• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Các ngươi chờ đó cho ta

- Lã sư huynh… - Lâm Phàm hét.

Lã Khải Minh nhìn thấy Lâm Phàm liền dừng bước, nhìn thấy lệnh bài mà Lâm Phàm vắt ngang bên hông, không khỏi cười nói:

- Lâm sư đệ, chúc mừng đệ trở thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm.

Lã Khải Minh không thích khoe khoang, nhưng vẫn sờ vào lệnh bài mới toanh bên hông mình, chứng minh hắn cũng đã trở thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm.

Lâm Phàm tinh mắt, sao có thể không nhìn thấy, nở nụ cười:

- Cùng vui, cùng vui, chẳng phải Lã sư huynh cũng đã trở thành đệ tử nhất phẩm ngoại môn hay sao.

- Ha ha. - Hai người cùng phá lên cười.

Đồng thời lại so sánh phần thưởng, trong lòng hắn rất vừa lòng. Xem ra không phải tông môn keo kiệt với hắn mà là keo kiệt với tất cả mọi người đều. Phần thưởng của Lã sư huynh chỉ có bốn vạn Viêm hoa tệ, đương nhiên là đan dược thì giống nhau y đúc, toàn bộ đều là sáu viên.

- Lã sư huynh, huynh định đi đâu vậy? – Lâm Phàm hỏi.

Lã Khải Minh cười nói:

- Không phải vừa được ban thưởng sao. Ta định đến Công Pháp đường đổi thành công pháp. Tiền này ở trên người ta cũng vô dụng, chi bằng dùng nó để tăng cường thực lực.

Hai người cứ thế trò chuyện. Khi biết được Lã Khải Minh muốn đổi công pháp Thượng phẩm Nhân Giai cần đến năm vạn Viêm Hoa tệ, hắn liền muốn chửi mẹ nó. Đầu óc của tông môn thật khôn lỏi, vừa ban thưởng cho người ta xong đã có cách lấy lại ngay.

Cơ mà Lâm Phàm cũng muốn đi đổi một chút, chung quy hắn cũng chẳng biết công pháp loại tấn công nào. Nói ra không phải khiến người khác chê cười sao.

- Lâm sư đệ, vậy còn đệ? – Lã Khải Minh hỏi.

Lâm Phàm cười:

- Ta đi nhận nhiệm vụ tiếp theo, xem có giặc cỏ gì đó ở đâu không.

Lã Khải Minh quan tâm nói:

- Sư đệ, vậy đệ phải cẩn thận một chút, tốt nhất là nên vào cùng tổ đội với các sư huynh đệ khác. Thực lực bọn giặc cỏ cũng không kém, một thân một mình khá nguy hiểm.

- Yên tâm, ta tự có toan tính. – Lâm Phàm cười nói.

Đương nhiên, nói cũng chỉ là nói mà thôi. Mình làm gì có chuyện đi tổ đội với người khác, chẳng nhẽ để người ta đoạt điểm tích lũy của mình hay sao.

Thực lực của mình hiện tại giết vài thằng đạo tặc chỉ là vấn đề cỏn con gì đâu.

Thật ra thì khu vực trong phạm vi của Viêm Hoa tông cũng không được thái bình cho lắm. Trong các toà thành lớn khác có lẽ an toàn, nhưng ở ngoài thành lại tồn tại rất nhiều kẻ giết người cướp của.

Bên cạnh đó còn một số kẻ tà ma ngoại đạo tu luyện các loại tà công vẫn đang bị Viêm Hoa tông truy nã. Mà những mục tiêu này chính là đối tượng cho các đệ tử rèn luyện.

Đương nhiên là vẫn có nguy hiểm. Dựa vào kí ức, số đệ tử chết bên ngoài hàng năm cũng không phải con số nhỏ.

Sau khi tách Lã sư huynh ra, Lâm Phàm liền vui vẻ đi nhận nhiệm vụ.

Vận khí không tồi, hắn nhận được ngay một nhiệm vụ cách đó không xa. Chính là trên một con đường lớn cách tông môn 10 dặm, có một đám giặc cỏ xuất hiện, rất nhiều người đi ngang qua nơi đó đã chết trên tay chúng. Đã thế phần thưởng của nhiệm vụ này cũng kha khá.

Lâm Phàm hắn lại thấy chuyện phần thưởng chẳng quan trọng nữa.

Bởi vì hắn sắp được phiêu bạt khắp chân trời rồi.

Nhận xong nhiệm vụ, hắn lập tức rời khỏi tông môn.

Có điều Lâm Phàm không nhìn kỹ, nhiệm vụ này có ghi rằng có thể có giặc cỏ có Tôi Thể tầng 9.

Còn Viêm Hoa tông thì trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không quay lại.

Nói cho cùng, cứ lang thang bên ngoài một vòng, chờ khi thực lực tăng lên tới trình độ ai ai cũng khiếp sợ rồi mới trở về khoe khoang, thì lúc đó sướng phải biết.

Mấy ngày sau.

Lâm Phàm đã có mặt tại địa điểm cần tới từ hôm qua, nhưng hắn vẫn đang mai phục. Hôm nay đám người ngựa xuất hiện phía trước kia chính là mục tiêu của hắn.

Những người này, từ hình thái đến tướng mạo đều vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, hẳn là đạo tặc.

Về phần thực lực thì, còn phải nói, mạnh đến đâu khỏi nói cũng biết, dù sao cứ thế hấp chúng nó là được.

- Đứng lại!

Lâm Phàm hét lên một câu đúng chuẩn mực chính nghĩa bắt giặc.

Đám đạo tặc kia đang cười hô hố, nghe được giọng nói này không khỏi quay đầu lại. Chỉ thấy trên đỉnh núi nhỏ ở phía xa có một nam tử cầm Cửu Hoàn Đại Đao, nhếch cằm nhìn chúng, ánh mắt vừa thâm thuý vừa chính trực.

Một tên đạo tặc thân hình cao lớn, thần sắc dữ tợn khinh thường nhìn Lâm Phàm:

- Ngươi là kẻ nào?

- Ha ha. - Lâm Phàm cười lạnh, vỗ lệnh bài bên hông: - Thấy rõ không?

Tên đạo tặc nhìn thấy lệnh bài này, không khỏi kêu lên:

- Tam đương gia, hắn ta là đệ tử ngoại môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, nhất định là người Viêm Hoa tông đến vây giết chúng ta. Chúng ta chạy mau.

- Chạy cái con mẹ ngươi! - Tam đương gia vung tay gạt tiểu đệ tử này sang một bên, khinh thường nói - Chỉ có một mình ngươi?

Lâm Phàm cảm thấy tư thế của mình rất được, cười nói:

- Đương nhiên, chỉ có mình ta, đối phó với lũ đạo tặc bọn bây, chẳng nhẽ còn chưa đủ hay sao?

- Để ta đến xem, một thằng, hai thằng, đám đạo tặc bọn bây quá là không chuyên nghiệp. Có mỗi mười thằng mà cũng dám chặn thương đội, đúng là chán sống. Hôm nay ta đến để dọn dẹp toàn bộ bọn mi, bọn mi có phục hay không?

Lâm Phàm kiêu ngạo cất tiếng. Đám giặc cỏ này khiến hắn có chút thất vọng, cảm giác chém cũng chẳng bõ dính tay.

Có giết hết cái lũ này cũng chẳng được bao nhiêu điểm tích lũy.

Thôi vậy, đành coi như tiện đường kiếm chác chút đỉnh.

- Tam đương gia, thằng nhóc này kiêu ngạo quá thể, để ta đi xử nó! - Một tên đạo tặc nghe thấy đối phương chỉ có một người, làm gì còn sợ hãi, đại đao trong tay đã sớm ngứa ngáy khó chịu.

- Ừ. - Tam đương gia gật gật đầu, cũng tiện thể thử xem thực lực đối phương thế nào.

- Thằng nhóc, hôm nay cho mi hết đường về. - Tên đạo tặc xoay đại đao trong tay, bay thẳng đến phía Lâm Phàm chém xuống.

Lâm Phàm nhìn đối phương, cười hơ hơ, vung Cửu Hoàn Đại Đao thẳng tay chém cái roẹt, tức thì máu tươi tuôn trào.

“Điểm tích lũy +30.”

- Haiz, đồ rác rưởi. - Lâm Phàm cảm thán, sau đó nhìn về phía đám đạo tặc, bá đạo mà quát – Mấy tên khốn bọn bây chẳng lẽ không có đến một tên nào biết đánh nhau sao?

Tam đương gia nhìn Lâm Phàm, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên là không để Lâm Phàm vào mắt, vỗ tay:

- Tất cả lên hết cho ta, chiêu đãi vị tiểu ca này cho tốt.

Lâm Phàm ngạc nhiên không hiểu lắm, ông mày theo dõi bọn bây lâu như vậy cũng chỉ thấy có mười thằng, còn có tên rắm nào nữa mà gọi.

Đúng lúc này, chuyện xảy ra sau đó khiến Lâm Phàm hết sức kinh ngạc.

Từ hai bên cây cối trái phải nhảy ra vô số bóng người, đếm đếm ít nhất cũng gần trăm người.

Cái đệt con mẹ, chuyện gì thế này?

Tam đương gia nhìn đối phương đã đần thối mặt, không khỏi cười:

- Thằng nhóc, ta biết thừa Viêm Hoa tông các ngươi liệt chúng ta vào nhiệm vụ. Lão tử chính là chờ các ngươi rơi vào bẫy để giết sạch từng tên. Thế nhưng không nghĩ đến hôm nay lại có thằng óc bã đậu dám đến một mình. Không tồi, dũng khí đáng khen, nhưng…

- Ha ha, cứ cho là đông hơn nữa đi, mi tưởng ta sẽ sợ hãi sao? Hôm nay để ta cho bọn mi biết sợ là gì.

Lâm Phàm thấy cảnh đó đã sớm trợn tròn mắt. Đéo gì không biết, nhiều người vãi chưởng! Cho dù ông đây có buff ‘Thân bất tử’ cũng con mẹ nó xử không hết đối phương. Nhưng mà không được rét, ít nhất cũng phải giữ được mặt mũi.

Tam đương gia còn chưa nói xong đã bị đối phương khinh thường chặn họng. Hắn không ngờ thằng nhóc này dám láo xược như vậy. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị ra lệnh cho thủ hạ xông lên thì bị tên này làm cho kinh ngạc.

Lâm Phàm diễn màn chảnh chó xong thì không nhiều lời nữa, vắt chân lên cổ chạy mất hút luôn, không quển để lại một câu:

- Bọn bây chờ con mẹ nó đấy, vài ngày nữa ông sẽ quay lại tính sổ.

Lâm Phàm hắn đâu dễ dàng đổ máu chứ.

- Tam đương gia, hắn chạy rồi. – Đạo tặc hô lên.

Tam đương gia vung tay đánh bay tên đệ tử này:

- Lão tử thấy rồi, ai cần mi lắm lời. Tên đệ tử viêm Hoa tông đáng ghét, nhát như cáy mà cũng dám chọc lão tử, đúng là chán sống.
Chương 27 Khua chiêng gõ trống thu phế phẩm

- Mẹ nó, khinh người quá đáng, dám ỷ đông hiếp ít, đúng là súc sinh. - Lâm Phàm vịn cây, thở hổn hển, có chút bó tay.

Đang tràn trề phấn khởi đến thu hoạch điểm tích lũy không ngờ lại gặp phải lũ người âm hiểm xảo trá đến vậy.

Được cái ai bảo mình quang minh chính đại như vậy, theo lý mà nói cũng coi là có thể thông cảm được.

- Coi như bọn bây xảo trá. Cứ chờ đó, nếu qua mấy ngày nữa ông không xử hết một nồi bọn bây thì không mang họ Lâm nữa. – Lâm Phàm trong lòng âm thầm thề, mặt mũi coi như mất hết rồi. Nhưng bị mất mặt không đáng sợ, lần sau lại nhặt lại là được.

Mấy ngày sau.

Ở tông môn.

Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai mới mau lẹ chạy về chỗ ở của mình.

- Lâm sư đệ. – Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng nói.

Lâm Phàm quay đầu, nhìn thấy người tới lập tức cười nói:

- Hóa ra là Trương sư huynh.

- Lâm sư đệ, ta nghe Lữ Khải Minh nói đệ đi nhận nhiệm vụ, thế nào rồi? Nhiệm vụ hoàn thành chưa? – Trương Long hỏi.

- Chưa, không tìm được mục tiêu, phí công một chuyến. Ta đành quay lại, chuẩn bị mấy hôm nữa lại đi xem thế nào. – Hắn đương không thể nói mình bị số người của đối phương dọa cho chạy mất dép. Chuyện này mà nói ra thì còn mặt mũi nào nữa.

Trương Long gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

- Nhiệm vụ bây giờ cũng không dễ làm. Mấy tên bị tông môn truy nã kia đều vô cùng giảo hoạt, có đôi khi cũng phải nhờ vào số cả.

- Đúng vậy, ta cũng nhận ra bọn khốn kiếp này thật gian giảo. Huynh xem, ta chạy không công nhiều ngày như vậy, ngay cả một bóng người cũng không thấy, cũng chỉ có thể tay không mà quay về. – Lâm Phàm cảm thán nói, sau đó phát hiện khí sắc của Trương Long đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, không khỏi chuyển chủ đề - Sư huynh, huynh đột phá tu vi rồi?

Nói đến đây, Trương Long không khỏi tươi cười ra mặt:

- May mắn, may mắn cả thôi. Lần này nhờ được tông môn ban thưởng, ta dùng số tiền tài tích cóp đi đổi một viên đan dược, thành công đột phá đến Tôi Thể tầng 7.

- Sư huynh khiêm tốn rồi.

- A, đúng rồi, sư đệ, qua một thời gian mấy huynh đệ chúng ta chuẩn bị cùng nhau tiếp nhận nhiệm vụ chung. Đến lúc đó, sư đệ phải tham gia đó. – Trương Long nói.

Trương Long có ý quan tâm Lâm Phàm. Tông môn có không ít nhiệm vụ cấp đoàn đội, chỉ cần hoàn thành là có thể nhận phần thưởng giá trị.

Nhất là khi Trương Long đã đột phá đến Tôi Thể tầng 7, lòng tin càng thêm tràn đầy, muốn kiếm lấy một đợt ban thưởng kha khá. Nhưng hắn cứ nhất quyết không quên được Lâm sư đệ, cho nên mới muốn dẫn Lâm sư đệ đi cùng.

- Được, không thành vấn đề. Sư huynh, tạm không nói nữa, tâm trạng ta có chút buồn bực, còn phải trở về chuẩn bị một chút. – Lâm Phàm giờ chẳng muốn nói gì nữa. Lần này hắn quay lại, nói thẳng ra chính là để nghiên cứu lựu đạn. Ban đầu tại quá tự tin nên đã bị dạy cho một bài học rồi.

Cứ chờ bố mày chế ra lựu đạn, thì bọn bây sẽ biết tay.

Sau đó ai về nhà nấy.

Lâm Phàm lúc trước đã học xong cách chế tạo lựu đạn trong quyển sổ ấy, đã thuộc nằm lòng cách chế tạo lựu đạn rồi. Chỉ có điều trong đó vẫn còn chút khúc mắc.

Đầu tiên phải giải quyết vấn đề gốc rễ là nguyên liệu bao bọc, tiếp theo là thuốc nổ.

Sắt vụn ở nơi này đều không đáng tiền, hoặc có thể nói là chẳng con mẹ nào thèm. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, sắt vụn lại là thứ bắt buộc phải có, không thì không thể chế tạo nổi lựu đạn.

Tu luyện một đêm.

Hôm sau!

Lâm Phàm tìm được công cụ, đẩy xe nhỏ đi ra.

- Lâm sư đệ, đệ làm gì vậy? – Lữ Khải Minh nhìn thấy Lâm Phàm trở về liền rất vui vẻ. Dù hắn biết Lâm sư huynh chưa hoàn thành nhiệm vụ này cũng không dám đề cập tới.

- Sư huynh, huynh cứ làm việc của mình, ta đi thu chút sắt vụn. – Lâm Phàm đẩy xe nhỏ, đáp lời.

Lữ Khải Minh sững người, không hiểu mô tê gì, Lâm sư đệ làm gì không biết?

Thu sắt vụn?

Lấy sắt vụn làm gì?

Hình như chẳng có tác dụng gì cả.

Trên đường phố nơi đệ tử tông môn cư ngụ.

Lâm Phàm cầm chiêng trống trong tay, khua leng ca leng keng, cao giọng hô:

- Mọi người qua đường đừng bỏ qua, tới đây mà nghe xem, đảm bảo là có chuyện hay.

Một vài đệ tử Tông môn dừng bước lại, nghi hoặc nhìn Lâm Phàm.

Không biết người này định làm gì.

- Vị sư huynh này, định biểu diễn dùng ngực đập nát tảng đá lớn sao? Ta rời quê hương cũng không ít năm rồi, đã lâu lắm không được xem. – Một đệ tử hỏi.

Lâm Phàm liếc xéo, đập cái con mẹ mài đá.

- Tới mà xem, từ phế vật biến thành tiền chỉ đơn giản thôi. Hiện tại ta thu sắt vụn, các sư huynh đệ ai có sắt vụn mau mau đưa tới. Một cân. . . một cân một đồng Viêm Hoa Tệ, bỏ qua cơ hội này là không có lần sau.

Lâm Phàm gào thét. Hắn phát hiện có vài đệ tử nổi tiếng nghèo, nghe đến sắt vụn có thể bán lấy tiền, còn không đem mọi thứ có thể bán trong nhà ra bán.

Quả nhiên, nghe Lâm Phàm nói xong, không ít đệ tử kinh ngạc.

Trong nhận thức của họ, sắt vụn đều chẳng có gì đáng tiền, hầu như chả ai cần. Mặc dù cũng có mấy đệ tử của Luyện Khí đường cần những vật này. Bởi vì là học đồ thì đương nhiên phải luyện tập, cho nên bình thường cũng lấy sắt vụn dùng. Mà sắt vụn thì chẳng đáng mấy đồng tiền nên bình thường toàn tặng không. Giờ lại nghe được đồng môn nói một cân một đồng Viêm Hoa Tệ, bọn hắn tưởng mình nghe lầm.

- Sư huynh, huynh nói thật không đấy? Huynh không gạt chúng ta chứ? – Một đệ tử hỏi.

Lâm Phàm vỗ ngực bảo đảm:

- Lừa mọi người làm gì? Già trẻ không gạt, có thì mau mau mang tới, thời gian có hạn, lát nữa ta còn phải đi chỗ khác.

Giờ phút này, một vài đệ tử xôn xao hẳn lên.

- Mẹ nó, vũ khí của ta hồi trước bị hỏng xong ném đi đâu mất rồi, phải mau đi tìm lại.

- Đúng, đúng, ta cũng phải đi tìm, từ khi nào mấy thứ vặt vãnh này lại đáng tiền rồi.

- Ây dô, đệt mợ, ta một ngày cũng chỉ kiếm được mấy chục Viêm Hoa Tệ. Không ngờ sắt vụn cũng bán được nhiều tiền như thế.

Không ít đệ tử bắt đầu sốt ruột. Trước kia bọn hắn chẳng bao giờ nghĩ đến những đồ vặt vãnh này có thể bán lấy tiền, đáng vứt đều vứt sạch. Giờ lại đi tìm lại, thật đúng là chẳng dễ dàng.

Lâm Phàm mặt tươi roi rói đứng đó, trong lòng đắc ý, xem ra lát nữa thu hoạch khá phải biết.

Có điều hắn đã hiểu sức mua của Viêm Hoa Tệ, cái hắn tiêu đi là tài phú.

Nghĩ đến là lại đau lòng.

Được cái cứ nghĩ tới sắp chế tạo được lựu đạn, ý nghĩ này lại bay biến không còn vết tích.

Chỉ là, tình hình có vẻ không đúng lắm, số đệ tử đến bán đồ ít hơn cả tưởng tượng.

Không phải là chưa tìm được đấy chứ.

- Sư huynh, huynh xem thanh kiếm này của ta bao nhiêu cân? – Tên đệ tử này mắt lóe sáng, có vẻ rất là chờ mong.

Lâm Phàm xem cái thứ gãy thành ba đoạn trong tay, còn bị gỉ sắt, hơi chèn chèn, thì thầm trong lòng, cái của nợ này ít nhất phải đến mười mấy cân.

- Ừm, cái này tầm bốn năm sáu bảy tám cân, tính cho ngươi sáu cân.

Tên đệ tử này sửng sốt:

- Sư huynh, không đúng, cái này của ta hình như không chỉ nặng mỗi vậy.

- Ơ kìa, sư đệ ơi, trước kia là như vậy, nhưng bây giờ chỉ còn có vậy thôi. Đệ nhìn cái này xem có phải giống như là bị côn trùng cắn không? – Lâm Phàm chỉ những vết lấm tấm màu vàng trên thân kiếm, trên những điểm lấm tấm này có lít nha lít nhít lỗ.

Đệ tử này làm sao biết cái này là rỉ sét, chớp mắt xem xét, bị Lâm Phàm làm cho ngáo luôn thật.

- Vậy mới bảo, thanh kiếm này của đệ bên trong đã bị côn trùng ăn rỗng rồi. Thế nên trọng lượng nhẹ đi. Nhìn đệ là biết lần đầu tiên làm ăn, thôi thì tính cho đệ bảy cân, được chưa? – Lâm Phàm nói – Đệ phải biết người như sư huynh đây không dễ gặp đâu, toàn là mang lợi ích cho bọn đệ đấy.

Đồng thời trong lòng lại nói thầm, có mà côn trùng thành con mẹ nó tinh, răng cứng vãi cả đái.

Đệ tử này bừng tỉnh đại ngộ:

- Đa tạ sư huynh khẳng khái, vậy thì xem là bảy cân bán đi.

Tiền trao cháo múc, tràn đầy thành ý.

Đệ tử này cầm tiền, lòng tươi như hoa, mặc dù không nhiều, nhưng cũng bằng một phần năm số tiền một ngày kiếm được.

Sau đó vui vẻ rời đi.

Hắn định đi tìm nhiều sắt vụn hơn để bán.

Thu xong đống sắt vụn đầu tiên, Lâm Phàm cười tươi roi rói:

- Còn huynh sư đệ nào bán nữa không. Con đường làm giàu phát tài ngay trước mắt, bỏ qua là không còn nữa đâu.

Đúng lúc này, một tên đệ tử ngoại môn nhất phẩm đang đập quả ăn, nghênh ngang đi ngang qua người Lâm Phàm, nghiêng đầu phun hột ra.

Hột dính luôn lên giày của Lâm Phàm, nhưng đối phương coi như không nhìn thấy.

Thế nhưng, Lâm Phàm hắn thì nhìn thấy.

- Dừng lại.

Phách lối, quá là phách lối, ăn uống trước mặt ông mày, còn dám nhổ hạt vào chỗ ông. Ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, quá đáng quá thể.
Chương 28 Xin mọi người hãy lấy đó mà làm gương

Hoàng Phú Quý nhồm nhoàm ăn quả, quay đầu lại một chút, tỏ vẻ rất không thèm để ý nhìn thoáng Lâm Phàm:

- Muốn gì?

Các đệ tử xung quanh nhìn thấy tình huống này nhanh chóng tránh ra.

Bọn hắn có cảm giác lát nữa sợ là sẽ phát sinh mâu thuẫn nhỏ.

Một tên đệ tử ngoại môn tam phẩm tùy tùng bên người Hoàng Phú Quý tay mắt lanh lẹ, cậy thế chỉ vào Lâm Phàm:

- Hoàng sư huynh nhà ta hỏi ngươi muốn gì?

Lâm Phàm đi đến bên cạnh hắn, vô tình vô ý vỗ lệnh bài ở thắt lưng, giơ chân lên:

- Nhìn thấy không, ngươi nhổ trúng ta rồi.

Đệ tử ngoại môn tam phẩm kia vốn muốn nói một câu, nhổ trúng ngươi chính là vinh hạnh cho ngươi, đột nhiên tinh mắt nhìn thấy lệnh bài kia, lời định nói đã lên đến cổ vội nuốt xuống.

- Hoàng sư huynh, tên này cũng là đệ tử ngoại môn nhất phẩm.

Hoàng Phú Quý đầy vẻ không thèm để ý:

- Nhất phẩm thì thế nào, Hoàng Phú Quý ta không phải là nhất phẩm sao? – Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm - Nhổ vào ngươi thì là nhổ vào ngươi thôi, ngươi tự phủi đi không được sao?

Lâm Phàm cảm thấy kẻ trước mặt này hơi bị làm càn, đã muốn đắc ý thế thì hôm nay không giáo huấn hắn một trận đúng là không được.

- Ngươi thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, là tấm gương cho tất cả đệ tử ngoại môn khác. Bây giờ lại khiến người ta thất vọng như vậy, ngươi làm người thế này là không được. – Lâm Phàm lắc đầu nói, đầy vẻ đáng tiếc, lại có chút khinh thường.

Hoàng Phú Quý nghe xong lập tức nổi giận, hắn để ý nhất chính là hình tượng, phẫn nộ quát:

- Ngươi có ý gì, Hoàng Phú Quý ta sao không phải là tấm gương của đệ tử ngoại môn. Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng cho ta, ngươi có tin ta sẽ đánh ngươi không.

Nói xong hắn liền vung tay áo lên, quơ quơ nắm đấm thô to trước mặt Lâm Phàm.

Hắn rất tự tin với thực lực của mình, Tôi Thể tầng 7, trong số các đệ tử ngoại môn cũng có chút danh tiếng.

Mặc dù đối phương cũng là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, nhưng hắn không hề sợ.

Lâm Phàm để người vây xem tránh ra một lối:

- Các sư huynh đệ, mọi người nhìn xem, mọi người nhìn thấy cái gì trên mặt đường?

Các đệ tử chung quanh hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn mặt đường, cũng có nhìn thấy vấn đề gì đâu?

Sau đó từng người lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

Lâm Phàm thì lại đau lòng nhức óc:

- Mọi người chẳng nhẽ không nhìn thấy trên mặt đường sạch sẽ có nhiều rất nhiều hột ảnh hưởng đến mỹ quan sao?

Nghe xong Lâm sư huynh nhắc, phần đông đệ tử mới kịp phản ứng.

Ngay sau đó, Lâm Phàm lại cất tiếng:

- Mọi người phải nhớ kỹ, tông môn là nhà chúng ta, quản lý thế nào phải dựa vào chính chúng ta. Tên khốn này hoàn toàn không đặt nhà của chúng ta vào trong mắt, phá hoại mặt đường đến nỗi không nỡ nhìn thẳng. Mọi người nói xem, sư huynh như hắn có thể làm tấm gương sao?

Hoàng Phú Quý nghe xong liền cảm thấy không đúng lắm, tên này nói gì thế?

Hắn lập tức nhìn Lâm Phàm hầm hầm:

- Ngươi đừng yêu ngôn hoặc chúng, ta làm gì mà phá hoại tông môn?

Vo ve!

Đúng lúc này, một con côn trùng đập cánh vo ve bay đến, sau đó không ngừng lượn lờ quanh mớ hột trên mặt đất.

- Còn nói nữa đi, mọi người có nghe thấy tiếng côn trùng bay không? Cái tiếng này mọi người nghe thấy có phiền không? – Lâm Phàm hỏi các đệ tử chung quanh.

Các đệ tử gật đầu:

- Ừm, phiền, thật sự rất phiền.

- Có đôi khi ban đêm đang nghỉ ngơi nghe thấy cái tiếng này là không ngủ được.

- Sau khi tu luyện, giác quan được tăng cường, âm thanh nhỏ cũng nghe rõ rõ ràng ràng.

Lâm Phàm rất là hài lòng gật gật đầu, sau đó chỉ vào Hoàng Phú Quý:

- Ngươi nhìn cái trò ngươi làm. Nếu như một đêm nọ có sư đệ nào đó đang tu luyện, mà tại ngươi nhổ đống hột này dẫn đám côn trùng bay đến, tiếng vo ve kia sẽ ảnh hưởng đến sư đệ tu luyện. Đến lúc đó nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử ẹo. Ngươi nói ngươi thân là sư huynh, có phải đã gián tiếp mưu hại tính mạng của sư đệ không.

- Rắm con mẹ ngươi ấy. – Hoàng Phú Quý tức đến mặt đỏ bừng, hắn không ngờ tên này biết thổi phồng đến vậy, đã thế còn nói rõ từng tí một.

Lâm Phàm không hề khó xử khoát tay:

- Đừng nói ta rắm này nọ, làm sư huynh phải dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình. Các sư huynh đệ ở đây cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi. Bây giờ ngươi còn giảo biện, bảo xem có quá đáng không?

- Bây giờ cho ngươi một cơ hội xin lỗi, ta liền tha thứ cho ngươi.

Các đệ tử chung quanh nhỏ giọng thảo luận:

- Sư huynh nói chí phải, ta càng nghĩ càng thấy thật đáng sợ. Rõ ràng chỉ là một cái hột, nhưng e là có thể xảy ra chuyện như vậy thật.

- Ừ, mấy con côn trùng có cánh thích nhất là những món này. Hôm nào ta ra đường cũng bị mấy con côn trùng làm cho bực dọc.

- Hoàng sư huynh làm việc này là không đúng lắm, ta đồng ý với ý kiến của vị sư huynh này.

- Trước kia ta không thấy hành vi nhổ hột lung tung của Hoàng sư huynh có vấn đề chỗ nào, nhưng bây giờ ngẫm lại vấn đề thật là lớn.

- Sư huynh này nói rất đúng, tông môn là nhà chúng ta, dựa vào chúng ta quản lý. Chúng ta thân là một phần của tông môn, đương nhiên là phải bảo vệ môi trường trong tông môn.

Hoàng Phú Quý càng lúc càng đen mặt, hắn cảm giác mình bị người khác tính kế.

Thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, thực lực không tệ lại có chút giàu có, trong mắt các đệ tử khác, hắn chính là sư huynh được người người ngưỡng mộ.

Nhưng hôm nay, tên khốn này dám phá hỏng thanh danh tích lũy qua nhiều năm của mình.

Hắn sao có thể không tức.

Đột nhiên, Lâm Phàm tiến lên, giật cái quả trong tay Hoàng Phú Quý, sau đó dùng lời lẽ chính nghĩa nói:

- Hành vi này ta nhìn không thuận mắt. Đại diện các sư huynh đệ ta tịch thu cái quả này, ngươi còn gì muốn nói không?

- Được lắm, ta nhớ mặt ngươi rồi, ngươi đợi đấy cho ta. – Hoàng Phú Quý tức đến mặt tái mét. Nhưng hắn biết mình nói không lại đối phương, mà nếu động thủ sợ sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt.

Nhưng việc này hắn sẽ không để yên.

Sau đó hắn hất ống tay áo, thở phì phò rời đi.

Thế nhưng còn chưa đi bao xa đã nghe Lâm Phàm nói vậy, tức giận đến mức muốn quay đầu giết chết tên ghê tởm này.

Hắn cũng không biết hôm nay rốt cuộc gặp phải cái loại người gì, lão tử không phải chỉ là nhổ một cái hột hay sao, làm sao lại đối đầu với hắn.

Đáng giận, thù này chúng ta nhớ kỹ, mẹ nó đừng để bị ta tìm được cơ hội, nhất định sẽ phải khiến ngươi đẹp mặt.

- Thôi vậy, không xin lỗi thì thôi. Hy vọng hắn có thể kiểm điểm lại hành vi của mình. Đồng thời các sư huynh đệ có mặt tuyệt đối phải lấy đó mà làm gương, đừng học tập theo hắn.

Chúng đệ tử gật đầu, cảm thấy sư huynh này nói quá có lý.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thán, ngàn vạn lần không được học tập Hoàng sư huynh.

- Tốt, tiếp tục thu sắt vụn. Còn sư huynh đệ nào có sắt vụn không, mua lại với giá cao đây.

Lâm Phàm thấy tình hình cũng ổn rồi thì thét to, sau đó cầm một quả bỏ vào miệng nhóp nhép thưởng thức.

Hai mắt hắn lập tức tỏa sáng.

WOW!

Ngon phết!

Trong lòng thì hí hửng.

Oắt con!

Dám chọc ông, xem ông có nói chết mi không.

Lúc này, hiện trường lại náo nhiệt lên, các đệ tử có sắt vụn trong lòng như nở hoa, cảm giác lại có thể kiếm một khoản lời.

Mà các đệ tử đã từng vứt sắt vụn đi lại hối tiếc không thôi. Khó khăn lắm mới có một kẻ ngu ngốc dùng tiền mua sắt vụn, vậy mà mình lại không nắm được cơ hội.

Có điều, nếu để cho Lâm Phàm biết có người nói hắn ngu ngốc, hắn nhất định sẽ chém chết đối phương.
Chương 29 Vũ khí sát sinh cực khủng bố ra đời

Trải qua một ngày nỗ lực, tuy sắt vụn thu được không là bao nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy tốt đẹp, cảm giác con đường thắng lợi đã hiển hiện ngay trước mắt.

Nghĩ đến mấy tên đạo tặc xảo quyệt kia hắn liền tức không thể chịu được.

Đê tiện, vô sỉ, ỷ nhiều hiếp ít.

Đợi ông đây nghiên cứu chế tạo ra lựu đạn, nhất định sẽ cho bọn mi đẹp mặt.

Cất đống sắt vụn thu được vào trong nhẫn trữ vật, hắn tính ngày mai thu mua thêm một đợt nữa thì có thể chế tạo lựu đạn rồi.

Đương nhiên sắt vụn giờ cũng đã đủ, nhưng nhiều chút nữa cũng không chết ai. Nên như thế, càng nhiều càng tốt.

Chỉ cần chế tạo thành công, mấy tên đạo tặc kia còn chẳng đủ cho hắn đánh.

Ở một gian phòng khác.

Hoàng Phú Quý cả ngày nay mặt xanh như tàu lá.

- Khốn kiếp, cái tên khốn kiếp kia thật đáng hận. - Hắn chưa từng bị mất mặt như vậy, lần đầu tiên mất mặt lại ở ngay trước nhiều đệ tử như vậy.

Tên sai vặt vội vàng chạy tới:

- Hoàng sư huynh, ta đã hỏi thăm rõ rồi. Tên khốn kia là Lâm Phàm, nhờ lập được công lao trên chiến trường mà được tông môn thăng lên thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm. Căn cứ theo lời đệ tử đến đưa phần thưởng cho hắn, tên khốn đó rất keo kiệt, nhân phẩm cực kỳ kém.

Đầu óc Hoàng Phú Qúy không đủ khôn khéo, tuy rằng rất bực nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay:

- Ngươi nói thử xem chuyện này nên xử lý như thế nào?

Tên sai vặt cau mày, tỏ vẻ đang suy nghĩ, sau đó mắt sáng lên, trong lòng đã nghĩ ra kế sách:

- Sư huynh, huynh xem cái tên này đi thu mua sắt vụn, chắc chắn sắt vụn đối với hắn rất quan trọng. Theo đệ thấy, ngày mai chúng ta cũng đi thu sắt vụn, cướp đi mối làm ăn của hắn, khiến hắn làm gì cũng bất thành. – Tên sai vặt đề xuất.

Hoàng Phú Qúy nhíu nhíu mày:

- Thu sắt vụn? Ta thu mua đống phế phẩm đó làm gì, có thể làm cái mẹ gì?

- Ai da, Hoàng sư huynh, huynh nghĩ đi. Hắn không thu được thứ hắn cần trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu. Đồng thời còn có thể khiến hắn hiểu được Hoàng sư huynh lắm tài nhiều của. Cho hắn biết đừng nên lấy trứng chọi đá, người như chúng ta hắn đừng hòng đắc tội vào. Biện pháp này quả là một công đôi việc. – Tên sai vặt dương dương tự đắc nói, vì biện pháp này do hắn tự nghĩ ra liền không tránh khỏi muốn tự like một cái.

Hoàng Phú Quý nghĩ ngợi đôi chút, cảm giác đúng là có thể làm như vậy thật, không khỏi cười cười vỗ bả vai tên sai vặt:

- Không tồi, không tồi, đầu óc ngươi cũng thông minh đó, không uổng công ta thu ngươi làm thủ hạ. Đi, mau đi thu xếp, ngày mai chúng ta sẽ cho hắn đẹp mặt.

- Được, Hoàng sư huynh, huynh chờ mà xem, ta tuyệt đối sẽ không khiến huynh thất vọng.- Tên sai vặt tràn đầy tự tin, hắn bị trí thông minh của chính mình cảm phục.

Biết đâu nhờ chuyện này có thể khiến Hoàng sư huynh ưu ái mình.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm vẫn đẩy xe nhỏ như trước, đến chỗ đông người ở nhất mà thét:

- Thu mua sắt vụn đây, một đồng một cân, giá cả vừa phải. Ai đi ngang qua đây xin đừng bơ tui, giờ mà bơ tui là phải đợi lần sau đó.

Đệ tử trên con đường này hiện tại đều biết được cái tên đệ tử có chỉ số thông minh không quá cao kia đang mua sắt vụn. Thế nên có không ít người hôm qua chuyện gì cũng không làm chỉ đi tìm kiếm sắt vụn. Giờ đây nghe được âm thanh quen thuộc kia tất cả mọi người đều chạy đến.

Lâm Phàm nhìn thấy thứ trong tay mấy tên đệ tử này, ngay lập tức cười rực rỡ. Xem ra chuyện lần này thế là đã ổn rồi.

Đúng lúc hắn đang tưởng lần này bội thu thì xảy ra một chuyện hắn không thể nào tưởng tượng được.

Đinh đinh!

Một cái chiêng vang tiếng, kêu còn to hơn cái chuông của hắn.

Tên sai vặt của Hoàng Phú Quý hô to:

- Các sư huynh mau đến xem, thu mua sắt vụn đây, hai đồng một cân. Hoàng sư huynh cùng tài sản mười vạn đang chờ các huynh đệ tới lấy.

Vài tên đệ tử đang chuẩn bị đem đồ bán cho Lâm Phàm vừa nghe thấy những lời này liền sững người.

- Cái đệch, Hoàng sư huynh bên kia hai đồng một cân, nhanh bán cho Hoàng sư huynh.

- Bà mẹ, đống sắt vụn này từ khi nào lại đáng giá đến vậy?

- Ai biết, dù sao ai giá cao thì bán cho người đấy thôi.

Lâm Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, chuyện đéo gì, sao lại chui ra cái trò đoạt mối làm ăn này?

Lúc nhìn về bên Hoàng Phú Quý, chỉ thấy đối phương đang khoanh tay, vênh mặt đắc ý nhìn mình.

Trong ánh mắt kia phảng phất muốn nói: thằng nghèo loz, loại mày mà dám cứng với tao.

- Đệt mợ! - Lâm Phàm khó chịu, cực kỳ khó chịu. Con mẹ nó thế này đéo được rồi, đống sắt vụn không đáng giá này mua cái con mẹ nhà mi chứ mua.

Lại còn tăng giá lên gấp đôi, tưởng ông mày ngu à.

Trời đất ơi, mẹ ơi, đúng là đồ súc sinh.

Tình hình bên này thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử. Một vài đệ tử nghe chuyện liền vắt chân lên chạy đi tìm đồ mà bán lấy bán để.

Xem ra sắt vụn đối với bọn họ lại đáng giá đến thế, đúng là chuyện không dám nghĩ tới.

Lâm Phàm chỉ đứng nhìn, sau một hồi đối phương đã thu đầy một đống.

Hoàng Phú Quý hiện tại ngoài mặt đang sảng khoái lắm, nhưng trong lòng lại đau như cắt. Toàn bộ chỗ này đều là vàng là bạc mua cả đó, vất vả tích trữ bao nhiêu lâu chỉ vì báo thù tên khốn kia mà xả như nước, bảo sao tym anh không đau.

Nhưng khi thấy tên kia chật vật nhìn mình, Hoàng Phú Quý liền cảm thấy vui vẻ lắm.

Hắn đoán, lát nữa tên kia chắc chắn sẽ đến tìm mình tranh luận, khi đó mình chắc phải nhân cơ hội vũ nhục hắn.

Ví dụ một câu như này.

“Thấy chưa?”

“Có tiền chính là muốn làm gì thì làm, còn mi thì không làm được gì cả.”

Nhưng mà hiện thực lại khác với suy nghĩ, tên kia thế mà lại thẳng tay đẩy xe nhỏ rời đi.

Tên sai vặt thu mua hết sắt vụn của các đệ tử đem tới, sau đó vui vẻ đến trước mặt Hoàng Phú Quý:

- Sư huynh, đã xử lý xong rồi, đảm bảo không để tên kia xơ múi được tí nào.

Hoàng Phú Quý thuận miệng hỏi một câu:

- Mua được bao nhiêu rồi?

Tên sai vặt cười cười:

- Sư huynh, tổng cộng hơn hai vạn bốn Viêm Hoa tệ.

- Gì? - Nghe được con số này, con tym của Hoàng Phú Qúy như muốn ngừng đập, nhiều như vậy sao?

Khi nhìn đến đống sắt vụn chất thành núi, hắn liền cảm giác có gì đó không ổn lắm.



Lâm Phàm về đến nhà, lầm bầm chửi rủa.

Loz mẹ nó, chó chết thật. Quên đi quên đi, không cần chấp nhặt với hắn, sắt vụn cũng không thiếu, có thể chế tạo không ít lựu đạn.

- Được rồi, mấy ngày tiếp theo cần phát huy trí thông minh. Phải để cho tất cả mọi người biết, Lâm Phàm ta sắp sáng tạo ra loại vũ khí giết người khủng bố đến thế nào.

Lâm Phàm mười phần tự tin, về phần tên Hoàng Phú Quý thích thu mua sắt vụn thì cứ để kệ cho hắn mua, giờ này chỉ có mà khóc.

Còn định hại ông, mà không nhìn mặt Lâm Phàm bố là người ngầu lòi thế nào.

Mấy ngày liền sau đó.

Hắn một mực bận rộn chế tạo lựu đạn, giải quyết hết tất cả vấn đề căn bản.

Mà trong khoảng thời gian này, lại có một chuyện lớn phát sinh.

Các đệ tử Luyện Khí Đường đi tìm sắt vụn để về luyện tập. Ngay khi tìm thấy có vài đệ tử bán thì lại phát hiện ra, đống sắt vụn trước kia không cần tiền mua bây giờ lại tăng giá rồi.

Hai đồng một cân?

Mà lại chẳng đảm bảo còn bao nhiêu mà mua?

Đệ tử Luyện Khí Đường biết chuyện này liền ù ù cạc cạc. Sắt vụn trước kia không mất tiền mua từ lúc nào lại đáng tiền rồi?

Ban đầu bọn họ còn nghĩ gặp phải người lòng dạ hẹp hòi mới vậy, nhưng liên tục hỏi rất nhiều người đều hỏi ra một kết quả giống nhau.

- Các sư đệ, sắt vụn bây giờ không miễn phí nữa đâu. Hiện tại giá trên thị trường đều là hai đồng một cân. Ngươi nếu cần, có thể bán cho ngươi. Nếu không cần, ta phải đưa đến cho Hoàng sư huynh.

Luyện Khí đường đệ tử:

- ? ? ?

E là Lâm Phàm cũng không nghĩ đến, chỉ bởi một hành động nhỏ của mình thế mà sắt vụn cả tông môn bị đảo lộn hết cả lên.


Chương 30 Đê tiện! Vô sỉ!

- Đệt, cuối cùng cũng giải quyết xong hết cả rồi.

Nhìn chỗ lựu đạn chất đống trên mặt bàn, hắn tạm thở phào một hơi nhẹ nhàng.

Trải qua mấy ngày cố gắng, cuối cùng cũng thành công chế tạo ra loại lựu đạn này.

Lựu đạn hình trứng 82-2, lực sát thương không nhỏ.

Đếm sơ qua trên bàn có tổng cộng ba mươi hai quả, dùng để đối mặt với đám cướp kia cũng đủ rồi.

Giờ hắn chỉ hận không thể khiến đám cướp đường kia được mở mang tầm mắt, cho bọn chúng biết uy lực của lựu đạn mãnh liệt biết nhường nào.

Mình khổ sở vất vả mấy ngày nay chỉ để chế tạo ra toàn bộ chỗ lựu đạn này, đến việc tu luyện cũng không ngó ngàng đến. Nhất định hắn phải thu lại thành quả xứng đáng mới cam lòng.

Hắn đẩy cửa, bước ra ngoài.

Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm, mặt đầy nghi hoặc:

- Lâm sư đệ, tại sao mấy ngày nay không nhìn thấy bóng dáng đệ đâu vậy?

Lâm Phàm cười:

- Lã sư huynh, ta chỉ là bận tu luyện mà thôi. Hiện tại đã hoàn thành tu luyện rồi, nên chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Lã Khải Minh thầm đoán Lâm sư đệ hẳn là đã tu luyện có kết quả, nên mới định ra ngoài tiếp tục làm nhiệm vụ, lập tức không dây dưa nữa:

- Lâm sư đệ, cố lên!



Cất ba mươi quả lựu đạn vào nhẫn lưu trữ, hắn thập phần tự tin.

Ngay lúc vừa đặt chân đến chân núi dưới tông môn, hắn liền thấy được một bóng dáng quen thuộc. Người kia không ngờ lại là Hoàng Phú Quý.

Đứng đối diện với Hoàng Phú Quý lúc này còn có hai người, nhìn qua hình như quan hệ rất thân thiết, có lẽ đều là người thân của Hoàng Phú Quý.

- Mẹ à, tiền này mẹ cứ cầm lấy, muội muội nếu muốn gả qua nhà người ta tất nhiên không thể để người khác xem thường. Thứ nên mua tất phải mua. - Hoàng Phú Quý lấy hết chỗ Viêm Hoa tệ chẳng còn bao nhiêu ra, nhét toàn bộ vào tay của bác gái trước mặt.

Nhưng chỗ đấy ít cũng phải đến mấy vạn.

Một bên là một cô gái trẻ, thân hình đầy đặn, khuôn mặt có vài điểm tương tự với Hoàng Phú Quý. Không thể không nói, giống với anh trai của mình cũng là cái tội.

- Huynh, huynh có bao nhiêu cũng đem cho chúng ta hết cả, vậy thì huynh dùng cái gì? -

Hoàng Thanh Hoa nhìn anh trai của mình, lo lắng hỏi.

Đối mặt với người nhà, Hoàng Phú Quý không còn kiêu ngạo giống như lúc ở tông môn, hắn đưa tay vỗ nhẹ đầu của muội muội:

- Được rồi, huynh là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, làm sao có thể bị đói chết được. Ở nhà thay huynh chăm sóc mẹ cho tốt, có biết không?

- Vâng, muội biết rồi. - Hoàng Thanh Hoa gật đầu.

Hoàng Phú Quý cũng có chút lưu luyến:

- Mẹ, hai người đi đường cẩn thận. Ngày muội muội kết hôn, con nhất định sẽ trở về tham dự.

- Phú Quý à, ở tông môn con nhất định phải chú ý an toàn. Bên ngoài lúc này loạn lạc không yên, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Mẹ và em ở nhà chờ con. - Thân làm cha mẹ tuy rất lo lắng nhưng cũng không thể nề hà, con cái trưởng thành tự có tính toán cho riêng bản thân mình.

- Con biết rồi ạ, nhất định sẽ chú ý. - Hoàng Phú Quý gật gật đầu, sau đó tiễn hai người bước lên xe ngựa. Sau khi dặn dò phu xe cẩn thận nhiều lần, hắn mới yên tâm để họ rời đi.

Lâm Phàm vẫn luôn trốn ở trong góc tối nghe lén. Hoàng Phú Quý này cũng thật là ngoan ngoãn, đối xử với người nhà thảo gớm.

Vừa rồi cho sạch chỗ tiền kia sợ là bây giờ hắn rỗng túi rồi.

Hoàng Phú Quý nhìn người nhà mình rời đi liền chuẩn bị trở về. Mấy bận nay hắn ngày nào cũng không được thoải mái, thân là sư huynh, mấy đệ tử kia ngày nào cũng đem sắt vụn đến, hắn lại éo biết từ con mẹ nó chối thế nào. Tất cả nguyên nhân đều từ tên chết tiệt kia mà ra. Nếu không có hắn, mình cũng không phải mua cái đống phế vật kia về, chả biết làm được cái trò trống gì nữa?

- Ế, đây không phải là Hoàng sư huynh sao? Sắc mặt không tệ, phát tài rồi sao - Lâm Phàm cười tươi roi rói, cất bước tiến tới - Không ngờ Hoàng sư huynh có cô em gái xinh đẹp như vậy, không tệ, không tệ.

Hoàng Phú Quý không ngờ đến lại bắt gặp Lâm Phàm, nhất thời trừng mắt một cái:

- Liên quan éo gì đến mi? - Sau đó hắn lại dừng bước – Lại có nhiệm vụ đi ra ngoài? Ta nói cho mi biết, ra ngoài đừng có để người ta chém chết đấy.

Lâm Phàm đáp bừa:

- Việc này không cần Hoàng sư huynh phải bận tâm. Người có thể chém chết ta vẫn còn chưa sinh ra đâu.

- Hơ hơ. - Hoàng Phú Quý cười lạnh hai tiếng, cũng không muốn phí nước bọt với Lâm Phàm, nguẩy đít bỏ đi.

Lâm Phàm cũng không chĩa mũi vào chuyện người khác nữa, lòng đầy háo hức xuất phát đi làm nhiệm vụ.

Mấy ngày sau.

Trên một triền núi nhỏ nào đó.

Một đám đạo tặc đang tụ tập một chỗ.

- Tam đương gia, đã nhiều ngày chúng ta chưa mở hàng, các huynh đệ đều nôn nóng cả rồi. – Một tên đạo tặc mở miệng.

- Gấp cái gì? Đại đương gia với nhị đương gia đều không vội, ngươi sốt ruột cái gì? Quan sát mọi chuyện kỹ càng một chút, có chuyện xảy ra phải nhanh chóng quay về bẩm báo. – Tam đương gia gào vào mặt tên đàn em, sau đó cằn nhằn.- Mẹ nó, Viêm Hoa tông có chịu phái đệ tử đến đây nữa không? Lão tử ngồi ở đây đéo biết bao nhiêu ngày rồi, cái tên khốn nhận nhiệm vụ kia vẫn chưa quay lại, còn bắt ta chờ con mẹ nó đến bao giờ?

Lâm Phàm nhìn cảnh đấy nhịn không được chửi thề. Cái đám khốn này chó thật đấy, lúc nào cũng đúng mười thằng, quyết tâm không để dư ra thêm một tên.

- Khụ khụ!- Đúng lúc này Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, khiêng Cửu Hoàn Đại Đao, ánh mắt nghiêm túc, mở miệng ra liền toàn là chân lý – Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa mà đám đạo tặc bọn bây cũng dám quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này. Hôm nay đệ tử ngoại môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông ta, Lâm Phàm, xử tội chết cho bọn mi. Lũ chúng bây có phục hay không?

Lũ đạo tặc đang phờ phạc rã rượi vừa nghe thấy tiếng người liền nhanh chóng quay đầu nhìn.

- Tam đương gia, thằng ngốc ngày hôm đó lại đến nữa rồi. - Một tên đạo tặc hô lên.

Lâm Phàm vừa nghe có người xúc phạm đến mình tức thời nổi giận:

- Thằng mẹ nào dám sỉ nhục bố?

- Là ta nói đó, có vấn đề gì? – Tên đạo tặc kia vênh váo đứng dậy, chỉ vào Lâm Phàm - Thằng nhóc, hôm nay mi chết chắc rồi.

Lâm Phàm nhìn đối phương bằng nửa con mắt, lấy ra một quả lựu đạn từ trong nhẫn lưu trữ, giật chốt, lại chờ thêm vài giây, rồi dùng một tư thế cực kỳ ưu nhã ném quả lựu đạn qua. Đợi lát nữa “bùm” một phát là bọn bây tha hồ thăng thiên.

Lựu đạn cứ lăn cứ lăn, lăn đến dưới chân tên đạo tặc kia.

- Í, cái này là gì?- Tên đạo tặc lấy làm kỳ lạ, chẳng hiểu mô tê gì.

Vài tên đạo tặc chung quanh cũng vây lại săm xoi.

- Hình như là một quả bóng.

- Cơ mà bề ngoài kỳ kỳ thế nào í, nhỏ thế này thì làm được gì?

- Bên trong hẳn là có thứ gì đó hay ho.

Lũ đạo tặc vắt hết cả óc ra suy nghĩ, ai cũng hiếu kỳ dò xét.

Và tên đạo tặc thích tranh công kia lập tức nhặt lựu đạn lên tay:

- Tam đương gia, có cái này hay lắm. Vừa rồi tên kia ném cái món này qua, ngài xem tạo hình của nó kỳ quặc biết bao.

Tên đạo tặc hứng thú ra mặt, mà Tam đương gia đứng ở tít xa, nên cũng chẳng thấy rõ vật thể này đến tột cùng là thứ gì.

Lâm Phàm thầm cầu nguyện trong lòng.

4!

5!

Tam đương gia gật đầu:

- Mang đến đây, để lão tử xem thằng nhóc này muốn chơi cái gì?

7!

Ngay lúc tên đạo tặc kia sắp đến gần Tam đương gia, lựu đạn lập tức nổ tung.

Bùm!

Tiếng nổ khổng lồ vang lên.

Mấy tên đạo tặc chung quanh bị nổ trong nháy mắt, bay thẳng cẳng ra ngoài.

Tam đương gia vốn dĩ còn đang rất hiếu kỳ, nhìn thấy tình huống này tức thời ngây ra. Hắn bị tiếng nổ này làm cho sợ đến ngồi bệt xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm, xem chừng hoàn toàn không dám tin.

- Cái quần què gì vậy? - Giọng Tam đương gia tràn ngập hoảng sợ.

“Điểm tích lũy +30.

Điểm tích lũy +20.

Điểm tích lũy +10.

Điểm tích lũy +30.

…”

Lâm Phàm đứng ở nơi đó, mỉm cười đầy bình tĩnh. Không tệ, không tệ, lần này lời những hai trăm điểm tích lũy.

Buôn bán không hề lỗ vốn luôn.

Tiếp đó hắn nhìn mấy tên đạo tặc đang sợ chết khiếp kia, lập tức vác Cửu Hoàn Đại Đao, chạy như điên xông đến phía chúng.

- Đám cặn bã, ông chúng mày tới rồi đây.

Tam đương gia nhìn thấy cảnh đó lập tức hét lên:

- Ra hết cho ta, giết chết tên khốn kia.

Mà lúc này ý chí chiến đấu của Lâm Phàm đã sôi trào:

- Hôm nay ta nhất định phải vì dân trừ hại.

Sau đó hắn tiếp tục lấy ra một quả lựu đạn từ trong nhẫn lưu trữ, dùng răng kéo ngòi nổ. Cầm trong tay một lát chờ đến thời điểm thích hợp rồi ném mạnh vào trong đám người.

Ầm!

Ầm!

Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt.

Tam đương gia thấy cảnh đó, mặt đỏ bừng, giận dữ hét:

- Có giỏi thì đừng sử dụng ám khí.

- Ngon thì tới đây, đánh nhau một trận ra trò đê, ông mày sẽ không sử dụng ám khí. Để xem hôm nay tao có chém mi thành mấy khúc không.

Tam đương gia lửa giận ngút trời, vác vũ khí lên xông về phía Lâm Phàm ra chiêu:

- Chết đi!

- Chết con mẹ mày thì có. - Đúng lúc này, Lâm Phàm lại kéo chốt một quả lựu đạn, ném về phía Tam đương gia.

Tam đương gia nhìn thấy vật thể hình tròn kia tức thời sợ đến mức hồn phi phách tán:

- Vô sỉ, đê tiện, đã bảo là không sử dụng ám khí.

- A, Tam đương gia, cứu mạng~

- Chân của ta.

Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vô cùng.

Mà Tam đương gia nhìn thấy cảnh đó, trong lòng cũng đang nhỏ máu.

Nhưng chính hắn cũng bất lực, bởi vì uy lực của ám khí này quá lớn. Chính hắn còn cảm thấy quá sức khủng bố.

Chết người thật đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK