• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84

------------------------------------

Mười giây sau, từ trong đống đá màu đen đen có một bóng người bước ra.

- Mãnh liệt thiệt sự. - Lâm Phàm mở mắt ra, cảm giác mình cũng lợi hại ghê, đồng quy vu tận cùng cả thủ lĩnh tê giác Phần Thiên, oách phải biết.

Tổng kết lại một chút, thủ lĩnh tê giác Phần Thiên quả thật không dễ đối phó, mà công pháp của bản thân mình cũng có chút giới hạn, không thể bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân mình hiện tại.

Nhưng nếu có thể luyện “Hám sơn kình” đến mãn cấp, có lẽ hắn không cần vất vả như vậy.

Nhanh chóng xem xét lại thu hoạch một chút, Vương Tử Yên cùng Vương Thư Phong đều xuất thân từ gia tộc địa chủ, tiền tài thuộc dạng người bình thường không thể so bì nổi.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, thật đúng là phúc lớn.

Nhìn thấy một xấp tiền thật dày, hắn nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt trợn trừng:

- Sáu triệu…

Khủng bố, thật sự quá khủng bố.

Trước nay mình liều sống liều chết, lừa bịp đủ kiểu cũng chỉ tích lũy được mấy trăm nghìn mà thôi. Vậy mà bây giờ chỉ giết hai tên này mà đã có hơn sáu triệu. Khoản tiền khổng lồ như này phải dùng thế nào mới hết đây?

Không được, cần phải hòa hoãn lại một chút. Từ người nghèo thăng lên địa chủ trong nháy mắt như vậy cũng là bất ngờ quá lớn khó mà thừa nhận được ngay.

- Đây là… - Lúc này một cái hộp gỗ thu hút được sự chú ý của Lâm Phàm, vừa mở hộp gõ ra hắn liền phát hiện bên trong có sáu viên đan dược.

Mà khi hắn nhìn thấy sáu viên đan dược này, trong lòng nhất thời cả kinh.

Đan dược phụ trợ cấp thượng phẩm Huyền giai: Kim Tủy đan.

Tuy rằng chỉ là đan dược cấp thượng phẩm Huyền Giai, nhưng lại là bảo vật trân quý vô cùng, bởi vì đan dược này có thể thay đổi tư chất con người. Tuy rằng trong tông môn không có cách gọi "tư chất" này, nhưng đối với các đại lão tông môn mà nói bọn họ có thể nhìn thấu tư chất từng đệ tử.

Những viên đan dược này ở trong mỗi tông môn này đều vô cùng trân quý, thế nào lại xuất hiện trên người hai tên chết tiệt này.

Một phong thư đập vào trong tầm mắt, hắn vừa mở ra liền thấy một phong thư mừng đám hỏi. Vương gia cùng Triệu gia dạm hỏi, đồng thời mang theo lễ vật, viên Kim Tủy đan này chính là lễ vật dạm hỏi.

- Thôi xong, ta có lẽ đã chọc phải đại sự gì ghê gớm lắm. - Lâm Phàm nói thầm trong lòng, sau đó rất tự nhiên bỏ phong thư vào người, rồi lại xem xét tiếp những thứ khác.

Ngược lại cũng không có đan dược gì khác, một ít đan dược phẩm chất cao, trung Nhân giai đối với hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng, đem về làm lễ vật cho các sư huynh vậy.

Mấy ngày sau.

Phía trên một cành cổ thụ cao, Lâm Phàm đứng thẳng người. Trải qua một khoảng thời gian cố gắng vừa rồi, yêu thú trong phạm vi xung quanh không né thì trốn không trốn thì né, chẳng dễ gì tìm được chúng nữa.

Về phần vài con yêu thú cấp cao kia, bản thân hắn không thể đấu lại, đi cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.

Được cái điểm tích lũy lại khiến hắn hài lòng.

Tám mươi nghìn điểm tích lũy, thực sự là con số khổng lồ.

- Cuối cùng cũng có thể lĩnh ngộ “Hóa thần kiếm trận”. Không biết môn công pháp này đến tột cùng là mạnh như thế nào, hẳn là muốn oanh tạc trời đất rồi đây.

“Hóa thần kiếm trận”

“Có xác nhận tiêu hao năm mươi nghìn điểm tích lũy để lĩnh ngộ?”

“Chấp nhận”

"Hóa thần kiếm trận (Tầng một).

Đặc điểm: Kiếm vực sơ cấp, tốc độ tăng, cảm giác tăng, khống chế kiếm thuật."

Shock cmnl, không ngờ mới lĩnh ngộ có một tầng, môn công pháp này đã mang nhiều đặc tính đến vậy, mức bùng nổ quá ư kinh khủng.

Về phần hai tầng kia, không cần suy nghĩ cũng rõ điểm tích lũy yêu cầu chắc chắn là con số khổng lồ. Hắn vẫn nên thăng cấp “Hám sơn kình” thì hơn.

- Tăng lên tầng bốn. - Lâm Phàm lẩm nhẩm.

“Tiêu hao 7000 điểm tích lũy.”

Tăng lên tầng bốn cũng không có nhiều thay đổi so với tầng ba, cũng chỉ là tăng năng lực của bản thân lên một ít, còn thiếu nhiều lắm.

Tăng cấp!

Tăng cấp!

Hám sơn kình (max sáu tầng).

Đặc điểm: tính bạo phát đã tăng đến cực hạn, thể lực tăng ba lần, cương khí xuyên thấu.

Sau khi tăng đến max cấp, điểm tích lũy chỉ còn lại 4000, vung tay một phát là biến thành quỷ nghèo. Được cái “Hám sơn kình” này đã tăng đến max cấp, hắn cũng rất vui vẻ. Thể lực tăng ba lần, còn có năng lực cương khí xuyên thấu.

Quả không phụ sự kỳ vọng.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được thực lực của bản thân tăng rõ rệt.

Thủ lĩnh tê giác Phần Thiên da lông cứng như đá. Nhưng so với thực lực hắn sau khi được tăng gấp 3, lại còn thêm năng lực cương khí xuyên thấu, hẳn là một tên thủ lĩnh này cũng không là gì.

“Cuồng thân.”

“Có xác định tiêu hao 2000 điềm tích lũy để lĩnh ngộ?”

Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xác định lĩnh ngộ. Môn công pháp này tuy chỉ là cấp hạ phẩm Huyền giai, nhưng cũng là loại công pháp tấn công kiểu cứng rắn, trước mắt đối với mình cũng có chút tác dụng.

"Cuồng thân (Tầng một).

Đặc điểm: Thân thể phình to, lực lượng tăng mạnh."

Những công pháp hắn đang tu luyện hiện tại đều là công pháp lấy cứng đối cứng, mà mạnh nhất tất nhiên là công pháp vừa mới lĩnh ngộ: “Hóa thần kiếm trận”.

- Ha ha. - Lâm Phàm nở nụ cười, cảm giác cuộc đời càng ngày càng tươi đẹp, mỗi lần thực lực mạnh thêm, khoảng cách tới điểm kết thúc cũng thu ngắn lại.

Thời gian ra ngoài chuyến này cũng đã dài, nếu còn chưa chịu trở về hẳn là các sư huynh sẽ rất nhớ mình cho xem.

Trở thành đệ tử nội môn tam phẩm, chất lượng cũng tăng vọt lên, có thể tiếp xúc với những thứ trước nay không được phép tiếp xúc rồi.

Xuất phát, về tông, còn nơi này thì sẽ cho các ngươi nghỉ xả hơi một thời gian, chờ lần sau ông đây lại tới.

...

- Sư muội Liễu Nguyệt, yên tâm, thằng khốn này chắc chắn sẽ trốn không thoát được. - Bọn đầu gấu trong tông môn muốn vì sư muội Liễu Nguyệt đẹp như thiên tiên mà dốc hết sức mình.

Một bóng người đang gấp rút chạy trốn ở phía trước, hắn không ngờ đệ tử Viêm Tông lần này lại hung hăng đến thế. Thế mà lại có đến một đám đệ tử Địa Cương tầng hai đến vây giết mình, nếu không chạy nhanh chắc đã sớm bị giết rồi.

Cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình, ai bảo đi ngang một nơi lại không nhịn được giết vài mống người, tự mình hút thêm phiền toái.

Nhưng giờ không thể lơ là, đang có người đuổi theo phía sau không tha, rõ ràng không định để mình chạy trốn.

Liễu Nguyệt giống như trăng sáng trên trời cao vậy, được nhiều đệ tử trong tông môn ủng hộ, nhìn tà tu đang chạy trốn thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó nũng nịu nói:

- Các sư huynh, tuyệt đối không thể để hắn chạy, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì ta sẽ rất buồn đó.

Đệ tử nghe được giọng nói này thì càng hăng tiết vịt hơn, ra sức như phát cuồng.

- Không được chạy, đứng lại cho bọn ta, Liễu sư muội của chúng ta muốn giết ngươi, người cho rằng ngươi chạy được sao?

- Không được chạy, để chúng ta giết chết ngươi.

Tà tu đang chạy trốn kia nghe thấy những lời này trong lòng thật muốn chửi con mẹ nó.

Cái đám người điên này, làm như chưa từng thấy gái không bằng, vì một con đàn bà thôi mà ra sức đến vậy, tôn nghiêm của đàn ông vứt đi đâu hết tiêu, đúng là xấu cả mặt.

Đột nhiên!

Hắn thấy có người phía trước đi về phía mình, nhất là lúc nhận ra quần áo đang mặc trên người người đó cũng là trang phục đệ tử Viêm Hoa tông, ngọn lửa giận dữ trong lòng cũng ngay lập tức bùng lên.

Ông đây bị một đám đuổi giết, thế mà vẫn còn một viên đạn lạc ở phía trước, vậy thì để ta giết xong rồi hẵng chạy tiếp.

Lâm Phàm đang yên ổn đi trên đường đột nhiên cảm thấy có người ở phía trước không chút thân thiện nào lao về phía mình.

- Ngươi muốn làm gì? - Lâm Phàm hỏi.

- Giết ngươi. - Đối phương thẳng tay đánh tới, ác ý bùng nổ.

Lâm Phàm sững người, không biết ra làm sao. Bố mày đã chọc ai, đang yên ổn sao lại đụng phải người muốn mạng mình chớ?

Thật nghĩ bố mày dễ bắt nạt lắm hay sao vậy?

Lang Nha Bổng trong tay trực tiếp vung tới trước oanh tạc về phía đối phương.

Tà tu kia ban đầu còn nghĩ Lâm Phàm chỉ là một tên cùi bắp, nhưng đột nhiên phát hiện một cú đánh này uy phong bá đạo, lại còn mang khí tức sắc lạnh. Nhất thời mồ hôi lạnh trên người hắn ứa ra, cả người giống như rơi vào trong hầm băng, tay chân rét run cả lên.

Ầm.

Một chiêu đã đoạt mạng người ta.

- Giỡn mặt đó hả, yếu vầy mà cũng đòi giết ta, ta bị ngươi dọa rồi đó. Mau lấy tài sản bồi thường tổn thương tinh thần cho ta đi. - Lâm Phàm sờ soạng trên người hắn một chút, chỉ tìm thấy một môn công pháp, nhìn liếc qua thấy chả ra làm sao.

Hắn bèn chuẩn bị đi tiếp.

- Đứng lại đó, người này là của chúng ta.

Một giọng nói truyền đến, Lâm Phàm dừng bước, nghi hoặc nhìn, hơi không hiểu việc gì đang xảy ra.
Chương 85

Bọn Liễu Nguyệt đuổi theo một mạch, không ngờ lại có kẻ chém chết luôn tà tu.

Mắt thấy đối phương muốn đi, đương nhiên là kêu đứng lại rồi.

- Các vị có chuyện gì - Lâm Phàm rất thân thiện, đặc biệt là khi phát hiện đối phương là người Viêm Hoa tông thì ngữ khí càng ôn hòa hơn.

Chung quy hiện trường cũng đã tanh mùi máu, không thể để lại ấn tượng không tốt trong lòng người khác được.

Liễu Nguyệt nhìn thấy vũng máu trên mặt đất kia, mi hơi nhíu lại, hiển nhiên là có chút không thoải mái.

Mà các nam đệ tử xung quanh đối với một màn cảnh tượng này rất là buồn nôn, nhưng nghĩ đến Liễu sư muội đang ở đây, không thể tự mất mặt được.

- Vị sư đệ này, tên tà tu mà đệ chém chết này là do chúng ta phát hiện được, mà trùng hợp đây cũng là nhiệm vụ mà Liễu sư muội được yêu cầu hoàn thành, hi vọng đệ có thể giao môn công pháp kia ra đây.

- Vậy ư? - Lâm Phàm liếc mắt, bộ dạng hoài nghi - Hắn đã bị chuỳ của ta đánh thành như vậy, các ngươi có thể nhận ra được sao? Ta có chút nghi ngờ nha.

Tên tà tu này bị chuỳ của mình đập nát bét, mấy tên nhóc này có thể nhận ra được, thật trâu nha.

Đã thế thằng này là do mình chém chết, làm gì có chuyện bảo đưa là đưa được.

Mà trong mắt bọn họ thì, Lâm Phàm là một tên khá cứng cựa, nên mới không muốn nhường.

Giờ khắc này, trong lòng họ đều nghĩ như vậy, tuy nhiên trong đó có một tên đệ tử nhìn Lâm Phàm, như muốn hỏi:

- Ngươi là Lâm sư đệ sao?

- Lâm sư đệ, người mà ở trên lôi đài chém giết đệ tử Nhật Chiếu tông ấy.

Lâm Phàm nở nụ cười:

- Không sai, chính là ta, không ngờ còn có người nhận ra ta.

Liễu Nguyệt đang không nói gì bỗng cất tiếng:

- Nguyên lai ngươi chính là tên gia hoả cuồng vọng trong lời kể của tỷ tỷ ta, một thằng ngốc vĩnh viễn không hiểu rõ bản thân mình lúc đó từ chối sự ban ân đáng giá biết bao. Ta thật tò mò không biết ngày nào đấy ngươi nước mắt nước mũi ròng ròng quỳ xuống hối hận là cảnh tượng như thế nào.

Nghe xong, Lâm Phàm có chút không vui, lời này sao lại chói tai như vậy chứ, sau đó hỏi:

- Tỷ tỷ ngươi là ai?

- Hừ, nghe cho rõ, tỷ tỷ ta chính là đệ tử nội môn nhất phẩm, Liễu Nhược Trần. - Liễu Nguyệt khẽ hất cằm, mặt đầy tự hào, có tỷ tỷ như vậy, mình đi đâu cũng có thể cao cao tại thượng, được người khác vây quanh.

"Liễu Nhược Trần!" Hắn nhớ rõ cái tên này rồi, có thể nói ra lời này hiển nhiên rất có học vấn, mình cũng thích cùng người có học vấn trao đổi.

Một vài người muốn đánh Lâm Phàm phải thu hồi lại ý nghĩ này, bởi vì nghe nói Thiên Tu trưởng lão rất vừa ý đệ tử này, nếu trực tiếp động thủ , sợ rằng sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có.

- Bây giờ có thể đưa đồ cho ta chưa. - Liễu Nguyệt nói.

Lâm Phàm nhìn công pháp trong tay:

- Được, có thể đưa. Nhưng đây là công pháp hạ phẩm Huyền giai, dựa theo giá thị trường, hai trăm nghìn. Chỉ cần các ngươi trả được, ta liền đưa cho các ngươi, chung quy lại thì người là do ta giết, các ngươi cũng chỉ đến sau.

Tuy mình bây giờ đã là triệu phú, nhưng cũng chẳng chê tiền nhiều.

- Chuyện này là không thể, ngươi nghèo đến điên rồi sao. - Liễu Nguyệt lạnh lùng nói, đối với các sư huynh đệ khác, có thể đối đãi nhẹ nhàng, nhưng đối với đệ tử ngoại môn như thằng ngốc này, nàng không đặt trong lòng.

Nếu như tên nhãi trước mặt trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, có lẽ mình sẽ nhìn bằng ánh mắt khác, cho dù phải chuộc bằng tiền cũng không phải không có khả năng, chỉ là bây giờ trong mắt nàng đó chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.

Lâm Phàm liếc Lang Nha Bổng cân nhắc, nếu không phải chưa chắc chắn, đã sớm cho con này một chùy nát bấy rồi.

Có điều giờ phải từ từ đã, bèn vác Lang Nha Bổng lên vai:

- Tuỳ các ngươi, thích mua thì mua, không mua thì dẹp, lượn đây.

Nói xong lời này liền đi về phía trước

- Đứng lại. - Phong Thiếu Vân ngăn Lâm Phàm lại, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Lâm Phàm - Lâm sư đệ, thật sự không chịu nể mặt sao?

Lâm Phàm liếc lệnh bài bên hông đối phương, đệ tử nội môn tam phẩm, hẳn là muốn dựa vào thân phận để áp chế mùnh đây:

- Sư huynh này, ngươi không phải là muốn cướp đồ vật trên tay ta đấy chứ, chuyện này không hay đâu nha, nhưng nếu sư huynh thật sự muốn như vậy ta cũng không thể nói gì hơn.

- Tuy ta không có bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ, nhưng các người định bắt nạt người khác như vậy, ta sẽ tố cáo các ngươi.

Quả nhiên, vừa nói lời này ra liền có chút tác dụng, Phong Thiếu Vân thực sự không còn biện pháp nào đối với Lâm Phàm.

Chẳnng nhẽ thực sự phải đổi hai trăm nghìn mới lấy được công pháp hay sao?

Tuy rằng công pháp này giá hai trăm nghìn, nhưng với bản thân mình mà nói, không hề có chút tác dụng nào.

- Còn nữa, các ngươi đừng nghĩ đến việc giết ta, ta chạy rất nhanh đó, trong nháy mắt ta sẽ biến mất không thấy bóng dáng nữa đâu. - Lâm Phàm cảm thấy mình đã nghĩ xong xuôi hết đường lui rồi.

Ở đây có mấy người có tu vi cao hơn mình, nếu họ muốn úp sọt mình thật thì đúng là có chút nguy hiểm, trước hết phải nói cho bọn họ biết là đôi chân mình giống như bánh xe lửa vậy, vèo một cái là biến mất.

Đột nhiên!

Trong hư không xuất hiện một cỗ khí tức nặng như núi, che lấp trời đất, sắc mặt ai nấy đều đại biến, áp lực mỗi lúc một gia tăng.

Ngược lại Lâm Phàm không có chút cảm giác gì, chỉ là cảm thấy như có ai đó đè nặng bả vai mình.

- Các ngươi muốn làm gì? - Một thanh y nam tử đứng thẳng trong không trung, giống như mặt trời lơ lửng, chiếu sáng bốn phương, ánh mắt buông xuống, khiến hết thảy mọi người xung quanh đều cảm thấy trên người mình có bí mật gì đều bị nhìn thấu hết.

Cường giả, tuyệt đối là cường giả.

Chẳng nhẽ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, muốn nghiền nát hết bọn họ hay sao?

Nếu mà như vậy, thì thật quá tốt rồi, mau nghiền chết tất cả chúng ta đi, sau đó ta sẽ sống lại mà vơ vét hiện trường, còn tên cường giả đẳng cấp này nhất định sẽ không thèm để mắt đến đồ đạc trên thân bọn này.

Bất quá để an toàn một chút, hắn thậm chí đã chuẩn bị nuốt luôn nhẫn trữ vật vào bụng.

Chỉ là khiến Lâm Phàm không ngờ đến chính là, mấy gia hỏa này nhìn thấy nam tử ở giữa không trung kia thì liền cúi mình cung kính.

- Tham kiến Quân sư huynh.

- Ừ, các ngươi đang làm gì ở đây, đống máu thịt này là như nào thế? - Quân Vô Thiên bay ở không trung, quan sát hết mọi thứ bên dưới rồi hỏi.

Liễu Nguyệt nhìn thấy Quân Vô Thiên, trong mắt tràn ngập sự ái mộ, đó là người đứng đầu Thập Phong, người có khả năng trở thành trưởng môn tiếp theo nhất trong số các đệ tử nội môn, là tình lữ trong mơ của các nữ đệ tử, thần tượng trong lòng các nam đệ tử.

- Liễu Nguyệt tham kiến Quân sư huynh. - Liễu Nguyệt nũng nịu cất lời, chầm chậm bước ra, dáng người thướt tha như tranh vẽ, một đôi mắt đẹp long lanh đưa đẩy nhìn bóng người trên không trung.

- Muội muội của Liễu sư muội đấy à. - Quân Vô Thiên đáp lời.

- Sư huynh, Liễu Nhược Trần là tỷ tỷ của ta. Lần này ta ra ngoài được các sư huynh đệ đây giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ sư đệ này nhảy ra đoạt thành quả, còn yêu cầu chúng ta đưa ra hai trăm nghìn mua lại. Phong sư huynh tức quá mới đang lý luận với hắn, thỉnh sư huynh làm chủ giúp chúng ta. - Liễu Nguyệt nũng nịu - Đã thế hắn còn lấy Thiên Tu trưởng lão ra dọa chúng ta, khiến chúng ta phải e dè.

Lâm Phàm cảm giác tình huống này không ổn, cô nương xinh đẹp này chủ động cắn ngược lại mình một miếng, dù hắn không háo sắc nhưng không dám chắc các vị ở đây có bị sắc đẹp mê hoặc hay không.

Hồng nhan họa thủy quả là lực sát thương thật lớn.

Vậy thì có chút khó khăn rồi.

Lúc này ánh mắt Quân Vô Thiên dừng ở trên người Lâm Phàm:

- Ngươi chính là kẻ đã cự tuyệt Thiên Tu trưởng lão, đệ tử ngoại môn Lâm Phàm?

Lâm Phàm bắt đầu vắt não, phải nghĩ ra cách đối phó mới được. Ở trước mặt cường giả mặc dù mình có bất tử đi chăng nữa cũng chả là cái gì, nếu bị đối phương bắt nạt thì phải làm sao?

Tính tình mình xấu như vậy, rất dễ dàng bị hận thù che mắt, đến lúc đó gây ra mưa máu gió tanh, vậy thực không tốt lắm đâu.

- Là ta, thưa sư huynh. - Lâm Phàm nói - Kỳ thật chuyện này…

Hắn vừa định giải thích thì Quân Vô Thiên đã ngắt lời:

- Đưa đồ cho Liễu sư muội đi. - Quân Vô Thiên lạnh lùng nói, ngữ khí thể hiện không cho kẻ khác cự tuyệt - Tuy rằng Thiên Tu trưởng lão xem trọng ngươi nhưng ta chỉ coi trọng công chính, nếu Thiên Tu trưởng lão biết được cũng sẽ không nói gì.

Lâm Phàm không sợ hãi, không hề dao động, đây chính là cường giả bá đạo sao?

Thật đúng là lần đầu cảm nhận được.

Bọn người Liễu Nguyệt sung sướng nhìn Lâm Phàm gặp họa, ra vẻ giễu cợt, ở trước mặt Quân sư huynh xem ngươi còn có thể làm gì.

Chỉ có ngoan ngoãn đưa đồ ra ra mới là đúng đắn.

Mà giờ phút này Lâm Phàm đang tự hỏi.

Có phải đã đến lúc nên biết điều rồi không?

Mình là loại người dễ dàng biết điều vậy sao? Vấn đề này cần phải nghĩ cho kỹ đã.
Chương 86

Phong Thiêu Vân thấy Lâm Phàm thờ ơ, sắc mặt lạnh lùng:

- Quân sư huynh nói, chẳng lẽ tai ngươi không nghe thấy à?

Hiền tại có Quân sư huynh ra mặt, bọn họ chẳng sợ gì nữa, cứ cho đối phương có quan hệ với Thiên Tu trưởng lão thì đã sao chứ.

Quân sư huynh là người đứng đầu Thập Phong, địa vị cao ngất, giáo huấn một tên đệ tử ngoại môn có gì mà không được, cứ cho là Thiên Tu trưởng lão biết đi nữa cũng chẳng nói câu nào đâu.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dựa thế mà kiêu ngạo, cũng bá đạo gớm. Nếu muốn lấy cái này để áp chế mình, vậy thì chọn đúng biện pháp rồi, khiến người khác bất đắc dĩ, khiến mình không còn cách nào.

Dựa theo phong cách làm việc của mình, khẳng định là cầm chuỳ đánh đám người này thành bánh thịt, nhưng bây giờ Quân Vô Thiên đang ở đây, khẳng định là không ổn.

Cứ cho là nói quá lên đi chăng nữa thì cũng là khó chiếm được chút ưu thế nào, cho dù chỉ có 1% khả năng nghiền nát đám người này, mình cũng phải thẳng lưng mà nói một câu.

Ta xxx mẹ các ngươi.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía Quân Vô Thiên:

- Quân sư huynh, với vấn đề này ta có chút thắc mắc, không biết hỏi một câu có được không?

Quân Vô Thiên hừ lạnh một tiếng, vô cùng oai nghiêm từ trên trời đáp xuống, áp thẳng về phía Lâm Phàm, hắn không ngờ tên tiểu đệ tử ngoại môn này vậy mà dám ngỗ nghịch nói chuyện với hắn, đúng là tìm chết, không cho chút giáo huấn thì hẳn là sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.

Đám người Phong Thiếu Vân toát mồ hô hột, tay chân lạnh cóng, Quân sư huynh không hề áp về phía bọn hắn, nhưng tinh thần bọn họ căng thẳng, áp lực thật lớn, như là sắp không chịu nỏi vậy.

Lâm Phàm mở to mắt lấy làm lạ, mấy tên này làm gì vậy, làm sao mà tự nhiên kẻ nào cũng như bị dọa sợ vậy, vị sư huynh này không phỉ chỉ hừ một tiếng thôi sao, có gì đâu mà vậy chứ?

Phong Thiếu Vân nhìn thấy Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng thì ngạc nhiên trong lòng, không biết xảy ra chuyện gì, tên nhãi này ở dưới uy thế của Quân sư huynh mà sao lại không xảy ra việc gì hết vậy.

Quân Vô Thiên nhăn mày, tình hình trước mắt hắn có chút ngoài ý muốn.

- Hừ!

Lại một tiếng hừ lạnh, giống như sấm chớp giáng xuống, ầm vang rung động.

Chỉ có cường giả mới có khả năng chuyển động yết hầu một chút là có thể bộc phát ra uy thế như vậy.

Lâm Phàm ngẩng đầu, trong lòng có chút kì quái, sư huynh này đang làm gì vậy, chẳng nhẽ cổ họng không khỏe sao?

Quân Vô Thiên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng kinh ngạc, cảm giác khó có thể tin tưởng.

Phong Thiếu Vân lặng người, chân bắt đầu mềm ra, bọn họ không chịu nổi khí thế của sư huynh nữa rồi, khí thế này như vô số núi cao đè nặng trên vai họ, linh hồn như rơi vào hầm băng, sự tuyệt vọng ùa đến.

- Hừ!

Ngay sau đó lại là một tiếng hừ lạnh.

- Quân sư huynh, cổ họng ngươi không thoải mái sao? - Lâm Phàm nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi lên tiếng - Ở quê ta, nếu cổ họng không khỏe, uống nhiều nước một chút sẽ khỏe thôi.

Quân Vô Thiên kinh ngạc, hắn không thể hiểu nổi tên nhãi này sao có thể chịu đựng được khí thế của mình, chẳng lẽ trên người hắn có bảo bối hay bí mật gì đó mà mình không biết?

Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mắt lóe ra tia sáng.

Lâm Phàm phát hiện ra ánh mắt hắn lộ ra vẻ tham lam, có dự cảm không hay lắm.

- Đưa đồ cho Liễu sư muội mau! - Quân Vô Thiên không có chỉ rõ ra nhưng cũng thể hiện rằng chỉ cần Lâm Phàm lắm lời thêm một câu là hắn sẽ động thủ ngay.

"Thân bất tử của mình không lẽ còn có tác dụng miễn dịch?" Lâm Phàm biết rõ tên đó dùng khí thế trấn áp mình, nếu không sao bọn Phong Thiếu Vân lại như vừa tắm rửa xong như vậy.

Suy nghĩ một chút, thực sự là có khả năng này, mình tự sát nhiều lần như vậy, nếu không phải có tinh thần miễn dịch, thì sớm đã phát điên rồi.

- Giao ra hay không? - Hiện tại chỉ có hai lựa chọn.

Hiểu rõ thời thế mới là kẻ tài giỏi, giữ lại núi xanh không lo thiếu củi đốt.

Không rét thì lập tức nhào lên, chết rồi thì lại sống lại, còn nếu rét thì mất hết mặt mũi.

Khó lựa chọn vãi đái, đều tại thực lực của mình còn yếu, nếu mạnh hơn một chút, chỉ hơn kém Quân sư huynh có vài bậc cảnh giới, thì đánh một trận cũng được.

Đến lúc đó, mình tuyệt đối không nói hai lời, xoay Lang Nha Bổng rã đối phương thành thịt xay luôn.

Chỉ là bây giờ lại thật đau đầu.

Uỳnh!

Đột nhiên có hai bóng đen từ trên trời giáng xuống, ầm vang một tiếng xung quanh đều chấn động.

Cảnh tượng xảy ra bất thình lình khiến ai cũng trợn mắt há mồm, còn chưa kịp phản ứng, tro bụi bao phủ khiến không ai thấy rõ chuyện gì đã phát sinh.

Sắc mặt Quân Vô Thiên có chút trầm xuống.

Đợi khi tro bụi bay hết, lộ ra hai bóng dáng khổng lồ một cao một thấp, sừng sững đứng đó.

Rống!

Tiếng gầm chấn động trời đất, dọa một đàn chim bay lên, trong phạm vi mười dặm hẳn là một bóng dáng yêu thú cũng không còn.

Lâm Phàm ngẩng mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, nuốt nước bọt.

Hắn cảm thấy mình gặp được người quen, thân hình cao ngất kia, hai cánh tay vĩ đại kia, đôi mắt khiến người khác say mê kia, nhất là đám lông như kim châm kia, tất cả kết hợp lại càng làm nổi bật lên sự quý tộc.

- Ma vượn mắt đỏ!

Đây chính là cái con lần trước mình gặp được, mà cái con bên cạnh kia thì có thân hình còn cao gấp đôi cái con mình gặp.

Phong Thiếu Vân nhìn thấy hai con yêu thú cấp cao này, tim bắt đầu đập dồn dập:

- Ma vượn mắt đỏ.

Lúc này Lâm Phàm phát hiện ánh mắt của Ma vượn mắt đỏ đang nhìn mình, hai tròng mắt tỏa ra hyết sắc vô cùng tức giận.

"Không xong rồi, bi cmn kịch rồi." Lâm Phàm nói thầm trong lòng, Ma vượn mắt đỏ này thuộc loại yêu thú cao cấp, đã có trí tuệ. Thời gian trước mình từng tạo ra tiếng nổ không ngừng, ảnh hưởng đến vị đại lão này ngủ đông, cuối cùng bức nó phải dời nhà đi nơi khác.

Hiện tại thế nhưng vô duyên vô cớ gặp phải, hơn nữa đối phương nhìn chằm chằm vào chính mình, hiển nhiên là muốn xử lý mình.

Quân Vô Thiên cau mày nhìn con Ma vượn mắt đỏ nguy hiểm kia, như là muốn cùng đối phương trao đổi một chút, ý bảo mình chỉ đi ngang qua đây thôi, không có ý đối đầu đâu nha.

Lâm Phàm thầm suy xét trong lòng, cảm giác mình có thể biểu diễn, bèn đứng bật ra, chỉ vào con Ma vượn mắt đỏ gặp được lần trước mà quát:

- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc mắt ngươi bây giờ, ngươi biết vị này là ai không? Đây là Quân sư huynh của ta, các ngươi còn không mau cút, có tin người ta luộc bọn bây luôn không.

Ma vượn mắt đỏ lúc trước hắn gặp vốn đã rất lợi hại, bây giờ nghe được lời này lại dường như rất tủi thân, hướng về phía con Ma vượn mắt đỏ bên cạnh gầm rú, kể lể khổ sở lúc trước mình nhận phải.

Đột nhiên Quân Vô Thiên cảm thấy ánh mắt con Ma vượn mắt đỏ trưởng thành đó hung tàn nhìn về phía mình, trong lòng kinh hãi căm tức nhìn Lâm Phàm:

- Ngươi…

Lời còn chưa nói xong, Ma vượn mắt đỏ trưởng thành đã giơ nắm tay lên trời, hình thành sức mạnh cực đại, lao đến tấn công.

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này không thèm do dự liền vắt chân lên cổ mà chạy:

- Quân sư huynh, sư đệ đi tìm cứu binh giúp ngươi nha. Tự nhiên lại gặp phải hai con yêu thú cấp cao, thật đáng giận…
Chương 87

- Ngươi… - Quâm Vô Thiên chìm trong cơn giận dữ, hắn còn không biết hai con Ma vượn mắt đỏ này đến cùng vì sao mà lại nổi giận như vậy.

Con nhỏ hơn hắn không thèm đặt ở trong mắt, nhưng cái con huyết nhẫn viên trưởng thành kia, không thể nào coi thường được.

Trong nháy mắt, con Ma vượn mắt đỏ trưởng thành kia nhắm thẳng vào Quân Vô Thiên, bùng nổ toàn bộ sức mạnh của nó, đủ để chấn vỡ hư không, một quyền vung ra, bất kì cương khí nào cũng không thể chống đỡ nổi.

Liễu Nguyệt nhìn đến phát ngốc, bị Phong Thiếu Quân kéo tay:

- Liễu sư muội, chúng ta mau đi thôi!

Đối với Phong Thiếu Vân mà nói, tình huống hiện giờ không nằm trong khả năng xử lý của họ, hai con Ma vượn mắt đỏ này thuộc về loại yêu thú cao cấp, chỉ cần bất kỳ một trong hai con đều có thể đập nát bọn họ.

Mà lúc này, Ma vượn mắt đỏ thú lúc trước từng có thù oán với Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, bay thẳng về phía Lâm Phàm mà đuổi giết.

Lâm Phàm chạy nhanh vcđ, không ngờ tình hình lại thay đổi như vậy, ông trời tích cmn cực ghê, cứu binh từ trên trời rơi xuống, hắn vốn đối với Ma vượn mắt đỏ từng có chút ý kiến, bây giờ thì nửa điểm cũng không có.

Ân oán của chúng ta xóa bỏ hết nha…

Uỳnh! Uỳnh!

Mặt đất ầm ầm rung chuyển, trận uýnh lộn này quả là kịch liệt. Nhưng ngay lúc hắn quay đầu lại định hóng hớt một chút thì bị dọa cho trợn tròn mắt, không ngờ được con Ma vượn mắt đỏ thú kia vậy mà lại hướng về phía hắn mà đuổi giết.

- Cái tình huống quái gì vậy, đây là muốn làm gì chứ? - Lâm Phàm kinh hãi, hắn không ngờ Ma vượn mắt đỏ này lại hẹp hòi như vậy.

- Phế vật, quả nhiên là phế vật, Quân sư huynh cái gì chứ, còn bảo là đứng đầu Thập Phong, thế mà có mỗi hai con Ma vượn mắt đỏ cũng không ứng phó nổi, còn để một con chạy đến tìm mình, gây họa cho một đóa hoa nhỏ như mình đây, đúng là mất hết mặt mũi.

Đột nhiên một giọng nói khấp khởi vui mừng vang lên bên tai Lâm Phàm.

Bọn người Liễu Nguyệt cuống cuồng chạy một mạch, mặt lộ vẻ hoảng sợ:

- Các sư huynh, con Ma vượn mắt đỏ này chỉ bám theo Lâm Phàm, chúng ta rời đi nơi khác thôi, để hắn dẫn con vượn này tách khỏi chúng ta.

Phong Thiếu Vân trong lòng mừng rỡ, hắn cũng không biết vì sao Ma vượn mắt đỏ không đuổi theo bọn hắn, chỉ đuổi theo tên tiểu tử kia, hẳn là đã gây ra quá nhiều chuyện xấu đến mức người người oán trách.

Lâm Phàm khó chịu trong lòng, lũ khốn kiếp này, vậy mà còn dám sung sướng khi người gặp họa, ông đây không hại chết các ngươi liền đổi họ thành họ các ngươi.

Sau đó sắc mặt đại biến, lộ ra sự hoảng sợ:

- Sư huynh, sư tỷ, ta sợ lắm, đừng bỏ mặc ta. - Hắn thay đổi đường đi, lao thẳng lại phía bọn Phong Thiếu Vân.

- Ngươi dám lại đây ta giết chết ngươi. - Phong Thiếu Vân kinh hãi, căm tức nhìn Lâm Phàm, hắn không ngờ tên nhãi này vậy mà dám dẫn Ma vượn mắt đỏ đến thật.

Nếu như bị Ma vượn mắt đỏ nhắm trúng thì đúng là bi kịch, sợ rằng ngay cả chết thế nào cũng không biết được.

Liễu Nguyệt bị dọa đến hoa dung thất sắc.

- Sư huynh cứu mạng… - Lâm Phàm đâu có quan tâm chuyện đó, Quân sư huynh giờ cũng không ở đây, có chuyện gì cứ đổ lỗi hết cho Ma vượn mắt đỏ, mình sợ cách đếch gì nữa.

Uỳnh!

Ma vượn mắt đỏ nổi giận gầm một tiếng, hay tay đập mạnh lên mặt đất, cuộn thành một sức mạnh cực đại lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.

Thân thể Lâm Phàm không vững, trực tiếp bị lực lượng này đánh trúng, cả ngươi bay về phía một sư huynh, đồng thời còn vung Lang Nha Bổng trong tay, sợ hãi gào to:

- Sư huynh, cẩn thận.

Sư huynh kía quay phắt đầu lại, khi nhìn thấy cảnh đó sắc mặt đột nhiên đại biến:

- Ngươi đừng tới đây…

Ầm!

Lâm Phàm vung tay lung tung như thể không hề cố ý, Lang Nha Bổng trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt sư huynh kia.

Sư huynh xong đời!

Phong Thiếu Vân đen mặt:

- Ngươi…

Lâm Phàm khóc lóc kể lể:

- Sư huynh, ta thực sự không cố ý. - Sau đó là biểu tình phẫn nộ - Tất cả đều là do Ma vượn mắt đỏ, nếu không phải nó, sư huynh cũng không phải chết, thật đáng giận, ta phải liều mạng với con súc sinh này.

- Không được, ta không được liều, ta không thể chết uổng được, ta phải trở nên lớn mạnh hơn, sau này mới có thể trả thù cho sư huynh được.

Phong Thiếu Vân nghe được lời này, máu nghẹn trong lồng ngực suýt nữa thì phun hết ra ngoài, mặt ngươi còn có thể dày hơn được nữa không.

Liễu Nguyệt nhìn Ma vượn mắt đỏ đang đuổi theo sát nút, sắc mặt trắng bệch:

- Sư huynh, dẫn ta theo với…

Phong Thiếu Vân cũng là người có tu vi cao nhất ở đây, bây giờ Ma vượn mắt đỏ đang theo sát không rời, nếu mang theo Liễu Nguyệt, tất nhiên tốc độ sẽ chậm lại rất nhiều, lại càng là vướng víu.

Nhất là cái tên nhãi này, Ma vượn mắt đỏ rõ ràng là tìm hắn, vậy mà hắn lại đem nó dẫn lại đây, đúng là đáng ghét đến cực độ.

Mà bên cạnh Liễu Nguyệt còn không ít nam đệ tử vẫn đang do dự trong lòng, tên này tuyệt đối sẽ không theo đám bọn hắn, nếu phân tán chạy đi, nhất định có thể chạy thoát.

- Sư muội, bảo trọng.

Sau khi đã do dự xong, mấy nam đệ tử cúi gằm mặt chạy về các hướng khác nhau, hiển nhiên không có ý định cùng đường với bọn Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt thấy vậy, giận dữ rống lên:

- Các ngươi dám bỏ mặc ta, trở về ta sẽ nói với tỷ tỷ, lúc đó xem các ngươi làm thế nào.

Nàng không ngờ trong lúc này, những nam nhân từng nịnh nọt nàng vậy mà lại bỏ rơi nàng.

Phong Thiếu Vân cắn răng, cũng chuẩn bị rút lui, vứt bỏ Liễu Nguyệt.

Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ từ phương xa truyền đến.

Ma vượn mắt đỏ vốn đang đuổi theo bọn họ, đột nhiên tạm dừng lại, đôi mắt màu máu của nó chăm chú nhìn về phía xa, sau đó nó nhảy lên, đánh về phía ngược lại.

- Cái quái gì vậy, sao lại không đuổi theo nữa rồi? - Lâm Phàm chửi thề trong lòng, cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ cứ thế mất trắng hay sao?

Phong Thiếu Vân nhìn thấy cảnh đó, tuy không biết vì sao nhưng vẫn nhẹ nhàng thở phào, căm tức nhìn Lâm Phàm:

- Ngươi, cái đồ khốn kiếp này…

Lâm Phàm run run:

- Không liên quan đến ta, ta cũng không biết huyện này là thế nào.

Mà các đệ tử lúc trước bỏ mặc Liễu Nguyệt kia cũng trở lại, vô cùng xấu hổ nhìn Liễu Nguyệt:

- Liễu sư muội, bọn ta…

- Cút. - Liễu Nguyệt còn chưa hết hoảng sợ, căm tức nhìn bọn họ - Ở thời khắc như thế này mà các ngươi lại bỏ mặc ta, sau này ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.

Mấy ngươi liếc nhau, gật gật đầu rồi ôm quyền rời đi.

Lâm Phàm nhìn về phương xa, chỗ đó giống như bị đánh sụp, bụi mờ mịt vô cùng bất thường, xem ra cái vị Quân sư huynh kia giao chiến với Ma vượn mắt đỏ không đơn giản chút nào.

Mình tốt nhất nên nhanh chóng trở về tông môn, ở bên ngoài nguy hiểm quá đi mất, không nói hai lời, rút lui vẫn là diệu kế.

Mấy ngươi này hôm nay hẳn là không giết nổi, nhất là phong Thiếu Vân kia, thực lực còn cao hơn mình vài cảnh giới, giết không chết cũng phiền.

Vẫn là chưa thể thích gì làm nấy.

Trở về tông, không tăng được tu vi lên thì nhất quyết không làm gì khác.



Quân Vô Thiên không muốn cùng Ma vượn mắt đỏ trưởng thành này đánh tiếp, trực tiếp đạp nát hư không, định đưa cả người tiến vào trong đó, nhưng trong nháy mắt bị một chưởng khổng lồ ngăn lại, đập nát không trung, mạnh mẽ kéo Quân Vô Thiên ra.

- Đáng giận… - Quân Vô Thiên có tu vi kinh người, nhưng Ma vượn mắt đỏ này là hậu duệ của hung vượn thời cổ, huyết mạch cao quý, yêu thú bình thường không thể nào so sánh cùng được.

- Ma vượn mắt đỏ, ngươi nhất định muốn cùng ta quyết một trận tử chiến mới được sao? - Quân Vô Thiên lạnh giọng, loại yêu thú đẳng cấp cao này đã có trí tuệ, nếu cứ nhất định phải tàn sát đến thương vong, tuy mình có thể giết chết nó, nhưng bản thân cũng sẽ có kết cục không hay ho gì.

Nhất là hắn cũng không thể hiểu nổi Ma vượn mắt đỏ trưởng thành tại sao lại xuất hiện ở đây làm gì.

Chuyện này thật không bình thường.
Chương 88

------------------------------------------

Viêm Hoa Tông, sơn môn.

Một đường cuống cuồng, cuối cùng cũng đến Viêm Hoa Tông, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở phào. Lần này ra ngoài vốn dĩ có thể tự cho mình điểm mười, nhưng không ngở đến trên đường trở về lại gặp phải chuyện này, ngược lại lại là khiến mình gặp phải một ít phiền toái.

Liễu Nguyệt và vài tên ngốc kia hắn không sợ chút nào, nhưng mấu chốt là Quân Vô Thiên đáng để bó tay kia, quá mạnh, mạnh đến nỗi dù hắn có huy động hết mọi tế bào não cũng không nghĩ ra cách gì ứng phó.

"Thân bất tử" tuy rằng rất mạnh, nếu như lúc đó liều chết cùng đối phương thì khẳng định sau này không thể quay về tông môn nữa, như vậy về sau cũng tổn thất khá nhiều.

Bởi vậy chi bằng đánh cược một phen, trở về tông môn xem xét tình huống.

- Đồ nhãi ranh, ngươi dám hại ta.

Ở phương trời xa, dòng lũ quay cuồng, Quân Vô Thiên phí sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới có thể thoát khỏi sự dây dưa của Ma vượn mắt đỏ.

Loại chuyện như này, trong lòng hắn không cam tâm. Một tên đệ tử ngoại môn nhỏ bé cũng dám hãm hại hắn, uy nghiêm sau này của hắn vứt đi đâu.

Sởn tóc gáy!

Lâm Phàm bất chợt nuốt nước bọt, chẳng nhẽ đám người đó dám làm gì mình ngay giữa cửa Tông môn sao?

Hắn không tin!

- Quân sư huynh, chuyện này nhất định là hiểu lầm thôi. - Ánh mắt Lâm Phàm chăm chú nhìn phía xa, có chút bất đắc dĩ, tên này có phải có bệnh không vậy, chuyện này thực sự là hiểu con mẹ nó lầm, còn muốn ta nói thế nào chứ?

Nếu không phải thực lực ông đây kém ngươi quá nhiều, chắc chắn sẽ dạy dỗ lại ngươi cách làm người.

Viêm Hoa Tông mặc dù có tình thương, nhưng với địa vị này của Quân Vô Thiên, đúng là có thể vô pháp vô thiên, ngay cả một số trưởng lão, cũng đều bưng lấy bàn chân thối của hăn mà quỳ liếm.

Quý tộc đấu với điêu dân, chỉ cần không mù thì ai cũng biết nên đứng về phía nào.

- Quân sư huynh, tên nhãi này chính là tiểu nhân bỉ ổi, nếu không phải hắn dẫn Ma vượn mắt đỏ tới, Trần sư huynh cũng không có mất mạng. - Phong Thiếu Vân đứng bên cạnh Quân Vô Thiên căm phẫn nhìn Lâm Phàm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn Lâm Phàm.

Ánh mắt Liễu Nguyệt lạnh lùng nhìn Lâm Phàm:

- Quân sư huynh nên vì tông môn mà thanh lý môn hộ, chém chết hắn đi, để trừ hậu họa về sau.

Sát ý!

Lâm Phàm cảm nhận thấy sát ý rõ ràng, tên kia thực sự là muốn giết chết mình.

Một vài đệ tử giữ cửa ở tông môn nhìn thấy tình huống này, một loạt đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ liên lụy đến bản thân.

Đồng thời họ cũng không biết đệ tử kia đã gây ra chuyện gì mà khiến nhiều người tức giận thế này.

Lâm Phàm nhíu mày, ngẩng đầu chăm chú nhìn hư không:

- Các ngươi đây có phải là muốn giết chết ta ngay tại cửa tông môn không? Các ngươi không sợ bị bên trên trách phạt xuống hay sao?

- Nực cười, Quân sư huynh thanh lý môn hộ, Tông môn sao lại trách phạt chứ, ngươi tự xem trọng mình quá rồi đấy. - Liễu Nguyệt lạnh lùng khinh thường - Quân sư huynh thân phận tôn quý, đứng đầu Thập Phong, có quyền sinh quyền sát, cái loại kiến cỏ như ngươi há có thể tưởng tượng nổi.

Bắt nạt người khác, bắt nạt người quá trớn.

Lâm Phàm trong lòng nổi giận, bọn người này miệng thật thối, ông đây sẽ nhớ thật kỹ trong lòng, sau này nhất định đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định sẽ gõ nát miệng các ngươi.

- Ngươi cho rằng cứ quay về Tông môn thì có thể tránh được một kiếp này sao, Quân Vô Thiên ta thân là người đứng đầu Thập Phong, có trách nhiệm thanh lý môn hộ, quỳ xuống cho ta. - Quân Vô Thiên nhìn Lâm Phàm, ánh mắt không chút gợn sóng, trong mắt hắn, đệ tử này ngay cả con kiến cũng không bằng, tùy tiện nhấc tay cũng có thể đập chết.

Các đệ tử xung quanh cảm nhận được hơi thở này thì đều cúi đầu, đứng đầu Thập Phong là vị trí mà bọn họ có cố gắng cả đời cũng không leo lên được, ai nấy lạnh run, im lặng đến nỗi cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Mà lúc này, chỉ có mỗi Lâm Phàm vẫn nhìn thẳng vào không trung, trong lòng rất tò mò, Quân Vô Thiên này với Quân Vô Vô có cái quan hệ gì vậy?

Thấy người này còn thờ ơ, Liễu Nguyệt lạnh lùng nói:

- Tai ngươi có vấn đề à, Quân sư huynh nói ngươi quỳ, ngươi còn dám không quỳ, ngay cả con kiến còn biết cầu xin, ta thấy ngay cả kiến ngươi cũng không bằng.

- Mỗi câu mỗi chữ đều gọi ta là kiến, thật khiến người khác khó chịu. Liễu Nguyệt ngươi chẳng qua cũng chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, loại như ngươi đến lúc hết thời thì xem ta có cầm chùy rã ngươi thành thịt vụn không. - Lâm Phàm tiến lên một bước, vác Lang Nha Bổng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hư không - Đứng đầu Thập Phong, Quân sư huynh cũng chỉ thế mà thôi. Người có thể chết nhưng không thể chịu nhục, Lâm Phàm ta tự biết mình không phải đối thủ của các ngươi, nhưng ta cũng không sợ các ngươi.

- Ngươi… - Liễu Nguyệt lạnh lùng trừng mắt, nàng không ngờ tên nhãi này đã chết đến nơi rồi mà còn nói khoác không biết ngượng mồm.

Quân Vô Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì, trực tiếp nâng tay lên, không làm động tác dư thừa, trong không trung xuất hiện một bàn tay vô hình khổng lồ, mang theo uy thế không gì sánh kịp, tràn đầy sát khí đánh xuống người Lâm Phàm.

Đối mặt với đe dọa, hắn không sợ, đối mặt với kẻ mạnh, lòng hắn lặng như nước.

Một khi đã vậy, thì tới thôi.

- Tới đi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ các ngươi sao? - Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào bàn tay khổng lồ mang theo uy thế cường đại trong không trung kia, góc áo phần phật bay lên.

Liễu Nguyệt nhếch mép cười đắc ý, Quân sư huynh cuối cùng cũng ra tay rồi.

Để cô ta chờ xem, lát nữa tên nhãi mạnh miệng này sẽ biến thành một khối thi thể lạnh lẽo.

Nhưng đột nhiên.

Trời đất giống như cô đọng lại, bàn tay khổng lồ của Quân sư huynh tự dưng biến mất.

Một hơi thở dồi dào khí thế từ bên trong tông môn truyền ra.

Khi còn chưa ai kịp phản ứng, một bóng người đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Các đệ tử, bao gồm Quân Vô Thiên, tất cả đều cung kính cúi người:

- Tham kiến Thiên Tu trưởng lão.

- Ừ. - Thiên Tu trưởng lão đứng thẳng người trong không trung, râu dài buông xuống, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Mọi người đều im lặng, khi Thiên Tu trưởng lão còn chưa mở miệng thì không ai dám nói lời nào.

Trưởng lão đứng đầu tông môn, kệ cho Quân Vô Thiên có đứng đầu Thập Phong đi nữa, một khi chưa trở thành Tông chủ tông môn, thì cũng chỉ có thể cúi đầu cung kính.

- Đệt con mẹ nó, làm ta sợ muốn chết. - Hồi nãy vừa mới cứng được một phen đột nhiên lại an toàn, con trym nhỏ bé của hắn đập thình thịch.

Thiên Tu trưởng lão, Lâm Phàm ta cho ngươi hai tay 666…, đến thực đúng lúc.

Có điều hiện tại có chút im lặng, lại khiến Lâm Phàm hơi kinh ngạc, đã đến đây rồi thì phải nên nói gì đó chứ nhể?

Ngay lúc Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lại phát hiện ánh mắt Thiên Tu trưởng lão có tia không thích hợp.

Ánh mắt này nói như thế nào nhỉ, giống như là có vô vàn hàm ý bên trong.

Trong đó có một chút hắn hiểu được.

"Ngươi gây ra chuyện lớn, chỉ có ta mới có thể cứu ngươi, bây giờ ngươi đã biết có một ngọn núi lớn để dựa vào là quan trọng thế nào chưa?"

"Trong lòng ngươi còn chưa rõ sao?"

Người khác đều nhìn sắc mặt mà làm việc, nhưng Lâm Phàm lại có một loại thiên phú, đó là xem ánh mắt để làm việc, chỉ cần ánh mắt ngươi nhìn về phía ta, ta liền có thể hiểu rõ ngươi muốn nói gì với ta.

Tình huống hiện tại làm Lâm Phàm có chút câm nín, ông già này đang muốn mình phải lựa chọn.

Chỉ sợ có người còn nhớ chuyện lần trước.

Mình quyết đoán cực tuyệt người ta, đã nghiêm trọng hủy hoại mặt mũi của Thiên Tu trưởng lão.

Nhưng giờ bản thân gặp phải chuyện nguy hiểm này, chẳng nhẽ lại vứt hết mặt mũi, quay lại sao?

Mình vốn có tiếng nhất ngôn cửu đỉnh, một khi đã nói ra tuyệt đối không nuốt lời.

Nhưng đây lại là tình huống đặc thù.

Không cần mặt mũi cũng được, giờ đã ăn quả đắng của việc không có chỗ dựa, coi như ngã một lần, có thể nhận thức được sai lầm của bản thân cũng đã là một thanh niên tốt rồi.

Lưu Bị còn ba lần đến mời, người ta cũng đã mời mình hai lần rồi, cũng không khác là mấy. Làm người không thể quá cao ngạo, tỏa sáng quá mức cũng là cái tội.

Thiên Tu trưởng lão đã đối với mình nhớ mãi không thể quên, mình còn nói được gì.

Giờ khắc này phát sinh cảnh tượng khiến mọi người shock cmnl.

Lâm Phàm tiến lên, nói thật lớn như sợ người khác không nghe thấy:

- Đệ tử Lâm Phàm bái kiến sư phụ.

Thiên Tu trưởng lão vốn chẳng có biểu tình gì, lại lộ ra nụ cười bình thường khó gặp, khẽ gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy:

- Ngươi đã thành tâm bái sư như vậy, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử chân truyền.

Lâm Phàm: …

Không biết xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK