• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46

----------------------------------------

Mặt trời nhô lên, bầu trời dần sáng hẳn.

Lâm Phàm đã sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, hai mắt trừng to như sắp tóe ra lửa.

- Mày rốt cục có chịu thành công hay không. - Hắn muốn sụp đổ, thực nghiệm cả một đêm, số lần chết thì khỏi nói. Nhưng đừng có bắt nạt người khác quá đà vậy chứ, ít nhất cũng để bố thành công một lần được không.

Một lần cuối cùng, nếu không thành công, thì đi chết đi.

Đột nhiên!

Ngay khi Lâm Phàm sắp rơi vào trạng thái cuồng bạo, cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Phần còn trống trong “Bí kíp sáng tạo công pháp Nhân Giai” đột nhiên xuất hiện một hàng văn tự:

“Kim Thân Tôi Thể Quyết: Thân thể tăng trưởng, Kim Cương Bất Hoại, điểm khổ tu +3

Thượng phẩm Nhân Giai.”

- 6666... - Vừa thấy lời giới thiệu này, cả người hắn như sắp bay lên, tuyệt quá đi mất, không còn gì để nói, ngon lành cành đào.

Tu luyện một giây bằng 3 điểm điểm khổ tu.

Một phút được 180 điểm, một giờ chính là 10800 điểm, thời gian để đề tăng tu vi, giảm bớt không ít.

Rất tốt.

Lâm Phàm cảm thấy thật mỹ mãn, vất vả lâu như vậy, rốt cuộc tạo ra công pháp Thượng phẩm Nhân Giai, dù thế nào thì hắn cũng đã rất là thỏa mãn.

Trong tông môn, đệ tử Tôi Thể cảnh chủ yếu đều tu luyện “Tôi Thể quyết”, tốc độ tu hành chậm hơn mình rất nhiều. Hơn nữa sức mạnh của mình không ngừng tăng lên, còn có thêm cái Kim Cương Bất Hoại, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy toàn thân phấn khởi.

Nơi ở của Hoàng Phú Quý.

Tên đệ tử sai vặt vừa nhìn thấy sư huynh đang bận rộn, liền hấp tấp chạy tới, mặt a dua nói:

- Sư huynh, để ta lo cho, lần này nhất định có thể bán đống sắt vụn này đi.

Đống sắt vụn xếp đống ở trong này, hắn cũng hơi chướng mắt, nhưng đa phần gia sản của Hoàng sư huynh hầu như đã bỏ hết vào đây, nếu vứt đi thì cũng quá đáng tiếc .

Hắn thân là sai vặt trung thành, tất nhiên cần giúp sư huynh thoát ưu giải sầu:

- Sư huynh, hãy tin tưởng ta, ta đã tìm hiểu rõ ràng, vài đệ tử của Luyện Khí đường hiện tại đang cần gấp sắt vụn, khẳng định sẽ thu mua với giá cao.

Hoàng Phú Quý trừng mắt nhìn:

- Đừng ăn nói lung tung, nhanh chóng sắp xếp, theo ta đi sang bên Lâm sư đệ.

Thân là sai vặt, đương nhiên là phải có con mắt sắc bén quan sát bốn phương tám hướng, năng lực nhìn mặt đoán ý là không cần phải nói. Xem cái kiểu của Hoàng sư huynh lúc này nhất định là muốn đi gây phiền toái với tên kia, dùng sức mạnh chèn ép, bắt đối phương mua hết đống sắt vụn này.

Hay, thật là quá hay.

...

Dọc đường đi.

Không ít đệ tử nhìn thấy Hoàng Phú Quý, đều chỉ trỏ, nhỏ giọng thảo luận.

-Thấy chưa, Hoàng sư huynh sắp phát tài rồi, hiện tại thị trường sắt vụn giá cao vời vợi, đã tăng lên ba đồng một cân.

- Nhưng hiện tại ta không thiếu sắt vụn, đi tìm ai thu mua giờ.

- Giữ lại, tên ngốc này. Hiện giờ Hoàng sư huynh đã bão hòa rồi, tạm thời không thu mua nữa. Nhưng trong tương lai khẳng định giá sẽ càng cao, cho nên cứ trữ chút hàng, đợi sau này tăng giá thì bán phá giá.

Tên đệ tử này như thể biết rõ nội tình, giảng giải cho đồng môn rằng giá của thị trường sắt vụn tương lai rất khả quan.

Hoàng Phú Quý cũng không để ý những đệ tử chung quanh nói gì, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tặng hết đống sắt vụn này cho Lâm sư đệ.

Trước kia chỉ vì mấy việc cỏn con mà gây ra hiểu lầm.

Nhưng trải qua lần ra ngoài lịch lãm này, thái độ của hắn đối với Lâm sư đệ thay đổi rất nhiều, đồng thời cũng sinh lòng cảm kích.

Đặc biệt là cái cảnh Lâm sư đệ chắn một kiếm thay mình khiến hắn không thể nào quên được. Ban đêm mỗi khi nhắm mắt lại hắn đều nhớ lại chuyện này, bất giác mà khóe mắt đã thấm ướt.

Trong phòng.

Lâm Phàm tu luyện xong xuôi, rất là vừa lòng đối với thành quả tu luyện lần này. Cũng không uổng công tu luyện lâu lắc như vậy, mỗi lần tu luyện hắn đều ghi lại lộ tuyến, không ngừng thí nghiệm.

Hiện tại môn công pháp này đã đạt tới Thượng phẩm Nhân Giai, muốn sáng tạo ra công pháp mạnh hơn, vậy chỉ có thể chờ đến khi rút được bí kíp sáng tạo công pháp Huyền Giai.

.

- Lâm sư đệ. - Bên ngoài vang lên tiếng gọi.

Lâm Phàm đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy Hoàng Phú Quý đẩy xe nhỏ tới liền có chút nghi hoặc trong lòng, không biết Hoàng sư huynh muốn làm gì?

Chẳng lẽ chỉ vì quan hệ giữa họ vừa xích lại một chút, hắn liền kéo đống sắt vụn này tới để mình mua lại giúp hắn?

Vậy thì nhất định phải thận trọng, nếu quả thật là như thế, cần phải đánh lừa hắn một chút, mình không thể chịu thiệt được.

- Hoàng sư huynh, sao vậy? - Lâm Phàm biếng nhác hỏi.

Hắn vừa mới kết thúc tu luyện, quên luôn cả tự sát, hiện tại không có chút tinh thần nào.

Tên sai vặt bên cạnh Hoàng Phú Quý lập tức đứng ra, mặt đầy phẫn nộ:

- Hoàng sư huynh là để cho ngươi gọi sao?

“Bốp!”

Tên sai vặt vốn đang chuẩn bị làm ầm lên.

Thì đột nhiên!

Hắn cảm thấy bản thân như đang bay lên, cả người bay vèo sang một bên khác.

Hoàng Phú Quý tiến lên phía trước, cầm tay Lâm Phàm, áy náy không thôi, nói:

- Lâm sư đệ, trước kia sư huynh và đệ có hiểu lầm, hi vọng đệ có thể tha thứ cho sư huynh.

Sau đó chỉ vào đống sắt vụn nói:

- Đây là sư huynh tặng cho sư đệ, hi vọng sư đệ có thể nhận lấy.

- Sư huynh, không cần như thế, đệ không có để ở trong lòng. - Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, hấp tấp hoàn hồn. Vừa rồi hắn bị dọa cho một trận, cứ tưởng đến bắt chính mình mua hàng, không ngờ lại là tặng phúc lợi cho mình. Nhưng mình là loại người tùy tiện nhận đồ của người khác sao?

Rất hiển nhiên, đúng vậy đó.

Nhưng lời khách khí thì vẫn cần nói, đây chính là truyền thống mỹ đức của người Hoa Hạ chúng ta kiếp trước.

- Ây dà, sư huynh à, những thứ này sao ta có thể lấy được, khẳng định phải trả tiền. Dù sao đây đều là sư huynh dùng vàng thật, bạc trắng mua về cả. - Lâm Phàm tỏ vẻ sốt sắng.

Hoàng phú quý cảm động không thôi, một đại nam nhân mà nước mắt đều sắp tuôn ra.

Hắn không nghĩ tới sư đệ thế mà còn suy nghĩ cho hắn, tiền tài tuy rằng trọng yếu, nhưng hắn thấy rằng làm gì quan trọng bằng Lâm sư đệ. nhưng một phen tâm ý này của Lâm sư đệ, hắn cũng không dễ từ chối.

- Tất cả đều nghe theo sư đệ an bài. - Hoàng Phú Quý vỗ tay Lâm Phàm, chân thành nói.

- A?

Hắn trợn mắt há hốc mồm.

Ơ cái diễn biến này không đúng lắm.

Hoàng sư huynh sao ngươi đồng ý lẹ dữ vậy. Không phải nên nói là, không cần, không cần, đều là sư huynh tặng cho sư đệ cả ư.

Kịch bản không phải thường diễn như vậy sao?

Người của thế giới này tại sao không biết khách khí gì hết trơn vậy, sao mà khó giao tiếp thế này.

Nhưng lời đã nói ra, cũng không thể đổi ý, không thì cái mặt này biết giấu đi đâu.

- Được, nếu đã như vậy thì ta cứ nhận nhé, đúng lúc sư đệ cũng cần dùng gấp. Nhưng khoản tiền này thì sư đệ đành phải nói với sư huynh là, để từ từ thêm một thời gian rồi sư đệ sẽ dâng bằng cả hai tay. - Dù sao mình vốn cũng mặt dầy chán, nói ra những lời này chả cảm thấy vấn đề gì.

Hoàng Phú Quý cũng muốn thu lại chút vốn, nhưng sư đệ đã mở miệng thì hắn tự nhiên một hơi đáp ứng luôn:

- Được, không có việc gì, chỉ cần sư đệ đừng chê bai gì với sư huynh là được.

Lâm Phàm vỗ bả vai Hoàng Phú Quý:

- Đâu có, đâu có, còn phải cảm tạ sư huynh đã tin tưởng sư đệ. Sư huynh cứ yên tâm đi, qua một thời gian nữa, sư đệ nhất định sẽ trả lại tiền cho sư huynh.

- Được. - Hoàng Phú Quý gật đầu, hắn rất tin tưởng Lâm sư đệ.

Nhưng cái khoảng thời gian ấy thì không đảm bảo chính xác được đâu.

Rốt cuộc phải qua bao lâu thì mới tính là qua một thời gian đây?

Mà hiện tại hắn đích xác cũng cần đống sắt vụn này để chế tạo một ít lựu đạn. Bao nhiêu yêu thú còn đang chờ hắn, có những thứ này, điểm tích lũy không thoát ra khỏi lòng bàn tay.v
Chương 47 Để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi

- Hoàng sư đệ, ngươi cũng ở đây à. – Lúc này, Trương Long đi tới từ phía xa.

Lâm Phàm nghi hoặc:

- Trương sư huynh, sao huynh lại tới?

- Nhiệm vụ đã bàn giao xong, ta đây là đến để đưa cho đệ phần thưởng của nhiệm vụ. -

Trương Long cười nói, sau nhìn thấy xe sắt vụn thì liền đờ ra: - Đây là…?

Hoàng Phú Quý cười nói:

- Đây là đưa tới cho Lâm sư đệ.

Sắt vụn này cũng không đáng tiền, không hiểu vì sao mà Lâm sư đệ lại cần đến. Mà thôi cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, hắn lấy phần thưởng đã được chia ở trong lòng ra, đưa qua:

- Sư đệ, nhận lấy đi.

Nhiệm vụ này có thể hoàn thành được, đúng là phải nhờ vào Lâm sư đệ. Nếu không có Lâm sư đệ, chỉ sợ bọn họ đều không về được.

- Sư huynh, chỗ này hình như hơi nhiều, ta nhớ rõ phần thưởng của nhiệm vụ này không nhiều như vậy. – Chỗ này ít nhất là có ba vạn Viêm Hoa tệ, còn có một lọ đan dược Thượng phẩm Nhân Giai, quả thực là quá nhiều.

Cảm giác như là toàn bộ phần thưởng của nhiệm vụ này đều đưa hết cho mình.

- Không nhiều, không nhiều. – Trương Long vội vàng nói.

Lâm Phàm khoát tay:

-Được rồi, nghĩ ta ngốc sao, các huynh xem Lâm Phàm ta là loại người gì chứ. Tiền này ta lấy một vạn, đan dược ta lấy hai viên. Nếu như huynh không nhận, về sau chúng ta xem như không quen biết, ta nói thật đó.

Đối với các sư huynh luôn quan tâm đến mình, hắn vẫn luôn rất trân trọng. Huống hồ hắn có cách gia tăng tu vi, cũng không cần đến đan dược Thượng phẩm Nhân Giai nữa. Phải nhang chóng làm cho tu vi của các sư huynh tăng lên mới được, bằng không về sau làm sao mà bắt kịp được hắn.

- Sư đệ, đệ thế này là… - Trương Long á khẩu không trả lời được, cuối cũng chỉ có thể nhận đồ lại, trong lòng cảm động đến cực điểm, vỗ bả vai Lâm Phàm, tất cả lời lẽ đều nghẹn ở trong lòng.

Hắn thấy rằng, có thể cùng Lâm sư đệ trở thành bạn tốt là phúc khí cả đời của hắn.

Sau khi tiễn hai người đi, Lâm Phàm quay lại suy xét một vấn đề.

Giờ sắt vụn cũng có rồi, làm lựu đạn gì đó cũng không lo thiếu, đợi khi làm xong lựu đạn thì liền đi tìm yêu thú để farm điểm.

Có điều, trước tiên phải sử dụng số tiền này đã, dùng chỗ tiền này có thể mua đan dược và cả công pháp nữa.

Mà tạm thời còn chưa cần đến công pháp, Tôi Thể cảnh đối với hắn chung quy mà nói chỉ là một cái thời kì quá độ mà thôi. Trước tiên dùng chỗ tiền này mua một ít đan dược, tăng thực lực lên một chút, thế mới sáng suốt.

Tu luyện và đan dược phối hợp với nhau, tốc độ tu luyện như thế đảm bảo chỉ có chuẩn.

Đặt chân tới Luyện Đan đường, nhìn giá đan dược xong, hắn câm nín không còn lời nào để nói.

Đan dược Hạ phẩm Nhân Giai cần ít nhất ba ngàn Viêm Hoa tệ.

Đan dược Huyền Giai bình thường cần mấy vạn, có khi còn lên đến mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn.

Cái này đối với các đệ tử bình thường mà nói, đều là vật phẩm xa xỉ.

Mua không nổi đan dược, vậy chỉ còn có thể ngoan ngoãn mà tu luyện.

Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt Lâm Phàm tập trung ở một bình đan dược loại tu luyện cấp Thượng phẩm Huyền Giai.

“Huyền Cốt Viêm đan: đan dược loại tu luyện cấp Thượng phẩm Huyền Giai.”

“Sau khi uống vào, xương cốt sẽ bùng nổ, cảm giác như là bị lửa nóng đốt cháy. Nếu tâm trí nếu không kiên định mà bỏ dở giữa chừng, sẽ khiến thân thể nhận phải thương tổn rất lớn.”

Trị giá hai mươi lăm vạn Huyền Hoàng tệ.

So sánh với các đan dược Thượng phẩm Huyền Giai khác, chênh lệch thật sự quá lớn.

Có lẽ là do cái tác dụng phụ này mới khiến giá cả thấp như thế.

Đan dược Huyền Giai vốn rất quý giá, nó có thể hỗ trợ cho tu luyện đạt đến cảnh giới Địa Cương cảnh một cách viên mãn.

Hơn nữa ở trong tông môn hiện nay, Địa Cương cảnh là xu hướng chính, nên có tiền cũng không mua được đan dược Huyền Giai.

Nhẩm tính lại số tiền tài mà bản thân hắn đang có, vơ vét tài sản của mấy cái xác cho đến bây giờ, tài sản tích luỹ được cũng coi như lớn, ước chừng phải hơn mười ba vạn. Có điều còn cách giá của chỗ đan dược này một khoảng khá xa.

Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm chác một vố mới được.

Lúc này, Lâm Phàm nhớ tới bộ kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai đang nằm lặng lẽ ở trong nhẫn trữ vật kia.

Đó chính là đồ vật lấy được từ trên người Liễu Phong, xem ra chỉ có cách nghĩ biện pháp từ công pháp Hạ phẩm Huyền Giai này thôi.

Buổi chiều.

Tại Đài Ân Oán của Tông môn.

Nơi nhiều người thì sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn thì sẽ phải giải quyết. Mà tông môn để giúp đệ tử giải quyết các ân oán thì đã lập nên Đài Ân Oán này.

Chỉ cần không tổn thương đến tính mạng, có thể quyết đấu phân thắng bại.

- Đánh cược đi, đánh cược đi. Đệ tử ngoại môn nhị phẩm Hà Hư đấu với đệ tử ngoại môn nhị phẩm Bạch Hâm.

- Hà Hư tu vi Tôi Thể tầng sáu.

- Bạch Hâm tu vi Tôi Thể tầng 6.

- Đánh cược đi.

Ở trên Đài Ân Oán kia, một người nam tử trung niên đang cao giọng kêu gọi các đệ tử đánh cược. Chuyện này ở trong tông môn là rất bình thường, mà tông môn không có ít đệ tử xem chuyện này như một con đường phát tài làm giàu.

Đối với hai đệ tử ở trên đài mà nói, bọn họ đến là để giải quyết ân oán. Còn với các đệ tử dưới đài mà nói, đến đây là để làm giàu phát tài, đi lên đỉnh cao của cuộc đời.

Lâm Phàm đứng bên trong đám người, đeo mặt nạ. Ở Tông môn thì cách ăn mặc rất bình thường, sẽ không khiến bất cứ ai chú ý tới.

Hắn cảm thấy tông môn này má nó càng ngày càng lắm trò hay.

Vậy mà còn có cả đánh bạc.

Lâm Phàm không tham gia đánh cược, hắn lẳng lặng chờ đợi. Có thể có được khởi đầu tốt đẹp hay không còn phải xem lần này đã.

Hai người trên đài đang đối diện nhau, lửa giận phun trào. Khi được bắt đầu giải quyết ân oán, trong nháy mắt hai người đã động thủ.

Không mất bao lâu, Hà Hư thi triển một chưởng pháp đại khai đại hợp, thẳng tay đánh bay đối phương ngã xuống đất không dậy nổi. Sau đó hắn một cước đạp Bạch Hâm dưới chân, ánh mắt sắc bén, thần sắc bá đạo:

- Bạch Hâm, ngươi thua rồi. Nhớ kĩ cho ta, về sau nhìn thấy ta thì biết điều một chút.

- Hừ.

Trường kiếm trong tay Bạch Hâm bay đến một bên, miệng hộc máu tươi, căm tức nhìn Hà Hư.

Hà Hư vung ống tay áo, vô cùng ngạo nghễ, nhìn xuống Bạch Hâm:

- Chỉ cần hai tay ta cũng đánh bại được ngươi. – Sau đó hắn quay đầu đi thẳng xuống đài. Xem ra với hắn, Bạch Hâm không đáng để nhắc đến.

Tuy rằng tu vi hai người tương đương nhau, nhưng ‘Trấn Hải Càn Khôn chưởng' của hắn đã tu luyện tới đỉnh cao từ lâu, thực lực sớm đã không ở mức mà Bạch Hâm có thể so sánh được.

Bạch Hâm gian nan đứng dậy, cầm lấy trường kiếm, vừa thổn thức vừa rời khỏi nơi này.

Hắn không nghĩ tới thực lực của mình so với Hà Hư lại chênh lệch lớn đến như vậy.

Hắn không cam lòng chút nào, tất cả chuyện này đều là do hắn không có lấy một môn công pháp cường đại nào cả.

Nếu như có một môn công pháp cường đại, mình làm sao mà thua nhanh như vậy được. Thậm chí đánh bại được Hà Hư cũng không phải là không có khả năng, chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn.

Lâm Phàm nhìn bóng dáng âm u kia, khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ bất giác nhoẻn miệng cười.

Thất vọng được lắm.

Chỉ có thất vọng thì mới dễ ra tay.

Hắn lặng lẽ theo sau đuôi.

Tới tận vách núi cạnh tông môn.

Bạch Hâm ngồi nơi đó, lau khô máu tươi ở khoé miệng, nhìn phong cảnh mênh mông vô bờ trước mắt, không khỏi thở dài.

- Sư đệ, bây giờ thắng thua không phải là chuyện quan trọng, chỉ cần có ý chí không chịu lùi bước, đó mới là quan trọng. – Lâm Phàm đi đến, ngồi ở bên cạnh, thản nhiên cất tiếng.

Bạch Hâm nhìn thoáng qua người bên cạnh:

- Đa tạ sư huynh an ủi, nhưng mà thua chính là thua.

- Ngươi sai rồi, thất bại là mẹ thành công. Một lần thất bại chỉ làm ngươi phát hiện khuyết điểm của mình thôi. Chỉ cần biết bù lại được khuyết điểm ấy, nhất định sẽ đạt được thành công. – Lâm Phàm bắt đầu giở bài canh gà bồi bổ tâm hồn.

Mà Bạch Hâm nghe nói như vậy, không khỏi nhìn thẳng nhìn vào sư huynh xa lạ ngồi bên cạnh.

Hắn đột nhiên nhận ra sư huynh nói rất có đạo lý.

Cảm giác thất bại đã nhạt phai đi không ít.

Lâm Phàm cười, nói đùa, canh gà bồi bổ tâm hồn ngươi đã nghe qua chưa. Hôm nay vì để bán công pháp đi, cứ để ta dùng canh gà bồi bổ cho tâm hồn ngươi cái đã.

-------------------------------
Chương 48 Quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái!

- Sư huynh, xin hỏi huynh là ai? - Bạch Hâm cảm thấy sư huynh có học vấn như vậy, nhất định không phải kẻ tầm thường, chỉ nói có mấy câu đã khiến hắn hiểu ra nhiều điều, đương nhiên là phải kết giao một phen.

Lâm Phàm vẫy tay:

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay chúng ta gặp nhau coi như là có duyên phận, có thể cùng trò chuyện.

Hắn sẽ không để mình bị bại lộ, bản thân đây là đang làm chuyện xấu, nếu bị phát hiện thì có mà toi cơm.

- Sư huynh, rốt cục thì tại sao ta lại thua chứ? – Bạch Hâm cảm giác như mình tìm được một tri kỷ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.

Lâm Phàm hỏi lại:

- Tự ngươi đã biết rõ, sao còn hỏi ta làm gì?

- Đúng, ta biết, tất cả là vì công pháp ta tu luyện không đủ cường đại. Nếu ta có được một môn công pháp cường đại, nhất định ta sẽ không thua. – Trong lòng Bạch Hâm hiểu rõ nhưng sau đó lại nuối tiếc nói: - Nhưng một môn công pháp cường đại quý giá như vậy, chỉ với vốn liếng tích luỹ hiện tại của ta căn bản là không mua nổi.

- Haizzz…

Một tiếng thở dài vô vàn xót xa.

- Sư đệ, ngươi xem đây là gì? – Lâm Phàm nhìn quanh nhìn quất, đảm bảo không có ai mới vén áo khoác lên, lộ ra một môn bí tịch ở ngay sát bên trên quần áo.

Bạch Hâm sửng sốt, thốt lên:

- Công pháp.

Lâm Phàm rất hài lòng gật gật đầu, đè nhỏ giọng nói:

- “Cuồng Phong kiếm pháp” – cấp Hạ phẩm Huyền Giai, rất hợp với sư đệ, thấy sao?

Bạch Hâm nuốt nuốt nước miếng, nhưng khi biết được đó là công pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai, lại tỏ vẻ tiếc nuối:

- Sư huynh, đây là Huyền giai hạ phẩm công pháp, chỉ khi nào tiến vào Địa Cương cảnh mới có thể tu luyện được.

Lâm Phàm đã biết điều ấy từ lâu, nhưng hắn không tin với tài ăn nói của hắn hắn không bán được vật này:

- Thế ta hỏi ngươi, ngươi nói có thể tu luyện hay không?

Bạch Hâm gật đầu:

- Cái này đương nhiên có thể tu luyện, chỉ là không có Nguyên Lực thúc đẩy thì sẽ ảnh hưởng đến uy lực mà thôi.

- Như vậy đi, sư đệ, bất cứ công pháp nào, hình thức thay đổi bản chất cũng không thay đổi. Nếu như ngươi có thể nắm được tinh tuý bên trong, cho dù không thể dùng Nguyên Lực thúc đẩy ra uy lực lớn nhất, nhưng ngươi nghĩ xem, có cường đại hơn kiếm pháp ngươi vẫn đang tu luyện hay không? – Lâm Phàm nhỏ giọng nói, cứ như đang thương thảo một vấn đề không thể để lộ ra ánh sáng.

- Sư huynh, nói có lý lắm. - Bạch Hâm tán đồng.

Lâm Phàm cảm thấy lửa đã được nhen kha khá rồi, đã có thể đi trực tiếp vào vấn đề chính, hắn không tin mình không thực hiện được, bèn thở dài một tiếng:

- Haizz, gặp nhau cũng là duyên phận, ta với sư đệ coi như vừa gặp đã quen. Nay sư đệ vì công pháp mà phiền não, sư huynh ta không thể thấy chết không cứu. Môn ‘Cuồng Phong kiếm pháp’ này bán cho sư đệ, sư đệ ngươi có muốn mua hay không?

- Sư huynh, huynh thật sự muốn bán cho ta? - Bạch Hâm thở dồn dập, nhưng sau đó lại cúi đầu - Sư huynh, chỉ sợ là ta mua không nổi.

Lân Phàm đương nhiên biết thừa thằng này nghèo kiết xác, công pháp Hạ phẩm Huyền Giai không có mười vạn trở lên mà muốn mua thì có mà nằm mơ đi.

- Sư đệ, ngươi nói thật cho sư huynh nghe đi, ngươi có bao nhiêu? – Hiện tại, Lâm Phàm chỉ muốn bán tống bán tháo, có thể bán bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Bạch Hâm nói:

- Sư huynh, nói thật với huynh, toàn bộ gia sản của ta chỉ có hơn hai vạn một chút. Ta vốn muốn từ từ tích góp, mua một bộ kiếm pháp cấp Nhân Giai mà thôi.

- Được, ta thấy sư đệ cũng là người thẳng thắn, hai vạn thành giao luôn, được không? – Lâm Phàm nói một hơi.

- A? - Bạch Hâm sửng sốt, sau đó nháy mắt đỏ bừng mặt - Sư huynh, đây chính là kiếm pháp Hạ phẩm Huyền Giai, huynh thật sự muốn bán cho ta chỉ hai vạn?

Bạch Hâm thật sự không thể nào tin nổi. Đây chính là công pháp Hạ phẩm Huyền Giai đó, nếu như mua ở tông môn thì chính là giá trên trời.

- Đương nhiên. – Lâm Phàm nói.

Bạch Hâm không thể ngờ trong tông môn lại có sư huynh tốt như vậy, đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến.

Lâm Phàm nhìn quanh quất, rồi nhanh nhảu lấy công pháp ra:

- Sư đệ, mau mau kiểm hàng, chúng ta trao đổi.

Bạch Hâm chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng mang tiền tích góp ra:

- Đa tạ sư huynh.

Mối đầu tiên thành công, tâm tình Lâm Phàm rất là vui sướng, sau đó đứng dậy đi về phía trước, đôt nhiên lại dừng lại, khí tức trầm ổn nói:

- Sư đệ, sư huynh có lời này muốn nói với ngươi.

Bạch Hâm đối với vị sư huynh vô danh này vô cùng cảm tạ, gật đầu liên tục:

- Sư huynh, mời nói.

Lâm Phàm hít sâu một hơi:

- Chỉ cần tâm không sợ hãi, gió mát sẽ thổi đến. Con đường ở phía trước nhất định có nhiều khó khăn và thất bại, thuận theo chiều gió có thể sẽ thoải mái, nhưng sẽ không thể đi lên vị trí cao được. Ngược gió mà đi sẽ đau đớn, nhưng mới có thể leo lên được đến đỉnh núi. Ở trên đỉnh cao nhìn xuống, giữ trong lòng một trái tim quả cảm, quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái.

- Hãy nỗ lực mà nuôi dưỡng tấm lòng hướng Phật, cây xanh sẽ tự nảy mầm, hướng thẳng về phía mặt trời.

Lâm Phàm tiếp tục đi về phía trước, giơ tay lên, quay lưng về phía Bạch Hâm mà vẫy vẫy:

- Sư đệ, cố gắng lên, sư huynh tin tưởng ngươi sẽ thành công.

Bạch Hâm đứng thẳng tại chỗ, nhìn tấm lưng ở phía xa đang khoác lên ánh nắng chói lòa từ ánh mặt trời chiếu rọi, hốc mắt có chút ẩm ướt, chưa bao giờ có ai nói với hắn những lời này. Hắn vô cùng phấn chấn mà nói:

- Sư huynh, ta sẽ cố gắng!

Hắn gào lên, thất bại là mẹ thành công, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải khắc phục khuyết điểm, không sợ thất bại.

...

- Thật mẹ nó thoải mái, thế là hai vạn vào túi.- Ở một nơi không có ai, Lâm Phàm cất tiền vào nhẫn trữ vật, sau đó lại cầm ra một quyển bí tịch, cất vào trong quần áo, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Hắn sao chép ‘Cuồng Phong kiếm pháp’ thành rất nhiều bản, chỉ cần bán hết ra ngoài là khỏi phải lo lắng gì nữa.

Có điều cần phải cẩn thận một chút mới được, đây là ở tông môn, nếu như bị bắt được thì coi như xong đời.

Một hồi vừa rồi, sau này không thể lấy lý do này nữa.

Trên đường, có không ít đệ tử đi ngang qua.

Lâm Phàm chuyên môn tìm các đệ tử tu luyện kiếm pháp để ra tay. Những kẻ giàu có thì thôi, tư tưởng kiểu bọn đấy có khi chẳng coi mình ra cái gì, nói không chừng còn đi tố cáo mình như chơi.

Lúc này, một tên đệ tử mang trường kiếm trên lưng rơi vào tầm mắt của Lâm Phàm.

Hắn liền mau lẹ đuổi theo, hai người song song nhau mà đi.

Tên đệ tử kia quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, không biết thằng này là thằng nào định làm gì. Không đợi hắn mở miệng Lâm Phàm liền lên tiếng trước.

- Sư đệ, cho ngươi xem một thứ hay ho, có muốn nhìn hay không?

Đệ tử này có chút không hiểu người này muốn làm gì, nhưng vẫn gật gật đầu:

- Thứ gì?

Lâm Phàm thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ vén một góc áo lên, để lộ ra công pháp dắt bên trong.

- Công pháp Hạ phẩm Huyền Giai, ngươi biết đấy, đúng là đồ xịn phải không?

Động tác lén lén lút lút, giọng nói thì dung tục, giống hệt bọn người bán đồng hồ và di động dạo ở trên đường kiếp trước, đều hành động lặng lẽ.

- Ha ha... - Tên đệ tử này nhìn thấy công pháp thì lập tức cười đến xán lạn, cười bỉ ổi như bắt được vàng, ánh mắt trở nên quái dị: - Đồ xịn, đúng là đồ xịn.

Hắn hiểu rõ, đây là buôn bán công pháp, trước kia ở tông môn không phải chưa từng có, chỉ là bị chỉ trích một hồi, trên cơ bản đã không còn nữa.

Không ngờ mình lại may mắn như vậy, thế mà có thể gặp được.

Lâm Phàm vừa thấy đối phương có ý muốn mua, cười vô cùng xán lạn:

- Sư đệ, đi, chúng ta đi vô hẻm nhỏ nào, từ từ rồi nói chuyện.

- Được được…

...

Mãi cho đến khi ráng chiều hạ xuống.

Lâm Phàm đi đến chỗ không người, cởi mặt nạ xuống, sau đó nhìn nhìn số tiền trong nhẫn trữ vật, cười đến chói lóa.

Đúng là lời to.

Nếu biết con mẹ nó sớm đã sao chép nhiều hơn mấy phần.

Mặc dù có vàn bản giá một vạn cũng bán, nhưng tiền thì vẫn là tiền.

Dựa vào bản “Cuồng phong kiếm pháp” này đã bán được hai mươi vạn Viêm Hoa tệ, tốc độ kiếm tiền của mềnh đúng là nhanh như gió, hiện tại đã có đủ tiền để mua đan dược.

Trong lòng thật vui vẻ.

Mà lúc này, ở một nơi khác.

Một đệ tử dẫn theo các sư huynh chấp pháp đi đến chỗ ban đầu Lâm Phàm buôn bán:

- Các sư huynh, vừa rồi ta phát hiện có đệ tử vụng trộm buôn bán công pháp, chỉ là ta không biết hắn đi đâu mất rồi.

Các sư huynh chấp pháp nhìn nhau, chuyện này cần phải điều tra kỹ lưỡng.

Được cái may là Lâm Phàm chỉ bán một lúc thì không bán nữa, nếu mà còn tiếp tục bán thì có khi đi đời nhà ma thật.
Chương 49 Xuất phát đi, Phàm Phàm của ta

Ôm số tiền vất vả một ngày kiếm được, trong lòng hắn có phần mỹ mãn, cuối cùng cũng nhờ vào năng lực bản thân mà kiếm được số tiền này.

Sau đó hắn liền đến Luyện Đan đường, vô cùng phong độ mua đan dược thượng phẩm Huyền giai.

Tuy rằng khi dùng có tác dụng phụ rất mạnh, nhưng có liên quan gì đến mình?

Đừng có kể lể với ta nữa, gì mà cực kì đau đớn, tra tấn, những cảm giác đau này đều không là vấn đề.

Châm ngôn của ông mày chính là, chỉ cần không nổ tan xác thì không thành vấn đề.

Số tiền còn lại hắn chưa động tới, giờ thì hắn đã hiểu rõ, muốn tu luyện đến cảnh giới cao thì cần phải có tiền.

Tu vi thấp thì bần cùng là lẽ đương nhiên.

Tu vi cao thì tiền tài không phải vấn đề.

Hầu hết của cải đều nằm trong tay một số ít người, phần còn lại trong tay một đám nghèo loz, hơn nữa còn đang làm việc cho những có kẻ tu vi cao, đem lại càng nhiều lợi lộc cho chúng.

Cũng giống như xã hội ở kiếp trước.

Trong phòng.

Hắn ngắm nghía viên đan dược màu đỏ trong tay, không chút do dự nuốt xuống, sau đó lập tức vận công, bắt đầu luyện hóa.

Rắc!

Lâm Phàm cảm giác xương cốt đang biến chuyển, giống như muốn nổ tung ra vậy, đương nhiên cũng chỉ là cảm nhận, hoàn toàn không thấy khó chịu.

Điểm khổ tu không ngừng tăng lên.

Đan dược sức mạnh vô cùng lớn, được tích hợp vào cơ thể càng thêm phần gia tăng tu vi.

Nếu người khác chứng kiển cảnh này nhất định sẽ bị dọa tới trợn mắt há mồm, tên này tởm vãi đái, dùng loại đan được này mà không có chút khó chịu nào sao?

Đương nhiên, chẳng ai ngờ được Lâm Phàm sở hữu “Thân bất tử”, hơn nữa còn vô cảm với sự đau đớn.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm mở mắt, nở nụ cười đắc ý.

- Tu vi của ta hãy bùng nổ đi.

- Thăng cấp.

Hắn ấn vào dấu (+), tiêu hao 128000 điểm khổ tu.

Tu vi: Tôi Thể tầng chín (+).

Đúng thời khắc đột phá ấy, cơ thể Lâm Phàm có sự thay đổi vô cùng lớn, toàn thân bên trong như muốn nổ tung ra, tất cả xương cốt, nội tạng, tủy xương đều đạt đến đỉnh điểm.

So với tôi thể tầng tám lúc trước, quả thực có sự khác biệt quá lớn, chính là sự thay đổi về sức mạnh.

Tên Thanh Manh hồi trước chính là Tôi Thể tầng chín, hoàn toàn dựa vào hình thức cấp bậc để chèn ép các huynh đệ của ta.

Nếu không phải nhờ bản thân tu luyện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến cảnh giới cao như vậy, e rằng cũng khó mà chèn ép được Thanh Manh.

Kiểm tra bảng điều khiển.

“Tính danh: Lâm Phàm.

Tu vi: Tôi Thể tầng chín (+)

Điểm khổ tu: 58654

Điểm tích lũy: 340”

“Thiên phú: Thân bất tử”

“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”

Tu luyện liên tục từ tối đến sáng quả thực không lãng phí một giây phút nào, hơn nữa kết hợp với đan dược còn tích lũy được đủ điểm khổ tu trị, một bước đột phá đến Tôi Thể tầng chín.

Còn chuyện tiến vào Địa Cương cảnh đã nằm trong tầm với rồi, chỉ cần thêm chút thời gian mà thôi.

Mục tiêu hiện tại chính là kiếm thêm điểm tích lũy để nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến cấp chín, lên cấp chín cần 2600 điểm tích lũy, cũng không quá nhiều, đi đánh một đám yêu thú là được.

Tinh thần sảng khoái, toàn thân dễ chịu.

Lúc Lâm Phàm bước ra thì phát hiện bên ngoài có không ít các đệ tử mặc áo giáp, không khỏi có chút nghi hoặc.

- Các đệ tử Chấp Pháp đường đang làm gì vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Lâm Phàm thầm nghĩ.

Và rồi hắn nhìn thấy Lã Khải Minh đang đứng quan sát đằng xa, lập tức tiến đến.

- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy? - Lâm Phàm hỏi.

Lã Khải Minh nhỏ giọng đáp:

- Nghe nói hôm qua có đệ tử lén lút bán trộm công pháp, người của Chấp Pháp đường liền bắt đầu đi kiểm tra rồi.

Lâm Phàm nghe thấy lời này liền giật mình, chẳng phải là đang nói chính mình sao.

- Vậy có phát hiện được manh mối gì không? - Lâm Phàm hỏi nhỏ, nếu bị phát hiện thì sẽ phải rời khỏi đây, mà hiện tại hắn vẫn chưa muốn đi lắm.

Nơi này mọi người đều biết đối nhân xử thế, nói chuyện lại dễ nghe, vô cùng thích nơi đây, mà còn chưa hưởng thụ đủ nữa.

- Không có, chỉ là có đệ tử báo cáo, Chấp Pháp đường liền tới điều tra một chút. Cũng không biết vị huynh đệ nào lại to gan như vậy. Trước đây những môn đệ lén lút buôn bán công pháp đều bị bắt quy án chịu phạt rồi, không ngờ vẫn còn có kẻ dám làm. - Lã Khải Minh cảm thán, vẻ mặt có chút bối rối, có lẽ bởi vì bản thân chưa từng gặp phải kẻ buôn bán trộm công pháp như này.

Nói chung là kiểu buôn bán công pháp chui như này rẻ hơn rất nhiều so với tông môn.

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị phát hiện, nhưng trong lòng cũng thầm rủa không biết là kẻ nào tố giác, thực khốn nạn.

- Ấy, sư đệ, sao ta cảm thấy hôm nay đệ có gì đó không giống với thường ngày? - Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm, thực sự cảm thấy có chỗ không giống, nhưng mà không giống ở điểm nào thì nhất thời không nói ra được.

Lâm Phàm ngó trên ngó dưới, bản thân thay đổi sao?

Xem ra là do tu vi thăng cấp, toàn thân đều phát ra sinh lực.

- Chắc là trở nên đẹp trai hơn rồi. - Lâm Phàm tự đắc đáp.

Lã Khải Minh không còn lời nào để nói, sư đệ thực quá tự luyến, thôi tốt nhất là không nên vạch trần ra.

Không còn chuyện gì nữa, Lâm Phàm liền chào tạm biệt Lã Khải Minh. Hắn còn bận làm việc lớn, cần phải đi kiếm nguyên liệu chế tạo lựu đạn, thế là liền lập tức xuất phát.

Vài ngày sau.

Lâm Phàm nhìn nhẫn trữ vật có hàng trăm quả lựu đạn, không khỏi nở nụ cười sung sướng.

Lần này đã chuẩn bị ổn thỏa, có thể thỏa sức làm càn rồi.

Lũ yêu thú, ta đến đây, hi vọng các ngươi đừng quá đau buồn, ta sẽ nhẹ nhàng với các ngươi.

Sáng sớm, hắn sắp xếp thu gọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi tông môn.

- Sư đệ, đệ đi đâu vậy? - Âm Tiểu Thiên và Cao Đại Tráng lúc nào cũng ở cùng nhau, cứ mỗi lần xuất hiện đều có mặt cả hai người.

Lâm Phàm cứ thắc mắc trong lòng, có khi nào hai người này có gì đó thiệt không.

Nhưng đành phải tạm gác lại vấn đề này, dù sao thì nói thẳng ra cũng khiến người khác khó lòng chấp nhận, vậy quả thực không ổn.

- Đệ ra ngoài có chút chuyện, Âm sư huynh, các huynh tới làm gì vậy? - Lâm Phàm hỏi ngược lại.

Âm Tiểu Thiên cười đáp:

- Ta cùng Cao sư huynh của đệ gần đây ở tông môn hoài có chút buồn phiền nên định đi dạo qua thành Vân Lạc giải sầu chút, sư đệ có cùng đường không?

Hắn đương nhiên không muốn đi cùng với hai người này. Muốn làm chuyện đại sự mà lại có người bên cạnh thì thực vướng chân vướng tay, bèn đáp:

- Sư huynh, không cùng đường rồi, đệ đi ngược đường với các huynh.

- Thôi được, sư đệ, vậy hai huynh đi trước đây, đi ra ngoài nên chú ý an toàn.

Âm Tiểu Thiên và Cao Đại Tráng vẫy tay chào.

- Được.

Lúc này, Lâm Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức rời tông. Lần này không cày đủ điểm tích lũy hắn tuyệt đối sẽ không quay về.

Và hắn gấp rút lên đường, kể cả đêm khuya cũng không nghỉ ngơi.

Ba ngày sau.

Lâm Phàm nhìn rừng cây um tùm trước mắt, khuôn mặt lập tức lộ vẻ tươi cười.

Lũ yêu thú, ta đến rồi đây.

Rừng Tê Hà.

Đây là nơi lũ yêu thú sinh sống, phạm vi cả khu rừng rất rộng. Bọn yêu thú phía ngoài bìa rừng thì không đáng nhắc tới, nhưng nếu tiến vào sâu trong rừng sẽ gặp phải yêu thú cấp Địa Cương cảnh, thậm chí còn có cả yêu thú Thiên Cương cảnh, vô cùng nguy hiểm.

Đối với Lâm Phàm mà nói, mục đích chính là cày điểm tích lũy, chẳng hề nghĩ tới đi gây hấn với loại đại yêu thú đáng sợ như vậy.
Chương 50 Lâm Phàm, xong

Một thân một mình tới đây thực có chút căng thẳng, nếu bị yêu thú bao vây, nhất định sẽ chỉ còn đường chết, không chết thì cũng bị lột da. Nhưng đối với kẻ điên khùng như Lâm Phàm thì chẳng có ảnh hưởng gì.

Hắn hoàn toàn không thèm để mắt tới khu vực phía ngoài rừng, tiếp tục đi sâu vào trong.

Một đàn sói xám.

Lâm Phàm lập tức bỏ qua vài chục con sói xám đáng thương, không buồn ra tay. Lần trước đã giết sạch cả một đàn đông đúc, cũng nên để cho chúng cơ hội nghỉ ngơi phát triển nữa.

Húúúú!

Đi sâu đến một phạm vi nhất định, tiếng gầm gừ của yêu thú càng ngày càng nhiều, mà tiếng gầm gừ này tựa như tiếng sấm, vô cùng vang dội.

Lắng nghe tiếng vang liền biết được yêu thú có tiếng gầm dữ dội đến thế nhất định không phải loại tầm thường.

Lâm Phàm nghênh ngang bước tới, cây cối xung quanh cũng trở nên to lớn hơn, độ ẩm thấp ngày một tăng lên.

Đúng lúc này, mắt hắn sáng lên, một đàn yêu thú xuất hiện phía sau những khối đá lớn ở bãi đất trống trước mặt.

Diều hâu Tích Giác!

Hình dáng chúng trông như diều hâu thường, trên đầu mọc một sừng trắng dài, giống với xương cột sống của người, bốn móng vuốt dài sắc bén nhọn hoắt, đuôi mảnh và dài, phía sau đuôi mở ra là hàm răng nhọn có thể cắn kẹp.

Trong nhóm yêu thú chưa đạt tới Địa Cương cảnh, loại yêu thú này đã thuộc dạng khó nhằn.

Thường thì chúng đều là Tôi Thể tầng sáu, tầng bảy, nhưng cũng có có cả Tôi Thể tầng tám.

Các môn đệ có thực lực ngang hàng với loại yêu thú này còn không dám gây hấn.

Bởi vì tốc độ của lũ yêu thú này rất nhanh. Ngoài ra toàn thân chúng trên dưới đều có tác dụng công kích, đặc biệt là phía sau đuôi khiến người khác khó phòng bị được. Nếu đột nhiên bị nó lướt qua cắn kẹp cho thì có thể bị cắn nát cả người.

- Được lắm. - Lâm Phàm nở nụ cười, đếm kĩ có khoảng gần hai mươi con, nếu giết sạch được bọn chúng thì nhất định sẽ kiếm được một mớ điểm.

Hắn nấp về phía sau, không chút do dự lôi lựu đạn ra, kéo chốt rồi ném thẳng vào trong.

Từng quả từng quả lựu đạn được ném ra không chút do dự, cứ nổ chết một loạt đã rồi tính tiếp.

Đám diều hâu Tích Giác đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền lập tức có phản ứng, quan sát xung quanh. Khi nhìn thấy một vật có hình tròn lăn tới, lũ yêu thú còn đang nghi ngờ không biết là thứ đồ gì.

Trong đó có một con diều hâu Tích Giác còn tưởng là đồ ăn, há mỏ nuốt luôn quả lựu đạn.

Đối với loại yêu thú dưới Địa Cương cảnh này, tưởng chúng có trí thông minh thì chỉ là trong mơ mà thôi.

- Hầy, chúng mày chết cũng không oan đâu. - Lâm Phàm chứng kiến cảnh này thì chẳng muốn nhiều lời nữa. Ngay cả lựu đạn của ta cũng dám nuốt, không biết bọn này lấy dũng khí từ đâu ra.

Hắn đếm thầm bảy giây.

Bùm!

Quả lựu đạn nổ tung trong nháy mắt.

“Điểm tích lũy +60

Điểm tích lũy +70

Điểm tích lũy +60

...”

Lâm Phàm dựa lưng vào tảng đá, mắt hơi nhắm lại. Nghe thấy những tiếng nổ vang dội này, hắn không muốn nói gì nữa, trong lòng vô cùng thương cảm.

Vạn vật trên thế gian đều bình đẳng như nhau, các ngươi có quyền sinh tồn. Nhưng không còn cách nào khác, các ngươi không chết thì là ta chết.

Hi vọng kiếp sau các ngươi có thể trở thành người, không phải làm yêu thú nữa.

Kết thúc cầu nguyện.

Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng từ trong nhẫn trữ vật ra, vẻ mặt bá đạo, sau đó nhảy ra từ sau tảng đá:

- Giết...

Giữa tâm vụ nổ, con diều hâu vương sững sờ chứng kiến tất cả.

Đến bây giờ nó vẫn chưa kịp có phản ứng gì, các tiểu đệ rốt cục bị sao vậy, sao đột nhiên lại bị nổ tan tác thế này.

Bùm!

Tiếng nổ lớn từ bên trái truyền đến.

Diều hâu vương lập tức quay lại, tiểu đệ vừa nãy còn lành lặn, trong chớp mắt liền biến mất không thấy nữa.

Rốt cục là có chuyện gì, cũng không thấy kẻ địch, sao tất cả lại biến mất thế này.

- Giết!

Đột nhiên, nó nghe được giọng nói loài người. Chỉ thấy phía trước là một con người đang vác vũ khí cực lớn xông về phía mình. Chuyện này khiến diều hâu vương vô cùng phẫn nộ, nó rít gào một tiếng, lao ra tấn công đối phương.

- Chậc chậc! - Lâm Phàm không ngờ con diều hâu vương này may mắn như thế, nhiều lựu đạn như vậy mà không nổ chết nó, còn bắt mình phải dứt điểm.

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” mang theo uy lực vượt trội bùng nổ.

Diều hâu vương vô cùng mạnh nhưng cũng không phải sắt thép, một chùy nện xuống lập tức bị nổ tan xác.

“Điểm tích lũy +80.”

Sảng khoái.

Kiểm tra điểm tích lũy đã được 1350 điểm.

Trận đầu toàn thắng, thuận lợi tiến lên.

Hiện tại, Lâm Phàm vô cùng tự tin với con đường phía trước. Nơi đây không thiếu yêu thú, chỉ cần tiếp tục cố gắng, muốn trở thành ông trùm điểm tích lũy chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lông yêu thú thực ra cũng có chút giá trị, nhưng sức mạnh của bọn yêu thú này quá yếu, không thèm để mắt tới nữa.

Trừ phi là yêu thú cấp cao mới có thể khiến hắn để mắt tới.

Không nói chuyện khác nữa, tiếp tục tìm yêu thú rồi tiến hành oanh tạc.

Ở trong rừng Tê Hà một lúc, tiếng gầm gừ ở khắp mọi nơi, những con yêu thú cấp thấp nghe thấy tiếng gầm rú đều bị dọa chạy tán loạn.

- Còn con nào nữa.

Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng bước đi trong rừng, hắn cảm giác như đã trở thành bậc đế vương ném pháo đang hành tẩu, chỉ cần có yêu thú sẽ có bóng dáng hắn.

Lũ yêu thú dưới Địa Cương cảnh đều đã bị pháo nổ cho tan tác, đang tháo chạy khắp nơi.

Đối với loại yêu thú này, mặc dù số lượng đông đảo, nhưng đều không là gì so với lựu đạn. Một quả lựu đạn không đủ thì hai quả, không tin không trừng phạt được lũ này.

Kiểm tra điểm tích lũy, đã đạt được 6000 điểm.

Thu hoạch được nhiều như vậy đã khiến Lâm Phàm cực kì hài lòng. Không phải do lười biếng mà vì địa bàn của yêu thú vô cùng nhỏ bé so với cả khu rừng Tê Hà rộng lớn. Đối với Lâm Phàm mà nói, muốn vượt sang khu vực khác cũng phải mất chút thời gian.

Về phần địa bàn nằm sâu trong rừng của đại yêu thú, hắn tạm thời chưa suy tính tới.

Gặp phải yêu thú Địa Cương cảnh thì phiền phức rồi.

Hơn nữa cũng không kiếm chác được nhiều bằng bọn yêu thú này.

Lúc này, trong một hang động tối ở trong rừng Tê Hà, đột nhiên xuất hiện hai tròng mắt đỏ ngầu.

Hai tròng mắt đỏ kia giống như đá hồng ngọc, ở trong hang động tối trở nên vô cùng chói mắt.

Grừ!

Một tiếng gầm lớn từ trong hang động phát ra ngoài, âm vang vô cùng lớn, phá hủy hết thảy mọi thứ xung quanh.

Nó vốn đang ngủ say thì bị đánh thức bởi những âm thanh chói tai kia.

Bùm!

Bùm!

Tiếng nổ này khiến nó vô cùng giận dữ, rốt cục là kẻ nào lại dám lởn vởn gần địa bàn của nó tạo ra thứ âm thanh vô cùng khó chịu này.

Nó muốn nghiền nát đối phương thật tàn bạo.

Ở cửa hang, một bóng dáng to lớn bò ra từ bên trong, sau đó nó đứng thẳng lên, phát ra hơi thở đáng sợ.

...

- Hầy, lũ yêu thú bọn bây đâu hết rồi. - Lâm Phàm rạo rực, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.

Nhìn điểm tích lũy tăng vùn vụt, hắn cảm nhận được một loại khoái cảm khó diễn tả bằng lời.

Dù sao thì vẫn còn rất nhiều lựu đạn, nhất định phải dùng hết mới quay về.

Gầm!

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ cực đại vang đến, vang vọng cả trời đất, những chiếc lá trên cây cổ thụ ào ào rụng xuống.

Lâm Phàm bịt tai lại.

- Ôi đuỵt, rốt cục là tiếng gầm của loại yêu thú gì mà chỉ dựa vào tiếng gầm thôi đã có uy lực lớn như vậy, thật quá đáng sợ. - Lâm Phàm thầm cảm thán.

Không thể dây vào! Không thể dây vào!

Suy tính của hắn chính là chuyên chọn những con nhỏ mà xử, còn những con lớn thì cứ để về sau rồi tính.

- Í, trời hình như tối rồi. - Lâm Phàm bất chợt phát hiện dường như có một bóng râm bao phủ lấy mình, mà bóng râm này càng lúc lại càng lớn.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên hắn liền tròn mắt kinh ngạc, lập tức gào thét:

- Cái đệt! Con khỉ to vãi này ở đâu chui ra vậy.

Ma vượn mắt đỏ, cường đại yêu thú trên Địa Cương cảnh, là hậu duệ của hung vượn thời cổ, vô cùng hùng mạnh, khát máu, trong đám yêu thú thuộc lại khó đối phó nhất.

Rầm!

Con yêu thú to lớn che phủ cả bầu trời, trong chớp mắt che khuất luôn Lâm Phàm. Rồi nó nhảy mạnh xuống đất, toàn bộ mặt đất đều chấn động. Lấy vị trí của Lâm Phàm làm trung tâm, mặt đất nứt ra chi chít tựa như một mạng nhện dày đặc.

Lâm Phàm chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay khổng lồ bao trùm.

Hự hự!

Một vũng máu nhuốm đỏ bàn tay của Ma vượn mắt đỏ.

Lâm Phàm, xong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK