Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 687: Thác nước lớn

“Thác nước lớn”

Mặc dù mọi người nghe thấy thì như rơi vào trong sương mù, ngay cả tộc trưởng cũng không biết rốt cuộc Nạp Già thật sự là thứ gì, may mắn là biết Nạp Già sống ở trong thác nước.

Truyền thuyết kể rãng vị thần của hòn đảo thứ ba, Nạp Già sống tại thác nước lớn.

Lúc chúng ta vừa mới xông vào trong đầm lầy thì đột nhiên nghe được âm thanh đánh nhau chấn động từ phía thác nước.”

Ngụy Bắc vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mà cái loại lực đánh thẳng vào như vậy thì nhất định là thác nước.

Nhưng mà khi bọn họ cùng nhau đi tới thì lại không hề nhìn thấy cái thác nước nào cả.

Mọi người không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt nhìn về phía Rafael: “Quyền trượng mà anh muốn đang ở bên trong thác nước kìa, nhanh nghĩ cách đi” Con cua có chút hả hê mà cười nhạo nhìn anh ta.

Vẻ mặt Rafael suy ngẫm, lại hỏi ngược lại: “Mấy người thật sự nghe được tiếng thác nước chảy?”

Rafael vừa hỏi như vậy, tất cả mấy người Ngụy Bắc cũng hiểu được, Rafael chưa bao giờ đụng phải thác nước ở hòn đảo thứ ba này.

Quách Cao Minh không nói lời nào, lập tức lấy bản đồ ra, mặc dù vị trí địa lý trên tấm bản đồ này đã trải qua những thay đổi đáng kể, nhưng nó vẫn còn tính hướng dẫn.

Đúng là hình như cũng tìm được một vài thứ trên bản “Cái dấu này là để chỉ thác nước.”

Trên bản đồ vẽ một ngọn núi cao, kèm thêm biểu tượng hình dòng nước.

Hầu Tử mở miệng trước tiên: “Cậu Minh, cái bản đồ này không chính xác.”

“Nếu tộc trưởng đã nói Nạp Già là một truyền thuyết thời cổ xưa, vậy thì Nạp Già và tấm bản đồ này đều đấ tồn tại từ lâu giống nhau, hoặc là Nạp Già vẫn còn đang trốn ở đây”

Rafael nghe anh nói như vậy, cũng không có phản đối, lựa chọn đánh cược một lần, dù sao bây giờ bọn họ cũng không có phương hướng gì cả.

Vì vậy mọi người thu dọn đồ đạc, dựa theo phương hướng trên bản đồ, bắt đầu tìm kiếm vị trí của cái thác nước lớn này.

Bởi vì trước đó trời mưa liên tục, cho nên mặt đất trở nên vô cùng mềm xốp và lầy lội, vì chú ý đến sự an toàn, bọn họ suy tính cầm trên tay một cái lưỡi lê, hoặc là một ngọn giáo dùng như một cái gậy để chống.

Mà dù sao thì tộc trưởng hoang dã cũng đã lớn tuổi, sau khi bà đi theo đại đội đi hai tiếng đường núi thì cũng đần dân mệt mỏi, đội ngũ mà Quách Cao Minh dẫn theo đều là mấy tên không hiểu cái gì là kính già yêu trẻ, tộc trưởng hoang dã bị bỏ rơi lại phía sau, bà cố gắng run rẩy đi cuối cùng.

Lục Khánh Nam cẩn thận, anh ta đẩy người Kiều Bích Ngọc đang đi ở bên cạnh, nói một câu đề nghị: “Cô đi gọi Tang Ba đi, bảo anh ta cống mẹ mình đi đường.”

Kiều Bích Ngọc quay đầu nhìn, thấy tộc trưởng hoang dã đi bộ cũng thở hổn hến, vội vàng chạy tới Không biết có phải là thấy Kiều Bích Ngọc có lòng tốt hay không, tộc trưởng lại có thể đưa cái quyền trượng mà bà vẫn luôn ôm chặt lấy kia cho cô, Kiều Bích Ngọc giật mình một lúc lâu: “Cảm ơn.”

Cảm ơn tộc trưởng đã tin tưởng.

Tộc trưởng còn dạy Kiều Bích Ngọc cách gộp hai đoạn của quyền trượng lại chung một chỗ, thì ra là ở khoảng giữa một phần ba của quyền trượng có một cái cơ quan nhỏ làm mối nối, lúc hai đoạn của quyền trượng hợp lại thì cũng phải dài gần một mét rưỡi.

Nếu như không phải là sợ tộc trưởng và Rafael có ý kiến bất đồng, Kiều Bích Ngọc gần như là muốn dùng cái quải trượng này, độ dài như này mà vác nó theo thì thật sự là có chút khó khăn Tộc trưởng hoang dã lắc đầu với cô một cái: “Khi đến Thánh Địa, nó sẽ đi”

Mặc dù Kiều Bích Ngọc chưa quen được khi nghe lời phiên dịch của người bản xứ, nhưng mà vẫn có thể hiểu được đại khái, không cần phải tách cây quyền trượng đã hợp lại này, ngộ nhỡ có đi qua ‘Thánh Địa, cây quyền trượng này sẽ tự mình tìm được chỗ.

Cũng giống như lúc trước, quyền trượng trong tay cô đột nhiên bay lên, rồi sau đó họ tìm thấy sườn núi ẩn hiện, sườn núi kia ghi lại những bức bích họa của các di tích văn hóa quý giá, quả thật cũng được coi như là một thánh địa Kiều Bích Ngọc có chút hưng phấn, thì ra hai đoạn của quyền trượng ghép chung lại một chỗ cũng có thể tìm tới di chỉ quan trọng nhất.

Cô đoán là Rafael chắc chắn không biết được chuyện này, cô cũng không có ý định nói cho tên khốn này biết.

kiều Bích Ngọc gọi Tang Ba tới đây, Tang Ba cống mẹ già lên vai rồi bước đi từng bước, Lục Khánh Nam cũng đã chạy tới tham gia náo nhiệt: “Wow, cái quyền trượng này hợp lại, vậy chắc hẳn hình dáng ban đầu của nó cũng phải dài hơn hai mét, chỉ thiếu phần ở phía trên nữa thôi, rất có khí thế”

Kiều Bích Ngọc khua cái quyền trượng ghép này qua lại bốn phía giống như là thăm dò, muốn cảm ứng một chút xem có phát hiện ra cái gì hay không, đáng tiếc là quyền trượng không có gì khác thường cả, có thể biết được là vị trí của bọn họ vẫn còn cách nơi cần tới khá xa.

Đi cả một đường chỉ dừng lại nghỉ ngơi một chút, đến giữa trưa, mặc dù thời tiết hôm nay không được coi là gay gắt nhưng có một Tầng mây mỏng, một vài tia nắng xuyên qua chiếu xuống.

Ở nơi này có ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, ngay phía trước bọn họ là một dòng sông, dòng sông chảy xiết uốn lượn quanh co.

“. Theo như tấm bản đồ, phía hạ du của con sông này chính là thác nước lớn mà chúng ta muốn tìm.” Quách Cao Minh đứng lại, nhìn quanh bốn phía.

Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ chọn việc đi thẳng xuống dọc theo bờ sông.

Nhưng mà hai bên bờ sông này đều là bùn đất tơi xốp, phủ đầy bèo và rong, nhìn qua thì trông giống như là một cái đầm lầy lớn vậy, khiến cho bọn họ nhìn thấy mà phải sinh lòng sợ hãi, ”…

Lần này chúng ta vẫn nên làm một cái bè gỗ để đi xuống dưới đó thôi” Ngụy Bắc vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng đối với việc gặp phải con cá lớn ở trong đầm lầy lần trước.

Hầu Tử lại không có bóng ma trong lòng đối với lần đó, anh ta phản đối: “Nếu như phía dưới con sông này chính là thác nước, bè gỗ của chúng ta mà cứ theo nước chảy lao xuống dưới, hoàn toàn không thể khống chế không được được, như vậy chẳng phải là chịu chết hay sao?”

Cua Biển nhìn về phía đầm lầy một cái, rùng mình một cái, vẻ mặt căng thẳng không có cảm xúc gì nói với Hầu Tử: “… Ông đầy tình nguyện bị lao xuống dưới thác nước.”

Đầm lầy là một nơi luôn khiến cho người ta có cảm giác âm u kinh khủng, còn có cả những loài thực vật sinh sống dưới nước rậm rạp chẳng chịt nữa, không cẩn thận một chút là cả cơ thể sẽ vô tình chìm xuống, hơn nữa còn phải làm mồi cho cá.

Tất cả bọn họ đều là những cao thủ chơi đùa với sự giới hạn, trước kia từng lặn và lướt sóng dưới đáy biển sâu còn chưa nói đâu.

Hầu Tử vẫn không đồng ý như cũ: “Chúng †a có người già và người bị thương.”

“Dù sao thì tôi cũng sẽ không đi vào đâm lầy”

Trong cạnh tranh, không thể không quyết tâm, dưới tình huống và hoàn cảnh sống còn ác liệt, phải đưa ra quyết định sống chết.

Mà mọi người cũng sẽ rất dễ dàng trở nên chia rẽ, nghỉ ngờ, tự đấu đá nhau trong hoàn cảnh như này.

“Buộc bè gỗ đi, chúng ta đi đường thủy”

Quách Cao Minh suy nghĩ một lát, mở miệng nói với bọn họ.

Dù vẫn còn có tiếng lầm bầm nhưng mà cũng không còn ai dám có suy nghĩ khác nữa, thành thật đi chặt cây.

Sự phục tùng của các thành viên đối với Quách Cao Minh khiến cho Tang Ba được mở rộng tầm mắt, Tang Ba cũng rất muốn trở thành một người như Quách Cao Minh vậy, cái tên Tiểu nhân này thật thông minh.

Theo quan điểm của Tang Ba, chỉ có người tài giỏi mới có người theo đuổi, mà Tang Ba thì cho rằng tài giỏi là có thể nghĩ ra được rất nhiều ý tưởng thông minh, ở phương diện này thì Tang Ba có chút tự tỉ Đầu nguồn con sông ở trước mặt này vừa đúng lúc chia cái đâm lầy kia thành hai phần, nước sông trong suốt, một đường sông dài không có bèo hay rong mọc dày đặc chặn đường.

“Dựa theo bản đồ, từ vị trí của chúng ta đến thác nước lớn còn khoảng hai mươi cây số, cho nên là nên đi đường sông” Nếu như là gặp phải tình huống đặc biệt thì mới quyết định.

Con cua và Ngụy Bắc cùng nhau buộc bè gỗ đặc biệt nhanh.

Nếu như phải đi hai mươi cây số qua đầm y thì đúng là muốn mạng của bọn họ mà.

Bây giờ bọn họ có tổng cộng tất cả là hai mươi mốt người, còn chưa có tỉnh cả con mèo bá tước kia, cho nên cần ít nhất hai cái bè gỗ lớn, chặt bốn cái cây thân gỗ để giúp bè gỗ khống chế phương hướng ‘Tốn không tới hai tiếng đồng hồ, bè gỗ đã được buộc chắc, mọi người cùng nhau đẩy bè gỗ xuống nước.

Biết rõ là đường đi nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần phấn khích như cũ, quát lên một tiếng: “Lên đường!”

Kỹ năng bơi lội của Kiều Bích Ngọc coi như không tệ, nhưng khi cô vừa nhảy lên bè gỗ, cảm giác thân thể có chút khó giữ thăng bằng, mới đầu thì cô cho là mình chưa quen khi đứng trên bè gỗ bập bềnh không yên, Quách Cao Minh còn cố ý liếc mắt nhìn cô một cái.

Cô cố gảng đứng thẳng lại, tỏ vẻ mình không có sao, lúc này không muốn tạo ra thêm phiền phức cho mọi người.

‘Vậy mà khi bè gỗ nước chảy trôi xuống, Kiều Bích Ngọc càng ngày càng cảm giác rõ ràng được là mình đứng không vững, cô dứt khoát ngồi xuống, mà trong nháy mắt này, quyền trượng ở trong ba lô khoác trên lưng của cô động đậy lắc lư.

kiều Bích Ngọc trợn mắt há hốc mồm.

Cô hoàn toàn không có phản ứng kịp, hai đoạn quyền trượng quý giá này vèo một cái, cô trơ mắt nhìn bọn chúng bay vọt vào trong sông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK