Biến cố xảy ra cực kỳ bất ngờ, cho dù đối phương đã cẩn thận đề phòng từ trước. Nhưng lúc này động tác của Trần Viễn lại quá mức dứt khoát. Hơn nữa, người phụ nữ thần bí cũng không nghĩ đến Trần Viễn thật sự có thể đem phong ấn ở trong cơ thể phá giải một cách dễ dàng như vậy.
Ầm!
Một cỗ lực lượng vô cùng hùng hậu ập đến, động tác của Trần Viễn lúc này không khỏi ngừng lại. Đồng thời, ánh mắt của anh chăm chăm nhìn về phía khuôn mặt đang hiện ra ở trước mắt.
Cho dù đối phương đã phản ứng rất nhanh, còn ngăn cản được công kích của anh. Nhưng mà, nói như thế nào thực lực của hai người bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới tông sư, chỉ một va chạm nhỏ cũng gây ra một trận chấn động lớn.
Thế nên, vừa rồi bị hai cỗ lực lượng từ Trần Viễn cũng như từ chính người phụ nữ đứng ở phía đối diện chấn động tới, chiếc mặt nạ làm bằng kim loại ở trên mặt của người phụ nữ thần bí bất chợt vỡ vụn. Sau đó, phía sau lớp mặt nạ nhanh chóng lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ, xinh đẹp tuyệt luân. Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng nhìn đến vô cùng sững sờ.
“Băng Tâm? Tại sao lại là em?”
Trong đầu của Trần Viễn lúc này cảm thấy cực kỳ trống rỗng. Anh thật sự không có nghĩ đến, người phụ nữ đang đứng ở phía đối diện của mình lại là người yêu cũ trước đây của anh, Băng Tâm.
Hơn nữa, nhìn thần sắc lạnh nhạt lúc này của cô. Dường như việc bị Trần Viễn phát hiện ra thân phận cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình hiện tại.
“Cuối cùng cũng bị anh nhận ra rồi sao, Chiến Thần?!”
Đột nhiên, ánh mắt của Băng Tâm nhìn đến, trong con ngươi mang theo mấy phần lấp lánh, nhìn chăm chú về phía Trần Viễn.
Bị ánh mắt này của cô nhìn đến, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại hơi có một chút chột dạ, ánh mắt cũng tránh đi. Cuối cùng, anh mới buột miệng hỏi ra một câu cực kỳ ngớ ngẩn.
“Vì sao em lại ở đây?”
Mặc dù biết rõ Trần Viễn là cố ý đánh lảng sang chuyện khác, nhưng nghe anh hỏi như vậy, Băng Tâm cũng không nhịn được, phì cười ra một tiếng. Sau đó, trên khuôn mặt lạnh lùng của cô, vậy mà hiện ra một chút châm chọc.
“Trần Viễn, xem ra nhiều năm như vậy tính tình của anh cũng không hề thay đổi một chút nào. Anh cũng biết rõ tôi đang là ai, tôi cũng biết rõ bản thân đang làm việc gì. Vì vậy, chúng ta cũng không cần dài dòng với nhau nữa. Anh giao ra món bảo vật đó, tôi giúp anh an toàn rời khỏi nơi này. Từ đây về sau, cả hai chúng ta cũng sẽ không ai nợ ai nữa. Anh thấy thế nào?”
Mặc dù chỉ là một lời đề nghị, nhưng rõ ràng lời nói của cô lại không hề cho Trần Viễn bất kỳ một sự lựa chọn nào.
Chính vì thế, Trần Viễn không khỏi nhìn về phía Băng Tâm, cười khổ.
“Băng Tâm, em không những không có thay đổi. Ngược lại, tính cách càng thêm khôn ngoan. Chỉ là, vừa rồi những lời anh nói cũng là sự thật. Hiện tại thứ đồ vật đó anh không thể nào trả lại cho em. Hơn nũa, anh cũng không biết nó đang ở nơi nào.”
Lần này, nghe được câu trả lời của Trần Viễn, ánh mắt của Băng Tâm không khỏi nhìn đến, trong con ngươi giống như đang nói thẳng: “Anh đang đùa tôi?!”
Nhưng mà, những lời vừa rồi Trần Viễn cũng không phải nói dối. Thật sự, thứ đồ vật mà tổ chức của Băng Tâm đang tìm kiếm, Trần Viễn không có cách nào để giao ra được.
“Lời anh nói là sự thật, chuyện em có tin hay không thì tùy.”
Lúc này, nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, lông mày của Băng Tâm không khỏi nhíu chặt lại. Bởi vì, từ sâu trong ánh mắt của Trần Viễn, cô không có nhìn ra bất kỳ một sự giả bộ nào.
Thế nhưng, chuyện đã làm đến nước này, cô cũng không có ý định cứ như vậy bỏ qua. Thế nên, sau một lúc do dự, ánh mắt của Băng Tâm lại lần nữa nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
“Được, nếu như anh đã nói rõ ràng như vậy. Vậy thì, tôi chỉ còn có một cách duy nhất. Chính là… giết anh.”
Lúc nói ra lời này, thân hình của Băng Tâm đã trực tiếp xông tới, hướng thẳng về phía trước ngực của Trần Viễn đánh ra một quyền.
Chỉ dựa vào tốc độ, cũng như lực lượng của một võ giả cấp bậc tông sư hậu kỳ. Thật sự, một quyền này nếu như đánh trúng lên trên người của Trần Viễn. Thì dù Trần Viễn không có trọng thương, cũng nhất định sẽ bị chấn vỡ vài cái xương sườn.
Cũng may, từ đầu đến cuối Trần Viễn đều không hề thả long một chút nào. Cho dù đối phương đã từng là người yêu của anh. Hơn nữa, hai người đã từng có những phút giây hết sức ngọt ngào.
Nhưng càng như vậy, Trần Viễn đối với Băng Tâm càng thêm hiểu rõ. Một khi người phụ nữ này quyết tâm làm ra một việc gì đó, thì ai cũng không thể nào ngăn cản được. Nếu không, năm xưa hai người đã không tách ra.
Ầm!
Một quyền của Băng Tâm vừa đánh tới, Trần Viễn đã rất kịp lúc cũng đánh ra một quyền để đáp trả.
Cả hai quyền đụng chạm vào nhau, tạo thành một tiếng nổ lớn. Đồng thời, thân hình của Trần Viễn lẫn Băng Tâm đều lùi lại phía sau một bước. Chỉ có điều, hơi thở của Trần Viễn thì hơi chút hoảng loạn, mà Băng Tâm thì tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm.
Nhất thời, ánh mắt của cả hai lại đồng thời nhìn về phía đối phương. Sau đó, Băng Tâm nhếch môi lên cười khẩy.
“Cũng không tệ lắm! Nhiều năm như vậy, anh đã có tiến bộ không ít!”
Mặc dù đây là một lời tán thưởng của cô dành cho Trần Viễn. Nhưng những lời này lọt vào trong lỗ tai của anh, làm như thế nào cũng có cảm giác là lạ.
Chính vì thế, Trần Viễn cũng mỉm cười đáp lại: “Cũng vậy, cô cũng tiến bộ so với tôi không ít!”
Nhìn hai người bọn họ lúc này nói chuyện vui vẻ với nhau, thật sự không ai nghĩ đến vừa rồi cả hai đều không có chút nào nương tay với đối phương.
“Thật sao?”
Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, Băng Tâm lúc này mới nghiêng đầu, nhìn về phía anh. Nhưng mà, chỉ ngay sau đó thân hình của cô đã biến mất ngay tại chỗ. Đồng thời, một cỗ kinh phong mạnh mẽ ấp đến, chỉ cách vị trí trước mặt Trần Viễn không đến nửa bước chân.
Mặc dù, từ đầu đến cuối Trần Viễn đều chưa từng thả long qua một lần. Nhưng mà, lúc này nhìn thấy tốc độ của Băng Tâm đáng sợ như vậy, mi mắt của Trần Viễn không khỏi nhảy dựng một cái.
Ầm!
Cũng may, tốc độ phản ứng của Trần Viễn lại không kém đi chút nào. Ngay lập tức, anh hướng về phía bóng hình của Băng Tâm đánh ra một quyền. Cùng với đó, một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của cả hai người lại lần nữa lui về phía sau vài bước.
Nhưng lúc này, Băng Tâm chỉ hơi lui nhẹ về phía sau nửa bước, mà Trần Viễn thì lui tới tận ba, bốn bước. Hơn nữa, sắc mặt của anh lúc này đã có phần tái nhợt.
“Khụ khụ… cũng không tệ lắm!”
Mặc dù cổ tay đá có chút tê rần, nhưng trên mặt Trần Viễn vẫn cố nén đau, mở miệng ra cười nhẹ một tiếng.
Thế nhưng, Băng Tâm rất nhanh liền đã nhìn thấu được sự gượng ép ở trên người của Trần Viễn. Thế nên, cô mới không nhịn được cười, nói ra.
“Trần Viễn, anh cũng chỉ có như vậy thôi sao? Nếu như không được, vậy thì nhận thua với tôi đi, tôi sẽ bỏ qua cho anh lần này.”
Nhìn ra được ánh mắt trêu tức của đối phương, trong lòng Trần Viễn lúc này rất tức giận, trợn ngược lên hai mắt, nói ra.
“Cái gì mà không được? Tôi với cô còn chưa đánh xong, ai thua ai còn không biết chừng!”
Lần này, Trần Viễn chủ động xuất kích, trực tiếp lao tới, dùng lấy một quyền đánh về phía trước ngực của Băng Tâm.
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn, sắc mặt của Băng Tâm không khỏi đỏ bừng lên. Đồng thời, trong con ngươi của cô hiện lên mấy phần xấu hổ, tức giận mắng.
“Vô sỉ!”
Thế nhưng, mặc cho đối phương chửi mắng như thế nào, Trần Viễn cũng không có ý định ngưng tay. Hơn nữa, lúc này vẻ mặt của anh còn có mấy phần đắc ý.
“Chúng ta là đang đánh nhau, cũng không phải đang khiêu vũ. Từ trước đến giờ, có ai cấm qua việc đàn ông đánh phụ nữ mà không đánh về phía trước ngực hay không?”
Càng nói, vẻ mặt của Trần Viễn càng lộ thêm mấy phần bỉ ổi, ti tiện. Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, ai cũng không có nghĩ đến anh đã từng là một vị Chiến Thần, được vô số người kính ngưỡng.
“Hừ!”
Tất nhiên, Băng Tâm cũng không phải là kẻ ngu ngốc, cô cũng không có ý định cứ để cho Trần Viễn tùy tiện đánh lên trên người mình.
Ngược lại, nhìn thấy vẻ mặt của Trần Viễn lúc này, dường như nộ khí ở trong người cô càng bốc lên dữ dội.
“Anh đi chết đi!”
Chính vì thế, ngay khi một quyền của Trần Viễn kịp nện lên trên ngực của cô. Băng Tâm vậy mà mặc kệ công kích của đối phương, một chân vung mạnh lên, trực tiếp nện thẳng về phía hạ bộ của Trần Viễn.
Đừng nói là Trần Viễn, cho dù là bất kỳ một người đàn ông nào, địa phương như vậy bị đánh trúng, tuyệt đối là không chị được.
Răng rắc…
Giống như là một thứ gì đó bị đánh cho vỡ nát. Lúc này, hai mắt của Trần Viễn đã bắt đầu trợn trừng, nước mắt nước mũi cũng thiếu chút nữa là túa ra ngoài.
Nhưng mà, không có vì vậy mà động tác của Trần Viễn dừng lại. Một quyền của anh cũng vừa vặn nện thẳng lên trên ngực của đối phương.
Ầm!
Bị một cước của Băng Tâm đánh cho đau thấu tâm can. Trần Viễn lúc này cuối cùng cũng nhịn không được, đưa tay ôm lấy hạ bộ của mình, kêu rên không ngừng.
Trong khi đó, sắc mặt của Băng Tâm hiện tại cũng lộ ra mấy phần tái nhợt. Vừa rồi trúng phải một quyền của Trần Viễn, bản thân cô đã bị đánh lui hơn mười bước. Hơn nữa, từ trong cổ họng cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà, hai người bọn họ lúc này lợn trợn mắt nhìn nhau, giống như không trừ được đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Cô…”
“Anh…”
Trần Viễn đưa tay lên tức giận chỉ về phía Băng Tâm. Mà Băng Tâm lúc này cũng mang theo mấy phần ủy khuất, nghẹn ngào nhìn lấy Trần Viễn. Tình thế lúc này, bỗng chốc rơi vào tình cảnh hết sức vi diệu.
Chương 127 - Cái chết bi thảm
Trong lúc cả hai đều đang giằng co với nhau. Thì lúc này, phía bên ngoài phòng giam đặc biệt dành cho Trần Viễn, đột nhiên một nhóm người mặc áo đen xuất hiện. Hơn nữa, trên tay mỗi người đều cầm theo vũ khí. Đặc biệt, trong ánh mắt của từng người bọn họ còn mang theo một cỗ sát khí rét lạnh. Nhất là, khí thế của mỗi người lúc này đều không thua kém gì với võ giả cấp bậc tông sư.
“Ai?”
Đang đứng ở bên noài phòng giam, đột nhiên nghe được nhiều tiếng bước chân vang lên. Hơn nữa, những âm thanh này đều rất kỳ lạ, không giống với đam người mà Băng Tâm mang theo. Chính vì thế, Đường Băng không khỏi cảnh giác, vội vàng hô lên một tiếng. Nhưng đáp lại Đường Băng lúc này là một bàn tay quạt đến.
Ầm!
Tốc độ của bàn tay này cực kỳ kinh người, cho dù bản thân Đường Băng cũng có thực lực không kém. Nhưng bị một bàn tay này đánh tới, Đường Băng chỉ có thể trở mắt ra để đánh, cũng không có cách nào phản ứng kịp.
Ầm!
Trực tiếp bị bàn tay này quạt bay ra ngoài hơn mười thước, thân hình của Đường Băng nện thẳng về phía vách tường được làm bằng kim loại.
“Khục…”
Trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Đường Băng lúc này đã trở nên tái nhợt. Hơn nữa, phía vách tường sau lưng của hắn hiện tại đã bị lõm xuống thành một cái hố hình người, sâu khoảng chừng hơn mười phân.
“Các… các người là ai?”
Trong miệng vừa mới nôn ra ngụm máu, khí sắc của Đường Bằng lúc này thật sự rất kém. Nhưng mà, hắn vẫn cố gắng đứng dậy, dự định lần nữa đem những người này chặn lại bên ngoài.
“Ừm?!”
Chỉ có điều, nhìn thấy Đường Băng vậy mà vẫn còn có thể đứng dậy, người đàn ông mặc áo đen vừa mới ra tay không khỏi nhíu chặt lông mày.
Thế nhưng, người này còn chưa có làm ra động tác gì, người ở phía sau đã bắt đầu dẹt ra một con đường. Nhất thời, gã đàn ông mặc áo đen không khỏi quay đầu nhìn lại. Ngay sau đó, một thân ảnh vô cùng bắt mắt, từ phía bên ngoài chậm rãi bước vô.
Vừa nhìn thấy người này xuất hiện, sắc mặt của gã đàn ông mặc áo đen không khỏi lộ ra một chút biến hóa. Nhưng mà, gã vẫn không có làm ra bất kỳ động tác gì dư thừa, ngược lại vô cùng nghiêm túc, đứng dạt sang một bên.
“Người ở đây xử lý như thế nào rồi?”
Người vừa đi đến cũng không phải là ai xa lạ, nếu như Trần Viễn có mặt ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra được người phụ nữ ở trước mặt. Cô ta chính là Irina, người mà anh đã từng gặp khi cùng Tiêu Hân Hân từ Thái Lan trở về nước.
“Tiểu thư!”
Người đàn ông mặc áo đen đang muốn lên tiếng trả lời. Đột nhiên, ánh mắt của Irina không khỏi liếc sang nhìn Đường Băng, vẫn còn đang nằm thoi thóp ở phía bên cạnh vách tường kim loại.
“Ồ, người này chẳng phải là Đường Băng, thành viên của đội Long Vệ số ba hay sao? Anh ta làm sao lại thê thảm như vậy?”
Lúc nói ra lời này, trong ánh mắt của Irina không biết lại suy nghĩ đến thứ gì, nhất thời có chút lóe sáng lên.
Là người đi theo hầu cận nhiều năm ở bên cạnh của cô, nên người đàn ông mặc áo đen rất nhanh liền nắm bắt được biểu tình này của cô. Ngay sau đó, người này vội vàng đi tới, đứng ở trước mặt của Irina, người hơi cúi thấp xuống hơn nửa cái đầu, nói ra.
“Thưa tiểu thư, vừa rồi thuộc hạ đã ra tay xử lý hết những kẻ không có liên quan ở đây. Nhưng mà, tên này có chút cứng rắn. Chỉ cần tiểu thư có yêu cầu, thuộc hạ có thể giải quyết hắn ngay lập tức.”
Nhìn thấy biểu hiện của gã đàn ông mặc áo đen, trên khuôn mặt của Irina lộ ra một nụ cười hết sức hài lòng.
Chỉ có điều, cô lại không có ra lệnh để cho thủ hạ mình đi đến giải quyết Đường Băng. Ngược lại, cô còn đưa tay lên, lắc đầu nói ra.
“No no no, chú Matt, chú hiểu sai ý của cháu rồi. Cháu cũng không có dự định xử lý hắn. Ngược lại, mấy ngày hôm nay cháu nghĩ đến một trò rất vui. Hay là, chú giúp cháu đem tên này khống chế lại. Sau đó, chờ cháu giải quyết xong việc ở đây rồi cháu sẽ tự mình đem hắn trở về chơi đùa một phen.”
Lúc nói ra những lời này, con ngươi của Irina càng thêm rực sáng. Cho dù là người đã trải qua huấn luyện nhiều năm như Đường Băng, lúc này thấy được ánh mắt của Irina, không tự giác được mà rùng mình một cái. Sau đó, trong lòng của hắn cảm thấy một trận hốt hoảng, vội vàng nghĩ cách để muốn rời khỏi chỗ này.
Thế nhưng, động tác của Đường Băng cho dù rất cẩn thận, vẫn không cách nào thoát được ánh mắt của người đàn ông mặc áo đen, vốn vẫn luôn để tâm đến từng động thái của hắn.
“Muốn chạy sao? Đã muộn!”
Ngay khi Đường Băng dự định phóng ra cửa sổ, chạy thoát ra khỏi chỗ này, thì thân hình của người đàn ông mặc áo đen cũng nhanh chóng chuyển động. Ngay sau đó, một cỗ cuồng phong gào thét mà đến, trực tiếp đập thẳng lên trên xương sống của Đường Băng.
Ầm!
Rắc!
Một quyền này đánh ra, người đàn ông mặc áo đen dùng lực hết sức xảo diệu. Thế nên, cho dù Đường Băng bị đánh gãy cả nửa đoạn xương sống, nhưng hắn chỉ là mềm oặt, rơi xuống đất chứ không trực tiếp bị đánh chết.
“Tiểu thư, người đã xử lý xong rồi!”
Trực tiếp đem một chân của Đường Băng xách lên như một cái xác chết, ném thẳng về phía trước mặt của Irina.
“Ừm, rất tốt!”
Nhìn thấy bộ dáng của Đường Băng lúc này, Irina có chút hài lòng gật gật đầu. Nhưng sau đó, cô cũng không thèm để ý gì đến Đường Băng nữa. Ngược lại, ánh mắt mang theo mấy phần hứng thú, nhìn về phía căn phòng vẫn đang còn bị đóng kín ở phía trước mặt.
“Người ở bên trong thế nào?”
Lần này, nghe Irina hỏi đến, người đàn ông mặc áo đen cũng không có đáp lại, mà đưa ánh mắt sang nhìn Đường Băng, vẫn đang bị ném dưới đất, nằm ở cách đó không xa.
“Ồ, suýt chút nữa thì quên mất!”
Lúc này như mới sực nhớ ra, bên ngoài vẫn còn có người biết được tin tức của người ở bên trong phòng kín. Thế nên, Irina mới quay đầu lại, nhìn về phía Đường Băng với vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
“Anh nói xem, nếu như hiện tại tôi đem anh giết chết. Có phải, người đó sẽ rất phẫn nộ? Hay là sẽ cực kỳ vui vẻ đây?”
Nghe được lời này từ miệng của một người xinh đẹp giống như Irina, không hiểu vì sao Đường Băng lại có cảm giác lạnh cả sống lưng. Mặc dù hiện tại đã không có cách nào động đậy được, nhưng Đường Băng vẫn cố gắng lắc lư cái đầu, khó khăn lắm mới mở miệng nói ra.
“Đừng… đừng giết tôi…”
Nghe được lời này của Đường Băng, Irina vậy mà nhịn không được, cười rộ lên một tiếng, khiến cho toàn bộ phần thịt trước ngực đều rung lắc lên một cách dữ dội.
Chỉ có điều, Đường Băng lúc này lại chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Ngược lại, trong lòng của hắn hơi có chút sợ hãi, chỉ hy vọng bản thân mình đối với người phụ nữ ở trước mặt còn có tác dụng. Nếu không, Đường Băng tin tưởng người phụ nữ này nhất định sẽ làm thịt mình ngay lập tức.
“Ồ, vậy anh thử nói xem. Tôi có lý do gì để không phải giết anh?!”
Sau khi cười lên một trận, lúc này Irina đột nhiên cúi thấp người xuống, dùng lấy ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Đường Băng.
Chỉ là, biểu hiện của Irina lúc này càng để cho Đường Băng có chút tâm lý bất ổn. Thế nhưng, sau một hồi làm ra quyết định, Đường Băng mới cắn răng nói ra.
“Bởi vì, tôi có thể nói cho cô biết, cô có thể dùng phương pháp gì để đối phó với anh ta.”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Đường Băng không ngừng chăm chú nhìn về phía biểu hiện ở trên khuôn mặt của Irina. Chỉ là, thái độ của Irina lúc này lại tỏ ra vô cùng dửng dưng. Hơn nữa, dường như ở trong ánh mắt của cô, Đường Băng còn có thể nhìn thấy được một vệt khinh thường.
“Tôi… lời tôi nói chính là sự thật. Cô cần phải tin tôi, tôi đã có cách để Trần Viễn đem bí mật của anh ta giao ra cho cô.”
Lúc này, sợ Irina không có tin tưởng lời nói của mình, Đường Băng lại không khỏi gấp gáp lên tiếng giải thích. Nhưng mà, ánh mắt của Irina lại trở nên lạnh băng. Cô quay đầu, nhìn sang người đàn ông mặc áo đen vẫn luôn đang đứng ở ngay gần đố.
Vừa nhìn thấy được ánh mắt của Irina nhìn đến, người đàn ông mặc áo đen giống như đã hiểu ra ý định của đối phương. Hắn hơi khẽ gật đầu một cái. Sau đó, người này mới đi tới, dừng lại ở trước mặt của Đường Bằng.
Vừa trông thấy người này xuất hiện ở trước mặt, Đường Băng biết rõ là lời nói vừa rồi của mình đối với Irina hoàn toàn không có tác dụng gì. Chính vì thế, trong lòng của hắn lúc này thật sự rất gấp.
Đồng thời, ánh mắt của hắn không ngừng xoay chuyển, cố gắng để tìm ra kế thoát thân cho chính bản thân mình.
Nhưng mà, còn không đợi cho Đường Băng suy nghĩ ra kế thoát thân, cánh cửa phòng giam đặc biệt lúc này bỗng dưng nổ tung. Ngay sau đó, một âm thanh tức giận tràn ra bên ngoài.
“Khốn kiếp, lũ khốn các người đừng hòng có thể giam cầm được tôi!”
Kèm theo một tiếng hét lớn lúc này, chính là một cỗ lực lượng cực kỳ cuồng bạo, hướng về phía cửa phòng đánh tan.
Chính vì thế, trong lúc Đường Băng còn đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, cánh cửa bằng sắt bất ngờ nổ tung, hướng thẳng về phía thân hình của hắn lao đi.
“Không!!!”
Con mắt của Đường Bằng lúc này trừng lớn. Hắn thật sự không có nghĩ đến, kết cục của mình vậy mà lại chết theo một cách như vậy. Thế nhưng, lúc này toàn thân trên dưới của hắn đều đã bị phế bỏ, cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không có cách nào trốn được.
Ầm!
Từng khối mảnh vụn của cánh cửa sắt rơi xuống. Trong đó, một khối lớn khoảng chừng hơn nửa mét trực tiếp đập thẳng về phía lồng ngực của Đường Băng. Chỉ nghe, trong cổ họng của Đường Băng phát ra một tiếng hừ mạnh. Ngay sau đó, toàn bộ lỗ tai cùng với lỗ mũi của hắn đều tràn đầy máu tươi.
Một quyền này của Trần Viễn, thật sự dùng lực quá kinh người. Hơn nữa, khối cửa sắt này cũng rất nặng. Cho dù chỉ là nửa mét, nhưng bằng một lực mạnh mẽ như vậy, cùng với tốc độ kinh khủng như thế va đập vào trên lồng ngực. Ngay cả lúc bình thường, chưa chắc gì Đường Băng có thể chống đỡ được. Huống hồ, hắn hiện tại chỉ là một kẻ phế nhân.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Đường Băng lúc này, chỉ hiện lên một cỗ không cam lòng. Nhìn thấy Đường Băng bị một khối sắt đập chết, tất cả mọi người ở đây đều không có để ý đến. Cho dù là Trần Viễn, anh cũng chỉ cảm thấy hết sức bất ngờ, sau đó đưa tay lên gãi gãi lấy cái ót của mình.
“Vừa rồi, có phải là ai đó mới bị mình trúng đúng không nhỉ?”
Chương 128 - Áo choàng đen
Từ trong phòng đi ra, không chỉ có một mình Trần Viễn mà còn cả Băng Tâm. Chỉ là, sau khi nhìn thấy tình huống ở bên ngoài, sắc mặt của cô liền biến đến cực kỳ khó coi.
Tất nhiên, Trần Viễn lúc này cũng nhìn thấy Irina và đám thủ hạ của cô bao vây ở xung quanh. Anh hơi chút kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Irina.
“Đã lâu không gặp, anh không có việc gì chứ?”
Còn không đợi Trần Viễn lên tiếng, Irina đã chủ động chào hỏi trước. Chỉ là, nhìn bộ dáng lúc này của cô, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lông mày. Sau đó, ánh mắt của anh lại lần nữa đảo qua xung quanh.
Nhưng mà, khi ánh mắt của Trần Viễn rơi xuống trên người của Đường Băng, đang nằm ở một chỗ cách đó không xa. Đột nhiên, ánh mắt của anh bỗng trở nên sắc lạnh.
“Là ai đã giết chết cậu ta?”
Nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, toàn bộ những người ở đây không khỏi đồ dồn ánh mắt về phía anh.
“Làm sao? Người bị các người giết, các người cũng không dám thừa nhận đúng không?”
Lần này, gã đàn ông mặc áo đen đang đứng bên cạnh của Irina, nghe Trần Viễn nói như vậy rốt cuộc cũng nhịn không được, trừng mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Người mặc dù là bị tôi đánh phế đi, nhưng kẻ giết hắn chính là anh!”
“Ồ?!”
Trần Viễn có chút ngạc nhiên, nhìn về phía người đàn ông mặc áo đen. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh không khỏi đưa tay lên gãi phía sau ót của mình.
“Cậu ta thật sự là do tôi giết?”
Đem nghi vấn ở trong lòng lần nữa nói ra, ánh mắt của đám người Irina nhất thời đều trừng thẳng về phía Trần Viễn. Biết chuyện này không thể nào giả được, Trần Viễn chỉ có thể cười trừ một tiếng.
“Thật ngại quá, không đến chỉ là lỡ tay một chút, lại đem cậu ta đánh chết. Băng Tâm, cô xem đám người này nên xử lý như thế nào bây giờ?”
Đang trong lúc lẩm nhẩm ở trong miệng, Trần Viễn đột nhiên xoay người, nhìn về phía Băng Tâm để hỏi thăm.
Nhất thời, Băng Tâm có chút không phản ứng kịp. Qua một hồi, cô mới ứng tiếng đáp lại.
“Tùy anh!”
Nghe được đáp án này của cô, trong lòng Trần Viễn hơi có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà, anh cũng có thể hiểu được. Dù sao, người của cô đem đến đều bị đám người Irina giải quyết không còn một mống. Hơn nữa, ngay cả Đường Băng trong lúc vô tình cũng bị anh giêt chết. Thế nên, tâm trạng của Băng Tâm lúc này ắt hẳn là chẳng tốt đẹp gì?
Tất nhiên, đây chỉ là những suy đoán ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi. Anh nhìn thấy bên cạnh của Irina lúc này thật sự có rất nhiều cao thủ. Nhất thời, hai mắt của anh không khỏi híp lại thành một đường.
“Ừm, phải rồi. Vợ tôi hiện tại đang ở nơi nào?”
Rất ngạc nhiên, Trần Viễn đột nhiên đi tới chính diện, nhìn thẳng về phía Irina, hỏi ra một câu không đầu không đuổi, khiến cho sắc mặt của Irina không khỏi biến hóa một trận.
Nhưng ngay sau đó, cô liền bật cười, đáp lại.
“Tôi không nghĩ đến anh lại là người hài hước đến như vậy? Vợ anh ở đâu tôi làm sao biết được? Chuyện này đáng lẽ là anh phải biết rõ hơn tôi, đúng không?”
“Thật sao?”
Cũng không rõ Trần Viễn đang suy nghĩ đến thứ gì, chỉ thấy anh khẽ đáp lên một tiếng. Sau đó, thân hình của anh bỗng dưng lướt đến, lao thẳng về phía Irina.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn lúc này, gã đàn ông mặc áo đen vốn đã có phòng bị từ trước, không khỏi hô lên một tiếng. Sau đó, thân hình của ông ta cũng lướt tới, hướng về phía Trần Viễn đánh ra một quyền.
Ầm!
Nắm tay của hai người đột ngột chạm vào nhau, tạo thành một tiếng nổ lớn. Cuối cùng, thân hình của cả hai đều đồng loạt lùi lại phía sau một bước. Sau đó, sắc mặt của người đàn ông mặc áo đen có chút tái nhợt, trong con ngươi mang theo mấy phần khó tin, nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn lại rất bình tĩnh, nhìn lấy đối phương, mỉm cười.
“Thực lực cũng không tệ lắm! Đáng tiếc, chỉ bằng một chút bản lĩnh này, vậy thì hôm nay các người cũng không cần rời đi!”
Lúc nói ra lời này, khí thế ở trên người của Trần Viễn bỗng nhiên bạo tăng. Đồng thời, một cỗ lực lượng mang theo uy thế vô cùng kinh khủng đổ ập tới. Cho dù Irina đã đứng cách đó hơn mười mét, nhưng lúc này cô cũng bị cỗ khí thế của Trần Viễn chấn cho bạo lui về phía sau mấy bước, trên khuôn mặt cũng lộ ra mấy phần tái nhợt.
“Đại tông sư? Anh vậy mà đột phá đến đại tông sư rồi?!”
Trong lòng của Irina lúc này vô cùng kinh hoảng. Cô thật sự không nghĩ đến, kế hoạch của mình chờ đợi nhiều năm như vây. Hiện tại chỉ cách thành công không đến gang tấc liền bị người đàn ông ở trước mặt làm cho phá hỏng.
“Không đúng, người này cũng không phải thật sự là đại tông sư!”
Nhưng mà, lúc này người đàn ông mặc áo đen đang đứng ở bên cạnh của Irina lại bất ngờ hô lên một tiếng. Ngay sau đó, thân hình của ông ta cũng đứng ra, chắn ở trước mặt của Irina, đem toàn bộ khí thế mà Trần Viễn thả ra ngoài ngăn chặn lại.
“Đáp án chính xác! Đáng tiếc, anh lại không nhận được quà!”
Việc bị đối phương suy đoán ra được thực lực của mình, đối với Trần Viễn cũng không có chút ảnh hưởng nào. Ngược lại, anh có chút thú vị, nhìn lấy người đàn ông mặc áo đen đang đứng ở trước mặt của Irina mỉm cười.
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn bỗng dưng biến mất ngay tại chỗ. Đợi đến khi thấy được anh một lần nữa, thì thân hình của anh đã cách người đàn ông mặc áo đen đứng ở trước người Irina không đến một centimet.
“Chú Matt, cẩn thận!”
Trong lòng của Irina cảm thấy ô cùng căng thẳng, lớn tiếng hô lên một trận. Nhưng mà, lúc này Trần Viễn đã xuất thủ, một chưởng vỗ thẳng về phía trước ngực của người đàn ông mặc áo đen.
Ầm!
Một chưởng này nhìn như vô cùng hời hợt, nhưng lực lượng lại kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy, cả người người đàn ông mặc áo đen giống như một cái bao cát, trực tiếp bị một chưởng của Trần Viễn vỗ bay ra ngoài hơn mười mét. Khi rơi xuống, cả người của người đàn ông mặc áo đen lúc này đã mềm oặt, không có lấy một chút sức sống.
“Chú Matt, chú Matt!”
Đứng ở một bên, Irina cực kỳ khủng hoảng, hô lên một trận. Nhưng mà, người đàn ông mặc áo đen lúc này đã không có cách nào phản ứng lại. Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng đang xâm nhập vào trong cơ thể, khiến cho toàn bộ huyết dịch ở trong người của ông ta sôi trào lên một cách mãnh liệt.
“Tiểu thư, không cần phải kêu, ông ấy đã chết rồi!”
Lúc này, ở trong đầu của Irina bỗng dưng vang lên giọng nói, để cho thần sắc của cô thoáng chốc trở nên bình tĩnh lại. Đồng thời, ánh mắt của Irina mang theo mấy phần oán độc, nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
Kỳ thật, người đàn ông mặc áo đen này vốn dĩ cũng không phải là thủ hạ của Irina. Ở trong gia tộc, địa vị của cô so với người chị sinh đôi của mình phải thấp hơn rất nhiều.
Nhưng mà, vào mười mấy năm trước, người đàn ông mặc áo đen đột nhiên tìm đến. Hơn nữa, ông ta không có một chút đòi hỏi gì, liền trực tiếp đi theo bảo vệ cho Irina. Chính vì thế, ở trong lòng của Irina đối với ông ta luôn có một loại tình cảm hết sức thân thiết.
Lúc bình thường, có thể thứ này không được biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng hiện tại, nhìn thấy ông ta bị Trần Viễn một chưởng đánh chết, trong lòng của Irina cực kỳ nổi giận.
“Anh, nhất định sẽ phải hối hận!”
Lúc nói ra lời này, Irina đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi, đối với Trần Viễn lộ ra ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Đồng thời, cô còn tức giận, quát lên một tiếng.
“Lên, giết hết tất cả bọn họ cho tôi!”
Một tiếng mệnh lệnh này được Irina phát ra, lập tức để cho nhóm người bịt mặt đi theo phía sau lưng của cô không khỏi đồng loạt lao về phía Trần Viễn. Mặc dù thực lực của những người này so với người đàn ông mặc áo đen vừa mới bị Trần Viễn đánh chết. Nhưng mỗi người bọn họ đều có thực lực đạt đến cảnh giới tông sư. Hơn nữa, mỗi người đều cầm theo vũ khí, phía trên tỏa ra một loại khí tức cổ xưa, lạnh lẽo.
Nhìn thấy những kẻ này xông về phía mình, không biết vì sao trong lòng Trần Viễn lại có một chút bất an. Giống như, ở nơi này có một thứ đồ vật gì đó, đang không ngừng để mắt đến anh.
“Ừm?!”
Nhất thời, trong lòng Trần Viễn không khỏi dâng lên một tia cảnh giác. Đồng thời, ánh mắt của anh đảo qua xung quanh, mục đích tìm kiếm đối phương ở nơi nào.
Nhưng mà, trong lòng Trần Viễn còn chưa kịp tìm ra được kẻ đang quan sát mình. Lúc này, một tiếng kêu khẽ đã bất ngờ vang lên. Đồng thời, thân hình của Băng Tâm bỗng dưng bị đánh bay ra ngoài, rơi về phía trước mặt anh.
Bịch!
Nhìn thấy Băng Tâm giống như con diều bị dứt dây, ngay chỗ trước ngực còn in rõ hình một bàn tay, sắc mặt của Trần Viễn bỗng chốc trở nên âm trầm xuống.
Mặc dù, bản thân anh là bị Băng Tâm tính kế, thế nên mới bị bắt đem đến nơi này. Nhưng nói như thế nào, Băng Tâm cũng đã từng là người phụ nữ của anh. Cho dù muốn xử lý cô ta, cũng phải do anh tự mình đến giải quyết, cũng không thể nào tới lượt của người khác.
Chính vì thế, lúc này nhìn thấy Băng Tâm bị đối phương đánh cho trọng thương, thần sắc của Trần Viễn trở nên lạnh lùng đến cực đồ.
“Các người, đang đùa với lửa!”
Lúc nói ra lời này, thân hình của Trần Viễn giống như một tia chớp, liên tục xông lên phía trước. Mỗi một lần thân ảnh của anh biến mất, là phía bên Irina liền có người phát ra một tiếng kêu thảm. Liên tục như vậy hơn mười mấy lần, cuối cùng bên cạnh của Irina lúc này cũng chỉ còn lại một người duy nhất.
Đó là một người vô cùng quái dị, toàn thân cao thấp không đến một mét năm. Hơn nữa, trên người còn choàng lấy một cái áo trùm đầu màu đen. Với lại, trên tay người này còn cầm lấy một cây quyền trượng được làm bằng gỗ sồi, phía trên có gắn lấy một khỏa đầu lâu được làm bằng xương thú, phía trong hai bên hốc mắt của nó chính là hai viên pha lê màu tím, lộ ra một cỗ khí tứ hết sức kinh dị.
Nhìn thấy được người này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nheo lại. Đồng thời, trên khuôn mặt của anh lộ ra một nụ cười hết sức lạnh lùng.
“Cuối cùng, cũng tìm thấy được ngươi rồi?!”
Vừa dứt lời, thân ảnh của Trần Viễn lại lần nữa biến mất. Nhưng mà, người thần bí mặc áo choàng đen lại chẳng có chút gì sợ hãi. Ngược lại, người này bỗng dưng đem cây gậy ở trong tay của mình giơ lên trên cao. Sau đó, trong miệng rì rầm đọc lấy chú ngữ.
Ngay lập tức, phía trước mặt của người này cùng với Irina, giống như nhiều ra một bức tường ngăn cách. Không rõ bà ta làm như thế nào để làm được. Nhưng mà, khi thân hình của Trần Viễn lần nữa hiện ra, thì anh lại bị một cỗ lực lượng thần bí hất văng ra ngoài.
Rầm!
Chương 129 - Cái bóng
Bất ngờ bị tấm màn ngăn cách ngăn cản, cơ thể của Trần Viễn giống như bị trúng phải một cú trọng chùy, cả người anh bị hất tung ra ngoài, trong miệng bắt đầu phun ra một ngụm máu tươi.
“Khục khục…”
Lần nữa chống người đứng dậy, ánh mắt của Trần Viễn khi nhìn về phía người phụ nữ thần bí mặc áo choàng đen, trong con ngươi mang theo mấy phần kiêng kỵ. Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không nghĩ đến lĩnh vực của người này vừa mới mở ra, lại có thể ngăn cản được công kích của anh. Hơn nữa, dường như thứ này cũng không phải do tự thân bà ta tạo ra. Dường như, nó được hình thành do chiếc gây phép cầm ở trên tay của bà ta.
Nhưng mà, thứ này làm sao lại có thể tạo ra một lực từ trường lớn như vậy? Cho dù là cao thủ cấp bậc đại tông sư, chửa hẳn đã có thể làm ra được một cái lĩnh vực mạnh mẽ như vậy?
“Thế nào? Có phải anh đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đúng không? Đây là một thứ sản phẩm công nghệ cao mà tổ chức của chúng tôi đã tự mình nghiên cứu ra được. Nó được kế thừa từ cây gậy phép của thầy phù thủy Otto xứ Bavaria. Viên đầu lâu được gắn ở trên gây phép này chính là đầu lâu của thầy phù thủy Otto. Ông ta trước đây đã từng là một vị pháp sư truyền kỳ, có thể sánh ngang với võ giả cấp bậc Địa Tiên. Thế nên, thứ này đã được chúng tôi tìm kiếm được, sau đó kết hợp với một số thiết bị hiện đại. Thế nên, trọng lực trường mà nó tạo ra có thể ngăn cản được toàn bộ công kích của cao thủ cấp bậc đại tông sư trở xuống. Đối với cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng sẽ bị hạn chế nhất định. Tất nhiên, cho dù là nhân vật truyền kỳ giống như Địa Tiên, lĩnh vực do cây gậy phép này tạo ra cũng có thể hạn chế được một hai.”
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trần Viễn lúc này, Irina có chút hả hê, bắt đầu hướng về phía anh để giải thích về cây gây phép ở trên tay của người phụ nữ mặc áo choàng đen.
Mặc dù lời giải thích này hơi có phần khoa trương, nhưng Trần Viễn có thể xác định được hiện tại món đồ vật này đối với anh là một sự đả kích hết sức trầm trọng. Nếu như anh không nghĩ được biện pháp đem hạn chế do lĩnh vực của cây gây phép này phá vỡ. Vậy thì, kết cục của anh so với Đường Băng vừa rồi cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Thật sao?”
Lúc này, Trần Viễn nhàn nhạt lộ ra nụ cười. Ngay sau đó, từ trên tay của anh bắt đầu hội tụ rả một quả cầu năng lượng. Từ bên trong quả cầu năng lượng này phát tán ra một cỗ khí tức như muốn hủy diệt hết thảy.
Tất nhiên, bằng vào thực lực của Trần Viễn hiện tại, anh cũng không có cách nào phát huy ra được toàn bộ năng lượng của nó. Nhưng dùng để phá vỡ lĩnh vực do trọng lực trường từ cây gậy phép gây ra, trong lòng Trần Viễn cảm thấy đầy đủ.
Mà nhìn thấy Trần Viễn lúc này đem quả cầu năng lượng tụ trong lòng bàn tay, mí mắt của Irina không khỏi nhảy dựng lên một cái. Ngay sau đó, cô có chút kinh hoảng, vội vàng xoay đầu lại hô lên.
“Phương bà bà, đừng để cho hắn hội tụ năng lượng thành công!”
Đối với mệnh lệnh của Irina, người phụ nữ mặc áo choàng đen cũng không có một chút biểu hiện gì. Ngược lại, tốc độ của bà ta bỗng chốc biến đến nhanh hơn gấp trăm lần.
“Không đúng, đây là do trọng lực trường bị giảm xuống trăm lần nên mới có tác dụng như vậy?”
Lúc này, nhìn thấy tốc độ của bà lão bỗng dưng biến đến kinh khủng như vậy, trong lòng của Trần Viễn cũng không khỏi giật mình. Nhưng sau đó, cảm nhận được không khí xung quanh giống như bị đè nén đến thêm nặng nề. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn lập tức liền hiểu. Ngay sau đó, anh không dám do dự một chút nào, trực tiếp đem quả cầu năng lượng ở trong tay ném ra ngoài.
Đây là nguồn năng lượng mà Trần Viễn lấy được từ nhiều ngày hấp thu linh khí của trời đất. Mặc dù hiện tại hình xăm ở trên người của anh không biết vì lý do gì lại trở nên biến mất, không thấy. Nhưng mà, nguồn năng lượng trước đây anh hấp thu được sau mỗi buổi tối lại hội tụ ở phía bên trong đan điền. Cũng chính vì nguồn năng lượng này thế nên Trần Viễn mới có thể phá vỡ được phong ấn do nhóm người Đường Băng gây ra.
Hiện tại, đối mặt với nguy cơ từ trước đến này mạnh mẽ nhất, Trần Viễn chỉ có thể vận dụng lấy con át chủ bài cuối cùng của mình. Anh không cho rằng, chiếc gậy phép ở trên tay người phụ nữ mặc áo choàng đen lại có thể mạnh mẽ đến mức, trực tiếp ngăn được nguồn năng lượng mang tính hủy diệt ở trong cơ thể của anh.
Ầm!
Quả cầu năng lượng ở trong tay của Trần Viễn lúc này được ném ra ngoài. Đồng thời, một đầu gậy gỗ trực tiếp nện thẳng về phía lồng ngực của anh.
Nhất thời, một trận không tức hỗn loạn xông ra ngoài. Cơ thể của Trần Viễn lúc này giống như một quả cầu giấy, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nện về phía một chỗ vách tường bằng kim loại ở gần đó.
Rầm!
Từ phía trên vách tường bị ném rơi xuống đất, trong miệng Trần Viễn lúc này không ngừng nôn ra mấy ngụm máu tươi. Nhưng mà, ánh mắt của anh lại không ngừng nhìn chằm chằm về phía trung tâm của vụ nổ vừa mới xảy ra.
Chờ đợi một hồi lầu, khói bụi dần dần tản ra. Phía trước, cách chỗ vừa mới bị nguồn năng lượng ở trên tay của Trần Viễn đập phá, lúc này xuất hiện một cái hố sâu khoảng chừng hơn nưa thước, đường kính rộng tới mười mấy thước.
Hơn nữa, bên trong hố sâu còn bốc lên một trận khói trắng, giống như đang có đồ vật nào đó vừa mới bị làm cho bốc cháy.
“Khụ khụ…”
“Bà bà, bà không có sao chứ?”
Lúc này, nghe được một tiếng ho khan từ trong hố sâu truyền ra ngoài, Irina cõ chút hốt hoảng, vội vàng chạy đến. Nhưng mà, ngay lúc này trong đầu của cô đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Tiểu thư, không nên tới gần đây, nguy hiểm!”
Nghe được âm thanh nhắc nhở, bước chân của Irina mới dừng lại. Đồng thời, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn càng thêm oán độc.
Chỉ là, Trần Viễn nhìn thấy được người ở trong hố sâu vẫn còn chưa chết. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của người này cũng không giống như bị thương quá mức nghiêm trọng. Nhất thời, trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm trọng.
“Ừm?!”
Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì tiếp theo. Lúc này, Băng Tâm vốn đang đứng ở một bên quan sát tình huống bỗng dưng xông lên phía trước, hướng về phía Irina đã tấn công.
Sự cố bất ngờ lúc này khiến cho tất cả mọi người đều hết sức giật mình. Nhất là Trần Viễn, anh không nghĩ đến Băng Tâm lúc này lại muốn rat ay giúp mình.
Thế nhưng, ngay lúc cây chủy thủ ở trong tay của Băng Tâm có thể đâm trúng cơ thể của Irina. Thì lúc này, phía bên cạnh của Irina bỗng dưng nhảy ra một cái bóng đen.
Cái bóng này không biết từ lúc nào xuất hiện, nhưng nó lại không có phát ra bất kỳ tiếng động nào. Hơn nữa, công kích của nó cực kỳ quỷ dị, không phải là mặt đối mặt với Băng Tâm. Mà thứ này lại hướng về phía cái bóng ở trước người của Băng Tâm cắt ra một đường.
“Á!!!”
Nhất thời, một cỗ đau nhức truyền thẳng đến linh hồn để cho Băng Tâm đau đến kinh tâm động phách, trực tiếp mở miệng ra hét thảm một tiếng. Sau đó, cả người cô giống như bị đồ vật gì đó rút ra linh hồn, không cách nào chịu đựng được chỉ có thể ngã xuống mặt đất, ôm lấy đầu kêu rên không ngừng.
Thấy được tình cảnh quỷ dị lúc này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi kịch biến. Ngay sau đó, anh nhanh chóng lao tới, dự định ứng cứu cho Băng Tâm. Nhưng mà, người phụ nữ mặc áo choàng đen lúc này cũng từ trong hố sâu nhảy ra, dùng lấy pháp trượng nện thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn.
Ầm!
Trần Viễn cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể dùng lấy nắm đấm của mình đánh trả lại. Ngay sau đó, một cỗ lực chấn truyền đến để cho thân hình của anh không khỏi lùi lại vài bước.
Thế nhưng, cũng vì một lần công kích này, Trần Viễn cũng bị làm cho chậm trễ, không có cách nào kịp thời cứu viện cho Băng Tâm.
“Các người rốt cuộc muốn như thế nào? Để cô ấy rời khỏi chỗ này, tôi sẽ giao ra món đồ vật ấy cho các người!”
Mặc dù không biết cái bóng vừa rồi làm như thế nào lại công kích được Băng Tâm. Nhưng ánh mắt của anh lúc này nhìn về phía đối phương, trong con ngươi mang theo mấy phần cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì, chính anh lúc này cũng không biết rõ thực thể của đối phương đang ở đâu?
“Ha… ha ha ha… bây giờ anh có muốn giao ra cũng đã muộn rồi. Dù sao, thứ đồ vật đó tôi có thể tự lấy được!”
Nói xong, ánh mắt của Irina lần nữa hướng về phía người phụ nữ mặ áo choàng đen để ra hiệu. Mà nhìn thấy được ánh mắt của Irina truyền đến, người phụ nữ mặc áo choàng đen nhất thời chuyển động, một lần nữa hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Thấy Irina vậy mà không thèm nói ra điều kiện liền, trực tiếp động thủ đối với mình, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trầm xuống.
Thế nhưng, công kích của người phụ nữ này thật sự quá mức thô bạo. Hơn nữa, cây gây phép ở trên tay của bà ta giống như mang theo một loại lực lượng gì đó, mỗi lần bị nó ép tới gần anh đều cảm giác được cơ thể của mình liền trở nên trì trệ. Chính vì thế, trong lúc giao đấu Trần Viễn vẫn luôn rơi vào thế bị động. Nếu như không phải kỹ năng chiến đấu của anh cực kỳ phong phú, với lại tốc độ phản ứng cũng cực nhanh. Sợ rằng, lúc này Trần Viễn cũng không ngăn cản được công kích của đối phương.
Rầm!
Một lần nữa bị đối phương đánh lùi ra phía sau vài bước. Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn đã hơi có phần tái nhợt. Anh nhìn thấy Băng Tâm vẫn không ngừng nằm dưới đất đau đớn lăn lộn. Nhất thời, giống như làm ra quyết định quan trọng nào đó. Trần Viễn không khỏi cắn răng một cái. Ngay sau đó, anh từ bên trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội, giơ lên trước mặt rồi hô lớn.
“Đồ vật đang ở trong tay của tôi. Nếu như các người còn dám động vào cô ấy thêm một lần nữa, tôi sẽ đem khối ngọc bội này bóp nát ngay tại chỗ!”
Nghe được tiếng hô của Trần Viễn, động tác của người phụ nữ mặc áo choàng đen, cùng với cái bóng đang chuyển động ở gần ngay bên cạnh của Băng Tâm đều dừng lại động tác của mình. Cho dù là Irina, lúc này cũng chăm chú nhìn về phía miếng ngọc bội đang cầm ở trên tay của Trần Viễn.
Chương 130 - Kẻ giả mạo
“Anh muốn thế nào?”
Irina là người lên tiếng trước. Trần Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô mà không đáp. Nhất thời, trong lòng của Irina không khỏi gấp, vội vàng hô lên lần nữa.
“Đem miếng ngọc bội đó giao cho tôi, tôi sẽ để cho người của tôi thả anh và người phụ nữ này rời đi!”
Nghe Irina đưa ra điều kiện, Trần Viễn vẫn im lặng không đáp.
Lần này, Irina có phần tức giận, quát lên: “Rốt cuộc thì anh muốn gì? Tôi chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng mà thôi. Đem nó giao lại cho tôi, tôi sẽ tha anh một mạng!”
Đáp lại lời nói tức giận của Irina, Trần Viễn vẫn rất bình tĩnh. Anh chậm rãi cầm theo nửa miếng ngọc bối, tiến gần về phía vị trí của Băng Tâm.
“Dừng lại!”
Thế nhưng, Irina đã lớn tiếng quát lên lần nữa, dứt khoát đem khoảng cách giữa Trần Viễn và Băng Tâm ngăn lại.
Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn lai lộ ra mấy phần lạnh lùng, liếc sang nhìn về phía cô.
“Cho người của cô lui ra, nếu không nửa miếng ngọc bối này sẽ bị tôi bóp nát ngay tại chỗ!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa vận một chút lực. Lập tức, một tiếng răng rắc vang lên, để cho khóe miệng của Irina không khỏi giật mạnh một cái. Đồng thời, cô cũng nhanh chóng ra hiệu để cho cái bóng đang đứng bên cạnh mình lùi lại một chút, lộ ra khoảng trống cho Trần Viễn có thể tiến vào.
“Băng Tâm, cô không có sao chứ?”
Cúi thấp người, kiểm tra qua cơ thể của Băng Tâm một hồi. Lúc này, Trần Viễn mang theo một chút lo lắng, hướng về phía cô để hỏi thăm. Nhưng bây giờ Băng Tâm cũng không có tâm sức để đáp lại. Cả người cô giống như bị rút ra linh hồn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn lấy Trần Viễn, không thể nói ra một lời.
Lần này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần phẫn nộ, liếc mắt nhìn thẳng về phía đám người Irina.
“Các người đã làm gì cô ấy. Mau đem cô ấy cứu tỉnh lại, nếu không cho dù tôi có liều mạng với các người, cũng tuyệt đối không để cho các người thoải mái rời khỏi nơi này.”
Nghe được lời đe dọa của Trần Viễn, Irina không khỏi nhướng mày. Nhưng ngay sau đó, cô lại liếc mắt nhìn sang cái bóng đang ẩn giấu ở phía sau lưng của mình.
Không biết hai người bọn họ đã trao đổi gì với nhau. Nhưng qua một lúc, Irina lại nhìn lấy Trần Viễn, đáp một cách cực kỳ sảng khoái.
“Được, chỉ cần anh đồng ý giao miếng ngọc bội kia cho tôi, thì người phụ nữ này của anh có thể hoàn hảo rời khỏi nơi này!”
“Tốt!”
Nhưng mà, so với Irina dự đoán, Trần Viễn lúc này càng thêm sảng khoái hơn. Anh không chút do dự, trực tiếp đem nửa miếng ngọc bội ném cho Irina. Sau đó, anh nhìn chằm chằm về phía cái bóng đang ẩn nấp ở phía sau lưng của cô ta.
Cầm lấy miếng ngọc bội ở trong tay, Irina có chút cảm giác không quá chân thật. Cô thật vật vả nghĩ hết đủ mọi cách, chỉ muốn đem món bảo vật này đưa trở về, giao lại cho cha nuôi của mình. Nhưng không nghĩ đến, sau nhiều lần mưu kế không thành, hiện tại lấy được lại trở nên dễ dàng như thế?
“Ừm?!”
Nhưng mà, ngay khi Irina cầm miếng ngọc bội ở trong tay, thân hình của Trần Viễn bỗng dưng chuyển động. Anh nhanh chóng ôm lấy Băng Tâm, hướng về phía một chỗ lỗ hổng ở trên vách tường bằng kim loại, vội vàng lao thẳng ra phía ngoài.
Ngay sau đó, sắc mặt của Irina cũng khẽ biến. Người phụ nữ mặc áo choàng đen vốn dĩ dự định xông về phía Trần Viễn. Lúc này, bà ta có chút sợ hãi, xông thẳng về phía Irina, hô lớn.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
Ầm!
Tiếng hô của người phụ nữ mặc áo choàng đen vừa mới vang lên, một tiếng nổ lớn cũng phát ra ngoài. Từ trên tay của Irina, miếng ngọc bội do Trần Viễn ném tới đột nhiên nổ tung.
“Khục khục…”
Thế nhưng, trước khi miếng ngọc bội kịp phát nổ thân ảnh của người phụ nữ mặc áo choàng đen đã lao tới, đem Irina bảo hộ ở trước người của mình. Đồng thời, lĩnh vực từ phía trên cây pháp trượng cũng được mở ra, đem toàn bộ vụ nổ bao trùm ở bên trong.
Lúc Irina lần nữa đứng dậy, thân ảnh của Trần Viễn đã hoàn toàn biến mất. Mà vụ nổ cũng gây ra một trận chấn động cực kỳ kịch liệt, nhất là khu vực trung tâm của vụ nổ, lúc này đã biến thành một mảnh lộn xộn, không hiện rõ hình dáng. Đam Mỹ Hay
“Bà bà, bà bà! Bà đang ở đâu?”
Nhìn thấy thân ảnh của người phụ nữ áo choàng đen không thấy đâu cả, Irina lúc này mới kinh hãi hô lên một trận. Nhưng đáp lại cô ta lúc này chỉ là một bầu không khí im ắng đến đáng sợ.
Mãi một lúc sau, ngay khi khói bụi hoàn toàn tan biến, vòng lĩnh vực từ cây pháp trượng cũng đã biến mất. Lúc này, Irina mới nhìn rõ được tình huống ở bên trong. Toàn bộ cơ thể của người phụ nữ mặc áo choàng đen đã hoàn toàn rách nát không rõ hình dáng. Mà cây pháp trượng được cầm ở trên tay của bà ta cũng bị rơi vãi xuống đất, lộ ra mấy đường vết nứt. Ngay cả khối đầu lâu được gắng ở trên đỉnh pháp trượng lúc này cũng trở nên ảm đạm, không có một chút ánh sáng.
“Bà bà!”
Irina trải qua một thoáng thất thần, sau đó liền vội vàng chạy tới, đem cái xác của Phương bà bà ôm vào trong ngực. Nhưng mà, Phương bà bà lúc này đã không còn một chút sức sống, toàn bộ cơ thể ngoại trừ vết máu, cũng chỉ là một cỗ băng lạnh không chút hơi thở sinh mệnh.
“Tiểu thư!”
Ngay tại lúc này, khi Irina đang ôm lấy cái xác của Phương bà bà, âm thanh của cái bóng đột nhiên vang lên trong đầu, để cho nước mắt của cô thoáng chút ngừng lại. Đồng thời, đầu cô hơi ngẩng cao lên, nhìn về phía cái bóng đang đứng ở ngay trước mặt của mình, chỉ cách không tới vài mét.
“Tôi muốn kẻ đó phải chết!”
“Vâng!”
Cái bóng không một chút do dự đáp lại, ngay sau đó nó liền biến mất trong đếm tối, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.
Mà lúc này, Trần Viễn đã ôm theo Băng Tâm, chạy một mạch thẳng về phía trung tâm của thị trấn. Nơi này cách tiệm thuốc của ông cụ Đinh khoảng chừng hơn chục cây số.
Nhưng hiện tại, bằng vào thực lực của mình, Trần Viễn có thể một hơi chạy hơn mấy chục kilomet chỉ trong thời gian vài phút. Thế nên, ngay khi rời khỏi căn nhà bằng kim loại, Trần Viễn đã một đường chạy như bay. Không tới năm phút, anh đã xuất hiện ở trước cửa tiệm thuốc của nhà họ Đinh.
“Cốc cốc! Có ai ở trong nhà không?”
Đưa tay gõ mạnh lên trên cửa tiệm thuốc, Trần Viễn vừa ôm lấy Băng Tâm vừa gọi lớn một trận. Nhưng qua một hồi, vẫn không thấy có người đáp lại. Trần Viễn có chút gấp, dự định lại lần nữa đưa tay lên gõ cửa.
Nhưng lúc này, phía sau lưng của anh đột nhiên truyền đến một tiếng nói chuyện.
“Ai đấy?!”
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng khi thấy được là Đinh Tử Hương cùng với Irina đi chung một chỗ, sắc mặt của anh không khỏi kịch biến.
“Ồ, Trần Viễn, sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy người đứng ở phía bên ngoài tiệm thuốc là Trần Viễn, Đinh Tử Hương hơi có chút kinh ngạc, hô lên. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy trên tay của anh còn ôm theo một người phụ nữ. Hơn nữa, bộ dáng dường như đang cực kỳ suy yếu, Đinh Tử Hương mới nhướng mày, nói ra.
“Cô ấy là ai? Vì sao anh lại đem cô ta đến đây?”
Lúc này, Trần Viễn mới vội vàng bình phục lại tâm tình. Ánh mắt chỉ hơi liếc ngang, nhìn qua người phụ nữ có phần y hệt như Irina. Sau đó, anh nhìn về phía Đinh Tử Hương đáp lại.
“Bạn tôi bị người khác tổn thương linh hồn, không biết ông nội của cô có biện pháp nào để cứu cô ấy tỉnh lại hay không?”
Ban đầu, nghe được Băng Tâm bị tổn thương linh hồn, thần sắc của Đinh Tử Hương có chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, khi nghe Trần Viễn nghi ngờ về y thuật của ông nội, cô giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, tức thì nổi giận nói ra.
“Anh nghĩ ông nội tôi là người như thế nào? Đừng nói chỉ là một chút tổn thương linh hồn cỏn con, cho dù là người vừa chết, ông nội của tôi cũng có thể cứu sống lại!”
Nghe Đinh Tử Hương phản ứng như vậy, Trần Viễn cũng không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể xấu hổ cười trừ. Mà đứng ở một bên, người phụ nữ có hình dáng giống hệt như Irina, lúc này đột nhiên mở miệng lên tiếng.
“Tử Hương, nếu như nhà em có việc, vậy thì chị xin được phép về trước!”
Nghe thế, Đinh Tử Hương không khỏi quay đầu, nhìn sang người bạn của mình.
“Irina, sao chị lại muốn trở về? Không phải chị nói, chị muốn gặp ông nội của em để kiểm tra bệnh tình của mình hay sao?”
Lúc này, nghe được tiếng xưng hô của Đinh Tử Hương, ánh mắt của Trần Viễn cũng nhìn chăm chú về phía người phụ nữ được gọi là “Irina” đang đứng ở trước mặt.
Mặc dù không biết vì sao người này lại mạo xưng là Irina, hơn nữa khuôn mặt cùng với hình dáng bên ngoài cũng cực kỳ tương tự. Nhưng Trần Viễn lúc này có thể xác định, cô gái đang đứng ở trước mặt anh cũng không phải là Irina. Bởi vì, khí chất của hai người này hoàn toàn không hề giống nhau. Hơn nữa, Trần Viễn còn có thể xác nhận một việc. Lúc này, Irina tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt.
“Ừm, chị đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ quên một thứ vô cùng quan trọng ở khách sạn. Thế nên, chị muốn trở về để kiểm tra xem mình có đánh rơi nó ở trong phòng hay không.”
Nói xong, người phụ nữ lúc này mới xoay người vội vàng rời đi. Giống như những gì cô nói đều là sự thật, cô cần phải trở về khách sạn để tìm đồ.
Tất nhiên, Đinh Tử Hương lúc này cũng không có lý do gì để ngăn cản. Cô chỉ có thể lắc lắc đầu, trong miệng lẩm nhẩm một trận. Sau đó, cô mới lần nữa quay sang nhìn về phía Trần Viễn.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau theo tôi vào trong tiệm, để tôi kiểm tra thử xem ông nội của tôi đã ngủ hay chưa?!”
Vừa nói dứt lời, chính cô tự mình đi về phía trước, đem cửa tiệm mở ra. Mà Trần Viễn, sau một hồi quay đầu nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ tự xưng là “Irina” biến mất ở trong bóng đêm, anh lúc này cũng xoay người, mang theo Băng Tâm vội vàng đi theo phía sau lưng của Đinh Tử Hương.