Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 738: Đường Tuấn Nghĩa và Rafael

Mặt trời ló dạng, trời xanh mây trắng, biển sâu mênh mông vô tận khiến người ta mở mang đầu óc, sảng khoái tinh thần.

Với tốc độ ra khơi như hiện nay, khoảng một tuần nữa họ sẽ có thể đến nơi thuận lợi.

trời chói chang, và gió biển thổi vào mặt.

Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc ở trên boong tàu, bắt chước những hành động kinh điển của Jack và Ruth trên tàu Titanic vui nhộn, tạo nên nhiều tràng cười sảng khoái.

So với khoảng thời gian trước đi trên hoang đảo, sống trong sơn động, uống máu săn mồi, việc ngâm mình dưới ánh mặt trời trên du thuyền và tận hưởng tiện ích của xã hội hiện đại quả là một ngày thần tiên.

Ngay cả Tang Ba và Bạch Hổ cũng nheo mắt, năm phơi nắng trên boong tàu, rất thư thái và thoải mái.

Gần đây, Tang Ba trở nên bị thu hút bởi các công cụ hiện đại. Anh ấy rất tò mò về tất cả những điều này, đặc biệt là Lục Khánh Nam và dao cạo của họ. Lục Khánh Nam vẫn đang suy nghĩ về việc cạo một lượng lớn lông trên mặt của Tang Ba.

Tang Ba liền sợ hãi chạy xung quanh thuyền. Nếu không phải Tang Ba khỏe mạnh, anh hẳn đã bị những người này cạo trọc đầu thành một con gà hói từ lâu rồi.

Nhưng Ngụy Bắc luôn thích đùa giốn với Tang Ba và Bạch Hổ, chắc họ ngấm ngâm cảm thấy mình đã trở về thế giới văn minh hiện đại, nên định chào hỏi hai vị khách bản địa là Tang Ba và Bạch Hổ.

Hành trình trở về diễn ra suôn sẻ và tất cả đều rất mong chờ.

Tuy nhiên, hai ngày gần đây lại phát sinh ra chuyện.

Rafael luôn đối với bọn họ, dù ở chung thuyền, gặp nhau cũng không chào hỏi, Ngụy Bắc cùng Lục Khánh Nam đều khinh thường sự kiêu ngạo của anh ta. Coi nhau như không khí.

“… Tôi nghĩ hôm nay Rafael có chút kỳ quái.”

“Anh ta cứ nhìn chúng ta là sao?”

Buổi trưa, mọi người tụ tập uống nước, Châu Mỹ Duy tạm thời là đầu bếp của họ, nguyên liệu sử dụng đều được mang từ đảo về. Nước dùng gà lôi và cà chua rất ngon, chua ngọt. Hôm nay, mọi người dường như không có gì thích ăn cả. họ cùng với nhau và thảo luận với một giọng nhỏ.

Đối với Rafael, bọn họ vẫn là rất cảnh giác, dù sao tên khốn này đã phản bội bọn họ vài lần.

“.„ Khi tôi nhìn thấy anh ấy vào sáng sớm nay, tôi nghĩ rằng anh ấy có chút kỳ quái. Mọi người không thấy ánh mắt anh ấy rất lạ sao?”

Cá Mập nhìn chằm chăm vào Rafael trong góc của bếp du thuyền với vẻ mặt hung dữ, tin rằng người đàn ông này đang nghĩ ra một ý tưởng sai lầm.

“Cậu phát hiện khi nào?” Ngụy Bắc bắt đầu trở nên cảnh giác Cá Mập nghiêm mặt, “Mới 5:21 sáng nay, tôi dậy và ra boong tàu để đi tè xuống biển…”

Cua Biển không chịu nổi xua tay, “Không cần đâu, đừng nói quá cụ thể”

“Cậu có muốn nói với cậu Minh về vấn đề này không?”

“Nói cái gì, nói như thế nào, chúng ta nói Rafael lúc ăn cơm liền nhìn chằm chằm chúng ta, làm cho tất cả mọi người ăn không ngon à”

“Tôi không thể nói có điều gì sai sai, nhưng tôi cảm thấy hôm nay khí chất của Rafael có vẻ giống một người khác”

Ngụy Bắc, Cua Biển và một đám đàn ông thô kệc cùng chung một ý, vỗ súng vào eo, liếc nhau, ngầm hiểu, lỡ anh ta có làm gì thì anh ta sẽ phải hối hận ngay lập tức.

Bữa ăn ngon mà Châu Mỹ Duy nấu hôm nay thật lãng phí, Rafael chỉ liếc nhìn bọn họ một cách bừa bãi đã khiến bọn họ không dám ăn nhiều, ai cũng lo như thể trong đó có độc vậy.

Ai mà biết được, nhỡ đâu anh ta thật sự có âm mưu nào đó thì sao.

“Mấy người đừng có nghĩ lung tung nữa”

Châu Mỹ Duy nhìn về phía Ngụy Bắc đang nghiêm túc kiểm tra độc dược trong canh, “Tất cả mọi người cùng thuyền, anh ta không thể hại chúng ta..”

“Lòng người khó đoán, con gái mấy cô không hiểu đâu: Lục Khánh Nam cũng lộ ra vẻ cảnh giác, “Đúng vậy, Châu Mỹ Duy, tôi nói cho cô biết, tránh xa anh ta ra, đừng để vẻ đẹp đẽ của anh ta lừa gạt, con gái các cô rất dễ bị lừa gạt”

Châu Mỹ Duy vừa muốn phản bác vài câu, ngược lại Bạch Hổ không hiểu vì sao lại rất khó chịu, nghiến răng nghiến lợi, đuổi theo.

Rafael phía sau rống lên một tiếng Lục Khánh Nam cùng Ngụy Bắc đồng thời gật gật đầu, “Đấy, cô nhìn xem, đến Bạch Hổ còn khó chịu thì rõ ràng là tại anh ta rồi.”

Hôm nay ngay cả bá tước cũng có chút không bình thường, con mèo đen vốn nghe lời chủ nhân Rafael thế nhưng lúc này lại nhảy qua, lông mèo dính lộn xộn, nó cào cào móng mèo, hung hăng gừ gừ với Rafael.

Có thể là do đi tàu rất nhàn dỗi nên cả đám xúm lại bàn tán sôi nổi Thật hiếm khi thấy bá tước chống lại chủ nhân của mình. Đây rõ là một tiết mục hay đó.

Một đám người to lớn chen nhau ra khỏi boong tàu rộng rãi, ồn ào náo nhiệt, háo hức mong chờ hai con mèo mạnh mẽ có thể đánh bại Rafael hay không, chỉ thiếu điều hò hét cổ vũ nữa thôi.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Mấy ngày nay Kiều Bích Ngọc dậy rất muộn, cô xấu hổ.

không biết giải thích tại sao.

Châu Mỹ Duy bị đám đàn ông kia ép ra ngoài như một đứa trẻ, nhìn thấy cô thì lập tức chạy đến nói, “Rafael hôm nay hơi khác một chút.”

Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc có chút ngạc nhiên, chưa kịp hỏi tại sao thì cô đã nghe thấy tiếng la hét từ đám đông.

Bạch Hổ dường như bị kích thích kêu lên, tiếng kêu này giống như bị đánh, nghe sao có chút thê lương.

Kiều Bích Ngọc cố gắng chen vào đám đông và hơi sững sờ.

“Hôm nay Bá tước và Bạch Hổ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đều gừ gừ với Rafael một cách rất thù địch.

Lục Khánh Nam nhìn thấy cô đến, anh liền tóm tắt ngắn gọn” … Bá tước thật sự là vô dụng, nó lao vào tấn công Rafael, nhưng lại bị Rafael túm lấy cổ mèo và ném nó vào Bạch Hổ”

Bá tước bị quật vào mặt Bạch Hổ to lớn hung dữ nên Bạch Hổ chỉ biết kêu gào, móng vuốt sắc nhọn của mèo đen bá tước vồ vào đầu Bạch Hổ mà cào cấu.

“Anh.” Kiều Bích Ngọc liếc nhìn Rafael, định nói gì đó.

Rafael quay đầu lại, phát hiện ra cô ấy trước tiên trong đám đông, thản nhiên gọi, “Cục cưng.”

Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc chết lặng tại chỗ.

“Cục cưng”

Rafael đi về phía bên này với vẻ mặt vô.

hại, giọng nói của anh ấy vẫn rất nhẹ nhàng.

Lục Khánh Nam và tất cả bọn họ ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Kiều Bích Ngọc không chắc chẳn nói, “Cây cột Sau khi mọi người bình tĩnh lại và ngồi xuống xung quanh một cách đàng hoàng, mọi người mới hiểu ra, “Có nghĩa là, bây giờ anh ấy là Đường Tuấn Nghĩa?”

Quách Cao Minh mấy ngày nay đã học được thói quen xấu là nằm liệt giường. Vừa ra khỏi cabin, anh đã bị một nhóm người lôi tới ống như một cuộc họp khẩn cấp, anh nhìn thấy Rafael trước mặt liền có một chút khó chịu.

“Đường Tuấn Nghĩa, anh có nhớ mình đã làm gì trước đây không?”

“Đường Tuấn Nghĩa, lần này anh thật sự thua rất nhiều” Lục Khánh Nam rất đồng cảm với anh.

Bọn họ nguyện ý anh là Đường Tuấn Nghĩa hơn là Rafael quỷ quyệt xảo quyệt. Thật sự không nhìn ra luôn, đúng là lợi hại.

Ngay cả Lucy cũng tự tay làm một bát nước dùng, đặt xuống trước mặt Đường Tuấn Nghĩa, cô nghỉ ngờ nhìn anh rồi đột ngột nói “Mừng anh trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK