Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686: Thần bảo vệ đảo thứ ba

Mưa đã tạnh.

Mưa rơi liên tục trong bảy ngày ngoài hang động, cuối cùng cũng ngừng.

€ó thể bởi vì trời mưa liên tục nên không khí trở nên mát mẻ không ít, bị vây trong hang động bảy ngày làm đám người Kiêu Bích Ngọc lúc ra khỏi hang động tràn đầy phấn khởi, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Hiện tại bọn họ đang ở chỗ phía trên chân núi, đưa mắt nhìn một mảnh đồng bằng, vốn cây cối xanh tươi lúc này đều trụi lủi, lá cây rơi xuống đầy đất, chỉ còn lại chạc cây, đường sình lầy trũng xuống thành những cái hố, một số cây thảo dược thấp bé ngay cả rễ cũng bị dập nát.

Cảnh tượng trước mắt đầy hoang vu.

Kiều Bích Ngọc từng oán giận với Tang Ba, sao đảo này không có mưa, lúc này được chứng kiến trận mưa to này qua đi, thế giới cũng thay đổi.

Mọi người ra khỏi hang động, đều trợn mắt hốc mồm nhìn xung quanh, tránh những vũng nước dưới trân, nước của trận mưa này thật sự có độc.

Cũng không có nhiều thời gian để cảm thán, họ thấy xa xa có mấy quả dừa, tuy lá cây dừa này không bị bóc ra từng mảng, nhưng cũng héo rũ, may là bên trong thịt quả không bị ảnh hưởng, Ngụy Bắc bọn họ lấy đao ra, lưu loát leo cây chặt dừa.

Đám Lục Khánh Nam cho ba bốn trái dừa đeo trên lưng, trở thành bình nước, đi tới đầu khát nước liền cầm dừa tu vài hớp.

Chỗ này sườn núi thấp bé, Tang Ba đi nhanh tới, anh ta dùng lực trực tiếp nhổ một loại cây thân dây lên, kéo ra một chuỗi khoai màu đỏ từ trong bùn.

Kiều Bích Ngọc ăn thịt đã phiền, cô thích ăn thứ này, cũng tới giúp lôi lên, kiểm tra cẩn thận mỗi củ khoai lang mới nhổ lên, có thể bởi vì thảm thực vật sinh trưởng trên dốc núi nhỏ nước mưa cũng không đọng lại trong đất nơi này, cho nên mỗi củ khoai ngoại trừ bên ngoài bị dính chút mưa axit, gọt bỏ vỏ ngoài, bên trong vẫn có thể ăn.

Nhìn một số thảo dược tiêu viêm giảm đau, tuy phần rễ của những cây này ngâm nước mưa nên bị rữa nát, nhưng không ảnh hưởng tới hiệu quả của lá cây, Tang Ba cũng hái một ít.

Lúc này họ đang trữ lương thực cho mình.

“Hiện tại chúng ta nên đi về phía nào?”

Này, Rafael, anh kêu chúng tôi giúp tìm quyền trượng, ít ra anh cũng phải cung cấp chút manh mối chứ.

Sau khi họ chuẩn bị xong hết, mọi người đối mặt với vấn đề quan trọng nhất.

Bọn họ có đủ người, có vũ khí, nhưng lại giống như đám rưồi bọ không đầu, không có phương hướng.

Lần này Rafael cũng không bày ra biểu cảm qua loa lấy lệ nữa, mà đưa mắt ngưng mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh suy nghĩ, giống như chính anh ta cũng không dám ra quyết định bừa trong chốc lát.

Tộc trưởng người hoang dã vẫn cố chấp kêu la với Rafael.

Tộc trưởng hy vọng bọn họ có thể trả quan tài đá về chỗ cũ, mà vị trí của quan tài đá chỉ có Rafael biết.

Bây giờ Rafel không có khả năng sẽ nói ra, bởi vì đó là át chủ bài trong tay anh ta.

Kiều Bích Ngọc vốn muốn nói chuyện với tộc trưởng, nhưng cô không biết tiếng bản ngữ, thôi bỏ đi, miễn cho cô lỡ phát âm sai chọc tộc trưởng không vui.

“Tang Ba, anh kêu tộc trưởng bình tĩnh một chút, bà ấy có rống như thế nào cũng không có tác dụng, trừ phi giúp Rafael tìm đủ ba phần quyền trượng.”

Kiều Bích Ngọc nghĩ, dù sao Tang Ba cũng là con trai ruột của là tộc trưởng, để Tang Ba khuyên là thích hợp nhất.

Nhưng Kiều Bích Ngọc đánh giá thấp sự cố chấp của người hoang dã, đối mặt với một người hoang dã chưa được mở mang đầu óc, suy nghĩ sẽ không chịu chuyển sang hướng khác, khuyên như thế nào cũng vô dụng, tộc trưởng ôm một đoạn quyền trượng, bà ta bước đi run rẩy vẫn lẩm bẩm phía sau Rafael.

Cho dù Rafael đi tới chỗ nào phía sau đều sẽ có một cái đuôi lấm bẩm, sắc mặt Rafael ngày càng xấu, có xúc động muốn đạp bà già đáng ghét này một cái.

Vì để tránh xảy ra sự kiện đánh người già, Quách Cao Minh hiếm khi lên tiếng nói với Rafael một câu: “Bà tộc trưởng người hoang dã này có bản lĩnh tránh được ảo giác của đảo thứ ba, cũng có thể tìm được chính xác chỗ giấu quyền trượng, còn biết phải tránh trận mưa này…”

“Rất có thể tộc trưởng biết quyền trượng của đảo thứ ba ở đâu”

Biểu cảm Rafael thay đổi, có lẽ là bởi vì chính anh ta quá mức ngạo mạn, chưa bao giờ để người khác vào mắt, tự nhân anh ta là người quen thuộc với đảo thứ ba này nhất, cho nên chưa từng nghĩ sẽ hỏi người khác hướng đi.

Cũng có lẽ Rafael đã quen sự cô độc, quên việc có chuyện thì tự mình giải quyết, nên không biết phải hợp tác với đoàn đội.

Xoay người, ánh mắt của anh ta sáng lên, sắng giọng mà nhìn tộc trưởng già nua, xấu xí: “Bà biết quyền trượng đảo thứ ba ở đâu?”

“Không biết”

Bà lão tộc trưởng trả lời rất thẳng thän, nhìn bộ dáng có lẽ thực sự không biết.

Sắc mặt Rafael khó coi, trong lòng không khỏi nổi giận, xoay người, đi nhanh về phía sườn núi gần nhất, anh ta muốn đứng ở trên cao mà tự mình đánh giá xem bước tiếp theo nên đi nơi nào.

Cho dù làm chuyện gì anh ta cũng đã quen dựa vào chính mình, bởi vì không thể dựa vào người khác được.

Người khác đều là ngu xuẩn.

Lúc Rafael đang chửi thầm trong lòng, Kiều Bích Ngọc kéo Tang Ba ngăn tộc trưởng người hoang dã lại: “Đừng theo sau anh ta nữa, anh ta thực sự có thể đánh bà đấy” Cô tốt bụng khuyên một câu.

“Tộc trưởng, bà không biết quyền trượng của đảo thứ ba ở đâu, vậy bà có biết ai lợi hại nhất đảo thứ ba…”

“Nạp Già”

Kiều Bích Ngọc còn chưa nói xong, tộc trưởng người hoang dã đã nói một cái tên với cô.

Người mẹ già này của Tang Ba trên mặt tô vẽ nhiều đường sọc đủ mọi màu sắc, lúc này những vết sọc đó trên mặt bà ta đã bị xóa sạch hơn phân nửa, da bà ta ngăm đen, khắp khuôn mặt đây nếp nhăn, vừa trải qua cực nhọc, nhìn bà có vẻ uể oải tiều tụy, nhưng hai tròng mắt lại sáng như thú hoang, còn có mấy vòng ngọc trai và bảo thạch trên cổ bà ta vẫn rất chỉnh tề.

Chẳng biết tại sao, Kiều Bích Ngọc nhìn tộc trưởng người hoang dã này mà dâng lên mấy phần kính trọng.

“Nạp Già là cái gì?”

Tộc trưởng người hoang dã nói cho cô rất nhiều, dường như đang sợ hãi cái gì, tốc độ nói của tộc trưởng rất nhanh, Kiều Bích Ngọc chỉ nghe hiểu hai từ.

Thần bảo vệ, đảo thứ ba.

Lỗ tai Rafael bên kia rất thính, anh ta nghe thấy lời tộc trưởng nói, lập tức quay đầu qua, nghe đến đó, trong mắt anh ta có chút bừng tỉnh đại ngộ.

Anh ta cao giọng hỏi: “Nạp Già này là người hay thứ gì, đang ở đâu?”

Kiều Bích Ngọc không thông minh, nhưng logic của cô là đúng, từ xưa đến nay quyền trượng đều là do người lợi hại nhất đảo đó giữ, đây là vùng đất cá lớn nuốt cá bé, chắc chắn có kẻ mạnh nhất.

Thần bảo vệ đảo thứ ba, Nạp Già.

Rafael lật tung các kinh thư, cũng không tìm được ghi chép về tên này, bà lão tộc trưởng người hoang dã này vẫn có chút tác dụng.

Không biết tộc trưởng có phải cố ý làm Rafael bực bội, bà lắc đầt cũng không biết thân thể thực của Nạp Già, đây chỉ là một cái tên mà tổ tiên bọn họ lưu truyền lại.

Lúc Rafael sắp bùng nổ.

“Nạp Già ở trong thác nước lớn”

Tộc trưởng người hoang dã không hiểu tâm tư đùa cợt, cũng không giấu được bí mật, không suy nghĩ răng có thể dùng thứ này để ép Rafael đi tới chỗ quan tài đá mà nói thẳng đáp án cho bọn họ.

Đây là chỗ ngu muội của người hoang dã, Kiều Bích Ngọc cảm thấy đây là sự đơn giản chất phác mà bọn họ đã sắp mất đi.

Tâm tư đơn giản, sống đơn giản, niềm vui cũng đơn giản, không giống những người bọn họ, lòng tham không đáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK