• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206 - Diệt sát

Ầm!

Mặt đất dưới chân bỗng dưng rung lên một trận kịch liệt. Lúc này, thần sắc của Kiều Thanh Phượng có chút khẩn trương, quay sang nhìn về phía Triệu Kiến An, người hiện đang quấn đầy băng vải trắng, sắc mặt cũng hơi có phần tái nhợt, nói ra.

“Đội trưởng, Trần Viễn làm sao đi lâu như vậy còn chưa có trở về? Có phải, cậu ta đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Từ lúc Trần Viễn rời đi, thỉnh thoảng hai người bọn họ lại nghe được vài tiếng thú rống, cùng với âm thanh chấn động không nhỏ. Chính vì thế, lúc này trong lòng của Kiều Thanh Phượng có chút bất an.

Đối với việc này, Triệu Kiến An cũng không biết phải làm sao đáp lại. Kỳ thật, chính bản thân Triệu Kiến An cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Hiện tại, nghe Kiều Thanh Phượng hỏi đến, Triệu Kiến An rất muốn nói ra mấy lời an ủi.

Nhưng mà, lúc này còn không đợi cho Triệu Kiến An đem lời nói nói ra. Từ phía bên trong rừng cây, đột nhiên lao ra một cái bóng người. Ngay sau đó, một tiếng hô lớn quen thuộc vang lên.

“Nhanh, mọi người lập tức tản ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

Âm thanh này tất nhiên là của Trần Viễn, mà phía sau lưng của anh, đang có một bầy Huyết Ma Biên Bức đuổi theo. Trong đó, còn có ba con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ, thực lực không thể xem thường.

Nghe được tiếng hô này của Trần Viễn, thần sắc của tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ hoang mang, mừng rỡ. Nhưng ngay lúc này, từ trong rừng cây đột nhiên trền đến vài trận cuồng phong. Ngay sau đó, đập vào bên trong ánh mắt của mọi người chính là từng cặp huyết hồng trôi lơ lửng ở giữa không trung, đang nhanh chóng hướng về phía vị trí của bọn họ lao tới.

Bởi vì trời tối, mọi người cũng không thấy rõ đây là đồ vật gì. Nhưng từ số lượng cặp mắt mà bọn họ quan sát được, thì bầy thú này ít nhất cũng có tới mấy trăm con. Hơn nữa, số lượng phía sau còn nhiêu.

Ngay lập tức, thần sắc của tất cả mọi người ở đây đều không khỏi khẩn trương lên. May mắn, lúc này Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đã phản ứng kịp, vội vàng hạ xuống mệnh lệnh.

“Nhanh, phối hợp với Trần Viễn, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

Nghe được âm thanh của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng vang lên, lúc này đám binh sĩ mới rốt cuộc mới phản ứng lại. Tất nhiên, đây là những binh sĩ đi theo đội ngũ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng mà thôi. Riêng những binh sĩ thuộc hai tiểu đội dưới quyền của Trần Viễn thì ngay từ lúc nghe được âm thanh của anh, bọn họ đã nhanh chóng đi vào vị trí, cầm súng, lắp đạn, mở khóa vào trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Thấy được một màn này, thần sắc của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đều rất khó coi. Nói như thế nào, bọn họ trước đây cũng là người dẫn đội của Long Vệ, mặc dù đám binh sĩ dưới trướng thực lực không tốt, nhưng việc chấp hành mệnh lệnh cũng là điều kiện tiên quyết cần phải đạt được.

Thế nhưng, đám binh sĩ lần này đi theo bọn họ, phần lớn đều thiếu thực chiến, không có tinh thần luôn luôn sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Nếu như không phải lần trước Trần Viễn kịp thời chạy đến, sợ rằng đám binh sĩ này đều toàn quân bị diệt, ngay cả hai người bọn họ cũng khó thoát khỏi việc gặp nạn.

“Nổ súng!”

Ngay khi thân hình của Trần Viễn vượt qua bầy Huyết Ma Biên Bức, lao về phía trung tâm của lều trại. Lúc này, một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên. Lập tức, một loạt tiếng súng nổ đến rền trời.

Đoành!

Đoành!

Đoành!

Từ trên không trung rất nhanh liền thấy được một đám Huyết Ma Biên Bức phát ra từng tiếng hét thảm, sau đó thân hình của bọn chúng nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

Bịch!

Bịch!

Giống như từng đợt sung rụng, bầy Huyết Ma Biên Bức lập tức liền bị giết chết gần hơn một nửa. Chỉ là, một đám Huyết Ma Biên Bức vừa mới bị bắn chết, lại một đợt khác vội vàng xông lên. Bọn chúng giống như đều không sợ chết, nhanh chóng xông về phía đám binh sĩ đứng ở phía sau lưng của Trần Viễn.

“Không tốt, mọi người nhanh chóng tránh đi. Cẩn thận âm thanh của bọn chúng, chú ý bịt lại lỗ tai!”

Trần Viễn có chút giật mình, vội vàng hô lên một trận. Thế nhưng, mặc dù phòng ngự của đám Huyết Ma Biên Bức này không mạnh được bao nhiêu, nhưng mà tốc độ của bọn chúng thật sự nhanh lắm. Âm thanh của Trần Viễn vừa mới phát ra, đã có không ít Huyết Ma Biên Bức lao tới, hướng về phía các binh sĩ nhào tới.

Ngay lập tức, có không ít binh sĩ bị Huyết Ma Biên Bức bám vào trên người, bọn chúng dùng lấy móng vuốt sắc nhọn, đem bả vai của từng người bám chặt vào. Sau đó, từng cái răng nanh nhọn hoắc của đám Huyết Ma Biên Bức này hiện ra, bọn chúng vô cùng chuẩn xác hướng về phía cổ họng của những binh sĩ này cắn tới.

“Á…”

Liên tục những tiếng hét thảm vang lên, cổ họng bị răng nanh của Huyết Ma Biên Bức xuyên thủng, để cho không ít binh sĩ hoảng sợ, vội vàng đem bọn chúng kéo giựt ra. Thế nhưng, đám Huyết Ma Biên Bức này thật sự rất kinh khủng, chỉ mới thoáng chốc, đã có không ít binh sĩ bị ngô hại, thân hình trở nên khô quắp xuống, chỉ lưu lại một túi da, rơi xuống mặt đất.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của mọi người đều không khỏi kịch biến, ai nấy cũng sợ hãi lui về phía sau càng xa càng tốt. Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng hơi nhíu lại lông mày một cái.

Kỳ thật, anh cũng không biết đám Huyết Ma Biên Bức này đáng sợ như thế. Nếu không, anh cũng không cố ý đem bọn chúng dẫn dụ đến đi, để cho mọi người cùng nhau diệt sát.

“Giết!”

Lúc này, thần sắc của Trần Viễn hơi có mấy phần nghiêm nghị, vội vàng hướng về phía ba con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ lao tới. Thấy vậy, Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Đồng thời, cả hai cũng vội vàng lao tới, dự định cùng với Trần Viễn phối hợp, đem ba con Huyết Ma Biên Bức có hình thể to lớn này diệt trừ.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhìn thấy được động tác của hai người bọn họ. Nhưng lúc này, anh cũng không có lên tiếng nói thêm lời nào. Ngược lại, vẻ mặt trở nên phẫn nộ, hướng về phía một con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ ở gần đó phòng tới.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Trần Viễn giống như một tia chớp, trực tiếp phóng thẳng lên phía không trung, sau đó bổ nhào xuống, hướng về phía đỉnh đầu của Huyết Ma Biên Bức đập xuống.

Bất ngờ trước sự tập kích của Trần Viễn, con Huyết Ma Biên Bức này không có chút nào phòng bị, vội vàng hốt hoảng đập cánh để tránh đi. Đồng thời, trong cổ họng nó phát ra từng đợt âm thanh trầm thấp, dự định đem Trần Viễn chấn cho hôn mê.

Thế nhưng, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này chẳng hề có chút biến hóa nào, nắm tay của anh hiện lên một đoàn ngọn lửa. Ngay sau đó, ngọn lửa hóa thành một viên hỏa cầu, trực tiếp nên thẳng lên trên người của Huyết Ma Biên Bức hộ vệ.

Ngay lập tức, một tiếng hét thảm vang lên, thân hình của con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ nhanh chóng bổ nhào, rơi xuống mặt đất.

Thấy vậy, hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ còn lại ý định muốn chạy đến để hỗ trợ cho đồng bọn của mình. Thế nhưng, lúc này thân hình của Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều đã kịp thời xuất hiện, mỗi người hướng về phía một con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ phóng ra công kích của mình.

Ầm!

Ầm!

Từng trận âm thanh chấn động kịch liệt vang lên, cả Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đều cùng với hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ chiến đấu đến cực kỳ kịch liệt.

Ngay vào lúc này, một tiếng hét thảm đột ngột vang lên. Ngay sau đó, ánh mắt của Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng không khỏi quay sang nhìn lại. Khi bọn họ nhìn thấy trước mặt Trần Viễn vậy mà hiện ra một cỗ thịt nát, phía trên còn lưu lại tinh thể màu đen lóng lánh, tất cả đều không khỏi trợn ngược mắt lên mà nhìn.

Vừa rồi, mặc dù miêu tả dài dòng như vậy, nhưng kỳ thật thời gian còn không qua vài cái chớp mắt. Ấy vậy mà, Trần Viễn rất nhanh liền đem một con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ diệt sát. Chuyện này cũng để cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng có chút ngạc nhiên, xen lẫn với mấy phần hoảng sợ.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có thời gian giải thích dài dòng với bọn họ. Sau khi đem con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ này đánh chết, lại phát hiện ra trong thi thể của nó còn lưu lại một viên tinh hạch màu đen, Trần Viễn chỉ hơi suy tư một chút, anh liền cúi thấp người xuống đem viên tinh hạch này cất đi. Sau đó, ánh mắt của Trần Viễn mới lần nữa dừng lên trên người của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, nói ra.

“Đội trưởng, Thanh Phượng, hai con quái vật này để cho tôi xử lý. Hai người đến bên kia hỗ trợ cho mọi người đi!”

Nghe được lời này của Trần Viễn, Triệu Kiến An hơi nhướng nhướng mày, dự định nói ra lời gì đó. Nhưng lúc này, Kiều Thanh Phượng hơi khẽ kéo tay của Triệu Kiến An một cái, sau đó mới vội vàng gật đầu đáp lại.

“Được, anh cẩn thận một chút. Hai con yêu vật này cũng không có dễ đối phó!”

Nói xong, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều vội vàng chạy về phía những chỗ binh sĩ bị Huyết Ma Biên Bức tập kích, sau đó ra tay cứu trợ.

Mà lúc này, Trần Viễn đưa mắt nhìn về phía hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ còn lại. Bọn chúng vừa rồi còn muốn đuổi theo Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng dây dưa, nhưng Trần Viễn đã đứng ra ngăn chặn, trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần sát khí.

Vốn dĩ, dự định ban đầu của Trần Viễn là đem đám Huyết Ma Biên Bức này phân ra để diệt. Nhưng anh lại không nghĩ đến, bọn chúng vậy mà trực tiếp công kích, đem mấy binh sĩ giết chết. Mặc dù, mấy tên binh sĩ này cũng không phải là thành viên trong đội ngũ của anh, nhưng điều này cũng để cho Trần Viễn cảm thấy cực kỳ tức giận.

“Đi chết đi!”

Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa chuyển động. Lúc này, trên tay của anh vậy mà xuất hiện hai đoàn ngọn lửa, bọn chúng đều hóa thành hư ảnh Phượng Hoàng. Chỉ có điều, nhìn khí tức của bọn chúng rõ ràng yếu nhược hơn Hỏa Phượng rất nhiều. Thế nhưng, hai con Huyết Ma Biên Bức vừa mới nhìn thấy hai đoàn ngọn lửa ở trong tay của Trần Viễn, ánh mắt của bọn chúng vậy mà xuất hiện một tia hoảng sợ.

Ầm!

Ầm!

Cũng không đợi cho hai con Huyết Ma Biên Bức này có thời gian phản ứng. Lúc này, hai cái hư ảnh Phượng Hoàng ở trong tay của Trần Viễn đã cấp tốc phóng nhanh ra ngoài, hướng về phía hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ đập tới.
Chương 207 - Triệu Kiến An tăng cấp

Rất nhanh, hai cỗ thi thể bị đốt cháy từ trên không trung rơi xuống dưới đất. Trần Viễn hơi hơi liếc mắt kiểm tra một chút, sau khi không có phát hiện ra đồ vật gì vẻ mặt của anh mới nhăn lại một cái.

Vừa rồi, khối tinh thể màu đen kia xuất hiện ở trong thi thể của Huyết Ma Biên Bức giống như chỉ là một sự ngẫu nhiên. Cho dù hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ còn lại đều đã bị anh giết chết, lúc này ngoại trừ một chút thịt vụn, bọn chúng cũng không có lưu lại bất kỳ đồ vật gì.

“Trần Viễn, cậu không có sao chứ?!”

Lúc này, nhìn thấy một khối thi thể cuối cùng của Huyết Ma Biên Bức rơi xuống mặt đất, sắc mặt của Triệu Kiến An hơi có chút tái nhợt, vội vàng nhìn về phía Trần Viễn hỏi thăm.

Đứng ở một bên, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng cũng mệt mỏi không kém. Nhưng so với Triệu Kiến An, rõ ràng thần sắc của Kiều Thanh Phượng đã dễ nhìn hơn rất nhiều.

“Phù phù, cuối cùng cũng diệt sát hết đám quái vật này, thật sự là mệt chết đi được!”

Đem một đám Huyết Ma Biên Bức cuối cùng giết đi, tất cả binh sĩ lúc này đều lộ ra vẻ mệt mỏi, có người thậm chí còn nhịn không được, ngồi bệt ở dưới mặt đất, trên khuôn mặt mang theo mấy phần uể oải, không chút sức sống.

“Hừ, các cậu đang làm cái gì? Mau đứng lên hết cho tôi, đem mấy cái xác này dọn dẹp cho sạch sẽ, sau đó ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Nếu không, đợi cho đám dị thú phát hiện ra được mùi máu tươi, bọn chúng lại đuổi tới đây thì các cậu xem có còn ngồi đó mà than thở được nữa hay không?!”

Lúc này, nhìn thấy một nhóm binh sĩ ngồi xuống dưới đất, cũng không tiếp tục đem thi thể của Huyết Ma Biên Bức xử lý. Nhất thời, Triệu Kiến An có chút tức giận, vội vàng lớn tiếng la to một trận.

Nghe được tiếng trách mắng của Triệu Kiến An, tất cả binh sĩ đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng ai cũng không dám cãi lệnh. Ngược lại, bọn họ đều rất thành thật, vội vội vàng vàng đứng dậy, nhanh chóng đem thi thể của bầy Huyết Ma Biên Bức thu gom, sau đó đào xuống một cái hố sâu, trực tiếp đem thi thể của bọn chúng vứt xuống, rồi dùng đất đá lắp lên.

“Đội trưởng, anh cũng không cần phải tức giận như vậy làm gì. Vừa rồi, nếu như không phải là tôi đem đám Huyết Ma Biên Bức này dẫn dắt tới, mọi người cũng sẽ không có vất vả như thế.”

Lúc này, trên khuôn mặt của Trần Viễn mang theo mấy phần áy náy, vội vàng đi đến trước mặt của Triệu Kiến An và mọi người nói ra. Nghe được lời này, Triệu Kiến An hơi khẽ nhíu mày một cái, nhưng ông ta cũng không có lên tiếng nói gì.

Ngược lại, Kiều Thanh Phượng đứng ở một bên đáp lời: “Trần Viễn, anh cũng không cần phải áy náy như vậy. Tất cả chúng ta đều là do anh cứu mạng, lần này mặc dù chịu tổn thất một số, nhưng so sánh với trước đó vẫn tốt hơn rất nhiều.”

Lời này của Kiều Thanh Phượng cũng không biết là lời nói thật lòng hay khách sáo, nhưng Trần Viễn vẫn cảm thấy không quá thoải mái. Ngược lại, mấy binh sĩ trong tiểu đội của Trần Khâm đi tới, vội vàng hướng về phía Trần Viễn, thấp giọng nói ra.

“Đội trưởng, vừa rồi trong lúc dọn dẹp thi thể, chúng tôi có tìm tới được thứ này.”

Vừa nói, người binh sĩ này vừa đem ra một khối tin thể màu đen, phía trên có lưu chuyển một ít huyết sắc, đưa tới trước mặt của Trần Viễn.

Nhìn thấy khối tinh thể này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng hồi phục lại như bình thường, mỉm cười nói ra.

“Không tệ lắm, đây rất có thể là tinh hạch ở trong truyền thuyết. Các cậu nếu như muốn cất giữ, có thể tự mình cất giữ. Còn nếu như không muốn, có thể giao nó cho tôi. Đợi khi nào trở về, kiểm tra một chút tư liệu, nếu đây là đồ tốt, tôi nhất định sẽ trả lại cho các cậu.”

Nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, người binh sĩ kia liền lắc đầu liên tục đáp lại.

“Đội trưởng, anh đáng nói cái gì vậy chứ? Nếu như đây đúng là đồ vật mà anh muốn tìm, vậy thì anh cứ giữ lại tự mình sử dụng đi. Dù sao, nếu như không có anh bảo vệ, chúng tôi cũng không còn sống đứng đây để nói chuyện với anh.”

Nghe được lời này của đối phương, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần áy náy. Sau đó, hơi suy nghĩ một chút, Trần Viến vội vàng đem lấy ba lô của mình tháo xuống. Tiếp theo, anh từ trong ba lô lấy ra một ít trái cây, đưa cho tất cả mọi người, nói ra.

“Đây là một loại linh quả, có tác dụng rất tốt trong việc hồi phục thể lực, cũng như tăng trưởng nội lực của mọi người. Mỗi người một quả, nếu như có thể tận dụng cơ hội lần này tiến giai một chút, các cậu liền có thể thêm mấy phần an toàn, cung tới rời khỏi nơi này.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không do dự chút nào, vội vàng đem Thiên Niên Linh Quả phân ra, cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng mỗi người một quả. Đây là hai khỏa Thiên Niên Linh Quả đã thành thục, đối với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đều có tác dụng rất lớn.

Sau đó, anh lấy lấy thêm mấy khỏa tương tự như vậy, giao cho các thành viên trong đội của mình. Tất nhiên, đây cũng không phải là Trần Viễn ích kỷ, mà thứ đồ vật này càng dùng càng ít. Trần Viễn cũng không tự nhiên cho không mọi người. Hơn nữa, những binh sĩ kia cũng không phải là thuộc cấp của anh, anh càng không có lý do gì làm ra đồ tốt để đưa cho bọn họ.

Đương nhiên, Trần Viễn cũng không tính là keo kiệt. Cho dù những khỏa Thiên Niên Linh Quả kia vẫn còn chưa có thành thục, nhưng giá trị của bọn chúng cũng không phải là đồ vật bình thường có thể so sánh được.

Hầu như tất cả mọi người, sau khi đem linh quả ở trên tay của Trần Viễn phân phát xuống để phục dụng. Ngay lập tức, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều hiện lên một vẻ kinh ngạc, mừng rỡ.

Có không ít người, sau khi ăn xong linh quả, cả người đều tuôn tràn ra một cỗ khí thế vô cùng hùng hậu. Có một ít người, thương thế ở trên cơ thể vốn rất nghiêm trọng, lúc này có thể dùng đến mắt thường cũng thấy được vết thương đang tự động hồi phục.

Ngay cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng, lúc này thần sắc cũng hết sức khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.

“Đây là?!”

“Không có gì, một ít linh quả tôi vô tình hái được khi đi tuần tra ở gần đây mà thôi. Đội trưởng, Thanh Phượng, hai người mau chóng phục dụng nó đi. Thứ này đối với thực lực của cả hai người đều có đề thăng rất lớn.”

Lần trước bởi vì phục dụng không ít Thiên Niên Linh Nhũ, thế nên sau khi ăn xuống Thiên Niên Linh Quả, cảnh giới của Trần Viễn cũng không có trực tiếp đề thăng. Nhưng nói như thế nào, linh quả đối với Trần Viễn cũng có chỗ tốt không nhỏ.

Hiện tại, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều chưa từng dùng quả các loại đồ vật này. Trần Viễn vô cùng hy vọng, bọn họ có thể trực tiếp tăng cấp. Có như vậy, chuyến đi lần này của anh càng thêm có nhiều trợ giúp.

Chỉ hơi hơi suy nghĩ một chút, lúc này Triệu Kiến An liếc mắt nhìn sang Kiều Thanh Phượng. Sau đó, khi thấy được Kiều Thanh Phượng gật đầu đáp lại, Triệu Kiến An cũng không suy nghĩ gì nữa, trực tiếp đem Thiên Niên Linh Quả cắn xuống.

Ngay sau đó, một cỗ linh khí vô cùng tinh thuần truyền khắp cơ thể, để cho Triệu Kiến An có loại cảm giác thăng thiên, nhất thời lại nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ.

Nghe được tiếng kêu này của Triệu Kiến An, ngồi ở bên cạnh sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi đỏ bừng lên. Mà tất thảy những việc này, Triệu Kiến An cũng không hề hay biết.

Lúc này, Triệu Kiến An chỉ cảm thấy ở bên trong cơ thể của mình đang có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đợi cho Triệu Kiến An có thể kịp thời phản ứng lại, thì một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ từ trong cơ thể của ông ta phát tán ra bên ngoài. Đồng thời, toàn bộ băng vải quấn ở trên người của Triệu Kiến An cũng bị kình khí chấn cho vỡ tung.

“Ha ha ha, cuối cùng thì cũng có thể đột phá rồi! Ha ha ha!”

Cảm nhận được khí thế trên người tăng mạnh, lúc này Triệu Kiến An có chút kích động, không thể nào nhịn được lớn tiếng cười to một trận.

Mà Kiều Thanh Phượng thì đứng ở một bên trợn to mắt, há hốc mồm ra. Kỳ thật, Triệu Kiến An đã kẹt lại ở cảnh giới tông sư hậu kỳ rất nhiều năm. Lúc này, vừa vặn dùng đến Thiên Niên Linh Quả, để cho cảnh giới của ông ta buông lỏng, trực tiếp tiến giai đến tông sư đỉnh phong. Chỉ cần cho thêm Triệu Kiến An một chút thời gian, ông ta nhất định có thể tiến bước vào cảnh giới đại tông sư.

“Đội trưởng, xin chúc mừng anh!”

Lúc này, Trần Viễn cũng đi tới, nhìn về phía Triệu Kiến An mỉm cười nói ra. Nghe được lời này của Trần Viễn, nụ cười trên mặt của Triệu Kiến An mới ngưng lại. Triệu Kiến An dùng lấy một loại ánh mắt có phần phức tạp, nhìn về phía Trần Viễn, mỉm cười nói ra.

“Trần Viễn, lần này cần phải cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu, tôi sợ rằng đã chết ở trong tay của dị thú. Hơn nữa, cảnh giới của tôi lâu rồi không có cách nào đột phá. Hiện tại, nhờ có linh quả của cậu, tôi mới có thể tiến thêm một bước. Nói đúng ra, là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”

Lời này của Triệu Kiến An là lời nói thật lòng, cũng không phải bất kỳ ai đều giống như Trần Viễn, một đường đi thẳng không chút quanh co. Những người khác đều giống như là Triệu Kiến An, có người kẹt tại một cảnh giới nào đó đến cả chục năm. Thế nên, lần này có thể đột phá một cảnh giới nhỏ, cho dù chưa có bước vào cảnh giới đại tông sư, nhưng trong lòng của Triệu Kiến An vẫn vô cùng kích động, đối với Trần Viễn cũng cực kỳ biết ơn.

“Không có việc gì. Kỳ thật, tôi còn muốn nhờ anh một việc. Nếu như anh đã khôi phục thương thế, còn tiến vào một cái cảnh giới nhỏ. Vậy thì, chúng ta có thể làm chút chuyện được rồi!”

Vừa nói, trong ánh mắt của Trần Viễn vừa lóe lên từng trận tinh quang. Lần này, Triệu Kiến An không có nói thêm lời nào, vô cùng kiên định gật đầu một cái.

Ngay sau đó, Trần Viễn liền để cho tất cả binh sĩ thu dọn đồ đạc, còn anh thì cùng với Triệu Kiến An vội vàng lên đường, chạy ngược trở lại vị trí mà anh vừa mới chạy trốn.
Chương 208 - Cái chết của Giao Long

Ầm!

Ầm!

Bước chân của Trần Viễn vừa mới cùng với Triệu Kiến An chạy đến vị trí của Giao Long. Lúc này, mặt đất dưới chân của hai người bọn họ đột nhiên vang lên một trận chấn động vô cùng kịch liệt. Ngay sau đó, bên tai của cả hai người đều vang lên một tiếng thú rống hết sức thê lương.

Nhất thời, ánh mắt của Triệu Kiến An không khỏi quay sang nhìn về phía Trần Viễn, giống như đang hỏi là có chuyện gì xảy ra. Lúc này, Trần Viễ cũng chỉ có thể lắc đầu đáp lại.

“Tôi cũng không biết. Đội trưởng, anh hãy cẩn thận một chút, để tôi đi ở phía trước dò đường.”

Vừa rồi, trong lúc bị bầy Huyết Ma Biên Bức truy đuổi, Trần Viễn cũng không rõ ràng tình huống của Giao Long cụ thể như thế nào. Nhưng từ tình huống hiện tại, xem chừng Giao Long cũng không có được kết quả tốt đẹp gì. Tất nhiên, Trần Viễn cũng khẳng định, Giao Long thật sự vẫn còn chưa chết. Nếu không, nó cũng không có rống thảm như vậy.

Tuy nhiên, Trần Viễn cũng không có điều gì khẳng định chắc chắn, thế nên anh cũng vô cùng cẩn thận, cùng với Triệu Kiến An ẩn nấp, chậm rãi đi về phía Thiên Niên Quả Thụ.

Lúc này, mặt đất xung quanh xuất hiện rất nhiều hô sâu. Thậm chí, có nơi còn xuất hiện một vài dấu chân hết sức khổng lồ. Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được, đây nhất định chính là vết tích mà Giao Long lưu lại trong lúc chiến đấu với Huyết Ma Biên Bức Vương. Chỉ có điều, hiện tại chiến đấu đã ngừng lại, ngoại trừ một chút thi thể lưu lại ở trên mặt đất. Lúc này, Trần Viễn cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu khác thường nào. Cho dù là bản thể của Giao Long, lúc này cũng biến mất không thấy.

Tức thì, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Anh không cho rằng, chỉ dựa vào một đám Huyết Ma Biên Bức liền có thể diệt sát được Giao Long. Hơn nữa, cho dù Giao Long bị giết chết, vậy thì thi thể của nó đang ở đầu?

Cái ý nghĩ này vừa mới nảy sinh ở trong đầu của Trần Viễn, đột nhiên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm truyền đến. Ngay sau đó, Trần Viễn không khỏi hốt hoảng kêu lên.

“Đội trưởng, cẩn thận!”

Lúc này, không biết từ nơi nào một cái móng vuốt khổng lồ lại bỗng dưng đập xuống, hướng về phía vị trí của Trần Viễn và Triệu Kiến An đánh qua.

Ầm!

Thân hình của Trần Viễn cấp tốc hướng về phía Triệu Kiến An lao đến, đem Triệu Kiến An đẩy ngã ở trên mặt đất. Ngay sau đó, vuốt rồng khổng lồ cũng vừa vặn đập đến, tạo thành một cái hố sâu rộng đến cả chục mét.

“Khụ khụ…”

Từ trong bụi đất chui ra, Triệu Kiến An không khỏi khó chịu, ho khan một trận. Mà sắc mặt của Trần Viễn cũng biến thành bộ dáng vô cùng khó coi, nhìn về phía một chỗ rừng cây ở gần đó.

“Lão Long, đánh lén người khác như vậy cũng không phải là quân tử. Nếu ngươi có bản lĩnh, thì hãy mau ra đây cùng ta đánh nhau ba trăm hiệp!”

Nghe được lời này từ trong miệng của Trần Viễn nói ra, sắc mặt của Triệu Kiến An không khỏi lộ ra mấy phần hoang mang. Mà ở bên trong rừng cây, lúc này thân hình của Giao Long hơi chậm chạp bò ra ngoài. Trong ánh mắt của nó mang theo vô tận lửa giận, trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn.

Nếu như ánh mắt thật sự có thể giết chết được người, nó cũng hy vọng giết chết Trần Viễn vài trăm lần.

“Nhân loại, ta không phải là quân tử, cũng không có thời gian nhàm chán nói chuyện nhảm nhỉ với ngươi. Ngươi cùng với người của ngươi hãy nhanh cút ra khỏi đây. Nếu không, ta sẽ đem các ngươi biến thành thức ăn!”

Lần đầu nhìn thấy một con Giao Long có thể nói ra tiếng người, thần sắc của Triệu Kiến An có thể nói là cực kỳ kinh ngạc. Đồng thời, trong lòng của ông ta cũng vô cùng khiếp sợ. Bởi vì, con Giao Long này quả thật là quá kinh khủng rồi đi?

Từ trên cơ thể của nó, Triệu Kiến An có thể cảm nhận được một loại áp bách, khó có thể kiềm chế được.

Thế nhưng, thần sắc của Trần Viễn thì lại hết sức bình tĩnh. Hơn nữa, ánh mắt của anh khẽ quét nhìn về phía thân thể của Giao Long. Lúc này, trên người của nó có thêm rất nhiều vết thương. Thậm chí, có một ít chỗ da thịt đã cạo sạch, loài hẳn ra ngoài xương trắng.

Thấy được ánh mắt của Trần Viễn nhìn về phía cơ thể của mình, trong lòng của Giao Long không khỏi khẽ run lên một cái. Nhưng nó rất nhanh liền lộ ra dáng vẻ từ giật, từ trong lỗ mũi phát ra từng trận âm thanh hừ hừ.

“Nhân loại, sự nhẫn nại của ta là có giới hạn. Nếu ngươi còn chưa chịu dẫn người rời đi, vậy thì…”

Lời nói của nó còn chưa có nói hết, lúc này thân ảnh của Trần Viễn bỗng dưng biến mất. Ngay sau đó, một cái hắc ảnh đột nhiên xông thẳng ra ngoài, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn phủ xuống.

Ầm!

Trần Viễn ở dưới mặt đất lăn lộn mấy vòng. Sau đó, ánh mắt của anh vô cùng hoảng sợ khi phát hiện thân hình của Huyết Ma Biên Bức Vương đang phiêu phù ở trên không trung, cách vị trí mà anh vừa đứng không đến nửa mét.

Éc éc…

Từ trong ánh mắt của Huyết Ma Biên Bức Vương, bất ngờ bắn ra một tia huyết quang, đâm thẳng về phía vị trí mà Trần Viễn vừa mới ngã xuống.

Xèo…

Mặt đất bị huyết quang bắn trúng, ngay lập tức cỏ cây bốn phía xung quanh liền bị héo úa, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu có dấu hiệu hòa tan.

Thấy được một màn này, thần sắc của Triệu Kiến An trở nên cực kỳ chấn kinh. Mà từ trong đáy mắt của Trần Viễn cũng phát ra một chút kiêng kỵ. Anh thật sự không có nghĩ đến, Giao Long vậy mà cùng với Huyết Ma Biên Bức Vương liên thủ với nhau, trực tiếp hướng về phía anh công kích.

“Hừ, nhân loại, đây là cái giả mà ngươi dám lừa gạt ta. Hôm nay, tay muốn đem xương cốt của ngươi nghiền thành tro bụi.”

Từ trong miệng của Giao Long phát ra một trận hừ lạnh, thân hình của nó lúc này cũng bắt đầu chuyển động, hướng về phía vị trí của Kiều Thanh Phượng và hai nhóm binh sĩ ẩn nấp ở gần đó xông tới.

Thấy được một màn này, đáy mắt của Trần Viễn không khỏi lạnh xuống. Thân hình ảnh lập tức chớp động, hướng về phía đỉnh đầu của Giao Long, phát ra một đoàn ngọn lửa, hóa thành Hỏa Phượng đập xuống.

Ầm!

Tốc độ công kích lúc này của Trần Viễn cực nhanh, Giao Long cho dù phản ứng không chậm, nhưng nó lúc này đã không kịp tránh né, chỉ có thể trực tiếp dùng lấy thân thể của mình mạnh mẽ đón đỡ.

Nhưng mà, bên trong ngọn lửa lúc này ẩn chứa một loại năng lượng hết sức đặc thù. Cho dù Giao Long là loại sinh vật có lực phòng ngự rất mạnh. Thế nhưng, đấy là phòng ngự ở bên ngoài thân thể của nó. Lúc này, hư ảnh Phượng Hoàng từ trong ngọn lửa phóng ra, đột nhiên phát ra một tiếng phượng gáy.

Ngay sau đó, Giao Long cảm giác như là linh hồn của mình đang bị vô số ngọn lửa thiêu đốt, để cho thần trí của nó trở nên cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hét thảm một tiếng.

“Hống! Nhân loại, đây là lửa gì? Làm sao lại có thể tổn thương được thần hồn của ta?!”

Tất nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để nói nhảm với Giao Long. Thân hình của anh sau khi phóng ra một đoàn công kích về phía Giao Long. Lúc này, anh vội quay người trở lại, đem Huyết Ma Biên Bức Vương đập nện xuống dưới mặt đất.

Ngay sau đó, Triệu Kiến An cũng vội vàng chạy tới, liên tục dùng lấy nắm đấm đập nện lên trên người của nó. Hai người lúc này phối hợp cực kỳ ăn ý, Huyết Ma Biên Bức Vương ban đầu cũng không nghĩ đến, nó vậy mà bị hai tên nhân loại nhỏ yếu trước mặt đánh chết.

Đương nhiên, nếu như trước đó nó không phải cùng với Giao Long chiến đấu để cho tiêu hao quá lớn. Lúc này, nó cũng sẽ không bị Trần Viễn đánh chết dễ dàng như vậy.

Mà lúc này, Giao Long nhìn thấy hai tên nhân loại trước mắt rất nhanh liền đem Huyết Ma Biên Bức Vương giết chết, lúc này thân thể của nó không khỏi run rẩy một cái.

Ngay sau đó, từ trong đỉnh đầu của nó vậy mà phóng ra một đoàn hắc ảnh. Đoàn hắc ảnh này vừa xuất hiện, giống như vô cùng sợ hãi, vội vàng hướng về phía một chỗ phương hướng ở sâu bên trong rừng cây trốn đi.

Cho đến lúc này, Trần Viễn mới có thể nhìn ra được, Giao Long trước đó vậy mà lại bị Huyết Ma Biên Bức Vương giết chết. Hơn nữa, tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức còn lợi dụng cơ thể của Giao Long, ẩn trốn ở trong đỉnh đầu của nó. Mà con Huyết Ma Biên Bức Vương vừa rồi bị hai người bọn họ giết chết, thực chất chỉ là một cái xác chết không hồn. Nếu không, Trần Viễn cùng với Triệu Kiến An cũng không có cách nào diệt sát nó dễ dàng như vậy.

Thế nhưng, điều này càng để cho Trần Viễn thêm quyết tâm, nhất định phải đem tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức Vương diệt sát. Nếu không, anh cũng không biết khi nào bên cạnh của mình lại có một cái khôi lỗi, bị tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức Vương phụ thể, sau đó điều khiển đánh lén.

Chính vì thế, ngay khi thấy được tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức Vương chạy trốn, Trần Viễn không chút nghĩ ngợi liền vội vàng đuổi theo.

Mà lúc này, thần sắc của Triệu Kiến An có chút kinh nghi bất định, hết nhìn về phía thi thể của Giao Long, lại nhìn đến cái xác chết của Huyết Ma Biên Bức Vương. Cũng không biết là trong đầu ông ta đang suy nghĩ đến thứ gì. Nhưng lúc này, mấy người Kiều Thanh Phượng cũng đã vội vàng chạy tới.

“Đội trưởng, Trần Viễn đâu rồi? Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?!”

Mặc dù nhóm người của Kiều Thanh Phượng ẩn nấp ở cách nơi này rất xa. Nhưng động tĩnh vừa rồi quả thật là rất lớn, cho dù bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, cũng phải vội vàng chạy đến để nghĩ cách cứu viện.

Thế nhưng, khi chạy đến nơi ngoài thấy một cái thi thể khổng lồ của Giao Long, cùng với một cái xác chết Huyết Ma Biên Bức có chút lớn hơn bình thường, cũng không phát hiện Trần Viễn ở đây, tất nhiên là đám bọn họ đều vô cùng lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

“Cậu ta chạy đuổi theo dị thú rồi. Mọi người tạm thời lưu lại ở chỗ này đi, để tôi đi đuổi theo xem như thế nào?”

Nói xong lời này, Triệu Kiến An vội vàng đứng dậy, sau đó ông ta dự định chạy đuổi theo phương hướng và Trần Viễn vừa mới rời đi.

“Không cần phải đuổi theo nữa, tôi đã trở về rồi!”

Lúc này, từ phía bên trong rừng cây, Trần Viễn chậm rãi bước đi ra ngoài. Chỉ có điều, nhìn thần sắc của anh lại có chút không được vui.

“Thế nào? Cậu có bắt được nó hay không?”

Nhìn thấy Trần Viễn trở về, ánh mắt của Triệu Kiến An lộ ra mấy phần phức tạp, vội vàng dừng lại để hoi thăm.

“Không có, tôi đã để nó chạy thoát!”

Sau khi nói ra lời này, Trần Viễn không khỏi liếc mắt nhìn về phía thi thể của Giao Long. Sau đó, anh hơi thở dài một tiếng.

“Được rồi, mọi người lập tức rời khỏi nơi này. Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, đi về phía di tích.”

Nói xong lời này, Trần Viễn rất nhanh liền rời đi, để đám người Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi hai mắt nhìn nhau. Nhưng ngay sau đó, mấy người bọn họ cũng vội vàng đuổi theo phía sau. Lúc này, ai cũng không dám lưu lại ở nơi quỷ quái như thế này.
Chương 209 - Thụ yêu

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi kiểm tra lại quân số cùng quân tư trang đầy đủ. Lúc này, Trần Viễn mới ra hiệu cho mọi người bắt đầu xuất phát. Nhưng khác với ngày hôm qua, lần này Trần Viễn tự mình đi về phía trước để dò đường, còn mấy người Trần Khâm thì lui lại phía sau, riêng Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng thì đi ở vị trí cuối cùng. Mỗi người đều giữ một đoạn khoảng cách cố định, nếu như có tình huống bất ngờ xảy ra, mọi người có thể dễ dàng phát ra tín hiệu, cảnh báo cho nhau.

“Đội trưởng, nơi này cách khu di tích còn hơn mười kilomet nữa.”

Đi được khoảng chừng hơn mấy tiếng đồng hồ, lúc này Trần Khâm đột nhiên cầm theo một tấm bản đồ, vội vàng đi về phía Trần Viễn để báo cáo.

Nhìn thấy vị trí của mình đang hiển thị ở trên bản đồ, lại nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, lông mày của Trần Viễn không khỏi khẽ nhíu một cái.

Chỉ vừa mới trải qua chưa tới một tháng, nhưng hoàn cảnh ở nơi này đã có một sự biến đổi rất lớn. Anh còn nhớ rõ, vị trí nơi này trước đó còn không có mọc ra rừng cây. Thậm chí mặt đất nơi nà còn rất khô cằn, phía dưới chất đầy sỏi đá.

Nhưng hiện tại, nơi này không những mọc thành từng bụi cây lớn, phía trước mặt anh còn có một gốc cổ thụ cao tới năm sáu chục mét, thân cây to khoảng ba bốn người ôm.

Hơn nữa, từ lúc đi vào trong phiến rừng cây này, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác giống như đang có đồ vật gì đó cố ý muốn theo dõi anh. Loại cảm giác này vô cùng quái dị, nhưng Trần Viễn chắc chắn mình không có cảm giác sai lầm.

Nói như thế nào, trước đây cũng dựa vào khả năng trực giác này của bản thân, Trần Viễn đã không ít lần thoát khỏi nguy hiểm. Hơn nữa, từ khi di tịch sụp đổ, hoàn cảnh cùng với sinh vật ở đây đều phát sinh qua biến dị. Trần Viễn cũng không biết chắc, nơi này liệu rằng có đồ vật gì đó đang ẩn nấp, chờ đợi đội ngũ của anh xông đến hay không.

Chính vì thế, lúc này sau khi nghe được báo cáo của Trần Khâm, Trần Viễn liên đưa tay lên ra hiệu.

“Mọi người tạm thời nghi ngơi tại chỗ. Nhớ tăng cường cảnh giác, mỗi nhóm năm người tụ thành một tổ, khoảng cách mỗi tổ không được vượt quá phạm vi mười mét.”

Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn truyền xuống, rất nhanh mọi người liền tự mình thêm vào một tổ, bắt đầu chia ra canh giữ ở bốn phía xung quanh. Cho dù là Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng, lúc này cũng vô cùng nghiêm túc chấp hành theo.

“Đội trưởng, theo như hình ảnh mà vệ tinh lần trước chụp được. Từ nơi này chạy đến khu di tích, chúng ta cần phải vượt qua một chỗ đầm lầy. Nơi này là khu vực nguy hiểm, vừa mới hình thành sau khi di tích sụp đổ, chảy ra lượng lớn nước ngầm. Theo như báo cáo mà phía trên gửi xuống, thì trong đầm lầy rất có thể xuất hiện các loại sinh vật từ thời cổ đại. Bọn chúng so với dị thú còn có lực sát thương lớn hơn. Nếu không, để tôi dẫn theo một đội đi ở phía trước dò đường. Đội trưởng cùng với mọi người có thể di chuyển ở phía sau.”

Lúc này, Trần Khâm vừa lấy ra thiết bị vệ tinh, vừa chỉ về phía màn hình đưa ra một lời đề nghị.

Nhưng ngay lập tức, Trần Viễn liền lắc đầu đáp lại: “Không cần, mọi người cứ tiếp tục giữ vững đội hình như vừa rồi, tôi có thể tự mình đi trước để do đường.”

“Thế nhưng mà…”

Trần Khâm còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Trần Viễn rất cương quyết đưa tay ra ngăn lại.

“Á…”

Thế nhưng, đúng vào lúc này, độ nhiên có một vài binh sĩ thất thanh hô to. Ngay sau đó, một đám binh sĩ thần sắc vô cùng hoảng sợ, vội vội vàng vàng hướng về phía bên này chạy đến.

Thấy được cảnh này, Trần Viễn không khỏi nhíu mày lại, nhanh chóng đứng dậy hô lên.

“Có chuyện gì?!”

“Đội trưởng, cẩn thận!”

Chỉ là, tiếng hô của anh vừa mói cất lên, sắc mặt của mấy binh sĩ đang chạy ở phía trước đều không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng kêu to.

Đến lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra, không biết từ bao giờ, một đầu rễ cây vừa thô vừa to, đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên. Sau đó, nó vô cùng linh động, hướng về phía vị trí thân hình của Trần Viễn cuốn lấy.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trầm xuống. Ngay sau đó, một đường ánh đao vô cùng chói mắt bổ xuống, trực tiếp hướng thẳng về phía rể cây chém ngang.

Phập!

Rễ cây nhanh chóng bị một đao này của Trần Viễn chém cho đứt đoạn. Đồng thời, bên tai của anh giống như phát ra một trận âm thanh hét thảm. Hơn nữa, từ chỗ vết cắt ở phía trên lưỡi rễ cây, Trần Viễn vậy mà thấy được một thứ chất dịch màu đỏ, giống như là máu tươi từ phía trên chảy xuống.

Nhất thời, mi đầu của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Cùng với đó, một đoạn rễ cây từ phương hướng khác bỗng dưng phóng tới, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn vụt mạnh.

“Tất cả mau chóng tản ra, lập tức rời khỏi nơi này.”

Nhìn thấy được đám rể cây này giống như là có sinh mệnh, vậy mà có thể tìm đến được vị trí của anh để công kích. Lúc này, Trần Viễn cũng không dám chần chừ, vội vàng ra lệnh cho mọi người rút lui.

Thế nhưng, những binh sĩ này còn chưa kịp chạy trốn được bao xa, đột nhiên từ phía bên dưới mặt đất lao ra vô số rể cây, đem khuôn viên ngàn mét ở xung quanh vây thành một vòng tròn, để cho tất cả binh sĩ, kể cả Trần Viễn cũng bị nhốt ở bên trong.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn bỗng dưng trở nên âm trầm, trong miệng nhất thời lại nhịn không được, chửi thề một trận.

“Lên, giết chết bọn chúng!”

Cho đến lúc này, Trần Viễn đã không có bất kỳ lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể trực tiếp hạ lệnh cho mọi người đồng thời công kích về phía rể cây. Hiện tại, Trần Viễn rốt cuộc cũng đã hiểu ra, vì sao vừa rồi mình luôn có loại cảm giác bị ai đó theo dõi. Hóa ra, gốc cây cổ thụ ở phía trước mắt lại chính là một đầu thụ yêu. Hơn nữa, thực lực của nó tuyệt đối không thấp. Nếu không, nó cũng không thể nào sinh trưởng ra nhiều rể cây như vậy, còn đem tất cả mọi người bao vây ở bên trong.

“Đội trưởng, để tôi giúp anh.”

Đến lúc này, Trần Khâm mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm theo dao găm, hướng về phía một chỗ rễ cây ở gần đó chém xuống. Chỉ có điều, thực lực của Trần Khâm so với Trần Viễn phải yếu hơn rất nhiều. Chính vì thế, một đao này của Trần Khâm chặt xuống, chỉ có thể chặt đến một nửa, liền bị rể cây ngăn chặn lại.

Ầm!

Ầm!

Ngay sau đó, mấy đoạn rể cây khác bất ngờ chui lên khỏi mặt đất, dự định hướng về phía Trần Khâm quấn tới. Thế nhưng, Trần Viễn lúc này đã đem một đoạn rể cây vừa mới đánh tới chém đứt, thấy được cảnh này anh không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Hừ!”

Lập tức, cổ tay của Trần Viễn hất lên, một đoàn hỏa cầu từ trên tay của anh phóng ra ngoài, đập thẳng về phía rể cây đang có ý định quấn lấy Trần Khâm.

Ầm!

Ầm!

Đoạn rể cây bị hỏa cầu ở trên tay của Trần Viễn đập trúng, đột nhiên phía trên không trung phát ra từng trận âm thanh chít chít. Ngay sau đó, đoạn rể cây rất nhanh liền bị đốt cháy, hóa thành một đoàn tro bụi, biến mất không thấy.

Mà lúc này, mấy người Triệu Kiến An, Kiều Thanh Phượng cũng vây chung một chố, bọn họ không ngừng liên tục hướng về phía rể cây chặt chém. Thế nhưng, đám rể cây này thật sự là nhiều lắm. Hơn nữa, lực phòng ngự của bọn chúng cũng không phải yếu.

Chỉ là công kích thông thường, rất khó để cho bọn chúng tổn thương. Thế nhưng, nếu như dùng đến nội lực để đánh lui bọn chúng, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều phải tiêu hao không nhỏ.

Chính vì thế, qua một hồi lâu chiến đấu, sắc mặt của cả hai người lúc này đều bắt đầu chuyển sang tái nhợt. Ngay cả Trần Khâm, lúc này cũng thở ra hồng hộc, trên đầu chảy đầy mồ hôi, trên người thì mang theo không ít vết máu.

Thấy được cảnh này, lông mày của Trần Viễn không khỏi lần nữa nhíu chặt lại. Vừa rồi, mặc dù đem hơn mấy chục đoạn rể cây chặt đứt. Thế nhưng, bọn chúng giống như không ngừng sinh sôi, vừa mới hủy xong lại lần nữa chui ra bên ngoài, hướng về phía anh để công kích.

Tất nhiên, số lượng của đám rể cây này hướng về phía Trần Viễn phải nhiều hơn so với những người khác rất nhiều. Chỉ có điều, bằng vào thực lực cường đại của mình, bọn chúng đến bao nhiêu Trần Viễn liền diệt đến bấy nhiêu.

“Hừ, xem ra không dùng một chút thủ đoạn đặc thù, thì không thể nào đem đám thụ yêu này giết chết được?!”

Trong lòng hừ lạnh một cái, thân hình của Trần Viễn lúc này cấp tốc chạy về hướng cổ thụ để lao tới. Mà thấy được động tác này của anh, cành lá phía trên cổ thụ vậy mà đung đưa kịch liệt. Ngay sau đó, vô số rể cầy từ dưới mặt đất chui lên, dự định đem đường đi của Trần Viễn ngăn cản.

Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn lúc này lại bắn ra một tia hàn quang, trên đỉnh đầu của anh lúc này hiện ra một cái hư ảnh Phượng Hoàng, vô cùng chói mắt.

“Mày hãy đi chết đi!”

Trong miệng quát lớn một tiếng, hư ảnh Phượng Hoàng cấp tốc phồng to, hướng về phía thân cây cổ thụ nằm ở vị trí trung tâm phóng tới.

Nhìn thấy được một màn này, cành lá trên thân của thụ yêu càng thêm đung đưa kịch liệt. Đồng thời, vô số rễ cây kết lại thành một tấm lưới lớn, ý định đem hư ảnh của Phượng Hoàng ngăn cản lại.

Ầm!

Ầm!

Một trận sóng nhiệt tràn ra, toàn bộ mặt đất ở dưới chân của mọi người lúc này cũng trở nên chấn động kịch liệt. Thế nhưng, tấm lưới lớn do vô số rể cây tạo ra, lúc này đã bị hư ảnh Phượng Hoàng bao trùm ở bên trong, không thấy gì nữa. Đợi cho hư ảnh Phượng Hoàng bắt đầu tản đi, phía trên mặt đất mới tán lạc các loại rể cây. Chỉ có điều, phần lớn bọn chúng đều đã bị đốt cháy đen. Thậm chí, có vài nơi đã trực tiếp hóa thành tro tàn, một cơn gió nhẹ thổi đến vội vàng tan đi.

Lúc này, từ trong lỗ tai của mọi người đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm. Đồng thời, phía trên thân cây vậy mà trở nên đung đưa kịch liệt, vô số lá cây bắt đầu rơi rụng xuống đất. Chỉ là, ánh mắt của Trần Viễn lại khẽ nhíu nhẹ một cái. Anh cũng không có cho rằng, chỉ bằng một chiêu vừa rồi mình liền có thể đem gốc thụ yêu này diệt đi.

Quả nhiên, ngay khi tâm tình của mọi người đều bắt đầu buông lỏng xuống, đất đá ở bốn phía xung quanh lại lần nữa trở nên dao động kịch liệt. Ngay sau đó, một đám rể cây giống như mũi lao, vô cùng cấp tốc hướng về phía thân thể của mọi người phóng tới, như thể quyết tâm đem tất cả những người có mặt ở đây giết chết.

“Không tốt, nguy hiểm!”
Chương 210 - Bàn bạc kế sách

Phập!

Phập!

Giống như thịt cá bị xuyên thành que, một nhóm binh sĩ không kịp đề phòng, trực tiếp bị những rể cây này đâm xuyên qua lồng ngực, chết không nhắm mắt.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm lại, trong ánh mắt của anh bắn qua một trận hàn quang.

“Chết!”

Trong miệng gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình của Trần Viễn cấp tốc hướng về phía thân thể của thụ yêu lao tới. Hư ảnh Phượng Hoàng lúc này cũng lấy Trần Viễn làm trung tâm, hiển hóa ra một cái biển lửa trải rộng đến cả trăm mét.

Nhất thời, vô số rể cây bị hư ảnh Phượng Hoàng đốt thành tro bụi. Cho dù bản thể của Thụ Yêu là một gốc cổ thụ thành tinh, có lực phòng ngự vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, hỏa khắc mộc. Hơn nữa, ngọn lửa mà hư ảnh Phượng Hoàng lúc này phát tán ra cũng không phải là ngọn lửa bình thường. Nó có sức tàn phá vô cùng đáng sợ.

Đừng nói là Thụ Yêu, ngay cả Giao Long cũng không dám đón đỡ lấy loại hỏa thế đáng sợ thế này.

Chính vì thế, trong lòng đất lúc này không ngừng vang lên từng trận âm thanh chít chít, vô số rể cây cấp tốc lui lại, dự định đem bước chân của Trần Viễn ngăn cản.

Thế nhưng, lần này Trần Viễn đã thật sự nổi giận, anh cũng mặc kệ nội lực ở trong cơ thể đang không ngừng cấp tốc tiêu hao. Mỗi bước mà anh đi tới, trên thân của Thụ Yêu liền không ngừng kịch liệt đung đưa.

Lúc này, Thụ Yêu đã thật sự rất hoảng sợ. Thế nhưng, nó là thụ yêu, cũng không phải là yêu thú hóa hình. Mặc dù bản thân sản sinh ra một ít linh trí, nhưng linh trí của nó cũng vô cùng yếu ớt. Hơn nữa, Thụ Yêu cũng không có cách nào rút ra rể cây để chạy trốn.

Thế nên, lúc này nhìn thấy thế lửa ở trên người của Trần Viễn càng lúc càng lớn, vô số rể cây của nó đã bị hư ảnh Phượng Hoàng đốt thành tro bụi, nó ngoài việc liên tục hướng về phía Trần Viễn công kích, hy vọng ngăn cản được bước chân của anh, cũng không có thêm bất kỳ biện pháp nào khác.

Ầm!

Một đoạn rể cây cuối cùng bị đốt sạch đi, lúc này thân hình của Trần Viễn cũng chỉ cách bản thể của Thụ Yếu không đến chục mét. Ngay khi hư ảnh Phượng Hoàng sắp phải nện đến trên bản thể của nó, lúc này trong đầu của Trần Viễn vậy mà đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh hoảng sợ.

“Tha… tha mạng…”

Nghe được âm thanh non nớt này của Thụ Yếu truyền đến trong đầu, ánh mắt của Trần Viễn hơi thoáng kinh ngạc một chút. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh cũng liền lạnh xuống.

“Hừ, bây giờ mày mới nghĩ đến việc xin tha, muộn rồi!”

Nếu như vừa rồi không phải Thụ Yếu cố ý tập kích, đánh giết không ít binh sĩ đi theo trong đoàn, lúc này có lẽ Trần Viễn còn nghĩ buông tha cho nó một mạng. Dù sao, vạn vật đều có linh tính, một gốc cây có thể tự mình tu luyện cũng là một chuyện không dễ.

Chỉ là, trên người nó dính máu đồng đội của anh, anh không thể nào bỏ qua cho gốc Thụ Yêu này được.

Chính vì thế, trong miệng quát khẽ một tiếng, Trần Viễn trực tiếp đem hư ảnh Phượng Hoàng phóng xuất ra ngoài, nện thẳng về phía thân cây cổ thụ ở trước mặt.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hư ảnh Phượng Hoàng giống như một vầng thái dương, đem khu vực ngàn mét xung quanh hóa thành biển lửa. Cho dù thân cây cổ thụ đang không ngừng đung đưa kịch liệt, tìm hết mọi cách để tránh thoát hỏa thế cuồng bạo. Thế nhưng, mọi cố gắng của nó chỉ là vô nghĩa. Trong không khí rất nhanh liền truyền đến từng trận mùi khét. Ngoài vị trí thân cây cổ thụ đang vùng vậy, đám người Trần Viễn cũng không hề bị ngọn lửa lan tràn ảnh hướng đến.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biến thiêu đốt bao lâu, đợi cho hư ảnh Phượng Hoàng lần nữa chui vào bên trong cơ thể của Trần Viễn. Lúc này, gốc cây cổ thụ ở trước mặt của mọi người đã biến thành một mảnh than cốc, phía trên mặt đất tản lạc ra không ít bụi đất. Ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền chú ý đến một khối tinh thể giống như hổ phách, này trơ trọi trong đám bụi đất.

Khối tinh thể này chỉ lớn cỡ bằng nắm tay trẻ em, nếu như không phải lần trước từ trên thi thể của đám Huyết Ma Biên Bức nhặt được một chút đồ vật kỳ quái. Lúc này sợ rằng Trần Viễn cũng không để ý đến khối tinh thể màu hổ phách ở trước mặt.

Mặc dù hiện tại nội lực đã bị tiêu hao rất lớn, sắc mặt của chuyển sang trắng bệch. Nhưng trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một chút tươi cười, bước chân của anh cấp tốc chạy đến, đem khôi tinh thể màu hổ phách nằm ở dưới đất nhặt lên.

Theo như trong ký ức mà Hỏa Phượng lần trước truyền đến, đây rất có thể là tinh hạch của Thụ Yêu. Loại đồ vật này, nếu như là ở thời đại trước kia, đây chính là một bảo báo rất đáng giá. Thứ này có thể lợi dụng để luyện đan, làm thuốc, hoặc là luyện chế ra một số bảo vật dành cho người tu tiên. Đáng tiếc, thời đại này đã thay đổi, những thứ như thế đã không biết rơi vào quên lãng bao lâu.

Nhưng nói như thế nào, vừa rồi Trần Viễn cũng đã bỏ ra không ít công sức để đem Thụ Yêu giết chết. Chính vì thế, nhặt được một khối tinh hạch này Trần Viễn vẫn càm thấy rất hài lòng.

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?!”

Lúc này, nhìn thấy Thụ Yêu đơn giản như vậy liền bị Trần Viễn diệt sát, đám người Trần Khâm, Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng không khỏi vội vàng chạy tới hỏi thăm.

Tất nhiên, vừa rồi bọn họ cũng thấy Trần Viễn từ chỗ đám cháy nhặt lên một thứ gì đó. Nhưng tất cả bọn họ đều rất khôn khéo, giữ lấy im lặng cũng không dám hỏi thăm.

“Tôi không có việc gì.”

Trần Viễn rất nhanh liền đem tinh hạch của Thụ Yếu cất đi. Sau đó, anh hơi mỉm cười nhìn về phía mọi người đáp lại.

Nhưng khi thấy được sắc mặt của Trần Viễn hơi có mấy phần tái nhợt, đám người Trần Khâm không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu nói ra.

“Được rồi, mọi người trở về vị trí, nhanh chóng thu dọn chiến trường. Giúp tôi kiểm tra quân số, nhìn xem vừa rồi tổn thất hết bao nhiêu người.”

Mặc dù trước khi đến đây Trần Viễn đã lường trước được sẽ gặp không ít nguy hiểm. Nhưng anh vẫn còn đánh giá thấp độ nguy hiểm của nơi này. Tính sơ qua từ vài trận chiến đấu của ngày hôm qua, đội ngũ của anh đã tổn thất hơn một phần tư.

Vừa rồi, trải qua một trận chiến với Thụ Yếu, số binh sĩ bị đám rể cây kia xuyên chết cũng vượt qua năm người. Hơn nữa, trong lúc chiến đầu cũng tổn thất thêm vài người.

Tính ra, hiện tại đội ngũ của anh đã thiệt hại gần một nửa. Trong đó, thành viên của hai tiểu đội mà Trần Viễn trực tiếp chỉ huycũng bị tổn thất đến vài người. May mắn, lần này anh không có để cho Tiểu Trần, Phi Hổ cùng với Lưu Mẫn Nghi đi theo. Nếu không, một khi bọn họ xảy ra chuyện anh cũng không có cách nào dễ chịu.

“Đội trưởng, mọi người đã thu thập xong hành lý. Tổng cộng, chúng ta tổn thất hai người, bên kia tổn thất hết bốn người. Số người bị thương hiện tại là mười, trong đó có vài người chỉ bị thương nhẹ, một số bị thương tương đối nặng, không có cách nào tiếp tục đi lại.”

Qua một hồi kiểm kê, lúc này Trần Khâm mới vội vàng đi tới trước mặt của Trần Viễn, thấp giọng nói ra.

Nghe được báo cáo của Trần Khâm, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trầm xuống. Ngay sau đó, anh nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, nói ra.

“Đội trưởng, hiện tại chúng ta có hai lựa chọn. Một là cho người di chuyển thương binh về hậu phượng, chờ đợi tiếp viện. Hai là, nghỉ lại tại chỗ, chờ đợi thương binh hồi phục sẽ di chuyển tiếp. Ý hai người thế nào?”

Hơi suy nghĩ một chút, lúc này Triệu Kiến An mới liếc mắt sang nhìn Kiều Thanh Phượng, nói ra.

“Tôi chọn phương án thứ nhất. Tôi với cậu dẫn theo một đội tiếp tục lên đường đi đến di tích. Còn Thanh Phượng sẽ dẫn theo một đội đưa thương binh trở về hậu phương. Cậu thấy thế nào?”

Nghe được phương án của Triệu Kiến An, Trần Viễn im lặng không có nói thêm cái gì. Ngược lại, thần sắc của Kiều Thanh Phượng có chút không vui, vội vàng lắc đầu nói ra.

“Không được, tôi không đồng ý với đề nghị của anh. Tôi sẽ lưu lại, còn anh thì dẫn người lui về hậu phương.”

Lời của Kiều Thanh Phượng vừa mới nói ra, Triệu Kiến An liền lập tức phản ứng lại. Nhưng lúc này, thấy hai người bọn họ lại sắp bắt đầu cãi nhau, Trần Viễn chỉ có thể đứng ra ngăn cản.

“Được rồi, nếu như cả hai đều không muốn lui lại, vậy thì chúng ta tạm thời hạ trại, để cho mọi người nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Tôi sẽ tìm cách trị thương cho thương binh. Nơi này xuất hiện nhiều dị thú như vậy, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy được một số loại thảo dược trị thương cũng không biết chừng.”

Nghe Trần Viễn nói ra lời này, cả Kiều Thanh Phượng lẫn Triệu Kiến An đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Cũng không biết bọn họ làm ra trao đổi thế nào, nhưng thấy hai người bọn họ không có tiếp tục tranh cãi nữa, Trần Viễn mới đi đến ra lệnh cho Trần Khâm, để cho toàn bộ đơn vị dừng chân, hạ trại.

Tất nhiên, bọn họ cũng không thể nào dừng lại ở chỗ này để hạ trại, mà Trần Viễn để cho mọi người di chuyển lùi lại phía sau một đoạn, tìm tới một chỗ địa điểm tương đối bằng phẳng. Lúc này, anh mới ra lệnh để cho tất cả mọi người dừng lại, hạ trại.

Sau đó, Trần Viễn tìm đến Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, dự định bàn bạc một chút kế sách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK