Bị Tiêu Hân Hân đuổi ra khỏi phòng, trong lòng Trần Viễn cảm thấy hết sức phiền muộn. Vốn dĩ, anh còn định mượn cơ hội lần này, đem tên Trịnh Thiếu Kiệt kia nói xấu một trận. Nhưng không nghĩ đến, người ta còn chưa bị bôi đen, thì chính anh đã hoàn toàn mất đi hình tượng ở trước mặt của Tiêu Hân Hân.
Chỉ có điều, việc này cũng không phải lỗi của anh. Có trách thì trách đám người A Hổ gọi điện đến quá kịp lúc. Thế nhưng, Trần Viễn cũng không dự định lên tiếng giải thích. Anh cảm thấy, Tiêu Hân Hân đối với Trịnh Thiếu Kiệt quá mức tin tưởng, dù mình có nói thế nào cũng không thể sánh được với tên ngu ngốc kia.
Mang theo phiền muộn trong lòng, Trần Viễn âm thầm thở dài một hơi. Anh quay trở lại phòng ngủ của mình, dự định sẽ nằm chợp mắt một chút. Cả ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên anh cũng muốn bản thân được nghỉ ngơi.
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Thì lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh lại lần nữa vang lên. Nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến, trong lòng Trần Viễn nhất thời phẫn nộ, bật lấy màn hình, quát lên một trận ầm ĩ.
“Mẹ kiếp, các người có phải là chán sống rồi không? Lại làm phiền tôi như vậy không biết mệt sao?”
Nhưng mà, âm thanh của Trần Viễn chỉ mới phát ra được một nửa, sắc mặt của anh bỗng dưng trở nên cứng đờ lại. Ngay sau đó, một giọng nói hết sức nhẹ nhàng từ trong điện thoại truyền ra ngoài.
“Anh Viễn, anh đang tức giận với ai vậy?”
Nghe được âm thanh này, trong lòng Trần Viễn không khỏi lộ ra dáng vẻ xấu hổ. Anh hơi gãi gãi đầu, sau đó lên tiếng giải thích.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi còn tưởng là có người gọi đến làm phiền. Tôi không nghĩ đến, cô lại gọi điện cho tôi vào lúc này. Không biết, cô gọi cho tôi có việc gì hay không?”
Cố che giấu đi sự xấu hổ trong lòng, Trần Viễn nhanh chóng chuyển di đề tài. Mà bên kia điện thoại, âm thanh của Lưu Thục Hiền hơi có vẻ ngừng lại một chút. Sau đó, giọng nói điềm tĩnh lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ của cô lần nữa vang lên.
“Thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ là sẽ làm phiền anh vào lúc này. Nhưng mà, xe của tôi bị hỏng mất rồi. Anh có thể đến đây chở tôi về nhà được không? Tất nhiên, nếu như anh không có thời gian, thì tôi sẽ nhờ người khác vậy.”
Nói xong, Lưu Thục Hiền cũng hơi có phần lo lắng, sợ Trần Viễn sẽ hiểu lầm lời nói của mình. Thế nên, cô còn định lên tiếng giải thích một chút. Thế nhưng, Trần Viễn lại cực kỳ sảng khoái, cười lên một trận rồi đáp lại.
“Ha ha ha, tôi còn tưởng là có việc gì. Chuyện này thì đơn giản rồi, cô chờ tôi một chút. Tôi sẽ chạy đến ngay đây. Nhưng mà, lát nữa cô phải mời tôi ăn tối mới được đó.” . Truyện Phương Tây
“A!”
Trong lúc Lưu Thục Hiền còn chưa kịp phản ứng có việc gì xảy ra, thì Trần Viễn đã tắt điện thoại, rồi vội vàng thay nhanh quần áo chạy đi ra ngoài.
“Bà chủ, cô chờ tôi có lâu lắm không?”
Nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, trong lòng của Lưu Thục Hiền vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần. Cô không nghĩ đến, động tác của anh lại nhanh đến như vậy. Sau khi cuộc nói chuyện của hai người vừa mới kết thúc, thì chưa đến năm phút anh đã xuất hiện ở trước mặt của cô.
Mặc dù cảm thấy hốt hoảng không ngừng, nhưng sau khi thấy được Trần Viễn tiến về phía mình. Lúc này, Lưu Thục Hiền cũng bình tĩnh trở lại. Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Thành thật xin lỗi, giờ này còn phải làm phiền đến anh. Không biết, tổng giám đốc có nói gì không?”
Vừa nghe nhắc đến Tiêu Hân Hân, nụ cười trên mặt Trần Viễn tức thì cứng đờ lại. May là phản ứng của anh cực nhanh. Ngay sau đó, anh liền mỉm cười, đáp.
“Không có việc gì, cô ấy bân nhiều việc như vậy, làm sao lại để ý đến kẻ như tôi. Hơn nữa, lúc bình thường tôi cũng ngủ rất trễ. Với lại, cái bụng của tôi hiện tại đang đói, không phải là cô không muốn mời tôi ăn tối đấy chứ?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cố ý nháy nháy mắt, bộ dáng hết sức buồn cười. Nhất thời, Lưu Thục Hiền có chút nhịn không được, đưa tay lên miệng cười khẽ một tiếng. Ngay sau đó, cô cũng đi theo Trần Viễn, chui vào bên trong ô tô, bắt đầu đi dạo một vòng xung quanh thành phố.
Bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần, nên mặc dù đã hơn mười giờ đêm, nhưng đường phố vẫn vô cùng tấp nập. Hơn nữa, tướng mạo cùng với khí chất của Trần Viễn và Lưu Thục Hiền đều rất xuất sắc, nên lúc hai người đi dạo đã có không ít ánh mắt nhìn đến chăm chú.
Chỉ có điều, Trần Viễn thì không quan tâm. Còn Lưu Thục Hiền thì rất thản nhiên. Cô đối với ánh mắt của những người xung quanh đã cảm thấy hết sức quen thuộc. Trong lúc cùng đi dạo phố với Trần Viễn, tính cách của Lưu Thục Hiền cũng hoàn toàn biến đổi.
Cô không còn phong thái của một bà chủ nhà hàng nên có. Ngược lại, cô giống như một đứa trẻ, hết sức tự nhiên lôi kéo Trần Viễn vào các quán nhỏ, hết ăn thứ này, lại ăn thứ kia, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ nào của một người phụ nữ trưởng thành, sắp gần ba mươi.
Đối với việc này, Trần Viễn cũng không thấy có vấn đề gì. Ngược lại, anh cảm thấy đi bên cạnh Lưu Thục Hiền thật sự cảm giác vô cùng thoải mái vui vẻ, không có một chút áp lực nào.
“Anh Viễn, anh xem món ăn này ăn có được hay không?
“Uhm, mùi vị không tệ, nhưng mà lại nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe!”
“Anh Viễn, còn món này thì như thế nào?”
“Uhm, hơi nhạt, không đủ độ cay. Tôi nghĩ, nên bỏ thêm chút ớt, như vậy sẽ ăn ngon hơn!”
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện như vậy một hồi rất lâu. Cả hai cũng không biết mình đã đi bao lâu. Cho đến khi bước chân của hai người dừng trước một quán lẩu cay, nằm cách bờ biển khoảng chừng năm sáu trăm mét. Lúc này, Lưu Thục Hiền mới hơi giật mình hô lên một tiếng.
“A, làm sao lại đưa anh đến đây rồi?”
Nhìn bộ dáng giật mình của Lưu Thục Hiền, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đó, cô liền lên tiếng giải thích.
“Đây là quán lẩu của bạn tôi, gia đình cô ấy đã kinh doanh hơn ba mươi năm rồi. Món lẩu cay ở đây rất ngon, anh có muốn đi vào ăn thủ một chút hay không?”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa nháy nháy mắt nhìn về phía Trần Viễn. Lúc này, Trần Viễn cũng phát hiện ra bà chủ trước đây của mình thật sự có phần hết sức đáng yêu. Anh không chút do dự, gật đầu đáp lại.
“Nếu đã đến đây rồi vậy thì chúng ta nhanh vào thôi. Dù sao, món lẩu cay này tôi cũng rất thích!”
Lúc này, ở trong nhà hàng đang rất đông khách. Người ra kẻ vào vô cùng tập nập. Thế nhưng, khi thấy hai người Trần Viễn cùng Lưu Thục Hiền bước vào. Bên trong nhà hàng không ít thực khách không khỏi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của bọn họ đa phần đều nhìn về phía Lưu Thục Hiền.
“Chậc chậc, xem ra bà chủ vẫn rất có phong thái, mấy người ở đây đều bị bà chủ hớp hồn rồi nha?!”
Phát hiện ra được ánh mắt của mọi người nhìn đến. Lúc này, Trần Viễn có chút nhìn không được, nhìn về phía Lưu Thục Hiền trêu chọc. Tức thì, trên mặt của Lưu Thục Hiền liền trở nên đỏ bừng.
Mà ngay lúc này, một người phụ nữ tầm khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Bộ dáng hết sức thành thục, trên người mang theo một chiếc tạp dề đi tới trước mặt của hai người bọn họ, tỏ ra cực kỳ vui vẻ, nắm lấy tay của Lưu Thục Hiền.
“Trời ạ, hôm này là ngọn gió nào, lại đưa đại thân của tôi đến cái chỗ nhỏ bé này vậy?”
Nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện, nét cười trên mặt của Lưu Thục Hiền càng thêm rạng rỡ.
“Hồng Nga, cậu thật là biết trêu tớ. Tờ còn không phải bởi vì mùi vị của quán lẩu cay nhà cậu dẫn đến nơi này hay sao?”
Nhìn hai người phụ nữ tỏ ra quen thuộc như vậy, Trần Viễn đứng ở bên cạnh cũng hơi cảm thấy có chút xấu hổ.
“A, đây là bạn trai của cậu sao? Trời ạ, cậu kiếm đâu ra anh chàng đẹp trai như vậy? Nhìn xem, so với lão chồng của tớ còn phải phong độ hơn gấp trăm lần đó nha! Chậc chậc, cậu có bạn trai từ khi nào, lại không thông báo cho tớ biết một tiếng?”
Đột nhiên bị bạn của mình truy vấn, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi trở nên đỏ bừng lên. Ngay cả Trần Viễn cũng lộ ra lúng túng. Anh không nghĩ đến, cô bạn này của Lưu Thục Hiền lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn đem hai người bọn họ hiểu lầm thành một đôi.
“Anh Viễn, tính tình bạn tôi hơi có chút vội vàng. Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi, xin anh đừng có để bụng.”
Đợi cho cô bạn của mình rời đi, lúc này Lưu Thục Hiền mới bắt đầu lên tiếng giải thích. Đối với chuyện này, Trần Viễn cũng không biết đáp lại như thế nào. Anh chỉ có thể cười trừ, xem như chưa có việc gì xảy ra.
Nhưng mà, ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với nhau. Lúc này, một chỗ vị trí cách chỗ ngồi của bọn họ không xa. Đột nhiên, có một âm thanh lớn quát lên.
“Này, mẹ kiếp, các người làm ăn kiểu gì đó hả? Vì sao trong nổi lầu của chúng tôi lại có gián? Đền tiền, mau đền tiền lại cho chúng tôi!”
Âm thanh này rất lớn, hơn nữa lúc này bên trong nhà hàng lại đang đông khách. Thế nên, một tiếng quát này trực tiếp để cho ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía bàn ăn của ba người đàn ông. Trên bàn ăn lúc này, ngoài một nồi lẩu đã bị ăn gần hết, còn có vài ba con gián được đặt ở trên nắp xoong. Vừa nhìn, toàn bộ thực khách ở trong nhà hàng liền nhịn không được, bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Sau đó, bọn họ đều nhao nhao đứng dậy, kiểm tra lại thức ăn của mình.
Mà lúc này, nhân viên phục vụ cảm thấy tình huống không ổn, liền không dám đứng ra giải quyết, gấp rút chạy vào bên trong phòng bếp, gọi chủ nhà hàng ra ngoài.
Chương 27 - Đánh lén
Nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài, Hồng Nga đã nhanh chóng chạy ra. Sau khi nghe được nhân viên của mình trình báo, sắc mặt của cô không khỏi trở nên trầm xuống.
Chuyện đồ ăn trong nhà hàng xuất hiện dị vật, đây tuyệt đối là điều không thể xảy ra. Mỗi lần khi thức ăn được mang lên, cô đều kiểm tra rất kỹ. Thế nên, việc có gián xuất hiện ở trong nồi lẩu, chuyện này thật sự quá mức hoang đường.
Tất nhiên, với tình hình hiện tại cho dù là cô có lên tiếng giải thích, thì cũng không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất. Thế nên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hồng Nga liền đi đến bàn ăn của ba người đàn ông vừa mới phát hiện ra có gián ở trong nồi lẩu.
Cô quan sát vào trong nồi, lại nhìn về phía mấy con gián đã bị nước sôi luộc chín đang được đặt trên nắp xoong. Mặc dù rất chắc chắn với quy trình làm việc của nhà hàng, nhưng sau khi nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, cô cũng hơi nhíu mày.
“Xin lỗi, không biết quý khách làm sao lại phát hiện được mấy con gián này ở bên trong nồi lẩu? Bình thường, quy trình làm việc của nhà hàng chúng tôi rất sạch sẽ. Mỗi lần đem thức ăn lên cho khách, chúng tôi đều kiểm tra qua vài lần. Mấy chục năm nay, cho dù là lúc nhà hàng còn bán ở trong quán nhỏ ven đường, chúng tôi cũng chưa từng để cho khách hàng gặp phải tình huống như vậy.”
Đối với lời giải thích của Hồng Nga, rất nhiều thực khách lâu năm ở đây đều gật đầu tán đồng. Bởi vì, nhà hàng này không chỉ nổi tiếng với món lẩu cay truyền thống nhiều năm, mà chất lượng phục vụ cũng như quy trình vệ sinh vô cùng sạch sẽ. Chính vì thế, việc phát hiện có gián ở trong nồi lầu, thật sự khiến cho không ít khách hàng ở đây cảm thấy kinh ngạc. Dù sao, trường hợp này thật sự là quá mức hy hữu.
“Mẹ kiếp, cô nói vậy là đang có ý gì? Chẳng lẽ cô cho rằng, chúng tôi tự đem gián bỏ vào trong nồi hay sao?”
Lời giải thích của Hồng Nga vừa mới nói xong, một trong ba gã đàn ông ngồi chung trong bàn ăn tức thì nổi giận đứng bật dậy, xăn ống tay áo chỉ về phía cô quát lớn. Thấy vậy, sắc mặt của không ít khách hàng ở đây trở nên kinh hoảng. Bởi vì, trên tay kẻ này có một hình xăm rất đặc trưng, đây là biểu tượng của hội Hoa Hồng, do một ông trùm cực kỳ có máu mặt ở thành phố Tân Cảng lập nên.
Nhất thời, sắc mặt của Hồng Nga trở nên tái nhợt. Mà ngồi ở gần đó, Lưu Thục Hiền cũng tỏ ra cấp bách, nhìn lấy Trần Viễn nhỏ giọng nói ra.
“Không tốt rồi, đám người này là người của hội Hoa Hồng. Bọn họ thường rất ngang ngược, hay tìm cách quấy phá đối với mấy nhà hàng không chịu nhận sự bảo kê.”
Nghe Lưu Thục Hiền giải thích, hai mắt của Trần Viễn nhất thời khẽ híp lại. Mà lúc này, Hồng Nga cũng biết sự việc hơi có chút lớn. Cô cũng không dám đối đầu với mấy tên lưu manh ở trong hội Hoa Hồng. Chính vì thế, sau khi suy tính kỹ lưỡng, cô liền thấp giọng nói với ba người bọn họ.
“Thành thật xin lỗi, nhà hàng của chúng tôi chỉ là chỗ làm ăn nhỏ. Nếu như chúng tôi có gì đắc tội với các anh, thì mong các anh bỏ qua cho. Còn việc có gián xuất hiện ở trong nồi lẩu, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho các anh. Hơn nữa, từ đây về sau, mỗi khi các anh đến ăn, nhà hàng chúng tôi sẽ không lấy tiền. Tôi xử lý như vậy, không biết các anh đã hài lòng hay chưa?”
Lần này, mấy thực khách đứng ở xung quanh thấy bà chủ nhà hàng mềm mỏng giải quyết vụ việc, trong lòng cũng lên tiếng cảm thán không thôi. Kỳ thật, bọn họ đối với đám lưu manh này cũng có mấy phần kiêng kỵ. Dù sao, những kẻ này suốt ngày đều không làm việc gì cho đàng hoàng, lại hay ra ngoài gây sự, ai cũng không muốn dây vào bọn chúng.
Thế nhưng, sau khi liếc mắt nhìn nhau, cả ba tên lưu manh đều đứng bật dậy. Sau đó, một tên đưa tay đập mạnh lên bàn, rồi trực tiếp hất tung nồi lẩu vẫn còn đang nóng, bay về phía bà chủ nhà hàng.
“Mẹ kiếp, nhà hàng vừa bẩn vừa thối như của tụi mày, cũng muốn để cho bọn ông vào ăn lần nữa hay sao? Hôm nay nếu như chúng mày không chịu bồi tiền, thì cái nhà hàng này, tao nghĩ tụi mày cũng không cần mở nữa.”
Ầm!
Hai tên còn lại, lúc này cũng vung chân múa tay, đem chỗ bàn ghế xung quanh đập vỡ.
Từ trong bếp, nhìn thấy cảnh tượng vợ mình bị đám lưu manh hất nước sôi lên người, lại thấy nhà hàng bị đập phá không ngừng. Rốt cuộc, chồng của Hồng Nga cũng nhịn không được, trực tiếp xách lấy một con dao bếp, từ phía sau nhà vọt thẳng ra ngoài.
“Mẹ nó, hôm nay ông đây liều mạng với chúng mày.”
Nhìn thấy chồng mình xách dao xông về phía ba tên lưu manh, vẻ mặt của bà chủ nhà hàng không khỏi trở nên hốt hoảng, vội vàng hô lớn một tiếng.
“Chồng ơi, đừng mà!”
Thế nhưng, tiếng hô của cô cũng không ngăn được cơn tức giận của chồng mình. Một dao bủa xuống, con dao chặt thịt từ trên tay của chồng cô trực tiếp hướng về phía bả vai của một tên lưu manh chém xuống.
“Á!!!”
Đám nhân viên cùng với thực khách ở trong nhà hàng, lúc này đều tỏ ra cực kỳ hoảng hốt, không ngừng hét lên liên tục.
Nhưng mà, cảnh tượng máu me giống như bên trong tưởng tượng của bọn họ cũng không có xuất hiện. Lúc này, chỉ thấy con dao chặt thịt ở trên tay chồng của Hồng Nga, đang chém thẳng lên trên một tấm ván gỗ, đây là mảnh vỡ từ chiếc ghế mới bị đám lưu manh đập phá.
“Mẹ nó, ông đây suýt nữa thì bị mày hù cho chết khiếp. Được lắm, bọn bây dám cả gan cầm dao ra chặt ông. Vậy thì, hôm nay ba ông đây cũng phá banh cái nhà hàng của chúng mày!”
Ầm!
Câu nói vừa dứt, thân hình mập mạp của ông chủ nhà hàng liền bị bàn chân của một tên lưu manh đạp bay ra ngoài.
Vốn dĩ, vừa rồi vì quá tức giận, thế nên ông chủ nhà hàng mới có đủ can đảm chống lại mấy tên lưu manh. Lúc này, con dao chặt thịt bị đoạt lấy. Hơn nữa, bản thân còn bị đánh cho té ngã. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của ông chủ nhà hàng không khỏi trở nên hoảng hốt, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh sợ.
Mà lúc này, thấy chồng mình bị đánh ngã, lại nhìn thấy ba tên lưu manh hùng hổ dọa người, cầm lấy con dao bổ nhào về phía chồng mình. Bà chủ nhà hàng cũng cố cắn chặt răng, cầm lấy một cái ghế đẩu, nhảy bổ về phía ba người bọn chúng, quát lớn.
“Đứa nào dám đánh chồng bà, bà liều mạng với nó!”
Đùng!
Thế nhưng, chỉ bằng vào một chút sức lực của mình, Hồng Nga rất nhanh liền bị một tên lưu manh đạp bay ra ngoài.
“Mẹ kiếp, hai vợ chồng chúng mày chán sống rồi phải không? Hôm nay, ông đây không đập chết tụi mày, thì ông không phải là lưu manh!”
Thấy hai vợ chồng Hồng Nga bị đánh đập, Lưu Thục Hiền rốt cuộc cũng ngồi không yên, cô nhanh chóng đứng bật dậy, chạy về phía bạn mình.
“Các người mau dừng tay, vừa rồi tôi đã gọi cho cảnh sát. Nếu như mấy người còn dám gây sự ở đây nữa, cảnh sát nhất định sẽ đem các anh đưa về đồn.”
Nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, bộ dáng lại như búp bê xuất hiện ở ngay trước mặt. Tức thì, ánh mắt của ba gã lưu manh không khỏi nhìn lên trừng trừng. Ngay sau đó, một tên nhất thời nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Mẹ nó, ở đâu nhảy ra một con đàn bà xinh đẹp như vậy. Cô em, tối nay có muốn cùng bọn anh giao lưu một phen hay không?”
Nghe lời cợt nhã trêu chọc của bọn chúng, trên mặt của Lưu Thục Hiền lúc này cũng có mấy phần hoảng hốt. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện ở bên cạnh mình. Lúc này, cô mới kiên cường, nhìn lấy bọn chúng lạnh giọng nói ra.
“Các anh chớ có làm loạn, nơi này đã được thông báo cho cảnh sát. Nếu các anh còn dám gây sự nữa, lát nữa cảnh sát sẽ không bỏ qua cho các anh đâu.”
“Ha ha ha, báo cảnh sát? Mẹ nó, con bé này là từ đâu chui ra? Nó không biết rằng, cảnh sát của cả khu phố này, đều bị đại ca của tụi tao mua hết rồi sao? Ha ha ha!”
Giống như nghe phải một câu chuyện rất buồn cười, ba tên lưu manh lúc này đều nhịn không được, phá lên cười to một trận. Mà lúc này, Trần Viễn cũng vừa vặn đi tới. Anh nhìn lấy ba tên lưu manh, ánh mắt mang theo mấy phần khác lạ.
“Mấy người các anh là người của ai?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, cả ba tên lưu manh đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, bọn chúng nhìn lấy anh, ánh mắt mang theo một chút đề phòng.
“Mày là ai? Mày hỏi chuyện này để làm gì?”
“À, không có gì? Tôi chỉ hỏi, để lát nữa xem có nên ra tay nặng thêm một chút hay không mà thôi.”
Giọng nói của Trần Viễn nghe rất chậm rãi. Chỉ có điều, lọt vào trong tai của ba tên lưu manh, thì chẳng khác nào một lời châm chọc, cực kỳ chói tai.
“Mẹ kiếp, mày chán sống rồi phải không? Chuyện không liên quan đến mày, tốt nhất là mày nên cút đi!”
Một tên lưu manh hét lớn một tiếng, sau đó vung chân hướng về phía Trần Viễn đạp tới. Thế nhưng, Trần Viễn cũng không tránh không né, mà chỉ nhẹ nhàng tung ra một quyền, đập thẳng về phía đầu gối của hắn ta.
Răng rắc…
Tiếng xương cốt vỡ vụn, kèm theo với đó là một tiếng hét thảm của tên lưu manh vang lên.
“Mẹ nó, chân của tao bị chặt gãy rồi!”
Nhìn thấy cẳng chân của đồng bọn bị một quyền của Trần Viễn đánh vỡ. Cho đến lúc này, sắc mặt của hai tên lưu manh còn lại vẫn không có một chút biến hóa nào. Bởi vì, động tác vừa rồi của Trần Viễn thật sự quá nhanh, nhanh đến mức bọn chúng đều không cách nào quan sát kịp. Đợi đến khi thấy rõ đồng bọn của mình bị thương, bọn chúng mới mới phản ứng lại.
“Mẹ nó, tao liều mạng với mày.”
Ngay sau đó, một tên lưu manh cầm lấy con dao chặt thịt, hướng về phía Trần Viễn. Nhìn thấy cảnh này, không ít thực khách ở trong nhà hàng hoảng sợ hét lên.
“Á… cẩn thận!”
Chương 28 - Nổi loạn
Từ trên cao nhảy xổ tới, con dao phay ở trong tay của tên lưu manh lúc này phát ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo, chẳng khác nào lưỡi hái của tử thần đang hướng về phía Trần Viễn để đòi mạng. Hơn nữa, trong con ngươi của hắn còn mang theo mấy phần điên cuồng, phẫn nộ. Giống như một loài dã thú, đang phát ra những lời kêu gọi, rít gào.
“Thằng khốn, tao chém chết m* mày!”
Nhìn thấy cảnh tưởng này, tất cả thực khách ở trong nhà hàng đều trở nên vô cùng hoảng sợ. Ai cũng không nghĩ đến, chỉ là một trận xung đột nhỏ, lúc này lại trở thành hiện trường của một vụ “án mạng”.
“Đừng mà… không muốn…”
Trong cổ họng của Lưu Thục Hiền phát ra một trận gào thét tràn đầy đau thương. Ngay sau đó, lưỡi dao ở trên tay của tên lưu manh cũng mạnh mẽ chém xuống, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn bủa thẳng tới.
Một khi bị con dao này chặt trúng, nếu như Trần Viễn không chết thì cũng chắc chắn sẽ bị tàn phế suốt đời. Thế nhưng, ngay khi lưỡi dao kịp chạm đến đỉnh đầu của anh, thì đột nhiên có một bóng người bổ nhào tới, muốn đem anh đẩy nhanh ra ngoài.
Ầm!
Thân hình của Trần Viễn cứ như thế bị đẩy nhào xuống mặt đất.
Loảng xoảng…
Con dao phay cũng rơi trên nền nhà, kèm theo vết máu chảy ra loang lổ, thấm ở xung quanh. Thế nhưng, biểu tình của tất cả thực khách ở đây đều tỏ ra cực kỳ quái dị. Bởi vì, ngoại trừ Trần Viễn vẫn đang bị Lưu Thục Hiền ôm chặt, nằm ở trên mặt đất, thì lúc này tên lưu manh đã không thấy đâu nữa. Đợi đến khi bọn họ xoay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra tên lưu manh đã bị đá bay ra xa cách đó hơn vài mét, găm thẳng vào trên vách tường. Hơn nữa, trong cổ họng của hắn còn không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
“A… giết người… có kẻ giết người rồi!!!”
Cho đến lúc này, khi tiếng hét hoảng sợ của tên lưu manh duy nhất còn sót lại vang lên, mọi người mới có thể kịp lấy lại tinh thần. Ai cũng không nghĩ đến, vừa rồi trong tình huống nguy cấp như vậy, Trần Viễn vẫn có thể tung ra một cước, trực tiếp đem tên lưu manh kia đánh cho hôn mê, bất tỉnh.
“Tránh ra, tất cả những người không có liên quan đều tránh ra, chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi đã phong tỏa hiện trường.”
Từ phía bên ngoài nhà hàng, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, cầm theo vũ khí bước vào bên trong, đem vị trí xung quanh hiện trường vây chặt.
“Đi, đưa tất cả những người có liên quan về đồn!”
Còn chưa kịp tra hỏi, mấy người Trần Viễn cùng với ba tên lưu manh đã bị trực tiếp đưa về đồn.
Sau khi lấy lời khai,viết bảng tường trình hơn mấy tiếng đồng hồ, nhóm người Trần Viễn rốt cuộc cũng được thả ra ngoài. Thế nhưng, sắc mặt của mọi người lúc này đều trở nên cực kỳ khó coi. Nhất là hai vợ chồng Hồng Nga, bọn họ vừa rồi bị phía cảnh sát tra hỏi rất kỹ, còn bị kiểm tra không ít giấy tờ kinh doanh.
“Cảm ơn, vừa rồi nếu như không phải hai bạn đứng ra ngăn cản, vợ chồng của tôi cũng không biết sẽ còn gặp phải rắc rối gì nữa.”
Rời khỏi đồn cánh sát, hai vợ chồng Hồng Nga hướng về phía Trần Viễn và Lưu Thục Hiền, tỏ ý cảm ơn.
“Có gì đâu, chúng ta đều là bạn bè cả mà. Chỉ có điều, đám lưu manh này rất khó dây dưa. Sau này, hai vợ chồng của cậu nên cẩn thận một chút, chớ để bọn chúng đến gây sự nữa.”
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu rất nhiều!”
Nắm lấy tay của Lưu Thục Hiền, trong lòng Hồng Nga cảm thấy vô cùng cảm kích. Đổi lại là một người khác, sợ rằng bọn họ đã tránh xa rắc rối này càng nhanh càng tốt. Nhưng vừa rồi trong lúc nguy hiểm nhất, Lưu Thục Hiền vẫn liều mình đứng ra ngăn cản, còn không để ý đến bản thân sẽ gặp phải rắc rối với bọn lưu manh.
“Xin lỗi, là tôi đã để cho anh liên lụy đến chuyện này.”
Trở lại chỗ ngồi trong xe, Lưu Thục Hiền tỏ ra áy náy, nhìn về phía Trần Viễn. Thế nhưng, Trần Viễn lại cực kỳ thản nhiên. Anh không chỉ mỉm cười, còn giơ lên một ngón tay cái, nói.
“Vừa rồi, cô thật sự rất cừ!”
“Phì, anh đang đùa tôi có phải không?”
“Không có, thật đó!”
“Hì hì hì!”
Ngồi ở trên giường ngủ, trong tay Trần Viễn vẫn đang cầm lấy điện thoại. Vừa rồi, sau khi chở Lưu Thục Hiền trở về, anh đã nhận được điện thoại của A Hổ gọi đến. Lúc ở trong đồn, chính A Hổ là người đã liên lạc, giúp anh bảo lãnh ra ngoài. Trần Viễn cũng không hiểu, vì sao A Hổ lại có thể biết mình bị bắt đưa vào đồn nhanh đến như vậy.
Nhưng thông qua cuộc nói chuyện trong điện thoại, Trần Viễn mới phát hiện ra đám người A Hổ và người của hội Hoa Hồng dường như đang xảy ra xung đột rất kịch liệt. Mấy ngày trước, người của hội Hoa Hồng còn tìm đến anh em của A Hổ đánh nhau một trận.
Đây là một băng nhóm mới được thành lập chưa đầy mấy năm, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ. Nhất là, ông trùm phía sau lưng của bọn họ còn là một kẻ rất có thế lực. Hơn nữa, theo ý tứ của A Hổ thì kẻ này rất có thể liên quan đến một số viên chức lãnh đạo thành phố, điều này để cho A Hổ cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Tất nhiên, A Hổ tỏ ra nhiệt tình với Trần Viễn như vậy, còn đem không ít bí mật trong chuyện làm ăn của mình nói ra, hơn phân nửa là muốn lôi kéo Trần Viễn. Mấy năm trước, trong khi A Hổ vẫn chỉ là một tên lưu manh bình thường, suýt chút nữa bị người ta đánh chết ở bên đường, thì chính Trần Viễn là người đã đem anh ta cứu về một mạng.
Từ đó, trong lòng của A Hổ đối với Trần Viễn hết sức kính trọng. Với lại, A Hổ biết rõ năng lực mạnh mẽ của Trần Viễn, nên việc hắn muốn mượn nhờ sức mạnh của anh, đem đám người hội Hoa Hồng kia giải quyết, quả thực là không có gì ngạc nhiên.
Chỉ có điều, chuyện giang hồ do người trong giang hồ tự mình giải quyết, Trần Viễn cũng không muốn bản thân mình bị dây dưa quá nhiều ở trong này. Thế nên, sau khi bóng gió nói chuyện một hồi, Trần Viễn cũng không để ý đến lời mời của A Hổ nữa, mà anh trực tiếp tắt điện thoại, quyết định đi ngủ một giấc cho thật sảng khoái.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngồi trong bàn ăn. Trần Viễn qua loa ăn xong bữa sáng của mình. Sau đó, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dự tính đến chỗ làm việc để ngồi nghỉ ngơi, đọc báo xem tin tức. Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn dự định nhỏm người đứng dậy. Thì lúc này, Tiêu Hân Hân đột nhiên ở trên lầu đi xuống. Hơn nữa, hôm nay nhìn xem bộ dáng của cô, dường như đang có việc gấp cần phải ra ngoài.
“Anh Viễn, hôm nay anh không cần phải đến khách sạn làm việc nữa. Sáng nay chú Tài nói có việc, xin nghĩ. Nên anh hãy thay chú ấy, chở tôi đến công trường phía bắc. Tôi có việc, cần phải đến đó để xử lý.
“Hả?!”
Đang tính chuồn ra khỏi nhà, đột nhiên nghe Tiêu Hân Hân đưa ra yêu cầu như vậy, Trần Viễn nhất thời có chút sửng sốt. Thế nhưng, nhìn thấy phản ứng lúc này của anh, sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì trở nên tức giận.
“Thế nào? Tôi muốn để anh lái xe cho tôi, anh cũng không làm được sao?”
“A, không phải, tôi…”
Vốn dĩ Trần Viễn còn muốn lên tiếng giải thích. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân đã hừ lạnh lên một tiếng, sau đó cầm lấy chìa khóa xe ô tô, ném qua cho anh.
“Lái xe ra trước, chờ tôi!”
Cầm lấy chìa khóa xe, lại nhìn lấy bộ dáng lạnh lùng của Tiêu Hân Hân từ trên cầu thang nhìn về phía mình. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn có một loại cảm giác hết sức kỳ lạ. Giống như, trong đầu của anh lúc này đột nhiên xuất hiện hai cái hình ảnh. Một là, hình ảnh dịu dàng, ngọt ngào của Lưu Thục Hiền mỗi lúc cô ở cạnh anh. Còn lại chính là những tiếng quát tháo, chửi mắng một cách thệm tệ của Tiêu Hân Hân khi hai người nói chuyện với nhau.
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra ngoài lấy xe!”
Thấy Trần Viễn sau khi cầm lấy chìa khóa chỉ đứng ngây ra tại chỗ, mà không chịu rời đi. Nhất thời, Tiêu Hân Hân có chút bực bội, lần nữa lớn tiếng quát lên. Đến lúc này, Trần Viễn mới vội vàng giật mình, tỉnh hồn lại. Anh cười gượng, rồi gãi gãi đầu nhanh chóng chạy ra bên ngoài lấy xe.
“Mấy hôm nay, phía bên công trường xảy ra sự cố. Thế nên, lát nữa sau khi chở tôi đến vị trí, anh cứ đi theo bên cạnh của tôi đi. Nhưng nhớ, khi chưa có sự cho phép của tôi, anh không được gây ra bất kỳ hành động trái quy tắc nào.”
Ngồi ở trong xe, bộ dáng của Tiêu Hân Hân lộ ra hơi có vẻ mệt mỏi. Nhưng cô vẫn cố gắng làm việc, vừa lật xem mấy bản báo cáo, vừa hướng về phía Trần Viễn để lên tiếng dặn dò.
Cho tới lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này đang rất tiều tụy. Mặc dù trên mặt của cô đã cố gắng trang điểm, để che đi vết thâm đen ở hai bên vành mắt. Nhưng anh có thể nhìn ra được, đêm tối hôm qua cô đã thức rất khuya để làm việc.
Lái xe chạy đến công trường, Trần Viễn cẩn thận chạy ra phía sau, đem cửa xe mở ra ngoài, để Tiêu Hân Hân bước xuống. Vốn dĩ anh còn muốn đưa tay ra dìu cô. Thế nhưng, khi thấy ánh mắt của Tiêu Hân Hân liếc về phía mình, động tác của anh không khỏi dừng lại nửa chừng.
“Hân Hân, cuối cùng cháu cũng chịu đến rồi sao? Đám công nhân này, thật sự là không biết điều. Bọn họ vậy mà lại muốn đình công, còn nói phúc lợi của công ty chúng ta không được tốt, thật sự là chẳng ra sao cả.”
Ngay khi Tiêu Hân Hân vừa bước xuống xe, một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp, da dẻ trắng bóng được một nữ thư ký cẩn thận che ô ở phía sau, đang vội vã chạy tới. Vừa chạy, người này vừa thở lên hồng hộc, giống như trải qua một trận vận động rất mạnh.
Thế nhưng, ngay khi nhóm người của Tiêu Hân Hân dự định bước vào bên trong văn phòng. Lúc này, từ đằng xa đột nhiên chạy đến một nhóm công nhân. Sau đó, những tiếng hò hét liên tục vang lên.
“Đến rồi, cô ta rốt cuộc đến rồi!”
“Mọi người, cô ta chính là tổng giám đốc của công ty, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Triệu Minh, nhất định phải để bọn họ trả hết toàn bộ số tiền mà bọn họ còn nợ của chúng ta!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Đòi lại công bằng! Đòi lại công bằng!”
“Trả tiền! Trả tiền cho chúng tôi đi!”
Chương 29 - Xung đột
Lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy xông về phía mình. Hơn nữa, bộ dáng của bọn họ còn rất dữ tợn, điều này khiến cho sắc mặt vốn dĩ đã hơi có phần tiều tụy của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên tái nhợt.
“Các người muốn làm gì? Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu? Mau đuổi bọn chúng ra ngoài cho tôi!”
Nhìn thấy đám đông nổi loạn, quản đốc của công trường, cũng chính là người đàn ông trung niên mập mạp vừa rồi đi cùng với nữ thư ký ra đón Tiêu Hân Hân không khỏi tức giận quát lên một tiếng.
Ngay sau đó, một nhóm gồm năm sáu nhân viên bảo vệ, cầm theo gậy gộc từ phía bên trong văn phòng xông ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, so với đám công nhân đang biểu tình bên ngoài còn hung tợn hơn gấp trăm lần.
“Mẹ kiếp, chúng mày có phải là ăn gan hùm mật gấu rồi không? Còn dám đến đây gây sự? Đánh, đánh chết m* bọn chúng cho tao!”
Dẫn đầu đội bảo vệ lúc này là một gã đàn ông trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người thô kệch, khuôn mặt bặm trợn. Hơn nữa, trên trán còn có một vết sẹo dài rất dữ tợn.
“Lại là bọn chúng. Mấy anh em không cần phải sợ, chúng ta liều mạng với tụi nó!"
Nhìn thấy đám nhân viên bảo vệ của công trường cầm hung khí xông tới, mấy công nhân nổi loạn không những không có sợ hãi. Ngược lại, bọn họ càng thêm tỏ ra tức giận, nhào về phía những người này đánh nhau loạn xạ.
Tiếng kêu la chửi mắng, cùng với âm thanh hỗn loạn ở trước cửa văn phòng làm việc của công trường vang lên không ngừng. Lúc này, trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Hân Hân đã lộ ra mấy phần tức giận. Cô không nghĩ đến, tình hình ở đây lại trở nên kịch liệt như vậy.
Nhất thời, ánh mắt của cô không khỏi nhìn về phía quản đốc của công trường, vẻ mặt nghiêm túc nói ra.
“Chú Dương, chuyện này là như thế nào? Vì sao công nhân ở đây lại muốn gây sự đánh nhau?”
“Cái này…”
Quản đốc Dương đang muốn lên tiếng giải thích. Bất chợt, một công nhân đang cùng với nhóm bảo vệ hỗn chiến, đột nhiên thoát được ra ngoài. Sau đó, ánh mắt của người này chăm chú nhìn về phía ông Dương và Tiêu Hân Hân, trên khuôn mặt lộ rõ dáng vẻ tức giận.
“Chính là tụi mày, chính là lũ khốn nạn chúng mày, đã làm cho anh em của bọn tao bị thương, lại không chịu trả tiền.”
Trên tay của người này đang cầm lấy một thanh sắt rất dài. Đây là một loại sắt thép được dùng ở trong công trình, to cỡ đầu ngón tay cài.
“Chúng mày hãy đi chết hết đi!”
Người này đem thanh sắt giơ lên cao. Sau đó, hắn phóng nhanh về phía Tiêu Hân Hân, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn.
“Á!!!”
Nhìn thấy cảnh này, nữ thư ký của quản đốc Dương không khỏi hét lớn một tiếng. Mà cái thân hình mập mạp của ông ta, lúc này cũng kinh hoảng đến chảy đầy mồ hôi.
Chỉ có Tiêu Hân Hân là vẫn đứng ngây ra một chỗ. Trong lòng cô hết sức kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ đến những kẻ này lại giận lây sang mình. Hơn nữa, bọn họ còn muốn ra tay với cô.
Ầm!
Thân hình của gã đàn ông vừa mới lao tới. Đột nhiên, một bóng người từ phía sau lưng nhảy ra, che chắn ở trước mặt của Tiêu Hân Hân. Ngay sau đó, một nắm tay được vung ra ngoài, trực tiếp đem thanh sắt cùng với gã đàn ông đánh bay ra ngoài, đụng vào phía trên vách tường, nằm ở phía sau lưng của người này.
“Giết người… tụi nó đã giết người rồi!”
Nhìn thấy đồng bọn của mình bị một quyền đánh cho hôn mê, bất tỉnh. Lúc này, đám công nhân không những không có sợ hãi. Ngược lại, bọn họ càng thêm phẫn nộ, bắt đầu nhao nhao lao tới, muốn đem hai người Tiêu Hân Hân và Trần Viễn vây chặt.
Chỉ là, lúc này Trần Viễn đã đưa mắt liếc nhìn về phía bọn họ. Sau đó, từ trong cổ họng của anh phát ra một trận gào thét.
“Cút!!!”
Âm thanh của anh cực kỳ vang dội, khí thế trên người cũng cực kỳ đáng sợ. Nhất thời, một cuộc hỗn chiến lộn xộn, lúc này bị một tiếng quát của anh mà làm cho im bặt.
“Tôi không cần biết các người là ai, cũng không cần biết các người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ai dám bước tới, đụng đến trên người của cô ấy một cọng lông tóc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Nhìn lấy một đám công nhân hung tợn, trên tay cầm theo vũ khí hỗn tạp, Trần Viễn chậm rãi đưa mắt liếc nhìn lên từng người bọn họ, rồi dùng một giọng nói cực kỳ trầm thấp, đem tất cả bọn họ dọa cho hoảng sợ, không ai dám tự mình tiến lên thêm nửa bước.
“Được rồi, xin mọi người hãy bình tĩnh, nghe tôi nói một chút!”
Nhìn thấy đám đông đã ngừng lại, Tiêu Hân Hân rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần. Cô nhanh chóng đứng ra, đứng ở trước mặt của nhóm công nhân vừa mới nổi loạn, dùng lấy thanh âm nhẹ nhàng nhất, bắt đầu lên tiếng giải thích.
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tiêu Hân Hân, tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát. Hôm nay tôi đến đây, là nhận được tin tức công trường của chúng ta xảy ra sự cố. Mặc dù không rõ vì sao vừa rồi các anh chị lại tức giận như vậy, còn mang theo hung khí đến đây để gây rối. Nhưng tôi thiết nghĩ, mọi thứ trên đời này đều có nguyên nhân của nó. Cho dù là đúng hay sai, tôi vẫn xin hứa sẽ đòi lại công bằng cho các anh chị. Thế nên, lúc này tôi rất hy vọng, các anh chị có thể trở về vị trí làm việc của mình. Chờ đợi tôi họp xong với ban quản lý, sẽ đưa ra câu trả lời xác đáng nhất. Nếu như các anh chị không tin, có thể cầm lấy danh thiếp này của tôi, tôi dùng chính danh dự của mình, bảo đảm cho các anh chị. Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ để anh chị có được câu trả lời hài lòng!”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đưa ra danh thiếp, hơn nữa phong cách nói chuyện cũng rất chân thành, lịch sự. Nhất thời, ánh mắt của đám công nhân không khỏi liền nhìn với nhau. Sau đó, một người đại diện trong số bọn họ, đi tới trước mặt của Tiêu Hân Hân, nói ra.
“Được, xem như lần này chúng tôi tin cô. Nhưng mà, chúng tôi sẽ không quay lại làm việc nữa đâu. Trừ phi mấy người các cô có thể giải quyết vấn đề tai nạn của Triệu Minh, trả lại tiền công mà phía công ty của các cô đã nợ chúng tôi suốt mấy tháng nay. Đến lúc đó, chúng tôi không chỉ trở lại làm việc chăm chỉ, mà con cúi đầu xin lỗi với cô.”
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi!”
Tiêu Hân Hân rất dứt khoát, trực tiếp đưa ra danh thiếp, bắt tay với người đại diện của nhóm công nhân. Sau đó, cô cùng với Trần Viễn và ban quản lý của công trường do quản đốc Dương dẫn đầu, đi vào trong văn phòng làm việc.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này tỏ ra cực kỳ nghiêm túc. Ánh mắt của cô lộ ra mấy phần sắc bén, chăm chú nhìn về phía quản đốc Dương.
“Chú Dương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cháu cần một lời giải thích rõ ràng.”
“Việc này…”
Trên khuôn mặt mập mạp của quản đốc Dương, lúc này không ngừng chảy đầy mồ hôi. Ông ta hơi khẽ liếc mắt, nhìn về phía đội trưởng của đội bảo vệ, đang ngồi ở vị trí gần đó.
Lúc này, Tiêu Hân Hân cũng để ý đến. Ngoài mấy nhân vật chủ chốt của ban quản lý, thì người đàn ông trung niên này dường như cũng có vai trò hết sức quan trọng. Điều này, để cho trong lòng của Tiêu Hân Hân sinh ra một chút biểu hiện khác thường.
“Thưa tổng giám đốc, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát. Đám công nhân đó làm việc không có cẩn thận, dẫn đến tai nạn lao động. Ban quản lý của công trường cùng với quản đốc Dương đã hỗ trợ chi phí điều trị, còn đưa cho người nhà của bọn họ một ít tiền. Nhưng đám người này thật sự là kẻ tham lam, càng ngày càng không biết điều. Bọn họ không những không có biết ơn lòng tốt của mọi người ở đây, còn muốn đến để gây sự.”
“Thế còn chuyện nợ lương là như thế nào?”
Chờ cho gã đội trưởng đội bảo vệ lên tiếng giải thích hết, Tiêu Hân Hân lại lần nữa lên tiếng hỏi thăm. Lúc này, tên đội trưởng không có mở miệng ra nói chuyện, mà đưa mắt nhìn về phía quản đốc Dương, cùng với nữ thư ký ngồi ở bên cạnh của ông ta.
“Thưa tổng giám đốc, thật ra chuyện này lần trước chúng tôi đã có báo cáo lên tổng công ty rồi. Mấy tháng nay, bên phía công trường không thể trả tiền cho công nhân, là do quá trình giải ngân bị chậm trễ. Hơn nữa, bên nhà đầu tư cũng xảy ra một chút vấn đề. Thế nên, chuyện tiền lương của công nhân mới chậm trễ vài tháng. Nhưng mà, việc này cũng đã được phía ban quản lý giải quyết, cũng đã hỗ trợ một ít cho công nhân.”
Để cho nữ thư ký đứng lên báo cáo. Lúc này, quản đốc Dương mới niềm nở, nhìn về phía Tiêu Hân Hân mỉm cười.
“Hân Hân, cháu cũng thấy rõ rồi đó. Chú cũng không phải là không ra sức làm việc cho cháu, mà do lũ công nhân ngoài đó quá mức tham lam. Hơn nữa, bọn chúng còn là một lũ lười biếng, làm việc cẩu thả. Nếu như không phải chú nể tình bọn họ theo chú nhiều năm, lúc này chú đã đem bọn chúng tống cổ ra ngoài hết rồi.”
Vừa nói, ông ta vừa xoa xoa lấy đôi bàn tay, ánh mắt hơi có một chút liếc xéo nhìn về phía mấy người ngồi ở phía dưới của mình. Ngay lập tức, những người còn lại trong ban quản lý đều không khỏi phụ họa, liên tục hù theo. Chỉ có điều, ngay lúc này một âm thanh hết sức đột ngột, bỗng dưng vang lên.
“Ồ, thế nhưng tôi lại nghe nói rất khác. Tôi nghe có người nói, do vật tư của công trình bị ăn bớt ăn xén. Hơn nữa, đồ bảo hộ lao động cũng không được cấp đầy đủ cho công nhân. Thế nên, tai nạn mới xảy ra. Mà tiền lương nửa năm nay, các anh cũng chưa từng cấp cho công nhân một đồng. Điều này tôi nói có đúng không?”
Người lên tiếng nói chuyện lúc này chính là Trần Viễn. Sau khi đưa Tiêu Hân Hân đi vào phòng họp, anh đã bí mật vòng trở lại, cùng với mấy công nhân ở bên ngoài tiếp xúc. Mặc dù vừa nãy anh đã ra tay khá nặng, nhưng người công nhân kia cũng không có bị thương nghiêm trọng. Ngược lại, bọn họ thấy Trần Viễn muốn điều tra về chuyện tai nạn lao động, cũng như tiền lương bị ăn chặn thì đều cực kỳ phối hợp, liên tục nói cho anh biết tất cả những việc có liên quan đến ban quản lý của công trường.
Chương 30 - Không thèm nói lý
Lúc này, ngồi ở bên trong phòng họp, nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên xuất hiện, lại nói ra mấy lời như vậy. Nhất thời, quản đốc Dương không khỏi tỏ ra tức giận, đập bàn đứng dật dậy, lớn tiếng quát lên một trận.
“Người này là ai? Ai cho phép anh ta đi vào phòng họp? Người đâu, mau đem anh ta đuổi đi ra ngoài ngay lập tức.”
Nghe được mệnh lệnh của quản đốc Dương. Tức thì, nhóm bảo vệ đang đứng ở phía bên ngoài, tất cả đều xồng xộc xông vào bên trong, dự định đem Trần Viễn kéo ra.
Thế nhưng, ánh mắt của Tiêu Hân Hân khẽ đảo qua một vòng. Sau đó, cô nhìn thẳng về phía quản đốc Dương, lạnh giọng nói ra.
“Chú Dương, đây là vệ sĩ của cháu. Chắc chú không có lẩm cẩm đến mức, không nhớ ra được anh ấy đấy chứ?”
Mặc dù lời nói của Tiêu Hân Hân nghe rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt của quản đốc Dương không khỏi hơi khẽ biến đổi một cái. Chỉ có điều, đám nhân viên bảo vệ không có được mệnh lệnh của ông ta, tất cả đều đứng vây ở xung quanh, đem cả Trần Viễn và Tiêu Hân Hân vây lại bên trong.
“Hân Hân, cháu cũng biết chú nhiều năm vất vả mới có thể giành được vị trí như ngày hôm nay. Hơn nữa, phần công việc này là do cha cháu vì mắc nợ chú nên mới dùng nó để trả ơn. Nhiều năm như vậy, chú vẫn luôn coi cháu giống như là con gái của mình. Có một số việc, cháu có thể nhìn thấy, nhưng không thể nào xen vào được. Chuyện đám công nhân làm phản, muốn gây tổn hại cho công ty, đây là việc của chú, chú có thể tự mình giải quyết được. Còn việc tại sao chú phải báo cáo lên trên với cháu, căn bản chỉ là một chút thủ tục hành chính mà thôi. Cháu có thể xem như không thấy. Hơn nữa, chú cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này, mà tình cảm của chú cháu mình bị rạn nứt. Cháu hiểu rõ ý của chú mà, đúng không?”
Vừa nói, ánh mắt của quản đốc Dương vừa lộ ra biểu hiện nghiêm túc, tỏ rõ quyết tâm của mình, không muốn nhường nhịn cho Tiêu Hân Hân một chút nào.
“Ý của chú là, chú muốn nuốt luôn tiền lương của công nhân, không muốn giao lại cho công ty?”
Mặc dù biểu hiện trên mặt của Tiêu Hân Hân lúc này tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Nhưng thực chất, trong lòng cô hiện đã có một chút hoảng hốt. Cô biết rất rõ, quản đốc Dương là một người liều mạng. Trước đây từng theo cha cô làm ăn ở biên giới, chuyên buôn lậu thuốc lá và hàng cấm.
Thời điểm đó, cha cô đã không ít lần bị lực lượng an ninh ở biên giới truy bắt, phải trốn chui trốn nhũi ở trong rừng sâu. Khi đó, chính quản đốc Dương là người đã liều mạng, đem cha cô cứu ra ngoài, sau đó thì bị bắt, nhốt ở trong tù vài năm.
Sau này, khi trở về lại thành phố Tân Cảng làm ăn, cha cô mới dùng số tiền kiếm được từ việc buôn lậu, mở ra dịch vụ kinh doanh địa ốc, dần dần phát triển rồi thành lập công ty. Lúc đó, cha cô đã từng nói với cô rằng, nếu như không có chú Dương, thì gia đình cô không thể có được như ngày hôm nay.
Cũng chính vì vậy, sau khi chú Dương ra tù, liền được cha cô đưa về tập đoàn Thành Phát để làm việc. Cuối cùng, sau nhiều năm dưới sự nâng đỡ của cha cô, ông ta cũng giữ được một ít chức vị chủ chốt ở trong công ty, trở thành quản đốc của khu công trường số một Tân Thành.
“Không không, Hân Hân à, cháu là một đứa trẻ ngoan. Chú từng nhìn cháu từ nhỏ cho đến lớn lên. Cháu cũng biết rõ, chú làm sao có thể làm ra cái việc tán tận lương tâm như vậy, ăn chặn số tiền lương đó của đám công nhân? Việc này, hoàn toàn là lỗi của nhà đầu tư. Bọn họ không có phân bổ tài chính, đưa đến công trường để trả lương cho công nhân. Ngay cả chú và mấy người trong ban quản lý hiện tại cũng đã nửa năm rồi chưa nhận được bất kỳ một đồng lương nào. Nếu như cháu đã cấp thiết muốn giải quyết chuyện này như vậy. Hay là, cháu dùng tài chính của tập đoàn hỗ trợ cho bọn chú, cháu thấy như thế nào?”
“Không được!”
Nghe được lời đề nghị này của ông Dương, Tiêu Hân Hân tức thì đứng bật dậy, thái độ cực kỳ cứng rắn.
“Nếu đã như vậy, thì chú cũng hết cách rồi!”
Thấy vậy, ông Dương cũng không tỏ ra quá nhiều bất ngờ, mà chỉ nhún nhún vai đáp lại, bộ dáng tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ. Đến lúc này, Trần Viễn cũng hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
“Việc này, thật sự không có biện pháp nào khác để thương lượng nữa hay sao?”
“Không có!”
Nghe được câu trả lời dứt khoát của ông Dương, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này càng thêm trở nên khó coi.
“Hân Hân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao công ty lại không muốn hỗ trợ trả lương cho công nhân?”
Thấy Tiêu Hân Hân mặt mày ỉu xìu ngồi lại vị trí của mình, Trần Viễn lúc này mới chậm rãi đi tới, nhỏ giọng thì thầm ở bên tai cô. Ban đầu, Tiêu Hân Hân cũng không tính nói ra, nhưng thấy ánh mắt khẩn thiết của Trần Viễn nhìn đến, rốt cuộc cô cũng nhịn không được, lên tiếng giải thích.
“Kỳ thật, tài chính của tập đoàn hiện tại đang có một lổ hổng rất lớn. Nếu như phải bù thêm mấy trăm triệu trả tiền lương cho công nhân, mặc dù với tình hình hiện tại vẫn không quá mức nguy cấp. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, lỗ hổng sẽ một ngày một lớn. Mà tiền đầu tư vào công trường hiện nay đã tiêu tốn hơn một phần tư ngân sách của tập đoàn. Nếu như không thể để cho công trình hoàn thành các hạng mục trong thời gian sớm nhất, thì tập đoàn sẽ chịu một khoản tổn thất rất lớn.”
“Lớn… lớn là bao nhiêu?”
“Có thể lên đến cả vài trăm tỷ!”
“Cái gì?!”
Nghe được đáp án từ trong miệng của Tiêu Hân Hân, trong lòng Trần Viễn không khỏi giật mình. Anh không nghĩ đến, tình hình của Tiêu Hân Hân lại trở nên phức tạp như vậy. Thế nhưng, cho dù biết được anh cũng không có biện pháp nào để giúp đỡ cho cô. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi có chút nặng nề.
“Việc này anh cũng không cần phải quan tâm. Tôi chỉ đang lo lắng, không biết lát nữa mình sẽ trả lời cho những công nhân ở ngoài kia như thế nào mà thôi.”
Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Tiêu Hân Hân lúc này, không biết vì sao Trần Viễn lại có chút thấp thỏm bất an. Anh cố đi tới, vỗ nhẹ lên vai của cô để an ủi.
“Hân Hân, có tôi ở đây rồi, không ai có thể làm gì được cô đâu!”
“Ừ!”
Tiêu Hân Hân cũng chỉ đáp nhẹ một tiếng. Sau đó, bầu không khí ở trong phòng họp trả nên đặc biệt quỷ dị.
“Hân Hân, nếu như cháu đã không đồng ý với ý kiến đề xuất của chú. Vậy thì, hiện tại việc xử lý đám công nhân bạo động ở ngoài kia, cháu muốn giải quyết như thế nào?”
Lúc này, quản đốc Dương đột nhiên lên tiếng hỏi thăm, để cho tinh thần của Tiêu Hân Hân nhanh chóng khôi phục lại. Chỉ có điều, sắc mặt của cô lúc này tỏ ra cực kỳ khó coi. Kỳ thật, chính cô hiện tại cũng không biết nên giải quyết sự việc ra sao.
Thế nhưng, ngay lúc mọi người đưa mắt nhìn về phía cô. Đột nhiên, Trần Viễn từ phía sau lưng bước tới, đi về phía quản đốc Dương, ánh mắt lộ ra mấy phần nghiêm túc.
“Quản đốc Dương, tôi nghe nói trước đây ông từng đi bộ đội, còn tham gia chiến trường ở biên giới. Không biết, ông còn nhớ rõ những người đồng đội đã từng ngã xuống của mình hay không?”
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi một câu như vậy, trên mặt của quản đốc Dương không khỏi lộ ra dáng vẻ nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó, ông ta liền thấy Trần Viễn cười khẩy, cầm lấy cổ áo của ông ta nhấc lên.
“Nếu ông không nhớ, thì ngay bây giờ tôi sẽ đưa ông đến gặp bọn họ. Tôi nghĩ, những người đồng đội của ông nhất định sẽ rất nhớ ông.”
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Bị Trần Viễn đem cả người nhấc lên, sắc mặt của quản đốc Dương nhất thời trở nên hoảng hốt. Nếu như là mấy chục năm về trước, ông ta sẽ không lộ ra phản ứng như vậy. Chỉ là, thời gian bào mòn đi rất nhiều thứ, kể cả tinh thần của một người lính mà ông ta đã từng tôn thờ.
“Muốn làm gì… đương nhiên là đánh ông!”
Dứt lời, Trần Viễn cũng không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người ở đây. Anh trực tiếp vung ra nắm đấm, hướng về phía khuôn mặt mập mạp của quản đốc Dương đánh tới.
Đùng! Đùng!
Bốp! Bốp!
“Á, thằng khốn, mày mau bỏ tao ra!”
Bị đánh đau, rốt cuộc ông ta cũng kịp phản ứng lại, vội vàng hét lên một tiếng. Ngay sau đó, một dáng người to cao, từ phía sau lưng của ông ta nhảy xổ ra. Đây là gã đội trưởng của đám bảo vệ. Sau khi chứng kiến Trần Viễn đem khuôn mặt của quản đốc Dương đánh cho sưng húp, gã đội trưởng liền tỏ ra tức giận, rống to lên một tiếng.
“Thằng khốn này, mày mau bỏ tay ra khỏi người bố tao, ngay lập tức!”
Gã này vừa hét, vừa tung ra một đấm, trực tiếp nện thẳng vào lồng ngực của Trần Viễn. Mặc dù lực đạo của một quyền này rất mạnh, khiến cho Trần Viễn phải lui lại phía sau mấy bước mới có thể đứng vững được. Nhưng mà, sắc mặt của anh không hề lộ ra một chút hoảng hốt nào. Ngược lại, trong ánh mắt của Trần Viễn còn hiện ra mấy phần hưng phấn.
“Chậc chậc, xem ra thằng con này của ông thực lực cũng tương đối khá. Chỉ có điều, hình như hai cha con ông không được giống nhau cho lắm thì phải?”
“Mẹ nó, mày đang nói gì? Tao chỉ là con nuôi của ông ấy, tất nhiên là không thể nào giống nhau được rồi!”
Gã đội trưởng nghe được giọng điệu mỉa mai của Trần Viễn, tức thì nổi nóng. Ngay sau đó, hắn lại lần nữa xông tới, hướng về phía trước ngực của Trần Viễn nện xuống một quyền. Chỉ có điều, lần này không giống như là lần trước. Trần Viễn không những không có lui lại nửa bước. Ngược lại, anh còn đem một bàn tay đưa lên, giữ lấy nắm đấm của gã đội trưởng thật chặt.
“Thì ra, anh cũng chỉ có một chút thực lực này, thật sự làm tôi quá là thật vọng.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không có ngừng lại. Anh trực tiếp vung ra một quyền, nện thẳng vào lồng ngực của tên đội trưởng.
Răng rắc…
Gã đội trưởng sắc mặt trở nên xám ngắt, vội vàng lui lại phía sau mấy bước, trong miệng ho lên khụ khụ, trước ngực cảm thấy vô cùng đau nhức.
“Mẹ nó, tụi mày còn đứng ngây ra nó làm gì, nhanh đem thằng nhóc con này bắt lại. Hôm nay, tao muốn nó phải quỳ ở trước mặt cả tao, dập đầu nói lời xin lỗi!”
Tên đội trưởng tức giận hét lên một tiếng. Ngay sau đó, mấy tên bảo vệ còn lại cũng hồng hộc chạy tới, vung lên vũ khí, hướng về phía Trần Viễn đánh tới. Cho đến lúc này, Tiêu Hân Hân mới kịp phản ứng lại, vội vàng lên tiếng khuyên can.
“Ngưng tay, các người mau ngưng tay cho tôi!”
Thế nhưng, đám bảo vệ lúc này đã không thèm để ý gì đến cô. Ngoài mệnh lệnh của quản đốc Dương, thì gã đội trưởng chính là lãnh đạo duy nhất của bọn họ. Thế nên, tiếng la hét này của Tiêu Hân Hân hoàn toàn không có một chút tác dụng nào. Ngược lại, nó còn kích thích cho đám bảo vệ ra tay càng thêm hung ác.
“Đánh, đánh què gió nó cho tao!”