“Oa! Tôi đã giấu kín như vậy rồi mà anh vẫn có thể phát hiện ra được, đúng là không hề thú vị một chút nào!”
Từ phía sau thùng xe ô tô, một đầu cánh tay đột nhiên vươn ra. Sau đó là một bộ thân hình hết sức lung linh, được bó kín trong một bộ quần áo màu đen sát người, triển lộ ra đường cong hết sức dụ hoặc. Chỉ có điều, lúc này mọi người đã không còn chút tâm tình nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Lúc này, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng khiếp sợ, không hiểu một người như vậy làm sao có thể yên lặng nấp ở trong xe, cho đến lúc này cũng không có phát hiện ra được?
Cho dù là Trần Viễn, kỳ thật anh cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi. Nói thật, ngay từ đầu Trần Viễn cũng không có phát hiện ra có người đang giấu ở phía sau thùng xe. Trong lúc nói chuyện, khi nhắc đến người phụ nữ thần bí đã gửi hai mẩu giấy trắng đến cho mình, lúc này anh mới lơ đãng phát hiện ra được một chút thanh âm nhịp tim nhảy loạn, ngay ở vị trí sau lưng của mình.
Lúc này, Trần Viễn mới cẩn thận tập trung toàn bộ tinh thần để dò xét. Mặc dù tiếng tim đập này chỉ nhảy lên một nhịp, sau đó liền im bặt, không còn phát ra bất cứ động tĩnh gì nữa. Nhưng bản thân đã từng là một lính trinh sát, anh đối với nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm. Hơn nữa, từ trước đến nay Trần Viễn đều cực kỳ tự tin, anh không cho rằng âm thanh vừa rồi bị mình nghe nhầm.
Chính vì thế, qua mấy lần dò xét anh rốt cuộc cũng phát hiện ra được có một cái bóng đen ẩn giấu ở phía sau thùng xe. Hơn nữa, cái bóng đen này còn vô cùng cẩn thận, hóp người dán sát vào phía trên thành xe, không hề gây ra một chút tiếng động nào. Với lại, toàn thân trên dưới của người này đều là loại quần áo đặc biệt, có thể hấp thu ánh sáng, tránh bị phản quang. Người bình thường cho dù đứng ở khoảng cách gần, cũng chưa chắc gì có thể nhìn ra được.
Thế nên, lúc nói chuyện Trần Viễn đã cố tình để cho âm thanh của mình thấp đi, đồng thời cũng không ngừng cố ý nói ra suy đoán của bản thân, để cho kẻ đang nghe lén ở phía sau lưng lộ ra sơ hở.
Quả nhiên, việc làm của Trần Viễn hết sức chuẩn xác. Sau vài lần nghe anh nhắc đến những thứ liên quan đến việc bắt cóc vào tối hôm nay, cái bóng đen này rốt cuộc cũng lộ ra sai sót. Sau đó, nghe anh gọi đến, người này cũng không có tiếp tục ẩn giấu mà quyết định hiện thân, xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Chỉ có điều, Trần Viễn thật sự không có ngờ đến, người này vậy mà lại là một phụ nữ. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô ta, dường như vẫn còn rất trẻ tuồi.
“Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn đi theo phía sau lưng của bọn tôi?!”
Lúc này, ánh mắt hai người Phi Hổ và Tiểu Trần đều hết sức đề phòng, nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ áo đen bất ngờ xuất hiện ở trên xe. Trong khi đó, Trần Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhìn lấy cô để hỏi thăm tin tức.
Đối với câu hỏi của Trần Viễn, người áo đen không hề có ý định giấu giếm, ngược lại trên khuôn mặt của cô vậy mà lộ ra một chút nụ cười.
“Xin tự giới thiệu một chút, tên tôi là Đinh Tử Hương, đến từ thủ đô!”
Nghe cô gái này lên tiếng giới thiệu, trong lòng Trần Viễn thoáng chút giật mình. Ánh mắt của anh vội vàng nhìn chăm chú về phía người phụ nữ mặc áo đen, nghiêm túc nói ra.
“Cô với Đinh Tử Nguyệt có quan hệ như thế nào?”
“Ồ?!”
Lần này, cô gái mặc áo đen vậy mà ồ lên một tiếng. Sau đó, rốt cuộc cô lại nhịn không được, che miệng phì cười.
“Quả nhiên là thế! Tôi nghe chị tôi nói, chiến thần của đội Long Vệ số ba là một kẻ trăng hoa. Trước đây đã không ít lần dụ dỗ chị gái của tôi. Hiện tại, xem ra lời này chị tôi nói cũng không có sai.”
Nghe được lời này của Đinh Tử Hương nói ra, nhất thời sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm lại.
“Cô chớ có ăn nói lung tung, tôi với chị cô không hề có bất kỳ quan hệ gì.”
Nghe Trần Viễn lên tiếng phủ định, Đinh Tử Hương lúc này cũng không có tiếp tục truy hỏi. Ngược lại, ánh mắt của Lưu Thục Hiền lúc này không khỏi chằm chằm, nhìn về phía anh.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn hơi có cảm giác rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ có điều, lúc này trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lại hiện ra một nụ cười hết sức ngọt ngào, ôn nhu để cho Trần Viễn không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng đưa tay sờ lên lỗ mũi, sau đó vội vàng quay đầu rời đi.
“Được rồi, không trêu đùa anh nữa. Hôm nay tôi đến đây tìm anh, là muốn mời anh đi đến nhà tôi một chuyến. Ông nội của tôi muốn gặp anh. Hơn nữa, ông ấy còn nhờ tôi nhắn lại. Nếu như anh muốn biết được bí mật ở trên người anh, thì hãy đến thủ đô gặp ông ấy. Khi đó, mọi thắc mắc mà anh đang nghi hoặc ở trong lòng sẽ tự động giải khai.”
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Đinh Tử Hương vậy mà hiện lên một chút cổ quái, để cho Trần Viễn nhịn không được, từ ánh mắt của cô nhìn lại. Lúc này, anh mới phát hiện ra Đinh Từ Hương vậy mà hướng về phía ngực trái của mình nhìn đến. Bên trong con ngươi thâm thúy của cô nhất thời hiện lên một chút nghi hoặc. Việc này để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng đem cổ áo kéo chặt lại.
“Làm sao? Để tôi nhìn xem một chút không được hay gì?”
Lời này của Đinh Tử Hương nói ra, nhất thời để cho toàn bộ mọi người đang ngồi trong xe không khỏi xoay đầu nhìn lại.
Biết mình có chút lỡ lời, Đinh Tử Hương cũng hơi cảm thấy xấu hổ, vội vàng liếc mắt, lườm lấy Trần Viễn.
“Lời tôi cũng truyền đạt lại rồi, anh có muốn đến thủ đô hay không thì tùy anh. Nhưng mà, nếu đến thủ đô thì cứ đi thẳng đến ngoại ô, cạnh bên hồ lớn. Chỗ đó là nơi ở lại của ông nội tôi. Ông ấy là người ưa thích yên tĩnh, hơn nữa bình thường vẫn hay nghiên cứu các loại thảo dược, nên dọn đến chỗ ngoại ô sinh sống, dễ bề chăm sóc cho cây trồng hơn.”
Nói xong lời này, thân hình của Đinh Tử Hương cấp tốc hướng về phía cửa sổ ô tô, phi thân lao xuống.
Bịch!
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thục Hiền không khỏi kinh hãi, đưa tay che miệng khẽ hô lên một tiếng. Mà mấy người Trần Viễn cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Mặc dù hiện tại tốc độ của xe ô tô đang chạy rất chậm, chỉ không vượt quá 30km/h. Nhưng từ trên xe lao xuống dưới đất, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ, người này còn là một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy?
Mà đám người Trần Viễn cũng không biết, sau khi từ trên ô tô nhảy xuống dưới đất. Không biết có phải vì không để ý mặt đường hay không, Đinh Tử Hương vậy mà lộn nhào xuống dưới bờ mương, té thẳng xuống đất ruộng, cái mông bị nện đến ê ẩm, trong miệng lại nhịn không được hô khẽ một tiếng.
“Ai ui!”
Sau đó, Đinh Tử Hương mới từ mặt đất lọm khọm bò dậy, trên tay vẫn còn mân mê cái mông, mà miệng thì không ngừng lẩm bẩm lấy.
“Lần nào cũng vậy, làm sao mình lại xui xẻo như vậy, còn ngã xuống vũng sình, để cho quần áo bị ướt hết rồi.”
Trong miệng lẩm bẩm, bước chân của Đinh Tử Hương cũng không có dừng lại, vội vàng hướng về phía một chỗ vắng vẻ trên đường, tự mình lấy ra điện thoại, dự định gọi cho người nhà để đến trợ giúp. Thế nhưng, lúc đem điện thoại lấy ra, Đinh Tử Hương mới đột nhiên phát hiện, điện thoại của mình vậy mà lại tìm không thấy.
“Trời ạ, làm sao lại đánh rơi điện thoại mất rồi? Mình phải làm sao mới đi trở về được đây?”
Trong lúc Đinh Tử Hương còn đang loay hoay, không biết phải xử lý tình huống hiện tại như thế nào. Lúc này, đột nhiên một âm thanh truyền đến, để cô không khỏi giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn lại.
“Này cô, có muốn đi lên quá giang một đoạn hay không?”
Người này cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn, đang từ trong xe ô tô ngó đầu ra ngoài. Hơn nữa, trên tay của anh còn quơ quơ lấy điện thoại của cô, để cho sắc mặt của Đinh Tử Hương lúc này tỏ ra cực kỳ khó coi.
“Hừ, không cần!”
Trực tiếp đem điện thoại ở trên tay của Trần Viễn đoạt lấy. Sau đó, Đinh Tử Hương cũng không hề lưu lại, một đường đi thẳng về phía ngõ rẻ ở trên đại lộ. Thấy vậy, Trần Viễn cũng chỉ hơi lắc lắc đầu. Sau đó, anh nhìn sang Tiểu Trần, thấp giọng nói xuống một câu.
“Tiểu Trần, giúp tôi kiểm tra thử xem, hiện tại vị trí của cô ta đang ở chỗ nào?”
Nghe Trần Viễn phân phó, Tiểu Trần liền đem ra bộ đồ nghề máy tính. Sau đó, chỉ thấy cậu ta liên tục thao tác một phen, phía trên màn hình liền hiện ra một tấm bản đồ vệ tinh, phía trên còn có một cái chấm đỏ đang xuất hiện ở trên đó.
“Lão đại, cô ta cũng không có cách nơi này bao xa. Xem chừng, cô ta thật sự đang chờ người khác chạy đến.”
Nghe thế, Trần Viễn liền gật đầu, ra hiệu cho Phi Hổ.
“Phi Hổ, đến đón bạn tôi, sau đó chúng ta về nhà!”
“Vâng, lão đại!”
Lúc này, Đinh Tử Hương cũng không hề hay biết, chiếc điện thoại di động ở trên tay của cô đã bị Trần Viễn bí mật gắn lên thiết bị theo dõi. Mà sau khi chờ đợi một hồi lâu, phía trên đại lô cũng nhanh chóng chạy lao tới một chiếc xe ô tô thể thao màu đỏ. Trong đêm tối, chiếc xe lao đi cực kỳ nhanh.
Nhưng sau khi cách vị trí của Đinh Tử Hương khoảng chừng hơn vài trăm mét, chiếc xe này liền thắng lại, tạo thành một trận ma sát, để cho khói đen bay lên dày đặc. Sau đó, một người phụ nữ từ bên trong cửa xe ô tô ngó đầu ra, trên miệng treo lấy nụ cười.
“Người đẹp, có muốn đi nhờ xe hay không?”
Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, hai mắt của Đinh Tử Hương liền nhịn không được, bừng sáng.
“Irina, cô đến rồi đấy à?!”
Chương 102 - Truy tìm mục tiêu
Đưa Thu Trang trở về nhà, Trần Viễn để Lưu Thục Hiền ở lại trong nhà của mình, còn anh thì cùng với Phi Hổ đến nhà của Tiểu Trần.
Hai người cùng theo chân Tiểu Trần xuống một chỗ tầng hầm được đặt ở dưới phòng ngủ của cậu ta.
“Này, cậu vẫn không quên được chuyện này nhỉ? Mỗi lần dừng chân lại ở chỗ nào cậu đều tự đào cho mình một cái đường hầm. Theo tôi thấy, sau này không nên gọi cậu là Tiểu Trần nữa, nên gọi cậu là Chuột Chũi thì đúng hơn.”
Đi theo phía sau lưng của Tiểu Trần, lúc này Phi Hổ mở miệng ra trêu chọc. Nhưng mà, Tiểu Trần lại chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía cậu ta một cái. Sau đó, Tiểu Trần vô cùng thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.
“Đây là thói quen của tôi, bỏ không được. Cũng giống như anh vậy thôi, chẳng phải trong nhà của anh còn có một kho vũ khí, bên trong còn có một phòng dùng để tập thể lực đó thôi?!”
“Hừ, hai cái này rõ ràng đều rất khác nhau có được không? Tôi là sợ bị hoang phế, nên muốn rèn luyện bản thân. Còn cậu, ở trong nhà lại đào hầm lên để làm gì?”
Nghe Tiểu Trần lên tiếng phản bác, Phi Hổ lập tức liền bĩu môi, phản ứng lại. Thế nhưng, lúc này Tiểu Trần đã dẫn đầu đi xuống phía dưới tầng hâm, nên cậu ta cũng không có đáp lại.
Mà Phi Hổ nhìn thấy Tiểu Trần không có lên tiếng nói chuyện, cũng tỏ ra nhàm chán, không tiếp tục trêu đùa cậu ta nữa.
Chỉ có Trần Viễn từ đầu đến cuối đều không có đối với hai người bọn họ làm ra bất kỳ phản ứng gì. Anh vừa đi ở phía sau hai người, vừa cầm lấy điện thoại, không biết là đang theo dõi thứ gì đó.
Lúc này, sau khi đem ánh đèn ở trong tầng hầm bật sáng, Tiểu Trẩn mới quay sang nhìn lấy Trần Viễn, thấp giọng nói ra.
“Lão đại, anh bỏ mặc chị dâu ở lại trong nhà một mình. Anh sẽ không sợ lại có kẻ đến bắt cóc chị ấy một lần nữa sao?”
Mặc dù trong lúc nói chuyện, trên khuôn mặt của Tiểu Trần hiện ra mấy phần trêu đùa. Nhưng thực chất trong lòng của cậu ta cũng rất nghi hoặc, không biết vì sao Trần Viễn lại chẳng đề phòng chút nào, còn để cho Lưu Thục Hiền lưu lại trong nhà một mình.
Lúc này, Phi Hổ đứng ở một bên, liền nhịn không được mở miệng xen vào. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu, trừng mắt nhìn lấy cậu ta.
Mặc dù trong lúc nói chuyện, trên khuôn mặt của Tiểu Trần hiện ra mấy phần trêu đùa. Nhưng thực chất trong lòng của cậu ta cũng rất nghi hoặc, không biết vì sao Trần Viễn lại chẳng đề phòng chút nào, còn để cho Lưu Thục Hiền lưu lại trong nhà một mình.
Nghe thế, Trần Viễn lúc này mới đưa mắt nhìn lên. Sau đó, anh liền nhún nhún vai đáp lại.
“Cũng không có việc gì, ở trên người của cô ấy đã được tôi gài sẵn thiết bị định vị. Cho dù có người đến bắt cóc cô ấy, tôi cũng có thể trở về kịp thời.”
“Lão đại, anh thật là rất quan tâm đến chị dâu nha?!”
Lúc này, Phi Hổ đứng ở một bên, liền nhịn không được mở miệng xen vào. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu, trừng mắt nhìn lấy cậu ta.
“Đừng có nói bậy, tôi với cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi. Phải rồi, các cậu còn đứng ở đây là gì, mau giúp tôi kiểm tra xem, tình hình của bọn họ thế nào rồi?!”
Thấy ánh mắt của Tiểu Trần lại lần nữa nhìn đến, không biết vì sao trong lòng lại hơi có chút chột dạ. Chính vì vậy, Trần Viễn không khỏi vội vàng lên tiếng, chuyển đi đề tài.
Nghe thế, Tiểu Trần cũng không có cách nào để có thể tiếp tục truy hỏi. Cậu ta chỉ có thể bất đắc dĩ, nhanh chóng đi tới một đài máy tính đã được lắp sẵn thiết bị định vị toàn cầu. Đồng thời, cậu ta cực kỳ thuần thục, đem đài máy tính này khởi động lên.
Ngay sau đó, một chiếc màn hình được làm bằng tinh thể lỏng, rộng đến hơn một trăm inch, nhanh chóng hiện ra ở trước mặt của mọi người.
“Wow, không nghĩ đến căn hầm này của cậu lợi hại vậy nha, lại còn lắp đặt cả máy định vị siêu cấp như vậy. Tiểu Trần, cái này không phải là cậu đã đem trụ sở của chúng ta đánh cắp rồi đem về đấy chứ?”
Nghe lời này của Phi Hổ nói ra, ánh mắt của Tiểu Trần không khỏi trừng lớn. Mà Trần Viễn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía cậu ta.
“Khục khục, hai anh nhìn tôi như vậy làm gì? Đây chỉ là thiết bị do tôi tự mình lắp đắt, cũng chỉ mô phỏng giống với đài chỉ huy nằm ở trong đơn vị mà thôi, còn không có nhiều chức năng giống như ở trong trụ sợ.”
Mặc dù trên miệng thì nói như vậy, nhưng rõ ràng ai cũng có thể nhìn ra được, trên vẻ mặt của Tiểu Trần lộ ra tràn đầy đắc ý. Đối với một chút việc nhỏ này, chẳng qua chỉ là một khúc dạo đầu nhẹ nhàng mà thôi. Cả Trần Viễn lẫn Phi Hổ đều biết rõ năng lực của Tiểu Trần, nên rất nhanh bọn họ liền không quan tâm đến vấn đề này nữa, bắt đầu chú ý phía trên màn hình tinh thể lỏng đặt ở vị trí trung tâm của tầng hầm.
“Lão đại, anh mau nhìn xem, vị trí chấm đỏ vừa mới dừng lại ở trên màn hình, cách huyện Cảm Hải hơn một trăm kilomet về hướng bắc. Nếu tiếp tục di chuyển theo lộ trình, thì mục tiêu của bọn họ có thể là trở về Tân Cảng.”
Vừa nói, tay của Tiểu Trần vừa chỉ về phía trên màn hình. Đồng thời, cậu ta cũng liên tục thao tác trên đài máy tính, để đem hình ảnh càng lúc càng phóng to ra. Đến cuối cùng, khi hình ảnh dừng lại trên đường cái, hai người Trần Viễn liền rất dễ dàng thấy được một chiếc ô tô thể thao, đang lao vun vút ở trên đại lộ.
“Giúp tôi kiểm tra biển số của chiếc xe này, tôi muốn nhìn rõ bên trong là người nào.”
Nghe Trần Viễn đề nghị, Tiểu Trần lại là một trận thao tác. Sau đó, trong màn hình nhanh chóng phóng to hình ảnh người ngồi ở trong chiếc xe ô tô. Chỉ có điều, bởi vì khoảng cách của vệ tinh quá xa, ngay cả Tiểu Trần cũng không cách nào xác định rõ được khuôn mặt của người bên trong. Hơn nữa, tốc độ của chiếc xe ô tô lúc này chạy đi rất nhanh. Nếu như không phải Tiểu Trần là một người chuyên nghiệp, thật sự rất khó để bắt được hình ảnh đang chuyển động ở trên đường lớn.
“Lão đại, thành thật xin lỗi anh. Chiếc xe này thật sự di chuyển quá nhanh. Hơn nữa, chất lượng vệ tinh mà tôi đang truy cập cũng không quá cao. Hiện tại, ngoại trừ có thể xác định người đang chở Đinh Tử Hương có thể là một người phụ nữ. Với lại, hướng di chuyển của xe ô tô là thành phố Tân Cảng. Nếu như muốn tra rõ người ngồi trong xe là ai, chúng ta cũng chỉ có thể đi đến Tân Cảng một chuyến. Hy vọng là chủ nhân của chiếc xe ô tô này sẽ không di chuyển quá xa.”
Nhìn vẻ mặt hơi có phần bất lực của Tiểu Trần, Trần Viễn cũng không có lên tiếng nói gì. Qua một lúc, anh hơi nhíu nhíu mày, chỉ lên phía trên màn hình, nói ra.
“Tiểu Trần, cậu giúp tôi chụp lại màn hình, sau đó phóng to hình ảnh người ngồi ở trong ô tô cho tôi.”
“Vâng, thưa sếp!”
Tiểu Trần đáp lại cực kỳ sảng khoái. Ngay sau đó, qua một loạt thao tác bằng tay, ảnh chụp ở trong màn hình dần dần phóng to lên.
“Ngừng lại!”
Quan sát một hồi, đột nhiên Trần Viễn hô lên một tiếng, để cho động tác của Tiểu Trần không khỏi ngừng lại.
“Lão đại, thế nào?”
Lúc này, ngay cả Phi Hổ cũng tỏ ra vô cùng nghi hoặc, nhìn về phía Trần Viễn. Đối với câu hỏi của Phi Hổ, lúc này Trầ Viễn không có đáp lại. Ngược lại, anh lại gấp gáp nói ra.
“Lại phóng to lên một chút!”
“Vâng!”
Lúc này, Tiểu Trần cũng có thể nhìn ra được, nhất định là Trần Viễn đã nhìn ra được chuyện gì đó. Thế nên, thao tác của cậu ta cũng trở nên nhanh hơn. Qua một lúc, Trần Viễn mới ngưng trọng, hô lên.
“Quả nhiên là cô ta!”
Lời này của anh vừa mới nói ra, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ngoảnh đầu quay lại, đưa mắt nhìn về phía anh.
“Thế nào, lão đại? Anh biết người này thật sao?”
Cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều đồng loạt hỏi thăm, nhất thời để cho vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi giãn ra. Sau đó, anh hơi hơi lắc đầu, giọng nói cũng không quá xác định, nói ra.
“Tôi cũng không dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng người này rất có thể là người mà tôi đã từng gặp qua một lần. Chỉ có điều, tôi không rõ vì sao cả hai người bọn họ lại có quan hệ với nhau. Theo tôi biết được, cả hai tuyệt đối là không có bất kỳ quan hệ gì mới đúng?!”
Nghe Trần Viễn nói như vậy, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều đưa mắt nhìn nhau, không biết là trong lòng của bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì.
“Được rồi, chuyện này tạm thời cứ dừng lại ở đây đi. Ngay mai, tôi sẽ quay lại Tân Cảng. Nếu như hai cậu đang rảnh, vậy đến đó giúp tôi một hồi đi!”
“Thật sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi lộ ra vẻ đầy hưng phấn. Kỳ thật, bọn họ đối với Trần Viễn không chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới giống như trước đây. Bọn họ còn đối với anh cực kỳ tôn sùng, việc được ra ngoài làm nhiệm vụ với Trần Viễn, đối với bọn họ đều là một loại vinh dự, không thể nào che lấp được.
“Được rồi, tôi đi về nghỉ ngơi trước đây. Hai cậu không có việc gì thì sáng sớm ngày mai liên hệ với tôi. Tôi đi trước.”
Nói xong, Trần Viễn liền nhanh chóng rời khỏi tầng hầm. Mà Tiểu Trần với Phi Hổ lúc này cũng rốt cuộc kịp phản ứng lại, vội vàng nhao nhao đứng dậy, bắt đầu đi theo Trần Viễn ra ngoài.
Chương 103 - Làm bữa sáng
Qua một lúc lâu sau, bàn tay của Trần Viễn mới vươn ra, đưa lên vỗ nhẹ vào trên lưng của cô, thấp giọng an ủi.
“Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!”
“Ừm!”
Cũng không biết là Lưu Thục Hiền có nghe được lời nói của Trần Viễn hay không, nhưng âm thanh đáp lại của cô rất nhỏ, chẳng khác nào như tiếng mũi kêu. Nếu như không phải thính lực của Trần Viễn cực tốt, anh còn không biết là cô đang trả lời mình.
“Tôi… tôi có thể ngủ cùng với anh được không?”
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, âm thanh của Lưu Thục Hiền lần nữa vang lên. Nhưng sau khi nói xong lời này, cô giống như sợ Trần Viễn hiểu lầm gì đó, liên tục lên tiếng giải thích.
“Ý… ý tôi là, tôi muốn ngủ chung một phòng với anh. A, không phải, là… là anh ngủ chung phòng với tối…”
Càng nói, âm thanh của Lưu Thục Hiền càng thêm hỗn loạn. Cũng không biết là bởi vì cô thật sự đang sợ, hay vì lời nói của cô hơi có phần không thích hợp? Nói chung, tâm trạng của Lưu Thục Hiền lúc này thật sự rất loạn, trái tim không ngừng đập lên thình thịch.
Mà Trần Viễn không có lên tiếng nói ra lời nào. Anh đột nhiên, khẽ đem cơ thể của Lưu Thục Hiền đẩy ra phía ngoài, ánh mắt nhìn một cách chăm chú về phía khuôn mặt của cô.
“Xin… xin lỗi! Là tôi không đúng, tôi… tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Dường như rất sợ đối mắt với ánh mắt của Trần Viễn, khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lúc này đã có phần trắng bệch, vội vàng ngẹo đầu sang nhìn một bên. Thế nhưng, lúc này Trần Viễn lại đột nhiên cười lên một tiếng. Sau đó, anh đưa tay hơi búng nhẹ lên trên trán của cô một cái.
“Ngốc vậy, cô muốn ngủ lại phòng tôi thì ngủ. Dù sao, phòng ngủ của tôi cũng rất rộng.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không để cho Lưu Thục Hiền làm ra bất kỳ phản ứng nào. Anh vậy mà trực tiếp đem cô bế lên, sau đó đi thẳng về phía phòng ngủ của mình.
“A!!!”
Âm thanh của Lưu Thục Hiền rất nhỏ, nhưng vẻ mặt của cô lúc này rõ ràng biểu hiện vô cùng chấn kính. Chỉ có điều, mọi chuyện cũng không giống như cô nghĩ. Trần Viễn sau khi đem Lưu Thục Hiền bế vào bên trong phòng ngủ của mình, anh nhẹ nhàng đem cô đặt xuống giường. Sau đó, anh mới kéo chăn đắp lên trên người của cô, nhẹ giọng nói ra.
“Cô cứ ngủ đi, tôi sẽ trải chiếu nằm ở dưới đất. Cô yên tâm, tối nay tôi sẽ ở lại trong phòng với cô, cô cũng không cần phải sợ nữa!”
Nghe thế, không biết vì sao trong lòng của Lưu Thục Hiền lại hơi có một chút thất vọng. Chỉ có điều, rất nhanh cô liền điều chỉnh lại tâm tình, vội vàng gật đầu đáp lại.
“Cảm ơn anh!”
Nhìn thấy bộ dáng của Lưu Thục Hiền lúc này, Trần Viễn chỉ cười nhẹ một tiếng. Sau đó, anh nhanh chóng đi ra bên ngoài, lấy thêm mền chiếu, rồi lần nữa quay lại phòng ngủ của mình.
Lúc này, không biết là Lưu Thục Hiền đã ngủ thật hay đang giả vờ, nhưng nhìn âm thanh đều đều từ trên lồng ngực của cô phát ra, Trần Viễn chỉ hơi liếc mắt một cái. Sau đó, anh liền đem chiếu trải xuống dưới đất, đồng thời nằm ngay bên dưới giường ngủ, đưa tay gác lên trên trán, từ từ điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Nếu như là lúc bình thường, Trần Viễn còn sẽ ngồi đả tọa một hồi để mà tu luyện. Nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa, Lưu Thục Hiền còn đang nằm ở trong phòng. Thế nên, Trần Viễn tạm thời bỏ qua thói quen này, chậm rãi chớp mắt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Viễn cảm thấy đêm nay không khí có chút thanh mát. Với lại, lúc đang mơ màng ngủ, anh còn cảm nhận được một chút hơi âm truyền đến cơ thể của mình. Nhưng khi tỉnh dậy, Trần Viễn lại không phát hiện ra điều bất thường gì. Ngay cả Lưu Thục Hiền, lúc này cũng đã không thấy trong phòng.
Đưa tay dụi mắt một chút, có lẽ vì tối hôm qua trải qua nhiều chuyện để cho tinh thần của anh hơi có phần mệt mỏi. Vì vậy, tối hôm qua Trần Viễn đã ngủ rất say, khi anh thức dậy thì mặt trời đã dựng bên ngoài cửa sổ.
Hơi hơi nhìn xuống đồng hồ ở trên điện thoại, lúc này thời gian có hơn bảy giờ sáng. So với thông lệ, rõ ràng là anh đã dậy trể hơn mấy tiếng đồng hồ. Chỉ có điều, lúc này tinh thần của anh cảm thấy vô cùng sảng khoái. Thế nên, sau khi lắc đầu một cái Trần Viễn liền thu gọn lại đồ đạc trong phòng, sau đó liền đi ra phía ngoài.
Lúc này, một cỗ mùi hương thức ăn từ trong phòng bếp bay lên, để cho bao tử của Trần Viễn hơi có phần sôi trào. Ngay sau đó, anh thấy được Lưu Thục Hiền đang loay hoay ở dưới nhà bếp. Vừa nhìn thấy anh xuất hiện, nụ cười trên mặt của cô liền trở nên rạng rỡ hẳn lên.
“Anh Viễn, anh đã thức dậy rồi đấy à? Anh mau đi đánh rẳng rửa mặt đi, đồ ăn sáng tôi đã làm xong rồi.”
Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy Lưu Thục Hiền một bộ bân bịu làm thức ăn, còn dịu dàng nhắc nhở để cho Trần Viễn có loại cảm giác như đang về nhà.
Đúng, chính là cái loại cảm giác này, vừa để cho Trần Viễn cảm thấy gần gũi, cũng rất xa lạ. Không biết bao nhiêu năm rồi, anh mới lần nữa cảm nhận được thứ cảm giác như được về nhà thế này. Có lẽ là rất lâu rồi, có lẽ là anh cũng không nhớ đến quá mức rõ ràng. Dù sao, ở trong nhà họ Tiêu anh không có loại cảm giác này.
Từ lúc mẹ mất, anh cũng chưa từng có được loại cảm giác này. Có chăng, có lẽ là lúc anh đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài, lúc đó anh cùng với Băng Tâm tình cờ gặp nhau, sau đó cả hai đã có một khoảng ký ức hết sức đẹp đẽ. Thế nhưng, bởi vì một số sai lầm, cả hai mới tách ra. Từ đó, anh cũng chưa từng cảm nhận được giây phút giống như ở nhà hiện tại.
“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”
Đột nhiên, lúc này bên tai của Trần Viễn vang lên âm thanh của Lưu Thục Hiền, để cho tinh thần của anh nhanh chóng trở nên tỉnh táo lại. Sau đó, anh hơi lắc lắc đầu, nhìn lấy cô mỉm cười.
“Không có việc gì, tôi đang suy nghĩ một số việc mà thôi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng không lưu lại, mà nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân. Sau vài phút, Trần Viễn lần nữa đi ra ngoài. Lúc này, trên bàn ăn đã được Lưu Thục Hiền dọn sẵn hai phần thức ăn khá đơn giản, gồm hai cái trứng chiên cùng với một cây xúc xích và một phần phô mai.
Mặc dù bữa sáng nhìn không có gì đặc biệt, nhưng lúc này tâm tình của Trần Viễn lại khá tốt. Anh nhìn lấy thức ăn trên bàn, mỉm cười nói ra.
“Đây là lần đầu tiên tôi được bà chủ nấu cho bữa sáng. Không biết, bữa sáng này của bà chủ có bằng như ở nhà hàng hay không?”
Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng động tác của Trần Viễn thì lại không chậm. Anh nhanh chóng động đũa, thử một chút mùi vị của trứng ốp la. Sau đó, hai mắt của anh liền sáng bừng lên, liên tục chép chép miệng nói ra.
“Wow, bữa sáng này của bà chủ quả thật là ngon nhất mà tôi đã từng ăn. Bà chủ chính là số một!”
Vừa ăn, Trần Viễn vừa cố ý đưa lên một ngón tay cái tỏ ý khen ngợi. Nhìn lấy biểu tình vui vẻ của Trần Viễn lúc này, Lưu Thục Hiền cũng nhịn không được mỉm cười. Đồng thời, ánh mắt của cô cũng hơi liếc liếc nhìn Trần Viễn một cái, hơi có vẻ không quá tin tưởng lời nói của anh, nói ra.
“Anh đừng có trêu chọc tôi như vậy nữa chứ? Tôi so với đầu bếp ở trong nhà hàng làm sao có thể sánh được. Với lại, món ăn này thật sự sẽ ngon như vậy sao?”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa động đũa. Nhưng ngay sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt của cô hơi có chút cứng lại. Cuối cùng, cô tỏ ra cuống cuồng lên, vội vàng ngăn lại động tác của Trần Viễn.
“Đừng… đừng có ăn nữa!”
Kỳ thật, thức ăn do Lưu Thục Hiền nấu cũng không quá tệ. Chỉ có điều, không biết vì lý do gì, bữa sáng hôm nay cô lại bỏ hơi nhiều đồ nêm, khiến cho đồ ăn hơi có phần cứng, rất khó nuốt xuống.
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn so với Lưu Thục Hiền còn muốn nhanh hơn. Anh đem tay của Lưu Thục Hiền ngăn lại, sau đó mỉm cười nói ra.
“Không có việc gì, dù sao thức ăn này cô cũng đã mất công nấu ra rồi, tôi ăn hết liền được!”
Nói xong, Trần Viễn liền đem tay của Lưu Thục Hiền đẩy ra. Thế nhưng, lúc này Lưu Thục Hiền lại tỏ ra vô cùng cố chấp, cương quyết lắc đầu nói ra.
“Không được, bữa sáng này mặn như vậy, anh ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa đem cả đĩa thức ăn kéo về phía mình.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng không khỏi trở nên giằng co, ai cũng không muốn nhường lại cho ai. Nhưng mà, lúc này một cái âm thanh cực kỳ không thích hợp bất ngờ vang lên.
“Lão đại, chúng em tới rồi đây!”
Sau đó, cả Lưu Thục Hiền lẫn Trần Viễn đều xoay đầu nhìn lại. Mà hai người Tiểu Trần, Phi Hổ cũng liên tục trợn trừng hai mắt nhìn lấy tình cảnh ở trước mặt.
“Cái này… lão đại, hôm khác bọn em lại đến!”
Vừa nói, Phi Hổ vừa định lùi lại phía sau, quay lưng bỏ trốn. Nhưng mà, phản ứng của Trần Viễn so với hai người bọn họ còn muốn nhanh hơn, giọng nói cũng mang theo mấy phần uy hiếp.
“Hai cậu đều đứng lại đó cho tôi!”
Chương 104 - Ô tô phát nổ
“Lão đại, anh xem, đây chính là chiếc xe mà chúng ta đã nhìn thấy vào tối hôm qua!"
Từ dưới quê chạy lên thành phố mất chừng khoảng hơn hai tiếng đồng hồ. Sau đó, Trần Viễn liền để cho Lưu Thục Hiền trở về nhà, còn anh cùng với Tiểu Trần và Phi Hổ thì đi ra ngoài điều tra về thân thế của người phụ nữ đã ngồi chung xe với Đinh Tử Hương lúc tối hôm qua.
Trải qua điều tra một hồi, rốt cuộc Tiểu Trần cũng tra ra được vị trí mà chiếc xe ô tô đã chở theo Đinh Tử Hương dừng chân. Lúc đến nơi, ba người bọn họ chỉ thấy chiếc xe ô tô thể thao đắt tiền đang bị bỏ rơi ở trên lề đường, cũng không phát hiện có người ngồi ở bên trong.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng Tiểu Trần vô cùng nghi hoặc, một chiếc xe trị giá hơn mấy chục tỷ, liền tùy tiện vứt ở trên đường. Chẳng lẽ, thời đại bây giờ đã có người giàu đến như vậy rồi sao?
Trần Viễn đứng ở bên cạnh, chỉ quan sát một lúc, sau đó anh liền lắc đầu nói ra.
“Xem chừng, người này có tính cảnh giác rất cao. Ngay cả điện thoại định vị cũng bị bỏ lại trong xe.”
Nghe vậy, ánh mắt của Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều không chăm chú nhìn vào bên trong chiếc xe ô tô. Quả nhiên, Trần Viễn không có nói sai, chiếc điện thoại hôm qua của Đinh Tử Hương đang bị vứt ở trên ghế ô tô. Hơn nữa, phía trên còn lưu một mảnh giấy nhỏ, dường như đã được chuẩn bị khá kỹ lương.
Phi Hổ không hề do dự một chút nào, nhanh chóng thọc tay vào bên trong, dự định đem mẩu giấy ở trong ô tô lấy ra. Nhưng lúc này, Tiểu Trần không khỏi gấp gáp hô lên một tiếng.
“Này!”
Nhất thời, ánh mắt của Phi Hổ không khỏi nhìn về phía cậu ta trừng trừng, như đang muốn hỏi: “Cậu muốn ngăn tôi làm gì?”
Tất nhiên, Tiểu Trần cũng rất nhanh liền lên tiếng giải thích.
“Tôi sợ trên giấy này có bẫy, nên muốn kiểm tra một chút mà thôi!”
Nói xong, không biết từ chỗ nào Tiểu Trần vậy mà lấy ra một cái bao tay, cẩn thận đeo vào trên tay. Sau đó, cậu ta còn lôi ra nào là bình bình lọ lọ, hết sức cẩn thận dùng một cái nhíp nhỏ, đem mảnh giấy ở trên ô tô lấy ra ngoài.
Thấy một màn này, hai mắt của Phi Hổ càng thêm trừng lớn. Mà Tiểu Trần giống như không có phát hiện ra, vẫn luôn một mực kiểm tra qua tình huống ở trên tờ giấy. Đợi qua một lúc lâu, sau khi trải qua các loại tỉ mỉ quan sát cũng như phản ứng hóa học. Lúc này, cậu ta mới đem tờ giấy cầm ở trên tay, đem nội dụng ở bên trong mở ra xem.
“Chúc mừng, quà tặng đã được gửi đến các anh!”
Nhìn nội dung ở bên trong mảnh giấy nhỏ, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều cảm thấy đầu óc của mình lúc này không có đủ dồn. Bất giác, cả hai đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.
Nhưng lúc này, sau một hồi nhíu lấy lông mày. Bất chợt, bên tai vang lên vài tiếng “tích tích” để cho sắc mặt của Trần Viễn không khỏi kịch biến, vội vàng xông về phía hai người bọn họ, hô lớn.
“Chạy nhanh!”
Ầm!
Tiếng nói của Trần Viễn vừa dứt, một tiếng nổ lớn liền vang lên. Ngay sau đó, toàn bộ chiếc xe ô tô thể thao đắc tiền đều bị nổ tung lên, khói lửa cũng bắt đầu bốc lên mù mịt.
“Khụ khụ…”
Không biết trải qua bao lâu, lúc này trong miệng của Tiểu Trần phát ra một tiếng ho khan. Sau đó, ánh mắt của cậu ta nhanh chóng đảo quanh, dự tính kiểm tra xem tình huống của Trần Viễn và Phi Hổ như thế nào.
Nhưng lúc đưa mắt nhìn lại, vẻ mặt của cậu ta không khỏi lộ ra dáng vẻ khiếp sợ, trừng trừng nhìn lấy khuôn mặt tràn đầy khói đen của Phi Hổ.
“Phi Hổ, lão đại đâu rồi?”
Cách vị trí của hai người bọn họ lúc này, ngoài chiếc xe ô tô đã bị bốc cháy, nhìn ra không rõ hình dáng, Tiểu Trần cũng không quan sát thấy được Trần Viễn đang ở nơi nào. Thế nên, lúc này trong lòng của cậu ta hơi có chút lo lắng, nhìn về phía Phi Hổ để hỏi thăm.
Thế nhưng, đáp lại câu hỏi của cậu ta lúc này, chính là một cái lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ của Phi Hổ.
“Tôi không biết!”
“Thế nhưng mà…”
Lúc này Tiểu Trần rất muốn nói rõ, vừa rồi chính mắt cậu ta vẫn còn thấy rõ Trần Viễn đã đem hai người hất bay ra ngoài. Sau đó, một tiếng nổ lên vang lên. Nói như vậy, thì Trần Viễn hẳn còn ở đây mới đúng?
Chẳng lẽ?
Một cái ý nghĩ vô cùng đáng sợ hiện lên ở trong đầu của Tiểu Trần. Nhưng ngay lập tức, cậu ta liền lắc đầu đem cái ý nghĩ này phủ định ra ngoài. Dù sao, một người có thực lực như Trần Viễn, không thể dễ dàng như vậy liền bị một cái vụ nổ làm cho bỏ mạng.
Đừng nói là Trần Viễn, cho dù là chính hai người bọn họ, mặc dù thực lực không có cách nào sánh được với Trần Viễn, nhưng cũng tuyệt đối không bị chết một cách dễ dàng như vậy được.
“Được rồi, các cậu cũng không cần tìm, tôi ở chỗ này!”
Đúng vào lúc này, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên, để cho hai người đều không nhịn được, vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, lúc này Trần Viễn một bộ thảnh thơi, cầm lấy một cái túi xách, phía trên còn lưu lại một ít dấu vết cháy xém. Thấy như vậy một màn, không hiểu vì sao ánh mắt của bọn họ lộ ra một chút là lạ.
Mà Trần Viễn cũng không có lên tiếng giải thích chuyện gì, anh rất nhanh liền đi đến bên cạnh hai người bọn họ. Sau đó, vẻ mặt nghiêm túc nói ra.
“Xem chừng, là tôi đã đánh giá thấp cô ta. Người phụ nữ này, thật sự rất khó chơi. Cô ta, không chỉ một lần ra tay với tôi. Sợ rằng, vụ bắt cóc của Tô Hoàng lần trước, còn có bóng dáng của cô ta núp ở sau lưng.”
Đột nhiên nghe Trần Viễn nói như vậy, sắc mặt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều tỏ ra nghiêm túc cực độ.
“Lão đại, vậy mục tiêu tiếp theo của chúng ta là làm gì?”
Thế nhưng, Trần Viễn liền lắc lắc đầu, đem theo một túi hoa quả, giơ lên ở trước mặt của hai người bọn họ.
“Không vội, hiện tại chúng ta đến bệnh viện, vào thăm em gái của tôi một chút!”
“Ừm!”
Cả hai người đều không hiểu vì sao Trần Viễn lại lựa chọn thời điểm này đến thăm Tiểu Yến. Nhưng thấy Trần Viễn đã xách theo túi hoa quả đi xa, bọn họ cũng chỉ có thể vội vàng chạy đuổi theo phía sau lưng của anh.
“Lão đại, em gái của anh là tình huống như thế nào rồi? Em nghe nói, cô bé bị mắc bệnh lạ, hiện nay ở trên thế giới cũng chưa từng phát hiện qua. Vậy sao anh không nhờ đến tổ chức, dù sao một số đặc vụ ở phía trên cũng có năng lực đặc thù, có thể tạm thời để cho em gái của anh mau mau tỉnh lại.”
Trên đường đi đến bệnh viện, Phi Hổ hơi có chút khó hiểu, nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
Mặc dù đang lái xe, nhưng Tiểu Trần cũng nhịn không được, từ phía trên kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Trần Viễn.
Thế nhưng, Trần Viễn lại im lặng, không có trả lời câu hỏi của bọn họ. Ngược lại, anh còn cố ý nhìn về phía Phi Hổ, nói ra.
“Còn cậu, vì sao lại muốn xuất ngũ? Chẳng phải lúc trước cậu nói là sẽ phấn đấu, để trở thành đội phó thay thế Hỏa Phượng hay sao?”
Lúc này, đột nhiên nghe Trần Viễn nhắc đến chuyện này, trên người của Phi Hổ không khỏi rùng mình một cái. Sau đó, cậu ta liền vội vàng lắc lắc đầu, rồi liên tục xua tay nói ra.
“Lão đại, đừng nhắc đến chuyện này nữa, đừng nhắc đến nữa. Tôi cũng không có tư cách để làm đội phó thay cho cô ta. Với lại, bây giờ cô ta cũng là đội trưởng của đội Long Vệ số ba. Tôi còn không muốn chịu tội, làm thuộc cấp của cô ta.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng rõ ràng ở trong ánh mắt của Phi Hổ mang theo mấy phần trốn tránh, giống như đang cố ý giấu giếm Trần Viễn chuyện gì đó.
Đối với việc này, trong lòng Trần Viễn kỳ thật cũng biết rất rõ. Nhưng anh lại không có nói phá ra, ngược lại quay sang nhìn về hướng Tiểu Trần.
“Còn cậu, vì sao lại muốn trở về quê cũ, làm một ông chủ cửa hàng tạp hóa? Tôi còn nhớ, năm đó cậu cũng để dành được không ít tiền, có thể đi lên thành phố lập nghiệp cũng không tệ, đúng không?”
Nghe Trần Viễn hỏi đến việc này, Tiểu Trần chỉ cười cười, lại không có ý đáp lại.
Thấy vậy, Trần Viễn cũng không có tiếp tục nói nữa. Nhất thời, bầu không khí ở trong ô tô trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Phải rồi, lão đại, em nghe nói anh đã cưới vợ. Chuyện này có thật không?”
Không biết qua bao lâu, âm thanh của Phi Hổ đột nhiên vang lên, để cho không khí trong xe lại lần nữa sôi động hẳn lên. Chỉ có điều, ánh mắt của Trần Viễn thì lại trừng lớn, nhìn về phía Phi Hổ.
“Cậu nghe ai nói chuyện này?”
“Cái này?!”
Bị Trần Viễn một câu hỏi ngược lại, Phi Hổ tức thì không biết phải trả lời như thế nào, trong miệng ấp úng hồi lâu cũng không nói ra khỏi miệng.
“Cũng không phải là bí mật gì. Kỳ thật, vợ tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, là một bà chủ vô cùng giàu có. Tiền chữa bệnh của em gái tôi đều là vợ cho!”
“Cái gì?!”
Giống như nhận được một cái tin tức sét đánh. Cả hai người Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không thể nào tin tưởng được, trừng trừng hai mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Ha ha ha, tôi chỉ nói đùa mà thôi. Các cậu thật sự cho rằng tôi sẽ là loại người như vậy hay sao?”
Bất chợt, Trần Viễn phát ra một tiếng cười to, để cho bầu không khí trong xe trở nên hòa hoãn không ít. Chỉ có điều, bên trong ánh mắt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ không hẹn mà cùng hiện lên một chút ánh sáng lập lòe.
“Lão đại, dường như cũng không hay nói đùa nha?!”
Chương 105 - Hân Hân, sao em ở đây?
“À đúng rồi, lão đại! Đây là thứ gì?”
Lúc này, đang trên đường đi đến bệnh viện. Trong lòng Phi Hổ hơi có một chút hiếu kỳ, nhìn về phía túi xách đã bị cháy xém đang nằm ở trong ngực của Trần Viễn để hỏi thăm.
Mặc dù cái túi xách này nhìn bề ngoài có vẻ khá đắt tiền, nhưng Phi Hổ cũng không cho rằng nó lại có giá trị đến mức Trần Viễn lại tiếc rẻ mà xem như bảo vật, ôm ở trong người lại không chịu vứt đi.
Đối với câu hỏi của Phi Hổ, vẻ mặt của Trần Viễn không hề lộ ra một chút khác thường nào. Ngược lại, anh còn khẽ cười, nheo mắt nhìn về phía cậu ta.
“Cậu đoán!”
Nghe được lời này, lông mày của Phi Hổ không khỏi dựng đứng lên. Đồng thời, đang ngồi lái xe ở phía trước, vẻ mặt của Tiểu Trần cũng lộ ra mấy phần kinh dị, xoay ra đằng sau nhìn về phía Trần Viễn.
“Lão đại, em bắt đầu phát hiện ra một việc.”
“Việc gì?”
“Anh đã thay đổi!”
“Ha ha ha!”
Cất cao giọng cười to một tiếng, một lúc sau thần sắc của Trần Viễn mới bắt đầu khôi phục lại, vẻ mặt hơi có một chút nghiêm nghị nói ra.
“Kỳ thật, cái túi xách này tôi nhặt được từ trong xe ô tô. Lúc đó, tôi cũng không biết bên trong nó là thứ gì. Nhưng thiết nghĩ, bọn họ đã cố ý lưu lại đồ vật ở đó, tôi cũng không có lý do gì không đem nó mang đi ra ngoài.”. ngôn tình hay
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Viễn, hai người Tiểu Trần và Phi Hổ còn tưởng bên trong là đồ vật gì cực kỳ quan trọng. Qua một lúc, cả hai đều không khỏi đồng loạt trợn trừng mắt, nhìn về phía Trần Viễn.
“Chỉ vì lý do này?!”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ các cậu còn cho nó là cái gì?!”
Thấy bộ dáng của hai người như vậy, kỳ thật trong lòng của Trần Viễn rất muốn cười to một trận. Nhưng cảm thấy, lúc này bản thân cần phải giữ gìn hình tượng một chút, thế nên anh chỉ có thể nén cười trong bụng.
Thế nhưng, sau một hồi ngây người, lúc này Phi Hổ mới kịp phản ứng lại, ánh mắt mang theo mấy phần quái dị, nhìn về phía Trần Viễn.
“Lão đại, vừa rồi anh thật sự đã đi vào bên trong vụ nổ để lấy cái túi này ra ngoài sao?”
“Ừm, thế nào?!”
Không biết vì sao Phi Hổ lại đột nhiên lại hỏi mình một câu như vậy, lúc này Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó, Phi Hổ đột nhiên rống to lên một tiếng, giống như phát hiện ra được một thế giới mới.
“Trời ạ! Lão đại, có phải anh đã đột phá cảnh giới đại tông sư rồi không? Nếu không, anh làm sao có thể không hề bị tổn hao gì, còn lấy đồ vật ở trong vụ nổ đi ra ngoài một cách thảnh thơi như vậy?!”
Quả thật, phản ứng lúc này của Phi Hổ hơi có chút thái quá, ngay cả Trần Viễn cũng bị biểu hiện của cậu ta làm cho giật mình.
Qua một lúc sau, Trần Viễn mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra: “Cũng không phải, đây chỉ là một chút thủ đoạn đặc thù mà thôi!”
“Thủ đoạn đặc thù gì lại lợi hại như vậy? Lão đại, anh có thể dạy cho em được không?!”
So với Tiểu Trần rõ ràng Phi Hổ đối với thủ đoạn của Trần Viễn càng thêm đặc biệt lưu ý. Thế nhưng, những thứ này Trần Viễn cũng không thể nào nói ra với bọn họ được. Cũng không phải là anh không thể tin tưởng hai người bọn họ. Việc này thật sự có liên quan quá lớn, anh cũng không có dám chắc sau khi biết được việc này, hai người có thể bị kéo vào mớ rắc rối của anh hay không.
Đối với Trần Viễn mà nói, những người kia nhiều nhất chỉ để cho anh cảm thấy áp lực hơi lớn một chút. Anh cũng không sợ bọn họ gây ra cho mình nguy hiểm gì. Thế nhưng, Phi Hổ và Tiểu Trần thì khác. Chỉ bằng thực lực của hai người bọn họ, đối phó với một ít phổ thông tông sư còn có thể chạy trốn được. Nhưng nếu như thật sự đụng độ đến cao thủ cấp bậc tông sư trung kỳ trở lên, hai người bọn họ nhất định là lành ít dữ nhiều.
Thế nên, qua một hồi do dự, Trần Viễn vẫn là lắc đầu nói ra: “Tạm thời còn không được, đợi khi nào hai người các cậu có thể đột phá đến cảnh giới tông sư. Đến lúc đó, tôi sẽ trực tiếp truyền thủ lại cho các cậu cũng không muộn.”
Nghe được lời này, ánh mắt của Phi Hổ tức thì sáng lên.
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật, chẳng lẽ tôi còn lừa gạt các cậu hay sao?”
Thế nhưng, trái ngược với vẻ mặt hớn hở của Phi Hổ, Tiểu Trần lại có chút uể oải, lắc lắc đầu nói.
“Vậy thì em lại không được rồi. Dù sao, thực lực của em chỉ mới đạt đến cấp bậc này, nếu như muốn đột phá đến cảnh giới tông sư, sợ rằng cần phải hao tốn rất nhiều thời gian. Thậm chí, khả năng là cả đời này của em cũng không thể nào đột phá được cảnh giới tông sư.”
Lời này của Tiểu Trần vừa mới nói ra, nhất thời bầu không khí đang vô cùng náo nhiệt ở trong xe bất chợt giống như bị một trận gió lạnh thổi tới, trở nên lạnh nhạt, tẻ ngắt đi rất nhiều.
“Được rồi, chuyện này tạm thời cũng không có cách nào vội được. Như vậy, sau khi trở về tôi sẽ hỏi đội trưởng, xem thử có phương thức gì trợ giúp cho các cậu đột phả cảnh giới hiện tại hay không. Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho các cậu biết phương pháp bảo mệnh của tôi.”
Nghe thế, lần này cả Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều không khỏi kích động, nhìn về phía Trần Viễn. Mà Trần Viễn cũng không có tiếp tục mở miệng nói chuyện, anh chỉ dùng lấy anh mắt nghiêm túc đáp lại bọn họ.
Đối với hai người Tiểu Trần và Phi Hổ, chỉ cần nhìn thấy được ánh mắt này của Trần Viễn, trong lòng bọn họ liền biết là anh sẽ có thể làm được việc này. Thế nên, qua một hồi lâu kích động. Rốt cuộc, Phi Hổ cũng mạnh mẽ nắm chặt lại hai nắm tay, kêu lên răng rắc, nói ra.
“Lão đại, vậy sau này toàn bộ tương lai của em đều nhờ vào lão đại!”
“Được!”
Chỉ đơn giản đáp lại một câu như vậy, sắc mặt của Trần Viễn cũng dần dần khôi phục trở lại như thường ngày. Đồng thời, hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng hơi liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt mang theo mấy phần khác lạ.
Tất nhiên, bọn họ cũng không phải là không tin tưởng Trần Viễn. Kỳ thật, việc này đối với bất kỳ ai cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng bọn họ tin tưởng, bằng vào khả năng siêu phàm của mình, Trần Viễn có thể giúp cho bọn họ lần nữa bay cao.
Mà từ đầu đến cuối, Trần Viễn hoàn toàn không có nói láo. Anh quả thật đã từng nghĩ đến, sẽ nghĩ cách để trợ giúp cho người thân ở bên cạnh của mình nâng thực lực lên. Giống như Lưu Thục Hiền, nếu như có thể dùng dược vật để cho cô trở thành một vị võ giả. Sau này không có anh ở bên cạnh, cô cũng có thể an toàn, không bị kẻ khác uy hiếp.
Hơn nữa, theo như những gì mà Đinh Tử Hương trước đó đã nói. Trần Viễn luôn có một loại cảm giác, chuyến đi thủ đô lần này của mình nhất định có được thu hoạch cực lớn.
Thứ này cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ. Giống như từ trong cõi u minh nào đó, nhắc nhở cho Trần Viễn biết rõ. Chỉ cần anh có thể đem hai miếng ngọc bội âm dương dung hợp vào trong cơ thể, anh sẽ có được một loại năng lực hết sức cường đại. Mà thứ này rất có thể đang ở trong tay của nhà họ Đinh. Hoặc là, nhà họ Đinh biết được bí mật gì đó liên quan đến hai miếng ngọc bội mà anh đã từng nhận được một phần.
…
“Lão đại, hay là bọn em ở ngoài đây đứng chờ anh có được không?”
Trải qua một hồi lái xe trên đường, rốt cuộc chiếc xe ô tô của Tiểu Trần cũng chạy đến được trước cổng bệnh viện. Thế nhưng, sau khi dừng xe đỗ lại, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ vậy mà không chịu xuống xe. Ngược lại, trên khuôn mặt của bọn họ hơi có mấy phần lúng túng, nhìn lấy quần áo ở trên người mình.
Quả thật, bộ dáng của hai người lúc này chẳng khác gì hai tên ăn mày. Mặc dù bên ngoài không có vết thương, nhưng trên người cũng có mấy chỗ bị đốt cháy, khiến cho quần áo bên ngoài nhìn vào cực kỳ bẩn thỉu. Lúc ở trên xe, bọn họ còn không có để ý đến. Nhưng sau khi đi đến bệnh viện, lại nghĩ đến việc sắp phải gặp em gái của Trần Viễn, hai người mới chú ý đến hình tượng của chính mà.
Mà Trần Viễn qua một lúc nhìn lấy hai người bọn họ, anh cũng nhất thời nhịn không được, cười nhẹ một tiếng.
“Thôi được rồi, vậy hai cậu cứ đứng ở ngoài này đi. Nhìn bộ dáng của các cậu, sợ rằng vừa bước vào trong bệnh viện đã bị nhân viên y tế ở đây đưa đến trong phòng cấp cứu, sau đó đem cả hai người các cậu mổ xẻ, nghiên cứu một phen!”
Mặc dù lời này chỉ là Trần Viễn cố ý đùa giỡn, nhưng con người của cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi co rụt lại một trận. Kỳ thật, Tiểu Trần còn tương đối tốt một chút. Đừng nhìn bề ngoài của cậu ta gầy gò, ốm yếu như vậy, nhưng lúc trước sau khi được đưa vào trại huấn luyện của đội Long Vệ, cậu ta cũng là một kẻ liều mạng, sống chết đều muốn vượt qua toàn bộ bài tập của đơn vị. Thậm chí, có mấy lần cậu ta còn suýt ngất xỉu trên đường, nhưng vẫn cố gắng kiên trì cho đến cuối cùng.
Nói như vậy, cũng không có nghĩa là Phi Hổ kém hơn Tiểu Trần. Thật ra, thực lực của Phi Hổ ở trong tiểu đội số 3 đã thuộc vào hàng mạnh nhất, chỉ xếp sau mấy người Trần Viễn và Hỏa Phương. Thế nhưng, Phi Hổ lại có một cái tật xấu, đó là cực kỳ sợ bị tiêm thuốc. Mỗi lần cậu ta nhìn thấy ống tiêm, mặt mày đều trở nên trắng bệch. Thậm chí, có lần cậu ta còn trực tiếp ngất xỉu, trước khi bị nữ y tá ở trong đơn vị tiêm cho mình một mũi thuốc. May mắn, qua nhiều năm như vậy rèn luyện, tật xấu này của cậu ta cũng xem như đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ có điều, vừa rồi nghe được lời nói hù dọa của Trần Viễn, đừng nói là Phi Hổ, ngay cả Tiểu Trần cũng không dám bước vào bên trong.
Đem hai người bỏ lại ở trong xe ô tô. Lúc này, Trần Viễn nhanh chóng đi về hướng phòng bệnh, đến chỗ giường bệnh của em gái anh. Thế nhưng, ngay khi bước chân của Trần Viễn đi đến chỗ cửa phòng bệnh, ánh mắt của anh bỗng dưng trở nên trừng lớn, động tác cũng dừng lại ở nửa chừng.
“A, anh hai, anh đến rồi à?!”
Vừa nhìn thấy Trần Viễn đi đến trước cửa, Trần Tiểu Yến có chút hưng phấn, quắc quắc cánh tay hướng về phía Trần Viễn quơ lên. Nhìn thấy em gái tỉnh dậy, sắc mặt lại hơi có chút hồng hào, trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia vui mừng. Thế nhưng, vừa nhìn thấy người đang ngồi ở bên cạnh, chuẩn bị gọt táo cho con bé, anh lại nhịn không được, không khỏi cau mày, nhướng lên.
“Hân Hân, làm sao em lại ở đây?!”