• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66

----------------------------------------

- Sư muội có thể đứng lên không? - Lâm Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, không lẽ mình đẹp trai quá nên đã mê hoặc muội muội này rồi?

Đành chịu vậy, thi thoảng mị lực lớn quá biết sao được.

Ảo giác tan biến nhưng mọi thứ đều chân thật.

Mộ Linh vươn ra bàn tay trắng nõn không tỳ vết chậm rãi đặt vào lòng bàn tay của Lâm Phàm, cảm giác khi vừa chạm tay khiến nàng cảm thấy hết thảy đều chân thật.

“Ngón tay này thật xinh đẹp, trông không khác gì một tác phẩm nghệ thuật cả, chỉ có điều gương mặt bị mất điểm hơi nghiêm trọng.” Lâm Phàm nói thầm trong lòng, cảm giác thật đáng tiếc, sau đó kéo Mộ Linh đứng lên.

Mộ Linh cúi đầu, hai má ửng đỏ, nhưng bởi vì có vết bớt trên mặt nên không nhận ra sự thay đổi.

- Sư muội hãy tu luyện chăm chỉ nhé, nội tâm tốt đẹp chính là điều mỹ lệ nhất tồn tại trên thế gian, đừng vì dung mạo của mình mà cảm thấy tự ti... - Giọng nói càng ngày càng xa.

Lúc Mộ Linh nghe được lời nói này, nội tâm đang xôn xao bỗng tĩnh lặng, đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người nói với nàng như vậy.

Nàng ngẩng đầu lên tìm kiếm, thì phát hiện vị sư huynh nọ chắp hai tay sau lưng, đã đi vào bên trong Công Pháp đường.

- Người ta còn chưa biết tên của huynh mà... - Mộ Linh tha thiết muốn biết tên của vị sư huynh kia, vừa định cất bước thì chợt dừng lại.

Các đệ tử đang vây xem xung quanh thấy có người nâng Mộ Linh dậy thì cả kinh, vốn dĩ định cười nhạo một trận thì chợt có người nhận ra vị kia là ai.

- Người vừa nãy là Lâm Phàm sư huynh có phải không?

- Chính là người ở lôi đài lấy một địch mười hai, ra tay vô cùng cuồng bạo, Lâm sư huynh đó sao?

- Đúng thế, chính là thần tượng của ta đấy.

- Thật không hổ là Lâm sư huynh, thế mà lại không sợ khuôn mặt của Mộ Linh kia, còn có thể tươi cười như vậy, thật khiến ta bội phục.

- Các ngươi nhìn Mộ Linh kìa, còn vọng tưởng cơ đấy, chẳng nhẽ cô ta cho rằng bằng dung mạo ấy có thể xứng đôi với Lâm sư huynh sao.

- Không sai, chỉ tại Lâm sư huynh làm người quá tốt mà thôi, bộ thật sự nghĩ rằng gà hoang có thể xứng đôi với thiên nga sao.

Một vài nữ đệ tử khinh thường nói, cho rằng Mộ Linh đúng là tự rước nhục.

Mộ Linh nghe những đệ tử xung quanh trao đổi, tất cả nội dung nhục nhã đều bị nàng bỏ qua, trong đầu chỉ còn lại ba chữ “Lâm sư huynh”.

Nhìn những người xung quanh, Mộ Linh quyết định không tới Công Pháp đường nữa mà xoay người rời đi.

Ngày hôm nay đối với nàng mà nói, thật sự rất vui vẻ.

...

Trong Công Pháp đường.

Lâm Phàm nhìn một vòng xung quanh, có không ít đệ tử nội môn và ngoại môn ở đây.

Lúc này, một lão nhân khép hờ mắt, ngồi yên tĩnh định thần ở đó. Nhưng trong mắt Lâm Phàm thì lão nhân này không đơn giản, có khi chẳng cần dùng mắt nhìn, lão vẫn nắm rõ tình hình bên trong Công Pháp đường.

Hai bên trái phải có vài vị đệ tử của Công Pháp đường đang sắp xếp đồ vật, đối với các đệ tử đang lựa chọn công pháp, bọn họ cũng không giám sát, dường như chẳng hề để ý xem có đệ tử nào lén lút lấy trộng công pháp hay không.

- Đệ tử ngoại môn Lâm Phàm đã đột phá đến Địa Cương cảnh, hôm nay đến đây để nhận một bộ công pháp. - Lâm Phàm đi đến trước mặt ông lão, cất tiếng.

Viêm Hoa tông tuy rằng bị chèn ép không ít, nhưng dù sao cũng là tông môn không thiếu cao thủ, mỗi một cửa đường đều có cao thủ tọa trấn.

Hiện tại tu vi của hắn hơi thấp nên không thể nhìn thấu tu vi của lão nhân này được.

Thiết nghĩ phải tỏ ra khiêm tốn.

Lâm Phàm thấy lão nhân này một chút cũng không nhúc nhích, đang chuẩn bị mở miệng thì hắn nhận ra hình như mình bị một nguồn lực bao bọc.

Sau đó hắn mất khống chế mà bị dịch chuyển vào bên trong, phía sau lão nhân như có một bức tường vô hình. Lúc hắn va vào bức tường ấy, thì từng gợn sóng lăn tăn tản ra.

Trong lòng Lâm Phàm cũng đã hiểu ra, không phải ở đây không sợ công pháp bị ăn cắp mà căn bản chính là ăn cắp không được.

Toàn bộ nơi này đều nằm trong cảm giác của lão nhân kia, nhất là bức hình vô tường đó không thể nào xuyên thấu được.

Một giọng nói truyền vào tai Lâm Phàm.

- Không được mang ra ngoài.

Lâm Phàm nói thầm trong lòng, quả thật đủ thâm. Được cái chỗ này rất im ắng, mấy vị đệ tử đến để lựa chọn công pháp xong đều ngồi khoanh chân, cố gắng tu luyện.

Lúc này, có một đệ tử của Công Pháp đường cầm một quyển sách thật dày đi về hướng Lâm Phàm.

- Đây là mục lục công pháp Hạ phẩm Huyền Giai, tự mình chọn đi. Chọn xong rồi thì nói với ta. – Đệ tử này nói xong thì đặt quyển sách thật dày đó trước mặt Lâm Phàm rồi đi ra luôn.

- Chết mẹ, dày như thế này thì chọn tới khi nào. - Lâm Phàm phỉ nhổ trong lòng rồi mở ra quyển mục lục được liệt kê rất chi tiết.

Công pháp Hạ phẩm Huyền Giai:

Quyền pháp, kiếm pháp, chưởng pháp, đao pháp…, đủ mọi thứ đều có, rồi hắn tiếp tục lật xuống dưới.

"Phá Hải Thập Tam thức" thiếu.

"Huyền Minh Cương Khí Kiếm" thiếu.

"Minh Vương Chưởng" thiếu.

...

Ở giữa quyển mục lục dày cộm có không ít công pháp đều bị đánh dấu thiếu. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là nếu tìm kiếm công pháp khác bên ngoài rồi giao cho công pháp đường thì có thể miễn phí đổi lấy công pháp có giai phẩm tương đương.

Điều này có vẻ không tồi, về sau khi ra ngoài, nếu gặp phải cỗ thi thể nào, phải cần thận lục xoát tỉ mỉ mới được.

Bây giờ thì phải lựa chọn công pháp.

Đã xác định được lộ tuyến tu luyện của mình là không câu nệ rườm rà, đi theo đường chính đạo, thì việc nâng cao công pháp cần rất nhiều điểm tích lũy. Nên chắc chắc không thể tu nhiều loại công pháp, chỉ có thể từ từ mà tiến.

Vậy nên cần phải lựa chọn ra một công pháp cực kỳ thích hợp với mình mới được.

Đệ tử bình thường khi tới Địa Cương cảnh, đều lựa chọn công pháp kế sau "Luyện Thể Quyết", nhưng Lâm Phàm thì không cần. Giờ hắn đã có Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền Giai rồi thì hoàn toàn có thể tự mở rộng "Kim Thân Tôi Thể Quyết", không phải lãng phí cơ hội lần này.

Xem ra, thích hợp với hắn nhất chính là loại công pháp thiêu đốt tiềm lực bản thân để bộc phát ra lực lượng cường đại, cũng không biết trong mục lục có hay không nữa.

Tìm hồi lâu, đến mức hắn muốn mắng người. Đéo gì nhiều thế không biết, xem đến hoa cả mắt, thế này thà đi rút con mẹ nó thưởng còn hơn.

Cuối cùng, hắn đành phải chọn một loại công pháp mà trước mắt có lợi cho hắn.

"Hám Sơn Kình"

Điều chỉnh Cương khí của bản thân, quy tụ thành một điểm, có thể bạo phát ra sức mạnh kinh khủng, tổng cộng có sáu tầng. Đây có thể xem là công pháp có thể tăng nhiều cấp nhất trong số các công pháp ở đây.

Xem ra công pháp ở đây giai phẩm quá thấp, không có loại mà hắn mong muốn.

Cuối cùng, đành chọn công pháp này vậy.

Đệ tử của Công Pháp đường khi nhìn thấy hắn chọn loại công pháp này cũng có chút kinh ngạc, bởi vì công pháp này ngoại trừ có thể thăng cấp sức mạnh thì cũng không có gì huyền diệu.

Hơn nữa tu luyện công pháp này khó muốn chết, đích thị là tra tấn.

Trước kia cũng đã có đệ tử chọn qua rồi, nhưng đều hối hận cả. Chủ yếu là muốn tu luyện được thành công lớn thì phải chịu khổ một chút. Nhưng nếu tu luyện thành công, thì sức mạnh nhận được cũng không thể xem thường.

Lấy được công pháp, Lâm Phàm liền mở ra lĩnh ngộ.

“Có tiêu hao 1500 điểm tích lũy để lĩnh ngộ "Hám Sơn Kình" hay không?"

- Lĩnh ngộ.

“Tiêu hao 1500 điểm tích lũy.”

“Hám Sơn Kình (Tầng một).

Đặc tính: Tăng sức bạo phát.”

Sau khi tăng lên một tầng, Lâm Phàm có cảm giác rõ rệt rằng mình có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại.

Nhưng ở đây bây giờ không thích hợp để tăng cấp cho lắm, hắn bèn để công pháp lại cho đối phương, rồi vỗ mông bỏ đi.

Lần này xem ra điểm tích lũy không giữ nổi rồi.

Phải rời tông kiếm thêm điểm mới được.

Trong phòng.

- Tăng lên tầng hai. - Hắn lẩm nhẩm.

“Tiêu hao 3500 điểm tích lũy.”

“Hám Sơn Kinh (Tầng hai)

Đặc tính: tăng lực bạo phát.”

Không biến hóa nhiều lắm, xem ra khoảng cách giữa tầng một và tầng hai cũng không quá cách biệt.

Công pháp Hạ phẩm Huyền Giai chính là công pháp Hạ phẩm Huyền Giai, tiềm lực không cường hãn như mình tưởng.

“Tăng lên tầng ba.”

“Tiêu hao 5500 điểm tích lũy.”

“Hám Sơn Kình (Tầng ba)

Đặc tính: tăng lực bạo phát, một chưởng kinh thiên động địa.”

Nhìn điểm tích lũy nháy mắt bay sạch có chút đau lòng, được cái đã tăng lên tầng ba cũng không tồi rồi, có nhiều thêm một đặc tính.

Mặc kệ thế nào, ít nhất thực lực đã mạnh hơn rồi, vậy là đủ.

Phải đi ra ngoài cày điểm tích lũy thôi, không có điểm tích lũy những ngày này biết sống sao.
Chương 67

- Sư đệ, sư đệ...

Lúc này, bên ngoài có truyền đến tiếng nói của Lã Khải Minh, đồng thời cũng xen lẫn giọng của Trương sư huynh.

- Lâm sư đệ đã đột phá sang Địa Cương cảnh mà chẳng báo cho huynh đệ một tiếng, đúng là chẳng đáng mặt bạn bè.

Lúc Lâm Phàm mở cửa thì nhận ra ai nên đến đều đã đến cả, liền có chút kinh ngạc.

- Sư huynh, các huynh lại làm gì thế?

Lã Khải Minh vỗ vai Lâm Phàm:

- Sư đệ, đệ giấu kín quá cơ. Nếu như không phải đệ đến Công Pháp đường nhận công pháp, bọn ta còn không biết đệ đã đột phá đến Địa Cương cảnh.

- Các sư huynh, cũng có gì đâu mà, chỉ là Địa Cương cảnh thôi mà. - Lâm Phàm bình tĩnh nói, có cái quái gì đâu chứ, chẳng phải là Địa Cương cảnh thôi sao. Ít nhất cũng phải đợi ta đột phá đến Thiên Cương cảnh mới không biết xấu hổ mà đi khoe chứ.

Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn Lâm Phàm, lời nói ra cũng đâu cần đả kích người ta đến thế. Bọn họ ngày đêm cực nhọc tu luyện cũng chỉ là để trở thành cường giả Địa Cương cảnh. Thật không ngờ, người đầu tiên đạt được lại là Lâm sư đệ.

- Đúng rồi, sư đệ, nếu đệ đã đột phá đến Địa Cương cảnh, vậy chẳng phải là có thể đi tham gia nhiệm vụ khảo hạch để trở thành đệ tử nội môn rồi hay sao. Sau này địa vị cũng cao lên không giống trước nữa .- Âm Tiểu Thiên nói.

Việc tu vi của Lâm sư đệ tăng nhanh đến vậy, hắn cũng vô cùng bội phục, có lẽ đệ ấy chính là kì tài tuyệt thế, vạn người có một.

- Đệ tử nội môn. - Hắn giờ mới nhớ ra, đột phá Địa Cương cảnh là có thể tham gia kì khảo hạch để trở thành đệ tử nội môn thật.

Hoàng Phú Quý sùng bái lên tiếng:

- Với thực lực của Lâm sư đệ, nhất định có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó, bọn ta đây đều phải gọi đệ là sư huynh rồi.

Trong tông môn, cách gọi sư huynh sư đệ không phải dựa vào thời gian ai đến trước đến sau. Mà phải dựa vào địa vị, thân phận trong tông môn, đồng thời cũng phải xem thực lực.

Nghe được câu này, Lâm Phàm có chút vui vẻ. Đùng một cái mà trở thành sư huynh thì cũng thích phết.

- Mới đột phá sang Địa Cương cảnh, đệ đang muốn ra ngoài rèn luyện một phen. Vừa hay có nhiệm vụ này, vậy ngày mai đệ sẽ đi tiếp nhận, rồi trở thành nội môn đệ tử. - Lâm Phàm tràn trề tự tin. Chỉ có điều nếu sau này trở thành đệ tử nội môn, chắc hẳn sẽ phải chuyển đi chỗ khác ở.

Tất cả mọi người đều vui mừng cho thành tựu mà Lâm sư đệ đạt được, sau đó bèn hàn huyên một chút rồi rời đi.

Còn Lâm Phàm tiếp tục tiến hành tu luyện.

Đương nhiên, nay đã rút được Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền Giai, thì phải nghiên cứu khai phá công pháp mới. “Kim thân luyện thể quyết” đã không còn đủ cao cấp nữa rồi. Điểm khổ tu sử dụng ở Địa Cương cảnh khổng lồ phải biết, không giống như ở Tôi Thể cảnh.

Hắn lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trong có ghi chép lại tất cả các lộ tuyến thực nghiệm, rồi chọn đại một đường mà trầm mê vào tu luyện.

Mãi cho đến khi trời sáng, ánh nắng xuyên chiếu vào trong phòng.

Lâm Phàm mở mắt trừng trừng. Thất bại, liên tục thất bại, cũng thường xuyên trong tình trạng tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa bây giờ tự sát đã không còn dễ dàng như trước, bảo kiếm thu hoạch được từ tay Liễu Phong đã không còn đủ sắc. Xem ra phải tìm một thần khí tự sát cực kì sắc bén mới được.

Nội Môn đường!

Đệ tử ngoại môn đột phá sang Địa Cương cảnh, thì có thể đến đây tiếp nhận nhiệm vụ khảo hạch trở thành đệ tử nội môn. Nhưng cho dù có hoàn thành nhiệm vụ, thì cũng chưa chắc trở thành đệ tử nội môn, chỉ là lấy được tư cách tham gia khảo hạch đệ tử nội môn mà thôi.

Về phần có thể trở thành đệ tử nội môn hay không, phải xem bản lĩnh của chính mình.

Hắn tiếp nhận nhiệm vụ.

Thì ra nhiệm vụ là đi tiêu diệt một tà tu Tôi Thể tầng chín, nhiệm vụ này cũng dễ dàng quá đi, chỉ là đường xá có chút xa xôi.

Xem ra, tông môn là có ý đồ cả. Trên đường đi hẳn là sẽ không được thuận buồm xuôi gió, nói không chừng còn chết yểu giữa đường. Mà tông môn thì chẳng thể quan sát theo dõi hết được các đệ tử, cho nên tất cả vận mệnh phải tự nắm lấy thôi.

- Sư đệ, xin đợi một chút.

Khi Lâm Phàm đang định rời đi, thì lại có người ở đằng sau gọi lại. Đối phương ăn mặc rất cao quý, còn có vài đệ tử theo cùng, ánh mắt họ nhìn hắn không hề thiện cảm .

- Có chuyện gì? - Lâm Phàm hỏi.

- Thì ra là Lâm sư đệ đại sát tứ phương trên lôi đài, tại hạ Viên Thiên Quân. Ban nãy nhìn thấy Lâm sư đệ nhận nhiệm vụ đi Phong Sơn tiêu diệt một tên tà tu, vừa hay bọn ta cũng đi Phong Son trại bên đó. Chi bằng chúng ta kết bạn đồng hành, đệ thấy thế nào? - Viên Thiên Quân cũng khá ngạc nhiên, không ngờ đệ tử trước mặt lại chính là Lâm sư đệ vô cùng uy phong lẫm liệt trên lôi đài.

Có điều sự ngạc nhiên ấy tiêu tan rất nhanh, chẳng hề để ở trong lòng.

Còn nghe nói Lâm sư đệ cự tuyệt lời mời của Thiên Tu trưởng lão. Theo như hắn thấy, tên này đúng là đầu óc có vấn đề, nhưng xét thực lực thì cũng không tồi, coi như đủ tư cách gia nhập đội ngũ của bọn hắn.

Lâm Phàm nhìn đối phương bằng nửa con mắt. Tên gì mà đũy thế không biết, cái gì mà Thiên Quân, con mịa nó chứ, cũng không sợ bị cái tên này đè chết. Điều quan trọng là ánh mắt bọn này nhìn mình có gì đó không thích hợp.

- Không cần đâu, ta hành tẩu một mình quen rồi, xin cáo lui.- Lâm Phàm thuận miệng trả lời, sau đó lập tức rời đi.

Ra ngoài lêu lổng thì tuyệt đối không kết đội với người khác. Kết đội làm gì cơ chứ, không cần thiết.

Hơn nữa, đám người này đều là đệ tử nội môn, e rằng khi đi ra ngoài cũng chẳng có chuyện tốt đẹp gì. Lôi kéo mình đi cùng chắc chắn là muốn mình trở thành mồi cho cọp. Trừ khi mình không có não, nếu không còn lâu mới nghe lời.

Viên Thiên Quân không ngờ Lâm sư đệ lại cự tuyệt, nét mặt vốn tươi cười dần dần trở nên băng lãnh:

- Không biết tốt xấu…

Mấy tên huynh đệ bên cạnh tụm lại:

- Tên nhóc này thật hỗn xược, chẳng lẽ hắn tưởng giết được đệ tử Nhật Chiếu tông trên lôi đài thì có thể coi trời bằng vung luôn sao?

- Viên sư huynh, đệ có ý kiến này hay lắm.- Một tên nam tử đứng bên cạnh Viên Thiên Quân nhếch mép cười, và nói ra chủ ý của bản thân.

...

Ra khỏi tông môn.

Lâm Phàm cảm thấy vô cùng thoải mái. Trong tông môn phải giữ gìn hình tượng độc đáo, thực ra chẳng phải bản tính của hắn.

Bây giờ một mình ra khỏi tông môn, thì còn cái mẹ gì ràng buộc nữa.

Và rồi hắn suy xét một chút, đoạn đường này có vẻ hơi xa, bây giờ điểm tích lũy cũng tương đối ít. Có thể vừa đi vừa chém giết để kiếm được kha khá điểm tích lũy. Xong đến được Phong Sơn trại thì tùy tay cũng có thể giết được tên tà tu kia. Sau đó trên đường trở về lại tiếp tục chém giết thêm lần nữa.

- Ai nha, sắp bị tài trí của mình làm cho cảm động rồi. Tại sao mình lại nghĩ ra được biện pháp hay như thế chứ, thật là thông minh quá đi. - Lâm Phầm bắt đầu bội phục bản thân mình, nhanh như vậy mà đã vạch ra được đường đi nước bước.

Mấy ngày sau.

Hắn đã ở rất xa tông môn. Đứng giữa một cánh rừng rậm rạp um tùm, hắn thấy nơi này vô cùng quen thuộc, đây chẳng phải là lãnh địa của con Ma vượn mắt đỏ lần trước sao.

Trở về chốn cũ với vô vàn bùi ngùi.

Vụt!

Bất thình lình, tóc gáy hắn dựng đứng, hắn cảm thấy bị một luồng khí tức cực nguy hiểm bao phủ.

Ở đằng xa, có một điểm đen mờ ảo, hình như đang sắp bay về hướng mình.

- Cái quần gì vậy? - Lâm Phàm chớp chớp mắt, có chút hiếu kì.

Trong nháy mắt.

Chỉ đúng một tích tắc ấy.

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe

Lâm Phàm mở to hai mắt, thân thể ngã về đằng sau, nện cái rầm xuống mặt đất, lực công kích vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp lún thành một cái hố sâu.

Ý niệm cuối cùng trong đầu hắn là sao cái thế giới này lại nguy hiểm như thế. Mình đã làm cái gì đâu, sao vô duyên vô cớ đã chết mất tiêu.

Chẳng nhẽ mình cứ ra khỏi tông môn là auto bị đại họa ập xuống đầu?

Bằng không thì phải giải thích chuyện này thế nào đây.
Chương 68

Nơi xa xôi hư không…

Hai đạo nhân ảnh bay phấp phới giữa không trung. Trong đó một tên thanh y nam tử xuất ra một chưởng, toàn bộ trời đất đột nhiên biến sắc. Còn nam tử đối diện cầm không chắc trường kiếm trong tay, trực tiếp vuột khỏi tay rơi xuống, rồi như sao băng vụt lóe sáng sau đó lập tức bay vọt về phương xa, biến mất không còn vết tích.

- Lão Tam của Ngự Kiếm Các, xem ra cũng chỉ có bấy nhiêu. Hai sư huynh của ngươi đã bị chém chết, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi. Khôn hồn thì ngoan ngoãn quỳ xuống, có thể ta sẽ xem xét, tha cho ngươi một mạng. - Thanh y nam tử khuôn mặt tuấn lãng, uy nghiêm vô song đứng giữa không trung, làm cho người ta cảm giác có một loại thiên uy huy hoàng bao phủ toàn thân.

- Quân Vô Thiên, ngươi là người đứng đầu Thập Phong của Viêm Hoa Tông, tại sao lại giết trên dưới lớn nhỏ ba trăm sinh mạng của Ngự Kiếm Các. Ta phải đi Viêm Hoa Tông giải oan, để đòi lại sự công bằng. - Lão nhân trừng mắt phẫn nộ, nội tâm rỉ máu, trên dưới lớn nhỏ ba trăm người trong chớp mắt đã bị tên Quân Vô Thiên trước mắt giết sạch không còn sót một ai.

- Giải oan? - Quân Vô Thiên sửng sốt, rồi ngửa mặt lên trời cười to - Ngươi cho rằng ngươi có cơ hội đi giải oan?

- Ngươi là tên ác ma, Ngự Kiếm Các ta từ khi thành lập luôn được Viêm Hoa tông tông chủ bảo vệ. Vậy mà ngươi lại dám giết toàn bộ môn người trong các, tại sao? - Lão nhân khóe mắt oán giận kịch liệt, tức giận quát lên.

Quân Vô Thiên nhìn lão nhân trước mặt, như thể đang suy nghĩ lí do:

- Thôi được, dù sao ngươi cũng không còn sống được bao lâu nữa, vậy ta nói cho ngươi biết, vì Quân Vô Thiên ta đây thích giết người đấy, lí do này đã đầy đủ chưa?

- Hoang đường, hoang đường, thật là một lí do hoang đường... - Máu và nước mắt tuôn lã chã, lão nhân không cam lòng, đại họa ập đến vô duyên vô cớ, nhưng chỉ nhận được lí do vớ vẩn này.

Ngự Kiếm Các không phải tông môn, mà chỉ là một tổ chức luôn đứng dưới Viêm Hoa tông, có thể nói là xương thịt liền ruột. Ấy vậy mà chỉ vì một lí do đáng cười như vậy, mà người đứng đầu Thập Phong của Viêm Hoa tông lại làm ra hành động diệt môn, lão tài nào cam tâm cho được.

Bất luận có như thế nào cũng phải đi Viêm Hoa tông, đích thân gặp mặt tông chủ hỏi cho ra lí do.

- Còn muốn chạy, xem ngươi có thể chạy được đi đâu. - Quân Vô Thiên cười lạnh một tiếng, khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn. Trong con mắt của hắn, lão nhân trước mặt như con kiến vậy, hắn có thể giẫm chết bất cứ lúc nào, để xem chạy được đi đâu.

...

Mười giây sau.

Lâm Phàm mở mắt, cảm thấy ngáo ngơ, cũng có chút phẫn nộ.

Ta đã chọc đến ai, trời đất bao la như vậy, sao người khác không xui xẻo mà chỉ có mình ta xui xẻo?

Đúng là đen như chó thui.

- Ai mà lại bất lương đến vậy, kiếm cũng ném lung tung, có biết đã chém chết người rồi hay không? Ta mà tìm được ngươi, thì phải đòi bằng được phí đả thương. - Lâm Phàm tức giận, nhìn thanh trường kiếm, thất kinh, chuôi kiếm chọc sâu vào cơ thể, làm sao có thể rút ra đây.

Vừa mới sống lại xong đã lại bị trọng thương, máu tươi chảy ra cũng thật là dọa người.

Thật chẳng còn biện pháp nào, hắn đành mạnh mẽ dùng lực, phập một tiếng, toàn bộ cơ thể trực tiếp xuyên qua chuôi kiếm.

Hắn ngồi bịch xuống đất, nhìn lồng ngực giờ đây như cái hố sâu, máu chảy đầm đìa, đúng là bó tay. Hơi thở hắn ngày một yếu dần, rồi nháy mắt tắt thở.

Mười giây sau.

Khi tỉnh dậy, vết thương ở lồng ngực đã khôi phục, sau đó hắn nhìn chằm chằm thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, lại nhìn lên trời. Tình huống này là thế quái nào, cái thứ quần què này ở đâu ra vậy?

- Rút ra xem nào rốt cục là cái quần gì nào. - Lâm Phàm nắm chặt chuôi kiếm, chổng mông, dùng lực. Leng keng một tiếng, thanh kiếm được rút ra.

- Ây da, mù mắt ta rồi. - Lâm Phàm nhắm tịt mắt, kiếm gì mà sáng vãi, chói hết cả mắt.

Lâm Phàm quan sát tỉ mỉ một lượt, sắc mặt hơi thay đổi. Lưu quang của thanh trường kiếm chuyển động, hắn nhẹ nhàng vung tay, âm thanh tiếng rồng gầm vang lên.

Bảo bối!

Đây là phản ứng đầu tiên của hắn, trường kiếm này nhất định là bảo bối, trên thân kiếm còn có khắc vài chữ:

"Thái Hoàng kiếm"

- Tên kiếm thật bá đạo. - Lâm Phàm há hốc miệng, hắn thấy cái tên này thực ghê gớm. - He he, cái thằng đâm mình cũng tốt gớm, muốn giết thì cứ giết, lại còn tặng cho mình món quà to thế này, khách sáo quá.

- Thôi vậy, mặc dù mi đâm chết ta, nhưng Lâm Phàm ta cũng không phải là kẻ nhỏ mọn, sẽ không đi kiếm ngươi lí luận nữa.

Hắn còn đang nghĩ về sau tự sát ngày càng khó, nhưng thật không ngờ cầu được ước thấy. Đúng lúc thiếu thần khí để tự sát thì giờ đã thần khí đã tìm đến cửa rồi.

Tâm tình của hắn bây giờ vô cùng vui vẻ sung sướng.

Hết thu hoạch rồi.

Sau khi cất bảo bối vào nhẫn kết giới, Lâm Phàm cẩn thận quan sát chung quanh, xác định chắc chắn không có người rồi hấp tấp bỏ trốn. Hắn không muốn chủ nhân của thanh kiếm tìm ra mình rồi đòi lại bảo bối của hắn, vậy há chẳng phải hắn tổn thất rất lớn sao.

Nếu bảo bối này đã rơi vào tay của mình, thì nhất định phải là đồ của mình.

Tuy hắn không biết rốt cục ai đã đâm chết mình, nhưng đối với hành vi này, hắn đồng ý tha thứ cho đối phương.

Thậm chí hắn còn mong muốn có thể tiếp tục như này mấy lần nữa cũng không có sao.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải chạy cho mau, tìm đến nơi thật an toàn mới được.

Sau khi chạy được một đoạn khá xa, hắn dừng lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, đến đây chắc là đã an toàn rồi.

Cũng không được vui sướng ra mặt, nếu bây giờ biểu hiện quá vui sướng, để cho người mất đồ bắt gặp thì nhìn phát biết ngay. Vì thế vẫn nên mặt lạnh như tiền, giả danh thiếu niên vừa mới vào đời, cái gì cũng không biết là tốt nhất.

Ý!

- Mùi máu. - Đúng lúc này, Lâm Phàm dừng bước, cẩn thận hít hít không khí. Hắn chau mày, ở đây có gì đó không đúng lắm, bèn nhanh chóng ngồi xổm xuống, dè dặt tiến về phía trước.

Núp vào sau gốc cây cổ thụ to, hắn ló ra một mắt. Ở phía trước, có một người nằm đó, hình như đã chết rồi, đang nằm im bất động.

- Chuyện gì đã xảy ra, phải chăng ở đây vừa diễn ra một trận đấu kịch liệt? - Lâm Phàm nghi hoặc trong lòng, tạm thời chưa biết tình huống này là sao, đưa mắt quan sát bốn phía, không có chút động tĩnh nào.

Bấy giờ, hắn bắt đầu suy xét sự việc. Theo như hắn quan sát, người chết kia mặc quần áo không giống người thường, hơn nữa còn là một lão nhân, thì hiển nhiên thân thế không bình thường tí nào.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là cỗ thi thể kia vẫn chưa bị người khác lục xoát.

Hắn nhặt một viên đá bên chân, ném qua bên đó, không có bất cứ phản ứng nào.

Không chút do dự, hắn cẩn thận từng bước, từng bước đi tới. Đến khi đứng trước thi thể, hắn hít một ngụm khí lạnh, thật thảm thương, lồng ngực bị một sức mạnh kinh khủng xuyên qua, nội tạng bên trong cũng phèo hết ra ngoài.

Lâm Phàm chắp hai bàn tay, vái vái một lúc rồi bắt đầu tìm tòi, lục xoát thi thể.

Sờ mó một lúc nhưng tuyệt nhiên không tìm được bất cứ đồ vật gì, hắn bắt đầu muốn câm nín, đừng bảo nghèo đến mức này chứ.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy chiếc nhẫn đang đeo trên tay lão nhân, tức thời nở nụ cười mãn nguyện. Nhẫn kết giới à, ra là vậy, đồ ngon đều nằm hết ở bên trong.

Chẳng qua không thể rút chiếc nhẫn ra được, quá đáng nó vừa chứ.

Lâm Phàm đỏ mặt, cố gắng dùng sức lôi ra, nhưng chiếc nhẫn vẫn như cũ không động đậy tí nào.

Lạch cạch!

Bất thình lình, lão nhân đang bất động đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Lâm Phàm.

- Ôi mẹ ơi, xác chết sống dậy…- Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến lâm phàm sợ đến nỗi thiếu chút nữa đạp cho xác sống kia một cước, chỉ là khi bàn chân đang ở giữa không trung lại từ từ hạ xuống.

- Báo thù cho ta… Quân Vô…Vô…

Đầu lão nhân vẹo xuống, trút hơi thở cuối cùng. Cùng lúc ấy, chiếc nhẫn rút mãi không ra dần dần trơn tuột rơi xuống.

Lâm Phàm nhận lấy chiếc nhẫn, đứng nhìn lão nhân, cảm thán một câu:

- Thì ra ông là cố gắng giữ hơi thở cuối cùng này, là để đợi người hữu duyên là ta đến giãi bày. Ông yên tâm, Lâm Phàm ta đã lấy đồ của ông, chỉ cần sau này gặp tên Quân Vô Vô kia, nhất định sẽ giúp ông báo thù, ông yên tâm an nghỉ đi.

Ngay sau đó tầm mắt hắn rơi vào trường kiếm bên cạnh, hắn ngừng lại một chút rồi trực tiếp nhặt lên, vừa nhìn đã thấy vô cùng sung sướng.

"Địa Hoàng kiếm."

- Đâm chết mình ban nãy chẳng phải là Thái Hoàng kiếm sao, chúng phải chăng là cùng một bộ. - Lâm Phàm nghi hoặc trong lòng, quét mắt một vòng, rồi mừng rỡ. Trong bụi cỏ trước mắt vẫn còn một thi thể nữa.

Hôm nay là ngày gì vậy, có phải nữ thần may mắn nhìn trúng ta không, sau đó hắn chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu khấn.

- Con lạy Tam Thanh tại thượng, con nguyện dùng sự độc thân cả đời của các sư huynh con, cảm tạ các vị đại lão đã phù hộ cho con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK