• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 112

Sức mạnh này quá cường đại, nếu như không phải tự mình cảm thụ, căn bản là không thể tưởng tượng được sức mạnh này hùng hậu đến nhường nào.

Thậm chí, đây cũng không phải là sức mạnh mà Địa Cương cảnh tầng ba có thể bộc phát ra.

Khắp trời đất xám xịt một mảnh, giữa không gian xám xịt ấy, chỉ có một Lâm Phàm đang đứng sừng sững.

- Đây chính là hiệu ứng của Hóa Thần Kiếm Trận nha, có thể làm cho ta nổi bồng bềnh giữa không trung, phải cái là...

Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn chằm chằm xuống phía dưới, Đằng Yêu Vương kia đã bị kiếm trận đâm thủng trăm ngàn lỗ mà vẫn chưa chết, còn đang giãy dụa.

- Xem ra đã đến lúc bổ cho nó nhát cuối cùng rồi.

Cầm lấy Lang Nha bổng, khí thế của hắn tăng lên tới đỉnh điểm, rồi hắn chợt quát một tiếng, từ trên trời giáng xuống:

- Xem ta băm mi thành bùn nhão đây!

Đằng Yêu Vương điên cuồng giãy dụa, nhưng thân thể nó đã rách tả tơi, máu tươi màu xanh sẫm đổ ào ào khắp mặt đất. Cảm nhận được uy hiếp tới từ không trung, nó há khoang miệng đầy răng nhọn ra, định nuốt Lâm Phàm.

Uỳnh!

Lang Nha bổng đập thẳng vào khoang miệng của Đằng Yêu Vương, Lâm Phàm đột nhiên quát một tiếng, cơ bắp nở ra, một sức mạnh khổng lồ chợt bộc phát.

Sức mạnh như muốn phá diệt hết thảy được rót vào trong Lang Nha bổng. Thanh âm như cắt da vang lên, ầm một tiếng đã thấy Lâm Phàm quỳ một chân trên đất, rồi hắn đứng lên.

Bịch!

Thi thể của Đằng Yêu Vương như bị dùng kiếm cắt từ trên đỉnh đầu xuống dưới tận đuôi, chia làm hai nửa, ở giữa hai nửa ấy là chất lỏng màu xanh sẫm sềnh sệch chảy ra, cuối cùng đổ sụp trên mặt đất.

- Giải quyết xong, thật đúng là không dễ dàng.

Lâm Phàm vui mừng ra mặt, nhìn về phía chung quanh, những Đằng Yêu kia đã sớm phá diệt. Đối diện với "Hóa Thần Kiếm Trận" mà vẫn còn sống được thì quá là hư cấu.

Mà muốn bảo tồn thân thể hoàn chỉnh, thì chỉ có hư cấu của hư cấu.

Phù phù!

Lâm Phàm nhíu mày, quỳ một chân trên đất, ộc ra một búng máu tươi, khí huyết trong cơ thể bạo động.

- Với thực lực của mình bây giờ thi triển chiêu này vẫn còn miễn cưỡng sao?

Rồi đột ngột, một luồng kiếm ý từ giữa người hắn đâm xuyên ra thành một cái lỗ nhỏ. Lâm Phàm đờ đẫn nhìn, trong lòng thấy muốn đệt mợ.

Phụt phụt!

Lại là một luồng kiếm ý đâm ra từ cơ thể hắn, không biết vì sao, càng lúc càng nhiều kiếm ý hùng hậu mà cuồng bạo không ngừng cắt phá thân thể.

- Ta chỉ chết đứng, tuyệt đối sẽ không chết quỳ.

Lang Nha bổng uỳnh một tiếng nện lên mặt đất, một tay hắn nắm lấy Lang Nha bổng để chống đỡ thân thể, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa, chờ đợi tử vong đến.

Tức khắc, vô số kiếm quang xuyên thấu thân thể, bạo phát từ ngay giữa thân thể hắn, bắn ra bốn phương tám hướng, rồi vụt về phía hư không xa xôi.

- Muốn chết thì để cho ta chết nhanh nhanh giùm, đừng có chơi kiểu này nữa, ếu chịu nổi nữa rồi.

May là mình không có cảm giác đau, nếu không chỉ sợ là đau muốn chết.

Xoạt xoạt!

Lâm Phàm cảm giác kiểu chết này thực kinh khủng. Quả nhiên, một mảnh da của thân thể hắn vỡ ra, bay liệng trước mắt hắn, nhẹ nhàng như không có trọng lượng, sau đó bay cao lên không trung, rồi dần dần tiêu tán.

Một mảnh rồi lại một mảnh, hai tay, rồi đến thân thể.

Trên gương mặt hắn nứt ra một cái khe, cuối cùng vết nứt túa ra lít nha lít nhít như là mạng nhện, từng mảnh từng mảnh bay lên.

Qua không lâu lắm, cả khu vực này chỉ còn sót lại những bộ thi thể thủng trăm ngàn lỗ của Đằng Yêu, và còn có một cây Lang Nha bổng sừng sững ở giữa, vẫn toát ra hung uy như cũ.

Mà thân thể của Lâm Phàm đã sớm tiêu tán, tựa như là biến mất ở giữa thiên địa này rồi.

Mười giây sau.

Một bóng người xuất hiện, giống như là vô duyên vô cớ xuất hiện. Một tay hắn rút Lang Nha bổng lên vác trên vai, chẳng thèm nhìn đống thi thể ở chung quanh mà nhanh chóng đi về phương xa. Đối với hắn, hết thảy mọi thứ chung quanh đã không còn gì để mà lưu luyến.

Không ngờ, cái giá phải trả khi thi triển "Hóa Thần Kiếm Trận" đến cuối cùng lại là tử vong, mà cương khí trong cơ thể sau khi sử dụng chiêu này cũng tiêu hao sạch sẽ.

Cơ mà có Bất Tử Chi Thân, cái giá này cũng không khác gì là không phải trả giá cả.

Không sai, rất là không tệ.

Đồ vật mà ông lão kia cho mình quả nhiên rất tuyệt, ông cứ yên tâm đi, Lâm Phàm ta nói được thì làm được, về sau nhất định sẽ báo thù cho các ông.

Sắc trời đã tối, ánh trăng căn bản không thể xuyên vào rừng Tê Hà được, mà coi như là xuyên vào được thì cũng chỉ là một tia sáng lé loi.

Giờ khắc này, rừng sâu Tê Hà đen kịt một mảnh, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trước mắt, một vài loại yêu thú chuyên hoạt động ban đêm đã bắt đầu tìm kiếm con mồi.

Lâm Phàm cũng không tâm thần đến nỗi nửa đêm chạy đi liều với đám yêu thú này, trừ phi là đầu óc bị nước vào.

Trên một gốc cổ thụ, hắn ngồi xếp bằng, kiểm tra điểm tích lũy đã được đến hơn bốn mươi ngàn.

Trong số này đa phần điểm tích lũy đều là do đám Đằng Yêu kia cống hiến.

Phải cái nơi kiếm điểm tích lũy tươi đẹp ấy đã bị mình tiêu diệt, Đằng Yêu ở nơi đó cũng đã chết sạch. Giá như có thể tìm được một hang ổ của yêu thú thì tốt biết bao.

Được thế thì điểm tích lũy cần có để lĩnh ngộ "Thất Thần Thiên Pháp" có thể vô tư mà kiếm đủ rôi.

Cơ mà không cần quá lo lắng, hiện tại đã có hơn bốn mươi ngàn điểm tích lũy, khoảng cách lĩnh ngộ được cũng gần tới rồi.

Nhớ tới Liễu Nguyệt nói Thánh Tử của Thánh Đường tông một tháng sau là sẽ đến Viêm Hoa tông, chuyện này khiến hắn cũng có chút hiếu kỳ.

Tên Thánh Tử này tóm lại là có gì xuất sắc?

Thật đúng là khiến người ta hiếu kỳ.

Sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ thế bắt đầu tu luyện, điểm khổ tu cũng cần phải tăng lên.

Sáng sớm, bóng tối của rừng sâu Tê Hà đã bị ánh sáng ban ngày xua tán đi.

Lâm Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, không tính là quá mệt mỏi, cũng không cần phải tự sát, mũi hít sâu một cái, không khí mới mẻ thật là dễ chịu.

Được sống thật là tốt.

Vặn vẹo thân thể một chút, một ngày mới lại đến, lại phải bắt đầu một ngày cố gắng nỗ lực.

Thân là một kẻ mong ước trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa, vậy thì không được lãng phí mỗi giây mỗi phút nào.

Ngẫm lại ở trong tông môn, những đệ tử cả ngày chỉ biết quây xung quanh người mỹ nữ, cùng là nam nhân, hắn cũng cảm thấy đau lòng thay cho bọn họ.

Tuổi còn trẻ là thời gian tốt đẹp để tu luyện, lại đi mê luyến nữ sắc, đây là hành vi ngu xuẩn đến cỡ nào.

Nếu như có thể trở thành cường giả tuyệt thế, chẳng phải là cái gì cũng có sao?

Thật sự là quá ngu xuẩn.

Từ trên cổ thụ nhảy xuống, hắn duỗi lưng một cái, chuẩn bị xuất phát.

Nhưng đột nhiên!

Một luồng hàn khí từ phía sau lưng đột ngột bao phủ lấy hắn, khiến hắn có cảm giác không ổn lắm, tựa như đã bị ai đó nhắm vào.

Cúi đầu nhìn mặt đất, hắn thấy một cái bóng khổng lồ đã che phủ chính mình.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, chợt quát một tiếng, lấy Lang Nha bổng trong nhẫn trữ vật ra, quay đầu đánh ra một kích, nói:

- Vừa sáng sớm đã dọa người, mi chán...

Lời còn chưa nói hết thì đã thấy rõ hình dáng của sinh vật ở trước mắt, hắn khẩn cấp dừng tay, thu hồi Lang Nha bổng vào trong nhẫn trữ vật.

Sự phẫn nộ trên khuôn mặt hắn lập tức tiêu tán, thay vào đó là nở một nụ cười nịnh nọt:

- Ây dà, Hầu ca, chúng ta lại chạm mặt rồi, thật là có duyên nha. - Lâm Phàm cười, chào hỏi cái thân ảnh khổng lồ ở trước mắt này.

Nhưng mà trong lòng thì lại chửi mẹ kiếp.

Cái đệt mợ, chuyện ếu gì thế? Tại sao lại gặp con Ma vượn mắt đỏ này ở đây, hơn nữa còn mẹ nó không phải là chỉ một con. Con Ma vượn mắt đỏ khổng lồ mà lần trước đã đối chiến cùng với Quân Vô Thiên cũng ở cùng nó.

Sao lại xui tới cỡ này cơ chứ.

Ông trời cứ đợi đấy cho ta, ông đối xử với ta như vậy, Tam Thanh Đại Thần sẽ không bỏ qua cho ông đâu.
Chương 113

Hồng hộc!

Hơi thở nóng hổi phun ra từ lỗ mũi Ma vượn mắt đỏ, bao phủ Lâm Phàm.

Thối vãi!

Nhưng mà không thể nói ra lời, về phần liều mạng cùng đối phương gì gì đó, vẫn là đừng đùa thì hơn. Nếu như bây giờ chỉ có một mình nó thì may ra có thể đánh liều. Nhưng mà nhìn con Ma vượn mắt đỏ lớn hơn nó mấy bậc vẫn đang đứng ở bên cạnh kia, Lâm Phàm quyết định tem tém lại.

Nếu như mình phản kháng, e rằng cũng không biết chết như thế nào.

- Hầu ca, âu thì cũng là người quen, ta cũng chỉ là đi ngang qua một chút mà thôi, hiện tại sẽ lập tức đi ngay, địa bàn này là của ngươi. - Lâm Phàm quay người, chuẩn.bị rời đi.

Nhưng mà có hai ngón tay cắm ngược trên mặt đất như cột chống trời, trực tiếp ngăn cản đường đi của hắn.

- Grừ!

Ma vượn mắt đỏ vĩ đại gầm nhẹ một tiếng, tựa như là đang nói chuyện.

Ma vượn mắt đỏ cỡ nhỏ cũng gầm nhẹ một tiếng như muốn nói:

- Phụ thân, tên nhân loại này đã từng tổn thương ta.

Đột nhiên!

Lâm Phàm cảm giác khí lạnh chạy dọc sống lưng, giống như là bị sự tồn tại kinh khủng đầy hung uy cái thế nhắm vào. Hắn hí mắt nhìn, là đôi mắt đỏ ngòm của con Ma vượn mắt đỏ khổng lồ kia đang nhìn chòng chọc vào chính mình.

Chỉ mới vẻn vẹn nhìn một chút, đã khiến cho mình có cảm giác như đang ở trong một vùng đất chỉ có giết chóc, hỗn loạn.

Quá khủng khiếp, thật sự là khủng bố, thực lực cỡ này mình hoàn toàn không có khả năng đối mặt.

Lâm Phàm lúng túng cười, mình cũng có chỗ dựa chứ bộ. Nhưng mà cái tên đã từng bị chính mình quấy rối, ép nó dọn nhà đi cũng có chỗ dựa. Mà lại chỗ dựa của nó còn mẹ nó ở ngay bên cạnh đây, có chút dọa người.

Thái độ phải ngay ngắn, lễ phép, dáng tươi cười phải xán lạn hơn chút nữa.

Lúc này không nên chấp nhặt với đối phương, tên này thật sự là quá không biết xấu hổ, có ngon thì một chọi một với ta, dựa vào người khác thì tính làm ếu gì.

Ma vượn mắt đỏ vĩ đại gầm nhẹ một tiếng, mà tiếng gầm này khiến cho Lâm Phàm có cảm giác rất là không ổn. Chẳng nhẽ là nó nổi giận muốn giết chết mình hay sao?

Quả nhiên, con Ma vượn mắt đỏ nhỏ hơn nhẹ gật đầu, gầm lên một tiếng. Mặc dù khi nó đứng ở bên cạnh con Ma vượn mắt đỏ kia thì trông rất thấp bé, nhưng mà trong mắt Lâm Phàm vẫn là một người khổng lồ siêu cấp.

Một bàn tay khổng lồ che kín bầu trời trực tiếp bao phủ Lâm Phàm, dưới chỉ thị của phụ thân, nó đập mạnh xuống.

- Mả mẹ nó, ngươi đợi đấy cho ta...

Ầm!

Cả mảnh đất chấn động, ở trước mặt sự tồn tại cường đại như Ma vượn mắt đỏ, Lâm Phàm ngay cả lòng phản kháng cũng không có, thích đập thì cứ đập, ngươi vui là được.

Chỗ mà bàn tay khổng lồ đập xuống bị lõm sâu xuống, Lâm Phàm chết ngắc ngoải, đã bị đập thành bánh thịt.

Ma vượn mắt đỏ nhỏ hơn gầm nhẹ một tiếng như muốn nói:

- Phụ thân, tên nhân loại này rất phiền, ta không muốn nhìn thấy tên nhân loại này nữa.

Ma vượn mắt đỏ to lớn hơn cũng gầm nhẹ một tiếng:

- Hắn đã bị con đập chết rồi, về sau sẽ không làm phiền con được nữa đâu.

Ma vượn mắt đỏ nhỏ hơn cũng chưa bỏ qua, năm ngón tay tráng kiện như cột sắt đâm sâu xuống mặt đất, chộp khối đất vào trong lòng bàn tay, sau đó đứng thẳng người, đôi mắt đỏ máu nhìn chăm chú về phương xa, nó gầm nhẹ một tiếng rồi dùng sức ném khối đất trong tay đi thật xa.

Sau khi làm xong hết thảy, Ma vượn mắt đỏ nhẹ nhàng thở ra, tựa như là chỉ có thế mới có thể khiến cho nó an tâm. Tên nhân loại này hẳn là sẽ không đến quấy rối mình nữa.

Nó theo sau lưng phụ thân, đi đến chỗ sâu của rừng rậm Tê Hà, nơi có truyền thừa của nó.

Rồi mình cũng sẽ trở thành Ma vượn mắt đỏ trưởng thành, sẽ càng thêm mạnh mẽ.

...

Sau mười giây.

Lâm Phàm mở mắt, gió thổi vù vù bên tai.

- Đủ khốn nạn rồi đấy, đụng phải ngươi coi như là ta không may, ta nhận. Đã thế lại còn ném ta văng lên trời, bay đến đâu rồi không biết?

Sức lực của Ma vượn mắt đỏ không thể coi thường, cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng có thể giơ lên cao, ném tới nơi rất xa.

Lại càng không cần phải nói tới một nhân loại nhỏ bé như mình, tiện tay quăng ra là đã có thể ném đến mức khiến Lâm Phàm nghi ngờ cuộc đời này.

Hắn cúi đầu nhìn về phía dưới, quá cao, rơi xuống hẳn phải chết thê thảm. Thôi vậy, chờ đợi cho rơi tự do quách cho rồi.

...

Khu vực biên giới phía Đông Nam của Viêm Hoa tông.

Một chiếc xe ngựa chạy ở trên quan đạo, hai bên là từng dãy hộ vệ người mặc khôi giáp, những binh lính này không phải binh sĩ bình thường, nhìn một cái là có thể cảm nhận được khí huyết nồng nặc đang sôi trào trong cơ thể của bọn họ.

Đây là nhóm hộ vệ đã trải qua huấn luyện, vả lại thực lực cũng rất cường đại.

Thấp nhất hẳn là cũng có tu vi Tôi Thể tầng tám, chỉ có tu vi bực này mới có thể có được khí huyết nồng nặc như vậy.

Có điều tu vi bực này thì trong số đệ tử ngoại môn của Viêm Hoa tông đã có thể được coi là cao thủ rồi, nhưng ở đây lại chỉ có thể làm hộ vệ, hiển nhiên người bên trong chiếc xe ngựa này có địa vị không bình thường.

Ngồi ở phía trước xe ngựa là một lão giả tóc mai tuyết trắng, nhưng mà cánh tay thô kệch, thần sắc lăng lệ, hoàn toàn không giống như là một lão nhân bình thường, lão giả này đang vung roi đánh xe ngựa.

Lúc này, từ trong xe ngựa, một cánh tay ngọc duỗi ra, vén tấm màn nhung che trước thùng xe, rồi một âm thanh êm ái vang lên:

- Trình bá, còn bao lâu nữa là tới Vân Hải phường thị?

- Tiểu thư, còn cần một ngày một đêm, bên ngoài gió lớn, tiểu thư chú ý thân thể. - Lão giả cung kính nói, ánh mắt vốn bén nhọn cũng nhu hòa hơn một chút.

- Ừm. - Nử tử trong xe ngựa nhẹ nhàng đáp, rồi không nói thêm gì nữa.

Cũng không lâu lắm, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Trình bá nhíu mày, nói:

- Tiểu thư, phía trước có mấy người nạn dân ngăn trở đường đi, để ta cho người đuổi bọn hắn đi.

- Trình bá, cho họ chút tiền đi, thái độ cũng nên tử tế một chút, những người này cũng rất đáng thương mà. - Nữ tử nói.

Trình bá gật đầu, trong lòng cảm thán, tâm địa của tiểu thư vẫn thiện lương như trước, chỉ là, haiz...

Sau đó ông ta không nói thêm gì, để hộ vệ tiến lên, lấy chút tiền đuổi mấy người nạn dân rời đi.

Nhưng khiến ông ta thầm ngạc nhiên là phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây hình như không có thôn xóm bình thường nào, tại sao lại có thể có nạn dân. Mặc dù có chút cảnh giác, nhưng cũng không nghĩ đến những tình huống xấu.

Giờ phút này, những nạn dân quần áo rách rưới, thân thể xanh xao vàng vọt, có người còn gầy trơ cả xương, thân hình chỉ như que củi, nhìn thấy xe ngựa xa hoa như vậy càng cầu xin một cách đáng thương hơn.

- Xin các đại nhân hãy rủ lòng thương, cho chúng ta chút gì đó để ăn đi.

- Cho chúng ta chút gì đó để ăn đi mà.

Trình bá ra hiệu, hai tên hộ vệ cầm tiền và một số đồ ăn đi tới phía trước, nói:

- Cầm lấy đi, rồi mau mau tránh ra, đừng có chặn đường.

Đối với những nạn dân này, bọn hắn cũng tận lực dùng ngữ khí bình thản một chút, tính tình của tiểu thư thiện lương thế nào bọn họ đều biết, nhưng bây giờ còn có việc gấp, không thể bị dở dang.

Một tên hộ vệ có thân hình cao lớn nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng đối với thức ăn của một đứa trẻ, cầm đồ ăn và tiền bạc đưa tới trước mặt đứa trẻ kia, nói:

- Nhớ kỹ, đây là Mặc gia tiểu thư của Linh Phong thành cho ngươi, hãy khắc ghi ở trong lòng.

Đứa trẻ chậm rãi vươn tay, nhưng không tiếp lấy đồ ăn và tiền, mà lại chộp vào chỗ cổ tay của hộ vệ, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Ta sẽ một mực ghi nhớ ở trong lòng, cả trong đầu nữa.

Hộ vệ giật mình, tuy nhiên lại không còn kịp rồi.

Móng tay dính đầy bụi đất của đứa bé kia đột nhiên dài ra, cắm vào mạch máu trên cổ tay của hộ vệ, một giọt chất lỏng thuận theo móng tay chảy vào bên trong cổ tay của hộ vệ.

Thân thể của hộ vệ kia khẽ run lên, vố số đường vân màu đỏ xuất hiện trong mắt, sau đó đột nhiên ầm một tiếng, thân thể ngã xuống đất.

Con ngựa mới dừng lại đột nhiên nháo động.

Trình bá kinh hãi quát lên một tiếng:

- Các ngươi là loại người nào?

Xoạt xoạt!

Cái bụng của đứa bé kia đột nhiên bị một đôi tay xé mở. Một thân người vặn vẹo bò ra từ bên trong, tiếng xương cốt kẽo kẹt vang lên. Ngón tay dài nhỏ, bén nhọn nắm lấy cái bánh màn thầu ở trong tay của hộ vệ đưa lên miệng cắn một miếng lớn. Hắn cất giọng nói âm u:

- Thật là thơm, màn thầu của Mặc gia ngon thật, cũng không biết màn thầu của Mặc gia đại tiểu thư có phải cũng ngon lắm không?

- Khặc khặc!

Giờ khắc này, thân thể của tất cả các nạn dân ở xung quanh đều vỡ nát, lộ ra chân thân.

- Đúng là cơ hội khó có được. Lão bất tử của Mặc gia lại dám diệt trừ thế lực của thánh thần chúng ta ở trong Linh Phong thành, khiến chúng ta thực đau lòng. Tại sao phải loại trừ chúng ta, chúng ta chỉ muốn truyền lại lý tưởng tốt đẹp nhất đến thế gian mà thôi.

Mấy người hộ vệ lập tức cảnh giác, ánh mắt lăng lệ nhìn những người này.

Trình bá biến sắc nói:

- Không ngờ lại vẫn còn dư nghiệt, các ngươi còn dám xuất hiện sao?

Đột nhiên, một giọng nói vang lên:

- Làm sao mà không dám xuất hiện, vì sao? Bởi vì có ta ở đây.

Những người của tổ chức tà ác tản ra hai bên, lộ ra một con đường. Một nam tử xuất hiện, người hắn khoác áo bào màu tro trùm kín toàn thân, trên cái cánh tay lộ ra bên ngoài hiện lên những đường vân màu đen.

Mà khi nam tử này bước ra, lập tức như có bóng tối bao trùm, thiên địa như ảm đạm phai mờ, chỉ còn lại khí tức âm hàn bao phủ hết thảy mọi người.

Trình bá đột nhiên cảm nhận được áp lực cực lớn, trong lòng biết không thể địch lại, đồng thời cũng không ngờ lại vẫn còn dư nghiệt của tổ chức kia trốn thoát.

- Tiểu thư, đợi lát nữa ta sẽ bảo vệ người rời đi. - Trình bá thấp giọng nói.

Nử tử ở trong xe ngựa cũng khẽ run lên, tựa như là không nghĩ tới ngay cả Trình bá cũng cảm nhận được áp lực.

Nam tử mặc áo bào màu tro âm trầm cười lạnh:

- Rời đi? Các ngươi cho rằng còn đi được sao?

Thanh âm âm trầm bao phủ ở trong lòng mọi người.

Trong lòng của Trình bá run lên, rời đi được sao? Có lẽ thật sự là không đi được rồi.

Nam tử mặc áo bào màu tro khẽ nhấc ngón tay, nói:

- Nữ lưu lại, còn lại đều giết hết cho ta.

Khặc khặc!

Người của tổ chức tà ác âm trầm cười, đối với bọn hắn mà nói, giết chóc và tra tấn là hoạt động mà bọn hắn thích nhất.

Nhưng đúng vào lúc này.

Một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, ầm một phát đập ngay giữa đường.

Những người của tổ chức tà ác kia vốn chuẩn bị triển khai giết chóc, ở thời khắc này, cũng dừng lại.

Tựa như là không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Đến khi tro bụi tiêu tán, giữa đường xuất hiện một cái hố sâu, mà bên trong hố sâu kia, lại có một thi thể ngâm ở trong bể máu.

Người kia là ai?

Đã chết rồi sao?
Chương 114

Trình bá đã chuẩn bị tinh thần để liều mạng với người của tổ chức tà ác, tranh thủ thời gian cho tiểu thư thoát đi, nhưng bây giờ, một bóng người từ trên trời giáng xuống, nện ở giữa đường, sống chết không rõ, quỷ dị vô cùng.

- Trình bá, sao vậy. - Nử tử ở trong xe ngựa kéo màn nhung lên, muốn đi ra nhưng lại bị Trình bá cản lại.

- Tiểu thư, đừng ra ngoài, vừa mới có một bóng người từ trên trời đến rơi xuống giữa đường, không biết là người nào.

Nhưng nữ tử đã không muốn đợi ở trong xe ngựa nữa, nàng bước ra, mình khoác một bộ váy màu lam dài lê đất, thuần khiết như mây trời, da dẻ nõn nà, khí sắc như hoa lan. Chỉ nhìn nàng một cái đã đủ làm cho người ta không có cách nào rời ánh mắt.

- Tiểu thư, người ra đây làm gì. - Vẻ mặt của Trình bá sốt ruột, nhất là sau khi tiểu thư đi ra, lòng cảnh giác càng đề cao đến tột độ, chỉ cần tình hình không ổn là lập tức bảo vệ tiểu thư rời đi, tuyệt đối không thể để tiểu thư rơi vào tay của những người thuộc tổ chức tà ác này.

Nếu quả thật rơi vào tay những người này, hậu quả khó mà lường được.

Nam tử mặc áo bào tro nhíu mày nhìn thi thể ở giữa hố sâu, tựa như là đang trầm tư. Nhưng khi nhìn thấy Mặc gia tiểu thư từ trong xe ngựa đi ra, hắn quyết định không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp động thủ.

- Mặc gia tiểu thư quả thật giống như lời đồn, tựa như là tiên nữ, niết một chút là đã chảy nước rồi. - Trong số những kẻ kia, có một tên nam tử tướng mạo xấu xí nuốt nước bọt, tỏ vẻ không thể chờ được nữa.

Trong bọn chúng có không ít kẻ đều ham thích tra tấn nữ nhân, nhất là tư thái và thân phận của Mặc gia tiểu thư càng khiến cho bọn chúng bốc cháy dục vọng vô tận.

Lúc này, nam từ mặc áo bào tro cất giọng âm trầm từ bên dưới lớp áo bào:

- Xém chút là bị dọa rồi, mà cũng chẳng việc gì nữa, Mặc gia tiểu thư, xin mời đi theo chúng ta một chuyến, may ra ta sẽ để cho những người hầu này của ngươi được chết toàn thây.

- Hỗn xược. - Trình bá quát lớn một tiếng - Những người của tổ chức tà ác như các ngươi đáng để phải tru diệt tận gốc, muốn mang tiểu thư đi thì phải bước qua xác của lão hủ đã!

Nam tử mặc áo bào tro duỗi cánh tay đầy đường vân đen ra ngoắc ngoắc, lãnh khốc ra hiệu:

- Giết!

Kẽo kẹt!

Tiếng xương cốt giòn tan vang lên khiến cho người của cả hai phe đều vội vàng cảnh giác quay sang nhìn, kẻ mà ai cũng nghĩ là đã chết kia đột nhiên đứng dậy.

Lâm Phàm một tay vịn cổ, vặn vẹo uốn éo phát ra âm thanh giòn tan, lười biếng mà bất đắc dĩ, nói:

- Cuối cùng đã tới, ngủ hẳn một giấc rồi.

Sau đó hắn cúi đầu, tựa như là đang trầm tư, suy nghĩ sự tình gì đó.

Sức lực của Huyết Nhãn Ma Viên quả nhiên không thể coi thường, toàn lực quăng một phát không ngờ lại ném hắn bay xa đến vậy, đến bây giờ hắn cũng không biết mình đang ở đâu.

Ngẩng đầu lên, xem xét xung quanh, chuyện ếu gì thế này, hai phe này đang muốn làm gì?

Đến khi nhìn về phía những bộ da đang nằm la liệt dưới đất, trong đầu hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

Da người?

Cái này giống như đã gặp được ở đâu nhỉ, đúng rồi, thôn Cổ Hà, thôn trưởng Bạch Thạch.

- Vị công tử này không sao chứ? - Mặc Lăng Vũ nhẹ giọng hỏi thăm, mặc dù nam tử ở trước mắt này là một người xa lạ, nhưng nhìn phía sau lưng hắn đã thấm đẫm máu tươi, dường như đã bị trọng thương.

Lâm Phàm nghe thấy thì kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Mặc Lăng Vũ, ngắn ngủi dừng lại mấy giây, sau đó nhe ra hai hàng răng trắng như tuyết, nói:

- Không có việc gì, chỉ là ngủ thiếp đi chút, giờ mới tỉnh lại.

Đột nhiên, Mặc Lăng Vũ hô lên:

- Công tử, cẩn thận.

Theo chỉ thị của đầu sỏ, một tên tà tu của chợt quát một tiếng, thân như hùng ưng, song trảo lóe ra ánh sáng lạnh chộp vào sau ót của Lâm Phàm, âm hàn nói:

- Nếu như ngươi đã thích ngủ như thế, vậy thì an nghỉ đi.

Sắc mặt của Lâm Phàm lạnh nhạt, tựa như là không biết có người đánh lén ở phía sau lưng, nhưng ngay tại thời điểm đối phương sắp chạm đến, hắn chợt giơ tay lên, không thèm nhìn mà vẫn chuẩn xác bắt lấy đầu của đối phương, cất giọng đầy bình tĩnh:

- Đừng động, cử động nữa là đầu của ngươi sẽ nổ tanh banh đấy.

- A!

Tên tà tu kia không biết xảy ra chuyện gì, cố gắng giãy dụa, thế nhưng mà cánh tay nắm lấy đầu hắn càng ngày càng chặt, đau đến mức hắn kêu to thảm thiết.

Trình bá thấy được cảnh này thì hai mắt tỏa sáng, trong lòng dâng lên hi vọng, không nghĩ tới cái người thần bí từ trên trời giáng xuống này lại mạnh đến thế. Nếu như có hắn hỗ trợ, có lẽ có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này.

- Vị thiếu hiệp ơi, đây là đại tiểu thư của Mặc gia ở Linh Phong thành, hy vọng các hạ có thể giúp một chút sức lực, chúng ta tất có hậu tạ. - Trình bá vội vàng nói.

Lâm Phàm nhìn tà tu trong tay, lại nhìn bên Mặc gia một chút, chợt lóe lên ý tưởng, cơ hội phát tài có đôi khi chỉ đơn giản như vậy đã bày ra ngay trước mặt, về phần có thể nắm lấy hay không thì phải dựa vào bản thân rồi.

- Lão đầu, chúng ta làm một vụ giao dịch đi, một tên Địa Cương trở lên ba triệu, một tên Địa Cương trở xuống năm trăm ngàn, đồng ý không? - Lâm Phàm cười đến mức vô cùng xán lạn.

Về phần cái gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đó là chuyện mà mấy tên ngốc mới chân ướt chân rào bước giang hồ là nguyện ý chơi thôi.

Những tà tu này rõ ràng là người của một tổ chức khổng lồ, giết thì cũng sẽ rước lấy cho mình một chút phiền toái, nếu như không có lời lãi gì thì xin lỗi, thật là không tiện, các ngươi tự mình giải quyết đi.

Huống hồ, mình cũng không quen biết gì những người này, không có lí do gì phải tùy ý giúp người cả.

Đã vậy, nhìn thế trận của đối phương cũng không giống như là người nghèo, lại còn là đại tiểu thư của gia tộc, cái mạng cũng đã đáng tiền lắm rồi.

- Tiểu tử, to gan đấy. - Nam tử khoác áo bào xám cất lời, chất giọng âm trầm như là âm thanh của quỷ vang vọng bên tai mọi người, không muốn nghe cũng không được.

Lâm Phàm đặt ngón trỏ dọc trên miệng, nói:

- Xuỵt, đừng nóng vội, để cho ta thương lượng xong đã. - Sau đó nhìn về phía đám người của Mặc gia - Mau trả lời ta đi, có đồng ý hay không?

Đối với Trình bá mà nói, chỉ cần có thể bảo đảm cho đại tiểu thư an toàn, bất kỳ yêu cầu gì ông cũng đều sẽ đáp ứng.

- Được. - Trình bá không hỏi thăm ý kiến của đại tiểu thư, ông sợ nếu chậm trễ thêm một khắc thì sẽ có biến cố phát sinh.

- Thành giao, yên tâm đi, Lâm Phàm ta là người rất có nguyên tắc. - Lâm Phàm cười, muốn có tiền thì ngoại trừ lục xác chết ra còn cần phải dựa vào hai bàn tay mà làm việc.

Có trả giá thì sẽ có hồi báo, không sai chỗ nào.

Nam tử mặc áo bào xám không ngờ nửa đường lại có người chen chân giúp đỡ, khiêu chiến sự uy nghiêm của bọn hắn là chuyện không thể tha thứ, bèn nói:

- Thả người ra, hoặc là chết.

Ầm!

Lâm Phàm nhếch mép cười, năm ngón tay phát lực, cái đầu ở trong lòng bàn tay hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi rơi đầy đất.

Tứ chi của tên tà tu kia trong nháy mắt rủ xuống, ngã xuống đất tắt thở.

Vẩy vẩy máu tươi còn dính ở trên tay, Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra vác lên vai, trên mặt nở nụ cười hồn nhiên:

- Ta đã gặp các ngươi rồi.

- Hoán Bì Liễm Tức, công pháp này thực biến thái. À đúng rồi, lần trước lúc ta đi qua Cổ Hà thôn có gặp một ông thôn trưởng, ta đã đập hắn thành bánh thịt, hắn còn tặng cho ta một môn công pháp, hẳn là ngươi cũng biết nhỉ.

- Cuồng Thân!

Chiếc áo khoác trên người hắn rách tung, lộ ra cơ bắp cường tráng đầy sức công kích, đập thẳng vào tầm mắt của mọi người.

Nam tử mặc áo bào xám hơi biến sắc, ngay lúc hắn còn ngây người thì kẻ thần bí trước mắt đột nhiên phát sinh biến hóa.

Thân thể đang bình thường kia đột nhiên phình lên, chiều cao lên tới ba mét, hơi thở đầy cuồng bạo tản mát khắp nơi.

Giọng Lâm Phàm vang vọng:

- Nhận ra không, đây chính là công pháp của hắn, nhưng mà đã bị ta học được.

- Hắn tên là Bạch Thạch, một ông lão rất đáng kính. Đáng tiếc hắn lại nổi sát ý với ta, cho nên ta chỉ có thể đập chết hắn trước.

- Mà các ngươi, có phải là cũng nổi sát ý với ta rồi không?

Trình bá nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đờ đẫn cả người, sao lại có thể như vậy.

Là con người mà lại tu luyện ngạnh công đến mức độ này.

Thay đổi khung xương của bản thân, xương cốt bạo tăng.

Đột nhiên, một luồng hơi lạnh bao phủ bọn họ.

Lâm Phàm quay đầu, nhìn về phía Trình bá, nói:

- Giá cả đã nói rồi, nếu như các ngươi không giữ lời thì ta sẽ tức giận lắm đấy, hi vọng đừng có gạt ta.

Mặc Lăng Vũ nhìn thân thể khổng lồ phía trước, nhất thời, đôi mắt nàng cũng lóe lên vẻ khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK