Một cỗ khí tức nóng rực, như thiêu như đốt từ trên hỏa điểu truyền đến, nhất thời để cho ánh mắt của con thằn lằn khổng lồ xuất hiện một vệt kiêng kỵ. Nhưng ỷ vào da dày thịt thô, con thằn lằn khổng lồ lúc này cũng không có tránh né. Ngược lại, thân hình của nó đột nhiên lao tới, hướng về vị trí của Trần Viễn đánh tới.
Thế nhưng, còn không đợi thân hình của con thằn lằn khổng lồ tiếp cận về phía Trần Viễn, lúc này từ trong miệng của hỏa điểu phát ra một tiếng phượng gáy. Ngay sau đó, một trận hỏa quang cường liệt lao đến, trực tiếp đem toàn bộ cơ thể khổng lồ của con thằn lăn nuốt chửng.
Rống!
Từ trong hỏa quang phát ra một trận thú rống thương tâm liệt phế. Thế nhưng, lúc này hai con thằn lằn khổng lồ còn lại cũng không có để ý đến đồng bọn của mình. Ngược lại, từ trong ánh mắt của chúng mang theo mấy phần hừng hực khí thế, giống như chỉ muốn đem Trần Viễn nuốt chửng vào trong bụng.
Đồng thời, trong không khí truyền đến một trận cuồng phong. Cũng không biết từ nơi nào, hai đoạn đầu lưỡi vừa dài vừa to, phía trên nổi lên đầy gia nhọn, hướng về phía Trần Viễn bất ngờ đánh tới.
Ầm!
Ầm!
Bất quá, lúc này thân ảnh của Trần Viễn đột nhiến biến mất, công kích của hai con thằn lằn khổng lồ chỉ có thể đánh trúng tàn ảnh, đập nện về phía mặt đất tạo thành một cái hố to sâu chừng hai mét, dài rộng đến mười mấy mét.
Nhất thời, thần sắc của Trần Viễn không khỏi chuyển đến nghiêm nghị lên. Vừa rối, nếu như không phải anh rất cảnh giác, kịp thời tránh được đánh lén của bọn chúng. Sợ rằng, lúc này dù anh không chết cũng phải bị lột một lớp da.
“Hừ!”
Trong miệng tức giận hừ lên một tiếng, thân hình của Trần Viễn lần nữa cấp tốc lao đi. Nhưng lúc này, mục tiêu của anh cũng không phải là một trong hai con thằn lằn khổng lồ vừa mới đánh lén. Mà phương hướng anh đang chạy tới, vừa vặn chính là vị trí mà con thằn lằn khổng lồ đầu tiên bị Trần Viễn dùng hỏa điểu bao trùm vào bên trong.
Lúc này, hỏa quang bắt đầu tản đi, một trận sóng nhiệt vô cùng cường liệt đập tới. Chỉ có điều, đây đối với Trần Viễn mà nói cũng không có vấn đề gì. Ánh mắt của anh rất nhanh liền tập trung đến thân thể khổng lồ của con thằn lằn đang nằm thoi thóp dưới đất.
Tuy rằng công kích của Trần Viễn vừa rồi cũng không có triệt để đem nó đánh chết, nhưng nhìn khí tức từ trên người của nó tản ra, thì lúc này quả thật nó đã bị thương không nhẹ.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không vội vàng xông về phía nó. Ngược lại, ánh mắt của anh hơi có chút hip lại, một đoàn ngọn lửa màu xanh lam lần nữa hiện lên ở trên tay của Trần Viễn.
Vừa nhìn thấy một màn này, thân thể vốn đã có phần cháy đen của con thằn lằn đột nhiên chuyển động. Ngay sau đó, một cái đầu lưỡi vô cùng linh hoạt, hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Nhìn thấy được một màn này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi cười lạnh một tiếng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, con thằn lằn này rõ ràng là đang giả chết, nó muốn dụ dỗ anh đến gần để đánh lén. Thế nhưng, chỉ bằng vào chút thủ đoạn này của nó, làm sao có thể lừa gạt được một người có nhiều kinh nghiệm chinh chiến giống như Trần Viễn.
Cho dù, trước đó anh cũng chưa từng đánh qua với loại quái vật giống như thế này. Nhưng có một đạo lý mà Trần Viễn vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng, trước mọi đối thủ đều tuyệt đối không thể xem thường, tâm lúc nào cũng luôn một lòng phòng bị, cẩn thận bị đối phương tập kích đánh lén. Đây cũng là nguyên do vì sao, vừa rồi mặc dù cảm nhận được khí tức của con thằn lằn đã trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng Trần Viễn vẫn không có ý định tới gần.
Lúc này, nhìn thấy đầu lưỡi của nó đánh tới, Trần Viễn không một chút do dự từ trên bàn tay của mình đánh ra một đòn ngọn lửa màu xanh lam. Ngọn lửa này cũng không có trực tiếp hóa thành hỏa điểu, nhưng sức nóng của nó cũng chẳng thua kém gì bao nhiêu. Thậm chí, không khí xung quanh cũng giống như bị đốt cháy, phát ra từng trận âm thân tí tách cực kỳ đánh sợ.
Bởi vì tốc độ của ngọn lửa này thật sự quá nhanh. Hơn nữa, đầu lưỡi của con thằn lằn cũng đang vừa văng đánh tới. Thế nên, ngọn lửa màu xanh lam ở trên tay của Trần Viễn không một chút dư thừa, trực tiếp nện thẳng lên đầu lưỡi của nó.
“Hống!”
Đầu lưỡi bị ngọn lửa của Trần Viễn đánh trúng, con thằn lằn không khỏi đau đớn phát ra một trận tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Lúc này, hai con thằn lằn còn lại cũng thừa dịp Trần Viễn đang đối phó với đồng bọn của chúng, nhanh chóng phóng ra đầu lưỡi, dự định lần nữa tập kích đánh lén Trần Viễn.
“Hừ!”
Nhưng lúc này Trần Viễn cũng chỉ phát ra một tiếng hừ lạnh. Sau đó, anh đưa tay mò trên thắt lưng lấy ra một đoạn dao ngắn. Đây là một thứ vũ khí chuyên dụng, Trần Viễn đã tự mình sáng chế ra. Cũng không biết được lưỡi đao được làm từ vật liệu gì, nhưng trên thân đao lúc này phát ra một trận hàn quang cực kỳ sắc bén.
Ngay khi đầu lưỡi của hai con thằn lằn kịp đánh tới, lưỡi dao ở trên tay của Trần Viễn cũng nhanh chóng lướt qua.
Phanh!
Giống như là có đồ vật gì đó vừa bị cắt đứt, trong không khí tức thì truyền đến vài trận thú hống. Lúc này, từ trên mặt đất lưu lại một cái đầu lưỡi dài khoảng chừng hơn một mét, phía trên xuất hiện một đường vết cắt cực kỳ gọn gang.
Rất rõ ràng, một kích vừa rồi của hai con thằn lằn cũng không có đánh trúng Trần Viễn, ngược lại một trong số chúng còn bị Trần Viễn trực tiếp đem đầu lưỡi của mình cắt đi.
Mà còn một con thằn lằn còn lại, nhìn thấu đồng bọn của mình dễ dàng như vậy liền bị tên nhân loại ở trước mặt cắt mất đầu lưới. Nhất thời, trong ánh mắt của nó không khỏi mang theo mấy phần sợ hãi, vội vàng xoay người, dự định chuyển hướng sang một chỗ khác để chạy trốn.
“Muốn chạy, có thể chạy được đi đâu!”
Thế nhưng, lúc này thân hình của Trần Viễn đã biến mất ngay tại chỗ. Lần nữa hiện ra, vị trí của anh vậy mà vừa vặn chặn ngang lôi đi của con thằn lằn đang tìm đường chạy trốn.
Thấy được đối phương vậy mà đuổi tới trước mặt, trong ánh mắt của con thằn lằn không khỏi hiện lên một trận cuồng bạo. Ngay sau đó, móng vuốt của nó hướng về phía Trần Viễn chụp tới.
Theo một ý nghĩ nào đó, con thằn lằn này thật sự không dám dùng đầu lưỡi của mình đi tấn công Trần Viễn. Dù sao, con dao ở trên tay của Trần Viễn thật sự quá mức sắc bén, nó cũng không muốn phần đời còn lại của mình bị mất đi đầu lưỡi. Thế nên, nó quyết định dùng lấy móng vuốt của mình đánh tới, hy vọng có thể một chưởng đem Trần Viễn đập nát.
Thế nhưng, so với công kích bằng đầu lưỡi, rõ ràng tốc độ công kích của nó lúc này phải chậm hơn rất nhiều. Chính vì thế, ngay khi móng vuốt của nó có thể đánh lên trên người của Trần Viễn, thân hình của anh đã biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó, một vệt hàn quang hiện lên, đầu lưỡi dao vô cùng sắc bén từ trên tay của Trần Viễn xoẹt qua, rạch phá ở trên làn da của nó một đường vết thương dài đến nửa mét, sâu đến hai phân.
Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Mặc dù lưỡi dao ở trên tay của anh vẫn có thể để cho con thằn lằn này bị thương. Nhưng mà, so với việc cắt đi đầu lưỡi của chúng, thì rõ ràng vết thương vừa rồi ở trên người của con thằn lằn này chẳng chút đáng kể nào.
Ngay khi cảm nhận được phía trên làn da của mình bị vách phá một đường vết thương thấy máu. Lúc này, ánh mắt của con thằn lằn mang theo mấy phần cuồng bạo, nó hướng về phía Trần Viễn rống lên một trận. Ngay sau đó, thân hình của nó vội vàng chuyển động, một đầu chiếc đuôi dài khoảng chừng hơn hai mét bỗng nhiên vụt tới, đập về phía thân hình của Trần Viễn.
Tốc độ ra đòn lúc này của nó rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với việ dùng móng vuốt. Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng có chút chật vật, hướng về phía một chỗ nhánh cây gần đó nhảy phóng đi.
Răng rắc…
Ầm!
Thế nhưng, thân hình của Trần Viễn vừa mới nhảy lên một cái, thân cây ở dưới người anh đã bị cự lực của con thằn lăn đánh gãy. Đồng thời, hai con thằn lằn còn lại lúc này cũng đã bắt đầu tụ hợp.
Bọn chúng đã nhìn ra được, chỉ dùng một mình là không có cách nào đối phó được với Trần Viễn, thậm chí còn ăn thiệt thòi không nhỏ. Chính vì thế, cả ba con thằn lằn lúc này quyết định làm ra hợp tác, đem vị trí xung quanh của Trần Viễn vây chặt lại.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi thở dài một hơi. Kỳ thật, vừa rồi anh cũng không có trực tiếp ra tay giết chết bọn chúng, là bởi vì anh đang có ý định đem cả ba con thằn lằn này thu phục, để cho mình sử dụng. Dù sao thực lực của ba con thằn lằn này cũng không tệ. Hơn nữa, bản lĩnh của chúng cũng không phải nhỏ.
Nếu như Trần Viễn có thể đem ba con thằn lằn này thu phục được, thì anh sẽ dùng bọn chúng để dò đường, thăm dò vào trong di chỉ là không có gì tốt hơn. Hơn nữa, lấy hình thể của ba con thằn lằn này, việc di chuyển đi vào sâu trong di chỉ cũng sẽ dễ dàng hơn không ít.
Nhưng hiện tại, với tình thế ở trước mắt, sợ rằng muốn đánh giết bọn chúng cũng rất khó khăn, chứ đừng nói gì đến chuyện thu phục. Thế nhưng, Trần Viễn cũng không vội. Anh đã nhìn ra được, cả ba con thằn lằn lúc này đã bị tiêu hao không nhỏ. Muốn đem bọn chúng bắt lại thì không phải chuyện dễ, nhưng chỉ đánh giết bọn chúng, trong lòng Trần Viễn vẫn có lòng tin tràn đầy.
Hống!
Thế nhưng, ngay tại vào thời khắc này, từ phía xa xa đột nhiên truyền đến một trận thú hống. Ngay sau đó, cả ba con thằn lằn giống như gặp được một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, thân thể của bọn chúng vậy mà không khỏi run lên lẩy bẩy. Ngay sau đó, bọn chúng không nói không rằng gì, đột nhiên xoay người lại hướng về một phía phương hướng xa xa chạy đi, cũng mặc kệ việc Trần Viễn có đuổi theo hay là không.
Nhìn thấy một màn này, thần sắc của Trần Viễn hơi chút ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó, giống như cũng cảm nhận được điều gì, hai đầu lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại.
“Thứ đó, rốt cuộc đã chạy tới rồi?”
Chương 197 - Địa Long
Ở sâu bên trong lòng đất, một con quái vật khổng lồ dùng lấy hàm răng sắc nhọn của nó đem tầng đất ở phía trên đỉnh đầu cắt chém ra thành một cái lỗ hổng. Ngay sau đó, thân hình của nó nhanh chóng nhô ra khỏi mặt đất, một cái miệng rộng tràn đầy răng nhọn, hướng về phía một nhóm dị thú đang tụt lại ở phía sau khẽ đớp một cái.
Ngay lập tức, từng đầu răng nhọn ở trong khoang miệng của nó bỗng dưng xoay tròn, rất dễ dàng liền đem tất cả dị thú xoắn nát thành từng mảnh thịt vụn, lưu lại ở trên mặt đất từng trận máu tanh cực kỳ kinh khủng.
Mà vừa nhìn thấy được con quái vật này, thần sắc của Trần Viễn cũng biến đến cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì, anh đã nhìn ra được, đây là một đầu địa long, nó có được một tia huyết mạch của long tộc vào thời kỳ thượng cổ.
Thế nhưng, loại sinh vật này đã tuyệt tịch khỏi địa cầu vào hàng trăm triệu năm trước. Trần Viễn cũng không nghĩ đến, lúc này nó lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa, loại quái vật này có được năng lực sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ, cho dù bản thân nó có bị cắt ra thành từng mảnh, thì nó cũng có thể hồi phục lại.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là tư liệu ở trong điển tịch ghi lại. Dù sao, nền văn minh của nhân loại cho đến hiện tại còn không có vượt qua vạn năm. Trần Viễn cũng không biết rõ những gì tổ tiên trước đó ghi lại có chính xác hay không.
Nhưng lúc này Trần Viễn có thể khẳng định, thực lực của con quái vật này so với anh chỉ có mạnh hơn, chứ tuyệt đối không thể nào yếu hơn. Bởi vì, ba con thằn lằn vừa rồi ít nhất đều đã đạt tới cấp bậc tông sư trung, hậu kỳ. Trong khi đó, từ khí tức ở trên người của con địa long này biểu hiện ra ngoài, thì rất rõ ràng thực lực của nó thậm chí đã đạt đến cấp bậc đại tông sư, hơn nữa phẩm cấp cũng không thấp.
Theo như ký ức mà Hỏa Phượng truyền vào trong đầu của Trần Viễn, thì võ giả, cũng tức là võ tu ở trong thời đại thượng cổ, bọn họ phân chia cảnh giới đai tông sư ra thành cửu phẩm. Trong đó, cửu phẩm là thấp nhất, nhất phẩm là tối cao. Mà theo tình huống trước mắt, con địa long này phẩm cấp tuyệt đối có thể đạt đến thất phẩm trở lên, so với võ giả cấp bậc đại tông sư sơ kỳ còn muốn mạnh hơn một chút.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không có cách nào chạy trốn. Bởi vì anh biết, một khi mình lui lại, đám binh sĩ đi theo phía sau lưng anh rất có thể sẽ thành thức ăn trong miệng của con địa long này. Dù sao, từ tình huống vừa rồi tới xem, năng lực công kích của nó thật sự rất mạnh. So với uy hiếp mà mấy con thằn lằn kia vừa mới tạo ra, chỉ có mạnh hơn chứ tuyệt đối không thể nào yếu hơn.
Chính vì thế, trong lòng chỉ hơi do dự một chút, thân hình của Trần Viễn ngay lập tức hướng về phía cơ thể của con Địa Long kia lao tới.
Bởi vì con quái vật này hoàn toàn không có ngũ quan, bề ngoài của nó lại giống hệt với giun đất, trước đỉnh đầu của nó cũng chỉ có một cái khoang miệng với đầy răng nhọn, chuyên dùng để đào đất và săn giết con mồi.
Thế nên, mục tiêu công kích của Trần Viễn lúc này chính là phía trên phần lưng của nó. Lưỡi đao ở trên tay của Trần Viễn đột ngột lóa ra một đạo hàn quang. Ngay sau đó, thân đao bủa xuống, cực kỳ dễ dàng đem con quái vật một phân thành hai.
Chỉ là, lúc này Trần Viễn lại không khỏi nhíu mày một cái. Bởi vì, mặc dù đã đem thân thể của con Địa Long này chặt đứt, hơn nữa vừa rồi từ trên vết thương của nó chảy ra không ít máu tươi. Nhưng mà, khí tức sinh mệnh của con Địa Long này chỉ hơi tiêu hao một ít, cũng không hoàn toàn bị mất đi.
Lúc này, cơ thể đột nhiên bị Trần Viễn tập kích, sau đó còn bị chặt đứt một phân làm hai. Tức thì, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, để cho Địa Long không khỏi tức giận phát ra một tiếng rống giận.
Rống!
Tiếng rống này để cho mặt đất bốn phía xung quanh đều bị thổi bay, thậm chí một vài gốc cây nhỏ ở gần đó còn bị chấn cho vỡ nát, phá ra thành từng mảnh nhỏ.
Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng bị tiếng quát của Địa Long làm cho chật vật không có gì chịu nỗi, thân hình của anh cũng bị đẩy lui lại về phía sau vài bước.
Trong khi đó, đám binh sĩ vốn dĩ đã ẩn nấp ở một chỗ cách nơi này tương đối xa, nhưng vừa rồi bị một tiếng hống của Địa Long làm cho đầu óc trở nên choáng váng, suýt chút nữa là ngã vật ra đất, miệng phun máu tươi.
Rất rõ ràng, con Địa Long này cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể ứng phó được. Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn nhau, trong lòng mang theo vô tận sợ hãi.
Thế nhưng, lúc này một trận kỳ biến lại xảy ra. Vốn dĩ, bản thân vừa rồi bị một đao của Trần Viễn dễ dàng chặt đứt, để cho Địa Long vô cùng phẫn nộ. Nhưng mà, từ đoạn thân thể bị đứt ra, lúc này máu thịt đột nhiên vang lên một trận nhúc nhích. Ngay sau đó, từ chỗ đứt gãy nhanh chóng mọc ra một cái miệng rộng, phía trên xuất hiện lít nha lít nhít răng nhọn.
Nhìn thấy được một màn này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Mà đám binh sĩ đều bị hù dọa cho phản hoảng.
“Cái này… làm sao có thể?”
Nhưng mà, còn không đợi cho bọn họ có thời gian để phản ứng. Lúc này, một con Địa Long khác cũng phát ra một trận tiếng gầm trầm thấp. Ngay sau đó, từ một con Địa Long ban đầu, lúc này trước mắt Trần Viễn chính là hai con Địa Long, có phần khí tức vô cùng giống nhau.
Mặc dù, từ một loại cảm nhận nào đó, Trần Viễn có thể phân biệt ra được, thực lực của cả hai con Địa Long lúc này đều bị rơi xuống, còn hơi có mấy phần suy yếu. Thế nhưng, thực lực của cả hai con Địa Long đều không thể nào so với võ sĩ cấp bậc đại tông sư cửu, bát phẩm? Trong khi đó, Trần Viễn còn chưa bước vào cảnh giới đại tông sư?
Tức thì, trong lòng có chút bất an. Trần Viễn cũng không nghĩ tới, những gì ghi lại bên trong điển tịch vậy mà lại là sự thật. Hơn nữa, theo tình huống trước mắt nhìn thấy, rõ ràng năng lực sinh tồn của con Địa Long này còn muốn mạnh hơn trong điển tịch ghi lại. Với lại, năng lực này của nó cũng quá mức biến thái rồi đi?
Trong lòng mang theo mấy phần suy nghĩ phức tạp, nhưng động tác của Trần Viễn thì lại không có ý định ngừng lại. Trong miệng của anh lúc này phát ra một trận thanh âm lẩm nhẩm.
“Nếu như mày đã muốn dùng năng lực này để phân thân, vậy thì tao sẽ giúp mày một tay.”
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa phóng lên, hướng về phía cơ thể của con Địa Long ban đầu một đao chém tới. Theo Trần Viễn thấy, nếu như năng lực phân thân này có thể làm cho Địa Long suy yếu. Vậy anh cũng muốn tận dụng điểm yếu này của nó, kiên quyết đem cơ thể của Địa Long phân ra thành nhiều phần. Kể từ đó, Trần Viễn có thể trực tiếp đem thực lực của Địa Long kéo thấp xuống, cho đến khi các binh sĩ còn lại của anh có thể đối phó được mới thôi.
Thế nhưng, tính là một chuyện, thực tế lại là một chuyện hoàn toàn khác. Ngay khi thân hình của Trần Viễn vừa mới nhảy đến, lúc này từ trong khoang miệng của cả hai con Địa Long vậy mà đồng loạt phát ra một trận âm thanh rít gào. Ngay sao đó, đầu óc của Trần Viễn vang lên một trận ông ông tác hưởng, giống như có hai thanh búa lên nện vào trong óc, để cho Trần Viễn không khỏi mang theo một chút choáng váng.
Cũng ngay vào lúc này, thân hình của cả hai con Địa Long vậy mà nhảy phóng tới, dùng lấy khoang miệng tràn đầy răng nanh sắc nhọn của bọn chúng, hướng về phía Trần Viễn đớp tới.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, đám binh sĩ đang ẩn nấp ở phía xa không khỏi hốt hoảng, vội vàng hô lên.
“Đội trưởng, cẩn thận!”
Thế nhưng, tiếng la hét này của bọn họ hoàn toàn không có một chút tác dụng gì. Bởi vì, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian mà để ý đến âm thanh cảnh báo của bọn họ.
Ngay khi Trần Viễn lấy lại được tinh thần, nhìn thấy hai cái khoang miệng tràn đầy răng nhọn hướng về phía mình công kích tới, ánh mắt của anh không khỏi mang theo một tia tức giận, từ trên bàn tay khẽ vẫy một cái. Lập tức, hai đoàn ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện ở trên tay của Trần Viễn. Ngay sau đó, cả hai đoàn ngọn lửa đều cấp tốc lao đi, hướng về phía khoang miệng của hai con Địa Long đánh tới.
Đồng thời, trong miệng của Trần Viễn cũng quát khẽ một tiếng.
“Đi chết đi!”
Ầm!
Ầm!
Chương 198 - Bị tập kích
Hai khỏa hỏa cầu màu lam từ trên tay của Trần Viễn phóng nhanh ra ngoài, hướng về phía khoang miệng của hai con Địa Long đập nện, lập tức phát ra một trận âm thanh nổ lớn. Đồng thời, trong cổ họng của hai con Địa Long đều phát ra một trận kêu gào vô cùng đau đớn, từ trên người của bọn chúng truyền đến một đợt mùi vị thịt bị cháy khét.
Quả nhiên, ngọn lửa ở trên tay của Trần Viễn có khả năng khắc chế rất mạnh đối với hai con Địa Long này. Chỉ có điều, sau khi khói lửa tản đi, khí tức trên người của bọn chúng chỉ hơi uể oải một chút, cũng chưa có triệt để bị Trần Viễn đánh cho trọng thương.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không quá mức thất vọng. Dù sao, anh cũng không cho rằng mình dựa vào chút hỏa lực này liền có thể đánh giết được bọn chúng. Lúc này, thân hình của Trần Viễn hơi thoáng tiến lên một chút. Ngay sau đó, thanh đao ở trên tay của Trần Viễn hướng về phía phần lưng của hai con Địa Long bổ xuống.
Tốc độ ra đòn của Trần Viễn cực nhanh. Huống hồ, cả hai con Địa Long lúc này đều bị ngọn lửa ở trên tay của Trần Viễn đả thương. Chính vì thế, tinh thần của bọn chúng có chút hỗn loạn. Đợi cho bọn chúng có thể phản ứng lại, thì lưỡi đao ở trên tay của Trần Viễn đã vô cùng gọn gang, đem thân hình của bọn chúng chẻ ra làm đôi.
Trong lúc Trần Viễn dự định lần nữa xông tới, đem cơ thể của hai con Địa Long này cắt ra thêm thành vài khối. Lúc này, đột nhiên một tiếng rống lớn truyền đến. Ngay lập tức, đầu óc của Trần Viễn có chút hỗn loạn, động tác cũng trở nên trì trệ không ít.
Nhân lúc này, cơ thể vốn dĩ đã bị chia làm thành hai khúc của hai con Địa Long lần nữa nhúc nhích, từ trên da thịt của bọn chúng dần dần hồi sinh. Từ một con Địa Long ban đầu, lúc này ở trước mặt của Trần Viễn đã xuất hiện tới tận bốn con Địa Long. Mặc dù khí tức của bọn chúng đã bị suy yếu, thực lực của rơi xuống không ít. Nhưng hiện tại, bọn chúng vẫn là đại tông sư, so với thực lực của Trần Viễn vẫn mạnh hơn không ít.
Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút nhíu mày. Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, đây cũng không phải là cách. Trần Viễn muốn dùng thời gian nhanh nhất, đem đám Địa Long này phân ra thành từng khối nhỏ, để thực lực của bọn chúng hạ xuống càng thấp càng tốt. Có như vậy, đám binh sĩ đi theo mới có thể chạy đến hỗ trợ, dễ dàng hơn cho việc anh đem đám Địa Long này diệt sát.
Thế nhưng, đám Địa Long giống như đã phát hiện ra được ý đồ của Trần Viễn. Hơn nữa, bọn chúng đối với thực lực của Trần Viễn thật sự cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Chính vì thế, sau khi đồng thanh rống lên một trận, đám Địa Long lúc này vậy mà đẩy ra đất cát, chui nhanh vào trong lòng đất.
Thấy được một màn này Trần Viễn hơi có một chút giật mình. Nhưng anh còn không có kịp đuổi theo, lúc này ở phía xa xa đã vang lên một trận âm thanh nổ lớn.
Từ tiếng nổ nhìn lại, Trần Viễn có thể thấy được một cột khói bụi mù mịt bay lên trên không trung. Hơn nữa, nhìn theo phương hướng xảy ra vụ nổ, thì đây rõ ràng là vị trí mà nhóm người Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng đang dẫn đội đi ở phía sau.
Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi. Anh đã nhìn ra được, không chỉ đội ngũ của mình bị tập kích, mà nhóm của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng rơi vào trong tình huống tương tự.
Nhưng khác với Trần Viễn bên này, rõ ràng phương hướng nơi đó xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt. Hơn nữa, Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng vậy mà phát ra tín hiệu cầu cứu.
Trần Viễn cũng không dám chần chờ lưu lại ở đây quá lâu, anh hơi liếc mắt nhìn về phía Trần Khâm và đám binh sĩ đi theo bên cạnh, hơi hơi thấp giọng nói ra.
“Tất cả bắt đầu di chuyển, tìm nơi an toàn để ẩn nấp. Tôi sẽ đi đến trợ giúp đội trưởng An và đội trưởng Phượng. Các cậu cố gắng giữ vững an toàn, đợi tôi trở lại sẽ cùng mọi người lần nữa hành động.”
Nói xong lời này, Trần Viễn cũng không có thời gian dặn dò quá nhiều, thân ảnh của anh cấp tốc hướng về phía phương hướng đội ngũ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng chạy vội tới.
Lúc này, cách vị trí của Trần Viễn hơn một cây số, đám người Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng đều có sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì, binh sĩ đi theo đội ngũ của bọn họ đã bị tổn thất gần như phân nữa. Với lại, trên cơ thể của bọn họ lúc này chồng chất vết thương, quần áo trên người cũng nhiễm đầy vết máu.
Thế nhưng, thực lực của con dị thú này thật sự là quá mạnh. Cho dù bọn họ đã cố hết sức để kiềm chế lại nó, nhưng mỗi lần tiếng rống của nó vang lên, lại khiến cho không ít binh sĩ bị thương. Hơn nữa, lực công kích của nó cũng cực kỳ đáng sợ. Hiện tại, tình huống của cả hai người đều đang trở nên cực kỳ nguy hiểm. Nếu như không phải nhờ có mười mấy binh sĩ ở phía sau yểm hộ, thỉnh thoảng thả vài phát điện, khiến cho con dị thú này bị quấy rồi. Thì lúc này, sợ rằng cả hai người bọn họ đã thành thức ăn trong miệng của nó.
Rống!
Cảm nhận được mấy tên nhân loại ở phía trước mặt này có chút phiền phức, con quái thú lúc này không khỏi rống lên một tiếng. Ngay sau đó, móng vuốt của nó vỗ mạnh xuống dưới mặt đất, đem toàn bộ khuôn viên gần nghìn mét đều trở nên chân động kịch liệt lên.
Ngay sau đó, miệng máu của nó mở lớn, hướng về phía một vài binh sĩ ở gần dó táp tới. Thấy được cảnh này, thần sắc của Triệu Kiến An không khỏi tức giận, quát lên một trận.
“Nghiệt súc, mày dám!”
Thế nhưng, ngay khi thân hình của Triệu Kiến An vừa lao tới, không biết từ nơi nào một cái đuôi rắn đột nhiên quất tới, vô cùng tinh chuẩn hướng về phía trên người của Triệu Kiến An đập tới.
Thấy được một màn này, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi cảm thấy sợ hãi, vội vàng hô lên.
“Kiến An, cẩn thận!”
Thế nhưng, lúc này Triệu Kiến An đã không có cách nào tránh thoát, ông ta chỉ có thể cố sức đem hai đầu cánh tay chặn lại ở trước ngực, đem vị trí yếu hại ở trên cơ thể của mình che chở.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Triệu Kiến An cứ như thế bị cái đuôi rắn quất trúng, nên lên trên một chỗ vách núi ở gần đó, khiến cho vách núi lõm vào một cái hố sâu, lưu lại một cái hình dáng nhân loại.
“Kiến An!”
Thấy được cảnh này, Kiều Thanh Phượng không khỏi đau lòng kêu lên một tiếng. Thế nhưng, cũng không để cho Kiều Thanh Phương có được thời gian phản ứng, lúc này một cái móng vuốt khác của dị thú đột nhiên đập tới, hướng về phía trước mặt của Kiều Thanh Phượng đánh tới.
Nhìn thấy móng vuốt sắc bén từ trên không trung hạ xuống, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi trở nên trắng bệch. Nhưng lúc này trong lòng mang theo mấy phần phẫn nộ, Kiều Thanh Phượng cũng không suy nghĩ gì nhiều, từ mình cầm lấy một cái bình thuốc, bên trong có chứa một loại dung dịch đặc thù nào đó, hướng về phía móng vuốt của dị thú đập tới.
Ầm!
Một lần nữa một tiếng nổ lớn vang lên. Hơn nữa, lúc này từ trong không khí truyền ra một cỗ sóng nhiệt vô cùng mãnh liệt. Cho dù dị thú da dày thịt béo, lúc này nó cũng bị sóng nhiệt vỗ đến, làm cho đau nhức đến mức phải phát ra một tiếng rống tràn đầy thê lương.
Nhưng mà, còn không đợi nó phẫn nộ phát tiết ra ngoài. Lúc này, từ phía xa xa ở trong rừng cây, thân hình của Trần Viễn bỗng nhiên nhảy xô đến, nhìn thấy hoàn cảnh ở phía trước mặt, sắc mặt của anh không khỏi trở nên mấy phần nghiêm trọng.
“Đội trưởng, Thanh Phượng, các người sao rồi?”
Âm thanh của Trần Viễn có chút gấp gáp hô lên, nhưng lúc này không có một tiếng đáp lại. Trong lòng mang theo mấy phần dự cảm không tốt, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp hướng về phía đỉnh đầu của con dị thú nhảy xuống.
Lúc này, bởi vì bị Kiều Thanh Phượng tập kích bất ngờ, để cho móng vuốt bên ngoài bị thiêu đốt đến vô cùng bỏng rát, con dị thú cũng không có nghĩ đến còn có nhân loại đến đây tập kích.
Thế nên, ngay khi trong miệng của nó phát ra một tiếng rống tràn đầy giận dữ, từ phía trên cao bỗng dưng Trần Viễn nhảy bổ xuống, dùng lấy lưỡi đao trên tay chặt mạnh một cái.
Phập!
Tiếng da thịt bị cắt xé vang lên, một trân đau nhức đột ngột truyền đến, để cho con dị thú nhịn không được, phát ra một tiếng kêu tràn đầy thê lương. Nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có cho nó cơ hội được thở dốc. Anh không những không có lưu thủ, ngược lại còn vận dùng ác chủ bài của chính mình, đem năng lượng ở trong cơ thể hội tụ ra ngoài, một đoàn ngọn lửa màu xanh lam bỗng hóa thành hỏa điểu, hướng về chỗ vết thương vừa bị cắt mở của con dị thú phóng tới.
Ầm!
Hỏa điểu giống như một ngôi sao băng, trực tiếp chui tọt vào trong vết thương của con dị thú đánh tới.
Sức nóng cùng với năng lượng hủy diệt từ trong hỏa điểu truyền đến, để cho con dị thú lúc này không có cách nào chịu đựng được sự thống khố, nó liên tục không ngừng phát ra từng trận âm thanh thảm thiết, đồng thời cơ thể liên tục quay cuống, dự định đem lấy ngọn lửa ở trên người dập tắt.
Thế nhưng, hỏa điểu ở trên tay của Trần Viễn không phải làm phàm phẩm, so với chất lỏng màu đỏ ở trong bình thủy tinh của Kiều Thanh Phượng phải đáng sợ hơn rất nhiều. Nó không chỉ đem da thịt cùng với xương cốt của con dị thú đốt cháy, thậm chí ngay cả linh hôn của con dị thú lúc này cũng bị thiêu đốt, để cho nó có loại bị dày vò không có cách nào để tả được.
Ầm!
Ầm!
Thân hình của con dị thú liên tục quay cuồng, Trần Viễn cũng từ trên người của nó vội vàng tránh đi.
Nhưng ngay lúc Trần Viễn cũng như tất cả mọi người ở đây đều cho rằng con dị thú đã bị tiêu diệt, thì mặt đất ở trước chân của anh bỗng dưng nhúc nhích. Ngay sau đó, bốn cỗ khoang miệng mang theo những chiếc răng dài nhọn hoắc, bất ngờ từ phía dưới đất chui lên, vô cùng chuẩn xác hướng về phía vị trí của Trần Viễn để đánh tới.
Chương 199 - Tiêu diệt dị thú
Trận tập kích này thật sự quá mức bất ngờ, Trần Viễn cũng không có nghĩ tới đám Địa Long này vậy mà đuổi theo, còn nhân cơ hội đánh lén anh.
Thế nhưng, trên khuôn mặt của Trần Viễn lại không có một chút bối rối. Ngược lại, trong ánh mắt của anh còn mang theo mấy phần ác liệt. Song quyền không ngừng vung lên, Trần Viễn nhắm thẳng về phía khoang miệng của đám Địa Long liên tục đập tới.
Ầm!
Ầm!
Tốc độ ra quyền của Trần Viễn cực nhanh, không hề cho đám Địa Long có chút thời gian chuẩn bị nào, quyền ảnh của Trần Viễn vô cùng chuẩn xác, nện về phía cơ thể của bọn chúng.
Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên, mỗi một quyền của Trần Viễn đánh ra đều mang theo lực lượng vạn cân. Cho dù đám Địa Long này có phòng ngự vô cùng chắc chắn, hàm răng cũng cực kỳ sắc bén. Nhưng ở trước quyền ảnh của Trần Viễn, lúc này bọn chúng giống như giấy mỏng, vô cùng dễ dàng bị Trần Viễn đập vỡ.
Rống!
Rống!
Liên tiếp những tiếng kêu thảm vang lên, từng đầu Địa Long bị quyền ảnh của Trần Viễn đập bay ra ngoài, rớt ở phía trên mặt đất, từ trong khoảng miệng của bọn chúng trào ra vô số dịch nhờn, dễ dàng đem mặt đất ở xung quanh đốt cháy, bốc lên một cỗ mùi tanh cực kỳ khó ngửi.
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn cũng không có ngừng lại, anh liên tục lao tới, đem song quyền của mình đánh mạnh lên trên cơ thể của bọn chúng. Nếu như không nhân lúc bọn chúng suy yếu mà đánh chết, Trần Viễn quả thật có chút ngu ngốc.
Thế nên, tốc độ ra quyền của Trần Viễn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thêm cuồng bạo. Cũng không biết trải qua bao nhiêu lần vung ra nắm đấm, lúc này cả bốn con Địa Long đều là một mảnh máu thịt be bét, khí tức càng lúc càng trở nên vô cùng suy yếu.
Nhưng mà, Trần Viễn biết rõ đám Địa Long này vẫn còn chưa có chết. Từ lúc ban đầu, bọn chúng chỉ có duy nhất một con, hiện tại trải qua một hồi phấn chiến, bị Trần Viễn đánh nát, cơ thể của chúng lại lần nữa phân hóa, từ một thành hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám.
Cho đến hiện tại, vây ở xung quanh của Trần Viễn đã có hơn mấy chục con Địa Long. Chỉ có điều, lúc này thực lực của bọn chúng đã không cách nào duy trì ở cảnh giới đại tông sư, mà liên tục rớt xuống chỉ còn tương đương với một võ sĩ cấp bậc tông sư. Hơn nữa, lực phòng ngự của bọn chúng cũng suy yếu vô cùng rõ ràng. Nếu như lúc này phối hợp với vũ khí của quân đội, Trần Viễn rất có tự tin đem toàn bộ đám Địa Long này tiêu diệt.
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”
Lúc này, ở một bên khác quan chiến, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng có chút hốt hoảng nhìn về phía Triệu Kiến An vẻ bộ dáng bết bát, trên người có nhiều vết thương chồng chất chi chít. Hơn nữa, khí tức của Triệu Kiến An lúc này cũng trở nên suy yếu vô cùng. Nếu như không phải Trần Viễn chạy đến kịp lúc, sợ rằng ông ta cũng không bị thương đơn giản như vậy. Thậm chí, ngay cả Kiều Thanh Phượng cũng sợ rằng gặp nguy hiểm không nhỏ.
“Tôi không có việc gì.”
Cố gắng vươn người đứng dậy, Triệu Kiến An hơi dựa sát vào người của Kiều Thanh Phượng, để cho Kiều Thanh Phượng dìu mình đỡ đi.
Vây ở xung quanh, thần sắc của đám binh sĩ lúc này vẫn chưa thể nào lấy lại được bình tĩnh. Vừa rồi, một trận đại chiến trôi qua, bọn họ tổn thất quân số gần như hơn phân nửa. Thế nhưng, từ khi Trần Viễn xuất hiện, không những anh đã trực tiếp đem con quái vật thân rùa đuôi rắn diệt sát. Hiện tại, ngay cả đám Địa Long cũng đã bị chia ra nhỏ thành từng bộ phận, suy yếu đến mức khó có thể nào duy trì đến cấp bậc tông sư.
“Đi, giúp tôi dọn dẹp hết đám Địa Long này. Các cậu cũng nên cẩn thận một chút, đừng để cho chất nhờ ở trong miệng của bọn chúng lây dính vào trên người, thứ này có tính ăn mòn rất cao.”
Sau khi đem đám Địa Long chia nhỏ ra đến vài trăm con, hơn nữa thực lực của bọn chúng cũng đã suy giảm đến tiếp cận cấp bậc tông sư, không còn cách nào yêu hiếp được đối với binh sĩ của phe mình. Lúc này, Trần Viễn mới tạm thời dừng tay, ra lệnh cho bọn họ bắt đầu tổng tiến công, đem đám Địa Long còn lại dọn dẹp.
Nếu như là trước đây, sợ rằng mệnh lệnh của Trần Viễn rất khó để cho đám binh sĩ nghiêm túc thực hiện được. Nhưng hiện tại, vừa nghe được Trần Viễn lên tiếng, bọn họ cũng không cần nhìn ánh mắt của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, toàn bộ đội ngũ đều đồng loạt ra tay, hướng về phía đám Địa Long kích xạ bắn ra.
Ầm!
Ầm!
Bốn phía xung quanh liên tục truyền đến âm thanh bắn phá, đồng thời số lượng của đám Địa Long ngày càng suy giảm. Lần này, theo sự chỉ huy của Trần Viễn, bọn họ cũng không phải tùy tiện chia cắt thân thể của đám Địa Long. Ngược lại, Trần Viễn chỉ huy mọi người đem cơ thể của bọn chúng đốt phá.
Ban đầu, súng đạn phổ thông cũng không có cách nào giết chết được đám Địa Long. Nhưng sau khi cơ thể của bọn chúng bị chia cắt càng lúc càng nhiều, thực lực càng lúc càng biến xuống thấp, súng đạn liền rất dễ dàng đem cơ thể của bọn chúng xuyên thủng. Hơn nữa, dùng lấy hỏa phá đốt đi cơ thể của bọn chúng, bọn chúng liền không có cách nào lần nữa phục sinh.
Quá trình chiến đầu lần này có thể nói là vô cùng dễ dàng nhẹ nhõm, qua khoảng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, cơ hồ toàn bộ bầy Địa Long đều bị diệt sát. Một số con Địa Long có ý định chui xuống mặt đất chạy trốn, đều bị những binh sĩ khác thừa cơ hội dùng lấy hỏa pháo nện trúng.
“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”
Lúc này, Trần Viễn chậm rãi đi về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng lên tiếng để hỏi thăm.
Thấy được thân ảnh của Trần Viễn đi tới, sắc mặt của cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều mang theo vài phần tâm tình phức tạp. Mặc dù nhiều năm trước Trần Viễn đã từng nổi danh với danh hiệu Chiến Thần. Nhưng khi đó, thực lực của anh vẫn còn thua xa Triệu Kiến An, chỉ nhỉnh hơn Kiều Thanh Phượng có một chút.
Đến hiện tại, cho dù là cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng cùng nhau hợp lực, sợ rằng bọn họ cũng không phải là đối thủ của Trần Viễn. Kiều Thanh Phượng còn tốt một chút, nhưng trong lòng của Triệu Kiến An không khỏi hiện lên ngũ vị tạp trần. Trước đây, Trần Viễn là do một tay Triệu Kiến An dạy dỗ nên. Lúc này, nhìn thấy cấp dưới của mình lại ra tay cứu mình một mạng, cho dù là người lạc quan giống như Triệu Kiến An cũng rất khó tiếp nhận được.
“Tôi không có việc gì. Còn cậu thế nào? Bên cậu có tổn thất gì không?”
Đem suy nghĩ phức tạp ở trong lòng ẩn giấu thật sâu, Triệu Kiến An lúc này vội vàng hướng về phía Trần Viễn nghiêm túc hỏi thăm.
Nghe hỏi đến vấn đề này, Trần Viễn không khỏi thở dài một tiếng.
“Vẫn còn tốt, chỉ có điều tổn thất một người. Hiện tại hai tiểu đội bọn họ đều đang lưu lại ở phía trước, ẩn nấp ở chỗ an toàn rồi. Nếu anh không có việc gì, vậy thì thu dọn xong ở chỗ này, cùng tôi hợp lại, tiếp tục thăm dò di chỉ đi.”
Mặc dù đội ngũ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đã tổn thất hơn phân nửa, nhưng nhiệm vụ lần này vẫn còn chưa có hoàn thành. Thế nên, Trần Viễn cũng không có ý định rút lui, ngược lại ánh mắt có chút do dự, nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng để hỏi thăm.
Nghe Trần Viễn hỏi đến, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, Triệu Kiến An hơi thở dài một hơi, gật đầu đáp lại.
“Được rồi, cứ làm theo ý của cậu đi. Lần này, toàn bộ đội ngũ đều nghe theo chỉ huy của cậu. Cho dù là tôi và Thanh Phượng, cũng tuân theo mệnh lệnh của cậu. Cậu thấy thế nào?”
Nghe được lời này của Triệu Kiến An nói ra, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, anh liền lắc đầu, nói ra.
“Thôi đi, đội ngũ của anh vẫn là do anh và Thanh Phượng chỉ huy. Tôi chỉ mang theo mọi người đi cùng mà thôi. Tôi cũng có đội ngũ của mình, cũng không muốn làm quan chỉ huy.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cười nhẹ một tiếng. Ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng xoay người rời đi. Dù sao, đám binh sĩ còn lại đều ở phía trước với một khoảng cách tương đối xa, anh cũng không quá yên tâm để cho bọn họ lưu ở bên ngoài quá lâu. Nơi này, thật sự quá mức nguy hiểm. Ngay cả bản thân Trần Viễn, anh cũng không có nắm chắc tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng thở dài một hơi. Bọn họ đã nhìn ra được, Trần Viễn đối với chi đội ngũ này của hai người bọn họ cũng không quá hứng thú. Thậm chí, anh còn có chút đề phòng.
Chính vì thế, sau khi để cho Trần Viễn rời đi, hai người lúc này không khỏi cấp tốc triệu tấp lại đội ngũ của mình, kiểm kê một chút quân số và vật tư. Ngay sau đó, cả hai đều đem chuyện nhập đội nói cho cả nhóm cùng nghe. Nhưng lúc này, hiển nhiên bọn họ đều không có ai lên tiếng phản đối. Ngược lại, trong mắt còn mang theo mấy phần mừng rỡ. Dù sao, nơi này nguy hiểm như vậy, có được một người chỉ huy năng lực cường đại giống như Trần Viễn, bọn họ nhất định sẽ có thêm được không ít cơ hội sống sót rời khỏi nơi này.
“Đi, chúng ta tiếp tục lên đường!”
Triệu Kiến An hơi ra lệnh một chút, cả nhóm binh sĩ đều vội vàng mang theo vật dụng rời đi, đuổi theo bước chân của Trần Viễn.
Chương 200 - Thiên Niên Linh Quả
Lúc này, ở một chỗ vị trí cách đó hơn mười cây số, đám người Trần Viễn đã tụ tập lại với nhau. Anh hơi liếc mắt nhìn qua, kiểm tra lại quân số bên mình một chút. Ngoại trừ một vài người đã bị thương, thì trong đội ngũ cũng chỉ thiếu vắng hai binh sĩ. Bọn họ là những binh sĩ trước đó bị dị thú tập kích, sau đó mất tích, không thể nào tìm thấy thi thể.
Đối với những binh sĩ này, Trần Viễn chỉ có thể để cho hai vị tiểu đội trưởng ghi nhớ lại tên họ, cùng với lưu lại một chút vật dụng cá nhân hàng ngày của bọn họ. Đợi sau khi làm xong nhiệm vụ, Trần Viễn sẽ đem những di vật này trả về cho người thân của những binh sĩ hy sinh. Đây xem như là một chút kỷ vật cuối cùng còn sót lại, Trần Viễn cũng không có được biện pháp nào khác. Dù sao, sự xuất hiện của bầy thú vừa rồi thật sự quá mức bất ngờ. Nếu như không phải là anh kịp thời chạy đến, sợ rằng toàn bộ đội ngũ hiện tại cũng không còn lại được bao nhiêu người.
“Được rồi, mọi người chỉnh đốn lại quân trang, chờ đợi thêm một chút. Để cho đội ngũ còn lại tụ hợp, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, tiến về phía di chỉ.”
Trần Viễn hơi thấp giọng ra lệnh, đám binh sĩ nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm, đều rất nghiêm túc kiểm tra lại quân tư trang. Bọn họ biết rõ, phía trước vẫn còn nguy hiểm đang rình rập, cũng không ai có thể đảm bảo toàn bộ mọi người có thể bình an rời khỏi nơi này. Nhưng đây là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho, bọn họ cũng không có cách nào kháng lệnh, chỉ có thể hy vọng vào thực lực của Trần Viễn, cũng như khả năng chỉ huy của anh.
Đội ngũ của Trần Viễn cũng không cần phải chờ đợi quá lâu, nhóm người Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng chỉ cách vài phút liền vội vàng chạy tới. Lúc này, Trần Viễn hơi kiểm lại một chút quân số của bọn họ, so với đội ngũ của anh quả thật là tổn thất cực kỳ nặng nề.
Ban đầu, đội ngũ đi theo Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng có hơn ba mươi người, so với đội ngũ của Trần Viễn nhiều hơn gần một nửa. Thế nhưng, lúc này bọn họ chỉ còn sót lại không đến mười lăm người. Hơn nữa, phân nửa trong đó đều bị không ít thương tích trong người.
Như vậy mới có thể thấy được, sự chênh lệch giữa hai chi đội ngũ này là lớn đến như thế nào. Nhưng lúc này, Trần Viễn cũng không có thời gian để ý đến nhiều như vậy. Sau khi cùng với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng chào hỏi một phen, anh liền lập tức ra lệnh, nói ra.
“Xuất phát!”
Ngay sau đó, cả hai chi đội ngũ đều bám sát vào nhau, hướng về phía khu trung tâm của di chỉ chậm rãi chạy tới.
Bởi vì vừa rồi trải qua một hồi đại chiến vô cùng kịch liệt, thế nên binh sĩ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi có chút mệt mỏi, vị trí của bọn họ còn cách khu vực trung tâm di chỉ hơn ba mươi cây số nữa, lúc này cả đám đều mặt đầy mồ hôi, trên khuôn mặt mang theo mấy phần mệt mỏi.
Chỉ có điều, rút ra kinh nghiêm từ lần trước, hơn nữa sau khi chứng kiến được thực lực thật sự của Trần Viễn, cả đám đều không dám lên tiếng đòi hỏi nghỉ ngơi, ngược lại đều không ngừng gắng sức, bám theo đội ngũ phía trước do Trần Viễn dẫn đường, không ai muốn mình phải bị bỏ lại phía sau.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhìn ra tình huống của đám binh sĩ đi ở phía sau. Lúc này, anh hơi ra hiệu cho đội ngũ của mình dừng lại một chút. Sau đó, ánh mắt lướt qua sắc trời, thấy bầu trời đã dần dần chuyển sang hồng nhạt, cũng chuẩn vào đêm. truyện teen hay
Lúc này, anh mới xoay người nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng nói ra.
“Đội trưởng, tạm thời cho mọi người dựng trại, nghỉ ngơi ở đây đi. Tôi sẽ từ mình đi dạo xung quanh dò đường một chút. Nếu như có gì nguy hiểm tôi sẽ dùng tín hiệu để báo động cho mọi người biết.”
Lúc nói ra lời này, thần sắc của Trần Viễn mang theo mấy phần nghiêm túc. Nghe thế, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, hai người đều đồng thanh gật đầu đáp lại.
“Tốt!”
Sau đó, đám binh sĩ nhận được mệnh lệnh hạ trại, cả đám đều không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật, bọn họ lúc này cũng đã tiêu hai thể lực không nhỏ. Hơn nữa, vết thương trên người khiến cho sức lực của những binh sĩ này cũng kém đi rất nhiều.
Chính vì thế, sau khi nghe được mệnh lệnh hạ trại của Trần Viễn, cả đám đều không khỏi vui mừng, vội vàng đem lều trại đã được đựn sẵn ở trong ba lô, tức tốc mở ra.
Mặc dù bị thương, thể lực tiêu hao nhưng tốc độ dựng trại của những binh sĩ này thật sự rất nhanh. Không đến mười phút, hơn chục cái lều bạt được dừng một cách hoàn tất, xếp theo vị trí vô cùng gọn gang ngăn nắp.
Thấy được tình cảnh này, trong lòng Trần Viễn cũng rất hài lòng, nhẹ gật đầu một cái. Sau đó, anh cùng với hai vị tiểu đội trưởng ở trong đội ngũ của mình bàn giao một chút, liền vội vàng rời đi, dự định dò xét tình huống bốn phía xung quanh.
Ban đầu, nghe được Trần Viễn tự mình ra ngoài trinh sát, cả Trần Khâm lẫn vị tiểu đội trưởng còn lại đều cực lực phản đối, cả hai đều muốn đi theo để hỗ trợ cho Trần Viễn. Nhưng Trần Viễn lại vô cùng dứt khoát từ chối. Nói đùa cái gì, chỉ dựa vào thực lực của hai người bọn họ, sợ rằng gặp phải nguy hiểm còn cần để cho Trần Viễn ra tay trợ giúp, cũng chẳng thể nào giúp ích được việc gì. Hơn nữa, kỳ thật lần này Trần Viễn dự định ra ngoài một mình còn có một nguyên nhân khác.
Tất nhiên, những thứ này anh cũng không muốn nói với bất kỳ ai. Cũng không phải là anh không tin được những người ở đây, mà việc này thật sự đối với Trần Viễn có ý nghĩa hết sức quan trọng. Hơn nữa, anh cũng không quá chắc chắn, thứ đó có thật sự tồn tại ở đây hay không.
Thế nên, qua suy nghĩ hồi lâu, Trần Viễn vẫn là quyết định tự mình đi dò xét một phen mới yên tâm. Dù sao, có được thứ đồ vật này, thực lực của anh nhất định sẽ một lần nữa đại tăng. Đến lúc đó, việc bảo vệ an toàn cho những binh sĩ này cũng dễ dàng hơn một chút.
Chính vì thế, sau khi bàn giao với cấp dưới xong xuôi, cũng dặn dò qua với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng một ít việc vặt. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng chớp động, biến mất ở trong rừng cây không thấy.
Trên một chỗ vách núi, phía dưới là một vùng đồng cỏ rộng lớn, thân ảnh của Trần Viễn chậm rãi hiện ra. Lúc này, Trần Viễn đã rời khỏi đội ngũ hơn nửa giờ đồng hồ, bằng vào tốc độ hiện tại của bản thân, anh rốt cuộc cũng chạy tới khu vực di tích.
Chỉ có điều, xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn chỉ là một vùng phế tích, toàn bộ thạch động đã bị nổ nát, không còn hiện rõ hình dáng. Hơn nữa, cửa vào của khu di tích hiện tại đã bị đất đá chặn kín, cho dù Trần Viễn có muốn xông đi vào cũng phải hao tốn rất nhiều thời gian.
Tất nhiên, Trần Viễn có thể chờ đợi đội ngũ của mình đuổi tới, sau đó chậm rãi đem nơi này dọn ra. Thế nhưng, lúc này Trần Viễn cũng không có được nhiều thời gian như vậy. Sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Viễn tự mình tìm đến một chỗ đất trống. Nơi này nhìn từ bên ngoài nhìn đến cũng không có gì đặc biệt. Nhưng lúc này, cổ tay Trần Viễn hơi khẽ lật một cái, một đoàn ngọn lửa màu xanh lam bỗng nhiên hiện ra. Anh không một chút do dự, đem ngọn lửa ở trên tay phóng tới, đánh về phía mặt đất ở phía trước mặt.
Ngay lập tức, một màn vô cùng kỳ dị hiện ra, ngọn lửa màu xanh lam ở trên tay của Trần Viễn vậy mà trực tiếp xuyên thấu qua khỏi lòng đất, sau đất hoàn toàn biến mất không thấy.
“Quả nhiên phương pháp này thật có tác dụng?!”
Tức thì, trong ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần kích động. Chỉ có điều, ngay sau đó anh liền nhíu mày lại. Bởi vì, trải qua mấy lần công kích, Trần Viễn cũng không có cách nào đem cấm chế ở đây mở ra.
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn có được thời gian suy nghĩ bao lâu. Lúc này, phía xa xa chân trời đột nhiên truyền lên một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó, mấy luồng lôi điên từ trên bầu trời đột nhiên bổ xuống, hướng về phía một vị trí ở cách nơi này khoảng chừng hai ba chục cây số đập xuống.
Ầm!
Ầm!
Trên bầu trời truyền đến vô số âm thanh đinh tai nhức óc, trong đầu của Trần Viễn lúc này cũng bất chợt hiện ra một đoạn âm thanh.
“Chíu chíu!”
Đoạn âm thanh này cũng không phải là thứ gì khác, mà chính là hư ảnh phượng hoàng ở trong cơ thể của anh phát ra.
Trần Viễn cũng không biết rõ, đây là linh hồn của quả trứng kỳ quái kia hiện ra, vẫn là tàn hồn của Hỏa Phượng lần trước lưu lại. Chỉ là, thứ này đối với anh dường như cũng không có bất kỳ suy nghĩ bất lời nào. Thậm chí, đoạn thời gian gần đây anh nhận từ nó không ít ích lợi.
Lúc này, âm thanh của hư ảnh phượng hoàng phát ra, giống như là muốn đem Trần Viễn thúc giục, chạy về nơi vị trí bị lôi điện đánh xuống.
Sau khi do dự, đắn đo một hồi, Trần Viễn khẽ cắn chặt môi. Đồng thời, linh lực ở trong cơ thể của anh quán thấu vào dưới lòng bàn chân, bắt đầu tăng tốc vọt đi.
Nếu như lúc này có người xuất hiện ở đây, thấy được thân ảnh của Trần Viễn, nhất định là sẽ bị hù dọa cho giật mình. Bời vì, tốc độ vừa rồi của anh cực nhanh, so với một chiếc mô tô phân khối lớn còn muốn nhanh hơn mấy lần. Không đến vài phút, từ vị trí ban đầu ở gần chỗ di tích, thân ảnh của Trần Viễn vậy mà đã xuất hiện ở nơi xảy ra tiếng nổ lớn.
Lúc này, thân ảnh của Trần Viễn mới bắt đầu chậm rãi hiện ra. Chỉ là, vừa nhìn thấy được hình ảnh trước mắt, Trần Viễn không khỏi cảm thấy trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì, nơi này vậy mà xuất hiện một con quái vật có hình thể hết sức khổng lồ. Hơn nữa, trên người của nó lúc này còn tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ. Chỉ có điều, bộ dáng của nó lúc này thật sự có chút bết bát, trên người có vài chỗ vết thương bị đánh cho cháy khét, lớp vảy trên người cũng bị tróc ra một mảng lớn.
Dường như, vừa rồi vị trí mà lôi điện bổ xuống chính là phía trên cơ thể của nó. Với lại, ngay gần vị trí của con quái vật có hình thể giống như xà như long này vậy mà còn xuất hiện một gốc cổ thụ cao đến cả ngàn mét, toàn thân của cành lá rậm rạp, bao trùm cả một khuôn viên mấy chục kilomet vuông. Hơn nữa, phía trên cổ thụ còn treo lấy mấy chục khỏa trái cây, trong đó có không ít trái cây đả chín mộng, phía trên tỏa ra một loại hương khí đủ để cho Trần Viễn có loại xúc động muốn trực tiếp xông lên, đem từng khỏa trái cây này đoạt lấy.
“Thiên Niên Linh Quả?!”