Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 798

Mấy người Kiều Bích Ngọc vốn dĩ còn cảm thấy ngượng ngùng khi bắt Tống Manh Manh trả tiền bữa ăn này, nhưng lại không nghĩ tới trước đó đã có người giúp bọn họ thanh toán.

 

“Hả?” Châu Mỹ Duy thậm chí không tin: “Là thật hay giả vậy?”

 

Nhân viên thu ngân trước quầy thanh toán không biết vì sao lại tươi cười với bọn họ hơn nữa còn rất khách khí: “Trước đó có một khách hàng nam đã dặn qua, bữa ăn hôm nay cứ tính cho anh ấy, quý khách có thể đi được rồi… Còn muốn đóng gói gì không ạ?”

 

Phương Mai vẫn luôn rất đứng đản, luôn tuân thủ quy tắc không nhận không của người khác: “Chúng ta vẫn nên tự mình thanh toán địt “Mong quý khách đừng làm chúng tôi khó xử Cô gái ở quầy thanh toán có chút khó xử, bên kia là khách quý nên không dám sơ suất.

 

“Vấn đề là ai trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi cũng không biết anh ta. Anh ta tên là gì?”

 

Phương Mai và Châu Mỹ Duy cẩn thận nhìn xung quanh trong nhà hàng này, mấy người họ cũng không quen ai trong nhà hàng này, trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng cảm thấy vui mừng, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.

 

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn bàn trong cùng của nhà hàng, trong lòng thầm đoán chính là tên tóc vàng kia .

 

Lục Khánh Nam nhuộm tóc vàng nhạt, anh ta rất đẹp trai và năng động, vừa trở lại chỗ ngồi, anh ta nhìn thấy Kiều Bích Ngọc đang nhìn mình, anh ta lập tức nở một nụ cười thật tươi.

 

Kiều Bích Ngọc thực ra không cảm thấy chán ghét gương mặt cợt nhả này của anh ta, chỉ cảm thấy người này có chút hồ đồ.

 

Lúc này Kiều Bích Ngọc đang vật lộn trong biến nghèo, cô cũng không có cảm tình gì với người kia, không ăn chính là không ăn.

 

Đẩy Phương Mai cùng Châu Mỹ Duy đang do dự ra, kéo tay Tống Manh Manh: “Đi thôi đi thôi, chúng ta nhanh chóng quay về trường, còn phải đến hội học sinh nữa”

 

Sau khi Lục Khánh Nam nhìn thấy mấy cô gái rời đi, trên mặt vẫn còn duy trì một nụ cười gian trá.

 

“Có chuyện gì vậy?” Ngay cả Quách Cao Minh cũng không nhịn được nhếch mép.

 

Lục Khánh Nam nhếch miệng cười, liều mạng xua tay: “Không có gì, không có chuyện phụ nữ, chắc chắn Quách Cao Minh không có hứng thú, đừng nói ra không lại làm hại tới lỗ tai của ai kia.

 

Quách Cao Minh nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh ta, cùng liền quay đầu lại nhìn theo hướng của người kia, nhưng cũng không nhìn thầy có gì khác thường.

 

“Cao Minh, anh có biết vị lão tướng quân họ Cung trước kia ở thành phố Hải Châu không?” Lục Khánh Nam tựa hồ sau khi gặp.

 

Kiều Bích Ngọc, hứng thú với chuyện của nhà họ Cung, thuận miệng trò chuyện.

 

Kỳ thật chuyến đi này tới đây, ông cụ Quách vốn là đi cùng Lục Khánh Nam, bất quá ông cụ Quách nói khó có cơ hội được tới thành phố Hải Châu, muốn đến nhà của một người bạn cũ thăm một chút, kỳ thật chính là nhà của lão tướng quân họ Cung uy danh kia.

 

Quách Cao Minh không nghĩ tới cái tên anh em cây khế của anh đột nhiên nhắc tới nhà họ Cung.

 

Đáy mắt Quách Cao Minh hơi hiện lên kinh ngạc, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh “ừ” một tiếng.

 

Lục Khánh Nam tiếp tục đánh máu gà nói: “Tính tình thối hoắc của vị lão tướng quân họ Cung kia kỳ thật rất giống ông nội Quách, ông nội tôi cũng thường xuyên nhắc tới chuyện hai người bọn họ cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng Bọn họ đều là bạn bè tốt quen biết rất lâu, chẳng qua lão tướng quân họ Cung theo chính trị, tựa hồ có chút coi thường ông nội Quách cùng ông nội tôi là gian thương…”

 

Nói đến đây, Lục Khánh Nam cười hắc hắc, sờ sờ mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK