• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155

Bên ngoài Vạn Quật môn.

Hà Đồ thở hồng hộc, trong lòng vẫn cảm thấy kinh hãi, không ngờ một người có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám như mình lại bị người hãm hại, phải chạy trốn ra bên ngoài Vạn Quật môn.

Không chỉ khiến mấy vị sư đệ, sư muội bị giết chết mà ngay cả Thiên Hà Vương Đỉnh của mình cũng bị người khác lấy đi. Đây là sỉ nhục cỡ nào.

- Đáng giận.

Hai đầu gối quỳ ở trên mặt đất, hai tay đánh mạnh lên mặt đất, thần sắc vô cùng dữ tợn, nhìn quanh bốn phía, đây là chỗ mà lúc trước hắn cùng các sư đệ tiến vào, bây giờ cũng chỉ có một mình hắn đi ra.

Ngoại trừ tu vi, toàn bộ gia sản đều bị cướp đoạt, sau khi trở lại tông môn, cuộc sống sẽ không dễ chịu, mấy kẻ từng bị mình chèn ép sẽ không bỏ qua cho bàn thân.

Thi triển bí pháp cố gắng liên lạc với Thiên Hà Vương Đỉnh nhưng lại bị một sức mạnh vô hình ngăn cách, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hà Đồ vô cùng hối hận, ngửa mặt lên trời gào thét:

- Vì cái gì mà ta lại ngốc như vậy? Lại bỏ tất cả bảo bối vào bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh? Vì cái gì mà ta không để ở trong nhẫn trữ vật? Nếu như đặt ở trong nhẫn trữ vật cũng sẽ không bị gia hoả kia cướp đoạt.

Địa cương khí sôi trào mãnh liệt bị Hà Đồ hút vào trong cơ thể. Khi cương khí đã khôi phục thất thất bát bát, Hà Đồ đứng dậy, đi đến trước Vạn Quật môn, vận lực muốn đẩy cửa đá này ra, nhưng mà cửa đá vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn biết, dù là mình có cố thủ tại chỗ này cũng vô dụng, cửa vào Vạn Quật môn có rất nhiều, không phải chỉ có một cái này.

- Ha ha, không tồi. Quả nhiên là bảo bối tốt.

Lâm Phàm nhìn kỹ Thiên Hà Vương Đỉnh ở trước mặt, tâm tình vô cùng sảng khoái. Thu hoạch lần này thật sự là quá phong phú. Uy lực của Thiên Hà Vương Đỉnh này cũng rất cường hãn, lúc trước hắn cũng đã thấy được, ngay cả con yêu thú Địa Cương cảnh tầng tám kia cũng không chống đỡ nổi. Sau khi mất đi Thiên Hà Vương Đỉnh, Hà Đồ kia lập tức bị con yêu thú kia đánh đến không có sức hoàn thủ.

- Nào, để ta đến giúp ngươi nhận chủ một lần nữa đi.

Bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh là một mảnh hư vô mà ở trung tâm không gian hư vô kia có một trận pháp tản ra hào quang, đồng thời còn có một luồng thần niệm lan truyền ra, hiển nhiên đây là thứ để Thiên Hà Vương Đỉnh tạo thành liên hệ với tên Hà Đồ kia. Nhưng chỗ hiểm địa Vạn Quật môn này có năng lực ngăn cách rất mạnh cho nên tên Hà Đồ kia cho dù làm thế nào cũng không thể liên lạc Thiên Hà Vương Đỉnh.

- Nát cho ta. Về sau ngươi chính là của ta.

Tinh thần của Lâm Phàm hoá thành một bàn tay khổng lồ đập lên trên trận pháp này, nhanh chóng xóa đi tinh thần lạc ấn của Hà Đồ, đồng thời lưu lại tinh thần lạc ấn của bản thân, chiếm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh.

Mà lúc này tâm thần của Hà Đồ lập tức chấn động, phun ra một búng máu tươi. Thiên Hà Vương Đỉnh bị người đoạt đi, lạc ấn của hắn cũng bị người xóa bỏ cho nên hắn bị phản phệ.

Khi cảm nhận được mọi việc, Hà Đồ chỉ muốn đập đầu lên trên Vạn Quật môn mà chết đi cho xong. Thiên Đạo bất công, vì sao lại đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy?

- Có bảo bối.

Ngay sau khi tiếp nhận Thiên Hà Vương Đỉnh này, Lâm Phàm lập tức cảm giác được ở bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh này có cất giấu không ít thứ hơn nữa còn có mùi thơm của đan dược.

Không kịp chờ đợi.

Vốn dĩ hắn từ bỏ phù lục để cướp đoạt bảo bối này tới tay, nhưng mà khi nhìn thấy những thứ ở bên trong không gian của Thiên Hà Vương Đỉnh, Lâm Phàm mừng rỡ, cười ngoác cả miệng ra.

Một tấm phù lục phiêu phù ở trung tâm, đây chính là phù lục của Vạn Quật môn.

Mà ở chung quanh phù lục còn có không ít đan dược, mỗi một viên đều không đơn giản, dược lực quấn quanh bàng bạc như là đại dương mênh mông.

- Phát tài.

Lâm Phàm mở to mắt. Hắn đột nhiên có cảm giác hiểm địa Vạn Quật môn này chính là chuẩn bị cho mình. Khi còn ở tông môn, hắn nghèo đói không tả nổi, dù có cố gắng thế nào cũng không thể kiếm được bao nhiêu, vậy mà sau khi ra ngoài tông môn, thu hoạch tài phú dễ như trở bàn tay vậy.

Vẫy tay một cái, thu toàn bộ tài phú ở trong này vào trong nhẫn trữ vật.

Nhưng bây giờ tấm phù lục kia mới là thứ khiến cho hắn tò mò nhất. Ba tấm phù lục phiêu phù ở trước mặt,sau đó tựa như là được sức mạnh nào đó dẫn dắt, lập tức tụ hợp vào cùng một chỗ, đường vân ở trên phù lục tản ra quang mang khác thường, nhưng mà khi đường vân này chuẩn bị hợp nhất tạo thành một vòng tuần hoàn thì lại thiếu hụt mất một góc.

Xem ra tổng cộng là có bốn tấm phù lục, mình đã có ba tấm, vậy thì chỉ cần lấy được một tấm cuối cùng là có thể minh bạch phù lục này có tác dụng gì.

- Tốt, hiện tại tu vi đã tăng lên đến Địa Cương cảnh tầng bốn, ta muốn ở trong hiểm địa này tăng tu vi lên tới Địa Cương cảnh tầng sáu thậm chí tầng bảy, sau khi trở lại tông môn, chuyện đầu tiên chính là phải xử lý kẻ đứng đằng sau mấy người Kiếm Vô Trần.

Vết thương vẫn còn đang chảy máu, Lâm Phàm cau mày, rút Nhân Hoàng Kiếm ra chém mình một kiếm, lập tức tử vong, mười giây sau lại phục sinh.

Thu Thiên Hà Vương Đỉnh vào trong cơ thể, mượn nhờ uy lực của bảo bối này, mình chỉ cần lật tay là có thể trấn áp cường giả Địa Cương cảnh tầng bảy.

Thiên Hà Vương Đỉnh tuy rằng là rất lợi hại, nhưng mà lúc trước xem ra Hà Đồ kia cũng có chút khoác lác. Nước của ba con sông, năm vùng biển ư? Hoàn toàn chính là nói khoác. Nhưng mà mỗi một giọt nước sông ở trong này đúng là rất mạnh, mặc dù không có sức mạnh của một võ giả Tôi Thể cảnh tầng chín, nhưng cũng có được sức mạnh của võ giả Tôi Thể cảnh tầng bảy, tầng tám.

Nếu như quả thật có được sức mạnh của một võ giả Tôi Thể cảnh tầng chín, con yêu thú kia đã sớm bị Hà Đồ trấn áp rồi, làm sao còn có thể cố gắng chống đỡ?

Đồng thời trọng lượng của ba con sông, năm vùng biển nặng đến bao nhiêu, cho dù tên Hà Đồ kia có tu vi Địa Cương cảnh tầng tám cũng không thể nhấc lên nổi. Đừng nói là ba con sông, năm vùng biển, e rằng cho dù là một con sông đã có thể đè chết hắn rồi.

- Xem ra ở thế giới này, vẫn là phải chém gió. Dù sao có thể nâng lên giá trị của bản thân, cớ sao lại không làm?

Tài phú ở trong hiểm địa này cũng thật là kinh người, nhưng mà thứ hấp dẫn hơn với Lâm Phàm chính là số điểm tích lũy khổng lồ kia.

Sau ba ngày.

Lâm Phàm mang theo Thiên Hà Vương Đỉnh một đường giết chóc. Khi gặp được đàn yêu thú, hắn lập tức triệu hoán Thiên Hà Vương Đỉnh. Dưới uy lực của dòng nước ngập trời ở bên trong Vương Đỉnh, đám yêu thú kia chỉ có một kết cục là bị đè chết.

Ba ngày nay, Lâm Phàm giết đến không biết mệt mỏi. Đối với đám yêu thú, sự tình kinh khủng nhất trong cuộc đời bọn chúng cũng chính là chuyện xảy ra trong ba ngày này đi.

Một kẻ nhân loại tay cầm đại đỉnh, đi đến đâu là giết tới đó, dù là vua của bọn chúng cũng bị nhân loại này đập chết, mà những tiểu tùy tùng như bọn chúng tự nhiên cũng bị chôn cùng thủ lĩnh của chúng nó.

Lúc Lâm Phàm kiểm tra điểm tích lũy thì hơi sững sờ rồi lập tức phá lên cười.

Điểm tích lũy: 101200.

Đây là số điểm tích lũy khổng lồ cỡ nào, cũng là tài phú mà hắn khổ cực giết chết không biết bao nhiêu con yêu thú mới kiếm được.

Hóa Thần Kiếm Trận hiện tại không cần phải tăng lên nữa. Với thực lực bây giờ của hắn, thi triển tầng thứ nhất sẽ không chết, nhưng mà thi triển tầng thứ hai tuyệt đối sẽ chết, cho nên không cần tiếp tục tăng lên.
Chương 156

a

--------------

Bạo Huyết, Cuồng Thân là hai môn ngạnh công cường đại mà hắn đã tu luyện từ thuở ban đầu. Nhưng mà hiện tại hắn đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, hệ thống lại không thể tự động thôi diễn cho phẩm giai của hai môn công pháp này tăng lên. Mặc dù năng lực tăng cường rất mạnh, nhưng lại không thể càng mạnh mẽ hơn. Đó cũng là một loại tiếc nuối.

Thất Thần Thiên Pháp cùng Kinh Long Đại Thiên Công, hắn đang do dự đến cùng là nên lĩnh ngộ cái nào, nhưng tình huống do dự cũng chỉ là duy trì mấy giây rồi lập tức không còn.

- Cân nhắc cái gì, bây giờ ở trong Vạn Quật môn này yêu thú nhiều vô số kể, điểm tích lũy muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, không đủ thì tiếp tục giết.

- Tăng lên Kinh Long Đại Thiên Công

Lâm Phàm mặc niệm trong lòng.

- Tiêu hao 90 000 điểm tích lũy

- Kinh Long Đại Thiên Công (tầng thứ hai)

Đặc tính: Long Đằng Cửu Thiên, tăng cường cương khí sơ cấp, tăng cường sức mạnh, tăng cường lực bộc phát, Kinh Long Đại Thủ Ấn, Long Thân.

Kinh Long Đại Thiên Công tầng thứ hai chỉ cần tiêu hao 90 000 điểm tích lũy, xem ra là hơi yếu hơn Hóa Thần Kiếm Trận một chút, nhưng mấy đặc tính của nó lại làm cho Lâm Phàm mừng rỡ, không ngờ lại có thêm mấy loại đặc tính mà tầng thứ nhất không có.

Cương khí ở trong cơ thể không ngừng lớn mạnh, thực lực lại tăng thêm một đoạn.

Mặc Kinh Trập có lẽ là tại Địa Cương cảnh tầng sáu mới có thể tu luyện Kinh Long Đại Thiên Công tới tầng thứ hai, mà mình tại Địa Cương cảnh tầng bốn đã tu luyện tới rồi, xem ra nội tình của bản thân cũng không kém hơn Mặc Kinh Trập là bao, thậm chí là càng mạnh hơn.

Có lẽ chính là nội tình mới khiến cho mình có thể vượt cấp giết chết cường giả. Không ngừng tích lũy nội tình, chờ đến trạng thái đỉnh phong, tất cả nội tình mới bộc phát ra để mình có thể thoải mái tiến vào cảnh giới cao hơn.

Cương khí là năng lượng mà thân thể chính là vật chứa, vật chứa càng lớn, tích lũy nội tình cũng càng nhiều, nội tình càng nhiều, vượt cấp giết chết những người một lòng chỉ nghĩ đến tăng cao cảnh giới kia, đơn giản như là thái rau xắt thịt.

Sau đó, hắn lấy tài phú thu được từ chỗ Hà Đồ cùng mấy vị sư đệ, sư muội của hắn ra, bắt đầu chọn lựa đan dược. Đám người này cũng rất giàu có, nhất là tên Hà Đồ kia, thân là cường giả Địa Cương cảnh tầng tám, tài phú nhiều đến mức làm cho người ta nghẹn họng trân trối, trong đó còn có vài viên đan dược Địa giai trung phẩm, hạ phẩm.

Sau khi nuốt toàn bộ, dược lực tại trong cơ thể triệt để bạo động. Làn da bên ngoài thân thể không ngừng nứt ra, mỗi khi có một chỗ vỡ ra, bên trên máu thịt màu đỏ sẽ xuất hiện những gân mạch màu máu như là xúc tu giữ chặt khe hở làm cho khe hở không thể mở rộng thêm đồng thời không ngừng chữa trị.

Trong cơ thể, cho dù là một tế bào cũng bị cương khí lấp đầy.

Hà Đồ tích lũy đan dược, chỉ sợ là đang chuẩn bị để đột phá Địa Cương cảnh tầng chín, nhưng tên này chỉ biết mượn nhờ sức mạnh của Thiên Hà Vương Đỉnh để giết địch mà không để ý đến nội tình của bản thân. Cho dù hắn đột phá đến Địa Cương cảnh tầng chín, nếu như gặp được những người nội tình hùng hậu như là Quân Vô Thiên, chỉ sợ hắn cũng không thể tiếp nổi một chiêu.

Giống như là hai người cùng tuổi tác, nhưng mà một người thì gầy trơ xương, một người lại mạnh mẽ, to lớn, chỉ sợ người to lớn kia đánh ra một quyền là người gầy trơ xương kia sẽ biến thành bánh thịt.

Thiên Hà Vương Đỉnh chính là ngoại lực, có thể cho kẻ yếu cảm giác rằng là mình rất mạnh, nhưng mà sau khi mất đi những ngoại lực này, bọn họ sẽ trở nên nhỏ yếu giống như là sâu kiến.

Tài phú thu hoạch được cơ bản đã tiêu hao sạch sẽ, công pháp đã tăng lên, nội tình đã đủ.

Nhấn vào kí hiệu +, tăng cao tu vi.

Tiêu hao 4 000 000 điểm khổ tu.

Tu vi: Địa Cương cảnh tầng năm.

Oanh!

Giờ khắc này, bên trong thân thể của Lâm Phàm đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, hắn có cảm giác nội tình nguyên bản đã tích lũy đầy trong nháy mắt tiêu tán không còn, hóa thành vô số điểm tinh quang dung nhập vào mỗi một tế bào bên trong cơ thể.

Tế bào không ngừng phân liệt, không ngừng mở rộng, phải lớn hơn so với lúc trước mấy lần. Đây là biểu hiện vật chứa trở nên to lớn hơn.

- Tiêu hao cũng thật nhiều.

Lâm Phàm mở mắt ra, cảm giác sức mạnh của bản thân lại một lần nữa được tăng lên:

- Nuốt nhiều đan dược Địa giai như vậy, lại thêm nội tình khi công pháp tăng lên, vậy mà tu vi chỉ mới đột phá một tầng thì đã tiêu hao không còn.

- Đan dược cao giai đã dùng hết, chỉ còn lại đan dược Nhân giai và đan dược Huyền giai, chúng đã không còn nhiều tác dụng đối với mình. Một ít công pháp lại không hợp với con đường mà mình đã chọn, không cần lãng phí điểm tích lũy để tăng lên.

Rống!

Đúng lúc này, một con yêu thú nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức gào thét một tiếng rồi lao tới, thân thể cao lớn giống như một ngọn núi nhỏ mạnh mẽ đâm tới.

- Kim Cương Tê.

Lâm Phàm nhướng mày, nhìn thoáng qua.

Con Kim Cương Tê này có tu vi là Địa Cương cảnh tầng bảy, làn da bên ngoài thân thể trông như là sắt thép, nhưng lại còn cứng rắn hơn sắt thép rất nhiều lần. Nham thạch ở bên trong hiểm địa Vạn Quật môn, ở dưới lực xung kích của nó cũng giống như là đậu hũ, trong nháy mắt đã bị vỡ nát.

- Cũng tốt, liền lấy ngươi để thử nghiệm thực lực bây giờ của ta.

Lâm Phàm đứng lên.

- Rống!

Kim Cương Tê gầm thét, thân thể khổng lồ xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, hai chân trước nhấc lên rồi giáng thẳng xuống đầu Lâm Phàm.

Uy thế của hai chân kia cường đại tựa như là có thể đánh nát hư không, gót sắt to lớn rơi xuống lại có uy thế nghiền nát tất cả thành mảnh vỡ.

Lâm Phàm giơ tay, sau đó năm ngón tay nắm lại thành quyền, cương khí ở trong cơ thể sôi trào. Hắn gầm nhẹ một tiếng, đấm ra một quyền, va chạm cùng đôi chân kia.

Oanh!

Một tiếng nổ thật to vang vọng khắp thiên địa.

Kim Cương Tê vốn là muốn nghiền nhân loại này thành bánh thịt, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được sức mạnh khổng lồ từ phía dưới chân truyền vào trong cơ thể.

Ầm!

Hai chân bị vỡ nát, xương cốt bị bẻ gãy, máu thịt phun ra đầy đất.

Thân thể khổng lồ của Kim Cương Tê ngã xuống đất, giật giật vài cái rồi không còn nhúc nhích, lục phủ ngũ tạng đã bị sức mạnh của Lâm Phàm đánh nát.

Lâm Phàm nhìn thi thể của Kim Cương Tê rồi lại nhìn cánh tay đang che kín vảy rồng của mình, không khỏi nở nụ cười.

- Đây chính là Long Thân nha. Thật đúng là rất mạnh.

Lẩm bẩm một hồi, sau đó nắm lấy đầu của Kim Cương Tê rồi kéo thi thể của nó đi về phương xa.

Bụng có chút đói, mà hiện tại cũng có Thiên Hà Vương Đỉnh, đúng là có thể thử làm món canh thịt tê giác.
Chương 157

Lộc cộc!

Khói trắng phiêu đãng, mùi thơm xông vào mũi.

Ở phía dưới bốn cái chân to của Thiên Hà Vương Đỉnh là một đám lửa lớn đang cháy bùng bùng.

- Cứ nghĩ là hiểm địa Vạn Quật môn ngoại trừ đá thì không có vật gì khác, vậy mà cũng có cây khô. Có lẽ lúc trước nơi này cũng có hoa cỏ cây cối, hay vẫn là có người cố ý để lại, làm cho nơi này tăng thêm một tia tử khí âm u?

Lâm Phàm có chút nghi hoặc, nhưng không nghĩ ra thì cũng không nghĩ nữa, đây đều là sự tình không liên quan đến mình.

Thịt của Kim Cương Tê mặc dù có chút cứng rắn, cũng rất khó ăn. Nhưng mà hắn là con nhà nghèo, cho nên cũng không kén chọn đồ ăn, có cái gì thì ăn cái đó.

Thiên Hà Vương Đỉnh này đích thật là bảo bối tốt, cho tên Hà Đồ kia sử dụng hoàn toàn chính là lãng phí, nguồn nước bên trong là nước đã trải qua luyện chế, nếu dùng để nấu ăn chính là tuyệt hảo, có thể bảo trì độ thơm ngon của thức ăn, mấu chốt nhất chính là ngọt.

Trước khi bỏ thịt của Kim Cương Tê vào, hắn còn uống một hớp nước trong này, chỉ có thể nói là đỉnh cao, không thể chê vào đâu được.

Canh thịt bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh đã sôi trào lên, mùi thơm bay vào trong lỗ mũi. Sau đó, Lâm Phàm tranh thủ thời gian cho gia vị, thả chút hành, lại thả mấy quả ớt cho bớt đi mùi tanh.

Gia vị ở trong Viêm Hoa tông cũng rất phong phú, không chỉ có đủ loại mà còn tương tự với những thứ ở trên Địa Cầu. Thậm chí hắn còn nghĩ đến, Viêm Hoa tông ở thế giới này có phải là tương ứng với Hoa Hạ trên Địa Cầu hay không nữa?.

Dù sao gia vị, mỹ thực của hai bên đều giống hệt như nhau.

Oa oa ~

Đúng lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy một con ếch xanh chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, đứng ở trên tảng đá phía đằng xa, liếm đầu lưỡi, do dự hồi lâu, cuối cùng nhảy về phía mình.

Oa oa!

Lại kêu lên một tiếng.

Bản thân cũng vừa đột phá, tâm tình rất vui vẻ, nói với con ếch xanh này:

- Ngươi cũng muốn ăn hay sao?

Oa oa!

Ếch xanh giống như nghe hiểu được tiếng người, không ngừng gật đầu, lại còn nhảy lên nhảy xuống mấy lần.

Lâm Phàm có chút khó xử, sau đó trong mắt lóe ra tinh quang:

- Kỳ thật ta càng muốn ăn ngươi hơn.

Ếch xanh tựa như là còn không có minh bạch lời này của Lâm Phàm là có ý gì. Nhưng đột nhiên, Lâm Phàm vươn tay bắt lấy nó.

- Không ngờ nơi này cũng có ếch xanh, nếu như bỏ thứ này vào nấu cùng, nói không chừng có thể làm cho nồi canh này càng ngon hơn.

Bàn tay của Lâm Phàm vẫn nắm chặt ếch xanh, miệng thì lẩm bẩm một mình.

Mà ếch xanh nghe hắn nói như thế, lập tức cố gắng giãy dụa tựa như là nghe được chuyện kinh khủng vậy.

Phù phù!

Lâm Phàm không hề do dự, lập tức ném ếch xanh vào trong nồi, mà ếch xanh đang bay ở giữa không trung, nhìn thấy nồi nước sôi trào kia, đột nhiên tức giận mắng.

- Súc sinh!

Lâm Phàm hơi sững sờ, có người nói chuyện sao?

Nhưng cẩn thận nhìn chung quanh một chút, hắn cũng không có phát hiện người nào khác, lắc lắc đầu. Có thể là mấy ngày qua mình giết chóc quá nhiều cho nên tinh thần quá khẩn trương.

Xem ra một lát nữa cần phải rút kiếm tự sát, thư giãn một tí, nhưng hiện tại cứ xử lý một nồi mỹ vị này cho tốt rồi nói sau.

- Ừm, còn muốn chạy sao?

Lâm Phàm nhìn thấy con ếch xanh kia rơi vào bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh, lại còn muốn nhảy ra, sao có thể cho phép nó rời đi? Đây chính là nồi canh đầu tiên mà mình làm sau khi tiến vào hiểm địa, có ý nghĩa cực kỳ đặc thù.

Lấy cái chảo ra, đập xuống một cái, ngăn cản ếch xanh nhảy ra.

Phù phù!

Ếch xanh vừa nhảy ra lại bị Lâm Phàm đập một chảo đánh về trong nồi, mắt nổi đom đóm, choáng váng.

- Đáng giận. Không ngờ gia hỏa này lại muốn ăn ta.

Trong lòng ếch xanh tức giận mắng rồi lại tiếp tục cố gắng nhảy ra bên ngoài.

Bang~

Tiếng đập giòn giã vang lên, ếch xanh lại bị đập trở về.

Lâm Phàm đứng ở bên ngoài, cầm chắc cái chảo trong tay, hắn có cảm giác giống như là đang chơi trò đánh chuột đất, chỉ cần ếch xanh dám nhảy ra thì sẽ đập một phát cho nó bay trở về.

Nhưng nơi này không hổ là hiểm địa Vạn Quật môn, ngay cả một con ếch xanh cũng có thể ở trong nồi nước đang sôi trào lâu như vậy.Thật đúng là quá trâu.

Nhưng mà mọi thứ ở trên thế gian, dù có mạnh hơn thì bản chất cũng sẽ không thay đổi. Đó chính là chỉ cần là động vật đều có thể nấu lên và cho vào bụng.

- Ngươi lại còn dám nhảy ư? Nếu không phải đồ tươi sống thì chất thịt mới có thể tươi ngon thì ta đã sớm rút kiếm chém chết ngươi.

Lâm Phàm chỉ vào ếch xanh bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh, nói.

Xem ra ếch xanh cũng biết là mình không có cách nào để nhảy ra, bơi qua bơi lại trong nồi nước, thỉnh thoảng còn lặn xuống nước một phen, tuy có vẻ nhàn nhã nhưng mà trong lòng của ếch xanh vẫn đang choáng váng.

Nhân loại này đến cùng là ai? Thậm chí ngay cả pháp bảo đã được luyện chế qua, có được diệu dụng thần kỳ như này cũng có thể lấy ra để nấu đồ ăn, đầu óc của tên này đến cùng là như thế nào? Chẳng lẽ ta gặp phải một kẻ đần có lai lịch lớn hay sao?

Nguy hiểm. Thật sự là quá nguy hiểm.

Nếu để kẻ này biết mình có thể nói chuyện, mình khẳng định sẽ gặp nạn.

Nhưng tình huống bây giờ, muốn chạy thoát hiển nhiên là không được, cuối cùng, ếch xanh cắn răng, nhanh chóng biến hóa thân thể.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Lúc này, Lâm Phàm cảm giác được bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện biến hóa, trong lúc nhất thời cũng hơi cảnh giác. Đột nhiên, một con ếch xanh khổng lồ nhảy ra từ trong Thiên Hà Vương Đỉnh, hơn nữa còn đá một cước vào Thiên Hà Vương Đỉnh, nước canh bị đổ hết ra ngoài.

Lâm Phàm nhìn nước canh bị đổ ra đầy đất, lửa giận xông lên đầu, nhìn về phía ếch xanh còn đang nhảy về phương xa, nổi giận gầm lên một tiếng.

- Ngươi lại dám lãng phí mỹ thực của ta. Ta muốn lột da ngươi làm canh ếch xanh.

Hắn không nói hai lời, thu Thiên Hà Vương Đỉnh lại, nhấc chân đuổi theo con ếch xanh to như một ngọn núi nhỏ kia.

Ếch xanh liếc mắt nhìn một cái, phát hiện nhân loại kia còn đang đuổi theo phía sau lưng của mình, nó cũng sợ hãi, lập tức tăng nhanh tốc độ. Nó đã gặp qua rất nhiều nhân loại, nhưng lại là lần đầu tiên gặp được người ngu ngốc giống như tên này.

Lâm Phàm hóa thành một đạo lưu quang đuổi tới. Trong lòng của hắn cũng rất hiếu kì, một con ếch xanh lại còn có thể hóa thành khổng lồ, loại ếch này cho dù là ở trong điển tịch của tông môn cũng không hề có ghi chép tương tự. Hiển nhiên là con ếch xanh này có điểm đặc thù.

Giờ khắc này, trong lòng của hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải bắt được con ếch này.

Nhưng tốc độ của con ếch xanh này thật đúng là không chậm. Một bước nhảy là có thể đi được vài dặm. Đúng là rất biến thái.

Theo ếch xanh, nhân loại này là tuyệt đối sẽ không đuổi kịp tốc độ của nó, đồng thời tại trong hiểm địa Vạn Quật môn này, nhân loại không có cách nào khôi phục cương khí, chỉ có thể nuốt đan dược.

Đối với tên nhân loại này, nó cực kỳ khinh bỉ. Ngay cả mình cũng muốn ăn, cái này cần nghèo tới trình độ nào? Chỉ sợ cái đỉnh kia cũng chỉ là bảo bối mà kẻ này ngẫu nhiên lấy được đi.

Đuổi đi, ta cho ngươi đuổi. Chờ đến một lúc nữa, ngươi sẽ biết đuổi ta là hành vi ngu xuẩn cỡ nào.

Sau một ngày một đêm.

- Đứng lại cho ta. Lão tử muốn chém chết ngươi.

Lâm Phàm vẫn đuổi theo ở phía sau, tiếng rống giận dữ như sấm rền.

Ếch xanh đã choáng váng, gia hỏa này là tên điên từ đâu tới vậy? Lại đuổi nó tới tận một ngày một đêm, căn bản là không cho nó bất luận cơ hội nào để nghỉ ngơi.

Đáng giận. Thật sự là đáng giận.

Nếu không phải là ta đã đáp ứng thê tử của ta, về sau sẽ không giết người nữa thì ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến hiện tại sao?

Chỉ là càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng ếch xanh quyết định, nó muốn giáo huấn tên nhân loại này một chút, cho hắn biết ếch xanh ta cũng không phải thứ dễ trêu.

Lâm Phàm một mực đuổi theo ở phía sau. Đột nhiên, con ếch xanh kia ngừng lại. Lâm Phàm chỉ thấy đối phương há miệng, đầu lưỡi tựa như là phá vỡ không gian, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mắt hắn.

- Hừ, muốn chết.

Lâm Phàm trong nháy mắt thi triển Cuồng Thân, vươn tay ra, nắm chặt lấy đầu lưỡi này.

Ếch xanh cười lạnh, không biết sống chết, cũng dám bắt đầu lưỡi của ta, nhìn ta xử lý ngươi như thế nào? Chỉ là đột nhiên, một sức mạnh khổng lồ truyền đến, thân thể to lớn của nó đột nhiên bị nhấc lên, bay về phía nhân loại kia.

- Làm sao có thể, nhân loại này tại sao lại có thể có được sức lực lớn như vậy?

Đang bay giữa không trung, trong lòng của ếch xanh vẫn cực kỳ kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã lăn xuống đến trước mặt nhân loại kia.

Bàn tay của Lâm Phàm vẫn nắm chặt lấy đầu lưỡi của ếch xanh, một tay cầm cái chảo, đột nhiên vỗ xuống đầu con ếch xanh to lớn này.

Bang~

Bang~

Cái chảo trong nháy mắt đã đập xuống vô số lần, khiến cho ếch xanh choáng váng, suýt chút nữa là hôn mê.

- Làm sao lại mạnh như vậy? Rõ ràng kẻ này chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng năm, làm sao lại mạnh như vậy?

Trong lòng của ếch xanh gào thét, thậm chí không dám tin tưởng, nếu như để kẻ này tiếp tục vỗ xuống vài cái nữa, nó cũng sẽ chết mất.

- Hảo hán tha mạng!

- Hảo hán tha mạng!

- Đừng đập nữa, ta nhận thua.

Ếch xanh cũng nhịn không được nữa, lập tức mở miệng nói chuyện, cầu xin tha thứ.

Lâm Phàm đập rất thoải mái, nhưng đột nhiên lại phát hiện ếch xanh này có thể mở miệng nói chuyện, cũng hơi ngây ngẩn. Cái chảo trong tay đột nhiên dừng lại ở giữa không trung tựa như là không thể tin được chỉ là một con ếch xanh nho nhỏ cũng có thể mở miệng nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK