Ầm!
Ngay lúc gã đàn ông đeo mặt nạ chuẩn bí phóng xuất ra nghiệp hỏa để giết địch, thạch động bỗng nhiên vang lên một trận chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, một tiếng quái khiếu truyền đến, để cho sắc mặt của đám người bọn họ không khỏi trở nên kịch biến.
“Không tốt, hắn đã thức tỉnh rồi. Chúng ta bỏ đi, nhanh lên!”
Nghe được lời này của gã đại ca, tất cả những người còn lại không khỏi trở nên mê mang. Nhưng thường ngày, lời nói của gã đại ca thật sự rất có uy nghiêm, đám người còn lại cũng không dám chần chừ, vội vàng phá vây để xông ra bên ngoài.
Thế nhưng, đám quái vật đầu người thân rắn làm sao có thể để cho bọn họ dễ dàng như vậy thực hiện được nguyện vọng của mình. Lúc này, cả đám đều giống như ăn nhầm phải thuốc kích thích, hai mắt đều đỏ bừng cả lên.
“Không được để cho bọn chúng chạy trốn, giết cho ta!”
Một gã thủ lĩnh quái vật đột nhiên quát lên. Đồng thời, một đám quái vật giống như không cần mệnh, liên tục hướng về phía đám người xâm lấn ồ ạt tấn công. Thậm chí, có kẻ còn chẳng hề bận tâm gì đến thương tích ở trên người của mình, một bộ liều mạng không chết không thôi, khiến cho đám người xâm nhập đã có ý thối lui, càng thêm không có sức chống đỡ, liên tục bại lui về phía sau.
“Lão tam, lão tứ giúp tôi yểm hộ một chút, để tôi đem lão thất ra ngoài!”
Lúc này, gã đàn ông đeo mặt nạ mới ra lệnh cho hai người đồng bọn ở bên cạnh mình. Ngay sau đó, một người cầm lấy đoản đao, hướng về phía đám quái vật liên tục công tới. Người còn lại thì song chưởng mở ra, trên người dâng lên một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng. Sau đó, người này giống như mãng xà, liên tục luồng lách qua đám quái vật. Mỗi nơi hắn đi qua, đều là từng cái đầu người bị nện cho nổ tung. Có thể thấy, thực lực của người này đáng sợ đến như thế nào.
Chỉ có điều, qua một lúc sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, vội vàng nói ra.
“Lão đại, nhanh một chút, chúng tôi sắp chống đỡ hết nổi rồi!”
Nghe được tiếng hô này của đối phương, ánh mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên lóe lên một vệt tinh quang. Ngay sau đó, thân ảnh của hắn vật mà lóe lên, sau đó cấp tốc hướng về chỗ sâu bên trong thạch động lao đi.
Nhìn thấy một màn này, không những đám đồng bọn đều cảm thấy hết sức kinh ngạc. Cho dù là mấy gã thống lĩnh quái vật cũng lộ ra thần sắc tức giận, khó tin.
“Chết tiệt, hắn vậy mà bỏ lại đồng bọn, muốn vào phá giấc ngủ của đại nhân. Nhanh, đem kẻ này ngăn lại cho ta.”
Lúc này, một âm thanh quát chói tai vang lên. Ngay sau đó, vô số các loại công kích hướng về phía gã đàn ông đeo mặt nạ phóng tới. Thế nhưng, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, những loại công kích này của đám quái vật đều không có cách nào đánh trúng được hắn ta.
Nhìn thấy đối phương vậy mà chạy thoát khỏi vòng vây của bên mình, không ít gã thống lĩnh quái vật tức giận, rít gào lên. Thế nhưng, lúc này bọn chúng vậy mà không dám tiến sâu vào bên trong thạch động. Dường như, nơi này có đồ vật gì đó khiến cho bọn họ vô cùng kiêng kỵ, cũng không dám đến gần làm phiền.
Nhất thời, ánh mắt của bầy quái vật không khỏi chuyển hướng, nhìn về phía từng người do gã mặt nạ sắt đem theo, với vẻ mặt cực kỳ hung ác.
“Giết, không chừa lại bất kỳ người nào!”
Mệnh lệnh này vừa mới ban xuống, đám quái vật lại lần nữa đồng loạt xông lên. Chỉ có điều, so với vừa rồi bọn chúng càng thêm tàn bạo, hung ác. Hơn nữa, lúc này gã đại ca đã tự mình chạy đi, không ai đủ thực lực để kiềm chế số đông quái vật cấp bậc thống lĩnh. Tức thì, áp lực chợt tăng, đồng thời vẻ mặt của không ít người lộ ra một sự tuyệt vọng.
“Chết tiệt, chẳng phải lão đại đã nói là sẽ đưa chúng ta an toàn trở về hay sao? Hắn vậy mà một mình chạy trốn. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này cũng không có nằm trong kế hoạch. Tất cả chúng ta đều bị lão đại lừa rồi?”
Một gã đàn ông trung niên tay cầm thiết côn, thần sắc có chút hung ác nói ra. Thế nhưng, lúc này cũng chẳng có ai đáp lại hắn. Ngược lại, một tiếng kêu thảm lúc này lại lần nữa vang lên.
“Á!!”
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy gã đàn ông mặt sẹo, tay cầm đoạn đao bị một con quái vật hung ác cắn đứt một phần cánh tay. Sau đó, mấy con quái vật còn lại đồng loạt xông tới, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Thấy được cảnh này, hốc mắt của người phụ nữ trung niên không khỏi trở nên đỏ bừng lên, thần sắc cũng lộ ra mấy phần bi thương.
“Lão tứ, để tôi giúp anh!”
Nói xong, người phụ nữ này vậy mà xông lên phía trước, dự định giải vậy cho gã đàn ông mặt sẹo, đang bị bầy quái vật vây công, cắn xe.
||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||
“Lục muội, muội muốn làm gì? Mau trở lại đây!”
Người đàn ông trung niên vung lấy thủ chưởng đập bay một gã quái vật đang xông tới, lúc này có phần cấp bách hô lên. Thế nhưng, người phụ nữ trung niên giống như không có nghe thấy, ngược lại thân ảnh càng thêm nhanh hơn.
Thấy được một màn này, gã đàn ông trung niên mới tức giận mắng lên một trận.
“Chết tiệt, làm sao mọi người đều không muốn nghe lời khuyên của tôi?!”
Nói xong lời này, thân ảnh của người này vậy mà cũng hướng về phía đối phương cấp tốc lao tới. Mặc dù, lúc này vẻ mặt của hắn đã càng lúc càng thêm trở nên tái nhợt. Nhưng hắn vẫn kiên trì, cắn chặt răng một cái, lớn giọng quát lên.
“Hôm nay, tao muốn liều mạng với lũ chúng mày!”
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, thân hình của người đàn ông trung niên bộc phát, đem một đám quái vật chắn ở trước mặt đánh văng ra ngoài, trên lồng ngực của bọn chủng đều sụp xuống một cái lỗ thủng, khí tức đã hoàn toàn không thấy. Thế nhưng, qua mỗi lần như vậy, khí tức trên người của gã đàn ông trung niên cũng dần dần trở nên uể oải xuống. Nhưng mà, khoảng cách giữa ông ta với hai người đồng bạn của mình đã càng lúc càng gần.
Ở một chỗ khác, sau khi để cho binh sĩ của mình rời đi. Lúc này, Trần Viễn đã lần nữa chui xuống đầm nước. Nhưng mà, anh không có dự định tiến về phía thạch động, nơi đang xảy ra chiến đấu. Ngược lại, ánh mắt của anh không khỏi tìm tòi một trận. Ngay sau đó, vẻ mặt của Trần Viễn có chút mừng rỡ. Bởi vì, lúc này sâu dưới sông ngầm, vậy mà có một chỗ nước xoáy. Hơn nữa, từ bên trong nước xoáy, còn có không ít tôm cá chui ra chui vào.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của anh không khỏi lộ ra mấy phần hưng phấn. Kỳ thật, lúc đầu Trần Viễn cũng không nghĩ đến nơi này còn có một đầu thông đạo khác, xuyên qua thạch động. Nhưng sau khi phát hiện ra có người vậy mà không một tiếng động đi vào thạch động, Trần Viễn liền suy nghĩ, có phải nơi này còn có một con đường khác để đi vào hay không?
Dựa vào cái suy nghĩ này, Trần Viễn đã ở dưới nước tìm tòi hơn nửa ngày trời. Quả nhiên, ông trời không có phụ lòng người, đầu thông đạo này cuối cùng cũng bị anh tìm ra.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có lập tức đi qua thông đạo. Ngược lại, anh hơi lục lọi tìm tòi ở trong ngực áo của mình một trận. Sau đó, từ trong chỗ ngực áo Trần Viễn lấy ra một con robot mini, nó có hình dạng giống như một con bọ nước. Hơn nữa, đây là dụng cụ dò tìm hiện đại nhất mà quân đội hiện tại có thể cấp cho anh.
Ban đầu, Trần Viễn cũng không có ý định lấy nó mang theo. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy món đồ vật này cũng không chiếm được bao nhiêu diện tích. Thế nên, Trần Viễn đã bỏ nó vào trong túi áo để mang theo. Nếu như không phải tình huống lúc này có chút cấp bách, thật sự Trần Viễn cũng đã quên mất trên người của mình còn có thứ đồ vật này.
Sau khi kiểm tra kỹ càng lại thiết bị định vị của nó, lúc này Trần Viễn mới chậm rãi đem con bọ nước thả vào sông ngâm. Chỉ qua một lúc, từ trong thiết bị định vị truyền lại, phía trước mặt của con bọ nước cũng không có vật cản gì. Chờ đợi khoảng hơn vài phút, cảm giác mọi thứ không có gì xê xích cho lắm. Lúc này, Trần Viễn cũng chậm rãi hướng về chỗ thông đạo bí mật ở trong sông ngầm chậm rãi rời đi.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không biết rằng, ở sâu trong thạch động, một cái thân ảnh đang cấp tốc chạy về phía một chỗ tầng hầm. Nơi này, bất thình lình vậy mà đặt lấy một cỗ quan tài bằng đá. Hơn nữa, bốn phía xung quanh quan tài còn bố trí rất nhiều đồ án kỳ dị. Đồng thời, phía trên còn đặt lấy một tòa tế đàn, phía trên còn xuất hiện một cái bậc thang, hướng thẳng về phía đỉnh thạch động đi tới.
Nhìn thấy được một màn này, ánh mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ không khỏi lộ ra một tia hưng phấn. Ngay sau đó, hắn cũng không dám tiến về phía tầng ngầm. Ngược lại, ánh mắt hơi có phần lơ đãng, liếc nhìn về phía một chỗ nào đó, trên khóe môi lộ ra một nụ cười hết sức quỷ dị.
Chương 182 - Hỏa Phượng và Tà Thần
“Hô!”
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn lần nữa chui ra khỏi mặt nước, đầu ngẩng nhìn về bốn phía xung quanh. Nhưng khi phát hiện ra chỗ mặt đất anh đặt chân đến cũng không phải là bảo tàng, ngược lại có chút giống như một ngôi mộ cổ, sắc mặt của Trần Viễn tức thì không khỏi trầm xuống.
“Ai? Núp núp ló ló ở chỗ đó làm gì? Hãy đi ra đi!”
Lúc này, Trần Viễn đột nhiên hướng về phía một chỗ phương hướng ở gần đó hô lên một tiếng. Ngay sau đó, một người áo đen, đeo mặt nạ từ trên chỗ bệ đá bước xuống.
Nhìn thấy được người này, thần sắc của Trần Viễn hơi có chút đề phòng. Kỳ thật, từ lúc ngoi lên mặt nước, anh đã cảm nhận được khí tức của đối phương. Hơn nữa, người này cũng không có ý định che giấu hành tung của mình. Thế nên, Trần Viễn rất nhanh liền nhận ra được có người đang ẩn nấp ở một chỗ bệ đá gần đó.
Sau khi đi ra ngoài, người mặc áo đen dường như cũng không quá bất ngờ. Ngược lại, hắn có chút mỉm cười, nhìn về phía Trần Viễn đáp lại.
“Ha, thật sự là rất trùng hợp. Chúng ta lại gặp mặt, Chiến Thần!”
Nghe được cách xưng hô này của đối phương, trong lòng của Trần Viễn không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Nhưng cũng không để cho anh lên tiếng đáp lại, đối phương đã lắc lắc tay nói ra.
“Được rồi, nơi này cũng không thích hợp để nói chuyện. Nếu như anh đã có thể tìm đến được chỗ này, vậy chúng ta cùng nhau tiến lên đi!”
Vừa nói, người mặc áo đen vừa chỉ tay về phía tế đàn, rồi chậm rãi bước chân lên từng bậc thang. Thấy được cảnh này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Nhưng mà, anh cũng không có làm theo đề nghị của đối phương. Ngược lại, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn về phía cỗ quan tài bằng đá được đặt ở gần đó.
Chỉ là, ngay khi Trần Viễn dự định bước tới để quan sát kỹ hơn một chút. Lúc này, âm thanh của người mặc áo đen đã lần nữa vang lên.
“Nếu anh không muốn chết, vậy thì tốt nhất đừng chạm vào nó!”
Lúc nói chuyện, người mặc áo đen cũng không có dừng lại, thậm chí bước chân của người nọ còn muốn nhanh hơn mấy phần.
Mặc dù không quá tin tưởng lời nói của đối phương, nhưng thấy xung quanh quan tài vẽ rất nhiều đồ án kỳ dị, Trần Viễn cũng không dám mạo hiểm.
Chỉ là, ngay vào lúc này toàn bộ mặt đất ở dưới chân của Trần Viễn bỗng dưng rung lên một trân kịch liệt. Ngay sau đó, ánh mắt của người áo đen có chút hoảng hốt, quát lên.
“Nguy rồi, có người xúc động cấm chế. Nhanh, giúp tôi mở ra tế đàn. Nếu không, toàn bộ chúng ta đều phải chết ở đây!”
Nghe được tiếng quát của đối phương, lại nhìn thấy bộ dáng của hắn quả thật không giống như đang diễn kịch. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi do dự.
Thế nhưng, lúc này phía bên ngoài tầng hầm, đột nhiên tiếng lên một tiếng rít cực kỳ chói tai.
“Chết! Tất cả các người đều phải chết! Ha ha ha, Thần sắp tỉnh dậy, thế giới này sẽ rơi vào diệt vong!”
Nghe được tiếng cười tràn đầy điên cuồng bên ngoài thạch động, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị.
Mà lúc này, người áo đen cũng nhịn không được nữa, vội vàng quát ầm lên.
“Trần Viễn, anh thật sự muốn cả hai chúng ta đều phải chết ở đây thật sao? Nhanh, qua đây giúp tôi. Nếu không, đừng nói là tôi với anh, toàn bộ nhân loại của thế giới này đều sẽ diệt vong. Bởi vì, kẻ đó không phải là người phàm như chúng ta có thể đối phó được.”
Nghe được lời này của người mặc áo đen, lại nghe tiếng rít liên tục ở bên ngoài. Hơn nữa, mặt đất lúc này quả thật có chút kỳ dị. Đồng thời, cỗ quan tài bằng đá được đặt ở gần đó, giống như phát ra một chút rung động. Trần Viễn cũng không rõ là do chân động gây ra, hay là người ở bên trong quan tài sống lại. Thế nhưng, lúc này anh cũng không có do dự được nữa, cấp tốc hướng về phía trên tòa tế đàn chạy lên.
“Nhanh, đem lực lượng từ hai miếng ngọc bội ở trong cơ thể của anh rót vào nơi này. Chỉ có cấm chế ở trên tế đàn khởi động, thì kẻ đó mới không thể tỉnh dậy.”
Nhìn thấy Trần Viễn tiến lên phía trên tế đàn, người mặc áo đen có chút chờ đợi không được, vội vàng chỉ tay về phía một chỗ lỗ hổng ở trên tế đàn. Bất thình lình, phía trên vậy mà cũng xuất hiện một cái đồ án âm dương, y hệt như đồ án ở trên hai miếng ngọc bội tồn tại ở trong cơ thể của Trần Viễn.
Nhất thời, động tác của Trần Viễn không khỏi dừng lại, ánh mắt cũng có mấy phần kiêng kỵ nhìn về phía người mặc áo đen.
“Đừng do dự nữa, chuyện anh có hai phần ngọc bội, đối với tôi cũng không phải là bí mật gì. Anh hãy nhanh lên một chút, nếu không thời gian sẽ không kịp!”
Nhìn ra được vẻ nghi hoặc ở trong ánh mắt của Trần Viễn, người áo đen có chút thâm ý nhìn về phía anh, sau đó lại lần nữa lên tiếng thúc giục.
Lúc này, Trần Viễn có thể cảm nhận được, hai luồng lực lượng âm dương ở trong cơ thể của mình vậy mà có chút xao động. Giống như, nó đối với tòa tế đàn này có một liên hệ nào đó.
Tức thì, Trần Viễn cũng không có do dự nhiều nữa. Anh chậm rãi đem bàn tay của mình đặt về phía lỗ hổng ở trên tế đàn. Thế nhưng, bàn tay của Trần Viễn vừa mới chạm đến, hai miếng ngọc bối vốn dĩ đã dung hòa vào bên trong cơ thể của anh, vậy mà tự động chui ra ngoài.
Sau đó, bọn chúng tự đính lên trên lỗ hổng. Ngay lập tức, cả tóa tế đàn giống như là được sống dậy, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại truyền đến, để cho Trần Viễn có chút cố hết sức.
Còn không đợi cho Trần Viễn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lúc này nguồn năng lượng mà lúc trước anh đã hấp thu được từ hai miếng ngọc bội vậy mà không có được sự cho phép của anh, cũng tự động hướng về phía tế đàn xông đến.
Ngay cả quả cầu lửa vốn nằm yên tĩnh ở trong đan điền, lúc này cũng bị rút ra. Hơn nữa, ngọn lửa của nó cũng dần dần bị tế đàn hấp thu, khiến cho ánh sáng của nó càng lúc càng thêm ảm đạm.
Mà lúc này, sắc mặt của Trần Viễn đã có phần trắng bệch, trong lòng anh cũng có chút nặng nề.
Hiện tại, nếu như Trần Viễn còn không biết là mình bị lừa, thì quả thật anh có chút ngu xuẩn. Chỉ có điều, anh không biết đối phương vì sao lại nắm rõ tình huống của mình như thế?
Hơn nữa, mọi chuyện dường như cũng quá mức trùng hợp rồi đi?
Lúc này, trong đầu của Trần Viễn không khỏi suy nghĩ lung tung lên. Nhưng bất chợt, trong đầu anh lại truyền đến một trận âm thanh vô cùng tức giận.
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng chỉ cần khởi động tế đàn liền có thể lần nữa giam cầm được bản tọa hay sao? Mở tưởng!”
Ầm!
Ầm!
Lúc này, trong quan tài bằng đá đột nhiên phát ra một trận âm thanh trầm thấp. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ xông tới, để cho nắp quan tài nổ tung, bắn bay ra ngoài văng thành từng mảnh.
Thấy được cảnh tượng này Trần Viễn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Anh thật sự không có nghĩ đến, bên trong cỗ quan tài này vậy mà vẫn còn ẩn giấu một người sống?
Chỉ là, lúc này người áo đen cũng vừa vặn xuất hiện. Ánh mắt của đối phương dường như rất nghiêm nghị, nhìn về phía cỗ quan tài ở trước mặt.
“Tà Thần, ngươi vốn không nên xuất hiện ở thế giới này. Nơi này không phải là nơi để cho các người có thể tùy tiện xâm lấn!”
Lúc nói ra lời này, trên cơ thể của người mặc áo đen vậy mà đốt cháy lên một ngọn lửa màu đỏ rực. Đồng thời, phía sau lưng của hắn hiện ra một cái hư ảnh phượng hoàng, nhìn hết sức đặc sắc.
“Ha ha ha, Hỏa Phượng, ngươi cho rằng chỉ bằng vào cỗ phân thân này của ngươi, có thể ngăn cản được bước chân của ta, xâm lấn thế giới này hay sao? Ngu xuẩn!”
Ầm!
Từ trong quan tài phát ra một trận tiếng cười điên dại. Ngay sau đó, một bàn tay cứng rắn vỗ mạnh lên trên thành quách, để cho một bên quan tài bằng đã hiện ra tràn đầy vết nứt.
“Hừ!”
Nhìn thấy đối phương thật sự muốn leo ra khỏi quan tài, người mặc áo đen lúc này mới hừ lên một tiếng. Đồng thời, ánh mắt của hắn có chút phức tạp, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.
“Con trai, con là hậu duệ cuối cùng của bộ tộc Lạc Hồng. Chúng ta đã bảo hộ thế giới này suốt mấy vạn năm. Hiện tại, đây là thời điểm con kế thừa di nguyện của ta, vĩnh viễn bảo hộ thế giới này, bảo vệ bộ tộc chúng ta vĩnh sinh bất diệt!”
Lời nói vừa dứt, toàn bộ thân thể của người mặc áo đen bỗng nhiên hóa thành một con chim lửa, sau đó cấp tốc lao về phía quan tài bằng đá.
Mà lúc này, cảm nhận được nguồn năng lượng hủy diệt từ con chim lửa truyền đến, người nằm ở trong quan tài bằng đá không khỏi hoảng sợ, hét ầm lên.
“Hỏa Phượng, ngươi điên thật rồi! Vì muốn giết ta, vậy mà ngay đến cả tính mạng của mình ngươi cũng không cần?!”
Chỉ có điều, lúc này đáp lại đối phương chính là một tiếng phượng gáy. Ngay sau đó, một cỗ sóng nhiệt ầm ầm đập đến, đem toàn bộ quan tài bằng đá bao trùm vào bên trong.
“A!!! Hỏa Phương, cho dù ngươi có diệt sát chân thân của ta, thì chỉ cần ta có một cái ý niệm chạy thoát, ta cũng sẽ trở lại đem cái thế giới này diệt sát! Ha ha ha…”
Ầm!
Ầm!
Chương 183 - Tỉnh lại
Liên tiếp những tiếng chấn động không ngừng vang lên. Sóng nhiệt mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, đem cả toàn hầm mộ bao phủ vào bên trong. Cũng không biết là nguyên nhân gì, lúc này Trần Viễn vậy mà chẳng hề cảm giác một chút khó chịu nào. Ngược lại, anh giống như được trở về vòng tay ôm ấp của mẹ.
Một loại cảm xúc hết sức khó chịu truyền đến, để cho nước mắt của anh không tự chủ được, rơi xuống mí mắt. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi sóng nhiệt dần dần tản đi. Lúc này, toàn bộ quan tài bằng đá đều bị đốt thành tro bụi, ngay cả người ở bên trong quan tài cũng không thấy đầu.
Chỉ có điều, con chim lửa để triệt để biến mất. Nó dùng chính sinh mệnh của mình, đem gã Tà Thần ở trong quan tài bằng đá hủy diệt. Đồng thời, ánh sáng từ trên tế đàn đột ngột phát sang lên, tạo ra một trận quang mang vô cùng rực rỡ.
Ngay sau đó, một cái hư ảnh phượng hoàng bỗng nhiên hiển hiện. Đồng thời, một cỗ hắc khí từ trong lòng đất đột ngột chui lên, hướng về phía hư ảnh phượng hoàng đánh tới.
“Ha ha ha, Hỏa Phượng, ngươi cho rằng chỉ bằng một chút thủ đoạn này của ngươi, cũng có thể diệt sát được bản tôn hay sao? Thật sự là quá nực cười! Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cười tràn đầy châm chọc này của đối phương, hư ảnh Phượng Hoàng vậy mà phát ra một trận phượng gáy. Ngay sau đó, hư ảnh của nó nhanh chóng lao tới, đánh về phía hắc ảnh.
Thế nhưng, hắc ảnh lúc này giống như không có sợ hãi. Ngược lại, tốc độ của nó lại đột nhiên tăng nhanh, hướng về phía phương hướng của Trần Viễn đánh tới.
Cho tới lúc này, Trần Viễn mới kịp phản ứng lại. Nhưng mà, tốc độ của hắc ảnh thật sụ quá nhanh. Trần Viễn còn chưa làm ra bất kỳ phòng bị nào, nó đã chui thẳng vào trong mi tâm của anh, biến mất không thấy đâu nữa.
“Chíu!”
Thấy được một màn này, âm thanh từ trong miệng của hư ảnh Phượng Hoàng phát ra một trận tức giận. Ngay sau đó, hư ảnh của nó cũng cấp tốc lao tới, chui vào bên trong cơ thể của Trần Viễn.
Tất cả mọi thứ diễn ra rất nhanh, đợi cho Trần Viễn có thể làm ra phản ứng thì mọi chuyện đã xong. Lúc này, trong đầu của Trần Viễn đột nhiên vang lên một trận âm thanh kịch liệt. Ngay sau đó, đầu óc của anh cũng bắt đầu quay cuồng, đau đến chết đi sống lại.
“Ha ha ha, Hỏa Phượng, ngươi bây giờ muốn làm điều gì thì cũng đã muộn. Bản tôn hiện tại đang ở bên trong ý thức của hắn, chỉ cần ngươi dám ra tay với bản tôn, thì kẻ này cũng nhất định sẽ chết!”
Từ trong ý thức mơ hồ, Trần Viễn có thể nghe được âm thanh nói chuyện của hắc ảnh. Đồng thời, tiếng phượng gáy không ngừng vang lên. Dường như, nó đối với lời nói của hắc ảnh tỏ ra cực kỳ tức giận.
Thế nhưng, lúc này nó muốn làm thứ gì thì cũng đã muộn. Dù sao, giống như lời nói vừa rồi của hắc ảnh, nơi này là ý thức của Trần Viễn, chỉ cần nó cùng với đối phương xảy ra chiến đấu, thì ý thức của Trần Viễn nhất định sẽ bị hủy diệt. Đến lúc đó, cho dù Trần Viễn không chết, thì cũng biến thành một người thực vật. Chính vì thế, mặc dù nó đang rất phẫn nộ, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh tức giận, mà không thể làm gì được đối phương.
Càng như vậy, nụ cười trên mặt hắc anh càng thêm cuồng tiếu. Chỉ có điều, từ sâu trong ý thức của Trần Viễn lúc này, đột nhiên hiện ra một vệt tinh quang. Ngay sau đó, cũng không biết là thứ đồ vật gì, đột nhiên phát ra một tia sáng cực kỳ chói mắt, đánh thẳng về phía hắc ảnh.
Mọi thứ diễn ra cực kỳ bất ngờ, đợi cho hắc ảnh có thể phản ứng lại, thì tia sáng kia đã đánh tới trước mặt của nó. Còn không đợi cho nó kịp thời chạy trốn, lúc này hư ảnh của Phượng Hoàng cũng phát ra một trận âm thanh mừng rỡ. Đồng thời, thân hình của nó hóa thành một vệt tinh quang, hướng về phía tia ánh sáng kia phóng tới.
Lúc này, vẻ mặt của hắc ảnh có chút hoảng sợ, nó thật sự không có nghĩ đến, ẩn sâu trong ý thức của Trần Viễn còn cất giấu một vật đáng sợ như vậy. Nhưng lúc này, cho dù nó muốn chạy trốn, thì cũng không có cách nào chạy thoát được.
Thế nên, trước khi bị vệt ánh sáng kia đánh trúng, hắc ánh mới tức giận rống lên một trận.
“Không, bản tọa là Tà Thần chí cao vô thượng, bản tọa làm sao có thể dễ dàng chết ở đây được? A…”
Đến cuối cùng, hắc ảnh phát ra một tiếng hét thảm, rồi khí tức của nó cũng hoàn toàn biến mất.
Mà lúc này, trong ý thức của Trần Viễn vậy mà hiện ra quả cầu lửa, trôi nổi bồng bềnh ở giữa hư không. Bao quanh vây lấy xung quanh của nó lúc này, chính là một cái hư ảnh Phượng Hoàng hơi có mấy phần mờ ảo.
“Ài, xem như đây là một hồi tạo hóa giữa ta và ngươi. Ta dùng lại một chút ý thức ít ỏi này của mình, đưa ngươi thức tỉnh đi!”
Lời này là từ trong miệng của hư ảnh Phượng Hoàng nói ra. Ngay sau đó, nàng giống như một tia sáng, xông vào bên trong quả cầu lửa biến mất không thấy gì nữa.
Mà tất cả những thứ này, Trần Viễn cũng không có cách nào biết được. Thời gian chầm chậm trôi qua, Trần Viễn cũng không biết bản thân mình đã hôn mê bao lâu. Nhưng lúc này, bên tai của anh đột nhiên truyền đến một trận âm thanh nói chuyện.
“Chị Thục Hiền, chị đi nghỉ ngơi một chút đi. Để em ở đây chăm sóc cho anh ấy một lúc cũng được.”
Âm thanh này, Trần Viễn cảm giác có chút quen thuộc, nhưng trong lúc mơ màng, anh cũng không nhân ra người nói là ai. Sau đó, một giọng nói hơi có phần mệt mỏi đáp lại.
“Chị không sao, nếu như em có việc thì về trước đi. Anh ấy, cứ để cho chị chăm sóc là được rồi.”
Nghe vậy, âm thanh kia có chút chần chừ, rồi gật đầu đáp nhẹ một tiếng. Ngay sau đó, Trần Viễn cũng không nghe được chuyện gì nữa.
Thời gian lại lần nữa trôi qua. Lúc này, Trần Viễn cảm giác trong ngực mình có chút ấm áp. Hơn nữa, lực lượng ở trong cơ thể của anh cũng khôi phục không ít. Chỉ là, không biết vì nguyên nhân nào đó, ý thức của anh vẫn không có cách nào thoát khốn được, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được mọi thứ xung quanh tồn tại.
“Anh Viễn, anh hãy mau tỉnh dậy đi. Bé Yến, nó vừa mới hỏi thăm anh. Con bé mấy ngày gần đây sức khỏe rất tốt, nghe bác sĩ nói chứng bệnh của con bé đã thuyên giảm không ít. Chì cần chậm rãi tĩnh dưỡng thêm vài năm nữa, nhất định con bé có thể khôi phục lại như bình thường.”
Lần này, Trần Viễn đã có thể xác định, âm thanh nói chuyện với mình lúc này chính là của Lưu Thục Hiền. Chỉ là, anh cũng không hiểu, vì sao Lưu Thục Hiền lại có mặt ở đây. Hơn nữa, nơi này là nơi nào, vì sao xung quanh lại có chút yên tĩnh. Với lại, trong không khí còn tràn ngập mùi thuốc sát trùng, thứ này thật sự để cho Trần Viễn cảm thấy rất khó chịu.
“Ừm?!”
Lúc này, Lưu Thục Hiền vẫn như thường lệ, ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Trần Viễn thì thầm nói chuyện với anh. Nhưng đột nhiên, cô phát hiện ra ngón tay của Trần Viễn trở nên nhúc nhích. Nhất thời, vẻ mặt của cô có mấy phần kích động, vội vàng đi ra ngoài phòng bệnh, hô lên.
“Bác sĩ, bác sĩ! Các anh mau tới đây giúp tôi đi, anh ấy đã tỉnh dậy rồi!”
Nghe được tiếng hô hoán của Lưu Thục Hiền, các bác sĩ không khỏi vội vàng chạy đến phòng bệnh. Nhưng khi bọn họ đi vào kiểm tra một hồi, phát hiện Trần Viễn vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy tỉnh dậy, ánh mắt không khỏi thất vọng, nhìn về phía Lưu Thục Hiền nói ra.
“Cô Thục Hiền, mặc dù tôi biết là cô rất quan tâm đến anh ấy. Thế nhưng, đây đã là lần thứ năm trong tuần này cô gọi chúng tôi đi vào kiểm tra khi anh ấy vẫn còn hô mê. Chuyện này, thật sự không thể nào gấp được đâu. Cô hãy tin tưởng vào bác sĩ chúng tôi, chúng tôi sẽ nghĩ hết mọi cách để làm cho anh ấy tỉnh dậy!”
Nghe được lời nói lúc này của bác sĩ, Lưu Thục Hiền cảm thấy vô cùng uất ức. Vừa rồi, cô rõ ràng là nhìn thấy ngón tay của Trần Viễn đã nhúc nhích. Mấy lần trước có thể là do lo lắng nên nhìn nhầm, nhưng lần này cô rất chắc chắn mình không có nhìn sai.
Chỉ là, trong lúc Lưu Thục Hiền còn đang muốn lên tiếng giải thích với bác sĩ. Lúc này, Trần Viễn không biết từ lúc nào đã ngồi bật dậy, nhìn lấy bốn phía xung quanh.
“Đây là nơi nào?”
Nghe được âm thanh của Trần Viễn, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn sang. Nhưng khi thấy được Trần Viễn thật sự tỉnh dậy, mọi người ở đây đều tỏ rõ sự vui mừng. Nhất là Lưu Thục Hiền, từ khi nhận được tin tức Trần Viễn bị thương, hơn nữa rơi vào hôn mê rất sâu. Cô đã không quản ngày đêm, đều luôn túc trực ở bên người của anh.
Thế nên, ngay khi thấy Trần Viễn thật sự tỉnh dậy, Lưu Thục Hiền đã không có cách nào kiềm chế được cảm xúc ở trong lòng của mình nữa. Cô đột nhiên lao người, nhào vào trong lồng ngực của Trần Viễn, sau đó liền khóc òa lên.
“Hu hu, cuối cùng thì anh cũng tỉnh dậy rồi. Tôi mừng quá! Anh có biết không, cả mấy tháng nay tôi đều lo lắng cho anh, chỉ sợ anh không bao giờ tỉnh dậy nhìn thấy tôi nữa.”
Đột nhiên cảm nhận được nước mắt từ trên lông mi của Lưu Thục Hiền chảy dài xuống, vương lên mấy đầu ngón tay. Nhất thời, tay chân Trần Viễn có chút lúng túng. Nhưng rất nhanh, anh liền mỉm cười đáp lại.
“Không sao, bây giờ thì tôi đã tỉnh lại rồi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng không ngần ngại, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Lưu Thục Hiền vào trong lồng ngục của mình. Đồng thời, trong lòng của anh không khỏi phát ra một tiếng thở dài. Kỳ thật, Trần Viễn đối với Lưu Thục Hiền có một loại tình cảm hết sức phức tạp. Anh cũng không biết rõ là mình thích cô, hay chỉ là một loại cảm giác nào đó.
Nhưng, Trần Viễn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tình cảm của cô đối với anh là thật lòng. Chính vì thế, lúc này Trần Viễn cũng không che giấu cảm xúc của mình nữa. Anh muốn mọi thứ cứ diễn ra tự nhiên như vậy là tốt nhất.
Chương 184 - Hôn
Lúc này, từ bên ngoài phòng bệnh một nhóm binh sĩ mặc theo đồng phục, trên tay còn cầm theo không ít hoa đi vào. Bọn họ nhìn thấy Trần Viễn vậy mà thật sự đã tỉnh dậy. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhất thời, cả đám đều vô cùng mừng rỡ hô lên.
Kỳ thật, mới đầu nhìn thấy Trần Viễn từ trong đống đổ nát rơi ra ngoài, bọn họ đều không có cách nào tin tưởng, anh vẫn còn sống. Nếu như không phải có người phát hiện ra trên người của anh vẫn còn tiếng tim đập, sợ rằng bọn họ đã đem anh mai tang.
Thế nên, lúc này nhìn thấy Trần Viễn một bộ bình tĩnh, không có chút chuyệ gì xảy ra, trong lòng của bọn họ cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Đối mặt với ánh mắt của một đám đàn ông nhìn về phía mình chằm chằm, Trần Viễn có chút không được tự nhiên, ho khan lên một tiếng.
“Khụ khụ… các cậu đến đây làm gì? Không phải giờ này cần phải ở trong doanh trại huấn luyện hay sao? Có phải, đám các cậu là đang trốn tập, chạy đến nơi này hay không?”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút nghiêm khắc. Nhất thời, dọa cho cả đám binh sĩ đều không khỏi sợ hãi, giật mình vội vàng lên tiếng giải thích.
“Đội trưởng, kỳ thật từ khi anh bị thương, cả đội đều được cho nghỉ. Thỉnh thoảng, mọi người mới đến doanh trại để huấn luyện. Vừa rồi, chúng tôi nghe được bác sĩ ở đây gọi điện đến nói anh đã tỉnh lại. Vì vậy, bọn tôi mới đến đây để gặp anh.”
Lúc này, Trần Khâm là người đừng ra để nói chuyện. Ngay lập tức, đám binh sĩ còn lại đều không khỏi đồng thanh gật đầu hưởng ứng.
Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, ngồi ở một bên Lưu Thục Hiền có chút buồn cười. Kỳ thật, cô có thể nhìn ra được, Trần Viễn cũng không có ý trách cứ đám người bọn họ. Chỉ là, bộ dáng của anh thật sự rất nghiêm túc. Hơn nữa, từ trong ý thức của bọn họ, Trần Viễn chính là một vị Chiến Thần bất khả chiến bại. Thế nên, bọn họ mới có phản ứng như vậy.
“Được rồi, nếu hôm nay các cậu đã đến đây, vậy thì lưu lại đi. Tôi có một số việc muốn nói riêng với các cậu.”
Nghe được lời này của Trần Viễn, sắc mặt của Trần Khâm và cả đám binh sĩ đi ở bên cạnh đều không khỏi giật mình. Ngay sau đó, bọn họ đồng thanh hô lên.
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Nhìn thấy một màn này, Lưu Thục Hiền thật sự có chút hiếu kỳ. Cô cũng không biết, vì sao những binh sĩ này đối với Trần Viễn lại tỏ ra kính sợ như vậy? Lúc bình thường, cô cũng không thấy anh có bao nhiêu nghiêm túc?
“Trần Viễn, anh đã tỉnh rồi sao?!”
Ngay vào lúc này, phía bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên âm thanh nói chuyện của Kiều Thanh Phượng và Triệu Kiến An.
Hai người bọn họ gần đây thường xuyên đi lại với nhau. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn họ lúc này rất giống một đôi vừa mới yêu nhau. Thấy được Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng chạy đến thăm mình, trong lòng Trần Viễn hơi có chút vui vẻ.
Nhưng còn không đợi cho anh mỉm cười được bao lâu, lúc này một âm thanh khác đột ngột vang lên. Hơn nữa, giọng nói của đối phương còn mang theo mấy phần quái lạ.
“Chút mừng anh, Chiến Thần! Cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh lại rồi!”
Vừa nhìn thấy người này xuất hiện ở ngoài cửa, Trần Khâm và đám binh sĩ đều không khỏi sững sờ. Ngay sau đó, bọn họ đều không tự chủ được, đứng thẳng người dậy, sau đó vội vàng đưa tay hô lên một tiếng.
“Thủ trưởng!”
Nhìn thấy cảnh này, ngồi ở một bên Lưu Thục Hiền hơi có chút kinh ngạc. Mà đám người Trần Viễn thì lại biểu hiện vô cùng khác nhau. Nhất là Trần Viễn, anh cũng không hiểu đối phương vì sao lại đến đây tìm mình. Dù sao, anh với đối phương cũng không có bất kỳ một mối quan hệ nào. Cho dù, đối phương đang là chỉ huy trực tiếp của đội Long Vệ Thủ Đô. Nhưng Trần Viễn cũng có lực lượng riêng của mình. Hiện tại, hai người bọn họ hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau. Thậm chí, anh với đối phương còn có một chút thù oán.
Rất hiển nhiên, người đến lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là phó tổng tư lệnh, chỉ huy trưởng tạm thời của đội Long Vệ Thủ Đô, Tô Văn Vũ.
Chỉ có điều, Tô Văn Vũ cũng biết mình cùng với Trần Viễn chẳng có lời gì để nói với nhau. Thế nên, sau khi chào hỏi một chút, Tô Văn Vũ liền liếc mắt, ra hiệu cho một sĩ quan cấp bậc đại tá đang đi bên cạnh của mình.
Người này thấy được Tô Văn Vũ ra hiệu, lập tức liền kịp phản ứng lại. Ngay sau đó, đối phương nhanh chóng đem cặp táp của mình mở ra. Bên trong là một số tài liệu, cùng với ảnh chụp về khu di tích mà Trần Viễn và đội ngũ của anh lần trước đã từng đặt chân đến. Chỉ có điều, lúc này toàn bộ di tích đã biến thành một tòa phế tích. Hơn nữa, bốn phía xung quanh còn xuất hiện rất nhiều sinh vật kỳ dị. Nhưng bởi vì đây là ảnh chụp từ vệ tinh, nên Trần Viễn cũng không nhìn được rõ ràng cho lắm.
“Đây là toàn bộ tài liệu mới nhất mà phía trên thu thập được. Theo một số nguồn tin chính thức mà chúng tôi nhận được, thì tòa di tích mà đội ngũ của anh vừa mới tiến đến, rất có thể liên quan đến một cái bí mật, liên quan đến thế giới này. Thế nên, phía trên đã có mệnh lệnh, bọn họ muốn anh lần nữa tiến vào di tích, kiểm tra tình huống bên trong. Tất nhiên, nếu như anh cảm thấy nhiệm vụ lần này quá mức khó khăn, không có cách nào thực hiện được. Anh có thể đề nghị lên phía trên, tôi sẽ cho đơn vị khác thực hiện.”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Tô Văn Vũ nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng một cách tràn đầy thâm ý.
Trần Viễn tất nhiên cũng nhìn ra dị trạng. Nhất thời, trong lòng anh không khỏi trầm xuống. Anh làm sao không biết được, Tô Văn Vũ đây là muốn uy hiếp mình. Anh biết rõ, nơi đó thật sự vô cùng nguy hiểm. Nếu như để cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng đi, sợ rằng bọn họ rất có thể sẽ bỏ mạng lại đó.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không dám khẳng định, mình đi lần nữa có thể an toàn trở về được không. Nhưng mà, lúc này anh cảm thấy mình cũng không thể từ chối. Dù sao, có một vài thứ anh cần phải lần nữa kiểm chứng mới được.
Thế nên, lúc này chỉ thoáng do dự một chút, Trần Viễn liền gật đầu đáp lại: “Không cần, tôi sẽ tự mình dẫn đội đến đó điều tra. Nhưng mà, tôi cần thời gian điều chỉnh một chút. Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ báo cáo kết quả lại cho các anh!”
Nghe được Trần Viễn đồng ý, sắc mặt của Tô Văn Vũ không khỏi lộ ra một vệt mỉm cười. Tô Văn Vũ vô cùng hài lòng, cười nói.
“Tốt! Vậy thì tôi chờ tin tức của anh!”
Nói xong, Tô Văn Vũ cũng không có lưu lại, hắn rất nhanh liền cùng trợ lý của mình rời đi.
Lúc này, nhìn thấy Tô Văn Vũ đã đi xa, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều không nhịn được, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Trần Viễn, chuyện lần này cũng không cần cậu phải đi mạo hiểm. Tôi với Thanh Phượng ít hôm nữa sẽ triệu tập đội ngũ. Đến lúc đó, chúng tôi giúp cậu đi trước dò đường, cậu thấy thế nào.”
Triệu Kiến An hơi có chút sốt ruột, vội vàng nói ra. Nghe được lời này của Triệu Kiến An, Trần Viễn trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
“Đội trưởng, chuyện này tôi đã quyết định xong rồi. Anh cũng không cần nhúng tay vào. Hơn nữa, hai người dự định khi nào tổ chức đám cưới. Tôi thật sự rất lâu rồi chưa được đến dự đám cưới của ai.”
Nghe được lời này của Trần Viễn, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng không khỏi nhìn nhau cười khổ. Bọn họ làm sao không nhìn ra được, đây là Trần Viễn cố ý đánh trống lãng, không muốn tiếp tục nói về chuyện đề tài này.
Chỉ là, Trần Viễn đã nói như vậy rồi, cả hai người bọn họ lúc này cũng không có gì để nói thêm.
Thế nhưng, ngồi ở một bên sắc mặt của Lưu Thục Hiền lại không khỏi hiện đầy lo lắng. Bởi vì, từ trong lời nói của mấy người bọn họ, cô bất chợt phát hiện ra, dường như Trần Viễn sắp phải đi làm một cái nhiệm vụ gì đó cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, nhiệm vụ này dường như còn liên quan đến chuyện lần trước Trần Viễn bị thương?
Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt mọi người, cô cũng không tiện lên tiếng nói chuyện. Đợi cho bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, ngay cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng cũng lần lượt rời đi. Lúc này, Lưu Thục Hiền mới cẩn thận hướng về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
“Viễn, có phải anh lại sắp phải đi làm nhiệm vụ đúng không?”
Nghe Lưu Thục Hiền lên tiếng hỏi, lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô lúc này. Trần Viễn không khỏi cười lên một tiếng.
“Đúng vậy, nhưng mà cô cũng không cần phải lo lắng. Lần này tôi sẽ nhất định an toàn trở về.”
Lúc nói ra lời này, trên mặt của Trần Viễn lộ ra thần sắc vô cùng tự tin. Nhất thời, trong lòng của Lưu Thục Hiền có chút bán tín bán nghi. Nhưng ngay sau đó, giống như làm ra một cái quyết định quan trọng nào đó. Đột nhiên, Lưu Thục Hiền nắm lấy cổ tay của Trần Viễn, trên khuôn mặt lộ ra một tia kiên định, nói ra.
“Anh Viễn, bất kể là anh có đi đâu làm gì, tôi nhất định cũng sẽ chờ đợi anh. Chờ anh trở về bên cạnh của tôi!”
Sau khi nói ra những lời này, đôi môi của cô đột nhiên áp sát tới, cả người như muốn đổ nhào về phía Trần Viễn. Ban đầu, Trần Viễn cũng không có kịp phản ứng. Đợi đến anh kịp phát hiện ra, thì lúc này Lưu Thục Hiền đã vội vàng đem cơ thể của mình tách ra. Đồng thời, trên khuôn mặt của cô cũng hiện lên một áng mây ửng hô.
“Tôi… tôi đi lấy nước!”
Ngay sau đó, khi phát hiện ra ánh mắt của Trần Viễn chăm chú nhìn về phía mình, trong lòng của Lưu Thục Hiền có chút hoảng loạn, vội vàng tìm lấy một lý do rồi chạy vội đi.
Đến lúc này, Trần Viễn không khỏi ngây người, đưa tay sờ sờ lên khóe môi của mình, trong ánh mắt mang theo mấy phần mê mang.
Chương 185 - Tác dụng của Thiên Niên Linh Nhũ
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, một tuần trôi qua thật sự rất nhanh. Lúc này, Trần Viễn đã làm xong thủ tục xuất viện. Anh cũng không có trở về cùng với Lưu Thục Hiền, mà tự mình đi đến doanh trại.
Hôm nay là ngày cuối tuần, thế nên binh sĩ cũng không có tiến hành huấn luyện, tất cả đều đang ở trong đơn vị để nghỉ ngơi. Thế nhưng, lúc Trần Viễn đi đến sân tập, lúc này anh vẫn nhìn thấy một nhóm binh sĩ đều đang không ngừng luyện tập. Trong đó, phần lớn đều là những gương mặt Trần Viễn nhìn rất quen thuộc.
“Các cậu đang làm cái gì vậy? Tiếp tục, phải tiếp tục luyện tập! Sắp tới đội trưởng sẽ dẫn chúng ta đi làm nhiệm vụ. Nhìn bộ dáng của cậu đi, như vậy có thể gánh vác được trách nhiệm gì? Còn không phải để cho đội trưởng tự mình đi làm hay sao?!”
Trần Viễn còn chưa tới được sân tập, lúc này bên trong đã vang lên âm thanh trách mắng của Trần Khâm. Người này là một trong số ba vị tiểu đội trưởng được Trần Viễn tự mình cất nhắc. Hơn nữa, đối phương làm việc rất theo tuy cũ, đối với Trần Viễn cũng cực nghe lời.
Nhưng lúc này, nhìn thấy một đám binh sĩ hơn hai mươi mấy người đầu đầy mồ hôi, không ngừng luyện tập các bài tập khó, trong lòng của Trần Viễn không khỏi thở dài một hơi.
Kỳ thật, nhiệm vụ lần này Trần Viễn cũng không muốn dẫn đám bọn họ theo. Nhưng phía trên đã có lệnh, Trần Viễn chỉ có thể đồng ý để làm việc.
“Đội… đội trưởng! Anh làm sao lại tới đây!”
Lúc này, một người trong số hai mươi binh sĩ đột nhiên hô lên. Ngay sau đó, sắc mặt của Trần Khâm liền lạnh xuống, quát lớn.
“Số chín, cậu làm cái gì? Đừng nghĩ rằng hô lên tên của đội trưởng thì có thể làm biếng. Tiếp tục luyện tập cho tôi, riêng cậu bị phạt chạy thêm ba mươi vòng!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Khâm lúc này, Trần Viễn cũng không biết là mình để cho cậu ta lên làm tiểu đội trưởng là sai lầm hay đúng đắn. Nhưng lúc này, anh cũng không muốn nhìn thấy vị đồng chí kia vì mình mà bị phát. Thế nên, anh mới vội vàng ho khan một tiếng.
“Khụ khụ, tất cả mọi người đều nghỉ tập đi. Tôi có một số việc muốn bàn giao lại với các cậu!”
Lúc này, nghe được âm thanh của Trần Viễn từ phía sau lưng vang lên, nhất thời cả đám binh sĩ đều không khỏi giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại. Nhất là Trần Khâm, vốn dĩ cậu ta còn tưởng là cấp dưới của mình lười nhác nên lấy cớ. Không nghĩ tới, Trần Viễn vậy mà thật sự xuất hiện ở nơi này.
“Đội… đội trưởng!”
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Trần Khâm, đồng thời thấy được ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết của đám binh sĩ. Lúc này, Trần Viễn không khỏi gật đầu, mỉm cười.
“Tốt, các cậu cũng không cần phải tập luyện tích cực như vậy. Lần này, tôi có một ít đồ tốt muốn đem tặng cho các cậu. Sau khi sử dụng xong, các cậu có thể bắt đầu thử nghiệm thực lực của mình một chút. Chỉ có điều, tôi nói trước, một khi sử dụng đồ vật này các cậu không được phép cho tiết lộ ra bên ngoài. Hơn nữa, đây còn là đồ dùng riêng của tôi. Thế nên, các cậu sử dụng tiết kiệm một chút.”
Kỳ thật, mấy lời cuối cùng Trần Viễn chỉ là muốn nói đùa với bọn họ một chút mà thôi. Nhưng anh không nghĩ đến, đám binh sĩ này lại vô cùng nghiêm túc, đồng thanh nói ra.
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ như vậy, Trần Viễn chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh biết, đám binh sĩ này đã hoàn toàn xem anh như là thủ lĩnh của bọn họ. Nhiều khi anh có một chút nghi ngờ, nếu như lúc này anh để cho bọn họ chống lại mệnh lệnh của Tô Văn Vũ, không biết là bọn họ có làm theo hay không?
Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ lung tung ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi, anh cũng không thất sự ngu ngốc làm ra một việc như vậy.
Ngay sau đó, Trần Viễn tự mình lấy ra một cái bình nước. Bên trong là một ít Thiên Niên Linh Nhũ đã được anh cố tình pha loãng. Mặc dù chỉ là pha loãng, nhưng đối với những binh sĩ trước mắt thật sự có được trợ giúp rất lớn. Ngay cả Trần Viễn, ban đầu anh cũng không dám trực tiếp sử dụng qua Thiên Niên Linh Nhũ, mà phải pha loãng một ít. Sau đó, khi sử dụng được một nửa, cảm thấy tác dụng của thứ này đối với bản thân càng lúc càng ít. Thế nên, anh quyết định đem nó đứa cho đám binh sĩ cấp dưới sử dụng.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không phải là người ích kỷ. Kỳ thật, thứ này ngoài việc có tác dụng tăng tiến nội lực ở trong cơ thể, còn giúp rèn luyện thể phách. Đối với người tu luyện ở cấp bậc càng cao, thì tác dụng của nó càng ít.
Thế nhưng, những binh sĩ này hầu hết đều chỉ đạt đến cảnh giới võ sư đến đại võ sư, còn chưa bước vào cảnh giới tông sư. Vì vậy, bọn họ chỉ cần dùng một ít Thiên Niên Linh Nhũ pha loãng là đủ rồi, nếu như dùng nhiều cũng không tốt.
Mà những thứ này, đám binh sĩ cũng không thể nào biết được. Bọn họ nhìn thấy Trần Viễn vậy mà lấy ra một cái bình nước, sau đó rót ra cho mỗi người một cái ly nhỏ như ly uống rượu. Tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, cũng không hiểu trong bình của Trần Viễn đựng lấy thứ gì.
“Trần Khâm, cậu lên đây trước đi!”
Sau khi đem Thiên Niên Linh Nhũ rót ra một ly đầy, lúc này Trần Viễn mới vẫy tay ra hiệu cho Trần Khâm đi tới trước mặt của mình. Đứng trước mặt của Trần Viễn, trong lòng của Trần Khâm có chút lo lắng. Nhưng ở trước mặt nhiều binh sĩ như vậy, Trần Khâm cũng dám biểu lộ ra quá nhiều, ngược lại ánh mắt mang theo mấy phần hiếu kỳ nhìn về phía ly nước ở trong tay của Trần Viễn.
“Đây là một loại nước thuốc, có tác dụng rất lớn đối về việc đề cao nội lực, cũng như rèn luyện thể phách của người tu luyện. Tất nhiên, thứ này cũng không thể nào dùng nhiều được. Các cậu mỗi người một ly, sau khi uống xong liền người xuống xếp bằng rồi hấp thu. Khi sử dụng xong, các cậu sẽ biết nó có hiệu quả hay không!”
Nghe Trần Viễn nói như vậy, trong lòng của mọi người càng thêm tò mò. Nhất là Trần Khâm, dù sao cậu ta cũng là người đầu tiên sử dụng thứ này.
“Yên tâm đi, đồ vật này tôi đã dùng qua rồi, tác dụng rất tốt. Các cậu cứ to gan mà uống, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của mọi người, Trần Viễn lúc này không khỏi mỉm cười khích lệ. Trước ánh mắt tràn đầy cổ vũ của Trần Viễn cùng toàn thể binh sĩ. Lúc này, Trần Khâm hơi nắm chặt tay. Sau đó, cậu ta vô cùng kiên quyết đem ly nước ở trong tay của Trần Viễn đoạt lấy, rồi uống ực xuống một hơi cạn sạch.
“Á!”
Vừa mới uống xong, một cỗ năng lượng vô cùng mạnh mẽ xông tới, để cho Trần Khâm có chút nhịn không được, kêu khẽ một tiếng. Mà âm thanh của Trần Khâm lúc này, không khỏi để cho trái tim của mọi người đều nhấc lên cổ họng.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không có lừa các cậu. Hơn nữa, thứ này có năng lượng rất mạnh. Nếu như các cậu cứ uống một hơi cạn sạch như vậy, cẩn thận vì quá hưng phấn mà khó chịu. Đến lúc đó, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn đang muốn nói đùa, nhưng lúc này mọi người đều không có cách nào cười nỗi. Ngược lại, ánh mắt của bọn họ đều đang không ngừng chăm chú nhìn về phía biểu hiện của Trần Khâm.
“Được rồi, Trần Khâm, bây giờ cậu ngồi xuống đả tọa đi. Đúng, chậm rãi cảm nhân sự vận chuyển của linh khí. Như thế, sẽ giúp ích cho các cậu rất nhiều cho việc xung kích vào cảnh giới tông sư sau này.”
Lúc đầu, bởi vì bất cẩn uống vào một hơi cạn sạch, để cho cả người có chút khô nóng. Nhưng lúc này, nghe được Trần Viễn nói như vậy, Trần Khâm cũng không dám thất lễ, cậu ta vội vàng ngồi bệt xuống đất để xếp bằng. Ngay sau đó, một cỗ linh khí vô cùng nồng đậm, đang bắt đầu chậm rãi chuyển động ở trong cơ thể của Trần Khâm.
Tức thì, trong lòng Trần Khâm không khỏi giật mình. Cậu ta thật sự không có nghĩ đến, chỉ là một ly nước đã bị pha loãng, lại có tác dụng kinh khủng đến như vậy. Nhất thời, Trần Khâm không dám chậm trễ một chút nào, bắt đầu nghe theo Trần Viễn phân phó, bắt đầu cẩn thận cảm nhận từng luồng linh khí duy chuyển ở trong kinh mạch của mình.
Qua khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, lúc này trong cơ thể của Trần Khâm đột nhiên phát ra một trận âm thanh ầm ầm. Tức thì, một luồng khí thế mạnh mẽ từ trên người của Trần Khâm xông thẳng ra ngoài. Đồng thời, trên y phục của Trần Khâm lúc này cũng xuất hiện một tầng cáu bẩn dày đặc.
Chỉ có điều, lúc này trong lòng Trần Khâm lại hết sức vui mừng. Bởi vì, cậu ta vậy mà một lần thành công đột phá vào cảnh giới tông sư. Thế nhưng, Trần Khâm vẫn cố nén lại kích động trong lòng, vội vàng đứng thẳng người dậy, hướng về phía Trần Viễn nói ra.
“Đội trưởng, cảm ơn!”
Nghe được lời này của Trần Khâm, Trần Viễn chỉ lắc đầu, rồi cười nói ra.
“Không cần phải cảm ơn tôi. Hơn nữa, bây giờ cậu trở về phòng tắm rửa cho sạch sẽ đi. Trên người của cậu thật sự bốc lên mùi rất khó ngửi, cậu cũng không thể để cho mọi người dùng linh dược của tôi, còn phải bịt mũi đấy chứ?”
Lúc này, nghe được Trần Viễn nói chuyện như vậy, Trần Khâm mới sực nhớ ra, vừa rồi trên người mình thật sự có một ít chất bẩn tiết ra ngoài. Chỉ có điều, Trần Khâm cũng không nghĩ đến nó lại có mùi khó chịu như vậy.
Tức thì, trên khuôn mặt của Trần Khâm không khỏi hiện ra mấy phần lúng túng. Ngay sau đó, Trần Khâm vô cùng xấu hổ, nhìn về phía Trần Viễn, áy náy nói ra.
“Xin lỗi!”
“Ha ha ha!”
Vừa nói xong lời này, Trần Khâm liền nhịn không được chạy nhanh trở vào trong phòng ngủ của mình, cấp tốc đi tắm gội một trận. Mà những binh sĩ còn lại, thấy được một màn như vậy đều nhịn không được cười lên một trận thoải mái.