• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151 - Đại chiến

Từ nhiều năm trước, Tiêu Viễn Sơn đã từng nghe người ở trong giáo hội nhắc đến. Giáo chủ của bọn họ đang nghiên cứu về một thứ vũ khí bí mật. Thứ vũ khí này cực kỳ đáng sợ, nó được cải tạo từ người sống. Hơn nữa, đây là một cỗ máy chiến tranh, không sợ chết. Cho dù một vị cường giả cấp bậc đại tông sư, một khi đối mặt với nó cũng phải khiếp sợ, lui binh.

Nhưng mà, nhiều năm như vậy Tiêu Viễn Sơn vẫn chưa hề thấy qua thứ vũ khí này xuất hiện một lần nào. Ngay cả, hiện tại đã ngồi trên ghế trưởng lão, còn là một trong mười tám hộ pháp của giáo hội. Thế nhưng, những thứ như loại vũ khí bí mật này đối với Tiêu Viễn Sơn vẫn là một bí mật, chưa có lời giải. ngôn tình ngược

Hiện tại, đột nhiên nhìn thấy đồng đội bên cạnh đem con quái vật này lấy ra sử dụng. Cho dù bản thân Tiêu Viễn Sơn vốn là một người trầm tính, lúc này cũng thấy khiếp sợ không thôi.

Chính vì thế, ngay khi phát hiện ra được con quái vật này đang tiến đến, Tiêu Viễn Sơn liền lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Viễn, rồi hét lớn lên.

“Chạy nhanh!”

Thế nhưng, động tác của Trần Viễn lúc này lại trì trệ, không có di chuyển. Giống như, anh đối với lời nói của Tiêu Viễn Sơn cũng không hề nghe thấy. Mà sự thật cũng chính là như vậy.

Lúc này, nhìn thấy con quái vật hình người đang tiến gần về phía mình, hai bên tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng không biết từ bao giờ, đột nhiên khóa chặt lấy cơ thể của anh. Bốn phía không khí xung quanh Trần Viễn hiện tại giống như hiện lên một mảnh sương mờ. Đồng thời, mọi thứ cảnh vật ở ngay trước mặt của anh cũng dần dần trở nên biến đối.

Thoáng chốc, Trần Viễn như có cảm giác, không khỏi quay đầu nhìn lại. Anh phát hiện ra, bản thân mình không biết từ bao giờ đã bị đưa đến một thế giới khác. Trong thế giới này xuất hiện một đám sinh vật với hình thù vô cùng kỳ dị. Bọn chúng giống như không nên tồn tại ở thế giới này, nhưng lại xuất hiện một cách vô cùng sinh động.

Ngay cả con quái vật hình người ban nãy, lúc này nó cũng xuất hiện ở đây. Chỉ là, vị trí của nó đứng ở cách xa Trần Viễn một đoạn khoảng chừng hơn trăm mét. Mà trong khi đó, những con quái vật khác thì đã bao vây, lấy vị trí vòng trong trung tâm ở xung quanh Trần Viễn khoảng chừng hơn ba mét, bắt đầu liên tục lên tiếng gào thét.

Tiếng thét gào của đám sinh vật này, giống như mang theo một loại ma lực nào đó, để cho tinh thần của Trần Viễn cảm thấy hết sức hoảng hốt.

“Trốn!”

Tức thì, trong đầu của Trần Viễn không khỏi nảy sinh lên một ý nghĩ như vậy. Chỉ là, động tác của anh lại không cách nào có thể thực hiện được. Giống như, ý thức của anh thì vẫn hoạt động một cách hoàn chỉnh, như cơ thể thì bị đóng băng, tách rời ra khỏi ý thức. Thế nên, cho dù Trần Viễn vẫn đang cố gắng liên tục đưa ra chỉ lệnh cho cơ thể của mình bỏ trốn. Nhưng mà, ngoài việc suy nghĩ linh động ở trong não bộ, toàn bộ cơ thể của anh thì cứ đứng im tại chỗ.

Ngay lúc này, bất chợt một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập tới. Sau đó, Trần Viễn cảm giác như đầu khớp vai của mình bị thứ gì đó đánh trúng. Nhất thời, một luồng cảm giác đau nhức ập đến, để tinh thần của Trần Viễn càng thêm hỗn loạn.

“Đi!”

Nhưng mà, cũng ngay tại lúc này, thân thể của Trần Viễn giống như bị đồ vật gì đó nhấc lên. Sau đó, toàn bộ cơ thể của anh nhanh chóng bị ném văng ra ngoài.

Ầm!

Trần Viễn chỉ cảm thấy, cơ thể mình lúc này đang đập mạnh lên một thức đồ vật gì đó cực kỳ cứng rắn. Đợi đến khi anh tỉnh táo lại, hình ảnh hỗn loạn trước mặt của anh đã biến mất. Thay vào đó, căn phòng trước đây lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt.

Chỉ có điều, bản thân Trần Viễn lúc này đã bị đập trúng một bên vách tường, xương cốt có chút tách rơi. Hơn nữa, khi anh liếc mắt nhìn qua, không biết là vô tình hay cố ý, lại phát hiện ra được ánh mắt đang trợn trừng của Hắc Ưng đang nhìn về phía mình.

Nhất thời, một cỗ mát lạnh truyền đến đại não, để cho tinh thần của anh không khỏi trở nên tỉnh táo lại. Đồng thời, âm thanh của Tiêu Viễn Sơn đã lần nữa truyền đến bên tai.

“Chạy, nhanh lên!”

Lúc này, Trần Viễn mới liếc mắt nhìn qua. Anh bất giác có chút giật mình. Bởi vì, bộ dáng của Tiêu Viễn Sơn bây giờ đang rất chật vật, phía trên khớp vai bên phải của ông ta đã bị vạch phá một đường vết thương rất dài. Hơn nữa, quần áo trên người của ông ta cũng bị đánh phá hơn phân nửa, bên trong để lộ ra một cái hình xăm nhìn giống như là cánh chim thiên thần đã bị lột bỏ ra một nửa, nhìn rất quỷ dị.

Chỉ có điều, hiện tại Trần Viễn cũng không có thời gian để quan tâm đến những chuyện này. Lúc này, ánh mắt của anh tập trung nhìn về phía trước. Anh phát hiện ra Tiêu Viễn Sơn đang một mình đối chiến với gã đồng bọn đem khăn bịt mặt, cùng con quái vật hình người lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Tính huống lúc này, dường như bố vợ của anh cũng không thể nào chống đỡ được bao lâu. Trong khi đó, mấy người Hắc Báo và gã pháp sư cầm lấy ngọn lửa màu lam đang dần dần áp sát về phía bên này.

“Bố vợ, ông còn có thể chống cự được bao lâu!”

Lúc này, Trần Viễn đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều, anh đột nhiên hét lên một tiếng, để cho Tiêu Viễn Sơn thoáng chốc có chút giật mình. Nhưng ông ta cũng không có quay đầu lại, ngược lại hơi suy tính một chút, sau đó nói ra.

“Ta có thể chịu đựng được thêm vài phút nữa. Cậu có biện pháp nào để chạy thoát khỏi đây hay không?”

Tiêu Viễn Sơn cũng nhận ra được tình hình đang rất tồi tệ. Cho dù ông ta có dùng hết lực lượng để liều mạng, sợ rằng cũng không có cách nào trốn thoát khỏi nơi này. Mục tiêu duy nhất của ông ta lúc này, có lẽ là đem Trần Viễn cứu ra ngoài. Đây là mục tiêu khả dĩ nhất mà Tiêu Viễn Sơn có thể thực hiện được.

Thế nhưng, Tiêu Viễn Sơn cũng không có biết, trong lòng của Trần Viễn cũng đang có ý nghĩ tương tự. Tất nhiên là, Trần Viễn đang nghĩ cách để cho Tiêu Viễn Sơn chạy trốn. Còn anh, sẽ cùng đám người này liều mạng một trận.

Mặc dù nói, kể từ sau khi kết hôn với Tiêu Hân Hân đến nay, Trần Viễn chưa từng tiếp xúc được bao nhiêu lần với Tiêu Viễn Sơn. Nhưng ở trong lòng của anh, Tiêu Viễn Sơn để lại cho anh một cái hình tưởng khá tốt. Chỉ là, người này lại quá mức thần bí. Cho đến hiện tại, Trần Viễn cũng không thể nào hiểu được, ông ta vì sao phải giúp mình chạy trốn khỏi nơi này, sau đó phản bội lại với giáo hội?

Tất nhiên, những thứ này tạm thời Trần Viễn cũng không lo nghĩ được. Sau khi ước lượng một phen, anh liền lớn tiếng nói ra một lần nữa.

“Tốt!”

Chỉ là, tiếng nói này vừa dứt, thân hình của Trần Viễn cũng lập tức biến mất. Mà mục tiêu của anh hướng đến, lại vừa vặn đúng ngay vị trí chỗ hổng ra vào ở tầng ngầm này.

Thấy vậy, cả người áo đen bịt mặt, lẫn mấy người Hắc Báo cùng với Tiêu Viến Sơn đều tỏ ra hết sức kinh ngạc. Thế nhưng, trong lòng của Tiêu Viễn Sơn lại nhẹ nhõm thở ra một trận. Kỳ thật, lúc này Tiêu Viễn Sơn đã không có bao nhiêu hy vọng để trốn thoát khỏi đây. Ông ta biết rõ, giáo chủ thật sự là người rất đáng sợ. Cho dù ông ta có chạy trốn, cũng sẽ bị giáo hội truy sát đến cùng.

Đến lúc đó, Tiêu Viễn Sơn chỉ lo lắng cho gia đình của mình, nhất là Tiêu Hân Hân. Đây là đứa con gái mà ông thương yêu nhất, cũng đặt trên người của cô rất nhiều kỳ vọng. Ông không mong muốn nhìn thấy con gái của mình vì mình mà phải gặp nạn. Hơn nữa, ông ta biết rõ thủ đoạn của giáo hội vô cùng tàn nhẫn. Một khi rơi vào trong tay bọn họ, thì kết cục của ông lẫn gia đình ông đều trở nên cực kỳ bi thảm.

Chính vì thế, từ giây phút ông ta quyết định chống lại giáo hội, đem Trần Viễn cứu ra ngoài, bản thân ông ta đã quyết ý tử chiến. Mà lúc này, nhìn thấy Trần Viễn mở ra một con đường sáng, tất nhiên ông cũng không muốn để cho uổng phí.

Thế nên, ngay khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen đeo khăn bịt mặt ra hiệu cho con quái vật đang ở bên cạnh xông tới, hướng về phía lối đi chặn lại. Tiêu Viễn Sơn cũng dứt khoát rống giận, hô to một tiếng.

“Đối thủ của các người là ta!”

“Hừ!”

Nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn vì muốn để cho Trần Viễn chạy thoát, vậy mà thật sự liều mạng đem con quái vật ở trước mặt ngăn lại. Gã đàn ông mặc áo đen bịt mặt không khỏi tức giận hừ lên một tiếng. Ngay sau đó, ông ta cũng ra hiệu cho những người con lại.

“Lên, đem tên nhóc đó bắt lại cho ta. Không cần người sống, chỉ cần giữ lại tinh huyết của hắn, giáo chủ cũng nhất định sẽ có ban thưởng cho chúng ta!”

Nghe được mệnh lệnh này của đối phương, sắc mặt của Tiêu Viễn Sơn thoáng chút giật mình. Chỉ là, một mình phải ngăn chặn lại con quái vật hình người, chính Tiêu Viễn Sơn cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Thế nên, cho dù trong lòng lo lắng, ông ta cũng không có cách nào khác, chỉ hy vọng Trần Viễn có thể tự mình tìm lấy đường sống.

Mà đám thành viên còn lại của giáo hội, vừa nghe được mệnh lệnh của người đàn ông bịt mặt, tức thì cả đám đều như không muốn sống, liên tục liều mạng xông về phía Trần Viễn.

Thấy được cảnh này, ánh mắt của Trần Viễn hơi khẽ híp lại. Anh cũng đang băt đầu cấp tộc vận dụng toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể của mình. Trần Viễn thừa biết, lúc này cũng đã không phải là lúc để lưu giữ lực lượng của mình. Thế nên, anh quyết định đem hết toàn bộ nguồn năng lượng thần bí mà hai miếng ngọc bội đã hấp thu được, tích tụ ở trong cơ thể phát tán ra bên ngoài.

Ầm!

Một trận sóng âm bạo hưởng mà ra, lực lượng từ trong cơ thể của Trần Viễn bạo phát ra ngoài, mang theo một luồng khí tức vô cùng đáng sợ. Tức thì, đám người của giáo hội vừa mới đuổi đến, giống như là bị nhận phải trùng kích cự đại. Tất cả đều nhịn không được, bị sóng âm chấn bay ra ngoài. Đồng thời, trên cơ thể của bọn họ lúc này giống như bị thứ đồ vật gì đó lây nhiễm, lực lượng ở trong cơ thể cũng bắt đầu từ từ rút ra.
Chương 152 - Bị tập kích

Ngay lập tức, đám người của giáo hội đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì, lực lượng mà bọn họ bị rút ra, cũng không chỉ là linh lực ở trong cơ thể. Mà ngay cả bản nguyên sinh mệnh cũng bị rút đi.

Đối với những người tu luyện như bọn họ mà nói, đây rõ ràng làm một sự thật hết sức đáng sợ. Bởi vì, đây là cội nguồn sức mạnh của mỗi người. Cho dù là võ giả bình thường, hay là tông sư, thậm chí là đại tông sư đều đối với bản nguyên của mình vô cùng trân quý.

Thế nên, ngay khi cảm giác được bản nguyên sinh mệnh của mình bị lực lượng thần bí từ trong cơ thể của Trần Viễn hấp thu, tất cả bọn họ đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng lùi lại phía sau vài bước. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo một chút đề phòng.

Dù sao, chuyện bản nguyên sinh mệnh bị rút đi, đây quả thật là một điều không thể nào tưởng tượng được. Cho dù là người của giáo hội, nhưng bọn họ chưa từng nghe ai nói qua bao giờ.

Chỉ là, nhìn thấy đám người này ngưng lại động tác, gã đàn ông đeo khăn bịt mặt lại nhịn không được, phẫn nộ quát lên.

“Làm gì? Mau nhanh lên, xứ lý hắn!”

Nghe được tiếng thúc giục của vị trưởng lão ở trong giáo hội, đám người Hắc Báo và gã đàn ông tay cầm ngọn lửa màu u lam không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, bọn họ đành phải cắn răng, đồng thanh hô lên.

“Giết hắn!”

Đối mặt với đám người của giáo hội phát khởi công kích, sắc mặt của Trần Viễn lúc này tỏ ra bình tĩnh đến đáng sợ. Anh hơi híp mắt nhìn lại, cảm nhận từng luồng bản nguyên sinh mệnh mà mình vừa mới hấp thu được bổ sung ở trong cơ thể. Trong lòng của Trần Viễn kỳ thật cũng rất kinh sợ, chính anh cũng không biết sau khi phát động toàn bộ lực lượng thần bí ở trong cơ thể của mình còn có hiệu quả như vậy.

Chỉ là, lúc này sau khi đem bản nguyên sinh mệnh của đám người trước mặt hấp thu được, Trần Viễn cũng có cảm giác lực lượng ở trong cơ thể của mình giống như sản sinh ra một thứ gì đó. Nhưng mà, Trần Viễn lại không rõ ràng đó là đồ vật gì.

Thế nên, ngay khi đám người của tổ chức giáo hội lại lần nữa xông đến, Trần Viễn cũng không hề do dự một chút nào, anh trực tiếp vận dụng lực lượng thần bí ở trong cơ thể, đem công kích của bọn họ đón đỡ.

Chỉ có điều, dường như gã dị năng tay cầm ngọn lửa u lam lại có tốc độ nhanh nhất. Hoặc là, đám người phía sau cố ý chậm lại. Thế nên, ngay khi Trần Viễn chuẩn bị đánh trả, ngọn lửa màu u lam của đối phương đã đánh tới trước.

Bằng vào mắt thường có thể thấy được, nhiệt độ của ngọn lửa này tỏa ra bên người thật sự vô cùng kinh khủng, cho dù không khí xung quanh cũng như đang bị đốt cháy, dẫn đến dao động kịch liệt.

Chỉ là, ngọn lửa này hơi có chút kỳ lạ. Mặc dù bề ngoài nhiệt độ của nó tỏa ra rất cao. Nhưng khi Trần Viễn tiếp xúc gần, anh lại có được cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Hơn nữa, sự lạnh lẽo này không chỉ ở mặt ngoài cơ thể, nó còn ảnh hưởng đến linh hồn của anh. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn vậy mà có loại cảm giác mọi thứ xung quanh của mình dường như bị chậm lại.

Không, phải nói đúng hơn là động tác của anh bắt đầu bị chậm lại. Chỉ là, do lực lượng thần bí ở trong cơ thể của anh quá mức mạnh mẽ, thế nên loại cảm giác này tới nhanh cũng trôi đi rất nhanh.

Thế nên, ngay khi ngọn lửa màu u lam ở trên tay đối phương kịp đánh tới, Trần Viễn đã nhanh chóng lách người tránh đi. Đồng thời, một luồng lực lượng thần bí được Trần Viễn bí mật quán thấu, hội tụ ở trên đầu ngón tay trỏ của mình. Ngay sau đó, một vệt ánh sáng nhanh chóng phóng tới, bằng vào tốc độ hết sức kinh khủng.

Cho dù gã dị năng của tổ chức giáo hội đã có đề phòng từ trước, nhưng khi luồng ánh sáng ở trên tay của Trần Viễn đánh tới trước người, hắn lại không có một chút phản ứng gì. Ngược lại, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại một nụ cười đắc ý, khi cho rằng công kích của mình đã đánh trúng đối phương.

Xoẹt!

Một tiếng xé rách nhẹ nhàng vang lên, hai con ngươi của gã dị năng lúc này chỉ có thể trợn trọn, một bộ rất khó có thể tin được nhìn về phía cảnh tượng ở phía trước ngực của mình.

Không biết từ lúc này, một bên lồng ngực của hắn đã bị xuyên thủng. Hơn nữa, trên chỗ vết thương hoàn toàn không có một chút vết máu nào. Thế nhưng, hắn lại có thể cảm nhận được bản nguyên sinh mệnh ở trong cơ thể của mình lúc này đang cấp tốc tiêu hao.

Ầm!

Chưa đến một cái chớp mắt, toàn bộ bản nguyên sinh mệnh của hắn đã hoàn toàn bị đốt cháy. Đồng thời, cơ thể của hắn trở nên vô lực ngã mạnh xuống đất.

Tất cả những chuyện này kỳ thật chỉ diễn ra trong vòng một cái chớp mắt. Thế nên, ngay khi thân hình của đồng bọn ngã xuống, đám người của giáo hội vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Thế nhưng, động tác tiếp theo của Trần Viễn đã thực hiện. Thân hình của anh lúc này giống như hóa thành một vệt ánh sáng, trực tiếp biến mất ở ngay tại chỗ. Khi anh lần nữa xuất hiện, đã đứng ở trước mặt một gã dị năng khác của giáo hội.

Kẻ này, toàn thân cao thấp đều được bao bọc bởi một lớp áo choàng màu đen. Hơn nữa, cơ thể của hắn giống như không có thực chất, thỉnh thoảng xen lẫn vào trong bóng tôi, để cho Trần Viễn rất khó có thể phát hiện được.

Nếu như, vừa rồi không phải một cỗ cảm giác nguy cơ đột ngột xuất hiện, để cho Trần Viễn tập trung chú ý tinh thần, thật sự anh cũng không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Mặc dù không rõ thực lực kẻ này như thế nào, nhưng Trần Viễn vẫn muốn quyết định đem hắn giải quyết trước. Dù sao, đám người dị năng này thật sự có rất nhiều năng lực quỷ dị, anh cũng không quá chắc chắn có thể đề phòng được bọn họ. Chính vì thế, ngay khi giải quyết xong gã dị năng khống hỏa, Trần Viễn đã lần nữa đến trước mặt gã dị năng mặc áo choàng này để công kích.

Có thể nói, tốc độ của Trần Viễn lúc này thật sự rất nhanh. Cho dù khoảng cách giữa anh và gã dị năng mặc áo choàng đen có hơn mấy chục mét, nhưng chỉ chưa đầy một giây, anh đã xuất hiện ở trước mặt của đối phương.

Nhìn thấy thân ảnh của Trần Viễn bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, ánh mắt của gã dị năng mặc áo choàng đen hơi có chút kinh hoảng. Bởi vì, hắn là người có năng lực đặc biệt, thường hay ẩn nấp ở trong bóng tôi để tập kích kẻ địch. Thế nên, việc bị Trần Viễn trực tiếp để ý đến, còn tiếp cận với khoảng cách gần như vậy, thật sự để cho hắn cảm thấy vô cùng lúng túng.

Nhưng mà, lúc này một âm thanh lại bất ngờ vang lên: “Cẩn thận!”

Ngay sau đó, không biết từ chỗ nào thân ảnh của Hắc Báo bỗng nhiên lao tới. Hơn nữa, trên tay của hắn lúc này còn cầm theo một thanh dao găm, lóe lên ánh sáng vô cùng sắc bén.

Từ trên thanh dao găm này, Trần Viễn bất chợt cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm. Anh biết, nếu như lúc này mình trực tiếp xử lý tên dị năng có năng lực ẩn nấp ở trong bóng tối, không thèm để ý gì đến công kích của Hắc Báo, thì rất có thể anh sẽ bị thương.

Đối với Trần Viễn mà nói, trong tình huống hiện tại việc bị thương chính là một sụ mạo hiểm không cần thiết.

Chính vì thế, ngay khi lưỡi dao của Hắc Báo xoẹt tới, thân hình của Trần Viễn đã cấp tốc lui lại, lui về phía sau hơn mười bước.

Chỉ là, động tác của Trần Viễn lúc này, giống như đã bị đối phương tính trước. Thế nên, ngay khi thấy được thân hình của Trần Viễn chuyển động, trên khóe môi của gã Hắc Báo vậy mà lộ ra một vệt mỉm cưởi.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút giật mình, trong lòng vội vàng hô lên một tiếng.

“Không tốt!”

Quả thật, tiếng hô này cả anh vừa mới vang lên trong đầu, một cỗ cảm giác nguy cơ khác đang không ngừng mãnh liệt ập tới.

Rầm!

Không biết từ lúc nào, một cái móng vuốt cực kỳ sắc bén, từ trên không trung vỗ xuống. Bằng vào tốc độ của Trần Viễn, nhưng chỉ kịp tránh đi chỗ yếu hại, phía trên vai trái của anh lúc này đã lưu lại một vết cào khá sâu. Một luồng cảm giác đau nhức nhanh chóng truyền tới, để cho Trần Viễn không khỏi vội vàng hít xuống một hơi thật sâu.

Đưa người quay đầu nhìn lại, Trần Viễn lúc này mới phát hiện ra, đứng ở phía sau lưng anh không biết từ lúc nào lại xuất hiện một con quái vật hình người, phía trên tay trái của nó, còn nâng lên đầu móng vuốt nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.

Rất rõ ràng, kẻ công kích về phía anh vừa rồi chính là con quái vật này. Chỉ là, chẳng phải đối phương đã bị cha vợ của anh cầm chân rồi hay sao?

Vừa nghĩ đến chỗ này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi cấp tốc đảo quanh. Thế nhưng, ngay khi nhìn lại vẻ mặt của Trần Viễn lập tức trở nên chấn kinh. Bởi vì, lúc này cha vợ của anh đã không thấy đâu nữa, mà gã trưởng lão bịt mặt của giáo hội cũng biến mất không thấy.

Như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân để xảy ra. Đó là, cha vợ của anh đã thất thủ, hiện tại đang bị đối phương truy sát. Thế nhưng, con quái vật hình người này vì sao không có đuổi theo ông ta, còn đứng ở đây tập kích mình làm gì?

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên ở trong đầu, một âm thanh bật chợt truyền đến ở trong tai của Trần Viễn.

“Chạy nhanh lên!”
Chương 153 - Nhầm phòng

Ầm!

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng nổ mạnh bất chợt vang lên. Ngay sau đó, Trần Viễn phát hiện một bên bức tường bằng kim loại lúc này vậy mà đã sụp đổ, trở thành một bãi phế liệu. Hơn nữa, phía sau bức tường hiện ra một đầu lối đi. Mặc dù không biết rõ là lối đi này sẽ thông đến chỗ nào, nhưng Trần Viễn lại chẳng có thời gian để do dự quá lâu, thân hình của anh đã lóe lên, rồi theo lối thông đạo của cống ngầm vội vàng chạy đi.

Ầm!

“Chết tiệt! Lão già khốn nạn, lão hãy đợi đấy cho ta!”

Lúc này, thân ảnh của Trần Viễn vừa mới chui vào bên trong lỗ thủng. Đột nhiên, sau lưng của anh truyền đến một tiếng chấn động vô cùng kịch liệt. Đồng thời, xung quanh truyền đến một tiếng la hét tràn đầy tức giận. Ngay sau đó, gã trưởng lão mang khăn bịt mặt vốn dĩ đang đuổi theo Tiêu Viễn Sơn, lúc này không biết từ chỗ nào xuất hiện. Hơn nữa, trên nét mặt của hắn dường như có vẻ vô cùng khó coi.

Vừa nhìn thấy đối phương, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật mình. Anh không dám do dự thêm một chút nào nữa, vội vàng phóng xuất ra hết toàn lực, hướng về phía bên kia thông đạo để chạy trốn.

Trong lòng Trần Viễn rất rõ ràng, gã trưởng lão này thực lực thật sự rất cường đại, so với con quái vật hình người kia càng thêm khó đối phó. Dù sao, theo Trần Viễn thấy, con quái vật hình người nhiều nhất chỉ là có được năng lực cân chiến mạnh mẽ, còn lại thì nó chẳng khác nào một vật chết. Trong khi đó, thực lực của gã trưởng lão này thật sự rất khó để dự đoán được. Nếu không, lúc này bố vợ của anh cũng không bỏ trốn đến không thấy tung tích.

Chính vì thế, tốc độ của Trần Viễn phát ra càng nhanh. Chỉ qua vài cái chớp mắt, thân ảnh của anh đã biến mất ở trong đường hầm.

“Ừm?!”

Mà lúc này, dường như trong lòng có được cảm ứng gì đó, ánh mắt của vị trưởng lão lúc này không khỏi đảo qua một vòng. Ngay sau đó, vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát lên một trận.

“Người đâu? Người ở nơi nào?”

Nghe được tiếng quát này của trưởng lão, đám thành viên còn lại của giáo hội đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, bọn họ đều không lên tiếng nói chuyện, nhưng ánh mắt lại một lần nữa nhìn thẳng về phía lỗ hổng đang xuất hiện ở phía trước mặt.

Thấy được một màn này, sắc mặt của vị trưởng lão càng thêm trở nên âm trầm đến đáng sợ.

“Chết tiệt, các người là ăn cái gì để sống? Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, vận dùng nhiều người như vậy còn không thể bắt được. Truy, lập tức đuổi theo bắt hắn lại cho ta. Nếu như các người còn không bắt được hắn, thì hãy đem đầu về đây gặp ta!”

Lời này của vị trưởng lão vừa mới nói ra, tất cả thành viên còn lại đều không khỏi sợ hãi, giật mình một cái.

Ngay sau đó, một cái bóng đen đột nhiên lao đến, hướng về phía thông đạo rồi biến mất không thấy gì nữa.

Thấy được một màn này, sắc mặt của bọn họ càng thêm tái nhợt. Đồng thời, trong lòng mỗi người đều không ngừng chửi bậy. Thế nhưng, động tác của bọn họ lúc này vậy mà không hề chậm chạp một chút nào. Ngược lại, bản thân càng thêm ra sức, quyết tâm đuổi theo cái bóng đen kia và Trần Viễn bằng được mới thôi.

Nhưng mà, lúc này Trần Viễn thật sự đã rất liều mạng. Hầu như, anh không hề dừng lại nghỉ ngơi một giây nào. Hơn nữa, anh còn liên tục vận dụng lực lượng ở trong cơ thể để thiêu đốt, đem tốc độ của bản thân gia tăng đến cực hạn.

“Bên này!”

Trong lúc chạy trốn, đột nhiên âm thanh ở trong đầu anh lại lần nữa vang lên. Lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng chú ý đến, người truyền âm cho anh cũng chẳng phải là ai khác, mà chính là người cha vợ đã chạy trốn trước đó, Tiêu Viễn Sơn.

Thấy được ánh mắt của Trần Viễn nhìn về phía mình, lúc này Tiêu Viễn Sơn cũng không có nhiều lời. Ông ta chỉ dùng lấy tốc độ nhanh nhất, kéo theo Trần Viễn rẽ ngoặc về phía một bên ngõ cụt.

Nhìn thấy động tác của Tiêu Viễn Sơn, trong lòng Trần Viễn hơi hơi nghi hoặc một chút. Nhưng anh cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, liền chạy theo bước chân của ông ta. Dù sao, nếu như Tiêu Viễn Sơn thật sự có ý muốn hại anh, ông ta cũng không bày ra nhiều trò phức tạp như vậy.

Chính vì thế, qua một lúc thân hình của Trần Viễn lẫn Tiêu Viễn Sơn đều dừng lạ ở một chỗ ngõ cụt. Thấy trước mặt đã không có được đường đi, nhưng sắc mặt của Tiêu Viễn Sơn lại chẳng kề lo lắng hay hoảng sợ một chút nào. Ngược lại, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Trần Viễn còn mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.

“Trần Viễn, ta biết cuộc sống của cậu ở nhà họ Tiêu trong khoảng thời gian qua thật sự không quá vui vẻ. Nhưng mà, Hân Hân chính là con gái duy nhất của ta. Ta đối với nó vô cùng xem trọng. Nếu như có thể chạy thoát ra khỏi nơi này, ta xin cậu hãy giúp ta chăm sóc cho nó thật tốt!”

Vừa nói, Tiêu Viễn Sơn vừa vỗ vỗ lên bả vai của Tần Viễn một trận. Đồng thời, ông ta cũng lấy từ trong ngực áo của mình ra một thứ đồ vật, Trân Viễn cũng không biết rõ đây là vật gì. Nhưng khi đồ vật này được cầm ơ trong tay, Trần Viễn cảm giác phía trên truyền đến một cỗ lực lượng rất kỳ lạ. Trần Viễn cũng không biết rõ đây là lực lượng gì, nhưng ở trước mặt của nó, anh có cảm giác như mình thật sự quá mức nhỏ bé.

Thế nhưng, còn chưa kịp để cho Trần Viễn xem xét thật kỹ đồ vật mà Tiêu Viễn Sơn đưa cho mình là gì. Tiếng bước chân của đám người giáo hội đã lần nữa vang lên.

Lúc này, ánh mắt của Tiêu Viễn Sơn lại trở nên vô cùng nghiêm túc, trên khuôn mặt của ông ta hiện lên một tia cười nhẹ, trong ánh mắt không mang bất kỳ một sự sợ hãi nào.

“Đi!”

Tiếng nói vừa dứt, đồ vật ở trên tay của Trần Viễn lúc này bỗng dưng phát sáng. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng kỳ dị, đem toàn bộ cơ thể cua Trần Viễn bao trùm vào bên trong. Đồng thời, từ trên đồ vật kỳ dị ở trên tay của mình, Trần Viễn có thể cảm giác được linh hồn cũng như thể xác của mình bị thứ gì đó hút đi.

“Đi, thật tốt chăm sóc cho con gái ta!”

Trong lúc Trần Viễn còn chưa biết được chuyện gì xảy ra, thì bên tai anh lại lần nữa vang lên âm thanh của cha vợ. Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể của anh hoàn toàn bộ một lỗ đen cuốn mất, tiếp theo liền biến mất ở ngay tại chỗ.

Cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, Trần Viễn chỉ cảm giác đầu óc của mình lúc này thật sự rất choáng váng. Đến lúc này, anh cũng mơ hồ có thể suy đoán ra được. Đồ vật mà Tiêu Viễn Sơn đưa cho anh, ắt hẳn là một loại ngọc phù dùng để truyền tống trận hay gì đó.

Thế nhưng, thứ này Trần Viễn cũng chỉ nghe nhắc qua ở bên trong truyền thuyết. Anh thật sự không có ngờ đến, món bảo bối quan trọng như vậy Tiêu Viễn Sơn lại dám đưa cho mình.

Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền bị đồ vật ở trước mặt làm cho chú ý đến.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngoảnh Đầu Nhìn Lại Yêu Ngươi

2. Vung Tiền Mua Định Mệnh

3. Cầu Xin Nam Thần Cạo Trọc

4. Hủ Nữ Ga Ga

=====================================

Không biết từ lúc nào, nơi mà anh đang xuất hiện lại là trong một căn phòng được trang trí bằng màu hồng nhạt, vô cùng nữ tính. Hơn nữa, bên trong không khí còn truyền đến một cỗ mùi hương. Loại mùi hương này, Trần Viễn đã từ ngửi qua được vài lần.

Chỉ là, anh còn chưa kịp quan sát được bao lâu. Lúc này, cảnh cửa của căn phòng này lại đột nhiên mở ra. Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được ở ngay trước mắt mình chính là một người phụ nữ hết sức trẻ đẹp. Hơn nữa, đối phương lúc này ăn mặc vô cùng đơn bạc, phía trên chỉ quấn đúng một lớp khăn tắm.

Thế nhưng, dường như cô gái này cũng không phát hiện ra được Trần Viễn xuất hiện ở trong phòng. Ngược lại, cô rất tự nhiên đem khăn choàng áo trên người cởi ra. Sau đó, một bên vô cùng si mê ngắm lấy hình ảnh của chính bản thân mình ở trong gương, một bên lại tử thủ thỉ lấy.

“Hừ, mình xinh đẹp như vậy, còn cần phải quan tâm đến bọn đàn ống thối tha đó sao? Tất cả bọn họ đều là một lũ xu nịnh, vô cùng đáng ghét. Mình sẽ không bị vẻ bề ngoài của bọn họ lừa gạt!”

Vừa nói, cô gái trẻ này vừa nhịn không được, đưa tay ngắt nhẹ lên trên bầu ngực của mình. Một cỗ cảm giác tê tê dại dại bất ngờ truyền đến, để cho cô nhất thời nhịn không được rên nhẹ một tiếng.

Mà đứng ở một bên, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này cũng trở nên cực kỳ khó coi. Anh thật sự không có nghĩ đến, mình vậy mà bị truyền tống đưa đến phòng ngủ của một cô gái. Hơn nữa, còn nhìn thấy cảnh người ta đang tự sướng. Nhất thời, Trần Viễn chẳng biết phải làm sao. Anh cũng không thể cứ như thế chạy đi. Hoặc là lên tiếng giải thích nói rằng bản thân đã đi nhầm phòng.

Lời này, sợ rằng ngay chính bản thân Trần Viễn còn chẳng thể nào tin được. Huống hồ, người ta là một cô gái trẻ đẹp như thế, còn đang ở trong phòng tự ngu tự nhạc một mình, bị phát hiện ra thì không tức giận mới là lạ. Chỉ sợ, đến lúc đó bản thân anh sẽ bị tố cáo, trở thành một tên dê sồm, cố ý lẻn vào phòng ngủ của người khác để thực hiện hành vi đê tiện nào đó.

Vừa nghĩ đến đây, đầu của Trần Lâm liền trở nên đau nhức. Đồng thời, anh đối với Tiêu Viễn Sơn cũng âm thầm mắng to một trận.

Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn tìm ra đối sách, tiếng bước chân ở phía bên ngoài lại đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, động tác của cô gái trẻ cũng trở nên ngưng lại. Đồng thời, cô hơi quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Chỉ là, lúc ánh mắt của cô hơi liếc qua một bên góc phòng, đột nhiên toàn bộ sắc mặt đều trở nên trắng bệch, vẻ mặt khó có thể tin được, sợ hãi hét lên một tiếng.

“Á!!!”
Chương 154 - Điều kiện

“Anh… anh là ai? Làm sao anh lại có thể đi vào được đây?!”

Sau một hồi hoảng sợ, Trang Đài lúc này mới bình tĩnh trở lại. Đồng thời, cô dùng lấy ánh mắt có phần cảnh giác, nhìn về phía Trần Viễn.

Phải biết, khu biệt thự này của nhà họ Đàm được bố trí cảnh vệ hết sức nghiêm mật. Hơn nữa, bốn phía xung quanh còn gắn rất nhiều máy quan sát. Người bình thường, cho dù là muốn vượt tường rào để chui vào trong sân đều là một việc khó hơn lên trời. Huống hồ, lúc này Trần Viễn còn xông tận phòng ngủ của cô.

Trần Viễn biết, lúc này nếu như mình không chịu lên tiếng giải thích, anh nhất định sẽ bị người phụ nữ trước mặt hiểu nhầm là kẻ háo sắc. Thế nhưng, anh lại giải thích như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ, anh nói với cô ta rằng, anh bị truyền tống nhầm đến nơi này?

Đừng nói là những lời này người bình thường sẽ không thể nào tin được. Cho dù là anh, trước đây cũng chưa từng nghĩ quá trên thế giới này có đồ vật giống như là truyền tống ngọc phù tồn tại. Thế nên, lúc nghe Trang Đài tra hỏi, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

“Tôi là ai không quan trọng. Nhưng mà, cô có thể mặc quần áo vào rồi nói chuyện được không?”

Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, sắc mặt của Trang Đài không khỏi trở nên hốt hoảng, rồi vội vàng đưa tay che lấy trước ngực, mở miệng lớn tiếng hét lên một trận.

“Á…”

Nhìn thấy cảnh này, Trần Viễn có chút im lặng. Anh thật sự không có nghĩ đến, cô gái này lại phản ứng kịch liệt đến như vậy. Vừa rồi, chẳng phải cô ta còn rất tự nhiên, đem ngực của mình xoa xoa đó sao?

Mặc dù nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt của anh lúc này lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc, dứt khoát xoay người sang chỗ khác để cho đối phương thay đồ.

Thấy thể, Trang Đài mới vội vàng đem quần áo ở trong tủ đồ lấy ra, mặc lên trên người. Sau khi thay xong, trên khuôn mặt của cô lúc này vẫn còn hiện lên mấy phần ửng hồng.

“Anh… anh có thể xoay người lại được rồi.”

Nghe được tiếng nói như sắp phát khóc của cô, Trần Viễn cực kỳ bất đắc dĩ xoay người nhìn lại.

“Được rồi, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh có thể vào được phòng của tôi hay chưa?”

Tiếng nói của cô vừa dứt, Trần Viễn còn chưa kịp lên tiếng trả lời. Lúc này, âm thanh gấp gáp ở bên ngoài phòng đã vang lên.

“Trang Đài! Trang Đài! Con không có sao chứ?”

Nghe được âm thanh này, sắc mặt của Trang Đài không khỏi hốt hoảng một trận. Mà sắc mặt của Trần Viễn cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Hiện tại, cho dù anh muốn rời đi khỏi đây. Sợ rằng, người ở phía bên ngoài sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Bởi vì, anh có thể cảm nhận được, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, từ phía bên ngoài đang phát tán ra ngoài.

Không cần nghĩ, Trần Viễn cũng có thể đoán được, người phía người nhất định là một kẻ tu luyện. Hơn nữa, dường như thực lực cũng rất mạnh. Sợ rằng, ngay cả cha vợ của anh cùng gã trưởng lão của giáo hội khi nãy, chưa chắc gì đã có thể đối phó được với người này.

Thế là, Trần Viễn cực kỳ khôn ngoan, anh im lặng không phát ra một lời nào. Đồng thời, Trần Viễn cũng tự vận chuyển năng lượng ở trong cơ thể, đem khí tức của mình hạ thấp xuống, để cho người ở bên ngoài không cách nào có thể cảm ứng được sự tồn tại của bản thân. Sau đó, anh dùng ánh mắt nhìn về phía cô gái trẻ tuổi đang đứng ở trước mặt.

Đối với tình huống hiện tại, tất nhiên là Trang Đài sẽ không để cho người ở bên ngoài đặt chân bước vào trong phòng của mình. Dù sao, bây giờ trong phòng còn có một người đàn ông lạ mặt. Hơn nữa, bộ dáng lúc này của cô thật sự rất khó để gặp người khác.

Thế nên, lúc này Trang Đài mới cố gắng đem tâm tình của mình bình ổn trở lại. Sau đó, cô dùng lấy một giọng nói hết sức khó chịu, nói ra.

“Ông nội, ông hãy để cho con yên đi! Bây giờ, con không muốn gặp bất kỳ ai hết. Còn muốn được ở yên tĩnh trong phòng một mình!”

Nghe được âm thanh trả lời của cháu gái mình. Lúc này, Đàm lão gia đang đứng ở phía ngoài cửa, không khỏi thở dài một trận.

“Trang Đài, con cũng không nên cố chấp như vậy. Cuộc hôn nhân này, thật ra là do cha mẹ của con khi vẫn còn sống đã chính miệng nói ra với người ta. Hiện tại, gia đình của bọn họ đã đến để hỏi cưới. Nếu con không chấp nhận, thì ít nhất cũng nên tới để gặp mặt, nói chuyện với người ta. Chứ con cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, ông làm sao có thể ăn nói với bọn họ bây giờ?”

“Con mặc kệ, con cũng không biết. Ông nội muốn làm gì thì làm. Nhưng mà, cuộc hôn nhân này con tuyệt đối sẽ không đồng ý. Con trai bọn họ muốn cưới vợ, thì tự mình đi tìm người khác mà cưới. Cháu gái của ông nội, một đời này nhất định sẽ không bao giờ lấy chồng!”

Thấy cháu gái của mình cô chấp như vậy, trong lòng của Đàm lão gia có chút bất lực. Nhưng mà, còn không đợi cho Đàm lão gia tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ. Lúc này, một âm thanh khác đang ở bên ngoài vang lên.

“Đàm lão gia, chuyện này ông cũng không cần phải tiếp tục khuyên nhủ nữa. Cháu đối với Trang Đài là thật lòng. Nếu như cô ấy đã không đồng ý, vậy thì cháu cũng không muốn ép buộc nữa.”

Lúc nói ra những lời này, sắc mặt của người thanh niên đang đứng ở bên ngoài tỏ ra cực kỳ chân thành. Cho dù là Đàm lão gia, nhìn thấy bộ dáng của đối phương như vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu, thở dài.

“Ài, vậy thì ta sẽ đem chuyện này bàn lại với cha mẹ cháu sau. Hôm nay, cháu cũng bận rộn nửa ngày rồi. Nếu không có việc gì, thì cứ trở về nghỉ ngơi trước đi. Ông đi ra ngoài có chút việc.”

Nói xong, Đàm lão gia liền nhanh chóng xoay người rời đi, để lại một thân ảnh hết sức cô độc.

Chỉ là, ánh mắt của gã thanh niên lúc này từ vẻ thành thật cũng nhanh chóng biến thành bộ dáng oán độc. Chỉ có điều, hắn rất biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, gã thanh niên mới lần nữa nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.

“Trang Đài, mặc dù anh biết là em không hề thích anh, thậm chí là có phần chán ghét anh. Nhưng mà, anh tin bằng vào sự chân thành của mình, sẽ có một ngày anh có thể làm em thích anh. Thế nên, cho dù em có đồng ý hay không, thì anh nhất định sẽ đợi em cả một đời!”

Nói xong, cũng không đợi cho người ở bên trong đáp lại, thân hình của gã thanh niên lúc này đã xoay người rời đi.

Mà lúc này, đang đứng ở phía sau cửa phòng, nghe được tiếng nói chuyện của đối phương vẻ mặt của Trang Đài không khỏi tỏ ra khinh thường, khó chịu.

“Hừ, đợi đi, cho dù anh có đợi đến chết thì tôi vẫn không thèm để ý đến anh!”

Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Trang Đài loáng thoáng còn hiện lên vẻ đắc ý. Thế nhưng, sau khi cô xoay người lại phát hiện ra được Trần Viễn đang nhìn về phía mình tủm tỉm cười. Nhất thời, vẻ đắc ý trên khuôn mặt của cô cũng hoàn toàn biến mất.

“Hừ, anh cười cái gì mà cười? Anh có tin là tôi đi nói với ông nội, anh đã đột nhập vào phòng của tôi bất hợp pháp hay không?”

Mới đầu Trần Viễn còn nhìn cô gái này hơi có chút thú vị. Nhưng khi nghe được lời hăm dọa của đối phương, vẻ mặt của anh tức thì liền trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói ra.

“Này cô, tôi thật sự không phải là kẻ xấu. Vừa rồi, tôi chỉ bị đưa đến nhầm địa phương mà thôi. Với lại, tôi thật sự cũng không biết đây nơi nào. Hơn nữa, cô có biện pháp nào để cho tôi rời khỏi nơi này an toàn hay không?”

Thật sự, Trần Viễn rất e ngại đối với ông nội của cô gái này. Anh cũng không hiểu, chẳng phải trước đây ở trong quần ngũ thường hay nghe nói cao thủ cấp bậc đại tông sư rất ít khi xuất hiện hay sao?

Thế nhưng, mấy ngày gần đây anh không chỉ là gặp một vị, mà thậm chí là gặp mắt rất nhiều cao thủ cấp bậc như vậy. Hơn nữa, Trần Viễn có thể cảm giác được, ông nội của cô gái trẻ này thực lực thật sự rất mạnh. Ít nhất, cũng đã đạt đến cảnh giới đại tông sư hậu kỳ trở lên. Thậm chí, có thể đã đặt một bước vào trong cảnh giới địa tiên.

Nếu không, vừa rồi chỉ mới cảm nhận một chút khí thế của đối phương, anh cũng không thể trở nên hoảng sợ như vậy.

Tất nhiên, những thứ này Trang Đài lại không hề hay biết một chút nào. Cô thấy vẻ mặt của Trần Viễn tỏ ra thành khẩn như vậy. Hơn nữa, từ đầu đến cuối mặc dù đối phương không biết bằng cách nào đó lại xuất hiện ở trong phòng của cô, nhưng người này vẫn rất thành thật. Thậm chí, còn không thèm nhìn lấy cô một lần.

Thế nên, lúc này thần sắc của cô cũng trở nên nghiêm túc hơn mấy phần, nhìn về phía Trần Viễn đánh giá một trận.

“Ừm, nhìn anh thành thật như vậy. Tôi có thể không đem chuyện này nói với ông nội của tôi. Nhưng mà, nếu như anh muốn ra khỏi được đây một cách an toàn. Vậy thì, anh cần phải làm cho tôi một việc. Nếu không thì, anh cũng biết được rồi đó.”

Vừa nói, Trang Đài vừa nhếch môi lên cười khẩy. Đồng thời, ánh mắt của cô cũng nhìn về phía một chỗ ở trên cơ thể của Trần Viễn.

Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ bừng lên. Anh có chút tức giận, nói ra.

“Cô nhìn gì vậy?”

“Tôi có nhìn anh sao?”

“Cô…”

Trần Viễn cũng không biết, lúc này sau khi rời đi được một lúc. Thân ảnh của Đàm lão gia chủ lại lần nữa xuất hiện, đứng ở phía trước cửa phòng của cháu gái mình. Không giống như là bộ dáng như vừa rồi, ngược lại ánh mắt của Đàm lão gia chủ tỏ ra cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm về phía bên trong cửa phòng.

Chỉ là, nhìn được một lúc, sắc mặt của Đàm lão gia chủ có chút quái dị, tự mình lẩm bẩm ở trong miệng.

“Kỳ quái, từ khi nào cháu gái của mình đã có bạn trai rồi?”
Chương 155 - Bạn trai?

“Ông… ông nội… sao ông lại đứng ở đây?”

Vừa mới đẩy cửa bước đi ra ngoài, thấy được Đàm lão gia chủ đứng ở trước cửa, sắc mặt của Trang Đài lập tức trở nên vô cùng khó coi. Đồng thời, ánh mắt của Trần Viễn đang đứng ở phía sau lưng của cô cũng bắt đầu co rụt lại. Bởi vì, anh có thể cảm nhận được một cỗ uy áp vô cùng nhạt, đang khóa chặt về phía mình.

“Thế nào? Vì sao ta không thể đứng ở đây?”

Đàm lão gia chủ không có trả lời câu hỏi của cháu gái mình. Ngược lại, ánh mắt của ông lão hơi có chút nheo lại, trên khóe môi còn treo lấy một nụ cưởi tủm tỉm.

Thấy bộ dáng của Đàm lão gia chủ lúc này, sắc mặt của Trang Đài càng thêm đỏ bừng lên, vẻ mặt của cô cũng trở nên cực kỳ lúng túng.

“Ông nội, cháu… cháu…”

Trong lúc nhất thời, Trang Đài cũng không biết phải trả lời ông nội của mình như thế nào. Vừa rồi, lúc còn ở trong phòng nhìn thấy cô gái nhỏ này một bộ vô cùng khí thế, chẳng biết sợ là gì, Trần Viễn còn tưởng đây là một cô gái vô cùng mạnh mẽ. Nhưng hiện tại, thấy được bộ dáng lúng túng của cô, trong lòng Trần Viễn that sự rất muốn cười. Chỉ là, còn không đợi anh đắc ý được bao lâu, ánh mắt của ông lão họ Đàm đã lần nữa quét về phía anh.

“Cháu gái, cháu không dự định giới thiệu với ông một chút. Chàng trai trẻ này là ai à?”

Lần này, Trang Đài lập tức lấy lại tinh thần. Sau khi phát hiện ra được ánh mắt của ông nội nhìn về phía Trần Viễn hơi có mấy phần quái dị, trong lòng của cô cũng nhảy cẫng lên. Nhưng so với vừa rồi, cô có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít. Hơn nữa, không biết vì sao suy nghĩ tinh quái ở trong đầu cô đột nhiên xuất hiện, để trên mặt của cô cũng nở nụ cười cực kỳ rực rỡ.

“Ông nội, xin tự giới thiệu một chút, anh ấy tên là Trần Viễn, là bạn trai của con, cũng là cháu rể tương lai của ông nội!”

Lời này của Tràng Đài vừa mới nói ra, không những làm cho Đàm lão gia chủ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, mà ngay cả chính Trần Viễn lúc này vẫn còn một bộ vui vẻ đứng ở một bên để xem kịch vui, sắc mặt cũng trở nên kịch biến.

Nhưng mà, suy nghĩ một hồi anh lại chẳng dám phản ứng nửa lời. Bởi vì, một khi anh mở miệng nói ra sự thật, không chỉ cô gái nhỏ này sẽ không bỏ qua cho anh, ngay cả ông cụ đang đứng trước mặt cũng không để cho anh được yên thân. Thế nên, mặc dù trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng Trần Viễn chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn so với khóc còn muốn khó coi hơn bội phần.

Chỉ là, ông lão họ Đàm cũng không biết được tất thảy những chuyện này. Ông ta thấy cháu gái của mình dứt khoát như vậy, liền nhận chàng trai trẻ tuổi ở trước mặt là bạn trai. Hơn nữa, con bé còn muốn kết hôn với câu ta. Nhất thời, ông lão hơi có chút im lặng. Chỉ là, ánh mắt của ông cụ khi nhìn về phía Trần Viễn, luôn để cho anh có một cảm giác gì đó là lạ.

“Được rồi, vậy ta không có tiếp tục ở đây làm phiền đến hai đứa nữa. Nhưng mà, có một số việc ta cần phải nhắc nhở hai đứa trước. Đây là cháu gái của ta, cũng là chủ nhân tương lai của gia đình này. Thế nên, trước khi quyết định một việc gì đó, ta rất hy vọng hai đứa hãy suy nghĩ cho thật kỹ!”

Nói xong lời này, thân ảnh của ông lão họ Đàm đã nhanh chóng biến mất. Giống như, vừa rồi đứng ở trước mặt của hai người bọn họ không phải là một người thật, mà chỉ là một tấm ảo ảnh.

Tất nhiên, Trần Viễn thì không cho rằng như vậy. Bởi vì, anh có thể khẳng định, người vừa rồi đứng ở trước mặt anh, chính là thân ảnh thật sự của ông cụ. Hơn nữa, vừa rồi ông cụ sử dụng một loại bí thuật nào đó, thế nên mới đạt được tốc độ kinh khủng như vậy. Dù cho là Trần Viễn có thể phát hiện được một chút tàn ảnh. Thế nhưng, nếu như là anh thật sự muốn chạy trốn trước tốc độ vừa rồi của ông cụ, thật sự là chẳng thể có một chút cơ hội nào.

Đứng ở một bên, Trang Đài còn tự cho rằng Trần Viễn đã bị hành động vừa rồi của ông nội hù dọa cho sợ. Thế nên, lúc này cô mới vội vàng lên tiếng giải thích.

“Anh đừng hoảng sợ, vừa rồi ông nội của tôi chỉ muốn trêu đùa với anh một chút mà thôi. Kỳ thật, ông nội của tôi là một người tu luyện. Mặc dù, tôi không biết cảnh giới của ông nội là như thế nào. Nhưng tôi nghe cô chú ở trong nhà nói qua, hình như ông ấy là người duy nhất tiếp cận với cảnh giới địa tiên ở trong truyền thuyết. Hơn nữa, anh đừng nhìn vẻ bề ngoài của ông nội tôi chỉ có bảy, tám mươi tuổi. Thật ra, ông nội của tôi đã sống qua tới hai kỳ thế chiến rồi đấy!”

Nghe Trang Đài giải thích như vậy, Trần Viễn cũng không lên tiếng nói thêm cái gì. Nhưng mà, trong lòng của anh lúc này lại có chút khiếp sợ. Bởi vì, theo như trong lời nói của cô, thì ông lão họ Đàm dường như đã sắp tiếp cận đến cảnh giới địa tiên. Như vậy, bản thân ông ta ít nhất là đã đạt đến cấp bậc đại tông sư đỉnh phong trở lên. Thậm chí, có thể ông ấy đã tìm hiểu được pháp tắc, đạt đến một tầng thứ còn muốn cao hơn so với cấp bậc hiện tại biểu hiện ra?

Tất nhiên, những thứ này chỉ là suy đoán của Trần Viễn mà thôi. Dù sao, một người tu luyện muốn nắm giữ được pháp tắc của thế giới, cho dù thế giới đó chỉ là một thế giới cực kỳ hoang sơ, không có thiên địa linh khí tồn tại, nhưng đã là một kỳ tích.

Trần Viễn đã từng nghe có người nói qua, thật ra cảnh giới địa tiên chỉ là một loại trạng thái khi con người tu luyện đến tầng thứ đỉnh phong, thế nhưng lại bị quy tắc của thế giới trói buộc, lại không cách nào có thể chân chính phi thăng thành tiên. Bởi vậy, những người này chỉ có thể tự xưng mình là địa tiên.

Thế nhưng, cho dù là như vậy nhưng vừa rồi đứng ở trước mặt của ông lão họ Đàm, Trần Viễn cảm thấy bản thân của mình hết sức nhỏ bé. Giống như, chỉ cần ông lão họ Đàm muốn, tùy tiện dùng đến một đầu ngón tay liền có thể tiêu diệt mình.

Bất quá, đây chỉ là một loại ảnh giác mà thôi. Trần Viễn có thể tự tin khẳng định, cho dù ông lão họ Đàm thật sự ra tay với anh. Cho dù bản thân anh cũng không phải là đối thủ của ông ta. Nhưng mà, nếu như ông lão họ Đàm thật sự muốn giết chết được anh, cũng không phải là một chuyện dễ ràng như vậy.

Những suy nghĩ này vốn chỉ là suy nghĩ thoáng qua ở trong đầu của Trần Viễn, thế nên Trang Đài cũng không thể nào hay biết được. Sau khi thấy được Trần Viễn nghe nói về cảnh giới của ông nội mình, vẻ mặt của anh ta cứ nghệch ra. Cô còn tưởng rằng anh đã thật sự bị hù dọa. Vì vậy, lúc này cô mới lại gần, đưa tay phất phất qua lại ở trước mặt của Trần Viễn.

“Này, anh không có sao chứ?”

Nghe được âm thanh của cô, lúc này Trần Viễn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh hơi hơi nhìn về phía Trang Đài, liếc mắt một cái.

“Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết, đây là nơi nào? Và tôi phải làm như thế nào mới có thể rời đi được chứ?”

Thấy Trần Viễn không hề bị mình hù sợ giống như tưởng tượng, vẻ mặt của Trang Đài hơi thoáng thất vọng một chút.

Nhưng sau đó, cô cũng không quá để ý, mà gật đầu đáp lại Trần Viễn.

“Được, hiện tại anh có thể đi theo tôi!”

Nói xong, Trang Đài tự mình đi về phía trước. Còn Trần Viễn, chỉ có thể lủi thủi đi ở phía sau lưng của cô.

“Trang Đài tiểu thư!”

“Chào tiểu thư!”

Lúc Trần Viễn đi theo Trang Đài dọc về phía hành lang, âm thanh chào hỏi của vô số người đã đồng loạt vang lên.

Lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, bốn phía xung quanh đang được bố trí rất nhiều cảnh vệ và người hầu. Hơn nữa, mỗi người bọn họ phần lớn đều là người tu luyện. Nhất là đám cảnh vệ, trong số những người đứng ở hai bên canh giữ, Trần Viễn vậy mà cảm nhận có được không ít khí tức cường đại. Thậm chí, Trần Viễn còn thỉnh thoảng cảm thấy có một đôi mắt nào đó đang không ngừng chú ý đến mình.

Mặc dù kẻ này không có ác ý, cũng không có trực tiếp tỏa ra khí tức để bao phủ về phía mình. Nhưng Trần Viễn vẫn có thể cảm nhận được một chút áp lực từ phía đối phương. Hơn nữa, khí tức của người này hoàn toàn xa lạ, không giống như là khí tức của ông cụ Đàm vừa mới đứng ở bên ngoài nói chuyện với bọn. Thế nên, Trần Viễn càng thêm khiếp sợ, anh thật sự không nghĩ đến trong nhà họ Đàm còn có một người lợi hại không thua kém gì ông cụ?

Chỉ là, sắc mặt của Trần Viễn vẫn giữ tỉnh táo. Trong đầu lại không ngừng suy nghĩ qua, trên thế giới này thật sự có một gia tộc cường đại như vậy sao?

Ngay lập tức, Trần Viễn liền lắc đầu. Bởi vì, anh chưa từng nghe ai nhắc qua, trong một gia tộc nào đó có tới tận hai vị cường giả cấp bậc đại tông sư hậu kỳ trở lên để làm hậu thuẫn.

Cho dù là toàn bộ cao thủ ở trên thế giới này tụ hợp lại, sợ rằng cũng không đếm được mấy vị cao thủ cấp bậc đại tông sư từ trung hậu kỳ trở lên. Huống hồ, là một vị cường giả nửa bước đạp vào cảnh giới địa tiên. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn càng thêm hiếu kỳ. Anh cũng không biết mình rốt cuộc đã bị truyền tống đến một nơi như thế nào?

Nhưng mà, còn chưa đợi cho Trần Viễn kịp nghĩ ngợi nhiều. Lúc này, một âm thanh có chút trầm thấp bất chợt vang lên.

“Thưa tiểu thư, không biết hiện tại tiểu thư đang muốn đi đâu?!”

Lúc này, Trang Đài đã đi tới bên ngoài sảnh lớn. Mà đứng ở phía trước mặt cô, là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc một bộ com lê hết sức sang trọng, vẻ mặt mang theo mấy phần kính cẩn hướng về phía tiểu thư của nhà họ Đàm nói ra.

Nhìn thấy đối phương, sắc mặt của Trang Đài cũng không có chút biến hóa nào. Ngược lại, cô rất thản nhiên gật đầu, đáp lại.

“Chú Tánh, hôm nay cháu muốn đưa bạn của cháu đi ra ngoài dạo mát một chút. Không biết, chú có tiện hay không?”

Vừa nói, Trang Đài vừa chỉ chỉ tay về phía Trần Viễn vẫn còn một mặt ngơ ngác đứng ở phía sau lưng của cô.

Thấy thế, người đang ông được Trang Đài gọi là chú Tánh hơi có chút gật đầu. Sau đó, ông ta tự mình đi đến một chiếc ô tô đã đậu sẵn ở bên ngoài sảnh lớn. Vừa đi đến trước ô tô, ông ta đã tự mở cửa để mời tiểu thư của nhà họ Đàm lên xe trước.

Thế nhưng, ngay khi Trần Viễn vừa bước tới gần, động tác của người đàn ông này bỗng dưng ngừng lại.

“Thằng nhóc, tốt nhất là đừng có táy máy gì? Tiểu thư không chỉ là bảo bối của nhà họ Đàm, còn là cô bé mà ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Thế nên, nếu ngươi dám có bất kỳ suy nghĩ bất kính nào đối với tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho người. Kể cả Đãm lão gia chủ có lên tiếng, lúc đó ta cũng sẽ đem thứ đồ chơi kia của ngươi cắt đi!”

Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa liếc về phía dưới đũng quần của Trần Viễn.

Một cảm giác vô cùng mát lạnh đột ngột truyền đến, để cho Trần Viễn có loại cảm giác sởn cả tóc gáy. May mắn, lúc này Trang Đài bỗng dưng xoay đầu nhìn lại. Hơn nữa, cô còn có chút thiếu kiên nhẫn, phất phất tay nói ra.

“Này, anh làm sao lại chậm chạm như vậy? Mau đến đây đi!”

Nghe thế, sắc mặt của người đàn ông trung niên bỗng dưng trở nên vô cùng nhu hòa, hoàn toàn không phải một bộ như muốn “thiến” người khác như vừa rồi.

Mà Trần Viễn cũng giống như được đại xá, vội vàng chạy đi, tránh xa khỏi gã đàn ông có chút kỳ quái này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK