp bọn khỉ, ta nhất định sẽ làm gỏi hết sạch.

Thời khắc này, Lâm Phàm đã ký kết ân oán với bộ tộc Ma vượn mắt đỏ rồi.

Vừa rồi hắn còn chẳng biết mình chết ra làm sao, vẫn hơi sợ hãi. Bây giờ xem ra nơi này có thằng trùm nào đấy không thể đụng vào, vậy thì mình kiếm chỗ nào xa xa một chút. Chọc không nổi mi, ô kê, ông lượn là được chứ gì.

Thất bại nhất thời không thể bào mòn đi lòng hăng hái kiếm điểm tích lũy của Lâm Phàm. Hắn vỗ vỗ quần áo, tiếp tục đi về phía trước, con đường bạo phá yêu thú vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.

Sau khi đi được một đoạn.

Lâm Phàm dừng lại, trước mắt lại có yêu thú, hơn nữa vẻ mặt của bầy yêu thú này có chút khiếp đảm. Dường như chúng vừa bị thứ gì dọa sợ.

- Hê hê, cơ hội lại tới rồi.

Tâm trạng hắn cực kỳ tốt, nơi này là thiên đường của yêu thú, cũng chính là thiên đường kiếm điểm tích lũy của mình.

Yêu thú Địa Cương cảnh mình trêu không nổi, thì mình bắt nạt bọn yêu thú Tôi Thể cảnh thôi. Nghĩ đến đấy, hắn liền lấy lựu đạn ra, canh thời gian, thừa dịp đám yêu thú này vẫn còn đang ngáo ngơ, cứ thế mở màn.

Bùm!

Tiếng nổ mạnh lại bùng lên, vang vọng cả đất trời, đối với bầy yêu thú mà nói đây chính là âm thanh đoạt mệnh. Nhưng đối với Lâm Phàm, đây mới là âm thanh của thiên đường.

Trong một hang động nào đó.

Ma vượn mắt đỏ đang nằm sấp, ngủ say.

Đột nhiên!

Nó mở hai tròng mắt màu máu, lóe ra hung ác vô cùng. Nó lại nghe được tiếng ồn kia, âm thanh ầm ĩ ấy cứ cuồn cuộn không ngừng.

Húúúú!

Tiếng rống giận dữ, phẫn nộ từ trong hang động truyền ra ngoài. Lũ yêu thú sống trong lãnh địa của Ma vượn mắt đỏ không biết chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là giống loài nào có thể khiến cho bá chủ phẫn nộ như thế.

Ma vượn mắt đỏ xuất chinh. Một yêu thú vô tri cấp Địa Cương cảnh tầng một xuất hiện ở trước mặt ma vượn, ma vượn thẳng tay chộp lấy nó nhét vào miệng. Máu đỏ bật ra từ hàm răng sắc bén của nó, nhuộm đỏ một mảng, khiến cho ma vượn vốn đã vô cùng dữ tợn nay lại trông càng thêm hung ác.

Nó nhún chân xuống, hai tròng mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm ra xa, phát ra một sức mạnh mãnh liệt.

Ầm!

Rồi tựa như tia chớp, nó biến mất về phía chân trời.

...

Tâm tình lúc này của Lâm Phàm rất vui sướng, điểm tích lũy tăng không ngừng, đã gom góp được đến 7520 điểm.

Hắn chưa từng tích trữ được lượng điểm khổng lồ như vậy bao giờ.

Nhưng mà hắn vẫn chưa thỏa mãn, số điểm tích lũy này đã đáng là bao nhiêu.

Chỉ là đám yêu thú này có hơi khó tìm, hình như đã trốn hết rồi, làm hắn có chút không biết phải làm sao.

Lúc này, hắn phát hiện xa xa có đàn chim cất cánh bay, những đôi cánh đen tuyền che lấp ánh mặt trời, cảnh sắc hùng tráng vô cùng. Đúng vào lúc đó, một bóng đen to lớn xuất hiện nơi chân trời, chặn đứng đàn chim trên đó.

Hắn thấy mà choáng váng, nguyên một mảng trời đất vốn đen tuyền cuối cùng lại biến thành một biển máu.

- Fuck! Lại là cái gì nữa đây. - Lâm Phàm ngu người, trong lòng có cảm giác không ổn. Hắn cũng không cần biết là chuyện gì đang xảy ra, trực tiếp kéo lựu đạn.

Rầm!

Một thân ảnh to như quả núi đáp xuống, khiến cho mặt đất rung lên dữ dội.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm thấy một con yêu thú to lớn đến như thế. Nếu lôi con Cự Thú Chiến Tranh ra so, chỉ có nước gọi con này là sư phụ.

Hai tròng mắt Ma vượn mắt đỏ hung lệ nhìn chằm chằm con kiến bé nhỏ kia. Tất cả những tiếng ồn vừa rồi chính là do cái thứ con người bé nhỏ này gây ra.

Nó sắp điên lên mất, thính giác của Ma vượn mắt đỏ rất nhạy, bất cứ âm thanh nhỏ nào qua tai nó cũng đều sẽ phóng đại vô số lần.

Mà thứ âm thanh này lại nổ đến chói tai như thế, khiến nó khó có thể chịu được.

Lâm Phàm đứng ngây ngốc tại chỗ, trái tim nhảy ngược lên cuống họng rồi. Khủng bố, thật sự quá khủng bố, cái khí tức bức người này chắc chắn chỉ có trùm cấp Địa Cương cảnh mới có thể có được.

Ma vượn mắt đỏ giơ lên một chưởng, che kín cả đất trời, hết thảy đều lọt thỏm trong bàn tay nó.

Lâm Phàm không có bất cứ do dự nào, lập tức giơ tay đầu hàng:

- Anh ơi, là em sai rồi, không cần anh động thủ đâu, em tự đến được…

May mà hắn đã tính trước, mở sẵn chốt lựu đạn.

Bùm!

Nháy mắt nổ tung trời.

Nháy mắt ngủm củ tỏi!

Ma vượn nhìn con người nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất kia cũng không hề rời đi. Nó mạnh mẽ giơ hai tay lên, đập thẳng xuống thi thể Lâm Phàm.

Muốn ngược đãi xác chết hả trời!

Oanh!

Mặt đất chấn động, dư âm khuếch tán tới bống phương tám hướng. Cổ thụ xung quanh đổ rạp đầy đất, hố sâu càng lúc càng lớn. Mà thi thể Lâm Phàm đã bị đập cho nát nhừ, có lẽ cũng chỉ còn lại có máu thịt mà thôi.

Ma vượn muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng, đối với thứ con người dám đến khiêu khích mình này, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Sau khi đã trút xong lửa hận trong lòng, Ma vượn nhảy lên, biến mất tại chỗ.

Mười giây sau.

Lâm Phàm mở hai tròng mắt, hắn cũng nổi giận rồi.

Lại bị thằng mặt loz kia dập cho thành thịt xay, đờ mờ đã bảo là để bố mày tự xử, còn ngược đãi thi con mẹ nó thể. Đéo gì còn trái tim không vậy?

Được cái giờ hắn cũng đã hiểu ra, chỗ này có sếp sòng cai quản. Mình mà muốn lồi lõm e là không dễ dàng.

Chỉ là, có vậy mà khiến mình co vòi sao?

Nếu đàng hoàng mà nói với ta là tiếng động ta gây ra làm ồn đến mi rồi, ông nội mi có thể sẽ nể tình vì thực lực của mi mạnh hơn mà chấp nhận đổi sang nơi khác.

Nhưng giờ thì?

Ha ha, đừng có mà nằm con mẹ nó mơ, có chết bố mày cũng phải lôi mày theo cùng.
Chương 52 Loài người kia, ngươi được lắm

Nếu không phải có “Thân bất tử”, e rằng mình đã sớm xuống mồ.

Tuy rằng mình tài năng ngút trời, nhưng đối với thực lực chân chính trước mặt, không chết là chuyện không thể. Thậm chí hi vọng sống lé loi cũng không tồn tại.

Ở trước mặt kẻ mạnh chân chính mà muốn không chết thì quá khó.

Hắn giờ đã biết yêu thú giết mình hai lần chính là Ma vượn mắt đỏ, là hậu duệ của mãnh thú thời hoang cổ. Được kế thừa huyết thống từ tổ tiên, sức mạnh của nó vô cùng cường hãn. Xem cảnh giới tu luyện của nó, có lẽ cũng đạt đến Địa cương cảnh tầng xx, không rõ là tu luyện được đến tầng bao nhiêu.

Ma vượn mắt đỏ tìm đến mình chắc cũng là vì mình ném lựu đạn, tiếng nổ mạnh kia đã ảnh hưởng đến nó.

Lâm Phàm điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, đánh bay đống cảm xúc tiêu cực. Mi đã chán ghét thanh âm này, thì ta nhất định sẽ phá mi chịu không nổi mới thôi.

Sau khi trở lại sơn động của mình, Ma vượn lại tiếp tục ngủ say. Con người nhỏ bé kia đã bị nó đập chết, nhưng trong lòng nó cũng dấy lên nghi hoặc.

Con người ngày nay ngu xuẩn như thế sao, chết một thằng lại thằng khác mò đến, đúng là lũ chán sống.

Trong mắt Ma vượn, thân thể Lâm Phàm rất bé nhỏ. Hơn nữa con người ai cũng đều có bộ dáng giống nhau đến vậy, nó cũng chẳng phân biệt nổi có phải cùng một người hay không.

Yêu thú cấp Địa Cương cảnh đã có chỉ số thông minh rồi. Hơn nữa nó còn là hậu duệ của yêu thú thời thái cổ, chỉ số thông minh cũng không thấp, chẳng qua là chưa nói được tiếng người mà thôi.

Ma vượn dần dần ngủ say.

Đột nhiên!

Âm thanh chói tai kia lại truyền đến, Ma vượn không thể chịu được nữa, cả sơn động lại bắt đầu rung lắc dữ dội.

Nó phẫn nộ hết sức, cái lũ loài người đúng là chán sống.

...

Sao khi Lâm Phàm đi dạo một vòng, hắn rất may mắn lại phát hiện ra yêu thú. Dựa trên nguyên tắc gặp được yêu thú chắc chắn phải thu hoạch, đương nhiên hắn không bỏ qua.

Về phần Ma vượn mắt đỏ kia, muốn đến thì đến đi, bố sợ mày chắc?

“Điểm tích lũy +50.

Điểm tích lũy +60.”

Điểm tích lũy không ngừng tăng lên, bây giờ hắn cũng rất vừa lòng. Toàn bộ chỗ điểm này là do mình bỏ mạng ra mà cày, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác tự hào.

Ở nơi xa, trời đất bỗng hóa một mảnh mù mịt tối đen.

Lâm Phàm nở nụ cười, đến đúng lúc lắm, giờ ta tuyệt đối sẽ không co vòi nữa đâu. Làm con người bé nhỏ tất nhiên phải khiêu chiến quyền uy của ngươi. Hắn lấy Lang Nha Bổng từ trong nhẫn trữ vật ra vác trên vai, chăm chú nhìn lên trời, ý chí chiến đấu cuồn cuộn trong ánh mắt bốc ra hừng hực.

Rầm.

Ma vượn mắt đỏ đáp xuống trước mặt Lâm Phàm, há miệng rít gào dữ tợn.

- Gào cái fuck, ngươi gào được, ta cũng gào được - Lâm Phàm hít sâu một hơi, dài giọng hét “aaa”, mãi đến khi sắc mặt đỏ bừng mới chịu ngừng lại, vung Lang Nha Bổng chỉ vào Ma vượn: - Ngậm cái loz mày lại, có giỏi thì xông lên, ông sợ đéo gì mày.

- Nhận lấy chiêu của ta đi.

- Sức mạnh Lang Nha Bổng, bùng nổ.

Lâm Phàm mang theo khí thế bất khuất, ánh mắt sắc bén, cả người bùng nổ chiến ý lao vào Ma vượn mà chém.

Ma vượn không nghĩ con người bé nhỏ như thế mà dám khiêu khích nó, vung cánh tay lên, không gian trong nháy mắt méo mó, gió lớn nổi lên làm mặt đất cuộn hết cả lại.

Một chưởng của nó tung ngay chóc mục tiêu!

Ầm!

Ngay cả một cơ hội phản kháng Lâm Phàm cũng không có, dưới sức mạnh to lớn tuyệt đối kia, cơ thể hắn nổ tung trong nháy mắt, một dòng máu phiêu đãng chảy xuống.

Gừ!

Ma vượn rống giận, như là đang nói, đây chính là kết cục khi khiêu chiến ta.

Trận chiến giữa loài người bất khuất và yêu thú hung tàn, không đến một giây đã kết thúc hoa lệ.

Chấm dứt bằng sự tàn bại của loài người.

Ma vượn quay lưng, mang theo hung uy tối cao mà rời đi.

Mười giây sau.

Lâm Phàm tỉnh rồi, không khỏi thở dài hơi tiếc nuối, mình đã lấy hết sức ra mà đánh, thế nhưng ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được. Thật sự quá mất mặt.

Nhìn nơi ở của Ma vượn nơi xa xa kia, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi thẳng tới trước.

Về chuyện mới lúc nãy hắn coi như chưa hề xảy ra, nếu bản thân mình sống lại, thì đã là một thân thể mới. Cái gì gọi là bại trận, vốn dĩ không hề tồn tại.

- Đệch mịa! Yêu thú đi đâu hết mẹ rồi. - Lâm Phàm cảm giác yêu thú trong khu vục này càng ngày càng ít .

E là nguyên nhân do Ma vượn mắt đỏ dọa toàn bộ yêu thú chạy hết rồi.

Nhưng may thay, còn một ít yêu thú chưa rời đi, hắn tiếp tục tiến hành công việc tìm kiếm điểm tích lũy của mình.

Bùm!

Tiếng nổ mạnh vang vọng đất trời.

Lâm Phàm cười ha ha, đáng lẽ chỉ cần mười lựu đạn là xong xuôi, nhưng hắn cứ thế ném nhiều hơn. Hắn ném nhiều lựu đạn như vậy không phải là vì xa xỉ, mà là vì hắn ghê tởm Ma vượn mắt đỏ kia.

Bên trong sơn động.

Ma vượn mắt đỏ lại mở con mắt đỏ lòm như máu, lao về phía xa mà tàn sát.

Năm phút đồng hồ sau.

Lâm Phàm, ngủm!

Một giờ sau.

Lâm Phàm, ngủm!

Hai giờ sau.

Lâm Phàm, ngủm!

...

Mặt trời đã vắt ngang trời tây, chậm rãi hạ xuống, trời tựa như tối dần.

Bùm!

Ở sâu trong rừng rậm Tê Hà cứ thế vang lên những tiếng nổ quen thuộc.

Ma vượn mắt đỏ trừng con ngươi đỏ như máu, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đi ra khỏi hang động, nhìn về nơi xa xa phát ra âm thanh kia. Nó vẫn chưa hành động, nhưng quanh người đã tỏa ra khí tức khủng bố, cuồng bạo.

Gừ!

Ma vượn mắt đỏ tức giận rống lên, song chưởng hợp lại, tạo ra sức mạnh lay động đất trời đập thẳng lên sơn động.

Ầm!

Sơn động sập.

Ma vượn không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, lao về phía phương xa.

Loài người, ta nhớ kỹ các người rồi, ta đi…

Rừng rậm Tê Hà vô cùng lớn, chẳng lẽ còn không có chỗ cho Ma vượn mắt đỏ ta sống được hay sao.

Đối với bọn con người này, nó không muốn nói nhiều lời, cũng không muốn nhớ lại nó đã nghiền nát bọn chúng bao nhiêu lần. Nó chỉ nhớ, chuỗi thanh âm này cứ kéo dài vĩnh viễn không dứt, đã sớm làm nó phát điêm.

Ở thời khắc như này, mình đáng lẽ phải ngủ say, chứ không phải thức tỉnh.

...

Lâm Phàm đã làm tốt công tác chuẩn bị liều chết cùng Ma vượn mắt đỏ, nhưng hắn đợi hồi lâu cũng không thấy bóng dáng, nhất thời liền phá lên cười.

- Muốn đấu cùng ta, có mà nằm mơ giữa ban ngày.

- Không đến đập ta nữa chứ gì, vậy ông đây cày điểm tích lũy tiếp.

Mục tiêu lớn nhất của hắn lúc này là kiếm lấy càng nhiều điểm tích lũy càng tốt.

Hơn nữa thu hoạch hiện tại cũng rất tốt, đã tích lũy được 12500 điểm rồi.

Hắn chẳng ngại trời đã đen như mực, cũng không hề ngưng tay. Con đường trở thành kẻ mạnh không hề có khái niệm nghỉ ngơi. Nếu bản thân không có động lực cố gắng, sẽ trở thành phế nhân.

Một đêm này không yên, nhất là khu vực có nhiều yêu thú lại càng không thể ngủ được. Hết thảy đều đã trải qua tuyệt vọng, có yêu thú còn dắt díu cả nhà rời xa nơi này, rời khỏi thiên đường mà chúng tràn ngập thương yêu.

Chúng thật sự đã chịu đựng đủ rồi. Nơi đây đã không còn là mái ấm của yêu thú nữa, tiếng nổ ran cứ vang lên không ngừng, muốn nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi. Nếu không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày hôm sau lấy đâu ra tinh lực để tiếp tục sinh tồn.

Vì an toàn của bản thân, chúng nó đành rời khỏi nơi này.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm đánh đuổi hết một đêm cũng rất mệt, đến phát khổ vì tìm yêu thú.

Hắn sờ soạng một chút trong nhẫn trữ đồ, trống rỗng.

- Đù, lựu đạn hết mất rồi, xem ra phải dừng việc cày điểm ở đây thôi.

Hắn kiểm tra lại điểm tích lũy một chút.

Hai mắt hắn lập tức sáng lên.

“Điểm tích lũy: 28510.”

Khi nhìn đến số điểm tích lũy này, cả người đều tràn ngập tinh thần.

Có chỗ điểm tích lũy này, hết thảy đều không cần phải lo nữa.

Cuối cùng cũng đạp được lên cảnh giới nhân sinh rồi.
Chương 53 Lại muốn lừa ta vào tròng!

Viêm Hoa tông!

Hôm nay khác với ngày thường, bởi vì đội ngũ sứ đoàn Nhật Chiếu tông sẽ đến đây.

Đối với đệ tử tông môn mà nói, bọn họ hận không thể úp sọt lũ đệ tử Nhật Chiếu tông một trận nhừ tử. Tuy nhiên giữa các môn phái bọn họ vẫn cần có quan hệ qua lại.

Trên các nẻo đường trong tông môn.

Các đệ tử túm tụm với nhau thành từng đám trò chuyện, trên mặt bọn họ không giấu được sự căm phẫn, tức giận.

- Bọn Nhật Chiếu tông chó đẻ, vậy mà vẫn còn dám vác mặt mũi đến đây. Cũng không biết các vị trưởng bối nghĩ gì mà lại tiếp đãi bọn chúng thịnh soạn như này. Vậy sự hi sinh trước đấy của các đệ tử chẳng phải vô ích sao? - Một tên đệ tử vẻ mặt kích động, hiển nhiên là rất phẫn nộ.

Một đệ tử đồng môn bên cạnh an ủi:

- Sư huynh, bớt giận. Chuyện này cũng không có cách nào khác, tông môn chúng ta quá gần Nhật Chiếu tông. Hơn nữa tổng thể thực lực của chúng ta cũng không bằng Nhật Chiếu tông, không ít thứ đều cần học tập. Nếu phong tông tự bế, đối với tông môn cũng không tốt. Mà ngưng chiến hòa bình ở chung, cũng có lợi cho dân chúng trăm họ ở biên giới hai tông môn.

- Điều sư đệ nói, ta cũng biết rõ, chỉ là trong lòng không phục mà thôi. Nếu tông ta có thực lực mạnh mẽ như Thánh Đường tông thì tốt, dùng thực lực tuyệt đối chèn ép tất cả lũ xấu xa kia, khiến bọn chúng phải cúi đầu quy phục.

- Sẽ có một ngày như vậy, chỉ cần chúng ta cố gắng.

...

Cửa tông môn.

Các vị trưởng lão phụ trách sự vụ lớn nhỏ trong tông môn đứng chờ ngay ngắn ở đó, còn hai bên các đệ tử cũng đã đứng kín chỗ.

Trong tám vị trưởng lão ở đây, một vị trưởng lão có thân hình cao lớn, râu dài như thác nước, đổ thẳng tuột xuống đất, làn da lại như sắt thép, tỏa ra chất thép sáng bóng.

- Đến rồi. - Thiên Tu trưởng lão tầm nhìn như thần, tập trung vào hư không, trầm thấp nói.

Đối với Nhật Chiếu tông, trong lòng hắn cũng hận thấu xương, nhưng với thân phận và địa vị hiện tại, không cho phép hắn hành động theo cảm tính, tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng.

Một chiếc thuyền thần đen kịt cắt qua hư không, xuyên ra từ giữa hư ảo. Ở trước mũi thuyền thần, một nam tử hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng giữa trời. Ở phía sau hắn là một đám đệ tử của Nhật Chiếu tông, tên nào tên nấy khí tức như sói, ánh mắt tham lam nhìn về phía bốn phía lãnh thổ rộng lớn.

Đối với đa số đệ tử Nhật Chiếu tông mà nói, lãnh thổ rộng lớn này phải là của bọn chúng. Chẳng qua do cuộc chiến tranh lần trước vẫn chưa phân ra thắng bại, lại có tông môn khác ra tay chen vào ngăn cản. Bằng không thì bằng thực lực của Nhật Chiếu tông bọn họ, đã sớm thôn tính đại bộ phận lãnh thổ của Viêm Hoa tông.

- Thiên Tu... - Nam tử ở trên thuyền thần có thanh âm vang dội, tựa như tràn ngập lực xuyên thấu không gì sánh kịp, làm toàn bộ không gian bị chấn động.

Thiên Tu trưởng lão bước ra một bước, tùy ý vung tay lên, mặt mang ý cười:

- Huyền Khôn, đã đến rồi cần gì phải dọa tiểu bối. Trên dưới Viêm Hoa tông đều hoan nghênh sứ đoàn Nhật Chiếu tông đến thăm.

- Ha ha. - Huyền Khôn có khuôn mặt cương nghị, gió mạnh thổi tới làm y bào của hắn phấp phới.

Thuyền thần đáp xuống, toàn bộ đệ tử sứ đoàn Nhật Chiếu tông đi xuống, ánh mắt đầy vẻ khinh thường nhìn về phía đệ tử Viêm Hoa tông.

Trong đám người, một số đệ tử Viêm Hoa tông nắm chặt hai tay, tràn ngập lửa giận. Địch nhân ở ngay trước mắt nhưng lại không thể chém giết, thật là đáng giận.

Đệ tử Nhật Chiếu tông tên nào tên nấy đều vênh váo tự đắc, đối mặt với đệ tử Viêm Hoa tông thì lỗ mũi hếch hết lên trời, đây là sự khinh bỉ giành cho kẻ yếu thế hơn mình.

Hội nghị giữa các nhân vật cấp cao, các đệ tử không thể biết được.

Khi có một tin tức nào đó được truyền ra, các đệ tử Viêm Hoa tông lại sôi nổi bàn tán.

Viêm Hoa tông cử ra đệ tử cùng tỉ thí với đệ tử sứ đoàn Nhật Chiếu tông. Đương nhiên, đây không phải do Viêm Hoa tông đề xuất, mà do Nhật Chiếu tông đưa ra, coi như hai tông dùng võ kết bạn, tăng cường cảm tình hai bên.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, Nhật Chiếu tông đang ra oai với Viêm Hoa tông.

Ý tứ rất rõ ràng, Nhật Chiếu tông vĩnh viễn cường đại hơn so với Viêm Hoa tông, sau này phải biết thân biết phận một chút.

Các đệ tử Viêm Hoa tông xoa tay nóng lòng muốn thử, đệ tử ngoại môn đối kháng với đệ tử ngoại môn, nội môn đối kháng nội môn.

Rừng rậm Tê Hà.

Lâm Phàm phong thái ung dung, ngâm nga một khúc hát. Lựu đạn đã dùng sạch sẽ, điểm tích lũy đạt hơn hai vạn tám ngàn, có thể nói là một khoản tích lũy vô cùng lớn.

Nhưng điều khiến hắn hơi chút nghi hoặc chính là, Ma vượn mắt đỏ rốt cuộc là chết dí ở chỗ nào rồi, chẳng nhẽ không đến nữa thật?

Trong lòng hắn có chút đắc ý, tuy rằng thực lực con khỉ này mạnh hơn mình không ít. Nhưng thế thì sao, ông mày sợ đéo.

Cho dù hai bên lại chạm mặt, Lâm Phàm ta cũng không phải loại người lâm trận bỏ chạy, dù chết, cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.

Tu luyện thoai, rút thưởng nèo.

Hắn tìm đến chỗ một gốc cổ thụ to lớn, nhảy thẳng lên chỗ cao nhất.

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã đạt tới tầng tám, phải tăng lên max cấp.

- Tăng lên tầng chín. – Hắn lẩm nhẩm.

“Tiêu hao 2600 điểm tích lũy.”

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ (Tầng chín).

Sức mạnh đã tăng đến cực điểm, không khí bạo tạc, cấp tốc, trời long đất lở.”

Crack!

Đột nhiên, Lâm Phàm cảm nhận được một loại sức mạnh khó địch nổi tuôn trào trong cơ thể, lan tràn khắp các bộ phận.

Mạnh hơn, ta đã trở nên mạnh hơn rồi.

Hắn lấy Lang Nha Bổng ra từ trong nhẫn trữ vật, vung lên một kích mạnh mẽ, oanh tạc mặt đất.

Ầm!

Lang Nha Bổng va chạm kịch liệt với mặt đất, đất đá bay tán loạn. Mặt đất vốn bằng phẳng nháy mắt nứt ra, vết rạn nứt lan ra tứ phía. Mà chỗ bị Lang Nha Bổng oanh kích thì toác ra một cái hố sâu.

Cường hãn!

Lâm Phàm cảm giác sức mạnh của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhất thời có một cảm giác bễ nghễ thiên hạ. Đương nhiên, đây là ảo tưởng của chính hắn.

Sau đó hắn thu Lang Nha Bổng lại, tiếp tục trở lại trên cây.

- Hiện tại còn 25910 điểm tích lũy, thôi thì thử đi rút thưởng xem sao. - Lâm Phàm lẩm bẩm trong miệng. Tuy rằng tay mình rất đen, nhưng cũng có lúc đỏ. Nhất là bây giờ đang có nhiều điểm tích lũy, không rút thưởng thì thật có lỗi với bản thân.

Đến đây đi, bé cưng của anh.

Rút thưởng Bạch Ngân, rút mười phiếu liên tục.

“Tiêu hao 3000 điểm tích lũy.”

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

Tuy rằng vừa rút đã đen, nhưng Lâm Phàm không hề bỏ cuộc, có đầy đủ điểm tích lũy, hắn không sợ hãi chút nào.

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút được đan dược loại tu luyện cấp Hạ phẩm Nhân Giai.”

Rác rưởi!

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút được công pháp Thượng phẩm Nhân Giai ‘Bạo huyết’.”

Í!

Lâm Phàm có chút kinh ngạc, hắn rút trúng công pháp rồi.

Sáu lần rút thưởng sau đó, không ngờ lại rút được một thứ khiến Lâm Phàm cảm thấy khó có thể tin.

“Chúc mừng rút được năng lực đặc thù không chia phẩm giai: 100% tay không nhập Bạch Nhận.”

Lâm Phàm: "..."

Cái đéo gì vậy, được cái cảm giác chắc là cũng kinh phết.

- Cái đệch! Đây là vận may bùng nổ ư. Mẹ ơi, lúc trước còn bảo tay mình đen như mực, giờ thì rút mười phiếu trúng những ba thứ. Mặc dù có một cái là đan dược rác rưởi, nhưng hai thứ còn lại khá tốt.

Công pháp Hạ phẩm Nhân Giai không tệ.

Năng lực đặc thù không chia phẩm giai: 100% tay không nhập Bạch đao, vừa nghe đã thấy là thứ rất ghê gớm.

Không tệ, không tệ, thật mỹ mãn.

Còn bây giờ có rút tiếp không ư, vấn đề này, căn bản không cần nghĩ.

Rút cái đầu mày ý! Mở đầu đã đỏ như vậy, đảm bảo là định lừa bố vào tròng, gạt lấy điểm tích lũy của bố, rồi khiến bố thua đến quần lót cũng không còn.

Ông mày thông minh lắm đấy nhé, không ngốc chút nào đâu.
Chương 54 Về tông!

Đan dược Hạ phẩm Nhân Giai chẳng đáng bỏ vào mắt, một ngụm nuốt xuống, cũng chỉ tạo ra cơn sóng nhỏ.

Điểm khổ tu ít ỏi không đáng bao nhiêu.

Sau đó hắn rất hưng trí nghiên cứu công pháp nhân giai thượng phẩm ”Bạo Huyết”.

“Xác nhận tiêu hao 1000 điểm tích lũy để lĩnh ngộ “Bạo Huyết” hay không?”

Đắt vậy ư...

Hắn không ngờ rằng lĩnh ngộ công pháp Thượng phẩm Nhân Giai vậy mà cần tới 1000 điểm tích lũy, trong khi “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” chỉ cần một xíu điểm tích lũy là đã lĩnh ngộ được rồi.

- Lĩnh ngộ. – Hắn lẩm nhẩm.

“Bạo Huyết (Tầng một).

Đặc tính: khí huyết cuồng bạo.

Tác dụng phụ: mất máu, sau ba ngày sẽ khôi phục.

Tiêu hao 3000 điểm tích lũy để tăng lên tầng hai.”

Sau khi lĩnh ngộ xong, Lâm Phàm phát hiện dường như mình có thể tự điều khiển khí huyết trong cơ thể xoay chuyển nhanh hơn.

- Đờ mờ, đây là chiêu thức đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại đến tám trăm.

Nhưng mà, ta thích, hê hê!

- Tăng lên tầng hai.

Loại biện pháp gia tăng thực lực đơn giản mà thô bạo này chính là kiểu hắn thích nhất.

“Bạo Huyết (Tầng hai).

Đặc tính: khí huyết sôi trào, kinh hoàng.

Tác dụng phụ: cực thương tổn căn cốt, gây ra bệnh kín.

Tiêu hao 5000 điểm tích lũy, tăng lên tầng ba.”

Không cần phải nói nhiều, điểm tích lũy để lại tiếp tục rút thưởng còn không bằng trực tiếp tăng “Bạo Huyết” lên cấp cao nhất.

Mà “Bạo Huyết” tổng cộng chỉ có ba tầng.

Tăng lên!

Tăng lên.

“Bạo Huyết (Tầng ba).

Đặc tính: khí huyết nghịch chuyển, kinh hãi, huyết văn.

Tác dụng phụ: sau ba lần sẽ chết.”

- Ông đuỵt, lại còn sau ba lần sẽ chết, kinh vãi loằn, sắp hù chết tau rồi. – Trái trym nhỏ bé của Lâm Phàm đập bùm bụp. Quá khủng bố, công pháp tự tổn hại mình để đổi lấy thực lực cường đại, đúng là tàn ác vô nhân đạo.

Nhưng may mà mình có “Thân bất tử”, không thì dùng không nổi loại công pháp này.

“100% tay không thu Bạch Nhận (không chia phẩm giai): đối với vũ khí dạng kiếm có độ mẫn cảm siêu mạnh, tay không có thể bắt, chuẩn 100%.”

- Mạnh!

Đây là nhận xét duy nhất của Lâm Phàm, chỉ có thể nói là quá mạnh.

Chỉ là hắn có chút nghi hoặc, nếu kiếm pháp của đối phương quá mạnh, tuy mình có thể bắt chuẩn trăm phần trăm, nhưng thế thì bàn tay của mình liệu còn hay mất?

Vấn đề này, vẫn cần phải xem xét một chút.

Trừ phi tu luyện nhục thân đến mức cực kỳ cứng rắn, không thì thật sự toi con mẹ nó rồi.

Tuy nghe đến không chia giai phẩm thoạt nhìn có vẻ rất sang choảnh, nhưng cũng không đảm bảo mạnh. Nếu là cấp vĩnh hằng thì khỏi phải nói, bẩm sinh đã có sẵn năng lực cường đại.

Bây giờ còn lại 13910 điểm tích lũy, thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng cái công pháp Nhân Giai khỉ gió này đòi số điểm tích lũy thực là quá quắt.

Bỏ đi, bỏ đi, trước mắt chúng ta cũng không vội, việc rút thưởng tạm thời trì hoãn để sau tính tiếp.

Lâm Phàm nhảy từ trên cây đáp mạnh xuống đất, khiêng lang nha bổng lên, chợt quát một tiếng.

- Bạo Huyết!

Oanh!

Dòng máu bên trong cơ thể hắn vốn chậm rãi chảy xuôi, đột nhiên nghịch chuyển với tốc độ cao. Lỗ chân lông mở ra, máu chuyển hình thái tựa như rồng, huyết long quấn quanh nhau, hung uy huyết sát bộc phát ra, tóc dài bay lượn dần dần nhiễm đỏ, trên làn da lóe ra từng sợi huyết văn. Hắn như ma thần trong biển máu.

Rắc rắc!

Thân thể biến hóa, xương cốt rung động, thân hình mãnh liệt sừng sững.

Hắn thuận tay đánh ra một kích Lang Nha Bổng.

Ầm!

Một tiếng động nổ vang, mặt đất rung chuyển kịch liệt, một cái hố sâu vài mét hình thành trên mặt đất.

- Lực phá hoại thật kinh người. - Lâm Phàm không ngờ mình mới đi đến thế giới này chỉ ngắn ngủi có một tháng, thế mà đã cường hãn đến mức này.

Không tệ, thật sự là không tệ.

Về tông!

Trước mắt hắn cũng không định ở lại rừng rậm Tê Hà, lần ra ngoài này đã lời to rồi. Giờ thì trở về tăng tu vi lên tới Địa Cương cảnh rồi lại suy nghĩ xem nên đi đâu để tiếp tục tăng cường thực lực.

...

Mấy ngày sau.

Viêm Hoa tông!

- Đánh hay lắm, sư huynh cố gắng lên. - Ở trên quảng trường, các đệ tử Viêm Hoa tông đang xem trận so đấu trên lôi đài, hô to cổ vũ sư huynh của tông môn mình.

Trên khán đài, trưởng lão Viêm Hoa tông và trưởng lão Nhật Chiếu tông Huyền Khôn ngồi song song.

- Thiên Tu, đệ tử tông môn các ngươi tu luyện công pháp không đủ huyền diệu lắm. -Huyền Khôn vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như không đặt trận tỷ thí vào trong mắt. Mục đích hắn tới lần này chính là để do thám thực lực của Viêm Hoa tông. Mà hiện tại mục đích này đã đạt tới, có thể trực tiếp trở về tông môn.

Về phần hai tông đạt được thỏa hiệp về hòa bình và mậu dịch, hắn căn bản không để vào mắt.

Tất cả những thứ đó chỉ hữu dụng đối với phàm nhân mà thôi. Đối với hắn mà nói, chỉ có thực lực trở nên càng mạnh mới là nền tảng duy nhất.

Thiên Tu trưởng lão cười tươi ra mặt:

- Công pháp huyền diệu hay không, vẫn phải xem sự lĩnh ngộ của các đệ tử đối với công pháp.

Về phần các trưởng lão khác, tâm tình đã rất khó chịu, Nhật Chiếu tông phái Huyền Khôn tới thật sự là quá đáng.

Khi ở trên chiến trường, bọn họ đã cùng Huyền Khôn giao thủ. Thực lực đối phương rất mạnh, bọn họ căn bản không phải đối thủ của hắn, chỉ có Thiên Tu sư huynh mới có thể ngang tài ngang sức .

- Huyền Khôn trưởng lão, theo ta thấy, công pháp Nhân Giai của Viêm Hoa tông kém hơn rất nhiều so với công pháp của Nhật Chiếu tông chúng ta. – Một tên trưởng lão quái gở ngồi bên cạnh Huyền Khôn nói, trong lời nói tràn đầy sự khinh miệt.

Huyền Khôn cười ha ha:

- Đây là do ngươi có điều không biết, thời gian Viêm Hoa tông thành lập ngắn hơn rất nhiều so với Nhật Chiếu tông chúng ta. Năm đó công pháp không nhiều, đại đa số đều do các nhân vât tiền bối trước kia của Viêm Hoa tông nghiền ngẫm ra, tất nhiên yếu hơn rất nhiều.

Sắc mặt các trưởng lão khác cực kỳ khó coi, nhưng đây là sự thật. Trước khi Viêm Hoa tông thành lập, công pháp khan hiếm, đại đa số đều là từ công pháp của các tông môn khác biến tấu ra. Nhưng mà hiện tại đã không giống trước kia, chỉ là bị Nhật Chiếu tông nhục nhã như vậy, trong lòng họ vô cùng oán giận.

Sau đó họ nhìn về phía tên trưởng lão này hỏi:

- Ngươi là ai?

Tên trưởng lão kia của Nhật Chiếu tông cười nói:

- Các vị trưởng lão chưa thấy ta bao giờ cũng là bình thường. Mấy ngày trước, ta còn là đệ tử nội môn mà thôi. Bởi vì phải đi sứ Viêm Hoa tông nên được tông môn đề bạt thành trưởng lão nội môn.

Vài vị trưởng lão Viêm Hoa tông vừa nghe lời này, nhất thời trừng mắt, trong lòng bốc lên hỏa khí, đây chính là vũ nhục.

Đệ tử nội môn lâm thời đề bạt thành trưởng lão, đi sứ Viêm Hoa tông, ngồi chung cùng bọn họ. Chẳng lẽ là nói chỉ một tên đệ tử nội môn Nhật Chiếu tông cũng có thể cùng ngồi cùng ăn với chúng ta?

Thiên Tu vuốt vuốt râu dài, hơi hơi nâng tay:

- Tiếp tục xem tỷ thí.

Tạm thời hóa giải cảnh tượng xấu hổ này.

...

- Trương sư huynh, đợi lát nữa là đến phiên huynh lên đài, nhất định phải cố gắng. - Hoàng Phú Quý nói, ở đây trong số bọn họ thì thực lực Trương Long mạnh nhất .

- Ừ, yên tâm đi, ta nhất định sẽ thắng. Chỉ là đáng tiếc, nếu Lâm sư đệ ở đây, để Lâm sư đệ lên võ đài tuyệt đối nghiền nát bọn đệ tử Nhật Chiếu tông. - Trương Long nhìn tên đệ tử Nhật Chiếu tông trên đài đã liên tục thắng mấy trận, vênh váo tự đắc, trong lòng bừng bừng nổi giận.

- Ai biết Lâm sư đệ đi lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa trở về. - Hoàng Phú Quý cảm thán, cũng bất đắc dĩ.

Thời gian đến rồi.

Trương Long lên đài, đối thủ là một tên đệ tử Nhật Chiếu tông tu vi Tôi Thể tầng tám.

Một thời gian trước, Trương Long thuận lợi đột phá đến cảnh giới tầng tám, trong số đệ tử ngoại môn cũng thuộc nhóm cường giả top 1.

Đối mặt với tên đệ tử này, thần sắc Trương Long ngưng trọng, không có một tia sơ ý. Đối phương mang lại cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm, cần phải toàn lực ứng phó.

Đệ tử Nhật Chiếu tông khinh thường nhìn Trương Long, vươn tay, vẫy vẫy:

- Lên đi.

Động tác khiêu khích như thế, mọi người tức đến mức sắc mặt xanh mét, thật sự là quá là láo xược.

Một hồi chiến đấu kịch liệt diễn ra, Trương Long cũng đã sử dụng toàn bộ thực lực.

- Yếu, yếu, thật sự là quá yếu, Viêm Hoa tông các ngươi chẳng lẽ đều là mặt hàng dạng này.

- Một chiêu này gọi là gì? Yếu đuối vô lực, không chịu nổi một kích.

Bịch!

- Sư huynh... - Mọi người kinh hãi.

Chiến đấu bắt đầu còn chưa được bao lâu, thế mà đã sắp thua.

Đệ tử Nhật Chiếu tông đạp một cước trên trên mặt Trương Long:

- Nhận thua đi, đừng cố nữa, bằng không sẽ thảm hại hơn đó.

- Nằm mơ. - Trương Long không ngờ tên này có thể nháy mắt đánh ra sức mạnh lớn như thế, đây căn bản không phải năng lực mà Tôi Thể tầng tám có thể đạt được.

- Vậy thì ngươi cố mà chịu. – Tên đệ tử Nhật Chiếu tông cười lạnh, chộp lấy hai cánh tay của Trương Long, và “rắc” một tiếng.

- A!

Đám người Hoàng Phú Quý thấy cảnh đó tức thời sợ hãi hét lên :

- Sư huynh, mau nhận thua...
Chương 55 Sao lại thành thế này?

Việc đọ sức giữa các đệ tử nội môn coi như cũng tạm, nhưng bên đệ tử ngoại môn lại bị Nhật Chiếu tông chèn ép.

Chênh lệch giữa đệ tử ngoại môn của hai tông dần dần hiện rõ.

- Có nhận thua không. - Đệ tử ngoại môn Nhật Chiếu tông Triển Vân Thiên vẻ mặt điên cuồng, đạp một cước vào cằm Trương Long. Lực đá mạnh mẽ trực tiếp khiến cằm Trương Long biến dạng, máu chảy không ngừng.

- Nằm... mơ. - Trương Long đầu lưỡi đã tê liệt, phun ra lời cự tuyệt khiến người nghe khó hiểu. Nhưng bảo hắn nhận thua trước Nhật Chiếu tông, thì cho dù chết, cũng tuyệt đối không có khả năng.

Khóe mắt Hoàng Phú Quý như sắp nứt ra, hận không thể lập tức vọt lên trên đài:

- Sư huynh, nhận thua đi...

- Ngươi rốt cuộc có nhận thua hay không? - Triển Vân Thiên trở lên cuồng bạo, đạp từng cước một. Đầu Trương Long đã bị vùi vào trong hố sâu, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Hắn căn bản không muốn cho đối phương nhận thua, trước tiên đạp vỡ cằm Trương Long.

Trên khán đài.

Trưởng lão Nhật Chiếu tông Huyền Khôn hưng trí xem trận tỷ thí giữa đệ tử ngoại môn. Nhất là khi đệ tử tông môn của hắn Triển Vân Thiên đang ngược đãi đệ tử Viêm Hoa tông, hắn lại cảm thấy có chút thú vị.

- Thiên Tu, đệ tử ngoại môn này của ngươi cũng rất kiên cường đó. Nhưng kiên cường thì kiên cường, mạng nhỏ sợ là vẫn không giữ được. - Huyền Khôn cười nói.

Bề ngoài thì sắc mặt Thiên Tu trưởng lão rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không bình tĩnh tí nào. Đối với việc đệ tử tông môn kiên cường như thế, hắn rất vui mừng, nhưng cũng không thể chết trong tay đệ tử Nhật Chiếu tông một cách phí hoài như vậy.

Dưới đài, Triển Vân Thiên dừng động tác lại, vẻ mặt cao ngạo, tràn ngập khinh thường:

- Các vị trưởng lão, tên đối thủ này không nhận thua, ta nên xử lý như thế nào? Có phải nếu ta đánh chết hắn cũng không có việc gì?

- Đương nhiên, tỷ thí không chịu nhận thua, đó chính là sinh tử do trời, chẳng trách được người khác. Không nhận thua thì tiếp tục đánh, còn hỏi cái gì? - Huyền Khôn cất tiếng.

- Đủ rồi, đã không có sức đánh trả thì coi như nhận thua. - Thiên Tu trầm giọng nói.

- Ha ha... - Huyền Khôn nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Tu: - Ngươi muốn nhận thua ư?

Bọn Hoàng Phú Quý vốn cho rằng như vậy là kết thúc, nhưng là khi nhìn thấy động tác của Trương sư huynh, bọn họ lập tức hoảng sợ:

- Đừng…

Trương Long vẫn nằm không nhúc nhích trên mặt đất, cả người toàn là máu, ngón tay hắn sờ soạng trên mặt đất nhặt lấy một khối đá vụn, dùng hết sức ném về phía Triển Vân Thiên:

- Nằm… mơ.

Đá vụn bay vào đầu Triển Vân Thiên. Triển Vân Thiên đang quay lưng, vẻ mặt dữ tợn như một con sư tử đang nổi giận, quay phắt đầu, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, nói từng từ:

- Ngươi, muốn, chết...

- Đủ rồi.

Giờ phút này, Thiên Tu trưởng lão đứng lên, nhìn chằm chằm Triển Vân Thiên:

- Đến đây chấm dứt.

Triển Vân Thiên nhìn về phía Huyền Khôn trưởng lão, sau đó nói:

- Thiên Tu trưởng lão, đệ tử quý tông vẫn không nhận thua, trận tỷ thí này khó có thể chấm dứt. Ngược lại, nếu hắn nhận thua thì có thể chấm dứt ngay.

- Lão phu nhận thua thay hắn. - Thiên Tu trầm giọng nói.

Lời vừa nói ra, cả đám đệ tử Viêm Hoa tông ồ lên, bọn họ không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại chủ động nhận thua.

- Ha ha... - Huyền Khôn trưởng lão đứng dậy nói - Được rồi, trận này tỷ thí đến đây là chấm dứt. Nếu Thiên Tu trưởng lão đã thay vị đệ tử này nhận thua thì lập tức có hiệu lực. Còn không mau lui ra.

Triển Vân Thiên hai tay ôm quyền:

- Vâng, trưởng lão.

Đám người Hoàng Phú Quý nhanh chóng lên đài xem xét tình hình Trương sư huynh:

- Ai có đan dược chữa thương...

Những đệ tử vây xem thi đấu thấy tình cảnh ấy cũng tiến lên nói:

- Chỗ ta có đan dược chữa thương Hạ phẩm Huyền Giai...

Hoàng Phú Quý cảm kích nhìn vị đệ tử này:

- Đa tạ, chúng ta sẽ trả lại cho ngươi .

- Không vội, thương thế của Trương sư huynh quan trọng hơn.

Hôm sau!

Lâm Phàm tâm tình vui sướng, đi một mạch về cũng không cảm thấy mệt. Khoảng cách với tông môn càng ngày càng gần, trái trym nhỏ cũng thấy kích động.

Không biết các sư huynh có nhớ mình không.

Hẳn là phải nhớ chứ, mình phong độ thế này, bọn họ sao có thể không nhớ nhung.

Rất nhanh đã về đến tông môn.

- Ây ya, sao hôm nay trong tông môn đến một cái bóng quỷ cũng không có vậy? - Lâm Phàm cảm thấy hơi lạ, bình thường đến gần tông môn có khá nhiều đệ tử hoạt động, mà hôm nay thật kỳ lạ, chẳng có lấy một ai.

Hắn không nghĩ nhiều liền chạy nhanh vào bên trong.

- Lã sư huynh, có ở trong phòng không? - Gõ cửa phòng Lã sư huynh nhưng thật lâu sau vẫn không có hồi âm, hắn bèn đẩy cửa đi vào. Bên trong chẳng có bóng dáng ai, thật kì con mẹ nó quái, tên này chạy đi đâu mất rồi?

- Đệt mợ, vốn muốn cho các người một chuyện kinh hỉ. Các người lại đều không có ở đây, bảo ta cho các người kinh hỉ kiểu gì.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói khiến hắn kinh ngạc:

- Haizz! Thật quá thảm, hôm qua Trương Long bị đánh như vậy, cũng không biết còn sống được không.

- Không biết nữa, dù sao cũng thảm quá đi.

Tiếng nói xa dần.

Lâm Phàm đứng đờ ra tại chỗ.

Chuyện quái gì vậy?

Trương sư huynh bị người ta đánh? Lại còn rất thảm.

Đờ mờ!

Không chút do dự, hắn bay thẳng đến chỗ ở của Trương Long.

Còn chưa tới nơi đã ngửi thấy được mùi thuốc nồng đậm.

Trong lòng hắn cả kinh, nhất thời có cảm giác không ổn, liền nhanh chóng đẩy cửa vào:

- Trương sư huynh, huynh đâu rồi?

Vừa tiến vào trong phòng, Lâm Phàm nhìn thấy tình cảnh trước mặt tức thời dụi mắt liên tục, người này là ai vậy?

Mặt sưng to như cái bánh chưng, mắt mũi thì bầm dập, trông còn chả giống con người.

- Xin lỗi, đi nhầm. - Nhất định là mình đi nhầm, đây sao có thể là các sư huynh anh tuấn đẹp trai mà mình quen biết được?

Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị đóng cửa rời đi, Lã Khải Minh với khuôn mặt bị bao kín mở miệng gọi:

- Sư đệ, đi theo chúng ta.

Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, mặt dại ra, nâng tay lên, không dám tin.

- Huynh... Các huynh... Sao lại…

- Ngươi là Lã sư huynh, vậy kia là... - Lâm Phàm hơi không dám nhận, nhưng khi nhìn thấy chiều cao của đối phương, nghi ngờ hỏi - Đại Tráng...

Lã Khải Minh rất thảm, mặt bị người ta đánh sưng hết cả:

- Sư đệ, đệ đã trở lại, chúng ta đều không có việc gì. Đệ đi gặp Trương sư huynh đi, hắn mới thảm nhất.

Theo hướng chỉ của Lã Khải Minh, Lâm Phàm thấy một người bị quấn thành bánh chưng trên giường, từ đầu đến chân, không có một chỗ nào có thể nhìn ra được đó là một người.

- Trương sư huynh, huynh làm sao vậy. - Lâm Phàm vội vàng tiến lên, nhìn bộ dáng này của Trương Long thấy rất đau lòng.

- Ôi, ta từ bên ngoài trở về, chuẩn bị cho các huynh một kinh hỉ, thế mà các huynh lại cho ta kinh hách.

Hắn rất đau lòng, mình không phải chỉ ra ngoài một thời gian ngắn thôi sao, thế nào lại xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy.

Trương Long nằm đó chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, khi nhìn thấy Lâm Phàm hốc mắt cũng ẩm ướt, giống như trong lòng rất ấm ức, mà lại không tìm thấy ai để tố khổ.

- Sư huynh, đừng khóc, đừng tủi thân, sư đệ sẽ báo thù cho huynh. - Lâm Phàm nhìn tình cảnh này chịu thế nào được. Khổ sở tu luyện là vì cái gì, còn không phải là để người khác không dám ức hiếp chính mình ư.

Hiện tại người trong nhà bị người đánh thành dạng này, người khác nhịn được cơn tức này, hắn thì không nhịn được.

- Lã sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì? Các huynh sao lại bị người đánh thành như vậy.

Lâm Phàm còn không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng giờ khắc này, hắn đã hạ lệnh tử hình với tên dám động thủ với người của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK