Thiên Niên Linh Quả, đây là một loại thiên địa kỳ quả, trải qua ngàn năm ra hoa, ngàn năm kết trái, lại qua ngàn năm mới có thể thành thục.
Từ trong điển tích ghi lại, loại linh quả này có tác dụng cực lớn trong việc đề thăng linh lực cho người tu luyện. Hơn nữa, nó còn đối với võ tu có được trợ giúp không nhỏ. Nếu như Trần Viễn có thể đem toàn bộ Thiên Niên Linh quả ở trên cây hái xuống, việc tiến vào cảnh giới đại tông sư đối với anh cũng không phải là chuyện khó gì.
Thế nhưng, theo như bên trong điển tịch lưu lại, thì loại thiên địa kỳ quả như Thiên Niên Linh Quả này đã biến mất hơn chục vạn năm. Kể từ thời đại tu tiên sụp đổ, thiên địa linh khí ở trong trời đất bắt đầu tiêu tán, thì hầu hết các loại tài nguyên tu tiên đều triệt để biến mất, không thấy xuất hiện nữa.
Hiện tại, Thiên Niên Linh Quả cứ như vậy hiện ra trước mắt, để cho Trần Viễn luôn có một loại cảm giác không quá chân thật.
Hống!
Nhưng mà, cũng không để cho Trần Viễn có được thời gian suy tư bao lâu. Lúc này, một tiếng thú rống đột nhiên truyền đến bên tai, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng lấy lại tinh thần.
Lúc này, ánh mắt của con Giao Long đang không ngừng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn. Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao con Giao Long này bị lôi điện đánh trúng, hơn nữa thương thế của nó cũng tuyệt không nhẹ. Thế nhưng, nói như thế nào thì khí thế từ trên người nó tán phát ra cũng để cho Trần Viễn cảm thấy một chút áp lực không nhỏ.
So với đám dị thú mà vừa rồi Trần Viễn đánh giết, rất rõ ràng đầu Giao Long này phải mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí, theo suy đoán của Trần Viễn thực lực của nó đã gần như tiếp cận đến cảnh giới đại tông sư cực hạn. Chỉ là, vì bị thương nặng trong người, thế nên bây giờ nó mới suy yếu như vậy.
Hiện tại, tình huống trước mắt để cho Trần Viễn có hai sự lựa chọn. Một là anh trực tiếp xoay người rời đi. Bằng vào tốc độ của bản thân, Trần Viễn có tự tin rất lớn chạy thoát khỏi nơi này, Giao Long cũng không thể nào làm gì được anh.
Biện pháp còn lại, tức nhiên là Trần Viễn ở ngay mí mắt của con Giao Long này, trực tiếp đem toàn bộ Thiên Niên Linh Quả đoạt đi. Mặc dù sự lựa chọn này có tính nguy hiểm cực cao. Dù sao, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Nếu như Trần Viễn muốn đem Thiên Niên Linh Quả lấy đi, thì anh nhất định sẽ phải trải qua một trận kịch chiến với con Giao Long này.
“Nhân loại, nơi này không phải là nơi mà ngươi nên tới. Ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Ngay vào lúc này, đột nhiên Giao Long mở miệng ra nói tiếng người, nhất thời không khỏi để cho Trần Viễn có chút giật mình, dùng lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía con quái vật khổng lồ đang nằm ở ngay trước mặt của mình.
“Hừ, nhân loại ngu xuẩn! Mặc dù ta không biết rõ vì sao ngươi lại có thể phá vỡ cấm chế, đi đến được nơi này. Nhưng mà, đây là nơi nghỉ ngơi của ta, cũng không phải là một tên nhân loại như ngươi có thể tùy tiện lui tới.”
Vừa nói, trong cổ họng của Giao Long phát ra một trận hừ lạnh.Kỳ thất, nếu như vừa rồi không phải bị thiên kiếp bổ xuống, trực tiếp đánh cho nó bị thương rất nặng. Lúc này, Giao Long cũng không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp một ngụm đem tên nhân loại trước mặt nuốt xuống liền được.
Đáng tiếc, thiên kiếp vừa rồi thật sự bổ xuống có chút hung ác. Cho dù nó đã bước vào cảnh giới đại tông sư đỉnh phong, cũng không có cách nào độ kiếp, bước vào cảnh giới Địa Tiên. Nếu không, một luồng hơi thở của nó cũng có thể dễ dàng diệt sát một tên nhân loại còn chưa có bước vào cảnh giới đại tông sư giống như Trần Viễn.
Tất nhiên, những thứ này chỉ là những suy nghĩ ở trong đầu của nó, Trần Viễn cũng không cách nào biết được. Nhìn thấy Giao Long vậy mà lại muốn uy hiếp, để đem mình đuổi đi. Nhất thời, hai con ngươi của Trần Viễn không khỏi híp lại, trên khóe môi hiện ra một vệt ý cười.
“Tiền bối, linh quả ở đây vốn là thiên sinh địa dưỡng. Với đẳng cấp của ngài, dùng nhiều một chút cũng không có tác dụng gì, dùng ít một phần cũng chẳng ảnh hưởng ra sao. Hay là, ngài để cho ta đến đem chúng hái xuống bảo quan. Sau đó, ta sẽ tận lực tìm cách báo đáp cho ngài, như vậy có được không?”
Trần Viễn vừa nói, vừa chậm rãi tiến gần với phía Thiên Niên Quả Thụ. Chỉ là, vừa nhìn thấy được động tác này của Trần Viễn, Giao Long không khỏi tức giận hừ lên một tiếng.
“Hừ, nhân loại đáng chết! Ngươi đừng nghĩ rằng một chút thiên kiếp liền có thể làm gì được ta? Nếu như ngươi đã muốn chết, vậy thì ta giúp tiễn ngươi một đoạn.”
Lời nói của Giao Long còn chưa có kết thúc. Lúc này, từ phía trước mặt của Trần Viễn bỗng dưng hiện ra một cái vuốt rồng, hướng thẳng về phía vị trí của anh đập xuống.
Vuốt rống này đến quá mức bất ngờ, Trần Viễn cũng không nghĩ đến con Giao Long này một lời không hợp liền ra tay đánh người. May mắn, từ đầu đến cuối anh đều chưa từng thả long qua. Trần Viễn đối với Giao Long cũng cực lực đề phòng.
Thế nên, ngay khi vuốt rồng kịp thời nện xuống, thân hình của Trần Viễn cũng bất chớt hóa thành một trận tinh quang, biến mất không thấy gì nữa.
Ầm!
Một kích không trúng, càng để cho Giao Long thêm phần tức giận. Nó há miệng, rống lên một tiếng. Một làn song âm từ trong cổ họng của nó phát tán ra ngoài, mang theo một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, đem toàn bộ không khí chung quanh đều bị chấn động, đất đã xung quanh cũng cuốn lên một trận bụi mù, hóa thành một đầu vòi rồng hướng thẳng về phía vị trí mà Trần Viễn vừa mới hiện thân đánh tới.
Cách vị trí nơi này khoảng chừng trăm mét, thân hình của Trần Viễn vừa mới hiện ra, đột nhiên nghe đến một tiếng thú rống kinh thiên động địa, để cho đầu óc của anh không khỏi vang lên một trận ong ong tác hưởng.
Tức thì, khí huyết ở trong cơ thể của Trần Viễn cũng sôi lên một trận cuồn cuộn. Sắc mặt của Trần Viễn lúc này cũng biến thành một mảnh trắng bệch, bộ dáng như vừa mới bị tiêu hao quá độ, bước chân cũng trở nên mềm nhũn.
Thế nhưng, nhìn thấy được cái vòi rồng mãnh liệt cuốn đến, Trần Viễn cũng không dám chần chừ lâu, chỉ có thể cắn chặt hàm răng của mình một cái. Sau đó, từ trong cơ thể tuôn rả một trận hỏa quang. Ngay sau đó, trên bàn tay của Trần Viễn dần dần ngưng tụ ra một đầu hỏa điểu, nhiệt diễm khí thế bức người.
Vừa nhìn thấy hỏa điểu ở trên tay của Trần Viễn, trong lòng Giao Long có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, nó cũng liền trấn định lại. Mặc dù bản thân bị lôi kiếp làm cho tổn thương không nhẹ. Nhưng Giao Long vô cùng tự tin, mình rất dễ dàng liền đem tên nhân loại hỗn xước ở trước mặt này tiêu diệt.
Chỉ có điều, nó còn không có đắc ý vui mừng được bao lâu. Lúc này, hỏa điểu ở trong tay của Trần Viễn bỗng dưng hóa thành một vệt tinh quang, hướng thẳng về phía vòi rồng xông đến. Đồng thời, từ trong cổ họng của nó phát ra một tiếng thanh minh.
Ầm!
Ầm!
Ngay lập tức, vòi rồng cùng với hỏa điểu va chạm vào nhau, phát ra một trận âm thanh chấn động vô cùng kịch liệt. Chỉ là, vòi rồng cũng không duy trì được bao lâu, lập tức bỉ hỏa điểu đánh cho tan mất. Ngay sau đó thân ảnh của hỏa điểu lại lần nữa hiện ra, hướng thẳng về phía vị trí của Giao Long lao tới.
Nhìn thấy được một màn này, Giao Long có chút khó tin, trừng lớn hai mắt phát ra một trận âm thanh vô cùng phẫn nộ.
“Làm sao có thể như vậy được?”
Thế nhưng, tiếng phẫn nộ của nó vừa mới phát ra không được bao lâu, thân ảnh của hỏa điểu đã cấp tốc lại tới, chỉ cách cơ thể của nó không đến chục mét.
Nhất thời, một trận hỏa nhiệt truyền đến, để cho Giao Long có loại cảm giác như toàn bộ huyết dịch của mình đều phải không ngừng sôi trào lên. Hơn nữa, từ trong linh hồn của nó còn truyền đến một hồi cảnh báo. Giống như, con hỏa điểu này thật sự có thể đem linh hồn của nó đốt cháy.
Nhất thời, ánh mắt của Giao Long liền hiện lên sự sợ hãi. Nó thật sự không có nghĩ đến, hỏa điểu này lại đáng sợ như vậy. Hơn nữa, tên nhân loại kia làm sao lại có thể nắm giữ được một loại phép thuật, thần thông đáng sợ như vậy?
Nhưng cũng không có đợi nó tìm ra được câu trả lời, lúc này hỏa điểu đã nhanh chóng lao tới, hướng về phía cơ thể của nó đập trúng.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cơ thể khổng lồ của Giao Long đều bị ngọn lửa bao trùm, trong không khí rất nhanh liền truyền đến một đợt âm thanh gào thét. Đồng thời, mặc dù đã đứng ở đó một đoạn khoảng cách rất xa, nhưng lúc này Trần Viễn vẫn có thể ngửi được hương vị mùi thịt bị nướng chín. Nhất thời, trong lòng khó bề nhịn được, cổ họng của Trần Viễn không ngừng nhúc nhích, vang lên từng đợt âm thanh nuốt nước miếng.
Chương 202 - Đoạt thức ăn trong miệng hổ
Sau khi cố nuốt xuống một ngụm nước bọt, lúc này ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nghiêm túc nhìn về phía đám cháy.
Mặc dù nghe được tiếng kêu của Giao Long vô cùng thảm thiết, nhưng Trần Viễn cũng không cho rằng chỉ bằng vào chút thủ đoạn này của mình liền có thể đem nó diệt sát.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Trần Viễn, sau khi ngọn lửa bắt đầu tản đi, thân ảnh của Giao Long cũng bắt đầu chậm rãi hiện ra ở trước mắt của Trần Viễn.
Mặc dù lúc này trên người Giao Long vết thương chằn chịt, khí tức cũng trở nên vô cùng uể oải. Nhưng ngay khi ngọn lửa vừa mới tán đi, âm thanh tức giận của nó đã lập tức vang lên.
“Nhân loại, ngươi đây là đang muốn chết!”
Dứt lời, thân hình của nó vậy mà bắt đầu chuyển động, hướng thẳng về phía vị trí của Trần Viễn để xông tới.
Đừng nhìn thân hình của nó đồ sộ, vết thương lại nhiều như vậy liền cho rằng tốc độ của nó sẽ chậm. Ngược lại, chỉ mới chớp mắt một cái, thân thể khổng lồ của Giao Long đã xuất hiện ngay trước mặt của Trần Viễn. Đồng thời, một cái vuốt rồng từ phía trên trời giáng xuống, như muốn đem toàn bộ cơ thể của Trần Viễn đập thành thịt nát.
Ầm!
Mặt đất bị cái vuốt rồng của Giao Long nện xuống, khiến cho bụi đất bay lên mù mịt, cây cối bốn phía xung quanh cũng bị nện cho vỡ nát. Sau khi khói bụi tán đi, ngay vị trí mà Trần Viễn vừa đứng, bất thình lình xuất hiện một cái hố to sâu chừng hai mét, rộng đến ba, bốn chục mét.
Thế nhưng, trong hố lúc này ngoại trừ một chút đất đá vụn, thì thân ảnh của Trần Viễn cũng không thấy đâu cả. Ngay lập tức, ánh mắt của Giao Long không khỏi trừng lớn. Đồng thời, từ trong cổ họng của nó phát ra một trận âm thanh gào rống.
“Nhân loại, người đang muốn chết?!”
Không biết từ lúc nào, thân ảnh của Trần Viễn đã xuất hiện ở dưới gốc cây Thiên Niên Quả Thụ. Hơn nữa, trên người của anh còn hoàn hảo không có một chút thương tích.
Tức thì, thân hình của Giao Long cấp tốc xoay lại, dự định lao nhanh về phía Trần Viễn, đem vị trí giữa anh và Thiên Niên Quả Thục tách ra.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, trên khóe môi của Trần Viễn bỗng dưng nhếch lên một nụ cười khẩy. Đồng thời, từ trong cơ thể của anh nhanh chóng bộc phát ra một cỗ khí thế vô cùng kinh người.
Ngay sau đó, một đầu hư ảnh Phượng Hoàng bất chợt xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Trần Viễn, trên hư ảnh tỏa ra một trận hào quang vô cùng chói mắt.
“Đồ ngốc, tao không có thời gian để chơi đùa với mày nữa!”
Nói xong, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng chớp nhảy, hướng về phía từng khỏa Thiên Niên Linh Quả đang treo lủng lẳng ở trên Thiên Niên Quả Thụ hái đi.
Tốc độ của Trần Viễn lúc này rất nhanh. Hơn nữa, bốn phía xung quanh thân cây Thiên Niên Quả Thục giống như hiện ra một tầng bình chướng, để cho Giao Long mặc dù rất gấp, nhưng nó trong lúc nhất thời cũng không thể nào phá vỡ được bình chướng bên ngoài, đem Trần Viễn đuổi đi.
Hống!
Trong lòng vô cùng tức giận, Giao Long lúc này không khỏi cuồng hống một trận. Chỉ là, Trần Viễn giống như cũng không có nghe thấy, ngược lại động tác của anh càng nhanh, rất nhanh liền đem toàn bộ Thiên Niên Linh Quả hái đi.
“Nhân loại, ngươi chớ có quá mức! Những trái cây kia còn chưa có thành thục, ngươi muốn hái đi làm gì?”
Mặc dù lúc này đã vô cùng đỏ mắt, nhưng nhìn Trần Viễn giống như muốn đem toàn bộ Thiên Niên Linh Quả hái đi. Hơn nữa, mặc kệ là trái cây có chín hay không, Trần Viễn đều muốn lấy tất. Lúc này, Giao Long không khỏi gấp gáp, vội vàng hô lên một tiếng.
Nghe được âm thanh này của nó, Trần Viễn mới hơi chút ngượng ngùng, vội vàng thu tay lại. Sau khi kiểm kê một chút, thấy được số lượng Thiên Niên Linh Quả ở trong ba lô có hơn mấy chục khỏa. Lúc này, Trần Viễn mới nhẹ nhàng thả người nhảy xuống. Đồng thời, anh hơi hướng mắt nhìn về phía Giao Long, nói ra.
“Được rồi, số linh quả còn lại tao để lại cho mày. Lần sau, chúng ta còn sẽ gặp mặt!”
Nói xong lời này, Trần Viễn rất nhanh liền hướng về phía một chỗ bên ngoài rừng cây phóng đi.
Lúc này, Giao Long mới để ý đến bình chướng được bố trí ở bốn phía xung quanh Thiên Niên Quả Thụ đã hoàn toàn biến mất. Thân hình của nó cực kỳ cấp tộc, vội vàng chạy tiến về phía Thiên Niên Quả Thụ, hơi hơi kiểm tra một chút.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn một chút nó liền nhịn không được trong lòng chỉ muốn chửi thề một trận.
“Hống! Nhân loại, ngươi chớ có để cho ta gặp lại lần nữa. Nếu không, lần sau ta nhất định sẽ đem xương cốt của ngươi nghiền ra thành tro, rồi biến nó thành phân bón, bón cho Thiên Niên Quả Thụ. Hống…”
Mặc dù lúc này Trần Viễn đã chạy đi rất xa, nhưng bên tai của anh vẫn còn vang lên âm thanh văng vẳng của Giao Long. Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm xuống. Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng nhìn về phía hư ảnh Phượng Hoàng vẫn còn đang treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu của mình.
“Mày nói cái gì? Nơi này còn có một cái bí cảnh?!”
Trong lòng Trần Viễn không khỏi có chút kinh động. Anh cũng không biết lời này của Phượng Hoàng là thật hay giả, nhưng từ tình huống vừa rồi có thể thấy được, năng lực của con Phượng Hoàng này cũng không nhỏ. Hơn nữa, nó giống như đối với anh cũng không có ác ý. Ngược lại, còn thêm có phần thân cận, ỷ lại. Chính vì thế, lúc nãy Trần Viễn mới dám đem nó phóng xuất ra ngoài, còn nhờ đến nó bảo hộ, đem hơn phân nửa Thiên Niên Linh Quả hái đi.
“Được rồi, đợi tao kiểm kê lại một chút thu hoạch lần này. Sau khi kiểm kê hoàn tất, chúng ta lại lên đường tìm kiếm bí cảnh.”
Kỳ thật, Trần Viễn cũng không quá mức tin tưởng vào những lời nói của Phượng Hoàng. Nó đột nhiên xuất hiện ở trong cơ thể của anh, hơn nữa còn có năng lực mạnh mẽ như vậy. Nếu như Trần Viễn không chút nghi ngờ nào, thì anh thật sự cũng quá ngây thơ.
Thế nhưng, nói như thế nào nó cũng đã giúp anh không ít trong chuyến đi lần này. Thế nên, Trần Viễn vẫn quyết định tạm thời tin nó thêm một lần.
Tất nhiên, trước khi đi tìm bí cảnh Trần Viễn vẫn không quên đem thu hoạch vừa rồi kiểm kê một phen.
Không nhìn thì không biết, lúc này nhìn qua một hồi, trong lòng Trần Viễn có chút giật mình. Anh cũng không có nghĩ tới, lần này mình lại thu hoạch được nhiều như vậy.
Không tính đến số linh quả chưa chín, riêng số linh quả đã thành thục Trần Viễn sơ sơ đếm qua cũng có hơn hai mươi bảy quả. Trong đó, có một số quả mang theo linh khí nồng đậm. Cũng không biết là chúng có thời gian sinh trưởng dài hơn linh quả bình thường, hay là đã trải qua một phen biến dị, thế nên mới có linh khí dư thừa như vậy.
Nhưng cho dù là nguyên nhân gì, thì những linh quả này để cho Trần Viễn có chút kích động. May mắn, nơi này cũng không có bất kỳ cao thủ nào khác. Nếu không, một khi bọn họ phát hiện ra được Trần Viễn có thể lấy đến nhiều linh quả như thế. Sợ rằng, lúc này đã có người nhảy ra, muốn giết người đoạt bảo cũng không biết chừng.
Dù sao, trải qua mấy chục vạn năm, thiên địa linh khí ở trong trời đất đều đã hao mòn đến hầu như không còn. Đa số các cao thủ võ tu đều chỉ có thể dựa vào một số dược vật đã qua nhân công cải tạo, hoặc giống như quân đội hiện tại, chuyên môn có một viên nghiên cứu, chuyên nghiên cứu về các loại nước thuốc, có thể giúp cho cơ thể con người vượt quá giới hạn của phổ thống, tiến vào cấp bậc cao hơn.
Tất nhiên, những thứ này có lợi cũng sẽ có hại. Bởi vì tiềm năng con người cũng không phải là vô hạn, một khi bị kích thích quá độ, cơ thể lâu dài sẽ dẫn đến suy kiệt, tuổi thọ cũng bị hao mòn không ít.
Chính vì thế, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong quân đội có rất nhiều cao thủ cấp bậc tông sư. Nhưng đạt đến cảnh giới đại tông sư thì ít lại càng thêm ít. Nói như thế nào, dược vật cũng chỉ là dược vật, nó chỉ có một số tác dụng vào một số thời điểm cùng với một vài thể chất nhất định mà thôi.
Không giống như là thiên địa kỳ vật do trời đất sinh dưỡng mà thành, những thứ này đa phần đều đối với cơ thể con người không có bất kỳ một tác dụng phụ nào. Thậm chí, một người chưa từng trải qua tu luyện, một khi đạt được những bảo vật như vậy cũng có thể nhất phi trùng thiên, trực tiếp bước vào con đường đỉnh phong của nhân sinh.
Tất nhiên, nói như vậy cũng không có nghĩa là Trần Viễn chỉ cần phục dụng số linh quả này, anh liền có thể trực tiếp trở thành cao thủ đứng đầu thế giới. Kỳ thật, thiên địa kỳ vật cũng có hạn chế nhất định. Giống như loại Thiên Niên Linh Quả này, theo như điển tịch ghi chép lại, tác dụng lớn nhất của nó là khi lần đầu phục dụng. Trải qua lần thứ hai, lần thứ ba thì tác dụng của chúng sẽ trở nên suy giảm rất nhiều. Đến lần thứ tư, hầu như không còn một chút tác dụng nào.
Bất quả, thứ này dùng nhiều cũng không phải là không có lợi ít. Mặc dù tác dụng không lớn, nhưng Trần Viễn nghe nói, dùng nhiều Thiên Niên Linh Quả, tuổi thọ của bản thân cũng có thể tăng lên.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là ghi chép ở trong điển tịch mà thôi. Hiện tại, số lượng linh quả ở trong tay của Trần Viễn nhiều lắm. Anh không ngại dùng vài quả để nếm thử, nhìn xem tác dụng của nó có giống như trong điển tịch ghi chép lại hay là không.
Chỉ là, nơi này khoảng cách so với nơi ở của Giao Long không có bao xa. Mặc dù Trần Viễn cũng không vì nguyên nhân gì, Giao Long lại không dám rời khỏi hang ổ của mình quá xa. Nhưng để cho an toàn, Trần Viễn vẫn quyết định tìm một nơi an toàn phục dụng Thiên Niên Linh Quả. Đến lúc đó, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, anh còn có thể tìm cách thoát thân.
Nghĩ là liền làm, Trần Viễn rất nhanh liền tìm đến một chỗ vách đá. Nơi này có một cái hang đá đã bị bỏ hoang từ rất nhiều năm. Bên trong cũng không có bất kỳ đồ vật gì, ngược lại còn có cây cối che chắn xung quanh, cảm giác vô cùng kín đáo, an toàn. Thế nên, Trần Viễn liền quyết định dùng tạm nơi này, để tự mình phục dụng Thiên Niên Linh Quả, kiểm tra tác dụng của nó có thật sự giống như trong điển tịch ghi chép hay không.
Sau khi cẩn thận kiểm tra hang đá một hồi, chắc chắn nơi này cũng không có bất kỳ sinh vật nào lui tới, cũng không có ai có thể tìm thấy được mình. Lúc này, Tần Viễn mới chậm rãi ngồi xuống, lấy từ trong ba lô ra một khỏa Thiên Niên Linh Quả. Sau đó, anh hơi hít nhẹ một tiếng. Cuối cùng, anh mới nhẹ nhàng đem một khối Thiên Niên Linh Quả ở trên tay cắn xuống.
Răng rắc…
Chương 203 - Biên Bức Vương
Một tiếng giòn tan vang lên, thịt quả vừa mới vào miệng đã lập tức hóa thành linh khí, đem kỳ kinh bát mạch ở trong cơ thể của Trần Viễn một lần nữa tẩy luyện. Loại cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, Trần Viễn cũng không biết phải miêu tả như thế nào cho phải.
Thế nhưng, Trần Viễn có thể cảm nhận được rằng, cơ thể của mình lúc này có chút phát sinh dị biến. Hơn nữa, linh khí vẫn đang không ngừng tuần hoàn, qua lại đi trong cơ thể của anh.
Lúc này, Trần Viễn cũng không thể nào nhịn được nữa, anh vội vàng cắn thêm vài miếng. Rất nhanh, một khối linh quả to chừng trái táo, lúc này đã bị Trần Viễn dùng không đến một giây đã ăn hết.
Sau khi ăn xong, trong miệng vẫn còn cảm giác thòm thèm. Thế nên, trong lòng hơi thoáng do dự một chút, ngay sau đó Trần Viễn lại lần nữa đem một khỏa linh quả lấy ra, tiếp tục gặm ăn.
Cứ như vậy Trần Viễn liên tục ăn xuống ba khỏa Thiên Niên Linh Quả. Lúc này, linh khí ở trong cơ thể của anh cũng đã bắt đầu di chuyển chậm dần. Đến khi dùng khỏa Thiên Niên Linh Quả thứ tư, dường như linh khí đã thôi chuyển động, cơ thể của Trần Viễn lúc này cũng chẳng có chút phản ứng gì.
Nhất thời, động tác của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Đồng thời, từ trong người anh bất chợt phát ra một trận tê minh. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng hùng hồn từ trong cơ thể của anh phóng xuất ra ngoài, đem không khí xung quanh thạch động đều chấn cho một trận rung động kịch liệt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc này Trần Viễn mới lần nữa đứng dậy, cảm nhận được khí lực ở trong cơ thể đã tăng lên so với trước đây không chỉ một, hai lần. Thậm chí, Trần Viễn có loại cảm giác, lúc này anh chỉ cần dùng một quyền, liền có thể đánh chết một đầu dị thú cấp bậc đại tông sư.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là ảo giác sau khi phục dụng linh quả gây ra mà thôi. Thật sự, Trần Viễn cũng không rõ ràng thực lực của mình đã mạnh tới mức độ nào. Thế nhưng, cảnh giới của anh lại vẫn kẹt lại ở cấp bậc tông sư đỉnh phong, cũng chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới đại tông sư.
Điều này có thể để cho Trần Viễn cảm giác hơi chút tiếc nuối, nhưng làm người cũng cần phải biết đủ. Trần Viễn cảm thấy, chuyến đi lần này của mình thật sự thu hoạch rất khá.
Sau khi một lần nữa kiểm tra bốn phía xung quanh, chắc chắn động tĩnh vừa rồi cũng không gây ra bất kỳ thứ gì chú ý. Lúc này, Trần Viễn mới kiểm kê lại ba lô, ngoại trừ bốn khỏa linh quả mà anh vừa mới phục dụng. Hiện tại, bên trong còn có hơn hai mươi khỏa Thiên Niên Linh Qua đã thành thục. Ngoài ra, trong ba lô hiện tại có hơn mười mấy khỏa linh quả chưa có thành thục.
Mặc dù số linh quả này hiện tại cũng không có tác dụng gì đối với Trần Viễn, nhưng đối với những võ giả khác, thì đây khẳng định là một khoảng tài phú trên trời. Sợ rằng, chỉ cần Trần Viễn lấy ra một khỏa để đem rra ngoài bán, giá trị cũng có thể lên đến vài chục tỷ.
Dù sao, những thứ thiên địa kỳ vật giống như Thiên Niên Linh Quả thật sự là quá mức quý hiểm. Cho dù là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư sợ rằng cũng sẽ động lòng, chớ nói chi là võ tu phổ thông.
Đương nhiên, Trần Viễn cũng không có ý định đem những khỏa Thiên Niên Linh Quả này bán đi. Anh dự định sẽ giữ lại, dùng vào một mục đích khác.
Chỉ là, thời gian càng dài, linh khí ở trong linh qua sẽ càng tiêu hao nghiêm trọng. Hiện tại, trên người của Trần Viễn cũng không có đồ vật gì chuyên dụng, có thể đem những Thiên Niên Linh Quả này cất giữ.
Nhất thời, Trần Viễn có chút nhíu lại lông mày. Nhưng lúc này, bên tai của anh đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu quái dị. Ngay sau đó, từ phía chỗ sâu bên trong hang động bất chợt phóng ra vô số cái bóng đen. Mà những cái bóng đen này, hình thú giống hệt như loài dơi. Chỉ có điều, ánh mắt của bọn chúng lại phát ra ánh sáng màu đỏ, phía trên hai cánh lại có một chút khí đen tản mát ra bên ngoài.
“Huyết Ma Biên Bức?!”
Nhìn thấy được bầy dơi này, trong đầu của Trần Viễn rất nhanh liền liên tưởng đến một cái tên. Chỉ là, loại yêu thú này chẳng phải đã tuyệt tích từ mấy chục vạn năm về trước rồi sao? Bọn chúng làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Chít chít!
Chít chít!
Còn không đợi cho Trần Viễn kịp có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này bầy dơi đột nhiên phát ra từng trận sóng âm, khiến cho không khí xung quanh cũng bị khuấy động một trận kịch liệt. Đồng thời, lúc này hai bên tròng mắt của Trần Viễn cũng biến thành một mảnh huyết hồng, trong đầu anh không ngừng nảy sinh suy nghĩ giết chóc.
Ríu rít!
Ngay tại lúc này, âm thanh Phượng Hoàng đột nhiên ở trong đầu của Trần Viễn vang lên. Ngay sau đó, Trần Viễn vô cùng hoảng hốt, vội vàng lấy lại tinh thần. Nhất thời, từng giọt mồ hồi ở trên sống lưng của anh chảy dài xuống.
Thật sự Trần Viễn cũng không có nghĩ đến sóng âm của bầy dơi vậy mà lợi hại như vậy, có thể trực tiếp khiến cho thần trí của anh trở nên điên loạn. Nếu như vừa rồi không phải là âm thanh của Phượng Hoàng vang lên, sợ rằng lúc này Trần Viễn đã trở thành một kẻ sát nhân cuồng ma. Chỉ vừa nghĩ đến điểm này, Trần Viễn lại nhịn không được, nổi hết cả tóc gáy.
May mắn, lúc này anh không có bị biến thành kẻ điên, nếu không Trần Viễn sợ rằng đến cả bản thân chết như thế nào cũng không hề biết.
“Hừ!”
Trong lòng vô cùng phẫn nộ, lúc này Trần Viễn không khỏi hừ lên một tiếng. Ngay sau đó, anh cũng không chút do dự, trực tiếp gọi ra hư ảnh Phượng Hoàng, hướng thẳng về phía bầy dơi phóng tới.
Ầm!
Ầm!
Mỗi nơi hư ảnh Phượng Hoàng đi qua, từng nhóm Huyết Ma Biên Bức bị đốt cháy. Sau đó, thi thể của bọn chúng như sung rụng, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Lúc này, Trần Viễn ra tay có chút điên cuồng. Anh cũng không lưu lại một chút gì, trực tiếp đem bầy dơi hơn trăm con diệt sát không còn một mảnh. Đợi cho thi thể của con dơi cuối cùng rơi xuống đất. Lúc này, Trần Viễn mới cúi thấp người xuống, thở ra từng đợt hồng hộc.
Kỳ thật, cho dù có được Phượng Hoàng hỗ trợ, vừa rồi tinh thần của Trần Viễn cũng bị ảnh hưởng không hệ nhẹ. May mắn, đám Huyết Ma Biên Bức này ngoại trừ kỹ năng công kích tinh thần lợi hại một chút, tốc độ cùng với khả năng phòng ngự của bọn chúng cũng không quá mạnh.
Nhưng nói như thế nào, sau khi đem hết toàn bộ đám dơi này giết chết, cơ thể của Trần Viễn cũng bị tiêu hao không ít.
Sau khi kiểm tra lại một hồi xung quanh, phát hiện ra đã không có bỏ sót lại bất kỳ con Huyết Ma Biên Bức nào. Lúc này, Trần Viễn mới khe khẽ nhíu mày, bắt đầu hướng về phía chỗ sâu trong hang đá đi vào.
Lúc đầu, Trần Viễn đã từng kiểm tra qua địa hình ở trong hang đá này. Anh không hề phát hiện có bất kỳ con Huyết Ma Biên Bức nào tồn tại ở bên trong. Vậy mà, chỉ thoáng một chút, bọn chúng có tới cả trăm con lao ra ngoài. Điều này để cho trong lòng Trần Viễn cảm thấy hết sức nghi ngờ. Anh không cho rằng, vừa rồi là mình sơ ý.
Như vậy, chỉ có một cái khả năng duy nhất, nơi này nhất định còn có đường ngầm nào đó. Nếu không, đám Huyết Ma Biên Bức này từ đâu chui ra?
Nghĩ như vậy, bước chân của Trần Viễn càng thêm gia tốc, vội vàng tiến vào chỗ sâu bên trong hang đá.
Cái hang đá này kỳ thật rất nông, Trần Viễn chỉ đi được khoảng vài phút, anh liền đi tới được chỗ cuối cùng của nó. Hơi hơi liếc mắt nhìn kỹ bốn phía xung quanh, Trần Viễn cũng không có phát hiện ra bất kỳ đường ngầm nào. Tức thì, lông mày của anh không khỏi cau lại.
“Kỳ quái, lẽ nào mình lại đoán sai?”
Trong miệng âm thầm lẩm nhẩm một trận, Trần Viễn cũng không tin tà, liên tục đập gõ phía trên vách đá, ý định tìm xem nơi này có cơ quan gì hay là không.
Thế nhưng, gõ qua một hồi cũng không tìm thấy được bất kỳ cơ quan gì. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi trầm xuống. Thật sự, Trần Viễn cũng không quá tin tưởng, nơi này lại không có đường ngầm hay cơ quan gì, làm sao lại có bầy Huyết Ma Biên Bức xuất hiện?
Ngay khi Trần Viễn có phần chán nản, dự định xoay người rời đi. Lúc này, bước chân của anh hơi hơi lún xuống. Ngay sau đó, từ phía sau lưng của anh đột nhiên truyền đến một hồi chuyển động.
Lạch cạch…
Âm thanh này rất nhỏ, nhưng bốn phía xung quanh hiện tại vô cùng vắng lặng. Hơn nữa, nơi này là hang đá, âm thanh rất nhanh liền truyền đến tai của Trần Viễn. Ngay sau đó, anh cấp tốc xoay người nhìn lại. Lúc này, không biết từ khi nào, phía sau lưng của Trần Viễn vậy mà hiện ra một cái cửa đá. Hơn nữa, phía dưới chân anh vậy mà vô tình đạp phải cơ quan của nó?
“Ừm?!”
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp bước đi vào bên trong cửa đá. Lúc này, từ phía bên trong đột nhiên truyền đến vài trận sóng âm. Ngay sau đó, một bầy Huyết Ma Biên Bức cực kỳ khổng lồ từ bên trong xông thẳng ra ngoài. Vừa nhìn thấy bầy Huyết Ma Biên Bức xuất hiện ở trước mặt, tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Bởi vì, số lượng của bầy Huyết Ma Biên Bức này thật sự nhiều lắm. Hơn nữa, trong đám bọn chúng còn có một con Huyết Ma Biên Bức Vương, hình thể của nó vô cùng khổng lồ. Chỉ riêng sải cánh của nó không đã sải rộng đến hơn chục mét.
Đặc biệt, trên người của nó tỏa ra một cỗ khí thế cực kỳ kinh người. Bất thình lình, con Huyết Ma Biên Bức Vương này vậy mà đã đạt đến cấp bậc đại tông sư. Hơn nữa, thực lực của nó giống như cũng không hề thua kém gì con Giao Long mà Trần Viễn đã gặp khi hái trộm Thiên Niên Linh Quả?
Chương 204 - Trần Viễn xảo trá
Trần Viễn cũng không có nghĩ đến, phía sau thạch động này vậy mà còn ẩn giấu cơ quan. Hơn nữa, nơi này còn có đến cả ngàn con Huyết Ma Biên Bức. Tất nhiên, điều mà anh không thể nào ngờ tới nhất chính là, trong số bọn chúng còn có một con Huyết Ma Biên Bức Vương. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn có loại xúc động muốn mở miệng ra chửi tục một trận.
“Chạy!”
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không phải người ngu, vừa thấy tình thế không ổn anh liền quyết định xoay người lại chạy thật nhanh ra khỏi thạch động. Dù sao, chỉ dựa vào thực lực của anh lúc này, muốn đối phó với một con Huyết Ma Biên Bức Vương đã vô cùng gian nan. Hiện tại, nơi này còn có trên cả ngàn con Huyết Ma Biên Bức khác, anh tất nhiên là không thể nào ngu ngốc đến mức ở lại liều mạng với bọn chúng.
Chỉ là, thân hình của Trần Viễn vừa mới xoay lại, từ trong cổ họng của con Huyết Ma Biên Bức Vương đột nhiên phát ra một trận âm thanh trầm thấp. Ngay sau đó, cả hơn ngàn con Huyết Ma Biên Bức bên cạnh đồng loạt phụ họa theo, để cho đầu óc của Trần Viễn đau nhức đến mức suýt phải nứt toát ra.
May mắn lúc này hư ảnh Phượng Hoàng đã kịp thời hiện ra, đem sóng âm của bọn chúng ngăn cản lại. Cho dù như vậy, lúc này sắc mặt của Trần Viễn cũng hết sức khó coi. Đồng thời, bước chân của anh càng thêm tăng tốc, vội vàng hướng về phía một chỗ phương hướng để chạy vội đi.
Nhìn thấy Trần Viễn vậy mà có thể thoát được sóng âm của mình công kích, lúc này thần sắc của Huyết Ma Biên Bức Vương rõ ràng có phần tức giận. Từ trong cổ họng của nó ré lên một tiếng. Ngay sau đó, hai cánh của nó vỗ mạnh vào trong không trung, khiến cho không khí bốn phía xung quanh chuyển động kịch liệt, tạo thành một cỗ lốc xoáy, hướng về phía phương hướng của Trần Viễn đánh tới.
“Chết tiệt!”
Cảm nhận được phía sau lưng truyền đến một trận gió mạnh, thần sắc của Trần Viễn lúc này mang theo mấy phần trầm trọng, vội vàng nhún người nhảy mạnh một cái.
Từ chỗ vách đá Trần Viễn trực tiếp nhảy thẳng về phía rừng cây. Ngay sau đó, chân anh điểm nhẹ lên trên tán cây, vội vàng lách người đem cơn lốc xoáy đang đuổi theo phía sau lưng của mình tránh đi.
Răng rắc…
Ầm ầm!
Liên tiếp âm thanh cây cối gãy đỗ vang lên. Trần Viễn cũng không cần nhìn cũng có thể đoán được, vừa rồi công kích của Huyết Ma Biên Bức Vương là kinh khủng đến cơ nào.
May mắn, sau khi trải qua phục dụng Thiên Niên Linh Quả, thực lực của anh đã được đề thăng không ít. Hơn nữa, thể chất cũng có mấy phần tăng cường. Nếu không, một đòn vừa rồi của Huyết Ma Biên Bức Vương, Trần Viễn thật sự rất khó để có thể tránh né kịp.
Nhưng mà, còn không đợi để cho Trần Viễn thở phào được bao lâu. Lúc này, phía sau lưng anh lại truyền đến từng trận âm thanh. Ngay sau đó, Huyết Ma Biên Bức Vương dẫn theo bầy đàn của mình, đuổi theo phía sau lưng của Trần Viễn không bỏ.
“Móa!”
Tức giận chửi lên một câu, thân hình của Trần Viễn lúc này cũng không dám chần chờ ở lâu, vội vàng theo hướng rừng cây, bắt đầu cấp tộc chạy đi.
Trần Viễn cũng không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng lúc này trời đã về tối, cảnh vật bốn phía xung quanh đều trở thành một màu tối đen như mực. May mắn, bằng vào thực lực của mình, Trần Viễn có thể vận dụng linh khí thay cho nội lực, đem hoàn cảnh xung quanh phạm vi hơn trăm mét nhìn một cách thấu triệt.
Tất nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Không biết bầy Huyết Ma Biên Bức này ăn phải thứ gì, bọn chúng vậy mà đuổi theo một đường không bỏ. Cho dù, bản thân Trần Viễn đã liên tục năm ngoặc bảy rẽ không ngừng, thế nhưng bọn chúng vững giữ một chút khoảng cách nhất định, để cho Trần Viễn không có cách nào chạy thoát ra khỏi phạm vi truy tung của bọn chúng.
Nhất là, con Huyết Ma Biên Bức Vương kia, nó đối với Trần Viễn rõ ràng có thù rất lớn, thỉnh thoảng lại phát ra vài đợt lốc xoáy, muốn đem Trần Viễn đánh thành thịt nát.
“Mẹ nó, chúng mày có ngon thì tiếp tục đuổi theo tao nữa đi nào. Đây là địa bàn của Giao Long, tụi mày đám đuổi đến, tao sẽ ra lệnh cho nó diệt sát chúng mày!”
Mặc dù không rõ là đám Huyết Ma Biên Bức này có nghe hiểu được ngôn ngữ của mình hay không. Nhưng mà, lúc này Trần Viễn vừa chạy, vừa xoay người lại, dùng lấy ngón giữ chỉ thẳng về phía trước mặt của Huyết Ma Biên Bức Vương.
Ré…
Ngay lập tức, Huyết Ma Biên Bức Vương giống như nổi giận, trực tiếp gào lên một tiếng. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có loại cảm giác đầu óc của mình như muốn quay cuồng, huyết dịch ở trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên sục sôi một cách mãnh liệt.
“Chết tiệt!”
Trong lòng quá mức sợ hãi, lúc này Trần Viễn cũng không dám lưu lại cùng với bầy Huyết Ma Biên Bức đôi co, bước chân của anh gấp rút hướng về phía phương hướng rừng cây, nơi mà Giao Long đang nghỉ lại để chạy qua.
Nghe được âm thanh bước chân của Trần Viễn chạy tới, Giao Long vốn đang tựa dưới gốc cây lim dim nằm ngủ. Tức thì, hai mắt của nó không khỏi vội vàng mở ra. Sau đó, trong miệng của nó phát ra một trận âm thanh vô cùng tức giận.
“Nhân loại, ngươi còn muốn chạy đến đây làm gì? Linh quả đã bị ta ăn sạch rồi, nơi này cũng không có phần của người.”
Vừa nói, ánh mắt của Giao Long vừa cảnh giác, nhìn nhìn về phía phương hướng của Trần Viễn đang chạy tới.
Thế nhưng, ngay sau đó hai con mắt rồng của nó không khỏi trừng lớn. Bởi vì, phía sau lưng của Trần Viễn không biết từ lúc nào đã bay tới một đám Huyết Ma Biên Bức. Hơn nữa, trong đám này còn có một đầu Huyết Ma Biên Bức Vương.
“Lão Long, giúp tôi một chút. Đám dơi thúi này có chút chán ghét, bọn chúng dám nói máu giao long uống rất thơm. Tôi cùng với bọn chúng còn cãi nhau một trân. Sau đó, bọn chúng vậy mà ra tay đánh tôi trước. Nếu như không phải nể tình của ngài, tôi đã trực tiếp ra tay giết chết đám dơi hôi hám này rồi.”
Mặc dù bộ dáng của Trần Viễn lúc này có phần chật vật, nhưng anh đối với Giao Long vẫn rất nhiệt tình, nhanh chóng lên tiếng giải thích.
Vừa nghe được lời này của Trần Viễn, hai con ngươi của Giao Long càng thêm trừng lớn.
“Nhân loại, ngươi có biết là đám Huyết Ma Biên Bức này rất phiền phức hay không? Ngươi vậy mà đi chọc đến bọn chúng. Hơn nữa, con Huyết Ma Biên Bức Vương kia, thực lực cũng không kém hơn ta. Ngươi dẫn bọn chúng chạy đến nơi này, có phải là muốn mượn đao giết người hay không?”
Lúc này, trong lòng của Giao Long hơi có mấy phần tức giận. Buổi chiều, nó bị Trần Viễn cướp đi số lớn linh quả. Tối đến, tên nhân loại này vậy mà dẫn theo một đám Huyết Ma Biên Bức đến để tập kích nó.
Nếu như không phải trên người bị thương, hiện tại nó thật rất muốn một trảo đập chết cái tên nhân loại xảo trá này.
“Ấy ấy, lão Long, ngài cũng không nên hiểu lầm như vậy nha? Tôi là bị đám Huyết Ma Biên Bức này ức hiếp, thế nên mới muốn mượn nhờ bản lĩnh của ngài hỗ trợ, đem đám Huyết Ma Biên Bức này đánh chạy. Nếu lão Long ngài không có nguyện ý, vậy thì tôi sẽ đi đây.”
Nói xong, Trần Viễn giống như là muốn thật sự rời đi ra khỏi nơi này. Nhất thời, trong lòng Giao Long không khỏi gấp. Bởi vì, đám Huyết Ma Biên Bức này vừa mới xuất hiện, bọn chúng liền hâu hấu nhìn về phía Giao Long. Nhất là con Huyết Ma Biên Bức Vương kia, nó đối với Giao Long tỏ ra cực kỳ hứng thú.
Nói như thế nào, Giao Long cũng là hậu duệ của Rồng. Mà huyết dịch của nó đối với đám Huyết Ma Biên Bức này thật sự có được dụ hoặc rất lớn. So với một tên nhân loại giống như Trần Viễn, tất nhiên bọn chúng càng muốn đem Giao Long diệt sát hơn.
Thế nên, lúc này nhìn thấy Trần Viễn một lời không hợp liền muốn xoay người chạy đi, tất nhiên Giao Long không thể nào nhẫn nhịn được.
“Nhân loại, đám Huyết Ma Biên Bức này đều là ngươi tự mình dẫn tới. Bây giờ ngươi lại muốn chạy trốn, ngươi làm như vậy là có ý gì? Ngươi có tin không, ta thà cùng chết với ngươi, cũng không muốn người rời khỏi nơi này?”
Lúc nói ra những lời này, rõ ràng khí thế của Giao Long không ngừng khóa chặt về phía Trần Viễn. Nó tự mình hiểu lấy chính mình, nếu như lúc này Trần Viễn thật sự bỏ đi, để lại một mình nó đối mặt với đám Huyết Ma Biên Bức này. Hơn phân nửa là nó sẽ bị đám Huyết Ma Biên Bức hút cho trở thành thây khô, cơ hội chạy trốn thật sự vô cùng nhỏ nhoi.
Tất nhiên, nếu như có Trần Viễn ở bên cạnh hỗ trợ, nó cũng có thêm mấy phần nắm chắc, đem toàn bộ đám Huyết Ma Biên Bức này đẩy lui.
Lúc này, nghe được lời đe dọa của Giao Long, bước chân của Trần Viễn hơi khẽ dừng lại một chút. Sau đó, ánh mắt của anh mang theo mấy phần ý vị thâm trường, nhìn về phía Giao Long nói ra.
“Lão Long, lời này ngài nói là có ý gì? Ngài có chắc chắn, có thể lưu lại tôi ở đây được hay không? Lúc chiều, ngài cũng có nói ra lời tương tự như vậy, nhưng cũng không có làm được nha?!”
Vừa nói, trên mặt của Trần Viễn vừa lộ ra một nụ cười khẩy. Tức thì, thần sắc của Giao Long không khỏi cứng đờ lại. Sau đó, nó hơi do dự một chút, muốn nghĩ cách để cho Trần Viễn tự nguyện lưu lại giúp đỡ mình đem đám Huyết Ma Biên Bức đánh lui.
Nhưng mà, còn không đợi cho nó kịp suy nghĩ bao lâu, lúc này Huyết Ma Biên Bức Vương đã dẫn đầu chạy tới. Nó vừa nhìn thấy Giao Long liền phát ra từng trận âm thanh rít gào. Cho dù là Trần Viễn đã có phòng bị từ trước, lúc này cũng bị làm cho choáng váng.
Ngay lập tức, hơn ngàn con Huyết Ma Biên Bức từ bốn phương tám hướng, hướng về vị trí thân thể của Giao Long nhanh chóng bổ nhào tới, dự định thông qua vết thương ở trên người nó, thâm nhập vào bên trong đem máu của nó hút khô.
“Nhân loại, mau tới giúp ta. Ta sẽ nói cho ngươi biết một chỗ mà ta đã từng cất giấu bảo tàng!”
Lúc này, thần sắc của Giao Long có chút sợ hãi, vội vàng hướng về phía Trần Viễn thét gào lên.
Chương 205 - Kịch chiến
Vừa nghe được Giao Long hô lên câu này, bước chân của Trần Viễn không khỏi cấp tốc dừng lại. Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn biết rõ, một khi để đám Huyết Ma Biên Bức này đem Giao Long diệt đi, thì đối tượng tiếp theo của bọn chúng chính là anh.
Hơn nữa, không biết vì nguyên nhân nào đó, Huyết Ma Biên Bức Vương vậy mà có thể thông qua mùi vị truy tung Trần Viễn cự ly rất xa. Chính vì thế, Trần Viễn mới nghĩ cách, dụ dỗ bọn chúng đến chỗ vị trí của Giao Long.
Thứ nhất, thực lực của Giao Long không thấp. Thứ hai, có được Giao Long phân tán ra sự chú ý của bọn chúng, Trần Viễn cũng dễ dàng hành động hơn.
Thế nên, lúc này nghe được đề nghị của Giao Long, Trần Viễn tất nhiên là rất vui mừng đáp ứng. Chỉ có điều, ngoài mặt thì anh lại có chút do dự. Qua một hồi lâu, nhìn thấy đám Huyết Ma Biên Bức đã theo sự chỉ huy của Huyết Ma Biên Bức Vương đem cơ thể của Giao Long vây kín. Lúc này, Trần Viễn mới lớn tiếng hô lên.
“Giao Long tiền bối, ngài nói thì nhớ giữ lời. Đầu Huyết Ma Biên Bức Vương này giao cho ngài xử lý, còn ta sẽ đi xử lý những con Huyết Ma Biên Bức còn lại.”
Vừa nói, thân hình của Trần Viễn vừa cấp tốc lao tới, trên tay hóa ra hư ảnh hỏa điểu, vội vàng phóng về phía bầy Huyết Ma Biên Bức.
Ầm!. Kiếm Hiệp Hay
Ầm!
Liên tục những tiếng nổ lớn vang lên, trong không khí rất nhanh liền truyền đến từng đợt cháy khét. Đồng thời, lượng lớn Huyết Ma Biên Bức từ trên không trung rớt xuống dưới đất.
Đám Huyết Ma Biên Bức này ngoại trừ Huyết Ma Biên Bức Vương lợi hại một chút, hầu hết bọn chúng đều có thực lực không quá mạnh. Hơn nữa, năng lực phòng ngự cũng vô cùng yếu kém.
Tất nhiên, lúc này Huyết Ma Biên Bức Vương cùng với vài đầu Huyết Ma Biên Bức có hình thể to lớn một chút đều bị Giao Long kéo đánh. Nếu không, một mình Trần Viễn đối mặt với nhiều Huyết Ma Biên Bức như vậy. Hơn nữa, bên cạnh còn có Huyết Ma Biên Bức Vương tùy thời đều có thể phát ra sóng âm công kích, Trần Viễn chỉ có một đường bỏ chạy.
Mà lúc này, nhìn thấy Trần Viễn dễ dàng như vậy liền đem không ít thành viên trong bầy của mình đánh giết, cho dù đang bị Giao Long cuốn lấy Huyết Ma Biên Bức Vương cũng phát ra trận trận âm thanh phẫn nộ.
Đồng thời, ở bên cạnh nó còn có mấy đầu Huyết Ma Biên Bức có hình thể khổng lồ, trên người cũng tản mát ra khí tức không yếu. Vừa nghe được Huyết Ma Biên Bức Vương phát ra âm thanh, đám Huyết Ma Biên Bức này giống như nhận được tín hiệu nào đó, bọn chúng đều đồng loạt nhao nhao nhào đến, hướng về phía vị trí của Trần Viễn bay đi.
Nhìn thấy được một màn này, thần sắc của Trần Viễn không khỏi trở nên hốt hoảng, vội vàng lớn tiếng hô lên.
“Giao Long tiền bối, ngài cũng phải nên ra sức một chút. Ta vì trợ giúp cho ngài, còn diệt không ít Huyết Ma Biên Bức. Bây giờ, ngài lại để cho bọn chúng kéo đến viện binh. Như vậy, ta nếu không chống đỡ được, thì ngài cũng không có được kết quả tốt đẹp gì đâu.”
Đang bị Huyết Ma Biên Bức Vương cùng với vài đầu Huyết Ma Biên Bức hình thể khổng lồ cuốn lấy. Lúc này, nghe được lời nói của Trần Viễn, Giao Long không khỏi trợn mắt há hốc mồm ra. Nó kỳ thật trong lòng đang rất buồn bực khó chịu. Nếu như không phải tên nhân loại này cố ý dẫn dụ đám Huyết Ma Biên Bức đến đây, nó cũng không muốn đem vị trí của bảo tàng nói ra.
Hiện tại, tên nhân loại này chỉ giết được một chút đê giai Huyết Ma Biên Bức, vừa nhìn thấy một chút Huyết Ma Biên Bức có thực lực mạnh một xíu xông đến, đã oai oai hô to gọi nhỏ, thật sự để cho nó không còn lời để nói.
Nếu như lúc này có thể rảnh tay, nó nhất định sẽ trực tiếp cho Trần Viễn một cái bàn tay. Thế nhưng, tình huống của nó lúc này cũng không cho phép, chỉ có thể tức giận rống lên một tiếng.
Hống!
Tiếng hống của Giao Long rất lớn, trực tiếp để cho bốn phía xung quanh rừng cây truyền đến một đợt cuồng phong, lá cây rung lên từng trận xào xạc, mặt đất cũng cuốn lên vô số bụi mù.
Mà nghe được tiếng hống này của Giao Long động tác của đám Huyết Ma Biên Bức cũng thoáng chốc có chút trì trệ. Ngay sau đó, một cái móng vuốt khổng lồ từ trên không trung vỗ xuống, trực tiếp đập đến vị trí của Huyết Ma Biên Bức Vương.
Đối mắt với công kích của Giao Long, thân hình của Huyết Ma Biên Bức Vương giống như một trận huyết vũ, nhanh chóng tan biến ra mất. Ngay sau đó, ở một vị trí cách Giao Long không đến trăm mét, thân hình của Huyết Ma Biên Bức Vương lại lần nữa hiện ra ngoài.
Chỉ là, mấy con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ ở gần bên cạnh nó, cũng không có được năng lực như vậy. Lúc này, một vuốt của Giao Long vỗ xuống, trực tiếp đem hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ đập thành thịt nát.
Nhìn thấy một màn này, trong ánh mắt của Huyết Ma Biên Bức Vương không khỏi lóe lên một huyết hồng. Ngay sau đó, từ trong cổ họng của nó phát ra từng trận sóng âm. Khác với Giao Long, sóng âm của Huyết Ma Biên Bức Vương không có tạo ra cuồng phong. Ngược lại, sóng âm của nó để cho tinh thần của người khác mang theo mấy phần hoảng hốt.
Cho dù là Giao Long, lúc này cũng bị sóng âm ảnh hưởng không nhỏ, vẻ mặt của nó hơi chút trì trệ. Ngay lập tức, hơn mười đầu Huyết Ma Biên Bức hộ vệ còn lại đều đồng loạt nhào tới, hướng về vị trí vết thương của nó xông đến cắn phá.
Rống!
Đột nhiên bị cắn đau, để cho Giao Long nhất thời không thể nào nhịn được, phát ra từng trận âm thanh gào thét dữ dội. Nhưng lúc này, thân hình của Huyết Ma Biên Bức Vương đã lần nữa lao tới. Lúc này, từ trong hốc mắt của nó bỗng dưng bắn ra một tia huyết quang, trực tiếp xuyên thẳng vào lớp vảy ngoài của Giao Long.
Phập!
Huyết quang bắn ra, không một chút cản trở nào, vô cùng dễ dàng xuyên thẳng qua lớp vảy ngoài cứng rắn của Giao Long. Bị huyết quang bắn trúng, lúc này khí sắc của Giao Long đột nhiên trở nên uể oải, động tác cũng trì trệ xuống không ít.
Đứng từ đằng xa, nhìn thấy một màn này Trần Viễn có chút trợn mắt há hốc mồm ra. Anh cũng không có nghĩ đến, Huyết Ma Biên Bức Vương lại còn có loại thần thông đáng sợ như vậy?
Phải biết, cho dù Giao Long trước đây có thương tích ở trong người. Nhưng dù là Trần Viễn đã sử dụng đến Hỏa Phượng, nhiều nhất cũng chỉ đốt cháy, gây cho nó một chút thương tích ngoài da mà thôi.
Đằng này, Huyết Ma Biên Bức Vương vậy mà chỉ cần dùng đến một đạo huyết quang, liền trực tiếp đem lớp phòng ngự của nó xuyên thủng.
Nhưng ngay sau đó, thần sắc của Trần Viễn cũng khôi phục bình tĩnh trở lại. Chuyện trước mắt anh cũng không phải nghĩ đến những vấn đề này. Hiện tại, mấy con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ sau khi tách ra khỏi chiến đoàn của Huyết Ma Biên Bức Vương, bọn chúng đã hướng về phía vị trí của Trần Viễn để xông tới.
Đừng nhìn đám Huyết Ma Biên Bức này chỉ là thân phận hộ vệ ở bên cạnh của Huyết Ma Biên Bức Vương, nhưng thực lực của bọn chúng đều so với Huyết Ma Biên Bức phổ thông phải mạnh hơn rất nhiều. Trần Viễn lúc trước đã từng thử nghiệm qua, chỉ bằng công kích thông thường thì rất khó làm đám Huyết Ma Biên Bức hộ vệ này bị thương.
Cho dù là dùng đến hỏa công, cũng nhiều nhất thì sẽ làm cho nó khó chịu một chút mà thôi. Tất nhiên, nếu như Trần Viễn có thể vận dụng Hỏa Phượng để công kích, thì đám Huyết Ma Biên Bức hộ vệ này cũng không phải là đối thủ của anh.
Thế nhưng, vấn đề là lúc này Trần Viễn cũng không có cách nào tùy tiện đem Hỏa Phượng ra vận dụng. Cho dù sau khi phục dụng Thiên Niên Linh Quả để cho thực lực đại tăng. Nhưng mà, Hỏa Phượng là năng lượng từ viên đá kỳ lạ lần trước mà anh ở nhà họ Cơ đạt được.
Cho đến lúc này, nó cũng không có chính thức để cho Trần Viễn tự ý sử dụng. Mỗi lần Trần Viễn đem Hỏa Phượng phóng thích ra ngoài, thì năng lượng được tích trữ ở trong cơ thể của anh sẽ bị tiêu hao vô cùng nghiêm trọng.
Chính vì thế, trừ phi gặp phải tình huống nguy hiểm, nếu không Trần Viễn cũng không muốn đem Hỏa Phượng ra sử dụng một cách tùy tiện.
Thế nên, lúc này đối mắt với mấy đầu Huyết Ma Biên Bức hộ vệ phối hợp với bầy Huyết Ma Biên Bức tiến hành công kích, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên cực kỳ khó coi.
“Giao Long tiền bối, để tôi tới trợ giúp cho ngài!”
Đúng vào lúc này, thân hình của Trần Viễn đột nhiên chuyển động, hướng về phía vị trí của Giao Long xông tới.
Thấy một màn này, thần sắc của Giao Long không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng hô lớn một tiếng.
“Nhân loại, ngươi muốn làm cái gì?!”
Nhìn thấy Trần Viễn vậy mà dẫn theo một đám Huyết Ma Biên Bức xông về phía mình, Giao Long thất sự vô cùng hoảng sợ. Thế nhưng, thần sắc của Trần Viễn lại tỏ ra thản nhiên, nói ra.
“Giao Long tiền bối, tôi thật sự là muốn giúp ngài nha!”
Nói xong lời này, thân ảnh của Trần Viễn đột nhiên hóa thành một vệt đột quang, biến mất không thấy.