• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221 - Đấu giá bắt đầu

“Dừng tay!”

Mặc dù trong lòng đối với vị tiểu sư muội có chút thất vọng, nhưng Triệu Chí Kính nói như thế nào cũng là truyền nhân đời thứ mười tám của cung chủ Liên Hoa Cung, thấy sư muội của mình bị người khác ức hiếp như vậy, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được, lớn tiêng hô lên một trận.

Nghe được tiếng hô này của đối phương, Đinh Tử Hương không những không có ý định dừng lại, ngược lại ánh mắt càng thêm hung ác, cười gằn lên.

“Hừ, các người muốn hô ngừng liền ngừng được hay sao? Hôm nay, bản tiểu thư sẽ cho các người biết, người nhà họ Đinh chúng tôi cũng không phải dễ trêu!”

Nói xong, Đinh Tử Hương lần nữa vung tay lên, vô cùng chuẩn xác giáng lên trên mặt của “tiểu sư muội” một cái dấu tay.

Chát!

Cái tát này âm thanh rất vang, ngay cả Trần Viễn đang đứng ở phía xa xa quan sát cũng nhất thời nhịn không được, giật giật khóe môi một trận.

Hiển nhiên, sắc mặt của Triệu Chí Kinh lúc này lập tức liền đỏ bừng lên. Từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa từng thấy qua có người không nể mặt mũi của mình như vậy. Hơn nữa, đối phương còn ở ngay trước mặt rất nhiều người đem “tiểu sư muội” đánh đến đầu váng mắt hoa.

Ngay sau đó, “tiểu sư muội” rốt cuộc cũng nhịn không được bắt đầu khóc òa lên.

“A hu hu, sư huynh, con tiện nhân này dám đánh ta!”

“Hừ!”

Tức thì trong lòng của Triệu Chí Kính không khỏi tức giận, liếc mắt nhìn lấy “tiểu sư muội” trừng lên một cái. Đồng thời, trong lòng của hắn không khỏi chửi ầm lên.

“Thường ngày đã nói các ngươi không chịu chuyên tâm tu luyện, còn chạy theo ta làm đủ thứ trò. Hiện tại thì hay rồi, còn để cho một đứa nhà quê đánh đến mất mặt như vậy. Chờ đợi lần này trở về, ta phải để cho sư phụ đem đám sư đệ sư muội các người giáo huấn một trận mới được.”

Trong lòng mặc dù đang nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt của Triệu Chí Kính không khỏi nhìn thẳng về phía Đinh Tử Hương. Đồng thời, một cỗ khí thế chỉ có ở trên người của cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng bắt đầu tản mát ra ngoài, để cho sắc mặt của Đinh Tử Hương không khỏi hoảng sợ, chuyển sang trắng bệch.

Kỳ thật, Đinh Tử Hương cũng không nghĩ đến gã thanh niên trước mặt nhìn như một con mọt sách hai tay trói gà không chặt vậy mà chính là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư, so với ông ngoại của cô thậm chí còn muốn mạnh hơn chứ không hề thua kém một chút nào. Điều này để cho trong lòng của Đinh Tử Hương có loại như chọc phải tổ ong vò vẻ, thần sắc có chút hốt hoảng, vội vàng liếc mắt tìm kiếm thân ảnh của Trần Viên để nhờ trợ giúp.

Nhưng không nhìn thì không biết, lúc này đảo mắt nhìn quanh Đinh Tử Hương lúc này mới phát hiện ra Trần Viễn đã biến mất không thấy. Tức thì, sắc mặt của cô càng thêm trở nên tái nhợt. Đồng thời, trong lòng của Đinh Tử Hương lúc này cũng không ngừng hướng về phía Trần Viễn chửi ầm lên.

“Ầy, nơi này xảy ra chuyện gì? Làm sao mọi người còn đứng đây, không để cho bọn họ đi vào thang máy, tham gia buổi đấu giá?”

Bất quá, lúc này từ phía sau lưng của mọi người đột nhiên truyền đến một trận âm thanh vô cùng thanh thúy, dễ nghe. Nhất thời, tất cả mọi người đều không khỏi xoay người, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, một thân ảnh yêu kiều hiện ra. Đây là một người phụ nữ trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi gì đấy. Trên người đối phương mặc dù chỉ mặc một bộ quần đen áo trắng nhìn rất đơn sơ, nhưng nhìn cử chỉ cũng như phong thái của người phụ nữ trước mặt, mọi người rất nhanh liền có thể xác định được, đây là một vị thiếu phụ xuất thân từ danh gia vọng tộc. Hơn nữa, trên người của đối phương có loại quý khí vô cùng tự nhiên, để cho người ở đối diện có loại cảm giác tư ti, mặc cảm không dám nhìn thẳng.

Mà lúc này, Triệu Chí Kính vốn đang một bụng tức giận, nhưng sau khi thấy được thiếu phụ ở trước mặt, hai mắt của hắn bỗng dưng tỏa sáng, trong lòng hiện lên một loại xuất động đặc thù nào đó. Chỉ là, Triệu Chí Kính rất biết kiềm nén cảm xúc của mình, hắn rất nhanh liền đem xuất động ở trong lòng dập tắt.

“Tiểu… tiểu thư, ngài làm sao lại đến đây?”

Khác với vẻ mặt của mọi người ở đây, lúc này thần sắc của Cao Hùng không khỏi lộ ra mấy phần giật mình, xen lẫn với một chút lo âu, sợ hãi, hướng về phía người thiếu phụ ở trước mặt thấp thỏm nói ra.

Thấy được biểu hiện lúc này của Cao Hùng, lông mày của thiếu phụ hơi có chút nhăn lại. Nhưng rất nhanh sau đó, lông mày của thiếu phụ liền dãn ra. Đồng thời, ánh mắt của cô khẽ quét qua bốn phía xung quanh, rồi thấp giọng nói ra.

“Nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì? Làm sao lại để mọi người tụ tập ở đây? Buổi đấu giá hội hôm nay cũng sắp bắt đầu rồi, đừng để cho những vị khách quý này chợ đợi ở bên ngoài quá lâu.”

Mặc dù giọng nói của thiếu phụ rất nhẹ nhàng, cũng vô cùng dễ nghe. Nhưng lọt vào trong tai của mỗi người đều có một loại ý vị vô cùng đặc thù. Nhất là Cao Hùng, lúc này ông ta không khỏi gấp gáp gật đầu, hô lên.

“Vâng, vâng, thưa tiểu thư! Tôi sẽ để cho mọi người đi lên lập tức!”

Nói xong, Cao Hùng liền tự mình đi tới, vội vàng kêu gọi mọi người theo thứ tự đứng vào xếp hàng. Lần này, mọi người dường như vô cùng phối hợp, ngay cả hai sư huynh muội Triệu Chí Kính cũng cực kỳ nghe lời, theo đội ngũ xếp thành một hàng dài, đi vào bên trong thang máy để đến phòng đấu giá. Mà Đinh Tử Hương lúc này cũng không nói thêm lời nào, cẩn thận từng li từng tí cách xa hai người Triệu Chí Kính một chút. Sau đó, ánh mắt của cô lại một lần nữa quét qua, tìm kiếm thân ảnh của Trần Viễn.

Cũng không biết từ lúc nào, Trần Viễn vậy mà chen lấn vào chung một chỗ, chỉ đứng cách cô có vài mét. Hơn nữa, trên mặt của anh còn đeo lấy khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai, một bộ vô cùng thần bí, che che giấu giấu để cho Đinh Tử Hương có chút nhịn không được, đưa mắt trừng lớn một cái.

“Anh đang làm cái gì?”

“Tôi đang đi theo cô đó thôi?!”

“Vậy anh giấu giấu giếm giếm để làm gì?”

“Có sao? Tôi đây chẳng qua là muốn thay đổi phong cách một chút có được không?”

“Thay đổi phong cách, thay đổi phong cách bằng cái loại nào đây?”

Tất nhiên, Trần Viễn cùng với Đinh Tử Hương đang giao lưu bằng ánh mắt. Mặc dù hai người bọn họ cũng không phải thường xuyên gặp nhau, nhưng vẫn tương đối hiểu nhau. Thế nên, cả hai chỉ cần liếc mắt trao đổi một hồi, liền hiểu thấu được suy nghĩ của đối phương.

Bất quá, thang máy di chuyển rất nhanh, chỉ chưa đến một phút, thang máy đã dừng lại ở trên tầng cao nhất của khách sạn. Đồng thời, cửa thang máy vừa mới mở ra, hai hàng nữ tiếp viên đã đứng đợi sẵn, đối với từng vị khách hàng ở đây đều vô cùng nhiệt liệt chào mừng. Cho dù Trần Viễn chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản đến “mộc mạc”, nhưng những nữ tiếp viên ở đây đều không một chút biểu lộ khách thường, vẫn luôn dùng đến thái độ vô cùng niềm nở để tiếp đón từng người một.

Qua một lúc, theo sự hướng dẫn của nhân viên khách sạn, hai người Trần Viễn rất nhanh liền đi đến chỗ ngồi của mình. Chỉ là, không biết là vô tình hay cố ý, chỗ ngồi của Trần Viễn cùng với Đinh Tử Hương vậy mà chỉ cách chỗ ngồi của hai sư huynh muội Triệu Chí Kính không đến hai dãy. Nhất thời, thần sắc của cả bốn người đều không khỏi khó coi lên.

“Ầy, làm sao lại còn gặp lại bọn họ ở đây?”

Trong lòng của Đinh Tử Hương lúc này cảm thấy vô cùng buồn bực, không khỏi tự mình lẩm nhẩm một trận. Mà cách đó hai dãy ghế, vị “tiểu sư mượi” đang ngồi ở bên cạnh của sư huynh Triệu Chí Kinh càng thêm nổi giận, trừng mắt nhìn lấy Đinh Tử Hương, bờ môi nhấp nháy một hồi.

Mặc dù không nghe rõ đối phương đang nói những gì, nhưng không cần suy nghĩ cũng có thể biết được, đối phương tuyệt đối là đang mắng người. Chính vì thế, Đinh Tử Hương lúc này cũng bắt đầu khó chịu lên, hướng về phía vị “tiểu sư muội” kia cũng mắng lên một trận.

Cứ như vậy, hai người bọn họ một bên vừa mắng, vừa liếc mắt trừng nhau. Mà ngồi ở bên cạnh, thần sắc của cả Trần Viễn lẫn Triệu Chí Kính đều không cảm thấy tốt đẹp chút nào.

May mắn, lúc này người chủ trì buổi đấu giá rốt cuộc cũng xuất hiện. Đồng thời, ánh mắt của Đinh Tử Hương có chút kinh dị, nhìn về phía thiếu phụ đang đứng ở trên bục nói chuyện trước mặt.

“Không nghĩ đến, cô ta vậy mà làm người chủ trì của buổi đấu giá lần này.”

Ngay sau đó, bầu không khí ở trong hội trường cũng dần dần trở nên náo nhiệt lên. Dù sao, thiếu phụ trước mặt thật sự là quá xinh đẹp, không thể không để cho mọi người đều tập trung sự chú ý.

“Xin chào quý vị khách quý đã đến đây để tham gia buổi đấu giá của chúng tôi. Tôi là Chương Tử Di, là phó hội trưởng của hiệp hội liên minh Châu Á. Tôi đến đây lần này chính là để chủ trì buổi đấu giá hôm nay. Đồng thời, buổi đấu giá lần này ngoài đáu giá một số cổ vật quốc gia, hiệp hội của chúng tôi còn bán ra một phần tin tức. Tôi nghĩ, tất cả các vị đến đây đều đã ít nhiều nắm được một số thông tin nhất định rồi phải không? Vậy thì, tôi cũng không muốn để cho các vị tiếp tục chờ lâu nữa, tôi xin tuyên bố buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu!”

Bang!
Chương 222 - Tiên đan?

Tiếng búa này gõ rất vang, ngay lập tức bầu không khí ở trong hội trường cũng bắt đầu trở nên sôi trào lên. Cho dù là Đinh Tử Hương cùng với hai sư huynh muội Triệu Chí Kính nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lúc này cũng bị tiếng gõ của Chương Tử Di làm cho kinh động đến, ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu chăm chú nhìn về phía bục gỗ, chờ đợi lấy món vật phẩm đầu tiên được đem ra đấu giá.

Cũng không để cho mọi người phía dưới chờ đợi bao lâu, lúc này từ phía sau bục gỗ liền có nhân viên mặc áo dài, trên tay bưng lấy một cái khây gỗ, phía trên trải lên một lớp lụa đỏ.

Trên khay gỗ lúc này trưng bày lấy một cái chén ngọc, bên ngoài nhìn hơi có vẻ cổ xưa, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là người tu luyện, bọn họ ít nhiều cũng nhìn ra được từ trên chiếc chén ngọc lúc này tỏa ra một ít linh khí ba động. Mặc dù linh khí vô cùng yếu ớt, nhưng ai cũng có thể đoán được, đây tuyệt đối không phải là phàm phẩm.

Lúc này, ánh mắt của Chương Tử Di không khỏi quét qua nhìn lấy đám người ngồi ở phía dưới hội trường, trong con ngươi nhanh chóng thu vào từng cái biểu hiện trên khuôn mặt của bọn họ. Sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi lộ ra một cái nụ cười vô cùng vũ mị, xinh đẹp.

“Chư vị, như các vị vừa mới quan sát thấy được, đây là một chiếc Bát Lưu Ly, từng được tiên tổ của chúng tôi nhặt được ở trong một tòa động phủ của tiên nhân. Theo như điển tịch lưu lại, thì vị tiên nhân này có cảnh giới thấp nhất cũng đạt đến cấp bậc Thông Thần. Mặc dù các vị ở đây còn không rõ ràng cảnh giới Thông Thần lợi hại như thế nào. Chắc hẳn chư vị cũng đều biết đến cảnh giới Địa Tiên ở trong truyền thuyết đúng không? Vị tiên nhân này so với cảnh giới Địa Tiên ở trong truyền thuyết còn muốn mạnh hơn một bậc. Bất quá, đây chỉ là một sự so sánh tương đối mà thôi. Dù sao, cả hai hệ thống tu luyện đều rất khác biệt, cũng chưa từng ai xác nhận qua là người tu võ mạnh hơn, vẫn là người tu luyện mạnh hơn. Thế nhưng, nói như thế nào đây là chiếc bát đã từng được một vị tiên nhân tiến bối sử dụng qua, giá khởi điểm của nó là một trăm triệu, mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười triệu. Đấu giá bắt đầu!”

Bang!

Vừa nói, Chương Tử Di vừa gõ mạnh chiếc búa gỗ lên trên bàn một cái. Ngay lập tức, bầu không khí phía trong hội trường liền trở nên sôi trào.

“Tôi ra giá một trăm mười triệu!”

“Tôi ra một trăm hai mươi triệu!”

“Tôi ra giá hai trăm triệu!”

“…”

Đấu giá vừa mới bắt đầu, giá trị của chiếc Bát Lưu Ly này liền lập tức được đẩy lên một con số cực kỷ kinh khủng. Qua chừng hơn mười phút, lúc này liền có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt mang theo mấy phần mập mạp, cầm lấy bảng đấu giá giơ lên, rồi hô.

“Chiếc Bát Lưu Ly này tôi muốn ra giá một tỷ rưỡi!”

Lời này của người đàn ông trung niên vừa mới nói ra, có rất nhiều người đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía đối phương. Chỉ là, còn không đợi cho đối phương hô được bao lâu, lúc này đã có người hừ lạnh đáp lại.

“Hừ, chỉ có một tỷ rưỡi liền muốn mua được đồ vật do tiên nhân sử dụng, ông chủ Tiền ông cũng không khỏi quá mức xem nặng mình đi?!”

Nói xong, người này liền giơ lên bảng đấu giá, hô lên.

“Tôi ra giá hai tỷ!”

Một lần tăng lên năm trăm triệu, mặc dù đối với phần lớn những người có mặt ở đây đều không tính là gì. Nhưng nhìn khí thế của đối phương hiển nhiên là muốn đem chiếc Bát Lưu Ly này cầm xuống.

Thấy thế, lông mày của ông chủ Tiền không khỏi nhíu lại. Nhưng ngay sau đó, ông ta cũng không do dự một chút nào, nhìn về phía đối phương mỉm cười nói ra.

“Ha ha ha, tôi còn tưởng rằng là ai? Hóa ra là ông chủ Lưu, nếu như ông chủ Lưu đã muốn tranh với tôi chiếc Bát Lưu Ly này. Vậy thì, tôi xin ra giá ba tỷ!”

Lần nữa lên giá, sắc mặt của ông chủ Tiền rõ ràng lộ ra mấy phần đắc ý. Xem chừng, hai người này cũng không phải là lần đầu gặp nhau.

“Hừ, ba tỷ mà thôi, tôi vẫn còn có thể trả được.”

Nói xong, ông chủ Lưu lại lần nữa đưa bảng giơ lên, hô khẽ một tiếng.

“Tôi ra giá ba tỷ rưỡi!”

“Ông chủ Lưu, một lần một lần tăng lên vài trăm triệu cũng không có gì thú vị lắm! Hay là, tôi với ông chơi lớn một phen, tôi ra năm tỷ. Ông có tiếp tục theo hay là không theo?”

Lúc này, ông chủ Tiền giống như cười mà không phải cười, híp mắt nhìn về phía ông chủ Lưu nói ra.

Lần này, thần sắc của ông chủ Lưu rõ ràng lộ ra mấy phần do dự. Đứng ở phía trên bục chủ trì, vẻ mặt của Chương Tử Di lúc này lộ ra nụ cười ngọt ngào, âm thanh cũng tràn đầy quyền rũ, nói ra.

“Các vị, hiện tại vật phẩm đấu giá đầu tiên đã có người ra giá năm tỷ. Đây là đồ vật của tiên nhân, mặc dù không phải là tiên khí, nhưng nói như thế nào nó cũng lây nhiễm không ít tiên khí, đối với tìm hiểu thuật trường sinh, hoặc là tìm kiếm cơ hội đột phá cảnh giới cao hơn cũng có trợ giúp không nhỏ. Không biết, các vị ở đây có ai còn muốn ra giá cao hơn hay không?!”

Vừa mới nghe được lời này của Chương Tử Di nói ra, ông chủ Lưu lúc đầu còn có mấy phần do dự. Lúc này, ông ta không khỏi khẽ cắn răng một cái. Sau đó, ông chủ Lưu trực tiếp giơ lên bảng đấu giá, hô lớn một tiếng.

“Tôi ra sáu tỷ!”

“Bảy tỷ!”

“Tám tỷ!”

“Chín tỷ!”

“…”

Một hồi lên giá không ngừng nghỉ, đến cuối cùng giá trị của chiếc Bát Lưu Ly cũng bị nâng lên tới gần mười tỷ. Đồng thời, cả hội trưởng đều không khỏi lần nữa xôn xao, ánh mắt vô cùng vui vẻ nhìn lấy ông chủ Tiền và ông chủ Lưu đấu giá với nhau.

Kỳ thật, tất cả mọi người ở đây đều biết rất rõ, chiếc Bát Lưu Ly này cho dù là vật phẩm của tiên nhân từng sử dụng qua, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, phần lớn linh tính cũng đã mất hết. Cho dù bọn họ có bỏ tiền ra mua về nghiên cứu, cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Lúc này, nhìn thấy hai người bọn họ đấu giá hang hái như vậy, tất nhiên mọi người ở đây đều vừa lòng thỏa ý, vô cùng vui vẻ nhìn lấy một cách say sưa.

Mà lúc này, ngồi ở bên trong hội trường, thần sắc của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần cổ quái, nhìn về phía chiếc Bát Lưu Ly đang được đặt ở trên khay gỗ, trong lòng mang theo tâm tình vô cùng phức tạp.

“Thế nào? Anh cũng muốn tham giá đấu giá với bọn họ hay sao?”

Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này, Đinh Tử Hương đang ngồi một bên quan sát không khỏi thấp giọng nói ra.

“Ừm?!”

Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang đối phương. Ngay sau đó, anh liền lắc đầu nói ra.

“Chỉ là một chiếc bát bình thường mà thôi, cho dù tôi có tiền thì cũng sẽ không phá của như vậy?!”

Nghe được lời này của anh nói ra, vẻ mặt của Đinh Tử Hương không khỏi lộ ra mấy phần nghi ngờ. Sau đó, cô thấp giọng, cười nhẹ một tiếng.

“Nếu như hai người bọn họ nghe được lời này của anh, không biết là bọn họ có muốn cùng nhau liều mạng với anh hay không?”

Kỳ thật, ở trong lòng của cô cũng có ý nghĩ tương tự như vậy. Dù sao, những thứ giống như là tiên nhân đều quá mức hư vô mờ mịt, ai cũng không có biết chắc bọn họ có thật sự tồn tại hay không.

Huống hồ, chiếc Bát Lưu Ly này nhìn như thế nào cũng chẳng có chút gì đặc biệt. Đinh Tử Hương cũng không biết rõ, hai người bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó về làm gì?

Đang lúc hai người Trần Viễn âm thầm không ngừng mắng chửi có người phá của, thì lúc này giá cả của chiếc Bát Lưu Ly rốt cuộc cũng bị đẩy lên với một cái giá trên trời.

“Hai mưởi tỷ lần thứ nhất! Hai mươi tỷ lần thứ hai! Hai mươi tỷ lần thứ ba!”

“Nếu như không có ai tăng giá, thì tôi xin tuyên bố, chiếc Bát Lưu Ly này thuộc với ông chủ Tiền! Chúc mừng ông chủ Tiền đấu giá thành công vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá ngày hôm nay!”

Bang!

Đứng ở trên bục chủ trì, thần sắc của Chương Tử Di lúc này tỏ ra cực kỳ vui vẻ. Mới chỉ là một vòng khỏi đầu, chính cô cũng không nghĩ đến chiếc Bát Lưu Ly này vậy mà được nâng lên cái giá cao đến như vậy.

Nhưng càng là như thế, trong lòng của Chương Tử Di càng thêm hưng phấn. Dù sao, lần chủ trì buổi đấu giá này cũng không phải dễ dàng cô mới từ trong gia tộc đoạt được. Hơn nữa, mỗi một phần vật phẩm đấu giá được bán đi, ngoại trừ một chút tiền phí giao dịch, thì người chủ trì cũng chia được không ít hoa hồng.

Chính vì thế, sau khi đem chiếc Bát Lưu Ly bán đi. Lúc này, Chương Tử Di lại lần nữa để cho người ở phía sau, tiếp tục đem lên một phần vật phẩm khác để đấu giá.

Qua mấy lượt đấu giá liên tục như vậy, mặc dù các loại bảo vật không ngừng được đấu giá đi. Nhưng rõ ràng so với chiếc Bát Lưu Ly vừa rồi vẫn có một chút kém. Thế nhưng, giá cả so ra vẫn có phần tăng lên không nhỏ.

Lúc này, ánh mắt của Chương Tử Di lại lần nữa quét xuống xung quanh hội trường. Ngay sau đó, trên khuôn mặt của cô không khỏi lộ ra mấy phần nụ cười ngọt ngào.

“Các vị, vật phẩm tiếp theo mà chúng tôi muốn đấu giá chính là một viên tiên đan. Theo như ghi chép ở trong động phủ của vị tiên nhân kia lưu lại, thì viên tiên đan này có thể tăng lên tuổi thọ của người sử dụng lên đến trăm năm. Tất nhiên, bởi vì niên hạn có chút dài. Hơn nữa, thời gian trôi qua quá lâu, để cho linh khí ở trong tiên đan bị hao mòn đi không ít. Nhưng mà, các vị ở đây có thể yên tâm sử dụng, nhiều năm trước chúng tôi đã từng đem tiên đan giao cho một vị trưởng bối ở trong nhà phục dụng qua. Hiện tại, vị trưởng bối này vẫn rất khỏe mạnh. Chính vì thế, các vị có thể yên tâm đấu giá, không cần phải sợ dùng lâm gây ra hậu quả nghiêm trọng.”

Lời này của Chương Tử Di vừa mới nói ra, tất cả mọi người ở trong hội trường đều không khỏi lộ ra vẻ mặt khó tin, xen lẫn với mấy phần nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó, Chương Tử Di đã tự mình vỗ tay ra hiệu một cái. Lập tức, một nữ tiếp viên mặc áo dài, trên tay bưng lấy một cái khay gỗ, phía trên khay gỗ đặt lấy một cái bình ngọc, trên bình ngọc được dán bằng một tờ giấy niêm phong vô cùng cẩn thận.

Vừa từ trên tay nữ tiếp viên nhận lấy bình ngọc, Chương Tử Di đã tự mình đem giấy niêm phong mở ra. Ngay sau đó, một cỗ hương khí vô cùng kỳ lạ tản mát ra ngoài, để cho mọi người ở đây đều có được loại cảm giác toàn bộ tế bào đều trở nên sôi trào lên. Giống như, cơ thể của mỗi người đều đối với thứ đồ vật được cất giấu ở trong bình ngọc có loại khát vọng không thể nào cưỡng chế được.

Đừng nói là những người khác, cho dù là Trần Viễn cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Mà Đinh Tử Hương thần sắc lúc này đã có mấy phần hoảng hốt.

“Không thể nào? Thứ này làm sao lại là tiên đan?!”

Lời này của Đinh Tử Hương nói ra, hiện tại đã chẳng có mấy ai quan tâm. Tất cả ánh mắt của mọi người, lúc này đều đổ dồn nhìn về phía chiếc bình ngọc đang cầm ở trên tay của Chương Tử Di.

“Các vị, đây chính là tiên đan. Giá khởi điểm là một trăm triệu, đấu giá chính thức bắt đầu!”
Chương 223 - Giả danh Chiến Thần

“Tôi ra một trăm năm chục triệu!”

“Tôi ra hai trăm triệu!”

“Tôi ra ba trăm triệu!”

“Tôi ra năm trăm triệu!”

“Tôi ra một tỷ!”

“…”

Lời của Chương Tử Di còn chưa có kết thúc, phía dưới hội trường đã bắt đầu sôi trào lên, vô số âm thanh đấu giá không ngừng kêu to. Cho dù là truyền nhân của Liên Hoa Cung, Triệu Chí Kính lúc này cũng có mấy phần chấn kính. Vốn dĩ, hắn đến tham gia hội đấu giá lần này, ngoài việc ra ngoài giải sầu một phen, còn mang theo một ít nhiệm vụ, do cung chủ để bản thân đi làm.

Thế nhưng, Triệu Chí Kính cũng thật không có nghĩ tới, nơi này còn có cả tiên đan được bán ra?

Tất nhiên, bằng vào anh mắt tinh đời của mình, Triệu Chí Kính cũng nhìn ra được, viên tiên đan này mặc ngoài nhìn như hào hoa, nhưng thực chất đã bị tiêu hao vô cùng nghiêm trọng. Nhiều nhất, nó cũng chỉ là một viên hạ phẩm tiên đan, hơn nữa phẩm chất cũng cực kém.

Bất quá, cho dù là như vậy, lúc này trong lòng của hắn cũng có một chút động tâm. Dù sao, nếu như có thể đem viên tiên đan này mua xuống, không biết chừng sư phụ của hắn có thể dựa vào dược vật ở bên trong, điều chế ra loại đan dược mới. Như thế, trên dưới Liên Hoa Cung sẽ được hưởng lợi không ít. Đặc biệt là đệ tử thân truyền như hắn, không biết chừng còn được tặng thưởng gì đó.

Chỉ là, khi nhìn thấy một đám khách hàng ở đây không ngừng hô giá. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ, giống như vô cùng quyết tâm đem viên tiên đan này đoạt tới tay, lông mày của Triệu Chí Kính không khỏi khẽ nhíu một cái.

“Sư muội, trên người của muội còn nhiều ít tiền? Có thể để cho sư huynh mượn dùng một lúc được không?”

Đang ngồi chăm chú nhìn xem mọi người đấu giá, lúc này đột nhiên nghe được âm thanh của Triệu Chí Kính ở bên tai vang lên, vẻ mặt của “tiểu sư muội” không khỏi kinh ngạc, quay qua nhìn sang đối phương.

“Sư huynh, huynh cũng muốn mua tiên đan này sao?”

“Không phải, ta còn muốn hỏi muội làm cái gì?”

Nhất thời, sắc mặt của Triệu Chí Kính có chút không vui, không khỏi trừng mắt nhìn lấy “tiểu sư muội” một trận. Thấy được ánh mắt này của sư huynh, trong lòng “tiểu sư muội” không khỏi xấu hổ, vội vàng ho khan một tiếng.

“Khụ khụ, sư huynh, kỳ thật trên người của muội cũng chỉ có được một ít. Nếu không, huynh ngồi đây đợi một chút, để muội liên lạc với người trong nhà, đem thêm tiền đến cho huynh được không?”

Kỳ thật, hai người bọn họ đến đây cũng chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi. Bởi vì, ở trong mắt của bọn họ, mọi thứ tốt nhất đều thuộc về Liên Hoa Cung. Cho dù thành phố có xa hoa giàu có đến đâu chăng nữa, chăng qua cũng chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi.

Chỉ cần bọn họ chăm chỉ tu luyện, một khi cảnh giới đạt đến tối cao, thì nhân loại ở trong mắt của bọn họ cũng chỉ là lũ sâu kiến, không đáng nhắc tới. Thế nên, bình thường ra ngoài bọn họ cũng không đem theo tiền. Ngoại trừ một số vật dụng cần thiết, mọi thứ đều tự có người thu xếp cho hai người bọn họ.

Thế nên, lúc này Triệu Chí Kính vừa muốn lên tiếng đấu giá, trong lòng không khỏi sửng sốt phát hiện ra, lúc này trên người vậy mà so với những kẻ phàm nhân tầm thương kia lại chẳng có chút đồ vật gì đáng giá.

Bất quá, vị “tiểu sư muội” này gia thế cũng không tệ, chỉ thấy đối phương tùy tiện nhắn tin một lúc, ngay lập tức đã có người tự mình đem tiền đưa đến. Tất nhiên, bọn họ cũng không phải là đem theo vali tiền, mà chuẩn bị cho hai người bọn họ một tấm thẻ ngân hàng được làm bằng bạch kim, cũng không ai biết rõ bên trong rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tài sản.

“Tôi ra một trăm tỷ!”

Cũng không biết từ bao giờ, giá của viên tiên đan lúc này đã đẩy lên một con cao đến ngất ngưỡng. Tất nhiên, đối với nhiều người ở đây mà nói, con số này cũng không tính là gì. Dù sao, một viên tiên đan có thể gia tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ, đối với bọn họ đều là vật có giá trị không thể dùng tiền để so sánh được.

“Tôi ra giá một trăm mười tỷ!”

“Một trăm hai mươi tỷ!”

“Hừ, chư vị, viên tiên đan này mặc dù tốt thì tốt thật. Nhưng cuối cùng nó cũng chỉ có một viên. Theo tôi thấy, các vị ở đây nếu đã muốn đoạt tới tay, vậy thì kêu nhiều thêm một chút. Chỉ dựa vào một chút tiền lẻ này, các vị nghĩ rằng liền có thể lấy được viên tiên đan này sao?”

Không biết từ chỗ nào, một đợt âm thanh cuồng vọng vang lên. Ngay sau đó, một tiếng hô lớn đột nhiên truyền đến.

“Tôi ra năm trăm tỷ!”

Lần này, ánh mắt của mọi người không khỏi đổ dồn về phía chính giữa của hội trường. Người vừa mới hô giá chính là một người đàn ông trung niên, dáng người thẳng tắp, trên người lộ ra một cỗ khí thế cực kỳ hùng hồn. Bất thình lình, người này vậy mà lại là một vị võ giả, hơn nữa thực lực đã đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ. Nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi ghé mắt nhìn xem. Đồng thời, cũng có người nhận ra đối phương, thấp giọng hô to một tiếng.

“Mạc Lão Tà? Hắn làm sao cũng ở đây?!”

Nghe được tiếng hô này của người kia, rất nhiều người đều không khỏi giật mình. Nhất là mấy vị khách quý ngồi ở ngay bên cạnh người đàn ông trung niên, đều không khỏi kinh hoảng, vội vàng nhích người tránh đi một đoạn khoảng cách.

Nhìn thấy một màn này, người đàn ông trung niên được gọi là Mạc Lão Tà, không khỏi cất giọng hừ lạnh một cái. Ngay sau đó, ánh mắt của ông ta nhanh chóng liếc qua toàn trường, trên khuôn mặt mang theo mấy phần sát khí.

“Hừ, nếu như đã có người nhận ra được lão phu. Vậy thì, ở đây còn có ai muốn tiếp tục đấu giá với lão phu nữa hay không?”

Lời này của Mạc Lão Tà vừa mới nói ra, tất thì bầu không khí ở trong hội trường đều trở nên lạnh ngặt như tờ. Cho dù là Chương Tử Di, lúc này thần sắc cũng lộ ra mấy phần khó coi.

Bất quá, cũng không chờ đợi mọi người yên tĩnh bao lâu. Lúc này, bất chợt một giọng đàn ông nhẹ nhàng truyền đến.

“Tôi ra giá năm trăm lẻ không không không một tỷ.”

Vừa nghe được lời này, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình, vội vàng đem đầu chuyển hướng, nhìn về góc phía tây của hội trường. Không biết từ lúc nào, nơi này ngồi lấy ba nam, một nữ. Mà người vừa mới lên tiếng, chính là một gã thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.

Bộ dáng của đối phương vô cùng tự nhiên, ánh mắt còn mang theo mấy phần trêu tức nhìn về phía Mạc Lão Tả mỉm cười.

Vừa nhìn thấy được nụ cười này của gã thanh niên, thần sắc của Mạc Lão Tà không khỏi trở nên tức giận, ánh mắt cũng bắt đầu lộ ra vẻ hung ác.

“Hừ, nhóc con! Cậu là con cháu nhà ai? Có thể cho tôi biết tên được không?”

Nhìn thấy điệu bộ lúc này của Mạc Lão Tà, gã thanh niên tức thì không khỏi cười to một tiếng. Sau đó, ánh mắt cũng liền trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Mạc Lão Tà nói ra.

“Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, được mọi người gọi với biệt danh Chiến Thần, tên thật là Trần Viễn!”

“Hả? cái gì?!”

Vừa nghe được gã thanh niên báo ra danh tính của mình, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi giật mình hô lên. Mặc dù nhiều người ở đây cũng không biết Trần Viễn là ai, nhưng biệt danh Chiến Thần này đối với bọn họ thật sự không quá xa lạ.

Nhất là, một số thiếu nam thiếu nữ, bọn họ đối với Chiến Thần ở trong truyền thuyết cực kỳ tôn sùng.

“Trời ạ, người kia vậy mà chính là Chiến Thần ở trong truyền thuyết?”

“Ha ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nhìn bộ dáng của người này thật sự vẫn còn rất trẻ. Nếu như co cơ hội, tôi cũng muốn lên xin chữ ký!”

Nghe được tiếng nghị luận ầm ĩ ở trong hội trường, lúc này ánh mắt của Mạc Lão Tà không khỏi lộ ra mấy phần kiêng kỵ. Chỉ có điều, hắn nói thế nào cũng là một tên cướp biển khiến cho người người khiếp sợ. Vừa mới giật mình một chút, Mạc Lão Tà liền lấy lại bình tĩnh, một mặt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn về phía gã thanh niên ở phía đối diện.

“Hừ, chỉ là một tên nhãi con mà thôi. Cho dù ngươi là Chiến Thần thì như thế nào? Đây là đấu giá, người nào ra giá cao thì liền được!”

Nói xong lời này, Mạc Lão Tà cũng không tiếp tục để ý đến vị thanh niên “Chiến Thần” ở trong truyền thuyết nữa. Ngược lại, vẻ mặt của hắn lúc này lại lộ ra một vẻ vô cùng nghiêm túc, nói ra.

“Hội trưởng, nếu như hôm nay tôi có thể đấu giá được viên tiên đan này, hiệp hội của các vị có thể bảo đảm cho tôi an toàn rời khỏi nơi này được không?”

Lúc nói ra lời này, thần sắc của Mạc Lão Tà hơi có chút khẩn trương. Thực chất, danh tiếng của Chiến Thần không nhỏ. Hơn nữa, nếu như đối phương đã xuất hiện ở đây, ai biết bên ngoài còn có Long Vệ bí mật bao vây hay không?

Chính vì thế, vì để đảm bảo cho an toàn của mình, lúc này Mạc Lão Tà chỉ có thể mang theo mấy phần thăm dò, hướng về phía Chương Tử Di nói ra.

Người khác còn không biết, nhưng Mạc Lão Tà rất rõ ràng, Chương Tử Di chính là hội trưởng của hiệp hội liên minh thương nghiệp khu vực Đông Nam Á. Thế nên, lúc này hắn chỉ có thể hướng về đối phương để xin nhờ đảm bảo.

Mà nghe được câu hỏi này của Mạc Lão Tà, thần sắc của Chương Tử Di chỉ hơi do dự một chút. Ngay sau đó, cô liền lập tức đáp lại.

“Xin ngài hãy yên tâm, nơi này cho dù bất kỳ là ai, chúng tôi đều có thể đảm bảo an toàn của ngài cho đến khi rời khỏi đây.”

Nghe được lời cam đoan này của Chương Tử Di, trong lòng của Mạc Lão Tà mới thoáng yên tâm một chút. Đồng thời, ông ta hơi khẽ cắn răng, lại lần nữa đem bảng đấu giá giơ lên.

“Như vậy, tôi xin tiếp tục ra giá, năm trăm năm mươi tỷ!”
Chương 224 - Tiên Ma Lệnh

Đấu giá lại lần nữa tiếp tục, mà người thiếu niên tự xưng là “Chiến Thần” lúc này cũng chỉ hô lên vài lần. Đến cuối cùng, khi nghe Mạc Lão Tà nâng lên tám trăm tỷ, lập tức mọi người ở đây đều dừng lại động tác của mình. Ai cũng không có nghĩ đến, vị lão nhân từng có danh tiếng không nhỏ trong giới hải tặc này vậy mà giàu đến như vậy. Một lần liền bỏ ra tới mấy trăm tỷ để mua một viên tiên đan.

Mặc dù viên tiên đan này rất có thể tăng lên không ít thọ nguyên, thế nhưng ở đây cũng không có bao nhiêu người nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như thế để mua tiên đan đem về. Dù sao, nhìn bề ngoài của nó cũng có niên đại không nhỏ, ai biết được bên trong viên tiên đan này có vấn đề gì hay không?

Thế nên, qua một hồi hô lên không ngừng, cảm thấy không có người tiếp tục tiến hành đấu giá. Lúc này, Chương Tử Di cũng rất kịp thời, gõ lấy búa gỗ, nói ra.

Bang!

“Tám trăm tỷ lần thứ nhất! Tám trăm tỷ lần thứ hai! Tám trăm tỷ lần thứ ba!”

Bang!

“Xin chúc mừng Mạc Lão tiên sinh, viên tiên đan này ngài đã đấu giá thành công!”

Lời nói này của Chương Tử Di vừa mới nói ra, thần sắc của Mạc Lão Tà lúc này không khỏi buông lỏng một hơi. Đồng thời, ánh mắt của ông ta hơi hơi liếc về phía đám thanh niên tự xưng là “Chiến Thần” đang ngồi ở góc phía tây của hội trường. Trong ánh mắt của Mạc Lão Tà lúc này vậy mà hiện lên một vệt tinh quang.

“Thưa ngài, đây là tiên đan của ngài!”

Một trận âm thanh xốp giòn vang lên, nữ nhân viên khách sạn tỏ ra cực kỳ lễ phép, hướng về phía Mạc Lão Tà đưa lấy bình ngọc chứa đụng tiên đan. Cầm lấy bình ngọc, lại kiểm tra viên tiên đan đang được cất giấu ở bên trong, lúc này trong lòng của Mạc Lão Tà vô cùng mừng rỡ.

Thế nhưng, ngoài mặt ông ta vẫn cố giữ lấy bình tĩnh, từ bên trong ngực áo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt của nữ nhân viên khách sạn.

“Tiền ở trong này!”

Nữ nhân viên khách sạn cũng rất khéo léo gật đầu mỉm cười, đưa tay cầm lấy tấm thẻ ngân hàng. Sau đó, lại hơi kiểm tra một chút, nhìn thấy sô tiền ở trong tài khoản đã thành toán hoàn tất. Lúc này, nữ nhân viên khách sạn mới lần nữa đem thẻ ngân hàng trả lại cho khách hàng, hướng về phía Chương Tử Di ở trên bục đấu giá gật đầu ra hiệu.

Đến lúc này, Chương Tử Di mới hài lòng gật đầu, mỉm cười nói ra.

“Chư vị, như vậy tiên đan đã được đấu giá thành công. Vật phẩm tiêp theo mà chúng tôi muốn đấu giá chính là một trong ba món bảo vật cuối cùng, có liên quan đến thời đại tu tiên. Hy vọng, mọi người có đầy đủ tâm lý để chuẩn bị. Bởi vì, những bảo vật này có thể thay đổi vận mệnh của mọi người, thậm chí còn có cơ hội để các vị ở đây phi thăng, thành tiên!”

Lời của Chương Tư Di vừa mới nói ra, tất cả ánh mặt của mọi người ở đây đều không khỏi tập trung nhìn về phía khán đài.

Mà lúc này, bốn gã thanh niên tự xưng là “Chiến Thần” không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, một trong bốn người bọn họ đột nhiên đứng dậy rời đi, lặng lẽ biến mất ở trong hội trường.

“Này, anh không định nói gì sao?”

Ngồi ở một bên, Đinh Tử Hương lúc này quan sát thấy sắc mặt của Trần Viễn trở nên âm tình bất định, nhưng lại chẳng nói lời nào. Nhất thời, cô không khỏi tò mò, liếc mắt nhìn anh một cái.

Người khác còn không biết, thế nhưng Đinh Tử Hương làm sao không rõ, đám người kia rõ ràng là đang lừa gạt người khác, còn giả danh Chiến Thần của anh để lòe người.

Thế nhưng, lúc nghe Đinh Tử Hương hỏi đến ánh mắt của Trần Viễn lại bỗng dưng trừng lớn, nhìn lấy cô một trận.

“Nói gì? Tôi có việc gì để nói với cô sao?”

“Anh…”

Thấy được bộ dáng lúc này của Trần Viễn, Đinh Tử Hương không khỏi tức giận đến giậm chân một trận. Thế nhưng, lúc này âm thanh của Chương Tử Di ở trong đài cao đã lần nữa vang lên.

“Xin lỗi, vừa rồi đã để các vị chờ lâu. Bây giờ, món vật phẩm áp trục đầu tiên sẽ được đem ra!”

Lời của Chương Tử Di vừa mới nói ra, từ phía sau cánh gà lại lần nữa đi ra một nữ nhân viên phục vụ, trên người mặc một bộ áo dài cách tân màu hồng cánh sen, trên tay bưng lấy một chiếc khay gỗ, phía trên là tấm lụa đỏ, bên trong đặt lấy một khối kim loại giống như hổ phù, hoa văn điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, phức tạp.

Vừa nhìn thấy đồ vật này, toàn bộ người ở bên trong hội trường đều không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Cũng không phải bọn họ nhìn ra được lai lịch của tấm hổ phù này. Ngược lại, trong mắt của nhiều người ở đây, thật sự không ai hiểu rõ vì sao Chương Tử Di lại muốn đem miếng kim loại này ra để đấu giá?

Giống như nhìn thấu được sự nghi hoặc ở trong lòng của tất cả những người có mặt ở đây. Lúc này, Chương Tử Di mới nhẹ nhàng đem tấm kim loại cầm ở trên tay. Sau đó, cô hơi nhẹ nhàng khẽ cười một tiếng.

“Các vị, có lẽ trong lòng của các vị đang vô cùng thắc mắc, không biết vì sao vật phẩm áp trục lần này lại là một khối lệnh bài? Hơn nữa, nhìn khối lệnh bài này còn rất cũ, chẳng hề có một chút linh khí nào? Thế nhưng, chắc hẳn các vị ở đây từng có nghe nói qua, trên thế giới này từng tồn tại một nơi, gọi là cổ chiến trường? Đây là tồn tại đã cách chúng ta hơn trăm vạn năm về trước. Hơn nữa, nó còn liên quan đến một truyền thuyết, mà truyền thuyết này cũng từng mở ra một thời kỳ tràn đầy huy hoàng của nhân loại. Đó là, thời đại Tiên Ma!”

Vừa nghe được những lời này của Chương Tư Di nói ra, tất cả mọi người ngồi ở bên dưới hội trường đều không khỏi lộ ra một vẻ sửng sốt. Hầu hết bọn họ đều từng nghe nhắc qua về thời đại này, nhưng mà cũng chưa ai từng thấy qua Tiên Ma tồn tại. Dù sao, thời kỳ đó quá mức xa xôi, lịch sử nhân loại cũng không có cách nào chứng minh qua sự tồn tại của nó.

Thế nên, lúc này nghe Chương Tử Di đem việc này nói ra, trong lúc nhất thời mọi người đều không khỏi bán tín bán nghi, đưa mắt nhìn nhau. Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn lúc này lại không nhịn được, chăm chú nhìn lấy tấm lệnh bài ở trên tay của đối phương.

Mặc dù anh không có cách nào xác định được tấm lệnh bài này có tác dụng gì. Nhưng nhìn hình dáng của nó, anh lại có loại cảm giác hết sức quen thuộc.

“Tử Di tiểu thư, nói như vậy, hiệp hội thương minh của tiểu thư có phải hay chăng đã tìm ra được lối vào của cổ chiến trường?!”

Lúc này, ở bên dưới hội trường, đột nhiên có người lên tiếng chất vấn. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Lúc này, người vừa mới lên tiếng nói chuyện chính là một thanh niên trẻ tuổi, trên người ăn mặc một bộ trang phục giản dị, thần sắc mang theo mấy phần lạnh nhạt, nhìn chăm chú về phía Chương Tử Di, đang đứng ở trên bục đấu giá.

“A, làm sao lại là anh ta?!”

Vừa thấy được người thanh niên này, trong lòng của Đinh Tử Hương không khỏi giật mình, vội vàng hô lên một tiếng. Mà ánh mắt của Trần Viễn lúc này cũng nhìn về phía đối phương, trong con ngươi mang theo mấy phần kỳ dị.

“À, hóa ra là Tiêu Dã, Tiêu thiếu gia! Lời này của ngài thật sự là hay lắm! Nhân đây, tôi cũng xin phép được bật mí với mọi người một chút. Kỳ thật, chúng tôi đã tìm ra được lối vào của cổ chiến trường. Mà tấm lệnh bài đang ở trong tay của tôi, chính là chìa khóa để mở ra lối vào này!”

Lần này, nghe được lời nói của Chương Tử Di, tất cả mọi người đều không khỏi âm thầm giật mình không thôi. Ai cũng không có nghĩ đến, khối sắt nhìn như thường thường không có gì lạ này, lại là chìa khóa để đi vào cổ chiến trường?

“Được rồi, nếu như mọi người đã biết rõ được lai lịch của nó, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu đấu giá đi. Lần này, chúng tôi sẽ không đưa ra giá khởi điểm, các vị ở đây cũng tùy tiện lên giá. Đấu giá chính thức bắt đầu!”

Bang!

Tiếng búa gỗ vừa gõ xuống, tức thì không khí ở trong hội trường liền trở nên sôi sục kịch liệt.

“Các vị, đây là chìa khóa mở ra cổ chiến trường, tôi nghe tổ tiên nói qua, bên trong cổ chiến trường thậm chí tồn tại qua một gốc tiên dược, có thể để cho một người bình thường trực tiếp đột phá đến cảnh giới Chân Tiên. Bất quá, lời này cũng không thể nào xác thực được. Thế nhưng, chiếc lệnh bài này tôi nhất định phải lấy được. Tôi ra giá một trăm tỷ!”

Vừa mới mở màng, đã có người tự đưa ra một cái giá hết sức kinh khủng. Trong lúc nhất thời, nhiều người có chút nhịn không được, nghẹn ngào hít vào một hơi khí lạnh.

Mà những người khác cũng không muốn bỏ lỡ, tức thì lớn tiếng hô lên.

“Tôi ra một trăm lẻ một tỷ!”

“Tôi ra hai trăm tỷ!”

“Tôi ra ba trăm tỷ!”

Trong thoáng chốc, giá cả đã được đẩy vọt lên đến vài trăm tỷ, hơn nữa âm thanh ở trong hội trường đang còn không ngừng vang lên. Theo tình huống lúc này, sợ rằng cái giá cuối cùng bỏ ra so với số tiền mà Mạc Lão Tà mua được viên tiên đan vừa rồi còn phải cao gấp mấy lần.

Bất quá, còn không đợi mọi người lần nữa đấu giá, lúc này toàn bộ ánh sáng ở trong hội trường đều bị tắt đến tối om. Ngay sau đó, một tiếng ầm ầm đổ vang. Cuối cùng, từ phía trên nóc nhà của hội trường, lúc này phát ra một trận cười to, tràn đầy càng rỡ.

“Ha ha ha, khối Tiên Ma Lệnh này chính là của ta!”

Tiếng nói vừa dứt, trong hội trường không khỏi vang lên một tiếng hô khẽ.

“Tiền bối, đây là buổi đấu giá của hiệp hội thương minh chúng tôi, ngài thật sự muốn cùng hiệp hội chúng tôi là địch hay sao?”

Âm thanh này tất nhiên là do Chương Tử Di phát ra. Chỉ có điều, đối phương dường như cũng không thèm nể mặt cô, còn tức giận phát ra một trận hừ lạnh.

“Hừ, chỉ là một đứa nhóc con mà thôi, còn muốn uy hiếp lão phu?”

Ầm!

Dứt lời, người này đột nhiên xuất ra một chưởng, hướng về phía Chương Tử Di vỗ tới. Chỉ là, một chương này của đối phương vừa mới đánh ra, toàn bộ ánh đen ở trong hội trường bỗng dưng bật sáng. Đồng thời, một cái bóng người hiện ra, chặn ngang trước mặt của Chương Tử Di.

“Hừ, chỉ là một tên tiểu tặc mà thôi, cũng nghĩ muốn cướp đồ vật của cháu gái ta hay gì?!”

Ầm!

Cái bóng đen vừa mới xuất hiện, hoàn toàn không hề do dự một chút nào, trực tiếp vung tay đánh ra, nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.

Lão già định ra tay đánh cướp Tiên Ma Lệnh, cũng không nghĩ đến bên cạnh Chương Tử Di vậy mà ẩn giấu một vị cao thủ như vậy. Thế nên, ông ta cũng không kịp đề phòng lập tức bị một chưởng này vỗ bay ra ngoài.

Bành!

Ầm ầm!
Chương 225 - Lời mời

Liên tục bị đập bay ra ngoài hơn mười thước, lúc này thân hình của kẻ xâm nhập mới đụng vào trên vách tường rồi ngừng lại. Ngay sau đó, trong miệng của ông ta nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Độc… Độc Cô Phương Dung?!”

Ánh mắt của kẻ đột nhập hơi có chút khó tin, nhìn về phía bà lão tay cầm quải trượng, đang đứng ở phía đối diện.

“Hừ, Đoàn Chín Thừng, tiểu lão tặc! Ông cũng to gan lắm, còn dám đến khách sạn của cháu gái tôi cướp đồ. Xem chừng, hôm nay tôi không cho ông một chút bài học, ông còn chưa biết chữ chết viết như thế nào?”

Dứt lời, bà lão tay cầm quải trượng giơ lên, sau đó hướng về phía trước người của Đoàn Chín Thừng đánh tới.

Lúc này, đám khách quý đều bị biến cố bất ngờ làm cho hoảng sợ, không ít người đã dời đi chỗ trống, hướng về phía cầu thang bên ngoài khách sạn lao đi.

Ầm!

Bất quá, hội trường lúc này vô cùng hỗn loạn, một gậy này của bà lão đập xuống, thân hình của Đoàn Chín Thừng cũng không dám đón đỡ, ông ta giống như một chiếc lò xo, bật nhảy lên cao, đem một đòn này của đối phương tránh đi.

Ngay lập tức, lớp gạch men ở trên hội trường liền bị đập vỡ, đồng thời một cỗ uy áp vô cùng khổng lồ, từ trên người của bà lão phóng xuất ra ngoài, hướng về phía Đoàn Chín Thừng bao phủ tới.

“Hừ, còn muốn chạy đi đâu!”

Vừa nhìn thấy Đoàn Chín Thừng vậy mà một chiêu liền chạy, lúc này bà lão cũng nhịn không được tức giận hô lên một tiếng. Sau đó, thân hình của bà ta cũng vội vàng lướt đi, mau chóng đuổi theo phía sau đối phương.

Bất quá, hai người bọn họ rời đi không được bao lâu, lúc này ở trong hội trường bỗng dưng phát ra một trận hết lớn.

“Tất cả đứng im, không ai được phép nhúc nhích!”

Không biết từ lúc nào, một nhóm ba người, hai nam một nữ trên tay cầm lấy vũ khí, hướng về phía tất cả người ở bên trong hội trường hét lên.

Đến lúc này, ánh mắt của mọi người mới hốt hoảng nhìn lại, bọn họ không hề nghĩ tới, vừa rồi đám người này còn giả danh Chiến Thần, hiện tại đã cầm lấy vũ khí hướng về phía mình chĩa lấy. Nhất thời, sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đây đều dọa cho tái nhợt.

Thế nhưng, còn không đợi mọi người có thể lấy lại tinh thần, lúc này đột nhiên lại có một cái bóng đen khác lao ra ngoài. Sau đó, kẻ này cầm lấy một quả lựu đạn khói, trực tiếp hướng thẳng về phía vị trí trung tâm của phòng hội nghị ném ra ngoài.

Oành!

Xì xì…

Một trận khói trắng mù mịt bóc lên, cho dù là Chương Tử Di, lúc này cũng nhịn không được trong lòng vô cùng tức giận mắng lên một trận.

“Chết tiết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bọn chúng từ đâu xuất hiện, làm sao lại nhiều người như vậy trà trộn vào trong hội trường?”

Nghe được lời này của cô, Cao Hùng, quản lý của khách sạn không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn, toàn bộ khuôn mặt đều tái nhớt không còn chút máu.

Bất quá, lúc này phản ứng của ông ta cũng không đến mức chậm. Ngay khi phát hiện ra được tình huống không ổn, ông ta đã vội vàng lên tiếng to.

“Nhanh, đem tiểu thư bảo vệ an toàn!”

Thế nhưng, đám vệ sĩ đứng ở xung quanh, thực lực nhiều nhất chỉ bất quá là cấp bậc sơ giai võ sư mà thôi. Còn không đợi cho bọn họ lao tới, lúc này một cái bóng đen đã cấp tốc hướng về phía bục đấu giá đánh tới. Mục tiêu của đối phương lúc này cũng không phải là thứ gì khác, mà chính là khối lệnh bài đang cầm ở trên tay của Chương Tử Di.

“Hừ!”

Chỉ là, cái bóng đen này ngàn nghĩ trăm nghĩ, hắn cũng không có nghĩ đến là, ngay khi thân hình của hắn vừa định chạm tới lệnh bài, mặt đất dưới chân của hắn đột nhiên lao ra một cái lồng sắt, trực tiếp đem toàn bộ bục đấu giá vây ở bên trong. Cho dù là Chương Tử Di, lúc này cũng được lồng sắt bảo vệ một cách an toàn.

Ầm!

Không có cách nào cướp được khối lệnh bài ở trên tay của Chương Tử Di, cái bóng đen này cũng vô cùng dứt khoát, trực tiếp ném thêm một quả lựu đạn khói, sau đó phi thân lao đi.

Nhưng mà, lúc này từ phía sau lưng của hắn đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.

“Chạy đi đâu!”

Âm thanh mặc dù rất nhỏ, cũng không đặc biệt nổi bậc trong không khí hỗn loạn của hội trường. Thế nhưng, thân thể của cái bóng đen lại bỗng dưng cứng đờ lại. Ngay sau đó, một bàn tay chậm rãi vươn tới, trực tiếp đem cái ót của đối phương chụp trúng.

Ầm!

Cứ như thế, cái bóng đen bất chợt ngã xuống sàn nhà, hôn mê bất tỉnh không hề hay biết chuyện gì xảy ra. Mà làm xong hết những chuyện này, người kia cũng biến mất không thấy.

Đợi cho khói trắng bắt đầu xua tan đi, lúc này tầm mắt mọi người mới có thể dễ dàng quan sát đến, không biết từ lúc nào cả ba tên cướp vừa rồi còn giả danh Chiến Thần đã nằm ở dưới mặt đất không một chút tiếng động. Mà cái bóng đen vừa rồi ý định muốn đem Tiên Ma Lệnh cướp đoạt, hóa ra lại chính là một trong số bọn người giả danh vừa mới lẻn đi ra ngoài không lâu.

Bất quá, lúc này mọi người cũng không có tâm tình để đi để ý đến những chuyện này. Tầm mắt của bọn họ rất nhanh nhìn về phía Chương Tử Di, lúc này vẫn còn đang được bao vây ở trong lồng sắt.

Cũng không biết nút mở công tắt ở đâu, nhưng chỉ thấy thân hình của Chương Tử Di hơi khẽ chuyển động một chút, chiếc lồng sắt lúc này đã lặng yên không một tiếng động chui xuống sàn nhà, biến mất không thấy gì nữa.

Mà vẻ mặt của Chương Tử Di lúc này cũng lộ ra mấy phần nhu hòa, nhìn về phía mọi người nói ra.

“Chư vị, vừa rồi xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn. Thế nên, buổi đấu giá hôm nay kết thúc tại đây. Bất quá, nếu như các vị muốn biết thêm tin tức về cổ chiến trường, các vị có thể đến văn phòng làm việc của tôi để liên hệ. Tôi rất hoan nghênh các vị đến để nói chuyện trao đổi!”

Vừa nói, Chương Tử Di vừa cúi thấp người xuống, bày ra bộ dáng hết sức chân thành. Mặc dù trong lòng của rất nhiều người đều không thoải mái. Dù sao, chìa khóa mở ra cổ chiến trường ở ngay trước mặt, ai cũng không muốn đem nó bỏ lở. Thế nhưng, Chương Tử Di đã mở lời ra nói như vậy, mọi người cũng không có được biện pháp nào khác. Huống hồ, đám người ở đây không phải người ngu, Chương Tử Di là người không phải bọn họ có thể chọc tới.

Thế nên, lúc này nghe Chương Tử Di nói như thế, bọn họ cũng chỉ có thể tươi cười đáp lại. Sau đó, ai theo nhà nấy, bắt đầu theo thứ tự rời khỏi hội trường đấu giá.

“Trần Viễn, vừa rồi anh đã đi đâu?”

Nhìn thấy mọi người đã bắt đầu tản đi, cả bốn tên cướp đều bị bắt giữ, đồng thời hội trường cũng tiến vào dọn dẹp. Lúc này, Đinh Tử Hương không khỏi liếc mắt, nhìn về phía Trần Viễn, trên mặt có chút tò mò nói ra.

Nghe hỏi đến, Trần Viễn chỉ trừng mắt đáp lại, cũng không có trực tiếp lên tiếng trả lời. Sau đó, thân hình của anh theo hướng thang máy, đi đến tầng dưới của khách sạn.

“Này, anh chờ tôi một chút, làm sao lại đi nhanh như vậy chứ?”

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong lòng của Đinh Tử Hương có chút tức giận kêu lên. Thế nhưng, bước chân của Trần Viễn lại một mực không có dừng lại, để cho Đinh Tử Hương không khỏi gấp, vội vàng chạy theo phía sau lưng.

Nhưng còn không đợi cho hai người bước vào bên trong thang máy, lúc này một cái thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chắn ngang lối đi của hai người bọn họ. Hơi hơi đưa mắt nhìn lên, lúc này Đinh Tử Hương mới phát hiện ra, người đứng trước mặt của mình cũng không phải là ai khác, mà chính là người vừa mới chủ trì buổi đấu giá vừa rồi, Chương Tử Di.

“Chào anh, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Chương Tử Di, là hội phó hiệp hội thương nghiệp Đông Nam Á. Tôi có thể mời anh đến văn phòng của tôi để nói chuyện riêng một chút được không?”

Vừa gặp mặt, Chương Tử Di không chút vòng vo, liền trực tiếp nói ra ý định của mình. Thấy một màn này, Đinh Tử Hương không khỏi hai mắt tròn vo. Cô còn thật sự không có nghĩ đến, Chương Tử Di vậy mà xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trực tiếp như vậy, mời Trần Viễn đến văn phòng của mình nói chuyện riêng?

Bất quá, thái độ của Trần Viễn lúc này lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, anh hơi nhìn nhìn đối phương một chút. Ngay sau đó, anh liền chậm rãi lắc đầu đáp lại.

“Thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú!”

Nói xong lời này, Trần Viễn liền trực tiếp xoay người rời đi. Lần này, phản ứng của anh không chỉ làm cho Chương Tử Di cảm thấy hết sức ngạc nhiên, mà ngay của Đinh Tử Hương cũng không thể nào ngờ đến.

“Anh ta không phải là bị ấm đầu rồi chứ?”

Cái suy nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu, thân hình của Đinh Tử Hương cũng cấp tốc chuyển di, vội vàng đuổi theo bước chân của Trần Viễn.

“Này này, anh làm gì lại đi gấp như vậy, chậm lại chờ tôi một chút!”

Mặc kệ Đinh Tử Hương kêu la thế nào, bước chân của Trần Viễn vẫn không có ý định dừng lại, một đường chuyển hướng đi thẳng về phía cầu thang bộ.

Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ rời đi, lúc này Chương Tử Di mới kịp phản ứng lại, thần sắc của cô hơi biến đổi một chút. Ngay sau đó, thân hình của cô cũng cấp tốc rời đi, trở về văn phòng làm việc của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang