“Thưa cụ, tình hình bạn con thế nào rồi ạ?!”
Đứng ở một bên, nhìn thấy ông cụ Đinh sau khi bắt mạch cho Băng Tâm liền nhíu mày, lắc đầu. Lúc này, Trần Viễn không khỏi lo lắng, tiến gần về phía ông cụ để hỏi thăm.
Nhưng mà, ông cụ không có lên tiếng trả lời. Ngược lại, ánh mắt nhìn về phía hai người học trò đang đứng ở ngay bên cạnh của mình.
“Các con thấy thế nào?”
Nghe hỏi, Trần Thanh Hà là người ứng tiếng trả lời trước.
“Thưa thầy, theo quan sát của học trò, thì người bệnh này đã bị tổn thương linh hồn cực nặng. Nếu như muốn để cho người bệnh tỉnh dậy, cần phải sử dụng đến bí thuật Âm Dương. Nếu không, cơ hội tỉnh dậy của người bệnh lúc này sẽ không thể nào xảy ra.”
Nghe được đáp án của Trần Thanh Hà, ông cụ Đinh không có gật đầu, cũng chẳng lắc đầu. Mà ánh mắt của ông cụ lần nữa nhìn về phía cháu gái của mình, Đinh Tử Nguyệt.
Không biết vì sao, Trần Viễn luôn có cảm giác ông cụ Đinh đối với Trần Thanh Hà hơi có mấy phần xa cách. Ngược lại, ở trong mắt của ông cụ khi nhìn về phía Đinh Tử Nguyệt, lại mang theo mấy phần chờ mong.
Lúc này, chứng kiến được mọi người đang đổ dồn ánh mắt nhìn về phía mình, sắc mặt của Đinh Tử Nguyệt hoàn toàn không có một chút biến hóa nào. Khuôn mặt của cô vẫn luôn lạnh băng, nhìn về phía Băng Tâm đang nằm im lặng ở trên giường bệnh. Thỉnh thoảng, hai đầu lông mày của cô khẽ nhíu chặt lại, dường như đang suy tư về chuyện gì đó.
Qua một lúc thật lâu, Đinh Tử Nguyệt mới lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía ông nội của mình.
“Thưa ông nội, theo con thấy tình huống của cô gái này không thể nào vận dụng được bí thuật. Bởi vì, linh hồn của cô ta bị tổn thương là do ngoại vật gây nên. Nếu như cưỡng chế sử dụng bí thuật, thì rất có thể sẽ để cho phần linh hồn tổn thương đó không có cách nào khôi phục trở lại như cũ. Hơn nữa, xác suất thành công thật sự quá thấp!”
Lần này, nghe được đáp án của cô cháu gái, ông cụ Đinh ngược lại so với trước đây càng thêm trầm tư. Đồng thời, ánh mắt của ông cụ mới dừng lại ở trên người của Trần Viễn.
Nhìn thấy ông cụ nhìn về phía mình, Trần Viễn ngay lập tức phản ứng lại.
“Thưa cụ, không biết cụ có việc gì cần nhờ không ạ? Chỉ cần con giúp được, thì tuyệt đối sẽ không chối từ!”
Mặc dù Băng Tâm bởi vì tính kế mình nên mới bị kẻ khác hại thảm như vậy. Nhưng nói như thế nào, cả hai trước đây đều có một đoạn tình cảm hết sức sâu đậm. Với lại, Băng Tâm còn là bạn thân của Kiều Thanh Phượng, đối với đội trưởng cũng có mấy phần ân tình.
Chính vì thế, nói như thế nào Trần Viễn cũng nhất định phải đem cô cứu tỉnh dậy. Nếu không, không chỉ là anh cảm thấy áy náy trong lòng, anh cũng không có cách nào đem chuyện này bàn giao lại với Kiều Thanh Phượng và đội trưởng.
“Thật ra, nếu như muốn cứu người phụ nữ này của anh tỉnh lại, cũng không phải là không có cách. Chỉ là, thứ đồ vật này thật sự rất khó để có thể tìm được.”
Lúc này, đang đứng trâm ngầm một mình, đột nhiên Trần Thanh Hà lên tiếng, để cho Trần Viễn không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang.
Nhưng mà, cũng cùng vào lúc này, cả ông cụ Đinh lẫn Đinh Tử Nguyệt đều đồng thời kêu lên.
“Không được!”
Nhìn thấy phản ứng của hai ông cháu nhà họ Đinh, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên trầm trọng. Mặc dù anh không biết rõ vì sao ông cụ và Đinh Tử Nguyệt lại phản ứng như vậy. Nhưng nhìn thần sắc của bọn họ lúc này, dường như đồ vật mà Trần Thanh Hà vừa nhắc đến, thật sự rất nguy hiểm.
Quả nhiên, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ nhiều, âm thanh của Trần Thanh Hà đã lần nữa vang lên.
“Thưa thầy, lần này cho phép con được thất lễ ở trước mặt thầy. Người phụ nữ này, giống như những gì mà Tử Nguyệt đã vừa mới nói đến. Linh hồn của cô ta là bị ngoại vật bên ngoài gây tổn hại. Thế nên, cho dù vận dụng đến bí thuật của thầy, thì cũng chỉ có xác suất rất nhỏ để có thể cứu cô ta tỉnh lại được. Nhưng mà, chỉ cần anh ta có thể đến nơi đó, tìm được một đóa hoa Mạn Đà La, thì cơ hội để người phụ nữ này sống lại có thể lên tới tám, chín mươi phần trăm. Thầy, đây là cơ hội duy nhất để có thể cứu sống người phụ nữ này, cũng là cơ hội duy nhất để thầy có thể phát huy ra bí thuật Âm Dương đã bị thất truyền của nhà họ Đinh!”
Lời này của Trần Thanh Hà vừa mới nói ra, sắc mặt của ông cụ Đinh lẫn Đinh Tử Nguyệt đều có mấy phần khó coi. Thế nhưng, trái ngược với phản ứng của hai ông cháu nhà họ Đinh lúc này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có mấy phần nghi hoặc, nhìn lấy Trần Thanh Hà hỏi thăm.
“Mạn Đà La? Đây là hoa gì?”
Giống như nhìn thấy được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng, Trần Thanh Hà đã tự mình cất giọng giải thích.
“Mạn Đà La, hay còn gọi là hoa bỉ ngạn trắng. Đây là một loại hoa hết sức đặc thù, nó chỉ có thể sinh trưởng ở những vùng đất có khí hậu ẩm thấp, hơn nữa còn là nơi cực âm, chỉ tồn tại ở sâu dưới lòng đất. Muốn tìm kiếm được loại hoa này, không chỉ cần phải tìm được một nơi sinh trưởng phù hợp, mà người hái hoa cũng cần phải có được một loại khí chí dương, chí cương. Có như vậy, khi người này ngắt lấy Mạn Đà La, hoa sẽ không bị tiêu tán, ngược lại có thể tạm thời tồn tại ở trong cơ thể của người đó bảy ngày bảy đêm. Sau thời gian này, Mạn Đà La sẽ một lần nữa tan biến, trở về với thế giới của mình.”
Nghe được Trần Thanh Hà giải thích, sắc mặt của ông cụ Đinh lúc này đã âm trầm đến cực độ, mà Đinh Tử Nguyệt thì rất tức giận, trừng mắt nhìn lấy Trần Thanh Hà để chất vấn.
“Thanh Hà, vì sao anh lại đem chuyện này nói cho Trần Viễn biết? Anh cũng biết rõ, chỉ cần người khác chạm tay vào Mạn Đà La, thì nhất định sẽ bị hút đi dương khí. Đồng thời, trong thời gian bảy ngày bảy đêm người đó sẽ bị Mạn Đà La ký sinh, cho đến khi toàn bộ dương khí đều bị hút xong, nó mới tự mình chui ra ngoài, trở lại với nơi sinh trưởng ban đầu. Đây cũng là lý do vì sao suốt mấy ngàn năm nay cả gia tộc của chúng tôi phải đem phương pháp này xem như là điều cấm kỵ, tuyệt đối không thể lấy ra sử dụng. Hiện tại, anh không những phá vỡ cấm kỵ, còn dùng lấy tính mạng của người khác để thí nghiệm bí thuật của mình. Anh làm như vậy có còn xứng đáng để trở thành học trò của ông nội tôi hay không?”
Những lời của Đinh Tử Nguyệt nói ra, giống như từng mũi dao nhọn, vô cùng sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực của Trần Thanh Hà. Nhưng sắc mặt của Trần Thanh Hà hoàn toàn không có một chút biến hóa nào.
Ngược lại, ánh mắt của anh ta càng thêm kiêng định, nhìn về phía Trần Viễn.
“Đây là cách duy nhất để cứu sống bạn của anh. Nếu như anh tin tưởng tôi, thì tôi sẽ chỉ cho anh phương pháp tìm kiếm Mạn Đà La, đồng thời đem nó an toàn trở về.”
Nghe được lời này của Trần Thanh Hà, thần sắc của Trần Viễn hơi thoáng chốc xuất hiện một chút do dự. Nhưng ngay lúc Trần Viễn dự định gật đầu đáp ứng, ông cụ Đinh bỗng dưng đứng dậy, vô cùng tức giận quát lấy học trò của mình.
“Thôi đủ rồi, đừng bao giờ đem chuyện này nhắc lại thêm một lần nào nữa. Ta sẽ tự nghĩ cách cứu sống bạn của cậu, cậu cũng không cần phải mạo hiểm đi tìm thứ hư vô mờ mịt đó!”
Nói xong, sắc mặt của ông cụ giống như đã già đi thêm vài tuổi, bóng lưng cũng trở nên tiêu điều, tiều tụy hơn rất nhiều.
“Thầy…”
Trần Thanh Hà có chút không cam lòng, vội vàng đuổi theo bóng lưng của ông cụ, rồi hô lên một tiếng. Nhưng mà, lúc này ông cụ chỉ lắc đầu, mà không có đáp lại học trò của mình.
Cho dù Đinh Tử Nguyệt, lúc này cũng bất đắc dĩ nhìn lấy Trần Viễn, lắc đầu nói ra.
“Tính khí của ông nội tôi từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, xin anh đừng có để ý.”
Nói xong, chính cô cũng vội vàng đuổi theo ông cụ. Sau đó, bóng lưng của cả hai người đều biến mất sau tấm cửa phòng.
“Chuyện vừa rồi…”
Nhìn thấy Trần Viễn đang muốn nói thêm điều gì, Trần Thanh Hà lại vô cùng dứt khoát lắc đầu.
“Xin lỗi, nếu như thầy tôi đã không đồng ý, tôi cũng không dám cãi lại lời thầy.”
Nói xong lời này, Trần Thanh Hà cũng học theo hai ông cháu cụ Đinh, dứt khoát xoay người rời đi. Lúc này, ở trong phòng chỉ còn lại một mình Trần Viễn, cùng với Băng Tâm đang hôn mê nằm bắt động ở trên giường bệnh.
Nhìn thấy tình cảnh lúc này, Trần Viễn không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Đồng thời, trong lòng của anh hơi có mấy phần khó chịu.
Rõ ràng, phương pháp để cứu Băng Tâm tỉnh lại đang ở ngay trước mắt. Nhưng bởi vì lý do liên quan đến cấm thuật của nhà họ Đinh, thế nên anh cũng không có cách nào thực hiện được.
“Băng Tâm, em hãy yên tâm đi, anh sẽ tìm mọi cách để cứu em tỉnh dậy!”
Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Băng Tâm một hồi, Trần Viễn thì thầm nói nhỏ với cô.
Nhưng Băng Tâm đã hôn mê, không thể nào đáp lại câu nói của Trần Viễn. Anh mang theo tâm trạng nặng nề, dự định tạm thời rời khỏi tiệm thuốc của ông cụ Đinh. Nhưng mà, vừa mới đi ra khỏi cửa phòng bệnh được vài bước. Đột nhiên, một cái bóng đen từ trong chỗ tối phóng ra ngoài. Ngay sau đó, từ trong phòng của ông cụ Đinh đột nhiên thét lên một tiếng vô cùng chói tai.
“Ông nội, ông nội! Ông hãy mau tỉnh lại đi!”
Chương 132 - Trúng độc
Nghe được tiếng thét ở trong phòng của ông cụ Đinh truyền đến, Trần Viễn cùng với những người có mặt ở trong tiệm thuốc đều cấp tốc chạy đến. Nhưng khi đến nơi, khí sắc ở trên mặt của ông cụ đã trở nên tái nhợt, đôi môi cũng khô héo, lộ ra ít vết máu màu đen chảy ra bên ngoài.
Thấy được cảnh này, không chỉ Trần Viễn cảm thấy khiếp sợ không thôi, mà ngay cả người nhà của ông cụ cũng kinh hoảng vô cùng.
“Bố, bố bị sao thế?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hơi có mấy phần tương tự với ông cụ cấp tốc từ phía bên ngoài cửa tiệm chạy đến.
Nhìn thấy người này, Trần Viễn lập tức liền nhận ra được, đây là người con trai duy nhất của ông cụ, cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Đinh.
“Bố, ông nội… ông nội đột nhiên bị trúng độc, hơn nữa còn nôn ra rất nhiều máu độc. Lúc con chạy tới, ông nội đã như thế này rồi.”
Ôm lấy ông cụ từ trên giường ngủ, Đinh Tử Hương lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, hướng về phía cha của mình để giải thích.
Nhưng mà, lúc này cha của cô đã không có thời gian để ý đến những thứ này. Ông ta cấp tốc chạy trở lại ô tô, lấy ra một bộ dụng cụ cấp cứu, chạy tới trước giường bệnh của ông cụ.
“Tất cả đều tránh ra hết đi. Cha đã nói với mấy đứa bao nhiêu lần rồi, mấy cái thứ thuốc đông y này phần lớn đều có độc. Chỉ cần sơ sảy một chút, liền sẽ bị ngộ độc ngay. Vậy mà mấy đứa không nghe lời bố, cả ông nội của mấy đứa nữa…”
Cha của Đinh Tử Hương lúc này một bộ vô cùng lo lắng, nhưng vẫn không quên dạy dỗ lấy con cái của mình.
Chỉ là, ngay khi ông ta dự định khám bệnh cho ông cụ, Đinh Tử Nguyệt đột nhiên chạy tới, đem động tác của cha mình ngăn lại.
“Bố, ông nội là bị người khác hạ độc. Loại độc này không ai có thể chữa trị được, ngoại trừ bố có thể cho người tìm kiếm lấy bông của Mạn Đà La. Chỉ có như vậy thì tính mệnh của ông nội mới có thể lần nữa cứu trở về.”
“Vớ vẩn! Con cũng tin vào mấy lời vớ vẩn của ông nội con kể lại hay sao? Thứ hoa đó làm gì tồn tại trên thế gian này? Hơn nữa, với môi trường sinh sống như vậy, hơn phân nửa là một loại hoa độc. Với tình trạng của ông nội con như hiện tại, dùng lấy thứ hoa độc đó, con nghĩ muốn cho ông nội của con chết nhanh hơn có phải không?”
Vừa nghe con gái của mình nhắc đến Mạn Đà La, ông Bình tức thì nổi trận lôi đình, không ngừng mắng chửi lấy con gái của mình.
Nhưng mà, trên khuôn mặt của Đinh Tử Nguyệt lúc này hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Ngược lại, trong ánh mắt của cô còn mang theo mấy phần kiêng cường.
“Bố, đây là phương án mà ông nội đã tự mình viết lại cho bố. Bố tự mình đến xem đi!”
Lúc này, sắc mặt của ông Bình hơi có mấy phần kinh ngạc, vội vàng giật lấy phương thuốc ở trên tay của con gái, cầm tới trước mặt để xem. Qua một lúc sau, vẻ mặt của ông Bình mới phục hồi lại giống như cũ. Chỉ có điều, giọng điệu của ông Bình lúc này đã có phần khó chịu.
“Hừ, đây là phương thuốc chỉ có trong tưởng tượng của ông nội của con mà thôi. Những thứ đồ vật này, cho dù tổ tiên của nhà họ Đinh có sống lại, cũng không có cách nào để tìm được. Con nói, ông nội con đem phương thuốc này ghi ra, bản thân con có thể thực hiện được sao?”
Nghe cha mình hỏi đến, sắc mặt của Đinh Tử Nguyệt vẫn lộ vẻ bình tĩnh. Cô không chút do dự nào, trực tiếp gật đầu đáp lại.
“Được!”
Lần này, ông Bình có chút cứng họng, cũng không biết phải đáp lại con gái của mình như thế nào.
Qua một lúc thật lâu, ông Bình mới tức giận, phất tay nói ra: “Vậy thì bố mặc kệ tụi con. Nhưng mà, bố muốn đem ông nội vào trong bệnh viện để kiểm tra. Cũng không thể để ông nội của con nằm hôn mê ở trong cái tiệm thuốc này được.”
Lúc này, Đinh Tử Nguyệt cũng không có ngăn cản, ngược lại cô vô cùng phối hợp gật đầu, để cho bố cô gọi điện đến bệnh viện, điều đến một chiếc xe cấp cứu để chở ông cụ đưa vào bên trong bệnh viện tiến hành cấp cứu.
Nhìn thấy từng người trong nhà họ Đinh dần dần biến mất khỏi tiệm thuốc, thần sắc của Trần Viễn lúc này không khỏi lộ ra mấy phần phức tạp, nhìn về phía Trần Thanh Hà, từ đầu đến cuối đều đứng yên lặng ở một bên, không hề lên tiếng nói ra bất kỳ lời nào.
“Chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?”
Kỳ thật, trong lòng của Trần Viễn cực kỳ mơ hồ. Anh cũng không hiểu, vì sao ông cụ lại đột nhiên trúng độc. Hơn nữa, kỳ lạ nhất là loại độc này cần phải có hoa của Mạn Đà La mới có thể giải trừ được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Thiên Kim Nô
2. Thư Tỏ Tình
3. Chiết Ánh Trăng
4. Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
=====================================
Từ tình huống hiện tại, kết hợp với hành vi lúc trước của Trần Thanh Hà, Trần Viễn không khỏi nghi ngờ, việc ông cụ Đinh bị trúng độc có phải liên quan đến cậu ta hay không?
Nhưng mà, nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên nhìn đến, hơn nữa còn hỏi ra một câu không đầu không đuôi như vậy, Trần Thanh Hà tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lắc đầu nói.
“Tôi không biết!”
Nói xong lời này, Trần Thanh Hà lại tự mình bỏ đi, cũng không biết là anh ta đi đến chỗ nào. Nhưng Trần Viễn có thể cảm nhận được, người này đột nhiên biến mất khỏi tiệm thuốc, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn sinh ra rất nhiều ý nghĩ kỳ quái. Anh luôn cảm giác, dường như chuyện này hơi có phần phức tạp.
“Anh… anh làm sao vẫn còn ở đây?”
Ngay lúc này, khi mà Trần Viễn đang quay trở lại phòng bệnh của Băng Tâm. Anh đột nhiên nhìn thấy bóng người của Đinh Tử Hương xuất hiện. Ngay sau đó, vẻ mặt của cô rất ngạc nhiên, khi thấy Trần Viễn vẫn còn ở trong tiệm thuốc.
Trong lòng Trần Viễn cực kỳ bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nhún vai, lắc lắc đầu nói ra.
“Tôi còn có thể ở lại nơi nào? Ông nội của cô đột nhiên bị trúng độc, hiện tại bạn tôi đang hôn mê không có người chăm sóc. Tôi cũng không thể cứ như vậy bỏ đi được, đúng không?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Đinh Tử Hương mới sực nhớ ra, sau đó cực kỳ đồng tình, gật gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy nha?!”
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô đột nhiên lộ ra mấy phần sắc bén, chăm chú nhìn thẳng về phía ánh mắt của Trần Viễn.
“Nói đi, có phải anh đã hạ độc ông nội của tôi hay không?”
Nghe được lời này, lại nhìn thấy biểu lộ của Đinh Tử Hương, trong lòng Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng lên tiếng phản biện.
“Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi tại sao lại muốn hạ độc ông nội của cô? Bạn tôi đang cần ông cụ chữa trị, cho dù tôi muốn hạ độc, cũng không thể làm như vậy vào lúc này đúng không?”
Nghe Trần Viễn giải thích, Đinh Tử Hương cảm thấy vô cùng chí lý, thế nên liền gật gù cũng cho như vậy. Nhưng sau một lúc, giống như đột nhiên phát hiện ra thứ gì, cô đột nhiên hét lớn thành tiếng.
“Á, ý anh nói như vậy, là anh cũng muốn hạ độc ông nội của tôi đúng không?”
Lần này, nhìn thấy phản ứng của Đinh Tử Hương như vậy, Trần Viễn rất muốn tự cho mình một cái vả miệng. Anh chỉ đưa ra ví dụ mà thôi, cũng không nghĩ đến lại bị Đinh Tử Hương hiểu lầm thành cái dạng này.
Thế nhưng, ngay sau đó Đinh Tử Hương lại cất tiếng cười to một trận, để cho Trần Viễn có chút phản ứng không kịp.
“Ha ha ha, tôi chỉ đùa với anh mà thôi, anh cũng không cần phải sợ hãi thành ra cái dạng này. Với lại, tôi thách anh cũng không dám hãm hại ông nội của tôi! Hứ!”
Giống như một con thiên nga cao ngạo, Đinh Tử Hương lúc này đánh ra một cái hất đầu, bộ dáng vô cùng tiêu sái, thẳng bước đi về phía phòng ngủ của mình.
Lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại. Anh không khỏi bực bội nhìn lấy cái bóng của Đinh Tử Hương, trong lòng suy tư vẫn khó tìm ra lời giải.
Chuyện ông cụ Đinh đột nhiên bị trúng độc, đã để cho Trần Viễn cảm giác được áp lực không nhỏ. Nếu như ông cụ không thể tỉnh dậy, vậy Băng Tâm chỉ có thể ký thác vào việc tìm kiếm hoa của Mạn Đà La. Thế nhưng, loại hoa chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết này, anh cần phải đi đâu mới có thể tìm thấy được?
“Ting ting… ting ting…”
Ngay lúc Trần Viễn rơi vào ngõ cụt, thì lúc này tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến cho mình. Ban đầu, Trần Viễn cũng không có dự định mở máy lên nghe. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đem màn hình điện thoại gạt sang một bên.
“A lô, tôi nghe!”
“Trần Viễn, anh đang ở đâu? Vì sao mấy ngày hôm nay anh không chịu liên lạc lại cho tôi? Bố tôi vừa mới yêu cầu, ngày mai ông ấy muốn anh đến nhà tôi để ra mắt!”
Vừa mới nghe được âm thanh ở trong điện thoại vọng đến, Trần Viễn còn tưởng là ai đó gọi nhầm số cho mình. Anh còn dự định hỏi xem, người phụ nữ ở phía bên kia điện thoại là ai.
Nhưng qua một hồi, anh mới kịp phản ứng lại, đây là âm thanh của Lưu Mẫn Nghi. Lần trước, Lưu Mẫn Nghi đề nghị để anh đến thủ đô giúp cô, giả vờ ra mắt với bố của cô. Nhưng mấy ngày hôm nay, vì có công chuyện quấn thân, thế nên Trần Viễn cũng quên mất chuyện này.
Lúc này, nghe được Lưu Mẫn Nghi nhắc đến, anh mới sực nhớ ra, đồng thời không khỏi áy náy, hướng về phía Lưu Mẫn Nghi để nói lời xin lỗi.
“Thật sự rất xin lỗi, mấy ngày hôm nay tôi có hơi bận. Hiện tại cô đang ở đâu? Tôi đang ở bên ngoài thị trấn, nếu như cô có xe, thì sáng sớm ngày mai đến đây đón tôi đi!”
“Ồ? Anh cũng đang ở thị trấn à? May quá, tôi vừa mới lái xe chạy ra ngoài này. Anh đang ở chỗ nào, bắn địa chỉ qua cho tôi, tôi sẽ lái xe chạy đến liền.”
Lần này, Trần Viễn hơi có một chút kinh ngạc. Anh cũng không nghĩ đên là mọi chuyện lại trùng hợp đến như vậy.
“Ừ, vậy chờ tôi một chút!”
Nói xong, Trần Viễn mới nhắn tin, gửi định vị qua cho Lưu Mẫn Nghi. Không đến mười phút đồng hồ sau, chiếc xe Lexus màu đỏ phóng nhanh tới, dừng lại ở trước tiệm thuốc của nhà họ Đinh.
“Ting ting…”
“Này, anh đợi có lâu không?”
Từ trong cửa xe ô tô, Lưu Mẫn Nghi nhoài đầu ra ngoài, hướng về phía Trần Viễn phất phất tay. Mà Trần Viễn cũng chú ý đến chiếc xe ô tô màu đỏ do Lưu Mẫn Nghi đang lái.
“Chậc chậc, chiếc xe này cô mới mua nhỉ? Trông có vẻ đẹp đấy!”
Nghe Trần Viễn khen ngợi, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi không những không cảm thấy vui, ngược lại còn có một chút phiền muộn, nói ra.
“Đây cũng không phải là xe của tôi. Vừa rồi có người đến đưa tặng, mặc dù tôi không muốn nhận. Nhưng anh ta cứ một hai đưa cho tôi, thế nên tôi mới lái nó để chạy ra ngoài thư giãn. Anh có thời gian không, đi dạo với tôi một vòng thủ đô đi!”
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi mang theo mấy phần khó chịu khi nhắc đến người tặng xe cho mình, thật sụ trong lòng của Trần Viễn cũng rất tò mò. Nhưng anh chỉ có thể kiềm nén lại, bắt đầu trèo lên, ngôi ngay bên cạnh của cô.
“Được rồi, xuất phát thôi!”
“Gét gô!”
Chương 133 - Uống rượu
Nhìn chiếc xe phóng đi vun vút ở trên đại lộ, trong lòng Trần Viễn có chút nhịn không được nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.
“Hôm nay, cô cảm thấy không được vui sao? Tôi nhìn thấy cô giống như đang rất tâm trạng?!”
Nghe Trần Viễn hỏi đến, Lưu Mẫn Nghi lúc này mới quay đầu nhìn sang, rồi chỉ gật đầu mà không đáp. Cũng không biết chiếc xe chạy đi bao lâu, khi con phố trước mắt đã vắng người qua lại, tiếng hàng rong rao trên vỉa hè cũng trở nên im ắng. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi mới lái xe tấp vào bên lề.
Vừa mới xuống xe, Lưu Mẫn Nghi đã thở hắt ra một hơi. Sau đó, cô đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn, trong giọng nói mang theo mấy phần phiền muộn.
“Anh có muốn uống với tôi vài ly hay không?”
Nghe Lưu Mẫn Nghi đề nghị như thế, Trần Viễn không khỏi mang theo một chút bất ngờ. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, cả hai cùng đi vào trong một cái quán cốc nằm ở ven đường. Vừa mới bước chân vào quán, Lưu Mẫn Nghi đã cất tiếng gọi to.
“Ông chủ, cho cháu một nồi lẩu lớn cùng với một phần thịt nướng. Nhớ kèm theo một chai rượu nếp pha ít rượu trắng giúp cháu.”
Nghe được tiếng hô của Lưu Mẫn Nghi, ông chủ quán không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng khi thấy rõ ngươi đang kêu món là Lưu Mẫn Nghi, vẻ mặt của ông chủ quán mới trở nên niềm nở, vội vàng chạy đến.
“Mẫn Nghi, là cháu đấy à? Sao lâu như vậy rồi chú không thấy cháu ghé vô quán của chú? Có phải, dạo này có anh người yêu rồi nên quên mất ông chú già này hay không?”
Vừa nói, ông chủ quán nhậu vừa cố tình liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn đang đứng bên cạnh, để cho sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi thoáng một chút ửng hồng.
Thế nhưng, Lưu Mẫn Nghi cũng không tỏ ra khó chịu. Ngược lại trên mặt còn lộ ra một cái nụ cười hết sức tự nhiên.
“Chú này, cứ thích đùa với cháu thôi. Ai mà thèm để ý đến đứa như cháu. Với lại, cái anh này ấy à, chú đừng nhìn anh ta còn trẻ như vậy, nhưng đã là người có vợ rồi đấy chú à!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng giải thích, ông chủ quán mới bật cười, sau đó tất bật liền chạy xuống bếp, chuẩn bị một phần thức ăn đem lên cho hai người bọn họ.
Nhìn Lưu Mẫn Nghi cùng với ông chủ quán nhậu nói chuyện vui vẻ với nhau, đứng ở một bên trong lòng của Trần Viễn không khỏi mang theo một chút quái dị.
Cũng không biết có phải là đã nhìn thấu suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, hay là tự mình muốn đi giải thích với Trần Viễn với cố sự có liên quan đến ông chủ quán nhậu. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi sau khi ngồi xuống, đã bắt đầu đem chuyện trước đây nói ra.
“Ông chủ quán nhậu này trước đây là đồng nghiệp của cha tôi. Cha tôi là thủ trưởng, còn chú ấy là thuộc cấp. Khi đó, cha tôi vẫn còn làm bên đội phòng chống tội phạm ma túy. Trong một lần điều tra vụ án liên quan đến một ông trùm trong giới buốn bán ma túy, chú ấy đã bị người ta bắn trúng hai phát đạn vào ngực trái. May mắn, cả hai phát đạn đều không trúng vào tim, mà cách vị trí trái tim khoảng chừng hơn nửa centimet. Thế nên chú ấy chỉ bị thương nặng, rồi được điều về đội cảnh sát giao thông thành phố. Nhưng không biết vì lý do gì, chú ấy lại đắc tội với một gã thiếu gia của nhà họ Tô, rồi bị cách chức, thôi việc. Cuối cùng, vì không cách nào trở lại trong ngành, chú ấy chỉ có thể đi bán quán nhậu ở ven đường. Cũng may, mấy năm gần đây bố tôi đều rất quan tâm đến đồng đội cũ của mình. Mà tôi, thường hay được bố dẫn đến đây chơi, nên chú ấy đối với tôi rất quen thuộc.”
Ngồi nghe Lưu Mẫn Nghi kể chuyện một hồi, ánh mắt của Trần Viễn bỗng dưng nhìn về phía cô, mang theo mấy phần khác lạ. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi cũng phát hiện ra cái nhìn của Trần Viễn, trên khuôn mặt của cô lộ chút lúng túng.
“Anh nhìn tôi như vậy để làm gì?”
Bị hỏi đến, lúc này Trần Viễn mới phản ứng lại, vội vàng ho khan lên một tiếng.
“Khụ khụ, không có việc gì. Vừa rồi đang nghe cô nói chuyện, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc.”
“Việc gì?”
“Cô có muốn theo tôi học võ hay không?”
Lần trước, nghe lời đề nghị tương tự của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi vô cùng sảng khoái đáp ứng. Nhưng lúc này, vẻ mặt của cô lại mang theo mấy phần do dự. Nhìn thấy biểu hiện lúc này ở trên mặt của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn hơi khẽ cười một tiếng.
“Tôi biết, với độ tuổi cô hiện tại bắt đầu học võ sẽ không theo kịp người khác. Nhưng mà, từ trên người cô tôi có thể nhìn thấy được một vật. Chỉ cần có được vật này, con đường tu luyện của cô sau này sẽ cực kỳ rộng rãi.”
“Vật gì?”
Lần này, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đã mang theo mấy phần kinh ngạc, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn thì rất tự nhiên, nhìn cô đáp lại.
“Kỳ thật, vật này vẫn luôn tồn tại ở trong cơ thể của cô. Chỉ cần cô chịu buông ra, thì tốc độ tu luyện sau này của cô sẽ trở nên cực kỳ thần tốc.”
Nghe đến chỗ này, lông mày của Lưu Mẫn Nghi bỗng nhiên nhíu chặt lại. Sau đó, sắc mặt của cô mang theo mấy phần ửng hồng.
“Ý anh là?”
“Ừm, thứ đó chính là ý chí, tinh thần. Tôi có thể nhìn ra được, cô đối với đồ vật mà mình muốn đạt được, đều có một sự quyết tâm rất mạnh. Hơn nữa, mấy ngày gần đây tôi còn phát hiện ra một bộ công pháp, rất thích hợp đối với người giống như cô để tu luyện. Chỉ cần cô chịu gật đầu đồng ý, tối hôm nay hoặc ngày mai, tôi sẽ chỉ dạy công pháp cho cô.”
Trần Viễn tự mình giải thích một hồi. Thế nhưng, anh không có phát hiện ra sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi có mấy phần cổ quái.
“Ý anh, chỉ là như vậy thôi sao?”
Qua một lúc thật lâu, Lưu Mẫn Nghi lại một lần nữa hỏi ra nghi vấn trong lòng của mình. Lần này, Trần Viễn không khỏi ngây người một lúc. Sau đó, anh nhìn về phía cô, đáp lại.
“Ừ, chỉ có như vậy mà thôi!”
Không biết vì sao, lúc này nghe được đáp án từ Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi lại mang theo một chút thất vọng. Đồng thời, trên miệng của cô cũng truyền ra một cái thở phào nhẹ nhõm.
“Mẫn Nghi, thức ăn của con đến rồi đây. Hôm này người ở dưới quê mới gửi lên một nhóm hải sản rất tươi mới. Cháu xem, những thứ thức ăn này có vừa miệng của cháu với lại bạn cháu hay không?”
Đang lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, giọng hô của ông chủ quán bất ngờ vang lên, để cho sự chú ý của Trần Viễn cũng chuyển dời sang bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn, được ông chủ quán nhậu đặc biệt lấy ra để chiêu đãi Lưu Mẫn Nghi.
Nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ấp, Lưu Mẫn Nghi không khỏi liếc mắt, nhìn lấy ông chủ quán nhậu.
“Chú Tình, chú cũng không cần phải đem lên nhiều thức ăn như vậy đâu. Bọn cháu chỉ có hai người, làm sao có thể ăn hết được chứ?”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng phàn nàn, ông chủ quán nhậu lại cười lên phà phà.
“Nhiêu đây quả thật là không có nhiều, chú thấy cháu dạo này có chút gầy. Ăn thêm một chút đồ ở dưới quê, không có thuốc thang gì, lại tốt cho sức khỏe nữa. Tôi nói như vậy có hợp lý không, anh bạn trẻ?”
Đột nhiên, nghe ông chủ quán nhậu hỏi sang đến mình, Trần Viễn không khỏi vội vàng gật đầu phụ họa.
“Mẫn Nghi, ông chủ nói rất chí lý. Sau này cô phải theo tôi học võ, ăn thêm chút thức ăn này, thì mới có sức để theo học được.”
Nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ không ngừng ra sức khuyên nhủ mình ăn uống, không hiểu vì sao trong lòng của Lưu Mẫn Nghi lại có chút buồn cười.
Nhưng mà, còn không đợi cho âm thanh của cô đáp lại, một tiếng nói chuyện ở ngoài quán đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi quay đầu ra nhìn.
“Các anh là ai vậy? Làm sao lại ăn nói ngang ngược như thế?”
Lúc này, phía bên ngoài quán nhậu đang tụ tập một nhóm hơn năm sáu người. Mỗi người ở trên tay còn mang theo một ít gậy gộc, vây lấy xung quanh mấy chỗ bàn ngồi ở ngoài quán nhậu.
Vừa nghe được tiếng ồn ào ở phía ngoài, ông Tình không khỏi gấp gáp chạy ra. Nhưng khi thấy rõ nhóm người đang đến tụ tập là ai, sắc mặt của ông Tình lúc này cũng trở nên trắng bệch.
“Chú Tình, bọn họ là ai vậy?”
Lưu Mẫn Nghi đi theo ở phía sau lưng của ông Tình có vài bước. Thế nên, nhìn thấy biến hóa ở trên mặt của ông ấy, cô cũng nhìn ra nơi này xảy ra chút chuyện. Chính vì thế, cô mới không khỏi tiến lên vài bước, hướng về phía ông Tình để hỏi thăm.
Nhưng mà, ông Tình lại cố ý lắc đầu, còn nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi tha thiết nói ra.
“Mẫn Nghi, hôm nay chú sợ là không thể nào tiếp đãi được cháu với bạn của cháu rồi. Đám người này rất ngang ngược, hơn nữa thế lực phía sau cũng rất mạnh. Cháu với bạn cháu mau về đi, để chú ra ngoài nói chuyện với bọn chúng.”
Nói xong, ông Tình dự định bước nhanh ra bên ngoài. Nhưng mà, lúc này Lưu Mẫn Nghi đã đưa tay ra ngăn lại.
“Chú, nếu chú vẫn xem cháu là người thân của chú, thì việc này chú cần phải nói ra rõ ràng cho cháu biết. Cháu cũng không thể để cho đám người bên ngoài làm loạn, ảnh hưởng đến việc làm ăn của chú được. Hơn nữa, hiện tại trung ương đang có chính sách, tích cực dọn dẹp băng nhóm xã hội ở trên địa bàn thành phố. Cháu không có lý do nào mà bỏ qua cho bọn chúng được.”
“Nhưng mà…”
Ông Tình còn muốn lên tiếng giải thích một phen, nhưng lúc này Lưu Mẫn Nghi đã lắc đầu, trực tiếp xông ra phía bên ngoài, đi về phía đám người đang gây rối ở trước cửa tiệm.
Thế nhưng, ngay lúc bước chân của Lưu Mẫn Nghi chỉ còn cách nhóm du côn hơn mấy chục thước. Lúc này, một giọng nói đầy văng tục đã ở gần đó phun ra ngoài.
“Mẹ kiếp, ông nói tụi mày đều điếc cả hết rồi sao hả? Nơi này hôm nay không có làm ăn gì cả, chúng mày nhanh cút hết cho ông!”
Chương 134 - Người trong ảnh
Tiếng đồ đạc bị đập vỡ vang lên, năm sáu tên du côn tay cầm lấy ống tuýp, không ngừng vụt đến trên người của những thực khách ở gần đó. May mắn, những người này cũng phản ứng rất nhanh, đã kịp chạy thoát ra ngoài để tránh đi.
Mà mấy tên du côn thấy vậy cũng không có đuổi theo, ngược lại bọn chúng liền hướng về phía đồ đạc, cùng với bàn ghế ở trong tiệm nhỏ liên tục đập phá.
Ầm!
Ngay tại lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, trực tiếp tung ra một cước, đem một tên du côn ở gần đó đạp bay ra ngoài. Sau đó, một tiếng quát lớn vang lên.
“Dừng tay!”
Lúc đầu, nghe được tiếng quát này, đồng thời nhìn thấy đồng bọn của mình bất ngờ bị đánh bay, mấy tên du côn đều thoáng chốc hiện ra mấy phần hốt hoảng. Nhưng sau đó, khi thấy rõ người ra tay đánh “lén” đồng bọn của mình chỉ là một cô gái trẻ, thân hình hơi có mấy phần mảnh mai tất cả du côn đều không khỏi trừng lớn hai mắt.
Cuối cùng, một tên nhìn có vẻ dữ tợn nhất băng nhóm, tay cầm theo một cây gậy bóng chày, vác ở trên vai, liếc mắt nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi trêu chọc.
“Này cô em, nơi này không phải là nơi để cô em thể hiện. Nếu muốn, anh đây vẫn luôn sẵn sàng để cùng cô em đặt một phòng khách sạn. Sau đó, cô em muốn thể hiện thế nào, anh đây cũng chiều tất!”
Lời này của tên du côn vừa mới nói ra, đám người còn lại đều đồng loạt cười to một trận. Mà sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi lúc này đã tức giận đến đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn về phía tên du côn đang trêu chọc mình, lớn tiếng quát lên.
“Muốn chết!”
Ngay sau đó, thân hình của cô cấp tốc lao tới, hướng về phía tên du côn trước mặt để tung ra một cước.
Chỉ có điều, tốc đọ phản ứng của tên du côn cũng rất nhanh. Vừa mới nhìn thấy Lưu Mẫn Nghi xông người lao đến, hắn đã lách người, tránh đi công kích của cô.
Nhưng lúc này, thân hình của Lưu Mẫn Nghi lại giống như mãng xà không xương, đột nhiên vặn vẹo chuyển hướng, dùng một loại tư thế hết sức khó tin, đánh ra một quyền, nện thẳng về phía trước lồng ngực của hắn.
Ầm!
Bị một quyền này đánh trúng, thân hình của tên du côn giống như là diều đứt dây, trực tiếp bị đạp bay ra ngoài hơn vài mét, rồi nện thẳng về phía bàn ghế đang nằm ngổn ngang ở gần đó.
Rầm!
Rầm!
Tiếng bàn ghế bị vỡ vụn liên tục vang lên, cùng với âm thanh của vài cái xương sườn bị nứt gãy, để cho đám đông lúc này đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc sau, không biết là tên du côn nào phản ứng lại, vội vàng lớn tiếng hô lên một trận.
“Lão đại! Lão đại!”
Tên này vừa mới hô lên, mấy tên còn lại cũng cấp tốc chạy đến, nhìn thấy lão đại của mình đang nằm thoi thóp ở trong mớ hỗn độn, thần sắc đều lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi.
“Khục khục!”
Được mấy tên đàn em kéo lên từ đống hỗn loạn, gã “lão đại” mới ho lên moojtt rận. Sau đó, ánh mắt của hắn trừng lớn, nhìn thẳng về phía Lưu Mẫn Nghi.
“Lên, đem con đàn bà thối này bắt lại cho tao! Tối nay, tao muốn làm thịt nó!”
Nghe tiếng quát lớn của “lão đại”, mấy tên đàn em lúc này đều cấp tốc mang theo vũ khí, xông thẳng đến vị trí của Lưu Mẫn Nghi.
Lúc này, Trần Viễn cũng đã đứng ở một bên chờ đợi, mà chú Tình, ông chủ của quán nhậu đã xách theo một cái dao bầu dùng để chặt thịt, chắn ngang ở trước mặt của Lưu Mẫn Nghi.
Thấy như vậy, Lưu Mẫn Nghi lúc này không khỏi hô lên: “Anh Viễn, chú Tình! Chuyện hôm nay hai người không cần phải xen vào, tôi muốn một mình giải quyết hết bọn chúng!”
Lúc nói ra lời này, Lưu Mẫn Nghi đã tự mình đem áo khoác ngoài cởi ra, còn đem lấy ống tay áo xắn lên tới tận, một bên còn đem thặt lưng buột chặt.
Nhìn thấy cảnh tưởng này, Trần Viễn không có lên tiếng nói thêm một lời nào, thân hình của anh cũng tự động lui về phía sau một bước. Thế nhưng, ông Tình lúc này lại có chút gấp, dự định mở miệng ra để khuyên nhủ.
“Mẫn Nghi…”
Thế nhưng, lời của ông Tình chỉ vừa mới đến cửa miệng đã bị Trần Viễn đưa tay ra ngăn lại.
“Chú cứ mặc kệ cô ấy đi! Có tôi ở đây, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, giống như mang theo một loại ma lực nào đó, ông Tình vậy mà không một chút nghi ngờ gì, liền gật đầu đáp ứng, rồi tự mình lui lại về phía sau vài bước.
Thấy vậy, Trần Viễn mới hài lòng gật đầu mỉm cười. Mà lúc này, nhóm du côn cũng đã bắt đầu xông đến, đem vị trí xung quanh Lưu Mẫn Nghi đều vây chặt, không hề chừa chút chỗ trống nào để cho cô thoát thân.
Thế nhưng, lúc này thần sắc của Lưu Mẫn Nghi lại vô cùng bình tĩnh. Cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi một chút mảy may. Ngược lại, trong ánh mắt của cô còn mang theo mấy phần nhiệt tình.
“Lên!”
Cũng không biết là tên nào đó hô lớn một tiếng, ngay sau đó cả đám du côn đều đồng loạt xông tới, hướng về phía Lưu Mẫn Nghi để tấn công.
Chỉ là, lúc vũ khí của bọn chúng gần chạm đến cơ thể của Lưu Mẫn Nghi, phía bên ngoài cơ thể của cô giống như bị một tầng hộ giáp trong suốt bao phủ. Cho dù công kích của đám du côn có đánh trúng, cơ thể của cô vẫn không hề bị một chút hao tổn nào.
Ngược lại, càng đánh khí thế của Lưu Mẫn Nghi càng bạo tăng. Hơn nữa, mỗi lần công kích của cô phát ra ngoài, đều vô cùng chuẩn xác nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.
Không đến một phút, toàn bộ chiến trường chỉ còn vang lên âm thanh kêu la thảm thiết của đám du cô. Mà Lưu Mẫn Nghi, thì giống như một vị nữ chiến thần, hiên ngang thẳng tấp đứng ở trước mặt mọi người, dùng lấy ánh mắt khinh miệt hết thảy sự vật của thế gian, nhìn về phía đám du côn vẫn đang nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Đừng… đừng đánh!”
“Đau… đau quá!”
“Xin chị hai hãy buông tha cho em lần này đi!”
“…”
Chỉ trong thoáng chốc, nhìn thấy một đám du côn lúc trước còn một bộ hung hang càn quấy, liền bị Lưu Mẫn Nghi thu thập một cách dễ dàng. Nhất thời, bầu không khí xung quanh đều trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Cho dù là đứng cách xa hơn vài mét, vẫn có thể nghe được âm thanh hô hấp của người khác.
Nhưng mà, bầu không khí lúc này cũng nhanh chóng bị phá vỡ. Gã đại ca lúc trước còn mệnh lệnh cho đám thủ hạ của mình đem Lưu Mẫn Nghi bắt lại. Lúc này, gã giống như là bị điên, không ngừng ôm lấy đầu của mình lăn lộn dưới đất, thậm chí trong miệng còn liên tục lẩm nhẩm lấy.
“Không thể, không thể nào như vậy được? Chuyện này làm sao có thể?”
Nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc này, ai cũng không thể tưởng tượng được trước đây gã từng là một “lão đại” của đám du côn. Tất nhiên, những người ở đây cũng không có thời gian quan tâm đến hắn. Ánh mắt của mọi người, lúc này đều đổ dồn về phía Lưu Mẫn Nghi. Hành động vừa rồi của cô, ở trong mắt của mọi người giống như là một vị nữ anh hùng, đại diện cho phía chính nghĩa.
“Thế nào? Cảm giác vẫn còn tốt chứ?”
Lúc này, âm thanh của Trần Viễn bất chợt vang lên, để cho sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi thoáng biến đổi một chút. Nhưng ngay sau đó, cô liền bình phục trở lại, nhìn lấy Trần Viễn mỉm cười.
“Cảm ơn!”
Lời này Lưu Mẫn Nghi nói rất nhỏ, cũng chỉ vừa đủ để cho hai người bọn họ có thể nghe đến.
Đối với lời nói cảm ơn lúc này của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn làm như không thấy. Ngay sau đó, anh quay đầu, nhìn về phía mấy tên du côn vẫn còn đang nằm lăn lộn ở dưới đất, lớn tiếng quát lên.
“Đủ rồi, các người cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa. Tất cả đều cút hết cho tôi. Nếu không, lần tới kết quả của các người cũng không có nhẹ nhàng như vậy đâu!”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, ban đầu tất cả mọi người ở đây còn không có kịp phản ứng lại. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy động tác của đám du côn, tất cả đều không khỏi kinh ngạc, trợn mắt nhìn đến ngây người.
Bởi vì, vừa nghe được tiếng quát của Trần Viễn, kèm theo một cỗ khí thế từ trên người anh tản mát ra ngoài. Tức thì, cả đám du côn đều giống như là xác sống sống dậy, vội vội vàng vàng nhảy dựng lên, sau đó cấp tộc chạy đi. Ngay cả “lão đại” của bọn chúng còn đang ôm mặt than khóc, lúc này cũng đã biến mất không thấy hình bóng gì nữa.
Chứng kiến được cảnh tượng này, cả đám thực khách lẫn ông Tình đều không khỏi trợn trừng hai mắt nhìn lên.
Chỉ có Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi là vẫn biểu hiện tương đối bình tĩnh một chút. Tất nhiên, tâm lý của Lưu Mẫn Nghi lúc này cũng không mấy dễ chịu. Cô thật sự không có nghĩ đến, đám du côn này vậy mà còn thật sự biết đóng kịch như vậy.
“Cô nói, bọn họ rốt cuộc đang muốn làm gì?”
Trải qua một phen dọn dẹp lại quán nhậu, Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi đang ngồi ở trước cửa quán vừa ăn uống, vừa nói chuyện với nhau.
Nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, thần sắc của Lưu Mẫn Nghi thoáng chốc có chút lo nghĩ. Nhưng qua một hồi lâu, cô lại lắc đầu đáp lại.
“Tôi cũng không biết. Đám người này rõ ràng cũng không phải là bọn lưu manh đường phố. Từ hồ sơ của phòng cảnh sát, những tên lưu manh này đều là thành viên của hội Hoa Hồng, là một tổ chức tội phạm quốc tế, rất có thế lực ở Đông Nam Á. Thông thường, bọn chúng đều hoạt động ngầm ở vùng biến giới, rất ít khi xuất hiện ở trong nước. Nhưng mà, mấy tháng gần đây đám người này lại đột nhiên xuất hiện ở thủ đô, còn tập trung công kích về phía các đồng nghiệp cũ của bố tôi, trong đó có cả mấy viên chức trong ngành cảnh sát.”
Nghe được lời này của Lưu Mẫn Nghi, vốn vẫn còn đang im lặng ngồi ở một bên rầu rĩ, chú Tình bỗng dưng đứng người dậy, ánh mắt mang theo mấy phần kiên định, nói ra.
“Mẫn Nghi, nếu như bọn chúng muốn đối phó với đội trưởng. Chú nhất định sẽ liều mạng với đến cùng!”
Nhìn thấy bộ dáng của ông Tình lúc này, Trần Viễn không khỏi lắc đầu.
“Nếu như mục đích của bọn chúng thật sự là cha của Mẫn Nghi, cho dù chú có muốn giúp đỡ, cũng không thể nào giúp được gì. Với lại, theo tôi thấy chuyện này cũng không hẳn là như vậy.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa từ trong ngực áo lấy ra một tấm ảnh chụp. Sau đó, anh đem ảnh chụp đặt ở trên mặt bàn, ngay phía đối diện với Lưu Mẫn Nghi.
Mà Lưu Mẫn Nghi cùng với ông Tình vừa thấy được người ở trong ảnh chụp, cả hai đều không khỏi sợ hãi đến ngây người. Ánh mắt có phần khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.
“Tại… tại sao cậu lại có được bức ảnh này?”
Chương 135 - Mẫn Nghi, mẹ con trở về rồi!
Bức ảnh mà Trần Viễn lấy ra đặt ở trước mặt của Lưu Mẫn Nghi cùng với ông Tình là một bức ảnh đã bị năm tháng làm cho phai mờ không ít. Phía trên bức ảnh lưu lại hình của năm người đàn ông, tuổi đời khoảng chừng hai mươi mấy đến ba mươi tuổi gì đó, cùng với một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Năm người đàn ông ở trong bức ảnh này, một người trong đó chính là ông Tình lúc còn trẻ, người còn lại chính là cha của Lưu Mẫn Nghi. Đồng thời, người phụ nữ duy nhất ở trong bức ảnh này, lại chính là mẹ của Lưu Mẫn Nghi. Bởi vì, khuôn mặt của cả hai đều rất giống như. Hơn nữa, trên người của Lưu Mẫn Nghi lẫn người phụ nữ trong ảnh đều có một cỗ khí chất cương nghị, chính trực vô cùng đặc trưng.
Nhất là, khi cả sáu người trong ảnh đều mặc đồng phục cảnh sát. Thế nên, khí chất của người phụ nữ duy nhất trong ảnh càng thêm đặc trưng. Cũng chính vì thế, vừa rồi trông thấy được bức ảnh mà Trần Viễn đưa đến, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn ông Tình đều cảm thấy hết sức giật minh.
“Anh làm sao lại có được tấm ảnh này?”
Lúc này, đến phiên Lưu Mẫn Nghi đưa ra nghi vấn của mình. Mà Trần Viễn cũng không có ý định giấu giếm, thế nên anh rất thản nhiên thừa nhận, bắt đầu nói ra nguyên nhân của sự việc.
“Kỳ thật, tấm ảnh này là tôi vừa mới nhặt được. Lúc cô cùng với đám lưu manh ở trong quán nhậu đánh nhau, ở phía bên ngoài tôi thấy được có một người đang lén lút quan sát. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của người này còn rất khả nghi. Lúc đó, tôi mới quyết định tự mình đi đến kiểm tra. Nhưng mà, người này vừa mới thấy tôi thì đã chạy mất. Lúc tôi dự định quay về, thì thấy phía dưới chân của người đó vừa đứng có đánh rơi tấm ảnh này.”
Nghe Trần Viễn giải thích một hồi, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn ông Tình đều cảm thấy việc này hơi có mấy phần khó tin. Nhưng lời nói tiếp theo của anh, càng khiến cho cả hai người khiếp sợ không thôi.
“Hơn nữa, lúc nhặt được tấm ảnh này, đối chiếu cùng với bóng lưng của người đang xem lén cô. Tôi có cảm giác, người này rất giống với một trong sáu người có mặt ở trong bức ảnh.”
“Là ai?”
Con không đợi Trần Viễn nói hết câu, Lưu Mẫn Nghi đã nhịn không được hô lên một tiếng. Mà Trần Viễn lúc này lại hơi có phần do dự một chút, sau đó anh tự mình chỉ tay về phía một người ở trong hình.
Nhìn thấy động tác này của anh, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn ông Tình đều sợ đến ngây người. Mà kỳ thật, chính Trần Viễn lúc đầu cũng rất khó tin.
“Làm… làm sao có thể như vậy được? Mẹ… mẹ tôi, bà ấy tại sao còn sống?”
Qua một hồi lâu thất thần, rốt cuộc Lưu Mẫn Nghi cũng kịp phản ứng lại. Đồng thời, trong ánh mắt của cô mang theo mấy phần sợ hãi, khó tin. Cho dù là ông Tình, lúc này tâm tình cũng trở nên vô cùng phức tạp.
“Chuyện này tôi cũng không biết được. Nhưng tôi có thể khẳng định với cô, người vừa rồi chạy trốn chắc chắn cùng với người phụ nữ ở trong bức ảnh này là một.
Lần nữa nghe được lời khẳng định của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi không khỏi ngơ ngác một hồi lâu. Sau đó, cô lần nữa đưa mắt nhìn lấy người phụ nữ ở trong tấm ảnh. Qua một lúc lâu sau, cô mới khôi phục lại tâm tình của mình. Đồng thời, ánh mắt của cô không khỏi nhìn sang ông Tình, như muốn hỏi thăm.
“Chú, tại sao mẹ cháu còn chưa có chết?”
Lúc này, ông Tình cũng giống như vừa mới từ trong hoảng sợ tỉnh lại. Ông dùng ánh mắt có chút khổ sở, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.
“Kỳ thật, năm đó mẹ con cũng không hẳn là đã chết. Chú chỉ biết, lúc đó khi cả nhóm của chú cùng với cha cháu đang tham gia vụ án điều tra về tên tội phạm buôn bán ma túy ở biên giới, mẹ con đã nhận được một nhiệm vụ rất đặc biệt. Sau đó, bà ấy bỗng dưng mất tích. Ngay cả bọn chú cũng không biết là bà ấy đã đi đầu. Mãi cho tới sau này, khi nhận được một phần kỷ vật mà mẹ con đã để lại ở nơi mà bà ấy tham gia nhiệm vụ, bọn chú mới xác định bà ấy đã ra đi mãi mãi. Chỉ là…”
Lời nói của ông Tình chỉ dừng lại một nửa, cả Lưu Mẫn Nghi lẫn Trần Viễn đều đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, cả hai liền tập trung nhìn về phía người phụ nữ ở trong tấm ảnh.
“Tôi… tôi muốn đi tìm mẹ tôi!”
Qua một hồi lâu, Lưu Mẫn Nghi đột nhiên đứng dậy, sau đó nói ra một câu như vậy. Đồng thời, cô cũng vội vàng rời đi, dự định tìm kiếm người phụ nữ đã mới rời khỏi đây cách đó không lâu. Và rất có thể, người phụ nữ ấy chính là mẹ của cô, người đã mất tích suốt gần hai mươi mấy năm qua.
Thế nhưng, động tác của cô lại bị Trần Viễn ngăn lại. Sau đó, anh nhìn về phía cô, dùng lấy một loại ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, nói ra.
“Cô biết mẹ cô hiện đang ở đâu hay sao?”
Nghe hỏi, Lưu Mẫn Nghi liền lắc đầu. Nhưng mà, trên khuôn mặt của cô lại lộ ra biểu hiện cực kỳ Nghiem túc.
“Cho dù tôi không biết bà ấy hiện đang ở đâu, nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra được bà ấy, và muốn hỏi bà ấy vì sao nhiều năm như vậy không có trở về thăm tôi!”
Lúc nói ra lời này, rõ ràng Trần Viễn có thể thấy được bên trong hốc mắt của Lưu Mẫn Nghi đã có mấy phần cay cay. Thậm chí, ánh còn phát hiện ra mấy giọt nước long lanh đang đọng trên mí mắt của cô.
Thế nhưng, Trần Viễn biết rõ, nếu như anh để cho Lưu Mẫn Nghi đi ra lúc này. Cô không những không có tìm kiếm được tung tích của mẹ cô, có thể chính cô cũng sẽ gặp chuyện nguy hiểm.
Chính vì vậy, mặc kệ Lưu Mẫn Nghi phản ứng như thế nào, Trần Viễn vẫn cực kỳ dứt khoát, nói ra.
“Vậy cô có biết, mẹ cô vì sao lại không dám gặp cô? Hơn nữa, nếu như nhiều năm như vậy mà bà ấy không chết, tại sao hiện tại bà ấy lại xuất hiện ở đây? Còn cố ý đánh rơi tấm hình này ở ngay trước mặt của cô?”
Hàng loạt câu hỏi của Trần Viễn đặt ra, không khỏi để cho Lưu Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng lúng túng, Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết phải đáp lại anh như thế nào.
Thấy thế, Trần Viễn càng thêm nói vào.
“Nếu như bà ấy đã trở về, lại không dám xuất hiện để gặp cô. Theo tôi suy đoán, hơn phẩn nửa là bà ấy có chuyện quan trọng muốn làm. Hoặc là, bà ấy đang có một nỗi khổ tâm ở trong lòng. Thế nên, lúc này bà ấy mới không thể gặp cô. Cho dù hiện tại cô có tìm ra vị trí của bà ấy, bà ấy cũng nhất định sẽ không đi ra gặp cô.”
Lúc này, tâm tình của Lưu Mẫn Nghi rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại. Cô dùng lấy ánh mắt hơi có mấy phần ướt át, nhìn về phía Trần Viễn.
“Cảm ơn!”
Lời này, Lưu Mẫn Nghi nói ra hơi có mấy phần nghẹn ngào. Nhưng Trần Viễn có thể cảm nhận được, tâm tình của cô lúc này cũng đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Thấy thế, Trần Viễn không khỏi mỉm cười, đi tới vỗ nhẹ lên bả vai của cô một cái.
“Tốt rồi, nhân dịp hôm nay cô bái tôi làm thầy. Tôi sẽ đặc cách làm giúp cho cô một việc. Chỉ cần việc này tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất!”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Lưu Mẫn Nghi không khỏi phì cười một tiếng. Nhưng ngay sau đó, cô liền liếc mắt, trừng thẳng về phía anh.
“Ai nói với anh, tôi sẽ bái anh làm thầy?”
“Cái này hả? Cũng không phải do cô tự mình quyết định được. Dù sao, chuyện cô trở thành đệ tử của tôi đã là ván đóng thuyền rồi.”
Nói xong, Trần Viễn còn cố ý cười lên ha hả, để cho bầu không khí hơi có phần u ám trong quán lúc này cũng trở nên tươi sáng hẳn lên.
Nhưng cũng vì chuyện tấm ảnh vừa rồi, buổi tiệc tối cuối cùng cũng chấm dứt. Trần Viễn đi theo Lưu Mẫn Nghi, đến một chỗ khách sạn ở trong thủ đô nghỉ lại. Còn cô thì một mình lái xe trở về nhà, quyết định sẽ đem chuyện của mẹ cô mất tích lại xuất hiện nói cho cha của cô biết.
Thế nhưng, lúc Lưu Mẫn Nghi lái xe trở về nhà. Cô đột nhiên phát hiện trước cổng khu nhà của cha cô xuất hiện một chiếc ô tô màu đen. Phía bên trong mặc dù không thể nhìn rõ được người đang ngồi. Nhưng nhìn thấy biển số của chiếc xe ô tô này, Lưu Mẫn Nghi không khỏi liên tưởng đến một người.
Mà người này cũng chính là đồng đội trước đây của cha cô, một trong năm người đàn ông đã chụp lại bức hình cùng với mẹ cô, giám đốc công an thành phố Hải Dương, Nguyến Tấn Tài.
“Bố, vừa rồi là ai đến chơi vậy à?”
Mặc dù trong lòng mang theo rất nhiều nghi hoặc, nhưng lúc đi vào trong nhà thấy cha cô vẫn còn đang ngồi đọc sách ở trong phòng khách, Lưu Mẫn Nghi chỉ giả vờ như không biết, còn cố ý hỏi thăm thử cha mình sẽ trả lời như thế nào.
Nhưng không biết vì sao, lúc này nghe được câu hỏi của Lưu Mẫn Nghi, cha cô đột nhiên ngẩng đầu lên. Sau đó, dùng lấy ánh mắt hết sức phức tạp, nhìn về phía con gái của mình.
“Mẫn Nghi, mẹ con trở về rồi!”
Lời này của bố cô vừa nói ra, nhất thời cả người của Lưu Mẫn Nghi đều đứng chết trân ngay tại chỗ.