Buổi trưa người làm nữ cố ý gọi Kiều Bích
Ngọc đến nhà chính ăn cơm, cô có chút không
vui, nhà họ Quách ngoại trừ bữa sáng nhất định
phải ăn cùng nhau, những việc khác không có
quá nhiều quy định.
Kiều Bích Ngọc nghĩ, chắc hẳn là để cho cô
ăn cùng.
“Kiều Bích Ngọc, cô thật đúng là càng ngày
càng béo, ha ha ha.”
Kiều Bích Ngọc không tình nguyện đi đến
nhà chính, từ xa đã nghe thấy giọng điệu cà lơ cà
phất trêu chọc của Lục Khánh Nam, hơn một
tháng không gặp, tên họ Lục này vẫn là dáng vẻ
khốn kiếp như vậy.
Kiểu Bích Ngọc xụ mặt, trừng mắt nhìn về
phía anh ta.
Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ không
khách sáo với anh ta, nhất định sẽ mắng tên họ
Lục này là cặn bã, nhưng bây giờ… Cô cúi đầu
nhìn dáng vẻ nặng nề của mình, tay không nhịn
được véo lên eo một cái, dáng vẻ bi phẫn.
Eo, eo của cô ở nơi nào, hiện tại cô đã béo
đến mức không có eo.
Quách Cao Minh rất tự nhiên kéo cô ngồi
xuống bên cạnh mình, anh đã sớm quen với
dáng vẻ ồn ào của hai người này, cho nên không
quá để ý đến, hơn nữa Lục Khánh Nam đến đây,
cô có vẻ hoạt bát hơn.
Nhưng bây giờ Kiều Bích Ngọc xụ mặt, dáng
vẻ ưu sầu, không mấy vui vẻ.
Phụ nữ ghét nhất là bị người khác nhắc đến
chữ “béo” này, một chữ đâm thẳng vào tim.
Nhất là người đàn ông của mình còn có
dáng người hoàn mỹ như thế, bên ngoài nhiều
phụ nữ mê trai nhìn chằm chằm anh như vậy.
Cô cam chịu hét lên một câu: “Quách Cao
Minh, anh không cần phải để ý đến em, chờ em
béo thành một hình tròn, chính anh ra ngoài tìm
một tuesday xinh đẹp đi.”
Rất nhiều người mẫu trẻ nổi tiếng không
muốn sinh con quá sớm, chính là sợ dáng người
sẽ biến dạng, nói thật, đối với người phụ nữ thích
chưng diện mà nói, sinh đứa nhỏ là một sự hy
sinh lớn.
Quách Cao Minh thấy cô đùa nghịch tùy
hứng như thế, ngược lại bật cười một tiếng.
“Như thế cũng khá tốt.”
Bàn tay anh luồn vào trong tóc cô, hơi lướt
qua làn da ở vùng cổ. Sau khi Kiều Bích Ngọc
mang thai, đại khái bởi vì nội tiết tố thay đổi, làn
da của cô càng thêm non mịn.
“Tốt cái gì mà tốt, đừng cho là em không
biết mấy người đàn ông xấu xa các anh đang
nghĩ gì.”
Kiều Bích Ngọc đã sớm vô số lần kháng nghị
với cậu chủ nhà họ Quách, cô không muốn ăn
nhiều đồ bổ như thế, nhưng Quách Cao Minh lại
nói như thế tốt cho thai nhi, hơn nữa còn vô liêm
sỉ đến mức đưa tay đặt lên ngực cô, nói lớn hơn
một cái bát, xúc cảm đầy đặn càng tốt hơn.
Xúc cảm em gái nhà anh.
“Em mặc kệ, chờ sau khi sinh con xong,
nhanh để cho chuyên gia dinh dưỡng lập ra
phương án giúp em khôi phục lại dáng người sau
khi sinh, hiện tại em mập đến mức tự tỉ.”
Lục Khánh Nam không nhịn được, anh ta ôm
bụng cười to: “Kiều Bích Ngọc à, cô biết hai chữ
tự tỉ viết như thế nào à, ha ha ha… Da mặt của cô
dày như thế, cô mà tự tỉ thì thế giới này không ai
tự tỉ”
“Hơn nữa tôi nhìn thấy cô chính là yêu phi
hại nước, Kiều Bích Ngọc à Kiều Bích Ngọc, đây
đều là số phận, chấp nhận đi, cân nặng của cô
nhất định sẽ càng ngày càng tăng vọt.
Yêu phi hại nước chó chết gì chứ.
Hai mắt Kiều Bích Ngọc dấy lên lửa giận,
quay đầu rống lên với cậu chủ Quách đang ngồi
ở bên cạnh một câu: “Cho dù em có tuyệt thực
cũng phải gầy.”
Hoặc là gầy, hoặc là chết, đây chính là tính
chủ nghĩa cơ bản của phụ nữ hiện đại.
Vốn dĩ Quách Cao Minh để mặc cô ồn ào,
thế nhưng sau khi nghe thấy từ tuyệt thực, anh
giận tái mặt, ánh mắt liếc qua Lục Khánh Nam.
Lục Khánh Nam lập tức cảm nhận được
sống lưng lạnh toát, dọa cho anh ta không cười
nổi nữa.
Nhìn Kiều Bích Ngọc thật sự lo lắng đến vấn
đề sau khi sinh xong sẽ không lấy lại được dáng
người, người đàn ông bên cạnh cô lại có khí thế
quá lớn, trái tim nhỏ của cậu chủ nhà họ Lục run
rẩy, nếu như anh ta không nói chút gì đó để trấn
an cô nàng yêu nữ này, anh ta cảm giác mình sẽ
gặp xui xẻo.
Anh ta hắng giọng, rất trái với lương tâm nói:
“Thật ra những người đàn ông như chúng tôi chỉ
nhìn phụ nữ bên ngoài mới chú ý đến việc đi giày
cao gót, ngực lớn eo nhỏ, dáng người thướt tha
gì đó rồi la hét là gái xinh, dù sao cũng là của
nhà người khác, đưa ra yêu cầu hà khắc như thế
nào cũng không quan trọng, người phụ nữ của
mình thì không thế, để họ chịu giày vò còn cảm
thấy đau lòng, đầy đặn một xíu ôm tương đối
thoải mái.”
Kiều Bích Ngọc được người đàn ông bên
cạnh vuốt lông, chẳng qua cô vẫn bất mãn nhìn
cậu chủ nhà họ Lục: “Hừ, tôi thấy anh đổi nhiều
bạn gái như thế, sao không thấy ai mập.”
“Không có cách nào, tôi còn chưa tìm được vợ.”
Nghe cậu chủ nhà họ Lục nói nhảm, Kiều
Bích Ngọc tức giận trợn mắt, nhìn thấy đám
người quản gia còn đang vội vàng xếp ghế bày
đồ ăn, xem ra người còn chưa đến đủ, ngày
thường ngoại trừ lúc ăn sáng, đám người ông cụ
Quách cũng không ăn chung, hôm nay còn có ai nữa.
Kiều Bích Ngọc tò mò nhìn xung quanh,
nhàm chán hỏi một câu: “Lục Khánh Nam, anh
lấy vợ thì có yêu cầu gì?”
Phải chờ người, Lục Khánh Nam cũng nhàn
rỗi đến mức đau cả trứng, anh ta nghiêm túc suy
nghĩ một lúc: “Thật ra cũng không có yêu cầu gì,
chẳng qua ngực phải lớn.”
“Ngực lớn” Kiều Bích Ngọc cầm quả táo
trên mặt bàn ném thẳng đến tên đàn ông háo
sắc kia.
“Cao Minh, anh quản lý vợ mình đi.”
“Ôi Kiểu Bích Ngọc chết bầm này, cô đừng
tưởng có Cao Minh ở đây tôi sẽ không dám đánh
trả nhé.”
Lục Khánh Nam gào khóc thảm thiết, cái
trán của anh ta bị sưng lên, ầm Tinh ỏi, trong nhà
chính rất huyền náo.
Tính tình của chủ nhân nhà họ Quách rất
trầm ổn, đương nhiên không thích dạng ồn ào
này, vẻ mặt của người làm nữ đứng hai bên rất
phức tạp, hai mắt nhìn nhau, ở nhà họ Quách,
không ai dám tùy ý ầm ï như vậy, tâm trạng của
bọn họ cũng khá tốt, cũng đi theo cười một tiếng.
Quách Cao Minh tiện tay giúp cô cầm quả
táo to, thấy cô ở trong ngực mình cười tùy ý như
thế, tâm trạng cũng theo đó tốt hơn cười một tiếng.
Trái tim của Lục Khánh Nam chết lặng,
người anh em tốt trọng sắc khinh bạn này, chẳng
những để mặc vợ anh ức hiếp anh ta, còn muốn
làm đồng lõa.
Đột nhiên một tiếng ho khan vang lên.
Ánh mắt của Lục Khánh Nam sáng lên, cảm
giác thấy được hy vọng.
Ông cụ Quách chống gậy đi đến, từng bước
đi đến chỗ bọn họ, ánh mắt đục ngầu của ông cụ
nhìn thoáng qua mấy người trẻ tuổi đang “làm
càn” sắc mặt uy nghiêm không nhìn rõ vui buồn.
Đại khái bởi vì gần đây ông cụ có thái độ xa
lánh với Kiều Bích Ngọc, cho nên cô vội vàng
đứng thẳng người, trở nên quy củ.
“Mang thức ăn lên.”
Ông cụ Quách không nhìn bọn họ nữa, dặn
dò người làm một tiếng.
Quách Cao Minh cũng thu liễm lại nụ cười,
duy trì vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, tự
nhiên ôm người phụ nữ ở bên cạnh, đi thẳng đến
nhà ăn.
Kiều Bích Ngọc không phát hiện nụ cười của
Quách Cao Minh có gì đặc biệt, bởi vì lúc anh ở
bên cô, anh thường xuyên bị chọc tức nhưng lại
chẳng đánh mắng được, sau cùng thường là cô
nhận sai, Quách Cao Minh tức giận nhìn chằm
chằm cô, vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng vừa rồi tiếng cười của Quách Cao
Minh thuần túy như thế, Hà Thủy Tiên mẫn cảm
chú ý đến.
Dáng dấp của Quách Cao Minh rất đẹp trai,
khí chất lạnh lùng cao quý, nhưng khi anh cười rộ
lên thật sự rất dịu dàng, ngay cả ánh mắt nhìn
đối phương cũng lộ ra cưng chiều, nhưng tất cả
những điều này đều không thuộc về cô ta.
“Hà Thủy Tiên”
Kiều Bích Ngọc phát hiện Hà Thủy Tiên vẫn
còn ở lại nhà họ Quách, cô hơi giật mình.
“Hôm nay Thủy Tiên đến tán gẫu với Thanh
Châu, cả ngày chỉ thích đoán mò.”
Lục Khánh Nam đi qua bên người cô, thấy
ánh mắt Kiều Bích Ngọc đảo qua người ta, nhỏ
giọng khinh bỉ cô một câu.
“Anh… Chị dâu.” Quách Thanh Châu rụt rè
gọi một câu.
Quách Thanh Châu và Quách Cao Minh
không có liên hệ máu mủ, chỉ là cô gái được
nhận nuôi. Tính tình của cô ta rất hướng nội, bác
sĩ nói cô ta còn có khuynh hướng tự kỷ, ngoại trừ
lúc ăn sáng, Kiều Bích Ngọc rất ít khi tiếp xúc với
cô ta, nghe nói cô ta thích quấn lấy Hà Thủy Tiên
chơi cùng.
Hà Thủy Tiên bỏ ra cống hiến lớn với nhà họ
Quách, việc công việc tư đều nhúng tay vào.
Vừa nghĩ như thế, Kiều Bích Ngọc đã cảm
thấy chua, thì ra cô đến nhà chính để ăn cơm với
đại công thần Hà Thủy Tiên này.
Người mẹ chồng luôn bất mãn với cô là
Giang Mỹ Linh cũng đến đây ăn cơm, rõ ràng
Giang Mỹ Linh rất có ấn tượng tốt với Hà Thủy
Tiên, một bữa cơm bọn họ vui vẻ nói cười.
Kiều Bích Ngọc cũng biết mấy chuyện đời
thường, nhưng cô phát hiện ra mình không nói
chen vào được chủ đề của bọn họ, đành phải từ
bỏ, ăn nửa bát cơm, người làm cố ý bưng đến
một bát canh gà hầm sâm cho cô, cô nhìn
thoáng qua táo đỏ trong đấy thì không muốn ăn.
Cô kén ăn, chỉ cần là nấu với táo đỏ và lê, cô
sẽ không ăn.
Đang lúc chần chờ, ông cụ ngồi đối diện lại
đột nhiên nhìn cô với ánh mắt phức tạp, hại cô
không dám từ chối, nhưng lại không dám ăn.
“Đưa anh.” Người đàn ông ở bên cạnh đã
sớm nhìn thấu cô.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên, lập tức
trở nên kích động, thấy Quách Cao Minh hiên
ngang lẫm liệt ăn từng quả táo đỏ, cô cảm động
đến gần nói: “Quách Cao Minh, anh ấy rất thích
ăn táo đỏ.”
Quách Cao Minh tức giận khế cười một tiếng.
Bầu không khí trên bàn ăn cơm hơi trầm
mặc, Quách Cao Minh thích ăn táo đỏ từ khi nào chứ.
Cho dù có kén ăn như thế nào, Quách Cao
Minh anh đều sẵn lòng nuông chiều người phụ
nữ này.
Quách Thanh Châu hơi trợn tròn mắt, mà
những người khác tập mãi thành quen không nói
gì, vẻ mặt suy nghĩ, mọi người tiếp tục an tĩnh ăn cơm.