“Anh Viễn, anh Viễn! Anh không có sao chứ?”
Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn một bên cầm lấy điện thoại, một bên tỏ ra ngơ ngác khi nhìn về phía màn hình. Ngồi ở bên cạnh, Liễu Hồng Hạnh không khỏi gấp gáp, vội vàng hô lên một trận.
Mà nghe được tiếng hô này, rốt cuộc Trần Viễn cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Anh đưa mắt, nhìn về phía cô.
“Cô yên tâm đi, nếu như bạn cô xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ tìm kiếm và đưa cô ấy cùng với gia đình của mình an toàn trở về!”
Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, lúc này Liễu Hồng Hạnh hoàn toàn không hề nghi ngờ một chút nào. Ngược lại, trong ánh mắt của cô còn mang theo mấy phần kích động, đưa tay ra nắm lấy tay của Trần Viễn, rồi nói.
“Cảm ơn anh! Nếu như có thể tìm thấy được Lâm Tuyền, toàn bộ chị em trong tổ bay chúng tôi đều sẽ vô cùng biết ơn anh!”
Nhìn thấy bộ dáng của Liễu Hồng Hạnh trở nên kích động như vậy, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu mỉm cười.
“Không có việc gì, đây chỉ là việc mà tôi nên làm mà thôi!”
Nói thật, nếu như không phải vị trí xảy ra vụ cướp lại trùng hợp nằm ở trên đường anh mà anh đi đến để lấy đồ, Trần Viễn chưa chắc sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy.
Dù sao, bản thân của anh cũng không phải là cảnh sát, anh cũng không có trách nhiệm phải đi điều tra, cứu người. Tất nhiên, nếu như chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến việc điều tra bảo vật bị đánh scắp, Trần Viễn cũng sẽ ra tay trợ giúp một phen.
Nói như thế nào, anh cùng với Diệp Lâm Tuyền cũng xem như là người quen biết cũ, giúp được thì anh vẫn sẽ nhất định trợ giúp. Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng không do dự chút nào, mới thoải mái như vậy gật đầu đồng ý lời yêu cầu của Liễu Hồng Hạnh.
Mà lúc này, đang ngồi ở trước vô lăng, thấy h Liễu Hồng Hạnh cùng với Trần Viễn nói chuyện với nhau, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi bỗng dưng lộ ra một vẻ sắc lạnh, trong con ngươi mang theo mấy vệt khinh thường.
Từ bề ngoài nhìn đến, gã tài xế lái xe taxi cho rằng Trần Viễn chỉ là một tên lưu manh bịp bợm, đang muốn lừa gạt Liễu Hồng Hạnh để chiếm được tình cảm của đối phương. Nếu không, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể dễ đàng tin tưởng một gã chẳng có chút đáng tin nào như Trần Viễn, còn muốn cảm ơn đối phương để đi cứu người đang bị bắt cóc, đây quả thật là một chuyện hết sức nực cười.
Nghĩ như vậy, khóe môi của gã tài xế lái xe taxi không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Mà lúc này, trong lúc nói chuyện với Liễu Hồng Hạnh, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Vừa rồi, đột nhiên anh cảm nhận được một cỗ sát khí truyền đến. Mặc dù cỗ sát khí này rất nhạt, cũng đã bị che giấu rất nhanh. Thế nhưng, bằng vào thực lực của bản thân mình, Trần Viễn không cho rằng mình đã cảm nhận nhầm.
Nhưng mà, trong xe lúc này ngoại trừ anh và Liễu Hồng Hạnh, cũng chỉ còn có tài xế lái xe taxi. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi hiện ra một vẻ khó hiệu.
Trong khi đó, lái xe chạy đi một hồi, đột nhiên âm thanh của Liễu Hồng Hạnh bỗng dưng vang lên.
“Anh ơi, anh có chạy nhầm đường không? Nơi này cũng không phải là khu phố mười bốn. Đây là ngõ ra đại lộ đông tây, đi phía bên ngoài ngoại ô thành phố.”
Nghe được tiếng hô lên của Liễu Hồng Hạnh, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi mới nheo lại. Sau đó, vẻ mặt của hắn hơi có một chút lúng túng, quay đầu nhìn về phía Liễu Hồng Hạnh và Trần Viễn nói ra.
“Thật sự xin lồi, vừa rồi tôi bị nhầm đường. Với lại, từ đây đi đến khu số mười bốn, có một đoạn đường đang bị thi công, cần phải thông qua đại lộ Đông – Tây để đi vòng thì mới đến nơi được.”
Nghe gã tài xế lên tiếng giải thích, lông mày của Liễu Hồng Hạnh thoáng nhăn một chút. Nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng gã tài xế này cố ý chạy xe lòng vòng, để lấy thêm tiền taxi mà thôi. Đối với những việc này, Liễu Hồng Hạnh cũng rất quen thuộc, nên không tiếp tục lên tiếng để nói chuyện tiếp nữa.
Ngược lại, sắc mặt của Trần Viễn hiện tại hơi có mấy phần khó coi. Anh đã có thể xác định, luồng sát khí vừa rồi mà mình cảm nhận được, hơn phân nửa là từ trên người của gã tài xế này thả ra. Mặc dù không rõ, vì sao người này lại có ý định giết mình.
Nhưng mấy ngày gần đây, anh cũng nghe được tin tức, hiện tại có một số lái xe taxi trá hình, đang lợi dụng việc đưa đón hành khách chạy đến những chỗ vắng vẻ, tiến hành cướp bóc. Đối với những hành vi như vậy, lực lượng chức năng đã liên tục tiến hành truy quét, nhưng một số trường hợp còn sót lại cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp.
Chỉ là, làm sao chuyện này lại để cho anh đụng phải? Hơn nữa, nhì bộ dáng của người này, dường như cũng không có ý định cướp của đơn giản như vậy?
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi quay sang nhìn lấy Liễu Hồng Hạnh. Nếu như vừa rồi không phải gặp được anh trên xe, không biết tình cảnh của cô sẽ như thế nào. Đối với một người phụ nữ vừa trẻ lại vừa xinh đẹp như vậy, gặp phải một tên cướp ở trên đường. Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi, trong lòng của Trần Viễn đã đối với tên tài xế lái xe taxi lúc này tuyển án tử hình.
Chỉ cần lúc nữa gã này mà dám ra tay đánh cướp, anh sẽ không nương tay, trực tiếp đem tên này đánh cho phế đi.
Mà lúc này, gã tài xế lái xe taxi cũng không biết được Trần Viễn đã đối với hắn nổi lên sát tâm.
Ngược lại, trong mắt của hắn càng thêm lộ ra mấy phần ác độc. Theo hắn thấy, Trần Viễn chỉ là một kẻ bình thường. Sau khi tìm chỗ vắng vẻ, trực tiếp đem Trần Viễn đánh cho ngất đi, sau đó tiếp tục xử lý Liễu Hồng Hạnh thì sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Chỉ vừa mới nghĩ đến thân hình xinh đẹp của Liễu Hồng Hạnh quằn quại, uốn éo ở trước “uy lực” của bản thân, trong lòng của gã tài xế đã thấy khó nhịn, trong lúc nhất thời vậy mà không thể nào kiềm chế được, cười lên một cách vô cùng quái dị.
Nghe được tiếng cười này của gã tài xế, Liễu Hồng Hạnh không khỏi rùng mình một trận. Mà ánh mắt của Trần Viễn, lúc này cũng đang gắt gao nhìn về phía tài xế lái xe taxi.
“Khụ khụ… xin lỗi, hiện tại đường ở phía trước không thể nào lưu thông được. Chúng ta chỉ có thể tạm thời dừng lại ở đây.”
Nhìn thấy phía trước đã không có đường đi. Hơn nữa, bốn phía xung quanh cũng vắng vẻ không hề có bất kỳ một bóng người nào. Lúc này, tài xế lái xe taxi cho xe của mình dừng lại, đồng thời dùng lấy ánh mắt hơi có phần bất thiện, nhìn về phía Trần Viễn và Liễu Hồng Hạnh.
Nhìn thấy biểu hiện của tài xế lái xe lúc này, lại nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, cho dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng của Liễu Hồng Hạnh đại khái cũng đã đoán ra được một số bất thường.
Chính vì thế, vừa nghe được tiếng mở cửa ở bên ngoài, cô đã nhịn không được, vội vàng lui về phía Trần Viễn, đồng thời hét lên một tiếng.
“Anh Viễn, cứu tôi!”
Nhìn thấy sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh bị gã tài xế lái xe taxi hù dọa cho đến trắng bệch, không còn lưu lại một chút máu nào. Lúc này, Trần Viễn cũng đứng người dậy, đem Liễu Hồng Hạnh kéo nhanh ra ngoài.
Nhưng mà, động tác của tên tài xế lái xe taxi lại không hề chậm chút nào. Cũng không biết rõ, từ đâu hắn lấy ra một cây gậy bóng chày, dùng lấy ánh mắt châm chọc nhìn về phía Trần Viễn và Liễu Hồng Hạnh.
“Vừa rồi chẳng phải chúng mày còn rất âu yếm hay sao? Thế nào, lúc này có phải đang rất hoảng sợ đúng không? Nhưng mà, tụi mày cũng đã không có đường nào để chạy. Đây là một chỗ công trình đang thi công, hiện tại trên đường cũng không có người qua lại. Cho dù chúng mày có la hét đến khản cổ, cũng không có ai đến đây để giải cứu chúng mày được đâu!”
Nhìn thấy trên tay của gã tài xế lái xe taxi cầm lấy cây gậy bóng chạy vừa dày, vừa nặng như vậy, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh càng thêm lộ ra hoảng sợ. Mặc dù biết rõ Trần Viễn cũng có một chút năng lực, nhưng Liễu Hồng Hạnh không dám khẳng định, Trần Viễn có thể đối phó được một kẻ hung ác giống vậy hay không?
Hơn nữa, nhìn động tác vừa rồi của gã tài xế, dường như hắn còn là một người luyện võ. Liễu Hồng Hạnh có nghe nói qua, mấy người luyện võ ở thế giới này thật sự rất lợi hại, cho dù súng đạn bắn trúng cũng không nhất định bị thương được.
Thế nên, lúc này Liễu Hồng Hạnh mới vô cùng lo lắng, quay đầu sang nhìn về phía Trần Viễn. Nhưng mà, khi thấy được vẻ mặt bình tĩnh của anh. Hơn nữa, thấy được bàn tay của Trần Viễn đang vỗ nhẹ về phía bả vai của mình, nhất thời cảm giác an toàn nhanh chóng truyền đến, để cho Liễu Hồng Hạnh cảm thấy vô cùng an tâm.
Mà lúc này, thấy được Trần Viễn từ đầu đến cuối đều không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi trở nên vặn vẹo, nổi điên.
“Mẹ nó, mày dùng ánh mắt như vậy để nhìn tao làm gì? Có tin là tao đem mắt của mày móc ra hay không?”
Thấy được Trần Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi cảm thấy vô cùng khó chịu. Thế nên, sau khi hô lên một tiếng, thân hình của hắn vậy mà cũng bắt đầu chuyển động, bổ nhào về phía Trần Viễn.
Vừa nhìn thấy động tác của đối phương, trên khuôn mặt của Trần Viễn hoàn toàn không lộ ra một chút biến hóa nào. Thế nhưng, trong lòng của anh lúc này lại có mấy phần khiếp sợ. Bởi vì, tên cướp này vậy mà cũng có thực lực đạt đến cảnh giới tông sư?
Chương 147 - Phế bỏ
Khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng động tác của Trần Viễn lại không hề chậm chạp một chút nào. Vừa thấy cây gậy bóng chày ở trên tay của gã tài xế lái xe taxi đập xuống, thân hình của anh lúc này cũng lóe lên.
Ngay sau đó, cổ tay của Trần Viễn vô cùng uyển chuyển đem cây gậy bóng chày ở trong tay đối phương đoạt đi. Đồng thời, một chưởng của anh trực tiếp vỗ xuống, nện thẳng về phía lồng ngực của gã tài xế lái xe taxi.
Ầm!
Một chưởng này mặc dù nhìn như rất hời hợt, hơn nữa Trần Viễn cũng không có dùng đến bao nhiêu lực lượng. Nhưng lúc này, thực lực của Trần Viễn thật sự đã mạnh đến quá mức cường đại. Thế nên, vừa bị một chưởng vỗ trúng, thân hình của gã tài xế lái xe đã nhịn không được bị hất bay ra. Đồng thời, trong ánh mắt của hắn lộ vẻ khiếp sợ không thôi. Hắn thật sự không có nghĩ đến, chỉ là một gã thanh niên tình cờ gặp ở trên đường lại có thực lực mạnh đến không hợp thói thường như vậy.
“Khục…”
Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi lúc này mang theo mấy phần tái nhợt, ánh mắt lộ ra khiếp đảm nhìn về phía Trần Viễn.
Phải biết rằng, chính bản thân hắn hiện tại cũng là một vị võ giả cấp bậc tông sư trung kỳ, so với một vị võ giả thông thường không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần. Nhưng ở trước mặt của Trần Viễn, hắn có cảm giác thực lực của bản thân mình hoàn toàn không đáng chú ý. Thậm chí, vừa rồi hắn có thể nhìn ra được, Trần Viễn giống như cũng không sử xuất ra bao nhiêu thực lực.
Càng như vậy, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi đối với Trần Viễn càng lộ ra vẻ kiêng kỵ. Chỉ là, còn không đợi cho hắn có được cơ hội lên tiếng nói chuyện, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa áp sát tới. Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy vệt tinh quang.
Trong con ngươi của Trần Viễn lúc này, giống như xuất hiện một cái đồ án âm dương. Phía bên trong, là hư ảnh của hai đầu cá chép đang giao hòa vào một chỗ. Đồng thời, từ trên người của Trần Viễn phóng xuất ra một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng. Hơn nữa, một luồng lực lượng thần bị đột nhiên quán thâu, thông qua các đường kinh mạch, chảy thẳng về phía mấy đầu ngón tay của anh.
Còn không đợi cho gã tài xế lái xe taxi kịp phản ứng, các đầu ngón tay của Trần Viễn đã liên tục điểm đến, trực tiếp đâm thẳng về phía khí hải và mệnh môn.
Nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi kinh hoảng đến tái xanh. Bởi vì, hai ***** ** này đối với một người tu luyện như hắn mà nói là cực kỳ quan trọng. Nhất là huyệt khí hải, đây là nơi tập trung toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể của hắn. Một khi nơi này bị phế đi, thì dù cho hắn có thực lực cường đại như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng mấy chốc sẽ biến thành một kẻ phế nhân.
Đến lúc đó, đừng nói là bị cừu nhân tìm tới cửa. Hiện tại, sợ rằng hắn cũng khó thoát khỏi tử vọng. Chính vì như vậy, ngay khi mấy đầu ngón tay của Trần Viễn điểm đến, gã tài xế lái xe taxi không khỏi thất thanh hô lớn một trận.
“Không!!!”
Đồng thời, toàn bộ lực lượng ở trong cơ thể của hắn đều bị bạo phát ra ngoài. Hắn biết, lúc này cũng không phải là lúc để bảo toàn thực lực. Một khi lực lượng bị phế đi, thì hắn chẳng khác nào là cá thịt trên thớt, tùy ý bị người khác xử lý.
Nhưng mà, những thứ này ở trong mắt của Trần Viễn hiện tại chẳng có một chút tác dụng nào. Ngược lại, trong mắt của anh còn lộ ra một vệt sát ý. Bởi vì, cỗ lực lượng này tử trên người của đối phương để cho Trần Viễn có một loại cảm giác hết sức quen thuộc. Hơn nữa, loại lực lượng này còn mang theo mấy phần khí tức tà ác.
Đối với một kẻ như vậy, tất nhiên Trần Viễn càng không có lý do gì để nương tay.
Răng rắc…
Răng rắc…
Mấy tiếng xương cốt vỡ ra, đồng thời một cỗ lực lượng thần bí nhanh chóng xuyên thấu, đâm thẳng về phía khí hải để cho gã tài xế lái xe taxi lúc này tuyệt vọng đến mức hét thảm một tiếng.
“Á…”
Nghe được tiếng hét thảm này của đối phương, đứng ở một bên vẻ mặt của Liễu Hồng Hạnh thoáng có một chút sợ hãi. Nhưng mà, lúc này cô cũng không dám lên tiếng, ngược lại dùng lấy ánh mắt khó có thể tin được, nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn.
Ầm!
Một lần nữa vung lấy một chưởng, vỗ mạnh lên trên người của gã tài xế lái xe taxi. Đối phương lúc này đã hoàn toàn bị đánh vỡ huyệt khí hải, linh lực bên trong đan điền của hắn đang không ngừng chảy xuôi ra ngoài.
Hơn nữa, trong lúc phế đi đối phương, Trần Viễn còn thuận tay đánh về phía mệnh môn. Thế nên, lúc này gã tài xế lái xe taxi không những bị phế bỏ tu vi, mà ngay cả năng lực đứng thẳng người cũng không có. Bởi vì, huyệt mệnh môn bị phá, thế nên toàn bộ phần nửa dưới cơ thể của hắn chẳng khác nào kẻ bị bại liệt.
“Khục khục…”
Trong miệng ho khan liên tục, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi lúc này từ sợ hãi dần dần chuyển sang oán hận. Bởi vì, hắn biết rõ tình cảnh của mình lúc này đã không có phương pháp nào cứu chữa. Mà người làm ra tất cả những thứ này, chính là gã thanh niên đang đứng ở phía trước mặt.
“Thế nào? Có phải anh đang cảm thấy vô cùng tức giận đúng không? Nhưng mà, anh có tức giận hơn nữa, thì có thể làm gì được tôi? Với lại, chẳng phải vừa rồi anh rất hung hăng, còn muốn làm gì với cô bạn này của tôi? Hiện tại, anh có thể nói cho tôi biết, vì sao anh lại xuất hiện ở đây có được không?”
Lúc này, Trần Viễn đã đem đối phương hoàn toàn chế phục. Sau đó, anh đem gã tài xế lái xe taxi ném trở vào lại ô tô. Đồng thời, một tay bóp lấy quai hàm của đối phương, một tay vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của hắn ta.
Bị chế trụ, lại bị Trần Viễn sỉ nhục như vậy, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi lúc này cảm thấy vô cùng tức giận. Nhưng mà, còn chưa kịp để cho hắn phát tác, Trần Viễn bỗng dưng như nhớ đến việc gì đó, mới quay đầu nhìn lại, mỉm cười với đối phương.
“Phải rồi, tôi quên nhắc nhở cho anh biết. Trước đây tôi từng là thành viên của đội Long Vệ, đối với một số thủ đoạn không cho người biết, tôi cũng khá rành. Nếu anh không nói, tôi có thể gửi anh trở về cho Kiều Thanh Phượng xử lý. Anh chắc cũng biết, Kiều Thanh Phượng là ai có phải không?”
Lúc này, nghe được hai chữ “Long Vệ”, bỗng dưng sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi trở nên kịch biến. Đồng thời, khi nghe được Trần Viễn nhắc đến cái tên Kiều Thanh Phượng, ánh mắt của hắn càng lộ ra mấy phần khiếp sợ.
“Anh… anh là Chiến Thần?!”
Giống như, trước mắt nhìn thấy được thứ đồ vật gì đó cực kỳ khiếp sợ, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi trừng lớn, nhìn về phía người thanh niên ở trước mặt.
Việc bị đối phương nhận ra được thân phận của mình, Trần Viễn chỉ hơi tỏ vẻ ngạc nhiên một chút.
“Ồ, anh cũng đã nhận ra tôi?”
“Tôi… biết một chút!”
Lúc này, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi thật sự là đã hối hận đến ruột đều xanh. Nếu như biết rõ gã thanh niên ở trước mặt chính là tên Chiến Thần ở trong truyền thuyết, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay đánh người. Hơn nữa, việc Trần Viễn xuất hiện ở đây, cũng để cho hắn có chút bất an. Bởi vì, một khi tổ chức biết được việc hắn sơ suất, dẫn đến kế hoạch bị phá hủy. Như vậy, không chỉ hắn gặp phải sự trả thủ. Mà rất có thể, những người thân cận bên cạnh hắn cũng phải gặp nạn.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, trong lòng của hắn không khỏi cảm thấy lạnh buốt. Đồng thời, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi lúc này cũng bắt đầu đảo qua xung quanh, hy vọng mình có thể được con đường thoát thân, chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng mà, mọi hành động của đối phương đều không cách nào lọt khỏi ánh mắt của Trần Viễn. Thế nên, vừa thấy được gã tài xế lái xe taxi lúc này đảo mắt nhìn qua xung quanh, anh không khỏi tiến lại gần, mỉm cười.
“Thế nào, dự định muốn chạy trốn sao?”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, trong lòng của gã tài xế lái xe không khỏi giật mình. Nhưng mà, trên mặt của hắn lại hiện ra một nụ cười nịnh nọt, bắt đầu lên tiếng giải thích.
“Đại ca, Chiến Thần đại nhân, không không, ông nội! Xin ông nội hãy bỏ qua cho con một lần này đi. Sau này, con sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa. Con sẽ ăn năn hối cải, sẽ làm lại từ đầu, sẽ không bao giờ làm việc gì sai trái nữa. Xin ông hãy thương xót cho tấm thân tàn phế này của con. Con hứa, con sẽ…”
Vì mạng sống của mình, lúc này gã tài xế lái xe taxi vậy mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, bắt đầu đối với Trần Viễn nói lời nịnh nọt.
Thế nhưng, nghe được những lời này từ trong miệng của đối phương, Trần Viễn lại nhịn không được, quát lên một tiếng.
“Im miệng!”
Tiếng quát này của Trần Viễn không chỉ khiến cho gã tài xế lái xe taxi khiếp sợ, mà còn dọa cho Liễu Hồng Hạnh đang đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy giật mình không thôi.
Nhưng mà, còn không đợi cho bọn họ lên tiếng phản ứng. Lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của gã tài xế lái xe taxi lại đột nhiên vang lên. Nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi tỏ ra cực kỳ kinh hãi. Mà ánh mắt của Trần Viễn, cũng lóe lên một vệt ý cười.
Chương 148 - Âm mưu
“Mẹ kiếp, Hắc Ưng mày đang ở chỗ chết tiệt nào, tại sao bây giờ còn chưa có trở về? Hội trưởng vừa mới hạ lệnh xuống, chúng ta cần phải lập tức rút lui ra khỏi Thủ Đô, nhanh chóng di chuyển về phía Tân Hải.”
Âm thanh từ trong điện thoại quát lên một hồi. Sau đó, một giọng nói trầm thấp khác đột nhiên vang lên: “Trong vòng mười phút nữa, nếu như mày không xuất hiện ở trước mặt tao, thì mày không cần tồn tại trên thế giới này nữa.”
Nghe được tiếng nói chuyện của người này, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi đã bị hù sợ không còn một chút máu. Nhưng mà, Trần Viễn đã đem điện thoại cầm ở trên tay. Đồng thời, ánh mắt của anh hơi nheo lại, nháy mắt nhìn về phía đối phương.
Rất nhanh, gã tài xế lái xe taxi cũng hiểu được ý của Trần Viễn, vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Vâng vâng, tôi sẽ có mặt sau mười phút nữa.”
Nói xong lời này, ánh mắt của gã hơi thoáng nhìn qua Trần Viễn. Nhưng mà, lúc này Trần Viễn lại chẳng nói năng gì, chỉ mỉm cười nhìn lấy hắn ta. Nhất thời, một cỗ cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, để cho gã tài xê lái xe taxi không khỏi giật bắn mình.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không thèm để ý. Anh rất nhanh liền đem điện thoại tắt đi. Sau đó, dùng loại ánh mắt vô cùng ý nhị, nhìn về phía gã tài xế lái xe taxi.
“Nói cho tôi biết, vị trí của các ngươi hiện đang tập trung ở đâu?”
Nghe hỏi, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi lúc này thoáng hiện lên vẻ do dự. Nhưng mà, Trần Viễn cũng không để cho hắn ta suy nghĩ lâu. Anh dùng lấy đầu ngón tay, chọt mạnh về phía bắp đùi của đối phương.
Động tác này của Trần Viễn nhìn như hết sức nhẹ nhàng, đơn giản. Nhưng với tình trạng cơ thể của gã tài xế lái xe taxi lúc này, hắn làm thể nào có thể chịu đựng được nổi.
Nhất thời, một tiếng hét thảm từ trong xe ô tô truyền ra bên ngoài. Cho dù đã đứng ở một khoảng cách rất xa, Liễu Hồng Hạnh cũng nhịn không được rùng mình một cái. Đồng thời, trong lòng của cô cũng đang suy nghĩ, không biết Trần Viễn đang làm gì, lại để cho đối phương hét thảm như vậy.
Chỉ có điều, trong lòng cho dù vô cùng nghi hoặc, nhưng Liễu Hồng Hạnh cũng không dám tiến gần về phía ô tô. Ngược lại, cô rất thành thật đứng ở bên ngoài, giống như là đang canh chừng cho Trần Viễn làm việc.
Quay trở lại vị trí phía trong ô tô, sau khi Trần Viễn hành hạ gã tài xế lái xe taxi một phen. Lúc này, ánh mắt của anh hơi lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, đưa tay vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của đối phương.
“Nói đi, các anh hiện tại đang tập trung ở nơi nào?”
Lần này, gã tài xế lái xe taxi cũng không dám chần chừ, vội vàng nói ra vị trí của đồng bọn đang tụ tập. Nghe xong, lông mày của Trần Viễn hơi thoáng nhíu mày một cái. Ngay sau đó, anh mới xoay người, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài ô tô.
“Cô lại đây!”
Đột nhiên nghe được tiếng kêu của Trần Viễn, Liễu Hồng Hạnh hơi thoáng giật mình một cái. Nhưng mà, rất nhanh sau đó cô cũng kịp phản ứng lại, vội vàng chạy gần về phía xe ô tô. Chỉ có điều, lúc này Liễu Hồng Hạnh không khỏi tò mò, hơi hơi đưa mắt nhìn về phía bên trong.
Chỉ có điều, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng phía trong, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh không khỏi bị hù dọa đến phát run. May mắn, bàn tay của Trần Viễn lúc này đột nhiên vỗ nhẹ đến, mới để cho cô lấy lại bình tĩnh.
Chỉ là, khi ánh mắt của cô nhìn về phía Trần Viễn, bên trong thoang thoảng hiện lên một chút kiêng kỵ.
Đối với những thứ này, Trần Viễn cũng không mấy quan tâm. Ngược lại, anh từ phía trong ngăn chứa kéo đồ của ô tô, lấy ra một mẩu giấy, bút. Sau đó, anh nhanh chóng viết lên trên đó một dãy số. Đồng thời, anh đưa lấy mẫu giấy chứa dãy số này cho Liễu Hồng Hạnh, lúc này vẫn còn có chút khiếp sợ đứng ở bên ngoài ô tô.
“Bây giờ tôi có việc, cần phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Nhưng mà chuyện này hơi có phần mạo hiểm, nên tôi cũng không thể mang theo cô đi được. Trên đây là số điện thoại liên lạc của bạn tôi. Chỉ cần cô dựa theo hướng dẫn tôi viết trên giấy, liên lạc với cô ấy. Sau vài phút nữa, nhất định sẽ có người đến đón cô.”
Lúc đưa mẩu giấy cho Liễu Hồng Hạnh, Trần Viễn vẫn không quên lên tiếng dặn dò đối phương một phen.
Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh hơi thoáng do dự một chút. Sau đó, cô mới đưa tay cầm lấy mẩu giấy, đồng thời gật đầu nói ra.
“Cảm ơn!”
Lời này là lời từ tận sâu trong đáy lòng của cô đối với Trần Viễn nói ra. Mặc dù tình huống vừa rồi không có gì nguy hiểm, nhưng Liễu Hồng Hạnh thừa biết, nếu như không có Trần Viễn tình cờ đi chung chuyến xe. Lúc này, kết cục của cô cũng không bình tĩnh như vậy đứng ở nơi này cùng người khác nói chuyện.
Đối với mấy thứ này, Trần Viễn thật sự không quá đê ý. Ngược lại, tình huống lúc này hơi có chút gấp. Thế nên, Trần Viễn cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, vội vàng phất phất tay nói ra.
“Có gì chúng ta sẽ gặp lại nhau sau!”
Nói xong, anh quay sang nhìn về phía gã tài xế lái xe taxi, vừa rồi gã này vẫn còn một bộ giả chết, hoàn toàn không có phát ra một chút tiếng động nào, giống như không hề tồn tại. Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, ánh mắt của hắn ngay lập tức liền mở ra. Đồng thời, vẻ mặt còn có mấy phần khẩn trương.
“Đi, chỉ đường cho tôi đến chỗ tụ tập của các anh!”
Lần này, trước mệnh lệnh của Trần Viễn, gã tài xế lái xe taxi cũng không dám mở miệng phản đối. Ngược lại, bộ dáng của hắn cực kỳ thành thật, bắt đầu chỉ điểm để cho Trần Viễn lái xe nhìn đi.
Lúc này, nhìn theo bóng xe ô tô đang dần biến mất ở phía cuối con đường, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh hơi thoáng hiện lên một vẻ phức tạp. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của cô liền trở nên kiên định, cố gắng cắn thật chặt hàm răng của mình. Tiếp theo đó, cô mới lấy ra một chiếc điện thoại được giấu ở trong ngực áo, nhanh chóng bấm vào một dãy số.
Chỉ là, dãy số này hoàn toàn khác hẳn so với dãy số mà Trần Viễn đã đưa cho cô. Hơn nữa, âm thanh của người ở trong điện thoại cũng có mấy phần quen thuộc.
“Thế nào, nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa?”
Nếu như lúc này Trần Viễn vẫn còn ở đây, sau khi nghe được âm thanh nói chuyện ở trong điện thoại, anh nhất định có thể nhận ra được, người ở bên kia điện thoại là ai. Bởi vì, đây chính là giọng nói của Irina, người phụ nữ đã từng nhiều lần đối đầu với anh. Hơn nữa, trong giọng nói của Irina còn ẩn chứa một lượng thông tin rất lớn. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, dường như là một âm mưu mà chính cô ta đã gây ra?
Tất nhiên, những thứ này Trần Viễn cũng không có cách nào biết được. Hiện tại, anh đang theo sự hướng dẫn của gã tài xế lái xe taxi một đường chạy thẳng ra ngoài ngoại ô. Đồng thời, chiếc xe bắt đầu di chuyển về hướng một tòa thị trấn, cách thủ đô khoảng chừng hơn ba mươi kilomet. Hơn nữa, vị trí mà Trần Viễn đang đi đến còn nằm ở khu trung tâm bên trong thị trấn.
“Đến rồi!”
Ngay khi chiếc xe ô tô của Trần Viễn dừng lại ở trước một cửa hàng tạp hóa cũ kỹ, âm thanh của gã tài xế lái xe taxi bỗng hô lên. Lúc này, Trần Viễn cũng nhanh chóng cho xe ô tô dừng lại. Chỉ là, sắc mặt của anh hơi có một chút khó coi, liếc mắt nhìn về phía gã tài xế taxi vẫn còn đang bị khống chế, nằm ngay bên cạnh.
“Anh… anh muốn làm gì? Tôi… tôi đã đưa anh đến đúng địa chỉ rồi!”
Giống như rất sợ mỗi khi bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, gã tài xế lái xe taxi lúc này không khỏi hô lên. Mà nhìn thấy biểu hiện của hắn lúc này, lông mày của Trần Viễn càng không khỏi nhíu chặt. Bởi vì, theo suy đoán của anh, những kẻ này rất có thể là sẽ tập trung ở một nơi hoang vắng nào đó. Nhưng anh thật sự không có ngờ đến, bọn chúng lại dám hiên ngang ở lại bên trong thị trấn. Hơn nữa, còn lựa chọn một nơi rất gần khu vực trung tâm. Đây là điều mà Trần Viễn rất khó có thể lý giải được.
“Tôi thật sự không có lừa anh. Nơi này quả thật chính là nơi tập trung của chúng tôi. Bởi vì nhiệm vụ lần này có chút khẩn trương, mọi người cũng không có cách nào rời khỏi thủ đô quá xa. Hơn nữa, phía trên còn có lệnh, để cho chúng tôi không được phép rời xa phạm vi thủ đô trong vòng một trăm kilomet.”
Rất sợ Trần Viễn lại hiểu nhầm chỉ dẫn của mình, lúc này gã tài xế lái xe taxi giống như là lấy hết can đảm, đem toàn bộ nghi ngờ ở trong lòng của Trần Viễn giải thích một lần.
Mà nghe được lời này của đối phương, lông mày của Trần Viễn mới bắt đầu thư giãn xuống. Bất quá, ở trong lòng của anh càng đối với nơi này đề cao cảnh giác. Bởi vì, vừa rồi anh thoáng thăm dò một chút, nhưng lại không hề phát hiện ra bất kỳ cỗ khí tức ẩn giấu nào.
Điều này chứng tỏ, nơi này thật sự cũng không phải là nơi tập trung mà gã Hắc Ưng nhắc đến. Hoặc là, ở đây có đồ vật có thể che đậy được khí tức của người tu luyện, thế nên Trần Viễn mới không thể nào cảm nhận được khí tức của những người đang ở bên trong.
Nhưng mà, cho dù là loại tình huống nào, thì tình hình trước mắt đối với Trần Viễn cũng thật sự rất khó giải quyết. Bởi vì, anh hoàn toàn không biết đối phương là ai, cũng không rõ mục đích của đối phương xuất hiện ở nơi này để làm gì. Thế nhưng, những thứ này cũng không đủ khiến cho Trần Viễn lùi bước. Bởi vì anh ẩn ẩn có loại cảm giác, chỉ cần đem những kẻ này tóm được, thì lời giải đáp ở trong lòng anh mấy ngày hôm nay nhất định sẽ được giải khai.
Chính vì thế, sau khi hơi do dự một chút, Trần Viễn liền không suy nghĩ gì thêm nữa. Anh trực tiếp đẩy cửa ô tô để bước ra ngoài. Sau đó, anh với tay đem gã tài xế lái xe taxi đang nằm co quắp ở trên ô tô xách lên, như xách một con gà con đi thẳng về phía cửa hàng tạp hóa.
Chương 149 - Tập kích
Nhìn vào phía bên trong, cửa hàng tạp hóa này dường như đã lâu ngày không có người ở lại. Hơn nữa, phía trên các kệ hàng còn đọng lại một lớp bụi khá dày.
Trần Viễn chỉ thử đưa tay quẹt nhẹ một cái, đầu ngón tay của anh lúc này đã bị bụi bẩn bám đến đen kịt.
Lúc này, gã tài xế lái xe taxi đang bị Trần Viễn ném xuống đất, nằm ở một bên. Bỗng nhiên, hắn hơi ngửa đầu lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười thần bí. Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn vừa mới nhìn đến, nụ cười này của hắn cũng liền biến mất.
“Người đâu?!”
Trong con ngươi của Trần Viễn phát ra một luồng sát khí lành lạnh. Nhất thời, thân thể của gã tài xế lái xe taxi không khỏi khẽ run lên một trận. Nhưng mà, vẻ mặt của hắn vẫn rất kiên định, cố dùng hết sức đem đầu ngón tay nâng lên, chỉ về một hướng ở bên trong kệ hàng.
“Bọn họ ẩn giấu ở bên trong!”
Nghe thế, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu lại. Thế nhưng, anh vẫn đi theo hướng tay của gã tài xế lái xe taxi chỉ. Bước chân của anh vô cùng cẩn thận, đi gần về phía kệ hàng trống rỗng đang chắn ở phía lối đi trước mặt.
“Là nó!”
Lúc này, âm thanh của gã tài xế lái xe taxi cũng vô cùng thức thời vang lên. Nghe vậy, Trần Viễn không khỏi suy nghĩ một hồi, sau đó đưa tay đặt về phía kệ hàng, hơi dùng lực đẩy mạnh một cái.
Răng rắc…
Tức thì, một loạt âm thanh chuyện động không ngừng vang lên, để cho hai mắt của Trần Viễn nhất thời có chút bừng sáng.
“Nơi này vậy mà còn có cơ quan?!”
Nhất thời, Trần Viễn mang theo một chút hưng phấn, vội vàng đem cái kệ hàng nhanh chóng đẩy ra. Sau đó, anh dự định tự mình bước nhanh đi vào. Nhưng mà, động tác vừa mới thực hiện được một nửa, đột nhiên thân hình của Trần Viễn bất ngờ dừng lại. Đồng thời, ánh mắt của anh rơi xuống trên người của gã tài xế lái xe taxi.
Lúc này, tâm tình của gã tài xế lái xe taxi đang rất kích động. Ánh mắt của hắn cực kỳ chờ đợi, nhìn thấy Trần Viễn bước vào bên trong tầng ngầm được giấu ở phía sau kệ hàng.
Nhưng mà, không biết vì sao động tác của Trần Viễn lại dừng lại. Hơn nữa, ánh mắt của anh còn chuyển đến, nhìn về phía hắn. Để cho trong lòng của gã tài xế lái xe taxi lúc này có chút chột dạ, đồng thời cũng hô lên một tiếng không ổn.
Thế nhưng, hắn hiện chỉ là một kẻ tàn phế, cho dù phát hiện ra sự tình có chút không đúng, cũng không có cách nào phản ứng được. Ngược lại, động tác của Trần Viễn lại vô cùng dứt khoát. Anh trực tiếp đi tới, lần nữa đem gã tài xế lái xe taxi xách lên.
“Suýt chút nữa thì quên mất, nơi này đã được bố trí cẩn thận như vậy. Lỡ như, bên trong có cạm bẫy hay là cơ quan gì đó, tôi phải làm thế nào bây giờ? Hay là, dùng anh làm tấm bia chắn. Như vậy, dù có nguy hiểm tôi cũng có thời gian để tránh né kịp.”
Lúc đem gã tài xế lái xe taxi xách lên, Trần Viễn không quên tự mình lẩm bẩm ở trong miệng. Mà những lời này, lọt vào trong tai đối phương thật sự chẳng khác nào tiếng sấm rền. Nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi thoáng chốc liền biến thành tro tàn.
Nhưng mà, lúc này hắn đã bị Trần Viễn chế trụ được, cho dù có muốn nghĩ cách chạy trốn, cũng không thể nào thực hiện được.
Sau khi đem gã tài xế lái xe taxi kéo ra chắn ở phía trước người, Trần Viễn cũng không tiếp tục trì hoãn nữa. Anh rất nhanh liền đem kệ hàng rỗng dịch chuyển sang một bên. Ngay sau đó, một tấm vách tường được làm bằng kim loại xuất hiện trước mặt anh. harry potter fanfic
Chỉ là, phía trên tấm vách tường kim loại này lại có một cái hệ thống mở khóa tự động bằng dấu vân tay. Hiện tại, cho dù Trần Viễn muốn đem tấm cửa sắt này mở ra, anh cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Nhất thời, ánh mắt của anh không khỏi quay sang, nhìn lấy gã tài xế lái xe taxi. Đặc biệt, anh vô cùng chăm chú, nhìn về phía cánh tay đã rũ xuống của đối phương.
Bị động tác này của Trần Viễn nhìn đến, vẻ mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi biến sắc.
“Đừng, đừng! Tôi biết, tôi biết mật khẩu để mở ra!”
Giống như là rất sợ Trần Viễn sẽ làm ra hành động kinh khủng nào đó, lúc này gã tài xế lái xe taxi phản ứng vô cùng kịch liệt. Mà Trần Viễn cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn một chút. Sau đó, anh mới lạnh nhạt nói ra.
“Vậy thì mở cửa giúp tôi nhanh đi. Nếu không, tôi cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể mượn vài bộ phận ở trên cơ thể của anh để sử dụng.”
Mặc dù âm thanh nói chuyện của Trần Viễn lúc này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai của gã tài xế lái xe taxi chẳng khác nào giọng nói ma quỷ đến từ địa ngục.
“Vâng, vâng! Để tôi làm ngay!”
Dứt lời, gã tài xế lái xe taxi không khỏi cấp tốc dùng sức mở to hai mắt ra nhìn về phía màn hình được hiện thị ở trên ổ khóa tự động đặt trên cửa kim loại. Nhìn thấy động tác này của đối phương, khóe môi của Trần Viễn hơi khẽ nhếch lên một cái.
Kỳ thật, vừa rồi anh cũng chỉ là hù dọa hắn ta mà thôi. Anh còn không có tàn nhẫn đến mức trực tiếp đem cánh tay của một người vẫn còn đang sống sờ sờ tháo bỏ xuống. Đây là hành vi của những kẻ man rợ mới có thể làm ra được. Còn Trần Viễn, nhiều nhất là anh sẽ đem mấy đầu ngón tay của đối phương cắt bỏ, sau đó xem như chìa khóa dùng để mở tấm cửa sắt.
Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi. Nếu như để cho gã tài xế lái xe taxi lúc này nghe được tiếng lòng của anh, sợ rằng hắn đã trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
“Keng! Xác nhận thành công, chào mừng ngài đã trở lại!”
Lúc này, sau khi hì hục mở to hai mắt ra để xác nhận thân phận của mình, âm thanh hệ thống của tấm cửa sắt cũng bắt đầu vang lên.
Nghe được tiếng xác nhận này, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thế nhưng, trong lòng của hắn còn chưa kịp vui mừng bao lâu. Lúc này, Trần Viễn đã đem hắn xách tới, trực tiếp ném thẳng về phía trước.
“Đi thôi!”
Cú ném này của Trần Viễn dùng lực không hề nhỏ. Hơn nữa, phía sau cửa sắt là một cái hành lang xuôi thằng xuống mặt đất, có độ dốc cũng tương đối lớn. Chính vì thế, bị cú ném của Trần Viễn làm cho choáng váng, đầu óc của gã tài xế lái xe taxi lúc này cũng ông ông vang lên một trận.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi hoảng sợ đến tái nhợt. Đồng thời, ở trong lòng hắn cũng không ngừng đối với Trần Viễn chửi mắng.
Nhưng mà, động tác tiếp theo của Trần Viễn lại càng khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ hơn. Bởi vì, không biết từ nơi nào, thân hình của Trần Viễn bỗng dưng lao xuống, trực tiếp dậm mạnh lên trên người hắn.
Răng rắc!
Cú giẫm này của Trần Viễn mặc dù dùng lực rất nhẹ, nhưng theo quán tính đang bị lao xuống. Lúc này, đột ngột bị một lực từ trên không trung tác động xuống, gã tài xế lái xe taxi chỉ có cảm giác như toàn bộ xương cốt ở trên người của mình đêu bị gãy nát.
Thế nhưng, Trần Viễn đối với những thứ này lại chẳng hề quan tâm một chút nào. Lúc này, ánh mắt của anh đang đảo qua bốn phía xung quanh, quan sát tình huống cụ thể.
Cũng may, nơi này tương đối trống trãi, bốn phía xung quanh cũng không thấy có bất kỳ một bóng người nào. Chỉ có điều, dường như động tĩnh vừa rồi Trần Viễn gây ra có chút lớn. Thế nên, chỉ sau một lúc liền có tiếng bước chân đang dồn dập chạy tới.
“Hắc Ưng, mày trở về rồi đấy à?!”
Tiếng bước chân vừa mới vang lên, một âm thanh hùng hồn đã vọng lại bốn phía xung quanh. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cảm giác như màng nhĩ của mình sắp bị xé rách. Mà vẻ mặt của gã tài xế lái xe taxi lúc này cũng trở nên trắng bệch.
“Hắc Báo, tại sao mày lại ở chỗ này?”
Lúc này, nhìn thấy người đứng ở phía trước mặt, gã tài xế lái xe taxi có chút kinh ngạc, hô lên một tiếng. Mà người ở phía đối diện cũng giật mình, quay sang nhìn lấy đối phương.
“Mẹ kiếp, Hắc Ưng, mày làm sao thế này? Không phải nghe được giọng nói của mày, tao còn tưởng là thằng khốn nào đang giả dạng của mày để chui vào đây.”
Rất tự nhiên, Trần Viễn lúc này giống như đã bị quên lãng. Gã đàn ông tên là Hắc Báo không có chú ý đến anh, ngược lại ánh mắt hoàn toàn tập trung về phía đồng bọn của mình.
Thế nhưng, trong lòng của Hắc Ưng lúc này lại có chút tức giận.
“Mẹ nó, Hắc Báo, mày có bị đui không hả? Tao đang bị người khác khống chế, mày không nghĩ cách cứu tao ra ngoài, còn đứng đó lại nhải cái mẹ gì hả?”
Nghe được tiếng quát của gã tài xế lái xe taxi, lúc này Hắc Báo mới không khỏi giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía Trần Viễn, hiện tại vẫn đang một bên xách lấy đồng bọn của hắn, một bên thú vị nhìn lấy hắn mỉm cười.
“Mẹ nó, mày đứng ở đây từ bao giờ?”
Vừa nhìn thấy Trần Viễn, phản ứng đầu tiên của Hắc Báo không phải là xông tới trước đem Hắc Ưng cứu ra. Ngược lại, vẻ mặt của hắn có chút chấn kinh, lớn tiếng hô lên một trận.
Nghe được tiếng hô này của Hắc Báo, trong lòng của Hắc Ưng rất phẫn nộ, chỉ muốn trực tiếp xông tới vả cho đối phương một trận. Chỉ là, hiện tại hắn đã bị phế, cũng chỉ có thể kiềm nén tức giận ở trong lòng.
Tất nhiên, Trần Viễn thì lại không có suy nghĩ như vậy. Ngược lại, anh hơi chút hứng thú, đưa mắt nhìn về phía Hắc Báo.
“Anh và tên này là cùng một bọn?!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa đem Hắc Ưng xách đưa lên cao. Thấy được khuôn mặt của Hắc Ưng đang vô cùng phẫn nộ nhìn về phía mình, Hắc Báo lại lần nữa hô lớn.
“Mẹ kiếp, mày nhìn tao gần như vậy làm gì? Cút đi!”
Tiếng nói vừa dứt, thân hình của Hắc Báo cũng trực tiếp chuyển động. Hắn như hóa thân trở thành mãnh thú, vô cùng mãnh liệt nhảy bổ tới, một trảo túm lấy Hắc Ưng, một trảo hướng thẳng về phía hai mắt của Trần Viễn để đâm tới. Có thể nói, động tác này của Hắc Báo vô cùng xảo quyệt. Cho dù Trần Viễn từ đầu đến cuối đều không chút nào lơi lỏng phòng bị. Nhưng lúc này, anh vẫn bị tốc độ của đối phương làm cho choáng váng.
Chương 150 - Quái vật xuất hiện
“Móa…”
Trong lòng chửi thề một trận. Trần Viễn thật sự không có nghĩ đến, đối phương vừa rồi còn một bộ ngu ngu ngốc ngốc, không hề lộ ra một chút răng nanh nào. Nhưng chỉ một cái tích tắc, hắn đã lắc người chuyển mình trở thành một đầu mãnh thú, trực tiếp hướng thẳng về phía vị trí yếu hại của anh đánh tới.
Sự chuyển biến này của đối phương thật sự quá nhanh, cho dù Trần Viễn đã có phòng bị từ trước. Nhưng mà, anh đã không có phương án lựa chọn nào khác, chỉ có thể dứt khoát đem Hắc Ưng ném ra ngoài, đồng thời tránh đi vị trí yếu hại ở trên cơ thể của mình.
Ầm!
Cơ thể của Hắc Ưng bị ném ra với một lực rất mạnh. Hơn nữa, Trần Viễn còn cố ý nhắm thẳng về hướng công kích của Hắc Báo để ném tới. Thế nên, nếu như Hắc Báo không kịp tránh né, thì hắn sẽ bị Hắc Ưng tông trúng.
Nhưng mà, Hắc Báo giống như không có nhìn thấy. Ngược lại, công kích của hắn càng thêm hung mãnh, trực tiếp hướng thẳng về phía hốc mắt cùng với cổ họng của Trần Viễn phát lực.
Nhìn thấy một màn này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Thế nhưng, công kích của đối phương đã đánh tới trước mặt, Trần Viễn cũng không dự định đứng yên chịu trận.
Chính vì thế, vừa thấy mấy đầu ngón tay bén nhọn của Hắc Báo đánh tới, Trần Viễn liền phát lực, dùng lấy nắm đấm của mình tùng ra một quyền để đánh trả.
Tất cả những chuyện này đều diễn ra với một tốc độ cực kỳ nhanh. Thế nên, công kích của cả hai vừa mới va chạm vào nhau, cơ thể của Hắc Ưng cũng vừa vặn đụng lên trên người của Hắc Báo. Chỉ là, quanh thân Hắc Báo lúc này giống như chồng chất lên một tầng hộ thể. Cơ thể của Hắc Ưng vừa mới tiếp cận, liền trực tiếp bị dội ngược ra ngoài.
Ầm!
Lại một tiếng chấn động thật mạnh vang lên. Bằng vào lực phản chấn giữa hai bên, toàn bộ xương cốt của Hắc Ưng lúc này hầu như đã bị phá vỡ hóa thành từng mảnh vụn nhỏ. Ngay lập tức, trong miệng của Hắc Ưng không ngừng phun ra máu tươi.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn, vẻ mặt của Hắc Báo lúc này hoàn toàn không có bất kỳ một thứ cảm xúc nào. Ngược lại, ánh mắt của đối phương còn hiện ra một tia sắc lạnh. Dường như, một kích vừa rồi không thể đánh trúng được Trần Viễn để cho Hắc Báo cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Khục…”
Trong lòng đắng chát ho khan lên một trận. Lúc này, toàn bộ ánh mắt của Hắc Ưng đều bị bao phủ bởi một sự tuyệt vọng. Bởi vì, hắn đã cảm nhận được sinh mệnh của mình lúc này đang chậm rãi trôi qua. Nếu như không được chữa trị kịp thời, thì rất có thể hắn sẽ không thấy được ánh mặt trời thêm một lần nào nữa.
Thế nhưng, đối mặt với ánh mắt cầu sinh của hắn, Hắc Báo lúc này không có lên tiếng đáp lại. Mà hắn giống như hóa thành một con thú dữ, lại tiếp tục hướng về phía Trần Viễn gầm gừ đánh tới.
Đối mặt với công kích của đối phương, Trần Viễn lúc này cũng đã không có ý định nương tay. Anh bắt đầu vận dụng một ít lực lượng thần bí ở trong cơ thể của mình, sau đó quán thâu lên nắm đấm.
Nhìn thấy công kích của Hắc Báo đánh tới, Trần Viễn cũng nhanh chóng vận lực đánh ra một quyền.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ thân thể của Hắc Báo giọng như bị búa lớn nện trúng, cả người của hắn cứ như vậy bị nện bay ra ngoài.
Ầm!
Thân hình của hắn chạm mạnh lên trên một mặt của vách tường sắt. Sau đó, cả người uể oải trượt xuống, trông miệng còn bắt đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ có điều, khác với Hắc Ưng, bản thân của Hắc Báo cũng không tính là bị thương nghiêm trọng. Ngược lại, vết thương càng để hung tính của hắn bạo tăng. Ánh mắt của Hắc Báo lúc này chất chứa vô tận sát khí, trừng trừng nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
“Tao muốn mày chết!”
Dứt lời, thân hình của Hắc Báo đã lần nữa lao tới. Chỉ là, lúc này hắn không có sử dụng trảo công, mà chuyển sang dùng tốc độ linh hoạt của mình, bắt đầu quấn lấy Trần Viễn.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không cách nào bắt được hình bóng của đối phương. Hơn nữa, lúc này bất chợt anh lại cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ, đang tức tốc xông về phía bên này.
Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghiêm trọng. Bởi vì, một tên Hắc Báo trước mặt đã để anh thấy rất khó ứng phó. Hiện tại, mấy luồng khí tức kia rất có thể sẽ xuất hiện một vị cường giả nửa bước đại tông sư, thậm chí có thể đạt đến cảnh giới đại tông sư.
Lúc bình thường, Trần Viễn có thể nhẹ nhàng giải quyết vài vị cao thủ tông sư trung, hậu kỳ cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại, nếu như cùng lúc đối mặt với nhiều cao thủ như vậy. Nhất là, khi trong số cao thủ của đối phương còn rất có thể xuất hiện tuyệt đỉnh cao thủ cấp bấc đại tông sư. Như vậy, tình huống của anh nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Suy nghĩ như vậy, Trần Viễn liền tức tốc nghĩ ra kế sách. Anh quyết định tạm thời bỏ qua Hắc Báo, rút lui ra khỏi căn hầm bí mật. Chỉ là, giống như có thể đoán ra được ý đồ của Trần Viễn, tần suất công kích của Hắc Báo càng thêm trở nên kịch liệt.
“Hừ, muốn chạy! Đừng mơ!”
Lúc này, một tiếng hừ lạnh bất chợt vang lên. Ngay sau đó, phía trước mặt của Trần Viễn không biết từ lúc nào xuất hiện một gã đàn ông với thân hình vô cùng to lớn. Hơn nữa, khí thế trên người của kẻ này càng thêm cuồng bạo mãnh liệt. Nhất là, trên tay của hắn còn nâng lấy một quả cầu lửa, phía trên bốc cháy một ngọn lửa màu xanh lam, tỏa ra khí tức hơi có mấy phần rét lạnh.
Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi trở nên chấn động. Đồng thời, con ngươi của hắn lúc này cũng đang liên tục co rụt lại. Bởi vì, kẻ đứng ở trước mặt anh cũng không phải là người tu luyện, mà hắn chính là một người dị năng, có được năng lực khống hỏa hết sức đặc thù.
Thế nhưng, điều này vẫn còn chưa đủ để cho Trần Viễn cảm thấy khiếp sợ như vậy. Thứ anh nhìn thấy lúc này không chỉ là gã đàn ông to lớn với ngọn lửa màu xanh lam ở trên tay, mà chính là hai người bịt mặt đứng ở sau lưng của hắn ta.
Một trong hai kẻ bịt mặt này, vậy mà Trần Viễn có thể nhận ra được một cỗ khí tức hết sức quen thuộc. Hơn nữa, ánh mắt của người này đang còn nhìn về phía anh, mang theo một loại tâm tình hết sức phức tạp.
“Cha vợ? Sao ông ta lại ở đây?”
Đúng vậy, một trong hai người bịt mặt đang đứng sau lưng của gã đàn ông to lơn trên tay cầm lấy quả cầu lửa màu xanh lam chính là bố vợ của Trần Viễn, cũng chính là cha đẻ của Tiêu Hân Hân, Tiêu Viễn Sơn.
“Ừm, đã lâu không gặp, con rể của ta!”
Nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Trần Viễn khi phát hiện ra sự xuất hiện của mình, Tiêu Viễn Sơn không những không có bối rối. Ngược lại, ông ta vô cùng vui vẻ đem khăn bịt mặt của mình tháo ra. Hơn nữa, ông ta còn phất tay nhìn về phía Trần Viễn, mỉm cười chào hỏi một cách vô cùng tư nhiên.
Nhìn thấy toàn bộ thao tác lúc này của bố vợ, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó tin. Anh thật sự không có nghĩ đến, mình vậy mà lại gặp được Tiêu Viễn Sơn ở một nơi như thế này, hơn nữa còn trong trường hợp hiện tại.
“Được rồi, đừng có nói nhảm nhiều nữa. Kêu cậu ta đem toàn bộ hai phần ngọc bội giao ra. Sau đó, chỉ cần cậu ta đồng ý gia nhập vào trong giáo hội, thì chúng ta có thể bỏ qua cho cậu ta một lần này.”
Lúc này, âm thanh của người bịt mặt còn lại dường như có chút thiếu kiên nhẫn, bắt đầu lên tiếng để thúc giục Tiêu Viễn Sơn.
Nhưng mà, nghe được lời này của đối phương, Tiêu Viễn Sơn lại lắc đầu, không có đáp lại.
Ngược lại, ánh mắt của ông ta chăm chú nhìn về phía Trần Viễn. Qua một lúc, ông ta mới tiếp tục mở miệng để nói chuyện.
“Hôm nay, ta có gặp được Hân Hân. Tình huống hiện tại của hai đứa như thế nào? Vì sao ta không thấy con đi cùng với con bé?!”
Đột nhiên nghe Tiêu Viễn Sơn hỏi đến việc này, nhất thời Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc. Nhưng mà, người bịt mặt đứng ở phía sau lưng ông ta, đã nhịn không được quát lên.
“Tiêu Viễn Sơn, ông có biết là ông đang làm gì hay không? Nơi này không phải là nơi để cho ông cùng với con rể của ông ôn chuyện. Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Hơn nữa, chuyện liên quan đến miếng ngọc bội cũng cần giải quyết triệt để. Nếu không, cả hai chúng ta sau khi trở về đều sẽ bị giáo chủ trách phạt.”
Lúc nói ra những lời này, khí thế ở trên người của gã đàn ông bịt mặt đang đứng ở phía sau lưng của Tiêu Viễn Sơn cũng phát tán ra. Bất thình lình, người này vậy mà cũng đã đột phá đến cảnh giới đại tông sư. Hơn nữa, khí thế của hắn dường như so với Tiêu Viễn Sơn còn muốn mạnh hơn một bậc. Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên nghiêm trọng. Bởi vì, Trần Viễn có thể xác định, anh hiện tại không phải là đối thủ của người này.
“Viễn, cậu rời khỏi đây trước đi. Nơi này để lại cho ta xử lý là được rồi!”
Bất thất lình âm thanh của Tiêu Viễn Sơn lại lần nữa vang lên. Đồng thời, một cỗ khí thế so với người đàn ông bịt mặt đứng ở phía sau lưng còn muốn mạnh mẽ hơn nhiều, phát tán ra bên ngoài.
Cảm nhận được cỗ khí thế này, tức thì ánh mắt của gã đàn ông bịt mặt trở nên trừng lớn. Trong con ngươi của ông ta lộ ra dáng vẻ khó tin.
“Tiêu Viễn Sơn, ông… ông vậy mà đang ẩn giấu tu vi?”
Chuyện này thật sự quá đỗi bất ngờ, hắn ta cũng thật không có ngờ đến, nhiều năm như vậy Tiêu Viễn Sơn vẫn đang ẩn giấu thực lực của mình. Hơn nữa, nhìn thấy động tác của Tiêu Viễn Sơn lúc này, ánh mắt của gã đàn ông bịt mặt càng thêm trở nên ngưng trọng.
Chỉ là, bộ dáng của Trần Viễn cũng ngạc nhiên không kém. Anh thật sự không hiểu, vì sao Tiêu Viễn Sơn lại muốn cứu mình. Với lại, chuyện này dường như còn có bí mật gì đó mà anh không biết.
“Đi, lập tức rời khỏi chỗ này!”
Nhìn thấy Trần Viễn vẫn còn chưa chịu rời đi, lúc này Tiêu Viễn Sơn đã lần nữa lên tiếng thúc giục. Nghe vậy, Trần Viễn rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần. Anh hơi liếc mắt nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn một chút, lại đưa mắt quan sát nhìn sang bốn phía xung quanh. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn liền chuyển động, dự định tìm cách thoát khỏi đây.
Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn làm ra động tác. Lúc này, người đàn ông bịt mặt cũng cười lên ha hả một tiếng.
“Ha ha, Tiêu Viễn Sơn, ông cho rằng trước khi tham gia nhiệm vụ lần này, tôi không hề có chuẩn bị gì ở phía sau hay sao? Mạnh Cuồng, ngươi hãy ra đi!”
Tiếng nói của người đàn ông bịt mặt vừa mới kết thúc, một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo, thẩm thấu tận sâu trong linh hồn của từng người bất chợt xuất hiện. Ngay sau đó, một mùi hôi thối bốc lên. Đồng thời, một đôi con người màu xanh lam ẩn hiện ở trong bóng tối.
Qua một lúc, Trần Viễn mới nhìn thấy rõ một con quái vật hình người xuất hiện ở trước mắt mình. Nói là quái vật hình người, bởi vì thứ này giống như là được chắp nối từ các bộ phận khác nhau của hung thú, gắn lên trên thân thể của một nhân loại. Thế nên, hình dáng của kẻ này thật sự vô cùng ghê rợn. Hơn nữa, khí tức mà kẻ này phát tán ra, dường như cũng không giống như bất kỳ một người tu luyện hay là một người dị năng nào khác.
Chỉ có điều, vừa nhìn thấy được kẻ này xuất hiện, sắc mặt của Tiêu Viễn Sơn đã bị dọa sợ đến tái nhợt.
“Làm… làm sao có thể?”