Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 586: Đảo chủ,

Rafaler Quách Cao Minh và những người khác cũng đang tìm kiếm tấm bản đồ đó.

Anh ấy muốn đi đến quần đảo Strozzi.

Kiều Bích Ngọc nghe được tin tức đó từ Lucy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “… Câu lạc bộ của mấy người lần trước mở cuộc họp bí mật, cũng là vạch ra kế hoạch để đi vào hòn đảo này hay Sao?”

“Tại sao Quách Cao Minh lại đến một vùng đất căn cỗi hoang vu như vậy cứ? Anh ta muốn đi tìm kho báu sao?”

Luey nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Có thật là có kho báu ở hòn đảo đó không?”

Lucy dạy dỗ cô,tiện thể hỏi: “Cô nhìn tôi bằng ánh mắt đó làm gì, bây giờ cô đang cảm thấy bọn tôi và sếp đều là người xấu hay sao?”

Kiều Bích Ngọc quả thực có chút cảnh giác với Lucy, và thậm chí còn hối hận vì lẽ ra vừa nấy cô không nên nói thẳng chuyện tấm bản đồ ra như vậy.

Luey trợn tròn mắt lòng trắng mắt nhìn chỉ tại cô đã quên hết ký ức ngày tháng sống chung với Quách Cao Minh rồi, thôi bỏ đi vậy, nhưng cô phải biết rằng người yêu cũ Đường.

Tuấn Nghĩa của cô cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì đâu, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

Buông lỏng “Bản đồ đang ở đâu?”

“Gần đây, người trong câu lạc bộ của chúng tôi bận như chó chết. Ai cũng cật lực cố gắng tìm mọi cách để vào được hòn đảo đó. Bây giờ cô có bản đồ thì tiện hơn nhiều rồi”

“Bản đồ, lấy ra đây, dùng chung đi” Luey mạnh mẽ yêu cầu, Kiều Bích Ngọc do dự một chút, yên lặng ở trong lòng thầm ước tính khoảng cách sức mạnh giữa mình và Lucy.

Luey trừng mắt nhìn cô: “Đừng nghĩ nữa, cô không đánh lại được tôi đâu” Trong tức khắc cô 1a đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cổ.

Kiều Bích Ngọc vô cùng buồn bực trong lòng, cô vẫn nhớ tên công tử bột Lục Khánh Nam kia đã nói rằng cô và Luey trước đây từng là bạn, làm sao cô có thể kết bạn một cách kỳ lạ với người như vậy chứ.

Không có trong túi của tôi đâu, có lẽ ở nhà rồi” Kiều Bích Ngọc cũng cam chịu lục tung chiếc túi xách LV màu trắng của mình thử một lần, không có.

“Sao cô lại ném đồ lung tung vậy?” Lu chút bất mãn, cô có vẻ sốt ruột, hấp ta hấp tấp “Bây giờ cô với tôi về nhà họ Quách lấy ngay đĩ”

Cứ giống như cô ta sợ tấm bản đồ mọc chân bỏ chạy mất vậy.

Đầu tiên Kiều Bích Ngọc đi đến phòng chứa quần áo ở trong phòng ngủ chính, lục tung hết cả các hộp và tủ, liên tục lục lọi, sau đó đến phòng trưng bày quần áo và túi xách, mỗi chiếc túi xách đều được cô cẩn thận kiểm tra, nhưng tuyệt nhiên hoàn toàn không có thấy gì cả Hai tay Lucy chống nạnh, sắc mặt vô cùng khó ngửi.

“… Cô đang đùa tôi đấy à?” Lucy nghiến răng nghiến lợi.

“Không, tôi rõ ràng là có tấm bản đồ đó. Giấy kraft rất thô. Những hòn đảo được vẽ bằng tay có tọa độ hải lý và một số ký tự cổ Kiều Bích Ngọc tiếp tục lòng nóng như lửa đốt lục tung các ngăn tủ, vẻ mặt không giống như đang nói dối Luey lao ra ngay lập tức và bắt gặp một cô hầu gái: “Tôi muốn xem camera giám sát của phòng này và phòng ngủ chính!”

Lucy cảm thấy được rằng một thứ quan trọng như vậy hẳn là đã bị người ta đánh cắp.

Với phương pháp thông thường của cô, việc bắt kẻ trộm phải dựa vào các phương tiện kỹ thuật, và chứng cứ mới kết luận được.

“Chẳng ai lại có lí do để đi lấy trộm bản đồ cả, có trộm cũng phải là trộm mấy chiếc túi này cơ”

Kiều Bích Ngọc không đồng ý và tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, quay người chạy ra ngoài, hét lên: “Dì Phương, hình như hôm trước dì bảo muốn đưa cho Emma một chiếc túi có phải không?”

“Đúng vậy, cô Emma rất thích một chiếc túi xách nhỏ màu đỏ hồng của mợ trẻ. Tôi đã hỏi ý kiến mợ trẻ rồi, cô đồng ý, cho nên tôi mới đem chiếc túi ấy cho cô ấy”

Dì Phương có chút nghỉ hoặc nhìn khắp tủ đồ trưng bày toàn những thứ lung tung kia, những chiếc túi xa xi đắt tiền vứt đầy trên mặt đất, đúng thật là phí phạm.

Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, Kiều Bích Ngọc cũng không quan tâm lắm đến những đồ vật có giá trị này, vì vậy cho nên việc đem túi tặng cho Emma, cô cũng không quá để tâm.

“Lúc ấy dì có kiểm tra qua không? Trong túi còn thứ đồ gì mà tôi chưa lấy ra hay không vậy?”

Quần áo của Kiều Bích Ngọc ở nhà họ Quách là do chuyên gia đặc biệt sắp xếp cho cô, bởi vì có quá nhiều quần áo và túi xách, cho nên cũng không thể rõ được hôm đó là đã lấy đi cái nào.

“Bình thường thì những thứ này đều sẽ được đưa đến đội bảo dưỡng để kiểm tra qua, chỉ là ngày hôm đó.. có thể không kiểm tra…” Dì Phương không chắc chắn lắm.

“Mợ trẻ à, có phải mợ bị mất cái gì không vậy?” Đây chính là chuyện lớn đó.

Kiều Bích Ngọc xua tay vì sợ chuyện bé xé ra 1o: “Không có gì đâu, ngày mai tôi sẽ đi hỏi Emma”

Nhưng mà, Luey lại mặc kệ, cô kéo dì Phương chạy như bay xuống lầu: “Cái cô Emma gì đó sống ở đâu, tôi lập tức đi tìm cô ấy!”

Dì Phương bị điệu bộ hét rống lên của của Lucy dọa, vô thức đáp: “Ở vườn phía Tây, phòng bên cạnh cô Quách Thanh Châu…

“Kiều Bích Ngọc, cậu như thế này là đang có ý nghỉ ngờ Emma là kẻ trộm sao?”

Chắc chắn rồi, Châu Mỹ Duy và Emma đã rất khó chịu khi họ bị lôi đầu dậy và hỏi về điều này vào lúc nửa đêm, đặc biệt là giọng điệu của Lucy như thể ai đó nợ cô ấy hàng triệu đô la vậy.

Kiều Bích Ngọc xấu hổ, khó xử đáp: “Mình không có ý đó.”

“Cái túi đó được dì Phương hỏi ý kiến cậu rồi mới đưa cho Emma” Châu Mỹ Duy bảo vệ Emma ở sau lưng mình, và cảm thấy bất bình thay cho cô ấy: “Nếu lúc đầu cậu đã không hài lòng, không muốn cho thì cứ nói thẳng đi. Đừng làm nhục người khác như thế này. “

Căn phòng bây giờ được bao quanh bởi trong ba tầng ngoài ba lớp người hầu của nhà họ Quách. Emma chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ cho nên liền hoảng sợ, cứ như thể bản thân mình đã phạm phải tội nặng nào đó, cô nhanh chóng lấy ra chiếc túi xách nhỏ màu đỏ hồng của nhãn hiệu nổi tiếng rồi giao chiếc túi cho Kiều Bích Ngọc: “Mình, mình trả lại cho cậu.”

Kiều Bích Ngọc chỉ muốn nói một lời trấn an Emma, nhưng Lucy đã nhanh chóng giật lấy chiếc túi rồi ngay lập tức kiểm tra bên trong, nhìn thấy điều này, Kiều Bích Ngọc thở dài, còn Châu Mỹ Duy và Emma thì càng thêm nhục nhã.

“Không có”

“Này, cô đem đồ giấu ở chỗ nào rồi lạnh lùng lạnh nhạt, ngữ điệu cay nghiệt chung được với người khác, Emma bị cô ta gào thét, khẩn trương lo lắng đến mức không nói nên lời.

Châu Mỹ Duy nhìn Luy với ánh mắt dò xét, cô hiểu rằng Lucy không phải là người bình thường, người phụ nữ này làm việc rất độc đoán. Sau một lúc, Emma mới ngập ngừng và nói: “…Không, không có.”

“Tôi thực sự không lấy đồ của mấy người”

Emma lo lắng như sắp khóc đến nơi lều Bích Ngọc không đành lòng: “Thực sự xin lỗi, có lẽ là do mình nhớ sai rồi” sau đó kéo tay Lucy ra ý như muốn bảo cô ta đừng quá khích.

“Emma, cậu đừng quá lo lắng, Lucy bạn của mình có tính khí hung hăng như thế này từ bé. Cô ấy sinh ra đã có khuôn mặt khó ngửi và rất hung dữ này rồi. Cậu không cần để ý đến cô ấy đâu”

Luey quay đầu nhìn chảm chăm Kiều Bích Ngọc, hạ giọng, hung hăng hỏi: “Nói xem, bản đồ ở đâu? Tìm cho tôi!”

Cung Nhã Trang nghe được tin ôn ào đồn đại từ người hầu, tò mò cúi vào xem náo nhiệt, đứng ngoài cửa nhìn thấy con gái mình đang xin lỗi hai người phụ nữ tội nghiệp.

Hơn nữa, bà ta cũng nghe thấy từ ‘bản đỡ.

Vẻ mặt của Cung Nhã Trang đột nhiên thay đối, cô vội vàng hét vào phòng, “Cục cưng à, con quen Rafael từ khi nào vậy?”

Rafael? Bà ấy nói ra một cái tên lạ.

Kiều Bích Ngọc không rõ cho nên cô quay đầu lại Emma lập tức nhớ ra, chỉ vào Cung Nhã Trang hoảng sợ nói: “Bản đồ, đúng rồi, hôm đó cái túi rơi xuống ao sen, mình nhìn thấy trong túi có một tấm bản đồ giấy màu ố vàng, đã bị phu nhân này đem đi mất rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK