- Ngươi là thứ gì?
Theo hắn biết, yêu thú chỉ có đạt tới Thiên Cương cảnh mới có thể nói chuyện, nhưng mà hiện tại một con ếch xanh nhỏ yếu như vậy lại có thể mở miệng nói chuyện. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Ta không phải thứ gì, nhưng mà hảo hán, trước tiên ngài có thể thả đầu lưỡi của ta ra đi có được không? Ta thu nhỏ rồi nói cho ngươi biết.
Ếch xanh cũng không ngờ nhân loại này lại mạnh như vậy, để nó không có một chút sức mà hoàn thủ. Thậm chí nếu lại để đối phương tiếp tục đập, cái đầu nhỏ này của mình sợ rằng cũng sẽ nát bét đó.
Sức mạnh quá kinh khủng. Nó còn chưa từng gặp qua võ giả Địa Cương cảnh nào mạnh như vậy.
Không ngờ lần này nó có mắt không thấy Thái Sơn. Đối phương nhìn qua cũng chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm, nhưng không ngờ lại cường hãn đến mức dọa người.
Lâm Phàm buông đầu lưỡi kia ra. Hắn cũng không sợ đối phương chạy trốn. Nếu thật sự là có thể chạy trốn, đối phương cũng sẽ không bị mình đuổi một ngày một đêm.
Ếch xanh thu nhỏ lại, còn không có thở phào đã bị Lâm Phàm nắm vào trong tay.
- Nói, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Nếu như ngươi không thể cho ta một câu trả lời hài lòng, ta cũng không để ý mà đưa ngươi lên trời.
Lâm Phàm nói ra. Hiểm địa Vạn Quật môn này thật đúng là thần kỳ, không chỉ có rất nhiều yêu thú, lại còn có một con ếch xanh có thể mở miệng nói chuyện. Đây chính là năng lực mà yêu thú Thiên Cương cảnh mới có, một con vật nhỏ yếu như ếch xanh lại có thể làm được. Điều này để cho hắn cực kỳ tò mò.
Ếch xanh không ngờ nhân loại này thô lỗ như vậy, nhưng mà hiện tại mạng nhỏ của mình còn ở trong tay người ta, nó cũng không có cách nào.
- Ta không phải thứ gì. Ta gọi là Oa Thần, chính là yêu thú bản thổ ở nơi này. Bởi vì cơ duyên xảo hợp, nuốt được một viên đan dược nên ta có thể nói chuyện.
Ếch xanh nói ra, chỉ là mới nói xong, Lâm Phàm đã cầm một thanh trường kiếm sắc bén kề sát lên trên cổ của hắn.
- Nguyên lai là như thế sao? Ta còn tưởng rằng ngươi là bảo bối gì nữa, đã như vậy, chỉ có thể làm thịt ngươi rồi. Chế biên ngươi thành món canh ếch bù đắp lại mỹ vị mà ngươi đã đạp đổ.
Lâm Phàm mở miệng nói.
Ếch xanh nghe Lâm Phàm nói xong lập tức run lẩy bẩy, sau đó hơi sững sờ rồi hô lên:
- Thái Hoàng Kiếm, đây là Thái Hoàng Kiếm. Làm sao mà ngươi có được thanh kiếm này?
Lâm Phàm liếc mắt nhìn ếch xanh:
- Ha ha, còn có chút nhãn lực.
- Đương nhiên, ta là Oa Thần, không gì không biết, không gì không hiểu. Thái Hoàng Kiếm này là bảo bối được lưu truyền từ rất lâu rồi. Không ngờ ngươi lại có cơ duyên như vậy, có thể lấy được Thái Hoàng Kiếm này. Đáng tiếc, nếu như ngươi có thể tìm được Địa Hoàng Kiếm và Nhân Hoàng Kiếm, như vậy uy lực bạo phát ra sẽ đạt đến mức kinh thiên động địa, dù là Quỷ Thần cũng phải nhượng bộ lui binh.
- Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần người buông tha cho ta, ta có thể chỉ cho ngươi...
Đột nhiên, lời còn chưa nói hết, ếch xanh đã im bặt lại.
Lâm Phàm lấy Tam Hoàng Kiếm ra, cắm trên mặt đất, cười lạnh nói:
- Đến, nói tiếp, nói xong ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái (ý nói chết nhẹ nhàng).
Ếch xanh ngây người, hắn không ngờ gia hỏa này lại có thể thu thập đủ cả bộ Tam Hoàng Kiếm, sau đó ánh mắt xoay chuyển, nói ra:
- Ghê gớm! Ghê gớm! Không ngờ ngươi đã thu thập đủ Tam Hoàng Kiếm, nhưng đáng tiếc, nếu như ngươi có thể học được Hóa Thần Kiếm Trận thì có thể phát huy ra tất cả sức mạnh của Tam Hoàng Kiếm, Hóa Thần tự tại, trở thành Kiếm Đạo chi thần, nhưng ngươi rất may mắn khi gặp ta, ta biết...
Ếch xanh mới nói được một nửa, lại tiếp tục im bặt, bởi vì nó đã cảm thấy kiếm ý xuất hiện ở trên người của đối phương, mà kiếm ý này còn chính là kiếm ý đặc hữu của Hóa Thần Kiếm Trận.
- Đến, nói tiếp, sau khi nói xong, ta vẫn có thể cho ngươi một cái thống khoái.
Lâm Phàm cũng muốn nhìn con ếch xanh này còn có thể chém gió tới lúc nào. Chẳng qua nó lại có thể biết Tam Hoàng Kiếm còn có Hóa Thần Kiếm Trận, hiển nhiên cũng có chút năng lực, chỉ là tu vi có chút thấp.
Con mắt gian xảo của ếch xanh trộm nhìn về phía Lâm Phàm, sau đó suy nghĩ một chút, nói:
- Kỳ thật, những câu trước đều không phải là trọng điểm, thứ trọng điểm mà ta muốn nhắc tới chính là Tam Hoàng Kiếm này nguyên bản chỉ là một thanh kiếm tên là Thiên Địa Hoàng Đạo Kiếm. Nghe đồn nó là chí bảo của một tên cường giả nghịch thiên ở thời kỳ Thượng Cổ, nhưng mà về sau chí bảo này bị đánh nát, hóa thành Thái Hoàng Kiếm, Địa Hoàng Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm. Ngươi nhìn xem, phía trên thân của những thanh kiếm này có phải là có mấy cái rãnh kiếm hay không? Nếu như ngươi có thể tìm được Bản Nguyên Bảo Thạch thì có thể dung hợp ba thanh kiếm này với nhau, để chúng hợp nhất lại thành Thiên Địa Hoàng Đạo Kiếm.
- Nếu như ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết Bản Nguyên Bảo Thạch có thể tìm thấy ở nơi nào. Giao dịch này cũng không tệ đi.
- Nói xong rồi à?
Lâm Phàm hỏi.
Ếch xanh không biết đối phương có ý gì, gật đầu:
- Nói xong rồi.
Lâm Phàm:
- Nói xong là tốt rồi, cũng nên tiễn ngươi lên đường. Nói nhiều như vậy mà ngươi không hề nói đến bất kỳ thứ gì để làm cho ta động tâm. Về phần cái gì mà chí bảo nghịch thiên, cái gì mà Thiên Địa Hoàng Đạo Kiếm hoàn toàn chính là phế phẩm, thứ mà có thể bị người đánh nát mà cũng dám nói là chí bảo, không vào được mắt của ta.
Mũi kiếm đã kề sát vào cổ họng, ếch xanh bị hù dọa đến mức toàn thân run rẩy.
- Hảo hán lưu tình. Ta còn có lời muốn nói. Ta nói thật với ngươi, ta thật ra là một tên cường giả nghịch thiên, sau bị người đánh nát thần hồn. Sau đó thần hồn của ta đi vào bên trong hiểm địa Vạn Quật môn này, bất đắc dĩ phải dung nhập vào trong cơ thể của một con ếch xanh bình thường. Trải qua mấy chục nghìn năm, ta mới từ một con ếch xanh phổ thông, biến thành một con ếch xanh có tu vi Địa Cương cảnh tầng bảy.
Ếch xanh nghĩ đến chuyện cũ của mình, trong lòng cũng cực kỳ khổ sở.
- Nếu như không phải là ta đã đáp ứng vợ ta là sẽ không giết người nữa, tên gia hỏa kia làm sao có thể đánh ta thành dạng này.
Lâm Phàm nhìn ếch xanh một lúc rồi lắc lắc đầu:
- Ếch xanh nhà ngươi cũng thật sự là quá kém cỏi, tu luyện mấy chục nghìn năm mới đến được Địa Cương cảnh tầng bảy. Thật đúng là chẳng ra làm sao cả.
Ếch xanh lập tức phản bác:
- Hảo hán, ngươi không hiểu rõ. Ở trên thế gian, huyết mạch chính là một trong những quy tắc chí cao. Ta phải nhập vào trong cơ thể của một con ếch xanh bình thường không có một chút huyết mạch, không có một chút trí tuệ, tu luyện là chuyện khó khăn cỡ nào.
- Chỉ riêng việc đột phá từ Tôi Thể cảnh tầng chín đến Địa Cương cảnh tầng một, ta đã mất trọn vẹn một chục nghìn năm rồi, cho tới tu vi Địa Cương cảnh tầng bảy bây giờ, là mất tận ba chục nghìn năm. Cho dù là như vậy, huyết mạch trong cơ thể của ta vẫn như cũ là cấp thấp. Ở nơi này không có cương khí hấp thụ, tốc độ tu luyện của ta đã rất nhanh rồi.
Ếch xanh nói đến đây, trong lòng cũng rỉ máu.
Đây là chuyện thê thảm cỡ nào, bi ai cỡ nào.
Lâm Phàm cầm ếch xanh lên, nhìn một lúc, nói:
- Chỉ là một con ếch xanh mà lại có thể tu luyện đến mấy chục nghìn năm sao? Tuổi thọ của ngươi đúng là rất dài.
Ếch xanh bình tĩnh nói:
- Không phải tuổi thọ của ta dài mà là do thần hồn của ta quá cường đại. Dù bị đánh nát nhưng ta cũng vẫn có thể sống thật lâu, thật lâu.
Khi mà Lâm Phàm đang cân nhắc xem phải xử lý con ếch xanh này như thế nào thì một tiếng nói đột nhiên vang lên.
- Thú vị. Quả thật là rất thú vị. Lão phu bị giam trong này đã mấy ngàn năm, vậy mà lại vẫn không biết có một con ếch xanh đã sống ở trong này đến cả chục nghìn năm.
Lâm Phàm sững sờ, không biết thanh âm này là từ đâu tới.
Mà khi ếch xanh nghe thấy thanh âm này, cực kỳ hoảng sợ. Nó nhanh chóng nhìn quanh, khi thấy tám tấm bia đá dựng đứng ở gần chỗ mà Lâm Phàm đang đứng, lập tức sợ hãi nói:
- Chạy mau, không ngờ ngươi lại đuổi ta tới chỗ mà lão yêu này bị phong ấn. Nếu như ngươi còn không đi, lão yêu này sẽ thi triển Khống Hồn Chi Thuật, khống chế thân thể của ngươi đó.
- Đã chậm.
Thanh âm lúc nãy lại vang lên, lúc này Lâm Phàm đã nghe rõ thanh âm này truyền đến từ bên trong tám tấm bia đá khổng lồ ở trước mặt.
Lập tức một sức mạnh bí ẩn, khó lường từ bên trong tám tấm bia đá kia truyền ra ngoài rồi lập tức tiến vào trong đầu của Lâm Phàm.
Ếch xanh trông thấy cảnh này, lập tức giãy giụa, muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Xong rồi. Lần này thì thật sự là xong đời rồi.
Hắn biết tám tấm bia đá này. Chúng gọi là Phong Yêu Bia, đây là chí bảo mà một cường giả để lại đây nhằm phong ấn một con yêu thú cực kỳ cường đại. Nhưng mà ở trong mấy năm gần đây, lực phong ấn bị hạ thấp xuống rất nhiều, lão yêu này có thể phóng thích một chút sức mạnh ra bên ngoài. Mặc dù khoảng cách truyền đi không được xa, nhưng mà bây giờ bọn hắn chính đang ở bên trong phạm vi lan truyền của lão yêu.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát, lão yêu này sinh sau hắn vài chục nghìn năm, vậy mà thực lực còn cường đại hơn cả hắn ở thời kỳ đỉnh phong.
Vài ngàn năm trước, trận đại chiến kia phát sinh ở bên trong hiểm địa Vạn Quật môn. Lúc đó, hắn cũng đã quan sát toàn bộ. Thật đúng là kinh thiên động địa. Cuối cùng, chủ nhân của hiểm địa Vạn Quật môn này đã phong ấn lão yêu này tại đây và lưu lại tám tòa Phong Yêu Bia làm vật trấn áp, sau đó hắn rời đi đến giờ vẫn chưa quay lại.
- Ha ha ha ha! Chờ suốt mấy ngàn năm, rốt cục có nhân loại tiến vào đến nơi này. Ếch xanh, công lao của ngươi là không thể bỏ qua.
Phía dưới phong ấn, lão yêu cười to. Yêu khí ngập trời bùng lên tựa như là đang chuẩn bị sau khi khống chế được nhân loại này sẽ dùng các loại yêu công huyền diệu để đánh vỡ phong ấn này cho bản thể của hắn có thể một lần nữa giáng lâm đến thế gian.
Ếch xanh gấp gáp, không biết nên làm sao bây giờ. Ở trận đại chiến kia, hắn đã từng thấy sự đáng sợ của môn Khống Hồn Chi Thuật này, bây giờ lão yêu đã xâm nhập vào trong linh hồn của nhân loại này, chỉ sợ hiện tại gia hỏa này đã bị lão yêu khống chế rồi.
Xong đời.
Lần này đúng là không có cách nào để sống sót. Mình vất vả lắm mới tu luyện tới Địa Cương cảnh tầng bảy, chỉ cần chờ tiếp qua mấy chục nghìn năm nữa là có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh, sau đó có thể đi ra hiểm địa Vạn Quật môn. Hiện tại xem ra không có cơ hội rồi.
Chỉ có thể chờ đợi tử vong mà thôi.
Lâm Phàm đứng yên tại chỗ, nháy nháy mắt. Đúng là hắn có cảm thấy một sức mạnh xâm nhập vào trong linh hồn của bản thân, muốn nuốt chửng linh hồn của mình, nhưng mà sức mạnh này vừa mới xông vào bên trong thức hải của mình thì lập tức biến mất.
Lúc này, tiếng cười của lão yêu kia còn có tiếng gào thét sợ hãi của ếch xanh cũng làm cho hắn có chút bực bội.
- Các ngươi gào khóc làm gì đấy?
Ếch xanh:
- ...
Lão yêu:
- ...
Chương 159
- Ngươi không có bị lão yêu khống chế sao?
Ếch xanh vui mừng tựa như là không dám tin tưởng, há miệng nói:
- Quả nhiên là đồ đần thì có ngốc phúc, lại có thể bình yên vô sự.
- Ngươi nói cái gì?
Ếch xanh lập tức im bặt, nó nhìn thấy trong ánh mắt của nhân loại này đang tràn đầy sát ý, lập tức bị hù đến run lẩy bẩy.
- Hảo hán tha mạng. Hảo hán ta biết sai rồi. Xin hảo hán tha thứ ta.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Khống Hồn Chi Thuật của lão phu làm sao lại không có tác dụng với ngươi.
Dưới phong ấn, lão yêu tức giận gào thét. Hắn không tin tà lại tiếp tục thi triển bí pháp thêm một lần nữa. Trong nháy mắt một luồng sức mạnh truyền ra, xông thẳng vào trong đầu của Lâm Phàm. Ở trong linh hồn của hắn, sức mạnh này hóa thành một con Thôn Thiên Cự Mãng. Cái miệng như bồn máu há ra, muốn thôn phệ linh hồn của Lâm Phàm.
Nhưng mà cự mãng vừa mới mở miệng thì đã lập tức tiêu tán.
Một lần lại một lần, cuối cùng, lão yêu cũng không tiếp tục thử nghiệm nữa. Tình huống của Lâm Phàm khiến cho hắn thật sự là không thể tin được.
Hiện trường lại tiếp tục lâm vào yên tĩnh.
Lúc ếch xanh nhìn thấy sức mạnh của lão yêu này xuyên qua phong ấn, tiến vào trong cơ thể nhân loại này, nội tâm của hắn cực kỳ khẩn trương. Nhưng khi phát hiện nhân loại này không hề bị làm sao, nó không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
- Xấu hổ sao? Nếu không ta lại cho ngươi thử một lần nữa.
Lâm Phàm kịp phản ứng, không ngờ lại còn đụng phải người muốn khống chế mình.
Nhưng sau khi trải qua tình huống lần này, hắn cũng yên tâm. Nguyên lai linh hồn của mình lại cường đại như thế.
Mặc kệ là bên ngoài hay là bên trong đều cực kỳ lợi hại, Buff Vĩnh Hằng cấp này quả thật là rất cường hãn.
Cũng không biết là phương diện rút thưởng của hệ thống lúc nào thì có thể đề cao đẳng cấp nữa, mãi vẫn là Thanh Đồng cùng với Bạch Ngân. Thật đúng là khiến hắn có cảm giác không tốt lắm a.
Ở dưới phong ấn, lão yêu cũng trầm mặc. Hiển nhiên là hắn cũng không ngờ tình huống hiện tại lại thành như thế này.
- Lão yêu, thế nào? Có phải phát hiện Khống Hồn Chi Thuật của mình không có tác dụng đối với nhân loại này, cảm giác là mình đã không còn hi vọng phá vỡ phong ấn hay không?
- Chỉ cần tám tòa Phong Yêu Bia này còn tồn tại, ngươi chí ít còn phải bị giam thêm chục nghìn năm nữa.
- Nhưng chờ đến chục nghìn năm sau, ta nghĩ ngươi sẽ yếu đến mức tận cùng, ngay cả ta cũng không bằng đi. Dù sao thì nơi này cũng có tác dụng ngăn cách hết thảy sức mạnh, ngay cả cương khí cũng không có, ngươi không có cách nào khôi phục. Lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào để khôi phục yêu thể đây.
Ếch xanh cười lớn, tựa như là thấy có người còn thảm hơn bản thân nên tâm tình vô cùng vui vẻ, hoàn toàn chính là kiểu cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Ở dưới phong ấn, lão yêu vẫn tiếp tục trầm mặc tựa như là lời nói này của ếch xanh đã thực sự đâm trúng chỗ đau trong lòng của hắn.
- Ngươi cười cái gì?
Lúc này, Lâm Phàm lắc lắc ếch xanh trong tay.
Mà lúc này ếch xanh cũng đã nhớ lại, mình vẫn còn đang ở trong tay của nhân loại này. Trong lòng cũng cực kỳ bi thương, nhưng ngoài mặt vẫn cười nịnh:
- Hảo hán, ta là bị sự cường đại của ngươi thuyết phục.
Đột nhiên!
Phong ấn kia chấn động, một lượng lớn yêu khí lan tràn ra, hình thành một bàn tay màu đen to lớn ở trên không trung.
- Đáng giận, ta muốn các ngươi chết.
Trong phong ấn lão yêu tức giận gào thét, tựa như là chịu không được sự ủy khuất này, muốn hung hăng chụp chết một người một ếch đang đứng ở phía trên.
Ếch xanh thấy cảnh này, lập tức giật mình nói:
- Hảo hán chúng ta mau chóng rời đi thôi, bản thể của lão yêu này là U Minh Hắc Mãng, một loại yêu thú vô cùng cường đại. Mặc dù đã bị phong ấn mài mòn thực lực nhưng mà yêu khí lan tràn ra cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó.
- Chỉ tính bàn tay kia đã cường đại hơn ta rất nhiều lần.
Ở trên không trung, bàn tay khổng lồ kia quấy động phong vân, năm ngón tay đen kịt giống như là năm đầu mãng xà nhanh chóng lao tới, muốn cắn giết Lâm Phàm.
- Tên ghê tởm, nếu như ta không có cách nào để khống chế ngươi vậy thì ngươi chết đi cho ta.
Yêu khí nồng đậm sôi trào lên, uy thế cuồng bạo khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi, mà năm ngón tay trầm trọng như sơn nhạc khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần ấn xuống thì cho dù là nhật nguyệt cũng có thể bị nghiền nát.
- Hảo hán, đây là yêu công của lão yêu này, có năng lực thôn thiên thực địa. Nếu như chúng ta dính phải, toàn bộ máu tươi ở trong cơ thể sẽ bị rút hết, trong nháy mắt trở thành một bộ thây khô.
Ếch xanh nhìn thấy bàn tay màu đen bằng yêu khí kia, cũng vội vàng hô.
Vài ngàn năm trước, hắn đã tận mắt nhìn thấy sự cường hãn của lão yêu này. Chỉ bằng một chiêu này, trong nháy mắt lão yêu đã khiến một nhóm lớn yêu thú bên trong Vạn Quật hiểm địa biến thành thây khô. Nếu như không phải hắn chỉ là một con ếch xanh nho nhỏ không có điểm nào thu hút, chỉ sợ cũng sẽ trúng độc thủ.
Cuồng Thân, Bạo Huyết, Thất Thần Thiên Pháp trong nháy mắt được thi triển.
Ếch xanh nhìn thấy thân hình của nhân loại này trong nháy mắt đã biến thành khổng lồ, cũng ngao ngao kêu to:
- Hảo hán, ngươi thả ta ra. Ngươi cứ thoải mái chiến đấu cùng lão yêu này. Ta sẽ ở một bên cổ vũ trợ uy cho ngươi.
Lâm Phàm lập tức chuyển ếch xanh sang bên tay trái, tay phải cầm Lang Nha bổng, nói:
- Không cần, chờ ta xử lý bàn tay kia sẽ nói chuyện tiếp với ngươi. Nếu như ngươi còn không nói được cái gì hữu dụng, vậy thì ta sẽ chuẩn bị làm món canh ếch.
- Hảo hán...
Ếch xanh không ngờ đã đến tình trạng này, nhân loại này vẫn còn nhớ hắn. Đúng là quá bi ai.
Oanh!
Lang Nha bổng đánh vào trên bàn tay đen kịt kia, vang lên âm thanh như đập vào sắt thép.
- Quả nhiên là lão yêu. Chiêu này rất mạnh.
Trong lòng của Lâm Phàm ngưng trọng. Cũng may Lang Nha bổng đã được lão sư luyện chế lại một lần, nếu không thì chỉ sợ sau cú va chạm này, nó đã chia năm xẻ bảy.
Mà khi năm ngón tay đen kịt kia chạm đến mặt đất, một đoàn yêu khí đột nhiên bạo phát ra, hình thành một con mãng xà màu đen dữ tợn lao thẳng đến chỗ Lâm Phàm.
Lúc này, Lâm Phàm nhấc tay trái lên, để ếch xanh đối mặt với con mãng xà màu đen này.
- Hảo hán, ngươi không thể làm như thế này, sẽ chết người, à không chết ếch đó.
Ếch xanh không ngờ nhân loại này lại để cho hắn đối kháng với con mãng xà màu đen kia, đâu còn dám do dự, đầu lưỡi duỗi ra nhanh chóng quấn quanh thân thể của con mãng xà màu đen này, sau đó co vào, xoắn con mãng xà kia thành một đoàn yêu khí nồng đậm.
- Đáng giận! Đáng giận.
- Yêu Khí Mạn Thiên, Già Thiên Tế Nhật.
Lão yêu nổi giận, càng nhiều yêu khí thoát ra khỏi phong ấn.
- Hảo hán uy vũ. Xem ra lão yêu này quyết tâm chém giết ngươi rồi, ngay cả bản nguyên yêu khí trân quý của lão cũng bỏ ra được.
Ếch xanh thấy cảnh này, mắt ếch nho nhỏ mở thật to, kém chút nữa là lồi ra rồi.
Ở trên bàn tay đen kịt kia, vô số mãng xà màu đen do yêu khí hình thành tức giận gào thét. Dưới uy thế kia, không khí cũng bắt đầu chấn động.
- Thiên Hà Vương Đỉnh trấn áp cho ta.
Lâm Phàm chợt quát to một tiếng.
Trong nháy mắt, Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện, nổi bồng bềnh ở giữa không trung, miệng đỉnh lập tức hơi nghiêng, nước sông cuồn cuộn lao ra.
- Đè chết hắn cho ta.
Lâm Phàm vỗ ra một chưởng, cương khí hùng hậu hóa thành cự long, đánh thẳng vào bên trong của Thiên Hà Vương Đỉnh.
Được cương khí gia trì, Thiên Hà Vương Đỉnh càng cuồng bạo lên.
Mỗi một giọt nước sông tương đương với võ giả Tôi Thể cảnh tầng bảy, tầng tám, nhiều nước sông như thế hỗn hợp lại cùng với nhau, sức mạnh bùng lên càng khủng bố.
Oanh!
Nước sông trút xuống, thân thể của những mãng xà màu đen kia đột nhiên vặn vẹo rồi trong nháy mắt đã bị phá diệt.
- Bảo bối tốt, lão yêu này hôm nay phải bị thua thiệt. Hảo hán mau mau chặt đứt cánh tay này của hắn. Ngươi không phải muốn ta cho ngươi vật hữu dụng sao? Bản thể của lão yêu này là U Minh Hắc Mãng hơn nữa đã tu luyện đến chục nghìn năm, huyết mạch cực cao, cánh tay này chí ít có được một phần chục nghìn công lực của lão yêu này. Ta có một biện pháp có thể luyện chế cánh tay này thành đan dược, để thực lực của ngươi tăng nhiều.
Ếch xanh thao thao bất tuyệt nói ra giống như thật sự là không có cái gì mà hắn không biết vậy.
Lâm Phàm nghe xong, lập tức mừng rỡ nói:
- Tốt, nếu quả thật làm được, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Tạ ơn hảo hán, ta tin tưởng ngươi.
Ếch xanh hô lớn, cuối cùng đã tới lúc cho nó phát huy.
Trong phong ấn lão yêu gầm thét ngập trời:
- Ghê tởm! Ta muốn các ngươi chết.
- Hóa Thần Kiếm Trận
Lập tức kiếm ý kinh thiên từ trong thân thể của Lâm Phàm bạo phát ra, Tam Hoàng Kiếm hóa thành vô số kiếm ý bén nhọn ngưng tụ ở phía sau Lâm Phàm.
- Trảm cho ta.
Oanh!
Vô số kiếm ý cùng chém xuống giống như là một thác nước liên tục chảy không dứt.
Ếch xanh nhìn ở tình cảnh trước mắt, trong lòng cảm thán, không ngờ nó lại có thể được nhìn thấy môn kiếm pháp này một lần nữa. Trước kia hắn cũng cảm giác được môn kiếm pháp này đủ lộng lẫy, đủ khốc.
Nhưng ngẫm lại người sáng tạo môn kiếm pháp này, hắn cũng hiểu, nếu sáng tạo kiếm pháp không lộng lẫy chắc chắn người kia sẽ không chịu truyền ra ngoài đâu.
Suy nghĩ kết thúc, bàn tay đen kịt kia của lão yêu trong nháy mắt đã bị Lâm Phàm chém đứt. Sau khi bị chém đứt, bàn tay này còn không ngừng giẫy giụa trên mặt đất giống như là còn có sinh mệnh lực.
- Hảo hán, trấn áp cánh tay này.
Ếch xanh oa oa kêu to, chiến đấu như vậy thật sự là quá kích thích.
Lâm Phàm không chút do dự, cương khí bộc phát ra, trấn áp bàn tay đen kịt này để nó không thể động đậy nữa, thậm chí cũng không thể biến thành yêu khí, một lần nữa trở lại trong phong ấn.
Ở trong phong ấn kia, thanh âm bao hàm cả sự tức giận và oán độc của lão yêu vang lên, vọng ra khắp bốn phương.
- Các ngươi chờ đó cho ta. Một ngày nào đó ta sẽ phá hủy phong ấn này, sau đó việc đầu tiên mà lão phu muốn làm chính là chém chết hai người các ngươi.
- Nha.
Chương 160
Lâm Phàm trả lời với vẻ lạnh nhạt, thản nhiên, không sợ hãi khiến cho lão yêu tức giận gào thét, thậm chí có cảm giác vô lực giống như là một quyền mạnh mẽ đánh vào bông vậy.
- A a a a! Ta là Yêu Thần đã tu luyện chục nghìn năm, tu vi nghịch thiên, vốn dĩ có thể tung hoành thiên địa, bây giờ lại bị khốn ở chỗ này bị hai con kiến hôi như các ngươi đùa giỡn. Đúng là rồng khốn nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Các ngươi cứ chờ đó, lúc lão phu phá giải được phong ấn này chính là ngày chết của các ngươi.
- Nha!
Khi cường giả gầm thét tốt nhất là nên đáp lại một chút.
Trong phong ấn, lão yêu không còn tiếp tục gào thét. Mọi thứ đều trở nên an tĩnh dị thường. Theo lão yêu, hắn thân là cường giả nghịch thiên, giờ lại bị một tên nhân loại nho nhỏ trêu đùa như vậy, uy nghiêm còn cao hơn trời nay lại bị sâu kiến chà đạp, làm sao có thể chịu đựng?
Bàn tay đen kịt kia không ngừng giãy dụa, muốn quay lại trong phong ấn nhưng mà dưới sự trấn áp của Lâm Phàm, làm sao có thể chạy trốn được?
- Ha ha! Lão yêu, hiện tại ngươi đã biết lợi hại chưa? Bị người chặt đứt một tay, tổn thất một phần chục nghìn công lực, mà hiểm địa Vạn Quật môn này lại ngăn cách mọi loại sức mạnh, ta xem ngươi làm cách nào để khôi phục. Ngươi đang gia tốc thời gian tử vong của mình đó.
Ếch xanh cười ha ha, bởi vì thấy có người còn thảm hơn cả nó nên cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Chỉ là vừa dứt lời, nó liền phát hiện một sức mạnh khổng lồ truyền đến, cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phàm nhìn sang, đột nhiên cầu xin tha thứ:
- Hảo hán tha mạng.
- Đừng nói nhiều, làm sao luyện cánh tay này thành đan dược?
Lâm Phàm cầm ếch xanh lên và hỏi. Hắn cũng rất hiếu kỳ về con ếch xanh này, không ngờ nó lại có thể biết nhiều kiến thức như vậy, xem ra cần phải tìm hiểu kỹ một chút.
- Nhớ kỹ, cơ hội của ngươi chỉ có một. Nếu như ngươi dám gạt ta, cho dù ngươi là ếch xanh đã sống mấy chục nghìn năm, ta cũng phải nấu ngươi thành canh.
Trong lòng của ếch xanh giận dữ, nhân loại này đến cùng là làm sao vậy? Mình đã biểu hiện ra tài năng cùng kiến thức phong phú như vậy, lẽ ra hắn phải cung kính, lễ đãi mình chứ? Khi đó có lẽ tâm tình của mình vui vẻ thì sẽ cho nhân loại này một chút chỗ tốt.
Nhưng mà bây giờ nhân loại này một mực nắm chặt mình, động một chút lại muốn lột da nấu canh Thật sự là quá thô lỗ.
Mình mặc dù trở thành ếch xanh nhưng cũng vẫn cần thể diện nha.
- Hảo hán, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta, chỉ cần ta luyện chế cánh tay của lão yêu chục nghìn năm này thành đan dược, ngươi sẽ thả ta ra.
Ếch xanh nói. Lần này, nó xem như nhìn lầm nhân loại này, cứ nghĩ tu vi tuy thấp hơn mình thì bản thân có thể tùy ý nắn bóp, thật không ngờ bây giờ lại bị đối phương tùy ý nắn bóp.
Đây quả thực là nhục nhã. Nó đã sống cả chục nghìn năm vậy mà còn mắc sai lầm.
Chỉ là lúc này, ếch xanh đột nhiên trợn mắt lên tựa như là thấy được sự tình cực kỳ đáng sợ. Nhân loại này đột nhiên lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, đồng thời lại cầm Thái Hoàng Kiếm, thậm chí còn có một đống nguyên liệu nấu ăn để ở quanh nữa.
Hắn muốn làm gì?
- Hảo hán, có chuyện gì thì cứ hảo hảo nói, ngươi muốn làm gì?
Ếch xanh gấp gáp hỏi, hành động của Lâm Phàm khiến cho hắn cảm giác có chút không ổn, tựa như là có chuyện kinh khủng sắp xảy ra.
Bàn tay của Lâm Phàm xoa xoa quanh thân thể của ếch xanh rồi hắn bình tĩnh nói:
- Không làm cái gì cả, ta chỉ là đang nhìn xem từ nơi nào hạ đao sẽ không phá hư chất thịt.
- So sánh giữa đồ ăn ngon cùng đan dược, ta nghĩ một hồi vẫn quyết định là lựa chọn đồ ăn ngon.
- Ngươi biết một món ăn gọi là ếch om chuối đậu không? Món này rất ngon đó.
- Hắc hắc!
Tiếng cười âm trầm truyền vào trong tai ếch xanh khiến cho nó có cảm giác mình đang gặp được người khủng bố nhất trên thế gian, sau đó nó cố gắng giãy dụa, oa oa kêu to:
- Hảo hán tha mạng. Ta phục rồi. Ta sẽ luyện. Đừng có giết ta.
- Vậy thì nhanh nhanh chút, còn ì èo cái gì?
Lâm Phàm lắc lắc ếch xanh trong tay, khiến đối phương hoa mắt váng đầu.
Ếch xanh muốn liều mạng với nhân loại này, nhưng mà thực lực không bằng người ta, đến cuối cùng nói không chừng chính bản thân có thể bị chém chết, còn sống mới có hi vọng.
Thê tử chờ ta, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.
Oa oa!
Kêu to một tiếng, quai hàm phình lên, sau đó ếch xanh há miệng ra, một cái đỉnh nhỏ bay ra khỏi miệng nó sau đó dần dần biến lớn.
- Cái đỉnh này của ngươi đúng là không tệ.
Ếch xanh dương dương đắc ý:
- Đây là điều hiển nhiên. Đây là Đan Hỏa Mộc Vương Đỉnh, là bảo bối mà ta phát hiện ở trong một chỗ bí cảnh tại hiểm địa Vạn Quật môn. Có nó trong tay, ta thậm chí có thể luyện chế ra là Thiên giai đan ...
Đột nhiên tựa như là nghĩ đến điều gì, ếch xanh ngậm miệng không nói, nội tâm có chút hoang mang, rối loạn. Nó vội vàng há miệng ra, mấy con rồng màu xanh bay ra, phun lửa đốt nóng dược đỉnh.
- Hảo hán, ngài ném cánh tay này vào bên trong dược đỉnh, ta sẽ luyện chế cho ngươi một viên đan dược Địa giai thượng phẩm.
Ếch xanh hô.
Lâm Phàm không do dự, nhanh chóng ném cánh tay này vào bên trong dược đỉnh. Hắn cực kỳ hứng thú đối với dược đỉnh, lại càng cảm thấy hứng thú đối với ngọn lửa này.
Nhất là trong ngọn lửa này lại tràn ngập khí tức đốt cháy mọi vật, hiển nhiên không phải là bảo bối bình thường.
Ếch xanh này đã sống tại hiểm địa Vạn Quật môn này tới vài chục nghìn năm, khẳng định là có cất giữ mấy món đồ tốt, nhưng thời gian dài như vậy mà tu vi vẫn thấp thế này. Đúng là kém cỏi.
Có lẽ ếch xanh này không có gạt người, huyết mạch ở trong tu luyện đúng là một nhân tố rất trọng yếu.
Mà một con ếch xanh bình thường như nó lại có thể tu luyện tới Địa Cương cảnh tầng bảy, thật đúng là rất dọa người.
Cánh tay của U Minh Hắc Mãng không có cương khí áp chế, không ngừng đánh vào Đan Hỏa Mộc Vương Đỉnh, khiến cho dược đỉnh liên tục chấn động, bỗng nhiên một tiếng gào thét từ trong phong ấn truyền đến.
- Đồ hỗn trướng, các ngươi thật sự là đồ hỗn trướng a.
Lão yêu kia rống giận. Một người một ếch này lại dám luyện chế cánh tay của hắn ở ngay trước mặt hắn, mà hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Phong ấn mặc dù đã suy yếu hơn trước nhưng mà vẫn còn rất mạnh mẽ. Lúc nãy hắn đã phóng yêu khí ra đến mức cực hạn nhưng vẫn không phải là đối thủ của nhân loại này, lại tiếp tục phóng yêu khí ra cũng chỉ cho đối phương chém, cho bản thân suy yếu mà thôi.
- Ha ha, lão yêu, có bản lĩnh ngươi lại đến, đến bao nhiêu ta sẽ thu bấy nhiêu. U Minh Hắc Mãng chính là vật đại bổ, nhất là U Minh Hắc Mãng chục nghìn năm như ngươi, nếu như có thể cho toàn bộ thân thể vào luyện chế, e rằng sẽ luyện ra được đan dược siêu việt Thiên giai đó.
Đùng!
Lâm Phàm vươn tay, vỗ lên đầu ếch xanh một cái, nói:
- Chú ý luyện chế cho ta, nói lời vô dụng làm gì.
Ếch xanh sợ hãi, liên tục gật đầu:
- Hảo hán tha mạng. Ta đã biết, nhưng bây giờ còn thiếu vài cọng linh dược, không biết... Hảo hán, đừng trừng ta, ta có.
Vốn dĩ là nó không muốn lãng phí linh dược của mình, thế nhưng mà vừa nhìn thấy nhân loại này đang trừng mắt, trái tim nhỏ của nó lập tức đập nhanh.
Khủng bố. Thật sự là quá khủng bố.
Mình rốt cuộc là gặp gỡ giặc cướp kiểu gì thế này.
Một lần nữa há miệng, vài cọng linh dược bay ra, trong đó có một gốc linh dược như là một đoạn trúc làm từ băng. Sau khi nó xuất hiện, không khí cũng giống như là bị đông lại.
- Đây là Băng Linh Địa Tinh.
Lâm Phàm cũng không ngờ con ếch xanh này lại giàu có như thế. Xem ra lát nữa, mình nên cẩn thận tâm sự với con ếch xanh này.
Băng Linh Địa Tinh là linh dược sinh trưởng ở trong lòng đất, hấp thu Địa Hàn chi lực trong lòng đất, mười năm sẽ dài ra một đoạn, sau trăm năm sẽ thành thục. Loại linh thảo này chỉ có ở khu vực cực nam, cực bắc của đại lục mà thôi, không ngờ ở bên trong chỗ hiểm địa này lại cũng có linh dược bực này. Đúng là một phát hiện lớn.
Mấy con rồng kia không ngừng phun lửa, dược đỉnh cũng liên tục rung động.
- Đan thành.
Ếch xanh hét lớn một tiếng. Mấy con rồng lửa đột nhiên nổ tung, hình thành một vùng biển lửa, bao vây dược đỉnh lại. Sau đó biển lửa dần dần tiêu tán tựa như là bị dược đỉnh hấp thu vậy.
Một viên đan dược bay ra ngoài.
Lâm Phàm vươn tay cầm lấy, cẩn thận nhìn, viên đan dược này gần như chỉ có một màu đen kịt, phía trên lại có mấy đường vân màu bạc. Lúc chạm vào mấy đường vân kia, hắn còn cảm thấy hơi lạnh.
- Hảo hán, đây chính là đan dược Địa giai thượng phẩm, Linh Mãng Thăng Long Đan. Nếu như có thể luyện hóa toàn bộ thân thể của U Minh Hắc Mãng kia thì mới có thể luyện chế ra Thần đan siêu việt đan dược Thiên giai, một viên có thể nhất phi trùng thiên, hóa thành thiên long trên chín tầng trời.
Ếch xanh tựa như là rất tiếc nuối nói, sau đó nghĩ đến yêu cầu của mình lúc trước:
- Hiện tại đan dược cũng đã luyện thành, hảo hán có thể thả ta đi được chưa?
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Ngươi dám cam đoan là đan dược này không có vấn đề ư?
Ếch xanh hô to:
- Tuyệt đối là không có vấn đề, ta lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt hảo hán.
Thật sự là từ trong đan dược này, Lâm Phàm cũng đã cảm nhận được dược lực bàng bạc, e rằng chỉ cần nuốt viên thuốc này vào là có thể để nội tình của bản thân trở nên sung túc, chỉ cần điểm khổ tu đầy đủ thì đột phá đến Địa Cương cảnh tầng sáu cũng không thành vấn đề.
Mặc dù mình có Bất Tử Chi Thân, có thể không cần quan tâm bất cứ nguy hiểm tiềm ẩn gì, nhưng hắn cũng không muốn con ếch xanh này rời đi. Nếu như lúc mà mình tự sát, ếch xanh này chạy đi mất, vậy thì thật sự là đã bỏ qua một cơ duyên to lớn.
- Tốt, ngươi làm cách nào để cam đoan là không có gạt ta?
Lâm Phàm nhìn về phía ếch xanh.
Ếch xanh vội vàng nói:
- Hảo hán, ta có thể lấy danh nghĩa thê tử của ta ra để thề. Ta tuyệt đối không có lừa gạt ngươi.
- Ha ha, ngươi đối với vợ ngươi thật đúng là rất tốt.
Lâm Phàm cười, hắn cũng không ngờ con ếch xanh này lại còn có cả thê tử.
- Tốt, lấy danh nghĩa thê tử của ngươi để thề đi. Nếu như ngươi dám gạt ta, vậy thì vợ ngươi sẽ chạy theo người khác.
Vừa nghe thấy lời ấy của Lâm Phàm, ếch xanh giãy dụa kêu to:
- Không có khả năng, tình cảm giữa ta cùng thê tử của ta có thể so với kim cương. Năm đó có vô số thiên kiêu truy cầu thê tử của ta, nhưng mà thê tử của ta cũng không có thèm nhìn bọn hắn, một mực chung tình với ta.
- Tốt, nếu như ta lừa gạt ngươi, vậy thì thê tử của ta sẽ chạy theo người khác.
Lời thề đối với Lâm Phàm chính là đánh rắm. Nhưng từ trong ánh mắt của con ếch xanh này, hắn cũng có thể nhìn ra ếch xanh này không có ý hãm hại mình. Không do dự nữa, hắn quay đầu, rời xa khu vực mà yêu khí có khả năng lan tràn, sau đó nhanh chóng nuốt đan dược vào.
Trong nháy mắt!
Dược lực khổng lồ như là hồng thủy bộc phát, triệt để nổ tung ở trong cơ thể của hắn.
- Dược lực thật là mạnh.
Vẫn bị tay trái của Lâm Phàm nắm chặt, ếch xanh oa oa kêu to:
- Hảo hán thả ta ra. Ngươi bóp ta chặt quá.
Lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn đắm chìm ở bên trong việc khống chế dược lực, hai tay đột nhiên phồng lên, từng cái gân mạch màu xanh nổi lên tựa như là sắp nổ tung.