• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146

- Ngươi là ai?

Khi mà Lâm Phàm chui từ bên trong thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng ra, mấy tên đệ tử đang thu thập chân của Thâm Uyên Chi Trùng ở chung quanh đột nhiên hét lên. Suýt chút nữa là dọa chết bọn hắn rồi, một người sống lại chui từ trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng ra, có thể không dọa người sao?

Giờ phút này, trong lòng của Lâm Phàm cũng thầm hô may mắn. May là lúc trước hắn đã chết rất nhiều lần cho nên cũng đổi quần áo rất nhiều lần, nhất là trang phục của đệ tử nội môn cùng với lệnh bài chứng minh đã bị thiên khiển đánh tan thành mây khói, nếu như mà vẫn còn treo ở trên người vậy thì thật là không diễn nổi.

Những đệ tử của Nhật Chiếu tông ở quanh đây cũng hơi nhiều hơn nữa còn có mấy vị cường giả nữa. Đưa mắt nhìn qua, Lâm Phàm lập tức thấy được cái cửa lớn có phong cách cổ xưa đang hãm sâu ở trên vách đá kia, xem ra đây chính là Vạn Quật môn mà bản thân vừa nghe được.

Hiện tại cái chìa khoá kia cũng không biết ở trên tay của người nào, xem ra cần phải phát huy trí tuệ của mình một chút.

Nghe đồn đệ tử của Nhật Chiếu tông chân ngắn trí thông minh thấp, cũng không biết là thật hay giả nhưng mà bất kể như thế nào, đều phải thử một lần mới được.

- Tại hạ Mãi Mãi Đề Thiết Cao, một tên tán tu trong khu vực của Nhật Chiếu tông, ngẫu nhiên tiến vào trong vực sâu Vạn Quật, lại bị Thâm Uyên Chi Trùng nuốt vào trong bụng. Nguyên bản ta cho là mình sẽ chết ở trong bụng của con yêu thú này, lại không ngờ gặp được các vị. Khi chuẩn bị buông xuôi lại nghe được thanh âm chém giết yêu thú của các vị, bởi vậy ta mới cố gắng kiên trì được.

Lâm Phàm lộ vẻ cảm kích, một lần nữa trịnh trọng ôm quyền cảm tạ.

Các đệ tử ở chung quanh nghe hắn nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, sau đó cái lưng cũng thẳng lên. Bọn họ không ngờ nhóm người mình lại còn cứu được một người khác, vả lại cách người này cảm tạ bọn họ cũng khiến bọn họ thấy rất thoải mái.

- Mãi Mãi Đề Thiết Cao sao?

Doanh Thăng đi tới, nhìn về phía Lâm Phàm với vẻ cảnh giác, nhưng khi cảm nhận được khí tức mà Lâm Phàm cố ý phát ra thì lại khinh thường. Ở trong mắt của hắn, Địa Cương cảnh tầng ba cũng chỉ như là sâu kiến mà thôi, do đó hắn cũng buông lỏng cảnh giác.

- Sư huynh, trên lãnh thổ của Nhật Chiếu tông chúng ta có họ Mãi Mãi này sao?

Một tên đệ tử nghi ngờ hỏi.

Doanh Thăng cũng không có nghe qua họ này, nhưng nhìn thần sắc trịnh trọng ở trên mặt của đối phương, cũng không giống như nói láo, sau đó vung tay áo một cái, nói:

- Nhật Chiếu tông ta đất rộng người đông, dòng họ nhiều, cho dù là Viêm Hoa tông kia cũng không sánh bằng, họ Mãi Mãi này hoàn toàn chính xác là tồn tại, ta đã nhìn thấy qua ở trên một quyển sách nào đó.

Các đệ tử ở chung quanh gật đầu, cảm thấy sư huynh hiểu biết thật nhiều, tri thức uyên bác khiến cho người ta kính nể.

Lâm Phàm nghe được lời nói của gia hỏa này, trong lòng lại không ngừng cười lạnh, lãnh thổ của Viêm Hoa tông phải lớn hơn Nhật Chiếu tông đến cả trăm lần, vậy mà tên này cũng dám nói đất rộng người đông. Thật sự là không biết xấu hổ.

Nhưng hắn vẫn là trịnh trọng khách khí nói:

- Vị sư huynh này vừa nhìn qua đã biết là người có tri thức uyên bác. Tại hạ đa tạ ân cứu mạng các vị, nhưng ta vừa mới nghe được các vị muốn đi vào Vạn Quật môn kia cho nên cả gan xin hỏi. Có thể mang cả ta cùng nhau tiến vào được hay không? Đương nhiên, nếu như ở bên trong phát hiện bảo bối, ta chỉ lưu một thành còn lại đều thuộc về các vị, coi như là ân cứu mạng.

Lúc Doanh Thăng nghe được đối phương nhắc đến Vạn Quật môn, lập tức cảnh giác, nhưng vừa nghĩ tới tu vi của đối phương, chút cảnh giác này cũng biến mất.

- Làm càn, chúng ta đã cứu được tính mệnh của ngươi, vậy mà ngươi còn muốn chúng ta mang ngươi vào động thiên phúc địa. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

Một tên nữ đệ tử đi lên cao ngạo, nổi giận nói, ánh mắt kia nhìn về phía Lâm Phàm cũng lộ vẻ khinh bỉ.

Tu vi của nàng ta là Địa Cương cảnh tầng bốn, cho nên đã sớm nhìn ra nam tử ở trước mắt này chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng ba mà thôi, ngay cả tư cách để xách giày cho nàng cũng không có.

Bây giờ lại còn muốn đi theo bọn hắn vào Vạn Quật môn, đó chính là nằm mơ.

- Lộ sư muội nói rất đúng, Doanh sư huynh, người này muốn theo chúng ta tiến vào Vạn Quật môn, đúng là si tâm vọng tưởng. Hơn nữa tu vi của hắn cũng rất thấp, đi vào cũng chỉ kéo chân chúng ta mà thôi.

Một nam đệ tử ngữ khí âm trầm nói.

Lộ sư muội nhìn về phía vị sư huynh này với vẻ ái mộ, vị sư huynh này không chỉ có tu vi cường đại, đối xử mọi người cũng rất tốt, nói chuyện cũng rất hợp lòng người, là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ đệ tử.

- Vạn sư huynh nói chí phải, tu vi của người này quá thấp. Mặc dù là người ở trên lãnh thổ Nhật Chiếu tông ta, nhưng mà cũng chỉ là một tên tán tu mà thôi. Chỉ sợ hắn cũng không biết Vạn Quật môn này là đại biểu cho cái gì, có thể tiến vào bên trong là phúc duyên to lớn bực nào.

Doanh Thăng im lặng nghe hết, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, nói:

- Tốt, ngươi có thể đi rồi. Nhớ kỹ, ngươi mặc dù là người ở trên lãnh thổ của Nhật Chiếu tông ta, nhưng ngươi chỉ là một tên tán tu, dù ngươi có giao chín thành thu hoạch của ngươi cho chúng ta cũng không đủ, phải biết rằng chỉ vẻn vẹn một thành kia cũng là một khoản tài phú lớn đến mức ngươi chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được.

- Các vị các sư đệ, chúng ta đi. Nếu như tên này dám tiến thêm một bước, vậy thì cứ giết hắn đi.

Khi nói ra lời này, sát ý cũng bộc phát ra, bao phủ ở chung quanh. Đối với một tên sâu kiến chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng ba, sát ý của hắn là thứ đáng sợ cỡ nào, e rằng tên này đã bị hù dọa đến mức tè ra quần rồi.

- Vâng.

Đám người gật đầu nói, ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm cũng lộ ra vẻ khinh bỉ, lại còn muốn theo bọn hắn tiến vào Vạn Quật môn, cũng không nhìn lại bản thân một chút đi.

Mặc dù trong đám người này có mấy kẻ có tu vi còn kém hơn cả Lâm Phàm, nhưng mà bọn hắn lại là tùy tùng của Doanh sư huynh, há lại một tên tán tu có thể so sánh.

Vạn Quật môn chính là bí cảnh lớn nhất của vực sâu Vạn Quật. Theo truyền thuyết, bảo bối ở bên trong nhiều đến mức làm cho người ta nghẹn họng trân trối. Con đường phát tài ở ngay phía trước, làm sao có thể mang theo một kẻ râu ria như hắn đi cùng được? Hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày.

Thật đáng tiếc!

Trong lòng của Lâm Phàm thở dài, không ngờ đám người kia lại khinh bỉ mình. Thật sự là đáng sợ. Đâu giống như ở Viêm Hoa tông, nếu như là có người ở trên lãnh thổ của Viêm Hoa tông nói với mình như vậy, bản thân khẳng định sẽ dẫn bọn hắn đi vào rồi.

Trí thông minh của những người này đúng là có vấn đề, chỉ cần đầu óc hơi bình thường một chút là có thể nghĩ được. Có pháo hôi dò đường xin đi vào như này, tuyệt đối là cầu còn không được.

Hắn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đám người kia, bọn họ đã đến phía trước cánh cửa kia. Lúc này, Lộ sư muội lúc trước còn khinh bỉ mình lấy ra một tấm bùa chú, lập tức một khí tức huyền diệu lan truyền ra từ trong phù lục.

Cửa đá nguyên bản đang đóng chặt kia đột nhiên mở ra một khe hở, một luồng sáng bao phủ mấy người.

Mà Lộ sư muội kia quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phàm, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói:

- Không biết tự lượng sức mình, nằm mơ giữa ban ngày, hừ.

Trong chốc lát, đám người kia biến mất mà cửa đá kia cũng đóng lại như cũ.

- Ha ha! Ha ha!

Lại bị người khinh bỉ, cảm giác này không vui lắm.

- Các ngươi, những kẻ rác rưởi này còn dám khinh bỉ ta. Nếu không phải là ta không biết chìa khoá nằm ở trên tay người nào, lại sợ các ngươi chạy trốn, các ngươi thật sự cho rằng có thể chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của Mãi Mãi Đề Thiết Cao ta sao?

Lâm Phàm rất khó chịu. Trên con đường tu hành ngoại trừ gan lớn còn cần phải thận trọng.

Mình cũng không phải là kẻ thiểu năng trí tuệ chỉ có một thân man lực.

Sau đó, hắn đi đến trước Vạn Quật môn đã phong bế, vươn tay sờ soạng một chút, có thể cảm thấy Vạn Quật môn phát tán ra khí tức cực kỳ cổ xưa.

Không biết cái cửa này đã tồn tại bao lâu rồi? Cũng không biết đằng sau cánh cửa này đến cùng là cái gì?

Những đệ tử của Nhật Chiếu tông kia lại có thể tìm được chìa khoá của Vạn Quật môn. Đúng là vận khí cứt chó.

Nhưng mà hiện tại mình có thể gặp được những đệ tử của Nhật Chiếu tông này cũng coi như là mình khá may mắn đó. Xem ra ông trời vẫn rất để ý đến bản thân.

Lấy Nhân Hoàng Kiếm ra, vung vẩy vài cái, nếu như chờ người đi ra rồi chém xuống một kiếm thì cũng là một ý kiến không tồi. Nhưng phải chú ý độ lớn cùng sự chính xác, nếu như không thể một kiếm giết chết ngược lại sẽ tốn thời gian hơn.

Sau đó ngẫm nghĩ, vẫn là cất Nhân Hoàng Kiếm đi và lấy Lang Nha bổng ra, nếu như chịu một đập của ta mà các ngươi còn không chết, vậy thì các ngươi có mạng lớn.

Có chìa khoá để tiến vào bí cảnh lại không chia sẻ cùng với ta, sự keo kiệt của các ngươi đã chọc giận ta.

Để cho các ngươi cố gắng thu hoạch đi, nếu như các ngươi có thể mang đồ tốt ra đến đây còn hưởng dụng được, coi như ta thua.

Có bản lĩnh thì ở bên trong cả một đời cho ta.

Còn không, đi ra tên nào, lão tử đập tên đó.
Chương 147

Hắn cũng không dám cam đoan trong Vạn Quật môn này sẽ không có lối ra khác, nhưng dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng sẽ không buông tha.

Mấy đệ tử của Nhật Chiếu tông này hiển nhiên là có chuẩn bị mới đến đây, nhưng để ý kỹ cũng thấy, chắc bọn hắn cũng không ngờ vận khí của mình tốt như vậy, tìm được chìa khoá của Vạn Quật môn.

- Có đôi khi vận khí của một người cho dù tốt cũng không thể đạt được hết thảy kỳ ngộ. Xem ra mình chỉ có thể cướp đoạt từ trong tay người khác.

- Mặc dù loại thủ đoạn này có phần tồi tệ nhưng mà vì trở thành người mạnh nhất thì chỉ có thể làm như vậy.

- Nhưng các ngươi cũng không có lỗ, có thể trải đường vì người mạnh nhất cũng là một loại may mắn. Sau này chờ ta trở thành người mạnh nhất, ta sẽ chuyên môn viết ra một quyển sách, ghi chép lại con đường trưởng thành của ta rồi lưu truyền vĩnh hằng, để cho các ngươi cũng được người đời ghi nhớ.

Lâm Phàm tự an ủi bản thân mình một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Vạn Quật môn, tiến hành tu luyện tăng điểm khổ tu. Hắn quyết định sẽ chờ một thời gian, nếu như mấy người kia còn không đi ra, như vậy thì sẽ phải suy nghĩ những biện pháp khác.

Điểm khổ tu một mực tăng trưởng.

Điểm khổ tu đã tăng thêm 430 000, vậy chính là một ngày một đêm đã đi qua.

Hắn quay đầu nhìn Vạn Quật môn một chút, nơi đó vẫn không hề có chút động tĩnh nào, xem ra mấy người này ở bên trong thật đúng là vô cùng thoải mái, lâu như vậy mà còn không có đi ra.

Bên trong Vạn Quật môn.

- Lộ sư muội cẩn thận.

Vạn sư huynh chợt quát một tiếng, đại đao trong tay ẩn chứa cương khí mạnh mẽ chặt đứt đôi một con yêu thú, mấy vị sư đệ khác ở chung quanh cũng nhanh chóng chạy đến, cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh.

Sắc mặt của Lộ sư muội tái nhợt, suýt chút nữa là nàng bị yêu thú cắn đứt cổ rồi, sau đó nhìn qua Vạn sư huynh đang đứng ở bên người, trên mặt cũng toát ra vẻ ái mộ.

- Tạ ơn Vạn sư huynh.

- Các vị sư huynh đệ, chúng ta phải cẩn thận một chút. Yêu thú ở nơi này cường đại hơn ở bên ngoài rất nhiều.

Vạn sư huynh cực kỳ hưởng thụ, bọn hắn đã tiến vào trong Vạn Quật môn được một ngày một đêm, thu hoạch được không ít đồ tốt. Huyệt động kia nhìn qua đã hoang phế thật lâu vậy mà vẫn có yêu thú sinh sống, nhưng sau khi chém giết yêu thú, lại có thể tìm được không ít bảo bối ở bên trong.

Lúc này, một tên đệ tử đi ra từ trong huyệt động kia, trong tay cầm không ít đồ, nói:

- Vạn sư huynh, trong này có rất nhiều thứ, có ba viên đan dược Huyền giai thượng phẩm, sáu viên đan dược Huyền giai trung phẩm, còn có một thanh binh khí Huyền giai trung phẩm.

Các đệ tử ở chung quanh nghe hắn nói vậy, lập tức phá lên cười vui vẻ.

- Vận khí của chúng ta thật sự là quá tốt rồi. Cũng không biết thu hoạch của mấy người Doanh sư huynh là như thế nào?

Bọn hắn hiện tại vẫn chỉ là ở vòng ngoài, không có xâm nhập vào sâu hơn bởi vì thực lực của bọn họ không đủ, nếu như cố gắng tiến vào cũng chỉ là một con đường chết mà thôi. Nhưng tu vi của mấy người Doanh sư huynh cực kỳ cường đại, cho nên bọn họ tạm thời tách ra, xâm nhập vào sâu hơn, ở trong đó sẽ có bảo bối cao cấp hơn.

Vạn sư huynh gật đầu, nói:

- Tập trung kiểm tra thu hoạch một chút đi, chờ sau khi rời khỏi nơi này thì phân chia.

Mấy người kiểm tra một hồi, nụ cười trên mặt càng sáng lạn. Lần thăm dò này, bọn họ có thu hoạch thật sự là quá phong phú, ở chỗ này kiếm lời còn nhanh hơn nhiều so với ở trong tông môn, một ngày thành phú ông chính là như thế.

- Ta thu hoạch được một viên Âm Dương Đan, đan dược Huyền giai thượng phẩm, là đan dược phụ trợ tu luyện. Đây chính là đồ tốt, có thể điều hòa cương khí cho cương nhu cùng tồn tại, hơn nữa đạt tới cấp độ tốt nhất.

- Vận khí của Hà sư đệ cũng tốt đó nhưng vận khí của ta cũng không kém. Lúc nãy nhìn thấy một bộ xương trắng, ta lập tức tiến lên kiểm tra một chút, vậy mà thu hoạch được một môn chưởng pháp Huyền giai thượng phẩm, mặc dù ta không muốn tu luyện, nhưng mà sau khi trở lại giao nộp cho tông môn cũng có thể đổi được không ít điểm cống hiến.

Mà lúc này, Vạn sư huynh cũng lấy thu hoạch của mình ra. Trong một chớp mắt, mấy người khác chỉ cảm thấy tựa như là đang ngâm mình ở trong thế giới của đan dược, dược lực nồng đậm tràn ngập ra bốn phía. Viên đan dược ở trong lòng bàn tay Vạn sư huynh tản ra sương trắng, lớp sương trắng này cô đọng thành thực chất, như mãng xà quấn quanh, Bạch Hổ gào thét, Côn Bằng thổ nạp, thiên biến vạn hóa.

- Vạn sư huynh, đây chẳng lẽ là đan dược Địa giai trung phẩm hay sao?

- Nhất định là vậy, chỉ có đan dược Địa giai trung phẩm mới có thể hình thành loại dị tượng này.

Vạn sư huynh cười lớn, sau đó cất đan dược vào trong nhẫn trữ vật, nói:

- Không sai, đây chính là đan dược Địa giai trung phẩm, Vạn Thú Đan.

- Vạn Thú Đan? Đây không phải là đan dược dùng máu tươi của hơn chục nghìn loại yêu thú khác nhau ngưng tụ mà thành sao? Loại đan dược này hoàn toàn là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, sau khi nuốt vào có thể hình thành vạn thú chi lực, để cho người uống có được hung uy đương thời không thể địch nổi.

Một tên đệ tử hoảng sợ nói:

- Không ngờ Vạn sư huynh sẽ có cơ duyên lớn như thế, lại gặp được thần đan bực này.

- Dương sư đệ nói cũng không sai, nhưng đó là Vạn Thú Đan đạt đến cấp bậc Thiên giai thượng phẩm, còn viên Vạn Thú Đan này thì chỉ là một viên đan dược Địa giai trung phẩm mà thôi. Viên đan dược này chỉ do máu tươi của trăm con yêu thú ngưng tụ thành thôi, so sánh cùng viên Vạn Thú Đan Thiên giai thượng phẩm kia thì giống như là trời và đất vậy.

- Sư huynh, vậy còn không tranh thủ thời gian nuốt vào đi, chờ thực lực của sư huynh tiến thêm một bước, chúng ta cũng có thể đi vào chỗ sâu hơn, nói không chừng còn có thể gặp được càng nhiều bảo bối cao cấp hơn.

Vạn sư huynh khoát tay, nói:

- Các vị sư huynh đệ, chẳng lẽ các ngươi không có cảm giác được cương khí của bản thân không có cách nào khôi phục sao? Trong Vạn Quật môn này căn bản không có Địa Cương chi lực cho chúng ta hấp thu. Chúng ta tiến vào đây đã một ngày một đêm, cương khí đã sớm tiêu hao sạch sẽ. Có người nào chuẩn bị đan dược để khôi phục cương khí hay không? Nếu không thì không thể tiếp tục lưu lại thăm dò.

Được Vạn sư huynh nhắc nhở, mấy người khác đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức kiểm tra tình huống của bản thân.

- Đúng là ở đây không có cách nào khôi phục cương khí.

- Nếu như không thể khôi phục cương khí, chúng ta mà tiếp tục lưu lại đây, khi gặp được yêu thú cường đại, e rằng sẽ chết đấy.

- Vậy thì mấy người Doanh sư huynh sẽ không có chuyện gì chứ?

- Chắc chắn là sẽ không có việc gì. Doanh sư huynh chính là cường giả Địa Cương cảnh tầng sáu, đã sớm đạt đến trình độ cương khí tuần hoàn, sinh sôi không ngừng. Hơn nữa bọn họ khẳng định có đan dược để khôi phục cương khí. Chúng ta chỉ là quá mức hưng phấn, trong lúc nhất thời không có chú ý tới loại tình huống này mà thôi.

Lộ sư muội trầm tư một lát, nói:

- Vạn sư huynh, theo ta thấy không bằng chúng ta đi ra ngoài trước rồi chờ các vị sư huynh trở về, chìa khoá bây giờ vẫn còn ở trong tay của chúng ta, sau khi chúng ta trở lại tông môn, cống hiến chìa khoá cho tông môn, để trưởng lão của tông môn dẫn đội đến đây. Đến lúc đó, chúng ta đi theo, có lẽ có thể xâm nhập đến chỗ sâu hơn, thu hoạch được càng nhiều bảo bối hơn.

Mấy người gật đầu, cảm giác Lộ sư muội nói rất đúng. Cái chìa khoá này ở trong tay bọn họ mặc dù cũng tốt, nhưng mà bây giờ có nhiều người như vậy, bí mật khẳng định là không giữ được. Sau khi giao cho tông môn, bọn hắn không chỉ có thể được ban thưởng phong phú, còn có thể đi theo đại quân của tông môn đến đây thăm dò tiếp.

Đến lúc đó, lấy lực lượng của tông môn, quét ngang Vạn Quật môn này cũng không phải là điều quá khó khăn.

Nếu như có thể phát hiện bảo bối tuyệt thế, nghịch thiên gì gì đó thì có khả năng tiêu diệt Viêm Hoa tông, chiếm đoạt lãnh thổ củaViêm Hoa tông, đến lúc đó Nhật Chiếu tông bọn hắn sẽ thành tông môn cường đại nhất trên thế giới này, cho dù Thánh Đường tông kia cũng phải cúi đầu xưng thần.

Càng nghĩ đến càng tốt đẹp, càng nghĩ đến càng kích động.

- Đi, chúng ta đi ra ngoài trước, chờ mấy người Doanh sư huynh trở về.

Vạn sư huynh trầm mặc một lát, nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó.

Mặc dù bên trong Vạn Quật môn này có nhiều bảo bối đến mức làm cho người ta ham muốn, nhưng mà cũng phải có mạng mới có thể cầm được.

Cho dù trên đoạn đường này, bọn hắn cũng đã không biết bao nhiêu lần gặp phải nguy hiểm, đến cả thú triều cũng gặp được mấy lần. Nếu như không phải có một người có bảo vật thăm dò trước để bọn hắn kịp thời tránh né , không thì đụng phải thú triều, chỉ sợ bọn hắn đã sớm vẫn lạc.

Những bộ xương trắng ở trên đường đi tới kia hiển nhiên chính là những người đã tới thăm dò lúc trước nhưng bọn họ đều đã chết tại nơi này.

Chuyện này nói rõ nơi này cũng rất nguy hiểm, có lẽ là vận khí của bọn hắn cũng khá tốt, tạm thời không có gặp được sự tình nguy hiểm mà thôi.

Lâm Phàm ở bên ngoài tu luyện không biết đã bao lâu, điểm khổ tu đã sớm tích lũy đến 10 triệu. Có được nhiều điểm khổ tu như thế, hắn đã có lòng tin tuyệt đối đối với việc tăng lên tới cảnh giới cao hơn.

Đột nhiên!

Vạn Quật môn hơi chấn động, thần sắc của Lâm Phàm khẽ động, hắn lập tức đi đến bên cạnh Vạn Quật môn, thi triển Cuồng Thân nhanh chóng hóa thành khổng lồ, giơ Lang Nha bổng lên cao, chuẩn bị sẵn sàng, đi ra tên nào là nện tên đó.

Ba!

Vạn Quật môn hơi mở ra, tạo nên gợn sóng. Một bóng người vui mừng, hớn hở, nghênh ngang đi ra.

Chỉ là vẻ hưng phấn này còn không có duy trì bao lâu, người này lập tức cảm giác có gì đó đang rơi xuống đỉnh đầu của mình, ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi đột nhiên co vào, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, người khổng lồ kia là ai? Hắn muốn làm gì?

Ầm!

Điểm tích lũy +300

Người vừa đi ra đã thành một cái bánh thịt.

- Hắc hắc! Rốt cục đi ra, bọn ngươi để cho ta chờ thật lâu rồi.

Lâm Phàm vươn tay, nhanh chóng kéo tên gia hỏa đã bị nện chết kia ra phía sau. Đợi lát nữa, sau khi xử lý hết cả đám còn lại thì sẽ lục soát cả.

Nghèo thành thần, giàu dễ bị thịt*.

* Nghèo thành thần, giàu dễ bị thịt: Câu này hay dùng trong game battle field, trong trò này, mấy người bắn nhau trong 1 map, thằng nào chết thì rụng trang bị cho thằng khác nhặt nên là thằng nào nghèo thì “thành thần”, còn thằng nào nhặt dc lắm trang bị quá thì dễ bị thịt.

Đạo lý dễ hiểu như vậy mà các ngươi cũng không hiểu, còn cần ta dạy cho các ngươi hay sao?
Chương 148

Phía sau Vạn Quật môn, một đám đệ tử của Nhật Chiếu tông đang xếp hàng để đi ra, tất cả đều mừng ra mặt.

- Không ngờ lần thăm dò Vạn Quật thâm uyên này lại cho chúng ta phát tài nhanh như vậy, chỉ là khu vực ngoại vi mà chúng ta đã phát hiện nhiều bảo bối như thế, các ngươi nói xem ở khu vực hạch tâm của Vạn Quật môn sẽ có bảo bối cao cấp cỡ nào.

Ngẫm lại cũng có chút thèm, nhưng mà thực lực của bọn họ quá yếu, nếu như xâm nhập vào trong đó cũng giống như là tự tìm đường chết. Chỉ có cường giả giống như là mấy người Doanh sư huynh mới có thể không chút kiêng kỵ mà xâm nhập vào trong khu vực nội vi, nhưng cho dù bọn hắn cũng không dám đi vào khu vực hạch tâm.

Cho dù là như thế, bọn họ cũng không dám tưởng tượng mấy người Doanh sư huynh sẽ thu hoạch được tài phú cỡ nào, nếu như thực lực của bọn hắn cường đại hơn một chút thì lần kỳ ngộ này sẽ không kết thúc nhanh chóng như vậy.

Đáng tiếc, thật là quá mức đáng tiếc.

- Vạn Quật môn này làm sao chỉ mở ra khe hở bé xíu như vậy, khiến cho chúng ta chỉ có thể xếp hàng để từng người đi ra ngoài.

Có đệ tử đứng gần cuối hàng phàn nàn nói.

- Tờ phù lục mà chúng ta lấy được e rằng cũng chỉ là một mảnh vỡ của chiếc chìa khoá Vạn Quật môn chân chính mà thôi.

Vạn sư huynh có nhãn lực cỡ nào, vẻn vẹn từ một chút manh mối là có thể nhìn ra vấn đề ở trong đó.

Các đệ tử nhìn về phía Vạn sư huynh với vẻ sùng bái, nếu như không phải là có Doanh sư huynh đi cùng thì e rằng lần này Vạn sư huynh mới là người chói mắt nhất.

Lúc này có đệ tử nghĩ đến tên gia hỏa mà lúc trước muốn bọn họ dẫn hắn vào đây khinh thường, chế nhạo.

- Tên Mãi Mãi Đề Thiết Cao gì kia còn muốn chúng ta dẫn hắn vào. Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Hiện tại chúng ta thu hoạch được nhiều bảo bối như vậy, dẫn hắn đi vào không phải là tiện nghi cho hắn sao?

- Tại tông môn, đan dược Huyền giai đắt đỏ như thế nào? Mỗi một viên đều có giá trên trời. Bảo vật như thế, người như hắn sao có khả năng nhúng chàm được. Không nói nữa, các vị sư huynh đệ, ta đi trước một bước, hẹn gặp lại ở bên ngoài.

Một tên đệ tử đứng ở đầu hàng cười nói, sau đó ngẩng đầu, bước vào trong gợn sóng.

Ầm!

Đệ tử này vừa mới đi ra, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trên đầu có một sức mạnh cực kỳ khủng bố đè ép xuống, rồi trong nháy mắt hắn đã mất hết tri giác.

- Lại một tên nữa đi ra. Không tệ.

Tâm tình của Lâm Phàm rất thoải mái. Bàn tay lớn nắm lấy chân của thi thể vừa bị hắn đập nổ, quăng về phía sau, nơi đó có một đống thi thể chồng chất lại cũng khá cao rồi.

Ánh mắt của hắn đã sớm nhìn thấy biểu lộ của đám người này, mỗi một người khi đi ra đều tỏ vẻ vui mừng, hiển nhiên là ở bên trong đã thu hoạch được rất nhiều bảo bối.

Người khác ở trong hiểm địa liều sống liều chết, vì một kiện bảo bối cũng có thể mạo hiểm cả mạng sống.

Còn mình chỉ cần đứng ở cửa ra, cầm Lang Nha bổng trong tay chờ người đi ra là đập một cái, chỉ cần tiêu hao một chút khí lực là có thể thu hoạch được tất cả mọi thứ, loại mua bán kiếm bộn không lỗ này thật là sung sướng, thậm chí Lâm Phàm suy nghĩ về sau có nên làm thêm mấy lần nữa hay không?

Nếu như là người của Viêm Hoa tông, hắn có lẽ sẽ có cảm giác tội lỗi, nhưng mà đây đều là đệ tử của Nhật Chiếu tông. Sau khi trải qua cuộc chiến đấu kia, hắn đã có giác ngộ cho nên lần này hắn ra tay cũng không hề có chút lưu tình.

Màn ánh sáng bao phủ Vạn Quật môn lại tiếp tục chấn động và một bóng người lại xuất hiện.

Lang Nha bổng đập xuống, cương khí bộc phát. Tu vi của những đệ tử này quá yếu đồng thời lại bị tài phú vừa mới cầm tới làm cho đầu óc lâng lâng, làm sao mà kịp phản ứng được. Mà coi như là kịp phản ứng, vậy thì cũng đã là trong một phần vạn của khoảnh khắc trước khi chết rồi.

Lâm Phàm lại quăng thi thể ra đằng sau lưng rồi tiếp tục giơ Lang Nha bổng lên cao, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Vạn Quật môn.

Mặc kệ là thứ gì đi ra thì cũng đập xuống một bổng đã, có gì tính sau.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Một lần lại một lần đập xuống, động tác buồn tẻ là như vậy, nhưng với hắn, mỗi một lần đập xuống đều tương ứng với tài phú.

Bên trong Vạn Quật môn.

Vạn sư huynh cùng Lộ sư muội đứng ở nơi đó. Quan hệ giữa hai người rất vi diệu cho nên lúc đông đảo sư huynh đệ còn ở đây, hai người cũng không có biểu hiện quá rõ ràng.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã ra ngoài, hai người không có tiếp tục giả vờ nữa.

- Sư huynh, sau khi trở lại tông môn, ta sẽ ghé thăm phòng của ngươi.

Lộ sư muội liếc mắt đưa tình với Vạn sư huynh, mặc dù dáng dấp của Vạn sư huynh không quá anh tuấn nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy rất dễ chịu, khiến cho nàng vui đến quên cả trời đất, không còn biết gì nữa.

Vạn sư huynh hiển nhiên có chút do dự, nói:

- Sư muội, đó là ở trong tông môn. Nếu như bị Doanh sư huynh phát hiện thì phiền phức đó, sư huynh đối với ta ân trọng như núi, giống như huynh trưởng, chúng ta làm việc này, liệu...

Ngón tay ngọc nhỏ dài của Lộ sư muội điểm nhẹ lên trên lồng ngực của Vạn sư huynh rồi nàng nhẹ nhàng nói:

- Sư huynh, ta chỉ là đi tới phòng của ngươi để chải vuốt mái tóc một chút mà thôi, không có việc gì đâu mà huynh phải sợ.

Vạn sư huynh nghe nàng nói như thế, trong lòng khẽ động. Đối với chuyện nam nữ hoan ái này, chỉ ăn một lần là sẽ khắc sâu vào tận tủy.

- Như vậy cũng tốt, trong tông môn, ta cũng thường chải tóc cho các sư muội khác, sẽ không có người hoài nghi.

- Sư muội, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi, tránh các sư đệ khác hoài nghi.

Trên mặt của Vạn sư huynh toát ra thần sắc mong đợi, sau đó cảm thấy hai người bọn họ đã dừng lại ở trong này hơi lâu rồi, nếu không ra nhanh sẽ khiến cho người khác hoài nghi, cho nên tiến về phía trước một bước, nói:

- Sư huynh đi trước một bước, sư muội nhanh chóng đi ra thôi.

Thân thể chui vào đến trong màn sáng, biến mất ở trước mắt Lộ sư muội.

Nhưng khi mới ra tới bên ngoài, hắn lập tức cảm giác được một uy thế đánh về phía mình, lông tơ toàn thân dựng đứng. Trong chớp mắt hắn đã biết có người đánh lén mình.

Liếc nhìn qua, khi thấy rõ bộ dáng của người kia, tức giận đến muốn rách cả mí mắt, há miệng, hét lên một tiếng:

- Ngươi dám...

Ầm!

Máu tươi tung toé, Vạn sư huynh trong nháy mắt đã vẫn lạc.

- Không ngờ lại còn kịp phản ứng, xem ra là ta đã xem thường thực lực của các ngươi.

Lâm Phàm đã nhận ra kẻ trước mắt này là ai, chính là một trong những người trào phúng mình nhiều nhất, nhưng bây giờ kẻ này cũng đã chết.

- A, lại tới nữa, làm gì mà nhanh như vậy, không cho ta có thời gian chuẩn bị nữa. Để ta nhìn xem đến cùng là ai, hiện tại chỉ còn thừa lại ba gia hỏa.

Lúc trước hắn đã ghi nhớ nhân số cùng bộ dáng của những đệ tử Nhật Chiếu tông này vào trong đầu, mỗi lần đập chết một tên đều nhẩm tính một lần, hiện tại chỉ còn lại ba tên cuối cùng, xem ra mình cũng sắp sửa lục soát thi thể được rồi.

Một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của Lâm Phàm, Lang Nha bổng trong tay đột nhiên dừng lại. Khi đối phương còn không có kịp phản ứng, năm ngón tay hoá thành trảo rồi nhấc nữ tử kia lên cao.

Lộ sư muội vừa mới đi ra từ trong Vạn Quật môn, còn không có kịp phản ứng thì đã cảm thấy bản thân bị khóa chặt, khi kịp phản ứng, lại phát hiện mình đã bị một bàn tay khổng lồ bắt được, hai chân bị nhấc lên cách xa mặt đất, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.

- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Mau buông ta ra, sư huynh cứu mạng.

Lộ sư muội hoảng sợ gào thét. Nhưng mà khi đôi mắt đẹp nhìn thấy đống thi thể chồng chất như núi ở phía sau lưng Lâm Phàm, nàng lập tức ngây ngốc há hốc mồm tựa như là không thể tin được tình huống mà mình vừa nhìn thấy.

Máu chảy thành sông, máu thịt be bét cảnh tượng giống như là trong địa ngục, khủng bố đến cực điểm.

Mà khi nhìn rõ khuôn mặt của nam tử ở trước mắt này, nàng lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, nói:

- A. Là ngươi, Mãi Mãi Đề Thiết Cao, ngươi không thể giết ta. Chúng ta đều là người của Nhật Chiếu tông.

Lâm Phàm thả Lang Nha bổng xuống dưới đất, ngửa bàn tay to lớn, đen kịt ra trước mặt Lộ sư muội, bình tĩnh nói:

- Đưa chìa khóa cho ta.

- Đừng có giết ta.

Lộ sư muội vẫn cố gắng giãy dụa, hai chân vung vẩy ở giữa không trung.

- Đưa chìa khóa cho ta, ta có thể buông ngươi ra, nếu không thì ta sẽ đập chết ngươi.

Lâm Phàm tiếp tục mở miệng nói, thanh âm so với lúc trước thì khủng bố hơn rất nhiều.

Thứ mà hắn coi trọng nhất chính là chìa khoá của Vạn Quật môn, cái chìa khoá này quý giá hơn những vật khác rất nhiều a.

Vả lại hắn thấy được, cái chìa khoá này chính là ở trên người của nữ đệ tử này. Mặc dù dáng dấp của nữ đệ tử này cũng rất nóng bỏng, hấp dẫn như yêu tinh, nhưng so sánh cùng chìa khoá, hắn lựa chọn chìa khoá.

- Đừng có giết ta, ta sẽ đưa chìa khoá cho ngươi.

Lộ sư muội sợ hãi nói. Ở trong mắt nàng, nam tử này chính là ác ma, chính là ma quỷ. Sau đó nàng nhanh chóng đưa nhẫn trữ vật cho Lâm Phàm, nói:

- Chìa khoá ở bên trong, tất cả mọi thứ của ta cũng đều ở bên trong.

Lâm Phàm cầm nhẫn trữ vật, kiểm tra một hồi, quả nhiên có một tấm phù lục lẳng lặng nằm ở nơi đó, hắn cực kỳ hài lòng, gật đầu.

- Nói, còn có hai người nữa, bọn họ đâu rồi?

Lộ sư muội bị Lâm Phàm bóp cổ, sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, nói:

- Doanh sư huynh cùng Tô sư huynh xâm nhập vào chỗ sâu hơn để thăm dò, không có đi cùng với chúng ta. Xin ngươi đừng có giết ta! ngươi muốn cái gì, ta đều nguyện ý cho ngươi, cho dù là ngươi muốn ta cũng được, ta sẽ là của ngươi.

Nhưng mà trong lòng của nàng lại cực kỳ phẫn nộ, nàng thề chỉ cần Doanh sư huynh cùng Tô sư huynh đi ra, nhất định phải giết chết gia hỏa này.

Chỉ là lúc này, nàng nhất định phải giữ được tính mạng.

Nhất là nhìn thấy thảm trạng của mấy người Vạn sư huynh, cảm giác sợ hãi ở trong lòng không có cách nào tiêu trừ. Cảnh tượng kia quá kinh khủng. Thật sự là quá kinh khủng.

Nguyên lai hai người còn lại đều còn ở bên trong, không đi ra cùng mấy người này. Như vậy cũng tốt, có thể cho mình buông lỏng một hơi.

Lộ sư muội thấy trong mắt của đối phương lấp lóe tinh quang, nghĩ rằng đối phương muốn đổi ý, nói:

- Ngươi đã đáp ứng ta, buông ta ra.

- Đương nhiên, Lâm Phàm ta nói lời sẽ giữ lời, khẳng định sẽ buông ngươi ra.

Lâm Phàm cười, sau đó hắn giơ Lộ sư muội lên cao rồi năm ngón tay buông lỏng ra.

- Dù là lúc trước ngươi đã từng khinh bỉ ta, nhưng Lâm Phàm ta là người có lòng dạ rộng lớn, ta đã nói là buông ngươi ra, như vậy khẳng định sẽ buông ngươi ra.

Vừa dứt lời, đột nhiên hắn cầm lấy Lang Nha bổng rồi vung ngược lên.

Lộ sư muội còn chưa kịp rơi xuống đất, lại cảm giác có thứ gì đó đánh về phía mình, sắc mặt lập tức biến đổi, gào thét.

- Không...

Ầm!

Lâm Phàm nhìn máu bắn tung tóe như là khói lửa nổ tung ở trên không trung, không khỏi cảm thán.

- Mỹ nữ chính là mỹ nữ, cảnh tượng nổ tung cũng không giống với những người khác.

- Thú vị. Thật sự là rất thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK