• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114

Trình bá đã chuẩn bị tinh thần để liều mạng với người của tổ chức tà ác, tranh thủ thời gian cho tiểu thư thoát đi, nhưng bây giờ, một bóng người từ trên trời giáng xuống, nện ở giữa đường, sống chết không rõ, quỷ dị vô cùng.

- Trình bá, sao vậy. - Nử tử ở trong xe ngựa kéo màn nhung lên, muốn đi ra nhưng lại bị Trình bá cản lại.

- Tiểu thư, đừng ra ngoài, vừa mới có một bóng người từ trên trời đến rơi xuống giữa đường, không biết là người nào.

Nhưng nữ tử đã không muốn đợi ở trong xe ngựa nữa, nàng bước ra, mình khoác một bộ váy màu lam dài lê đất, thuần khiết như mây trời, da dẻ nõn nà, khí sắc như hoa lan. Chỉ nhìn nàng một cái đã đủ làm cho người ta không có cách nào rời ánh mắt.

- Tiểu thư, người ra đây làm gì. - Vẻ mặt của Trình bá sốt ruột, nhất là sau khi tiểu thư đi ra, lòng cảnh giác càng đề cao đến tột độ, chỉ cần tình hình không ổn là lập tức bảo vệ tiểu thư rời đi, tuyệt đối không thể để tiểu thư rơi vào tay của những người thuộc tổ chức tà ác này.

Nếu quả thật rơi vào tay những người này, hậu quả khó mà lường được.

Nam tử mặc áo bào tro nhíu mày nhìn thi thể ở giữa hố sâu, tựa như là đang trầm tư. Nhưng khi nhìn thấy Mặc gia tiểu thư từ trong xe ngựa đi ra, hắn quyết định không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp động thủ.

- Mặc gia tiểu thư quả thật giống như lời đồn, tựa như là tiên nữ, niết một chút là đã chảy nước rồi. - Trong số những kẻ kia, có một tên nam tử tướng mạo xấu xí nuốt nước bọt, tỏ vẻ không thể chờ được nữa.

Trong bọn chúng có không ít kẻ đều ham thích tra tấn nữ nhân, nhất là tư thái và thân phận của Mặc gia tiểu thư càng khiến cho bọn chúng bốc cháy dục vọng vô tận.

Lúc này, nam từ mặc áo bào tro cất giọng âm trầm từ bên dưới lớp áo bào:

- Xém chút là bị dọa rồi, mà cũng chẳng việc gì nữa, Mặc gia tiểu thư, xin mời đi theo chúng ta một chuyến, may ra ta sẽ để cho những người hầu này của ngươi được chết toàn thây.

- Hỗn xược. - Trình bá quát lớn một tiếng - Những người của tổ chức tà ác như các ngươi đáng để phải tru diệt tận gốc, muốn mang tiểu thư đi thì phải bước qua xác của lão hủ đã!

Nam tử mặc áo bào tro duỗi cánh tay đầy đường vân đen ra ngoắc ngoắc, lãnh khốc ra hiệu:

- Giết!

Kẽo kẹt!

Tiếng xương cốt giòn tan vang lên khiến cho người của cả hai phe đều vội vàng cảnh giác quay sang nhìn, kẻ mà ai cũng nghĩ là đã chết kia đột nhiên đứng dậy.

Lâm Phàm một tay vịn cổ, vặn vẹo uốn éo phát ra âm thanh giòn tan, lười biếng mà bất đắc dĩ, nói:

- Cuối cùng đã tới, ngủ hẳn một giấc rồi.

Sau đó hắn cúi đầu, tựa như là đang trầm tư, suy nghĩ sự tình gì đó.

Sức lực của Huyết Nhãn Ma Viên quả nhiên không thể coi thường, toàn lực quăng một phát không ngờ lại ném hắn bay xa đến vậy, đến bây giờ hắn cũng không biết mình đang ở đâu.

Ngẩng đầu lên, xem xét xung quanh, chuyện ếu gì thế này, hai phe này đang muốn làm gì?

Đến khi nhìn về phía những bộ da đang nằm la liệt dưới đất, trong đầu hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

Da người?

Cái này giống như đã gặp được ở đâu nhỉ, đúng rồi, thôn Cổ Hà, thôn trưởng Bạch Thạch.

- Vị công tử này không sao chứ? - Mặc Lăng Vũ nhẹ giọng hỏi thăm, mặc dù nam tử ở trước mắt này là một người xa lạ, nhưng nhìn phía sau lưng hắn đã thấm đẫm máu tươi, dường như đã bị trọng thương.

Lâm Phàm nghe thấy thì kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Mặc Lăng Vũ, ngắn ngủi dừng lại mấy giây, sau đó nhe ra hai hàng răng trắng như tuyết, nói:

- Không có việc gì, chỉ là ngủ thiếp đi chút, giờ mới tỉnh lại.

Đột nhiên, Mặc Lăng Vũ hô lên:

- Công tử, cẩn thận.

Theo chỉ thị của đầu sỏ, một tên tà tu của chợt quát một tiếng, thân như hùng ưng, song trảo lóe ra ánh sáng lạnh chộp vào sau ót của Lâm Phàm, âm hàn nói:

- Nếu như ngươi đã thích ngủ như thế, vậy thì an nghỉ đi.

Sắc mặt của Lâm Phàm lạnh nhạt, tựa như là không biết có người đánh lén ở phía sau lưng, nhưng ngay tại thời điểm đối phương sắp chạm đến, hắn chợt giơ tay lên, không thèm nhìn mà vẫn chuẩn xác bắt lấy đầu của đối phương, cất giọng đầy bình tĩnh:

- Đừng động, cử động nữa là đầu của ngươi sẽ nổ tanh banh đấy.

- A!

Tên tà tu kia không biết xảy ra chuyện gì, cố gắng giãy dụa, thế nhưng mà cánh tay nắm lấy đầu hắn càng ngày càng chặt, đau đến mức hắn kêu to thảm thiết.

Trình bá thấy được cảnh này thì hai mắt tỏa sáng, trong lòng dâng lên hi vọng, không nghĩ tới cái người thần bí từ trên trời giáng xuống này lại mạnh đến thế. Nếu như có hắn hỗ trợ, có lẽ có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này.

- Vị thiếu hiệp ơi, đây là đại tiểu thư của Mặc gia ở Linh Phong thành, hy vọng các hạ có thể giúp một chút sức lực, chúng ta tất có hậu tạ. - Trình bá vội vàng nói.

Lâm Phàm nhìn tà tu trong tay, lại nhìn bên Mặc gia một chút, chợt lóe lên ý tưởng, cơ hội phát tài có đôi khi chỉ đơn giản như vậy đã bày ra ngay trước mặt, về phần có thể nắm lấy hay không thì phải dựa vào bản thân rồi.

- Lão đầu, chúng ta làm một vụ giao dịch đi, một tên Địa Cương trở lên ba triệu, một tên Địa Cương trở xuống năm trăm ngàn, đồng ý không? - Lâm Phàm cười đến mức vô cùng xán lạn.

Về phần cái gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đó là chuyện mà mấy tên ngốc mới chân ướt chân rào bước giang hồ là nguyện ý chơi thôi.

Những tà tu này rõ ràng là người của một tổ chức khổng lồ, giết thì cũng sẽ rước lấy cho mình một chút phiền toái, nếu như không có lời lãi gì thì xin lỗi, thật là không tiện, các ngươi tự mình giải quyết đi.

Huống hồ, mình cũng không quen biết gì những người này, không có lí do gì phải tùy ý giúp người cả.

Đã vậy, nhìn thế trận của đối phương cũng không giống như là người nghèo, lại còn là đại tiểu thư của gia tộc, cái mạng cũng đã đáng tiền lắm rồi.

- Tiểu tử, to gan đấy. - Nam tử khoác áo bào xám cất lời, chất giọng âm trầm như là âm thanh của quỷ vang vọng bên tai mọi người, không muốn nghe cũng không được.

Lâm Phàm đặt ngón trỏ dọc trên miệng, nói:

- Xuỵt, đừng nóng vội, để cho ta thương lượng xong đã. - Sau đó nhìn về phía đám người của Mặc gia - Mau trả lời ta đi, có đồng ý hay không?

Đối với Trình bá mà nói, chỉ cần có thể bảo đảm cho đại tiểu thư an toàn, bất kỳ yêu cầu gì ông cũng đều sẽ đáp ứng.

- Được. - Trình bá không hỏi thăm ý kiến của đại tiểu thư, ông sợ nếu chậm trễ thêm một khắc thì sẽ có biến cố phát sinh.

- Thành giao, yên tâm đi, Lâm Phàm ta là người rất có nguyên tắc. - Lâm Phàm cười, muốn có tiền thì ngoại trừ lục xác chết ra còn cần phải dựa vào hai bàn tay mà làm việc.

Có trả giá thì sẽ có hồi báo, không sai chỗ nào.

Nam tử mặc áo bào xám không ngờ nửa đường lại có người chen chân giúp đỡ, khiêu chiến sự uy nghiêm của bọn hắn là chuyện không thể tha thứ, bèn nói:

- Thả người ra, hoặc là chết.

Ầm!

Lâm Phàm nhếch mép cười, năm ngón tay phát lực, cái đầu ở trong lòng bàn tay hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi rơi đầy đất.

Tứ chi của tên tà tu kia trong nháy mắt rủ xuống, ngã xuống đất tắt thở.

Vẩy vẩy máu tươi còn dính ở trên tay, Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra vác lên vai, trên mặt nở nụ cười hồn nhiên:

- Ta đã gặp các ngươi rồi.

- Hoán Bì Liễm Tức, công pháp này thực biến thái. À đúng rồi, lần trước lúc ta đi qua Cổ Hà thôn có gặp một ông thôn trưởng, ta đã đập hắn thành bánh thịt, hắn còn tặng cho ta một môn công pháp, hẳn là ngươi cũng biết nhỉ.

- Cuồng Thân!

Chiếc áo khoác trên người hắn rách tung, lộ ra cơ bắp cường tráng đầy sức công kích, đập thẳng vào tầm mắt của mọi người.

Nam tử mặc áo bào xám hơi biến sắc, ngay lúc hắn còn ngây người thì kẻ thần bí trước mắt đột nhiên phát sinh biến hóa.

Thân thể đang bình thường kia đột nhiên phình lên, chiều cao lên tới ba mét, hơi thở đầy cuồng bạo tản mát khắp nơi.

Giọng Lâm Phàm vang vọng:

- Nhận ra không, đây chính là công pháp của hắn, nhưng mà đã bị ta học được.

- Hắn tên là Bạch Thạch, một ông lão rất đáng kính. Đáng tiếc hắn lại nổi sát ý với ta, cho nên ta chỉ có thể đập chết hắn trước.

- Mà các ngươi, có phải là cũng nổi sát ý với ta rồi không?

Trình bá nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đờ đẫn cả người, sao lại có thể như vậy.

Là con người mà lại tu luyện ngạnh công đến mức độ này.

Thay đổi khung xương của bản thân, xương cốt bạo tăng.

Đột nhiên, một luồng hơi lạnh bao phủ bọn họ.

Lâm Phàm quay đầu, nhìn về phía Trình bá, nói:

- Giá cả đã nói rồi, nếu như các ngươi không giữ lời thì ta sẽ tức giận lắm đấy, hi vọng đừng có gạt ta.

Mặc Lăng Vũ nhìn thân thể khổng lồ phía trước, nhất thời, đôi mắt nàng cũng lóe lên vẻ khiếp sợ.
Đang tải...
Chương 116

Người Mặc gia nhìn thấy Lâm Phàm đang đi tới thì lập tức cảnh giác như gặp phải đại địch. Không phải là do bọn họ muốn quịt tiền mà Lâm Phàm khiến cho bọn họ có cảm giác nguy hiểm.

Những hộ vệ cho dù đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhìn thấy cảnh tượng tăm tối như dịa ngục ở trước mắt cũng thấy dạ dày cuộn trào, những thứ đã ăn hôm qua đều kém chút nữa là phun ra ngoài.

Trên đời làm gì có kiểu chiến đấu kinh khủng như thế này, không còn một bộ thi thể nào hoàn chỉnh.

Lạch cạch!

Lâm Phàm tiện tay vứt nửa bộ thân thể của nam tử mặc áo bào xám qua một bên. Sau đó hắn nhìn mấy người Mặc gia một chút rồi lại nhìn nửa đoạn thân thể kia một chút, cuối cùng uyển chuyển nói:

- Thực lực của tên đầu lĩnh này khá mạnh, thủ đoạn chạy trốn cũng quá mức quỷ dị. Nhưng mà cũng may, hắn đã bị ta nện đứt nửa người, như thế cũng có thể tính là giết được nửa tên có đúng không?

Sau khi nói xong, hắn nhìn qua phía người của Mặc gia với vẻ mặt mong đợi.

Đây chính là một triệu rưỡi đó. Cơ mà nếu như đối phương cố tình bắt bẻ thì hắn cũng đành chịu thôi. Dù sao thì hắn cũng không có thực sự giết chết được người kia.

Thân là một người làm việc chuyên nghiệp, tất nhiên là phải tìm cách hoàn thành giao dịch cho hoàn mỹ. Chỉ là phần cuối cùng của giao dịch này lại xảy ra vấn đề nho nhỏ.

Trình bá nuốt nước bọt. Bởi vì người đã già, kiến thức cũng nhiều hơn. Nhưng mà nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ông cũng thật sự không thể tin được cảnh tượng ngày hôm nay lại là sự thật.

Hiện tại đối phương đã lên tiếng dò hỏi rồi, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào nửa bộ thân thể kia, việc này khiến cho Trình bá cảm thấy hơi run rẩy.

- Đúng vậy, vẫn có thể tính là một nửa.

Lâm Phàm nghe ông ta nói như thế thì nhẹ nhàng thở ra. Xem ra khách hàng của lần hợp tác thứ nhất này cũng không tệ, đủ hào phóng, về sau cũng không phải không thể hợp tác tiếp.

Đếm kỹ một chút.

- Tôi Thể cảnh 13 tên, Địa Cương cảnh hai tên, ngoài ra còn có nửa tên Địa Cương cảnh nữa, tổng cộng vừa vặn mười triệu. - Lâm Phàm cũng sợ mình tính sai, cố ý nhẩm tính ở trong đầu thêm mấy lần, cuối cùng mới xác định. Nói xong, hắn ngửa bàn tay khổng lồ ra trước mặt mấy người Mặc gia - Xin mời đưa tiền.

Thần sắc của Trình bá có chút sững sờ, đầu óc còn không có kịp phản ứng.

Mặc Lăng Vũ cảm thấy hơi khó chịu, trong chớp mắt đã có bao nhiêu sinh mệnh yếu ớt biến mất ngay trước mắt nàng. Nhưng mà đây đều là người của tổ chức tà ác, cho nên nàng cũng không có cảm thấy vị công tử này đã làm sai điều gì.

Nếu để cho những tà tu này còn sống, e rằng sẽ có càng nhiều người vô tội phải gặp nạn.

- Đa tạ ân cứu mạng của công tử. Chỉ là công tử vừa mới tính sai, tổng cộng là mười một triệu. - Mặc Lăng Vũ khẽ khom người, biểu đạt ý cám ơn, nhoẻn miệng cười yếu ớt.

Ý cười như hoa, ấm áp lòng người.

Nhưng mà lúc này, Lâm Phàm đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, mười một triệu sao? Mình đã tính nhẩm nhiều lần như vậy, làm sao vẫn ra là 10 triệu? Chẳng lẽ là ngạnh công có cảnh giới quá cao khiến cho trí thông minh bị hạ thấp xuống?

Chỉ có đều mình thân là đệ tử nội môn tam phẩm của Viêm Hoa tông, lại còn là đệ tử của Thiên Tu trưởng lão, sao có thể thừa nhận là bản thân mình tính sai được, cho nên hắn nở một nụ cười tươi rồi nói:

- Số lẻ một triệu thì cứ xóa đi, lần thứ nhất hợp tác tự nhiên sẽ có ưu đãi.

Lâm Phàm cố thản nhiên, ra vẻ như thật, nhưng mà trong lòng hắn thì đau đớn vô cùng, một triệu cứ như vậy bị trí thông minh của mình ném đi mất.

Được cái những tà tu này cũng mang đến cho mình một ít điểm tích lũy. Mặc dù không nhiều, nhưng được hơn một ngàn là cũng không tệ rồi.

Nếu như không phải đụng trúng Ma vượn mắt đỏ, hẳn là đã sớm lĩnh ngộ được "Thất Thần Thiên Pháp".

Con khỉ đáng giận này, một ngày nào đó ông sẽ cho mi phải hối hận.

Trình bá ôm quyền, nói:

- Đa tạ thiếu hiệp trượng nghĩa xuất thủ, lão hủ vô cùng cảm kích.

- Ừm? - Lâm Phàm nhướng mày, cao giọng nói - Các ngươi chẳng lẽ là muốn lừa gạt người lương thiện như ta sao?

Trượng nghĩa xuất thủ sao? Ta không có trượng nghĩa xuất thủ nha, chúng ta đều đã nói xong hết cả rồi mà, đừng hòng chơi đánh bài chuồn với người lương thiện như ta.

Loảng xoảng!

Hắn đột nhiên vác Lang Nha bổng lên vai, đưa mắt nhìn những người Mặc gia ở trước mặt. Mặc dù trong số những người này có một người là lão nhân, còn có một tiểu thư vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Nhưng mà hắn dám cam đoan, chỉ cần đối phương dám nói ra một từ "phải", Lang Nha bổng đang vác ở trên vai của hắn sẽ giáng ngay xuống đầu của bọn họ. Lúc đó thì nữ nhân cho dù đẹp đến mấy cũng sẽ biến thành bánh thịt mà thôi.

Tức giận, Lâm Phàm đang rất tức giận.

Trình bá cảm nhận được cỗ khí tức này, thân thể căng cứng, khí lạnh chạy từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu. Ông có cảm giác ở trước mặt không phải một con người mà là một ngọn núi lớn đang chuẩn bị đè lên người mình.

Về phần thiếu hiệp này nói tới thiện lương, đó chỉ là một chuyện cười. Ông hoàn toàn không nhìn ra người ở trước mắt này có nửa điểm lương thiện.

Mặc Lăng Vũ nói khẽ:

- Công tử hiểu lầm rồi. Người của Mặc gia chúng ta nói lời sẽ giữ lấy lời. Trình bá, mau lấy tiền đưa cho công tử.

- Vâng, thưa tiểu thư. - Trình bá gật đầu, nhưng mà có chút lo lắng. Ông ta sợ lỡ mình rời đi rồi, nam tử này lại tự nhiên nổi điên lên giết chết tiểu thư. Nhưng mà ngẫm lại, chuyện này hẳn là cũng không có khả năng xảy ra. Sau đó ông quay đầu đi vào trong xe ngựa ở phía sau, rất nhanh đã quay trở về giao lại cho tiểu thư.

Mặc Lăng Vũ đưa mười trang giấy đặc thù này về phía Lâm Phàm, những tờ giấy này dưới ánh mặt trời dường như trong suốt, mà có bị gấp lại nhìn cũng không ra nếp gấp nào.

- Công tử, đây là mười triệu, có thể đổi ở thương hội các nơi. - Ngón tay như búp măng của Mặc Lăng Vũ đặt ngân phiếu vào trong lòng bàn tay thô to của Lâm Phàm.

Tiền đã tới tay, tâm tình của Lâm Phàm rất tốt đẹp, có cảm giác vui sướng không nói được thành lời.

Đây chính là món tiền mà hắn dựa vào hai tay kiếm được.

Mặc dù có hiềm nghi là lên giá lúc người ta gặp khó khăn, nhưng mà so sánh với tính mệnh thì đương nhiên là đối phương vẫn còn lời chán.

Nếu như là bị mất mạng thì còn đâu ra cơ hội mà hưởng thụ cuộc sống.

Lâm Phàm cất mấy tờ ngân phiếu vào trong nhẫn trữ vật, nói:

- Ừm, người Mặc gia quả nhiên giữ chữ tín. Bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, giao dịch giữa chúng ta cũng đến đây là kết thúc. Ta cũng xin cáo từ. Nếu như lần sau còn gặp phiền phức, có thể tới Viêm Hoa tông tìm ta.

- Nhớ kỹ tên của ta, Lâm Phàm.

- Lâm công tử xin dừng bước. - Đúng lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, Mặc Lăng Vũ đột nhiên lên tiếng - Xin hỏi Lâm công tử có phải là đệ tử Viêm Hoa tông không?

Lâm Phàm quay đầu lại, bình tĩnh gật đầu:

- Không sai, ta là đệ tử nội môn của Viêm Hoa tông, sư tôn là Thiên Tu trưởng lão.

Khi mà Lâm Phàm nhắc đến danh hiệu của Thiên Tu trưởng lão, không chỉ có Mặc Lăng Vũ sửng sốt, mà ngay cả Trình bá cũng khiếp sợ.

Trình bá lập tức lên tiếng:

- Thiên Tu trưởng lão chính là trưởng lão đứng đầu của Viêm Hoa tông, thực lực xuất thần nhập hóa. Không ngờ thiếu hiệp lại là đệ tử của Thiên Tu trưởng lão. Ta nhớ là 10 năm trước, Mặc gia chúng ta cũng đã từng được vinh dự tiếp đãi đệ tử của Thiên Tu trưởng lão.

Lâm Phàm khoát tay, rất tùy ý nói:

- Người mà Mặc gia các ngươi tiếp đãi hẳn là đệ tử ký danh của lão sư ta. Mà ta là đệ tử chân truyền duy nhất của lão sư. Mặc dù nhập môn muộn nhưng mà nếu bọn hắn gặp ta, cũng phải gọi ta một tiếng sư huynh.

Chấn kinh!

Đầu lưỡi của Trình bá xoắn cả lại, đệ tử chân truyền ư? Đây chính là thân phận khác xa với đệ tử ký danh, thậm chí có thể nói là chênh lệch như trời và đất vậy.

Giờ khắc này, ánh mắt của ông nhìn về phía Lâm Phàm đã thay đổi hoàn toàn.

- Mong được Lâm đại nhân bỏ quá cho, lão hủ có mắt mà không thấy Thái Sơn, cũng không biết Lâm đại nhân là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão. - Trình bá hạ thấp tư thái, cung kính nói.

- Không cần đa lễ. Từ trước tới giờ, ta cùng không muốn dùng danh hiệu của ân sư làm chỗ dựa cho bản thân. Ta chính là ta. Ta muốn dựa vào sự cố gắng của mình đạt tới trình độ của lão sư. - Lâm Phàm khẽ hếch cằm, tỏ vẻ đầy tự tin.

Sau đó tựa như là nghĩ tới điều gì, hắn nói:

- Mong Mặc tiểu thư bỏ qua cho. Công pháp ta tu luyện tương đối đặc thù, khi xuất thủ cũng không dễ khống chế, cho nên mới tạo thành tình cảnh máu tanh như thế này.

Mình cũng đã nói thân phận thật của bản thân ra rồi. Nếu để cho người ta nghĩ rằng mình là người tàn nhẫn rồi truyền ra ngoài thì không hay lắm.

Vừa chính nghĩa vừa lương thiện như anh đây, sao lại có thể là hạng người tàn nhẫn được chứ.

Chỉ là thủ đoạn chiến đấu của mình rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm mà thôi, nên vẫn phải giải thích một phen.

Mặc Lăng Vũ nở nụ cười, nói:

- Lâm công tử, tiểu nữ có một yêu cầu quá đáng mong công tử giúp cho.

Lâm Phàm thấy tim đập cái thịch, lại bày trò rồi. Nếu đã biết là yêu cầu quá đáng, vậy còn cần phải nói ra sao?

- Mặc tiểu thư không cần khách khí, chúng ta vừa có một lần hợp tác vui vẻ. Lần thứ hai hợp tác tất nhiên cũng sẽ rất thoải mái. Tiểu thư cứ nói đi, Lâm Phàm ta không phải là kẻ có lòng tham không đáy, giá cả tuyệt đối là rẻ nhất.

Lâm Phàm chỉ nói một câu đã biến yêu cầu quá đáng thành yêu cầu có thưởng.
Chương 117

Tại một nơi hoang tàn vắng vẻ, âm trầm khủng bố, một bóng người đột nhiên chui ra từ trong lòng đất, miệng vẫn phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, gương mặt lóe ra thần sắc điên cuồng, tức giận.

- Đồ hỗn trướng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. - Nam tử khoác áo bào xám phẫn nộ gào thét, sau đó hắn nhìn qua thương thế của mình. Nửa người dưới đã không còn, máu tươi chảy lênh láng.

- Nếu như không phải là mình đã dung hợp với huyết mạch của yêu thú thì chỉ sợ lần này đã chết rồi. - Nam tử khoác áo bào xám nghĩ đến tình cảnh lúc trước mà lòng vẫn còn hơi hoảng sợ. Hắn không ngờ tới tên kia vậy mà lại mạnh như thế. Mình rõ ràng không phải là đối thủ của hắn.

Phân bộ ấn náu tại Linh Phong thành bị lão già kia của Mặc gia nhổ tận gốc, giáo đồ tử thương vô số. Vốn dĩ là hắn muốn bắt cóc nha đầu của Mặc gia kia để trả thù, sao có thể ngờ đến có chuyện như vậy xảy ra.

Vừa nghĩ tới thủ đoạn của thiếu niên kia, hắn lại thấy lạnh run. Thủ đoạn của tên kia vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả bọn hắn nữa.

Lúc này, cửa đá đang bị đóng chặt ở phía trước bỗng nhiên mở ra, hai tên tà tu đi ra. Nhìn thấy nam tử mặc áo xám, chúng lập tức đi tới.

- Đại nhân, ngài sao vậy?

Lửa giận ở trong lòng của nam tử khoác áo bào xám bùng lên, hắn nói:

- Ngươi mắt mù hay sao mà còn hỏi?

- Dạ dạ, mong đại nhân tha thứ. - Tiếng quát của nam tử khoác áo bào xám làm cho hai tên tà tu kia bị dọa đến run lẩy bẩy. Bọn hắn chỉ là tiểu lâu la mà thôi, làm sao dám mạo phạm uy nghiêm của người kia.

Nhưng mà bọn hắn thấy bộ dáng hiện tại của nam tử khoác áo bào xám thật sự là vô cùng thê thảm. Thương thế nặng đến như thế này, nếu như không phải được đón nhận hào quang thần thánh trong giáo, nam tử khoác áo bào xám cũng sớm đã chết rồi.

- Đại nhân, Minh đại nhân tới. - Một tên tiểu lâu la nói.

- Cái gì? - Nam tử khoác áo bào xám sững sờ, sau đó gầm thét lên - Vậy các ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau đỡ ta dậy! Ta có chuyện quan trọng cần báo cáo với Minh đại nhân.

- Vâng.

Trong tổ chức của bọn hắn, đẳng cấp được phân biệt rất nghiêm ngặt, phải lấy thực lực nói chuyện. Tuy rằng tổ chức chỉ có thể tồn tại ở trong bóng tối, không có cách nào hành tẩu ở dưới ánh mặt trời. Nhưng mà bọn hắn tin tưởng vào một ngày nào đó, bọn hắn sẽ có thể thoải mái hít thở không khí trong lành.

Chỉ là tất cả những thứ đó đều cần có thời gian.

Viêm Hoa tông đáng giận, nhất định phải lật đổ tông môn này, chỉ có Thiên Thần giáo mới là chủ nhân chân chính của vùng đất này.

Xe ngựa chạy ở trên đường lớn ngẫu nhiên hơi rung một chút, Trình bá vẫn ngồi đằng trước đánh xe. Ông cũng rất yên tâm, con đường tiến về phường thị Vân Hải sẽ thuận buồm xuôi gió.

Ngay cả những hộ vệ mặc khôi giáp ở xung quanh cũng thản nhiên hơn nhiều. Có được cường giả lợi hại như thế kia đi cùng, coi như gặp phải nguy hiểm, bọn hắn cũng sẽ không thúc thủ vô sách.

Chỉ là bọn hắn vẫn có cảm giác vị đại nhân này thật không giống như là người tốt.

Trước khi xuất phát, người này vẫn không quên lột sạch tài sản của những tà tu kia, nhất là khi không thu được thứ gì, hắn lại còn nhấc chân giẫm nát đầu của tên tà tu đó. Việc này e rằng không phải là hành vi mà một người chính nghĩa nên làm.

Bây giờ, vị đại nhân đó lại cùng đại tiểu thư ngồi chung trong một chiếc xe ngựa. Không ai biết được hai người đang làm gì. Chỉ hi vọng đối phương đừng có đột nhiên nổi giận, giết chết đại tiểu thư.

Lúc này, ở trong xe ngựa, thần sắc của Lâm Phàm vô cùng nghiêm túc. Sau khi nghe Mặc tiểu thư kể chuyện xong, hắn cũng cảm thấy tức giận, bèn nói:

- Những tà tu này thật là quá đáng, vì thanh trừ chúng mà Mặc lão gia tử mới không may bị trọng thương. Chúng biết được nội đan của Huyết Giao trong đầm Giao Long cách phường thị Vân Hải khoảng mười dặm có thể chữa khỏi thương thế cho Mạc lão gia tử, bèn cho người nửa đường chặn giết, cướp đoạt nội đan của Huyết Giao. Thật sự là quá phận.

Mặc Lăng Vũ thở dài một tiếng rồi nói:

- Về sau, ta nghe nói bên trong Giao Long đầm kia còn có một con Huyết Giao nữa, cho nên mới vội vã tới phường thị Vân Hải.

- Vậy là tốt rồi, còn một con là vẫn còn có hi vọng. Nhưng mà với lực lượng như thế này của Mặc tiểu thư, chỉ sợ không có cách nào giết được con Huyết Giao kia đâu. - Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.

Mặc Lăng Vũ gật đầu, nói:

- Ừm, cho nên ta mới tới phường thị Vân Hải, mục đích chính là để mời mấy vị cường giả hỗ trợ. Mà căn cứ vào sự điều tra của ta, tu vi của con Huyết Giao kia rất cao, khoảng chừng Địa Cương cảnh tầng năm. Hơn nữa bởi vì nó là yêu thú, lại ẩn núp trong đầm Giao Long không ra, cho nên dù là cường giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu cũng khó mà có thể giết chết nó.

- Không biết tu vi của công tử là như thế nào?

Lâm Phàm hơi sững sờ, tu vi của mình chỉ là Địa Cương cảnh tầng ba mà thôi. Nhưng bây giờ mối làm ăn này đang ở trước mắt, nếu như bọn họ biết được tu vi thật sự của mình thì e rằng họ sẽ không tin tưởng mình nữa, bởi vậy hắn đáp:

- Rất mạnh.

Mặc Lăng Vũ không thể nhìn thấu tu vi của Lâm Phàm, kể cả Trình bá cũng không nhìn ra.

- Mặc tiểu thư cứ yên tâm, tu vi của ta đủ để ứng phó hết thảy mọi việc. Vừa rồi tiểu thư nói là đã chuẩn bị 20 triệu để mời cao thủ? Ta thì thấy những người này xui xẻo rồi, vì ta chỉ cần 18 triệu mà thôi, cam đoan sẽ lấy được nội đan của Huyết Giao đưa cho tiểu thư. - Lâm Phàm nghiêm nghị nói. Đối với việc những người này lên giá lúc người khác khó khăn, hắn cảm thấy thật sự là trơ trẽn. Xem ra mình phải ra mặt ép giá cả xuống một chút mới được.

Sơ bộ đánh giá một chút, nếu như lần giao dịch này hoàn thành, tổng cộng mình sẽ có được 28 triệu. Số tiền này cũng đủ cho mình mua sắm đan dược rồi.

Phải cái con Huyết Giao này có tu vi là Địa Cương cảnh tầng năm, độ khó tuy rằng cũng khá lớn, nhưng cũng không phải là không thể giết chết, có lẽ mình sẽ phải chết thêm mấy lần mới được.

Một phát không giết được ngay, thì chỉ còn cách dây dưa với nó.

Thực lực cường đại mà Lâm Phàm biểu hiện lúc trước khiến Mạc Lăng Vũ cũng rất là tin tưởng.

- Vậy thì làm phiền Lâm công tử rồi. - Mặc Lăng Vũ nói.

Lâm Phàm khoát tay:

- Không cần. Lần thứ hai hợp tác nhất định ta sẽ cố gắng hoàn thành.

Lần trước thật sự là dọa hắn hết hồn, xém chút nữa thì bị xem như ra tay miễn phí rồi, may mắn là mình còn thông minh chán.

Chờ sau khi giao dịch này hoàn thành, mình phải đi săn giết yêu thú kiếm thêm điểm tích lũy mới được.

Chỉ là trước khi ra tay, có lẽ cũng nên cố gắng cho điểm tích lũy đạt đến 60 000 rồi lĩnh ngộ tầng thứ nhất của "Thất Thần Thiên Pháp", đến lúc đó phối hợp thêm "Hóa Thần Kiếm Trận" nói không chừng có thể lập tức giết chết con Huyết Giao kia.

Hôm sau!

Trải qua một ngày một đêm đi đường, họ đã đến phường thị Vân Hải. Nơi này là địa phương mà người tu hành thường xuyên tụ tập, theo Lâm Phàm và Mặc Lăng Vũ biết, thì bởi vì ở xung quanh đây có hai đại hiểm địa là vực sâu Vạn Quật và khu bỏ hoang Triệu Linh.

Đặc biệt, nơi nguy hiểm nhất của vực sâu Vạn Quật nằm ở dưới lòng đất, có vô số cửa hang. Không một ai biết được vực sâu Vạn Quật kéo dài đến đâu, hơn nữa cửa vào không chỉ có ở bên phía phường thị Vân Hải này.

Nghe nói còn kéo dài đến tận lãnh địa của Nhật Chiếu tông nữa, là nơi giao nhau giữa hai tông. Vậy nên hiểm địa này là chỗ mà đệ tử của hai tông cùng người tu hành rèn luyện.

Nhưng mà điều này là thật hay giả, cũng không nói chính xác được.

Dù sao cũng không ai biết.

Lâm Phàm suy nghĩ một chút, hai hiểm địa này không phải chính là nơi mà thiên địa chế tạo cho mình cày điểm tích lũy hay sao?

Xem ra lần này đến đúng chỗ rồi.

Chờ sau khi hoàn thành giao dịch với Mặc tiểu thư, mình nhất định phải lưu lại nơi này trong một thời gian.

Một tháng sau là lúc mà tên Thánh Tử rắm chó gì kia muốn tới, nhất định phải chiến một trận tinh phong huyết vũ.

Bỗng nhiên, Mặc tiểu thư lên tiếng, kéo Lâm Phàm về thực tại:

- Lâm công tử, chúng ta đã đến.

- Ừm.

Xuống xe ngựa, chung quanh rất là náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên hắn đến được địa phương náo nhiệt như vậy ngoại trừ tông môn.

Nơi này là thị trường giao dịch, cũng là thiên đường cho người mạo hiểm.

Với tư tưởng không sợ gian khổ, mình nhất định có thể đạt được thu hoạch lớn hơn.

Con đường quật khởi ở ngay phía trước.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK