Chương 784
Chỉnh thẳng cháu trai nhà mình mà thiếu chút nữa khiến ông cụ tâm lý vặn vẹo.
Hai ông cháu họ chưa bao giờ thổ lộ tình cảm, ông cụ không hiểu được đứa cháu trai của mình, bạn bè bên cạnh nó cũng không hiểu được nó, đột nhiên trên nét mặt uy nghiêm của ông cụ Quách lộ ra một tia cô đơn cùng lo lắng.
Ông sợ Quách Cao Minh cháu trai mình tưởng bản thân mình quá tài giỏi mà không coi ai ra gì, sau này dù có lấy vợ sinh con, cả đời này cũng không tìm được ai nguyện ý trung thành với mình “… Rốt cuộc ở trường học trở thành giáo viên để làm gì?” Ông cụ Quách thật sự không thể nào nghĩ ra được.
Lão quản gia không khỏi thở dài một tiếng, có suy nghĩ như thế nào cũng không thể giải thích được.
Quách Cao Minh gần đây đã mua một công ty hoàn toàn sở hữu mộ chuỗi khách sạn hạng hai ở thành phố Hải Châu, cũng không biết là ai khiến anh tức giận, liền tìm một đoàn đội chuyên nghiệp sửa sang lại toàn bộ bên trong khách sạn, ngay cả tên cũng bị anh sửa lại, đặt tên là Quân Vy Lâm.
Cũng chỉ có Luey biết, trước mắt đây chính là khách sạn tốt nhất ở thành phố Hải Châu này, Quách Cao Minh ở căn phòng tổng.
thống của khách sạn này một tuần, một cậu chủ lớn như anh chính là ngủ không được thoải mái, nhướng mày, liền nói với cô ta nghĩ cách để cải thiện.
Một khi Quách Cao Minh đã thích cái gì thì không có người nào dám cãi lời.
Điều khiến Lucy bối rối hơn cả là Quách Cao Minh thực sự đã tự mình mua một căn hộ chung cư, không phải căn hộ chung cư cao.
cấp mà là một căn hộ tồi tàn ở thành phố Hải Châu, môi trường sống ở nơi đó vô cùng hôi hám bẩn thỉu cũng loạn vô cùng Ngay cả khi nội thất của căn hộ cũ được tân trang lại và mua đồ đạc mới, đó không phải là thứ mà những người như Quách Cao.
Minh để vào mắt, nhưng anh thật sự lại chuyển đến đó.
Trước đó phía trường học cũng đã phân cho Quách Cao Minh căn hộ của giáo viên tốt nhất, nhưng anh lại có vẻ hài lòng khi ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn này.
Khu chung cư cũ này là nơi sinh sống của những người già địa phương, cũng có một bộ phận những người từ nơi khác đến thuê, người ở nơi đây vô cùng chất phác, người thuê ở.
phía dưới căn phòng của Quách Cao Minh là một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, còn có một cô cháu gái đang học cấp ba.
Kiều Bích Ngọc là cây hái ra tiền.
“Cây hái ra tiền?” Vào cuối tuần, Kiều Bích Ngọc thường trở về căn hộ cũ sống với dì, hơn nữa cô cũng không đăng ký làm thêm vào cuối tuần.
“. Lúc cháu mới sinh dì đã tìm người xem bát tự cho cháu, đại sư nói cháu ngũ hành thổ nhiều, cả đời không lo thiếu tiền, tiền hết thì lại có!
Vào cuối tuần, Cung Nhã Yến và Kiều Bích Ngọc ăn trái cây miễn phí, cũng khó trách được chuyện cùng nhau nói chuyện phiếm.
Kể từ khi cửa hàng trà sữa thuê Kiều Bích Ngọc, doanh thu của nó đã tăng hơn gấp mười lần, mỗi ngày bà chủ đều vui tươi hớn hở, thỉnh thoảng sẽ tặng cho cô một ít nước trái cây hoặc hoa quả.
“Vậy thì sao cháu vẫn còn nghèo như vậy?” Kiều Bích Ngọc cùng một lúc nhét vào miệng ba miếng xoài, trong miệng đều là nước, buông tiếng thở dài.
“Nhìn bộ dạng ăn uống của cháu này” Từ trong tận xương tủy Cung Nhã Yến vẫn còn duy trì lễ nghi của nhà giàu có, lấy khăn giấy sạch đưa đến trước mặt cô.
“Vậy ông thầy đó có nói bao lâu nữa thì cháu phát tài không?”
Kiều Bích Ngọc nhận lấy khăn giấy tùy tiện lau miệng, gần đây cô đang vật lộn với cuộc sống, thực sự rất tội nghiệp, cho dù đó chỉ là một lời nói dối, cũng có thể an ủi tâm hồn của cô một chút, cũng khiến bản thân có hy vọng Cung Nhã Yến nhìn thấy vẻ mặt của cháu gái, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tuy răng cuộc sống của chúng ta khó khăn, nhưng cũng không đến nỗi thảm như vậy, trên đời này có những người so với chúng ta còn khổ hơn rất nhiều.”
Kiều Bích Ngọc không dám nói với dì về chuyện lần trước đến nhà hàng ăn một bữa sang trọng.
“Đại sư nói, mạng của cháu sẽ có quý nhân tới giúp đỡ, gặp chuyện còn có thể dữ hóa lành…” Cung Nhã Yến dường như rất tin tưởng điều này, nghiêm túc nói ra.
“Hơn nữa sau này, cháu sẽ có một người chồng rất thương yêu cháu” Nói đến đây, vẻ mặt Cung Nhã Yến không giấu được vẻ vui mừng.
Kiều Bích Ngọc chính là không tin điều này.