Phập!
Phập!
Giống như thịt cá bị xuyên thành que, một nhóm binh sĩ không kịp đề phòng, trực tiếp bị những rể cây này đâm xuyên qua lồng ngực, chết không nhắm mắt.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm lại, trong ánh mắt của anh bắn qua một trận hàn quang.
“Chết!”
Trong miệng gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình của Trần Viễn cấp tốc hướng về phía thân thể của thụ yêu lao tới. Hư ảnh Phượng Hoàng lúc này cũng lấy Trần Viễn làm trung tâm, hiển hóa ra một cái biển lửa trải rộng đến cả trăm mét.
Nhất thời, vô số rể cây bị hư ảnh Phượng Hoàng đốt thành tro bụi. Cho dù bản thể của Thụ Yêu là một gốc cổ thụ thành tinh, có lực phòng ngự vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, hỏa khắc mộc. Hơn nữa, ngọn lửa mà hư ảnh Phượng Hoàng lúc này phát tán ra cũng không phải là ngọn lửa bình thường. Nó có sức tàn phá vô cùng đáng sợ.
Đừng nói là Thụ Yêu, ngay cả Giao Long cũng không dám đón đỡ lấy loại hỏa thế đáng sợ thế này.
Chính vì thế, trong lòng đất lúc này không ngừng vang lên từng trận âm thanh chít chít, vô số rể cây cấp tốc lui lại, dự định đem bước chân của Trần Viễn ngăn cản.
Thế nhưng, lần này Trần Viễn đã thật sự nổi giận, anh cũng mặc kệ nội lực ở trong cơ thể đang không ngừng cấp tốc tiêu hao. Mỗi bước mà anh đi tới, trên thân của Thụ Yêu liền không ngừng kịch liệt đung đưa.
Lúc này, Thụ Yêu đã thật sự rất hoảng sợ. Thế nhưng, nó là thụ yêu, cũng không phải là yêu thú hóa hình. Mặc dù bản thân sản sinh ra một ít linh trí, nhưng linh trí của nó cũng vô cùng yếu ớt. Hơn nữa, Thụ Yêu cũng không có cách nào rút ra rể cây để chạy trốn.
Thế nên, lúc này nhìn thấy thế lửa ở trên người của Trần Viễn càng lúc càng lớn, vô số rể cây của nó đã bị hư ảnh Phượng Hoàng đốt thành tro bụi, nó ngoài việc liên tục hướng về phía Trần Viễn công kích, hy vọng ngăn cản được bước chân của anh, cũng không có thêm bất kỳ biện pháp nào khác.
Ầm!
Một đoạn rể cây cuối cùng bị đốt sạch đi, lúc này thân hình của Trần Viễn cũng chỉ cách bản thể của Thụ Yếu không đến chục mét. Ngay khi hư ảnh Phượng Hoàng sắp phải nện đến trên bản thể của nó, lúc này trong đầu của Trần Viễn vậy mà đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh hoảng sợ.
“Tha… tha mạng…”
Nghe được âm thanh non nớt này của Thụ Yếu truyền đến trong đầu, ánh mắt của Trần Viễn hơi thoáng kinh ngạc một chút. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh cũng liền lạnh xuống.
“Hừ, bây giờ mày mới nghĩ đến việc xin tha, muộn rồi!”
Nếu như vừa rồi không phải Thụ Yếu cố ý tập kích, đánh giết không ít binh sĩ đi theo trong đoàn, lúc này có lẽ Trần Viễn còn nghĩ buông tha cho nó một mạng. Dù sao, vạn vật đều có linh tính, một gốc cây có thể tự mình tu luyện cũng là một chuyện không dễ.
Chỉ là, trên người nó dính máu đồng đội của anh, anh không thể nào bỏ qua cho gốc Thụ Yêu này được.
Chính vì thế, trong miệng quát khẽ một tiếng, Trần Viễn trực tiếp đem hư ảnh Phượng Hoàng phóng xuất ra ngoài, nện thẳng về phía thân cây cổ thụ ở trước mặt.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hư ảnh Phượng Hoàng giống như một vầng thái dương, đem khu vực ngàn mét xung quanh hóa thành biển lửa. Cho dù thân cây cổ thụ đang không ngừng đung đưa kịch liệt, tìm hết mọi cách để tránh thoát hỏa thế cuồng bạo. Thế nhưng, mọi cố gắng của nó chỉ là vô nghĩa. Trong không khí rất nhanh liền truyền đến từng trận mùi khét. Ngoài vị trí thân cây cổ thụ đang vùng vậy, đám người Trần Viễn cũng không hề bị ngọn lửa lan tràn ảnh hướng đến.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biến thiêu đốt bao lâu, đợi cho hư ảnh Phượng Hoàng lần nữa chui vào bên trong cơ thể của Trần Viễn. Lúc này, gốc cây cổ thụ ở trước mặt của mọi người đã biến thành một mảnh than cốc, phía trên mặt đất tản lạc ra không ít bụi đất. Ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền chú ý đến một khối tinh thể giống như hổ phách, này trơ trọi trong đám bụi đất.
Khối tinh thể này chỉ lớn cỡ bằng nắm tay trẻ em, nếu như không phải lần trước từ trên thi thể của đám Huyết Ma Biên Bức nhặt được một chút đồ vật kỳ quái. Lúc này sợ rằng Trần Viễn cũng không để ý đến khối tinh thể màu hổ phách ở trước mặt.
Mặc dù hiện tại nội lực đã bị tiêu hao rất lớn, sắc mặt của chuyển sang trắng bệch. Nhưng trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một chút tươi cười, bước chân của anh cấp tốc chạy đến, đem khôi tinh thể màu hổ phách nằm ở dưới đất nhặt lên.
Theo như trong ký ức mà Hỏa Phượng lần trước truyền đến, đây rất có thể là tinh hạch của Thụ Yêu. Loại đồ vật này, nếu như là ở thời đại trước kia, đây chính là một bảo báo rất đáng giá. Thứ này có thể lợi dụng để luyện đan, làm thuốc, hoặc là luyện chế ra một số bảo vật dành cho người tu tiên. Đáng tiếc, thời đại này đã thay đổi, những thứ như thế đã không biết rơi vào quên lãng bao lâu.
Nhưng nói như thế nào, vừa rồi Trần Viễn cũng đã bỏ ra không ít công sức để đem Thụ Yêu giết chết. Chính vì thế, nhặt được một khối tinh hạch này Trần Viễn vẫn càm thấy rất hài lòng.
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?!”
Lúc này, nhìn thấy Thụ Yêu đơn giản như vậy liền bị Trần Viễn diệt sát, đám người Trần Khâm, Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng không khỏi vội vàng chạy tới hỏi thăm.
Tất nhiên, vừa rồi bọn họ cũng thấy Trần Viễn từ chỗ đám cháy nhặt lên một thứ gì đó. Nhưng tất cả bọn họ đều rất khôn khéo, giữ lấy im lặng cũng không dám hỏi thăm.
“Tôi không có việc gì.”
Trần Viễn rất nhanh liền đem tinh hạch của Thụ Yếu cất đi. Sau đó, anh hơi mỉm cười nhìn về phía mọi người đáp lại.
Nhưng khi thấy được sắc mặt của Trần Viễn hơi có mấy phần tái nhợt, đám người Trần Khâm không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu nói ra.
“Được rồi, mọi người trở về vị trí, nhanh chóng thu dọn chiến trường. Giúp tôi kiểm tra quân số, nhìn xem vừa rồi tổn thất hết bao nhiêu người.”
Mặc dù trước khi đến đây Trần Viễn đã lường trước được sẽ gặp không ít nguy hiểm. Nhưng anh vẫn còn đánh giá thấp độ nguy hiểm của nơi này. Tính sơ qua từ vài trận chiến đấu của ngày hôm qua, đội ngũ của anh đã tổn thất hơn một phần tư.
Vừa rồi, trải qua một trận chiến với Thụ Yếu, số binh sĩ bị đám rể cây kia xuyên chết cũng vượt qua năm người. Hơn nữa, trong lúc chiến đầu cũng tổn thất thêm vài người.
Tính ra, hiện tại đội ngũ của anh đã thiệt hại gần một nửa. Trong đó, thành viên của hai tiểu đội mà Trần Viễn trực tiếp chỉ huycũng bị tổn thất đến vài người. May mắn, lần này anh không có để cho Tiểu Trần, Phi Hổ cùng với Lưu Mẫn Nghi đi theo. Nếu không, một khi bọn họ xảy ra chuyện anh cũng không có cách nào dễ chịu.
“Đội trưởng, mọi người đã thu thập xong hành lý. Tổng cộng, chúng ta tổn thất hai người, bên kia tổn thất hết bốn người. Số người bị thương hiện tại là mười, trong đó có vài người chỉ bị thương nhẹ, một số bị thương tương đối nặng, không có cách nào tiếp tục đi lại.”
Qua một hồi kiểm kê, lúc này Trần Khâm mới vội vàng đi tới trước mặt của Trần Viễn, thấp giọng nói ra.
Nghe được báo cáo của Trần Khâm, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trầm xuống. Ngay sau đó, anh nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, nói ra.
“Đội trưởng, hiện tại chúng ta có hai lựa chọn. Một là cho người di chuyển thương binh về hậu phượng, chờ đợi tiếp viện. Hai là, nghỉ lại tại chỗ, chờ đợi thương binh hồi phục sẽ di chuyển tiếp. Ý hai người thế nào?”
Hơi suy nghĩ một chút, lúc này Triệu Kiến An mới liếc mắt sang nhìn Kiều Thanh Phượng, nói ra.
“Tôi chọn phương án thứ nhất. Tôi với cậu dẫn theo một đội tiếp tục lên đường đi đến di tích. Còn Thanh Phượng sẽ dẫn theo một đội đưa thương binh trở về hậu phương. Cậu thấy thế nào?”
Nghe được phương án của Triệu Kiến An, Trần Viễn im lặng không có nói thêm cái gì. Ngược lại, thần sắc của Kiều Thanh Phượng có chút không vui, vội vàng lắc đầu nói ra.
“Không được, tôi không đồng ý với đề nghị của anh. Tôi sẽ lưu lại, còn anh thì dẫn người lui về hậu phương.”
Lời của Kiều Thanh Phượng vừa mới nói ra, Triệu Kiến An liền lập tức phản ứng lại. Nhưng lúc này, thấy hai người bọn họ lại sắp bắt đầu cãi nhau, Trần Viễn chỉ có thể đứng ra ngăn cản.
“Được rồi, nếu như cả hai đều không muốn lui lại, vậy thì chúng ta tạm thời hạ trại, để cho mọi người nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Tôi sẽ tìm cách trị thương cho thương binh. Nơi này xuất hiện nhiều dị thú như vậy, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy được một số loại thảo dược trị thương cũng không biết chừng.”
Nghe Trần Viễn nói ra lời này, cả Kiều Thanh Phượng lẫn Triệu Kiến An đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Cũng không biết bọn họ làm ra trao đổi thế nào, nhưng thấy hai người bọn họ không có tiếp tục tranh cãi nữa, Trần Viễn mới đi đến ra lệnh cho Trần Khâm, để cho toàn bộ đơn vị dừng chân, hạ trại.
Tất nhiên, bọn họ cũng không thể nào dừng lại ở chỗ này để hạ trại, mà Trần Viễn để cho mọi người di chuyển lùi lại phía sau một đoạn, tìm tới một chỗ địa điểm tương đối bằng phẳng. Lúc này, anh mới ra lệnh để cho tất cả mọi người dừng lại, hạ trại.
Sau đó, Trần Viễn tìm đến Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, dự định bàn bạc một chút kế sách.
Đang tải...
Chương 212 - Cung điện
Bản mệnh thần thông?
Trần Viễn cũng thật không có nghĩ đến, Huyền Quy Cự Ngạc vậy mà có thể lĩnh ngộ ra được bản mệnh thần thông. Nói như vậy, đầu Huyền Quy Cự Ngạc này có huyết mạch vô cùng tinh thuần, thậm chí nó rất có thể đã kế thừa được một chút huyết mạch của thần thú Huyền Vũ.
Nếu không, chỉ bằng vào thực lực của nó hiện tại, rất khó có thể lĩnh hội ra được bản mệnh thần thông. Đây là tuyệt kỹ chỉ có các đời hậu duệ của thần thú mới có thể kế thừa được.
Lúc này, thân hình của Trần Vũ cấp tốc hiện ra. Vừa rồi bị vô số gai đất đánh trúng, trên người của Trần Viễn cũng lưu lại không ít vết thương. Mặc dù thương thế không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bản thân của Trần Viễn cũng cảm thấy vô cùng không dễ chịu.
Hống!
Một kích không có trực tiếp đem Trần Viễn giết chết, lúc này Huyền Quy Cự Ngạc lại lần nữa phát ra một tiếng rống giận. Ngay sau đó, thân hình của nó cấp tốc lao tới, tốc độ so với mấy lần trước còn muốn nhanh hon rất nhiều.
Tức thì, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt. Hiện tại, bản thân có thương tích ở trong người, Trần Viễn cũng không muốn trực tiếp ngạnh kháng với Huyền Quy Cự Ngạc.
Qua một hồi do dự, Trần Viễn cũng rất dứt khoát, trực tiếp tha túng hai cánh ở phía sau lưng, cấp tốc lao người chạy đi.
Đừng nhìn thân thể của Huyền Quy Cự Ngạc cồng kềnh như vậy, nhưng nó lại rất linh hoạt. Vừa thấy Trần Viễn muốn chạy trốn, tức thì cái đuôi của nó đã cấp tốc quất tới, dự định đem Trần Viễn đập bay xuống đất.
Ầm!
Thân hình của Trần Viễn hơi xẹt qua một cái, tinh chuẩn tránh đi một kích của Huyền Quy Cự Ngạc. Ngay lập tức, mặt đất ở dưới chân anh bị nện thành một cái hố sâu chừng mấy chục mét.
Lúc này, Trần Viễn đã không dám lưu lại lâu, anh vội vàng phi thân lao đi, kéo dài khoảng cách với Huyền Quy Cự Ngạc.
Thế nhưng, Huyền Quy Cự Ngạc giống như không có ý định buông tha cho Trần Viễn, trong miệng của nó lần nữa phát ra một tiếng rống giận. Ngay sau đó, mặt đất dưới chân của Trần Viễn bỗng dưng xuất hiện một mảnh gai đất, dự định đem Trần Viễn đâm xuyên thành một cái sàng.
Thấy thế, trong lòng của Trần Viễn không khỏi tức giận hừ lên một tiếng. Vừa rồi là anh không có phòng bị, nên mới ăn thiệt thòi lớn như vậy. Nhưng hiện tại, Huyền Quy Cự Ngạc còn nghĩ muốn làm tổn thương được anh, thì nó quả thật là quá xem thường Trần Viễn.
Chỉ thấy, thân hình của Trần Viễn nhoáng lên một cái, sau đó toàn bộ thân hình của anh biến thành từng vệt lấm tấm. Đợi cho công kích của Huyền Quy Cự Ngạc đánh trúng, lúc này thân thể của anh đã hóa thành một trận hỏa quang, biến mất không thấy.
Lúc này, ở một chỗ rừng cây cách khu vực đầm lầy khoảng chừng hơn mấy chục kilomet, thân hình của Trần Viễn lần nữa hiện ra. Chỉ có điều, sắc mặt của anh đã trở nên trắng bệch, một bộ tiêu hao nguyên khí rất lớn.
“Phù, may mắn là mình chạy nhanh. Nếu không…”
Trong lòng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi, nếu như không phải mượn nhờ năng lực đặc thù của Hỏa Phượng, trực tiếp tăng lên tốc độ phi hành gấp mấy chục lần. Lúc này, sợ rằng Trần Viễn đã một lần nữa bị Huyền Quy Cự Ngạc đả thương.
Chỉ là, Trần Viễn vừa mới thở ra được một hơi, lúc này mặt đất ở dưới chân anh đột nhiên vang lên một trận chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, không biết từ nơi nào xông đến một đám dị thú lên đến hàng ngàn con, trong mắt của bọn chúng đều là một mảnh huyết hồng, bộ dáng cực kỳ hoảng sợ hướng về vị trí của anh lao tới.
Nhìn thấy một màn này, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Vừa rồi phải tiêu hao nguyên khí rất lớn anh mới chạy thoát được khỏi Huyền Quy Cự Ngạc. Lúc này, trước mặt lại có một đám dị thú xông đến. Mặc dù thực lực của đá dị thú này không mạnh. Thế nhưng, số lượng của bọn chúng thật sự nhiều lắm?
“Ừm?! Bên kia có đồ vật gì?!”
Ngay lúc Trần Viễn dự định một lần nữa xoay người chạy trốn. Lúc này, đập vào trong ánh mắt của anh chính là một tòa cung điện cực lớn, phía trên còn có một vầng bảy sắc cầu vòng, vắt ngang qua cả bầu trời.
Thấy cảnh này, Trần Viễn có chút khó tin, đưa tay lên dụi dụi mắt của mình một hồi. Thế nhưng, mọi thứ vẫn không hề thay đổi một chút nào, cung điện vẫn còn đang nằm ở trong tầm mắt của anh.
Chíp chip…
Trong lòng Trần Viễn còn đang do dự không biết là nên chạy trốn hay đi về phía cung điện. Lúc này, Hỏa Phượng lại đột nhiên từ trên đỉnh đầu của anh hiện ra. Ngay sau đó, nó cấp tốc vỗ cánh, vội vàng theo hướng cung điện bay đi.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ. Nhưng ngay sau đó, anh cũng làm ra quyết định, vội vàng chạy đuổi theo phía Hỏa Phượng.
Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn biết rõ, tòa cung điện này nhất định là có liên quan đến việc tu tiên. Thậm chí, nó rất có thể chính là tác nhân gây ra sự biến dị của bầy thú.
Tất nhiên, đây chẳng qua chỉ là suy đoán ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi. Hiện tại, nhìn thấy Hỏa Phượng vậy mà hướng về phía cung điện bay đi, anh cũng không thể nào cứ bỏ mặc nó chạy đến đó một mình như vậy. Thân hình của anh cũng cấp tốc lao nhanh. Trong lúc chạy về phía tòa cung điện, không ít dị thú hướng về phía anh chạy lướt qua.
Ở trong ánh mắt của bọn chúng, Trần Viễn giống như không hề tồn tại. Hay nói đúng hơn, bọn chúng đối với đồ vật phía sau lưng càng thêm sợ hãi, cũng không có thời gian để ý đến một tên nhân loại giống như Trần Viễn.
Lúc đầu, Trần Viễn cũng không có cảm thấy chuyện gì. Nhưng càng chạy gần về phía cung điện, tâm tình của Trần Viễn càng thêm có cảm giác bất an.
Rống!
Ngay lúc Trần Viễn chỉ cách tòa cung điện kia không đến một kilomet, lúc này từ trong cung điện đột nhiên phát ra một trận thú gầm. Ngay sau đó, một cỗ kinh phong bất ngờ ập tới, đem toàn bộ cây cối ở bốn phía xung quanh đều hất tung lên trời. Ngay cả Trần Viễn cũng không ngoại lệ, anh có cảm giác toàn bộ cơ thể của mình giống như không bị khống chế, bị cỗ kinh phong vừa rồi đập mạnh, văng ra ngoài.
Ầm!
Từ trên cao rớt xuống đất, thân thể của Trần Viễn vang lên từng trận âm thanh xương cốt bị gãy vỡ. Đồng thời, trong miệng của anh cũng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Cho dù là đối mặt với Huyền Quy Cự Ngạc, Trần Viễn cũng không cảm thấy chật vật như vậy. Hiện tại, đối phương chỉ phát ra một tiếng gầm gừ, bản thân của anh liền bị hất bay ra ngoài, hơn nữa còn bị đả thương không nhẹ.
Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn biến đến cực kỳ khó coi. Từ lúc đạt được hai nửa miếng ngọc bội cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Trần Viễn cảm thấy bất lực đến như vậy.
Hiện tại, trong đầu của anh cũng không đề nổi bất kỳ một tia phản kháng nào. Dù sao, đối phương còn chưa hiện thân, chỉ gầm lên một tiếng anh đã không có cách nào chịu nỗi. Nếu như trực tiếp xuất hiện, sợ rằng Trần Viễn còn không chịu nổi của nó một kích.
Chíp chíp…
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn cho rằng mình không có cách nào rời khỏi được nơi này, thì bên tai anh lại đột nhiên truyền đến một trận âm thanh quen thuộc. Ngay sau đó, vốn dĩ là đã chạy đến cung điện, không biết từ khi nào Hỏa Phượng lại đột nhiên quay trở lại. Hơn nữa, bộ dáng của nó dường như vô cùng lo lắng, liên tục xoay quanh ở trên đỉnh đầu của Trần Viễn kêu lên liên tục.
Thấy được một màn này, thần sắc của Trần Viễn có chút khó tin. Anh còn tưởng rằng, Hỏa Phượng đã chạy trốn, tiến vào bên trong cung điện để tìm vài thứ gì đó.
Nhưng hiện tại, thấy được nó không ngừng vỗ cách bay ở trên đầu của mình, tâm tình của Trần Viễn không khỏi có chút phức tạp.
Chíp chip…
Giống như nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, lúc này Hỏa Phượng lại lần nữa kêu to mấy tiếng. Sau đó, hai cánh của nó vỗ mạnh, vội vàng chạy về hướng cung điện.
Thấy được một màn này, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại. Nhưng anh hiện tại cũng không cách nào đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy Hỏa Phượng bay đi.
Cũng không biết bay được bao lâu, trong lúc Trần Viễn cho rằng lần này Hỏa Phượng đã thật sự bỏ đi. Đột nhiên, từ trên không trung truyền đến vài trận chiêm chip. Ngay sau đó, Trần Viễn rõ ràng thấy được Hỏa Phượng vậy mà ngậm lấy một mảnh lá cây, vội vàng bay về phía Trần Viễn.
Nhìn thấy lá cây được Hỏa Phượng thả xuống trước mắt, Trần Viễn có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn nó.
||||| Truyện đề cử: Luật Sư Bí Ẩn Của Sở Thiếu |||||
“Chíp chip!”
Thấy Trần Viễn không nhận lấy lá cây, thần sắc của Hỏa Phượng có chút khẩn trương, vội vàng lên tiếng thúc giục.
Lúc này, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút. Sau đó, anh hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng đem lá cây nhặt lên. Tiếp đó, anh mới cẩn thận đem mảnh lá cây chậm rãi cho vào trong miệng, hơi khẽ nhấm nuốt một chút.
Ngay lập tức, một cỗ cảm giác đau nhức để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, rên khẽ lên một tiếng.
Chỉ có điều, ngay sau đó bằng vào mắt thường Trần Viễn cũng có thể nhìn thấy được, vết thương ở trên người của mình đang dần dần khép lại. Cho dù là mấy chỗ xương gãy, hiện tại cũng liền thành một mạch, chẳng có bất kỳ một cái di chứng gì.
Thấy được cảnh tượng này, Trần Viễn khó có thể tin được, đưa mắt nhìn về phía Hỏa Phượng.
“Chíp chip!”
Mặc dù trong ba lô vẫn còn một ít linh quả, Trần Viễn có thể mượn nhờ chúng để hồi phục lại thương thế. Thế nhưng, mảnh lá cây mà Hỏa Phượng vừa mới đưa tới cũng quá thần kỳ rồi đi?
Chỉ nhấm nháp một chút, vết thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể khỏi hẳn?
Dần dần, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi dâng lên một trận lửa nóng. Lúc này, Trần Viễn đã có thể khẳng định, tòa cung điện trước mặt này nhất định là có liên quan đến thời đại tu tiên đã từng huy hoàng nhất trong lịch sử của nhân loại.
Chỉ là, qua một lúc sau, thần sắc của Trần Viễn liền biến đến cực kỳ khó coi. Bởi vì, trong tòa cung điện kia còn ẩn giấu một thứ vô cùng đáng sợ. Một khi Trần Viễn dám tới gần, nó nhất định sẽ không nương tay với anh.
“Chíp chip!”
Thế nhưng, lúc này Hỏa Phượng đột nhiên phát ra một trận âm thanh rối rít, giống như đang muốn thúc giục Trần Viễn làm điều gì đó. Đợi cho Trần Viễn lần nữa nhìn đến, Hỏa Phượng đã vỗ cánh bay về phía cung điện. Hơn nữa, tốc độ của nó rất chậm, dường như đang muốn chờ đợi Trần Viễn đi theo.
Thấy được cảnh này, Trần Viễn hơi nghiêm mặt, thận trọng suy nghĩ một chút.Nhưng ngay sau đó, anh cũng làm ra quyết định, trong miệng lẩm nhẩm một hồi.
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể nào tránh khỏi. Đi!”
Dứt lời, thân hình của Trần Viễn liền đuổi theo Hỏa Phượng, chui vào bên trong cung điện biến mất không thấy.
Chương 213 - Thiếu nữ trong tranh
Đuổi theo một hồi, bước chân của Trần Viễn lúc này mới chậm rãi dừng lại. Vừa rồi, từ xa nhìn đến Trần Viễn cũng không có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng hiện tại, đứng gần quan sát anh mới phát hiện ra tòa cung điện này thật sự rất lớn.
Chỉ nhìn bề ngoài mà nói, tòa cung điện này ít nhất cũng hơn ngàn mét. Hơn nữa, phía bên ngoài cung điện còn có bốn thanh cột gỗ, phía trên mỗi thanh cột gỗ đều điêu khắc các loại chim chóc, thú vật cực kỳ sinh động.
Nếu như không phải đứng gần tỉ mỉ quan sát, Trần Viễn còn thật sự nghĩ rằng bọn chúng đều là vật thật.
Chỉ là, còn không đợi cho Trần Viễn kịp có thời gian quan sát bao lâu. Lúc này, âm thanh của Hỏa Phượng lại lần nữa vang lên, nó đang không ngừng vỗ cánh, giống như cố gắng thúc giục Trần Viễn theo vào bên trong.
Thấy bộ dáng của nó lúc này, Trần Viễn mới chậm rãi thu hồi lại ánh mắt của mình. Ngay sau đó, anh cũng bắt đầu đi theo Hỏa Phượng bước vào bên trong cung điện.
Mới đầu, thân thể của Trần Viễn giống như đụng phải một thứ gì đó chặn lại. Nhưng khi thân thể của anh vừa mới chạm vào, vách ngăn cũng biến mất không thấy. Sau đó, đầu óc của Trần Viễn bỗng dưng quay cuồng một hồi. Đến cuối cùng, khi lấy lại được tinh thần, lúc này Trần Viễn đã thấy mình đứng ở bên trong một tòa đại sảnh rộng rãi, mà Hỏa Phượng thì đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhướng lên một cái. Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng quét qua, dò xét bốn phía xung quanh. Trong đại sảnh lúc này, ngoại trừ bản thân Trần Viễn, cũng không hề có bất kỳ một thứ đồ vật gì.
Thế nhưng, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác, như có đồ vật gì đó đang để mắt tới mình. Loại cảm giác này đến nhanh, cũng biến mất rất nhanh. Nếu như không phải tin tưởng vào năng lực cảm ứng của mình, Trần Viễn còn suýt chút nữa là nghĩ mình tưởng lầm.
Bất quá, hiện tại Trần Viễn cũng không có cách nào để dò xét được đối phương đang ẩn nấp ở đâu. Anh chỉ có thể chậm rãi, đi dạo bốn phía xung quanh.
Mặc dù nói, ở trong đại sảnh cũng không có bất kỳ đồ vật gì tồn tại, nhưng phía trên bốn bức tường lại điêu khắc rất nhiều hình ảnh. Phần lớn những hình ảnh này đều miêu tả cảnh vật thiên nhiên, có rừng cây, thác nước, cũng có chim chóc, hoa cỏ.
Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền bị một bức họa tượng làm cho chú ý. Lúc này, phía trên vách tường điêu khắc lấy một người thiếu nữ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Người này ăn vận một bộ cung trang, trên hông treo lấy một khối ngọc bội, một tay cầm sách, một tay vẫy lấy mặt nước ở trong hồ sen.
Tất nhiên, những thứ này cũng không phải là thứ Trần Viễn chú ý nhất, mà ánh mắt của anh lúc này không ngừng tập trung nhìn về phía ngọc bội được đeo ở bên hông của thiếu nữa.
Không biết làm sao, khối ngọc bội này lại có phần tương tự với một trong hai khối ngọc bội Trần Viễn đã tự mình hấp thu ở trong cơ thể. Trần Viễn cũng không rõ, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là một sự sắp đặt nào đó.
Thế nhưng, trong tâm trí của Trần Viễn lúc này rõ ràng nghiên về xu hướng thứ hai hơn.
Tức thì, Trần Viễn không khỏi cảnh giác lên. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng bắt đầu dời lên quan sát khuôn mặt của thiếu nữ trong tranh. Không nhìn thì không biết, lúc này quan sát kỹ Trần Viễn mới đột nhiên giật mình phát hiện ra, người này vậy mà rất giống với mẹ anh khi còn trẻ.
“Điều này làm sao có thể?!”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn thật sự có chút khó tin. Nhưng mà, lúc này mặt đất dưới chân của anh đột nhiên phát ra một trận âm thanh lạch cạch. Còn không đợi cho Trần Viễn phát hiện là có chuyện gì xảy ra, toàn bộ thân hình của anh giống như là bị hút xuống dưới đất. Ngay sau đó, cả người của anh trực tiếp biến mất không thấy. Mà trong đại sảnh lại trở thành một mảnh tĩnh mịch, không có tiếng động. Giống như, tất cả những chuyện vừa mới xảy ra đều chưa hề tồn tại.
Bịch!
Trần Viễn chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình lúc này như sắp phải nứt vỡ ra. Anh không khỏi nhăn mặt, vội vàng bò người đứng dậy.
Lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, không biết từ lúc nào bản thân anh đã rơi xuống một chỗ mật thất. Hơn nữa, ánh sáng ở trong mật thất vô cùng yếu ớt, cho dù bản thân của Trần Viễn có được thị lực rất tốt, nhưng anh phải căng mắt ra nhìn một hồi mới quan sát được hình ảnh bốn phía xung quanh.
Căn mật thất này so với đại sảnh phía trên phải nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bốn phía vách tường cũng không có khảm nạm bất kỳ đồ vật gì. Ngược lại, ngay ở vị trí trung tâm nhất của mật thất, không biết từ lúc nào lại đất lấy một cái bệ đá, phía trên bệ đá còn treo lấy một tấm lệnh bài được làm bằng kim loại.
Nhìn thấy bệ đá cùng với lệnh bài, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên nghiêm nghị. Anh cũng không biết, chỗ này có cài đặt cơ quan gì không. Nhưng nhìn thấy tình huống trước mắt, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào để đi ra ngoài.
Nhất thời, trong lòng hơi do dự một thoáng, sau đó Trần Viễn vô cùng cẩn thận đi về hướng bệ đá. Anh đưa mắt đảo qua bốn phía xung quanh, sau khi xác định nơi này cũng thật sự không có tồn tại cơ quan. Lúc này, Trần Viễn mới nhẹ nhàng đem tấm lệnh bài ở trên bệ đá lấy xuống.
Vừa mới đưa tay chạm vào, một cỗ cảm giác lạnh buốt truyền đến, để cho Trần Viễn thiếu chút nữa là nhịn không được đánh run một cái. May mắn, cảm giác lạnh buốt rất nhanh liền tiêu tan đi. Sau đó, ánh mắt của Trần Viễn mới chú ý đến, phía trên lệnh bài lúc này khắc mấy chữ nhỏ.
Tiên Cung Lệnh!
Nhìn thấy hàng chữ nhỏ này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi nghi hoặc một chút. Từ trong ký ức mà Hỏa Phượng lần trước truyền đến, Trần Viễn cũng không nhớ đến có bất kỳ tổ chức hay thế lực nào có tên tương tự như vậy. Hơn nữa, nhìn cách bố trí của cung điện, Trần Viễn tin tưởng nó rất có thể liên quan đến thời đại tu tiên. Chỉ là, lúc này anh cũng không có bất kỳ lời giải đáp gì. Thế nên, hơi suy nghĩ một chút, Trần Viễn quyết định tạm thời đem tấm lệnh bài này cất kỹ ở trong ba lô.
Sau đó, anh lại lần nữa đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh. Nhìn đến một hồi, Trần Viễn không khỏi thở dài một hơi. Căn mật thật này, giống hệt như phía bên ngoài đại sảnh, nó cũng không có thiết kế bất kỳ một lối ra nào.
Thế nhưng, trong lúc đang có phần thất vọng, ánh mắt của Trần Viễn mới chú ý đến, phía trên vị trí bệ đá, nơi mà anh vừa mới đem lệnh bài lấy ra, lúc này có một cái lỗ hổng. Không biết vì sao, Trần Viễn cảm giác lỗ hổng này cũng với tấm lệnh bài vừa rồi có phần tương tự.
Hơi suy nghĩ một chút, Trần Viễn lại lần nữa đem tấm lệnh bài lấy ra, hơi loay hoay một chút. Sau đó, Trần Viễn cầm lấy lệnh bài, nhấm ngay khe hở ở trên bệ đá nhét xuống.
Lúc này, phía sau lưng của Trần Viễn đột nhiên phát ra một trận âm thanh lạch cạch. Ngay sau đó, Trần Viễn không khỏi vội vàng xoay người nhìn lại. Vừa nhìn, vẻ mặt của Trần Viễn liền lộ ra mừng rỡ không thôi.
Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của anh, tấm lệnh bài này vậy mà chính là chìa khóa để mở ra cơ quan.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không dám tự mình đi qua. Anh hơi do dư một thoáng, lần nữa đem tấm lệnh bài ở trên bệ đá rút ra.
Lệnh bài bị rút ra ngoài, nhưng cánh cửa đá ở phía sau lưng của anh cũng không có đóng lại. Lần nữa tỉ mỉ quan sát một lúc, sau khi xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì. Lúc này, Trần Viễn mới cẩn thận đi qua cửa mật thật.
Ngay khi thân hình của Trần Viễn vừa mới di chuyển qua, tấm cửa đá vậy mà tự động đóng lại. Đợi cho Trần Viễn xoay người nhìn lại, thì phía sau lưng của anh đã không còn có đường đi.
Nhất thời, trong lòng Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần suy tư. Sau đó, anh cũng không có suy nghĩ nhiều nữa, quyết định hướng về con đường phía trước đi đến.
Không biết đi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn thấy mình vậy mà xuất hiện ở một vườn hoa, phía trong vườn hoa còn có một tòa thạch đình, cùng với một cái áo sen vô cùng đẹp mắt.
Chỉ là, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác vô cùng kỳ dị. Vừa rồi, sau khi rơi xuống mất thật, loại cảm giác này anh cũng không có cách nào cảm ứng được. Nhưng sau khi bước vào bên trong vườn hoa, Trần Viễn rõ ràng có thể phát giác ra được, dường như đang có người cố ý quan sát đến mình.
Trong đầu không khỏi hiện lên mấy thứ suy nghĩ quái dị, thân thể của Trần Viễn không khỏi đánh lên rùng mình một cái. Nhưng ngay sau đó, Trần Viễn cũng bình tĩnh trở lại. Dù sao, nếu như đã đến nơi này, Trần Viễn cũng không có ý định cứ như vậy rời đi. Anh cũng muốn tự mình nhìn xem, đây là nơi nào. Còn tấm lệnh bài ở trong tay anh là đồ vật gì.
Chính vì thế, bước chân của Trần Viễn cấp tốc theo hướng hành lang, một đường đi thẳng về phía bên trong vườn hoa. Vừa mới đi đến, Trần Viễn cũng không phát giác ra có điều gì bất thường. Nhưng càng đi, Trần Viễn càng thêm cảm giác không quá thích hợp.
Đợi cho bước chân của Trần Viễn lần nữa dừng lại, lúc này không biết vì sao anh lại xuất hiện ở trước một tấm cửa phòng bằng gỗ, phía trên cửa phòng treo lấy một cái lẳng hoa, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn không cách nào tự chủ được, bước chân một lúc một gần, đi về phía trước cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra.
Lúc này, đập vào bên trong ánh mắt của Trần Viễn chính là một cỗ hương sắc nồng đầm. Phía ngay chính giữa căn phòng, đặt lấy một chiếc giường rộng, nằm ở trên giường lúc này là một người thiếu nữ, hai tay đặt ở trước ngực, một mặt an tường chìm vào bên trong giấc ngủ.
“Mẹ?!”
Chương 214 - Ma khí
Trong lòng giật mình hô lên một tiếng, lúc này ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chú nhìn về phía thiếu nữ đang nằm ở trên giường ngọc. Thế nhưng, ngay khi bước chân của anh tiến đến, dự định chạm vào trên người của thiếu nữ, cảnh tượng ở trước mắt của anh nhanh chóng xoay chuyển.
Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được mình đang đứng trước quảng trường, dòng người không ngừng qua lại tấp nập.
Ầm!
Ầm!
Đột nhiên, trên trời giáng xuống một trận mưa vẫn thạch. Sau đó, toàn bộ quảng trường đều bị đập nát, mọi người cũng nhanh chóng tan biến, hóa thành từng cái bọt nước.
Trong lúc Trần Viễn còn chưa biết được kịp hiểu được có chuyện gì xảy ra, thì thân thể của anh bỗng dưng chấn động một cái. Ngay sau đó, Trần Viễn lần nữa thấy được khung cảnh ở trước mặt của mình biến đổi.
Lúc này, Trần Viễn đang đứng ở trong một chỗ vườn hoa, anh hơi liếc mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, cảm giác nơi này hơi có chút quen thuộc.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng chú ý đến, phía trong thạch đình đang ngồi đấy một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc theo phong cảnh cổ xưa, trên tay cầm lấy một quyển thư tịch, vẻ mặt chăm chú nhìn đến say sưa.
Nhưng cũng không được bao lâu, lúc này một người thị nữ hơi có mấy phần hốt hoảng, vội vàng chạy về phái thiếu nữ, nói ra.
“Tiểu thư, không xong rồi, ma tộc đang đánh đến nơi này!”
Nghe được lời này của thị nữ, thiếu nữ ngồi ở bên trong thạch đình không khỏi giật mình, vội vàng đem quyển thư tịch ở trên tay buông xuống. Ngay sau đó, thân hình của thiếu nữ hơi chuyển động một chút, chỉ nhẹ nhàng lắc người một cái, liền đã xuất hiện ở ngay bên cạnh thị nữ của mình.
“Em nói cái gì? Ma tộc làm sao lại đánh đến nơi này? Chẳng phải lối vào đã bị phong ấn, bọn chúng làm sao còn có thể tự mình tìm đến gia tộc của chúng ta?!”
Lúc nói ra lời này, trên khuôn mặt của thiếu nữ rõ ràng lộ ra mấy phần lo lắng. Thế nhưng, còn không chờ đợi âm thanh của thị nữ đáp lại. Lúc này, khuôn mặt của người thị nữ bỗng dưng vặn vẹo biến đổi. Ngay sau đó, cả người thị nữ đều hóa thành một con quái vật có khuôn hình xấu xí, dữ tợn. Hơn nữa, mười đầu ngón tay của nàng ta cũng biến thành dài nhọn, vô cùng đáng sợ.
Còn không đợi cho người thiếu nữ ở trong thạch địch có thời gian phản ứng, lúc này mười đầu ngón tay dài nhọn của con quái vật do thị nữ hóa thành đã vội vàng phóng đến, hướng về phía vị trí trước ngực của thiếu nữ đâm tới.
“A…”
Một tiếng hét thảm vang lên, nhưng thần sắc của thiếu nữ vẫn bình tĩnh, không có một tia gợn sóng. Ngược lại, thị nữ vừa mới biến thành quái vật bỗng dưng đau đớn hô lên. Đồng thời, hắc khí ở trên người của đối phương cũng bắt đầu chậm rãi hòa tan. Đến cuối cùng, khi chùm hắn khí ở trên thân thể của con quái vật hoàn toàn biến mất, thi thể của người thị nữ cũng nhanh chóng ngã xuống đất.
Thấy được một màn này, lông mày của thiếu nữ không khỏi nhíu chặt lại. Đồng thời, ánh mắt của nàng bất chợt nhìn về phía Trần Viễn, mỉm cười một cái.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy được nụ cười này của thiếu nữ, trong lòng của Trần Viễn có loại cảm giác cực kỳ quái lạ. Chính anh cũng không biết phải miêu tả loại cảm giác này như thế nào.
Ầm!
Trong lúc Trần Viễn vẫn còn đang không ngừng suy nghĩ miên mang, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, toàn bộ vườn hoa biến mất không thấy. Ngược lại, hình ảnh hiện ra trước mắt Trần Viễn chính là một bãi phế tích.
Đồng thời, trong không khí truyền đến một trận mùi vị máu tươi. Vô số thi thể nằm lại dưới đất, trong đó có không ít thi thể là của một đám quái vật có hình dáng vô cùng quái dị, xấu xí.
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ là đang có chuyện gì xảy ra. Lúc này, toàn bộ phế tích biến mất không thấy. Sau đó, Trần Viễn lần nữa thấy được mình đang đứng ở trong căn phòng của thiếu nữ, đang an tường nhắm mắt nằm ngủ ở trên giường lớn.
Trong đầu mơ hồ, Trần Viễn cũng không biết rõ tất cả những thứ vừa mới hiện ra là thật là giả. Ngay cả thiếu nữ trước mặt rốt cuộc là sống hay chết? Trần Viễn cũng không có cách nào kiểm chứng được.
Ầm!
Ầm!
Lúc này, mặt đất dưới chân của Trần Viễn lại lần nữa vang lên từng trận chấn động kích liệt. Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được bản thân mình đã bị truyền tống đến một chỗ vị trí khác.
Thế nhưng, tòa cung điện trước đó vẫn còn xuất hiện ở trước mặt anh đã hoàn toàn biến mất không thấy. Ngay cả cầu vòng cũng không biết chạy đi đến nơi nào.
Nhưng mà, trong lúc Trần Viễn còn đang nghi hoặc không biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra, bên tai của anh đột nhiên truyền đến từng trận on gong cực kỳ quái dị.
Ngay sau đó, một đoàn hắc ảnh không biết từ nơi nào lại đột nhiên lao đến. Đợi cho Trần Viễn đưa mắt nhìn kỹ, lúc này anh mới giật mình phát hiện ra, phía trước mặt mình vậy mà có một đám muỗi văn, thân hình của bọn chúng to lớn, cỡ chừng nắm đấm của một đứa con nít. Hơn nữa, bên trong ánh mắt của bọn chúng là một mảnh huyết hồng, nhìn rất dữ tợn. Đồng thời, trên người của bọn chúng còn tản mát ra một cỗ hắc khí nhàn nhạt, giống hệt như đám Huyết Ma Biên Bức trước đó đã từng phát tán ra.
Trước kia, Trần Viễn còn không rõ ràng đám hắc khí này từ đâu mà tới. Nhưng hiện tại, vừa mới trải qua một hồi kinh lịch ở trong cung điện, Trần Viễn rốt cuộc cũng nhân ra, đây là ma khí. Mà đám muỗi vằn này kỳ thật là bị ma khí phụ thể, thế nên bọn chúng mới sinh ra biến dị. Đồng thời, thực lực của chúng cũng bạo tăng. Nếu như không sớm đem đám Huyết Ma Văn này tiêu diệt, đợi bọn chúng bị ma khí càng lúc càng thêm ăn mòn, thì chúng sẽ càng thêm đáng sợ hơn.
Chính vì thế, trong đầu của Trần Viễn lúc này không khỏi nảy sinh ra một cái ý nghĩ vô cùng táo bạo. Ngay sau đó, anh cũng không có chờ đợi được lâu, mà lập tức lao người xông tới, hướng về phía đám Huyết Ma Văn này đánh ra một đoàn hỏa cầu.
Ầm!
Ầm!
Hỏa cầu bốc phát ra sức nóng cực kỳ mãnh liệt. Toàn bộ đám Huyết Ma Văn giống như gặp phải một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Chỉ thoáng một chút, toàn bộ đám Huyết Ma Văn đều bị hỏa cầu đốt đến cháy sạch.
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi liếc mắt nhìn về phía một chỗ xa xa. Hiện tại, tầm mắt của Trần Viễn rất khoáng đạt, có thể dễ dàng quan sát được đồ vật ở khoảng chừng hơn vài kilomet.
Trong ánh mắt của Trần Viễn nhất thời hiện lên một tia tinh quang, thân hình của anh cũng bắt đầu cấp tốc hướng về phía xa xa chạy đi.
Không biết chạy được bao lâu, trước mặt của Trần Viễn lúc này hiện ra một cái hang đá tối om om. Phía bên trong tản mát ra từng cỗ hắc khí nhàn nhạt. Nơi này, khoảng cách so với hang đá lần trước Trần Viễn phát hiện ra đám Huyết Ma Biên Bức vẫn tương đối xa. Thế nhưng, rõ ràng cỗ hắc khí này phải nồng đậm hơn lần trước rất nhiều.
Trần Viễn hơi hơi suy nghĩ một chút, bước chân của anh hơi dừng lại ở trước cửa hang đá. Ngay sau đó, ánh mắt của anh hơi liếc vào bên trong. Mặc dù lúc này mặt trời còn chưa có tối. Nhưng cho dù đã căng mắt nhìn vào bên trong, Trần Viễn cũng không thể nhìn ra được bất kỳ đồ vật gì.
Rất rõ ràng, nơi này có một loại cấm chế nào đó. Nếu không, bằng vào thị lực của Trần Viễn không thể nào lại không nhìn thấy được hoàn cảnh bên trong. Hơn nữa, hắc khí từ trong hang đá toát ra ngoài cũng rất kiềm chế, chỉ thỉnh thoảng bay ra từng tia từng tia.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng rất cảnh giác, anh vội vàng bế khí, đem toàn bộ không khí ở bên ngoài ngăn cách.
Trần Viễn có thể xác định, toàn bộ bầy thú xảy ra biến dị, ắt hẳn đều có liên quan đến đồ vật ở nơi này. Hơn nữa, tòa di tích lần trước sụp đổ, có lẽ cùng là một phần nguyên nhân nào đó, khiến cho cấm chế ở đây hiện ra.
Nếu không, lần trước Trần Viễn mang theo đội ngũ, cũng không có lý gì anh lại không phát hiện ra được chỗ này.
Mặc dù trong lòng suy nghĩ như thế, nhưng lúc này Trần Viễn cũng hết sức cẩn thận. Anh chậm chạp đi vào bên trong hang đá, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua bốn phía xung quanh. Sau khi phát hiện bên trong cũng không có thứ gì kỳ quái phát sinh, lúc này Trần Viễn mới lần nữa đi sâu vào phía bên trong.
Đi được một lúc rất lâu, Trần Viễn mới dừng lại ở phía trước một chỗ vách đá. Phía trên vách đá lúc này khắc lên vô số hình vẽ, nhưng so với họa tượng được điêu khắc ở trên vách tòa cung điện, rõ ràng những hình vẽ này có phần thô kệch, cũng như quái dị hơn rất nhiều.
Thế nhưng, để cho Trần Viễn chú ý đến, chính là một chỗ hình ảnh, phía trên khắc họa một loại nghi thức nào đó, giống hệt như là huyết tế. Hơn nữa, nhân vật bị huyết tế ở trong bức tranh, lại là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Nhìn đến bức họa tượng này, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại một cái. Mặc dù đã đi vào đến chỗ cuối cùng của hang đá, nhưng luồng hắc khí vừa mới tản mát ra ngoài, lúc này lại đột nhiên biến mất tìm không thấy. Điều này để cho Trần Viễn có chút buồn bực, khó chịu.
Anh rõ ràng có thể cảm nhận được ma khí vẫn đang quẩn quanh đâu đó ở trong hang đá, thế nhưng làm sao đi vào bên trong lại tìm không thấy?
Đang lúc Trần Viễn không biết phải làm gì tiếp theo. Lúc này, đột nhiên mặt đất ở dưới chân của anh bất chợt chuyển động. Ngay sau đó, họa tượng phía trên vách đá bất ngờ bắn ra một luồng huyết quang, trực tiếp xuyên thẳng đến giữa đỉnh đầu của Trần Viễn.
“A!”
Chương 215 - Ma tộc xâm lấn?
Biến cố đến thật sự quá mức bất ngờ, đợi cho Trần Viễn có thời kịp thời phản ứng lại, huyết quang đã xuất hiện ở ngay trước mặt.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có loại cảm giác toàn bộ thế giới đều rơi vào trong huyết vụ, bốn phía xung quanh không ngừng huyết ra từng đầu huyết ảnh, biểu lộ vô cùng dữ tợn, hết sức đáng sợ.
Mà những huyết ảnh này, phần lớn đều có bộ dáng giống hệt như những tên ma tộc xuất hiện ở trong ký ức của thiếu nữ ở trong cung điện lưu lại.
Chỉ có điều, trong lúc Trần Viễn rơi vào hỗn loạn, đột nhiên trong đầu của anh bất chợt truyền đến từng đợt âm thanh trầm thấp. Ngay sau đó, Trần Viễn vậy mà nghe được một tiếng hét thảm truyền đến bên tai.
“Á, không thể nào, Tiên Cung? Các ngươi chẳng phải đều đã bị chúng ta tiêu diệt hết rồi sao? Nó làm sao lại xuất hiện ở trên người của tên tiểu tử này?”
Cũng không biết từ lúc nào, bên trong ý thức của Trần Viễn đột nhiên hiện ra một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, phía trên cung điên điêu khắc các loại kỳ hoa dị thảo, tiên cầm, cổ thú.
Cung điện vừa mới hiện ra, toàn bộ cỏ cây, động vật đều giống như đồng loạt sống dậy. Đồng thời, phía trên cung điện tản mát ra một cỗ lực lượng vô cùng thần bí, đem luồng huyết quang vừa mới xuyên vào trong đỉnh đầu của Trần Viễn vây lại bên trong.
Lúc này, huyết quang bị lực lượng của cung điện giam cầm, không khỏi phát ra từng tiếng gầm thét vô cùng thảm thiết. Chỉ qua một lúc, toàn bộ huyết quang đều bị lực lượng thần bí của tòa cung điện tiêu trừ sạch sẽ. Thế nhưng, trước khi huyết quang hoàn toàn biến mất, một trận âm thanh cuồng tiếu lại đột nhiên truyền ra ngoài.
“Ha ha ha, tiện nhân! Cho dù ngươi có lần nữa sống lại, thì tộc nhân của chúng ta sẽ chẳng mấy chóc xâm lấn đến thế giời này. Đến lúc đó, toàn bộ nhân loại đều sẽ bị chúng ta nô dịch giống như súc vật. Ngay cả tòa Tiên Cung này, nhất định sẽ bị tộc nhân của ta đánh nát! Ha ha ha…”
Mặc dù huyết quang đã hoàn toàn tiêu tan, biến mất không thấy gì nữa. Nhưng tiếng cười vẫn văng văng vang ở bên tai, để cho Trần Viễn có loại cảm giác tinh thần chấn động, ánh mắt cũng mang theo mấy phần đờ đẫn.
“Chíp chíp!”
Bất quá, lúc này một tiếng chim hót đột nhiên vang lên, để cho tinh thần của Trần Viễn không khỏi vội vàng khôi phục lại. Sau đó, anh thấy được Hỏa Phượng từ trong cung điện phóng nhanh ra ngoài, bay ở đỉnh đầu của anh lượn vòng mấy vòng.
Đến lúc này, Trần Viễn mới chú ý đến, mặt đất ở dưới chân mình đã biến mất không thấy. Thay vào đó là một mảnh hỗn độn, ngay cả vách đá xung quanh cũng bắt đầu sụp đổ, lộ ra một chỗ tế đàn tràn ngập hắc khí.
Trần Viễn vừa thấy được cảnh tượng này, trong lòng của anh không khỏi siết chặt lại. Ngay sau đó, Trần Viễn cũng không do dự một chút nào, trực tiếp tiếng về phía tế đàn, đem toàn bộ tế đàn hủy đi.
Thế nhưng, cho dù tế đàn đã bị hủy diệt, trong lòng Trần Viễn lại chẳng hề vui vẻ chút nào. Ngược lại, tâm trạng của anh lại mang theo mấy phần nặng nề. Theo như những gì mà huyết quang trước khi chết lưu lại, thì đám ma tộc dường như sẽ lần nữa xâm lấn Trái Đất.
Nếu như là trước kia, khi thời đại tu tiên vẫn còn thịnh vượng, Trần Viễn còn mang theo mấy phần hy vọng. Nhưng hiện tại, chỉ dựa vào chút thực lực này của nhân loại, sợ rằng một khi ma tộc xâm lấn, toàn bộ thế giới này đều sẽ lâm vào trong tàn phá. Thậm chí là sẽ bị ma tộc nô dịch, biến thành gia súc để cho bọn chúng tùy tiện nuôi nhốt.
Đây cũng không phải là Trần Viễn tự mình suy diễn ra, mà chính là những gì thiếu nữ kia đã từng lưu lại ở bên trong ký ức của mình. Lúc đó, toàn bộ thế giới đều rơi vào trong tình trạng vô cùng hỗn loạn. Nếu như không phải Tiên Cung vận dụng toàn bộ lực lượng của mình, ngay cả chủ nhân của Tiên Cung, chính là thiếu nữ đã xuất hiện ở tron ký ức của Trần Viễn đã vận dụng một tia lực lượng cuối cùng, đem toàn bộ không gian phong ấn lại, để cho đám ma tộc kia đều bị đẩy lui ra ngoài, thì sợ rằng đến hiện tại nhân loại ở trên Trái Đất cũng không có cách nào tồn tại được.
“Đi thôi, chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này.”
Lúc này, tâm tình của Trần Viễn thật sự rất kém. Thế nhưng, hiện tại cũng không phải là thời điểm để suy nghĩ những chuyện như vậy. Trần Viễn biết, kỳ thật các thế lực tu tiên trước đây cũng không phải là hoàn toàn bị diệt mất, bọn họ đều tự mình phong ấn vào trong từng cái không gian riêng biệt.
Nếu như muốn chống lại trước sự xâm lấn của ma tộc, Trần Viễn chỉ có thể nghĩ hết mọi cách, đem các thế lực tu tiên từ các tiểu thế giới đã phong ấn triệu hồi ra ngoài. Nếu không, chỉ dựa vào lực lượng hiện tại của nhân loại, thật sự rất khó để đối đầu với ma tộc xâm lấn.
Thế nhưng, điều này cũng thật sự không phải là một chuyện dễ dàng. Dù sao, đám người tu tiên kia cũng không phải là nhân vật đơn giản. Nếu như Trần Viễn muốn để cho bọn họ ra mặt, trừ phi thực lực của anh có thể trấn áp được bọn họ, không thì anh cần phải lấy ra đầy đủ lợi ích. Nếu không, cho dù Trần Viễn có phí hết sức, cũng chỉ là toi công vô ích.
Thế nhưng, Trần Viễn có thể lấy cái gì để trấn áp được bọn họ? Anh có thể đem lợi ích gì để cung cấp cho bọn họ động lòng?
Càng nghĩ, Trần Viễn càng cảm thấy đau đầu. Nhưng mà, hiện tại Trần Viễn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ việc tận dụng thời gian để tăng thực lực của mình lên, còn những việc khác Trần Viễn có thể giao lên phía trên, để cho bọn họ tự mìn đi xử lý.
Vừa nghĩ như thế, đầu óc của Trần Viễn liền thả lỏng không ít. Ngay sau đó, anh cũng đem Hỏa Phượng thu hồi lại, rồi cấp tốc chạy ngược về hướng đội ngũ đang chờ đợi ở phía sau.
“Đội trưởng, anh đã trở về rồi?”
Mặc dù nói Trần Viễn rất muốn nhanh chóng trở về cùng với mọi người để tụ họp. Nhưng Trần Viễn vẫn không quên chạy đến kiểm tra khu di tích một phen. Sau khi không có phát hiện ra bất kỳ sự bất thường gì, anh liền một mạch chạy trở về vị trí của toàn đội để hội họp.
Lúc này, Trần Khâm vốn đang ngồi canh gác ở trước cửa lều trại, vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, hai mắt của Trần Khâm không khỏi mở lớn, đồng thời trên mặt liền xuất hiện một vẻ mừng rỡ, vội vàng đứng dậy hô lên một tiếng.
Thấy được Trần Khâm đứng ở trước mặt, Trần Viễn chỉ hơi khẽ gật đầu một cái. Ngay sau đó, anh liền đi về phía một chỗ khác của lều trại, gặp được Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng.
“Trần Viễn, cậu không có sao chứ?”
Thấy Trần Viễn nhanh như vậy liền đã trở lại, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều rất kinh ngạc. Ngay sau đó, ánh mắt của Kiều Thanh Phượng mang theo mấy phần quan tâm, lên tiếng hỏi thăm.
Trần Viễn lúc này chỉ hơi lắc đầu một chút. Ngay sau đó, anh liền đi vào chính đề, chậm rãi đem những chuyện vừa mới xảy ra tường thuật lại cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng nghe.
Tất nhiên, những chuyện liên quan đến Tiên Cung, hay là Hỏa Phượng đều được Trần Viễn tạm thời lướt qua, không có tùy tiện đề cập đến. Điều này cũng không phải là do Trần Viễn không tin tưởng được hai người bọn họ. Căn bản, nhưng chuyện này thật sự quá mức khó tin, dù Trần Viễn có nói sợ hai người bọn họ cũng không thể nào tin được.
Huống hồ, việc Tiên Cung tồn tại ở trong cơ thể của anh cũng là một việc bí mật, Trần Viễn không muốn để cho quá nhiều người biết đến. Hơn nữa, Trần Viễn cảm giác hai người Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng lần này đột nhiên đi theo mình đến di tích là có mục đích. Chính vì thế, anh đã đem một số bí mật của mình che giấu đi, không muốn tiết lộ ra ngoài.
Qua một hồi, nghe được Trần Viễn tường thuật lại mọi việc, thần sắc của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng lúc đầu hơi có một thoáng kinh sợ. Nhưng ngay sau đó, Trần Viễn có thể rõ ràng nhìn ra được, ánh mắt của bọn họ rất nhanh liền phục hồi lại như bình thường. Thậm chí, Trần Viễn còn có một loại cảm giác hết sức quái gì, giống như cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đối với sự tồn tại của ma tộc cũng không quá kinh ngạc.
Điều này càng để cho Trần Viễn đối với hai người bọn họ thêm phần nghi ngờ. Chẳng lẽ nói, người ở phía trên đều biết đến sự tồn tại của ma tộc?
Thậm chí, mục đích của cả hai người bọn họ đến đây là vì muốn nghiệm chứng về việc này?
Càng nghĩ, Trần Viễn càng cảm giác điều này rất có khả năng. Thế nhưng, hiện tại anh không có được bằng chứng, cũng không có cách nào truy vấn hai người bọn họ.
“Được rồi, chuyện này tạm thời gác lại ở đây. Hiện tại, tôi sẽ đem toàn bộ sự việc báo cáo lên phía trên. Cậu có thể cùng với cấp dưới của mình tụ họp, tôi nghĩ là chúng ta sẽ trở về trong thời gian sớm nhất có thể.”
Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Triệu Kiến An mang theo mấy phần cực kỳ nghiêm túc. Nghe thế, Trần Viễn cũng không có tiếp tục nói thêm lời nào, anh trực tiếp gật đầu, sau đó tự mình rời đi, đến tìm mấy binh sĩ ở trong tiểu đội để nói chuyện một phen.