“Anh còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hay là có việc gì muốn làm mà vẫn chưa thể làm được. Anh cứ nói ra đi, chỉ cần là tôi có thể giúp được, thì tôi sẽ giúp anh!”
Qua một lúc lâu, rốt cuộc Trang Đài cũng kịp phản ứng lại. Đồng thời, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn mang theo mấy phần áy náy, xen lẫn với thương hại. Dù sao, nếu như không phải là cô đề nghị để cho anh cùng đến nhà họ Cơ, thì anh cũng không gặp phải tình huống như vậy.
Thế nhưng, đối với lời nói của Trang Đài, Trần Viễn giống như không có nghe thấy. Ngược lại, anh vẫn một mặt bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía đối phương.
“Nước!”
Nghe được âm thanh khô khan của Trần Viễn phát ra, ánh mắt của Trang Đài thoáng chốc có chút sững sờ. Nhưng ngay sau đó, cô lại phát hiện có gì đó không đúng, thế nên mới vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
“Anh, vừa nói cái gì?”
Nhìn thấy bộ dáng của đối phương lúc này, trong lòng Trần Viễn thật sự cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Kỳ thật, vừa rồi sau khi phát hiện ra trong cơ thể của mình xảy ra dị biến, đồng thời nghe được lời suy đoán của ông cụ Đàm, chính anh cũng rất tuyệt vọng. Thế nhưng, sự tuyệt vọng này chỉ trôi qua trong giây lát, anh liền lấy lại bình tĩnh vốn có của mình.
“Tôi nói là, tôi muốn uống nước. Cô có thể giúp tôi được không?”
Lần nữa nghe Trần Viễn nói ra yêu cầu của mình, lúc này Trang Đài cũng có thể phản ứng lại. Chỉ có điều, ánh mắt của cô lúc này hơi có mấy phần kinh dị nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh, thật sự sẽ không có yêu cầu gì khác hay sao?”
“Không, tôi chỉ muốn uống nước mà thôi. Hơn nữa, càng nhiều càng tốt. Đặc biệt là nước đá, tôi cần một lượng lớn nước đá để ngâm mình vào trong đó. Nếu cô có thể làm được, tôi sẽ rất biết ơn đối với cô.”
Lúc này, Trần Viễn cũng không để ý gì đến thân phận của Trang Đài, lập tức đưa ra yêu cầu của mình.
Cũng không biết vì sao, lúc này nghe được đề nghị của Trần Viễn, Trang Đài lại chẳng có một chút tức giận. Ngược lại, trên khuôn mặt của cô còn thoáng có một chút kích động.
“Anh chờ tôi một chút, để tôi gọi người đem nước đến ngay cho anh!”
Nói xong, thân hình của cô nhanh chóng xoay lại, rồi bước nhanh rời đi. Mà lúc này, nhìn theo bóng lưng của đối phương, trong lòng Trần Viễn không khỏi cười khổ một trận.
Thế nhưng, anh cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Hiện tại, trong lòng của anh cũng có chút gấp. Anh nhanh chóng ngồi lại trên giường để xếp bằng, tâm thần cũng dần chìm vào bên trong cơ thể.
Lúc này, quả hỏa cầu bằng lửa vẫn chiếm cứ vị trí đan điền của Trần Viễn. Chỉ có điều, không biết từ khi nào, bốn phía xung quanh của nó lại xuất hiện một màn bức trường trong suốt, đem toàn bộ nguồn nhiệt đều bao bộc ở bên trong.
Mặc dù cảm giác nóng bức từ quả cầu lửa tỏa ra bên ngoài vẫn để cho cơ thể của Trần Viễn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng anh lại có thể cảm thấy được một luồng sinh cơ đang tồn tại ở trong cơ thể. Hơn nữa, linh lực ở trong đan điền lúc này cũng bắt đầu được bổ sung.
Tuy rằng bộ dáng của nó cực kỳ chậm chạm, trải qua vài phút, trong đan điền mới bổ sung một tia linh khí mỏng manh, không bằng sợi tóc. Nhưng đối với tình trạng cơ thể của Trần Viễn hiện tại mà nói, thì đây rõ ràng là một tin tức hết sức tốt đẹp. Bởi vì, sinh cơ xuất hiện, linh khí bổ sung, điều này để cho hy vọng ở trong lòng của Trần Viễn lần nữa được thắp sáng.
Mà trong khi đó, Trang Đài sau khi rời khỏi phòng của Trần Viễn, cô một đường chạy thẳng ra ngoài để đi tìm ông nội của mình.
“Ông nội, ông nội! Con có việc muốn gặp ông!”
Nghe được tiếng gõ cửa cùng với âm thanh không ngừng kêu gọi của cháu gái. Lúc này, vốn đang ở trong phòng để đọc sách, đầu của ông cụ Đàm hơi thoáng ngẩng lên một chút. Sau đó, âm thanh của ông cụ chậm rãi phát ra.
“Cháu vào đi, phòng ông không khóa!”
Nghe được tiếng đáp lại của ông cụ, Trang Đài có chút không kịp kiên nhẫn, vội vàng đẩy cửa bước nhanh đi vào.
“Ông nội, ông nội mau đi theo con đến chỗ này đi. Còn có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nhờ ông giúp!”
Nhìn thấy bộ dáng của cháu gái lúc này, ông cụ không khỏi nhíu nhẹ lông mày. Nhưng sau đó, khuôn mặt của ông cụ cũng lập tức dãn ra, trên miệng còn phát lên một tiếng cười vang.
“Ha ha, có chuyện gì mà cháu của ta lại gấp như vậy. Có phải, lại tìm thấy trò gì thú vị rồi không?”
“Không phải, con muốn ông nội đi đến phòng của người kia. Dường như, có thứ gì đó đang phát sinh, rất kỳ lạ!”
Vừa nói, Tràng Đài vừa nhìn không được lại đem ông cụ kéo đứng dậy. Nếu là lúc bình thường, đừng nói là một người như cô, cho dù là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng chưa chắc gì có thể lay động được thân thể của ông cụ.
Nhưng lúc này, nghe được cháu gái nói chuyện như vậy, ông cụ không tự chủ được, cũng chậm rãi bước theo phía sau lưng của cô.
Qua chừng vài phút, rất nhanh cả ông cụ lẫn Trang Đài, cùng với ông chú tài xế lúc này đã cùng nhau xuất hiện, đứng ở trong phòng của Trần Viễn. Chỉ là, lúc này Trần Viễn đang lâm vào trạng thái suy tưởng, cũng không chú ý gì đến những chuyện xảy ra bên ngoài.
“Ông nội, anh ta lại bị làm sao thế kia?”
Trang Đài mặc dù là người xuất thân trong gia đình tập võ, nhưng bản thân cô ngoài học một chút quyền cước căn bản, cũng không phải là một người tu luyện chân chính. Thế nên, khi nhìn thấy Trần Viễn một mực ngồi ở trên giường xếp bằng, không hề phát ra một chút âm thanh nào, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi hoặc.
Nhưng mà, ông cụ cùng với ông chú tài xế lại có chút kinh dị, đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía Trần Viễn.
“Thật sự không có nghĩ đến, cậu nhóc này gặp họa đắc phúc. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cậu ta lúc này, sợ là không đến vài năm đã có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư. Thậm chí, đuổi theo cảnh giới ở trong truyền thuyết cũng không biết chừng.”
Đứng ở một bên, nghe được ông cụ cho ra đánh giá, sắc mặt của ông chú tài xế vậy mà không nhịn được khẽ biến một cái. Đồng thời, ánh mắt của ông chú tài xế khi nhìn về phía Trần Viễn càng thêm mấy phần cố kỵ.
Chỉ có Trang Đài là không biết gì cả, một mặt nhìn lấy hai người.
“Được rồi, trước khi cậu ta tỉnh lại, đừng để cho ai đến làm phiền cậu ấy. À phải rồi, lúc này cậu ta có đưa ra yêu cầu gì không? Nếu có, thì cứ cho người làm theo là được. Nhưng nhớ, đừng động gì đến cậu ta. Nếu không, một chút sai sót có thể xảy ra.”
Đứng quan sát được một lúc, cuối cùng ông cụ Đàm mới quay đầu nhìn sang cháu gái của mình, dặn dò một bận. Nghe được những lời ông cụ dặn dò, Trang Đài không khỏi gật gật đầu, cố gắng đem hết những gì ông cụ đã nói để nhớ ở trong đầu.
Mà lúc này, Trần Viễn hoàn toàn không biết gì cả. Hiện tại, anh đang cực kỳ tập trung quan sát biến hóa ở trong cơ thể của mình. Đồng thời, anh còn tự mình vận dụng công pháp được truyền thụ lại từ trong hai nửa của miếng ngọc bội, bắt đầu đem thiên địa xung khí ở xung quanh hấp thu vào trong cơ thể.
Không biết, có phải bởi vì trong biệt thự của nhà họ Đàm có thiên tài địa bảo gì đó đặc thù hay không. Nhưng Trần Viễn lại có cảm giác, thiên địa linh khí ở nơi này so với ở những nơi khác phải dồi dào hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong không khí thỉnh thoảng còn truyền đến một cỗ mát lạnh, giống như là đang hội tụ rất nhiều thủy linh khí, để cho nhiệt độ ở trong cơ thể của anh tạm thời lắng xuống không ít.
Mặc dù tình huống lúc này cũng không tốt hơn trước kia được bao nhiêu, nhưng đối với một người dường như đã sắp bước một chân vào Quỷ Môn Quan giống như Trần Viễn, thì rõ ràng mọi thứ đang diễn biến theo một chiều hướng hết sức tích cực.
Thế nên, Trần Viễn cũng không dám chần chừ gì nữa, anh liên tục vận dụng lực lượng ở trong cơ thể, đem thiên địa linh khí hút vào bên trong cơ thể của mình. Đặc biệt là hàn khí, cũng như thủy linh khí được bố trí ở xung quanh, đối với anh lúc này chính là một chất xúc tác cực kỳ quan trọng.
Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, Trần Viễn cũng không biết được mình đã tu luyện như vậy bao lâu. Nhưng khi lần nữa anh mở mắt nhìn qua, thì thấy bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực. Hơn nữa, ánh đen trong phòng cũng tắt gần hết, chỉ lưu lại chút đèn ngủ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Chỉ là, ánh mắt của anh rất nhanh liền phát hiện ra có sự bất thường. Ngay ở xung quanh vị trí giường ngủ của anh lúc này, được lắp đặt rất nhiều khối băng. Hơn nữa, trong phòng ngủ còn có một người đang gục đầu nằm ở một bên. Trên người của đối phương còn khoác lên một cái áo khoác được làm bằng lông chồn.
Nhìn thấy người này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút dại ra. Anh cũng không biết, thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhưng nhiệt độ ở trong căn phòng lúc này sợ rằng cũng đã hạ thấp đến gần âm độ. Đối với một người tu luyện như anh mà nói, thì loại nhiệt độ này cũng không tính là gì. Chỉ có điều, người đang nằm ngủ gục ở bên cạnh anh thì lại khác, cô giống như không phải người tu luyện. Hơn nữa, khí sắc trên mặt dường như cũng hơi có phần tái nhợt.
Nhất thời, Trần Viễn cũng nhịn không được, vội vàng đưa tay lay nhẹ lấy đối phương.
“Này, cô không có việc gì chứ?!”
Nghe được tiếng hô của Trần Viễn, đồng thời cảm nhận được cái lắc tay của anh. Lúc này, tiểu thư Trang Đài mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của cô hơi có chút lèm nhèm, vội vàng đưa tay dụi dụi lấy mấy lần. Sau đó, cô mới thều thào nói.
“Nơi này là nơi nào? Làm sao tôi lại nằm ngủ ở đây?”
Nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, lại nghe được cách nói chuyện của cô, Trần Viễn hơi có một chút im lặng. Anh không khỏi lắc đầu, hơi hơi liếc mắt nhìn lấy Trang Đài, nói ra.
“Đây là phòng của tôi. Còn cô làm sao lại ngủ ở đây, tôi làm sao mà biết được?!”
“Á, anh… anh làm sao lại ở đây?!”
Nghe Trần Viễn nói chuyện một hồi, Trang Đài lúc này mới giật mình, nhảy dựng lên.
Nhìn thấy phản ứng của cô lúc này, Trần Viễn nhất thời không khỏi trợn mắt há hốc mồm cả lên. Anh còn đang thắc mắc đối phương làm sao lại ở trong phòng của mình ngủ gục. Hiện tại, bộ dáng của cô lúc này nếu người không biết còn tưởng là anh đã đột nhập vào phòng ngủ của cô không biết chừng?
Chương 162 - Du thuyền
“Hắt xì… trong phòng của anh làm sao lại lạnh như vậy?!”
Đang lúc nói chuyện, Trang Đài bỗng dưng nhảy mũi, rồi đánh run một trận. Ngay sau đó, sắc mặt của cô cũng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch. Vốn dĩ, Trần Viễn còn không biết phải giải thích cho co như thế nào thích hợp. Hiện tại, thấy được bộ dáng của cô như vậy, anh cũng chỉ có thể đem áo khoác ở bên ngoài của mình cởi ra, sau đó choàng nhẹ lên trên vai của cô.
“Nơi này có chút lạnh, cô cũng không thích hợp ở đây lâu. Hay là cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn tu luyện thêm một chút!”
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Trang Đài thoáng chốc hiện lên một chút ửng hồng. Nhưng mà, quả thật nhiệt độ ở trong phòng lúc này không thích hợp đối với một người giống như cô. Thế nên, sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu đáp lại.
“Ừ, vậy tôi đi ra ngoài trước. Nếu như anh có việc gì cần, có thể đi ra ngoài để liên hệ với tôi. Bên ngoài, tôi có chuẩn bị sẵn phương tiện liên lạc, chỉ cần anh muốn thì cứ gọi!”
Nhiệt độ trong phong thật sự quá lạnh, để cho hàm răng của Trang Đài có chút đánh lên lách cách. Ngay sau đó, cô cũng không dám lưu lại ở trong phòng của Trần Viên quá lâu, mà vội vàng bước chân để rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của tiểu thư nhà họ Đàm dần dần biến mất ở trên hành lang. Lúc này, Trần Viễn nhanh chóng thu hồi lại tâm tình. Anh đem cửa phòng đóng chặt, sau đó ánh mắt nhìn về phía xung quanh.
“Xem ra, nhà bọn họ cũng tốn không ít công phu!”
Nhìn thấy tình cảnh của phòng ngủ lúc này, Trần Viễn có chút âm thầm tặc lưỡi, lắc đầu. Chỉ có điều, anh cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Ngược lại, hoàn cảnh lúc này lại có chút phù hợp để cho anh tu luyện, đem hỏa khí ở trong cơ thể từ từ áp chế.
Chính vì thế, qua một lúc quan sát, Trần Viễn lại một lần nữa ngồi ở trên giường để bắt đầu tu luyện. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng quá trình tu luyện thật sự có chút nhàm chán, buồn tẻ. Nhưng đối với Trần Viễn mà nói, thì khoảng thời gian này lại để cho anh điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Tất nhiên, trong khoảng thời gian này mỗi ngày tiểu thư Trang Đài đều để thăm anh một lần. Phần lớn, là với lý do kiểm tra nhiệt độ của căn phòng, cũng như đem chút thức ăn để cho Trần Viễn lót dạ. Đối với sự nhiệt tình của cô lúc này, Trần Viễn chẳng hề để ý. Ngược lại, anh có chút bình thản để tiếp nhận.
Cuối cùng, trải qua hơn một tháng tu luyện, một nửa hỏa khí ở trong người của Trần Viễn cũng đã bị áp chế lại. Hơn nữa, trong đan điền của anh lúc này cũng được bổ sung hơn một phần ba linh lực.
Có thể nói, trong một tháng này Trần Viễn có lẽ là đã chuyên tâm tu luyện nhiều nhất ở trong đời của mình. Dù sao, bình thường anh cũng chỉ tu luyện vào lúc trời tối, thỉnh thoảng sử dụng một ít dược vật để bổ sung năng lượng. Cũng không giống như hiện tại, hầu như một ngày hai mươi bốn tiếng, ngoài những thời gian để đi ra ngoài lấy thức ăn, cũng như nhờ người bổ sung hàn khí ở trong phòng ngủ, thì hầu như Trần Viễn đều ngồi xếp bằng ở trên giường của mình, không rời khỏi căn phòng này dù là nửa bước.
Thế nhưng, kết quả đạt được cũng khiến cho Trần Viễn cảm thấy hết sức hài lòng. Mặc dù nói, năng lượng ở trong đan điền chỉ mới đạt đến được một phần ba, đối với một vị cao thủ cấp bậc tông sư hậu kỳ như Trần Viễn mà nói, cũng không quá lý tưởng. Dù sao, mỗi lần chiến đầu đều sẽ tiêu hao một lượng linh lực rất lớn. Một khi số lượng linh lực ơ trong cơ thể bị tiêu hao hết, khôn có biện pháp nào bổ sung kịp thời, thì sẽ rơi vào tinh cảnh rất hung hiểm.
Nhưng mà, phải biết rằng trong một tháng vừa qua, Trần Viễn cũng không chỉ bổ sung năng lượng ở trong đan điền, mà anh còn muốn mượn nhờ hàn khí để đem hỏa khí từ bên trong quả cầu lửa nằm ở trong cơ thể của anh áp chế lại. Và hơn phân nửa thời gian trong đó, thì việc tiêu hao của Trần Viễn đều ở trên vấn đề này.
Thế nên, sau khi đem năng lượng bổ sung được một phần ba, Trần Viễn liền quyết định rời đi, không muốn lưu lại ở nhà họ Đàm nữa. Bởi vì, mấy ngày gần đây anh luôn cảm giác, tâm thần của mình hơi có chút bất an. Giống như, ở bên ngoài có chuyện gì đó xảy ra, để anh không cách tĩnh tâm tu luyện được nữa.
Chính vì thế, sau khi thu thập một ít đồ đạc ở trong phòng, Trần Viễn liền quyết định đi ra ngoài, tìm kiếm tiểu thư Trang Đài để nói lời từ biết.
“Anh muốn rời đi?!”
“Ừm!”
Sau khi nghe được yêu cầu của Trần Viễn, phản ứng của tiểu thư Trang Đài hơi có chút kinh ngạc. Ngay sau đó, vẻ mặt của cô dường như cũng biến đến có chút khó coi.
Thấy vậy, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lông mày, nói ra.
“Thế nào? Cô không có việc gì chứ?!”
Nghe Trần Viễn hỏi đến, trên khuôn mặt của tiểu thư Trang Đài thoáng chốc có chút bối rối. Nhưng ngay sau đó, cô liền liếc mắt nhìn anh, mỉm cười nói ra.
“Cũng không có việc gì. Chỉ là, mấy ngày gần đây thời tiết không được tốt, muốn đi lại ở trên biển hoặc di chuyển bằng trực thăng có chút khó khăn. Nếu anh không vội, thì có thể ở lại đây chơi thêm ít hôm nữa. Khoảng ba ngày sau, tôi sẽ cùng anh rời khỏi đây, đi đến thủ đô.”
Nghe Trang Đài nói một hồi, Trần Viễn còn không có phản ứng gì. Nhưng qua một lúc, anh mới giật mình, đưa mắt sang nhìn theo đối phương.
“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Giống như là sợ Trần Viễn nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của mình, lúc này thấy được ánh mắt của anh nhìn đến trên khuôn mặt của Trang Đài thoáng chốc hơi có xuất hiện một chút lúng túng.
Mà Trần Viễn chỉ quan sát sắc mặt của cô một lúc, sau đó anh cũng gật đầu đáp lại.
“Được rồi, nếu cô đã quyết định như vậy, vậy thì cứ như thế mà làm đi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng quyết định xoay người rời đi. Hiện tại, anh cảm thấy mình lưu lại thêm vài ngày ở nhà họ Đàm cũng không tính tệ. Dù sao, chính anh cũng không có biện pháp nào rời khỏi nơi này. Hơn nữa, anh cảm thấy lần này biểu hiện của Trang Đài có chút kỳ lạ. Không biết, mấy ngày sắp tới nhà của bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không?
Thấy Trần Viễn chỉ đáp lại một câu, sau đó quay lưng bỏ đi, sắc mặt của Trang Đài từ xấu hổ chuyển sang tức giận, trong miệng lại nhịn không được hầm hừ một trận.
“Đồ đàn ông thối, đồ đàn ông đần! Anh hãy đợi đấy cho tôi!”
Lúc nói chuyện, Trang Đài cũng không có để ý đến phía sau lưng của mình lúc này lại đứng đó một người. Ngay khi nghe được tiếng nói chuyện của cô, âm thanh người này cũng bất chợt vang lên.
“Là ai, lại để cho cháu gái của ông trở nên tức giận như vậy?!”
Nghe được tiếng nói chuyện của người này, vẻ mặt của Trang Đài có chút giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng ngay khi phát hiện ra được người đang nói chuyện với mình chính là ông nội, vẻ mặt của cô có chút tức giận, nói ra.
“Ông nội, có phải ông muốn hù chết cháu gái của ông hay không? Làm sao lại đi đứng như ma vậy, còn không có phát ra một chút tiếng động gì.”
Nghe được cách nói chuyện của cô cháu gái, ánh mắt của ông cụ Đàm không khỏi trợn ngược lại.
“Cái con bé này, có phải là có người ở trong lòng rồi, nên không còn xem ông nội của cháu ra gì nữa đúng không?”
Nghe được ông cụ nói trúng tim đen của mình, trên khuôn mặt của Trang Đài thoáng chốc biến đến ửng hồng. Ngay sau đó, cô có chút bất mãn, nói ra.
“Ông nội, ông đang nói bậy bạ gì vậy, ai lại có người trong lòng kia chứ? Hơn nữa, người ta cũng không để ý đến con!”
Nói xong, cô hơi giận dỗi, giẫm chân chạy thẳng. Thấy được một màn này, ông cụ không khỏi lắc đầu, cười khẽ.
“Cháu gái lớn rồi, cũng không thể giữ được nữa!”
Đối với tất cả những chuyện này, Trần Viễn đều không hề hay biết gì cả. Anh vẫn ở trong phòng để tu luyện, chỉ khi có việc cần thiết anh mới đi ra ngoài để liên lạc.
Mà trải qua ba ngày như vậy, thời gian trôi qua cũng cực nhanh. Sáng sớm ngày thứ ba, Trần Viễn chỉ mới tu luyện được một lúc, đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên. Ngay sau đó, anh nghe được tiếng gọi của một người hầu ở trong nhà họ Đàm phát ra.
“Cậu chủ, đã tới giờ xuất phát. Tiểu thư cho gọi, xin mời cậu hãy nhanh chóng thay đổi y phúc, đi đến bến cảng.”
Nghe người hầu gọi cửa, Trần Viễn lúc này mới sực nhớ đến, hôm này là ngày đội tàu của nhà họ Đàm xuất bến, đi trở về thủ đô.
Thế nên, anh cũng không có chần chừ chút nào, liền nhanh chóng dọn dẹp lấy đồ đạc ở trong phòng, bắt đầu di chuyển đi ra ngoài. Kỳ thật, trên người của anh cũng không đeo theo đồ vật gì quan trọng. Kể từ khi bị truyền tống đến đây, quần áo ở trên người của anh cũng đều được thay mới, ngay cả đồ lọt cũng là do nhà họ Đàm cung cấp.
Chính vì thế, sau khi đi ra ngoài, không đến vài phút Trần Viễn đã có mặt ở bên cảng. Lúc này, trên bến cảng có rất nhiều người di chuyển qua lại. Hơn nữa, nhìn bộ dáng bận rộn của bọn họ, thì dường như đang có một đội thuyền buôn chuẩn bị xuất bến.
Chỉ là, Trần Viễn quan sát một hồi, anh cũng không có phát hiện ra đoàn tàu của nhà họ Đàm ở nơi nào. Cũng may, lúc này một âm thanh có chút quen thuộc ở phía sau lưng của anh bất chợt vang lên.
“Anh Viễn, anh đang làm gì ở đó vậy? Nhanh đến đây đi, tàu sắp chuẩn bị xuất bến rồi!”
Tiếng gọi này cũng không phải là của ai khác, mà chính là của tiểu thư Trang Đài. Ngay sau đó, Trần Viễn ứng theo tiếng gọi của cô quay đầu nhìn lại. Lúc này, anh mới phát hiện ra tiểu thư của nhà họ Đàm đang đứng ở trên boong tàu của một chiếc du thuyền rất lớn.
Hơn nữa, từ bề ngoài quan sát đến, thì đây rõ ràng là một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa. Kiến trức bên ngoài có hết thảy tới ba tầng cao, mỗi tầng đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, bố trí cũng có đầy đủ các loại hạng mục giải trí. Nếu như Trần Viễn không có đoán sai, thì chiếc du thuyền này cũng có giá trị đến vài trăm triệu độ.
Chỉ là, nhìn bộ dáng của Trang Đài lúc này, giống như bản thân của cô không phải đang đứng trên một chiếc du thuyền đắt tiền như vậy. Ngược lại, xung quanh bến cảng dường như mọi người đều cảm thấy hết sức bình thường, không có gì đáng để chú ý.
Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút cảm giác không được chân thật. Chẳng lẽ, người ở trên bán đảo này, đều giàu có đến mức như vậy sao?
Chương 163 - Mùi hương kỳ lạ
Kỳ thật, mọi chuyện cũng không phải giống như là suy nghĩ của Trần Viễn. Trước đây, chiếc du thuyền này đã từng là một biểu tượng của thành phố Nam Hải. Nhưng vì quá trình kinh doanh không quá thuận lợi, thế nên nó được bỏ xó ở một gốc. Sau đó, thỉnh thoảng mới được nhà họ Đàm lấy ra sử dụng, xem như là một phương tiện dùng để chuyên chở người ở trong nhà khi có việc cần phải di chuyển ra biển.
Chính vì thế, từ một biểu tượng để cho rất nhiều người dân trên bán đảo cảm thấy vô cùng kính ngưỡng. Hiện tại, chiếc du thuyền này lại chẳng khác nào tàu bè phổ thông khác, chỉ là vật dụng dùng để di chuyển trên biển.
Đó cũng là nguyên nhân, vì sao lúc Trần Viễn đi đến bến cảng, anh cũng không có lập tức chú ý đến chiếc du thuyền này. Ngược lại, bị sự nhộn nhịp ở trên bến cảng làm cho phán đoán xảy ra sai lầm.
“Thế nào, có phải chiếc du thuyền này của nhà chúng tôi vẫn còn rất tốt đúng không?”
Trần Viễn vừa mới đi lên boong tàu không được bao lâu, Trang Đài đột nhiên đi tới. Sau đó, cô tiến sát về phía anh, hơi hơi đưa tay vỗ nhẹ lên trên lan can ở trên mạn thuyền.
Nhìn thấy động tác của cô, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng mà, rất nhanh anh liền bị một thân ảnh đang đứng ở gần đó làm cho chú ý đến. Nhất thời, hai bên tròng mắt của anh hơi có chút trừng lớn.
“À đúng rồi, xin tự giới thiệu với anh một chút. Đây là chị họ của tôi, là tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Tân Trường Phát!”
Dường như cũng không phát giác ra được biểu hiện bất thường ở trên khuôn mặt của Trần Viễn. Lúc này, Trang Đài vô cùng tự nhiên lui về phía sau một bước, rồi cầm lấy cánh tay của chị họ mình kéo đến.
Thấy như vậy, nụ cười trên mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút ngượng ngùng. Kỳ thật, vừa rồi anh cũng không phải cố ý. Nhưng người phụ nữ này thật sự quá mức bắt mắt. Dường như dinh dưỡng ở trên người của cô ta cũng có mấy phần mất cân đối. Nếu không, vì sao với một thân hình nhỏ nhắn như vậy, nhưng hai tòa núi đôi lại trở nên đồ sộ đến mức, cho dù là Trần Viễn đang đứng ở một khoảng cách tương đối xa, vẫn có cảm giác như sắp bị ngạt thở.
“Chào anh, tôi tên là Trương Mỹ Lệ, là chị họ của Trang Đài!”
Trái ngược với vẻ mặt hơi có phần túng quẫn của Trần Viễn, thần sắc của người phụ nữ tên Trương Mỹ Lệ này lại tỏ ra vô cùng tự nhiên. Thậm chí, cô ta còn hơi tiến sát về phía Trần Viễn, vui vẻ đưa tay ra để chào hỏi.
Thấy phản ứng của đối phương như vậy, tất nhiên Trần Viễn cũng không thể nào để cho mình rơi vào thế yếu. Ngay lập tức, anh lấy lại tinh thần, cũng tự đưa tay vươn ra, nói.
“Rất hân hạnh được làm quen với cô, tôi tên là Trần Viễn!”
Chỉ là, ngay khi cánh tay của Trần Viễn tiếp xúc với đối phương, một luồng hương khí nhàn nhạt đột nhiên truyền đến, để cho tinh thần của anh hơi thoáng có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó, trong đầu của anh nhanh chóng truyền đến âm thanh của người phụ nữ đứng ở phía đối diện.
“Một lúc nữa, tôi sẽ đến phòng anh, được không?!”
Âm thanh này thật sự rất dễ nghe, hơn nữa còn có một loại rung động đặc biệt nào đó, để cho tuyến hormone ở trong cơ thể của Trần Viễn nhanh chóng tiết ra ngoài, khiến cho trái tim của anh lúc này cũng đập lên một cách thình thịch.
“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh không có sao chứ?!”
Lúc này, âm thanh của Trang Đài bất chợt vang lên, để cho đầu óc của Trần Viễn không khỏi nhanh chóng trở nên thanh tỉnh lại. Đồng thời, ánh mắt của anh khi nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở phía đối diện cũng mang theo mấy phần cảnh giác.
Chỉ là, thái độ của Trương Mỹ Lệ lúc này lại để cho Trần Viễn có chút cảm giác khó hiểu. Bởi vì, ánh mắt của đối phương dường như rất nghi hoặc, nhìn về phía anh.
“Anh… anh không có việc gì chứ? Vừa rồi… vừa rồi anh đã làm tôi sợ…”
Vừa nói, Trương Mỹ Lệ vừa lui về phía sau lưng của Trang Đài, trong ánh mắt mang theo mấy phần sợ hãi.
Cũng vào lúc này, âm thanh có chút khó chịu của Trang Đài đã lần nữa vang lên.
“Anh Viễn, anh bị làm sao vậy? Vừa rồi anh thiếu chút nữa làm bóp nát tay của chị họ tôi rồi đó, anh có biết không hả?!”
Nghe được lời này của Trang Đài nói ra, sắc mặt của Trần Viễn càng lúc càng thêm trở nên khó coi. Nhưng anh rất nhanh liền phản ứng lại, vội vàng đưa tay gãi gãi lấy cái mũi của mình.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi đột nhiên cơ thể xảy ra một chút vấn đề. Có lẽ, do mấy ngày nay luyện công quá nhiều, cơ thể không được thoải mái.”
Nói xong lý do mà chính bản thân anh cũng không mấy tin tưởng, Trần Viễn mới mang theo nụ cười áy náy, nhìn về phía tiểu thư Trang Đài và chị họ của cô để nói lời xin lỗi. Sau đó, anh nhanh chóng đi trở về phòng riêng đã được chuẩn bị từ trước, rồi đem cửa phòng đóng chặt lại.
Lúc này, Trần Viễn cũng không có lập tức ngồi xuống tu luyện. Ngược lại, anh dùng ánh mắt quan sát bốn phía xung quanh. Sau khi xác định nơi này không có bất kỳ thiết bị gì dùng để theo dõi, Trần Viễn mới lần nữa ngồi ở trên giường để xếp bằng.
Chỉ là, lần này Trần Viễn không có làm ra bất kỳ động tác gì khác. Ánh mắt của anh vậy mà không ngừng tập trung nhìn về phía cửa phòng. Quả nhiên, không đến vài phút, tiếng bước chân ở bên ngoài đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một tiếng gọi nhẹ ở bên ngoài vang lên.
“Anh có ở đó hay không?”
Tiếng nói chuyện lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là người chị họ mới gặp lúc nãy của Trang Đài. Chỉ có điều, trong lòng Trần Viễn hiện tại đang rất nghi hoặc. Rốt cuộc vừa rồi vì sao đối phương lại muốn hẹn anh đến đây để gặp mặt. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Trang Đài lúc đó, dường như cô cũng không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người?
Mặc dù trong lòng mang theo nghi hoặc, nhưng Trần Viễn cũng không do dự chút nào. Anh nhanh chóng đi tới, đem cửa phòng chậm rãi mở ra. Ngay sau đó, một thân hình yểu điệu từ bên ngoài tiến nhanh đi vào. Chỉ là, lúc này thần sắc của Trương Mỹ Lệ có chút không đúng, dường như người đang đứng ở trước mặt của anh hiện tại cũng không phải là đối phương?
“Thế nào, có phải anh rất ngạc nhiên đúng không?”
Cũng không để cho Trần Viễn chờ đợi quá lâu, Trương Mỹ Lệ lúc này tự mình tiến vào trong phòng của Trần Viễn. Sau đó, cô ta cực kỳ tự nhiên, đi về phía giường ngủ của anh để ngồi xuống.
Thấy đối phương làm ra hành động như vậy, Trần Viễn cũng không có lên tiếng nói gì. Ngược lại, anh rất hiếu kỳ, muốn biết cô ta đến đây là có mục đích gì.
“Trần Viễn, từng là thành viên của đội Long Vệ số 3. Cha là Trần Xuyên, vừa bị giết chết cách đây vài tháng. Em gái tên là Trần Tiểu Yến, hiện tại đang được điều trị ở bên viên đa khoa thành phố Tân Cảng. Những thứ này tôi nói có đúng hay không?”
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, Trương Mỹ Lệ đã tự mình đem lý lịch của Trần Viễn nói qua một lần. Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lạnh xuống.
“Nói đi, cô rốt cuộc là ai?!”
Đối lại là một người khác, Trần Viễn cũng sẽ không hỏi như vậy, mà anh sẽ trực tiếp ra tay, đem đối phương khống chế lại, sau đó mới tiến hành tra hỏi sau.
Nhưng mà, người phụ nữ này lại để cho anh có loại cảm giác vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, dường như cô ta có một loại phương pháp đặc thù nào đó, có thể khiến cho người ở đối diện dễ dàng rơi vào trạng thái si mê, mất khống chế.
Chính vì thế, lúc này Trần Viễn cũng không dám làm ra bất kỳ hành động nào mạo hiểm. Ngược lại, anh hơi giữ lấy khoảng cách, từ đầu đến cuối đều không ngừng quan sát về phía đối phương.
“Tôi là ai? Chẳng phải vừa rồi anh đã biết rồi sao?!”
Không có lập tức trả lời câu hỏi của Trần Viễn, Trương Mỹ Lệ lúc này đột nhiên hơi ngã người, nằm nghiêng dưới gối. Sau đó, cô hơi chớp chớp mắt, nhìn về phía Trần Viễn mỉm cười.
Thấy được bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn thật sự lạ có chút khó chịu, không khỏi nhíu chặt lấy lông mày.
“Nói đi, cô rốt cuộc muốn gì ở tôi. Nếu cô không nói cho rõ ràng, thì tôi nghĩ là chúng ta cũng không có gì để nói chuyện. Cô có thể rời khỏi đây ngay lập tức!”
Lúc này, Trần Viễn quyết định trục khách. Mà nghe được lời này của anh, sắc mặt của Trương Mỹ Lệ cuối cùng cũng đổi sắc. Ngay sau đó, thân hình của cô cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt hơi mang theo mấy phần hiếu kỳ nhìn về phía Trần Viễn.
“Chẳng lẽ, anh thật sự không muốn biết tôi muốn nói gì với anh thật sao?”
Vừa nói, thân hình của Trương Mỹ Lệ vừa hơi nhích lại gần về phía Trần Viễn. Chỉ có điều, từ đầu đến cuối Trần Viễn đều cực kỳ đề phòng đối với người phụ nữ này. Thế nên, ngay khi nhìn thấy được đối phương nhích lại gần, anh không khỏi lùi về phía sau một chút.
Thấy được bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Trương Mỹ Lệ thật sự có chút nhịn không được, vội vàng đưa tay lên che miệng rồi bật cười.
“Hì hì, anh thật sự là rất thú vị. Chỉ có điều, đáng tiếc là tôi không có thời gian để trêu đùa với anh.”
Lúc nói ra lời này, cơ thể của Trương Mỹ Lan bỗng nhiên trở nên hư ảo. Từ trong khoang mũi của Trần Viễn, cũng rất nhanh liền truyền đến một cỗ hương khí. Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên kịch biến. Đồng thời, trong lòng của anh kêu lên một tiếng không ổn.
“Nguy rồi!”
Chương 164 - Bị tập kích trên du thuyền
Ầm!
Ngay tại trong lòng Trần Viễn hô lên một tiếng không ổn. Lúc này, phía bên ngoài du thuyền của nhà họ Đàm, bỗng dưng vang lên một trận chấn động vô cùng kịch liệt. Ngay sau đó, thân hình của tất cả mọi người đều không khỏi trở nên chao đảo. Cho dù là Trương Mỹ Lệ, lúc này cũng thiếu chút nữa là từ trên giường ngã sấp xuống đất. Rất may, thân thủ của cô cũng không quá tệ, rất nhanh liền ổn định lại thân hình của mình.
Chỉ có điều, ngay tại lúc này trong lòng của Trương Mỹ Lệ lại bất ngờ vang lên một trận báo động kịch liệt. Ngay sau đó, thân ảnh của Trần Viễn không biết từ lúc nào đã áp sát tới, khuôn mặt của anh hơi có phần dữ tợn, trong con ngươi mang theo mấy phần lạnh lùng, trừng thẳng về phía đối phương.
“Chết!”
Vừa mới quát khẽ một tiếng, thân hình của Trần Viễn đã cấp tốc lao tới. Hơn nữa, động tác của anh vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không cho Trương Mỹ Lệ có một chút phản ứng nào.
Ầm!
Đem một chưởng trực tiếp vỗ tới trước ngực của đối phương, thần sắc của Trần Viễn lúc này càng thêm phẫn nộ, đáng sợ. Chỉ có điều, thân hình của Trương Mỹ Lệ ngoài việc bị hất văng ra ngoài hơn vài mét, trên mặt lộ ra một chút tái nhợt. Thì dường như, một kích vừa rồi của Trần Viễn cũng không thật sự đả thương đến cô.
“Khụ khụ…”
Che miệng ho lên một trận kịch liệt, lúc này vẻ mặt của Trương Mỹ Lệ hơi có chút khó coi. Ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn cũng lộ ra vẻ ủy khuất.
Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý gì đến cô. Lúc này, thân hình của anh đã lần nữa áp sát tới. Hơn nữa, trong ánh mắt của anh hiện lên một vẻ lăng lệ ác liệt. Giống như, không giết chết đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thấy được động tác lúc này của Trần Viễn, kỳ thật trong lòng của Trương Mỹ Lệ đã có chút hoảng sợ. Mặc dù vừa rồi cô có nắm chắc có thể khống chế được Trần Viễn, thậm chí còn để cho anh làm theo bất kỳ yêu cầu gì của bản thân.
Nhưng mà, ai ngờ tới được lúc này trên thuyền lại xảy ra sự cố, không chỉ để cho thuật pháp của cô gián đoạn, thậm chí còn kích phát ra sát tính ở trong lòng của Trần Viễn, để anh lúc này giống như một con thú săn, điên cuồng tiến về phía mình công kích.
Ầm!
Ầm!
Liên tục bị công kích của Trần Viễn đánh tới, lúc này bộ dáng của Trương Mỹ Lệ quả thật có chút chật vật, không giống như mới vừa rồi còn một bộ thư thái, có thể nắm ở trong tay hết thảy.
Nhưng mà, không biết vì sao Trần Viễn giống như là một cỗ máy không biết mệt mỏi, lại liên tục đánh tới mà không có ý định dừng lại. Nhất thời, trong lòng của Trương Mỹ Lệ không khỏi trầm trọng xuống.
Nếu như tình hình cứ như thế này tiếp tục nữa, sợ rằng không đợi cho Trần Viễn đánh trúng, thì chính bản thân của cô cũng hao hết thể lực, tùy ý cho đối phương xoa nắn, chà đạp.
Ầm!
Lúc này, một quyền của Trần Viễn lại đánh tới. Mặc dù trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng Trương Mỹ Lệ vẫn có thể tránh né được. Chỉ là, ngay tại lúc này, đột nhiên trong đầu truyền đến một trận đau nhức, để cho động tác của Trương Mỹ Lệ không khỏi dừng lại nửa chừng. Ngay sau đó, nắm đấm của Trần Viễn cũng vừa vặn lao tới.
Ầm!
Một quyền này của Trần Viễn mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng. Cho dù thực lực của Trương Mỹ Lệ không kém, nhưng bản thân cô chỉ am hiểu dùng độc, sử dụng mị công để mê hoặc người khác. Thế nên, thân thể của cô thật sự vô cùng yếu kém.
Chính vì thế, bị một quyền nảy của Trần Viễn nện trúng, cả người của Trương Mỹ Lệ giống như là tàu giấy, trực tiếp bị nện bay ra ngoài, đụng thẳng về phía vách tường được làm bằng kim loại của du thuyền.
Ầm!
“Khục khục…”
Cảm giác như toàn bộ xương cốt xen lẫn với nội tạng của mình đều bị vỡ nát, trong miệng của Trương Mỹ Lệ lúc này mới nhịn không được, nôn ra một ngụm máu tươi. Đồng thời, sắc mặt của cô cũng lập tức trở nên trắng bệch, trong con ngươi mang theo vô tận sợ hãi.
“Chết!”
Bước chân của Trần Viễn chậm rãi đi tới, trong miệng anh phát ra một tiếng lạnh lùng, không hề mang theo một chút tình cảm nào.
Lúc này, trong lòng của Trương Mỹ Lệ đã có chút hối hận, Nếu như biết trước mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng như vậy, thì dù cho cô thêm mười lá gan, cô cũng không dám chạy đến trêu chọc một người giống như là Trần Viễn.
Chỉ có điều, mọi thứ lúc này dường như đã muộn. Bước chân của Trần Viễn cũng chỉ cách cô không đến một mét. Ngay sau đó, nắm tay của Trần Viễn chậm rãi giơ lên, trong cơ thể của anh lúc này cũng bạo phát ra một trận âm thanh sôi trào mãnh liệt.
Trương Mỹ Lệ biết, một quyền này của Trần Viễn đánh xuống, cho dù không chết, thì bản thân cô cũng mất đi hơn nửa cái mạng. Thế nhưng, biết rõ là một chuyện, hiện tại chính bản thân cô cũng không có phương pháp nào dùng để tránh né.
Chính vì thế, ngoại trừ chậm rãi nhắm mắt lại để chờ chết, kỳ thật Trương Mỹ Lệ cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn.
Nhưng mà, cảm giác đau nhức giống như bên trong tưởng tượng cũng không có truyền đến. Ngược lại, trên người của cô đột nhiên truyền đến một trận cảm giác hết sức kỳ lạ. Ngay sau đó, cô hơi he hé, mở mắt ra nhìn về phía trước.
Đập vào ánh mắt của Trương Mỹ Lệ lúc này, chính là nụ cười nhếch mép tràn đầy ý trêu chọc của Trần Viễn. Nhất thời, vẻ mặt của Trương Mỹ Lệ có chút sững sờ, đôi môi mấp máy mấy lần vẫn không cách nào phát ra âm thanh.
Rầm!
Ngay tại lúc này, đột nhiên phía bên ngoài phát ra một tiếng đáp mạnh. Ngay sau đó, cánh cửa phòng ngủ của Trần Viễn đột nhiên bị phá bung ra. Tiếp theo đó, mấy cái bóng người cấp tốc vọt vào bên trong. Đám người này vừa xuất hiện, đã có người lớn tiếng hô lên.
“Tất cả đứng im, không ai được phép nhúc nhích. Nếu không, chúng tôi sẽ nổ súng!”
Lúc quát ra những lời này, từng cái nồng súng đen ngòm không ngừng chĩa về phía Trần Viễn và Trương Mỹ Lệ. Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng ngủ của Trần Viễn hơi có chút ngưng tụ lại. Sau đó, anh mắt của anh hơi hơi nheo, nhìn về phía những người vừa mới xông về phía trước mặt.
“Các anh là ai?!”
Nghe được tiếng nói chuyện của Trần Viễn, trong lúc nhất thời đám cướp vậy mà không có kịp phản ứng lại. Ngay sau đó, một gã mới đột nhiên giật mình, rồi tức giận quát lên.
“Mẹ kiếp, mày không nghe thấy đại ca của tao vừa mới nói gì à? Đứng im đó, không được phép nhúc nhích. Nếu không…”
Nói đến chỗ này, âm thanh của tên cướp cầm súng hơi có chút ngừng lại. Sau đó, ánh mắt của hắn bỗng dưng sáng lên.
“Mẹ nó, nơi này ở đâu chui ra một con hàng ngon như vậy. Đại ca, hiện tại đem tên khốn này giải quyết. Sau đó mỗi người chúng ta lên một lần, như vậy có được không?”
Nghe được gã đàn em đề nghị, gã đại ca mới hơi do dự một chút, sau đó gật đầu đáp lại.
“Được, nhưng mà cần phải nhanh lên một chút. Nếu không, chờ đợi thủ lĩnh chạy đến, như vậy chúng ta cũng không tốt để nói chuyện.”
Nghe được gã đại ca đã đồng ý, mấy tên còn lại đều nhịn không được, nhìn về phía Trương Mỹ Lệ với ánh mắt như sói đói, chỉ thiếu chút nữa là nước dãi đã chảy ra bên ngoài.
Thấy được một màn này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi. Anh vốn tưởng rằng những kể bịt mặt này đều là cao thủ, hơn nữa còn là thành viên của một tổ chức lợi hại nào đó. Nhưng không ngờ đến, đây chỉ là mấy tên cướp phổ thông, còn không cần anh dùng sức đã có thể dễ dàng tiêu diệt được.
Thế nhưng, bọn họ làm sao lại xông vào đến tận đây? Chẳng lẽ, bên ngoài ông chú tài xế và đám vệ sĩ ở bên cạnh của tiểu thư Trang Đài không phát hiện ra bọn chúng hay sao?
Mặc dù trong lòng suy nghĩ vô cùng rối loạn, nhưng động tác tiếp theo của Trần Viễn lại cực kỳ nhanh gọn.
Ngay khi đám cướp có sự hành động, thân hình của Trần Viễn đã cấp tốc lao tới. Không đến vài giây, toàn bộ nhóm cướp đều bị anh dùng một quyền đánh bay ra ngoài, nện thẳng về phía vách tương, rồi trượt dài xuống đất.
“Đại…”
Trong miệng của mấy tên cướp còn không kịp kêu rên thành tiếng, lúc này bọn họ đã trực tiếp bị Trần Viễn đánh cho hôn mê. Sau đó, anh mới chậm rãi đi tới, nhìn về phía Trương Mỹ Lệ, nói ra.
“Đừng có giả vờ nằm dưới đất nữa. Cô muốn tự mình đứng lên, hay là tôi dùng vũ lực để cho cô đứng lên?!”
Nghe được tiếng nói chuyện của Trần Viễn truyền đến, lúc này trong lòng của Trương Mỹ Lệ không khỏi lạnh run. Ngay sau đó, cô vội vàng bò người đứng dậy, bộ dáng trông rất chật vật. Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng quan tâm mảy may. Lúc này, anh đã nghe được vài tiếng lộn xộn vang lên ở bên ngoài.
“Xem ra, vừa rồi cũng chỉ là một số tên râu ria mà thôi. Cao thủ thật sự, vẫn còn ở bên ngoài để kịch chiến!”
Dùng âm thanh để phán đoán tình huống xung quanh, lúc này Trần Viễn không khỏi lẩm nhẩm ở trong miệng. Sau đó, anh đưa tay khóa lấy cổ tay của Trương Mỹ Lệ, sau đó nhanh chóng chạy lao ra ngoài.
Ầm!
Thân hình của Trần Viễn vừa mới chạy đi không được bao xa. Lúc này, từ phía trên chỗ boong thuyền, đột nhiên truyền đến một tiếng động mạnh. Ngay sau đó, một cái thân ảnh cấp tốc bị đánh bay tới. Vừa mới liếc mắt nhìn lại, thấy được khuôn mặt của đối phương, tức thì sắc mặt của Trần Viễn liền trở nên cực kỳ khó coi.
Bởi vì, người bị đánh rơi tới trước mặt anh lúc này, cũng không phải là ai khác, mà chính là ông chú tài xế, một trong hai vị cao thủ của nhà họ Đàm, vẫn luôn đi theo bảo vệ cho tiểu thư Trang Đài.
Chương 165 - Năng lực mới
Nhìn thấy người này vậy mà lại là người thủ hộ ở bên cạnh của tiểu thư Trang Đài, trong lòng Trần Viễn không khỏi xiết chặt. Anh thật sự không có ngờ đến, kẻ đến tập kích du thuyền vậy mà lợi hại như vậy, còn có thể đánh bại được một cao thủ cấp bậc đại tông sư hậu kỳ giống như ông chú lái xe.
Chỉ có điều, khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng Trần Viễn cũng không dám chậm trễ, anh vội vàng đi tới, đem ông chú tài xế kéo lên, đứng dậy.
“Tiền bối, ngài không có sao chứ?”
Mặc dù trước đây đối phương từng có uy hiếp qua anh một lần, nhưng ở trước mặt của mọi người Trần Viễn vẫn thả thái độ rất thấp, đối với cao thủ như người ở trước mặt vẫn luôn tôn xưng là tiền bối để bày tỏ sự tôn trọng của mình.
Nghe được tiếng hô của Trần Viễn, ánh mắt của ông chú tài xế không khỏi liếc qua nhìn lấy anh một hồi. Sau đó, ông ta hơi có chút nhịn không được, che lấy miệng, ho khan một trận.
“Khục khục, là cậu đấy à? Vừa rồi cậu không gặp phải rắc rối gì chứ?”
Vừa nói, ánh mắt của ông chú tài xế không khỏi quét qua, nhìn về phía Trương Mỹ Lệ, đang đứng ở ngay bên cạnh. Cảm nhận được ánh mắt của ông ta nhìn đến, sắc mặt của Trương Mỹ Lệ hơi thoáng biến đến có chút khó coi. Nhưng ở ngoài mặt, cô ta vẫn nhìn về phía đối phương, lễ phép gật đầu xem như là đáp lại.
Chỉ là, lúc này ông chú tài xế cũng không có thời gian để tiếp tục trò chuyện với bọn họ. Ông ta hơi đưa tay lê, vỗ nhẹ lên trên bả vai của Trần Viễn một cái.
“Cầm lấy vật này, lát nữa giúp tôi bảo qua cho tốt nó!”
Nói xong, thân hình của ông ta đột nhiên lóe lên, sau đó biến mất ngay tại chỗ. Mà lúc này, sắc mặt của Trần Viễn thoáng chốc biến đến vô cùng khó coi. Bởi vì, thứ mà ông chú tài xế ném lại cho anh lúc này, vậy mà lại là một chiếc chìa khóa. Hơn nữa, phía trên còn điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị. Cho dù là Trần Viễn, khi vừa mới tiếp xúc đến, luôn luôn có loại cảm giác để cho tâm thần mang theo mấy phần bất an.
Đối với Trần Viễn mà nói, hiện tại mỗi lần nhìn thấy đồ vật có lai lịch bất minh, anh đều cảm thấy cực kỳ không tốt. Nhất là, từ lúc bị viên hỏa cầu ở trong cơ thể quấy phá, trong lòng của anh càng đối với những thứ đồ vật được mấy người giống như ông chú tài xế càng thêm kháng cự, không muốn tiếp xúc đến.
Chỉ là, lúc này thân ảnh của ông chú tài xế cũng biến mất không thấy. Hơn nữa, tình hình chiến đấu ở trên du thuyền dường như diễn ra hết sức kích liệt. Với lại, phe thế lực của nhà họ Đàm càng lúc càng rơi vào trong thế yếu.
Chính vì thế, mặc dù trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng Trần Viễn cũng chỉ có thể đem chiếc chìa khoa do Đàm Bá Tánh đưa tới, cất ở trong ngực áp. Ngay sau đó, anh cấp tốc tiến về một chỗ phương hướng.
Lúc này, trong một chỗ phòng khách ở trên du thuyền, xung quanh của tiểu thư Trang Đài đang bị bao vây lấy không ít người mặc áo đen trùm đầu. Tất cả những kẻ này, trên thân đều mang theo vũ khí. Hơn nữa, từ dấu vết trong chiến đấu lưu lại, thì phần lớn bọn họ đều là người dị năng, mang theo những loại năng lực hết sức kỳ quặc.
Nhất là, trên tay một người áo đen lúc này cầm lấy một tia sấm sét, đang hướng về phía một gã hộ vệ đang bảo vệ cho tiểu thư Trang Đài ném tới.
Xoẹt xoẹt…
Ầm!
Nguồn điện từ tia sét phóng ra, lập tức để cho mặt thuyền nổ tung một trận. Đồng thời, người hộ vệ đứng ở bên cạnh của tiểu thư Trang Đài cũng bị hất tung ra ngoài, va đập vào trên thành tường, ngã lăn xuống đất không một chút nhúc nhích.
Thấy được cảnh này, rất nhiều hộ vệ đều không khỏi hoảng sợ liếc mắt nhìn đến. Mà lúc này, sắc mặt của tiểu thư Trang Đài đã có phần tái nhợt.
Ban đầu, khi chiếc du thuyền bị một chiếc tàu hàng ở phía bên ngoài va chạm phải, Trang Đài đã phát hiện ra tình huống có chút bất thường. Nhưng ngay sau đó, khi thấy được một nhóm thủy thủ mặc áo đen, đeo khăn bịt mặt, trên tay còn mang theo súng ống trực tiếp nhảy lên boong thuyền, thì cô mới biết mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cho dù lúc này bên cạnh có rất nhiều hộ vệ, hơn nữa thân thủ của mỗi người đều rất không tệ. Thế nhưng, số lượng của đối phương cũng không kém. Hơn nữa, thực lực của mỗi người đều muốn mạnh hơn so với hộ vệ ở bên cạnh của cô không ít.
Trong khi đó, ông chú tài xế là người mạnh nhất ở trên du thuyền, thì lại bị ba người thần bí mang theo mặt nạ màu tím vây giết, hiện tại không rõ sống chết ra sao. Thế nên, lúc này nhìn thấy bên phía đối phương xuất hiện ra một người có thực lực mạnh mẽ như vậy, trong lòng của Đàm Trang Đài đã hoảng hơn một nửa.
Nhưng mà, cũng không đợi cho cô kịp suy nghĩ tìm ra biện pháp ứng đối. Lúc này, từ phía sau lưng của cô bỗng dưng xuất hiện một cái thân ảnh. Đồng thời, từ trong miệng của đối phương phát ra một trận cười lạnh.
“Tiểu thư Trang Đài, đã lâu không gặp, cô không có việc gì chứ?!”
Tiếng nói này vừa mới vang lên, đã để trong lòng của Trang Đài không khỏi giật mình, lạnh run một cái. Nhưng mà, lúc này một thân ảnh khác đã cấp tốc lao tới, sau đó quát lớn.
“Tiểu thư, chạy mau!”
Ầm!
Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên, thân ảnh của người vừa mới lao tới đã bị bắn văng ra ngoài xa tới hơn mười mét. Trong hốc mắt của Trang Đài lúc này vậy mà hiện lên một đường tơ máu, vẻ mặt có chút sững sờ, khó có thể nào tin được.
“Chậc chậc, thật sự là rất đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa là có thể thành công rồi!”
Nhìn thấy bên phía hộ vệ của nhà họ Đàm vậy mà có người lại dám liều chết, trực tiếp chắn ở phía trước để che chở cho tiểu thư của mình. Lúc này, cái bóng đen xuất hiện ở trước mặt của Trang Đài không khỏi lộ ra một vệt đáng tiếc. Chỉ có điều, bộ dáng của đối phương lúc này, dường như cũng không quá mức vội vàng. Ngược lại, đối phương có loại giống như đang từ từ tận hưởng việc khiến cho con mồi của mình trở nên tuyệt vọng.
Nhưng mà, nụ cười đắc ý ở trên con ngươi của cái bóng còn không xuất hiện được bao lâu. Lúc này, từ phía sau lưng của ả đột nhiên truyền đến một tiếng lạnh nhạt.
“Thật sao?!”
Ngay sau đó, cái bóng giống như bị thứ gì đó bắt lấy, chặn ngang ở trong cổ họng, không cách nào có thể giãy giụa được.
“Ali, đừng đùa nữa, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui!”
Lúc này, đứng ở cách đó tương đối xa, thấy được động tác của cái bóng bỗng dưng ngừng lại, một người đeo khăn bịt mặt vội vàng hô lên. Thế nhưng, lúc này cái bóng cũng không cách nào trả lời được câu hỏi của đồng bọn. Bởi vì, một cỗ lực lượng thần bí đang nhanh chóng tràn vào bên trong cơ thể, khiến cho năng lực ẩn mình của cô lúc này cũng hoàn toàn mất đi tác dụng.
Ngay sau đó, một thân ảnh cấp tốc hiện ra. Mặc dù đối phương cũng mặc áo đen bó sát người, trên mặt mang theo một chiếc mặt nạ màu đen. Nhưng từ bên ngoài nhìn đến, thì đây rõ ràng là một cô gái, hơn nữa còn hết sức xinh đẹp.
Chỉ có điều, ở sau lưng của Ali lúc này, lại hiện ra một khối khuôn mặt lạnh băng băng, không hề có một chút cảm xúc này của Trần Viễn.
“Các người, thật sự làm tôi rất chán ghét!”
Từ vừa rồi quan sát chiến đấu đến hiện tại, Trần Viễn rốt cuộc cũng đã nhận ra, đám sát thủ tập kích du thuyền của nhà họ Đàm, hóa ra lại là người quen cũ trước đây của anh. Bọn họ là người của giáo hội, đã từng không ít lần ra tay với anh và người thân của anh. Thế nên, vừa nhìn thấy được đối phương trong lòng Trần Viễn đã nổi lên sát khí.
Ngay khi tiếng nói vừa dứt, cổ tay của Trần Viễn cũng lập tức phát lực, đem một bên cánh tay của đối phương bẻ gãy.
Chứng kiến được hành động của Trần Viễn lúc này, đứng ở một bên sắc mặt của Trương Mỹ Lệ có chút kinh hoảng. Bởi vì, đây chẳng phải là năng lực thôi miên mà chỉ có cô mới có thể thể sử dụng thôi sao?