Kiều Bích Ngọc bước xuống tầng một bằng
cầu thang bộ, cúi đầu hoảng sợ rời khỏi bệnh
viện đông đúc.
Khi cô vừa bước ra sảnh lớn, sau lưng đột
nhiên có tiếng bước chân chạy tới.
Phản ứng đầu tiên của cô nghĩ rằng đó là
Quách Cao Minh, gương mặt tràn đầy tức giận
xen lẫn phức tạp, cô quay đầu lại nhưng đối
phương lại lo lắng nói: “Kiều Bích Ngọc, cha cậu
bây giờ thế nào rồi?”
Kiều Bích Ngọc dừng lại, nhìn rõ người đang
vội vã chạy đến trước mặt cô không ai khác là
Châu Mỹ Duy.
Châu Mỹ Duy chạy đến, đôi tay ôm chặt lấy
eo làm cô không thở nổi: “Mình vừa nghe Bùi
Hưng Nam nói là hôm qua cha cậu bỗng nhiên bị
xuất huyết não. Anh ấy nói là nghiêm trọng lắm.”
“Cậu đừng quá lo lắng, nhất định bác ấy sẽ
khỏe lại.“ Cô ấy không ngừng an ủi cô.
Kiều Bích Ngọc không biết vì sao Châu Mỹ
Duy lại ở lại thành phố Hải Châu nhiều ngày như
vậy nhưng mà bây giờ nhìn thấy người bạn thân
nhất của mình đang ở đây, thần kinh vẫn luôn
căng thẳng của cô như thể tìm thấy một lối ra.
Đôi mắt liền đỏ bừng, cô tiến lên giang rộng
đôi tay ôm chặt Châu Mỹ Duy.
Vóc dáng Châu Mỹ Duy thấp bé, đột nhiên
bị cô dùng sức ôm chặt như thế có chút không
kịp thích ứng.
Kiều Bích Ngọc bình thường không bao giờ
chủ động gần gũi với ai nhưng có lẽ tâm trạng
của cô bây giờ đang rất rối bời.
“Mỹ Duy, mình không phải là con gái của
cha, bọn họ đều đang lừa dối mình.” Mái tóc tài
của Kiều Bích Ngọc che đi nỗi đau khổ trong mắt
cô, đầu cô tựa vào vai bạn mình, như thể cô đã
tìm được một nơi để có thể tâm sự nhưng lại như
nói chuyện với chính mình.
Châu Mỹ Duy không thể nghe thấy hết
những lời cô nói, chỉ có điều cô ấy biết cô đang
hoảng sợ và tự trách bản thân.
Châu Mỹ Duy đang định nói lời an ủi cô thì
khi ngẩng đầu lên, cô ấy đã nhận ra hai bóng
dáng quen thuộc đang đứng ở cửa thang máy
ngay phía trước.
Là Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam.
Châu Mỹ Duy nhìn thấy rõ ràng Quách Cao
Minh đang liếc nhìn về phía họ, nhưng anh lại
không đi tới mà quay người về hướng khác.
Lục Khánh Nam lại vui vẻ tiến đến bọn họ.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy có tiếng bước
chân đang đến gần mình.
Cô đã quen với việc che giấu đi sự yếu đuối
của bản thân nên ngay lập tức buông Châu Mỹ
Duy rồi tiếp tục duy trì sự thờ ơ, lạnh lùng như
trước.
Nếu như không phải nhìn thấy đôi mắt hoe
đỏ của cô, Châu Mỹ Duy sẽ còn nghĩ rằng sự
mất mát vừa rồi của cô chỉ là ảo giác.
Mọi người xung quanh đều nói rằng Kiều
Bích Ngọc may mắn, cô cũng chưa bao giờ đi
phàn nàn với người khác, cô luôn giả vờ là mình
sống rất tốt.
Lục Khánh Nam chắc chắn đôi mắt của Kiều
Bích Ngọc ửng đỏ là vì cô khóc, nên lúc này anh
ta hành động hết sức thận trọng, đứng cách hai
người phụ nữ một khoảng xa, anh ta không dám
tùy tiện đến gần.
Phụ nữ đôi khi thực sự rất đáng sợ.
Kiểu Bích Ngọc nói với Châu Mỹ Duy bằng
giọng điệu bình thường về tình trạng sức khoẻ
của cha mình, sau đó đưa cô ấy đến căng tin
bệnh viện để tìm dì và bà của cô. Còn về phần
Lục Khánh Nam đang lén lút ở sau lưng, cô trực
tiếp coi anh ta như không khí.
Từ tòa nhà nội trú đến căng tin của bệnh
viện khoảng 500 mét, Châu Mỹ Duy đi bên cạnh
cô, thỉnh thoảng lo lắng nhìn gương mặt cô.
Do dự một lúc, Châu Mỹ Duy hỏi cô: “Kiều
Bích Ngọc, cậu có biết chuyện Diệp Vân bị cảnh
sát bắt không?”
Diệp Vân nói thế nào thì cô ta cũng là con
dâu của nhà họ Kiều, trên danh nghĩa là mẹ kế
của Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy nghe được thông tin này thì
ngay lập tức chạy đến tìm với cô.
Cô nghiêng đầu nhìn Châu Mỹ Duy, trong
mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là cô không hề
biết gì về chuyện đó.
Châu Mỹ Duy tiếp tục nói: “Mình nghe Bùi
Hưng Nam nói thế, chắc là không sai đâu.”
“Đêm qua ở thành phố Hải Châu đã điều
động rất nhiều cảnh sát để truy bắt Diệp Vân, cô
ta hình như đã phạm một tội nghiêm trọng nào
đó. Có nhóm chó săn đã chụp được ảnh tay cô
ta đeo còng số tám, nhưng Bùi Hưng Nam nói
những bức ảnh đó đã được gỡ xuống, không
được phép đưa tin về vụ việc này. Mình đang
nghĩ có phải cô ta đã đắc tội với nhân vật máu
mặt nào rồi không?”
Diệp Vân là người hoạt động trong làng giải
trí nên có bị quay video hay phát tán một số
scandal nhảm nhí là chuyện hết sức bình
thường. Việc một ngôi sao bị chụp ảnh và đưa
lên báo cũng không có gì lạ, nhưng hiện tại
truyền thông cũng không được phép nhúng tay
vào chuyện này.
Biểu hiện của Kiều Bích Ngọc càng lúc càng
khó coi.
Châu Mỹ Duy rất tò mò, nhưng thực ra lại
quan tâm đến cô hơn: “Chuyện của Diệp Vân liệu
có liên quan đến nhà họ Kiểu không? Có ảnh
hưởng đến cậu không?”
Kiều Bích Ngọc chỉ khẽ lắc đầu mà không
lên tiếng.
Thực ra Châu Mỹ Duy đã liên tục bám lấy
Bùi Hưng Nam để hỏi rõ chuyện này, nhưng anh
lại bảo cô đừng nên quan tâm nhiều đến chuyện
này.
Cô quay đầu lại liếc nhìn Lục Khánh Nam
vẫn chăm chú theo dõi bọn họ.
Anh ta ở cách họ khoảng một mét và có thể
nghe thấy lời nói của Châu Mỹ Duy, nhưng đối
với chuyện của Diệp Vân thì vẻ mặt của anh ta
còn ngạc nhiên hơn ai hết.
“Diệp Vân làm sao mà bị bắt rồi?” Anh ta
ngây ngốc hỏi.
Thấy anh ta cũng hoàn toàn không biết gì về
chuyện này, Châu Mỹ Duy lập tức quay đầu tiếp
tục coi Lục Khánh Nam như không khí.
Mặc dù bọn họ không muốn nhìn thấy anh
ta, nhưng khi đến căng tin của bệnh viện, bà cụ
Kiều lại rất thích anh ta, lập tức kéo đến ngồi bên
cạnh và bảo anh ta gọi đồ ăn.
“Cậu chủ Lục, căng tin ở bệnh viện không
có nhiều món ngon, cậu chịu khó ăn tạm nhé,
mấy ngày qua thực sự làm phiền cậu rồi.
Lục Khánh Nam cười rất thân thiện nói: “Bà
ơi, bà gọi cháu bằng tên là được rồi, đừng có gọi
khách sáo như vậy làm gì ạ”
Gọi bà của người ta không ngượng miệng
như thế thì đúng là chỉ có Lục Khánh Nam mới
có làm được.
Bà cụ Kiều thấy anh ta không ra vẻ của con
nhà giàu thì đã thích lại càng thích hơn, vui vẻ
cười nói: “Nhà học Lục thật biết cách giáo dục
con cái.”
Từ chiều hôm qua đến giờ Kiều Bích Ngọc
vẫn chưa ăn gì, sáng sớm Cung Nhã Yến đã đưa
cho cô một ít cháo và một ít canh nên không biết
là Kiều Bích Ngọc có thật sự đói hay không.
Lúc bà cụ Kiểu trò chuyện với Lục Khánh
Nam thì cô lại chăm chú ăn uống, không nói một
lời nào.
Châu Mỹ Duy chào hỏi bà cụ Kiều và Cung
Nhã Yến vài câu, khi quay đầu lại nhìn Kiều Bích
Ngọc, cảm thấy tâm trạng của cô không ổn.
“Lục Khánh Nam, vậy thì bà cụ này sẽ không
khách sáo với cháu nữa. Có một việc này bà chỉ
có thể nhờ cháu Bà cụ Kiểu vẫn đang nói
chuyện với Lục Khánh Nam.
“Tuy bà đã già rồi, không theo kịp thời đại
nữa, bà cũng không thể hiểu được thế giới của
bọn trẻ các cháu thế nhưng có một chuyện bà
vẫn biết khá rõ.”
Giọng điệu của bà cụ Kiều bỗng hạ thấp
xuống, giọng nói già nua có chút nghẹn ngào:
“Bệnh tình của con trai bà lần này thực sự rất là
nghiêm trọng, bà biết hôm nay tính mạng coi
như đã tìm lại được nhưng sau này có lẽ nó sẽ
không bao giờ có thể trở lại công ty làm việc
được nữa. Công ty của nhà họ Kiều sắp không
giữ lại được rồi.”
Bà cụ Kiều nói đến đây, đôi tay nhăn nhúm
trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống
nắm lấy tay của Lục Khánh Nam: “Công ty là sự
nghiệp cả một đời của nó từ hai bàn tay trắng
mà dựng lên. Việc kinh doanh này nọ Kiểu Bích
Ngọc không hiểu rõ, cháu có thể giúp đỡ bà một
tay, cố gắng hết sức giúp cháu gái bà giành
được quyền sở hữu của công ty được không? Bà
thật sự không thể nói với Kiều Văn Vũ rằng công
ty của bản thân nó đã bị người ta lấy mất.”
Bà cụ Kiều từ xưa đến nay đã từng nịnh nọt,
lấy lòng rất nhiều người giàu có nhưng cầu cứu
Lục Khánh Nam như thế này thì đây là lần đầu
tiên.
“Bà không cần lo lắng việc công ty đâu.”
Lục Khánh Nam nói rất chắc chắn, gần như
là buột miệng nói ra không suy nghĩ: “Ngay từ
một năm trước, Quách Cao Minh đã bắt đầu
kiểm soát các kênh tiếp thị khác nhau của Kiều
Thị. Bộ phận bên trong của Kiều thị từ lâu đã
không có quyền và hoàn toàn phải phụ thuộc
vào nhà Quách.”
“Anh vừa nói cái gì?“ Kiều Bích Ngọc nhìn
chằm chằm Lục Khánh Nam một cách giận dữ.
“Tôi, tôi nói là…”
Lục Khánh Nam ngay lập tức biết bản thân
đã nói sai, sau đó thì lo lắng đến mức lắp bắp.
Ngay đến Châu Mỹ Duy và Cung Nhã Yến
không biết gì về việc kinh doanh cũng vô cùng
SÓC.
Kiều Bích Ngọc ném mạnh chiếc thìa đang
cầm trên tay xuống
Quách Cao Minh sớm đã chuẩn bị kĩ để cô
phải đi cầu xin anh.