“Điện thoại của anh đâu, đưa đây cho tôi!”
Vừa mới trở lại phòng ngủ không được bao lâu, Trần Viễn đã nghe được tiếng bước chân của Tiêu Hân Hân vội vàng đuổi theo phía sau. Còn không đợi anh lên tiếng hỏi thăm, cô đã nói ra ý đồ của mình.
“Để làm gì?”
Mặc dù đã suy đoán ra được mục đích của Tiêu Hân Hân, nhưng Trần Viễn vẫn không muốn đem điện thoại của mình đưa cho cô.
“Anh làm sao lại trở nên lắm lời như vậy, tôi bảo đưa thì cứ đưa đây cho tôi!”
Dứt lời, còn không đợi cho Trần Viễn đáp lại, Tiêu Hân Hân đã nhanh tay đem điện thoại của anh giật lấy. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có cách nào phản ứng kịp. Đợi cho Tiêu Hân Hân đoạt được điện thoại, lúc này anh mới để ý đến, cô đang nhanh chóng đem những bức hình quần áo xốc xếch trước đây mà anh đã chụp ở trong khách sạn xóa đi.
Hơn nữa, khi Trần Viễn kiểm tra mấy phần tin nhắn ở bên trong, anh còn thấy Tiêu Hân Hân tự tay chuyển đi số tiền năm mươi triệu lần trước mà cô đã chuyển cho anh, chuyển ngược vào trong tài khoản cá nhân của cô.
“Cô…”
Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của Trần Viễn, lúc này vẻ mặt của Tiêu Hân Hân mới lộ ra một tia hài lòng.
“Rất tốt, hiện tại thì anh cứ hãy ngoan ngoãn ở lại trong nhà cho tôi. Còn tiền thuốc men của em gái anh, tôi sẽ trực tiếp gửi đến bệnh viện. Sau này, tôi sẽ không cho thêm anh bất kỳ một đồng nào cả.”
Nói ra những lời này, Tiêu Hân Hân hoàn toàn không thèm để ý gì đến sắc mặt đã sắp đen như đít nồi của Trần Viễn, mang theo mấy phần đắc ý lắc mông đi ra khỏi phòng.
…
Rời khỏi phòng ngủ, bước nhanh xuống lầu, Trần Viễn tự rót cho mình một ly nước lọc. Lúc này, Tiêu Hân Hân đang ở trong phòng khách lướt điện thoại, xem tin tức. Vừa trông thấy anh xuất hiện, cô đã đứng bật dậy, vội vàng dùng lấy bước chân khập khiếng của mình, đi về phía anh.
“Đúng rồi, tối nay bố tôi sẽ về nhà ăn cơm. Chính vì thế, tôi với anh cần phải biểu hiện thân mật một chút, không nên để cho ông ấy nhìn thấy một chút sơ hở nào, anh hiểu rồi chứ?”
Dùng lấy ánh mắt có mấy phần cảnh cáo nhìn về phía Trần Viễn, bộ dáng của Tiêu Hân Hân lúc này thật sự hơi có chút kỳ quái.
Kỳ thật, đối với chuyện này ở trong lòng của Trần Viễn cũng cảm thấy hết sức kỳ quặc. Bình thường, ở trước mặt của mẹ vợ và em vợ, vợ anh chưa bao giờ cho anh một sắc mặt tốt. Thế nhưng, mỗi lần vừa nhắc đến người bố vợ mà anh chỉ gặp được một lần duy nhất vào dịp đám cưới, thì thái độ của Tiêu Hân Hân giống như thay đổi một trăm tám mươi độ.
Mặc dù trong lòng không ngừng nghi hoặc, nhưng Trần Viễn cũng không muốn xảy ra xung đột với Tiêu Hân Hân vào lúc này, thế nên anh rất thản nhiên gật đầu đồng ý.
Buổi tối, vào lúc bảy giờ. Tiếng chuông cửa vừa mới reo lên, một người đàn ông trung niên với trang phục quần tây áo sơ mi hết sức nhẹ nhàng, từ trên một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi bước xuống.
Vừa nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, lập tức bầu không khí ở trong nhà liền trở nên cực kỳ quỷ dị. Nhất là mẹ vợ, thường ngày bà ta vẫn luôn một bộ nhăn nhăn nhó nhó, giống như thứ gì cũng không thể nào vừa ý. Thế nhưng, vừa mới nhìn thấy người đàn ông này bước vào trong nhà, trên khuôn mặt của bà ta lập tức lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào.
Hơn nữa, bộ dáng của cô em vợ lúc này cũng cực kỳ ngoan ngoãn, không giống như là dáng vẻ lười biếng, cẩu thả thường ngày.
“Ông xã, cuối cùng ông cũng trở về rồi!”
Bước tới trước mặt người đàn ông trung niên, trên khuôn mặt tươi cười của Lâm Ngọc Nhu lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào. Bà tự tay mình chỉnh lại cổ áo cho chồng, sau đó nhẹ nhàng đi ở bên cạnh của ông ta, cùng ngồi vào chỗ bàn ăn đã được chuẩn bị từ trước đó.
Một buổi tiệc tối cứ như thế nhẹ nhàng trôi qua. Sau khi ăn uống xong xuôi, lúc này Tiêu Viễn Sơn mới nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.
“Con rể, đi vào trong phòng, ta có việc riêng muốn nói với con!”
Trước yêu cầu của cha vợ, Trần Viễn hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì để từ chối. Thế nhưng, lúc anh đi theo cha vợ, ngang qua chỗ ngồi của Tiêu Hân Hân. Anh rõ ràng có thể thấy được ánh mắt cảnh cáo của cô đang dành cho mình. Kèm theo động tác khẩu hình miệng vô cùng rõ ràng.
“Anh tốt nhất là đừng có nói bậy bạ gì với cha tôi!”
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không dám phớt lờ ý cảnh cáo này của Tiêu Hân Hân. Anh rất thành thật gật đầu để đáp lại.
Thế nhưng, mọi thứ cũng không giống như Trần Viễn tưởng tượng. Ngoài việc hỏi thăm mấy chuyện lặt vặt ở trong nhà, cha vợ cũng không hỏi quá nhiều về đời tư của anh cũng như Tiêu Hân Hân.
Sau một lúc trò chuyện tương đối lâu với con rể, lúc này Tiêu Viễn Sơn mới đứng dậy rời đi. Cho dù cả ba mẹ con Lâm Ngọc Nhu đều hết mực mời mọc, nhưng Tiêu Viễn Sơn vẫn không hề thay đổi ý định.
Cho đến lúc bóng lưng của Tiêu Viễn Sơn đi khuất, chiếc xe ô tô màu đen cũng biến mất trong đêm tối. Lúc này, Lâm Ngọc Nhu mới thất thểu ngồi trên ghế dựa sô pha, vẻ mặt trở nên giân dữ, đau khổ nói ra.
“Lại là cái con hồ ly tinh đó. Ông ta lúc này cũng muốn ở lại nhà của con hồ ly tinh đó. Nếu như không phải là do con hồ ly tinh đó dụ dỗ, ông ta làm sao lại bỏ lại ba mẹ con của chúng ta, không chịu lưu lại. Hu hu hu…”
Đến lúc này, Trần Viễn mới biết lý do vì sao Tiêu Viễn Sơn thường hay rất ít về nhà. Hóa ra, ở bên ngoài ông ta còn nuôi vợ bé. Chỉ có điều, vừa nghĩ đến thái độ của Lâm Ngọc Nhu lúc thường ngày, Trần Viễn cũng có thể dễ dàng lý giải được, vì sao cha vợ lại chẳng muốn ở nhà.
…
Sau một buổi tối ngủ rất ngon giấc, Trần Viễn thức dậy từ lúc hơn sáu giờ sáng. Mặc dù công việc ở chỗ làm mới phải từ tám giờ mới bắt đầu, nhưng Trần Viễn cũng không muốn lưu lại ở trong nhà họ Tiêu quá lâu. Anh vừa thức dậy, liền vội vàng ăn sáng rồi đi đến nơi làm việc.
Lúc này, ở trong nhà hàng đã có nhân viên bận rộn làm việc. Nhưng công việc của Trần Viễn thì do bà chủ nhà hàng tự mình sắp xếp. Thế nên, lúc anh đi đến chỗ làm, bà chủ cũng đang ngồi ở bên trong quầy tính tiền. Vừa nhìn thấy anh, trên khuôn mặt của người phụ nữ liền lộ ra một nụ cười hết sức dịu dàng.
Theo Trần Viễn biết, bà chủ nhà hàng này tên là Lưu Thục Hiền, năm nay đã gần ba mươi. Thế nhưng, theo bên ngoài quan sát, thật khó để ai đó nhận ra, người phụ nữ này đã muốn bước sang cái tuổi trung niên.
“Bà chủ, tôi đến rồi!”
“Tốt, bây giờ anh hãy theo tôi!”
Theo chân Lưu Thục Hiền đi lên trên lầu, Trần Viễn đi được một lúc, đột nhiên nghe bên phía trong một chỗ phòng bao, phát ra vài tiếng cãi nhau. Nhất thời, bước chân của cả hai người đều không khỏi dừng lại.
Sau đó, Lưu Thục Hiền mới quay sang nhìn anh, giọng nói hết sức ôn hòa.
“Anh đừng ở ngoài đây chờ tôi một chút, để tôi đi vào bên trong giải quyết!”
Nghe thế, Trần Viễn cũng dự định đi theo Lưu Thục Hiền bước vào bên trong. Thế nhưng, lúc này Lưu Thục Hiền lại vỗ nhẹ lên tay của anh, nói.
“Không cần!”
Một loại cảm xúc mềm mại, nhẵn nhụi đột nhiên truyền đến, để cho trong lòng Trần Viễn không khỏi sinh ra một vài suy nghĩ kỳ quái. Nhưng lúc này, bóng lưng của Lưu Thục Hiền đã biến mất ở trong phòng bao. Trần Viễn chỉ có thể đứng ở bên ngoài để chờ đợi.
“Aaa…”
Lưu Thục Hiền đi vào bên trong phòng bao không được bao lâu, đột nhiên từ trong cửa phòng vọng ra một tiếng thét cực kỳ chói tai. Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi khẽ biến. Bởi vì, anh đã nhận ra được, đây là âm thanh của bà chủ nhà hàng, Lưu Thục Hiền.
Chương 12 - Châm ngòi thổi gió
Ầm!
“Bà chủ, cô~~~~ có sao không?”
Dùng chân đạp mạnh cửa phòng, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng xông vào phía trong phòng bao. Lúc này, anh nhìn thấy Lưu Thục Hiền đang bị bao vây bởi một đám đàn ông nồng nặc mùi rượu. Hơn nữa, quần áo trên người của cô cũng bị xé rách mấy cái mảng lớn, lộ ra không ít da thịt trắng nõn.
“Các người…”
Trong ánh mắt của Trần Viễn mang theo lửa giận, anh nhanh chóng xông tới, đem Lưu Thục Hiền thủ hộ ở phía sau lưng.
“Trong này đã xảy ra chuyện gì?”
Vì đứng ở bên ngoài, hơn nữa sự việc xảy ra quá bất ngờ, nên Trần Viễn cũng không biết rõ trong phòng vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn đem mình bảo hộ ở phía sau lưng, trong lòng Lưu Thục Hiền bất chợt xuất hiện một dòng nước ấm, khiến trái tim của cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn lắc đầu nói ra.
“Không có việc gì, ông chủ Bách chỉ muốn mời tôi uống rượu. Nhưng vì tôi không uống được, thế nên người của ông ta mới hơi tỏ ra quá khích một chút.”
Nghe được lời giải thích của Lưu Thục Hiền, hai đầu lông mày của Trần Viễn không khỏi vểnh lên một cái. Ngay sau đó, ánh mắt của anh chăm chú nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi ở phía đối diện.
“Ông chính là ông chủ Bách? Tôi có thể thay mặt cô ấy, uống với ông một ly được không?”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra. Nhất thời, toàn bộ người ở bên trong phòng bao đều lộ ra âm thanh bất mãn.
“Mày là thứ gì? Cũng muốn uống rượu với ông chủ của bọn tao?”
“Cút đi, nơi này không chào đón mày!”
“…”
Bị mấy tiếng ồn ào bên tai làm phiền, sắc mặt của ông chủ Bách hơi có chút không được tự nhiên.
“Cậu là ai?”
Lần này, toàn bộ phòng bao đều trở nên im ắng, ánh mắt của mọi người lần nữa chăm chú nhìn về phía Trần Viễn.
“Ông chủ Bách, đây là nhân viên bảo vệ mới của nhà hàng chúng tôi!”
Thấy mọi người đều nhìn về phía Trần Viễn, Lưu Thục Hiền không khỏi đứng ra giải thích. Nhưng vừa nghe Lưu Thục Hiền nói xong, sắc mặt của ông chủ Bách càng thêm khó coi.
“Bà chủ, tôi chỉ muốn mời em uống với tôi một ly mà thôi, em có cần thiết phải gọi bảo vệ đến đây để làm phiền chúng ta hay không?”
Tất nhiên, đây chỉ là một lời lấy cớ mà thôi. Thực chất, ngay từ đầu ông chủ Bách đã có ý đồ với Lưu Thục Hiền. Ông ta muốn mượn cơ hội uống rượu, để đem Lưu Thụ Hiền chuốc say, sau đó làm vài thứ có ý nghĩa với cô. Nhưng ông ta lại không nghĩ đến, lúc này Trần Viễn lại xuất hiện, còn phá hỏng chuyện tốt của mình.
Thế nên, trong lòng của ông ta đang rất bực bội, khó chịu. Chỉ có điều, ngồi ở trước mặt của Lưu Thục Hiền, ông ta vẫn muốn giữ chút phong độ. Vì thế, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên người của Lưu Thục Hiền, giọng nói cũng tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Thế nhưng, trong lòng của Lưu Thục Hiền thì lại vô cùng gấp. Người đàn ông này là một đối tác cực kỳ quan trọng của nhà hàng. Nếu như vô ý làm cho ông ta phật lòng, để chuyện hợp tác giữa hai bên gặp phải trắc trở. Đến lúc đó, phía trên hỏi xuống, cô cũng không biết phải nên giải thích như thế nào.
“Ông chủ Bách, vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nhân viên của tôi thật sự không hề cố ý. Xin ông hãy bỏ qua cho anh ấy.”
Biết được thế lực của ông chủ Bách rất lớn, Lưu Thục Hiền sợ ông ta giận chó đánh mèo, trút giận lên trên người của Trần Viễn. Thế nên, cô mới vội vàng lên tiếng cầu xin.
Nhưng mà, lúc này từ phía sau lưng của ông chủ Bách, đột nhiên đi ra một người đàn ông trẻ tuổi. Vừa nhìn thấy người này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.
Sau đó, còn không đợi ông chủ Bách tự mình lên tiếng, gã đàn ông trẻ tuổi đã mở miệng cướp lời trước.
“Anh Bách, theo tôi thấy nhân viên mới này với bà chủ có vẻ hơi chút mập mờ. Nếu không, bọn họ cũng không tự bao che cho nhau như vậy.”
Mặc dù lời nói của Lý Tiến không có hoàn toàn nói hết. Nhưng ai ở đây cũng có thể nghe ra được ý tứ của hắn. Nhất thời, sắc mặt của ông chủ Bách liền trở nên đỏ bừng. Ông ta tức giận, một tay đập mạnh lên trên mặt bàn, quát lớn.
“Mẹ kiếp, chúng mày định lừa ông à? Tốt, rất tốt! Nếu mày đã muốn uống rượu, vậy thì tao sẽ để cho mày uống!”
Kỳ thật, vừa nhìn thấy Lý Tiến xuất hiện ở trong phòng bao, trong lòng Trần Viễn đã có xuất hiện được dự cảm xấu. Quả nhiên, sau khi bị Lý Tiến châm nòi, ông chủ Bách liền trở nên nổi giận đùng đùng, tự tay rót ra ba ly rượu trắng, với nồng độ cồn cực mạnh, đặt ở trước mặt của Trần Viễn.
Ầm!
“Uống xong hết ba ly rượu này, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện!”
Đem chai rượu đặt mạnh lên trê mặt bàn, ánh mắt của ông chủ Bách hùng hùng hổ hổ, trừng trừng lấy Trần Viễn. Thế nhưng, bộ dáng của Trần Viễn lúc này lại hết sức bình tĩnh. Chỉ có Lưu Thục Hiền là hơi chút gấp, cô vội vàng đứng ra, nói.
“Ông chủ Bách…”
“Hừ!”
Nhưng lời của cô vừa mới nói ra, tiếng hừ lạnh của ông chủ Bách đã vang lên cắt ngang. Ngay sau đó, bàn tay của Trần Viễn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, thấp giọng nói ra.
“Bà chủ, bà cứ yên tâm đi, chuyện ở trong này tôi có thể giải quyết được. Bây giờ, bà cứ ra ngoài trước, lát nữa tôi sẽ ra sau.”
Thế nhưng, Lưu Thục Hiền lại kiên quyết lắc đầu.
Cô nói: “Không được, tôi muốn ở lại với anh!”
Thấy hai người bọn họ đứng ở một chỗ anh anh em em với, sắc mặt của ông chủ Bách càng thêm khó coi. Mà Trần Viễn thấy không thể nào khuyên nhủ được Lưu Thục Hiền, anh chỉ có thể gật đầu, bắt đầu đi về phía chỗ đặt ba ly rượu trắng.
“Ông chủ, nếu như tôi có thể uống hết ba ly rượu này, ông có phải sẽ bỏ qua cho bà chủ của tôi hay không?”
Thế nhưng, lần này ông chủ Bách còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Lý Tiến ngồi ở một bên đã nhịn không được, mở miệng ra nói trước.
“Mày là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một thằng bảo vệ quèn ở trong nhà hàng, cũng dám đặt ra điều kiện với anh Bách? Chẳng lẽ, mày cho rằng anh Bách đây có thể ngang hàng với mày được sao?”
Lời này của Lý Tiến chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, tức thì cái trán của ông chủ Bách liền nổi lên gân xanh. Ông ta đứng dậy, nhìn về phía Lưu Thục Hiền, tức giận nói ra. . harry potter fanfic
“Mẹ nó, các người nghĩ tôi là hạng người gì đây hả? Chỉ là một thằng bảo vệ ất ơ, cũng muốn ra điều kiện với tôi? Cút!”
Ngay sau đó, ông ta lại rót thêm một ly rượu, trừng trừng nhìn lấy Lưu Thục Hiền.
“Uống! Nếu không hôm nay cô đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Chương 13 - Bị đánh
Nhìn thấy ly rượu đã được rót đầy đặt ở trước mặt, sắc mặt của Lưu Thục Hiền nhất thời không khỏi trở nên trắng bệch.
“Ông chủ Bách, vừa rồi tất cả đều là lỗi của tôi. Xin anh, hãy bỏ qua cho chúng tôi lần này đi. Rượu này, tôi thật sự là không thể uống!”
“Mẹ nó, cô khinh ai đấy hả?”
Tức giận quát lên một tiếng, ông chủ Bách lúc này đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Ông ta lập tức lao tới, đem cổ tay của Lưu Thục Hiền nắm chặt. Bị nắm đau, sắc mặt của Lưu Thục Hiền càng trở nên sợ hãi.
“Ông chủ, tôi xin ông, ông hãy bỏ qua cho tôi đi!”
Dùng lấy giọng điệu vang nài, Lưu Thục Hiền rất hy vọng ông ta có thể bỏ qua cho mình. Thế nhưng, cô càng tỏ ra mềm yếu, thái độ của ông chủ Bách càng thêm trở nên cứng rắn.
Lúc này, Trần Viễn cũng không thể nào đứng nhìn bà chủ của mình ức hiếp được nữa. Anh vội vàng lao tới, đem cổ tay của Lưu Thục Hiền giữ chặt.
“Ông chủ, tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì đến cô ấy. Nếu ông muốn uống, thì tôi sẽ uống với ông.”
Cổ tay của Lưu Thục Hiền bị Trần Viễn giữ lại, ông chủ Bách có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, ông ta muốn đem Lưu Thục Hiền trực tiếp kéo về phía mình. Nhưng lúc này, dù ông ta có ra sức như thế nào, thì thân hình của Lưu Thục Hiền vẫn đứng yên tại chỗ. Mà Trần Viễn thì lại híp mắt nhìn lấy ông ta, trên môi lộ ra một chút ý cười.
Nhất thời, biết được không thể nào làm gì được Lưu Thục Hiền, sắc mặt của ông chủ Bách hơi khẽ biến hóa một chút. Ngay sau đó, ông ta trực tiếp ngồi lại vị trí của mình, đem rượu trong bình rót ra. Tiếp theo, ông ta nhìn lấy Trần Viễn, vẻ mặt tràn đầy thách thức.
“Được rồi, nếu như cậu có thể uống hết số rượu ở trên bàn, tôi hữa là sẽ không bắt cô ta uống rượu với mình nữa!”
Nhìn lại tám ly rượu được rót tràn đầy, sắc mặt Trần Viễn không hề lộ ra một chút biến hóa nào. Anh rất dứt khoát, trực tiếp đi tới đem toàn bộ rượu ở trên bàn uống cạn sạch.
Nhìn thấy được cảnh này, toàn bộ người đang có mặt ở trong phòng bao đều lộ ra ánh mắt cực kỳ khiếp sợ. Nhất là Lưu Thục Hiền, cô cũng không nghĩ đến Trần Viễn có thể vì mình mà làm chuyện như vậy. Phải biết, loại rượu này cho dù một người có tửu lượng cực cao, nhiều nhất cũng chỉ uống được vài ba ly mà thôi. Hơn nữa, cũng không ai uống một hơi hết tám ly giống như anh.
“Tốt, rượu đã uống xong, chúng tôi hiện tại có thể rời đi đươc rồi chứ?”
Mặc dù tám ly rượu này đối với Trần Viễn thật sự không có vấn đề gì lớn. Nhưng một lần uống nhiều như vậy, đầu óc của anh cũng hơi có một chút choáng váng. Lúc này, trong lòng Lưu Thục Hiền cảm thấy vô cùng có lỗi. Đồng thời, nhìn thấy cổ tay của mình vẫn bị Trần Viễn giữ chặt, trên khuôn mặt của cô cũng hơi hiện ra mấy phần xấu hổ.
“Ông chủ Bách, chúng tôi xin phép được rời đi trước.”
Thân hình của Lưu Thục Hiền hơi khẽ cúi xuống. Ngay sau đó, cô liền dìu theo Trần Viễn, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bao.
“Khoan đã!”
Nhưng mà, ngay tại lúc này một âm thanh cực kỳ không thích hợp, đột ngột vang lên. Ngay sau đó, Trần Viễn nhìn thấy Lý Tiến, từ trong khiếp sở phục hồi lại, đi tới trước mặt của ông chủ Bách nói ra.
“Anh Bách, tôi thấy cậu ta đã có vẻ hơi say. Nếu như để hai người bọn họ cứ như vậy rời đi. Mặc dù tôi rất tin tưởng phẩm chất của cô Thục Hiền. Nhưng một kẻ say rượu giống như anh ta, ai biết là sẽ làm ra mấy trò bẩn thỉu gì đó hay không?”
Lời này của Lý Tiến vừa mới nói ra, sắc mặt của ông chủ Bách tức thì trở nên gấp. Ông ta vội vàng đứng bật dậy, đi tới trước mặt của Lưu Thục Hiền và Trần Viễn nói ra.
“Khoan đã, chúng ta vẫn còn chưa có uống xong!”
Bị ngăn cản, lại nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Lý Tiến đang nhìn về phía mình mỉm cười, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó coi. Nhưng cửa ra vào đã bị ông chủ Bách và đàn em của ông ta ngăn cản, Trần Viễn cũng không có cách nào rời đi được nữa.
“Ông chủ Bách, việc này có phải là lại hiểu lầm rồi không? Tôi với anh ấy hoàn toàn không có chuyện gì cả, anh ấy là một người tốt. Tôi tin vào nhân phẩm của anh ấy!”
Không giải thích còn tốt, Lưu Thục Hiền vừa giải thích, vẻ mặt của ông chủ Bách càng thêm trầm trọng. Ông ta có thể nhìn ra được, Lưu Thục Hiền đang rất quan tâm đến Trần Viễn.
“Không được, chuyện này tôi đã quyết định. Nếu như cậu ta không muốn uống rượu với tôi, vậy thì cô hãy đi vào đây bồi.”
Lần này, rốt cuộc Trần Viễn cũng không có cách nào để có thể nhẫn nhịn được nữa. Anh kéo lấy cánh tay của Lưu Thục Hiền, để cô sang một bên. Sau đó, anh dùng một loại ánh mắt cực kỳ châm chọc, nhìn về phía ông chủ Bách.
“Ông chủ, làm người thì nên giữ gìn chữ tín. Nhất là loại người làm ăn giống như ông. Một khi thất tín, vạn lần khó tin.”
“Thế thì thế nào? Cậu dù sao cũng chỉ là một con chó giữ cửa mà thôi. Đối với một con chó, tôi còn cần phải giữ chữ tín hay sao?”
Nghe thấy lời châm chọc của Trần Viễn, ông chủ Bách hoàn toàn không xem vào đâu. Ngược lại, ông ta còn nhìn anh với cái nhìn cực kỳ khinh thường.
“Ông muốn chết?”
Bị người ta ở ngay trước mặt mọi người mắng mình là một con chó giữ cửa. Rốt cuộc, sự phẫn nộ ở trong lòng của Trần Viễn đã không cách nào kiềm chế được nữa.
Một cú đấm trực tiếp nện thẳng vào trên khuôn mặt của ông chủ Bách. Ngay sau đó, một tiếng thét vô cùng chói tai vang lên. Lúc này, sống mũi của ông ta đã bị Trần Viễn đánh gãy.
“Thằng cờ hó, mày dám đánh ông chủ của bọn tao?”
“Anh em, lên, đập chết nó!”
Nhìn thấy ông chủ của mình bị đánh, mấy tên thủ hạ đi theo phía sau rốt cuộc cũng nổ tung. Bọn chúng lập tức nhào về phía Trần Viễn, muốn đem anh đánh để trả thù cho ông chủ của mình.
Thế nhưng, Trần Viễn trước đây là lính đặc chủng, từng trải qua không ít lần chiến tranh. Đối với anh, một đám vệ sĩ ở trước mắt, chẳng qua chỉ là mấy trò trẻ con mà thôi.
Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn dự định ra tay để đánh trả, sắc mặt của Lưu Thục Hiền lại tỏ ra cực kỳ hoảng sợ. Cô gấp gáp nói ra.
“Anh Viễn, không nên để cho bọn họ bị thương. Nếu không, nhà hàng của chúng ta sẽ gặp phải rắc rối rất lớn.”
Nghe đến chỗ này, động tác trên tay của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Mà mấy tên vệ sĩ đang hào hứng xông lên, bọn họ cũng nhìn ra được cơ hội, lập tức bổ nhào về phía Trần Viễn, quyền nện cước đá, hoàn toàn không hề lưu tình chút nào.
Trong lòng Trần Viễn lúc này thật sự cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Nhưng suy nghĩ đến việc ra tay đánh người sẽ gây ảnh hưởng đến Lưu Thục Hiền. Lúc này, ngoại trừ việc cắn răng chịu đòn, thì anh cũng không có biện pháp nào khác.
“Đánh, đánh chết nó cho tao!”
Sau khi dùng lấy vải trắng để cầm máu. Lúc này, vẻ mặt của ông chủ Bách cực kỳ khó coi, hướng về phía đàn em của mình phẫn nộ quát lên.
Bị đánh cộng với tình trạng say rượu, Trần Viễn cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được. Anh dần dần cảm thấy mê mang. Sau đó, mọi thứ liền trở nên tối sầm lại.
Chương 14 - Nhà hàng đó, chính là tài sản của tôi
Lúc tỉnh dậy, Trần Viễn đã thấy bản thân đang ngồi ở đồn cảnh sát, còn Lưu Thục Hiền đang ở bên cạnh để chăm sóc cho anh.
“Anh không sao chứ?”
Nhìn thấy Trần Viễn tỉnh lại, trên khuôn mặt lo lắng của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra dáng vẻ mừng rỡ. Nhưng lúc này, ánh mắt của Trần Viễn hơi hơi đảo qua xung quanh, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều nghi hoặc.
“Tại sao chúng ta lại ngồi ở đây?”
Lúc này, Lưu Thục Hiền mới bắt đầu lên tiếng giải thích. Hóa ra, sau khi Trần Viễn bị đánh cho ngất đi, nhân viên của nhà hàng mới gọi điện để báo cho cảnh sát. Sau đó, Trần Viễn thì bị đưa vào đồn để chờ người tới bảo lãnh. Còn mấy tên đàn em của ông chủ Bách, ngoài viết bản tường trình sự việc, thì cũng không có bị xử lý gì, được ông ta tự mình bảo lãnh ra ngoài.
“Ừ, thì ra là như vậy?!”
Trần Viễn hơi khẽ gật gật đầu. Sau đó, anh cũng không có tiếp tục nói chuyện, mà chỉ âm thầm chờ đợi Tiêu Hân Hân đến đây để bảo lãnh cho mình. Chỉ có điều, mặc dù đã được thông báo từ cách đây hơn một tiếng đồng hồ trước. Thế nhưng, sau khi Trần Viễn tỉnh dậy, lại chờ đợi thêm hai giờ nữa, nhưng mặt mũi của Tiêu Hân Hân vẫn chẳng thấy đâu.
Trong lòng bắt đầu trở nên sốt ruột, Trần Viễn quan sát thấy Lưu Thục Hiền vẫn còn ở lại chăm sóc cho mình. Thế nên, anh mới đứng dậy nói.
“Bà chủ, chị về trước đi. Để tôi ở lại đây chờ người nhà của tôi một mình là được rồi!”
Nghe cách xưng hô của Trần Viễn hơi có vẻ cứng ngắt, lúc này Lưu Thục Hiền mới mở miệng ra, cười nói.
“Anh không cần phải gọi tôi bà chủ này, ba chủ nọ như vậy đâu. Sau này, anh có thể gọi tôi là Thục Hiền. So sánh về tuổi tác, có nhiều khi tôi cũng chẳng lớn hơn anh bao nhiêu.”
Nghe thế, Trần Viễn cũng gật đầu cười. Mà lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân.
“Cô Hân Hân, chồng cô đang ở trong văn phòng. Mọi thủ tục chúng tôi đã giải quyết xong, chỉ cần cô ký vào trong biên bản cam kết này là được.”
Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Viễn dễ dàng trông thấy vẻ mặt hầm hầm của Tiêu Hân Hân đang tiến về phía cửa phòng. Còn chưa kịp lên tiếng để nói câu nào, một bàn tay nhanh chóng in thẳng lên trên khuôn mặt của Trần Viễn.
“Anh suốt ngày không làm được việc gì cho đứng đắn, còn gây ra chuyện như vậy để tôi đên đây giải quyết. Anh không cảm thấy, anh làm như vậy là khiến cho tôi rất mất mặt hay sao?”
Đột nhiên bị ăn một cái tát như vậy, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên cứng ngắc.
“Tổng giám đốc!”
Đứng ở một bên, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền lúc này cũng bắt đầu trở nên sững sờ. Cô cũng không nghĩ đến, vợ của Trần Viễn lại là cấp trên của mình.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng dọn dẹp, theo tôi rời khỏi nơi này!”
Mặc dù bị ánh mắt của nhiều người như vậy nhìn đến, trong lòng có hơi chút không được tự nhiên. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân cũng không muốn cùng với Trần Viễn nói nhiều lời, cô liền ra lệnh cho anh nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát.
Thế nhưng, thái độ của Trần Viễn lúc này lại trở nên cực kỳ ương ngạnh. Anh không những không làm theo mệnh lệnh của cô. Hơn nữa, anh còn tiến tới, đem cô ôm lên trên đùi, sau đó tức giận, dùng sức đánh lên trên cái mông của cô.
“Em là vợ tôi, không phải là bà chủ của tôi. Em tốt hơn hết là nên tôn trọng tôi. Nếu không, lần sau em còn dám làm như vậy thêm một lần nào nữa, thì tôi sẽ đánh em lần đó.”
Đột nhiên bị Trần Viễn tập kích. Hơn nữa, còn bị anh ta đánh mông ngay trước mặt người ngoài. Tức thì, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi đỏ bừng lên, âm thanh trong miệng cũng nghẹn lại ở nơi cổ họng.
Mà lúc này, trong đầu của Trần Viễn cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn. Vừa rồi, vì cảm thấy cứ bị Tiêu Hân Hân ức hiếp như vậy, tương lai sau này của anh không có cách nào ngẩng đầu lên để gặp người khác. Thế nên, Trần Viễn mới làm ra hành động quá khích, đem cái mông của cô đánh ở ngay trước mặt mọi người.
Đợi đến khi cảm nhận được một đợt mềm mại truyền đến trong tay, lúc này Trần Viễn cũng hơi có một chút hối hận. Thế nhưng, nếu như cho anh lựa chọn thêm một lần nữa, anh vẫn nhất định sẽ đánh cái mông của cô. Dù sao, cảm giác lúc này thật sự rất tốt.
Chỉ có điều, tính tình của Tiêu Hân Hân không phải dễ trêu. Thế nên, nhân lúc vợ mình còn chưa nổi điên, Trần Viễn liền đem cô ôm đi ra khỏi phòng. Sau đó, anh ném cô vào xe, rồi nhanh chóng đem cửa xe khóa chặt lại.
Cho đến lúc này, Tiêu Hân Hân vẫn giống như người mê ngủ mộng. Đợi cho đên khi cô kịp phản ứng lại, thì đã thấy mình cùng với Trần Viễn ngồi ngay ngắn ở trong xe.
“Đồ khốn, tôi muốn giết chết anh!”
Giống như một cơn bão bị dồn nén ở trong lòng, Tiêu Hân Hân bắt đầu gào thét, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Nhưng mà, phản ứng của Trần Viễn lại hết sức bình tĩnh. Anh liếc mắt nhìn lấy cái mông của cô, khẽ nhếch mép lên cười.
“Nếu như cô còn dám làm ra hành động gì quá đáng nữa, tôi sẽ đem cái mông của cô đánh tiếp.”
“Anh dám?!”
Tiêu Hân Hân hầu như là muốn gầm lên. Nhưng nhớ đến hình ảnh vừa rồi mới diễn ra ở trong đồn cảnh sát, sắc mặt của cô nhất thời không khỏi xìu xuống.
Chỉ có điều, không khí hòa hoãn chỉ diễn ra được vài cái nháy mắt. Ngay sau đó, sắc mặt của Tiêu Hân Hân liền trở nên cực kỳ tức giận, nhìn lấy Trần Viễn gắt lên.
“Anh là đồ khốn, có phải là anh cố ý phá hư danh tiếng nhà hàng của tôi hay không?”
Đột nhiên bị Tiêu Hân Hân mắng chửi như vậy, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một sự nghi hoặc. Ngay sau đó, anh mới sực nhớ đến hành động lúc trước của Lưu Thục Chi, khi nhìn thấy vợ mình xuất hiện ở trong phòng cảnh sát.
“Nhà hàng đó, chính là tài sản của tôi!”
Cho đến lúc này, Trần Viễn mới thật sự vỡ lẽ ra. Hóa ra, nhà hàng mà anh đang làm bảo vệ, lại chính là công ty chi nhánh, dưới quyền của Tiêu Hân Hân.
Chương 15 - Ly hôn
“Không phải, tôi thật sự không biết đó là nhà hàng của cô. Nếu như tôi biết trước như vậy, thì tôi đã không đánh nhau ở đó. Với lại, ông ta thật sự hiếp người quá đáng, tôi cũng chỉ muốn bảo vệ cho sự công lý mà thôi!”
Sau một hồi thất thần, lúc này Trần Viễn mới bắt đầu lên tiếng giải thích. Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại giống như không hề nghe thấy. Cô dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn lấy anh.
“Cô… cô cho rằng tôi là loại người hèn hạ như vậy thật sao? Chỉ vì trả thù cô, tôi lại làm hư danh tiếng nhà hàng của cô?”
Trong lòng uất ức không cách nào giải thích được, Trần Viễn chỉ có thể tức giận, hậm hực bước nhanh xuống xe. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên nói ra.
“Anh muốn đi đâu?”
“Nếu cô đã không tin tôi, vậy còn muốn tôi lái xe cho cô làm gì?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa mở cửa đi xuống.
“Vậy thì tùy anh, nhưng nếu anh dám rời đi, thì tôi sẽ đến bệnh viện để gặp em gái của anh.”
Lần này, động tác của Trần Viễn không khỏi ngừng lại.
“Cô lại muốn làm gì?”
“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ nói chuyện anh đánh nhau, rồi bị bắt vào đồn cho em gái và bố anh nghe mà thôi.”
“Cô…”
Rốt cuộc, Trần Viễn cũng không có cách nào để đấu lại được Tiêu Hân Hân. Anh bất đắc dĩ ngồi lại trên xe, sau đó liếc mắt nhìn về phía cô.
“Đưa tôi chìa khóa.”
Đem chìa khóa ném cho Trần Viễn, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân đột nhiên trở nên nhăn nhó. Ngay sau đó, cô hơi cúi thấp người xuống, xoa xoa lấy cổ chân của mình.
Từ trong gương chiếu hậu, Trần Viễn có thể thấy được hai đầu lông mày của Tiêu Hân Hân đang nhăn cùng một chỗ. Sau đó, anh hơi xoay đầu nhìn lại, cổ chân của Tiêu Hân Hân lúc này đã sưng lên rất to. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cũng nguôi bớt tức giận.
Nhưng anh lại không có lên tiếng nói chuyện, mà chỉ tập trung vào việc lái xe. Chiếc xe chạy đến trước cổng thì liền dừng lại. Lúc này, Tiêu Hân Hân dự định tự mình mở cửa xuống xe. Nhưng Trần Viễn không biết từ lúc nào đã đi xuống trước, đem cửa xe kéo ra.
Sau đó, anh rướn người đưa tới, đem Tiêu Hân Hân ôm ở trên tay.
“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”
Nghĩ rằng Trần Viễn lại giở trò đánh mông, thế nên Tiêu Hân Hân lúc này thật sự rất hốt hoảng, vội vàng la lớn lên. Nhưng Trần Viễn không có đáp lại, mà chỉ nhẹ nhàng dùng chân khép lấy cửa xe. Sau đó, anh đem cô bế thẳng một mạch vào trong phòng khách, đặt cô ở trên ghế số pha.
Còn chưa rõ Trần Viễn đang có ý định gì với mình. Lúc này, Tiêu Hân Hân đã thấy anh chủ động cúi thấp người xuống, đem giày cao gót của cô tháo bỏ ra ngoài. Ngay sau đó, anh chạm nhẹ lên trên cổ chân của cô, dùng một giọng nói hết sức ấm áp để hỏi thăm.
“Có đau lắm không?”
Đến lúc này, Tiêu Hân Hân mới chăm chú nhìn lên từng động tác ân cần của Trần Viễn. Trong lòng cô đột nhiên nhen nhóm một chút cảm động. Chỉ có điều, ngay sau đó, khi nghe được câu nói tiếp theo của Trần Viễn, chút cảm động ở trong lòng của Tiêu Hân Hân cũng nhanh chóng biến mất.
“Cái chân này của cô sưng to như vậy, nếu như cô còn hung dữ như thế, thì tôi sẽ đem nó cưa đi, sau đó hầm với canh giò. Nghe nói, canh giò của phụ nữ hầm lên sẽ ăn rất ngon!”
“Anh…”
Tức giân trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn một cái. Lúc này, Tiêu Hân Hân thật sự rất nổi giận. Nhưng mấy lời đe dọa của Trần Viễn hơi có chút đáng sợ, khiến cô cũng lộ ra mấy phần lo lắng. Thế nên, mặc dù đang tức giận nhưng Tiêu Hân Hân chỉ ngoẹo đầu sang một bên, cũng không muốn tiếp tục phản ứng đến người như Trần Viễn nữa.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng đã đi lấy hòm thuốc. Anh cầm lấy chai rượu thuốc được đặt cẩn thân ở bên trong, rồi đem nó đổ ra ngoài, thoa lên trên vết thương của Tiêu Hân Hân. Rượu thuốc nhà họ Tiêu thật sự có tác dụng rất tốt. Chỉ qua một lúc, vết thương ở trên cổ chân của Tiêu Hân Hân đã giảm đau rất nhiều. Hơn nữa, vết sưng cũng đang có dấu hiệu xẹp xuống.
“Xong rồi!”
Đem hòm thuốc khóa lại, Trần Viễn dự định xách nó đi cất. Thế nhưng, ngay lúc anh vừa xoay đầu nhìn lại, đột nhiên một tấm quần lót màu đỏ hiện ra trước mặt, để cho tròng mắt của anh không khỏi trừng lớn. Ngay sau đó, Trần Viễn cảm giác cổ họng của mình trở nên cực kỳ khô nóng. Anh khó khăn lắm, mới đem một ngụm nước miếng nuốt xuống cổ họng.
Mà lúc này, sau một hồi bị xoa nắn, Tiêu Hân Hân cũng cảm giác được bầu không khí hơi có chút quỷ dị. Khi ánh mắt của cô rơi xuống trên người của Trần Viễn, nhìn thấy được anh ta đang không ngừng lom lom nhìn về phía đáy quần của mình. Tức thì, da mặt của cô không khỏi đỏ bừng lên. Ngay sau đó, cô nổi giân vung chân đạp mạnh lên trên người của Trần Viễn, cùng với một tiếng quát tháo cực kỳ chói tai.
“Đồ biến thái! Anh cút đi cho tôi!”
Bị Tiêu Hân Hân đạp trúng, Trần Viễn lúc này cũng khôi phục lại tinh thần. Mặc dù vừa rồi anh không cố ý, nhưng anh lại không có cách nào để lên tiếng giải thích. Thế nên, Trần Viễn tỏ ra khó chịu, xách theo hòm thuốc rời đi. Mà Tiêu Hân Hân cũng buồn bực, quay trở lại phòng của mình.
Buổi tối, lúc đi xuống lầu để ăn cơm tối, nhìn thấy dáng đi của Tiêu Hân Hân hơi có chút kỳ quái, ánh mắt của Trần Viễn lại lần nữa nhìn xuống cổ chân của cô để quan sát. Thấy vết sưng mặc dù đã tiêu bớt, nhưng vẫn còn đỏ ửng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Viễn lại lần nữa xách theo rượu thuốc, dự định sẽ bôi cho Tiêu Hân Hân, để cho vết thương của cô nhanh chóng bình phục.
Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn vô tình nghe được Tiêu Lộ Lộ đang cùng với chị gái của mình trò chuyện với nhau.
“Chị hai, vì sao lúc trước chị không kết hôn với anh Thiếu Kiệt, lại đi kết hôn với cái tên vô dụng Trần Viễn kia làm gì? Chị không biết, mỗi lần nhìn thấy hắn ta xuất hiện trong nhà, em đều cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Loại đàn ông gì, suốt ngày chỉ biết dựa vào phụ nữ để sống. Người như vậy, chị nên đá đít anh ta ra khỏi nhà thì tốt hơn!”
Nghe được lời này của Tiêu Lộ Lộ, Trần Viễn đang đứng ở bên ngoài cửa cũng không khỏi nhíu mày lại. Ngay sau đó, anh nghe được âm thanh của Tiêu Hân Hân trả lời.
“Em không hiểu, lúc trước anh Thiếu Kiệt đang có cơ hội rất tốt để đi nước ngoài phát triển sự nghiệp. Nếu như chỉ vì chị, mà anh ấy bỏ qua cơ hội của mình, thì chị nhất định sẽ ân hân suốt đời.”
“Ý chị là, bởi vì chị muốn tốt cho anh Thiếu Kiệt, thế nên mới quyết định kết hôn với hắn sao?”
“Ừ, bọn chị chỉ là kết hôn giả mà thôi. Chị hoàn toàn không có tình cảm gì với anh ta.”
Nghe được câu trả lời của Tiêu Hân Hân, sắc mặt của Tiêu Lộ Lộ tức thì lộ ra dáng vẻ cực kỳ kích động.
“Quá tốt, quá tốt rồi! Hiện tại anh Thiếu Kiệt đã trở về nước. Nếu như chị ly hôn với hắn ta, thì chị vẫn còn cơ hội để quay trở lại với anh ấy. Thế nên, chị lần này nhất định phải nắm lấy thật tốt cơ hội của mình, không thể làm lỡ thời gian quý báu của bản thân giống như trước đây nữa, biết không?!”
Đứng ở ngoài cửa, nghe được cuộc nói chuyện của hai chị em nhà họ Tiêu, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên âm trầm. Anh mặc dù đã nghĩ đến việc ly hôn, nhưng anh cũng không muốn vì lý do này, mà mình ly hôn với Tiêu Hân Hân. Đây rõ ràng là hành vi giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh, tôn nghiêm của một thằng đàn ông.
Thế nên, trong lúc tức giận, Trần Viễn cũng không muốn nghe hết cuộc nói chuyện trong phòng. Anh đem chai rượu thuốc trực tiếp ném vào bên trong sót rác. Sau đó, tự mình quay trở lại phòng ngủ của mình, không có ý định chữa trị tiếp cho Tiêu Hân Hân.