“Haizz, mình phải đi rồi.”
Bỗng nhiên Châu Mỹ Duy nhận được một cuộc điện thoại, cơm
trưa còn chưa ăn xong đã vội vàng đứng dậy.
Trên mặt cô ấy là nụ cười khổ: “Hôm nay mình phải tới công ty
xin phép, về giải quyết những chuyện xấu ở nhà mình, nếu không mỗi
ngày mẹ mình sẽ tới công ty quậy, cho dù mình không sợ mất mặt,
nhưng nếu bọn họ khiếu nại với cấp trên, mình bị đuổi việc thật thì ăn
đất rồi.
Kiểu Bích Ngọc ngồi ở phía đối diện cũng đứng dậy: “Vậy mình
cũng đi.”
Cô biết, vừa rồi là mẹ của Châu Mỹ Duy gọi điện thoại cho cô ấy,
giọng nói ở trong di động hùng hổ, giống như đòi nợ con gái của mình.
“Mỹ Duy, cậu có chuyện gì cứ việc gọi điện cho mình, nếu mẹ cậu thật sự ép cậu đòi tiền, trong thẻ của mình cũng có một chút.”
“Không cần cho mình vay, mình tự giải quyết được.”
Châu Mỹ Duy nhún vai: “Tính tình của mẹ mình như thế nào, mình
đã sớm nhìn thấu, cho nên mấy năm trước, mình thật sự có chút tiền,
nhưng đều bị mình tiêu hết trong một lần, tiền mình mua nhà đều đã
nộp cọc, hiện giờ bà ấy gọi mình trở về đòi tiền, trong túi mình không
có tiền, bà ấy cũng không thể làm gì được mình.”
“Mua nhà cũng rất tốt.” Kiều Bích Ngọc cảm thấy đây là một lựa
chọn thông minh.
“Tiền lương của mình rất ít nha, trả hết, sao mua nổi, nhưng mua
nhà cũng coi như có tổ nhỏ của mình, sau này nhỡ đâu mẹ mình cãi
nhau với cha dượng cũng không phải ấm ức, bà ấy có thể ở với mình.”
Châu Mỹ Duy nói rất rõ ràng.
Kiều Bích Ngọc mỉm cười.
Cô biết Châu Mỹ Duy bất mãn với mẹ của mình, nhưng cô ấy vẫn
là một cô gái hiếu thuận.
Hai người cùng đi tới quầy thanh toán trong nhà hàng Tây: “Bữa
này để mình mời cho.“ Kiểu Bích Ngọc vừa nói, vừa lấy một cái thẻ
trong túi ra.
Châu Mỹ Duy cũng không ngăn cản, hai bọn họ thân nhau như
thế, chút tiền này không cần để ý.
Nhưng Châu Mỹ Duy nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi Kiều
Bích Ngọc, dì cậu đâu, trái tim của dì Cung thế nào, đã đỡ hơn
chưa?”
Dì út của Kiều Bích Ngọc rất yếu, nghe nói vốn dĩ dì ấy là cô chủ
nhà giàu, những việc vặt trong nhà đều không cần làm, hơn nữa bệnh
của dì ấy tốn rất nhiều tiền, khi Kiều Bích Ngọc còn đi học phần lớn
thời gian là làm thêm, mệt hơn cả sống.
“Hiện giờ sức khỏe của dì út mình đã đỡ hơn nhiều.”
Châu Mỹ Duy trêu chọc cô: “Gả cho người chồng có tiền, anh ta
yêu ai yêu cả đường đi.“ Nhìn quần áo của Kiều Bích Ngọc là biết
hoàn cảnh gia đình của đối phương chắc chắn rất tốt.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy lời cô ấy, vẻ mặt ngẩn ra, mở miệng vội
vàng giải thích: “Không phải, tiền chữa trị của dì út mình, là tài sản
ông ngoại để lại cho mình… Anh ấy, mình không muốn chiếm hời của
nhà anh ấy.”
“Cậu khẩn trương như vậy làm gì?“ Châu Mỹ Duy chú ý tới biểu
cảm của cô hơi kỳ lạ, nghĩ một lát lại hỏi: “Tình cảm giữa cậu và
chồng không tốt à? Cậu có vẻ không thân với anh ấy lắm.”
Kiều Bích Ngọc hơi cúi đầu, không nói gì.
Không thân. Cô và Quách Cao Minh sao có thể giống như đôi vợ
chồng bình thường.
Ông cụ Quách đồng ý giúp dì út cô tìm một trái tim thích hợp, mà
cô ở nhà họ Quách… Thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.
Châu Mỹ Duy có thể nhìn ra được tâm trạng của cô không được
tốt lắm, cho nên đổi đề tài: “Ông ngoại cậu để lại tài sản cho cậu, vì
sao phải đợi tới khi cậu tốt nghiệp đại học mới có thể lấy được, sao
đám người có tiền như các cậu lại phức tạp tới thế?”
Nhớ tới chuyện này, biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi xấu hồ:
“Bởi vì mình làm một chuyện khiến ông ngoại tức giận.”
Thực ra không chỉ tức giận, năm đó ông ngoại của cô vô cùng
giận dữ.
Bởi vì cô không chịu nghe ông cụ sắp xếp…
“Mình nhớ ông ngoại rất thương cậu, cậu làm ra chuyện gì mất
hết nhân tính à?“ Châu Mỹ Duy có chút tò mò, nhưng cô ấy vừa mới
nói xong, điện thoại di động trong túi lại đổ chuông.
“Kiều Bích Ngọc, mình đi trước đây, mẹ mình gọi như truy mệnh
đoạt hồn, mình thật sự không chịu nổi bà ấy.”
Châu Mỹ Duy nói với cô một câu, vẫy tay, rồi vội vàng chạy ra
khỏi nhà hàng.
Kiểu Bích Ngọc nhìn cô ấy rời đi, kêu một tiếng: “Có việc gì nhớ
gọi điện thoại cho mình.”
“Đã biết, mình sẽ giải quyết.“ Châu Mỹ Duy mơ hồ đáp lại một
câu.
Kiều Bích Ngọc nghĩ, Châu Mỹ Duy gặp phải người mẹ hay bẫy
như vậy đúng là không dễ dàng, haizz, nhưng cô có tư cách gì đồng
tình với người khác, cuộc sống của mình cũng rất mơ hồ, mỗi nhà đều
có chuyện riêng.
“Bàn số 01092, xin hỏi bao nhiêu tiền?”
Cô nhìn đồng hồ điện tử trên tường nhà hàng, một lát nữa lái xe
của nhà họ Quách sẽ tới đón cô, bây giờ cô phải nhanh chóng tính tiền.
Đặt cược thể thao bằng cách tải w88club.
“Thưa cô, bàn của cô đã được thanh toán rồi.” Nhân viên phục vụ
nữ ở quầy thanh toán mỉm cười nói với cô.
Kiểu Bích Ngọc có chút không rõ: “Có ý gì?”
Gương mặt nhân viên phục vụ nữ đứng ở quầy thanh toán hơi
ửng đỏ, nhìn về phía cửa thủy tinh số hai ở nhà hàng: “10 phút trước,
có một anh đẹp trai tiến vào tính tiền thay các cô rồi.”
Ai thế nhỉ?
“Có phải anh ấy mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu tím.“ Trong
đầu Kiều Bích Ngọc nghĩ tới Quách Cao Minh trước tiên.
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không phải.”
“Anh ấy có một đôi mắt màu lam rất đẹp.“
Đôi mắt màu lam.
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc thay đổi, xuất phát từ bản năng, cô cầm
túi xách vội vàng đi về phía cửa thủy tỉnh số hai.
Cô giật mình đứng ở cửa, ngẩng đầu có chút vội vàng nhìn xung
quanh.
Đôi mắt màu lam… Là anh sao?
Bỗng nhiên có một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm
nhìn của cô, đôi mắt cô mở to, bước nhanh tới đường cái đối diện.
“Nhóc Thanh…” Cô chạy vội về phía người nọ gọi một tiếng.
Khoảng cách quá xa, bốn phía đều là xe, người đi đường vội vàng
che khuất giọng nói của cô.
“Mợ chủ!”
Lái xe của nhà họ Quách tới đón cô, nhưng thấy cô không để ý
tới đèn đỏ xông về trước, sắp vượt qua đường kẻ vạch dành cho
người đi bộ, thì vội vàng lái xe đến bên cạnh cô kêu to một tiếng.
Kiểu Bích Ngọc nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mắt mình,
lúc này mới dừng bước.
“Mợ chủ, phía trước là đèn đỏ.”
“À… Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Trong đầu cô rất hỗn loạn, biểu cảm có chút không cam lòng,
bóng dáng kia đã không thấy nữa.
“Có phải là anh ấy hay không?”
Kiểu Bích Ngọc ngồi vào trong xe, xe vững vàng lái về phía nhà
họ Quách, nhưng tâm trạng của cô vẫn phức tạp như cũ, cô không
dám chắc chắn, dù sao cô đã không gặp anh ta nhiều năm rồi.
“Nếu thật sự là anh ấy, vì sao không tới gặp mình.“ Cô nhìn
phong cảnh bên ngoài cửa xe, vẻ mặt buồn bực, luôn có cảm xúc
không thể nói rõ.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là anh ta đã đi đâu. Chẳng lẽ anh ta
luôn tức giận.
Xe đến nhà họ Quách, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc hoảng hốt, trong
đầu nhớ lại chuyện trước đây.
“Mợ chủ.” Dì Phương đi về phía cô.
“Cô ăn cơm trưa ở bên ngoài rồi sao?“
“Ăn rồi ạ.“ Kiều Bích Ngọc đáp, tâm sự nặng nề, muốn quay về
phòng ngủ điều chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn của mình: “Lúc ăn cơm tối
tôi sẽ đi tìm ông nội, tôi về phòng ngủ trước.”
“Mợ chủ, đợi một lát.”
Kiểu Bích Ngọc quay đầu nhìn bà ấy: “Có chuyện gì sao?“
Vẻ mặt dì Phương không còn nghiêm túc, trái lại cười nói: “20
phút trước cậu chủ Quách trở về nhà, cậu ấy vừa về đã hỏi cô ở đâu.”
Kiểu Bích Ngọc nghe bà ấy nhắc tới Quách Cao Minh, biểu cảm
lập tức cứng đờ.
“Anh ấy tìm tôi làm gì?“ Cô nhớ trước khi đến công ty đã gửi tin
nhắn cho anh rồi.
“Cậu chủ Quách không nói gì.“ Dì Phương nở nụ cười từ ái, bà ấy
im lặng một lát, mới cười nói tiếp: “Hẳn là không có chuyện gì khẩn
cấp, đại khái chỉ là nhớ cô.”
Chỉ là nhớ cô.
“À.” Kiều Bích Ngoc khẽ “à” môt tiếng. đôi má hơi ửng đỏ.