• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69

Trong khu rừng, Lâm Phàm lén lén lút lút mai phục bên cạnh một khối thi thể khác.

- Lão già, đắc tội nhé. Vừa rồi bằng hữu của ông đã truyền đạt lại tâm nguyện của ông cho ta. Các ông yên tâm, sau này khi tìm thấy Quân Vô Vô, ta nhất định sẽ giúp các ông đòi lại chính nghĩa. Những bảo bối trên người ông thì giao cho ta đi, hiện giờ thực lực của ta còn yếu, cần một ít để phụ trợ.

Hắn lầm bầm một lúc, sau đó bắt đầu sờ mó thi thể, rất nhanh đã lấy được nhẫn kết giới. Sau đó hắn dời mắt tới thanh trường kiếm ở bên cạnh, trong lòng hắn lập tức kích động.

Là nguyên một bộ ư?

"Nhân Hoàng Kiếm."

Nhìn trường kiếm trong tay, trái tim hắn đập thình thịch. Tốt, thật là quá tốt, lần này ra ngoài vừa vặn đụng đúng ngày hoàng đạo, đi ra liền có phúc lợi đưa tới cửa, thật là mĩ mãn.

Vốn hắn định chôn cất thi thể mấy lão nhân này, dù sao người ta cũng để lại cho mình rất nhiều thứ có ích.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn thấy tình huống này có chút không thích hợp, những người này không thể vô duyên vô cớ mà chết, chắc chắn là bị người sát hại.

Mà kẻ giết những người này sao lại không kiểm tra thi thể, thì không thể nào giải thích nổi.

Vậy chân tướng chỉ có thể là kẻ giết người còn đang truy đuổi người khác, chưa kịp quay lại thu chiến lợi phẩm.

Tóm lại mình đã nhặt được ba thanh kiếm, nhưng lại chỉ nhìn thấy hai khối thi thể.

Nghĩ đến đây, tim hắn bỗng đập nhanh hẳn.

Không xong, nguy hiểm, phải rút gấp.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua hai khối thi thể, không chút do dự, trực tiếp vắt chân lên chạy về phía rừng sâu

...

Tại một nơi khác.

- Quân Vô Thiên, ngươi sẽ không được chết tử tế... - Thương thế của lão nhân rất nặng, nửa thân mình bị một loại sức mạnh cường hãn đánh vỡ, máu chảy tứ tung, khí tức cũng càng ngày càng yếu.

Lão nhân không cam tâm, tràn ngập phẫn nộ khôn cùng.

Nhưng hiện tại lão lại bất lực, Quân Vô Thiên, đứng đầu Thập Phong của Viêm Hoa tông, còn là một trong số những đệ tử cạnh tranh địa vị tông chủ tương lai.

- Viêm Hoa tông tuyệt đối không thể rơi vào tay ngươi, bằng không ta vạn kiếp bất phục…. - Lão nhân trút hơi thở cuối cùng, mang theo sự không cam tâm và phẫn nộ mà chết.

- Hừ, vạn kiếp bất phục, ha ha... - Quân Vô Thiên nở nụ cười, đạp một cước lên đầu lão nhân, rắc một tiếng, đầu lão vỡ nát: - Thật là bao đồng lo chuyện thiên hạ….

Sau đó hắn ngoắc ngón tay, nhẫn kết giới trên tay lão nhân rơi vào tay Quân Vô Thiên, hắn nhanh chóng xem xét, rồi chau mày:

- Không có, vậy mà không có... - Sắc mặt Quân Vô Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khủng bố, hắn liếc nhìn lão nhân đã biến thành thịt nát, vẻ mặt càng trở nên dữ tợn.

- Đáng hận, chết cũng không cho người khác yên tâm. - Quân Vô Thiên trong lòng nổi giận, lấy ra một lọ đan dược, đổ thẳng xuống người lão nhân, sau đó bay vút đi.

Hú!

Không lâu sau, một đám yêu thú cấp thấp Khô Khuyển từ bốn phía vọt tới, đám Khô Khuyển này thân thể gầy yếu, nước miếng chảy tí tách qua kẽ răng.

Khi nhìn thấy một khối thịt nát rời, tất cả đám Khô Khuyển đều nhào lên.

- Hừ, tẩm bổ cho chó cũng tốt. - Quân Vô Thiên nhìn thoáng qua lão nhân bị Khô Khuyển chia năm xẻ bảy, sau đó đi về phương xa. Nếu đồ vật không ở trên người lão già này, vậy tất nhiên là ở trên người hai lão già kia.

Nhưng đến khi tìm kiếm trên thi thể, lại phát hiện hai khối thi thể này dường như đã bị người khác lục tìm qua rồi.

Nhẫn kết giới đã biến mất, thanh trường kiếm kia cũng không ở đó.

- Là kẻ nào dám lấy đồ của Quân Vô Thiên ta… - Quân Vô Thiên đứng đó bạo phát ra một luống khí tức băng lãnh.

Hắn diệt Ngự Kiếm Các chỉ để đoạt lấy "Hóa Thần kiếm trận". Nhưng hôm nay lại không tìm được, thế chẳng phải tất cả những gì chính mình đã làm đều là không công ư?

- Rốt cuộc là ai, đáng hận, đừng để ta tìm thấy... - Quân Vô Thiên lạnh lùng nhìn phía trước, lửa giận trong lòng bừng bừng. Hắn bay lên trên bầu trời, nhìn xuống rừng cây rậm rạp phía dưới, lại không thể nhịn được nữa, trực tiếp giáng xuống một chưởng uy lực cực mạnh.

Ầm!

Cây cối bị hủy diệt, trong phạm vi trăm mét đều biến thành bình địa.

Lâm Phàm đang chạy trốn đột nhiên nghe được tiếng nổ mạnh này, cả người đều bị dọa đến choáng váng.

Bị phát hiện rồi, lão tử bị phát hiện rồi. Nhất định là tên kia tới lục tìm thi thể, không tìm thấy đồ vật, bây giờ đã triệt để nổi giận.

Nhìn về phía cây cối đổ rạp đằng xa xa, hắn thấy một cỗ uy thế mạnh mẽ khôn cùng ập đến. Cường giả, đây tuyệt đối là cường giả.

Không được, ta phải nhanh chóng chạy trốn, phải trốn đi, nếu không thì chết thế nào cũng không biết.

Lúc này, Lâm Phàm đã khôi phục bình tĩnh, đối mặt với sự truy tìm của cường giả, muốn trốn thoát thành công, cần phải chú ý những điểm sau.

Thứ nhất, bình tĩnh.

Thứ hai, vẫn là bình tĩnh.

Thứ ba, cần phải vô cùng bình tĩnh.

- Mẹ nó, hắn nhất định là tên Quân Vô Vô kia. Bây giờ cho ngươi thở một hơi đó, chờ ta có đủ thực lực lại đến đấu một trận công bằng với ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi cứ tha hồ mà càn rỡ đi, người bị Lâm Phàm ta ngắm trúng, tuyệt đối không có kết cục tốt đâu. - Dữ tợn nói xong, hắn chạy thẳng.

Lâm Phàm chỉ cần nhìn bằng một mắt cũng biết, kẻ có thể tạo ra dao động to lớn như thế tuyệt đối mạnh đến đáng sợ.

Bản thân mình tuy có "Thân bất tử", nhưng nếu chạm mặt đối phương, rất có thể vừa gặp liền bị đánh phọt shit ngay.

Cho nên vì an toàn bản thân, lúc nên cụp đuôi thì vẫn phải cụp đuôi.

Hắn chạy trốn một mạch, không có chút do dự.

- Đệt mợ! Cái quần què gì mà lại nóng hầm hập thế này. - Lâm Phàm thứ nóng bỏng phía trước, đã to như một ngọn núi nhỏ lại tỏa khí nóng, thật dọa người.

Lúc đi ngang qua còn ngửi thấy chút mùi hương, vừa nhìn lại thấy giống phân. Nhưng phân gì mà to vãi khiếp, không phải dạng người bình thường có thể thải ra.

Quân Vô Thiên vẫn đang tìm kiếm kẻ kia, hắn trái lại muốn xem xem kẻ nào to gan lớn mật đến nỗi dám trộm đồ của hắn.

Đáng hận, thật sự là đáng hận vô cùng.

Không ai có thể lấy đi đồ vật của Quân Vô Thiên hắn, kẻ lấy đi đều phải chết.

...

Lúc này, đứng trước cái đống nóng hầm hập không xác định đó là một bóng người.

Lâm Phàm quay trở lại đường cũ, vì hắn thấy trên bầu trời có một điểm đen ngày càng rõ, giống như đang bay hướng về phía mình.

Nếu mình cứ chạy trốn thế này, chỉ sợ không thể trốn thoát.

- Thôi, nam tử hán đại trượng phu, cường giả trên đời ai mà không có quá khứ đau khổ không thể nói ra. Lâm Phàm ta quyết chí thành cường giả siêu việt hơn tất cả những cường giả khác, quá khứ đau khổ không nói nên lời này chắc chắn phải cay đắng hơn nhiều kẻ bình thường khác.

- Nếu chỉ có thử thách nhỏ bé này mà còn không chịu được thì sau này sao có thể trở thành cường giả chí tôn được.

- Đi thôi…

Không có bất kì do dự nào, Lâm Phàm chui đầu vào cái đống nóng hầm hập ấy, sau đó bò dần vào trong...

...
Chương 70

------------------------------------------

- Mẹ cha nó, thúi quá, đành nhịn vậy. - Lâm Phàm nín thở trốn bên trong, im thin thít không dám động đậy.

Theo hắn thấy, nếu như có bị tóm được thì cũng chịu phục thôi, cho dù bị giết chết thì cũng đành chịu vậy.

Một lát sau.

Hắn cảm giác bên ngoài có chút động tĩnh.

Quân Vô Thiên từ trên không trung hạ mình xuống, ánh mắt lạnh lẽo lướt quanh một lượt, cuối cùng dừng lại nhìn chằm chằm vào cái đống nóng hôi hổi trước mặt.

- Phân của Thôn Thiên Long mãng xà, xem ra quanh đây có một con Thôn Thiên Long Mãng trưởng thành… - Ánh mắt Quân Vô Thiên dừng lại nhìn một chút, rồi chuẩn bị rời đi.

Nếu là con Thôn Thiên Long Mãng Địa Cương cảnh trở xuống thì không có gì trở ngại, nhưng xem khối lượng đống phân này cũng không nhỏ, nhất định phải là con Thôn Thiên Long Mãng có Địa Cương cảnh trở lên.

Nếu ở nơi này lâu, sẽ rất nguy hiểm.

- Thật đáng ghét, lúc trước mình thi triển cảm tri, rõ ràng cảm nhận được tên kia rồi, thật không ngờ lại mất tích như thế. Đừng có để ta bắt được, bằng không ta sẽ phanh ngươi ra thành trăm ngàn mảnh. - Quân Vô Thiên lạnh lùng nói, sau đó, trong chớp mắt liền rời đi.

Còn Lâm Phàm thì tức thời thả lỏng người, thở ra một hơi. Có điều bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp rời đi, nên nán lại chút nữa đã. Con người bây giờ vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị cho nằm hố luôn.

Quả nhiên!

Thân ảnh Quân Vô Thiên phiêu dật giữa không trung, đảo mắt liếc nhìn xung quanh. Nếu như Lâm Phàm chui ra khỏi đống phân, rất có khả năng vừa chui đầu ra đã bị phát hiện.

Một ngày trôi qua.

Lâm Phàm đã ngủ được một giấc ở bên trong.

Đột nhiên, hắn có cảm giác long trời lở đất, hình như xảy ra sự tình gì ghê gớm lắm.

- Chuyện quái gì vậy? - Lâm Phàm thức dậy trong kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra. Ông đã trốn con mẹ nó trong đống phân rồi, mà còn có đại họa gì giáng xuống vậy?

Đừng quá đáng thế chứ, được không?

Bên ngoài.

Quân Vô Thiên sớm đã rời đi, hắn ở đây đợi rất lâu, lật tung cả cánh rừng này lên, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, cuối cùng đành phải không cam lòng rời đi.

Chủ yếu là vì ban đêm, hắn phát hiện ở phía xa có một đôi mắt xanh lục cứ lấp lóe, khí thế hung ác khôn cùng tản ra trong màn đêm, một con yêu thú cấp cao đang xuất hiện ở đây.

Hắn không thể địch lại được, đành phải trực tiếp rời đi.

Và bây giờ, bên ngoài đống phân đang tỏa nhiệt khí kia là một con cá sấu màu bạc vô cùng to lớn. Khi thấy cái đống này, hai tròng mắt tối đen của nó lóe ra sự vui sướng. Đây chẳng phải là phân của Thôn Thiên Long Mãng sao, bên trong hẳn là ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ.

Không chút do dự, nó nuốt đống phân vào trong bụng.

Lâm Phàm trong nháy mắt cảm thấy trời đất đảo lộn, đầu óc choáng váng, hắn không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.

Rầm!

Nặng nề đáp xuống, hiện tại tạm thời yên ổn một chút.

Hắn nhanh chóng bò ra ngoài, quan sát một vòng, khuôn mặt lỗ rõ vẻ nghi hoặc.

- Đây là nơi đâu? - Hắn ngu người, xung quanh nhấp nháy những ánh sáng màu xanh lét, giống như những con đom đóm vậy - Không đúng, không phải ta vẫn yên ổn nằm trong đống phân sao, bây giờ rốt cục là đang ở nơi quái quỷ nào.

Lâm Phàm mù mờ không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình lại đến cái chốn này.

Ục ục!

Tiếng tim đập truyền đến, dường như rất gần. Lâm Phàm không thể giải thích được đây là như thế nào. Hắn đi về phía trước, quan sát tỉ mỉ xem đây là nơi nào, tại sao vừa ngủ một giấc đã lại chui đến cái chốn này.

- Thúi quá… - Lâm Phàm bịt chặt mũi, mùi thối gay mũi truyền đến. Khi nhìn thấy tình huống trước mắt, cả người hắn ngây ra. Dưới chân hắn là một hồ nước xanh lè, mà bên trong hồ nước đang ùng ục sôi lên những bọt khí, xung quanh hồ nước còn có một ít xương cốt thi thể vẫn chưa tiêu hóa hết.

- Đây…đừng bảo là ta đang ở trong bụng con yêu thú nào đó chứ. - Lâm Phàm kinh hãi, cảm thấy rất có thể là như vậy.

Bên ngoài!

Con cá sấu bạc khổng lồ dạng bốn chân nghênh ngang đi khắp cánh rừng. Đến một khoảng đất trống, nó ngửa đầu lên, hai tròng mắt tối đen bỗng nhiên trở nên cảnh giác.

Trời đất bị che phủ tối om.

Một con chim ưng khổng lồ mở to đôi cánh, hai móng vuốt bắt lấy con cá sấu khổng lồ. Nếu như Lâm Phàm nhìn thấy cảnh này đảm bảo bị dọa phát khóc.

Đây là trận đấu giữa hai con yêu thú cấp cao.

Một chân con ưng khổng lồ quắp lấy lớp da của con cá sấu khổng lồ, lớp vẩy vốn cứng rắn của con sấu khổng lồ nháy mắt nó đã bị xé toạc ra, một luồng máu phun ra nhuốm đỏ mặt đất.

"Hú!"

Con sấu khổng lồ rống lên đau đớn, điên cuống phản kích lại. Đuôi con sấu khổng lồ hoành hành thiên địa, bốn phía đất đá bay mù mịt. Nhưng đối với con ưng khổng lồ với đôi cánh khổng lồ đang lơ lửng trên không trung mà nói, không chút ảnh hưởng gì.

...

Lâm Phàm ở bên trong trời đất đảo lộn, cả người xiêu vẹo, đứng lên ngã xuống, chả hiểu mô tê cái gì đang xảy ra. Đột nhiên, hắn cảm giác được một luồng ánh sáng từ bên trên chiếu xuống.

Trong lòng hắn vui sướng, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi. Rồi đôi mắt tràn ngập vui sướng của Lâm Phàm nhìn thấy một móng vuốt sắc nhọn xé rách lớp máu thịt hai bên của con cự ngạc, mạnh mẽ xé toạc ra. Và hắn nhìn thấy một đôi con ngươi to đùng, gay gắt như mặt trời, tràn trề hung sắc.

Ừng ực!

- Đây… - Lâm Phàm shock cmnl, mồ hôi hột trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống.

- Không hay rồi, có chuyện rồi…

Chính lúc hắn phản ứng kịp, cái mỏ sắc nhọn của con ưng đâm vào giữa lớp máu thịt, một hớp nuốt sạch tinh hoa của con sấu khổng lồ, Lâm Phàm cũng theo đó bị nuốt vào.

- Ông bà tổ tiên nhà nó, thế giời này hết nổi cmnr. Sao cái vẹo gì cũng đổ lên đầu bố mày, sống kiểu đéo gì bây giờ. - Trong lòng Lâm Phàm hừng hực nộ khí, ta lần này chẳng phải chỉ đi ra ngoài rèn luyện một chuyến thôi sao, có nhất thiết phải khi dễ người ta như thế không?

Thằng đéo nào cũng muốn nuốt ông, tưởng ông dễ bị bắt nạt lắm sao.

Có điều rất nhanh sau đó, Lâm Phàm mất đi ý thức, hắn biết, hắn đã chết.

Con ưng khổng lồ giương rộng cánh bay đi, bay vào không trung vô tận.

Trên mặt đất, chỉ còn lại cỗ thi thể lạnh như băng của con sấu khổng lồ.

Một nhóm yêu thú đã đứng xung quanh chờ đợi rất lâu rồi, con trước con sau chen lấn lao ra. Mặc dù tinh hoa cốt nhục của con sấu khổng lồ này đã bị lấy đi, nhưng dù sao, nó cũng là con yêu thú cấp cao. Đối với đám yêu thú đẳng cấp thấp bọn chúng mà nói, đống xương thịt trước mặt chính là tài nguyên vô cùng béo bở.

...

Mười giây sau.

Lâm Phàm tỉnh lại, khuôn mặt ngu ngơ, ngồi trên một lớp da mềm mềm nhũn nhũn, lại còn ẩm ẩm ướt nhẹp. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Hắn thật sự không biết hết thảy rốt cục là vì làm sao, mình rốt cuộc đã đắc tội với ai. Tại sao từ lúc ra ngoài đến bây giờ cứ bị hấp liên hồi, đã thế lại còn chả hiểu mô tê gì.

Giờ thì thế nào nữa, có phải ta lại nằm trong bụng một con yêu thú khác không?

Không thể nhịn, không nhịn được nữa rồi, hắn bắt đầu nổi giận.

Có thể loại nào ức hiếp người như thế không?

Lâm Phàm ta nói như nào thì cũng là nhân vật có máu có mặt. Giờ bị trở thành thức ăn cho yêu thú ăn qua ăn lại, lại còn con mẹ nó nuốt hết cả vỏ lẫn hột. Bọn bây cho rằng Lâm Phàm bố dễ bị ăn hiếp lắm sao?

Đã thế thì liều luôn!

Thời khắc này, hắn thật sự muốn bạo phát rồi, bèn lấy Lang Nha Bổng ra dốc sức đánh vào lớp da ướt mèm kia.

- Lâm Phàm ta không phải dễ bắt nạt như thế đâu…

Con ưng khổng lồ đang bay lượn trên không trung, đột nhiên nó cảm thấy hơi khó chịu, dạ dày có chút đau, hay là tại ăn nhầm thứ gì đó cũng nên?

Lâm Phàm không ngờ lớp da kia lại dai cứng đến vậy, hắn nện thế mà mãi không rách.

Chỉ là đột nhiên, tình huống có chút không thích hợp.

Xung quanh lớp da dần dần bị co rút thu hẹp lại, tất cả những thứ chưa tiêu hóa hết bên trong bị dồn ép lại với nhau.

- Lại muốn xảy ra cái gì nữa? - Lâm Phàm ngây người, vẫn chưa hiểu được rốt cuộc lại phát sinh chuyện gì…

Đột nhiên!

Ở phía trước, có một luồng ánh sáng xuyên vào, Lâm Phàm trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể ra ngoài.

Nhưng ngay lập tức, mặt hắn biến sắc, vì hắn nhận ra, cái cửa lỗ có ánh chiếu vào đấy có chút là lạ.

Lúc này, một cỗ lực hút mạnh mẽ truyền đến.

Lâm Phàm bám lấy khối thịt bên cạnh, hét ầm ĩ:

- Đừng mà, đừng! Lâm Phàm ta không muốn đi ra từ đường hoa cúc đâu. (Đường hậu môn)

- Ta phải trở thành nam nhân cường giả, ta không thể mất mặt đến mức như này được…

- Đừng mà…

- Bố đệt cái loz mẹ mài…
Chương 71 Nhân vật phản diện tinh anh thiếu cảm giác tồn tại nhất

Hiện tại hắn đã không dám tin nữa rồi.

Mình luôn muốn trở thành người đàn ông mạnh mẽ nhất, giờ mà chịu đựng sỉ nhục như thế thì sau này còn mặt mũi nào mà ra ngoài lang bạt nữa.

Nghĩ kỹ về các chuyện đã xảy ra thì hắn có cảm giác như là bị tính kế hết.

Rời tông môn, bị giết chết, sờ thi, bị người ta đuổi giết, đúng lúc trốn trong một đống phân siêu lớn thì bị một con yêu thú ăn phân nuốt chửng, lại bị một con yêu thú to hơn nữa giết chết, cũng nuốt luôn cả mình, giờ lại muốn bài tiết mình ra ngoài.

Mấy người nói xem, mấy con khắm này có xem ông đây ra gì không chứ?

- Đừng mà, đừng. - Lâm Phàm bám vào vách thịt xung quanh, cho dù lực hút có mạnh hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay. Nếu thật sự buông tay, đời này chính thức chấm dứt.

Vì tôn nghiêm của bản thân, có đánh chết hắn cũng sẽ không buông tay.

Con ưng khổng lồ bay liệng trên trời, cảm giác bụng dạ càng lúc càng khó chịu, cứ như có một cục thịt nào đấy sắp rớt ra. Nó bèn hót một tiếng the thé, như muốn tích lực lại.

Và nó ngưng tụ toàn bộ sức lực lại thành một điểm, rồi kịch liệt bùng phát ra ngoài.

Lâm Phàm cảm giác không ổn cmnr, khối thịt hắn đang bám đã có hiện tượng tróc ra, nháy mắt sắc mặt hắn đại biến, lắc đầu nguầy nguậy:

- Đừng mà... A...

Trời đất ngả nghiêng.

Cả người hắn bị hút văng ra ngoài.

- Con mẹ mày chờ đó cho bố, bố éo tha thứ cho mày đâu. - Sau khi bị cái lỗ quái dị kia đẩy ra, Lâm Phàm tức lộn ruột.

Mà con ưng khổng lồ kêu lên một tiếng khoan khoái, sau đó quay đầu nhìn thoáng cái đống to lớn nó vừa mới bài tiết ra, hơi nghi ngờ hình như nó vừa nghe được âm thanh gì đó.

Nhưng không nghĩ nhiều vậy nữa, nó vỗ cái cánh lớn bay lên. Nó bây giờ cảm thấy thật thoải mái.

Nhưng hiện tại đối với Lâm Phàm mà nói thì quá là không thoải mái, vất vả vật lộn mãi mới bò ra từ trong đống bài tiết.

Ánh mắt vừa hướng xuống, yết hầu hơi dịch chuyển, có chút sợ hãi.

- Từ độ cao này nếu ngã xuống, e là chết một cách kinh khủng luôn chứ giỡn. - Hắn cảm giác như từ lúc mình rời tông môn thì chả có việc gì nên hồn cả.

Chết mấy lần mà chẳng có lần nào biết lý do.

Rào rào!

Cả người hắn lao xuống dưới, gió mạnh thối tốc cả quần áo, vết bẩn trên người cũng đều bị thổi đi mất.

- Hàiiii... - Lâm Phàm thở dài rồi khoanh hai tay nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ ngon một giấc. Kệ mẹ hết đi, hắn cũng chẳng buồn hỏi nữa. Dù sao cũng là chết, thế thì không bằng trước khi chết ngủ một giấc thật ngon, thử thưởng thức xem ngủ giữa bầu trời là cảm giác lâng lâng thế nào.

Trại Phong Sơn.

Khương Cổ bước ra từ trong mật thất bế quan, cuối cùng hắn cũng đã tu luyện thành công độc cổ. Chỉ cần thêm một bước nữa thôi là có thể trở thành cường giả Địa Cương cảnh, đến lúc đó trời đất bao la, còn nơi đâu mà mình không thể đi chứ.

- Để ta thử các bé cưng của ta xem được chưa nào. - Khương Cổ lẩm bẩm, sau đó giang hai tay, trên lòng bàn tay đột nhiên có gì đó mấp máy trồi lên, cứ như con gì đó đang bò.

Xì xì!

Mặt bàn tay nứt ra từng khe hở, từng con từng con độc cổ từ trong khe máu đó bò ra ngoài.

Hình dáng của mấy con độc cổ này tuy rất nhỏ nhưng không thể coi thường được, bởi vì độc tính của nó rất mạnh. Mỗi nơi độc cổ đi qua, cỏ xanh toàn bộ héo rũ giống như nhiễm phải độc.

- Ha ha... - Khương Cổ thấy cảnh đó thì cười điên cuồng, tà công cuối cùng cũng luyện thành công rồi. Tuy chưa thành công lớn, nhưng từ hôm nay cũng không ai có thể cản trở được hắn.

- Ra đi, ra đi các bé cưng của ta. - Khương Cổ giật phứt quần áo ra, trần như nhộng.

Lộc cộc!

Lộc cộc!

Bề mặt da trên thân thể hắn nổi lên từng cục thịt, mà những cục thịt này lại không ngừng to hơn, cuối cùng vỡ thành khe máu. Vô số độc cổ từ đó bò lên, rất nhanh đã bao trùm thân thể Khương Cổ.

Hắn vì tu luyện loại tà công này mà không biết đã trải qua bao nhiêu khổ cực tra tấn, cuối cùng cũng tu luyện được độc cổ bước đầu tiên, lấy thân dưỡng cổ.

Tất cả cổ trùng nuôi trong cơ thể này sẽ trở thành một bộ phận cơ thể mình, làm cho mình trở thành một độc nhân chân chính.

Khương Cổ nhìn những con độc cổ này, hưng phấn ra mặt. Đây đều là con của hắn, những đứa con quan trọng nhất:

- Các bé cưng, các con hẳn đã đói bụng rồi, để ta đi tìm thức ăn nuôi các con nhé.

Rời khỏi Phong Sơn trại

Không lâu thì hắn trở lại, trên vai còn vác thêm một người con gái. Nhìn quần áo thì rõ ràng là con nhà bình thường, còn sống ở dưới chân núi.

Lúc này người con gái ấy đang hôn mê nên không hề biết đang xảy ra chuyện gì.

Khương Cổ ném cô gái xuống đất, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, lẳng lặng chờ đợi.

Không lâu sau, cô gái nhà nông tỉnh lại, khi nhìn thấy cảnh trước mắt, nàng kinh hoảng, mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

- Tốt lắm, đồ ăn tươi đây, các bé cưng của ta nhất định rất thích. - Ánh mắt Khưởng Cổ tham lam nhìn cô gái, đầu lưỡi đỏ tươi hơi chuyển động, giống như muốn nuốt cả người cô gái vào.

- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? - Sắc mặt cô gái nhà nông trắng bệch, sự hoảng sợ trong mắt càng thêm rõ rệt, nàng biết mình đang bị người ta bắt cóc.

Nàng có nghe người trong thôn nói, người xấu trên núi rất đáng sợ, còn ăn sống máu người.

Lúc đầu, nàng cho rằng đó chỉ là lời đồn đại mà thôi nhưng giờ thì rõ rồi, không phải đồn mà là có thật.

- Khặc khặc!

- Các bé cưng của ta đã rất hưng phấn rồi, không chờ được nữa, để ta đến yêu thương ngươi nào. - Khương Cổ bắt đầu cởi quần áo, người trần như nhộng đối mặt với thiếu nữ nhà nông kia.

Thiếu nữ nhìn thấy người đàn ông đột nhiên trần truồng, sợ đến choáng váng.

Nhất là khi nhìn thấy thứ thật dài phía dưới kia, nàng phát khiếp đến đứng hình luôn.

Từng con côn trùng màu đỏ từ trong cái lỗ nhỏ đó bò ra, bề ngoài dữ tợn lại còn sưng phồng lên, phủ đầy răng nhọn, những cái răng nhọn đó còn động đậy.

- Không... - Cô gái nhà nông đã sớm bị dọa đến mất hết cả sức lực mà ngồi bệt xuống đất, chầm chậm lùi về phía sau.

Khương Cổ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, chậm rãi bước đến gần:

- Rất nhanh thôi, khi các bé cưng của ta của tiến vào trong cơ thể ngươi, hút hết máu ngươi, ăn sạch thịt ngươi , ngươi sẽ thành một phần của cơ thể ta, vĩnh viễn…

Đột nhiên, một âm thanh xé gió từ trên trời giáng xuống, Khương Cổ nhìn trái rồi lại nhìn phải cũng không thấy ai, mà lúc đang ngẩng đầu thì đồng tử mãnh liệt co lại.

Trong tầm mắt hắn, một thân ảnh càng lúc càng lớn, hơn nữa tốc độ nhanh đến nỗi khiến hắn không thể phản ứng kịp.

Ầm!

Mặt đất nứt toác, ngay lập tức hình thành một cái hố sâu, từng khe nứt như mạng nhện lan ra bốn phương tám hướng.

Mà cô gái nhà nông kia thì trợn mắt há mồm, trong mắt nàng, trời đầy một màu đỏ máu.

"A!"

Nàng ôm đầu thét chói tai vô cùng sợ hãi, cuối cùng không biết lấy đâu ra dũng khí, đứng đậy chạy bạt mạng về nơi xa.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK