Sáng sớm hôm sau, Trần Viễn vẫn đi làm một cách bình thường. Cuộc nói chuyện giữ hai chị em nhà họ Tiêu vào tối hôm qua, anh làm như chưa hề nghe thấy. Anh đến chỗ làm giống như thường lệ.
Lúc này, Lưu Thục Hiền thấy được Trần Viễn đi đến, trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô nhanh chóng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Cảm ơn anh vì chuyện hôm qua. Nếu như không phải có anh, tôi cũng không biết mình sẽ xử lý chuyện đó như thế nào nữa.”
Nhìn thấy bộ dáng niềm nở của bà chủ đối với một nhân viên mới giống như Trần Viễn, không ít nhân viên ở trong nhà hàng cảm thấy cực kỳ ghen tị. Nhưng Trần Viễn lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, anh chỉ cười cho lấy lệ, rồi đáp lại.
“Cũng không phải là chuyện gì to tát. Dù sao, bất kỳ ai ở trong trường hợp đó, cũng đều sẽ làm ra hành động tương tự giống như tôi.”
Lời nói của Trần Viễn mặc dù nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ở trong lòng của Lưu Thục Hiền tất nhiên không cho là vậy. Sau một hồi trò chuyện, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền mới bắt đầu trở nên nghiêm túc. Cô nhìn lấy anh, hơi đắn đo một chút, sau đó mới ngại ngùng nói ra.
“Anh Viễn, nói thật cho tôi biết đi, anh với tổng giám đốc Hân, có phải thật sự là vợ chồng hay không?”
Không biết vì sao Lưu Thục Hiền lại đột nhiên hỏi ra một câu như vậy. Nhưng Trần Viễn vẫn cực kỳ dứt khoát gật đầu, đáp lại.
“Chuyện này không thể nào sai được, nếu cô không tin có thể trực tiếp gọi điện thoại cho vợ tôi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Trần Viễn. Lúc này, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi hiện lên mấy phần quái lạ.
“Nếu như anh với tổng giám đốc thật sự là vợ chồng, vì sao cô ấy lại đối xử với anh bất công như vậy?”
Lần này, Trần Viễn không khỏi nhíu mày.
“Ý cô là sao?”
“Sáng sớm hôm nay, tôi có nhận được điện thoại của tổng giám đốc. Cô ấy muốn luân chuyển anh đi làm tài xế, không tiếp tục công việc bảo vệ ở trong nhà hàng của tôi nữa.”
Nghe được đáp án từ trong miệng của Lưu Thục Hiền nói ra, sắc mặt của Trần Viễn hơi hơi trầm xuống. Nhưng ngay sau đó, anh liền thản nhiên cười nói.
“Cũng không có việc gì, nếu như cô ấy không muốn để tôi làm việc ở đây. Vậy thì, tôi chuyển sang chỗ làm mới cũng chẳng sao.”
Mặc dù nhìn thấy Trần Viễn rất thản nhiên đối với chuyện này. Thế nhưng, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi bất bình nói ra.
“Thế nhưng, công việc lái xe lương lương thấp hơn rất nhiều so với công việc bảo vệ hiện tại của anh. Hơn nữa, khách hàng ở đó thường hay say xỉn. Nếu như xảy ra tranh cãi hay đánh nhau, anh cũng không thể nào phản kháng được. Tôi không hiểu, đã là vợ chồng với nhau, tổng giám đốc tại sao lại đối xử với anh, chẳng khác nào như kẻ thù vậy?”
Lần này, nụ cười trên mặt của Trần Viễn lập tức tắc hẳn. Nhưng mà, suy nghĩ một hồi, anh vẫn mỉm cười nói ra.
“Không có việc gì, nếu như cô ấy muốn tôi làm như vậy, thì tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô ấy. Còn việc ở đây, xin phép bà chủ cho tôi gửi lời tạm biệt đến mọi người. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại sau.”
Dứt lời, Trần Viễn cũng không nán lại ở nhà hàng lâu. Anh trực tiếp dựa theo địa chỉ mà Lưu Thục Hiền đưa cho mình, đi tới chỗ làm việc mới.
Vừa nhìn thấy Trần Viễn cầm theo giấy giới thiệu đi vào bên trong khách sạn, quả lý của khách sạn lúc này không khỏi liếc mắt nhìn anh. Sau đó, ông ta mỉm cười nói ra.
“Người mới à, giờ khách sạn cũng không có việc gì để làm. Cậu giúp tôi lâu dọn vệ sinh, sau khi có công việc, tôi sẽ bàn giao lại cho cậu sau.”
Vừa nói, người quản lý vừa kín đáo đưa cho Trần Viễn cây chổi quét nhà. Đối với việc này, Trần Viễn cũng chẳng lạ gì nữa. Những chỗ như thế này, thường hay có chuyện người cũ bắt nạt người mới.
Chỉ có điều, Trần Viễn cũng không phải là những người kia. Anh không tiếp nhận cây chổi do quản lý đưa cho mình, mà chỉ điềm đạm lắc đầu, nói ra.
“Xin lỗi, tôi đến đây là để làm tài xế, cũng không phải làm tạp vụ cho khách sạn.”
Nghe được lời này của anh, ánh mắt của người quản lý không khỏi trừng lớn. Lần đầu tiên, ông ta thấy được một người mới lại lớn lối như vậy. Chỉ có điều, ngay lúc ông ta dự định nổi nóng, dạy cho Trần Viễn một bài học. Thì lúc này, âm thanh của nhân viên cấp dưới gọi đến, nói là có việc cần phải đứng ra giải quyết.
Lúc rời đi, ông ta vẫn không quên liếc mắt trừng lấy Trần Viễn một cái. Nhưng Trần Viễn vẫn cực kỳ thản nhiên, anh ngồi xuống sô pha, dựa lưng vào trên đó, rồi bắt đầu đem vài tờ tạp chí lật ra xem.
Sau một hồi dọn dẹp mệt mỏi quay trở lại, người quản lý thấy Trần Viễn vẫn thản nhiên ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo. Tức thì, hai mắt của ông ta không khỏi đỏ bừng lên, nhanh chóng quanh sang nhìn lấy mấy nhân viên ở trong khách sạn.
“Các cậu thấy gì chưa? Cái tên oắt con này, thật sự là khinh người quá đáng. Vừa rồi không chịu phụ giúp chúng ta làm việc thì thôi đi. Cậu ta còn nói công việc này không phải là của cậu ta, chỉ có nhân viên tạp vụ mới phải làm. Như thế, tôi cũng xem là nhịn được. Nhưng mà, trong khi chúng ta làm việc vất vả như vậy, cậu ta lại thản nhiên ngồi đọc báo. Đây là cậu ta đang muốn xem thường ai hả? Hay cậu ta cho rằng, mình chính là giám đốc của khách sạn này?”
Nghe được lời kích động của người quản lý, mấy nhân viên nam ở trong khách sạn không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
“Quản lý, vậy chúng ta phải xử lý hắn như thế nào bây giờ? Lúc trước, khi mới vào làm ở đây, tôi cũng không có hống hách giống như anh ta.”
“Phì, cậu thì hống hách cái gì? Còn không phải ngoan ngoãn đi theo sau đít của anh Tùng hay sao?”
Nghe mấy nhân viên cấp dưới của mình bàn luận với nhau, sắc mặt của người quản lý lập tức nghiêm lại.
“Còn phải như thế nào nữa? Kêu cậu ta đi ra phía sau, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện lễ phép với cậu ta.”
Giống như nhận được tín hiệu của người quản lý, mấy nhân viên nam ở trong khách sạn không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, trên khuôn mặt của bọn họ nhanh chóng lộ ra nụ cười, dáng vẻ cực kỳ đắc ý.
Mà Trần Viễn nghe được người quản lý muốn mình đi ra phía sau để nói chuyện, trong lòng của anh cũng hơi có một chút suy đoán. Chỉ có điều, ở trong lòng của anh lại chẳng hề lo lắng chút nào. Thậm chí, anh còn hơi có một chút hứng thú. Không biết, lát nữa bọn họ sẽ làm chuyện gì với mình.
Chương 17 - Ngoại tình
“Thằng khốn, chẳng phải vừa rồi mày phách lối lắm sao? Hôm nay, tao muốn nhìn xem mày còn có thể phách lối được đến bao lâu?!”
Nhìn thấy Trần Viễn đi theo phái sau nhân viên của khách sạn, đến chỗ đất trống đã được chọn sẵn từ trước, trên mặt của người quản lý tức thì lộ ra một nụ cười cực kỳ đắc ý, trong miệng thì không ngừng phát ra âm thanh chửi mắng.
Thế nhưng, bộ dáng của Trần Viễn lại cực kỳ bình tĩnh. Anh dùng ánh mắt hờ hững, nhìn lấy đám người xung quanh.
“Chỉ có từng này thôi sao?”
Nghe được lời này của anh, tức thì sắc mặt của người quản lý không khỏi cứng đờ lại. Nhưng ngay sau đó, mấy nhân viên của khách sạn cũng bị lời nói của Trần Viễn chọc giân. Có người nhịn không được, quát lên một tiếng.
“Người mới, cậu cũng chớ nên phách lối như vậy.”
Sau đó, người này liền lao lên phía trước. Đồng thời, mấy người còn lại cũng nhào tới bủa vậy. Nhưng mà, ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, Trần Viễn vẫn cứ đứng im không hề nhúc nhích chút nào.
“Mày dám xem thường tao?”
Thấy Trần Viễn không tránh không né, đứng ngây ra tại chỗ đón lấy cú đấm của mình, gã nhân viên khách sạn càng thêm phẫn nộ. Thế nhưng, ngay khi nắm đấm của gã đánh lên trên bụng của Trần Viễn, thì thân hình của anh lúc này đã chuyện động. Đồng thời, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần thất vọng.
“Các người chỉ có một chút thực lực này thôi sao?”
“Mày…”
Lời của gã nhân viên khách sạn còn chưa nói hết, cổ tay của hắn đã bị Trần Viễn bẽ gập ra phía sau. Sau đó một tiếng răng rắc vang lên, để cho hắn nhịn không được phát ra một tiếng đau đớn, chói tai.
“A… đau quá, mau thả tay ra…”
Dứt lời, thân hình của gã này bị Trần Viễn vứt sang một bên. Ngay sau đó, ba bốn người còn lại cũng bị anh dùng một chiêu chế trụ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng nào.
Đến cuối cùng, khi thấy bước chân của Trần Viễn hướng về phía mình đi tới, sắc mặt của người quản lý không khỏi biến đến trắng bệch. Ông ta tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hai chân run lên lẩy bẩy nói ra.
“Cậu… cậu muốn làm gì? Nơi… nơi này là khách sạn… nếu… nếu như… khặc… ặc…”
Còn không đợi người quản lý nói hết câu, cổ họng của ông ta đã bị Trần Viễn siết chặt. Sau đó, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, nhìn lấy ông ta.
“Ông nên may mắn, vì đây là khách sạn của vợ tôi. Nếu không, kết cục của ông không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.”
Đem quản lý ném sang một bên, ánh mắt của Trần Viễn khẽ đảo qua xung qunah. Lúc này, mấy người bọn họ bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, tức thì hoảng sợ, vội vàng cúi đầu tránh đi.
Mà Trần Viễn cũng không thèm để ý đến thái độ của những người này, anh cất tiếng hừ lạnh một cái. Sau đó, anh vô cùng thản nhiên đi về phía chỗ ngồi ban đầu của mình.
Nhìn bóng lưng của Trần Viễn rời đi, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng người quản lý lúc này cũng không dám tiếp tục gây khó dễ gì cho anh nữa. Chỉ có điều, bắt đầu từ bây giờ trở đi Trần Viễn chính thức bị tất cả những người còn lại ở trong khách sạn cô lập. Tất nhiên, chuyện này đối với Trần Viễn cũng không gây ra chút ảnh hưởng nào. Dù sao, hiện tại anh cũng không muốn tiếp xúc, nói chuyện với bọn họ quá nhiều.
Mười giờ tối, Trần Viễn nhận được điện thoại, anh cần phải chở một vị khách nữ trẻ tuổi trở về trong tình trạng say rượu. Đối với chuyện này, Trần Viễn cũng không cảm thấy có gì bất tiện. Anh nhanh chóng đi đến chỗ dừng xe, sau đó lái xe đưa người phụ nữ trẻ tuổi về nhà.
Nhưng hai người chỉ mới đi được nửa đường, người phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên tỉnh lại. Ngay sau đó, cô dùng ánh mắt mơ hồ nhìn lấy anh. Sau đó, cô gái này đưa tay đập mạnh lên trên thành ghế, quát khẽ.
“Dừng… dừng xe…”
Nghe được vị khách nữ này yêu cầu, Trần Viễn cũng không có cách nào từ chối, đành cho xe dừng lại, tập vào bên trong lề đường.
“Tôi… tôi không muốn về nhà. Anh… anh đưa tôi đến khách sạn, được không?”
Lần này, hai đầu lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại một cái. Nhưng ngay sau đó, anh cũng không có tiếp tục nghĩ ngợi gì nữa, trực tiếp lái xe đưa cô gái trẻ đến một chỗ khách sạn ở gần đó.
Đúng lúc chiếc xe của hai người đi đến một quán cà phê ở gần khách sạn, âm thanh gấp gáp cùng với tiếng đập cửa xe của cô gái trẻ không ngừng vang lên.
“Dừng lại, dừng lại! Tôi muốn xuống xe, anh hãy dừng lại nhanh lên!”
Đột nhiên thấy vị khách nữ của mình trở nên kích động như vậy, Trần Viễn không khỏi phanh gấp chiếc xe. Ngay sau đó, từ bên trong kính chiếu hậu, anh thấy được Tiêu Hân Hân đang ngồi trò chuyện với một người đàn ông hết sức lạ mặt. Hơn nữa, hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm cực kỳ xinh đẹp. Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi dựng ngược.
Trong khi đó, cô gái trẻ đã từ trên xe lao xuống, dự định xông vào bên trong quán cà phê trước mặt. Thế nhưng, ngay lúc cô gái trẻ này nhảy xuống xe, đột nhiên em gái của Tiêu Hân Hân, là Tiêu Lộ Lộ bất ngờ xông ra chắn ngang.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lại chú ý đến bộ dáng thân mật của Tiêu Hân Hân cùng với người đàn ông lạ mặt đang ngồi nói chuyện ở trong quán cà phê, trong đầu Trần Viễn không khỏi liên tưởng đến cuộc nói chuyện của hai chị em bọn họ vào tối hôm qua.
Rốt cuộc, cho đến lúc này Trần Viễn mới hiểu ra được. Vị khách nữ trong xe của mình là đến tìm người đàn ông lạ mặt kia, còn Tiêu Lộ Lộ vì muốn để cho Tiêu Hân Hân cùng gã đàn ông kia hẹn hò một cách thuận lợi, nên đã đứng đợi ở phía ngoài từ trước, nhầm ngăn cản người đến để phá rối.
Trong lòng nghĩ thông suốt hết tất cả mọi thứ, Trần Viễn lúc này cũng không thể nào ngồi yên trong xe, nhìn lấy hai chị em nhà họ Tiêu sắp đặt, còn lén lút ở sau lưng của anh, đi hẹn hò với một gã đàn ông khác. Chẳng lẽ, cô ta thèm đàn ông đến mức, không nhịn được chờ ly hôn với anh hay sao?
“Anh muốn làm gì? Ai cho anh xen vào chuyện của chị hai tôi?”
Đột nhiên bị Trần Viễn đẩy ra ngoài, Tiêu Lộ Lộ không khỏi tức giận quát lên. Nhưng lúc này, Trần Viễn đã kéo theo tay của cô gái trẻ, đi về phía hai người Tiêu Hân Hân.
Nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân hoàn toàn không có lộ ra bất kỳ biểu lộ gì. Chỉ có cô gái trẻ là tỏ ra cực kỳ kích động, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện của Tiêu Hân Hân, khóc rống lên.
“Anh Thiếu Kiệt, vì sao, vì sao anh lại muốn chia tay với em? Là cô ta? Có phải bởi vì cô ta, nên anh mới không chịu về ở chung với em có đúng không? Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh có biết là, em đã yêu anh nhiều đến như thế nào hay không?”
Nhìn bộ dáng kích động của cô, nụ cười trên mặt của Tiêu Hân Hân đã tắt ngấm từ lâu. Thay vào đó, nét mắt của cô đã trở nên cực kỳ khó chịu. Nhưng cũng không thấy cô tỏ ra thái độ gì, mà chỉ yên lặng nhìn lấy mọi thứ diễn ra ở trước mặt mình.
Lúc này, người đàn ông tên Trịnh Thiếu Kiệt cũng đứng bật dậy, dùng lấy thái độ cực kỳ chán ghét, đẩy ra đôi tay của cô gái trẻ. Sau đó, anh ta lạnh lùng cảnh cáo.
“Tôi với cô hoàn toàn không có bất kỳ một chút quan hệ nào. Cô tốt nhất là đừng bao giờ đến để tìm tôi nữa.”
Nói xong, anh ta dùng lấy ánh mắt tràn đầy áy náy, nhìn sang Tiêu Hân Hân.
“Hân Hân, xin lỗi, anh đã để em bị làm phiền.”
“Không có việc gì, dù sao chúng ta cũng lâu rồi mới gặp lại nhau. Hôm nay, tạm thời chia tay ở đây. Khi nào có thời gian, em sẽ hẹn gặp anh sau.”
Nói xong, Tiêu Hân Hân cũng tự mình rời đi. Mà từ đầu cho đến cuối, cô đều chưa từng nhìn lấy Trần Viễn một lần nào.
Chương 18 - Bẫy
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân từ đầu đến cuối đều không đả động gì tới mình, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận. Anh chạy đuổi theo phía sau lưng của cô, sau đó leo lên trên xe, dùng lấy thái độ cực kỳ bất mãn nhìn lấy cô.
“Cô làm như vậy là có ý gì? Tôi với cô còn chưa có chính thức ly hôn, vậy mà cô dám ở sau lưng tôi, lén lút hẹn hò với người đàn ông khác. Thường ngày, ở trước mặt tôi cô giả vờ ngây thơ, chính là không thể chờ đợi được để lên giường ngủ với hắn ta có phải không? Cô đúng là kẻ xảo trá!”
Vốn không muốn phản ứng lại với Trần Viễn, nhưng bản thân bị anh mắng như vậy, rốt cuộc Tiêu Hân Hân cũng nhịn không được, gắt lên.
“Anh nói ai là kẻ xảo trá? Anh chẳng qua chỉ là một kẻ được tôi dùng tiền để mua về, làm vật thế thân mà thôi. Anh có tư cách gì để mắng tôi. Hơn nữa, anh nhìn lạ bộ dáng của chính mình đi. Nếu như không phải là là thứ đồ phế vật, vô dụng. Tôi còn cần phải ra ngoài để tìm người đàn ông khác hay sao?”
“Cô…”
Bị Tiêu Hân Hân nói đến nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay của Trần Viễn lúc này không khỏi nắm chặt lại với nhau, phát ra âm thanh răng rắc. Trong lòng anh lúc này cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại chẳng có cách nào để phản bác được lời nói của Tiêu Hân Hân.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh, cả hai đều không ai nói chuyện với ai, trong đầu không ngừng theo đuổi lý suy nghĩ của mỗi người. Sau một hồi, thái độ của Tiêu Hân Hân cũng bắt đầu nguội xuống. Kỳ thật, chuyện này cũng không thể nào đổ lỗi hoàn toàn cho Trần Viễn. Dù sao, cả hai chưa từng có tình cảm gì với nhau. Anh và cô chẳng qua chỉ là một hồi thỏa thuận, giao ước mà thôi.
“Được rồi, tôi cũng không muốn phải tiếp tục đôi co với anh nữa. Bây giờ, chúng ta ly hôn đi. Sau khi ly hôn, tôi sẽ cho anh thêm một ít tiền, xem như là tiền bồi thường hợp đồng mà tôi đã hứa với anh.”
Nói ra lời này, không biết vì sao trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Chỉ có điều, Trần Viễn lại dứt khoát lắc đầu, đáp lại.
“Không được, chuyện này tôi sẽ không đồng ý!”
Nếu như lời này được Tiêu Hân Hân nói ra cách đây vài hôm, Trần Viễn nhất định sẽ không do dự đồng ý. Nhưng chứng kiến được những gì vừa mới xảy ra, anh cảm thấy mình giống như đang bị sỉ nhục. Để cho vợ mình ngoại tình, sau đó còn đòi ly hôn, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được?
Thấy Trần Viễn cố chấp, không muốn ly hôn với mình. Trong lòng Tiêu Hân Hân tuy rằng bất mãn, nhưng cô cũng không tiếp tục đưa ra điều kiện với anh.
Mà lúc này, Tiêu Lộ Lộ cũng đã đi tới. Sau khi biết được Trần Viễn không chịu đồng ý ly hôn với chị mình, cô ta liền tức giận mắng ầm lên.
“Anh ta là cái thá gì? Lại dám không chịu đồng ý ly hôn với chị hai? Chị hai, nếu như chị đã quyết định ly hôn với anh ta, vậy thì hãy để cho em. Em nhất định sẽ khiến cho anh ta chấp nhận, đồng ý ly hôn với chị.”
Nói xong lời này, bên trong ánh mắt của Tiêu Lộ Lộ hiện ra dáng vẻ âm độc, đắc ý. Mà trong lòng Tiêu Hân Hân cũng đang suy nghĩ, cô nhất định sẽ chứng minh cho Trần Viễn thấy. Cô ly hôn với anh, không phải vì cô ngoại tình, mà vì Trần Viễn chỉ là một tên phế vật, không hề xứng đáng với cô mà thôi.
Rời khỏi chiếc xe ô tô của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn lúc này mới nhớ đến, mình vẫn còn chưa làm xong công việc. Ngay sau đó, anh liền trở lại quán cà phê lúc trước, tìm lấy cô gái trẻ đi cùng với mình.
Lúc này, Trịnh Thiếu Kiệt vẫn còn ở bên trong. Sau khi chạm mặt với hắn ta, Trần Viễn cũng đã làm ra quyết định. Anh đi tới trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói ra.
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi chính là chồng của Tiêu Hân Hân, người phụ nữ mà anh vừa mới hẹn uống cà phê khi nãy. Sau này, tôi hy vọng là anh, không nên đến tìm phiền vợ tôi như thế nữa!”
Đột nhiên thấy Trần Viễn xuất hiện ở trước mặt mình, còn nói ra những lời nói như vậy. Nhất thời, trên khuôn mặt của Trịnh Thiếu Kiệt hơi có vẻ kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, hắn liền nhịn không được, cười to một tiếng.
“Đồ thứ vô dụng, hèn yếu như anh, cũng xứng làm chồng của Hân Hân sao? Tôi còn nghe nói, cô ấy còn dùng tiền để mua anh về, làm chồng hờ của cô ấy, có đúng hay không?”
Trước những lời mỉa mai, châm chọc của Trịnh Thiếu Kiệt, sắc mặt của Trần Viễn bỗng dung trở nên cứng đờ. Anh quả thật là không có cách nào phản bác được câu nói của Trịnh Thiếu Kiệt. Bởi vì, tất cả những gì anh ta nói, đều là sự thật.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cảm giác bản thân thật sự thất bại. Trong lòng chán nản, anh cũng không biết mình đã rời khỏi cái quán cà phê đó bằng cách nào.
Sau khi hết giờ làm việc, trở về phòng ngủ của mình. Trần Viễn thấy được bên trong căn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân vẫn còn để đèn sáng trưng. Ban đầu, anh cũng không có dự định đi vào. Nhưng hơi nhìn vào bên trong một chút, thấy Tiêu Hân Hân không ở trong phòng. Hơn nữa, trên bàn còn bầy ra rất nhiều mảnh giấy, phía trên viết lên rất nhiều hàng chữ chi chít. Nhất thời, trong lòng không nhịn được tò mò, thế nên Trần Viễn mới bước vào, đem những mảnh giấy này cầm lên đọc.
Khi nhìn thấy rõ, phía trên là hàng loạt liệt kê mà Tiêu Hân Hân dùng để so sánh giữa anh và người đàn ông tên Trịnh Thiếu Kiệt kia. Hơn nữa, tất cả những so sánh này, anh đều không thể nào bằng người ta.
Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi sinh ra rất nhiều cảm xúc phức tạp. Cả đêm hôm đó, anh không cách nào có thể chợp mắt được.
Nằm ở trong phòng, Tiêu Hân Hân lúc này cũng hơi khó ngủ. Cô bắt đầu suy nghĩ lại tất cả những gì xảy ra giữa mình và Trần Viễn. Nhớ tới hình ảnh Trần Viễn giúp cô thoát khỏi Lý Tiến. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy xấu hổ. Rõ ràng, Trần Viễn cũng không tệ như cô nghĩ. Thật ra, anh ta cũng là một người rất có năng lực.
Chỉ có điều, bởi vì thái độ của cô đã khiến cho bản thân cô và những người quanh cô, đều cho rằng anh là người bất tài, vô dụng. Chình vì thế, sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy em gái của mình đang mắng chửi Trần Viễn là tên phế vật.
Lúc này, Tiêu Hân Hân không khỏi lại gần, nhìn lấy em gái trách mắng.
“Lộ Lộ, ai cho phép em chửi anh rể của mình như vậy? Lần sau, em không được dùng thái độ như vậy để cư xử với anh rể, biết chưa?”
Đột nhiên thấy chị gái mình đứng ra bênh vực cho Trần Viễn, trong lòng Tiêu Lộ Lộ không khỏi cảm thấy kinh hãi. Cô dùng lấy ánh mắt hết sức kỳ quái, đưa tay lên trán của chị gái mình, sờ thử một chút.
“Chị hai, hôm nay không phải là chị đang bị ấm đầu đấy chứ? Làm sao chị lại muốn bênh anh ta?”
Nhưng mà, Tiêu Hân Hân đã đem tay của em gái của mình gạt ra. Sau đó, cô dùng thái độ hết sức trịnh trọng, nói với Tiêu Lộ Lộ.
“Không cần phải kiểm tra, chỉ vẫn đang rất bình thường. Chị chỉ không muốn, nhìn thấy những điều tương tự diễn ra ở trong nhà mà thôi!”
Nhìn thấy bóng lưng của chị gái mình rời đi. Lúc này, Tiêu Lộ Lộ đột nhiên nói ra.
“Chị hai, có phải chị muốn ly hôn với anh ta đúng không? Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ khiến cho anh ta đồng ý ly hôn với chị.”
Nghe được lời này, Tiêu Hân Hân cũng không suy nghĩ quá nhiều. Cô chỉ cho rằng, Tiêu Lộ Lộ đang nói đùa với mình mà thôi.
Sau khi đến chỗ làm việc, Trần Viễn đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Hân Hân. Cô nói có một người bạn đang bị say rượu, cần phải được chở về nhà. Đối với chuyện này, Trần Viễn hoàn toàn không hề nghi ngờ chút nào.
Anh nhanh chóng theo số địa chỉ mà Tiêu Hân Hân báo với mình, tìm vào bên trong một phòng của khách sạn. Thế nhưng, ngay khi Trần Viễn vừa mới đẩy cửa bước vào. Thì lúc này, một người phụ nữ trần truồng, trên người không có bất kỳ một mảnh quần áo, đột nhiên lao tới, lôi kéo lấy anh lên giường.
Ngay sau đó, Tiêu Lộ Lộ từ trong phòng tắm bước ra, dùng lấy máy ảnh chụp lại hình ảnh của hai người liên tục, không ngừng.
Chương 19 - Xin lỗi
“Ha ha ha, đây là bằng chứng, chứng minh anh đã ngoại tình với người phụ nữ khác. Đến lúc đó, cho dù anh có chấp nhận hay không, thì chị tôi vẫn có thể ly hôn với anh được!”
Cầm theo chiếc máy ảnh trong tay, Tiêu Lộ Lộ lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý. Đồng thời, cô còn hướng về phía Trần Viễn cười to không ngừng.
Trong khi đó, Trần Viễn lúc này cũng kịp thời phản ứng lại. Anh vội vàng đem người phụ nữ trần truồng đang đè ở trên người mình đẩy ra. Sau đó, anh dùng một loại ánh mắt như muốn giết người, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Lộ Lộ.
“Thì ra, hai chị em cô cố tình tìm cách để hãm hại tôi. Tốt, rất tốt! Chuyện này, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu!”
Nói dứt lời, Trần Viễn không một chút do dự, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài. Mà người phụ nữ vừa mới vồ vập lao vào anh, lúc này cũng đem chăn cuộn lên trên người. Sau đó, cô ta nhìn về phía Tiêu Lộ Lộ, lộ ra nụ cười thoải mái.
“Thế nào? Chị diễn như vậy, có đạt yêu cầu hay không?”
Thế nhưng, nụ cười trên mặt của Tiêu Lộ Lộ lúc này lại đột nhiên tắt ngấm. Cô dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, nhìn lấy người phụ nữ ở phía đối diện.
“Chuyện này, tuyệt đối không nên để cho chị tôi phát hiện ra. Còn nữa, số tiền lần này tôi đưa cho chị, chị cũng không được tiết lộ ra với ai. Chị hiểu rõ chưa?”
“Ừ, biết rồi. Em càng lúc càng giống hệt như chị em, suốt ngày chỉ biết lải nhải bên tai của chị, chán muốn chết.”
“Hừ, đây chỉ là tôi muốn tốt cho chị mà thôi. Chị nên biết rõ, tính khí của chị tôi sẽ như thế nào rồi.”
“Biết, biết! Câu này em đã nhắc đi nhắc lại không dưới mười lần rồi. Nhưng mà, việc đã xong rồi. Có phải, em cũng nên thanh toán nốt số tiền còn lại cho chị hay không?”
Vừa nói, người phụ nữ đang ngồi đối diện với Tiêu Lộ Lộ vừa ngửa tay đưa ra trước mặt của cô.
“Hm!”
Mặc dù trong lòng hiện ra được sự khinh thường, nhưng Tiêu Lộ Lộ cũng chỉ hừ lên một tiếng. Sau đó, cô cẩn thận đem máy ảnh kiểm tra qua một lần. Sau khi xác định hoàn toàn không có sai sót gì. Lúc này, cô mới chuyển tiền, thanh toán cho đối phương. Đến cuối cùng, trong ánh mắt của Tiêu Lộ Lộ, nhanh chóng hiện ra dáng vẻ tràn đầy hưng phấn.
“Chị, phần khó khăn nhất em đã giúp chị giải quyết xong rồi. Những chuyện còn lại, chỉ cần chị chịu đồng ý, thì việc ly hôn sẽ không có bất kỳ trở ngại gì nữa.”
…
Lúc này, sau khi từ trong khách sạn đi ra ngoài, vẻ mặt của Trần Viễn tỏ ra cực kỳ tức giận. Anh không hề nghĩ đến, Tiêu Hân Hân vì muốn ly hôn với mình, lại dám bày ra cái trò bỉ ổi như vậy. Nhưng ngay lúc anh định lái xe trở về chỗ làm, thì lúc này tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Vừa nhìn thấy phía trên màn hình hiện thị ra số điện thoại của Tiêu Hân Hân, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên âm trầm. Anh không một chút chậm trễ, trực tiếp mở ra loa ngoài lên nghe.
“Cô làm vậy là có ý gì? Nếu cô thật sự muốn ly hôn với tôi, thì cô có thể trực tiếp đến tìm tôi để nói chuyện, cũng không cần thiết phải làm ra mấy cái trò hèn hạ, vô sỉ như vậy? Điều đó, chỉ khiến cho tôi cảm thấy khinh bỉ cô hơn mà thôi!”
Phía bên kia điện thoại, nghe được tiếng mắng chửi xối xả của Trần Viễn, âm thanh của Tiêu Hân Hân không khỏi ngừng lại một lúc. Đợi cho Trần Viễn hoàn toàn phát tiết hết lửa giận trong lòng. Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Hân Hân mới chậm rãi vang lên
“Anh đã nói xong chưa?”
Lúc này, trong lòng Trần Viễn vẫn còn chưa kịp nguôi giận. Nghe được thái độ của Tiêu Hân Hân như vậy, anh càng tỏ ra nổi nóng. Chỉ có điều, lần này Tiêu Hân Hân không để cho anh có cơ hội được phát tiết, mà cô đã mở miệng ra nói trước.
“Tôi không biết vì sao anh lại nổi giận như vậy. Nhưng mà, tôi gọi điện thoại đến cho anh là có việc quan trọng, muốn anh tự mình đi xử lý. Thế nên, tốt hơn hết là anh hãy nghe cho rõ những gì tôi nói. Sau đó, anh có thể tiếp tục nói đến chuyện của mình.”
“Việc gì?”
Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng nghe Tiêu Hân Hân nói đến như vậy, Trần Viễn chỉ có thể cố gắng giằng xuống cơn giận. Sau đó, anh đáp lại bằng một câu hỏi cộc lốc.
“Anh còn nhớ ông chủ Bách lần trước bị anh đánh ở nhà hàng chứ? Bên phía công ty của tôi đang có một vụ làm ăn rất quan trọng với ông ta. Nhưng mà, sau khi bị anh đánh xong, ông ta đã rất nổi giận. Thế nên, phía công ty của ông ta đã từ chối hợp tác với công ty của tôi. Bây giờ, tôi muốn anh đến công ty của ông ta để nói lời xin lỗi. Tôi không cần biết anh dùng bất kỳ hình thức gì, chỉ cần hợp đồng lần này được ký kết hoàn tất, tôi sẽ bỏ qua chuyện phá hủy danh tiếng của nhà hàng cho anh. Ngược lại, nếu như việc này thất bại, thì tiền chữa bệnh của em gái anh tôi sẽ ngưng cấp. Phần còn lại, tùy anh quyết định!”
Đột nhiên nghe Tiêu Hân Hân nhắc đến chuyện này, hơn nữa còn dùng tiền chữa bệnh cho em gái anh làm uy hiếp, trong lòng Trần Viễn càng thêm nổi giận. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh cũng không có cách nào từ chối được yêu cầu của Tiêu Hân Hân. Thế nên, Trần Viễn đã dùng giọng điệu hết sức chán ghét, để đáp lại cô.
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ đáp ứng với cô. Nhưng mà, chuyện xảy ra vừa rồi tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Cô dám giở trò bỉ ổi, vô sỉ như vậy để đối phó với tôi. Vậy thì, chuyện ly hôn của chúng ta, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Đáp lại câu trả lời của Trần Viễn, vẫn là một hồi im lặng của Tiêu Hân Hân. Sau một lúc khá lâu, âm thanh của cô mới lần nữa vang lên.
“Mặc dù tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra với anh. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng dùng đến phương pháp bỉ ổi nào để đối phó với anh. Thế nên, anh có tin tôi hay không thì tùy anh. Còn việc ly hôn của chúng ta, tôi sẽ tự có quyết định của riêng mình. Cho dù anh có đồng ý hay không, việc này cũng không phải do anh quyết định là được.”
“Hừ, vậy thì tôi sẽ chóng mắt lên chờ xem. Đến khi đó, tôi cũng muốn biết bộ mặt thật của cô là như thế nào?”
Nói xong, tắt máy. Lúc này, ở trong văn phòng làm việc của mình, ánh mắt của Tiêu Hân Hân trở nne vô cùng sắc lạnh, chăm chú nhìn về phía em gái của mình.
“Em vừa nói cái gì? Em nói anh ta ra ngoài lăng nhăng với người phụ nữ khác, hơn nữa còn để cho em bắt được. Em muốn dùng những bằng chứng này, để cho anh ta ly hôn với chị?”
Đứng trước mặt của Tiêu Hân Hân lúc này, chính là em gái của cô, Tiêu Lộ Lộ. Hơn nữa, trên tay của Tiêu Lộ Lộ còn cầm theo một cái máy ảnh, bộ dáng cực kỳ tức giận.
“Đúng như vậy! Chị nghĩ xem, chị em là người thế nào? Anh ta là người ra sao? Vậy mà, anh ta lại dám lén lút trốn chị ra ngoài, sau đó làm ra cái chuyện tán tận lương tâm như vậy. Chị hai, chị lần này nhất định phải ly hôn với anh ta. Dựa vào những thứ bằng chứng trong tay của em. Cho dù anh ta từ chối ly hôn, thì tòa án cũng sẽ giúp chị ly hôn với anh ta.”
“Im miệng!”
Trong khi lời nói của Tiêu Lộ Lộ còn chưa có kết thúc, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này đã lạnh lùng đến mức đáng sợ. Cô phẫn nộ quát lên một tiếng, để âm thanh của Tiêu Lộ Lộ trở nên nín bặt.
“Chưa có sự đồng ý của chị, ai cho phép em làm ra chuyện như vậy? Em có biết, vừa rồi anh ta đã mắng chị như thế nào không? Anh ta nói chị là đồ vô liêm sĩ, không có thể diện.”
“Chị hai… chị đang nói cái gì vậy? Anh… anh ta tại sao lại dám mắng chị?”
Đột nhiên bị Tiêu Hân Hân mắng cho một trận, vẻ mặt của Tiêu Lộ Lộ không khỏi lộ ra mấy phần mơ hồ. Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hân Hân lần nữa nhìn đến. Đến lúc này, Tiêu Lộ Lộ cuối cùng cũng nhìn ra được, chuyện của mình đã bị Tiêu Hân Hân phát hiện ra.
Thế nhưng, trong lòng của Tiêu Lộ Lộ không cho rằng sai. Ngược lại, cô còn tỏ ra đắc ý, cầm lấy máy ảnh đặt ở trước mặt của Tiêu Hân Hân, kích động nói ra.
“Chị hai, chị không cần để ý đến tên phế vật đó nữa. Có được những bằng chứng này, cho dù hắn có muốn hay không, thì việc ly hôn vẫn có thể được tòa án quyết định.”
“Im ngay!”
Trong lúc phẫn nộ, Tiêu Hân Hân lại quát lên một tiếng. Sau đó, cô dùng ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị, nhìn lấy em gái của mình.
“Lộ Lộ, chị nhắc lại với em thêm một lần. Chuyện của chị, chị có thể tự mình giải quyết được, em không cần phải tự mình xen vào, rõ chưa?”
Thấy bộ dáng của Tiêu Hân Hân tức giận như vậy, lần này Tiêu Lộ Lộ cũng không dám làm càn, chỉ có thể cúi gục đầu xuống, thấp giọng đáp lại.
“Dạ, em biết rồi!”
Thế nhưng, trong lòng của Tiêu Lộ Lộ đối với Trần Viễn càng sinh ra chán ghét. Từ trước đến giờ, Tiêu Hân Hân cũng không hề quát mắng cô nhiều như vậy. Nhưng mấy hôm nay, vì tên phế vật đó, mà Tiêu Hân Hân đã mắng cô rất nhiều lần.
Thấy vẻ mặt thất vọng của em gái, trong lòng của Tiêu Hân Hân cũng chỉ có thể thở dài. Cô cũng không biết rõ, trong lòng em gái của mình đang nghĩ gì. Hơi suy nghĩ một chút, Tiêu Hân Hân cầm lấy máy ảnh từ trong tay của Tiêu Lộ Lộ. Sau đó, cô hơi nhẹ giọng nói ra.
“Được rồi, chuyện của chị chị có thể tự giải quyết được. Còn em, sau này cũng không nên làm ra mấy trò đó nữa. Nếu như để cho cha biết được, ông ấy nhất định sẽ không vui.”
Nghe nhắc đến người cha mỗi năm chỉ gặp được có vài lần, trong lòng của Tiêu Lộ Lộ bỗng dưng có chút giật mình. Ngay sau đó, Tiêu Lộ Lộ cũng rời khỏi công ty của Tiêu Hân Hân.
Mà lúc này, Trần Viễn đã theo lời của Tiêu Hân Hân, đi đến công ty Bách Gia, gặp mặt ông chủ Bách nói lời xin lỗi.
Chương 20 - Uy hiếp
“Này anh kia, anh muốn đi đâu? Nơi này không dành cho người ngoài, chỉ người có phận sự mới có thể tiến vào. Nếu như anh không có giấy liên hệ, thì không thể tùy tiện đi lại ở trong khu vực này.”
Đang loay hoay tìm cách để gặp mặt tổng giám đốc của công ty Bách Gia. Đột nhiên, nghe được tiếng quát của nhân viên bảo vệ ở gần đó. Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi sáng lên.
“Tốt quá! Cuối cùng cũng tìm thấy được người quen rồi! Này, người anh em anh có nhận ra tôi hay không?”
Đột nhiên nhìn thấy Trần Viễn chạy tới. Hơn nữa, còn lộ ra một mặt tươi cười, hướng về phía mình vẫy vẫy tay. Nhất thời, sắc mặt của nhân viên bảo vệ không khỏi cảnh giác, lùi lại phía sau mấy bước.
“Anh là ai? Tôi với anh đã từng gặp nhau rồi sao?”
“Có, tất nhiên là có rồi!”
Mặc dù dáng vẻ của nhân viên bảo vệ ở đây rất cẩn thận, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của Trần Viễn lại càng thêm tươi tỉnh.
“Anh thật sự không nhớ tôi sao? Lần trước ông chủ anh đi đến nhà hàng, còn bị tôi đánh cho một trận. Lúc đó, tôi nhớ rất rõ, anh là một trong mấy người đi theo phía sau lưng của ông chủ Bách. Hơn nữa, anh còn xông lên đánh tôi một trận. Anh nhớ ra rồi chứ?”
“Cái gì? Anh vừa nói cái gì?”
Dường như nghe được tin tức gì đó hết sức khủng khiếp, nét mặt của nhân viên bảo vệ không khỏi lộ ra dáng vẻ khiếp sợ. Ngay sau đó, anh ta vội vàng móc từ trong túi quần của mình, lấy ra bộ đàm cầm tay, hô lớn.
“Không xong rồi, không xong rồi! Có người đến đây gây sự, anh ta là người đã đánh gãy sống mũi của ông chủ. Các anh đang ở đâu, mau tới đây để hỗ trợ tôi gấp!”
Nghe được tiếng gọi lớn của nhân viên bảo vệ, tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn. Nhưng mà, anh cũng không có ý định rời đi. Dù sao, nếu như đã đến đây để nói lời xin lỗi, làm như thế nào cũng cần tỏ ra thành ý, có đúng không?
Thế nhưng, vẻ mặt của nhân viên bảo vệ thì hết sức căng thẳng. Ngày hôm đó, anh ta đã tận mắt nhìn thấy, Trần Viễn cực kỳ dũng mãnh, trực tiếp đấm thẳng vào mặt của ông chủ Bách, khiến cho lỗ mũi của ông ta đến lúc này vẫn còn dính bang.
“Anh… anh đừng có qua đây. Tôi… tôi đã gọi người tới đây rồi. Anh… anh tốt nhất là hãy thành thật một chút.”
Mặc dù trên tay cầm theo một cái dùi cui bằng sắt. Nhưng mà, bộ dáng run rẩy của nhân viên bảo vệ ở đây làm cho Trần Viễn hơi có chút buồn cười. Chỉ có điều, cũng không để cho Trần Viễn chờ đợi quá lâu. Chừng khoảng năm sáu phút gì đó, một nhóm bảo vệ với đầy đủ vũ khí trong tay, đã đứng vây quanh lấy vị trí của anh, không lộ ra một khe hở.
“Hì hì, mấy người anh em, các anh không nên gấp gáp như vậy. Kỳ thật, tôi đến đây để xin lỗi của ông chủ các anh, vì chuyện xảy ra ở trong nhà hàng lần trước mà thôi.”
Thấy mọi người đã xuất hiện đông đủ, ngay cả ông chủ Bách cũng đang lững thững từ trên cầu thang bộ đi xuống. Lúc này, Trần Viễn mới dang rộng hai tay, xoay với hướng bọn họ, tỏ ra cực kỳ thành ý.
Thế nhưng, người xưa có một câu nói rất hay. Kẻ thù thấy nhau lập tức đỏ mắt. Vừa nghĩ đến việc bị Trần Viễn đánh cho vỡ mũi, cho đến hiện tại vết thương vẫn còn chưa lành, trong lòng của ông chủ Bách lập tức nổi lên nộ khí.
“Xin lỗi?! Ha ha ha, nếu cậu đã có thành ý như vậy, thế thì cứ quỳ xuống đi. Chỉ cần cậu chịu quỳ xuống, hướng về phía tôi dập đầu ba cái, tôi nhất định sẽ tha lỗi cho cậu.”
Nghe ông chủ Bách nói chuyện như vậy, nhất thời tròng mắt của Trần Viễn không khỏi xoay tròn. Ngay sau đó, anh nhìn về phía ông chủ Bách, mỉm cười.
“Nếu như ông chủ Bách đây đồng ý ký kết hợp đồng với công ty của chúng tôi, thì cho dù ông muốn tôi quỳ xuống dập đầu chín cái, mười cái cũng không phải là vấn đề. Chỉ có điều, ông chủ Bách nói lời có giữ lời thật không? Dù sao, lần trước ông cũng hứa hẹn đủ điều. Nhưng rồi, cũng không thực hiện được nha.”
Trước lời mỉa mai của Trần Viễn, trên khuôn mặt của ông chủ Bách không những không có lộ ra phẫn nộ. Ngược lại, ông ta còn tỏ ý vui vẻ, cười lớn một tiếng.
“Ha ha, nếu như cậu muốn đến đây để ký hợp đồng. Thì không chỉ quỳ hướng tôi dập đầu ba cái. Mà tôi còn muốn cậu đến đây liếm giày cho tôi. Chỉ cần cậu có thể làm được hai việc này, thì chuyện hợp đồng, tôi có thể bàn lại với cậu sau.”
“Ha ha ha…”
Lời của ông chủ Bách vừa nói ra, mấy nhân viên bảo vệ ở đây cũng nhịn không được, đồng lọt hùa theo cười to. Mà sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã âm trầm xuống.
“Xem ra, ông chủ Bách đây là không muốn nhận lời xin lỗi của tôi rồi?”
Trần Viễn đã nhìn ra được, từ đầu đến cuối ông chủ Bách đều không có ý định hòa giải với mình. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của ông ta, không chừng còn muốn kiếm cớ, đánh cho anh một trận.
Nhất thời, trong lòng không khỏi xoắn xuýt một hồi. Mà lúc này, vẻ mặt của ông chủ Bách cũng lộ ra bộ dáng cực kỳ dữ tợn.
“Hừ, mày muốn xin lỗi, vậy thì hãy xuống địa ngục mà đi xin lỗi đi!”
Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn qua bốn phía xung quanh, lớn giọng hô lên một tiếng.
“Đánh! Chỉ cần đánh không chết người, mọi thứ chi phí thủ tục, tôi đây đều chịu hết. Hơn nữa, mỗi người sẽ được thưởng thêm đầy đủ một tháng lương!”
Vừa nghe thấy được hiệu lệnh của ông chủ. Với lại, thấy có tiền thưởng, tức thì nhân viên bảo vệ ở đây đều trừng trừng con mắt, nhìn lấy Trần Viễn như nhìn thấy tiền tài ở trong túi của mình.
“Lên, đánh què giò hắn!”
Không biết là ai lớn tiếng hô hoán, nhưng những người còn lại đều không cách nào chống cự lại được đồng tiền cám dỗ, tất cả đều đồng loạt xông lên, hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn đã trở nên cực kỳ nghiêm túc. Đối với mấy nhân viên bảo vệ ở đây, anh hoàn toàn không xem vào mắt. Nhưng chuyện này lại liên quan đến việc ký kết hợp đồng giữa công ty của Tiêu Hân Hân và ông chủ Bách, liên quan đến tiền chữa trị cho em gái anh.
Nhất thời, trong lòng của anh làm ra quyết định. Ngay sau đó, ánh mắt của anh trở nên cực kỳ sắc bén, chăm chú nhìn về phía ông chủ Bách, đang đứng ở bên ngoài xem lấy trò vui.
“Ông chủ Bách, đây là ông muốn ép tôi. Nếu như có gì bất trắc, ông chớ có trách tôi.”
Vừa nói dứt lời, thân hình của Trần Viễn giống như thiểm xà, đột ngột chuyển hướng, đâm thẳng về phía hai tên vệ sĩ đang đứng bên cạnh của ông chủ Bách.
Tức thì, mấy người còn lại không khỏi thất kinh, vội vã hô to.
“Coi chừng!”
“Cẩn thận!”
Thế nhưng, phản ứng của hai tên vệ sĩ làm như thế nào có thể nhanh bằng tốc độ ra đòn của Trận Viễn. Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm vang lên. Ngay sau đó, thân hình của hai tên vệ sĩ liền bị Trần Viễn đánh bay.
Ầm!
Từ trong đám bụi mù, không ai thấy rõ tình huống của hai tên vệ sĩ như thế nào. Nhưng qua một hồi lâu, cả hai đều không có ai nhúc nhích, trực tiếp nằm im bất động. Nhất thời, một đám bảo vệ đều cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Mà lúc này, cổ họng của ông chủ Bách đã bị Trần Viễn bóp chặt. Từ trong kẽ răng của ông ta, phát ra mấy tiếng sợ hãi.
“Cậu… cậu muốn làm cái gì?”
Thế nhưng, đáp lại câu nói của ông ta, chính là một bàn tay trực tiếp vỗ xuống.
Bốp!
Trên khuôn mặt của ông chủ Bách, lúc này in rõ hình năm ngón tay đỏ bừng. Nhất thời, trong lồng ngực của ông chủ Bách không khỏi nổi giận đùng đùng.
“Mày… dám…”
Bốp!
“Mày…”
Chát!
Bốp!
Cứ mỗi lần ông chủ Bách muốn mở miệng ra nói chuyện, thì một bàn tay của Trần Viễn đã lạnh lùng vỗ xuống. Được một hồi, khuôn mặt của ông chủ Bách lúc này đã trở nên sưng vù. Cho dù có người thân nhất ở bên cạnh, chưa chắc gì đã có thể nhìn ra được bộ dáng của ông ta lúc này.
Mà lúc này, trong lòng của đám nhân viên bảo vệ đã hoảng đến tái xanh. Ai cũng không nghĩ đến, tình huống sẽ diễn ra như thế.