Kiều Văn Vũ sau khi tỉnh lại vẫn còn rất yếu,
nằm trên chiếc giường bệnh, khóe mắt nhăn
nheo, trên quai hàm còn lộ một chút gân xanh,
trông càng hốc hác và già nua.
Tuy nhiên, ông vẫn có thể nhìn thấy những
người thân trong phòng bệnh, dường như đang
chăm chú lắng nghe lời mẹ ruột là bà Kiều nói.
“Văn Vũ, con nhất định phải khỏe lại, có
nghe rõ không hả? Xảy ra chuyện này làm mẹ rất
hoảng sợ, chúng ta hãy cùng sống thật tốt.
Đôi môi của Kiều Văn Vũ nứt nẻ, ông ta
không nói gì, chỉ yếu ớt gật đầu ra hiệu đồng ý.
Kiều Bích Ngọc đứng một bên ngoan ngoãn
quan sát, khi nhìn đến phía giường bệnh, cảm
giác tội lỗi và lương tâm cắn rứt trỗi dậy trong
lòng cô, cô lập tức cúi đầu xuống.
Đợi bà nội nói xong, đưa tay quệt một giọt
nước mắt già nua, quay đầu lại nói một tiếng:
“Bích Ngọc, cháu lại gần đây đi, lại nhìn cha đi.”
Cung Nhã Yến ở bên cạnh đẩy nhẹ một cái,
Kiều Bích Ngọc sững sờ tiến lên trước một bước.
Nhìn rõ được người trên giường bệnh, lúc này cô
có chút sợ hãi mở to mắt ra.
Kiều Văn Vũ mặc dù cơ thể yếu ớt nhưng đôi
mắt của ông ta vẫn rất nhanh nhạy, nhìn thẳng
vào cô như thể đang đợi cô nói ra điều gì đó.
Trước kia Diệp Vân chạy đến nhà họ Kiều
làm loạn, những chuyện ngày trước đã bị Kiều
Bích Ngọc nghe thấy hết.
Cô cũng đã biết mọi thứ về mẹ ruột của
mình là Cung Nhã Trang và xuất thân của bà ấy.
Kiều Bích Ngọc hy vọng ông có thể tỉnh lại,
cô muốn tự mình xin lỗi nhưng khi thực sự đối
mặt với ông thì trong lòng bỗng nghẹn lại, một
chữ cũng không nói ra được.
Do dự một hồi cô mới mở miệng nói: “Cha.”
Kiểu Văn Vũ trong mắt lóe lên sự ngạc
nhiên, sau đó nhắm hai mắt lại, hình như cũng
hiểu ra được, bản thân không nên kì vọng cô con
gái của mình sẽ nói ra những lời cảm động.
Hốc mắt của ông có chút ẩm ướt.
Kiều Văn Vũ đột nhiên dùng hết sức mình để
quay sang bên phải, Cung Nhã Yến nhìn thấy lập
tức tiến tới giúp đỡ, bảo ông đừng động đậy lung
tung.
Kiều Bích Ngọc cách ông rất gần, cô có thể
nhìn thấy rõ những giọt nước mắt của cha mình.
Giờ phút này tâm trạng cô rất rối bời.
Từ khi bắt đầu có kí ức đến nay cô chưa bao
giờ thấy cha mình khóc.
Kiều Văn Vũ dường như muốn ngủ tiếp, ông
nhắm mắt lại, hơi thở đều đều rồi dần chìm vào
giấc ngủ.
Nhiều hình ảnh, những dồn nét trong suốt
20 năm qua cứ lần lượt hiện ra một cách lộn xộn
trong đầu ông.
Ông cau mày lại như cố nhớ lại.
Bọn họ không dám làm phiền ông, bây giờ
cha của cô cần có thời gian nghỉ ngơi.
Cung Nhã Yến chắc chắn sẽ ở lại trong
phòng bệnh, Kiều Bích Ngọc dìu bà của mình ra
ngoài.
Bà cụ Kiều vừa mới bước ra khỏi phòng
bệnh, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện khác nói:
“Gọi cho dì Diệp Vân của cháu đi, nói với dì ấy là
Kiều Văn Vũ tỉnh lại rồi.”
Dù thế nào thì cũng là người nhà với nhau,
xảy ra việc như này thì cần phải đoàn kết lại với
nhau.
Kiều Bích Ngọc mím môi, vẻ mặt có chút
phức tạp.
“Bích Ngọc, bà biết quan hệ giữa cháu với
Diệp Vân không tốt, nhưng vào lúc này cháu
đừng so đo với nó nữa. Cha cháu tỉnh lại rồi, cho
dù thế nào cũng phải thông báo cho nó một
tiếng. Dù sau này nó muốn rời đi thì chúng ta
cũng sẽ không bắt nó ở lại.
Suy nghĩ của bà cụ Kiểu rất đơn giản, Kiều
Văn Vũ xảy ra sự cố như này, Diệp Vân lại đang
còn trẻ trung xinh đẹp, lúc đầu cô ta bước vào
nhà họ Kiều cũng là vì tiền.
Nếu như cảm thấy không hợp thì rời đi,
không đòi hỏi cô ta phải ở lại.
Kiều Bích Ngọc trong lòng rất rối, qua một
lúc vẫn không trả lời.
Bà cụ Kiều cảm thấy trong lòng cô đang bài
xích Diệp Vân, muốn khuyên nhủ thêm một câu
nữa thì Kiều Bích Ngọc đã ngẩng đầu lên, âm
thầm thở dài rồi gật đầu đồng ý: “Cháu biết rồi.”
“Để cháu đi tìm cô ta.”
Châu Mỹ Duy đã đợi sẵn ở ngoài cửa, đi đến
bên cô hỏi: “Cậu có biết Diệp Vân đang ở đâu
không?”
Vừa rồi cô ấy nói với cô rằng Diệp Vân đã bị
bắt đi, cô vẫn còn ngạc nhiên, bây giờ biết đi đâu
tìm người đây.
Kiều Bích Ngọc nhìn bà nội được bảo mẫu
dìu vào thang máy, cô quay người đi hướng khác.
Châu Mỹ Duy vội vàng đi theo phía sau và nhiệt
tình để nghị: “Có cần mình đi hỏi Bùi Hưng
Nam…”
Kiều Bích Ngọc quay đầu tò mò nhìn cô ấy:
“Cậu với Bùi Hưng Nam rất thân thiết sao?”
“Châu Mỹ Duy, cậu với Bùi Hưng Nam hình
như rất thân mật, có phải cậu có bí mật nào
không nói với tớ không hả?”
Vừa đi đến cửa phòng làm việc của bác sĩ,
Lục Khánh Nam đúng lúc cũng đi ra ngoài, nhìn
cô với một nụ cười mơ hồ.
Châu Mỹ Duy chột dạ, ngay lập tức phủ
nhận: “Không, không có.”
Nói thế nhưng hai gò má cô ấy đã đỏ hết cả
lên rồi.
Trên thực tế phương pháp tìm người của
Kiều Bích Ngọc chính là đem tất cả mọi phiền
phức ném sang cho Lục Khánh Nam, cô thực sự
chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi hỏi Bùi Hưng Nam.
“Số điện thoại của Bùi Hưng Nam là bao
nhiêu?”
Kiều Bích Ngọc nghĩ một lúc, liền hỏi số điện
thoại của Bùi Hưng Nam.
“Cậu muốn tìm Bùi Hưng Nam làm gì?”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nói
cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.” Lục
Khánh Nam cảm giác bản thân như bị xem là
tàng hình ở đây nên liền cố gắng nói lớn tiếng.
Lục Khánh Nam tiếp tục cố gắng để có ấn
tượng tốt: “Làm gì mà bí ẩn thế, tại sao tôi không
thể biết? Việc mà Bùi Hưng Nam có thể làm, tôi
cũng có thể”
Châu Mỹ Duy chột dạ nói: “Tôi hỏi anh
chuyện của Diệp Vân, anh nói anh không biết
mà. Bùi Hưng Nam sáng sớm nay nhận được tin
Diệp Vân đã bị bắt đi rồi.”
“Cái gì?”
Kiều Bích Ngọc thấy anh quá ồn ào vì vậy cô
liền đẩy anh ta ra: “Anh tránh sang một bên đi.”
Kiều Bích Ngọc nói chuyện với Bùi Hưng
Nam một cách nghiêm túc.
Ban đầu khi Bùi Hưng Nam nhận được cuộc
gọi của cô, anh ta có chút ngạc nhiên.
Sau khi trò chuyện một lúc thì cô liền hỏi:
“Tôi muốn biết Diệp Vân bây giờ đang ở đâu?”
Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc không tập trung
đáp “Ừ” một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, cô im lặng một lúc
lâu.
Lục Khánh Nam và Châu Mỹ Duy nhìn nhau,
cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên nói với bọn
họ: “Bây giờ mình lái xe đi tìm Quách Cao Minh.”