• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56 - Đồ Án âm dương

Mặc dù biết rõ thực lực của Trần Viễn so với võ sư bình thường phải mạnh hơn rất nhiều, thậm chí là đại sư cũng không cách nào đánh thắng được.

Nhưng nhìn thấy thầy Chaiya, một vị võ giả cấp bậc tông sư, sau khi sử dụng qua huyền thuật cũng phải là đối thủ, còn trực tiếp nhận thua. Dù là hoàng thân Chainan, hay là người thừa kế của gia tộc Chai Chai. Bọn họ đều hiện ra biểu lộ vô cùng khiếp sợ.

“Oa… phốc…”

Thế nhưng, còn không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, thân thể của thầy Chaiya bỗng dưng lảo đảo, trong miệng của ông ta đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Thấy được cảnh này, sắc mặt của mọi người càng thêm kinh hãi.

“Không có việc gì, không có việc gì. Thầy Chaiya chỉ là sử dụng huyền thuật quá độ, nên khiến cho cơ thể bị phản phệ mà thôi.”

Nhìn thấy phản ứng khiếp sợ của đám võ sĩ, hoàng thân Chainan vội vàng đứng ra giải thích. Lúc này, tâm tình của mọi người mới nhẹ nhàng buông lỏng một hơi.

Chỉ có điều, nếu như nhìn kỹ mọi người có thể thấy được ánh mắt của hoàng thân Chainan khi nhìn về phía Trần Vũ, lúc này ẩn ẩn mang theo rất nhiều kiêng kỵ.

Mặc dù nói, trên thế giới hiện tại võ giả đã không còn thực dụng. Nhưng mỗi một vị tông sư, đối với một quốc gia đều có vị trí và vai trò cực kỳ quan trọng. Đôi lúc, lực uy hiếp của bọn họ so với một món vũ khí hạt nhân còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Dù sao, hiện tại trên thế giới có rất nhiều nước đang sản xuất ra vũ khí hạt nhân. Nhưng mà nước nào lại dám khẳng định, mình sẽ thật sự đem vũ khí hạt nhân ra sử dụng. Hậu quả đó, không phải bất kỳ một quốc gia nào cũng có thể chịu đựng được. Trong khi đó, một vị tông sư lại có thể tùy tiện xuất hiện ở rất nhiều nơi. Cho dù đối mặt với súng đạn phổ thông, bọn họ đều không hề e ngại một chút nào.

Nếu như, bên cạnh một vị lãnh đạo cấp cao của một quốc gia nào đó, bỗng dưng xuất hiện một vị cao thủ cấp bậc tông sư, có thể dễ dàng đem lãnh đạo cao cấp của quốc gia đó khống chế lại. Đến lúc đó, cho dù là các cường quốc đứng đầu thế giới, nhất định cũng lộ ra sự e ngại không nhỏ.

Tất nhiên, đây chỉ là một loại ví dụ mà thôi. Trên thực tế, mỗi một vị tông sư đều có địa vị hết sức đặc thù. Bọn họ cũng không thể nào tùy tiện được xuất hiện ở trên lãnh thổ của quốc gia khác. Hơn nữa, theo quy định của hiệp ước các nước trên thế giới, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, cao thủ cấp bậc tông sư cũng không thể đem ra sử dụng.

Bất quá, sự có mặt của một vị võ giả cấp bậc tông sư, vẫn luôn có thể tạo ra áp lực nhất định cho chính trị của quốc gia đó.

Nhưng mà, lúc này đứng ở trước mặt hoàng thân Chainan lại là một người thanh niên trẻ tuổi. Hơn nữa, thân phận chỉ là một vị vệ sĩ riêng cho một tổng giám đốc của một tập đoàn còn không lọt nổi vào top 50 của Đại Việt. Điều này không thể không làm cho hoàng thân Chainan cảm thấy áp lực không thôi.

“Được rồi, thi đấu đến đây là kết thúc. Ra Thép, con thay mặt ta mời khách. Hơn nữa, chuyện hợp tác cũng có thể chính thức thành lập. Ta sẽ đệ trình lên bệ hạ, từ bây giờ trở đi, tập đoàn Thành Phát sẽ là đối tác quan trọng của vương quốc chúng ta.”

Sau khi thất thần một hồi, hoàng thân Chainan đột nhiên đứng lên, hướng về phía Chai Chai Ra Thép dặn dò.

Nghe được lời này, sắc mặt của Chai Chai Ra Thép không khỏi lộ ra dáng vẻ khiếp sợ. Chỉ có điều, Chai Chai Ra Thép cũng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, vội vàng hướng về phía hoàng thân Chainan hành lễ.

“Vâng, thưa ngài!”

Hoàng thân Chainan chỉ hơi gật đầu một chút. Sau đó, ông ta nhanh chóng rời đi.

Mà Trần Viễn cùng Tiêu Hân Hân thì được Chai Chai Ra Thép mời đến một khu nhà khách, dùng phong cách cao quý nhất để tiếp đãi bọn họ.

“Thế nào? Con rể của tôi có lợi hại hay không?”

Rời khỏi sảnh lớn, hoàng thân Chainan đi đến một căn nhà gỗ nằm ở vị trí hẻo lánh của khu biệt thự. Ông vừa mới bước vào trong phòng, lúc này âm thanh của một người đàn ông trung niên bỗng dưng vang lên. Lúc này, ánh mắt của hoàng thân Chainan không khỏi nhìn về phía đối phương, lộ ra biểu hiện vô cùng quái dị.

“Con rể?”

“Ừm, thế nào? Ông còn cho rằng nó thật sự chỉ là vệ sĩ của con gái tôi thôi ư?”

Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của hoàng thân Chainan, lúc này trên khuôn mặt của Tiêu Viễn Sơn không khỏi lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý.

“Ồ, tôi không nghĩ đến ông lại có được một cậu con rể xuất sắc đến như vậy. Hiện tại, ông có thể đang rất đắc ý rồi đi?”

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Tiêu Viễn Sơn, trên mặt của hoàng thân Chainan nhất thời lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Mà nhìn thấy biểu hiện này của hoàng thân Chainan, tức thì nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Viễn Sơn không khỏi trở nên cứng đờ lại.

“Được rồi, được rồi! Không nhắc đến chuyện này nữa. Mấy ngày hôm trước tôi có nhân được tin tức. Nghe trong giáo phái đang có tin đồn, giáo chủ sắp sửa đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.”

Nghe được lời này, sắc mặt của hoàng thân Chainan bỗng dưng trở nên chấn động kịch liệt, đồng thời ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn cũng lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi.

“Địa Tiên?”

“Ài, chuyện này cũng không tính là bí mật gì. Dù sao, ngài ấy cũng đã bị vây ở cảnh giới đại tông sư hơn mấy chục năm. Chỉ là, tôi nghe nói muốn đột phá đến cảnh giới Địa Tiên cần phải có rất nhiều linh khí hội tụ. Hơn nữa, cần phải trải qua một trận độ kiếp cực kỳ nguy hiểm. Trên thế giới này, có thể đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, thật sự là quá mức hiếm hoi. Dù cho trong lịch sử của bổn giáo đã từng tồn tại qua mấy vị tuyệt thế cường giả như vậy, nhưng hiện tại ai cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể phá vỡ được gông cùm xiềng xích mà thế giới hiện tại gây ra.”

Nghe được tiếng thở dài của Tiêu Viễn Sơn, cho đến lúc này hoàng thân Chainan vẫn chưa lấy lại được tin thần.

Địa Tiên, đây là cảnh giới chỉ có ở trong truyền thuyết. Nghe nói, hơn vạn năm trước, khi trên trái đất vẫn còn thiên địa linh khí vô cùng sung túc, dồi dào. Lúc đó, người tu luyện hầu như xuất hiện ở khắp nơi. Đừng nói là cảnh giới Địa Tiên, cho dù tiên nhân cũng từng thật sự xuất hiện qua.

Thế nhưng, đó chỉ là truyền thuyết. Hơn mấy nghìn năm nay, thế giới dần dần trở nên suy thoái, linh khí ở trong trời đất bắt đầu trở nên hao mòn. Trong lịch sử của giáo hội, hoàng thân Chainan chỉ nghe nhắc đến ba vị tổ sư có thể đột phá đến cảnh giới Địa Tiên. Lúc đó, cảnh giới Địa Tiên đã xem như là trần nhà của tu luyện giới. Ba vị tổ sư khi đó cũng trở thành ba vị tuyệt thế cường giả của giáo hội.

Thế nên, vừa rồi nghe Tiêu Viễn Sơn nhắc đến việc giáo chủ muốn chuẩn bị đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, thật sự để cho hoàng thân Chainan cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

“Bất quá, chuyện này ở trong giáo hội vẫn còn chỉ là tin đồn. Nghe nói, muốn đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, không chỉ cần phải có đầy đủ linh khí để tu luyện, mà còn cần có một vật trung gian tiếp dẫn, mới có thể phá vỡ được gông cùm của thiên địa. Mà thứ đồ vật này, nghe người ở trong giáo truyền xuống, vừa mới xuất hiện ở trên đại lục không có bao lâu.”

Lần này, tinh thần của hoàng thân Chainan đã khôi phục không ít. Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn, lộ ra một chút tò mò.

“Đó là đồ vật gì?”

Tiêu Viễn Sơn hơi hơi lắc đầu đáp lại: “Tôi cũng không biết.”

Sau đó, giống như nhớ ra điều gì, Tiêu Viễn Sơn mới cầm lấy điện thoại, mở ra hình ảnh đưa đến trước mặt của hoàng thân Chainan.

“Mặc dù tôi không rõ nó là đồ vật gì, nhưng nghe người ở trong giáo hội bí mật truyền xuống, thì hình dạng của nó có bộ dáng giống như ngọc bội, phía trên có ghi chép đồ án của cặp cá chép âm dương.”

Nhìn thấy đồ án ở trên màn hình, vẻ mặt của hoàng thân Chainan không khỏi lộ ra sững sờ. Thứ hình vẽ này, thật sự hơi có một chút tương tự với huyền thuật mà các võ sĩ người Thái thường hay sử dụng khi chiến đấu. Chỉ có điều, loại đồ án như thế này hoàng thân Chainan lại chưa thấy qua bao giờ.

“Đây là thứ gì?”

Trong lòng hoàng thân Chainan thật sự cảm thấy vô cùng tò mò, ông ta nhất thời có chút nhịn không được, hướng về phía đồ án hỏi thăm.

“Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ nghe nói, đây là một món bảo vật đã có từ hơn một vạn năm trước. Thứ đồ vật này có thể tự mình hấp thu lấy tinh hoa của nhật nguyệt, chuyển hóa thành linh lực, tiến hành tẩy luyện cơ thể. Người có thể sở hữu được món bảo vật này, có thể nắm giữ lấy nguồn sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa, tôi nghe người trong giáo hội bí mật truyền tin đến. Thật ra, món bảo vật này trước đó đã bị chia thành hai phần, gồm một phần âm và một phần dương. Hiện tại, trong tay của giáo chủ vừa vặn nắm giữ phần dương. Ngài ấy truyền xuống chỉ lệnh, muốn để cho người của chúng ta truy tìm tung tích của phần âm đang bị thất lạc.”

Lần này, thần sắc của hoàng thân Chainan rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau đó, cũng không biết rõ là hai người bọn họ đã tiến hành bàn bạc gì với nhau. Nhưng vẻ mặt của cả hai người dường như đều rất chăm chú. Sau đó, cả hai nhanh chóng tách rời ra, bắt đầu tiến hành hành động của mình.

Tất nhiên, những chuyện này Trần Viễn hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu như Tiêu Viễn Sơn và hoàng thân Chainan biết được, thứ bảo vật mà giáo chủ của bọn họ muốn tìm kiếm, hiện tại đang ở trên người của Trần Viễn, không biết lúc đó bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Chương 57 - Giá một ngàn bạt

“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn anh rất nhiều! Tôi nhất định sẽ hoàn thành sớm nội dung hợp đồng mới. Hy vọng, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhiều dự án lớn hơn!”

Rời khỏi biệt thự của hoàng thân Chainan, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này tỏ ra vô cùng hưng phấn. Cô hướng về phía CEO của tập đoàn Chai Chai, liên tục lên tiếng cảm ơn.

Nhưng mà, thần sắc của Chai Chai Ra Thép vẫn rất bình tĩnh. Anh chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó mỉm cười hướng về phía Trần Viễn với ánh mắt tràn đầy kính trọng.

Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Nhưng mà, thần sắc của Chai Chai Ra Thép vẫn rất bình tĩnh. Anh chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó mỉm cười hướng về phía Trần Viễn với ánh mắt tràn đầy kính trọng.

Đối với một thương nhân như Chai Chai Ra Thép mà nói, việc hợp tác với tập đoàn của Tiêu Hân Hân, thật ra cũng không đem đến quá nhiều lợi ích. Nhưng bản thân Chai Chai Ra Thép lại là người thừa kế của tập đoàn Chai Chai, trong người chảy xuôi huyết mạch của hoàng gia. Anh ta biết rõ, thực lực của Trần Viễn biểu hiện ra bên ngoài, có thể đại diện cho thứ gì.

Chính vì thế, Chai Chai Ra Thép đối với Tiêu Hân Hân có thái độ không mặn không nhạt, hoàn toàn là một kiểu xã giao thông thường. Nhưng đứng ở trước mặt của Trần Viễn, Chai Chai Ra Thép lại bày tỏ ra tất cả thành ý của mình, như thể Trần Viễn mới chính là nhân vật chủ chốt trong chuyện hợp tác lần này.

Đối với những thứ này, mặc dù Tiêu Hân Hân đã nhìn đến rõ ràng, nhưng cô cũng không dám lỗ mãng, vẫn cực kỳ khách sáo đối với Chai Chai Ra Thép bày tỏ sự biết ơn của mình.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng chẳng để ý đến những thứ này. Đối với anh mà nói, việc đánh bại thầy Chaiya, một vị võ giả đạt đến cấp bậc tông sư, kỳ thật cũng không quá xem trọng.

Anh chỉ đang tò mò, không biết trong nước có ai có thể đạt đến cấp bậc giống như thầy Chaiya hay không mà thôi.

Lúc trước, khi còn ở trong quân đội, Trần Viễn từng nghe nói qua. Trong nước có một nhóm bộ đội, có thực lực rất mạnh. Nhóm bộ đội này có địa vị vô cùng quan trọng, từ trước đến nay đều có hành tung vô cùng bí ẩn. Bọn họ được gọi chung với nhau thành một tên gọi thống nhất, Long Vệ.

Chỉ có điều, cho dù Trần Viễn đã từng tiếp xúc với không ít cao tầng của giới quân đội, nhưng anh thật sự chưa từng thấy qua bất kỳ một nhân vật nào của đội Long Vệ.

Chính vì thế, sau lần này, anh dự định sẽ về nước tìm hiểu một chút tin tức của bọn họ. Dù sao, theo Trần Viễn suy đoán, thực lực của những người này nhất định cũng không thể nào vượt qua cấp bậc của thầy Chaiya.

“Này, anh đang suy nghĩ cái gì thế?”

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Rời khỏi biệt phủ của hoàng thân Chainan, trên đường trở về khách sạn, Tiêu Hân Hân nhìn thấy Trần Viễn hơi có vẻ thất thần, giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Nhất thời, cô có chút nhịn không được, bắt đầu quay sang nhìn anh để hỏi thăm.

Lúc này, nghe Tiêu Hân Hân gọi tên, Trần Viễn mới giật mình định thần lại. Nhưng khi thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Trần Viễn có chút nghi ngờ, nhìn lấy cô.

“Thế nào? Trên mặt tôi có dính thứ gì sao?”

“Không… không có…”

Đột nhiên, trên mặt của Tiêu Hân Hân trở nên ửng hồng, sau đó cô mới ấp úng đáp lại. Chuyện này, nhất thời để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Anh cũng không biết, trong lòng của Tiêu Hân Hân đang nghĩ đến thứ gì.

“Đúng rồi, chuyện hôm nay tôi cảm ơn anh rất nhiều! Nếu như không có anh, việc hợp tác giữa công ty của tôi với tập đoàn Chai Chai không có thuận lợi hoàn thành như vậy. Anh nói đi, ngoài phần thưởng mà tôi đã hứa với anh, anh có muốn tôi tặng thưởng thêm thứ gì nữa hay không?”

Bất chợt nghe Tiêu Hân Hân hỏi đến, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên suy tư. Sau đó, anh liếc mắt, nhìn lấy thân hình của cô.

Hôm nay, Tiêu Hân Hân ăn mặc rất gọn gang. Hơn nữa, trang phục của cô còn hơi có chút bó sát người, để lộ ra từng nét đường cong ở trên cơ thể. Vừa rồi, Trần Viễn còn không có chú ý. Lúc này, anh càng nhìn càng thấy Tiêu Hân Hân trở nên đẹp mắt vô cùng.

Thế nhưng, Tiêu Hân Hân bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xấu hổ. Sau đó, cô dường như hơi có vẻ tức giận, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.

“Anh không được nghĩ bậy, ngoài thứ đó ra, tôi có thể đáp ứng tất cả những yêu cầu còn lại của anh.”

Đột nhiên nghe Tiêu Hân Hân nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, để cho sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lần nữa lâm vào trầm tư. Sau đó, anh hơi ngước mắt, nhìn lấy khuôn mặt đã đỏ bừng như táo đỏ của Tiêu Hân Hân, vẻ mặt lộ ra khó hiểu.

“Tôi nghĩ bậy cái gì? Mà cô nói thứ đó là thứ đồ vật gì? Vừa rồi tôi chỉ đang suy nghĩ, không biết cô có thể tăng thêm tiền thưởng, đồng thời cấp cho tôi một căn nhà riêng hay không?”

Nghe Trần Viễn hỏi ngược lại, trên mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm xấu hổ tức giận. Cô hơi gắt lên, trừng mắt nhìn lấy anh.

“Nếu anh không có nghĩ bậy, vậy thì vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào người tôi làm gì?”

Lần này, đến phiên Trần Viễn hơi có chút khó chịu. Anh cũng không hiểu, vừa rồi chẳng phải Tiêu Hân Hân vẫn còn đang nói cười vô cùng vui vẻ hay sao?

Cô ta rốt cuộc là ăn trúng thuốc gì? Tự dưng lại trở nên tức giận với mình như vậy?

Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng cảm thấy khó chịu. Nhưng sau một lúc, anh vẫn lắc đầu nói ra.

“Được rồi, nếu cô không muốn cấp tôi nhà riêng, vậy cô cứ tùy ý tặng thưởng cho tôi vài trăm triệu là được. Nếu không, cô cũng có thể tặng tôi một chiếc xe riêng.”

Lúc này, Trần Viễn đã rất tùy ý. Anh cũng không có đặt quá nhiều hy vọng vào việc Tiêu Hân Hân có thể tặng thêm cho mình thứ gì.

Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn lại bất ngờ xảy ra. Lúc này, Tiêu Hân Hân vậy mà vô cùng dứt khóat, gật đầu đáp lại.

“Tốt, vậy tiền thưởng lần này tăng lên một trăm triệu. Còn xe ô tô, tôi sẽ để anh tùy ý lựa chọn một chiếc ở trong gara. Tất nhiên, ngoài trừ chiếc xe mà tôi đang đi, tất cả những chiếc còn lại anh đều có thể lựa chọn. Về việc nhà riêng, tạm thời tôi không thể cấp cho anh được.”

Nghe Tiêu Hân Hân đột nhiên đáp ứng sảng khoái như vậy. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn lại có được loại cảm giác vô cùng không chân thực.

Rốt cuộc, cô ta đang bị làm sao vậy?

Nghĩ nghĩ như vậy ở trong đầu, nhưng ngoài mặt Trần Viễn cũng không lộ ra bất kỳ khác thường nào. Anh vô cùng vui vẻ, mỉm cười nói ra.

“Vậy thì tốt, hy vọng lúc đó cô cũng không nên nuốt lời.”

Cứ như thế, hai người một đường đi thẳng về khách sạn. Sau đó, Trần Viễn đi lên trên phòng của mình. Còn Tiêu Hân Hân cũng bắt đầu liên lạc, chuẩn bị một bản hợp đồng mới. Ngày mai, cô cùng với nhân viên cấp cao của tập đoàn Chai Chai, sẽ tiến hành một lần hội nghị trực tiếp, chính thức ký kết hợp đồng mà cô và Chai Chai Ra Thép đã bàn qua hôm nay.

Cốc cốc!

Đang chuẩn bị đi vào bên trong phòng tắm, phía bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa. Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, thông qua con mắt gắn ở trên cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.

Lúc đầu, Trần Viễn còn tưởng rằng Tiêu Hân Hân đến tìm mình. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị anh bỏ qua. Bởi vì, anh biết lúc này Tiêu Hân Hân nhất định là đang rất bận. Thế nên, lúc đưa mắt nhìn ra bên ngoài, khi thì rõ người đến là ai, Trần Viễn không khỏi cảm thấy sững sờ.

“Cô là ai?”

Nhìn thấy bên ngoài đứng đấy một người phụ nữ trẻ tuổi. Hơn nữa, nhìn người này mặc một bộ trang phục truyền thống của phụ nữ Thái. Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, đưa ánh mắt đánh giá cô gái này một phen.

Nhưng mà, cô gái này rất chuyên nghiệp. Sau khi nhìn thấy Trần Viễn đem cửa phòng mở ra, cô ta liền nhanh chóng bước vào bên trong. Sau đó, cô gái này đem cửa phòng khóa chặt lại. Đồng thời, y phục của cô ta cũng nhanh chóng được cởi ra ngoài. Đợi cho Trần Viễn kịp phản ứng lại, thì trên người của cô gái trẻ chỉ còn mỗi bộ đồ lót bằng ren.

“Thưa ngài, em là nhân viên đặc biệt của khách sạn. Đây là lần đầu em đến đây làm việc. Nếu như ngài đồng ý, em sẽ phục vụ cho ngài một cách chu đáo. Mỗi giờ ngài chỉ cần trả cho em một ngàn bạt là đủ.”
Chương 58 - Malee

Bởi vì cô gái này nói chuyện bằng tiếng Việt, nên Trần Viễn nghe hết sức rõ ràng, cho dù nửa chữ cũng không có bỏ sót. Hơn nữa, bộ dáng của cô ta thật sự quá mức thuần thục. Trần Viễn có chút nghi ngờ, đây thật sự chỉ là lần đầu của cô ta thôi sao?

“Sao thế? Ngài không đồng ý à?”

Nhìn thấy Trần Viễn cứ đứng ngẩn người ngay tại chỗ, cô gái lúc này mới không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía anh.

“Không cần, tôi không có nhu cầu sử dụng dịch vụ của cô.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không muốn để cô gái này tiếp tục ở trong phòng ngủ của mình. Anh móc ra một tờ tiền mệnh giá 500 bạt, đưa cho cô ta rồi nói.

“Đây, con như là tiền boa của tôi cho cô.”

Nhìn thấy Trần Viễn đưa tiền, trên khuôn mặt của cô gái trẻ không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc. Sau đó, cô liền lắc đầu liên tục, không có ý định tiền boa mà Trần Viễn đưa cho.

“Xin lỗi, tôi không thể nhận tiền của anh. Nếu anh cảm thấy không được hài lòng, tôi sẽ thông báo với quản lý, để cho ông ấy gọi người khác đến thay thế.”

Nói xong, cô gái cũng biết là công việc lần này của mình không thể nào thực hiện được. Thế nên, trên khuôn mặt của cô xuất hiện một vẻ chán nản. Sau đó, cô nhanh chóng đem quần áo ở dưới đất nhặt lên, mặc lại trên người. Cũng không đợi cho Trần Viễn đuổi khách, cô gái trẻ lúc này đã tự động mở cửa, bước ra bên ngoài.

Lúc rời đi, trong miệng của cô cũng không quên lẩm bẩm lấy, bộ dáng có vẻ vô cùng thất vọng.

“Bây giờ mình phải làm sao đây? Hôm nay đã là vị khách hàng thứ hai từ chối không cho mình mát-xa. Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, quản lý sẽ đuổi việc mình mất. Mẹ đang bị bệnh, bà ấy cần phải có tiền để đi chữa bệnh. Không được, mình nhất định phải nhanh nghĩ cách mới tốt…”

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm lấy, cô gái trẻ cũng không biết được, Trần Viễn lúc này đã nghe hết toàn bộ lời nói của cô. Vẻ mặt của anh lúc này cũng vô cùng đặc sắc. Anh cũng không rõ, chỉ là mát-xa, có cần thiết phải cởi đồ ra nhanh như vậy hay không?

Không biết suy nghĩ như thế nào, giống như là mang theo một chút đồng cảm. Lúc này, Trần Viễn đột nhiên lớn tiếng hô lên: “Khoan đã!”

Vốn dĩ đã đi được một đoạn khá xa. Lúc này, đột nhiên nghe được tiếng hô của Trần Viễn, bước chân của cô gái trẻ không khỏi dừng lại. Sau đó, trên khuôn mặt của cô hiện rõ nghi hoặc, không hiểu Trần Viễn gọi cô còn có việc gì.

“Tôi không gọi cô, thì còn có thể gọi ai ở đây?”

Không biết vì sao, càng nhìn Trần Viễn càng cảm giác cô gái này có một chút gì đó rất tương tự với em gái của anh. Chính vì thế, tâm tình của anh cũng buông lỏng ra không ít. Trong lúc nói chuyện, anh lại mang theo một chút tùy ý.

Nghe thế, cô gái mới có chút không được rõ ràng. Vừa rồi, anh ta đã nói không muốn sử dụng dịch vụ của mình. Lúc này, tại sao lại kêu mình trở về làm gì?

Càng nghĩ, cô gái càng cảm thấy vị khách hàng này của mình có chút kỳ quặc. Nhưng mà, vì tinh thần nghề nghiệp, cô vẫn chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt của Trần Viễn, lộ ra một cái nụ cười hết sức chân chất.

“Quý khách, anh có nhu cầu gì sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi, cô làm nghề gì?”

Trần Viễn hơi sợ cô gái này lại làm ra hành động quá khích nào đó. Thế nên, anh trực tiếp cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô, hỏi lên vấn đế mà mình muốn hỏi ở trong lòng.

“Thưa quý khách, tôi là nhân viên mát-xa của khách sạn. Mỗi giờ chỉ tính một ngàn bạt. Hơn nữa, dịch vụ của khách sạn chúng tôi, là một trong những dịch vụ tốt nhất của Băng Cốc. Không biết, quý khách có muốn tôi đến phục vụ cho ngài hay không?”

Dường như thói quen nghề nghiệp để cô gái trẻ này không cách nào rời bỏ được. Vừa nghe Trần Viễn hỏi đến, cô liền liên thanh nói ra không ngừng. Hơn nữa, cô còn đưa lấy ánh mắt vô cùng chờ mong, nhìn lấy anh.

Nhất thời, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ, hơi hơi lắc đầu một cái. Sau đó, anh dùng ánh mắt nghiêm túc, nhìn lấy cô gái trẻ hỏi thăm.

“Vậy một ngày cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Nghe hỏi đến vấn đế này, cô gái trẻ hơi có vẻ do dự, không muốn trả lời Trần Viễn. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của anh, lại để cho cô không khỏi tỏ ra vui mừng, còn mang theo một chút khó tin.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Như vậy đi, bây giờ tôi cũng không có ý định sử dụng dịch vụ của cô. Nhưng mà, tôi có việc muốn đi ra ngoài một chút. Cô giúp tôi làm hướng dẫn viên, mỗi giờ tôi sẽ trả cô một ngàn bạt, cô thấy thế nào?”

Quả thật, lời đề nghị này của Trần Viễn để cho cô gái trẻ cảm thấy dao động không thôi. Chỉ là, cô cũng không có trực tiếp gật đầu đồng ý, mà đang rơi vào suy nghĩ. Dù sao, công việc này là một người quen giới thiệu cho cô. Nếu cô đột nhiên bỏ đi, làm hướng dẫn viên cho Trần Viễn. Như vậy, quản lý có thể trách phạt hoặc là đuổi việc cô hay không? . Bạ???? có biế???? ????ra????g ????r????yệ???? ~ Trù????Tr???? yệ????.????N ~

Suy nghĩ một hồi, giống như làm ra quyết định quan trọng nào đó. Cô gái hơi có một chút căng thẳng, nhìn thẳng về phía Trần Viễn nói ra.

“Tôi muốn mười ngàn, anh có đồng ý hay không?”

Nghe nói ra con số này, Trần Viễn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Cũng không phải là anh cảm thấy cô gái này không biết lý lẽ, trực tiếp đòi lên giá cao như vậy. Anh chỉ cảm thấy, việc này có chút kỳ quặc. Thông thường, cũng không có ai lại hô ra một cái giá cao như vậy cho một lần làm hướng dẫn viên du lịch. Tất nhiên, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt khác thì không tính.

“Tôi… tôi cũng không muốn nhiều tiền như vậy đâu. Thật ra, mẹ tôi đang cần tiền để chữa bệnh. Bác sĩ nói, bà ấy cần phải đóng đủ mười ngàn, thì mới có thể nhập viện được. Chỉ cần… chỉ cần anh chịu đồng ý. Tôi… tôi có thể làm bất cứ điều gì mà anh yêu cầu.”

Nếu là người khác nghe được lời này, nhất định là sẽ cho rằng cô ta đang giả vờ tội nghiệp, để lừa tiền bọn họ. Dù sao, đã có không ít trường hợp du khách nước ngoài bị các cô gái trẻ ở bản địa lừa bịp, tốn rất nhiều tiền nhưng không lấy được một chút lợi ích nào.

Thế nhưng, Trần Viễn thì không hề cho rằng như vậy. Từ trong ánh mắt, cũng như lời nói của cô. Anh có thể cảm nhận được, đây đều là những lời nói thật lòng. Hơn nữa, lúc cô ta tự mình lẩm bẩm ở trong miệng, rõ ràng là đang dùng đến tiếng bản địa. Nếu như không phải Trần Viễn nghe hiểu được, thì sẽ không có chuyện anh kêu gọi cô quay trở lại.

“Được, tôi sẽ cho cô mười ngàn. Nhưng mà, tôi cũng không muốn cô phải là bất cứ điều gì cho tôi. Tôi chỉ có một cái yêu cầu duy nhất, cô phải nhất định đồng ý với tôi mới được.”

Ban đầu, nghe Trần Viễn sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng của cô gái trẻ cam thấy vô cùng mừng rỡ. Thế nhưng, sau khi nghe anh muốn cô đáp ứng yêu cầu của mình. Nhất thời, trong lòng của cô không khỏi rơi vào do dự, hai tay nắm chặt lại với nhau.

Qua một lúc, cô mới cắn răng nói ra: “Đồng ý, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của anh!”

Lần này, đến phiên Trần Viễn hơi có chút ngạc nhiên. Ánh mắt có chút chăm chú, nhìn về phía cô.

“Cô không cần hỏi tôi muốn yêu cầu gì sao?”

“Không cần, chỉ cần có thể kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ. Cho dù anh có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đồng ý.”

Dường như làm ra rất nhiều quyết tâm, cô gái trẻ lúc này cực kỳ kiên nghị, lắc lắc đầu.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi im lặng. Cuối cùng, anh cũng không có nói thêm lời nào, quyết định cùng với cô gái trẻ đi ra ngoài.

“Cô tên là gì?”

“Tôi tên là Malee!”

Lúc này, Trần Viễn cùng với cô gái trẻ đã đi ra khỏi khách sạn. Hai người bọn họ bắt đầu hướng về phía bên ngoài thành phố, lái xe chạy tới.

Bởi vì Trần Viễn muốn Malee đưa anh về nhà của cô. Chính vì thế, lúc nói chuyện với Trần Viễn, Malee cũng lộ ra một chút e dè. Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có ý định thất hứa. Sau khi hai người rời khỏi khách sạn, anh đã đưa cho Malee 5000 Bạt, coi như là tiền đặt cọc để Malee làm hướng dẫn viên cho anh.

Đi khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, xe taxi dừng lại ở một đầu con phố nhỏ, phía bên trong nhìn như có vẻ cũ kỹ, lụp xụp. Nhìn thấy cảnh này, hai đầu lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

“Đây… đây là nhà tôi.”

Nhìn thấy biểu hiện ở trên mặt của Trần Viễn, trong lòng của Malee hơi có chút lo sợ, vội vàng lên tiếng giải thích.

Thấy vậy, Trần Viễn cũng không có nói thêm lời nào, mà cùng với Malee xuống xe, bắt đầu đi vào bên trong hẻm nhỏ.

Thế nhưng, hai người chỉ đi được một đoạn, liền có bóng người lảo đảo, từ phía bên trong hẻm nhỏ đi ra ngoài. Sau đó, người này vừa mới nhìn thấy Malee và Trần Viễn xuất hiện ở trước mặt, tức thì đôi mắt không khỏi sáng lên. Nhất là, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Trần Viễn, lộ ra biểu hiện vô cùng quái dị.

“Malee, giờ này mày không đi làm ở khách sạn, dẫn theo đàn ông trở về đây làm gì?”

Lúc nói chuyện với Malee, ánh mắt của người đàn ông này vẫn không quên nhìn về phía Trần Viễn. Nhưng mà, sắc mặt của Malee lúc này lại tỏ ra vô cùng sợ hãi, vội vàng lui lại phía sau vài bước.

“Dượng… tôi… tôi không có dẫn đàn ông về nhà.”

“Ha ha ha, thế đây không phải đàn ông, chẳng lẽ là đứa đàn bà vô dụng giống như mẹ mày hay sao?”

Tiếng cười của người đàn ông lúc này rất lớn, toàn bộ xóm nhỏ đều có thể nghe được hết sức rõ ràng. Nhưng tất cả bọn họ, không ai thèm để ý đến chuyện này. Dù sao, những thứ này đối với bọn họ quá mức quen thuộc.
Chương 59 - Đòi nợ

Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã trở nên đen sì. Dù sao, bất kỳ một người đàn ông nào cũng không muốn mình bị mắng là thứ không phải đàn ông. Hơn nữa, nhìn bộ dáng sợ hãi của Malee, rõ ràng cô bé đã không ít lần bị người bố dượng này bắt nạt qua.

Thế nên, nhất thời Trần Viễn hơi có chút tức giận. Thân hình của anh đột nhiên xông tới, trực tiếp đem cổ áo của gã đàn ông say xỉn nhấc lên.

“Mày… mày muốn làm gì? Mau buông tay ra!”

Bị Trần Viễn nhẹ nhõm nhấc lên. Lúc này, bố dượng của Malee không khỏi tỉnh rượu. Ông ta vô cùng hốt hoảng, vội vàng muốn đem bàn tay của Trần Viễn kéo ra ngoài.

Nhưng ông ta thường ngày chỉ biết uống rượu, thỉnh thoảng lại hay bắt nạt mẹ con Malee. Đối với một người thanh niên bình thường, ông ta còn không thể nào là đối thủ. Huống hồ một người có thể dễ dàng đem một võ giả cấp bậc tông sư đánh bại giống như Trần Viễn.

Chính vì thế, dù ông ta đã cố ý dùng hết sức lực, nhưng một đầu ngón tay của Trần Viễn cũng không bị ông ta kéo cho nhúc nhích. Nhất thời, sắc mặt của ông ta không khỏi gấp, vội vàng quay sang trừng mắt nhìn lấy Malee, hét lên.

“Mày còn đứng đó làm gì? Còn không mau kêu thằng khốn này đem bàn tay bẩn thỉu của nó bỏ ra khỏi người tao.”

Bị quát lên, Malee hơi có chút giật mình. Nhưng mà, cô bé còn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay của Trần Viễn đã vung lên, trực tiếp tát thẳng lên trên khuôn mặt của ông ta.

Bốp!

Cái tát này được Trần Viễn điều chỉnh góc độ rất tốt, hơn nữa anh cũng sử dụng lực đạo vừa phải. Thế nên, mặc dù âm thanh kêu lên rất vang, trên mặt cũng in rõ ràng năm cái dấu ấn ngón tay. Nhưng mà, bố dương của Malee vẫn không đến mức ngất đi. Ngược lại, trong miệng còn phun ra một cái răng cửa, cùng với một ngụm máu tươi.

“Mày…”

Bốp!

Trong lúc tức giận, bố dương của Malee không khỏi trừng mắt, muốn lần nữa mở miệng quát lên. Thế nhưng, lời vừa mới ra khỏi miệng, Trần Viễn lại vung tay đánh lên một cái. Tức thì, khuôn mặt của ông ta đã trở nên sưng đỏ, đầu óc cũng có chút choáng váng.

“Tôi đã cho ông được phép mở miệng nói chuyện chưa hả? Ông còn dám kêu lên thêm một tiếng nữa, có tin rằng tôi sẽ biến ông thành phế nhân hay không?”

Lúc này, Trần Viễn nói chuyện với ông ta bằng tiếng bản địa, thế nên đã hù dọa cho ông ta không dám hé răng ra thêm nửa lời. Dù sao, với chút sức lực ít ỏi của mình, ông ta cũng không cách nào trốn thoát khỏi bàn tay của Trần Viễn. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong đầu của ông ta không khỏi liên tưởng đến mấy tên sát nhân ở trong phim truyền hình. Điều này càng khiến cho ông ta sợ hãi, đánh lên một cái rùng mình.

Nhưng mà, đang đứng ở một bên, vẻ mặt của Malee có chút không thể nào tin được, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chú về phía Trần Viễn. Từ đầu đến cuối, lúc rời khỏi khách sạn cho đến bây giờ, Trần Viễn đều luôn nói chuyện với cô bằng tiếng quốc ngữ. Thế nên, Malee cũng không biết là Trần Viễn lại nghe hiểu được tiếng bản địa.

“Anh… anh biết nói chuyện bằng tiếng Thái?”

“Thế nào? Chuyện này thật sự kỳ lạ lắm sao?”

Nghe Malee hỏi thăm, Trần Viễn cũng không có ý định giấu giếm. Hơn nữa, anh còn cố ý nheo nheo mắt, chọc cho cô bé hơi có chút xấu hổ, rơi vào trạng thái lúng túng.

Mà bố dượng của Malee lúc này cũng có chút mơ hồ. Ông ta cũng không hiểu được, Malee và Trần Viễn đang nói thứ gì.

Thật sự, Trần Viễn phát âm bằng tiếng bản địa so với người dân ở đây càng thêm bản địa. Chính vì thế, bố dượng của Malee nghe mơ hồ cũng không có gì quá mức ngạc nhiên.

Nhưng mà, lúc này đột nhiên phía trước con hẻm nhỏ vang lên mấy tiếng ồn ào. Sau đó, một nhóm khoảng chừng hơn sáu bảy người, trên mình dày đặc hình xăm. Hơn nữa, trên tay của bọn họ còn cầm theo hung khí, đem toàn bộ lối đi của con hẻm nhỏ này vây chặt lại.

Sau đó, một gã tóc húi cua, tai đeo khuyên, miệng ngậm thuốc lá, trước ngực có xăm một cái hình xăm đại bàng, tay cầm theo một con dao gọt trái cây, đi tới trước mặt của hai cha con Malee, lộ ra một cái nụ cười cực kỳ hung ác.

“Ông già, chuyện thiếu nợ của ông với ông chủ của bọn tôi tính như thế nào đây hả? Ông nói hôm nay con gái ông sẽ đem tiền về trả cho bọn tôi, hiện tại số tiền đó ở đâu rồi?”

Vừa nhìn thấy đám người này, sắc mặt của hai cha con Malee liền trở nên trắng bệch. Nhất là bố dương của Malee lúc này, trên sống lưng của ông ta đang không ngừng ướt sũng mồ hôi, hơi rượu cũng tản đi không còn lại chút gì.

“Các anh hãy đợi một chút, tiền đang ở trong tay của con gái tôi. Nó nhất định sẽ đem tiền trả cho các ông.”

Nói xong, ánh mắt của ông ta không khỏi quay sang nhìn lấy Malee. Trong lòng ông ta lúc này vô cùng rõ ràng, đám người này không phải là mình có thể chọc được. Hiện tại, ông ta chỉ hy vọng Malee có thể đem thật nhiều tiền trở về, trả cho bọn họ.

Nhưng ông ta chờ đợi một hồi, vẫn không nghe được âm thanh của Malee hồi đáp. Lúc này, ông ta không khỏi gấp, vội vàng trừng mắt nhìn lấy cô.

“Malee, mày bị điếc rồi hay sao hả? Còn không nhanh đem tiền lấy ra, trả cho bọn họ.”

Trong lòng ông ta thật sự rất gấp, đám người này đều là những tay anh chỉ nổi tiếng ở Băng Cốc. Hơn nữa, nghe nói phía sau ông chủ của bọn họ còn có cảnh sát bảo kê. Nếu như không ta không đem tiền trả cho bọn họ, kết cục của ông ta như thế nào cũng có thể nghĩ được.

Nhưng mà, ông ta lại quên mất rằng, ở đây còn có người so với đám đòi nợ càng đáng sợ hơn rất nhiều.

Sau khi nghe được ông ta lại lần nữa lên tiếng hù dọa Malee, Trần Viễn không một chút khách khí, trực tiếp quất thẳng một bàn tay lên trên khuôn mặt của ông ta.

“Mày…”

Lần này, một tát của Trần Viễn thật sự rất mạnh, để cho bố dượng của Malee phát ra một tia kêu thảm. Sau đó, ông ta muốn vùng vẫy, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, toàn bộ cơ thể của ông ta đều không khỏi lạnh run. Bản thân ông ta lúc này giống như bị rơi vào trong hầm băng, một chút cử động cũng không thể nào làm được.

“Tốt nhất là ông nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không, hiện tại tôi sẽ trực tiếp thu thập ông.”

Bị lời nói của Trần Viễn dọa sợ, bố dượng của Malee cũng không dám phát ra lời nào, chỉ có thể liên tục gật gật đầu, xem như là làm đáp lại.

Sau đó, Trần Viễn cũng không thèm để ý đến ông ta nữa. Anh đem ông ta vứt sang một bên, rồi mới chậm rãi đi về phía bên cạnh của Malee.

“Ông ta nợ các anh bao nhiêu tiền?”

Vừa mới bắt đầu, nhìn thấy Trần Viễn vậy mà đem con nợ của mình dọa sợ, hơn nữa còn chẳng thèm để ý gì đến tình thế xung quanh, trực tiếp đem ông ta vứt đi. Trong lòng của đám người đòi nợ thuê thật sự rất tức giận. Thế nhưng, lúc này bọn họ nghe Trần Viễn đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, sắc mặt không khỏi dịu xuống. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu đánh giá Trần Viễn một phen.

“Cũng không nhiều lắm, ông ta mượn của ông chủ chúng tôi năm mươi ngàn, tính thêm tiền lãi nữa là tám mươi ngàn. Nếu như anh có thể thay mặt ông ta trả hết nợ cho ông chủ của bọn tôi, thì chuyện hôm nay coi như chúng tôi bỏ qua.”

Lúc này, người đi ra nói chuyện chính là gã thanh niên tóc húi cua, tay cầm con dao gọt trái cây. Gã này, dường như là người dẫn đầu trong nhóm người đòi nợ thuê.

Chỉ có điều, nghe xong lời nói của hắn, Trần Viễn cũng không có lập tức đáp lại. Mà ánh mắt của anh lúc này, đột nhiên nhìn về phía bộ dượng của Malee, hiện tại vẫn đang giả chết nằm trên mặt đất.

“Cái anh tính giúp tôi, mạng của ông ta đáng giá được bao nhiêu tiền?”

Đột nhiên bị hỏi đến chuyện này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi sững sờ. Nhất là bố dượng của Malee, lúc này trong lòng của ông ta có một dự cảm vô cùng không ổn.

Chỉ có điều, còn không đợi ông ta phản ứng lại, Trần Viễn đã đi tới, trực tiếp đem ông ta xách lên, nói.

“Đừng có giả chết ở đây nữa. Tôi hỏi lại thêm lần nữa, mạng của ông ta đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tất nhiên, câu nói đầu tiên là Trần Viễn nói với bố dượng của Malee, câu nói phía sau chính là đang nói với mấy kẻ đòi nợ thuê.

Nhất thời, gã thanh niên tóc húi cua có chút khó hiểu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trần Viễn.

“Anh hỏi chuyện này để làm gì?”

“Cũng không có việc gì. Nếu như ông ta đã nợ các anh, vậy thì các anh cứ lấy mạng của ông ta để trả lại đi. Dù sao, đem ông ta bán lấy nội tạng, tôi nghĩ cũng kiếm được không ít tiền.”

Lần này, đừng nói là hai cha con Malee, cho dù là đám người đòi nợ thuê cũng bị câu nói của Trần Viễn dọa cho ngây người.
Chương 60 - Quyển Vương

“Mày đang đùa bọn tao đấy à?”

Sau một hồi, rốt cuộc tên thanh niên tóc húi cua cũng phản ứng lại được. Hắn cho rằng Trần Viễn đang đem mình ra làm vật tiêu khiển. Chính vì thế, sau khi quát lên một tiếng, tên này cũng liền nhịn không được, trực tiếp cầm lấy con dao gọt trái cây, đâm thẳng về phía trước mặt của Trần Viễn.

Ầm!

Không một chút động tác dư thừa nào, Trần Viễn nhẹ nhàng đưa chân vung lên, trực tiếp đem tên thanh niên tóc húi cua đá bay ra ngoài.

Sau đó, ánh mắt của anh lại lần nữa liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi có một chút bất đắc dĩ, nói ra: “Đây là thói đời gì chứ, lời nói thật lại chẳng có ai tin?!”

Nói ra lời này, trong lòng Trần Viễn thật sự cảm thấy rất buồn bực. Anh cũng không muốn cùng đám lưu manh này đánh nhau.

Nhưng mà, sau khi tên thanh niên tóc húi cua từ dưới đất bò dậy, lúc này trong miệng của hắn còn ngậm lấy không ít đất cát. Vừa đem đất cát trong miệng phun ra, ánh mắt của hắn vừa nhìn về phía Trần Viễn, lộ ra bộ dáng vô cùng dữ tợn.

“Mẹ nó, tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh, đem thằng oắt con này bắt lại cho tao!”

Đến lúc này, mấy tên đàn em của hắn mới kịp lấy lại tinh thần, vội vàng nhào về phía Trần Viễn, dự đinh đem Trần Viễn bắt lại. Nhưng mà, chỉ bằng một chút đám lưu manh như bọn họ, đừng nói là bắt lấy Trần Viễn, cho dù đụng đến một bên góc áo của anh cũng không thể nào làm được.

Thời gian không đến một phút đồng hồ, toàn bộ hiện trường trở nên tĩnh mịch. Xung quanh chỉ còn lưu lại vài cái âm thanh rên rỉ, xen lẫn với tiếng nuốt bọt tràn đầy sợ hãi của mọi người. Nhất là, hai cha con Malee, lúc này bọn họ nhìn anh với anh mắt như nhìn phải quái vật.

“Tôi đã nói rồi, tôi không có ý trêu đùa với các anh. Các anh nói đi, đem ông ta trả nợ có đủ tiền hay là không?”

Lần này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút buồn bực, anh phủi phủi lấy một ít bụi bẩn ở trên quần áo, sau đó chậm rãi đi về phía tên thanh niên tóc húi cua.

Chỉ có điều, mặt của tên thanh niên tóc húi của đã trở nên tái nhợt. Hắn vừa nhìn thấy Trần Viễn đi đến bên cạnh, đã không tự chủ được vội vàng lui lại phía sau vài bước. Đồng thời, trong miệng của hắn lắp bắp nói ra.

“Anh… anh muốn làm gì?”

Nhìn bộ dáng hoảng sợ của tên thanh niên tóc húi cua, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi đen lại. Anh hơi có vẻ tức giận, trừng mắt nhìn lấy hắn.

“Sợ cái gì? Tôi cũng không có ăn thịt anh, anh làm sao lại hoảng sợ như vậy?”

Quả thật, nếu như lúc này Trần Viễn có thể nghe được âm thanh suy nghĩ ở trong đầu của tên thanh niên tóc húi cua, anh nhất định có thể nghe được tiếng chửi mắng của hắn. Dù sao, vừa rồi động tác của Trần Viễn thật sự quá mức lưu loát, hơn nữa ánh mắt của anh còn lộ ra vẻ hung tợn. Nhất là, câu nói mới vừa rồi của anh, càng khiến cho người ta thêm khiếp sợ không thôi.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không thể nào nghe thấu được suy nghĩ của người khác. Anh cảm thấy đám lưu manh này quá mức kém cỏi, chỉ có một chút đe dọa như vậy bọn họ đã không thể nào chịu đựng nổi, thật sự khiến anh vô cùng mất hứng.

“Nói đi, bây giờ lấy ông ta bán để trả nợ, như vậy có đủ hay không?”

Lúc này, nhìn thấy sắc mặt của Trần Viễn đột nhiên trầm xuống, lại nghe anh hỏi như vậy. Tên thanh niên tóc húi cua cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Hắn cũng không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu liên tục, nói ra.

“Đủ… đủ rồi!”

Nói xong, hắn cũng không có dám lưu lại. Mà liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em của mình, sau đó liền co giò chạy trốn.

Thấy như vậy một màn, Trần Viễn không khỏi vội vàng kêu to lên: “Này, các anh chạy cái gì? Tiền nợ vẫn còn chưa thu, làm sao lại chạy rồi hả?”

Lời này của Trần Viễn vừa nói ra, tốc độ của đám lưu manh càng thêm tăng nhanh. Sau khi nhìn thấy bóng lưng của đám lưu manh biến mất bên trong bóng tối, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.

“Cái đám này, thật sự là không chuyên nghiệp chút nào.”

Sau đó, anh lại quay sang, đưa ánh mắt nhìn về phía hai cha con Malee.

“Anh… anh muốn làm gì? Tôi… tôi sẽ báo cảnh sát.”

Cha dượng của Malee vẻ mặt có chút hốt hoảng, vội vàng đứng nấp ở phía sau lưng của con gái, giọng nói trở nên run run.

Vừa rồi, bộ dáng của Trần Viễn quả thật là quá đáng sợ, cho dù là ai cũng không dám nhìn thẳng vào trong ánh mắt của anh.

“Sợ cái gì? Chẳng phải vừa rồi ông rất hung hãn hay sao? Bây giờ ông còn lại muốn đi báo cảnh sát. Vậy thì ông cứ đi báo thử xem, là bọn họ bắt ông hay là bắt tôi?!”

Trần Viễn đương nhiên không hề sợ hãi với mấy lời đe dọa của ông ta một chút nào. Nói đùa cái gì, anh với hoàng thân Chainan còn quen biết qua một phen. Con trai của ông chủ tập đoàn Chai Chai trước đó còn đưa cho anh một tấm danh thiếp. Chỉ cần anh có việc cần nhờ bọn họ, sử dụng một cú điện thoại liền có thể dễ dàng giải quyết được.

“Anh… anh có thể đứng bán ông ta có được không?”

Lúc này, Malee đột nhiên nói ra, nhất thời để cho Trần Viễn hơi có một chút sững sờ.

“Vì sao?”

Thật sự, Trần Viễn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Từ tình huống trước mắt, Trần Viễn có thể nhìn ra được, bố dượng của Malee thường ngày không chỉ nhậu nhẹt, cờ bạc. Ông ta còn thường hay bắt nạt hai mẹ con của cô. Thế nên, lúc này nhìn thấy Malee muốn đứng ra bảo vệ ông ta, anh cảm thấy không thể nào tin được.

“Chuyện này… thật ra là, trước đây ông ấy cũng không phải giống như vậy. Khi còn bé, cha tôi bị tai nạn, sau đó qua đời. Lúc đó, mẹ tôi không có tiền, phải đi làm việc rất vất vả. Chính ông ấy là người đã cưu mang, đem mẹ tôi và tôi về nuôi dưỡng. Sau đó, ông ấy còn cung cấp tiền để cho tôi đi học. Nhưng mà, không biết vì lý do gì, ông ấy bỗng dưng đổi tính, thường xuyên uống rượu, còn về nhà chửi mắng mẹ tôi vô cùng thậm tệ. Sau này, khi lớn lên tôi mới biết được là mẹ tôi lén lút có quan hệ với người đàn ông khác ở bên ngoài. Hơn nữa, còn lấy tiền của ông ấy cho người ta. Thế nên, sau khi phát hiện ra chuyện này ông ấy đã rất giận giữ, còn đánh mẹ tôi một trận.”

Nghe Malee tường thuật lại chuyện quá khứ của gia đình cô, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi rơi vào trầm tư. Anh cũng không nghĩ đến, chuyện của gia đình Malee lại trở nên phức tạp như vậy.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng đau đầu. Anh cũng không biết là mình nên giải quyết chuyện của Malee như thế nào. Dù nói như thế nào, thì anh đã hứa sẽ giúp Malee đưa mẹ của cô vào bệnh viện khám bệnh, anh cũng không thể đem nó bỏ dở nửa chừng. Đây cũng không phải là tính cách của anh.

Trong lòng đã có quyết định, Trần Viễn dự định sẽ đến kiểm tra tình hình sức khỏe của mẹ Malee như thế nào, sau đó anh sẽ tính tiếp. Nhưng đúng vào lúc này, mặt đất ở dưới chân mọi người đột nhiên rung lên dữ dội. Ngay sau đó, mấy tiếng ầm ầm vang lên.

Khi quay đầu nhìn lại, Trần Viễn liền thấy một gã khổng lồ, cao khoảng chừng hơn hai mét từ phía bên ngoài đi đến. Hơn nữa, đi bên cạnh của hắn, còn có tên thanh niên tóc húi cua vừa mới bị anh đánh chạy.

Nhất thời, hai đầu lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu lại. Anh thật không có nghĩ đến, đám người này lại còn quay lại tìm mình phiền phức.

“Hắc Vương, là hắn, chính là hắn đã đánh bọn tôi. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!”

Vừa mới đi đến, tên thanh niên tóc húi cua đã nhịn không được, chỉ tay về phía Trần Viễn hô to.

Quả thật, lần này hắn rất có lực lượng. Dù sao, người mà hắn dẫn tới chính là một gã quyền vương, đã từng nhiều lần vô địch ở các sàn đấu ngầm. Hơn nữa, thân hình của tên này vô cùng to lớn, ít nhất cũng phải trên hai mét, các khối cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, có loại cảm giác lực lượng vô cùng dư thừa.

Chỉ dựa vào hình thể khổng lồ của hắn, thật sự có thể hù dọa được không ít người. Đương nhiên, đối với Trần Viễn thì không. Lúc này, anh còn đang không ngừng nheo nheo mắt, quan sát lấy tên to con đang đứng ở trước mặt của mình.

“Mày, đã đánh anh em của tao đúng không?”

Vừa đi lên phía trước, tên to con liền hướng về phía Trần Viễn để hỏi thăm. Giọng nói của hắn hơi có phần ồm ồm, mà cách phát âm cũng không quá lưu loát. Trong lòng Trần Viễn không khỏi nảy sinh nghi ngờ, tên này chẳng lẽ đầu óc thật sự xảy ra vấn đề?

Vừa nghĩ, Trần Viễn liền không nhịn được, mở miệng nói ra.

“Này, bạn anh không phải là bị vấn đề ở đây đấy chứ?”

Nhìn thấy Trần Viễn trong lúc nói chuyện, còn đưa tay chỉ chỉ ở trên đầu của mình, tên to con hơi có chút nghi hoặc, quay sang nhìn về phía tên thanh niên tóc húi cua. Mà tên thanh niên tóc húi cua, lúc này mặt mũi không khỏi tối sầm lại, vội vàng quát lên.

“Hắc Vương, đập chết hắn!”

Lúc này, tên to con mới gật đầu một cái, sau đó vung lên nắm đấm, trực tiếp nện xuống trước mặt của Trần Viễn.

Mặc dù bản thân Trần Viễn cũng không thấp, chiều cao cũng gần đạt đến một mét tám. Nhưng mà, đối mặt với tên to con lúc này, anh có cảm giác như đứng trước một bức tường khổng lồ. Hơn nữa, một quyền này của tên to con thật sự rất có lực. Trần Viễn có thể nghe được âm thanh của tiếng xé gió vang vọng bên tai.

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK