Tiêu Lăng Dật vốn là không nghĩ tới gia hỏa này tại sao phải hảo tâm như thế, sao lại cầu tình cho mình. Đến khi nghe được câu nói sau cùng của Lầm Phàm thì hai mắt hắn trợn trừng, hiện đầy tia máu.
- Ngươi thật là thâm độc. - Tiêu Lăng Dật ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Phàm, không dám tin.
Lâm Phàm nhíu mày nhìn đối phương, thâm độc á?
Làm gì có chuyện đấy chớ, xem ra đối phương chưa hiểu tâm ý của mình rồi. Bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm đều là từ đỉnh phong rơi xuống, sau đó mới tức giận phấn đấu mà bắt đầu trở thành tượng đài nghịch thiên.
Xem ra rất đáng tiếc, cái Tiêu Lăng Dật này không phải loại người ấy.
Hắn đã nghĩ kỹ, nếu như Tiêu Lăng Dật bị phế tu vi rồi đá ra ngoài tông môn thật, mình nhất định chờ hắn đi được nửa đường thì xông ra cướp giết, tiến hành lục xoát thi thể.
- Hừ! - Thiên Tu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khiến Tiêu Lăng Dật kinh hãi, cúi đầu không dám làm càn.
Nếu như Thiên Tu trưởng lão xuất thủ trấn áp, tuyệt đối sẽ không có người ra mặt giúp mình. Giờ phút này chỉ còn cách cầu xin Thiên Tu trưởng lão tha thứ mà thôi.
Hắn không nghĩ tới Lâm Phàm này âm hiểm như thế, gài bẫy cho mình lọt vào.
Giết cửu tộc của hắn, là do quá mức phẫn nộ mới nói ra.
Nếu như không bị trưởng lão nghe được thì cũng không có việc gì. Nhưng mà hắn sao có thể nghĩ đến, Thiên Tu trưởng lão vậy mà đã ẩn thân ở gần đấy từ lâu, lắng nghe từng chữ một, đến cuối cùng mới đi ra ngoài.
Hỏa Dung trưởng lão thì một lòng vì tông, cái tên Tiêu Lăng Dật ở trước mắt ông cũng là lực lượng trung kiên ở trong tông môn, nếu hắn chỉ vì lý do nhỏ kia mà bị phế đi, đối với tông môn mà nói cũng là một tổn thất.
Lúc ông chuẩn bị lên tiếng thì lại bị người khác vượt lên trước một bước:
- Kính xin Thiên Tu trưởng lão thủ hạ lưu tình. - Một giọng nói vang dội từ xa tới, một nam tử đạp gió lướt đến, trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên người Tiêu Lăng Dật.
Tiêu Lăng Dật nhìn thấy người này đi tới thì quỳ rạp xuống đất, nói:
- Vạn sư huynh cứu mạng...
Vạn Trung Thiên lạnh nhạt nhìn Tiêu Lăng Dật, sau đó chuyển dời ánh mắt:
- Mong Thiên Tu trưởng lão tha cho hắn một lần. Nếu như có lần sau, ta sẽ tự mình động thủ, tuyệt không làm phiền đến Thiên Tu trưởng lão.
- Chắc hẳn vị này chính là Lâm sư đệ, không tự ti không kiêu ngạo, quả thật là rồng phượng giữa chốn loài người. Việc lần này hi vọng sư đệ không nên chấp nhặt.
Phong chủ của Trung Thiên phong, Vạn Trung Thiên đích thân giáng lâm, ra mặt bảo vệ Tiêu Lăng Dật.
Liễu Nhược Trần đi đến trước mặt Vạn Trung Thiên, nói:
- Tham kiến Vạn sư huynh.
Khi Vạn Trung Thiên nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Liễu Nhược Trần thì không khỏi hít một ngụm lạnh. Thảm, thật quá là thảm! Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Phàm, tên sư đệ này không ngờ lại nỡ xuống tay thật.
Cơ mà đối với hắn thì Liễu Nhược Trần cũng chẳng quan trọng. Thứ hắn quan tâm chính là mối quan hệ giữa Liễu Nhược Trần cùng Thánh Đường tông.
- Liễu sư muội, việc lần này phải nhớ cho kỹ. Về sau không được lỗ mãng như thế. - Vạn Trung Thiên cất lời, hắn thân là Phong chủ của Trung Thiên phong, Liễu Nhược Trần gặp hắn đương nhiên là phải cung kính vô cùng.
Liễu Nhược Trần biết sự việc lần này đã không còn cách nào cứu vãn, cuối cùng gật đầu, nói:
- Muội đã khắc ghi lời sư huynh dạy bảo.
Bấy giờ, Vạn Trung Thiên nhìn về phía Tiêu Lăng Dật vẫn đang nằm rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Còn không mau đứng dậy tạ tội với Thiên Tu trưởng lão và Lâm sư đệ. Lần sau mà còn không suy nghĩ trước khi nói thì cái miệng này của ngươi cũng không còn cần phải tồn tại nữa.
Thân hình của Tiêu Lăng Dật run lên, đầu càng cúi sát gần mặt đất hơn:
- Vâng, thưa sư huynh.
Các đệ tử đang vây xem cảm giác chuyện hôm nay thật là ảo. Không chỉ nhìn thấy những trưởng lão rất khó gặp được, lại còn được thấy cả Vạn sư huynh của Trung Thiên Phong.
Từ lúc Vạn Trung Thiên đến nơi này là Lâm Phàm chưa hề nói câu nào, mà vẫn liên tục đánh giá nam tử trước mắt. Dáng dấp cũng không tệ, thập phần trung khí, mà toàn thân lại tản ra khí thế cao ngất như thể tham vọng cao hơn cả trời. Cường giả quả nhiên là cường giả, không chỉ đơn giản như là nói thôi đâu.
Việc lần này muốn dựa vào cái mồm mà chiến thắng với nép vế chỗ dựa lưng là không đủ, muốn được tự do tung hoành không cố kỵ ai thì còn phải dựa vào thực lực.
Cơ mà thực ra cái mồm với cả chỗ dựa cũng được coi là thực lực chứ bộ, làm gì sai ở đâu đâu.
Chỉ là hắn thấy cái tên này cũng có hơi làm càn. Từ khi tên này đến là nơi này lập tức trở thành sân nhà của hắn, khống chế hết thảy cục diện.
Loại người này đúng là gợi đòn.
Hỏa Dung nhìn Vạn Trung Thiên xử lý sự việc đâu ra đấy, trong lòng thở dài một tiếng, ông biết Thiên Tu đã tức giận rồi.
Ông ta đã quen biết lão bằng hữu Thiên Tu này từ hồi còn trẻ đến bây giờ, còn có thể không rõ tính cách của Thiên Tu hay sao?
Vạn Trung Thiên một mực lộ vẻ tự tin, chắp tay sau lưng, ngạo mạn đứng thẳng, ánh mắt bao phủ đám người. Hắn thân là phong chủ của Trung Thiên phong, tự nhiên mang theo uy thế mà thường nhân không có được.
Tiêu Lăng Dật đứng trước mặt Thiên Tu trưởng lão và Lâm Phàm, cúi thấp đầu xuống, nói:
- Đệ tử biết sai rồi, kính mong trưởng lão và sư đệ tha thứ.
Thiên Tu trưởng lão không mở miệng, ánh mắt thản nhiên.
Vạn Trung Thiên khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu ra hiệu:
- Trung Thiên xin phép không quấy rầy trưởng lão và sư đệ nữa. Sau khi trở về cũng sẽ nghiêm trị Tiêu sư đệ.
Mà đúng lúc này, Thiên Tu trưởng lão vốn vẫn chả làm gì bất chợt có động tĩnh rồi. Ông ta khẽ nâng tay, rồi chộp hẳn vào đỉnh đầu của Vạn Trung Thiên.
Lông tơ khắp người của Vạn Trung Thiên dựng đứng hết cả lên, ở trong mắt hắn, Thiên Tu trưởng lão chỉ tùy ý đưa tay ra, nhưng mà lại bao phủ hết thảy, ngưng kết toàn bộ hư không ở xung quanh hắn, căn bản là khiến hắn không thể động đậy.
Bộp bộp!
Bàn tay đáp trên đầu của Vạn Trung Thiên chỉ vỗ nhè nhẹ, hờ hững nhưng lại toát ra một loại khí tức làm cho người ta sợ hãi.
- Trung Thiên à, ngươi trưởng thành rồi.
Mặc dù chỉ là bảy từ đơn giản giống như là đang khen ngợi, nhưng mà lọt vào tai của Vạn Trung Thiên lại như là tiếng sấm nổ vang. Hắn ứa cả mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng.
- Nhớ năm đó, lúc gặp lão phu ngươi còn biết quỳ lạy, cầu lão phu thu ngươi làm đồ đệ. Bây giờ ngươi đã trở thành phong chủ của Trung Thiên phong, gặp được lão phu cũng có thể thản nhiên nói chuyện, lão phu cũng rất là vui mừng. - Thiên Tu trưởng lão thần tình lạnh nhạt, một mực vỗ vỗ ở trên đầu của Vạn Trung Thiên, tựa như là đang khen ngợi, tán thưởng.
Nhưng mà đối với Vạn Trung Thiên mà nói, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ. Từ khi trở thành phong chủ hắn liền có loại cảm giác coi thường người trong thiên hạ, nhất là khi sự uy nghiêm của bản thân được trường kỳ tích lũy, hắn càng có cảm giác bất kỳ sự tình gì cũng do hắn làm chủ.
Nếu như là với trưởng lão bình thường, lấy thân phận của hắn hoàn toàn có thể quyết định mọi chuyện. Nhưng mà bây giờ đối mặt hắn lại là Thiên Tu trưởng lão, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hết thảy đều là hắn sai bét nhè.
Lâm Phàm hiện tại nhàn nhã vô cùng, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, thuận miệng nói:
- Lão sư, đệ tử thấy hắn hơi bị hỗn xược nha.
Thiên Tu trưởng lão mỉm cười:
- Đồ nhi, vi sư hôm nay dạy con đạo lý làm người đầu tiên. Trước khi có được thực lực tuyệt đối, nhớ là không được vượt qua giới hạn mà bản thân không được phép vượt qua.
Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu:
- Vâng thưa lão sư, đệ tử nhớ kỹ rồi.
Lời này mặc dù là Thiên Tu trưởng lão nói cho Lâm Phàm nghe, nhưng mà Vạn Trung Thiên hiểu, lời này là Thiên Tu trưởng lão nói cho hắn nghe.
- Trưởng lão, ta... - Khí thế ngạo nghễ của Vạn Trung Thiên đột nhiên tan thành mây khói.
Thiên Tu trưởng lão không nhiều lời, chỉ dùng một ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vạn Trung Thiên, lại khiến Vạn Trung Thiên sợ đến nỗi thở dồn dập mà quỳ xuống đất:
- Trưởng lão thứ tội, Trung Thiên biết lỗi rồi ạ. - Vạn Trung Thiên lập tức cúi đầu, hắn hiện tại đã tỉnh ngộ, địa vị hiện giờ của mình ở trong mắt của Thiên Tu trưởng lão căn bản không hề có giá trị gì cả.
Thập phong bọn hắn là những người có khả năng trở thành tông chủ, ở trong mắt của đệ tử bình thường bọn họ là những người cao cao tại thượng.
Nhưng mà ở trong mắt Thiên Tu trưởng lão, bọn hắn là cái gì?
Chẳng phải là cái gì cả.
Tiêu Lăng Dật nhìn thấy Vạn sư huynh còn phải quỳ, hắn làm sao dám đứng nữa, liền lập tức quỳ xuống.
Thiên Tu trưởng lão thu tay lại, nhìn qua Lâm Phàm:
- Đồ nhi, hôm qua con đã thông qua được khảo hạch nội môn, đã đi nhận mấy món đồ dành cho nội môn chưa?
Lâm Phàm nói:
- Thưa lão sư, vẫn chưa ạ. Mới sáng ra đã gặp chuyện này, con còn chưa kịp đi.
Thiên Tu trưởng lão nói:
- Vậy thì con đi lĩnh đồ nội môn đi.
- Vâng, lão sư.
Lâm Phàm đã sớm khôi phục hình dạng bình thường, sau đó hắn liếc mắt nhìn Vạn Trung Thiên đang quỳ ở trước mặt, cười ha ha trong lòng.
Lão sư thật là bá đạo, quả thật là không nhận ra. Xém chút nữa là hắn bị vẻ ngoài của lão sư lừa gạt.
Cái pha làm màu này của lão sư còn tự nhiên hơn cả mình, xem ra chỗ mình phải học tập còn rất nhiều.
Lâm Phàm cùng Thiên Tu trưởng lão song song đi về phương xa, Tần Sơn thì theo ở phía sau.
Bóng người họ từ từ đi xa, nhưng mà tiếng nói thì lại vọng lại:
- Lão sư, bọn hắn phải quỳ tới khi nào a, có phải là tới sang năm hay không?
- Ngày mai.
- Ồ, đáng tiếc ghê.
...
Chương 105
Hỏa Dung nhìn Vạn Trung Thiên còn đang quỳ ở đó, thở dài một tiếng rồi lập tức rời đi. Chuyện lần này ông ta quyết định mặc kệ, các đệ tử trong tông tranh đấu với nhau bình thường các trưởng lão cũng ít khi để ý. Nhưng nếu có ai tưởng rằng trở thành một trong Thập phong là có thể vượt mặt hết các trưởng lão thì chính là chán sống.
Ông ta biết Thiên Tu đã hạ thủ lưu tình, nếu như vào mấy chục năm trước, cái thời mà tính khí bọn họ còn ngông cuồng nóng nảy, thì Vạn Trung Thiên có được quỳ ở đây không hãy còn là một ẩn số.
Có điều ông ta cũng hiểu rõ một việc, đó chính là Thiên Tu rất để ý đến cái tên đệ tử chân truyền mới thu nhận này.
Đến bây giờ ông ta cũng vẫn chả biết cái tên đệ tử này đến cùng có chỗ nào tốt mà được Thiên Tu coi trọng như vậy.
Các đệ tử đang vây xem cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Vạn sư huynh chẳng phải là đến đây để cứu viện hay sao, làm sao mà con mẹ nó cũng phải quỳ, sau đó bọn họ chỉ dám liếc mắt rồi vội vàng tán đi.
Vây xem Vạn sư huynh quỳ lạy cũng không phải chuyện tốt gì, nếu xui rủi bị Vạn sư huynh nhớ mặt thì cuộc sống sau này cũng không dễ dàng gì
Liễu Nhược Trần khẽ sờ vào má trái đã bị sưng, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Việc hôm nay ra nông nỗi này cho dù là nàng cũng không thể nghĩ đến mới đầu chỉ vẻn vẹn là một chuyện nhỏ, bây giờ đến cả Vạn sư huynh cũng bị mất mặt theo.
Sớm biết thế này, lúc đầu mình lúc đầu mình đã không kích động như vậy.
Vạn Trung Thiên cúi đầu, trong lòng rối rắm nhưng lại không thể làm gì, đây chính là sự chênh lệch về thực lực, đồng thời cũng vì nỗi sợ hãi đối với Thiên Tu trưởng lão từ khi vào tông môn chưa bao giờ nguôi bớt.
Hắn ở trước mặt Thiên Tu cố gắng tự nhiên như thường cũng là để Thiên Tu trưởng lão biết rằng năm đó ta quỳ xuống cầu xin ông thu ta làm đệ tử nhưng mà ông lại không thèm đoái hoài đến ta. Ta cao cao tại thượng như ngày hôm nay, liệu ông có hối hận không.
Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra suy nghĩ của mình thật là buồn cười. Cho đến bây giờ Thiên Tu trưởng lão vẫn chưa từng để ý tới hắn.
Tru Thiên phong.
Quân Vô Thiên đứng trên đỉnh núi nhìn chăm chú nội môn ở phương xa, hắn nhìn thấy rõ hết mọi việc diễn ra ở đó, trường bào bay trong gió, cúi đầu trầm tư.
- Đe dọa Vạn Trung Thiên, cũng là đang đe dọa chúng ta ư?
Lúc này, một luồng sáng lóe lên, tôn lên một bóng người giống như vạn thế chiến thần mang theo vô vàn chiến ý xuất hiện bên cạnh Quân Vô Thiên, nói:
- Quân Vô Thiên, ngươi đã hiểu chưa? Thiên Tu trưởng lão trấn áp Vạn Trung Thiên chính là vì cái tên đồ đệ bảo bối kia của hắn.
Quân Vô Thiên nói:
- Chiến Hồng Đế, ngươi muốn nói gì?
- Ha ha, Quân Vô Thiên, bây giờ ngươi còn chưa nhìn ra sao? Thiên Tu trưởng lão đây là đang trải đường cho đồ đệ của mình, ngươi cho rằng tương lai Thập phong không thể biến thành Thập nhất phong hay sao?
Trong đôi mắt của Chiến Hồng Đế tựa như là có thiên quân vạn mã đang xông tới, chiến ý hừng hực.
Đây là bởi khi công pháp đã tu luyện tới cực hạn mới có thể ngưng tụ ra chiến ý.
- Ngươi sắp đột phá rồi?
Quân Vô Thiên không tiếp lời, mà là cảm nhận được chiến ý hừng hực do đối phương ra, trong lòng cả kinh, không ngờ Chiến Hồng Đế đã đạt tới cảnh giới như thế này.
- Đột phá? Vẫn còn sớm lắm, có điều bảy người khác của Thập phong đều đã đi ra ngoài để tìm kiếm cơ hội đột phá cho bản thân để vượt qua ngươi. Ngươi cũng nên cẩn thận đừng để đến cuối cùng người đứng đầu trong Thập phong biến thành người đứng cuối.
Chiến Hồng Đế cười, rồi đổi giọng:
- Nghe nói Ngự Kiếm các bị tiêu diệt, Ngự Kiếm tam lão bị giết. Cả tông môn giận dữ, vẫn đang truy tra hung thủ, không biết ngươi đã biết chưa?
Quân Vô Thiên nói mặt không biểu cảm
- Chiến Hồng Đế, ngươi rốt cục muốn nói gì? Hay là ngươi đã quên mất cảm giác bị ta giẫm ở dưới chân là thế nào?
Rắc!
Tiếng xương cốt va chạm vang lên. Nghe được lời nói này của Quân Vô Thiên, ngọn lửa ở trong hai con ngươi Chiến Hồng Đế đột nhiên bốc cháy hừng hực, sau đó dần dần tiêu tán, đồng thời cả thân hình hắn cũng biến mất khỏi vị trí cũ.
- Quân Vô Thiên, hi vọng ngươi còn có thể cười đến cuối cùng.
- Đáng giận. - Hơi lạnh tản ra từ thân thể Quân Vô Thiên khiến hoa cỏ ở xung quanh bị khí tức lăng lệ xoắn nát, toàn bộ phá diệt - Hồng Đế, rồi sẽ có một ngày ta khiến cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.
Nội Môn đường!
Thiên Tu trưởng lão rời đi.
Lâm Phàm dắt theo tiểu đệ và vài sư đệ khác nhận lấy phần thưởng sau khi trở thành đệ tử nội môn.
Chuyện xảy ra sáng ngày hôm nay hắn không hề để trong lòng. Những chuyện này tính là gì, chỉ là om sòm một trận nho nhỏ mà thôi. Lúc cái tên Vạn Trung Thiên kia vừa xuất hiện hắn đã biết tên này nhất định gặp xui xẻo.
Quả nhiên là xui xẻo thật.
Nhưng mà bọn Lã Khải Minh thì cứ không thể nào bình tĩnh lại được, hôm nay Lâm sư huynh khiến bọn hắn bất ngờ quá đỗi.
Đồng thời bọn hắn cũng cảm thấy mừng thay cho Lâm sư huynh. Thiên Tu trưởng lão vì Lâm sư huynh mà ra mặt trấp áp hết thảy, khiến người khác đều hướng về. Bọn hắn đều đang nghĩ chả biết lúc nào mới tìm được sư phụ giống như Thiên Tu trưởng lão vậy.
Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi.
Đệ tử của Nội Môn đường đưa ra một đống đồ, nói:
- Sư huynh, đồ của huynh đều ở đây.
Lâm Phàm cầm lấy một khối lệnh bài bằng sắt nhìn, đây là vật minh chứng của đệ tử nội môn. Ngoài ra còn có quần áo và đồ bố trí cho chỗ ở đều ở đây.
- Các sư đệ đi thôi, đi xem xem chỗ ở của đệ tử nội môn trông thế nào. - Lâm Phàm vẫy tay gọi rồi nghênh ngang xuất phát.
Phúc lợi của đệ tử ngoại môn có chênh lệch rất lớn so với đệ tử nội môn. Từ chỗ ở là đã có thể nhìn ra, chỉ cần trở thành đệ tử nội môn thì sẽ có được biệt viện độc lập, đây là chuyện mà đệ tử ngoại môn không thể có.
Đồng thời trở thành đệ tử nội môn là có thể đi Công Pháp đường để nhận hai môn công pháp Huyền giai. Có điều đối với Lâm Phàm thì hiện tại cũng chẳng cần thiết lắm.
Công pháp trên người hắn hiện tại còn chưa tu luyện tới cực hạn, lấy đâu ra điểm tích lũy mà tiêu hao cho mấy bộ công pháp thường thường của tông môn.
- Khác biệt giữa đệ tử nội môn với đệ tử ngoại môn thật là lớn. - Hoàng Phú Quý nhìn sân nhỏ trong biệt viện, kinh ngạc thở dài.
Có vườn hoa, có băng ghế đá, mặc dù không đến nỗi xa hoa, nhưng cũng có thể nói là tương đối trang nhã. Bình thường sau khi kết thúc tu luyện cũng có thể thoải mái hưởng thụ một phen.
Lâm Phàm cười nói:
- Các sư đệ cố gắng tu luyện đi, sớm ngày trở thành đệ tử nội môn. Đến lúc đó, chúng ta lại có thể trở thành hàng xóm.
- Hê hê, bây giờ Lâm sư huynh là người đầu tiên trở thành đệ tử nội môn, tiếp đến hẳn là Trương sư huynh. - Hoàng Phú Quý nói .
Trong mọi người, ngoài Lâm Phàm cùng Tần Sơn ra, thì tu vi của Trương Long là cao nhất, mà thấp nhất chính là Cao Đại Tráng.
Cơ mà Cao Đại Tráng với Âm Tiểu Thiên cứ ở cùng với nhau hoài, tu vi của hai người trước giờ đều đột phá cùng lúc với nhau, đúng là huynh đệ đồng lòng, đột phá cũng phải cùng nhau đột phá.
Hàn huyên một hồi xong, Lâm Phàm tiễn đám bọn họ trở về.
Rồi hắn trở lại trong phòng, đánh giá thấy cũng không tệ, chỗ này rộng rãi, môi trường tốt, như vậy chỉ còn mỗi một việc phải làm là tu luyện thôi.
- Đúng là bó tay thiệt. Đùng cái đắc tội luôn hai Phong chủ của Thập Phong. Chẳng biết bọn hắn có thừa dịp mình ra khỏi tông mà xử lý mình không, về sau phải cẩn thận mới được.
- Cơ mà về sau ra ngoài tông cứ lén lút mà trốn đi vậy, chỉ cần bọn hắn không biết là chắc ăn thôi.
- Thực ra, hiện giờ thực lực là quan trọng nhất. Thời gian tới phải nâng tu vi lên Địa Cương tầng ba, sau đó đi cày một loạt điểm tích lũy, rồi nâng cấp công pháp lên, tạo nền móng cho Địa Cương tầng ba.
Lâm Phàm đã nghĩ kỹ việc cần phải làm trong thời gian sắp tới, điều kiện tốt như này nhất định phải lợi dụng hết.
Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy bình đan dược, trong số này có mấy bình đều là lĩnh về từ Nội Môn đường, phẩm giai cũng không tính là cao lắm. Được cái có một bình mà lão sư cho mình thì là đồ xịn.
Chương 106
Ngoại môn, nội môn.
Hôm nay mọi người đều xôn xao bàn tán một sự việc, chính là Vạn Trung Thiên bị Thiên Tu trưởng lão phạt quỳ ở đó.
Đồng thời cũng làm cho rất nhiều đệ tử kinh hãi trong lòng.
Mười vị sư huynh trong mắt bọn họ đều cao cao tại thượng, thân phận tôn quý có thể sánh ngang với Hoàng Đế. Mỗi vị sư huynh đều như tấm gương sáng tỏ, soi đường dẫn bước cho bọn họ trên con đường tu luyện rộng lớn vô tận. Thế nhưng hôm nay Vạn sư huynh của Trung Thiên Phong lại bị Thiên Tu trưởng lão phạt quỳ ở đó.
Nguyên nhân trách phạt lại chỉ vì một việc cỏn con, đúng là mất hết cả mặt mũi, sau này làm sao có thể tạo dựng uy tín cho mình nữa chứ.
Bọn họ đều hiểu rõ, mười vị sư huynh của Thập Phong đều là những đối thủ cạnh tranh cho vị trí mạnh nhất ở trong tông môn, tông môn cũng luôn đào tạo, bồi dưỡng bọn họ, để họ xây dựng được uy tín trong lòng các đệ tử.
Nhưng hiện tại, Thiên Tu trưởng lão lại trách phạt Vạn sư huynh, bắt hắn phải quỳ ở nội môn, đệ tử đi ngang qua ai ai cũng nhìn thấy, như vậy về sau làm sao có thể tiếp tục tranh đoạt được nữa?
Đồng thời các đệ tử cũng biết rõ nguyên nhân của chuyện này chính là đến từ tên đệ tử vừa mới được thăng cấp lên làm đệ tử nội môn. Hành động của Thiên Tu trưởng lão hôm nay như muốn nói với tất cả mọi người rằng, đây chính là đệ tử của ta, cho dù các ngươi có là ai, kể cả là Thập Phong Phong chủ cũng không được chọc vào.
Thật là bá đạo vô cùng, được sự che chở bảo vệ của sư phụ, trong lòng bọn họ có bao nhiêu ngưỡng mộ.
Ngay lúc này, Lâm Phàm đệ tử mà bọn họ vô cùng ngưỡng mộ kia đang ngồi tập trung tu luyện, vận chuyển công pháp “Bất Động Cương Thể” cấp Huyền giai hạ phẩm. Một cỗ lực Địa Cương vô cùng mạnh mẽ từ sâu trong lòng đất cuồn cuộn dâng lên, hòa quyện vào bên trong cơ thể hắn.
Điểm khổ tu +5.
Chỗ đan dược đã bị hắn uống hết sạch, mấy viên phẩm cấp thấp căn bản không tăng được bao nhiêu điểm khổ tu. Tuy nhiên đan dược mà Thiên Tu trưởng lão đưa cho lại có tác dụng thần kỳ.
Nó có thể làm cho nội hạch Địa Cương lớn mạnh lên, tăng lực bạo phát và sức mạnh bản thân.
Loại đan dược này không cần xem cũng biết là vô cùng quý giá và đắt đỏ, vì nó không phải là đan dược làm tăng điểm khổ tu, nên mỗi ngày chỉ cần uống một viên.
Bây giờ sức mạnh của hắn so với những người có cùng tu vi thì chính là người đứng đầu, cho dù là cương khí hay sức mạnh, đều mạnh hơn mấy lần so với người khác, thậm chí còn mạnh hơn cả những đệ tử Địa Cương tầng bốn.
Đương nhiên, hắn cũng tin là có không ít những người có cùng tu vi mà vẫn có thể chiến thắng được những đối thủ có tu vi lớn hơn.
Mức độ lĩnh ngộ công pháp và độ lớn mạnh của nội hạch Địa Cương không phải dùng cảnh giới là có thể so sánh được.
Ví dụ như Thập Phong Phong chủ, trong tông môn có không ít đệ tử có cùng cảnh giới với họ, nhưng lại không địch lại được họ, đây là vì nội tại quá thấp, không có cách nào có thể vượt qua bọn họ.
Nếu như đối chiến 1vs1 thì rất có thể bị one shot one hit.
Mặc dù bây giờ hắn được sư phụ bảo hộ, nhưng hắn biết rõ, không ai có thể bảo đảm sau này sẽ phát sinh sự tình gì. Chỉ có không ngừng cường đại sức mạnh của mình mới là điều bảo đảm nhất.
Còn nếu muốn mượn danh của sư phụ để chiếm được lợi thế trong tông môn, thì tốt nhất đừng nghĩ tới, đây là điều không thể.
Tuy rằng mới bái sư không lâu, nhưng hắn đã biết thừa Thiên Tu trưởng lão là vị thầy vô cùng nghiêm khắc. Lần này ra tay giúp đỡ mình chẳng qua là vì đối thủ quá mạnh, hơn nữa lại còn ức hiếp người quá đáng. Nếu như bây giờ mình cậy vào sự giúp đỡ của sư phụ mà hoành hành ngang ngược trong tông môn, e rằng người khác chưa ra tay, đã bị sư phụ cho một chưởng thành thịt nát.
Một ngày rồi một ngày trôi qua.
Mỗi lần tu luyện mệt mỏi, hắn lại lôi "Thái Hoàng kiếm" ra thưởng cho mình một nhát, không mất giọt máu nào, thật là thần khí lợi hại, hắn rất biết ơn ông lão chủ nhân của nó.
Đồng thời cũng đảm bảo nhất định sẽ trả thù giúp họ, có điều trước mắt thực lực của mình yếu quá, phải từ từ đã, thực lực tăng lên mới có thể thực hiện được.
Ba ngày sau.
Lâm Phàm mở to hai mắt, nhìn một chút điểm khổ tu, tăng lên hơn một triệu hai rồi nhưng vẫn thể nâng cấp.
- Con mẹ nó, Địa Cương cảnh tầng hai lên tầng ba rút cuộc là phải cần bao nhiêu điểm khổ tu.- Lâm Phàm mắng riếc trong lòng, điên tiết quá đi.
Hắn đẩy cửa ra chuẩn bị hít một hơi không khí trong lành, nhưng lập tức sửng sốt, vì có một bóng người đang ngồi xổm ở đó, khiến hắn thấy mà đơ luôn.
- Đệ vẫn ở đây sao? - Lâm Phàm hỏi.
Tần Sơn nhìn thấy Lâm Phàm, ánh mắt lóe lên tinh quang:
- Ca ca, đệ sẽ luôn ở bên cạnh huynh, bảo vệ huynh.
Lâm Phàm muốn nhẹ nhàng xoa đầu Tần Sơn, nhưng chiều cao khiêm tốn, bình thản nói:
- Ngồi hẳn xuống.
Rồi hắn mới nhẹ nhàng vỗ về Tần Sơn, còn Tần Sơn thì hưởng thụ ra mặt.
- Đệ đệ ngôc nghếch của ta, đệ tại sao lại ngốc như thế. Thôi bây giờ đi về ngay cho ta, về chỗ ở của mình ấy. Ta có thể cho phép đệ mỗi ngày đến trước cửa ngồi mấy tiếng thôi.
- Ca…- Tần Sơn mắt long lanh nhìn Lâm Phàm, giống như vô cùng ủy khuất.
- Đi đi - Lâm Phàm sắc lạnh quát, không cho hắn có cơ hội từ chối.
Tần Sơn chầm chậm đứng lên, thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ che khuất cả ánh dương trong tầm mắt của Lâm Phàm, tạo nên một bóng đen cực lớn bao phủ:
- Vâng, ca ca.
Sau khi Tần Sơn rời đi, Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài:
- Đừng nói rằng cả đời mình bị tên đệ đệ ngốc này bám riết không rời đấy chứ.
Rồi bất chợt hắn lại nhếch mép, nhẹ giọng:
- Có điều cảm giác này cũng không tồi.
Hắn xoay người trở về phòng, đối với việc tu luyện, hắn không bao giờ buông lỏng, chưa sang được Địa Cương tầng ba thì tạm thời chưa thể nghỉ ngơi.
Ở một biệt viện khác trong nội môn.
Liễu Nhược Trần thân là sư tỷ rất được yêu mến trong nội môn, vì thế tự nhiên cũng được hưởng thụ tất cả những thứ mà người khác không thể có được.
Mặc dù sự việc đã xảy ra ba ngày rồi, nhưng mỗi khi nàng nhắm mắt lại, nó lại hiện về mồn một trước mắt, không thể nào quên được.
Nhìn muội muội nằm ở đó, Liễu Nhược Trần không biết phải nói như thế nào, mấy hôm rồi vẫn nằm đó chưa tỉnh dậy, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Đột nhiên, có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Tỷ tỷ. - Liễu Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cũng không biết bản thân rút cuộc đã hôn mê bao lâu. Nhưng khi nhìn thấy tỷ tỷ đứng ở của sổ, tâm tình nàng ta cảm thấy vô cùng ấm áp, ít nhất có thể thấy tỷ ấy không bỏ mặc mình lúc này.
Liễu Nhược Trần không nói lời nào, thờ ơ đứng đó, thậm chí nàng còn có chút hối hận vì đã ra mặt giúp muội muội, rồi lại rước một đống rắc rối về mình.
- Hắn có chết không? Cái tên gia hỏa đó ấy.- Điều đầu tiên nàng ta nghĩ đến sau khi tỉnh lại chính là Tần Sơn, còn có cả Lâm Phàm.
Nàng biết, Lâm Phàm chắc chắn sẽ không chết. Nhưng còn tên Tần Sơn kia dám đánh mình, hắn nhất định phải chết, nàng hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.
Nàng được vô số đệ tử yêu mến chiều chuộng, bây giờ thì tất cả mất tất rồi, tất cả tại tên gia hỏa kia, đều tại hắn, nếu không phải là hắn thì bản thân cũng không thảm đến mức độ này.
Liễu Nhược Trần vốn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng khi nghe được câu nói này, đột nhiên lạnh giọng gắt lên:
- Im miệng, muội im miệng cho ta. Muội có biết vì muội mà bao nhiêu người bị liên lụy không.
Liễu Nguyệt ngây người sợ hãi, lần đầu tiên nàng thấy tỷ tỷ phẫn nộ đến như thế. Tỷ tỷ nàng bình thường chưa từng nổi một cơn sóng nhỏ, băng lãnh không ai bằng, ấy thế mà giờ đây lại như nổi nóng như mụ đàn bà chanh chua, gầm rống quát mình.
Điều này khác xa hoàn toàn với ấn tượng xưa nay của nàng, hoàn toàn không thể nào trùng khớp được với nhau..
Nhưng lúc này, nàng lại nghĩ đến một việc vô cùng quan trọng, bèn nhanh chóng xuống giường, vội vàng cầm lấy cái gương soi lấy dung mạo của mình.
Khi nhìn thấy bản thân trong gương, nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi:
- Vẫn còn, vẫn còn.
Nếu như dung mạo không còn thì thật sự mất hết mọi thứ rồi.
Chương 107
- Lần này nếu vẫn không đủ, mình liền tự sát tiếp.
Trong mấy ngày này hắn chẳng làm việc gì ngoài tập trung tu luyện, tinh thần mệt mỏi thì liền cho mình một nhát kiếm, ngồi không vững cũng cho mình một kiếm.
Lực Địa Cương không ngừng sôi sục cuồn cuộn ngưng tụ lại một chỗ, nội hạch Địa Cương không ngừng lớn mạnh. Hắn dừng tu luyện một chút để kiểm tra điểm khổ tu.
Hai triệu hai trăm mười ngàn điểm.
- Chắc là đủ rồi.
Sau khi đột phá sang Địa Cương cảnh tầng ba, sức mạnh ngưng tụ cương khí có thể huyễn hóa ra bất cứ đồ vật gì mà mình muốn biến ra. Nhưng đây cũng chỉ là bước đầu, phải tiếp tục tu luyện cương khí mới có thể áp dụng được vào việc công kích đối phương.
Chẳng hạn lấy các nhân vật chủ chốt của Thập Phong làm ví dụ, khi bọn họ xuất ra một chưởng, có thể ngưng tụ một cỗ sức mạnh khổng lồ bao phủ trời đất, khi cương khí ngưng luyện đến bước này thì đối phương khó mà phá giải được công kích..
Hắn nhấn nút +, tăng tu vi.
Trong phút chốc, Lâm Phàm khẽ nhếch miệng, một cỗ cương khí trong người triệt để bùng nổ, nội hạch Địa Cương xoay tròn với tốc độ chóng mặt, rồi không ngừng to lớn hơn.
Bốn môn công pháp đều đạt đến cấp cao nhất, hơn nữa được sử dụng đan dược của lão sư đưa cho, cương khí và sức mạnh của bản thân hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với những người cùng cấp.
Tích lũy đến giờ khắc này có thể coi là đã chạy gần đến đích, sau khi đột phá sang Địa Cương tầng ba vẫn cứ phải không ngừng tích lũy. Vì chỉ có tiếp tục tu luyện thì khi chuyển từ Địa Cương tầng ba sang tầng bốn mới có được căn cơ vững chắc, nếu tích lũy không đủ thì sẽ chỉ có thể ở giai cấp trung trung được thôi, rất khó có thể trở thành cao thủ vô địch thiên hạ.
Nếu vậy thì bản thân hắn làm sao có thể chấp nhận được, ở cùng một đẳng cấp nếu thực lực yếu hơn người khác, nhất định sẽ bị các đối thủ khác nghiền nát.
Tiêu hao 2000000 điểm khổ tu.
Tu vi: Địa Cương tầng ba (+)
Hắn vung hai cánh tay, bạo âm oanh tạc, năm ngón tay mở rộng, cương khí ngưng tụ thành vô số hình dạng mà bản thân mong muốn, tuy nhiên nó lại không có bất kì tác dụng nào, chỉ để nhìn mà thôi, hoàn toàn không có chút xíu lực công kích nào.
- Cương khí không ngừng ngưng tụ, nhưng vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Mà trong khoảnh khắc đột phá kia, tất cả nội tại vốn được tích lũy trong cơ thể đột nhiên bị tiêu tán đến rỗng không, hiển nhiên là khi đột phá sang Địa Cương tầng ba đã tiêu hao hết sạch.
Điểm tích lũy, điều quan trọng nhất bây giờ là điểm tích lũy.
"Thất thần thiên pháp” vẫn còn đang chờ đợi mình kia mà, nhưng lĩnh ngộ nó cần số lượng điểm tích lũy cũng lớn quá đi, sáu mươi ngàn điểm, xem ra gánh này có vẻ rất nặng.
Đẩy cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên Tần Sơn vẫn ngồi ở đây.
- Tiểu đệ, đi theo ta.- Lâm Phàm ngoắc ngón tay, xoay người đi đến phía Luyện Đan Đường.
Mang trên người số tài sản lớn quá, hắn có cảm giác không được an toàn cho lắm, luôn có cảm giác ngày nào đó sẽ bị cướp đi mất, vì thế hắn quyết định tiêu bớt đi cho yên tâm.
Tần Sơn vẫn cứ ngồi đó nhàm chán vẽ vòng tròn, ừm một tiếng rồi đi sau Lâm Phàm như vệ sĩ vậy.
Ở trong tông môn, không ai dám đến gần Tần Sơn, bọn họ đều biết thần kinh hắn hỗn loạn, đều sợ vô duyên vô cớ bị một chưởng của hắn cho đi Tây Thiên.
Tại Luyện đan đường, đan dược các loại rực rỡ muôn màu tràn ngập trước mắt, đối với hắn mà nói, đan dược Nhân giai đã không còn giá trị nào, không phải quan tâm làm gì cho tốn thời gian, chỉ cần xem đan dược Huyền giai và đan dược Địa giai là được rồi.
Nhưng có điều đan dược Địa giai quá đắt đỏ, tuy số tiền sáu triệu Viêm Hoa tệ của hắn có thể coi là nhiều, tuy nhiên hắn vẫn phải dụng tâm lựa chọn một chút.
Đan dược loại bổ trợ cấp trung phẩm Huyền giai, Thanh Mộc Nguyên Linh, bốn trăm ngàn.
Đan dược này cũng đắt quá đi, tuy nhiên loại đan dược này có một đặc tính là có thể tăng cường huyết khí, có thể làm cho cương khí cường bạo trở nên ôn hòa, đạt đến cảnh giới cương nhu tịnh tế, điều này đối với cảnh giới hiện tại của hắn vô cùng hữu ích, đồng thời đối với công pháp cũng có chút thay đổi tích cực.
Hắn suy nghĩ một chút, mua luôn.
Tiếp tục đi xem đan dược.
Đan dược tu luyện cấp thượng phẩm Huyền giai, Huyết Long Vẫn đan, một triệu hai.
Mua.
Mua!
Mua!
Cho đến cuối cùng, tài sản sáu triệu của hắn đều tiêu sạch sành sanh, nội tâm có chút lo lắng, tuy nhiên nhìn những viên đan dược trong nhẫn trữ vật, hắn lại thấy vô cùng mãn nguyện.
Dùng tiền của người khác để mua đan dược cho bản thân, loại cảm giác này khó có thể diễn tả bằng lời. Thật là đã, quá đã!
Xuất tông mới là con đường phát tài duy nhất, nếu cứ mãi ngu người trong tông môn thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến phát tài.
Cho nên hắn quyết định xuất tông, cho dù là ai đi nữa cũng không cản được hắn.
Cho dù có người muốn giết hại hắn cũng không thành vấn đề, ngọn lửa xuất môn đang cháy hừng hực, ai cũng không thể dập tắt được.
- Tiểu đệ, về, chúng ta về thôi.- Lâm Phàm ngoắc ngón tay, tất cả để tử có mặt ở Luyện Đan đường trợn mắt há mồm nhìn bọn họ rời đi.
Đối với đệ tử ở luyện đan đường, bọn họ chưa từng thấy đệ tử nội môn tam phẩm nào lại giàu có đến thế, lại có thể mua được những đan dược quý hiếm đắt đỏ, thậm chí có những loại đan dược cả đời bọn họ tích lũy cũng không mua được.
Thật là giàu có, ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
- Í! - Đúng lúc đó, Lâm Phàm phát hiện phía trước có một bóng người đi tới, nhưng điều đáng nói là bên cạnh người này lại có một đám đệ tử nam đi theo bảo hộ.
Liễu Nguyệt!
Chính là nữ nhân bị một chưởng của Tần Sơn đánh bay.
Đáng tiếc, thế mà không chết, đúng là mệnh lớn.
Đối với thực lực của Tần Sơn, một chưởng xuất ra có thể làm cho đối thủ thịt nát xương tan.
Mà lúc này, Liễu Nguyệt đang hưởng thụ cảm giác được người khác xiểm nịnh, cũng nhìn thấy người phía trước mặt, nàng vô cùng phẫn nộ.
Đám đệ tử nam xung quanh nàng cũng dời mắt sang, khi phát hiện ra hai người trước mặt thì trong lòng cũng thập phần phẫn nộ, ức chế không nói ra lời. Chính hai tên kia đã làm tổn thương nữ thần trong lòng bọn họ.
Nhưng bọn họ không dám làm càn, vì tên Tần Sơn kia thần kinh hỗn loạn, còn tên Lâm Phàm lại là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão.
Lâm Phàm dẫn theo Tần Sơn đi về phía trước, khuôn mặt tuyệt mỹ của Liễu Nguyệt lộ ra tia khiếp đảm, nhưng ngay sau đó như nghĩ ra điều gì, lại đổi thành bộ mặt vô cùng tự tin.
Đối với Liễu Nguyệt, nàng ta đã không để hắn vào trong mắt, lúc nãy dừng lại chỉ vì có chút ngạc nhiên khi thấy đối phương thế mà không chết mà thôi.
Vừa đi ngang qua, bọn Lâm Phàm đang định trở về thì...
- Đứng lại. - Liễu Nguyệt quay người lại, giọng đầy đắc chí.
Lâm Phàm dừng bước, cánh môi khẽ nhếch lộ ra ý cười:
- Có chuyện gì? Lại thèm được nếm mùi vị của cái chết sao?
- Nếu như ngươi muốn, ta sẵn lòng đáp ứng. - Liễu Nguyệt hơi dừng lại, cố gắng lấy hết dũng khí, từ đáy lòng nói ra - Những việc sư huynh làm với muội, muội vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đợi vài ngày nữa, sư muội sẽ tận tình cảm tạ sư huynh.
Lâm Phàm cười:
- Chỉ là việc nhỏ nhặt thôi, không cần khách sáo cảm tạ làm gì.
Liễu Nguyệt cao ngạo ngẩng đầu, dường như đã quên hết những sự việc đã từng xảy ra:
- A, đúng rồi, tháng sau, Thánh Tử Thánh Đường tông sẽ đến đây, mời tỷ tỷ ta qua bên Thánh Đường tông tham quan, ta cũng sẽ đi cùng, ta nghĩ nếu đến lúc đó, Thánh Tử đại nhân biết được những việc huynh đã làm với tỷ tỷ và ta, nhất định sẽ rất có hứng thú.
Nụ cười của nàng ta rực rỡ chói mắt như bông hoa mới nở rộ.
- A!- Đúng lúc này, Tần Sơn trước đó vẫn rất bình tĩnh đột nhiên bạo nộ, vung lên một quyền nện thẳng lên khuôn mặt Liễu Nguyệt.
Bốp!
Cả người Liễu Nguyệt xoay tròn bảy trăm hai mươi độ giữa không trung, rồi vụt bay ra xa, rồi lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi cuối cùng nằm bẹp dí ở đó.
Lâm Phàm sửng sốt, hét lên một tiếng:
- Đệ đệ ngu ngốc của ta, đệ vừa làm cái gì vậy?
Tần Sơn bĩnh tĩnh lại, ánh mắt đầy ngờ vực, hoàn toàn không nhớ ra một giây trước đó đã xảy ra chuyện gì:
- Ca ca, đệ vừa làm gì cơ?
Lâm Phàm thở dài, nhìn đám đệ tử đang ngây dại trước mặt:
- Đệ đệ ta thần kinh hỗn loạn không làm chủ được hành động, vô tình ra tay. - Sau đó vươn tay ra vẫy vẫy - Mau đi cứu người, may ra còn giữ được hơi thở.
- Đệ đệ, đi theo ta về, huynh nói với đệ bao nhiêu lần rồi, đừng đánh người, tại sao lại cứ không nghe lời. - Lâm Phàm nội tâm đau khổ, tự trách.
Tần Sơn lắc đầu:
- Ca, đệ không có đánh người, đệ rất nghe lời.
- Uhm, ta biết đệ nghe lời. Lần sau ra tay phải tàn nhẫn một chút, ta không muốn nhìn thấy con đấy tiếp tục ngang ngược như thế lần thứ ba.
- Đệ biết rồi, ca ca.
Hai đạo thân ảnh chiếu rọi dưới ánh hoàng hôn, dáng người càng bước càng dài, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Ở góc nào đó.
Phong Thiếu Vân ngồi trên mặt đất, hai tay nắm chặt, ngón tay tái nhợt cắm sâu vào trong da thịt. Hắn cắn chặt môi để bản thân không khóc ra thành tiếng, run rẩy cất lời:
- Sư muội, muội bảo sư huynh đừng gặp muội nữa. Sư huynh biết muội chê huynh yếu kém, nhưng sư huynh thật sự không yếu kém.
- Mà là bọn hắn quá mạnh.
- Sư huynh nhất định sẽ nỗ lực để trở nên mạnh hơn, muội nhất định phải cố được đến ta quay lại nhé, sư muội số khổ của ta.
Chương 108
Trong phòng.
- Cứ tu luyện một mạch không hẳn là cách hay, vẫn nên cần đến đan dược bổ trợ mới được, phải cái là mấy viên đan dược này tiêu hao của mình lắm tiền lắm của quá.
Hắn mở mắt, cương khí trong cơ thể thay đổi rất lớn so với trước đây. Thanh Mục Nguyên Linh đan thuộc loại đan dược bổ trợ, vừa tăng cường khí huyết vừa có tác dụng làm cương khí cuồng bạo trở nên nhu hòa, đạt đến cảnh giới cương nhu tịnh tế.
Đây chính là nhân tố không thể thiếu nếu muốn đột phá từ Địa Cương tầng ba sang tầng bốn.
- Quả nhiên, càng những cảnh giới về sau càng khó đạt được. Mặc dù bản thân có dựa vào điểm khổ tu để tăng tu vi, nhưng nếu không gây dựng nền móng vững chắc, cho dù có đột phá lên cảnh giới cao nhất thì cũng chỉ đứng hàng thấp nhất trong số những người cùng đẳng cấp.
- Cũng may lúc đầu mình đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại làm căn cơ vững chắc dần, nếu không bây giờ sẽ hối hận chết mất.
Lâm Phàm nghĩ mà thấy sợ, may là khi còn ở Tôi Thể cảnh đã biết đường mà nâng cao khả năng lĩnh ngộ công pháp, xây dựng được cho mình căn cơ vững chắc như núi.
Bây giờ phản ứng lại xem ra cũng không muộn.
Là một người con của địa cầu này, ánh sáng của Tam Thanh đại lão làm gì mà không chiếu được đến người mình.
Tài sản sáu triệu bạc cũng chỉ mua được có mấy viên đan dược, còn may là mấy viên đan dược này hỗ trợ rất lớn cho hắn.
Ngón tay hắn nhấc lên, ở giữa là viên đan dược trong suốt lấp lánh vô cùng đẹp mắt, đây là viên đan dược loại hình bổ trợ cấp hạ phẩm Địa giai, Bách Luyện Cương Nguyên đan, nó có thể làm cho cương khí gian nan khổ luyện của bản thân trở nên càng thuần túy và hợp nhất hơn.
Giữ gìn đến bây giờ, cũng nên lấy ra dùng rồi.
Hắn uống viên đan xuống.
Đan dược trong nháy mắt được dung hòa vào cơ thể hắn, cảm giác như có những đường gân cứng như sắt lại gồ ghề uốn lượn đang tản ra khắp các bộ phận trong cơ thể, như những chiếc rìu được vung lên, oanh tạc nổ vang, đập liên tục vào cương khí.
Leng keng sôi sục, thiên chùy bách luyện.
Giống như tiếng sấm sét nổ vang trời, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.
Một luồng tạp khí từ trong mũi bay ra rồi tan vào trong không khí, đây chính là những tạp khí trong cương khí bị đẩy ra ngoài.
Đối với người bình thường mà nói, một viên "Bách Luyện Cương Nguyên đan" là thừa sức đáp ứng cho nhu cầu rèn luyện. Nhưng cương khí của bản thân hắn quá nồng đậm, cùng cảnh giới ấy, khả năng dự trữ cương khí của hắn có thể nhiều hơn gấp mấy lần so với người khác.
Một viên vĩnh viễn là không đủ, hai viên còn chưa chắc đã thấm vào đâu.
Nhưng điều kinh khủng là hắn giờ đây rất nghèo, đến nỗi chẳng mua nổi một viên đan dược Nhân giai. Muốn có tài sản rủng rỉnh như trước thì chỉ có cách xuất môn, tiếp tục ra bên ngoài tiêu diệt người khác rồi lục soát thi thể mới có thể giàu được.
Thật ra xin sư phụ cũng được nhưng phải tiết lộ bí mật của bản thân, như vậy sư phụ có thể cho chút đan dược, đối với thiên tài mà nói từng bước từng bước tiến tới là đủ lắm rồi.
Nhưng bản thân mình lại không phải là thiên tài, cách tu luyện đương nhiên cũng không giống thế.
Hơn nữa phải có điểm tích lũy mới có thể nâng cao đẳng cấp của công pháp.
Nói không chừng có khi lại còn vớ được đồ ngon, một bước lên tiên cũng nên.
Tin tức Liễu Nguyệt bị đánh trọng thương một lần nữa lại lan tràn khắp nội môn.
Các đệ tử đều ngu người, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng Liễu Nguyệt này không phải là đen đủi vậy chứ, vừa mới tỉnh lại đã lại bị đánh cho trọng thương rồi, hơn nữa lại từ cùng một người.
Chính là tên thần kinh hỗn loạn, Tần Sơn.
Đây căn bản chính là cái thằng mà có lí lẽ cũng không thể nói được với hắn..
Mặc dù Liễu Nguyệt là em gái của Liễu Nhược Trần, nhưng lần trước nàng ta dẫn theo một đám sư huynh đến gây rắc rối với Tần Sơn, kết quả cuối cùng như nào trong lòng mọi người đều rõ.
Trung Thiên Phong Phong chủ, Vạn Trung Thiên bị quỳ ở nội môn.
Nghĩ lại vẫn còn thấy kinh khủng, ai còn dám tìm hắn gây rắc rối nữa.
Nếu làm cho Thiên Tu trưởng lão nổi giận, thì chỉ có nước chết tức tưởi.
Liễu Nhược Trần đã hoàn toàn tuyệt vọng, không phải là tuyệt vọng với thế giới mà là với muội muội ngu xuẩn của mình. Con bé đã quen với cuộc sống thiên kim tiểu thư, khi gia nhập tông môn lại dựa vào diện mạo để câu dẫn sự nuông chiều của một số đệ tử. Nhưng so với thực lực tuyệt đối thì huàn toàn không đáng để nhắc đến.
Chỉ là nếu đem ra so sánh, trong lòng nàng không cam tâm, có điều Thánh Tử Thánh Đường tông một lòng theo đuổi nàng. Tháng sau hắn sẽ đến Viêm Hoa Tông để đón nàng qua Thánh Đường tông tham quan. Đây cũng là cơ hội thăng tiến của nàng.
Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng không cách sự thật là bao.
Nghe nói Thánh Đường tông cảnh đẹp mỹ lệ, giàu có không gì sánh bằng. Tùy ý cất bước,cúi đầu cũng có thể nhìn thấy tài phú.
Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng không cách sự thật là bao.
Thánh Đường tông là tông môn lớn nhất thiên hạ, mỗi đường đi nước bước đều có thể can thiệp vào quyết định của vô số các tông môn khác. Tông môn như thế làm gì có ai lại không hướng đến.
Khi Nhật Chiếu tông đánh chiếm Viêm Hoa tông cũng chính là xâm chiếm quyền kiểm soát của Thánh Đường tông. Vì vậy khiến cho Nhật Chiếu tông mỗi lần ra tay đều liên tiếp thất bại, cuối cùng phải ngưng chiến.
Tất cả điều này đối với đệ tử thông thường mà nói có lẽ là bí mật, nhưng nàng thì có đầy đủ quan hệ rộng rãi để biết được thông tin từ các sư huynh.
Nhìn Liễu Nguyệt đang nằm ở đó, Liễu Nhược Trần trong lòng rối bời, dường như đã đưa ra quyết định nào đó.
Một muội muội suốt ngày gây phiền toái giữ lại thì có tác dụng gì, nếu để nó nằm ở đây cả đời có lẽ cũng là chuyện hay.
Khi suy nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu, sắc mặt Liễu Nhược Trần có chút biến hóa, như thể không ngờ bản thân lại nghĩ có thể nghĩ đến chuyện này, nhưng sau rồi ý nghĩ đó vẫn bị nàng gạt đi.
Ngay sau đó nàng đi ra ngoài, nàng sợ cứ tiếp tục ở trong đó thì ý nghĩ này sẽ thành sự thật.
Ban đêm, vầng trăng khuyết lơ lửng giữa không trung mờ ảo như sương, ánh trăng bao trùm khắp mặt đất.
Đêm khuya thanh vắng, các đệ tử đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng đột nhiên xuất hiện một bóng người lén lén lút lút, nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, đến khi xác định không có ai mới chạy vèo một mạch về phía trước.
- Chẳng ngờ đến giờ đã ra nông nỗi muốn xuất tông cũng phải lén lút thế này. Quả nhiên trước khi trở thành mạnh tuyệt đối mà đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người là chuyện phi thường ngu xuẩn.
- Có điều, hai từ ngu xuẩn mà dùng với mình thì ếu có chuyện đấy đâu. Chỉ đơn giản là khiến cho cuộc sống thêm kích thích mà thôi.
Lâm Phàm đã quyết định xuất tông, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách giải quyết. Quá nghèo, thật sự là quá nghèo, đã thế điểm tích lũy cũng trống rỗng, nếu không nghĩ cách cày thêm điểm tích lũy thì cuộc đời sau này của mình phải sống như thế nào.
Cửa sơn môn, có hai đệ tử đang canh giữ, nhưng với thực lực của Lâm Phàm, không cần kinh động đến bọn họ mà vẫn có thể ra khỏi tông là một việc rất đơn giản. Hắn nhún chân nhảy bật lên, dùng thế đại bàng giương cánh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Tiếp đất nhẹ nhàng xong, hắn quay đầu nhìn về hướng tông môn, khóe miệng hé ra một tia cười giảo hoạt:
- Ông đi đây, một thời gian nữa sẽ trở lại.
Tình cảm của hắn với tông môn này không phải quá sâu đậm, có điều tiếp xúc qua lại một thời gian dài liền có chút lưu luyến. Cho nên ý nghĩ muốn hành tẩu giang hồ tạm thời vẫn chưa thực hiện được.
Huống hồ, với thực lực hiện tại của mình đã có thể ra ngoài tùy thích mà không có việc gì.
Đợi đến khi thực lực bản thân mạnh lên một đẳng cấp nhất định, như vậy thì tất cả mới có thể không phải suy nghĩ gì.
Viêm Hoa tông nhìn thì có vẻ không có gì đáng sợ, nhưng trải qua những sự việc như vừa rồi, hắn có thể thấy được nước ở đây rất sâu, nếu như không có thực lực thì rất dễ gặp chuyện.
Đặc biệt là các tông môn bên ngoài, mặc dù mới chỉ tiếp xúc với Nhật Chiếu tông, nhưng hắn cũng không thích tông môn đấy lắm.
Thậm chí có một cảm giác chán ghét.
Xem ra nếu có cơ hội phải qua bên Nhật Chiếu tông đi dạo một vòng mới được, tiện thể thu hoạch thêm ít điểm tích lũy để tăng sức mạnh cho bản thân.