Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 579: Chuyện xưa trở thành hồi ức

Các vết khâu trên ngực Kiều Bích Ngọc vẫn chưa được tháo chỉ, cô được lệnh không được chạy xung loạn.

Gì Cung Nhã Yên của cô muốn trở lại nhà họ.

Kiều ở thành phố Hải Châu. Kiều Bích Ngọc đã không thế lẻn đi, cả một buổi sáng khiến cô không được vui vẻ.

Bữa trưa, dì Phương bưng năm món ăn và một canh đến, Kiều Bích Ngọc không cả nhìn chúng, trực tiếp biểu thị không chịu ăn. Bây giờ cô thân nhất với dì Nhã Yên, chỉ muốn về nhà họ Kiều mà cũng không được đi, thì chẳng khác gì ở tù, ăn hay là không, thì chẳng có khẩu vị gì cả, cô muốn phản kháng.

“Tôi không quen các người” Cô trực tiếp nói thẳng như vậy.

Dì Phương nở một nụ cười khổ.

Kiều Bích Ngọc từ chối không ăn cơm thật quá trẻ con rồi, nhưng nó lại có hiệu quả. Sau khi dì Phương báo cáo với Quách Cao Minh, cô vốn dĩ lo lắng rằng Quách Cao Minh sẽ khuyên răn cô, nhưng không ngờ anh nhìn cô ngồi ở bên giường, không biết có phải là anh mềm lòng hay không, anh im lặng một lúc rồi bỗng cất giọng nói: “Em chuẩn bị một chút đi, bây giờ đến nhà họ Kiều”

Kiều Cao Minh lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời. Đảm bảo rằng cô đã nghe đúng, sau đó cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc không thì anh sẽ đổi ý mất.

Vì Quách Cao Minh đi cùng cô trở về nhà họ Kiều nên họ đã đi máy bay đặc biệt để quay về, cũng tiết kiệm thời gian chờ máy bay khi Kiều Bích Ngọc nhấn chuông cửa của nhà họ Kiều thì Cung Nhã Yên cũng vừa mới trở về không lâu “Sao cháu lại ở đây rồi ngạc nhiên không nói nên lời Vào buổi sáng nay, Quách Cao Minh vừa mới nói với khuôn mặt lạnh lùng rằng ‘trước khi vết khâu được tháo ra, thì Kiều Bích Ngọc không được phép chạy ra ngoài’ xong.

Cung Nhã Yên suy nghĩ một chút rồi bật cười, thăng bé Cao Minh này đúng là một đứa khẩu thị tâm phi mà Kiều Văn Vũ và bà cụ Kiều trong nhà bước tới, Kiều Văn Vũ nhìn con gái mình ở cửa, ông muốn nói cái gì đó, nhưng sau ông lại nhớ ra rằng con gái mình đã quên hết và con bé vẫn hận ông, vẻ Cung Nhã yên có vẻ mặt của ông lại phức tạp không nói gì.

Bà cụ Kiều vui vẻ bước tới, nắm lấy tay Kiều Bích Ngọc.

“Bích Ngọc, cuối cùng cháu cũng đã về nhà gặp bà nội rồi. Cha con nói con bị thương, bà vẫn luôn lo lắng không thôi về việc này. Vào nhanh đi đừng đứng ngây ngốc ở ngoài cửa nữa. Nhà của mình mà cũng không nhận ra nữa rồi à”

Kiều Bích Ngọc bị bà cụ ân cần thân thiết ôm lấy cánh tay như vậy, cô có chút không quen, nhưng mà cô cũng không đẩy ra.

Tất nhiên cô vẫn chưa quên nhà họ Kiều, bây giờ cô đối với nhà họ Kiều ấn tượng cũng nhiềt mặc dù hầu hết đều là những ký ức không được vui.

Điều khiến cô không ngờ tới là cô đã hòa giải với nhà họ Kiều ở trong quá khứ mà cô đã quên trong những năm qua, bà nội lại đối với cô nhiệt tình như vậy khiến cô đột nhiên cảm thấy có chút hư ảo và không chân thật.

“Diệp Vân đâu?” Cô đột nhiên có chút lúng túng hồi Cô vào trong nhà đã lâu, sao không thấy bà mẹ kế kia vậy.

Khi bị cô hỏi, Kiều Văn Vũ không biết nhất thời phải trả lời cô như thế nào.

“Cô ta không sống ở đây” Cung Nhã Yên nói một cách bình tính.

“Diệp Vân và cha con đã ly hôn rồi”

Bởi vì vết thương của Kiều Bích Ngọc vẫn chưa được tháo chỉ, cô lại đột nhiên quên mất trí nhớ của mình trong vài năm trước, nên mọi người không nhắc đến những sự việc khó xử trong quá khứ với cô nữa Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên, nhưng cô cũng không quá vui mừng.

Diệp Vân còn trẻ như vậy mà lại còn làm diễn viên nữa, chẳng lẽ lại lừa dối những người đàn ông khác và đi coi thường cha mình vì ông già rồi?

“Ö” Cô nói nhẹ nhàng và quyết định không hỏi nữa Kiều Văn Vũ liếc nhìn Quách Cao Minh, biết những thói quen thường ngày của Quách Cao Minh, anh thường giấu con gái mình mọi chuyện, anh không muốn cô biết quá nhiều, đơn giản là bảo vệ tính mạng của con bé.

Kiều Văn Vũ tin rằng người được bảo vệ là phúc khí, nhưng cũng cần phải trưởng thành.

“… Những sự việc lúc trước cậu cũng nên nói cho con bé đi chứ” Kiều Văn Vũ trầm giọng nói.

Quách Cao Minh sắc mặt đột nhiên có chút khó coi nói: “Không cần.”

“Cao Minh, con bé Bích Ngọc, có quyên được biết”

Cung Nhã Yên cũng thuyết phục, đôi khi bà cũng cảm thấy Quách Cao Minh quá chiếm hữu, và hoàn toàn yêu cầu người khác sống theo ý mình Cung Nhã Yên liền đưa Kiều Bích Ngọc vào phòng để nói chuyện *… Trước khi kết hôn với Cao Minh, thì con đã từng một lần kết hôn với Doãn Thành Trung rồi Nhà họ Doãn và Nhà họ Quách là anh em họ hàng”

‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất kinh ngạc: “Cháu đã kết hôn hai lần rồi sao!”

“Hôn sự của cháu và Doãn Thành Trung là không phải yêu đương. Là cháu tự ý nói rằng cháu muốn trả ơn người khác vì đã cứu mạng mình. Doãn Thành Trung cũng là bị mẹ hẳn ép lấy cháu. Nên hai người đã kết hôn ba năm và có một cuộc hôn nhân vô tính. Doãn Thành Trung có phụ nữ ở bên ngoài và và hẳn ta thường không thích về nhà, hẳn ta vẫn còn cùng với Diệp Tuyết ở bên nhau..”

“Diệp Tuyết?”

Kiều Bích Ngọc khi nghe thấy cái tên quen thuộc cô liền kích động lên “Là Diệp tuyết cố ý cùng cháu cướp có đúng không!”

Cô thực sự không có ấn tượng tốt về hai chị em họ Diệp này một chút nào, con quỷ cái đó cứ.

ngon ngọt nịnh nọt bà nội cô, giả vờ ân cần dịu dàng trước mắt cô, nghĩ đến họ, cô liền tức giận, một người cướp cha, một người thì cướp chồng cô.

Cung Nhã Yên an ủi: “… Tất cả đã kết thúc rồi, bây giờ cháu đã không ở cùng với bọn họ nữa, Doãn Thành Trung là em họ của Cao Minh, hẳn ta sẽ không dám lộn xộn. Về phần Diệp Tuyết, bây giờ cũng rất đáng thương, cô ta bị kích thích, dẫn đến có vấn đề về tâm thần, và hiện giờ cô ta đang phải sống trong bệnh viện tâm thần quanh năm”

*… Còn Diệp Vân thì bị nghỉ ngờ là kẻ bắt cóc, là kẻ chủ mưu, hiện tại cô ta vẫn đang ngồi trong tù”

Cung Nhã Yên nói đến những chuyện cũ này, khó tránh khỏi thở dài Thông cảm với kẻ thù của chính mình thì mình cũng buông bỏ hận thù rồi Kiều Bích Yên sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua nhiều chuyện như vậy, cô.

thở dài nói: “Thật tốt khi quên đi những quá khứ Tôi tệ này”

Cung Nhã Yên cũng thở dài: “Đúng vậy, tốt hơn là nên quên những chuyện này đi”

Đột nhiên Cung Nhã Yên nghĩ đến Đường Tuấn Nghĩa: “Ban đầu nếu như cháu nguyện ý nghe theo lời ông nội, ở cùng Đường Tuấn Nghĩa, thì cháu sẽ không xảy ra chuyện như vậy”

“Vậy thì tất nhiên rồi, cháu với Tiểu Trụ Tử chưa bao giờ gặp phải chuyện phức tạp như vậy.”

Chỉ cần chung sống với Đường Tuấn Nghĩa, thì mọi chuyện sẽ đơn giản rồi.

Kiều Bích Ngọc rất thống hận: “Nhà họ Doãn và nhà họ Quách là anh em họ, vậy thì sau khi cháu ra khỏi hang sói rồi lại vào hang cọp sao?”

Cung Nhã Yên rất thích thú khi ấy khi cô nói đến điều này.

*… Cháu đã nói với Tiểu Trụ Tử trước rằng nếu cháu không thể kết hôn, chúng cháu sẽ sống cùng nhau và cùng sống với nhau đến già. Anh ấy nói đồng ý”

“… Tại sao Tiểu Trụ Tử nhìn thấy cháu vào trong hang thú, cũng không chịu cứu cháu.”

Cung Nhã Yên liền bật cười: “Đường Tuấn Nghĩa từ nhỏ đã cùng với cháu lớn lên, kêu cháu một câu “bảo bối”, cháu có nói gì thì cậu ta cũng chỉ nói ‘được mà thôi”

“… Không nghĩ nhiều như vậy nữa, bây giờ người trong nhà họ Quách đối xử với cháu rất tốt, cháu cũng đã làm mẹ rồi, quên đi những chuyện không hay đi, hãy cùng chồng chung sống qua ngày”

Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút chán nản, không nói nữa.

Trong cuộc sống, kế hoạch không thể theo kịp thay đổi, điều này đi chệch hướng, khiến có hơi không thích ứng được.

Kiều Bích Ngọc ra khỏi phòng, đầu cúi găm xuống, như thể đang nghỉ ngơi, cô không biết mình đang nghĩ gì, thất thần ngồi ở góc sô pha.

“Cô nói gì với con bé vậy?”

Kiều Văn Vũ lo lắng, kéo Cung Nhã Yên đến một bên để h Cung Nhã Yên không tức giận: “Con gái ruột của anh, anh không biết tính khí của nó sao… Mọi chuyện, sau này nó sẽ quen dần thôi”

Khi Quách Cao Minh nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, lông mày của anh liên cau lại, anh ấy hình dung ra Kiều Bích Ngọc Như vậy.

“.. Kiều Văn Vũ, anh nên chăm sóc tốt bản thân, chị của tôi đã trở về nước rồi, qua một thời gian có lẽ là chị ấy sẽ quay lại…

Ngay khi giọng nói của Cung Nhã Yên rơi xuống, chuông cửa nhà họ Kiều vang lên, ding-dong.

Kiều Bích Ngọc đi ra mở cửa, cô sững sờ kinh rên đời này ngoài thói quen gọi cô là “bảo ủa Đường Tuấn Nghĩa ra, thì còn có mẹ cô- Cung Nhã Trang mà thôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK