Qua một hồi lâu khiếp sợ, lúc này Phi Hổ mới nheo nheo mắt nhìn về phía Tiểu Trần, vẻ mặt tỏ ra hết sức nghiêm túc.
“Không phải là cậu đã từng nói, việc theo dõi này của cậu sẽ không bao giờ bị phát hiện sao? Lúc này, tình huống hiện tại nên giải thích như thế nào đây?”
Cậu hỏi này để cho Tiểu Trần nghẹn đến đỏ mặt. Kỳ thật, chính cậu ta cũng không hiểu, vì sao mình lại bị người khác phát hiện ra được.
Nhưng mà, còn không đợi cho Tiểu Trần lên tiếng đáp lại, Trần Viễn đã đưa tay lên, nói ra.
“Được rồi, không cần tiếp tục theo dõi nữa, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Trần Viễn rất nhanh liền đi ra khỏi tầng hầm, mà Phi Hổ cũng cấp tốc chạy vội theo phía sau lưng. Chỉ có Tiểu Trần hơi chần chừ một chút, sau đó cậu ta mới lắc đầu đứng dậy, bắt đầu đi theo Trần Viễn ra bên ngoài.
…
Mấy ngày hôm sau, trong phi trường nhộn nhịp, bước chân của Trần Viễn hơi có chút dừng lại, ánh mắt của anh nhìn về phía mấy người Lưu Thục Hiền, trên khuôn mặt mang theo mấy phần khó xử.
“Thục Hiền, thật sự là làm phiền cô quá. Mấy ngày nay tôi không có ở đây, nhờ cô chăm sóc giúp em gái tôi. Sau khi trở về, tôi sẽ mời cơm xem như là hậu tạ!”
Nhìn ba lô hành lý của Trần Viễn, lại nhìn nhìn một chút bóng lưng của Lưu Mẫn Nghi đang đứng cách đó không xa. Không biết vì sao, trong lòng của Lưu Thục Hiền lại có chút không nỡ. Hơn nữa, cô luôn cảm giác hai người bọn họ dường như có bí mật gì đó đang muốn giấu giếm cô. Thế nhưng, Lưu Thục Hiền cũng không nghĩ đến, lần này Trần Viễn đi theo Lưu Mẫn Nghi đến thủ đô không chỉ là đi giải quyết công việc cá nhân của mình, anh còn muốn giả làm bạn trai của cô để ra mắt gia đình cha cô.
Đối với chuyện này, Trần Viễn tuyệt nhiên không dám nói ra trước mặt Lưu Thục Hiền, mà chính Lưu Thục Hiền cũng thật sự không có nghĩ đến, Lưu Mẫn Nghi sẽ đối với Trần Viễn đưa ra đề nghị như vậy.
Chính vì thế, sau khi nghe được lời nói dặn dò của Trần Viễn, Lưu Thục Hiền có chút quyến luyến, hơi hơi ươn ướt nước mắt, nhìn lấy anh nói ra.
“Anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái của anh. Với lại, anh cũng không cần về gấp, cứ an tâm mà giải quyết công việc của mình, tôi có thể tự lo cho bản thân mình được.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt của cô Trần Viễn có thể rõ ràng thấy được cô có chút không nỡ để rời xa anh.
Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn vô cùng biết rõ, tình cảm của Lưu Thục Hiền dành cho anh không hề che giấu một chút nào. Nhưng hiện tại, anh là người đã có gia đình. Hơn nữa, mấy ngày gần đây tính tình của Tiêu Hân Hân đối với anh và em gái anh đã thay đổi tích cực hơn rất nhiều.
Chính vì thế, anh cũng không muốn để cho Lưu Thục Hiền vì chuyện này mà gặp phải phiền phức. Thế nên, ngoài mặt anh vẫn luôn xem cô giống như một người bạn, hoàn toàn không để ranh giới cuối cùng vượt mức.
Cho nên, sau khi nghe được Lưu Thục Hiền nói ra mấy lời này, anh chỉ khẽ gật đầu một cái. Sau đó, anh hơi đưa mắt nhìn sang hai người Tiểu Trần và Phi Hổ, đang đứng giúp anh xách theo hành lý đứng ở một bên.
Kỳ thật, Trần Viễn lần này đi ra ngoài cũng không mang theo bất kỳ đồ đạc gì. Hành lý này là do Lưu Mẫn Nghi mang theo, nhưng vì quy định của sân bay, mỗi người chỉ có thể tối đa mang theo một khối lượng hành lý nhất định. Thế nên, lúc này Trần Viễn mới để cho hai người bọn họ giúp mình xách đồ của cô.
Mà sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, hai người bọn họ đều cực kỳ ăn ý, liếc mắt nhìn về phía anh, sau đó cực kỳ nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Cho dù mấy người bọn họ không hề nói chuyện gì với nhau, nhưng Trần Viễn có thể hiểu được cái gật đầu này của Tiểu Trần với Phi Hổ là mang ý nghĩ thế nào. Dù sao, nhiều năm chiến đấu bên cạnh như vậy, ba người bọn họ đã có một loại ăn ý nhất định, không cần dùng đến ngôn ngữ cũng có thể hiểu được ý định của người bên cạnh.
“Được rồi, chuyến bay cũng sắp khởi hành, chúng ta mau đến quầy làm thủ tục rồi xuất hành thôi!”
Nhìn thấy mấy người Trần Viễn vẫn còn lưu luyến chia tay với nhau. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi không khỏi đẩy lên kính mắt, âm thanh có chút buồn bực nói ra.
Mặc dù cô đã cố ý giữ một khoảng cách với mấy người bọn họ. Nhưng nói như thế nào, cô với Trần Viễn cũng là cùng nhau đồng hành trên một chuyến bay. Vậy mà, mấy người giống như không hề nhìn thấy cô tồn tại, ngoại trừ việc nói mấy lời chia tay với Trần Viễn đều không có ai để mắt đến cô.
Chuyện này, nói như thế nào cũng để cho Lưu Mẫn Nghi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Như thế, ở trước mặt bọn họ, cô giống như là một khối tượng băng, không hề bị chú ý một chút nào.
Lúc này, nghe được Lưu Mẫn Nghi lên tiếng, tất nhiên Trần Viễn cũng hiểu ý, không dám chần chờ. Anh vội vàng mang theo hành lý, sau đó hướng về những người còn lại phất phất tay nói ra.
“Được rồi, mọi người hãy trở về đi. Ít bữa nữa, chúng ta lại gặp!”
Lần này, Trần Viễn cũng không có xoay người nhìn lại, anh một đường đi theo Lưu Mẫn Nghi đến quầy lễ tân để làm thủ tục.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không hề hay biết, ngay sau khi anh rời đi không có bao lâu, trên sân bay liền xuất hiện một người phụ nữ bịt mặt, mang theo một số hành ly vội vàng chạy đến sân bay. Sau đó, người này cũng đi theo đội ngũ xếp hàng, đứng ở phía sau lưng của anh và Lưu Mẫn Nghi không đến trăm mét.
Hơn nữa, lúc người phụ nữ này nhìn thấy Trần Viễn và Lưu Mẫn Nghi đang đứng ở hàng trước, trong ánh mắt của cô ta vậy mà phát lên một trận tinh quang.
Chuyến bay khởi hành từ lúc chín giờ, sau khi làm thủ tục gần nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi cũng đi theo nhân viên bắt đầu đi lên máy bay.
Ngay lúc máy bay cất cánh, Trần Viễn nhìn qua Lưu Mẫn Nghi, vẻ mặt đang có chút nhăn nhỏ hỏi thăm.
“Thế nào? Cô không muốn trở lại thủ đô sao?”
Nghe Trần Viễn hỏi đến, Lưu Mẫn Nghi mới liếc mắt nhìn qua phía anh. Nhưng sau một lúc, cô liền lắc đầu nói ra.
“Cũng không hẳn là thế. Dù sao, cha tôi cũng sắp về hưu rồi, tôi cũng nên trở về nhà để chăm sóc cho ông ấy. Chỉ là, tôi không muốn nghỉ việc, cũng không muốn rời khỏi ngành. Ước mơ của tôi chính là trở thành một nữ cảnh sát ưu tú, có thể truy quét hết tất cả những tên tội phạm trong nước, để cho đất nước trở nên bình yên, không còn những chuyện bất công diễn ra…”
Nói đến chỗ này, bỗng dưng âm thanh của Lưu Mẫn Nghi ngừng lại. Sau đó, cô nhìn thẳng vào trong ánh mắt của Trần Viễn, âm thanh mang theo mấy phần giễu cợt.
“Có phải, anh cảm thấy tôi rất buồn cười đúng không? Tôi rõ ràng là một cảnh sát, nhưng muốn nhờ người ngoài ngành như anh trợ giúp điều tra, phá án. Hơn nữa, còn nghĩ đến những thứ viễn vong, không hề thực tế. Thế giới này, làm gì có thứ được gọi là công bằng? Bất công, ở đâu mà chẳng có. Cho dù tôi có cố gắng hơn nữa, cho dù tôi có quyết tâm đến thế nào, thì tôi có thể bắt hết đám tội phạm ở trên thế gian này hay sao?”
Thế nhưng, lúc này âm thanh của Lưu Mẫn Nghi bất chợt trở nên kiên nghị, giọng nói cũng mang theo rất nhiều quyết tâm.
“Nhưng mà, tôi tin tưởng chỉ cần cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ làm được. Cho dù tôi không thể nào bắt hết đám tội phạm ở thế gian này, thì tôi cũng muốn mang lại cuộc sống công bằng cho mọi người. Dù là đánh đổi mạng sống của mình, tôi cũng muốn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Từ trong ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi, lúc này Trần Viễn vậy mà thấy được một loại hào quang rực rỡ, là thứ ánh sáng của lòng cương trực, là loại ý chí chiến đầu không hề lui bước.
Cũng không biết bao nhiêu lâu rồi anh mới lần nữa nhìn thấy được loại ánh mắt này. Có lẽ là rất nhiều năm, có lẽ cũng chỉ vừa mới trôi qua không được bao lâu. Nhưng Trần Viễn thừa nhận, nghe được những lời nói này của cô, nhìn thấy được loại ánh mắt này của cô, lòng nhiệt huyết vốn dĩ đã từng bị trôi qua theo thời gian của anh lần nữa lại muốn sục sôi trỗi dậy.
Chỉ có điều, anh rất nhanh liền đem nó áp chế xuống. Sau đó, qua một lúc thật lâu, anh bỗng dưng nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi, nói với cô một câu.
“Cô có muốn theo tôi học võ hay không?”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi có chút sững sờ. Sau đó, cô có chút khó tin, nhìn về phía anh.
“Ý anh là?”
“Đúng, chính là loại võ mà cô đã từng nhìn thấy tôi sử dụng qua. Hơn nữa, đây còn là một bí mật chỉ có một ít người mới có thể biết được. Cô có muốn học hay không?”
Lần này, Lưu Mẫn Nghi hoàn toàn không hề suy nghĩ chút nào, liền gật đầu đáp lại: “Có!”
“Nhưng nó sẽ rất khổ cực, so với những gì cô từng tập luyện còn muốn nguy hiểm hơn rất nhiều. Cô có muốn luyện hay không?”
“Có!”
Vẫn là một cái đáp án. Nhưng lúc này, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đã không còn giống như trước kia. Trong con ngươi của cô mang theo tinh quang vô cùng rực sáng.
“Tốt! Vậy chờ sau khi hoàn thành chuyện ở thủ đô, tôi sẽ trực tiếp chỉ dạy cho tôi!”
Trần Viễn cũng không hề biết, chỉ vì một lần xúc động này, để anh đột nhiên mang theo ý nghĩ chỉ dạy võ thuật cho Lưu Mẫn Nghi. Mà sau này, chính anh lại có được thu hoạch ngoài ý muốn. Hơn nữa, Lưu Mãn Nghi cũng vì chuyện này, nhanh chóng trở thành một vị nữ cường nhân, trở nên quật khởi không thể nào cản được.
Chương 112 - Sự cố trên máy bay
Theo lý mà nói, với độ tuổi này của Lưu Mẫn Nghi đã không còn thích hợp để tu luyện võ thuật. Nhưng vừa rồi bởi vì lời nói tràn đầy kích động của cô, lại để cho anh làm ra quyết định của mình. Đồng thời, chính anh cũng không biết được, chỉ vì một lần tình cờ này anh lại khai sáng ra được một vị thiên tài hiếm có khó gặp trong giới võ thuật.
Tất nhiên, những chuyện này tạm thời khoan hãy nói đến. Chuyến bay này của hai người vừa mới bắt đầu, mọi thứ đều diễn ra rất bình thường. Chỉ là, không biết có phải là vận rủi quấn thân hay không. Ngay lúc Trần Viễn cho rằng mình chỉ cần nhắm mắt, dưỡng thần một lúc liền có thể dễ dàng đến được thủ đô. Thì đúng vào lúc này, máy bay lại đột nhiên xảy ra sự cố.
Ầm!
Tất cả hành khách ở trong khoang thuyền đều cảm giác được một trận chấn động kích liệt vang lên. Thậm chí còn không ít người bị va đập vào trên thành ghế. May mắn, trên người của mỗi hành khách đền có dây đai an toàn, nên tạm thời không có sự cố gì đáng tiếc xảy ra.
Nhưng mà, một trận chấn động vừa rồi lại để cho tâm tình của mọi người cực kỳ hốt hoảng, ngay cả Trần Viễn cũng nhịn không được, hơi hơi nhíu lại lông mày.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao máy bay lại rung lên kịch liệt như vậy? Không phải là xảy ra sự cố gì rồi đấy chứ?”
Lúc này, không ít hành khách bất đầu lo lắng, có người đã nhịn không được nói ra suy nghĩ của mình.
“Đừng có nói chuyện xui xẻo như vậy. Chắc là bay lên tầng mây cao quá mà thôi. Tôi nghe nói, máy bay nhiều lúc cũng rung lắc dữ lắm!”
Không biết là vị hành khách nào đó đã lên tiếng giải thích. Nhưng phần lớn hành khách ở đây đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy bất an. Dù sao, chấn động vừa rồi cũng rất kịch liệt, không giống như là máy bay đi qua giữa vùng đối lưu, tạo ra chấn động, dẫn đến rung lắc.
Thậm chí, có mấy vị nữ hành khách hơi lớn tuổi một chút, đã bắt đầu chắp tay, miệng đọc kinh văn.
“Nam mô a di đà phật! Nam mô a di đà phật!”
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho những vị nữ hành khách này đọc xong kinh văn, thân máy bay lại đột nhiên chao đảo một cái, khiến cho vô số hành khách đều bị đập mạnh vào trên thân tàu, gây ra một đợt la hét không nhỏ.
May mắn, lúc này âm thanh thống báo của tiếp viện hàng không đã vừa vặn vang lên.
“Xin chú ý! Xin chú ý! Vừa rồi máy bay xảy ra một số sự cố ngoài ý muốn, mong các vị hành khách hãy bình tĩnh, không được tự ý rời khỏi chỗ ngồi của mình!”
“Xin nhắc lại lần nữa, vừa rồi máy bay xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, mong các vị hành khách hãy bình tĩnh, không được tự ý…”
Ầm!
Ầm!
Chỉ là, tiếng nhắc nhở này vừa mới vang lên một hồi, âm thanh chấn động kịch liệt của máy bay lại lần nữa phát ra. Cho dù là Trần Viễn, hiện tại cũng không cách nào bình tĩnh được nữa. Ánh mắt của anh dần dần lộ ra một chút nóng nảy.
“Anh Viễn, không phải là chiếc máy bay này thật sự xảy ra sự cố rồi chứ?”
Vừa rồi, trong lòng của Lưu Mẫn Nghi cũng rất bất an. Nhưng cô cảm thấy có thể máy bay chỉ bị một chút trục trặc gì đó hoặc là va chạm với tầng đối lưu nên mới xốc nảy như vậy.
Nhưng lúc này, nhìn thấy được biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn, lại liên tục bị chấn động như vậy cô cũng đã nhìn ra được chuyện không đơn giản giống như cô tưởng tượng. Thậm chí, trên khuôn mặt của cô lúc này đã có chút sợ hãi.
“Trời ạ, mọi người mau nhìn xem, có phải là máy bay đang bị bốc cháy hay không?”
Đúng vào lúc này, một âm thanh cực kỳ đột ngột vang lên. Đồng thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi hướng ra phía ngoài, nhìn lấy phần cánh của máy bay đang bốc lên một trận khói trắng.
“Thật… thật sự là bị bốc cháy rồi…”
“Trời ạ, tôi còn chưa có muốn chết! Nhanh, nhanh kêu tiếp viên hàng không, nhất định phải hạ cánh khẩn cấp, nhất định phải để cho chúng ta rời khỏi chỗ này!”
“…”
Lúc này, trên khoang thuyền đã bắt đầu lộn xộn, hành khách cũng không có cách nào có thể giữ bình tĩnh được nữa. Lúc đầu, mọi người cho rằng chỉ là máy bay xốc nảy, không có vấn đề gì lớn. Khi đó, bọn họ còn có thể nghe theo lời khuyên của tiếp viên hàng không, không dám rời khỏi vị trí chỗ ngồi của mình.
Nhưng sau khi thấy được cánh của máy bay đang bốc cháy, tâm tình của ai cũng không được tốt. Có người đã nhịn không được, liên tục quát tháo lên. Thậm chí, có người còn tức giận kêu gào, đòi tiếp viên hàng không cho mình dù để nhảy ra bên ngoài.
Nghe được những người này nổi giận, tiếp viên hàng không cũng không có cách nào, chỉ có thể liên tục khuyên nhủ để cho mọi người có thể bình tĩnh trở lại. Nhưng mà, đôi khi con người lại rất ích kỷ. Bọn họ cảm thấy cái chết cận kề, tính cách càng thêm trở nên táo bạo.
“Mẹ nó, các người làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Trên máy bay lại không có dù, vậy chúng tôi làm sao để thoát khỏi chỗ này? Các người không có nhìn thấy, bên ngoài máy bay đang bốc cháy hay sao? Hay là, đám các người đã tự mình thủ sẵn dù nhảy, lại không muốn nhường lại cho chúng tôi?”
Lúc này, một gã đàn ông trung niên, thân hình tương đối mập mạp, đang cùng với một nữ tiếp viên hàng không ở khoang hành khách cãi cọ với nhau. Mới bắt đầu, người này cũng chỉ yêu cầu tiếp viên giao cho anh ta một khung dù để nhảy ra ngoài. Nhưng sau khi tiếp viên hàng không không có đồng ý, còn nói là trên máy bay hành khách cũng không có loại đồ vật này. Tức thì, người đàn ông này giống như là bị nổi điên liên tục gào thét, thậm chí còn vung tay tát thẳng lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tiếp viên một cái.
“Mẹ nó, không có dù nhảy, không có dù nhảy thì mày không biết đi tìm à? Mày có biết ông đây là ai không hả? Ông mà chết, cả nhà chúng mày cũng đừng nghĩ được yên ổn!”
Lúc này, tiếng quát tháo của gã rất lớn, cho dù là người ngồi ở vị trí xa nhất cũng có thể dễ dàng nghe được.
Mặc dù bị trên khuôn mặt bị đánh đến bỏng rát, nhưng nữ tiếp viên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng gượng cười nói ra.
“Thành thật xin lỗi, trên máy bay không có dù nhảy. Cho dù anh có đi gặp tiếp viên trưởng, chị ấy cũng sẽ trả lời như vậy mà thôi!”
Kỳ thật, lúc này trong lòng của Diệp Lâm Tuyền cũng rất hoảng. Nhưng vì chức trách của mình, cô chỉ có thể cố gắng đứng lại ở trên khoang thuyền cùng với hành khách giải thích.
Thế nhưng, gã đàn ông lúc này đã hầu như táo bạo đến mất lý trí, ông ta cũng không thèm nghe cô giải thích, mà lần nữa đưa tay giơ lên, dự định sẽ cho cô thêm một cái tát như trời giáng.
Thế nhưng, lúc này cánh tay của ông ta chỉ vung lên được một nửa, động tác bỗng dưng ngừng lại. Ngay sau đó, một âm thanh trầm thấp, vang lên ở bên tai của ông ta.
“Tôi thấy như vậy là đủ rồi đó! Nếu anh còn dám ồn ào ở đây nữa, tôi có thể giúp anh từ nơi này nhảy xuống.”
Lúc này, gã đàn ông mập mạp không khỏi đưa mắt nhìn lên, sau khi thấy được một người trẻ tuổi đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình. Không biết vì lý do gì, toàn bộ cơ thể của ông ta như có một trận hàn phong thổi tới, để cho ông ta không có cách nào tự chủ được, lạnh run một cái.
Thế nhưng, người này quả thật cũng rất táo bạo. Sau khi bị ánh mắt của Trần Viễn dọa sợ một hồi, hắn liền hất hàm lên, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo nói ra.
“Mày là thằng nào? Mày có biết tao là ai hay không? Tao…”
Nhưng mà, lời này của ông ta còn chưa có nói dứt, một bàn tay của Trần Viễn đã giữ chặt, trực tiếp đem cả người của ông ta nhấc lên.
“Ày… uông… ay… a…”
Bởi vì cổ họng của ông ta bị Trần Viễn siết chặt, thế nên âm thanh cũng không có rõ ràng. Thế nhưng, Trần Viễn có thể hiểu được ông ta muốn nói thứ gì. Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của anh tràn đầy sát khí, trừng trừng nhìn lấy gã đàn ông đang đứng ở trước mặt mình.
“Anh tốt nhất là nên ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình. Nếu không, cho dù anh có là ai, tôi cũng sẽ đem anh ném đi ra ngoài, biết chưa?”
Lần này, gã đàn ông mập mạp thật sự là bị dọa sợ. Nói như thế nào, bản thân hắn ta cũng nặng hơn một trăm cân. Cho dù là một vận động viên tập tạ cũng không có cách nào dùng đến một tay để có thể nhấc lên dễ dàng như vậy.
Nhưng hiện tại, người thanh niên trẻ tuổi này không chỉ đem bản thân hắn nhấc lên, hơn nữa trên người còn lộ ra một cỗ sát khí để cho hắn khiếp sợ không thôi.
Ngay sau đó, người đàn ông này liền trở nên thành thật, liên tục gật đầu đáp lại. Lúc này, Trần Viễn mới đem ông ta buông ra, đồng thời ném thẳng về phía chỗ ngồi của ông ta.
“Cút!”
Tiếng nói của Trần Viễn rơi xuống, thân hình của gã đàn ông mập mạp cũng vừa vặn nện xuống mặt đất, cách vị trí chỗ ngồi của mình không đến nửa thước.
“Cảm… cảm ơn anh!”
Đứng ở một bên, từ đầu đến cuối quan sát hết thảy những chuyện này, sắc mặt của Diệp Lâm Tuyền không khỏi trở nên hoảng sợ, đồng thời cũng mang theo mấy phần cảm kích, hướng về phía Trần Viễn để nói lời cảm ơn.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn đáp lại, thân của máy bay lại lần nữa chao đảo, khiến cho Diệp Lâm Tuyền không có cách nào đứng vững, trực tiếp té ngã vào trong lồng ngực của anh.
“Á…”
Chương 113 - Sự cố trên máy bay (2)
Sau khi kêu lên một tiếng, phát hiện mình đang thật sự nằm ở trong lồng ngực của một người đàn ông xa lạ, da mặt của Diệp Lâm Tuyền lúc này không khỏi trở nên đỏ bừng. Sau đó, cô vô cùng xấu hổ, vội vàng đẩy người rra tránh thoát khỏi cơ thể của Trần Viễn.
Chỉ có điều, không biết có phải vừa rồi vì bị chấn động quá mạnh hay không, lúc này cổ chân của cô vậy mà hơi có chút đau nhức. Hơn nữa, cả người đều có mấy phần không được tự nhiên, đứng đấy nhăn nhó một hồi.
“Cô không sao chứ?”
Lúc này, Trần Viễn mới quay đầu nhìn sang, thấy Diệp Lâm Tuyền đang một bên vịn lấy vách máy bay, một bên xoa xoa lấy cổ chân của mình, anh nhất thời nhịn không được, mới lên tiếng hỏi thăm.
Nhưng mà, Diệp Lâm Tuyền lại liên tục lắc đầu, không muốn Trần Viễn tiến gần về phía mình.
“Tôi… tôi không có việc gì… ui da…”
Thế nhưng, lời nói chỉ nói ra được một nửa, một trận đau nhức đột nhiên truyền đến để cho Diệp Lâm Tuyền không khỏi kinh hoảng kêu lên một tiếng. Chỉ có điều, lúc này trên cổ chân của cô lại truyền đến một trận ấm áp, để cô có chút khó hiểu đưa mắt nhìn lên.
Ngay sau đó, cô thấy bàn tay của Trần Viễn đang đem lấy cổ chân của cô nắm chặt. Hơn nữa anh còn xoa xoa một trận, để trên mặt của cô không khỏi hiện lên mấy rạng mây chiều, lộ ra dáng vẻ xấu hổ vô cùng.
“Anh… anh…”
Trong miệng ấp úng một hồi, Diệp Lâm Tuyền cũng không có cách nào nói ra suy nghĩ chân chính của mình. Nhưng mà, qua một hồi cô đột nhiên cảm thấy cổ chân của mình vậy mà không còn đau nhức. Hơn nữa, một loại cảm giác vô cùng kỳ dị truyền đến, để cho cô có chút nhịn không được, hơi khẽ rên lên một tiếng.
Ngay lập tức, toàn bộ da mặt của cô liền trở nên nóng bừng bừng. Thậm chí, trong lòng còn nhịn không được mắng khẽ một tiếng. Thế nhưng, Trần Viễn lại không để ý đến những chuyện này, anh chỉ hơi ngước đầu, nhìn lấy cô gái trẻ ở trước mặt, nói ra.
“Tốt rồi, chân cô chỉ bị trật khớp nhẹ mà thôi. Hiện tại tôi đã giúp cô chỉnh lại, cô có thể tự mình đi lại thử xem!”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, Diệp Lâm Tuyền lúc này mới kịp phản ứng lại. Sau đó, cô vội vàng đặt chân bước xuống, đi nhẹ vài bước. Cảm thấy cổ chân không hề đau nhức, hơn nữa bước chân cũng rất thanh thoát. Nhất thời, vẻ mặt của cô không khỏi vui mừng, nhìn về phía Trần Viễn gật đầu liên tục.
“Cảm ơn! Thật sự rất cảm ơn anh!”
Thế nhưng, Trần Viễn lại rất lạnh nhạt, chỉ hơi phất tay một cái.
“Không có việc gì, chỉ tiện tay mà thôi!”
Sau đó, anh đi về phía trước, hướng về phía buồng lai của khoang tàu đi qua. Ban đầu, Diệp Lâm Tuyền còn không có kịp phản ứng lại. Sau một lúc, phát hiện mọi chuyện có chút không thích hợp, cô lúc này mới vội vàng đuổi theo phía sau lưng của Trần Viễn, hô lên.
“Này anh, hướng đó không thể đi qua được đâu. Này…”
Thế nhưng, Trần Viễn đã đi rất xa, đợi cho cô có thể kịp đuổi đến, bước chân của anh chỉ cách buồng lái không đến vài mét.
“Anh là ai? Nơi này anh không thể vào được!”
Lúc này, một nhân viên trong tổ bay phát hiện Trần Viễn đang hướng về phía buồng lái đi đến, người này lập tức chạy đến, lớn tiếng kêu lên.
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ hơi liếc mắt nhìn anh ta một chút. Sau đó, anh lại mặc kệ, lần nữa bước về phía trước.
“Này anh, tôi nói mà anh nghe không hiểu hả? Nơi này là…”
Lần này, lời nói của nhân viên tổ bay chỉ mới nói ra được một nửa, thân hình của Trần Viễn đã đứng trước cửa buồng lái, sau đó anh nhẹ nhàng đem cửa buồng lái đẩy ra.
Thế nhưng, lúc đi vào anh lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía nam nhân viên tổ bay và Diệp Lâm Anh nói ra.
“Tôi từng lái qua máy bay, tôi có thể giúp các anh giải quyết được sự cố lần này!”
Nói xong, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng chui vào bên trong. Mà lúc này, ánh mắt của nam nhân viên tổ bay không khỏi nghi hoặc, nhìn về phía Diệp Lâm Tuyền.
“Cô quen người này?”
Mặc dù lúc này trong lòng của Diệp Lầm Tuyền cũng rất kinh ngạc, nhưng cô vẫn nhanh chóng lắc đầu đáp lại.
“Tôi không biết.”
Nghe thế, nam nhân viên tổ bay không khỏi nhíu nhíu mày. Thế nhưng, anh ta cũng không có đi vào bên trong buồng lái, mà chỉ dừng lại ở bên ngoài.
Lúc này, Trần Viễn vừa mới đẩy cửa bước vào bên trong, anh nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cùng với một người đàn ông có phần lớn tuổi hơn, ngồi ở phía trước khoang điều khiển.
Chỉ có điều, vẻ mặt của người đàn ông trẻ tuổi dường như đang rất hốt hoảng, mà người đàn ông lớn tuổi hơn lại không biết vì nguyên nhân gì, lúc này đã ngồi ở một bên bất tỉnh.
Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Đồng thời, người đàn ông trẻ tuổi kia cũng nhanh chóng phát hiện ra có người đang đứng ở phía sau lưng của mình.
“Anh là ai? Ai cho phép anh vào nơi này?!”
Vừa nhìn thấy Trần Viễn trên người không mặc theo đồng phục, đi tới ngay phía sau lưng của mình. Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi hơi có phần tức giận, trợn trừng lên hai mắt liếc về phía anh quát to.
Thế nhưng, Trần Viễn lại không thèm phản ứng lại anh ta một chút nào. Anh nhanh chóng đi về phía vị trí của người đàn ông trung niên đang ngồi bất tỉnh ở bên cạnh, anh hơi kiểm tra một chút.
“May mắn, người này cũng chỉ bị hôn mê, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà…”
Sau khi kiểm tra qua một hồi, phát hiện người đàn ông trung niên, rất có thể là cơ trưởng của chuyến bay này chỉ bị hôn mê bất tỉnh, còn không nguy hiểm gì đến tính mạng, trong lòng của Trần Viễn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chỉ là, sau khi quay đầu nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, không hiểu vì sao Trần Viễn lại có chút buồn bực. Theo như quy định của ngành giao thông vận tải hàng không, thì mỗi chuyến bay sẽ có một tổ bay, trong đó gồm một cơ trưởng và một phó cơ trưởng. Nếu như anh đoán không có sai lầm, thì người đàn ông trẻ tuổi này hẳn là phó cơ trưởng mới đúng?
Thế nhưng, nhìn bộ dáng lúng túng của anh ta lúc này. Lại nhìn phương thức anh ta xử lý tình huống hiện tại, Trần Viễn lại có một loại cảm giác vô cùng khó hiểu. Người này, thật sự chưa từng lái qua máy bay?
“Này, anh có nghe tôi nói gì không hả? Nơi này là buồng lái, là nơi chỉ dành cho nhân viên của tổ bay thực hiện nhiệm vụ. Anh là người bên ngoài, nhanh chóng đi ra cho tôi.”
Lúc này, Cao Nhật Quang đã có chút khó chịu, vừa đang cố gắng nhìn lên bảng điều khiển của máy bay, vừa không ngừng hướng về phía Trần Viễn quát lên. Chỉ có điều, quát lên một hồi, sắc mặt của Cao Nhật Quang lại có chút kịch biến, vội vàng hô lên một tiếng.
“Nguy rồi, vừa rồi lại ấn nhầm nút, mình phải làm sao bây giờ?”
Tiếng nói của người này vừa mới rơi xuống, thân của máy bay đã lần nữa chao đảo, hướng về phía trên tầng mây lao vút lên, để cho toàn bộ hành khách ở trên chuyến bay đều phát ra một trận hốt hoảng.
“Này, anh thật sự biết lái máy bay không vậy? Lúc này cánh của máy bay đã bốc cháy, anh còn hướng may bay lên cao. Anh muốn để cho toàn bộ hành khách ở đây gặp nạn phải không?”
Rốt cuộc, Trần Viễn lúc này cũng nhịn không được, hướng về phía Cao Nhật Quang quát lên.
Nhưng lúc này, Cao Nhật Quang đã có chút mất đi bình tĩnh, tức thì trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn nổi giận.
“Anh là ai? Anh biết lái máy bay hơn tôi hay sao? Tôi là cơ phó ở trên chuyến bay nay, tôi đang nghĩ cách để giải quyết tai nạn, cứu lũ người các anh đó, anh có biết không hả?”
Âm thanh của Cao Nhật Quang thật sụ rất lớn, cho dù là mấy người Diệp Lâm Tuyền đang đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được.
Thế nhưng, Trần Viễn là ai? Anh còn có thể bị vài câu nói của Cao Nhật Quang sẽ bị dọa sơ hay sao?
Anh chẳng thèm để ý gì đến phản ứng của đối phương, trực tiếp đi tới, đem cả người Cao Nhật Quang nhấc lên. Sau đó, âm thanh lạnh lùng của anh nói ra.
“Mặc dù tôi không biết một cơ phó như anh tại sao lại ngu ngốc đến như vậy, còn không biết xử lý được tình huống khi máy bay xảy ra tai nạn. Nhưng mà, nơi này tính mạng của hàng trăm con người, tôi cũng không thể để mặc cho bọn họ bị anh làm chết được!”
Nói xong, Trần Viễn liền trực tiếp ngồi vào khoang điều khiển. Sau đó, anh nhanh chóng nhấn nút báo hiệu xảy ra sự cố về trung tâm kiểm soát đường dài, đồng thời anh còn chuyển sang chế độ điều khiển bằng tay, để bắt đầu vận hành máy bay, chuẩn bị hướng về vị trí sân bay gần nhất để hạ cánh.
“Tôi là nhân viên của trung tâm kiểm soát đường dài, số hiệu… xin nghe!”
“Báo cáo, máy bay số hiệu… đang xảy ra sự cố. Chúng tôi cần phải tìm nơi hạ cánh khẩn cấp. Yêu cầu trung tâm hỗ trợ, để cho chúng tôi thực hiện hạ cánh an toàn.”
“Trung tâm kiểm soát đường dài đã nhận được thông báo, đề nghị tổ bay lập tức chuyển sang chế độ bay an toàn. Chúng tôi sẽ rà soát và cung cấp thông tin sân bay gần nhất cho các anh.”
“Vâng, đội bay đã nhận được tín hiệu, chúng tôi sẽ cố gắng kiểm soát tình hình!”
Mọi thao tác đều diễn ra rất thành thục, Trần Viễn hoàn toàn không hề tỏ ra bối rối một chút nào.
Lúc đầu, Cao Nhật Quang còn muốn đứng ra chất vấn Trần Viễn một trận. Nhưng lúc này, ánh mắt của anh ta có chút sững sờ, không khỏi kinh ngạc mà nhìn lấy Trần Viễn.
Qua một lúc sau, tín hiệu lại lần nữa được truyền đến. Âm thanh của nhân viên kiểm soát đường dài cũng tỏ ra mấy phần gấp gáp.
“Hiện tại sân bay gần nhất chỉ cách các anh không đến mười kilomet, chúng tôi đã truyền đến tín hiệu xin đường, hạ cánh. Các anh có thể tiếp tục hạ cánh được không?”
“Chúng tôi đã nhận được tín hiệu, máy bay đang bắt đầu chuyển hướng hạ cánh. Đề nghị trung tâm kiểm soát hỗ trợ, chuẩn bị phương án cứu hộ. Một phần cánh của máy bay đã bị bốc cháy, chúng tôi sẽ cố gắng để cho máy bay có thể đáp xuống một cách nhanh nhất!”
“Trung tâm kiểm soát đã nhận được tín hiệu, chúng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cho các anh phương án tốt nhất. Toàn bộ nhân viên an toàn đã được điều động, đề nghị tổ bay cố gắng duy trì tốc độ an toàn.”
“Tổ bay nhận được, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!”
“Tít… tít …”
Lúc này, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không đến vài phút, nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng kéo dài. Nhất là Cao Nhật Quang, kỳ thật bản thân anh ta cũng đang rất lo sợ. Dù sao, anh ta đang còn rất trẻ, anh ta cũng không muốn chết ở trên chuyến bay này.
Chỉ là, anh ta thật sự không thể nào hiểu được, một người như Trần Viễn làm sao lại xử lý tình huống tai nạn ở trên máy bay còn muốn thuần thục hơn so với anh?
Hơn nữa, cơ trưởng làm sao lại đột nhiên ngất xỉu, để anh có chút không thể nào tìm được đầu mối?
Ầm!
Ầm!
Nhưng mà lúc này, đột nhiên thân của máy bay liên tục phát ra vài tiếng nổ mạnh, sau đó toàn bộ máy bay đều bắt đầu trở nên chảo đảo.
Cho dù là Trần Viễn, lúc này sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng mấy phần.
“Giúp tôi ra ngoài đem mọi người tập trung lại, không nên để cho hành khách chạy loạn. Hơn nữa, chiếc máy bay này đã rơi vào tình trạng hư hỏng nghiêm trọng, rất có thể sẽ không cách nào hạ cánh an toàn. Nên anh giúp tôi động viên mọi người, nhất định không để cho hành khách ở đây hỗn loạn.”
Vừa cố gắng đem thân máy bay điều khiển trở về vị trí cân bằng, Trần Viễn vừa xoay đầu lại, hướng về phía Cao Nhật Quang lên tiếng nhắc nhở. Vốn dĩ, trong lòng của Cao Nhật Quang còn có mấy phần bất mãn, nhưng nhìn thấy Trần Viễn liên tục thao tác trên màn hình, còn không lộ ra bất kỳ sai lầm gì. Nhất thời, Cao Nhật Quang cũng không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể vội vàng xông ra ngoài.
Mà lúc này, toàn bộ hành khách ở trên khoang tàu đều đã loạn thành một đoàn. Ai cũng tỏ ra vô cùng hốt hoảng, khi nhìn thấy khói đen càng lúc càng thêm bốc cháy dày đặc.
Chương 114 - Sự cố trên máy bay (3)
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là cơ phó của chuyến bay lần này. Hiện tại máy bay đang sắp chuẩn bị hạ cánh, thế nên tôi đề nghị tất cả các vị hành khách hãy giữ gìn trật tự, tránh đi lại xung quanh gây ra tình trạng hỗn loạn!”
“Lẫn nữa, tôi xin nhắc lại, tôi là cơ phó của chuyến bay lần này. Máy bay của chúng ta đang sắp sửa hạ cánh. Thế nên, tôi đề nghị tất cả các vị hành khách…”
Lúc này, trên loa phát thanh của máy bay đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của Cao Nhật Quang, để cho tất cả mọi người ở đầy đều không khỏi kinh ngạc.
Chỉ là, phản ứng của tất cả hành khách cũng có chút bất đồng. Có người tìm được hy vọng, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở phào. Có người lại không quá mức tin tưởng, cho rằng Cao Nhật Quang cũng chỉ nói lời đồng viên, để an ủi mọi người mà thôi.
Chính vì thế, mặc dù tình hình đã có chút xu hướng ổn định lại, nhưng cũng có không ít hành khách đã bắt đầu rục rịch. Bọn họ lo sợ tình huống không giống như những gì mà Cao Nhật Quang vừa mới nói ra, tính mạng của mình sẽ gặp phải nguy hiểm
Thế nên, đã có không ít người bắt đầu hò hét ầm ĩ, kêu gọi nhân viên ở trên máy bay phải nghĩ cách để cho mình nhảy xuống an toàn.
Tất nhiên, máy bay hiện tại đang ở trên độ cao tới mấy ngàn mét. Cho dù ở trên máy bay có thiết bị an toàn, nhân viên ở đây cũng tuyệt đối không cấp cho bọn họ.
Thứ nhất, những người này hoàn toàn không biết gì về việc nhảy dù. Một khi nhảy xuống, khả năng sống sót của bọn họ thật sự rất ít.
Thứ hai, một khi cấp cho bọn họ thiết bị nhảy dù, thì những người còn lại nhất định cũng muốn làm theo. Hiện tại, máy bay đang thiếu ổn định, để cho những người này lộn xộn, chẳng phải tình huống càng thêm khó kiểm soát?
Với lại, kỳ thật trên máy bay không có trang bị loại thiết bị này. Đây là quy định của cơ quan nhà nước, không phải bọn họ muốn cấp liền có thể cấp được.
Nhưng mà, lúc này nhiều người đều không có nghĩ như vậy. Có người đã nhịn không được, bắt đầu hướng về phía tiếp viên hàng không kêu khóc ầm ĩ.
“Các người đều là một lũ lừa bịp khốn nạn! Máy bay sắp rơi rồi, còn muốn hạ cánh gì chứ? Tất cả chúng ta, nhất định đều sẽ nổ chết! Ai cũng không có cơ hội sống sót! Hu hu hu!”
Người này vừa mới khóc rống lên, người ở bên cạnh cũng đã bất ổn, kêu lên một trận. Nhưng mà, phản ứng của những người này vẫn còn tương đối tốt. Lúc này, đã có người lần nữa xông ra ngoài, hướng về phía tiếp viên hàng không quát âm lên.
“Mẹ nó, tao biết là lũ chúng mày không phải cái dạng tốt lành gì? Chúng mày muốn lừa gạt bọn họ, cũng không thể nào lừa gạt tao được. Có phải, tụi bay đã nghĩ cách chạy trốn an toàn khỏi đây rồi không? Thế nên mới để cho bọn tao ở lại trên máy bay chịu chết?!”
Người này cũng không phải là người nào khác, là chính gã đàn ông trung niên mập mạp vừa rồi đã gây sự với Diệp Lâm Tuyền, bị Trần Viễn dạy dỗ cho một trận.
Thế nhưng, lúc này không có Trần Viễn ở đây. Hơn nữa tình huống hiện tại còn rất lộn xộn, gã này lại lần nữa xông ra ngoài, dự định chửi mắng một phen.
Nhưng mà, nữ tiếp viên lần này cũng không giống như là Diệp Lâm Tuyền, có thể dễ nói chuyện như vậy.
“Xin lỗi, đề nghị quý khách về lại chỗ ngồi của mình. Nếu như quý khách còn tiếp tục gây sự nữa, tôi sẽ gọi cho nhân viên an ninh, đem anh rời khỏi nơi này!”
“Ha ha ha, mọi người thấy chưa? Mọi người có nhìn thấy chưa? Đám khốn nạn này đã lộ mặt thật của chúng ra rồi đó. Tao biết ngay mà, chúng mày nhất định là đang giấu giếm đồ tốt, không muốn để cho chúng tao được hưởng chứ gì?”
Lời này của gã vừa mới nói ra, có không ít hành khách đều quay đầu lại, nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của nữ tiếp viên hàng không không khỏi trở nên vô cùng khó coi. Nhưng mà, cô còn chưa có lên tiếng nói gì, thân máy bay lại chao đảo một cái. Đồng thời, phía đằng sau thân tàu vang lên mấy tiếng nổ mạnh.
Ầm!
Ầm!
“Xong rồi! Lần này thật sự xong rồi! Mọi người mau nhìn xem, khói đen cũng sắp xông đến chỗ này rồi!”
Lúc này, trên khoang tàu đang rất lộn xộn. Sau đó, một số hành khách phát hiện ra được vị trí xung quanh chỗ ngồi của mình bắt đầu xuất hiện khói đen. Tức thì, mọi người ở đây đều không khỏi lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, bắt đầu kêu lên ầm ĩ.
Mà gã đàn ông trung niên vừa rồi cũng bị chấn động làm cho ngã xuống sàn Qua một lúc sau gã mới xoay người đứng dậy, trên mặt lộ ra mấy phần hoảng sợ. Chỉ có điều, khi nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không vẫn còn đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt của gã liền lộ ra dữ tợn.
“Mẹ nó, nếu như ông đây chết ở chỗ này, thì hôm nay ông cũng muốn dẫn lũ chúng mày theo.”
Nói xong lời này, thân hình của gã vậy mà tức tốc lao tới, dự định nhào về phía nữ tiếp viên hàng không.
Chỉ có điều, động tác của hắn bỗng dưng ngừng lại, sau đó ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, nhìn về phía trước mặt của mình.
“Anh vừa mới định làm gì?”
Lúc này, ở trước mặt của gã đột nhiên xuất hiện ra một thân ảnh hết sức lạnh lùng, dùng lấy ánh mắt không có một chút tình cảm gì, nhìn lấy gã chằm chằm.
Mặc dù trước mặt là một phụ nữ, thân hình nhìn rất mảnh mai. Nhưng không biết vì sao, gã lại có chút cảm giác áp lực, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Thế nhưng, qua một lúc sau, gã liền hồi phục lại tâm tình, trừng mắt nhìn lấy người đang chắn ở trước mặt mình.
“Cô là ai? Cô cũng muốn xen vào chuyện của tôi à?”
“Thì thế nào?”
Lưu Mẫn Nghi không một chút sợ hãi, dùng lấy ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn về phía kẻ đang đứng ở trước mặt mình.
Đối với cô mà nói, hạng người chỉ biết bắt nạt phụ nữ, tay không tất sắt giống như gã ở trước mặt thật sự là rất đáng thương. Bởi vì, chỉ có những kẻ vô dụng, không có thực lực gì mới đi bắt nạt phụ nữ.
“Mẹ nó, mày nhìn cái gì?”
Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi nhìn đến, gã đàn ông trung niên lúc này thật sự rất nổi giận. Chính gã cũng rất chán ghét khi bị người khác dùng loại ánh mắt như vậy nhìn về phía mình.
Chính vì thế, lúc này gã mới quát lên một tiếng. Sau đó, gã trực tiếp tung lấy nắm đấm, đánh thẳng về phía Lưu Mẫn Nghi.
“A… cẩn thận!”
Chỉ là, bằng vào động tác cùng với lực lượng của gã lúc này, thật sự không hề gây ra bất kỳ sự khó khăn gì cho Lưu Mẫn Nghi. Cô chỉ hơi xoay người di chuyển một chút, lập tức liền đem công kích của gã tránh né được.
Sau đó, thân hình của cô lại lần nữa xông tới, áp sát về phía gã kia. Chỉ có điều, đột nhiên hai mắt của gã đàn ông trung niên mập mạp lúc này vậy mà tỏa sáng. Hắn ta dùng lấy hai đầu nắm tay, trực tiếp mở rộng ra, hóa thành hai cái móng vuốt trực tiếp chụp về phía trước ngực của Lưu Mẫn Nghi.
“Vô sỉ!”
Nhìn thấy động tác này của hắn, tức thì Lưu Mẫn Nghi không khỏi nổi giận mắng. Nhưng mà, động tác của cô lại không hề chậm một chút nào, trực tiếp lách người né được. Đồng thời, cô cũng nhân lúc gã này không kịp đề phòng, đem hai tay của gã khóa lại, sau đó bẻ ngoặc ra phía sau lưng.
“Á…”
Bị khóa chặt, lại còn để cho Lưu Mẫn Nghi đem đầu gối ghì chặt, áp sát xuống đất. Lúc này, gã đàn ông trung niên vô cùng kinh hoảng, hét lên một tiếng tràn đầy sợ hãi.
Thế nhưng, Lưu Mẫn Nghi lúc này đang rất tức giận, chỉ muốn đánh cho tên này một trận nhớ đời.
Chỉ là, lúc này âm thanh ở trên loa phát thanh đã lần nữa vang lên, để cho động tác của Lưu Mẫn Nghi không khỏi dừng lại.
“Xin thông báo, hiện tại máy bay đang hạ cánh khẩn cấp, đề nghị mọi người nhanh chóng trở về vị trí chỗ ngồi của mình. Đồng thời, chúng tôi xin lưu ý, yêu cầu các vị hành khách hãy đeo lên thiết bị phòng hộ, bảo vệ an toàn của mình.”
“Chúng tôi xin nhắc lại lần nữa, hiện tại máy bay đang hạ cánh khẩn cấp, đề nghị mọi người nhanh chóng trở lại vị trí chỗ ngồi của mình…”
Lúc này, tất cả hành khách đều nhận được thiết bị phòng hộ từ trên vị trí chỗ ngồi của mình rơi xuống. Đây là thiết bị chuyên dụng dùng để bảo hộ hành khách tránh khỏi khí độc khi máy bay xảy ra sự cố. Chính vì thế, vừa nghe được thông báo của tiếp viên hàng không. Tất cả mọi người đều nhanh chóng đeo vào thiết bị phòng hộ, sau đó yên lặng chờ đợi lấy thời khắc quyết định của mình.
Lưu Mẫn Nghi cũng cảm nhận được mùi khói độc ở trong không khí càng lúc càng nặng. Thế nên, sau khi nghe được thông báo, cô cũng nhanh chóng đem gã đàn ông mập mạp này buông ra. Đồng thời, cô đi tới chỗ ngồi của mình, dự định lấy ra thiết bị phòng hộ mang vào.
Thế nhưng, gã đàn ông mập mạp vừa mới bị cô khống chế, sau khi được bỏ qua không những không có đi trở về vị trí chỗ ngồi của mình. Hắn đột nhiên từ trong ống quần rút ra một vật sắt nhọn, hướng về phía Lưu Mẫn Nghi xông tới. Đồng thời, trong miệng còn thét lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ.
“Tao liều mạng với mày!”
Sự cố diễn ra rất đột ngột, Lưu Mẫn Nghi cũng không nghĩ đến tên mập lúc này lại còn xông đến. Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, cô cũng không có cách nào phản ứng kịp.
“Á…”
Nhất thời, tất cả hành khách ở đây đều không khỏi kinh hoảng hét lên. Đặc biệt là nữ tiếp viên hàng không đang đứng ở ngay bên cạnh, trong ánh mắt của cô lộ ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.
Chương 115 - Hạ cánh an toàn
Ầm!
Đột nhiên, thân hình của gã đàn ông trung niên mập mạp bỗng nhiên ngã rầm xuống đất, chỉ cách vị trí của Lưu Mẫn Nghi không đến nửa mét. Lúc này, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc đến ngớ người ra. Ai cũng không biết, vừa rồi người này còn hầm hầm hổ hổ, thế nào lại “chụp ếch” giữa đường thế kia?
Hơn nữa, lúc này gã đàn ông trung niên mập mạp sau khi té ngã xuống đất cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Chẳng lẽ, hắn ta chết rồi?”
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, không ít hành khách ở trên máy bay lộ ra dáng vẻ khó có thể tin được.
“Xin mọi người hãy giữ trật tự, chúng tôi là đội điều tra tội phạm quốc tế. Người này là kẻ tình nghi, có liên quan đến một tổ chức phản động quốc tế. Hiện tại, chúng tôi sẽ đem hắn khống chế lại. Xin mọi người tiếp tục làm theo yêu cầu của nhân viên hàng không.”
Cũng ngay vào lúc này, từ chỗ hàng ghế thứ hai, ngay phía sau lưng của Lưu Mẫn Nghi đột nhiên đi ra một người đàn ông trẻ tuổi. Người này chỉ mặc một bộ trang phục hết cứ phổ thông, gương mặt cũng không gây ra bao nhiêu chú ý. Nhưng mà, ngay khi gã đàn ông trung niên vừa mới ngã xuống, người này đã đứng ra, từ trong người giơ lên một tấm thẻ của nhân viên cảnh sát thuộc đội điều tra tội phạm quốc tế.
Tức thì, tất cả hành khách ở trên khoang tàu lại lần nữa tỏ ra kinh ngạc đến ngây người. Kể cả Lưu Mẫn Nghi, lúc này cũng không nhịn được, quay đầu nhìn lại đối phương.
“Xin lỗi, cô không có sao chứ?”
Người đàn ông trẻ tuổi sau khi đem gã đàn ông trung niên mập mạp khống chế lại, lúc này anh ta mới hướng về phía Lưu Mẫn Nghi để nói lời xin lỗi.
Thế nhưng, Lưu Mẫn Nghi cũng không có đáp lại. Mà lúc này, âm thanh của loa phát thanh lại lần nữa vang lên.
“Xin thông báo, hiện tại máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Đề nghi tất cả quý khách kiểm tra lại dây an toàn. Máy bay của chúng tôi sẽ hạ cánh trong ít phút nữa, đề nghị tất cả quý khách không được phép rời khỏi chỗ ngồi của mình!”
Lúc này, nghe được âm thanh thông báo của nhân viên hàng không, toàn bộ hành khách ở trên máy bay đều lộ vẻ kích động. Đồng thời, có không ít người đã có phần sốt ruột, chỉ muốn thật nhanh rời khỏi chiếc máy bay này.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng toàn bộ tinh thần của mọi người lúc này đều tỏ ra cực kỳ căng thẳng. Bởi vì, tình huống ở trong khoang thuyền càng lúc càng thêm nghiêm trọng, khói độc đã bắt đầu đem không khí ở bên trong xâm chiếm hơn phân nửa.
May mắn, mỗi người lúc này đều đeo vào thiết bị phòng độc, nên không có bất kỳ người nào gặp phải khí ngạt, dẫn đến khó thở.
Rầm!
Rầm!
“Xin thông báo, máy bay hiện tại đã được hạ cánh an toàn. Tất cả các vị quý khách xin hãy chậm rãi theo sự hướng dẫn của nhân viên hàng không, bắt đầu rời khỏi khoang thuyền.”
“Xin nhắc lại lần nữa, hiện tại máy bay đã được hạ cánh an toàn. Đề nghị tất cả các vị quý khách hãy thực hiện theo hướng dẫn của nhân viên hàng không, bắt đầu rời khỏi khoang thuyền.”
“…”
Âm thanh của tiếp viên hàng không liên tục vang lên, để cho tâm tình của toàn bộ hành khách trên chiếc máy bay hiện tại lộ ra kích động vô cùng. Nhưng mà, vừa rồi xảy ra mấy lần sự cố, để cho mọi người ở đây cũng không dám chen lấn, chỉ có thể theo thứ tự, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên hàng khống, bắt đầu nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền.
Đồng thời, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đang không ngừng liên tục tìm kiếm tung tích của Trần Viễn. Nhưng từ khi chiếc máy bay xảy ra sự cố, rồi có người quấy rối ở trên khoang tàu. Cho đến lúc này cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trẩn Viễn ở đâu. Lúc đầu, cô còn tưởng rằng Trần Viễn là đi vệ sinh. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, không thấy anh xuất hiện để cô cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Cảm ơn các vị quý khách đã tin tưởng và đồng hành cùng chúng tôi. Chúng tôi vô cùng đáng tiếc vì sự cố vừa rồi của chuyến bay. Để đền bù lại tổn thất cho tất cả quý khách, công ty chúng tôi sẽ di chuyển các vị sang một chuyến bay khác, thời gian di chuyển sẽ diễn ra trong một giờ đồng hồ nữa. Đề nghị các vị quý khách hãy tập trung ở trên phi trường, chúng tôi sẽ làm thủ tục để cho các vị quý khách có thể di chuyển nhanh chóng và an toàn.”
“Xin nhắc lại lần nữa…”
Trước khi toàn bộ hành khách rời khỏi khoang tàu, âm thanh thông báo của tiếp viên hàng không lại lần nữa vang lên. Chỉ có điều, lúc này mọi người đều có bóng ma tâm lý, ai cũng không muốn tiếp tục di chuyển bằng máy bay, bọn họ chỉ muốn đi bằng đường bộ để về nhà.
Trong khi đó, vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi lại vô cùng lo lắng. Cô đã sắp phải di chuyển khỏi khoang máy bay, nhưng hiện tại bóng dáng của Trần Viễn vẫn chẳng thấy đâu.
Trong lúc tìm kiếm Trần Viễn, đột nhiên bên tai của Lưu Mẫn Nghi vang lên âm thanh của một nữ tiếp viên hàng không.
“Cho hỏi, cô chính là cô Mẫn Nghi, người đi cùng với anh Trần Viễn đúng không ạ?!”
Nghe nữ tiếp viên hàng không hỏi đến, trên mặt của Lưu Mẫn Nghi không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc. Nhưng cô vẫn gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy!”
Nghe thế, nữ tiếp viên hàng không liền mừng rỡ nói ra.
“Vậy thì tốt quá, anh Viễn để tôi nhắn lại với cô. Cô có thể tự mình rời khỏi máy bay trước, anh ấy sẽ đến gặp cô sau.”
Nhìn thấy biểu lộ của nữ tiếp viên hàng không lúc này, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi không khỏi lộ ra mấy phần quái dị. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, nếu như Trần Viễn không có việc gì, cô cũng không thể tiếp tục ở lại trên đây. Thế nên, sau khi đáp lại một câu, cô cũng bắt đầu đi theo mọi người xuống phía dưới.
Mà lúc này, phía bên ngoài đội cứu hộ đã tập trung lại, nhìn thấy tất cả hành khách đều an toàn rời khỏi, bọn họ đều không khỏi tập nập, bắt đầu tiến hành cứu hộ.
Trong đoàn người, lúc này Trần Viễn cũng chậm rãi đi theo ra ngoài. Chỉ có điều, ở bên cạnh của anh không chỉ có một người, còn có một đoàn người ở bên cạnh để tháp túc.
Tất nhiên, tất cả những người ở đây đều là thành viên ở trong tổ bay. Hơn nữa, thái độ của bọn họ đối với Trần Viễn tỏ ra vô cùng cảm kích. Nhất là Diệp Lâm Tuyền, cô đối với Trần Viễn có thể nói là biết ơn vô cùng. Dù sao, vừa rồi nếu như không có Trần Viễn hỗ trợ, sợ rằng tất cả hành khách lẫn thành viên ở trong tổ bay đều gặp phải tai nạn. Với lại, Trần Viễn còn là người đã giúp đỡ cô khi đang gặp khó khăn. Chính vì thế, cô đối với Trần Viễn càng thêm cảm kích.
Chỉ có điều, lúc này tất cả mọi người đều đang giữ im lặng, cũng không có bất kỳ ai nói chuyện với nhau. Bởi vì, vừa rồi cơ trưởng của bọn họ đã được đưa đi cấp cứu. Mặc dù tình huống không đến nổi bết bát, nhưng tâm tình của mọi người cũng thật sự không tốt.
Nhất là Cao Nhật Quang, lúc này không biết anh ta đang nghĩ đến thứ gì. Đột nhiên đang đi đến nửa chừng, bước chân của anh ta bỗng dưng dừng lại. Sau đó, anh ta nhìn về phía Trần Viễn, trên mặt lộ ra bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, hôm nay tôi sẽ xin từ chức!”
Lời này của Cao Nhật Quang vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi lộ vẻ khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng, chức vị của một cơ phó không phải là ai cũng có thể đạt được. Thông thường mỗi một thành viên ở trong tổ bay đều phải trải qua thời gian đào tao rất chuyên nghiệp, đồng thời cũng cực kỳ khắc khổ. Lúc này, đột nhiên nghe Cao Nhật Quang vậy mà mở miệng ra nói chuyện từ chức, ai cũng không thể nào tin tưởng được.
Chỉ là, Trần Viễn kỳ thật cũng biết rõ nguyên nhân ở trong đó. Nhưng mà, anh cũng không có đáp lại câu nói của Cao Nhật Quang. Anh hơi đưa mắt, nhìn về phía đối phương. Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.
“Vậy còn sự cố lần này, anh muốn xử lý như thế nào?”
Kỳ thật, việc này Trần Viễn cũng có thể không cần phải để ý đến. Nhưng lúc này, nếu như Cao Nhật Quang đã lên tiếng, anh cũng chỉ có thể xem đối phương muốn xử lý như thế nào.
“Tôi sẽ theo đúng toàn bộ sự việc viết lên trên bảng báo cáo. Sau đó, tùy vào cấp trên xử lý.”
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Cao Nhật Quang tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Thật sự, Trần Viễn cũng không nghĩ đến Cao Nhật Quang lại làm ra quyết định như vậy.
Thế nhưng, nếu đối phương đã có quyết định của mình, Trần Viễn cũng không tiện xen vào. Hơn nữa, anh cảm thấy cách làm của Cao Nhật Quang rất phù hợp với ý anh. Có một số việc, cần phải can đảm đứng ra gánh chịu, như thế mới có thể xứng là một nam nhi.
“Tốt! Tôi tin tưởng anh sẽ có thể làm được! Hy vọng, lần sau chúng ta còn có thể gặp nhau!”
Đi lên, vỗ mạnh trên bả vai của Cao Nhật Quang một cái. Lúc này, Trần Viễn cũng rất thưởng thức đối phương. Sau đó, bước chân của anh nhanh dần, biết mất ở phía bên trong phi trường, để lại một nhóm người dõi mắt nhìn theo, trong ánh mắt mang theo mấy phần ngưỡng mộ.
“Kỳ thật, tôi cũng biết lái máy bay. Chỉ là, lúc đó tôi thật sự rất sợ!”
Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong miệng của Cao Nhật Quang âm thầm lẩm nhẩm. Chỉ có điều, Trần Viễn lúc này cũng không nghe thấy được. Thân hình của anh, lúc này đã đến được chỗ của Lưu Mẫn Nghi đang chờ đợi ở trên phi trường.