Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 802

Kiều Bích Ngọc nhìn chăm chãm vào một cục tẩy hình dâu tây trong tay, đưa lên mũi ngửi một chút, bộ dáng của cô lúc này như sắp bỏ nó vào trong miệng đến nơi rồi “Cái này không ăn được” Cậu nhóc có chút gấp gáp cũng nhanh tay cướp đi.

 

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu: “Thật sự không ăn được, chị còn muốn đi rửa ruột hay sao, rửa ruột rất khó chịu” Cậu nhóc lúc này đã quýnh lên, nhưng lúc này lại không hề nói lắp, vô cùng trôi chảy.

 

“Sao em biết được sẽ phải rửa ruột?”

 

“Chính chị đã nói mà, chị mới nói trước đây không lâu đã ăn hai cục gôm tẩy, sau đó không phải đã đến bệnh viện để rửa ruột sao?”

 

Sau một hồi trò chuyện, cậu học sinh nắm chặt cục tẩy nhỏ này, đỏ bừng mặt, như thể rất lo lẳng, chậm rãi nói: “Chị không còn nhớ em nữa, đầu tháng ba năm ấy chị đến nhà em để dạy thêm, em là, là cái kia, cả ngày chị đều gọi em là Bạch mập đấy thôi.”

 

Bạch mập.

 

Cái tên này nói ra có bao nhiêu khó nghe cùng xấu hổ, như thể tố cáo cô không có lương tâm mới đặt cho người ta một cái biệt danh như vậy, hơn nữa còn nói lớn tiếng như vậy.

 

“Bạch mập?”

 

Kiều Bích Ngọc nhìn cậu học sinh gầy gò ốm yếu, nhìn lại cậu nhóc nói quen biết mình, cậu đỏ mặt, bộ dáng giống một cô vợ nhỏ như vậy liền cảm thấy buồn cười.

 

“Đầu tháng ba dạy kèm, chị vẫn còn nhớ”

 

Gô thi vào cấp 3 năm đó khá tốt, cũng có không ít phụ huynh nhờ cô chỉ giáo kinh nghiệm.

 

Khi đó cô nhận dạy kèm cho một cậu bé trắng trẻo, mập mạp, hơn nữa cũng không thông minh, nếu không phải mẹ cậu nhóc cho cô nhiều tiền như vậy thì Kiều Bích Ngọc đã sớm nghỉ việc rồi.

 

 

Từ nhỏ Kiều Bích Ngọc đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói và việc làm của ông ngoại cô, ông là một vị đại tướng quân làm việc gì cũng đều rất mẫu mực. Cô thích chăm sóc cho những người yếu thế, cho dù là người không cần phải chiếu cố như Đường Tuấn Nghĩa cùng một vài lần được cô bảo vệ.

 

“Năm nay em là học sinh lớp 10 đúng không, tên là gì vậy?” Kiều Bích Ngọc trực tiếp hỏi.

 

Cô đã sớm không còn nhớ rõ người trước mặt này rồi, cô chỉ là gia sư cùng cậu ta một tháng mà thôi.

 

Tư Viễn An cảm thấy trong lòng có chút mất mát, nhưng nào dám tức giận, người này lúc trước dạy cậu đã mắng cậu rất nhiều, hơn nữa còn khiến trốn ở trong nhà vệ sinh không dám ra ngoài, nhưng về sau lại cảm thấy hối hận vì không thể gặp mặt cô một lần.

 

Cô vẫn giống như trước, một chút cũng không thay đổi, thật sự là quá tốt.

 

“Lớp 10/1, Tư Viễn An” Giọng nói của cậu ta ôn hoà nhã nhặn vang lên.

 

Kiều Bích Ngọc mỉm cười vỗ vai cậu ta, tối nay cô đi giày cao gót cho nên chiều cao cũng không chênh lệch với Tư Viễn An là mấy, cô vô cùng tự nhiên ôm lấy vai cậu giống như khi ôm vai Tống Manh Manh, cùng cậu đi đến một con đường mòn khác: “Bạn nhỏ Viễn An, phía trước có thể ăn uống miễn phí, chưa đưa em qua đó”

 

Ngôi trường này tốt xấu gì cũng là địa bàn của cô, vì là người quen cũ nên chủ nhà cũng phải nhiệt tình tiếp đãi một chút chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK