• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 152

Hiện tại Lâm Phàm đang suy nghĩ một việc, đó chính là đám người Nhật Chiếu tông kia tìm thấy bảo bối ở đâu?

Mình tiến vào chỗ hiểm địa Vạn Quật môn này đã lâu, thế nhưng mà lại chưa từng gặp được một cái bảo bối nào. Chẳng lẽ là vận khí của mình kém đến như thế hay sao?

Suy nghĩ này vừa hiện lên ở trong đầu thì trong nháy mắt đã bị Lâm Phàm đánh gãy. Điều đó không có khả năng, mình có Tam Thanh Đại Thần phù hộ, làm sao lại có thể xuất hiện tình huống vận khí không tốt được?

Nhưng trước mặc kệ đi, bảo bối tuy tốt nhưng mà cũng không có trọng yếu như điểm tích lũy. Mình nhất định phải nhanh chóng kiếm điểm tích lũy, chỉ cần có điểm tích lũy, những thứ khác còn chạy được hay sao?

Chỉ là cũng không phải tất cả yêu thú ở trong Vạn Quật môn này đều có tu vi Địa Cương cảnh trở lên, vẫn còn có rất nhiều yêu thú chỉ là Tôi Thể cảnh, thật sự làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Xem ra hắn còn cần tiếp tục đi vào chỗ sâu hơn, chỉ có đến càng gần khu vực hạch tâm mới có thể gặp được yêu thú càng cường đại.

Lấy thực lực hiện giờ của mình, yêu thú Địa Cương cảnh tầng năm, tầng sáu chả là cái đinh gỉ gì cả, một quyền là có thể đánh nổ. Về phần yêu thú Địa Cương cảnh tầng bảy thì còn cần mài một lúc, nhưng cũng không phải là đối thủ không thể chiến thắng.

Rống!

- Đây là tiếng gầm gừ của yêu thú.

Lâm Phàm cẩn thận lắng nghe. Từ bên trong tiếng gầm thét này, hắn có thể cảm thấy đây là một con yêu thú cường đại.

Hiện tại thứ mà hắn muốn gặp được nhất chính là yêu thú cường đại, nếu như là hai đàn yêu thú cường đại đang đánh nhau, vậy thì đúng là chuyện cầu cũng không được.

Thân hình trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang bay theo phương hướng tiếng gầm vừa vang lên.

Lúc này, ở chỗ kia, có mấy bóng người đang dây dưa cùng một con yêu thú. Kiếm quang, đao quang, quyền cương bay lượn đan xen, đánh về phía yêu thú, uy lực khiến cho không khí ở chung quanh cũng hơi chấn động.

Trong nhóm người kia có một tên nam tử, người mặc trường bào màu lam, tướng mạo hung ác, lúc này trên tay của hắn đang cầm một cái đỉnh lớn. Cương khí mênh mông bộc phát ra. Cái đỉnh lớn tựa như là nặng ngàn cân, không ngừng đập vào con yêu thú kia. Mà thân thể của yêu thú kia cũng quá khổng lồ, dài trọn vẹn mấy chục trượng, thú trảo vươn ra va chạm kịch liệt cùng cái đỉnh lớn, lực phản chấn đánh bay mấy tảng đá ở xung quanh, thậm chí một số tảng đá ở gần còn bị đánh thành bột phấn bay đầy trời.

Mà ba người còn lại là hai nam một nữ cũng đều mặc trường bào màu lam. Đối mặt với con yêu thú to lớn ở trước mắt, bọn họ cũng đang thi triển thủ đoạn của riêng mình.

- Đây là người của Hải Thần tông.

Núp ở phía sau một tảng đá, Lâm Phàm chăm chú nhìn tình huống ở trước mắt.

Hải Thần tông ở lân cận Viêm Hoa tông, lại cách xa Nhật Chiếu tông. Năm đó khi Viêm Hoa tông do Viêm Hoa Đại Đế vừa thành lập, ở trên lãnh địa của Hải Thần tông đã xảy ra một cuộc thảm sát. Người của Hải Thần tông đã giết chết tất cả con dân của Viêm Hoa tông sinh hoạt ở trên lãnh địa của mình.

Khi đó máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, thậm chí đệ tử của Hải Thần tông còn thực hiện vô số hành vi man rợ, ví dụ như tu luyện công pháp thải âm bổ dương hành hạ vô số nữ đệ tử của Viêm Hoa tông.

Còn đối với nam đệ tử củaViêm Hoa tông, hành vi của bọn họ càng thêm tàn nhẫn, hành hạ, tra tấn đến chết, sau đó rút hồn luyện phách, tu luyện tà công.

Lúc đó phần lớn tà công đều là do cao tầng của Hải Thần tông phát tán ra rồi lưu truyền đến tay của đệ tử bình thường .

Cũng bởi vì chuyện này, thực lực tổng hợp của Hải Thần tông đã tăng lên một cấp bậc nhỏ. Về sau Viêm Hoa Đại Đế dẫn toàn tông xuất chinh, lấy sức mạnh một người, suýt chút nữa là hủy diệt luôn Hải Thần tông rồi. Nếu như không phải có những tông môn khác cưỡng ép can thiệp thì hơn một trăm năm trước, Hải Thần tông đã diệt vong rồi.

Về sau mặc dù thu hồi phần lớn tà công, nhưng mà vẫn còn có một bộ phận lưu truyền ở bên ngoài. Có thể nói tà công thịnh hành, công lao của Hải Thần tông không thể bỏ qua.

- Ta mặc dù không phải là dân bản xứ của Viêm Hoa tông, nhưng nếu là đệ tử của Viêm Hoa tông, như vậy ta cũng sẽ không bỏ qua. Thù này, oán này chỉ có diệt tông mới có thể tiêu vong.

Tâm niệm vừa động, vô số kế hoạch để giết chết đối phương xuất hiện ở trong đầu của Lâm Phàm. Thực lực của bốn gia hỏa này cũng không yếu, nhất là tên nam tử khiêng đại đỉnh kia chỉ sợ là Địa Cương cảnh tầng tám, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên mà Lâm Phàm nhìn thấy bảo bối có thể bộc phát ra uy thế như thế kia.

Trên chiếc đỉnh lớn kia có một bộ đồ án Thủy Thần Ngự Sơn Hà rất sống động, chỉ cần nhìn chăm chú một chút thì có cảm giác như là thân thể của mình đang ở trong nước sông dậy sóng.

Lúc này, ánh mắt của Lâm Phàm lại nhìn đến một bệ đá lớn phía sau lưng yêu thú kia, trên đó lại có một tấm phù lục đang trôi nổi.

- Là mảnh chìa khoá của Vạn Quật môn.

Không ngờ lại có thể nhìn thấy phù lục này, bốn người này có thể tiến vào hiểm địa khẳng định ở trên người cũng có một tấm phù lục nữa, cộng thêm một tấm ở chỗ mình, vậy là mình đã thấy được ba tấm.

Trầm tư một lát, quyết định trước tiên cứ lấy phù lục tới tay đã. Hiện tại toàn bộ lực chú ý của yêu thú đều đang dồn vào bốn người kia, mình có thể thừa cơ hội này lặng lẽ trộm lấy tấm phù lục kia rồi rời đi, chờ thời cơ chín muồi, lại giết chết bốn người kia nữa.

Đúng lúc này, tình cảnh lại phát sinh biến hóa.

Nam tử khiêng đỉnh kia chợt quát một tiếng, phun một búng tinh huyết lên phía trên đại đỉnh, rồi thét lên:

- Thiên Hà Vương Đỉnh, Hải Khiếu Diệt Linh.

Được tinh huyết của nam tử kia gia trì, Thiên Vương Hà Đỉnh nhanh chóng xoay tròn, nổi bồng bềnh giữa không trung, miệng đỉnh hơi nghiêng, dòng nước cuồn cuộn ở bên trong nhanh chóng lao ra, uy lực vô song.

Trong dòng nước này, mỗi một giọt nước sông đều ẩn chứa sức mạnh tương đương với sức mạnh của một tên võ giả Tôi Thể cảnh tầng chín. Cả triệu giọt nước ngưng tụ cùng một chỗ đánh thẳng đến chỗ con yêu thú kia.

- An sư muội nhanh chóng đi cướp lấy phù lục kia.

Nam tử gầm thét lên.

- Vâng, sư huynh.

Thân hình của An Phù Mị khẽ động, chân đạp mạnh xuống đất rồi hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng tới chỗ bệ đá phía sau lưng con yêu thú này.

Ở bên ngoài vực sâu Vạn Quật, bọn hắn may mắn thu hoạch được phù lục của Vạn Quật môn mới tiến vào chỗ hiểm địa này. Còn không có xâm nhập bao xa thì bọn họ đã phát hiện con yêu thú này, đồng thời cũng phát hiện tấm phù lục kia. Mặc dù không biết phù lục này ngoại trừ tác dụng ra vào Vạn Quật môn còn có ích lợi gì nữa không, nhưng mà chỉ riêng một tác dụng kia cũng đủ cho bọn họ quyết tâm phải lấy được tấm phù lục này.

Lâm Phàm thấy cảnh này, cũng không do dự nữa, thân hình hóa thành một đạo lưu quang lao tới, hiện tại đã không sợ bại lộ tung tích, nhất là nhìn thấy nữ tử kia cũng đang lao tới, đây chính là thời khắc tốt nhất.

Yêu thú kia còn đang gắng gượng chống đỡ áp lực từ dòng nước, thân thể không ngừng khom xuống, phát hiện có người dám thừa dịp đi đoạt phù lục thì dữ tợn gào thét, muốn đẩy chiếc đỉnh lớn này ra.

Nhưng mà Thiên Hà Vương Đỉnh này được nam tử này toàn lực thôi động đã bạo phát ra sức mạnh lớn nhất, nước sông nhỏ xuống trên người tựa như là bị người đập từng gậy từng gậy vậy.

- Hừ, súc sinh, chiêu này của ta không phải là thứ như ngươi có thể phá giải, đây chính là tinh hoa từ nước của ba sông năm biển đó, mỗi một giọt nước sông đều ẩn chứa sức mạnh của một võ giả Tôi Thể cảnh tầng chín.

Đột nhiên!

Phương xa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nam tử kia nhìn qua, lập tức giận muốn rách cả mí mắt, gào lên:

- Sư muội...

Lâm Phàm trong nháy mắt xuất hiện ở trước bệ đá, vươn tay bắt lấy tấm phù lục kia, mà An Phù Mị cũng đã đi đến đây, vừa định cầm lấy phù lục lại phát hiện có người đã cướp đoạt trước.

Còn không có kịp phản ứng thì nam tử đến cướp đoạt phù lục kia đã ra tay trước, một quyền đánh về phía bộ ngực của nàng.

- Lão tử đánh nổ ngực của ngươi.

Vừa dứt lời, An Phù Mị cũng cảm giác được một nửa lồng ngực của nàng giống như là bị đánh lùi vào trong cơ thể, trong nháy mắt cả người bị đánh bay về phía sau.

Thân là nữ tử, thứ xinh đẹp nhất lại bị người đánh nổ một bên, làm sao có thể nhịn? Nhưng mà cảm giác đau đớn kia lại khiến nàng suýt chút nữa là ngạt thở chết rồi.

Lâm Phàm sau khi đắc thủ, đâu còn muốn lưu lại, nhưng lại nghĩ đến một việc.

- Yêu thú huynh há mồm.

Con yêu thú kia đang bị áp chế nhưng nhìn thấy phù lục bị đoạt, lập tức há miệng gào thét với Lâm Phàm. Chỉ là đột nhiên, một viên đan dược từ trong tay nhân loại kia rơi thẳng vào trong miệng nó rồi lập tức bị nó nuốt vào trong bụng.

Lâm Phàm thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh:

- Viên đan dược Huyền giai thượng phẩm, Nhiên Huyết Bạo Khí Đan này liền đưa cho ngươi phục dụng, cứ thoải mái nghiền ép mấy tên này đi.

Long ảnh tùy hành, trong nháy mắt hắn đã biến mất.

Rống!

Con yêu thú kia lập tức cảm giác được có dược lực khổng lồ bạo phát ra trong cơ thể, khí huyết sôi trào tựa như là có sức mạnh cường đại chưa từng có đang bùng nổ trong cơ thể của nó.

Hai mắt biến thành màu đỏ hồng, mỗi một lần hít thở đều có sương mù màu trắng tuôn ra từ bên trong lỗ mũi.

Thân thể vốn bị dòng nước cuồn cuộn không dứt kia đè xuống đột nhiên thẳng lên. Nó gào thét một tiếng, vươn trảo đánh lên trên Thiên Hà Vương Đỉnh kia.

Hà Đồ tức giận gào thét, hai mắt đỏ như máu:

- Đáng giận! Đáng giận.

Hắn không ngờ phù lục không những bị người đoạt đi mà người kia lại còn trợ giúp con yêu thú này, làm cho yêu thú thiêu đốt tiềm lực bộc phát ra sức mạnh khủng bố.

- Chó chết. Ta muốn nghiền ngươi thành tro.
Chương 153

Lâm Phàm đang chạy trốn nhưng mà khi nghe thấy tiếng gào thét kia của đối phương lại dừng bước.

Gia hỏa này vừa mới nhắc nhở mình, mặc dù mình đã cho yêu thú này ăn Nhiên Huyết Bạo Khí Đan, nhưng mà thực lực của con yêu thú này quá mạnh còn viên đan dược kia có phẩm giai quá thấp, căn bản là không thiêu đốt được bao nhiêu tiềm lực.

Nhìn qua là đã biết bốn gia hỏa này có địa vị không tầm thường, cho nên khẳng định có rất nhiều thủ đoạn, muốn giết chết con yêu thú này tuyệt đối không có vấn đề.

Mình cứ rời đi như vậy, muốn gặp lại bọn hắn cũng không quá dễ dàng mà ở trên người của bọn hắn khẳng định còn có một tấm phù lục.

Không được. Mình không thể đi, nhất định phải lưu lại, gia nhập hỗn chiến, mượn nhờ con yêu thú kia giết cả bốn người này.

Hơn nữa Thiên Hà Vương Đỉnh kia cũng không tệ lắm, về sau muốn tắm rửa gì đó, cũng có chỗ thuận tiện.

Cuồng Thân!

Bạo Huyết!

Thất Thần Thiên Pháp!

Giờ khắc này, Lâm Phàm bật hết hỏa lực, thân thể tăng vọt, khí huyết sôi trào, gào thét một tiếng, sức mạnh khổng lồ đột nhiên bộc phát ra, thân hình lướt đi trên không trung, lao về phía trận chiến.

- Hà sư huynh, làm sao bây giờ?

Một người ôm An sư muội nói. Bộ dáng bây giờ An sư muội khiến bọn hắn kinh hãi, một nửa lồng ngực bị đánh xuyên, máu tươi chảy ròng ròng. Nếu không phải là có bọn hắn dùng cương khí bảo vệ, chỉ sợ nàng đã sớm tử vong.

Dù sao An sư muội còn không có cô đọng Địa Cương chi thể, thân thể vẫn rất yếu đuối.

Chỉ là nam tử thần bí kia để bọn hắn rất phẫn nộ, lại thừa dịp bọn họ chiến đấu cùng yêu thú, cướp đoạt phù lục thuộc về bọn hắn, hơn nữa còn đánh trọng thương An sư muội. Không thể tha thứ. Thật sự là không thể tha thứ.

Tuy rằng Hà Đồ phẫn nộ, nhưng mà vẫn giữ được sự bình tĩnh:

- Không có việc gì. Đan dược kia có phẩm giai quá thấp, căn bản là không cho con yêu thú này bộc phát được lâu. Vốn dĩ ta cũng không muốn tiêu hao quá nhiều cương khí, nhưng mà hiện tại xem ra không muốn cũng không được.

Vừa nói xong, hai tay của Hà Đồ hợp lại ở trước ngực, cương khí mênh mông ngưng tụ giữa hai lòng bàn tay, sau đó hắn đẩy hai tay ra phía trước, rót cỗ cương khí này vào bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh.

Thiên Hà Vương Đỉnh được cương khí gia trì, đột nhiên trở nên to lớn hơn, nước sông lao ra càng thêm mạnh mẽ.

- Súc sinh, uy năng của Thiên Hà Vương Đỉnh mạnh mẽ bực nào, ngươi làm sao có thể ngăn cản được? Chết đi cho ta.

Yêu thú kia lập tức cảm giác áp lực gia tăng mãnh liệt, gân mạch bên trên hai cánh tay thô kệch nổi lên giống như là sắp nổ rồi. Nó tức giận gào thét, muốn gắng gượng chống cự. Thế nhưng mà giờ phút này, hai cánh tay đều khó mà nhấc lên, thân hình lại hơi khom xuống.

- Yêu thú huynh, ta đến gíup ngươi.

Lúc này, một cái Lang Nha bổng mang theo uy thế vô tận đột nhiên xuất hiện, đánh lên trên Thiên Hà Vương Đỉnh.

Ầm!

Thiên Hà Vương Đỉnh chấn động, yêu thú kia bắt lấy cơ hội này, rống giận gào thét, một quyền đánh lên trên chiếc đỉnh lớn vừa một mực áp chế nó.

Sắc mặt của Hà Đồ biến đổi, nhanh chóng thu hồi Thiên Hà Vương Đỉnh về bên người, khi nhìn thấy người kia, cũng vô cùng âm trầm, miệng quát lớn:

- Đồ hỗn trướng, không nghĩ tới ngươi còn dám trở về. Chết đi cho ta.

Hắn không ngờ tên gia hỏa vừa mới tranh đoạt phù lục kia lại còn dám trở về nên không đề phòng. Lúc này, hắn vỗ lên trên Thiên Hà Vương Đỉnh, hai con thủy long bay ra từ trong miệng đỉnh, đánh về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm rõ ràng cảm giác được bên trong thủy long này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ kinh khủng. Địa Cương cảnh tầng tám đúng là rất mạnh mẽ.

Bất quá cho dù là như vậy cũng không thể khiến hắn sợ hãi. Lúc vừa mới chuẩn bị thi triển Kinh Long Đại Thủ Ấn liều mạng cùng đối phương, yêu thú vừa mới thoát khốn kia đột nhiên đấm ra một quyền về phía mình.

- Ngươi… Con mẹ nó, súc sinh, ta giúp ngươi, ngươi cũng đánh ta. Đúng là không có thuốc chữa.

Lâm Phàm nhanh chóng tránh né, đàm luận tình cảm cùng yêu thú hoàn toàn chính là nằm mơ. Sau đó thân hình lóe lên, nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng yêu thú mà hai con thủy long kia cũng theo đó đánh tới yêu thú này.

Yêu thú nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay vung vẩy, lập tức đập nát hai con thủy long, đôi mắt màu đỏ hồng nhìn thẳng vào Hà Đồ rồi không quan tâm Lâm Phàm nữa mà đánh về phía kẻ vừa trấn áp nó.

- Hắc hắc, hỗn chiến đúng là thứ mà ta thích nhất.

Lâm Phàm lấy cái chảo ra, sau đó hít sâu một hơi, lao thẳng đến chỗ hai người còn lại của Hải Thần tông.

Ở chỗ này, ngoại trừ nuốt đan dược thì đừng nghĩ đến chuyện khôi phục cương khí.

Mà mình bây giờ lại là ở thời kì đỉnh phong, mấy người của Hải Thần tông cùng yêu thú này đã chiến đấu lâu như vậy, chỉ sợ cũng đã tổn hao không ít.

Cơ hội tới, liền nhìn xem mình có thể nắm chắc hay không mà thôi.

- Ngươi đã cướp đoạt đồ vật của chúng ta lại còn đả thương An sư muội, vậy mà giờ còn dám đến sao?

Hai người khác trợn mắt nhìn, cương khí bàng bạc trong nháy mắt bạo phát ra.

- Dựa vào cái gì mà ta không dám tới, ta không chỉ có đả thương nàng, còn muốn giết chết tất cả bốn người các ngươi.

Trong chốc lát, ba người đã lao vào hỗn chiến với nhau. Lâm Phàm dù đối mặt với sự vây công của hai người cũng không có vẻ là yếu thế, Lang Nha bổng cùng cái chảo trong tay càng điên cuồng oanh kích, uy thế bạo phát ra khiến cho hai người kia cũng khó mà chống đỡ.

- Sức mạnh thật cường hãn, kình đạo quá lớn.

Hai người đã giao thủ cùng Lâm Phàm hơn mười chiêu, chỉ cảm thấy khí tức của đối phương vô cùng cương mãnh, càng đánh càng mạnh.

- Các vị sư đệ mau tránh ra, để ta xử lý tên này.

Đúng lúc này, Hà Đồ gầm thét một tiếng, giơ Thiên Hà Vương Đỉnh lên cao rồi nhanh chóng đập xuống Lâm Phàm. Thiên Hà Vương Đỉnh phá vỡ không gian đánh đến, uy lực cực kỳ khủng bố.

Lâm Phàm không do dự, thu hồi cái chảo, thi triển Kinh Long Đại Thủ Ấn. Chưởng ấn va chạm cùng Thiên Hà Vương Đỉnh, tiếng nổ vang lên chói tai.

Lực trùng kích cường đại bạo phát ra. Mấy tảng đá ở xung quanh trong nháy mắt vỡ nát, hiển nhiên là cũng chịu không nổi sức mạnh cuồng bạo này.

Mà đây cũng là lần đầu tiên mà Lâm Phàm chiến đấu cùng với cường giả Địa Cương cảnh tầng tám. Lúc đánh tới Thiên Hà Vương Đỉnh này, hắn cũng cảm giác được cái đỉnh này bộc phát ra sức mạnh không giống như là hắn đã tưởng tượng, mà là càng cường đại hơn.

Thân thể trong nháy mắt lui nhanh, cương khí đã đạt tới cảnh giới cương nhu cùng tồn tại trong cơ thể cũng bắt đầu chấn động.

- Bảo bối thật mạnh mẽ vậy mà có thể chấn thương ta.

Lâm Phàm duỗi ngón tay lau máu tươi chảy ra bên khóe miệng. Tên Hà Đồ kia vì giúp các sư đệ mà đánh hắn một đòn, nhưng trong nháy mắt lại bị yêu thú cuốn lấy.

- Sư huynh của các ngươi rất tốt, thế nhưng mà hắn đích thực đã chọc giận ta rồi. Mà lửa giận này chỉ có thể để hai người các ngươi tiếp nhận.

- Cảnh giới của ta đã đột phá, ta có cảm giác mình hoàn toàn có thể thi triển Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai rồi.

Ngay khi Lâm Phàm lầm bầm lầu bầu, hai người kia còn đang cảnh giác nhìn Lâm Phàm, không ngờ một chiêu cường đại như thế của sư huynh cũng không thể đè chết đối phương mà chỉ làm cho đối phương bị thương nhẹ.

Bất quá đối với bọn hắn, đối phương thụ thương chính là chuyện tốt, sau đó cả hai liếc mắt nhìn nhau.

Leng keng.

Trường đao trong tay hai người đụng vào nhau tựa như là muốn thi triển một loại đao pháp cường đại nào đó, lấy chỗ trường đao của hai người giao nhau làm trung tâm, một khí tức cường hãn bạo phát ra.

Lâm Phàm cảm thụ được khí tức này nhưng nội tâm vẫn bình tĩnh, hai tay rủ xuống, cái chảo cùng Lang Nha bổng trong tay tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn nhẹ nhàng nói:

- Hóa Thần Kiếm Trận.

Tam Hoàng Kiếm cảm ứng được, không ngừng run rẩy, trong nháy mắt đã bay ra từ trong nhẫn trữ vật rồi không ngừng phân liệt. Kiếm ý kinh thiên bộc phát ra, từng chuôi kiếm khí tựa như là bị người khống chế, trôi nổi ở sau lưng Lâm Phàm.

- Giết!

Tinh quang trong mắt Lâm Phàm lóe lên. Thân hình hóa thành một đạo lưu quang đánh tới chỗ hai người kia, mà vô số kiếm khí ở sau lưng hắn tựa như là nhận lấy khống chế cũng đi theo, xuất phát sau mà tới trước, trong nháy mắt, đã đến trước mặt hai người.

- Chảo Bổng Kiếm Hợp Bích, các ngươi có mấy cái tay để đánh với ta.

Ầm ầm!

Hà Đồ đang dây dưa cùng yêu thú, cảm nhận được uy thế kia, hơi sững sờ. Phía bên kia, vô số kiếm khí đã tạo thành một quả cầu bằng kiếm. Quả cầu này nhanh chóng xoay tròn, mà thể tích của có cũng càng ngày càng nhỏ, không ngừng co vào bên trong.

- Sư đệ...

Hà Đồ gào thét một tiếng. Hắn cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Lúc này, quả cầu kiếm kia dường như đã áp súc tới trình độ nhất định, đột nhiên nổ tung, mà tình huống bên trong lại khiến cho Hà Đồ tức giận đến thổ huyết.

Ở trong đó, giờ phút này, hai vị sư đệ của hắn đã bị vô số kiếm ý xuyên tim, trên người cắm đầy kiếm khí, không có một chỗ nào là còn nguyên vẹn.

Đồng thời, một bóng người đi ra từ khe hở giữa hai người.

- Thế nào? Một chiêu này của ta cũng khá hay chứ.

Lâm Phàm nhấc tay, Tam Hoàng Kiếm trở lại trong nhẫn trữ vật, vô số kiếm khí cắm ở trên thân thể của hai người tựa như là hư vô lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Phù phù!

Hai người kia không còn sức mạnh chống đỡ, đầu gối cong xuống, quỳ dưới đất, đầu vô lực rủ xuống, máu tươi cuồn cuộn chảy ra từ bên trong những lỗ kiếm lít nha lít nhít kia, thậm chí thông qua một vài lỗ kiếm còn có thể nhìn thấy mặt đất ở dưới thi thể của hai người.

- Ồ!

Lúc này, Lâm Phàm cúi đầu, nhìn thấy trên người mình cũng có một cái lỗ kiếm, máu tươi ồ ồ chảy ra ngoài, không khỏi tiếc nuối nói:

- Không có ý tứ, lần đầu tiên ta thi triển kiếm chiêu hoa lệ như thế, cho nên tự đâm bị thương.

- Bất quá cũng không cần sợ hãi, chỉ còn lại một mình ngươi thôi. Ta rất coi trọng cái đỉnh kia của ngươi.

Lúc mà Hà Đồ còn không có kịp phản ứng, Lâm Phàm lại biến mất.

Mà yêu thú kia cũng gào thét một tiếng, một quyền từ trên trời giáng xuống đầu của hắn.

Hai mặt thụ địch, áp lực gia tăng mãnh liệt.
Chương 154

- Thiên Hà Vương Đỉnh, Thủy Thần Hộ Thể.

Hà Đồ gào thét một tiếng. Thiên Hà Vương Đỉnh cảm ứng được sự triệu hoán của hắn, lập tức bay trở lại rồi xoay tròn ở trên đỉnh đầu của Hà Đồ. Một màn nước nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân thể hắn.

Oanh!

Một quyền của con yêu thú kia đánh vào phía trên màn nước, uy lực cực lớn khiến cho màn nước nổi lên gợn sóng. Lâm Phàm cũng không bỏ qua cơ hội, Lang Nha bổng quét ngang, lập tức đánh vỡ màn nước kia.

Phốc!

Hà Đồ gặp trọng kích, khí tức trong cơ thể trở nên hỗn loạn, phun ra một búng máu tươi, thân thể bay về phương xa, thế nhưng mà vẫn không quên được bảo bối của hắn.

- Đỉnh tới.

- Đỉnh không muốn đi.

Bàn tay khổng lồ của Lâm Phàm lập tức bắt lấy Thiên Hà Vương Đỉnh này. Nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được Thiên Hà Vương Đỉnh này đang không ngừng giãy dụa, tựa như là phải bay đến bên người Hà Đồ. Lâm Phàm cũng không thèm nói hai lời, hai tay mở ra, nhanh chóng ôm Thiên Hà Vương Đỉnh vào trong ngực.

Hà Đồ nhìn thấy cảnh tượng đó, tức đến rách cả mí mắt, liều mạng thúc giục bí pháp để Thiên Hà Vương Đỉnh trở về, nhưng lại phát hiện Thiên Hà Vương Đỉnh đã bị một sức mạnh khổng lồ giữ lại.

- Đây là của ta.

Sắc mặt của Lâm Phàm đỏ bừng, gân xanh trên cánh tay nổi lên, ôm chặt lấy Thiên Hà Vương Đỉnh. Thật vất vả mới có thể nhìn thấy một cái bảo bối vừa ý, sao có thể bỏ qua?

Hơn nữa về sau mình có thể tắm rửa bằng nước nóng hay không, cũng phải dựa vào cơ hội lần này.

Thiên Hà Vương Đỉnh tựa như là cảm giác được kết quả bi thảm nếu rơi vào trong tay của Lâm Phàm nên không ngừng giãy dụa.

- Súc sinh, ngươi…. Tên súc sinh này.

Hà Đồ tức giận gào thét. Hắn nhất định phải thu hồi Thiên Hà Vương Đỉnh bởi vì tất cả gia sản của hắn đều ở bên trong.

Bảo bối này là tất cả của hắn, là thứ mà hắn phải bỏ ra cái giá cực lớn mới có được, bên trong có một không gian nhỏ, bình thường đều bị hắn sử dụng như là nhẫn trữ vật.

Bây giờ đối phương muốn giữ Thiên Hà Vương Đỉnh lại. Làm sao hắn có thể cho phép điều đó xảy ra?

- Đỉnh tới.

Hà Đồ lại một lần nữa tức giận gầm thét, thúc giục bí pháp muốn Thiên Hà Vương Đỉnh trở lại bên cạnh mình.

- Con mẹ nó.

Lâm Phàm há miệng, cắn vào Thiên Hà Vương Đỉnh, hai mắt trợn to:

- Ngươi muốn triệu hoán cái đỉnh này trở về, vậy thì cứ mang theo cả ta về cùng đi.

Lúc này, khiến cho Lâm Phàm cảm động chính là con yêu thú kia lại không có đánh về phía mình mà nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía Hà Đồ.

Chỉ sợ là do lúc trước nó bị Hà Đồ áp chế đủ thảm nên bây giờ muốn trả thù.

Không có Thiên Hà Vương Đỉnh trợ giúp, Hà Đồ mặc dù là võ giả Địa Cương cảnh tầng tám nhưng cũng không phải đối thủ của con yêu thú này.

Oanh!

Yêu thú đấm ra một quyền. Hà Đồ vận chuyển cương khí muốn ngăn cản nhưng bởi vì hắn còn đang cố gắng triệu hoán Thiên Hà Vương Đỉnh khiến cho cương khí không đủ cho nên bị yêu thú đánh bay đi, trên không trung còn phun ra một búng máu tươi.

Cương khí ở trong cơ thể đã không còn nhiều mà đan dược để khôi phục cương khí lại còn ở trong Thiên Hà Vương Đỉnh.

Lúc này, Hà Đồ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, muốn lao lên giết cả con yêu thú kia lẫn Lâm Phàm. Nhưng mà hiện tại, nhất định phải giữ được tính mạng của mình, không có mạng sống thì không còn gì cả.

- Ngươi nhớ kỹ cho ta. Ta nhất định sẽ giết ngươi.

Hà Đồ nhìn thấy yêu thú đang tiếp tục đánh tới, cũng không dám lưu lại, nhanh chóng bay về phương xa.

Nhưng để Hà Đồ hoảng sợ chính là con yêu thú này tựa như là quyết tâm phải giết hắn cho nên một mực đuổi theo hắn.

- Súc sinh, ngươi … con súc sinh này.

Nghĩ đến Thiên Hà Vương Đỉnh còn ở chỗ Lâm Phàm mà con yêu thú này lại một mực truy sát mình, căn bản không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào để hồi sức, chỉ có thể chạy trốn đến chỗ Vạn Quật môn.

Trong lòng của Hà Đồ cực kỳ khó chịu. Bọn hắn lấy được tấm phù lục kia, nguyên bản là muốn đại triển thân thủ, thu hoạch tài nguyên ở bên trong hiểm địa này. Nhưng mà bây giờ đừng nói là tài nguyên, ngay cả bảo bối của mình cũng đều mất đi rồi, sau khi trở lại tông môn không biết nên làm cái gì.

Nguyên bản mượn nhờ sức mạnh của Thiên Hà Vương Đỉnh, ở trong tông môn, mình cũng là tiểu cao thủ có danh có tiếng, cho dù đồng môn cùng giai cũng không phải là đối thủ của mình, một mực bị mình giẫm dưới chân. Bây giờ nếu như mình trở lại tông môn chỉ sợ cũng sẽ vô cùng thê thảm.

Lúc này, Vạn Quật môn đã xuất hiện ở phía trước, hắn cũng không muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà con yêu thú dữ tợn kia còn đang đuổi giết ở đằng sau lưng. Cuối cùng vì tính mệnh, hắn đành phải đi vào bên trong Vạn Quật môn.

Yêu thú dừng bước, đứng ở trước Vạn Quật môn, gầm thét một tiếng rồi quay đầu đi trở về.

Khi Lâm Phàm có cảm giác hàm răng của mình sắp vỡ nát rồi thì Thiên Hà Vương Đỉnh kia đột nhiên ngừng giãy dụa.

- Đỉnh, chủ nhân hiện tại của ngươi thật sự là quá yếu, ngay cả ngươi cũng không bảo hộ được, chỉ có đi theo ta mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Lâm Phàm tự nhủ, mặc dù không có giết chết Hà Đồ, nhưng mà so sánh tên kia cùng với Thiên Hà Vương Đỉnh, vẫn là cái đỉnh này trọng yếu hơn.

Sau đó Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh một chút, lại nhìn vết thương ở trên người mình, sau đó vác Thiên Hà Vương Đỉnh trên vai, chạy về phương xa.

Trong chốc lát, hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại mấy cái hố sâu đại biểu cho việc nơi này đã diễn ra một trận chiến khốc liệt.

Chỉ là không lâu lắm, Lâm Phàm lại khiêng đại đỉnh trở về, hắn quên mất một chuyện quan trọng. Đó chính là hắn còn không có thanh lý hiện trường.

Đi đến chỗ hai gia hỏa bị vô số kiếm ý đâm thủng kia tìm kiếm một chút, hắn nhanh chóng tìm được hai cái nhẫn trữ vật, lúc chuẩn bị rời đi lại nhớ đến nữ tử bị một quyền của mình đánh xuyên qua lồng ngực kia.

Ánh mắt quét qua một vòng.

Phát hiện nữ tử kia đang cố gắng bò đi về phương xa tựa như là nàng cũng biết các sư huynh của mình đều đã chết. Nếu mình còn tiếp tục lưu lại nơi này, cuối cùng chỉ có một con đường chết.

An Phù Mị không ngừng bò về phía trước, chỗ lồng ngực bị đánh xuyên vẫn đang không ngừng chảy máu khiến chỗ nàng bò qua hình thành một con đường máu màu đỏ tươi.

- Uy.

Lúc này, bên tai vang lên một tiếng nói xa lạ, đại não của An Phù Mị đột nhiên trở nên trống rỗng, nguyên bản nàng nhìn thấy gia hoả kia đã vác Thiên Hà Vương Đỉnh của Hà sư huynh rời khỏi nơi này, cho là mình có thể sống sót. Thật không ngờ gia hỏa này lại còn quay trở về.

- Xin ngươi buông tha cho ta đi. Ta là nữ nhân, hơn nữa hiện giờ ta đã không còn năng lực để phản kháng. Xin ngươi cho ta ở trong này tự sinh tự diệt đi.

An Phù Mị khóc lóc, cầu xin. Nàng đã sợ hãi. Dưới cái nhìn của nàng, kẻ trước mắt này không phải là người.

Thật quá mạnh.

Thậm chí ngay cả các sư huynh của nàng đều không thể giết chết hắn.

Mà hiện tại, nàng chỉ có thể cầu xin đối phương buông tha nàng, cho nàng tự sinh tự diệt. Dù sao nơi này là Vạn Quật môn, bất kỳ khả năng gì đều sẽ có thể xảy ra, miễn là còn sống thì sẽ có cơ hội.

- Kỳ thật dáng dấp của ngươi rất đẹp.

Lâm Phàm nhìn An Phù Mị một hồi, sau đó nói ra.

An Phù Mị sững sờ tựa như là không hiểu tại sao đối phương lại nói thế, sau đó đột nhiên phản ứng lại, cảm giác cơ hội cho mình sống sót đã tới.

- Đúng, đúng, ta kỳ thật chỉ là bị thương nặng. Nếu như ngươi cứu ta, ta nguyện ý phục thị ngươi. Thật ra, ta vẫn còn trong trắng, hơn nữa phụ thân của ta còn là trưởng lão của Hải Thần tông.

Lâm Phàm ngồi xổm xuống, tựa như là đang trầm tư suy nghĩ, sau đó hỏi:

- Kỳ thật ta là đệ tử của Nhật Chiếu tông, ngươi đối đãi người của Viêm Hoa tông như thế nào?

Trên khuôn mặt mỹ lệ của An Phù Mị vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, giờ phút này vội vàng nói:

- Người của Viêm Hoa tông chính là heo, chính là sâu kiến. Hơn một trăm năm trước, Hải Thần tông chúng ta đã tiến hành thanh lý đối với ngươi của Viêm Hoa tông trên lãnh địa của mình, nữ thì hành hạ đến chết, nam thì cắt thân thể thành năm, bảy phần, sau đó rút hồn luyện phách.

- A. Thật sao?

Lâm Phàm mặt không chút thay đổi, sau đó đứng dậy, vươn tay ra rồi lẳng lặng nhìn An Phù Mị.

- Tạ ơn.

An Phù Mị nhìn thấy cánh tay của Lâm Phàm vươn ra, rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cũng gian nan giơ tay lên, muốn đối phương đỡ mình đứng lên.

Chỉ là tình huống có chút không đúng.

- Ngươi muốn làm gì?

An Phù Mị hoảng sợ nói.

Lâm Phàm nắm lấy cánh tay của An Phù Mị, cầm lấy nhẫn trữ vật đeo ở phía trên ngón tay của nàng, sau đó ném nàng lên không trung, tay phải nắm lại, đặt ở bên hông, ngưng tụ cương khí.

- Không, ngươi không thể giết ta. Phụ thân của ta là trưởng lão của Hải Thần tông.

- Cho ngươi cảm thụ quyền pháp do ta tự sáng tạo một chút, Yên Hoa Bạo Tạc Quyền.

Lâm Phàm chợt quát một tiếng, đấm ra một quyền, cương khí bàng bạc bộc phát ra, đánh thẳng về phía bóng người xinh đẹp đang rơi xuống từ trên không kia.

Sau đó hắn vác Thiên Hà Vương Đỉnh lên vai, quay lưng lại, đi thẳng về phương xa.

- Pháo hoa lần này không có cách nào hấp dẫn ta.

Ầm!

Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời mang đến phong cảnh lạ thường cho Vạn Quật hiểm địa chỉ toàn màu xám này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK