• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31 Trở về ông mày phải tu luyện công pháp

Lâm Phàm quan sát hết thảy, trước tiên mỉm cười hài lòng, trở mặt nhìn Tam đương gia cười thật bỉ ổi, cầm quả lựu đạn trong tay từng bước từng bước tiến về phía đối phương.

Trong mắt hắn, chỗ này toàn là điểm tích lũy, sao có thể bỏ qua bọn chúng.

- Đừng có qua đây, ngươi rốt cuộc là ai? - Tam đương gia kinh hoảng hét lên, hắn đã bị tên trước mặt dọa chết khiếp. Mỗi phát lựu đạn tên đó ném ra là một nhóm thủ hạ của hắn bị nổ banh xác, chết ngắc ngoải.

Đồng thời trong lòng hắn kinh hãi: “Từ lúc nào mà Viêm Hoa tông có cái thứ này, thật không hợp lí.”

Lâm Phàm cười, vỗ vỗ lệnh bài treo bên hông:

- Nhìn rõ đi, đệ tử ngoại môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, biết chưa. Nhưng mi cũng không cần nghĩ nhều nữa, ông mày sẽ tiến mi về chầu trời ngay bây giờ.

- Không, không, ta… - Tam đương gia nghe xong câu này vô cùng kinh hãi, hắn cảm thấy trong ánh mắt của tên này tràn đầy tà ác.

Mà Lâm Phàm lấy lựu đạn ra rồi, vừa lúc chuẩn bị kéo chốt thì đột nhiên dừng lại, cất quả lựu đạn trong tay đi. Làm Tam đương gia cứ tưởng giữ được mạng nhỏ, còn chưa vui mừng được bao lâu liền nghe thấy lời nói khiến hắn còn sợ hãi hơn.

- Chỉ bằng chút tu vi của ngươi, còn không đáng để ta sử dụng thứ này. - Lâm Phàm lắc đầu, có chút không nỡ, cuối cùng lấy Cửu Hoàn đại đao chém thẳng về phía Tam đương gia.

Tam đương gia thấy vậy, hoảng sợ vô cùng, phẫn nộ hét lên:

- Ta liều mạng với ngươi.

Lâm Phàm nhìn đối phương một cách khinh thường, tỏ ý rất rõ rằng không phải ta coi thường mi, mà mi đích thực đang nằm mơ.

Hai tay hắn vung Cửu Hoàn Đại Đao lên, chém mạnh một nhát về phía Tam đương gia. Có điều Lâm Phàm thấy nếu có cơ hội thì phải học thêm vài môn công pháp mới được, nếu không mỗi lần đi chém người cứ dùng mãi một chiêu đơn điệu rất thiếu phong cách.

Sức mạnh kinh hoàng ập đến, Tam đương gia vừa không cẩn thận một cái liền bị chém thành hai nửa.

“Điểm tích lũy +70”

- Đã! - Lâm Phàm cười nói, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía trước.

Mấy tên cướp đã són ra quần từ lâu, Tam đương gia còn bị người ta chém chết, bọn chúng còn đánh cái rắm gì nữa. Nhất là đối phương còn có một thứ có thể phát nổ, điều này càng cực kỳ khủng bố.

- Chạy mau, tên kia giết Tam đương gia rồi.

- Hu hu, đừng giết ta, ta biết sai rồi.

Nhìn bọn cướp liều mạng chạy tứ phía hắn cũng thấy bó tay. Bọn bây chạy tán loạn như vậy tao chém kiểu gì?

Nhưng không sao, ông đây là người có lựu đạn trong tay, sao có thể để bọn bây chạy thoát được.

Hắn lấy một quả lựu đạn ra, thẳng tay kéo chốt, nghiêng người ném mạnh ra xa.

Vài tên cướp đang chạy trốn thấy trên trời có một vật màu đen rơi xuống lập tức hét lên:

-Đừng mà, cứu mạng.

Đoàng!

Bấy giờ Lâm Phàm thấy rất sảng khoái, ném đi từng quả lựu đạn trong tay, những tên cướp đang chạy tứ phía chẳng còn chỗ nào để thoát.

Tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, nhưng điểm tích lũy đang tăng mạnh khiến Lâm Phàm một lần nữa vô cùng khoái chí.

Sau khi xử lí toàn bộ đám cướp, hắn kiểm tra lại điểm tích lũy, đã có những 4200 điểm rồi.

Nhiều điểm tích lũy như vậy, lại có thể tiêu xài thoải mái rồi.

Có điều, lựu đạn chỉ còn lại có 6 quả.

Sau khi xong việc, thì phải đi thu thập chiến lợi phẩm.

Mấy tên cướp nhỏ thì khỏi phải lục xoát, chắc chắn rất nghèo, có mò cũng phải mò tên Tam đương gia. Thấy tên Tam đương gia này bị mình chém thành hai nửa, hắn không đành lòng nhìn thẳng, mình thô bạo quá đi mất.

Thu vét xong, quả thực lấy được một vạn Viêm Hoa tệ và một lọ đan dược, còn những thứ khác đều không đáng giá.

-Đờ, con mẹ nó nghèo hết cỡ! - Lâm Phàm đạp vài cước, tâm trạng não nề.

Đột nhiên!

Lâm Phàm cảm giác được một sức chiến đấu cực mạnh từ phía xa, cùng với tiếng thét phẫn nộ:

- Đồ khốn, ngươi dám giết người của ta!

Nhìn về phía giọng nói ấy, Lâm Phàm thấy một tên đại hán thân người to lớn, sắc mặt hung tàn, trong tay cầm một thanh Lang Nha Bổng vĩ đại. Trên Lang Nha Bổng có những gai nhọn sắc bén vô cùng, nhìn mà thấy gớm.

Lý Hùng Hạc là Nhị đương gia của nhóm cướp, nghe thấy âm thanh vọng từ phía bên này đã thấy không ổn, liền nhanh chóng đi tới.

Đến hiện trường, hắn không chỉ phát hiện mặt đất mấp mô, lại còn thấy rất nhiều mảnh thi thể. Hắn vừa nhìn liền nhận ra, đây đều là thủ hạ của mình.

Thủ hạ của mình chết thảm như vậy, thân là lão Nhị sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn. Tức khắc hắn giận dữ, lập tức tìm kiếm hung thủ. Khi nhìn đến Lâm Phàm, hắn liền biết nhất định là do tên này gây ra.

-Mi là ai? - Lâm Phàm nhìn đối phương, nháy mắt liền so sánh thấy chênh lệch giữa hình thể hai người, bản thân chỉ được tối đa 1m78, mà chiều cao của đối phương ít nhất là 2m2.

Mà tu vi của mình là Tôi Thể tầng 7, tu vi của đối phương thì... What the fuck, không hợp lý tí nào.

Tình hình trước mắt khiến hắn đờ ra.

Lý Hùng Hạc căm tức nhìn Lâm Phàm:

- Được lắm, giết người của ta mà còn dám hỏi ta là ai, đúng là muốn chết. - Sau đó hắn không nhiều lời nữa. Mặt đất bỗng nứt ra như mạng nhện, thân thể tuy to lớn, nhưng tốc độ lại không chậm, hắn hóa thành tàn ảnh đánh về phía Lâm Phàm – Đi chết đi.

Lâm Phàm không khỏi tập trung. Thực lực của đối phương hẳn là mạnh hơn mình, ít nhất cũng là Tôi Thể tầng 9.

Mẹ nhà nó, chênh nhau hai cấp thế này thì đánh cái rắm gì.

Nhưng mà ai sống ai chết thì còn chưa xác định đâu.

Lý Hùng Hạc chợt quát một tiếng, hai bắp tay căng lên, tràn ngập lực bạo phát, Lang Nha Bổng từ trên trời đánh xuống, cùng tiếng gió rít nện tới phía Lâm Phàm.

-Ôi đệt. - Lâm Phàm dồn sức tránh khỏi Lang Nha Bổng. Mà mặt đất chịu một kích này, nháy mắt bị đập thành một cái hố sâu, đá vụn hất bay lên trên mặt làm Lâm Phàm ngứa ngáy.

May mắn mình không có cảm giác đau, nếu không thì chỉ có đau chết thôi.

- Thằng nhóc, hôm nay không ai có thể cứu được mày. - Lý Hùng Hạc hai con ngươi sắc lạnh, sát khí sôi trào, nhưng trong lòng cũng kinh ngạc. Tu vi của tên nhóc này chỉ có Tôi Thể tầng 7, sao có thể giết sạch toàn bộ thủ hạ của mình. Hơn nữa tu vi của Tam đệ cũng là Tôi Thể tầng 7, hoàn toàn không hợp lý.

Có Đại đương gia là đệ tử Viêm Hoa tông, bọn chúng vẫn luôn nội ứng ngoại hợp. Nếu như đệ tử có tu vi bình thường tiếp nhận nhiệm vụ, bọn chúng hoàn toàn không cần sợ hãi. Nếu là đệ tử có tu vi cao hoặc là nhiều người nhận nhiệm vụ, mà bọn chúng không địch lại được, thì sẽ tránh đi.

Nhưng lần này lại gặp hạn rồi, thế lực khổ sở bồi dưỡng nên lại bị tên này giết sạch, sao có thể nhịn được.

-Mạnh thật. – Lâm Phàm không thể không thừa nhận tên cao to đen hôi này lợi hại thật, sau đó vội vàng lấy 'Phong Hành đan' lần trước rút thưởng trúng ra nuốt một ngụm.

Tốc độ tăng lên rõ ràng.

Nhưng hắn không phải định chạy trốn, mà nhất định phải nói chuyện nhân sinh với tên này.

Có nhất thiết đầu tiên gặp mặt đã phải thô bạo thế này không.

Sau vài hiệp.

Lâm Phàm cứ né hoài. Đánh nhau với tốc độ cao, đúng là không dễ dùng lựu đạn.

Lý Hùng Hạc bạo phát, chợt quát một tiếng:

- Lang Nha bạo.

Thế công nháy mắt tăng lên, so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều.

Uỳnh!

Lâm Phàm vừa không chú ý một cái liền chịu thẳng một kích, nháy mắt bị chùy đánh bay, hộc máu tươi, trong lòng hoảng hốt:

- Đệt mịa nó, không khoa học! Đéo gì vèo cái mạnh lên dữ vậy.

Mẹ kíp, nguyên nhân nhất định là do công pháp, trở về rồi ông mày nhất định phải tu luyện công pháp.
Chương 32 Cả thế giới im phăng fuck

- Không xong, không xong rồi, nhất định là gãy xương rồi, sắp chết bố nó rồi. - Lâm Phàm nằm đó, nôn từng ngụm máu tươi. Nhưng một chút cảm giác đau đớn cũng không có, hắn cũng không biết nên hét lên như thế nào mới có thể thể hiện rằng mình sắp không xong rồi.

Lý Hùng Hạc đắc ý, đối phương vừa bị một chùy của hắn phang cho đo đất không dậy nổi.

Lúc đầu do mãi vẫn không bắt được đối phương, Lý Hùng Hạc không khỏi thẹn quá hóa giận. Hắn có tu vi Tôi Thể tầng chín, đáng lẽ trong vòng năm chiêu có thể lấy mạng đối phương. Nhưng trước đó tên nhóc kia dùng đan được có công hiệu tăng tốc độ, khiến hắn rất phiền não. Vì vậy hắn dùng thủ đoạn át chủ bài, trực tiếp ra một kích lôi đình. Tuy hậu quả là cánh tay bây giờ vô cùng đau nhức, nhưng tất cả đều đáng giá.

Lý Hùng Hạc từ xa nhìn lại, nhún hai đầu gối xuống, cách mấy chục mét nhảy thẳng đến trước mặt Lâm Phàm, nhìn xuống:

- Thằng oắt, nhớ kỹ, hôm nay chính là ngày giỗ của mi.

Sau khi đánh gục Lâm Phàm, cơn tức trong lòng hắn dần dần nguội bớt, nhưng hắn vẫn rất tức giận. Thế lực mình khổ sở xây dựng nay đã tan rã, sau này muốn gây dựng lại e là lại phải tốn một ít thời gian.

Quan trọng nhất là không biết ăn nói thế nào với Đại đương gia.

Tài nguyên mà bọn chúng đoạt được đa số đều cống nạp cho Đại đương gia, bởi vì địa vị của đại đương gia trong tông môn càng cao thì bọn chúng càng có lợi.

Kẻ mạnh là cao nhất, thực lực là tất cả, mà muốn tăng thực lực, ngoại trừ khắc khổ tu luyện, thì cũng không khỏi liên can tới tiền tài.

Đan dược, công pháp,… có thứ gì không cần tới tiền chứ.

Lâm Phàm nằm đó nhìn đối phương, chậm rãi cất tiếng:

- Ông anh, có thể cho ta một cơ hội nói chuyện hòa giải được không?

Hắn đã nghĩ xong, chỉ cần đối phương đồng ý tiếp lời, hắn tuyệt đối có thể lấy mạng đối phương.

- Hừ, nói chuyện? Mi cũng xứng sao? - Lý Hùng Hạc lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, tiếp đó cầm Lang Nha Bổng nện một kích xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu - Khi mi động tay động chân giết thủ hạ của ta, thì tính mạng mi đã không còn thuộc về bản thân nữa rồi.

Lâm Phàm chớp mắt nhìn Lang Nha Bổng, cảm thấy loại vũ khí này thật bá con mẹ nó đạo. Nhìn lại Cửu Hoàn Đại Đao của mình đúng kiểu hết hạn sử dụng, phải đoạt được Lang Nha Bổng kia mới được.

Nhưng điều kiện tiên quyết là mình phải giải quyết được thằng mắc dịch này.

Lúc này, Lý Hùng Hạc hiển nhiên đã không định lắm lời nữa, vung cao Lang Nha Bổng, trong mắt lóe lên sắc thái điên cuồng, chuẩn bị đập nát đầu Lâm Phàm.

Mà Lâm Phàm thấy thế nào còn do dự, lập tức ôm đùi Lý Hùng Hạc khóc lóc:

- Đại ca, đừng mà, có thể cho ta một cơ hội, hoặc là nghe ta kể một câu chuyện thôi, chờ ta nói xong hẵng giết ta được không?

Nói xong lại nôn máu ồng ộc.

Lý Hùng Hạc thấy tên này cũng sắp tuyệt đường sống rồi, dù hắn không ra tay thì trọng thương như vậy cũng chỉ còn đường chết mà thôi.

- Hừ, nói đi, chuyện gì? - Lý Hùng Hạc nhìn Lâm Phàm cân nhắc, chuẩn bị dốc sức tra tấn đối phương.

Lâm Phàm vừa lau nước mắt vừa nói:

- Đại ca, ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, lại còn có cô vợ vừa mới cưới, nếu ta chết thì chẳng phải nàng sẽ ở vậy cả đời ư.

- Ngươi nói cái này với ta làm gì? - Lý Hùng Hạc lạnh lùng nói.

- Không phải, vợ ta tuổi trẻ xinh đẹp, năm nay tuổi trăng tròn, vóc người cuốn hút, khuôn mặt thiên sứ, thân hình cần lồi có lồi, cần lõm có lõm, eo nhỏ vừa bàn tay uyển chuyển điệu đà, bờ mông thì... - Lâm Phàm bắt đầu nói hươu nói vượn, lôi hết toàn bộ những thuật ngữ miêu tả trong truyện khiêu dâm đọc được ở kiếp trước đem ra thuật lại.

Ực ực!

Lý Hùng Hác nuốt nước miếng, cậu nhỏ trong quần cũng từ từ ngóc đầu nhô lên.

Chỉ tại cái tên Lâm Phàm đọc truyện khiêu dâm đến thuộc làu, miêu tả sống động quá đỗi.

- Thực sự như ngươi nói sao? - Lý Hùng Hạc lạnh lùng nói.

- Đúng, đúng, chỉ hơn không kém. - Lâm Phàm trả lời.

- Được, nếu ngươi đã nói ra, vậy chỉ cho ta biết, nàng ở nơi nào. Chờ lão tử đập chết ngươi xong sẽ thay ngươi thu nhận nàng. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi toàn thây. - Lý Hùng Hạc đã không còn cảnh giác với Lâm Phàm.

Hắn rất tự tin, trúng một chùy của hắn mà có thể sống đến bây giờ cũng đã là kỳ tích .

Nhưng lúc này, ánh mắt Lý Hùng Hạc bỗng chốc thay đổi, hắn thấy tên nhóc kia đang cầm cái gì đó hình như còn kéo chốt lôi ra được, hắn không khỏi nghi hoặc:

- Ngươi đang làm gì vậy?

Lâm Phàm ôm đùi Lý Hùng Hạc, vẻ mặt tuyệt vọng mà lại bình tĩnh:

- Không làm gì cả, ta chỉ kéo chốt lựu đạn thôi, chuẩn bị đưa tiễn chính mình ấy mà.

- Lựu đạn? Đó là thứ gì? - Lý Hùng Hạc tự cảm thấy bản thân kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng nghe qua lựu đạn.

Lâm Phàm ôm khư khư đùi Lý Hùng Hạc, bắt đầu chậm rãi phân tích:

- Lựu đạn có rất nhiều loại hình, lựu đạn của ta là lựu đạn Hoa Hạ 82-2 dạng trứng. Đặc điểm chủ yếu chính là kết cấu đơn giản, lại kinh tế, thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ. Bên trong có một lượng TNT, có thể sinh ra 330 mảnh nhỏ, nổ trong bán kính 6m. Đồng thời trải qua cải tiến của ta, bên trong cất chứa hơn 200 viên bi thép nhỏ, bởi vì là thủ công, nên bi thép có đường kính là 10mm...

Mấy lời lầm bầm này Lý Hùng Hạc nghe không hiểu.

Sau đó hắn dùng một chân định đá văng Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm sống chết bám chặt lấy đùi hắn, đá cũng không đá ra.

- Ngươi đang nói cái gì? - Lý Hùng hạc căm tức hỏi.

Mà lúc này, Lâm Phàm lặng lẽ ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối, sau đó lắc đầu nói:

- Không còn kịp rồi.

- Cái gì không kịp, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? - Lý Hùng Hạc nhìn sắc mặt Lâm Phàm, tức thời có cảm giác không ổn, nhưng lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Lúc này, Lâm Phàm thở dài:

- Thôi, nói thật với mi, kỳ thật chính là thứ này đưa toàn bộ thủ hạ của mi về chầu trời. Khỏi phải hoảng, hiện tại đã qua sáu giây, trốn không thoát nữa đâu. Để ta giúp mi suy đoán trước nhé, với khoảng cách nổ gần phía dưới thế này, cái chân này của mi coi như hết xài, của quý e rằng cũng không xong, nhưng…

Lý Hùng Hạc càng nghe càng cảm thấy không ổn, nhưng khi hắn vừa chuẩn bị động thủ thì...

Uỳnh!

Tất cả đều đã muộn.

Uy lực to lớn nổ ra, hai bóng người nháy mắt bay lên trời, còn giống như đã bị phân thây.

Lâm Phàm bị nổ đến chia năm xẻ bảy.

“Điểm khổ tu +10.”

- A!

Tu vi của Lý Hùng Hạc đã đạt tới Tôi Thể tầng chín, da thịt, gân cốt, nội tạng đều cứng rắn vô cùng. Nhưng khi nổ gần như vậy, dù cứng rắn đến đâu cũng không chống đỡ được.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hắn nhìn bản thân máu chảy đầm đìa, hai chân đã biến mất, toàn thân sụp đổ, nhất là thứ nơi đũng quần, cứ như đã mất tích không còn bóng dáng.

- Sao lại thế, sao lại thế.... - Lý Hùng Hạc trọng thương thê thảm, nôn máu tươi ồng ộc, sắc mặt trắng bệch, do tu vi thâm hậu mới có thể bảo trụ tính mạng.

- Tởm lợm, không ngờ đến chết cũng phải hại ta bằng được. Ta nhất định phải hung hăng tra tấn vợ mi đến chết. - Lý Hùng Hạc tức giận gào thét, phẫn nộ trong lòng triệt để bạo phát.

Nhưng tình huống hiện tại, hắn cũng sắp ngất đi .

10 giây sau.

Lâm Phàm mở mắt, sau đó đứng lên, vỗ vỗ trán, cảm giác không có vấn đề gì, tinh thần rất tốt, hơn nữa vết thương lúc trước cũng khỏi luôn.

Lúc này, hắn thấy được Lý Hùng Hạc ở phía xa, nhất thời vui vẻ:

- Ê cao to đen hôi, ta ở đây nè.

Lý Hùng Hạc nghe thấy giọng nói này liền đảo mắt qua, khi nhìn thấy mục tiêu, tức thời trợn mắt há hốc mồm:

- Sao có thể thế.

Lâm Phàm đi đến bên cạnh Lý Hùng Hạc, cười đần độn:

- Thế nào, uy lực lựu đạn của ta cũng không tệ lắm nhỉ.

- Sao mi lại không xây xước tí nào? - Lý Hùng Hạc gầm lên, hắn không thể tin được tất cả mọi chuyện.

Lâm Phàm nhìn thấy Lang Nha Bổng nằm bên cạnh, tiện tay cầm lên xoa xoa, cảm giác cũng không tệ lắm, dễ dùng hơn nhiều so với Cửu Hoàn Đại Đao trước kia, rồi lại nhìn Lý Hùng Hạc cười hê hê:

- Vấn đề này ứ nói cho mi biết đâu. Thôi nhé, tạm biệt, ta sẽ nhớ kỹ mi.

- A, đúng rồi, cô vợ ta kể ban nãy chỉ do ta tưởng tượng ra thôi. Bây giờ ta còn là FA.

Phụt!

Lý Hùng Hạc tức đến phọt máu, hắn không ngờ mình thế mà lại bị lừa, tại sao lại ngu ngốc đến vậy.

Lâm Phàm không lôi thôi nữa, giơ cao Lang Nha Bổng, nện một chưởng vào Lý Hùng Hạc.

- Chết đi cho ông.

- Không…

“Điểm tích lũy +90.”

Quá đã!

Cả thế giới trở nên tươi đẹp biết bao.
Chương 33 Trên đời này thật lắm người tốt

Tất cả đã xong, hiện trường ngoài thi thể ra thì chỉ còn những cái hố sâu hoắm.

Lục xoát thi thể!

Lâm Phàm sờ tới sờ lui trên người Lý Hùng Hạc, sờ soạng một lúc lâu, mới lấy ra được một ít đồ.

- Mẹ nóa, có mỗi cái quần què này?

Sờ soạng lâu như vậy cũng chỉ lấy ra được một quyển công pháp, hơn nữa nhìn cái tên công pháp quê mùa hết chỗ nói.

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ”

...

- Thôi vậy, có còn hơn không, giờ Lang Nha Bổng này chính là vũ khí thuộc về mình, đợi sau này gặp được cái xịn hơn sẽ đổi lại sau. - Lâm Phàm nhìn cây Lang Nha Bổng trong tay mình, gật gật đầu hài lòng.

Thoạt nhìn, nó thập phần khí thế, không hề tầm thường, lấy ra uýnh nhau với người ta hẳn là rất có khí khái.

Nhưng công pháp này mình phải tự mình tu luyện, thật là mua dây buộc bụng.

Đột nhiên!

Một tình huống khác lạ xảy ra.

“Bạn có muốn sử dụng 10 điểm tích lũy để kích hoạt “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” không?”

Lâm Phàm ngây người, hắn cảm thấy thật con mẹ nó méo tin được, cái này sao có thể dùng điểm tích lũy tu luyện được? Vậy sao cái “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” lại không thể?

Chỉ là, hắn không nghĩ nhiều nữa, đương nhiên phải sử dụng chứ. Vấn đề có thể dùng điểm tích lũy để giải quyết thì không gọi là vấn đề.

“Tiêu hao 10 điểm tích lũy.”

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ (Tầng 1).”

“Để gia tăng sức mạnh, cần 100 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 2.”

Lâm Phàm suy nghĩ cẩn thận một chút, rồi như ngộ ra vấn đề, “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” được coi là công pháp thăng cấp tu vi, chắc chắn là không thể dùng điểm tích lũy để thăng cấp được.

Nhưng cái “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” này lại là công pháp tấn công, dù nâng cấp bằng cách nào tu vi của bản thân cũng sẽ không tăng cao, nhưng thực lực sẽ mạnh hơn.

Nắm được bản chất rồi, hắn không do dự nữa, tiếp tục nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ”.

“Tiêu hao 100 điểm tích lũy.”

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ (Tầng 2).”

“Để gia tăng sức mạnh, cần 200 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 3.”

Hắn cảm thấy hai cánh tay mình thay đổi rõ ràng, sức lực càng thêm khỏe, đồng thời vừa nắm lấy Lang Nha Bổng liền có cảm giác quen thuộc như đã tu luyện từ rất lâu.

Cùng lúc đó khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, cứ như đã được mài giũa rất lâu, tràn trề sức mạnh.

Thật vi diệu!

Xoẹt xoẹt!

Tiếng gió vang lên.

Lâm Phàm múa Lang Nha Bổng trong tay hệt như đã dày công tôi luyện bao nhiêu năm rồi ấy.

- Ha ha, moẹ, cứ tưởng rằng bàn tay vàng của mình chỉ có mỗi tác dụng rút thưởng chứ, hoá ra còn có công dụng khác. Xem ra mình vẫn còn phải khám phá nó nhiều hơn mới được.

Rất nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của hắn, e rằng còn có nhiều công dụng mà hắn không biết đang chờ đợi hắn ở phía sau.

Để nâng cấp cái này tuy không tốn điểm tích lũy lắm, nhưng kỳ thực cũng đã tiêu hao không ít. Giết được tên Tôi Thể tầng chín hắn mới kiếm được có 90 điểm tích lũy, vậy mà bây giờ đã mất 200 điểm tích lũy để nâng cấp, cái này cũng thật là đắt quá đi.

Nhưng so với rút thưởng thì còn hợp tình hợp lý chán.

Ngay sau đó hắn tiếp tục nâng cấp.

Tầng 3.

Tầng 4.

Lúc này, Lâm Phàm phát hiện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” xảy ra biến hoá.

Lang Nha Bổng mạnh mẽ (Tầng 4).

“Để gia tăng sức mạnh, có thể nổ trong không khí, cần 800 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 5.”

Mới tăng tới tầng 4 đã tiêu hao 710 điểm tích lũy.

Tuy có thể xem là không nhiều nhưng Lâm Phàm thấy e là càng về sau sẽ phải dùng càng nhiều điểm tích lũy, kinh khủng phết chứ méo đùa đâu.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cảm thấy sức mạnh của mình so với trước kia dũng mãnh hơn rất nhiều.

Nổ trong không khí?

Đây là cái trò gì vậy?

Hắn không hề do dự, ngay lập tức thi triển hết chín chiêu của “Lang Nha Bổng mạnh mẽ”.

Lâm Phàm cảm thấy khí huyết toàn thân sôi lên sùng sục.

Hự!

Một kích nổ ra, hắn nhìn thấy rõ xung quanh thân Lang Nha Bổng có một loại sức mạnh bạo phát ra, tiếng nổ vang lên, bùn đất dưới chân bay tứ tung.

- Đuỵt, mạnh gớm.

Lâm Phàm hai mắt sáng quắc, có cảm giác hưng phấn không nói nên lời.

Về tông môn, nhất định phải về tông môn một chuyến.

Trở nên dũng mãnh thế này mà không về thể hiện một phen thì thật có lỗi với bản thân.

Còn ý tưởng ngao du thiên hạ, tạm thời để sau tính, chúng ta cũng chưa vội lắm..

Lâm Phàm nguẩy đít bỏ đi, để lại sau lưng những cái hố sâu thê thảm, nhìn mà sợ.

Tông môn!

Vừa về đến tông môn thì chạm mặt hai vị sư huynh.

- Âm sư huynh, Cao sư huynh hai người đi đâu vậy? - Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng trên vai, hớn hở tiến lên chào hỏi.

Âm Tiểu Thiên đang trò chuyện gì đó với Cao Đại Tráng, nhìn thấy Lâm Phàm vô cùng sửng sốt:

- Lâm sư đệ, Lang Nha Bổng ở đâu ra vậy?

Lâm Phàm cười hề hề:

- Còn ở đâu ra nữa, thành quả tu luyện của sư đệ đó. Đệ mới ra ngoài làm xong nhiệm vụ, gặp được cái thằng Nhị đương gia gì đó của bọn đạo tặc dùng cây vũ khí này, thấy thích quá bèn thẳng tay cướp về luôn.

Hai người lộ ra vẻ mặt thán phục:

- Sư đệ siêu thật.

Lâm Phàm đắc ý cười:

- Sư huynh, các huynh đang làm gì đấy?

- Cái tên Trương Long kia mời bọn ta cùng làm một nhiệm vụ. Ta và Đại Tráng đang suy xét có nên tham gia hay không. - Âm Tiểu Thiên cứ nhắc tới Trương Long kia là không vừa lòng lắm, nhưng cũng không phải kiểu ghét bỏ.

Hơn nữa lần này tổ đội hành sự, hắn có chút xao động. Ít nhất tên Trương Long kia có thể coi là một người đáng tin cậy, cũng có thể bảo đảm an toàn.

Nếu là người xa lạ bọn họ sẽ cần suy nghĩ, không thể để trong lúc hành động bị bán đứng.

Chuyện đó rất thường xảy ra, gặp được bảo vật, tình huống đồng môn hạ độc thủ thường xuyên phát sinh.

Lâm Phàm vừa nghe liền lập tức vui vẻ:

- Sư huynh, hai người nhất định phải tham gia, đệ còn tham gia mà hai huynh không tham gia sao?

Cao Đại Tráng đứng bên cạnh vò đầu:

- Bọn ta cũng vì nghe nói Lâm sư đệ và Lã sư huynh đều tham gia rồi nên mới muốn tham gia. Âm sư huynh của đệ cũng đã đồng ý rồi, chỉ có hơi hục hặc tí thôi.

Âm Tiểu Thiên liếc xéo Cao Đại Tráng:

- Đại Tráng, hơi bị nhiều chuyện rồi đấy. Từ sau có mặt ta thì đừng có mở mồm nữa, ngươi chỉ cần tập trung đánh nhau là được.

- Được. - Cao Đại Tráng cười.

Lâm Phàm nhìn hai người cứ cảm giác gei gei thế íu nào, nên cũng không nán lại nữa:

- Hai vị sư huynh, đệ phải đi bàn giao nhiệm vụ rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé.

Cáo biệt hai vị sư huynh xong, hắn đến thẳng nơi bàn giao để trả nhiệm vụ.

Tiền thưởng cũng không nhiều lắm, chỉ có một nghìn mà thôi, ngoài ra còn có một viên đan dược dạng tu luyện cấp trung phẩm Nhân Giai.

Có mỗi từng đó đối với Lâm Phàm thật chẳng bõ bèn gì, còn chẳng nhiều bằng kiếm chác từ đống thi thể. Được cái lần này thu hoạch cũng kha khá, chủ yếu là Lang Nha Bổng nhìn thích mắt đáo để.

Còn có một môn công pháp cũng không tồi, tạm thời có thể bổ sung khuyết điểm của bản thân về sự thiếu hụt thủ pháp công kích.

Đúng lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời khỏi nơi bàn giao nhiệm vụ thì một nam tử bỗng xuất hiện ngay trước mặt:

- Xin chào huynh đệ, tại hạ là Liễu Phong.

Lâm Phàm quan sát người trước mắt, thoáng có chút nghi hoặc:

- Liễu sư huynh, huynh có chuyện gì sao?

Sư huynh kia thoạt nhìn sáng sủa gọn gàng, tuy mắt hơi nhỏ nhưng ánh mắt láo liên.

Lâm Phàm cảm thấy, những kẻ giống vậy đều rất âm hiểm.

Liễu Phong cười nói:

- Vị sư đệ này, ta thấy Lang Nha Bổng này của đệ uy vũ bất phàm liền yêu thích hết sức, không biết là lấy được từ đâu.

Lâm Phàm nhất thời nở nụ cười:

- Liễu sư huynh, huynh thật có mắt nhìn. Lang Nha Bổng này thật ra không phải của đệ, có người tặng cho đệ thôi.

- Tặng ư? - Liễu Phong sửng sốt, có chút không dám tin, quan sát cẩn thận thì thấy đúng là Lang Nha Bổng mà hắn biết.

Lâm Phàm thấy đối phương không tin, quen mồm chém gió luôn:

- Có người tặng đệ thật mà. Người đó cũng kì quái, gặp được đệ bèn giống như là nhìn thấy gì gì đó, cứ quấn lấy đệ, đòi tặng vũ khí của mình cho đệ bằng được. Huynh nói xem, đệ dễ mềm lòng, chịu không nổi người khác nhõng nhẽo nài nỉ, cuối cùng đành phải đồng ý nhận lễ vật của hắn. Ầy, sư huynh à, không nói thì thôi, chứ trên đời này lắm người tốt thật đấy.

- Sư huynh, thôi không nói nữa, đệ phải về rồi, gặp lại sau.

Liễu Phong đứng ở đó, nhìn bóng Lâm Phàm xa dần, chau mày, cảm thấy phẫn nộ khó có thể nói nên lời. Hắn cảm giác mình như bị coi thành con khỉ mà đùa giỡn.

Đồng thời trong lòng hắn chùng xuống, đành nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chương 34 Xuất phát làm nhiệm vụ

Trong phòng.

Lâm Phàm đặt Lang Nha Bổng sang một bên, bắt đầu tiến hành tu luyện.

Nhìn đan dược trước mắt, hắn không hứng thú lắm. Nhưng dù nói thế nào thì cũng có thể dùng để tu luyện, hắn bèn bỏ hết vào miệng, bắt đầu chuyển hoá dược lực.

Những đan dược này đều là đan dược cấp Nhân Giai, chẳng có viên nào cấp Huyền Giai trở lên cả, điều này hơi đáng tiếc.

Nhưng hắn biết, đan dược cấp Huyền Giai trở lên e là rất đắt.

Một viên Kim Cang Đan đan dược tu luyện cấp Hạ phẩm Nhân Giai đã mất hơn ba nghìn, càng khỏi phải nói đến Huyền Giai.

Lúc lâu sau, hắn mở mắt ra, điểm khổ tu đã tăng lên, dù không nhiều nhưng cũng đột phá cự ly, vẫn còn thiếu chút đỉnh nữa.

Bấy giờ, Lâm Phàm bắt đầu suy nghĩ đến một chuyện, đó là với số điểm tích lũy hiện giờ rốt cục có nên rút thưởng không? Hay là đi nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã.

Suy đi tính lại, hắn cảm thấy trước hết vẫn nên nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ”.

Cái trò rút thưởng quần què kia thật chẳng có gì để nói, toàn dựa vào may rủi cả. Hơn nữa gần đây tay hắn hơi đen, nếu như để lãng phí hết vào trò này thì đúng là chẳng còn chỗ mà khóc.

- Tăng lên tầng 5. – Hắn lẩm nhẩm.

“Tiêu hao 800 điểm tích lũy.”

Tăng lên tầng 6.

Tiêu hao 1000 điểm tích lũy.

Tăng lên tầng 7.

Tiêu hao 1400.

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” (Tầng 7).

“Để gia tăng sức mạnh, có thể nổ trong không khí, thêm hiệu quả cấp tốc, cần 1800 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 8.”

Lâm Phàm chỉ cảm thấy sức mạnh của bản thân được gia tăng một cách khủng khiếp, so với lúc trước ít nhất đã tăng gấp đôi, mà cảm giác khống chế đối với Lang Nha Bổng càng thêm mạnh mẽ.

- Ghê gớm thật, hơn nữa còn tiện lợi. Nếu như có điểm tích lũy vô hạn để tăng công pháp đến tầng cao nhất, e rằng chỉ cần dựa vào thực lực Tôi Thể tầng bảy cũng có thể đánh bại Tôi Thể tầng chín.

Đây là cảm giác hiện tại của hắn, giờ có đối đầu với Địa Cương cảnh hắn cũng muốn liều ăn nhiều luôn.

Chả biết có phải là mình ảo tưởng sức mạnh quá không, hay là có loại thực lực này thật.

Hắn không khỏi có chút kích động, thật muốn thử đi liều với Tôi Thể tầng chín một phen.

Cái thằng Lý Hùng Hạc đấy chắc cũng mới chỉ tu luyện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến khoảng tầng 3, 4 thôi nhể.

Bởi vì hắn mới tăng lên đến tầng 7 đã có cảm giác sức mạnh của mình đã tăng vọt đến mức khó tin. Nếu như Lý Hùng Hạc kia cũng tăng lên đến tầng 7, tuy chưa chắc đã tăng ghê gớm như mình nhưng tuyệt đối không thể coi thường.

Đến giờ, vẫn còn dư 640 điểm tích lũy.

Giữ lại cũng lãng phí, chi bằng rút thưởng.

Lâm Phàm có chút cố chấp khác thường đối với việc rút thưởng, hắn không tin vận may của mình tệ thế, làm gì mà đen hoài đen mãi được.

- Tới luôn, rút thưởng hai lần cấp Bạch Ngân, freestyle đuê.

Hắn lẩm nhẩm cầu nguyện trong lòng, tuy không ấp ủ quá nhiều hi vọng, nhưng dù nói thế nào, kết quả cũng phải khiến người ta vui một chút.

Tiêu hao 600 điểm tích lũy.

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

Đuỵt!

Hắn thở dài, cảm thấy bó tay chấm cơm, đéo gì xui như chó. Lần thứ nhất đã tay trắng, lần thứ hai còn hi vọng cái rắm.

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút trúng đan dược tu luyện cấp Trung phẩm Huyền Giai, Thanh Nguyên đan.”

- Vẫn còn may, vẫn còn may. - Lâm Phàm vui như mở cờ trong bụng, quả nhiên khá lắm, không làm người ta thất vọng. 600 điểm tích lũy đổi lấy một viên đan dược Trung phẩm Huyền Giai, đúng là lời to.

Hắn nuốt luôn vào miệng, tiến hành tu luyện.

Điểm khổ tu được farm lên như gió.

Cứ theo đà này, dựa vào bàn tay may mắn của bản thân, muốn trở thành cường giả ắt cũng chẳng tốn quá nhiều thời gian.

Đương nhiên, điểm tích lũy cũng rất quan trọng, xem ra phải cố gắng kiếm chác thêm mới được.

Luyện hoá xong đan dược, hắn ngồi xếp bằng tu luyện “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết”.

Nhưng tốc độ tăng điểm khổ tu này không đủ để khiến hắn hài lòng.

Mỗi lần tăng có 2 điểm, mất mặt không cơ chứ.

Không được, phải sáng tạo công pháp tiếp.

Lấy cuốn vở nhỏ ghi chép lộ trình tu luyện ra, hắn chuẩn bị thử lại lần nữa, ít nhất cũng phải nâng cao được nền tảng.

Qua một đêm.

Lâm Phàm cũng không biết đã tự sát bao nhiêu lần, điểm khổ tu cũng cóp nhặt được không ít, nhưng mãi vẫn chưa tạo ra được công pháp.

Ai dà, đầu óc thông minh lanh lợi như mềnh còn mãi chưa sáng tạo ra công pháp, có thể thấy con đường này có bao nhiêu khó khăn vất vả.

Chuyện này mà để người khác biết, e là một đao cho hắn lên Tây thiên từ lâu.

Người ta tu luyện hai ba năm, có lẽ mới có thể đến Tôi Thể tầng 6 tầng 7. Hắn thì giỏi rồi, mới vài ngày đã đạt được cảnh giới tầng 7.

Hơn nữa “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” này chỉ là công pháp Trung phẩm Nhân Giai mà đã mang theo hiệu quả tăng mạnh. Nếu như để người khác biết, e là sẽ kinh sợ đến trợn mắt há mồm.

Bởi vì cái này không hề hợp lý, vốn dĩ chỉ có công pháp cấp Huyền Giai mới có thể có được hiệu quả ấy.

Hôm sau!

Lâm Phàm đang tu luyện thì tỉnh người, hắn cảm giác có người đến.

- Lâm sư đệ, đệ tỉnh chưa? - Bên ngoài truyền đến giọng nói của của Lã Khải Minh.

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi.- Một đêm thực nghiệm sáng tạo công pháp, chẳng thu được cái rắm gì. Được cái điểm khổ tu tăng lên cũng kha khá, coi như có chút an ủi bản thân.

Đẩy cửa ra.

Lâm Phàm hơi kinh ngạc:

- Í, các vị sư huynh, sao lại đến cả thế này? Có phải hôm nay xảy ra chuyện gì rồi không?

Lã Khải Minh, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng, Trương Long đều đến cả. Hơn nữa nhìn bộ dạng họ có vẻ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, đây là cái kiểu sắp đi xa.

Trương Long sửng sốt, đánh mắt nhìn Lã Khải Minh:

- Ngươi chưa nói cho Lâm sư đệ là hôm nay chúng ta sẽ xuất phát sao?

Lã Khải Minh có chút xấu hổ:

- Cái này, là ta sai sót, ta quên mất không nhắc.

Lâm Phàm nhìn mọi người:

- Làm sao vậy? Có phải là sắp ra ngoài làm nhiệm vụ?

- Lâm sư đệ, xin lỗi, sư huynh quên không nói với đệ thời gian xuất phát rồi.- Lã Khải Minh lúng túng nói, hắn quên nói với Lâm sư đệ là hôm nay. Giờ thì chẳng còn chút thời gian nào để chuẩn bị nữa.

- Không sao, đệ đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. - Lâm Phàm sao lại không nhìn ra được tình hình này. Hắn thì phải chuẩn bị cái gì, cứ thế vác theo Lang Nha Bổng lên đường là được rồi.

Lã Khải Minh cảm kích nhìn thoáng Lâm Phàm, vẫn là sư đệ tốt với mình.

Trương Long:

- Lâm sư đệ, nếu đệ cần chuẩn bị, bọn ta có thể đợi một chút.

Lâm Phàm phẩy tay cái roẹt:

- Không cần chuẩn bị gì nữa, bây giờ chúng ta xuất phát đi.

- Chờ một chút, Hoàng sư đệ vẫn chưa tới. - Trương Long nói.

Không lâu sau.

Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.

- Trương sư huynh, đệ tới rồi.- Hoàng Phú Quý vội vã chạy tới, trên mặt lại nở nụ cười.

Quan hệ giữa hắn và Trương Long khá tốt. Mà lần làm việc này hắn vô cùng coi trọng, bởi vì phần thưởng nhiều, gần đây hắn lại sống hơi khó khăn. Khó lắm mới tiết kiệm được một khoản thì bị đống sắt vụn làm cho tan hoang hết.

Muốn xử lý, nhưng tạm thời không tìm ra cách nào.

Những đệ tử của Luyện Khí đường đã chịu vụ sắt vụn đang free bỗng biến thành mất tiền mua. Nhưng hàng tồn của hắn khá nhiều, bán đi được một ít cũng chẳng đáng là bao.

Đã thế còn lỗ vốn.

Lâm Phàm nghe thấy tiếng nói liền có biểu cảm khá quái dị, đến khi gặp được người tới thì không nhịn được cười:

- Xin chào Hoàng sư huynh.

Hoàng Phú Quý trông thấy đối phương lập tức kinh ngạc:

- Sao lại là mi, mi sao có thể…

Đám Trương Long nhìn Lâm Phàm và Hoàng Phú Quý, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

- Lâm sư đệ, giữa đệ và Hoàng sư đệ có mâu thuẫn sao?- Trương Long nghi hoặc hỏi.

Lâm phàm cười, tiến đến ôm vai Hoàng Phú Quý:

- Không mâu thuẫn, chỉ là một chút hiểu lầm. Nhưng Hoàng sư huynh chắc chắn sẽ không để bụng đâu, có đúng không.

Hoàng Phú Quý gạt phắt tay Lâm Phàm ra, rõ ràng là không muốn ở chung với Lâm Phàm.

- Trương sư huynh, đệ và hắn có chút mâu thuẫn. Nhưng huynh yên tâm, đệ sẽ không mang cảm xúc riêng tư vào nhiệm vụ này đâu.- Hoàng Phú Quý nói.

Lâm Phàm vai run run, liếc Hoàng Phú Quý:

- Con người huynh sao lại nhỏ nhen vậy chứ, chả khoan dung tẹo nào.

Hoàng Phú Quý vừa nghe vậy, suýt chút bùng nổ tại chỗ.

Nhỏ nhen?

Khoan dung?

Đã bị ngươi hại đến phá sản, còn con mẹ nó bảo ta nhỏ nhen.

Chưa đánh ngươi tại chỗ là may lắm rồi.

Tuy nhiên nếu để Lâm Phàm mà biết nhất định sẽ giãy đành đạch lên: Ai bảo ngươi lồi lõm với ta trước, cho chết.
Chương 35 Xem ra ta phải giả chết mới được

Chuẩn bị sẵn sàng, xuất phát

Trong lúc đám Lâm Phàm đang rời khỏi tông môn, thì xuất hiện một người đàn ông nhìn theo hướng bọn họ khuất dần, biểu cảm hằm hè dữ tợn.

Dọc đường đi.

Lâm Phàm vác theo Lang Nha Bổng, nhìn trước nhìn sau chỉ thấy cây cối um tùm, chim muông ríu rít nhưng tuyệt nhiên không có lấy một bóng người. Sau đó hắn nhàm chán, nở nụ cười giảo hoạt chạy lại bên cạnh Hoàng Phú Quý:

- Hoàng sư huynh, đệ hỏi huynh một chuyện.

Hoàng Phú Quý liếc nhìn Lâm Phàm, hừ một cái rồi ngoảnh mặt quay đi không thèm bắt chuyện.

- Đừng bơ đệ thế chứ, dù gì chúng ta cũng là đồng môn, giờ lại còn là đồng đội. Đệ có chuyện muốn thương lượng với huynh, huynh đưa cái đống sắt vụn của huynh cho đệ đi. -

Bây giờ trên người hắn chỉ còn có năm quả lựu đạn, ra ngoài chảnh chó cũng chẳng có cảm giác yên tâm.

Nếu giờ có mấy trăm nghìn quả, có khi hắn cho nổ thủng trời luôn ý chứ.

- Hơ hơ. - Hoàng Phú Quý cười nhạo giễu cợt, thật không ngờ thằng oắt này câu đấy cũng nói ra được.

Bị thằng quỷ này hại đến đéo còn gì để nói, thế mà hắn còn vác mặt mũi đến đòi. Nếu như đưa cho hắn thật thì mình éo làm con mẹ nó người nữa.

- Ai ya, Hoàng sư huynh thật lạnh lùng nha, rất đáng danh nam thần. - Lâm Phàm tiếc rẻ nói, ghét ghê! Sau đó hắn quay sang phía Trương Long: - Trương sư huynh, nhiệm vụ lần này là gì vậy?

- À, ta sẽ nói qua nhiệm vụ lần này. Lần này chúng ta là đi đầm lầy Khô Linh ở phía Nam để tiêu diệt tà tu Thanh Manh. Ta đã điều tra rồi, tu vi của Thanh Manh hiện nay là Tôi Thể tầng tám, nếu mấy người chúng ta cùng hợp sức, phối hợp hài hòa nhất định sẽ tiêu diệt được nó, hẳn là không có vấn đề gì. - Trương Long nói.

-Tầng tám. - Lâm Phàm sửng sốt - Trương sư huynh, việc này chắc không thành vấn đề, chúng ta mấy người cơ mà?

Hoàng Phú Quý đứng bên kia khinh bỉ lên tiếng:

- Đương nhiên là không vấn đề gì, hay là ngươi sợ rồi?

Lâm Phàm vừa nghe xong thì đột nhiên cười ha ha:

- Nói đùa thôi, tại sao đệ phải sợ nó chứ? Đợi lúc nữa gặp được thằng lỡm kia, đệ sẽ cho huynh thấy thực lực của đệ.

Hoàng Phú Quý vẻ mặt đầy nghi ngờ, theo như hắn thấy, tên ba hoa này chỉ giỏi làm vướng chân người khác.

Nhóm người gấp rút lên đường, mặt trời từ từ ngả về tây.

Bây giờ trước mắt nhóm người Lâm Phàm là cánh rừng rậm rạp, tuy chỉ đứng ngoài thôi đã nghe thấy âm thanh rợn người của dã thú bên trong.

Lã Khải Minh lên tiếng cảnh báo:

- Chúng ta phải hết sức cẩn thận, yêu thú bên trong rất nhiều. Trời cũng đã tối rồi, chúng ta chỉ có thể chờ đến sáng mai băng qua khu rừng này, buổi tối hành động sẽ vô cùng nguy hiểm.

Lâm Phàm thì lại thấy nơi này thì nguy hiểm cái rắm gì. Nếu có phải nằm chết thì ông mày cũng nằm được đến cùng luôn. Có điều mấy vị sư huynh kia thì không thể, nếu đầu lìa khỏi cổ rồi thì chắc chắn sống không nổi rồi.

Nếu chỉ có một mình hắn đã khiêng Lang Nha Bổng xông vào từ lâu rồi, cho dù bên trong có như thế nào cũng coi trời bằng vung, gặp sóng chắn sóng, gặp gió chắn gió.

Dựng xong mấy cái lều trại đơn giản bình thường, Lâm Phàm thấy chỉ sợ sáng mai tỉnh dậy cơ thể mất đi vài bộ phận không chừng.

Được cái nhìn các sư huynh có vẻ rất tự tin, phải chăng đã tìm ra cách giải quyết gì rồi. Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều làm gì, lần này đi thực hiện nhiệm vụ nhất định phải biểu hiện cho ra trò mới được.

Về phần tà tu Tôi Thể tầng tám quần què gì đấy, ăn một chùy của ông mài là đảm bảo tử ẹo.

Trong lúc nhóm người Lã Khải Minh nhóm lửa, Lâm Phàm lại đang đăm chiêu suy nghĩ một vấn đề vô cùng quan trọng. Đó chính là trong rừng rậm kia có vô vàn yêu thú, nếu chém chết cái đám yêu thú đấy thì có được điểm tích lũy hay không?

Vấn đề này phải đi thực hiện mới có thể xác nhận chính xác được, nếu không hắn cứ bứt rứt không yên.

- Thôi, mọi người cứ ở đây xử lý, ta ra chỗ bìa rừng bắt vài con thú về làm thức ăn tối nay. - Lã Khải Minh lên tiếng.

Lâm Phàm nghe được câu này như mở cờ trong bụng, không chần chừ vội vàng lên tiếng:

- Lã sư huynh, việc nhỏ này cứ giao cho đệ.

Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm:

- Lâm sư đệ, để ta đi cùng đệ đi?

Lâm Phàm vội vàng phất tay, nếu có người đi cùng thì làm sao hắn có thể thực hiện được kế hoạch cơ chứ:

- Lã huynh không cần đâu, một mình đệ đi là được rồi. Huynh yên tâm, để đảm bảo đệ sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

- Thôi được, vậy Lâm sư đệ phải chú ý cẩn thận. - Lã Khải Minh biết thực lực của Lâm Phàm cũng không kém cỏi, nếu chỉ ở bên ngoài bìa rừng chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

- Tuân lệnh sư huynh. - Lâm Phàm vẫy tay, hung dũng vác theo Lang Nha Bổng trên vai tiến vào trong. Bóng huynh đệ vừa khuất, hắn liền cười ầm lên sung sướng.

- Ta tới rồi nè… - Hắn không chút do dự hùng dũng xông thẳng vào, trên đường đi không ngừng quan sát tình hình. Cây cối dày đặc hết vòng ngoài lại đến vòng trong, rậm rạp um tùm, ngẩng đầu lên không thấy mây trời. Sắc trời ngày một tối dần, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ mờ ảo.

Nơi này không biết đã có từ đời nào, cây cối khổng lồ phát khiếp, có khi chúng đến mấy trăm năm tuổi cũng nên.

- Yêu thú, chúng mày ở đâu. - Lâm Phàm vác cây chùy, nhìn trước ngó sau nhưng lại chẳng thấy một bóng yêu thú nào xuất hiện. Điều này làm hắn có chút nản chí, chả lẽ trời đã tối, bọn chúng đi ngủ mẹ nó hết rồi?

Đột nhiên…

Có sát khí!

Lâm Phàm dừng bước, cảm giác xung quanh có động tĩnh. Hắn tỉ mỉ lắng nghe, nhận ra âm thanh từ phía sau lưng vọng lại. Có điều đối phương dường như chưa muốn hành động, có vẻ nó cũng đang chờ đợi giống mình.

- Ta nhìn thấy mi rồi, mau ra đây. - Trong chớp mắt, Lâm Phàm quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy rào rào vài tiếng, hình như nó chạy mất tiêu rồi.

- Con mợ nó chứ. - Lâm Phàm trợn mắt há mồm, con quễ này cẩn con mẹ nó thận gớm.

Theo lẽ thường, ông đã giao cả tấm lưng cho mày, mày phải hung dữ lao vào cắn ông mày một miếng chứ, thế bây giờ là thế nào đây?

Hầy.

Xem ra còn hơi bị thẹn thùng xấu hổ.

Lâm Phàm xoay người lại, nếu mày đã xấu hổ vậy thì coi như ông chưa nhìn thấy mày.

Quả nhiên Lâm Phàm vừa quay về phía trước, sau lưng đã có âm thanh xào xạc vang lên.

Có đôi mắt xanh lè sáng quắc xuyên thấu từng cành cây bụi cỏ đang nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm.

Tí tách!

Đó là một yêu thú đầu sói dãi rớt ròng ròng, nó đã để ý con mồi này rất lâu rồi, từ lúc hắn tiến vào nó đã đánh hơi được thấy.

Tuy nhiên nó phát hiện tính cảnh giác của con mồi vẫn còn rất cao, nếu đã vậy thì nó cứ tạm thời trốn ở phía sau.

Thân là một yêu thú, nó sẽ không bao giờ trực diện đối đầu với kẻ địch, phải rình rập thời cơ, chớp cơ hội đánh lén mới chiếm được thế thượng phong.

Trong giờ khắc này nó cảm nhận được có vẻ con người này đã không còn chú ý đến nó. Tuy nhiên nó vẫn muốn chờ đợi thêm, xem con người này có thật sự là không còn chú ý đến nó nữa không.

Lâm Phàm đứng đó, có chút mất kiên nhẫn. Đờ mờ con yêu thú này hèn hạ quá thể, chả nhẽ phải đợi ông mày nằm chết luôn mới chịu đi ra?

Được rồi, được rồi, đã thế thành toàn cho mi.

Ngay sau đó, Lâm Phàm nằm dài xuống đất, thở dài một hơi:

- Ây da, mệt quá đi, phải ngủ một giấc mới được.

Hắn cũng không thèm quan tâm con yêu thú kia có nghe hiểu hay không, dù sao cũng không thể thiếu được khúc nhạc dạo.

Con yêu thú đang rình núp xa xa đột nhiên thấy con mồi trước mắt nằm xuống liền không khỏi ngây ngắn, không hiểu con người kia tự nhiên đo đất làm gì. Rồi nó ngẩng đầu lên trời, trời đã tối thui, nó chợt hiểu ra một điều, nhất định là trời tối rồi và con người kia muốn đi ngủ.

Có điều dám ngang nhiên đến địa bàn của yêu thú chúng nó ngủ ngon lành, thật không coi ai ra gì.

Phải nuốt hắn vào trong bụng mới được.

Ào ào!

Yêu thú không hề do dự, ầm ầm như vũ bão lao tới, cái miệng khổng lồ banh ra, nhắm chuẩn đầu thằng nhóc kia lao vào.

Lâm Phàm nằm dài trên mặt đất, cười hơ hơ trong bụng, thật con mẹ nó ngu xuẩn. Được cái ngu xuẩn cũng hay, không lãng phí nhiều thời gian của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK