Mục lục
Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 742: Tỉnh lực quá dồi dào.

Trong sáu tháng qua, các phương tiện truyền thông đã lan truyền cái gọi là băng chứng cho thấy Quách Cao Minh, chủ tịch của tập đoàn IP&G, đã phải nghỉ phép để điều trị bệnh tật, và thậm chí một số nick clone đã tung ra chứng cứ rằng cháu trai trưởng của nhà họ Quách đã qua đời.

Tập đoàn IP&G luôn giữ phong cách kín tiếng và không phản ứng lại những tin đồn thất thiệt, nhưng dù sao thì đây cũng là một công ty lớn, giá cổ phiếu của công ty trên thị trường vốn sẽ bị ảnh hưởng phần nào.

“Quách Cao Minh, đây là bia mộ của anh, trình độ photoshop này ổn áp thật đấy..”

“Điện thoại rơi xuống đáy hồ bơi rồi.”

Khả năng bơi của Kiều Bích Ngọc tốt, cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, lau những giọt nước trên mặt, trong mắt như rực lửa nhìn anh.

Quách Cao Minh không rảnh để lo lắng cho chiếc điện thoại, ánh mắt anh đầy ý cười, thấy thấy bộ dạng chật vật và tức giận của cô sau khi bất ngờ rơi xuống nước, anh rất thích dáng vẻ chăm chú nhìn mình của cô.

Quách Cao Minh đưa tay kéo cô vào ngực mình, Kiều Bích Ngọc trước mặt anh bỗng trở nên nhỏ bé. Màu da của đảo Kiều Bích Ngọc trắng ngần đối lập với màu da lúa mạch của Quách Cao Minh. Anh nhìn cô, lúc này bỗng cảm thấy cô quyến rũ lạ thường.

“…Đừng làm bậy, có người đấy, xung quanh đều có camera” Vừa nổi trong hồ bơi, cô vừa dùng hai tay đẩy lồng ngực cường tráng của anh.

Không biết tại sao người đàn ông này, trên đảo anh ta rất kiềm chế, ngay cả trên thuyền cũng vẫn luôn bảo trì sự “thanh cao”, vừa trêu trọc cô vừa giả vờ nghiêm túc, khiến Kiều Bích Ngọc cho rằng suy nghĩ của mình không trong sáng, kết quả là đợi cô thả lỏng thì anh lại đột nhiên tấn công tới.

Mấy ngày nay Kiều Bích Ngọc thật sự quá sức, thể lực của anh dường như không thể tiêu hao hết, cô gần như bị dày vò tới mức không thể chịu đựng được.

Quách Cao Minh có lẽ đột nhiên lương tâm cản rứt nên đã chạy đến bể bơi để xả bớt chút năng lượng, nhưng Kiều Bích Ngọc lại tự mình đưa dê vào miệng cọp.

Quách Cao Minh cọ sát vào người cô, xung quanh đều có người nên khôn tiện hành sự, nhưng Kiều Bích Ngọc cảm thấy sự kích động và thiếu kiên nhẫn của anh dần dần tăng lên.

Mặc dù những người bảo vệ trên bục cao của bể bơi không có gan nhìn qua nhưng họ vân rất khó xử.

Gô nhanh trí nín thở lặn xuống nước, muốn chuồn đi, Quách Cao Minh làm gì có chuyện dễ dàng để cô đi như vậy, anh vẫn ra tay nhanh hơn, dùng tay phải kẹp chặt eo cô, cô dám “đốt lửa” nhưng không chịu trách nhiệm mà chuồn đi như vậy sao.

Giơ tay trái lên, anh ra hiệu cho những người nhân viên trên bục cao, rõ ràng là ra hiệu cho những người này đừng cản trở chuyện tốt của anh.

Mọi người đều cực kỳ hiểu chuyện, vì vậy rất nhanh đã thu dọn rồi cuốn gói ra chỗ khác.

“Kiều Bích Ngọc, anh đã giúp em chép ba trăm trang kinh sách. Lúc đó em nói cái gì, không phải nói sẽ báo đáp anh sao?” Trong mắt anh hiện lên ý cười, như là đang trêu chọc con mồi của mình.

“Em nói báo đáp anh chính là chà lưng giúp anh đó” Kiều Bích Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tai cô đỏ bừng “Em luôn nghĩ cách phục vụ anh, anh rất hạnh phúc”

Quách Cao Minh nhìn thấy người hầu cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa bước đi, nụ cười trong mắt anh càng đậm càng vui vẻ hơn, anh bơi đến ôm lấy cô với cánh tay cường tráng của mình. Đầu anh dụi vào hõm vai cô, thổi khí nóng vào tai cô khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngáy: “Hôm nay đến lượt anh phục vụ em”

Đầu óc Kiều Bích Ngọc có chút bối rối, cả người ngâm mình trong vũng nước này mềm nhũn từ chối, người đàn ông chết tiệt này làm sao có thể hay trêu chọc cô như vậy chứ, hoàn toàn khiến cô không thể khống chế được.

Sau khi Quách Cao Minh trở lại, kỹ năng hòa hợp vợ chồng của anh có thể nói là đã được cải thiện nhanh chóng.

Trước kia, Kiều Bích Ngọc luôn kháng cự anh từ đáy lòng, từ khi từ đảo trở về, hai người càng hiểu sâu hơn, cùng nhau trải qua sinh tử, cuộc sống cũng trở nên bình lặng hơn.

Lúc này, việc Quách Cao Minh sẽ ăn sạch cô từ đầu đến chân là điều có thể thấy trước, nhưng luôn có những sự bất ngờ xảy ra.

Cánh cửa sắt dày của phòng bơi bị đập mạnh, trên cửa có một dấu lõm hình năm đấm, Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc bị sốc, cả hai đều quay đầu lại nhìn. Một giây tiếp theo, một bóng người to lớn lao xuống đất, lao tới, đó là Tang Ba.

Tiếp theo là một Bạch Hổ to tướng xòe bộ móng vuốt núng nính ra, chạy loạn mà xông đến. Bạch Hổ rất thích chơi dưới nước, nó lao xuống bể bơi làm tung tóe nước ra xung quanh.

Dưới một chuyển động kinh ngạc như vậy, những cảm xúc mơ hồ trong tâm trí Kiều Bích Ngọc đã bị quét sạch hoàn toàn.

Đáy mắt Quách Cao Minh hiện lên vẻ bất mãn, anh liếc mắt vô cùng tức giận nhìn tên đầu sỏ xông vào làm hỏng chuyện tốt của mình.

Quách Cao Minh còn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để xử lý Tang Ba và Bạch Hổ, bán cho rạp xiếc hoặc gửi trở lại đảo, thì ngoài cửa, một giọng nói đùa cợt quen thuộc vang lên: “Em gái yêu của anh, em rể, ban ngày ban mặt mà hai đứa đã không nhịn được mà dính vào nhau như thế này sao, thật sự quên mất hai người sinh ra mình à”

Rafael sống trong nhà họ Quách với tư cách là anh vợ của Quách Cao Minh, ăn những nguyên liệu nấu ăn ngon nhất, sử dụng những loại vải và quần áo đắt tiền nhất, sai khiến những người hầu nhà họ Quách rất thuận miệng, chỉ một tuần đã khiến gương mặt anh ta tràn đầy vẻ tươi cười.

Vốn dĩ gương mặt Đường Tuấn Nghĩa vốn rất mời gọi, nhưng bây giờ lại càng thêm mê hoặc Hôm nay, không biết anh ta đã dùng thủ đoạn gì, nhưng vẫn có cách để đưa cặp song sinh ra ngoài.

Rafael mặc một chiếc áo sơ mi trằng đắt tiền và quần tây đen đặt may riêng, đẩy hai chiếc xe đẩy em bé với bộ dạng cợt nhả.

Có lẽ vì cảm thấy chột dạ sau khi nghe Rafael chế giễu, Kiều Bích Ngọc ngay lập tức bơi ra xa Quách Cao Minh một chút, nhanh chóng leo lên bờ, ôm chặt một chiếc khăn tắm lớn quanh người.

“Làm sao anh lại đưa con của em ra ngoài rồi?” Kiều Bích Ngọc có chút kích động chạy tới.

Ông nội nói rằng hai người họ tâm tư bất chính, sợ hai đứa cháu sinh đôi bị vợ chồng họ làm cho hư người, vì vậy lệnh cấm nghiêm khắc nhất đã được ban hành, Kiều Bích Ngọc càng khó nhìn thấy con trai mình.

“Con trai” Kiều Bích Ngọc đưa tay ra trêu ghẹo đứa bé, có lẽ đã thực sự giận mẹ nó rồi Bánh Bao Lớn xoay mặt, không có biểu cảm gì. Bánh Bao Nhỏ còn lại thì bĩu môi như thể đang tức giận Trong lòng Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi hụt hãng, đó là lỗi của cô.

Rafael không khách sáo mà nói: “Thật là một người mẹ thất bại, em chỉ biết đùa giỡn với đàn ông, không quan tâm đến con của mình”

Kiều Bích Ngọc vô cùng xấu hổ và hứa: *…Em sẽ bù đắp nó trong tương lai”

Miếng ăn đến miệng mà còn để chạy mất, Quách Cao Minh luôn cảm thấy Rafael chọc tức mình, anh nhìn Rafael, người đầu sỏ chuyện này với vẻ mặt tăm tối.

Quách Cao Minh cuối cùng cũng đợi được đến khi Kiều Bích Ngọc mở lòng với anh, nhưng bây giờ có cả đống hỗn độn cản trở anh, Sắc mặt của Quách Cao Minh ngày càng trở nên xấu xí.

Khóe miệng Rafael hơi nhếch lên, ánh mắt ý tứ thâm sâu liếc nhìn anh, hai người hai mặt nhìn nhau, im lặng suy nghĩ.

“Đưa bọn trẻ đi chơi đi, anh có chuyện cần bàn với anh trai em” Quách Cao Minh đứng dậy từ bể bơi với chiếc khăn dài quấn ngang hông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK