- Đệch mợ, mi đừng có quá đáng nha.
Sao mình lại khổ thế này, không biết đã đắc tội với ai, con Cự Thú Chiến Tranh này chỉ nhắm mình mình, cũng không thèm nhắm người khác.
Mà thằng Cừu Lệ bị làm sao vậy? Sao lại trở thành Cự Thú Chiến Tranh rồi.
Nghĩ mãi không ra.
Rầm!
Cự Thú Chiến Tranh đạp một chân xuống, mặt đất lập tức rung chuyển, nhấc chân lên để lại một hố đất sâu.
Nếu như dẫm phải người thì chẳng phải là thịt nát xương tan sao.
Lã Khải Minh ngạc nhiên:
- Chuyện gì thế này? Sao Cự Thú Chiến Tranh cứ đuổi theo Lâm sư đệ?
Âm Tiểu Thiên tập hợp lại, nhìn thấy cảnh tượng này cũng nghi hoặc:
- Kì lạ, thật quá kì lạ, Cự Thú Chiến Tranh là hung binh của Nhật Chiếu tông, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề. Vậy mà nó lại giết chết hai kẻ khống chế, nhất định đã thoát khỏi sự kiểm soát.
- Ta lập tức đi cứu Lâm sư đệ. - Lã Khải Minh nói, theo như hắn thấy, Lâm sư đệ sẽ không chống cự được bao lâu nữa, sự hung hãn của Cự Thú Chiến Tranh chỉ có những người từng tiếp xúc rồi mới hiểu thấu được.
Những người cảnh giới chưa đạt tới Địa Cương cảnh mà gặp phải Cự Thú Chiến Tranh chỉ có một con đường chết.
Âm Tiểu Thiên ngăn Lã Khải Minh lại:
- Đừng đi nộp mạng, ngươi đi rồi thì cũng làm được gì? Cũng chỉ là thêm một xác người nữa mà thôi.
- Vậy cũng không thể đứng nhìn Lâm sư đệ gặp nguy hiểm được. - Lã Khải Minh đáp lại.
...
- ĐM, là mi ép ta đấy.
Lâm Phàm thực sự nổi giận, lương thiện thì bị ức hiếp, nhất định là do mình quá hiền lành mới khiến tên khốn này tưởng là dễ bắt nặt.
Rút thưởng, ta muốn rút thưởng.
Hắn không chịu nổi nữa, muốn giết chết con Cự Thú Chiến Tranh này đành phải dựa vào rút thưởng rồi.
May là bản thân cũng tích được kha khá điểm tích lũy, đủ liều một phen.
“Tiêu hao 300 điểm tích lũy.”
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
- Cái đù má.
Sao bảo hôm nay gặp may mắn mà tay lại thối như thế này.
Không được, phải tiếp tục rút.
Ông phải rút liên tục mười lần, rút được lựu đạn mới hài lòng.
“Tiêu hao 1000 điểm tích lũy.”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
...
Lâm Phàm đần cả mặt, rút một loạt liên tục như này sao chỉ toàn “Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau”, chẳng lẽ không còn gì khác sao?
Đột nhiên.
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Chúc mừng rút được sổ hướng dẫn chế tạo lựu đạn loại 82-2.”
- Mình đâu có cần thứ này. - Lâm Phàm bụm mặt, đây là muốn mạng người luôn chứ còn gì nữa.
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Chúc mừng rút được một quả trứng gà thối bị ruồi bâu.”
Lâm Phàm:
- ???
Toàn là những cái khỉ gì vậy, điểm tích lũy giờ chỉ còn 1200.
Hắn bắt đầu trở nên tuyệt vọng, không cần quay lại cũng cảm nhận được cự thú vẫn đang đuổi theo sau, rõ ràng là không giết được hắn thì sẽ không dừng lại.
- Chết tiệt, đành phải liều thôi, rút Bạch Ngân liên tục bốn lượt, ông mày không tin không rút được đồ hữu ích.
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút được nhẫn trữ vật cỡ nhỏ.”
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút được đan dược tu luyện hạ phẩm Trung Huyền giai, một viên Long Hổ đại bổ hoàn.”
- 2400 điểm tích lũy cứ như thế là đi tong? - Lâm Phàm ngầm rủa, cái trò rút thưởng quần què gì thế này, có thể cho chút đồ hữu dụng được không.
Điểm tích lũy, mình cần điểm tích lũy, không có điểm tích lũy thì chết chắc.
Lúc này, Lâm Phàm hướng ánh nhìn về phía mấy tên đệ tử của Nhật Chiếu tông, không cần biết trời cao đất dày cứ thế vung Cửu Hoàn Đại Đao lên xông tới chém.
- Không ổn, tên đó đang chạy tới hướng chúng ta.
- Cẩn thận, Cự Thú Chiến Tranh ở phía sau hắn.
Uy thế của Cự Thú Chiến Tranh khiến nhiều kẻ Nhật Chiếu tông phải khiếp đảm, Lâm Phàm nhận cơ hội này liền vung đao chém mãnh liệt.
“Điểm tích lũy +40
Điểm tích lũy +30
...”
Mục tiêu duy nhất của Cự Thú Chiến Tranh là Lâm Phàm, hoàn toàn không để tâm tới những tên đệ tử Nhật Chiếu tông, mỗi bước chân đạp xuống đều dẫm chết sạch một đám.
Những tiếng la hét nối liền không dứt, vô cùng thê thảm.
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng này ruột gan vỡ vụn, đồ súc sinh, đó đều là điểm tích lũy của ta, ngươi dẫm vậy phí phạm bao nhiêu điểm?
Nhật Chiếu tông hoàn toàn hoảng loạn:
- Xin cứu mạng, ta không muốn chết.
Bọn chúng tình nguyện về chiến đấu với Viêm Hoa tông, còn hơn là bị Cự Thú Chiến Tranh dẫm chết.
Các đệ tử Viêm Hoa tông thấy cảnh tượng này, nước mắt tuôn trào.
- Mọi người xem, Lâm sư huynh bị Cự Thú Chiến Tranh đuổi cũng không quên giết địch. Chúng ta không thể để Lâm sư huynh một mình chống chọi, tất cả hãy cùng xông lên, liều mạng với lũ Nhật Chiếu tông.
- Lâm sư huynh quả nhiên là thần tượng trong lòng ta.
Đệ tử Viêm Hoa tông cũng chẳng mù, họ đều đã nhìn thấu toàn bộ cảnh tượng trước mắt.
Bị Cự Thú Chiến Tranh vô cùng hung tàn đuổi theo, Lâm sư huynh chẳng những không hề sợ hãi, còn không quên chém giết quân Nhật Chiếu tông, tinh thần thép và lòng quyết tâm này hoàn toàn khiến bọn họ cảm động.
- Xông lên, đừng tới gần Cự Thú, chỉ cần giết đệ tử Nhật Chiếu tông.
- Đã rõ.
Bọn họ đã hoàn toàn bị Lâm Phàm ảnh hưởng, nhưng họ không ngu, nếu tới gần Lâm sư huynh sẽ chỉ có một con đường chết.
Người của Nhật Chiếu tông hoàn toàn hoảng loạn, tình hình này không giống như suy tính của chúng, trận hình đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Tên đệ tử Viêm Hoa tông khốn kiếp lại đi nhử mồi Cự Thú Chiến Tranh rồi xông tới chỗ bọn chúng, không biết bao nhiêu đệ tử đã chết dưới chân của Cự Thú Chiến Tranh.
Lâm Phàm thấy người của Viêm Hoa tông lao vào quân Nhật Chiếu, trong lòng liền gào thét.
Súc sinh, một đám súc sinh, các người muốn làm trò gì.
Điểm tích lũy của ông đều bị các người lấy cả rồi.
Hắn đã suy tính kĩ, nếu hôm nay không chạy được thì ít nhất cũng phải kiếm chác thêm chút điểm tích lũy chứ.
Bây giờ một đám người các ngươi xông lên thì mình còn kiếm được cái mẹ gì.
Thôi mặc kệ ít nhiều, cứ chém giết đã.
“Điểm tích lũy +50
Điểm tích lũy +60”
Một tên đệ tử Tôi Thể tầng 7 của Nhật Chiếu tông thấy Lâm Phàm đang xông tới, tay nắm chặt vũ khí muốn giết chết hắn, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Cự Thú Chiến Tranh ở phía sau, lập tức run rẩy hai chân.
Cự Thú Chiến Tranh vô cùng hung ác, gào thét dữ tợn, mỗi bước giậm chân, mỗi quyền oanh kích đều gây ra chấn động, không gì có thể kháng cự.
Lâm Phàm hô to:
- Huynh đệ phía trước chạy mau lên, ta không giết ngươi, con Cự Thú này thực quá nguy hiểm.
Tên đệ tử Nhật Chiếu tông nghe lời Lâm Phàm lập tức xoay người bỏ chạy, nhận thấy Cự Thú Chiến tranh vẫn đang đuổi phía sau liền gào lên:
- Ngươi đừng chạy theo ta, Cự Thú chỉ đuổi ngươi thôi.
Lâm Phàm hét:
- Chạy mau, đừng quay đầu lại.
- Chết tiệt. - Tên đệ tử kia vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể cắm đầu mà chạy.
Phụt!
- Ngươi... chẳng phải nói là không động thủ sao? - Tên đệ tử Nhật Chiếu tông trợn tròn mắt, cảm thấy mình bị lừa gạt.
Lâm Phàm rút đao, quay đầu hô:
- Ta quên mất...
“Điểm tích lũy +70.”
Tuyệt!
Có điều là Cự thú Chiến Tranh vẫn đang đuổi theo sau, không biết phải xử lí thế nào.
Hắn không sợ bị Cự Thú Chiến Tranh dẫm chết mà sợ bị nuốt chửng, nếu vậy thì thật kinh khủng.
...
Chương 22 Đó là một loại thần thái
- Quá đáng!
Hắn thật không muốn nói nhiều nữa.
Tại một sườn núi nào đó phía xa.
Khuôn mặt Lục Đạo Thăng hơi đỏ, hai tay siết chặt, phía trên là một đám sương mù đen dày đặc quẩn quanh, đám sương mù đen này tự như một vật sống đang hút lấy nguyên lực của hắn.
Một nam nhân đứng trước mặt Lục Đạo Thăng, chân tay nhỏ thó, trông giống hệt với kẻ lúc trước khống chế Cự Thú Chiến Tranh, khuôn mặt cũng có đến bảy phần giống nhau.
Lúc này, nam nhân kia mới khục khặc cười lạnh:
- Lục Đạo Thăng, ngươi không ngờ tới chứ gì.
Xung quanh họ, những cường giả Địa Cương cảnh khác của Nhật Chiếu tông và Viêm Hoa tông vẫn đang liều mạng chiến đấu, bất phân thắng bại.
- Kim La, không ngờ ngươi không tuân theo quy định liên hợp giữa các môn phái, lại đi tu luyện loại tà công trời không dung đất không tha này. - Lục Đạo Thăng gặp bất lợi, lạnh lùng đáp.
- Ha ha. - Khuôn mặt xấu xí của Kim La cất to tiếng cười - Quy định liên hợp giữa các phái? Đó chỉ là quy định giữa kẻ mạnh và kẻ yếu mà thôi. Kim La ta không quan tâm thì đã sao? Mùi vị nguyên công Thi Ma Hồn của ta không tệ chứ.
Sau đó hắn nâng hai tay, đôi mắt lóe ra sự điên cuồng:
- Ta đã phải tra tấn hàng vạn người mới tu luyện nguyên công Thi Ma Hồn đạt tới tầng 8, đó chính là mùi vị của cái chết.
Đột nhiên!
Hơn chục kẻ Nhật Chiếu tông đang hoảng hốt tháo chạy ở phía xa.
- Đứng lại, các ngươi đang làm gì vậy? - Kim La nhìn thấy những tên đệ tử này mặt liền biến sắc, ngữ khí âm trầm hỏi.
Những kẻ tháo chạy kia gặp phải Kim La, mặt cắt không còn giọt máu, lập tức hoảng sợ đáp:
- Không ổn rồi thưa Kim sư huynh, Cự Thú Chiến Tranh thoát khỏi tầm kiểm soát, cục diện hoàn toàn bị sụp đổ, không thể chống trụ được nữa.
- Cái gì? Đệ đệ ta đâu? - Kim La nghe xong sắc mặt biến chuyển.
Còn Lục Đạo Thăng thì thở phào nhẹ nhõm, Cự Thú Chiếm Tranh mất kiểm soát, vậy tốt rồi, ít nhất sẽ không dẫn đến thất bại toàn diện.
- Huynh ấy bị Cự Thú Chiến Tranh bóp chết rồi. - Tên đệ tử vừa dứt lời lập tức bị một đám sương mù đen bao phủ, toàn thân nổi lên những nốt mụn mủ, “ầm” một tiếng, tất cả mụn mủ đều vỡ ra.
Những đệ tử xung quanh đều bị như vậy, chết cực kì thê thảm.
- A! - Kim La hai mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng - Đệ đệ của ta....
Khi được sinh ra cả hai đều vô cùng xấu xí, chân tay ngắn nhỏ, sau còn bị vứt bỏ, từ nhỏ đến lớn đều bị mọi người cười nhạo. Sau do một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà học được tà công chuyên dùng để tra tấn người khác, khiến tất cả những kẻ đã từng cười nhạo bọn họ phải chết.
Hắn căm hận những kẻ có cơ thể lành lặn khỏe mạnh, dần dần trở nên điên rồ khát máu. Huống hồ đệ đệ là người thân duy nhất của hắn, vậy mà lại chết, hắn làm sao có thể chịu đựng được.
- Lục Đạo Thăng, ngươi phải chết.
Sương mù đen cuồn cuộn ngất trời, trong đó còn ẩn chứa một nguồn lực ghê rợn, tất thảy hoa cỏ xung quanh đều chết khô chết héo.
Lục Đạo Thăng toàn thân dao động, nguyên lực bộc phát, hai tay bừng bừng lửa cháy tựa như hai mặt trời gay gắt, thiêu đốt đám sương mù đen đang phủ vây:
- Kim La, hôm nay nhất định phải giết được ngươi.
- Vậy xem xem kẻ nào chết trước.
...
Lúc này, Lâm Phàm bị Cự Thú Chiến Tranh đuổi đến mất cả bình tĩnh.
- Rút thưởng.
Ban nãy chém chết không ít người, kiếm được 3200 điểm tích phân, lại đủ rút một loạt nữa.
- Ta muốn rút 10 lượt liên tiếp.
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Cám ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
Hắn chịu thua luôn, tỉ lệ trúng thưởng thực quá thấp.
Mười lượt đều không trúng, muốn giết người phải không?
Hắn không phục, nhất quyết không phục, thứ này quả thực không đáng tin.
- ĐM, phải ép chết người mới chịu sao?
Hiện tại hắn không muốn nhiều lời nữa, cớ sao lại đen đủi thế này, đen đủi tới mức quá đáng.
Đệ tử Nhật Chiếu tông đã bị Cự Thú Chiến Tranh đánh tan tác, những kẻ Tôi Thể tầng 8. tầng 9 đều không dám đến gần.
- Chạy mau.
Đệ tử Nhật Chiếu tông hoảng loạn tháo chạy, hoàn toàn bị sụp đổ, bị chính Cự Thú Chiến Tranh của bọn họ dẫm chết dưới chân, thực sự quá sụp đổ.
Trong tâm trí mọi người, Lâm Phàm đã trở thành anh hùng.
Nhưng bọn họ lại không hề biết rằng anh hùng của họ lúc này lại vô cùng bất lực.
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút được đan dược tu luyện thượng phẩm Nhân Giai, Sư Hổ đan.”
Khóc không ra nước mắt.
Điểm tích lũy trôi nhanh như nước vậy, không níu giữ lại được gì.
- Cơ hội cuối cùng, ông rút thưởng lần cuối, nếu còn không trúng thì cũng không thèm con mẹ nó chạy nữa, cùng lắm thì chết ông lại hồi sinh.
“Tiêu hao 100 điểm tích lũy.”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Chúc mừng rút được một quả lựu đạn hình trứng loại 82-2.”
- Đù má!
- Thật đê con mẹ nó tiện, uy hiếp chút liền cho ngay.
Lâm Phàm nghe thấy tiếng thông báo, cả người như đang bay lên. Tuyệt vời, thực sự quá tuyệt vời.
Đúng là muốn bay con mẹ nó lên thật
- Lâm sư huynh, cẩn thận.
Lúc này, Lâm Phàm mới có phản ứng, vừa phát hiện đệ tử Nhật Chiếu tông đều đã tháo chạy, hắn liền ngẩn người.
Đệ tử Viêm Hoa tông chứng kiến Lâm sư huynh bị Cự Thú Chiến Tranh truy đuổi đều không biết phải làm sao, không biết nên làm gì để cứu Lâm sư huynh.
Cự Thú Chiến Tranh quá hung tàn, bọn họ chỉ đành bất lực.
Lâm Phàm phát hiện nhiều người đang nhìn mình, cảm thấy đã đến lúc thể hiện.
Ngay lập tức liền dừng lại, giơ tay ra, hét lớn một tiếng:
- Mi đứng con mẹ nó lại cho ông.
Cự Thú Chiến Tranh kia đang hung hăng lao tới cũng đột ngột dừng lại, đôi mắt dữ tợn bùng nổ ngọn lửa oán hận.
Đệ tử Viêm Hoa tông chứng kiến cảnh tượng này tất thảy đều kinh ngạc:
- Sư huynh đang muốn làm gì vậy?
Lâm Phàm phẫn nộ nhìn Cự Thú Chiến Tranh:
- Đồ chó chết, mày đuổi theo bố đuổi đến bị nghiện rồi à. Ông đéo chạy nữa, quyết đấu với mi, hãy nếm thử ám khí độc môn đây.
Hắn cầm “trứng gà thối bị ruồi bâu” ném hết tốc lực về phía Cự Thú Chiến Tranh.
Gràooo!
Cự Thú Chiến Tranh nổi giận gần lên một tiếng, muốn bóp nát Lâm Phàm. Nhưng quả trứng gà thối bay đúng vào lỗ mũi của Cự Thú.
Bùm!
Quả trứng nổ tung, chất lỏng màu vàng tràn ngập trong khoang mũi nó.
Một loại mùi không ai chịu đựng được lan tỏa trong mũi của Cự Thú Chiến Tranh.
Oa!
Cự Thú Chiến Tranh chịu không được nôn ọe điên cuồng, bộ dạng trông giống như đang gào thét.
Lâm Phàm sững sờ, không ngờ rằng quả trứng thối lại có uy lực lớn như vậy, ngay cả Cự Thú Chiến Tranh cũng không chịu đựng dược.
Lúc này, Cự Thú Chiến Tranh nôn ra một bộ xương, mà Cự Thú nhìn bộ xương bị thiếu mất một cánh tay này có vẻ phảng phất nhớ lại được chuyên gì, đôi mắt giận dữ dần co lại.
Nó gào thét dữ tợn, tựa như không dám tin là thật.
Lâm Phàm gặp tình huống này liền trở nên vui sướng, không chần chừ gì lập tức nhảy thẳng lên miệng Cự Thú Chiến Tranh, hô to.
- Đồ chó, cho ngươi chứng kiến tuyệt chiêu tối cao của ta.
- Lâm sư huynh... - Đệ tử Viêm Hoa tông đau lòng hét lên khi chứng kiến cảnh tượng này, bọn họ cho rằng Lâm sư huynh muốn cùng chết với Cự Thú Chiến Tranh.
- Đệch mợ thối quá. - Vào tới khoang miệng của Cự Thú Chiến Tranh, hắn có chút chịu không nổi, lập tức kéo chốt lựu đạn, nhẩm đếm ngược.
Bùm!
Lưu đạn nổ tung trong khoang miệng Cự Thú Chiến Tranh.
Các đệ tử bên ngoài chỉ cảm nhận được toàn thân Cự Thú Chiến Tranh dường như chấn động mạnh một hồi.
Dưới sự chứng kiến của các môn đệ, Cự Thú Chiến Tranh ngã cái rầm xuống đất.
- Sư huynh... - Đệ tử Viêm Hoa tông chứng kiến mọi chuyện, ánh mắt trở nên đờ đẫn, bọn họ không dám tin sư huynh lại hi sinh như vậy.
Lã Khải Minh tuyệt vọng nhìn phía trước:
- Lâm sư đệ...
Cao Đại Tráng lệ rơi đầy mặt:
- Bằng hữu của ta...
Mười giây sau.
Bùm một tiếng.
Tất cả đệ tử đều kinh ngạc, một bóng người bổ nát đầu Cự Thú Chiến Tranh, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, hai tay chắp phía sau, cằm khẽ nâng, liếc mắt lên nhìn ánh trăng.
Dưới ánh trăng.
Bóng người kia thực thần thánh, thực bá đạo.
Lâm Phàm tự cảm thấy tư thế này rất oai phong, ánh mắt lộ rõ một loại thần thái Độc Cô Cầu Bại.
Chỉ là cảm thấy phía dưới hơi lành lạnh.
Nhưng không không sao cả, tư thế mới là quan trọng nhất.
- Sư huynh!
Các đệ tử chiến đấu thắng lợi, đồng loạt hò reo chạy về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhếch miệng mỉm cười, một nụ cười bình tĩnh.
Nhưng ngay sau đó.
- Đệch mợ, kẻ nào dám động vào “cậu nhỏ” của ông, lập tức dừng tay.
Một nữ đệ tử xinh xắn nhịn không được mà hò reo:
- Ta đụng phải “cậu nhỏ” của Lâm sư huynh rồi.
Hình tượng sụp đổ.
Chương 23 Ta tu luyện vô cùng khắc khổ
Bọn Lã Khải Minh hưng phấn tiến lên phía trước, trên mặt vẫn còn đọng vẻ sợ hãi:
- Lâm sư đệ, đệ hù chúng ta chết khiếp.
Lâm Phàm tay che đũng quần, ngượng ngùng nói:
- Sư huynh, trước khi nói gì, ít nhất cũng phải cho ta bộ quần áo để mặc chứ. Để sư đệ tẽn tò thế này.
Có mấy đệ tử bụm mặt, bọn họ còn tưởng Lâm sư đệ da mặt thép chứ, ai dè cũng biết ngượng ngùng.
Vừa rồi còn chẳng biết ai không biết xấu hổ là gì, trần như nhộng còn đứng đó tạo tư thế cơ.
Hai cái áo được đưa lại, hắn quấn hết lên eo, che kín chỗ đũng quần lại.
- Sư đệ, đệ không có việc gì chứ? - Âm Tiểu Thiên dò hỏi.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Chắc chắn là không có việc gì, Chiến Tranh Cự Thú vặt vãnh ấy mà, có cái gì mà phải sợ. Ta lúc ấy đánh ra một chiêu tuyệt kỹ là xử gọn nó. Hiện tại Nhật chiếu tông đã bị chúng ta đánh lui, trận chiến này xem như chũng ta thắng lợi.
“Thắng lợi!”
Hai chữ này truyền vào tai các đệ tử, trong chớp mắt không khí sôi trào cả lên
Họ sung sướng nhảy cẫng hết cả lên, hoan hô:
- Thắng lợi, chúng ta cuối cùng cũng thắng rồi!
Đối với các đệ tử mà nói, thắng lợi này có được không dễ dàng, không biết đã bao nhiêu huynh đệ đã ngã xuống.
Điều này khiến họ rất đau lòng.
Nhìn sự vui sướng của các đệ tử, trong lòng Lâm Phàm lại tủi thân não nề. Haiz, lại chạy trốn không thành công.
- Lâm sư đệ, làm tốt lắm. - Phương Kình từ phía xa tới, toàn thân đầy máu, có thể thấy hắn vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Nay Nhật Chiếu tông đã bị đánh lui, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, không biết Lâm sư đệ làm cách nào mà giết được Cự Thú Chiến Tranh. Đương nhiên tại thời điểm thắng lợi này hắn cũng sẽ không hỏi đến vấn đề này.
Giờ đây, hắn nhìn về phương xa, không biết tình hình bên Lục sư huynh như thế nào.
Đột nhiên.
Có mấy thân ảnh từ xa bay tới.
Các đệ tử mong chờ nhìn về phía mấy thân ảnh, trận chiến đấu này bọn họ đã giành thắng lợi. Chỉ không rõ tình hình bên Lục sư huynh ra sao.
Lâm Phàm cũng nhìn sang. Hắn cũng biết được, bên trên cảnh giới Tôi Thể chính là cảnh giới Địa Cương, đạt đến cảnh giới đó liền thoát ly khỏi phàm nhân, có được năng lực rất lớn.
Nhưng hắn tin tưởng rằng với khả năng của mình, trở thành một cường giả Địa Cương cảnh cũng chẳng mất bao lâu.
Lúc này một môn đệ Địa Cương cảnh hấp tấp nói:
- Lục sư huymh đã bị trọng thương, cần trị liệu gấp. Phương Kình ngươi chỉ huy đệ tử thu dọn chiến trường.
- Vâng, sư huyunh. - Phương Kình nghe được Lục sư huynh bị thương cũng giật mình. Thực lực của Lục sư huynh hắn rất rõ ràng, vậy mà bị thương nặng. Trận chiến này xem ra rất kinh thiên động địa.
Lã Khải Minh kinh ngạc:
- Không ngờ rằng Lục sư huynh bị thương. Lũ Nhật chiếu tông thật đáng giận, ngày nào đó phải giết hết tông môn của bọn chúng.
Lâm Phàm an ủi:
- Lã sư huynh, ta nghĩ rằng Lục sư huyng sẽ không việc gì đâu.
- Ừ. - Sắc mặt Lã Khải Minh dịu xuống.
Phương Kình lại không nghĩ ngợi nhiều:
- Các đệ tử dọn dẹp chiến trường, sau đó tập hợp để trở về.
...
Mãi đến tận trời sáng.
Tất cả mới dọn dẹp xong, chuẩn bị trở về.
Lâm Phàm ngoảnh lại nhìn về phía biên giới mênh mông kia, bất đắc dĩ thở dài, đúng là ý trời.
- Lâm sư đệ, đệ làm sao vậy? – Lã Khải Minh vỗ vai Lâm Phàm, không biết Lâm sư đệ làm sao mà đột nhiên lại bi thương như thế.
Lâm Phàm xua tay:
- Không có việc gì, chúng ta trở về đi.
Hắn khóc không ra nước mắt. Nhiều cơ hội chạy trốn như vậy lại cứ như bị ai đó ngăn cản không cho hắn trốn đi, khiến hắn rất là bi thương.
Trời cao không nghe thấy nguyện vọng của ta, đành tạm thời hoãn lại một chút vậy. Hiện tại hắn chỉ nghĩ làm sao để tăng thực lực lên nhanh một chút, chí ít cũng phải đạt được cảnh giới Địa Cương.
Người khác mà biết ắt sẽ tức phọt máu.
Ngươi cho rằng Địa Cương cảnh là bắp cải à, muốn lên là lên được chắc.
Tại đại bản doanh lâm thời.
Sau trận chiến tất cả các đệ tử đều đã mệt mỏi, toàn bộ đã đi nghỉ ngơi.
Mà đối với Lâm Phàm mà nói, nghỉ ngơi là gì? Không có luôn.
- Trước tiên mình phải xem xem, lúc nãy đã thu hoạch được những gì. - Lâm Phàm có chút nóng lòng. Lúc trước rút thưởng trúng vài thứ hắn đều không để ý lắm, trong số đó hình như có lẫn vào mấy thứ gì đó rất là ghê gớm.
“Nhẫn trữ vật loại nhỏ”
Cái món này không tồi, đây chính là món đồ thiết yếu cho mấy nhà lã hành giết người cướp của. Không có nhẫn chứa đồ làm sao dám nhận mình là dân pro.
Chiếc nhẫn này có màu bạc, đeo vào ngón tay vừa vặn lại thích hợp.
Tiếp tục kiểm tra, không tồi, thêm một viên đan dược hạ phẩm Huyền Giai, là đan dược dạng tu luyện, hơn nữa còn cao hơn một bậc so với Sư Hổ đan lần trước.
Cứ để đó, lát nữa tu luyện sẽ lấy ra dùng.
Thứ cuối cùng lại khiến Lâm Phàm kinh ngạc nhất.
“Sổ hướng dẫn chế tác lựu đạn hình trứng loại 82-2.”
Cái này theo lâm Phàm là một món đồ rất tuyệt, vũ khí hiện đại công nghệ cao, chỉ cần một viên không chuyện gì không giải quyết được, uy lực thì rõ như ban ngày.
Lúc trước tên Cừu Lệ tu vi là Tôi Thể tầng tám đứng trong phạm vi lựu đạn nổ chỉ bị mất một cánh tay. Như vậy đã hiểu đại khái được uy lực của nó.
Cơ mà khỏi phải nói, nếu nhét lựu đạn vào mồm, thì đừng nói là Cừu Lệ, có là cường giả Địa Cương cảnh cũng phải quỳ cho ta.
Đương nhiên đây cũng là suy nghĩ mà thôi, làm gì có thằng ngu nào cầm lựu đạn của hắn nhét vào mồm. Cơ mà Chiến Tranh Cự Thú kia thì là ngoại lệ.
Kiểm tra bảng điều khiển một chút.
“Tính danh: Lâm Phàm
Tu vi: Tôi Thể tầng sáu.
Điểm khổ tu: 10540.
Điểm tích lũy: 2330.”
“Thiên phú: Thân bất tử”
“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
Số liệu coi như tạm đủ để hài lòng. Điểm tích lũy đã lên 2330, lúc giết được Cự Thú Chiến Tranh xong được tặng không 100 điểm, coi như là bồi thường, ít nhất chứng minh là mình không chết một cách oan uổng.
Hắn uống đan dược tu luyện hạ phẩm Huyền giai cùng đại bổ hoàn Long Hổ, vận công bắt đầu tu luyện.
Lâm Phàm hắn chẳng có bản lĩnh gì khác, nhưng đối với tu luyện thì vô cùng nghiêm khắc.
Đan dược vừa bỏ vào miệng, một sức mạnh to lớn lập tức ùa vào cơ thể.
Điểm khổ tu cũng tăng lên nhanh chóng.
Thời điểm Lâm Phàm mở mắt, hắn thấy trong lòng sung sướng vô cùng.
Điểm khổ tu đã tăng lên 18540, một lúc đã tăng 8000 điểm. Với tốc độ tăng này, hỏi xem có đáng sợ hay không.
Xem ra về sau cứ thế dùng đan dược hỗ trợ tu luyện cũng là một lựa chọn đúng đắn.
Có thể tăng nhanh như bay thế này thật phê như con tê tê.
Nhưng nếu Lâm Phàm biết loại đan dược tu luyện cấp Huyền Giai này quý hiếm đến mức nào, chỉ sợ hắn không còn dám tơ tưởng nhiều như vậy.
Trời đã sáng.
Cũng đã đến buổi chiều.
Lâm Phàm nghĩ cũng nên ra ngoài xem một chút, ở bên ngoài sớm đã vọng đến âm thanh của các đệ tử khác
Có điều hắn hơi mệt một chút. Người tu luyện vất vả như hắn còn tìm ở đâu được chứ.
Không nói nữa.
Lâm Phàm cầm Cửu Hoàn Đại Đao quệt một nhát qua cổ, trực tiếp tắt thở.
“Điểm khổ tu +10.”
Mười giây sau.
Tinh thần phấn chấn, hắn lại hồi sinh full bình máu.
Lâm Phàm bình tĩnh sửa sang lại quần áo, tiện đó lau dọn sạch sẽ vết máu, rồi nghênh ngang đẩy cửa ra ngoài đi dạo.
Chương 24 Có đại hội biểu dương không?v
--------------------------------------------
- Lâm sư đệ.
- Lâm sư huynh.
Các đệ tử xung quanh chào hỏi vô cùng nhiệt tình, Lâm Phàm rất bình tĩnh gật đầu với từng người.
Đây chính là kết quả của việc được yêu mến. Nhìn đi, nhìn đi! Được người ta yêu mến đến như thế! Nếu để người ta biết một ngày mình sẽ rời họ mà đi, thì họ sẽ bị đả kích đến nhường nào, sợ là đau lòng đến chết luôn.
- Lâm sư đệ. - Lã Khải Minh xuất hiện, Lâm Phàm nhìn ra được tâm tình của Lã sư huynh hôm nay rất tốt.
- Lã sư huynh, hôm nay trông có vẻ tươi thế, có chuyện gì vui vậy? - Lâm Phàm hỏi.
Mới đêm qua tâm trạng Lã sư huynh không phải rất kém hay sao, hôm nay đã vui vậy rồi.
Lã Khải Minh sững người, phản ứng tiếp theo là:
- À, đúng rồi, chắc Lâm sư đệ chưa biết, Lục sư huynh đã không có việc gì. Còn tin quan trọng hơn là chiến tranh đã kết thúc rồi. Tin tức ở tiền tuyến truyền đến nói tông môn đã đàm phán với Nhật Chiếu tông, chúng ta có thể trở về tông môn rồi.
- A ha? - Lâm Phàm trợn tròn mắt, con mẹ nó còn đàm phán nổi? Đánh nhau đến chết cha chết mẹ xong lại đàm phán được, không thể tin nổi.
Cơ mà, từ từ đã, chiến tranh kết thúc, trở về tông môn, vậy cũng tức là ý tưởng lang thang phiêu bạt của hắn đã bị dập tắt.
Nhưng mà, không đúng, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, trở về tông môn e cũng là lúc dễ rời đi nhất.
Lã Khải Minh nhìn thấy Lâm sư đệ ngây đơ cả người, nghĩ rằng Lâm sư đệ biết chiến tranh đã kết thúc mà cảm thấy phấn khởi, tự mình lẩm bẩm:
- Khi ta nghe thấy tin tức này, ta cũng rất là phấn khởi. Nửa năm, đã nửa năm không trở về tông môn rồi, ta còn chẳng biết làm sao mình vẫn còn sống cơ.
Và Lã Khải Minh cầm tay Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, mấy lần chiến đấu đệ đều lập không ít công lớn. Trở về tông môn đệ nhất định trở thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm.
Đệ tử ngoại môn của Viêm Hoa tông chia làm ba phẩm, cao nhất là nhất phẩm, thấp nhất là tam phẩm. Lâm Phàm hiện tại là đệ tử tam phẩm, nếu được lên đệ tử nhất phẩm phúc lợi cũng sẽ tăng lên.
Đệ tử ngoại môn nhất phẩm có rất nhiều phúc lợi, có thể nhận không ít đồ đạc.
Huống hồ bây giờ chiến tranh đã kết thúc, muốn đạt được thêm điểm tích lũy nhất định phải kiếm thêm kẻ địch. Có điều ở tông môn cũng có nhiều thứ hay, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Sau một hồi phân tích tỉ mỉ, hắn liền quyết định trước mắt cứ trở về tông môn cái đã.
Về phần nguyên thân của hắn, làm thế nào mà trụ được nửa năm chưa chết, e là cũng nhờ lầy lội cả.
Dùng một câu để hình dung.
Đúng là lầy thật.
Đinh đinh!
Tiếng chuông vang lên.
Lã Khải Minh nghe thấy tiếng chuông, toàn thân phấn khởi:
- Tập hợp rồi, đã đến lúc chúng ta trở về rồi.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Lã sư huynh bình tĩnh, bình tĩnh.
Lúc này, Trương Long, Âm Tiểu Thiên cũng đi đến, hiểm nhiên là biết tin trở về tông môn.
Tuy rằng không biết tông môn dùng cách gì mà đàm phán được với Nhật Chiếu tông, nhưng ít ra cũng cho thấy là được trở về thật.
- Lâm sư đệ, Lã sư huynh, hai người càng ngày càng thân thiết, không phải là cái đó đó chứ. - Âm Tiểu Thiên cười hỏi.
Lã Khải Minh bởi vì quá phấn khởi mà vẫn nắm lấy tay của Lâm Phàm, Lâm Phàm cảm thấy không đúng lắm lập tức vẩy tay Lã sư huynh ra:
- Mọi người đừng hiểu lầm, ta là nam nhân bình thường.
- Haha, chúng ta đã thấy hết thân thể của Lâm sư đệ, tự nhiên biết đệ là nam nhân bình thường. - Trương Long cười quái dị.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, Lâm Phàm liền xấu hổ, khoe thân quá đà bị người ta nhìn đến mất hết cả tong tắng.
Hắn nhanh chóng chuyển đề tài:
- Thôi thôi, chúng ta mau đi tập hợp đi.
Trên quảng trường.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lục đại Thăng xuất hiện trên đài cao, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt. Xem ra thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng nhìn bộ dáng hôm nay hẳn là không có vấn đề gì lớn, ít nhất có thể thoải mái cử động.
- Chiến tranh đã kết thúc, tất cả đệ tử đều có thể trở về tông môn.
Lục Đạo Thăng nói xong, các đệ tử trên quảng trường nhốn nháo hết cả lên. Đây chính là lời họ muốn nghe nhất.
Lúc này.
Bàn tay Lục Đạo Thăng vừa nhấc, từng chiếc từng chiếc thuyền thần bay ra từ nhẫn trữ vật trên tay hắn, sau đó càng lúc càng lớn, che kín cả bầu trời, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.
Lâm Phàm nhìn đến tròn mắt, mấy món này xịn thật.
Những thứ này đều là bảo vật do đại sư luyện khí của tông môn luyện chế ra. Thuyền thần chở người này thuộc Trung cấp Huyền Giai, cần rất nhiều loại vật liệu hiếm, rất phí tiền, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là không có bất kì lực công kích nào.
Các đệ tử hăng hái lên thuyền thần. Rời khỏi nơi này, trở lại tông môn, chính là hi vọng lớn nhất của họ.
Lã Khải Minh nói:
- Sư đệ chúng ta đi thôi.
- Đi thật sao? - Lâm Phàm còn có chút nuối tiếc, đàm phán cái quỷ gì không biết, Nhật Chiếu tông sao tự nhiên lại nhát thế nhỉ.
- Sao thế? - Lã Khải Minh không biết Lâm Phàm nghĩ gì, còn tưởng rằng Lâm sư đệ vẫn còn vui đến chưa tỉnh được.
- Không có gì, đi thôi.
Mười ngày sau.
Lâm Phàm tưởng rằng lên thuyền thần có thể tu luyện để vượt qua thời gian nhàm chán. Nhưng đó chỉ là nghĩ, tưởng tượng mà xem, ở trên thuyền thần người chen nhau chật như nêm.
Thôi chả buồn nói nữa, coi như sai lầm.
Có điều đối với Lâm Phàm mà nói, cũng không phải không có thu hoạch gì
Đứng trên thuyền thần, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy được nhiều thành trấn nhỏ cùng núi sông.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy cảnh vật này, trong lòng đầy khấp khởi.
- Thật đồ sộ.
Đã đến Viêm Hoa Tông. Nhìn về phía xa kia, liền thấy một pho tượng sừng sững nằm ngay giữa Viêm Hoa tông, đó chính là người sáng lập - Viêm Hoa đại đế.
Nếu dùng lời nói để hình dung thì.
Đó chính là đồ sộ, hùng vĩ, to lớn.
Khi thuyền thần hạ xuống, phía dưới đã có không ít đệ tử tụm năm tụm ba một chỗ trò chuyện với nhau.
Mỗi người đều mang vẻ tươi cười đầy xán lạn.
Đương nhiên cũng có người thần sắc không vui, hiển nhiên là có bằng hữu chết ở chiến trường.
Lâm Phàm không hiểu sao lại có chút căng thẳng. Đến nơi nhiều người như vậy, có thể phát sinh xung đột gì hay không, thần thái xuất chúng của mình liệu có làm người khác khó chịu với mình hay không?
Sau đó hắn tự đánh mình một cái.
Ý nghĩ này đều bị Lâm Phàm gạt bỏ khỏi đầu.
Lã Khải Minh nói:
- Lâm sư đệ, chúng ta trở về đi.
Lâm Phàm ngạc nhiên:
- Lã sư huynh, cứ thế là về thôi? Không có đại hội biểu dương gì đó, ví dụ như là ban thưởng ít đồ sao?
Lã Khải Minh cười nói:
- Không có, tất cả công lao đều được các sư huynh nhớ rõ, các trưởng lão ở tông môn sẽ căn cứ ghi chép mà sai người đưa đồ đạc đến. Chúng ta chỉ cần chờ là được.
- Vậy à.
Lâm Phàm có chút thất vọng, cảm giác quy chế này cũng không tốt lắm.
Không có cách nào để điều khiển cảm xúc của các đệ tử khác.
Nếu như để cho mình nắm quyền, nhất định phải tổ chức một đại hội biểu dương thật lớn, khiến cho các đệ tử náo động.
Đương nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi.
Lấy thân phận và thực lực hiện tại của bản thân, nếu làm càn chỉ có xác định là chết thôi.
Chẳng nhẽ mình là người muốn chết thế sao?
Đương nhiên không phải.
Chương 25 Ngươi là đồ súc con mẹ nó sinh
---------------------------------------------------
Trong phòng.
Sau khi về đến tông môn, hắn có chút hồi hộp.
Chủ yếu vì nơi này là tông môn chân chính, chứ không phải là đại bản doanh tạm thời khi có chiến tranh kia.
Nơi này thực sự quá rộng lớn, đệ tử của Tông môn nhiều không đếm xuể, nhiều đến bao nhiêu hắn cũng không đếm được.
Hồi còn ở trái đất, đọc tiểu thuyết cứ tưởng tông môn là loại đoàn thể nhỏ. Giờ mới biết không phải như vậy, tông môn lớn cứ như cả một thành phố.
- Mặc kệ đi, cứ tu luyện cái đã.
Cứ nghĩ đến đây là một thế giới huyền ảo, tim hắn lại đập thình thịch. Chung quy thì ai mà chả thích phi thiên độn thổ, không gì không làm được. Nay cơ hội đã bày ra trước mắt, làm sao mà hắn có thể không động lòng cho được.
Đặc biệt mình lại sở hữu bàn tay vàng ưu việt như vậy, nếu còn không trở thành cường giả thì nói ra mất hết cả mặt mũi người trái đất.
Tu luyện, quan trọng nhất vẫn là nỗ lực tu luyện.
Cơ mà trước khi tu luyện, hắn lấy quyển sổ hướng dẫn chế tạo lựu đạn ra, vỗ lên người một cái, lập tức học xong kỹ năng này.
Hắn thấy, loại lựu đạn này là vũ khí vĩ đại, một vũ khí vô cùng quan trọng trong bước đầu hành tẩu của mình.
Điểm tích lũy hắn còn không ít, dù sao thì cũng muốn tu luyện, chi bằng trực tiếp rút thưởng.
Nói không chừng hên hên còn rút trúng được đan dược.
Rút mười lần liên tục, thử vận may một chút xem sao.
Hắn cảm giác tay hắn cứ xui xui thế nào ấy, nếu không mấy lần trước cũng không bị hố như vậy.
“Tiêu hao 1000 điểm tích lũy.”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Chúc mừng bạn rút được đan dược loại phụ trợ tốc độ cấp Trung phẩm Nhân Giai, Phong Hành đan.”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
…
Sau đó, không có sau đó.
Một ngàn điểm tích lũy vậy mà chỉ rút được một viên đan dược trung phẩm, hắn coi như chịu thua.
Tay xui đến không còn gì để nói, chỉ có thể nói là thua luôn. Nếu không phải tâm tính hắn đủ tốt, chỉ sợ đã nổ tung tại chỗ.
Điểm tích lũy ra đi thì cũng đã ra đi rồi, thôi không tiếc nữa, tiếp tục rút.
Nhưng mà lần này không rút Thanh Đồng nữa, cảm giác như đang lãng phí điểm tích lũy vậy.
Rút bốn lần Bạch Ngân liên tiếp, tới đi.
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
“Rút thưởng Bạch Ngân được: ...”
Giờ khắc này, mặt Lâm Phàm ngày càng đen, đen đến mức phát khiếp.
- Mẹ ơi, có cho người ta cơ hội sống nữa hay không?!
- Con mẹ mày trúng một lần thì chết à?
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút trúng đan dược loại tu luyện cấp Thượng phẩm Huyền giai, Nguyên Uẩn đan.”
- Ôi đệt, được lắm.
Nghe thấy trúng thưởng, Lâm Phàm nhảy dựng lên, lần này cuối cùng cũng không uổng con mẹ nó phí, đùng cái lại lên đời.
Không ngờ lại rút trúng đan dược thượng phẩm Huyền Giai, càng quan trọng hơn là, đây là đan dược loại tu luyện, có thể dùng trực tiếp làm tăng tu vi.
Phê như con tê tê.
Bình ổn lại sự kích động trong lòng, dùng hết 130 điểm tích lũy cuối cùng, chỉ để lại 30 điểm tích lũy, coi như một sự khởi đầu tốt lành.
Dĩ nhiên, nếu vừa rồi chỉ rút độc một cái Thanh Đồng, thì đúng là đen đủi muốn chết.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, rút thưởng lần này hoàn toàn đáng giá, hoàn toàn không thiệt thòi.
Dùng đan dược, bắt đầu tu luyện.
Điểm khổ tu nhanh chóng tăng lên, đây là sự hồi báo hậu hĩnh nhất cho sự nỗ lực của hắn.
Hôm sau.
Vừa mở mắt ra, Lâm Phàm khẩn cấp xem xét điểm số.
“Điểm khổ tu: 42000 điểm.”
Một đêm này hoàn toàn không uổng phí, hắn nhấn ký hiệu (+), tiêu hao mất 32000 điểm khổ tu.
“Tu vi: Tôi Thể cảnh tầng 7 (+)”
Thời khắc tu vi tăng lên, mệt mỏi toàn thân liền trở thành hư không, sức mạnh trong cơ thể bùng nổ, xương cốt càng thêm cứng rắn, giống như đã trải qua trăm ngàn lần tôi luyện.
Lúc này Lâm Phàm không tiếp tục tu luyện nữa, hắn phải đi tìm hiểu rõ tình hình hiện tại. Nay điểm tích lũy đã tiêu hao hết sạch, với năng lực của bản thân tạm thời không thể chế ra đan dược phẩm phẩm chất cao, chỉ có thể dựa vào rút thưởng mà đạt được.
Nhưng mà ở trò rút thưởng này, tay mình cũng quá thối. Không có lượng lớn điểm tích lũy để cầm cự, e rằng chẳng rút ra được cái gì hay ho.
Đúng lúc hắn đẩy cửa ra thì đâm phải một nam tử định đi vào.
- Lâm sư đệ. – Nam tử vừa nhìn thấy Lâm Phàm liền cười toe toét.
Lâm Phàm chớp chớp mắt:
- Ngươi là ai?
Hắn hoàn toàn không quen biết cái tên trước mặt mình. Mà cái điệu bộ cười cợt này trông dung tục quá thể, không phải định làm gì chứ?
Ở cái nơi lạ nước lạ cái này, lỡ có người có mưu đồ bất chính với mình thật cũng chẳng thể phản kháng được. Chẳng nhẽ chỉ còn cách nhắm mắt mà hưởng thụ?
- Lâm sư đệ, tại hạ là đệ tử ngoại môn nhị phẩm Hoàng Hạo, có lòng đến chúc mừng Lâm sư đệ. – Hoàng Hạo cười nói.
Lâm Phàm cái gì nghe không rõ, riêng hai chữ “chúc mừng” thì nghe cực kỳ rõ, lập tức vui vẻ cười toét miệng:
- Hoàng sư huynh, có phải là có chuyện gì tốt phải không?
Hoàng Hạo không hề giấu giếm, lấy ra một vài thứ đồ:
- Lâm sư đệ, đệ ở trên chiến trường biểu hiện xuất sắc. Ta được Thiên Công đường của tông môn đặc biệt phái đến ban thưởng cho đệ, mong Lâm sư đệ nhận cho.
Hắn thân là đệ tử ngoại môn nhị phẩm, thời điểm nhìn thấy phần thưởng này cũng đỏ mắt ghen tị. Nhưng hắn không dám tham ô, lỡ để Thiên Công đường biết được thì chỉ có xui tận mạng.
Thâm tâm Lâm Phàm vui vẻ hết đỗi, không một chút do dự nhận lấy phần thưởng.
Đầu tiên là một cái lệnh bài, sờ lên thấy hình như làm bằng sắt, mặt ngoài có hai chữ ‘Nhất phẩm'.
- Chúc mừng Lâm sư đệ trở thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm. Sau này ta phải gọi một tiếng Lâm sư huynh rồi. - Hoàng Hạo ra sức nịnh nọt, cái mặt cũng đủ đê tiện.
Theo sau đó là một cái bình nhỏ màu trắng đập vào mắt. Khẽ lắc một cái, bên trong hình như là có thứ gì đó, mở ra thì thấy hoá ra là đan dược.
- Lâm sư huynh, đây là phần thưởng của tông môn đan dược loại tu luyện cấp Hạ phẩm Nhân Giai – Kim Cang đan. Một lọ tổng cộng có sáu viên, đối với cơ thể khi tu luyện có tác dụng vô cùng kì diệu. - Hoàng Hạo giống hệt nhân viên tiếp thị. Lâm Phàm lật đến thứ nào là hắn liền giới thiệu như đã thuộc làu trong lòng bàn tay, quen thuộc vô cùng.
Lâm Phàm vừa nghe thấy cấp Hạ phẩm Nhân Giai là không còn chút hứng thú nào. Ông đây dùng toàn là đan dược cấp Huyền Giai nhớ, kém nhất cũng là Thượng phẩm Nhân Giai, tông môn này thật mẹ nó ki bo.
Haiz, bỏ đi.
Theo sau đó chính là một chồng giấy màu bạc trong suốt, mặt trên toàn là chữ số.
Hoàng Hạo nhìn đến thứ này, ánh mắt vô cùng thèm thuồng:
- Lâm sư huynh, thứ này thật sự khiến đệ thèm muốn. Sư huynh lập được công lớn, Thiên Công đường đặc biệt ban thưởng xuống năm vạn Viêm Hoa tệ. Đệ đây dù mất cả năm cũng không thể kiếm nổi số tiền này.
Viêm Hoa tệ này ở các địa phương thuộc sở hữu của Viêm Hoa tông đều rất thông dụng, có thể mua mọi thứ, có sức mua tuyệt đối. Ví dụ như Kim Cang đan, nếu dùng Viêm Hoa tệ để mua mà nói, phải ba ngàn mới mua được một viên.
Cho nên phần thưởng lần này tông môn cấp cho Lâm Phàm có thể nói là rất hậu hĩnh.
Chung quy đệ tử nhiều như vậy.
Vỏn vẹn một trận chiến là phải ban thưởng biết bao thứ. Quả thực khó tưởng tượng được giá cả trên trời này.
- Đa tạ Hoàng sư đệ đã mang chỗ vật phẩm này đến cho ta. Cứ về đi, phiền đệ nói lại với các vị sư huynh ở Thiên Công đường là ta rất hài lòng. - Lâm Phàm tủm tỉm cười, ôm hết đống đồ vào trong lòng.
Mà Hoàng Hạo thấy vậy đột nhiên hít thở không thông, có vẻ mất tự nhiên:
- Lâm sư huynh, huynh xem ta ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn liền đến báo tin vui cho huynh, huynh xem...
Tuy chưa nói thẳng hết ra, nhưng trong lòng Hoàng Hạo đã thầm chửi mẹ nó. Lão tử mất công mang đồ đến báo tin vui cho ngươi, ngay cả một chút thưởng ngươi cũng không cho, ki bo vcđ.
- Ây da! Hoàng sư đệ, đệ chưa ăn điểm tâm sao lại không nói sớm. Không thể như vậy được, bữa này sư huynh nhất định phải mời đệ. Không nói cái khác, sư huynh nhất định... nhất định... - Lâm Phàm sờ soạng khắp người, sau đó tìm bừa thấy Viêm Hoa tệ mà thân thể này trước kia tiết kiệm được.
Và hắn kéo cánh tay Hoàng Hạo, vỗ vỗ lên:
- Hoàng sư đệ, ăn gì đó ngon một chút, coi như sư huynh cảm tạ đệ.
“Đuỵt!!” Hoàng Hạo nhìn thấy trên bàn tay là hai mươi Viêm Hoa tệ, suýt nữa thì trừng lòi con mắt.
Kẹt xỉ đến mức nào mới rút ra được đồng bạc cỏn con này.
Đúng lúc đó Lâm Phàm nhìn thấy Lã Khải Minh, liền vội vàng đuổi theo, được cái vẫn không quên Hoàng Hạo:
- Hoàng sư đệ, đi thong thả, không tiễn. Sư huynh có chút việc, lần sau gặp lại.
Hoàng Hạo nhìn theo bóng lưng Lâm Phàm, tức đến mặt đỏ bừng.
Ngươi... ngươi là đồ súc sinh.